1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nhật ký báo thù của nữ phụ - Ái Tiểu Mễ Giáp [63/63]Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 24

      Cái ý nghĩ này, quá đáng sợ, Nguyệt Ly vội vàng quăng ra khỏi đầu, ép buộc mình bình tĩnh lại, nhớ , cũng tin tưởng, cậu ấy là .

      Liễu Dật cùng Tần Song vào cửa, liếc mắt cái liền nhìn thấy Nguyệt Ly xem ti vi.

      Đáy lòng Liễu Dật bỗng dưng căng thẳng, sợ Nguyệt Ly hiểu lầm.

      ngờ, ấy chào hỏi cậu trước: "Em trai, về rồi à?"

      Liễu Dật gật đầu cái, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào thái độ mặt Nguyệt Ly.

      " xinh đẹp này là ai ?" Nguyệt Ly tới, cười hỏi.

      Liễu Dật biết, Nguyệt Ly miệng cười, đáy mắt cũng nửa ý cười, vội vàng giải thích: "Đây là đồng học của em, gặp số vấn đề khó khăn hiểu toán học, cậu ấy chờ em rất lâu, tiện từ chối, cả người em đều bẩn, để cho cậu ấy về cùng em, ở nhà dậy them cho cậu ấy."

      Dậy thêm?

      Nghĩ tới khả năng bọn họ có hành động thân mật, trong lòng buồn bực thở nổi, cố gắng làm cho giọng của mình bình tĩnh: "Là như thế hả, vậy các ngươi ăn cơm trước, cơm nước xong lại thảo luận."

      Liễu Dật biết Nguyệt Ly mất hứng, thế nhưng Tần Song ở đây, thể làm gì khác hơn là trước nhẫn nại chốc lát. Cậu đáp tiếng, làm cho Nguyệt Ly tiếp đãi Tần song lát, chính mình vừa chơi cầu, toàn thân bẩn thỉu, muốn tắm.

      Liễu Dật vừa , Nguyệt Ly bắt đầu chút kiêng kỵ quan sát Tần song, nhìn thế nào, đều là người xinh đẹp đáng , nghe ấy chuyện, cũng là lời dịu dàng, cảm thấy phải tốt đề phòng, thể để cho Liễu Dật những khác.

      Lúc Nguyệt Ly nhìn ấy đồng thời, Tần Song cũng nhìn ấy, đây là có khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp, chỉ liếc mắt cái cũng làm người ta nhớ, dáng người hoàn mỹ, cho dù mặc quần áo rất bình thường, cũng có thể đem đường cong duyên dáng của ấy, thể được vô cùng tinh tế.

      Nguyệt Ly tùy ý uống ngụm nước trò chuyện với Tần Song, dò hỏi chút tình huống của đối phương.

      Tần Song cũng đều trả lời từng cái, chẳng qua khi nhắc tới Liễu Dật, cảm xúc dao động tương đối lớn, trong lời đều là khen ngợi Liễu Dật. Nguyệt Ly cũng có ý định quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Có phải thích em trai tôi ?"

      Tần Song biết trong lòng Liễu Dật lại chị của mình, thẳng thắn: "Đúng vậy, em rất thích cậu ấy."

      Ngay sau đó, vẻ mặt có chút chán nản: "Nhưng là, cậu ấy thích em, cậu ấy có người , chị, chị biết là ai ?" Nguyệt Ly nghe vậy, thở phào nhõm, cười : "Liễu Dật bình thường làm việc cũng rất bí mật, chị là chị cũng thể cái gì cũng biết."

      " như vậy, chị chút chuyện khi còn bé của cậu ấy cho em biết ." Có cơ hội tốt như vậy để hỏi thăm, khẳng định thể bỏ qua.

      "Hay là ăn cơm trước ." Thấy dì Trương nấu xong tất cả, trước hết kéo dài chút.

      "Cũng được." Hai người đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, dì Trương thấy Liễu Dật, hỏi, "Thiếu gia đâu?"

      Nguyệt Ly : "Em trai tắm, chúng ta cứ ăn trước."

      Dì Trương gật đầu cái: "Cũng được."

      Liễu Dật tắm rửa, tắm được lo lắng bất an, cậu ngờ hôm nay Nguyệt Ly về, ban đầu tối qua định với ấy, ấy có chuyện tắt máy trước, nghĩ tới tối nay , ấy trước cậu từng bước, nhưng mà, nghe được cái gì tiếng cãi vả, tâm có thể thoáng để xuống. Tắm xong, thay xong quần áo, ra ngoài cùng mọi người lên tiếng chào, ăn cơm trước, cậu rất đói bụng.

      bữa cơm ngược lại bình an vô , Tần Song thấy Liễu Dật ăn no, : "Liễu Dật, lúc nào có thể bắt đầu?"

      Liễu Dật liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, gật đầu cái: "Bây giờ bắt đầu , theo mình."

      "Được."

      Hai người lên tầng, dì Trương dọn dẹp bát đũa, Nguyệt Ly ngồi chờ. Mặc dù đối với Tần Song có chút mâu thuẫn, nhưng đến nỗi chút lễ nghi cũng hiểu, tới nhà là khách, đương nhiên tốt tốt chiêu đãi, còn có phân biệt thị phi, cũng thể tùy ý nổi giận, làm cho Liễu Dật khó sử. Chờ cậu ấy phụ đạo xong rồi, muốn tôt hiểu phen.

      lần đợi, liền đợi gần 30 phút, kiên nhẫn cũng sắp hết, may là Liễu Dật tiễn Tần Song rời .

      đợi Nguyệt Ly mở miệng, Liễu Dật : "Em, em theo lên, có lời muốn với em."

      “ Đúng lúc, em cũng có chuyện với ." Nguyệt Ly mang theo chút vui lên tầng.

      Liễu Dật theo, chỉnh lý lại suy nghĩ chút, đợi trong phòng, trước tiên cậu nhận lỗi: "Nguyệt Ly, sai lầm rồi."

      "Sai ở đâu ?" Nguyệt ly hừ .

      " trước cho em biết." Liễu Dật hết sức lo sợ , sợ sơ ý chút Nguyệt Ly nổi giận.

      "Xét thấy thái độ nhận sai của rất tốt, chút cùng Tần Song là chuyện gì xảy ra?" Nguyệt Ly nhàn nhạt hỏi, mặc dù biết đáp án, nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.

      "Cậu ấy là bạn học của , đối với cậu ấy có bất kỳ ý tứ." Liễu Dật ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Ly, tròng mắt đen chứa vô hạn nhu tình, " vẫn luôn thích em."

      Lần này, sắc mặt Nguyệt Ly vốn tốt lắm cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: "Cũng tệ lắm."

      "Nguyệt Ly ——" cậu nhàng gọi.

      "Còn có chuyện gì?"

      Vừa nghe, cũng biết cậu ấy có chuyện muốn cầu xin .

      Vẻ mặt Liễu Dật kiên định, lời chân thành: "Em yên tâm, giống những người khác , tuyệt đối làm chuyện gì để em đau lòng khổ sở, đều là những mối quan hệ bình thường."

      "Tạm được, biết em quan tâm cái gì." Nguyệt Ly rất hài lòng, vui mừng, cậu ấy có thể như thế.

      Liễu Dật cười hỏi: "Em tức giận?"

      "Em có cái gì cần tức giận?" Kiên quyết thừa nhận, nếu liền có vẻ hẹp hòi, sau này dốc hết sức làm việc, gặp phải người, cậu ấy chỉ cần giữ vững lời hứa hưa với , liền cảm thấy hài lòng.

      Liễu Dật ngồi vào bên người ấy, ôm lấy ấy, " tức giận là tốt rồi, biết hôm nay em về, vốn định tối nay , cậu ấy thích , thích cậu ấy."

      "Vậy ràng với ta chưa?"

      Liễu Dật nghiêm túc : " rồi, thể trở thành người , cũng có thể làm bạn bè, thế giới này bất kỳ thành công nào cũng thể rời bỏ giao tiếp."

      "Được, em tin ." Nguyệt Ly tựa vào vai cậu ấy.

      "Ngược lại, tin tưởng em cũng đối với như vậy." Liễu Dật nhìn dung mạo xinh đẹp dưới ánh đèn, giọng lại khẳng định .

      Nguyệt Ly ngắm nhìn bên mặt tuấn của cậu ấy: " sai, chỉ cần hai ta tin tưởng lẫn nhau, tuyệt đối thay đổi."

      "Phải, chúng ta hạnh phúc ."

      "Đúng rồi,em muốn tham gia chạy 800 mét, Chủ nhật theo em mua bộ quần áo thích hợp vận động (hoạt động thể tháo)." Nguyệt Ly thiếu chút nữa quên vụ này rồi, may là nghĩ tới.

      "Được, cùng em."

      Hai người lẳng lặng ôm nhau lát, Nguyệt Ly muốn tắm, Liễu Dật trở về phòng làm bài tập.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Dật sớm chút rời giường, vì Nguyệt Ly làm tốt bữa ăn sáng.

      Nguyệt Ly ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, khẩu vị mười phần, đem nó ăn hết sạch.

      Sau đó, hai người cùng lên xe buýt, Liễu Dật muốn chuyển xe, ở thứ năm đứng xuống xe, cần, nhưng đường xe còn phải 20'.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 25.

      Nhìn thấy Nguyệt Ly trở lại, mặt mày hồng hào, Minh Minh như tên trộm xán đến hỏi: "Tối hôm qua được em trai xoa dịu, có phải rất vui vẻ ?"

      "Đừng bậy!" Nguyệt Ly véo véo gương mặt mềm mịn của nàng : "Cậu đúng là đầu óc đen tối."

      "Sao mà mình lại đen tối chứ?" Minh Minh tự biện hộ cho mình: "Mình cũng chỉ tốt bụng quan tâm cậu, sợ kỹ thuật của cậu ta tốt làm cho cậu bất mãn thôi."

      "Được rồi, cậu đừng bận tâm nữa, chúng mình rất tốt." Nguyệt Ly có chút đau đầu nhìn Minh Minh thích hóng chuyện "Thời gian còn sớm nữa, chúng ta học thôi."

      Minh Minh cảm thấy thú vị, cũng thức thời gật đầu: "Được rồi."

      ngang qua phòng ăn, Minh Minh hỏi: "Ăn sáng chưa?"

      Nguyệt Ly gật đầu, Minh Minh tức giân trách: "Tại sao lúc ăn sáng lại giúp mình mua phần về? Thấy sắc quên bạn!"

      Nguyệt Ly , lấy ra phiếu cơm của mình: "Cậu cầm lấy đồ ăn ."

      "Ly Ly, cậu tốt." Minh Minh chạy như bay vào phòng ăn.

      Thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

      Minh Minh trở lại rất nhanh, hai người cùng nhau đến lớp học.

      Bởi vì là năm thứ hai đại học rồi nên chương trình học nhiều, buổi tối cũng có thời gian rảnh rỗi, tối nay còn có lớp phụ đạo.

      Ăn xong cơm tối, mới nghỉ ngơi được nửa giờ ở kí túc xá Nguyệt Ly và Minh Minh phải tới lớp phụ đạo.

      Nhưng mà rất trùng hợp, Hạ Thần và Cố Phương Phương cũng chọn lớp phụ đạo này, bọn họ ngồi yên vị ở hàng trước hai .

      Minh Minh thầm với Nguyệt Ly: "Hạ thiếu gia càng ngày càng có thủ đoạn, vừa mới chia tay với cậu lâu lại tìm được em xinh đẹp rồi."

      Nguyệt Ly : "Cậu biết sao, ấy là em họ của mình."

      Minh Minh rất kinh ngạc: " ?"

      "Vô cùng chân thực."

      "Được rồi, cậu xem, liệu ta có động tay động chân với em họ cậu ở chỗ này ?" Minh Minh nghi ngờ hỏi.

      "Tình huống tại rất có lợi với ta, cậu nghĩ ta bỏ qua cơ hội này sao?" Nguyệt Ly trả lời nghi vấn của nàng: "Thắt lưng, đùi, khẳng định tránh khỏi việc bị động tay động chân."

      Minh Minh gật gật đầu, vừa quay lại thấy tay của Hạ Thần lặng lẽ mò đến bên đùi của Cố Phương Phương, nhàng bóp cái.

      nàng giơ ngón cái lên với Nguyệt Ly: "Cậu thực liệu việc như thần."

      Nguyệt Ly nhàng chỉnh sửa lại quần áo, bộ dáng xem trò vui.

      Cố Phương Phương đột nhiên bị Hạ Thần sờ cái, hoảng sợ kêu lên tiếng. tiếng kêu này làm cho thầy giáo và học sinh cả lớp chú ý đến, thầy giáo quan tâm hỏi: "Em sinh viên này, em làm sao vậy?"

      Cố Phương Phương vẫn chưa hoàn hồn, chỉ khẽ lắc đầu.

      Minh Minh kết luận: "Bị dọa nha, đúng là, cũng để ý đây là đâu."

      "Mặc kệ , coi như xem kịch là được rồi." Nguyệt Ly nhàng .

      biết Hạ Thần gì với Cố Phương Phương, ta mới bình tĩnh lại.

      Nguyệt Ly và Minh Minh cực khổ nhịn cười, dám cười to, chỉ sợ bọn họ làm nữa hai người còn có trò vui gì để xem đây?

      Thầy giáo vẫn nhìn vào máy tính để giảng bài như cũ, Hạ Thần đợi lúc, sau đó cánh tay lại bắt đầu hoạt động, lần này là eo, nhàng vuốt ve. Cố Phương Phương được ta nhắc nhở, gương mặt giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng lại rạo rực.

      Sau đó cánh tay trượt xuống phía dưới, lại chạm đến bên đùi, Cố Phương Phương chịu đựng cảm giác vừa tê tê, vừa mềm mại, ta trừng mắt liếc Hạ Thần ý bảo bớt phóng túng chút.

      Hạ Thần thích làm trái lời người khác, cố ý làm theo ý của lại tăng lực xoa bóp tay nhưng vẫn khiến người khác chú ý, lại lần nữa nhìn xuống. Trong lòng mặc dù có chút uất ức nhưng vẫn cố nhịn, ai bảo thích ta như thế.

      Phía sau, Nguyệt Ly và Minh Minh cực kì vui vẻ, tất cả lực chú ý đều tập trung người bọn họ, trong lòng còn rất tà ác, hy vọng Hạ Thần có thể to gan hơn nữa, như vậy càng thú vị, càng đáng xem. Nếu như càng lấn tới, chừng có thể làm tiêu đề báo trường ngày mai.

      Hạ Thần trải qua nhiều chuyện, đúng là trưởng thành hơn rất nhiều, thế nhưng trong xương vẫn còn có chút tùy hứng. Ngày hôm nay vì bị ông già trong nhà mắng trân cho nên tâm tình tốt, thể làm gì khác ngoài việc tìm bạn để giải nhiệt.

      Hạ Thần biết Cố Phương Phương này rơi vào trong lưới tình của ta, vì thế ta mới có thể chấp nhận hành động nho này. Xem ra ta phải cẩn thận dạy dỗ lại mới được, tránh cho sau này khi ta tiến xa hơn ta lại làm ta mất mặt.

      Kết thúc tiết học, Nguyệt Ly và Minh Minh xem kịch rất vui vẻ cũng nhịn cười tới mức nội thương, cho nên khi tiếng chuông vừa vang lên hai người vội vã chạy ra ngoài, ngửa mặt lên trời cười to.

      Tiết thứ hai lại bắt đầu, hai người lại lần nữa trở lại chỗ ngồi, tiết này Hạ Thần và Cố Phương Phương lại rất biết điều, có động tay động chân bởi vì thầy giáo tiết này dùng máy chiếu, đèn trong lớp toàn bộ đều được bật lên. Hạ Thần coi như là có tâm cũng có gan. Lần trước gây ra chuyện cười lớn như vậy, chỉ mới lâu mà lại trở thành trò cười vậy ta có thể chuyển trường được rồi.

      Bọn họ rất yên lặng, Nguyệt Ly và Minh Minh cũng thấy có gì thú vị liền đàng hoàng nghe giảng. Thời gian cũng trôi qua rất nhanh, tan học, trở về kí túc xá.

      Thế nhưng Minh Minh lại đói bụng rồi, nàng lôi kéo Nguyệt Ly cùng ăn bún ốc.

      Trùng hợp đến thể trùng hợp hơn, hai người lại chạm mặt đôi tình nhân ân ái. Chỉ thấy Cố Phương Phương và Hạ Thần miếng em miếng đút cho người kia ăn, hành động này thức là khiến người ngoài ghen tị đến chết được.

      Minh Minh nhịn được giọng châm chọc: " biết ngại, muốn ân ái cũng phải chú ý địa điểm chút chứ, ghê tởm muốn chết."

      Nguyệt Ly khẽ cười : "Cậu quản nhiều như vậy làm gì, bọn họ biểu diễn miễn phí cho chúng ta xem, cậu còn vui?"

      "Lúc trước vừa xem rồi, bây giờ lại thấy nữa, thực có chút chịu nổi." Vẻ mặt Minh Minh có chút phiền muộn, trả lời.

      Nguyệt Ly an ủi: "Cậu coi như xem hài kịch là được rồi, thả lỏng tâm tình chút, dù sao bọn họ diễn còn đặc sắc hơn phim truyền hình ti vi."

      Minh Minh thở dài, ngửi thấy mùi bát bún vừa mới được bê tới, bắt đầu chậm rãi ăn.

      Ăn xong, Hạ Thần sờ túi áo, phát trong túi trống , ví tiền đâu rồi? Lần này, trong lòng Hạ Thần cực kì nôn nóng, mặc dù tiền mặt và thẻ tín dụng đặt ở hai nơi khác nhau nhưng mà ở đây thể quẹt thẻ, nên làm gì bây giờ?

      Nếu để Phương Phương trả tiền khiến cho người khác chê cười, hết cách rồi, là người nổi tiếng ở trong trường, những người tới nơi này ăn cơm làm gì có mấy ai biết .

      Cố Phương Phương thấy sắc mặt tốt, quan tâm hỏi: "Thần, sao vậy?"

      Hạ Thần cười cười : " có gì."

      Sau đó, ghé vào tai Cố Phương Phương chuyện này cho , Phương Phương giọng : "Em trả tiền là được."

      Nàng nghĩ rất đơn giả nhưng Hạ Thần lại thể để con trả tiền trước mặt mọi người, rất mất mặt.

      nghĩ ra cách rất tốt, với : "Em đưa tiền xuống dưới bàn cho là được."

      Cố Phương Phương nghe lời, đưa tiền xuống dưới bàn cho .

      "Hạ thiếu gia, có phải đem theo tiền hay , tại sao lại muốn dùng tiền của con để tính tiền?" thanh châm chọc từ phía sau truyền đến.

      Nháy mắt, mọi người đều đưa mắt nhìn Hạ Thần, người da mặt dầy như bị moị người nhìn chằm chằm, hai tai cũng chịu nổi mà đỏ lên.

      "Cậu bớt lo chuyện bao đồng !" Hạ Thần giận dữ nhìn người vừa xuất .

      "Tôi cũng rảnh lo chuyện bao đồng nha." Đáy mắt người vừa xuất đều là ý cười, nhìn qua rất có ý vị hả hê.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 26


      Minh Minh rất bội phục người dám cùng Hạ Thần khiêu khích, vừa nhìn, là giật mình. Người phía sau, đúng là người đẹp trai, đẹp trai khác hẳn Hạ Thần, là người cương nghị, tuấn lãng phi phàm, nhất là đôi tròng mắt kia như ngôi sao sáng chói giữa trời đêm, có ma lực, hấp dẫn người thăm dò biết bí mật.


      Đối với phản ứng kịch liệt của Minh Minh, Nguyệt Ly lại rất bình tĩnh nhìn thoáng qua đẹp trai, thu hồi ánh mắt, yên lặng chờ kịch hay phía sau.


      Hạ Thần vốn là buồn bực, bị ta như vậy, đáy lòng lửa giận hừng hực dấy lên, ở trường học này, cho dù là hiệu trưởng cũng phải cho mấy phần tính tôi, biết tên này này từ đâu tới lại dám khiêu khích , là tự mình chuốc lấy cực khổ.


      Hạ Thần lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cậu, ít chọc tôi, nếu đừng trách tôi hung ác."


      Người tới chứa đựng ý cười trào phúng: "Tất cả mọi người có thể làm chứng, tôi khi nào chọc giận cậu, ra , cậu vừa có gảy tay thiếu chân, làm sao lại tính tôi chọc giận cậu rồi hả ?"


      "Cậu ——" muốn dạy dỗ tiểu tử thúi dám trêu trọc mình, lại bị Cố Phương Phương ngăn cản, "Thần, ở nơi công cộng, đừng cùng thứ người như thế chấp nhặt, cãi nhau rồi, mất thể diện, cũng hay."


      Vừa rồi Hạ Thần bị tức nóng nảy, bây giờ nghe Phương Phương như vậy, cũng đúng, gật đầu cái, bỏ lại tiền, lôi kéo Cố Phương Phương bước .


      Nguyệt Ly vốn là tính toán xem kịch vui, tại liền như vậy thôi, thú vị tí nào.


      Minh Minh đâu rồi, tự khi trai đẹp xuất , tất cả lực chú ý đều ở người ta.


      Cảm nhận được ánh mắt kia, đẹp trai xoay mặt đối với Minh Minh cười tiếng: "Vị bạn học này, mặt mình bị bẩn sao?"


      Minh Minh nhìn ấy hướng mình cười, trong lòng rất vui mừng, lúc lâu mới bình tĩnh lại, có chút lắp, ", có."


      Sau đó đẹp trai tới, nghiêm mặt : "Nhìn chằm chằm vào người xa lạ, rất lễ phép đó."


      " xin lỗi." Minh Minh xụ mặt, cam lòng từ trong miệng ra ba chữ này, phải là nhìn chút, cũng thiếu khối thịt nào.


      đẹp trai , để lại cho Minh Minh cái tiêu sái bóng lưng.


      Minh Minh ở trong lòng hung hăng nguyền rủa chút.

      Nguyệt Ly rất đúng lúc ho khan tiếng, nhắc nhở: "Mọi người xa, còn
      Nguyệt Ly rất đúng lúc ho khan tiếng, nhắc nhở: "Mọi người xa, còn chịu hoàn hồn?”
      “Nào có?” Minh Minh hất mặt, hừ .
      “Thời gian còn sớm, trở về thôi.” Nguyệt Ly trả tiền, lôi kéo Minh Minh thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn đẹp trai rồi hướng ký túc xá tới.
      Tắm rửa, Nguyệt Ly gọi điện thoại cho Cố Phương Phương.
      “Em họ, chị là chị họ, tại gọi điện thoại cho em, có quấy rấy đến em .”
      “Lúc chị ăn ốc, nhìn thấy Hạ THần cùng người con trai khác cãi nhau, xảy ra chuyện gì chứ?” Nguyệt Ly trước kéo ra chuyện.
      có, cảm ơn chị họ quan tâm.”
      “Hạ Thần trút giận lên người em chứ?” tại phải làm chuyên gia tình cho Cố Phương Phương, để cho bọn họ trình diễn tiết mục nhau giết nhau, nhìn bọn họ đôi bên khổ sở, trong lòn nhất định rất vui vẻ, chỉ là, bây giwof còn cần thời gian.
      có, Thần vẫn luôn đối với em rất tốt, chưa từng cùng em lớn tiếng chuyện, làm sao có thể trút giận lên người em?.”
      Cố Phương Phương khuôn mặt ngọt ngào hạnh phúc cười.
      “Nghe em vừa như vậy, cũng biết, em vẫn còn rất non?”
      Cố Phương Phương nghi ngờ hỏi: “Chị họ những lời này có ý tứ gì?”
      ta bây giờ còn theo đuôit em, đương nhiên là cẩn thận che chở em, chờ em thuộc về ta thời điểm, đối với ta ngoa ngoãn nghe lời thời điểm, ta lại thay đổi phương pháp hiayf vò em.” Nguyệt Ly cẩn thận cho những tin tức này, “Những thứ này em trăm ngàn lần dừng d hoài nghi, đây đều là bạn cũ của Hạ Thần tổng kết ra, chị cùng ấy là bạn bè, ấy lén cho chị biết, tại chị cho em biết, chính là muốn nhắc nhở em, đừng theo vết xe đổ của ấy.”
      Theo Nguyệt Ly suy đoán, Hạ Thần sớm chiếm được trái tim của Cố Phương Phương rồi, như vậy, muốn tạo mâu thuẫn giữa bọn họ, làm sao có thể tốt bụng nhắc nhở Cố Phương Phương đâu?
      “Có ?” Chỉ trong phút chốc, vừa rồi còn là vẻ mặt tươi cười người trong nháy mắt suy sụp.
      “Chị họ đều là , em là em họ của chị, chị làm sao có thể hại em chứ, chuyện này chính là vì tốt cho em.”
      Trầm mặc lát, Cố Phương Phương lắc đầu : “Chị họ, em vẫn thể tin.”
      “Dù sao có vết xe đỏ rồi, chị họ nên đều rồi, em tin hay tùy em vậy.”Tring lờ , có ý định quan tâm nữa, Cố Phương Phương lập tức đổi lời : “Chị họ lời , dĩ nhiên là có thể tin tưởng, nhưng là, trong long em, rất khó có thể tiếp nhận.”
      “Khó hơn nữa tiếp nhận, cũng phải tiếp nhận.” Nguyệt Ly chợt lời xoay chuyển, lạnh lung ói, “Nếu sau này chịu thiệt đừng tìm chị họ khóc lóc kể lể.”
      Cố Phương Phương nức nở : “Em biết rồi, chị họ, cám ơn chị.”
      bé ngốc, em sao vậy, giọng thế nào lập tức biến thành như vậy?” Nguyệt Ly quan tâm hỏi.
      có việc gì, ngủ ngon, hẹn gặp lại.” xong, nhanh chóng tắt điện thoại.
      Nguyệt Ly nghe được giọng vừa rồi, xác định Phương Phương đối với lời của căn bản tin, kế tiếp, Hạ Thần ngươi tốt nhất chuẩn bị Cố Phương Phương hỏi , mong đợi đặc sác biểu diễn của các ngươi.
      “Ly Ly, vừa rồi cùng người nào chuyện lâu như vậy?” Minh Minh tới, tò mò hỏi.
      “Mình cho cậu.” Nguyệt Ky khẽ cười .
      “Có phải vừa tìm được đẹp trai, theo ấy chuyện đương hay ?” Minh Minh rất bát quái mà hỏi.
      “Đó là cậu , cậu trở lại, liền tìm đủ mọi cách hỏi thăm đẹp trai cùng Hạ Thần khiêu chiến, tại kết quả như thế nào?” Nguyệt Ly đem vấn đề ném cho Minh Minh.
      Minh Minh uể oải : “ có gì cả.”
      thể nào, thần bí như vậy, chẳng lẽ là tới học sinh mới?” Nguyệt Ly suy đoán .
      “Thấy thế nào cũng giống.” Minh Minh thừa nhận.
      “Nhưng, cậu phải biết, ở chỗ này dám cùng Hạ Thần gọi nhịp, chỉ có học sinh mới hiểu chuyện làm, ai lại chính mình tìm phiền toái tìm ta gây khó dễ?” Nguyệt Ly suy nghĩ chút, phân tích .
      Minh Minh buồn bực: “Cậu cũng có đúng, ấy rốt cuộc là ai, tại sao lại có ai biết ấy?”
      “Dù sao, nếu có duyên, các cậu còn gặp lại, cần nghĩ quá nhiều, tắm cái coi rồi ngủ .” Nguyệt Ly ngáp cái.
      Minh Minh bất mãn : “Cậu có bạn trai, dĩ nhiên có thể nhàng như vậy. Mình nhất định phải tìm kiếm người tốt, nếu , tốt nghiệp hai năm, mình vẫn còn đơn, cái này thể được.”
      “Ừ, ừ, các cậu gặp lại nhau.” Đối với người vừa rồi, kiêp trước cũng chưa từng thấy qua, cũng xác định ấy và Minh Minh có quan hệ gì ?
      “Này còn sai biệt lắm.” Minh Minh lúc này mới trở lại giường của mình, nhắm mắt lại ngủ.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 27:

      Trước kia Cố Phương Phương vẫn là học sinh nỗ lực học tập tốt, lúc học tiểu học và trung học đều giành thời gian cho việc học nhưng bây giờ lên đại học rồi, cũng có ý chí nỗ lực như trước kia nữa. tại muốn hưởng thụ cuộc đời sinh viên tốt. Kỉ niệm đầu tiên chính là muốn tham gia thi đấu chạy 100m ở đại hội thể thao của trường, lần này tham gia hoàn toàn là muốn bù đắp những tiếc nuối trước kia.

      Hạ Thần rất tán thành, chỉ còn thời gian vài ngày nữa cho nên ta giúp Cố Phương Phương tập luyện sau giờ học, cho biết những gì cần chú ý, trang phục, đồ ăn, còn có rất nhiều thứ khác nữa. Dù sau lúc học trung học ta cũng là người chạy nhanh đứng đầu danh sách đấy.

      Cố Phương Phương rất cảm động khi ta bỏ thời gian ra chăm sóc , giúp đỡ rất nhiều.

      đầu Cố Phương Phương chuẩn bị xuất phát, đầu bên kia Hạ Thần lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm giờ cho . Khi Hạ Thần phát hiệu lệnh ra, Cố Phương Phương dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Hạ Thần.

      Khi Cố Phương Phương chạy xong, nước cũng kịp uống liền vội vã hỏi: "Thần, lần này có phải là nhanh hơn lần trước hay ?"

      Hạ Thần cười cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này chạy hết 17 giây, so với 18 giây của lần trước nhanh hơn rất nhiều."

      Nghe vậy, Cố Phương Phương rất buồn bực: "Tại sao chỉ nhanh hơn có 1 giây thôi chứ!"

      Hạ Thần an ủi: "Em cũng chỉ là tạm thời tập luyện, phải là vận động viên trong đội tuyển quốc gia, nhanh hơn giây cũng tiến bộ rất lớn rồi."

      Cố Phương Phương là người kiêu ngạo, thành tích học tập từ trước đến giờ vẫn đứng đầu, tại chương trình học hơn rất nhiều đương nhiên là muốn nhanh chóng luyện tập thể dục thể thao. tham gia thôi, tham gia nhất định phải đoạt được vị trí trong top 3. Trong phương diện học tập, từ trước đến nay đều tự ép bản thân, bây giờ trong phương diện thể dục thể thao, tất nhiên cũng như vậy.

      "Em hài lòng, vô cùng hài lòng, ít nhất cũng phải trong lòng 15 giây." Cố Phương Phương .

      Hạ Thần buồn cười : "Thân thể của em chưa từng được huấn luyện, hẳn là có chút khó khăn, em tham gia thi đấu lại phải vì để lấy phần thưởng, hội thể thao của trường mà thôi, có gì quan trong, em đừng quá để ý đến chuyện thắng thua."

      Cố Phương Phương bĩu môi: " đả kích em sao?"

      Hạ Thần nâng môi cười cười, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi híp lại: " cũng chỉ với em mà thôi, thả lỏng tâm tình chút, cuộc thi đấu này chỉ so về thực lực mà còn so về tâm trạng nữa."

      "Em biết, nhưng mà tình hình nay như thế này, em làm sao có thể vui vẻ đây?" Cố Phương Phương nhàng ra, mặt có vẻ gì là tươi sáng cả.

      "Cho nên, em cần quá để ý đến thứ hạng hay thời gian, cứ cố gắng thi đấu, cần băn khoăn nhiều."

      "Em biết rồi, Thần, cảm ơn ."

      Hạ Thần giả vờ tức giận : "Tại sao lại cảm ơn rồi?"

      Đôi mắt của Cố Phương Phương bỗng nhiên nổi sương mù: "Xin lỗi, em nhất thời thốt ra mà thôi."

      Nhìn bộ dạng gì nghe nấy của , trong lòng Hạ Thần rất vui vẻ: "Nhớ kĩ, được có lần sau, nếu , lần phạt lần."

      "Ah?" Cố Phương Phương kinh ngạc : " muốn phạt cái gì?"

      "Bí mật." Hạ Thần ghé sát vào bên tai , giọng .

      "Thần...." tiếng gọi chứa đựng tình ý vô hạn vang lên bên tai hai người.

      Hạ Thần nhìn về phía phát ra thanh, cau mày lại, : "Tôn Thiến, là sao?"

      bước tới mặt chiệc váy ngắn màu đỏ vô cùng nóng bỏng, dáng người như ma quỷ tràn ngập loại hấp dẫn vô hạn. Theo chuyển động của , hai ngọn núi no đủ phập phồng từng đợt giống như sóng nước khiến cho người ta miên man suy nghĩ.

      Tôn Thiến cười mị hoặc: "Chính là em, mới có hai tháng gặp, quên em rồi sao?"

      Cố Phương Phương nhìn Tôn Thiến trước mặt, trong mắt che dấu được địch ý. Chú ý tới Cố Phương Phương, Tôn Thiến khẽ cười với , : " là bạn mới của Thần sao?"

      đợi Cố Phương Phương trả lời Hạ Thần bước lên bước, che chở cho Cố Phương Phương, đối mặt với Tôn Thiến, kiên nhẫn : " có chuyện gì, thẳng ra ."

      "Ôi, Thần, kích động cái gì?" Tôn Thiến cười cười: "Em cũng phải hổ dữ, chẳng lẽ sợ em ăn thịt bạn mới của sao?"

      "Đừng nhiều lời, có gì mau." Ngữ khí của Hạ Thần vô cùng khó chịu.

      "Gấp cái gì?" Tôn Thiên hắng giọng : "Em chỉ là đơn, muốn tìm uống rượu mà thôi."

      Cố Phương Phương nghe Tôn Thiến thể nhịn được nữa, bước lên giận dữ : "Biết là Thần có tôi còn ở trước mặt tôi rủ ấy quán bar uống rượu, có ý gì?"

      Tôn Thiến hoàng toàn để Cố Phương Phương tức giận vào trong mắt, hời hợt : "Cũng phải tới tìm , tôi tìm Hạ Thần, huống hồ, ấy chưa có kết hôn, chuyện riêng của ấy, sinh hoạt cá nhân như thế nào, quản được sao? cho rằng ở bên cạnh Hạ Thần mấy ngày là có thể coi mình là bà Hạ hay sao?"

      "... ..." Cố Phương Phương tức nổ đom đóm mắt, quay người khóc lóc kể lể với Hạ Thần: "Thần, nghe cũng thấy rồi đó, ta khi dễ em."

      xong liền khóc như hoa lê dưới mưa, bộ dạng điềm đạm đáng đúng là khiến cho Hạ Thần thương tiếc. Lau nước mắt cho Cố Phương Phương, ôn nhu an ủi mấy câu, Hạ Thần quay người lạnh lùng với Tôn Thiến: " cút cho tôi, đừng để tôi phải nhắc lại."

      "Thần, làm sao có thể tuyệt tình với người ta như vậy?" Tôn Thiến hề để ý tới lời cảnh cáo của Hạ Thần.

      "Chuyện của tôi và kết thúc rồi, ít tới làm phiền tôi ." Hạ Thần hề để ý tới ta, nắm tay Cố Phương Phương chuẩn bị rời .

      Tôn Thiến sao có thể buông tha cho họ dễ dàng như vậy, chạy tới, chặn đường bọn họ: "Thần, em sai rồi, tha thứ cho em được ?"

      " đúng là hồn bất tán." Cố Phương Phương phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn Thiến.

      Trong mắt Hạ Thần lập tức nổi lên lửa giận: " cút cho tôi, ngay lập tức!"

      " phải chỉ muốn ôn chuyện cũ thôi sao, có cần phải tức giận như vậy ?" Tôn Thiến ấm ức , hai mắt cũng đỏ lên.

      Hạ Thần hề có ý định để ý tới ta, trực tiếp nắm tay Cố Phương Phương, sải bước rời .

      Tôn Thiến nhún nhún vai, về hướng ngược lại.

      Từ đầu đến cuối bọn họ cũng phát ra hai nữ sinh ngồi ở trong bụi cỏ bên cạnh đường chạy, hai người này chính mà Minh Minh và Nguyệt Ly. Nguyệt Ly lôi kéo Minh Minh cùng luyện tập chạy cự li dài, hai người các cũng trùng hợp nhìn thấy Hạ Thần và Cố Phương Phương luyện tập, vốn là định trở về nhưng ngờ lại thấy Tôn Thiến lại xuất . Hai người các biết Tôn Thiến nhất định quả bom hẹn giờ cho nên lập tức tìm chỗ tốt ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe. Quả nhân ngoài dự liệu của hai người, Cố Phương Phương lập tức giận dữ, đáng tiếc là Hạ Thần ngăn cản.

      Đối thoại giữa ba người bọn họ, Nguyệt Ly và Minh Minh nghe thấy rất ràng, lúc đó bọn họ đều tức giận cũng có tâm tư để ý đến xung quanh, thanh cũng .

      Tôn Thiến này cũng là đóa hoa nổi danh ở trong trường, chuyện ôn nhu , vóc dáng lại vô cùng đẹp khiến cho vô số nam sinh đều gục dưới váy của ta, Hạ Thần tất nhiên cũng ngoại lệ. Hạ Thần dùng thủ đoạn, bức bách Tôn Thiến chia tay với bạn trai cũ, trở thành bạn của ta.

      Hai người ở bên nhau thời gian ngắn, cho đến khi Hạ Thần gặp Nguyệt Ly lập tức đá ta.

      Trước kia Nguyệt Ly cũng biết nhưng mà dù sao cũng là chuyện qua, kiếp trước Nguyệt Ly đương nhiên cũng bỏ qua việc này, chỉ hy vọng tương lai và Hạ Thần có thể ở bên nhau tốt, nhưng mà, cuối cùng chỉ đợi được tai họa ngập đầu.

      Minh và Nguyệt Ly đều nín nhịn vô cùng vất vả, đợi bọn họ xa mới thoải mái bật cười. Tôn Thiến này xuất , Hạ Thần và Cố Phương Phương rất nhanh trình diễn vở bi kịch tình , hai người các rất chờ mong đó.

      Cười đủ rồi, Nguyệt Ly và Minh Minh tiếp tục chạy bộ.

      Sau khi luyện tập xong, hai người trở về kia túc xa, tắm rửa, ăn tối. Vốn Nguyệt Ly còn muốn gọi điện thoại cho Cố Phương Phương ta gọi tới trước.

      Bên môi hé ra nụ cười vui vẻ, nhấn nút nghe: "Em họ, có chuyện gì vậy?"

      "Chị họ, em..." Vừa mới mở miệng có bộ dáng chuẩn bị khóc đến nơi rồi.

      Nguyệt Ly biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn giả vờ biết, nhàng an ủi: "Em họ, đừng khóc, cho chị nghe rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải Hạ Thần khi dễ em hay ?"

      Cố Phương Phương hít hít mũi, : "Là bạn cũ của ấy tìm đến."

      "Chẳng lẽ, là bạn trước của ta khi dễ em, Hạ Thần giúp em hay sao?" Trong lòng Nguyệt Ly buồn cười muốn chết nhưng mà ngoài mặt vẫn phải giả vờ quan tâm.

      "Cũng hẳn là vậy, bạn cũ của ấy khiêu khích em, Hạ Thần giúp em, chỉ là, em sợ những bạn cũ của ấy thỉnh thoảng lại tìm đến. Lúc em thể ở bên canh Hạ Thần, vạn nhất bọn họ nối lại tình xưa, vậy em phải làm sao?" Phương Phương ra lo lắng của mình.

      "Chuyện này, em phải tin tưởng bạn trai của mình, nếu như em tin, cứ nghi ma nghi quỷ, hai người sớm muộn cũng chia tay. Cho nên, phải hoàn toàn tin tưởng ta." Nguyệt Ly chậm rãi dẫn dắt ta tin tưởng Hạ Thần. Lời ta mà có thể tin heo mẹ cũng có thể leo cây, lời dối của ta, quả là nhiều vô số kể.

      càng sâu khi phát ra chân tướng càng đau khổ, loại đau khổ như xé ruột xé gan này, tôi cũng muốn phải nếm thử.

      " ấy cũng cam đoan với em nhưng mà trong lòng em vẫn nhịn được nghi ngờ." Cố Phương Phương đau khổ .

      "Người với nhau, quan trong nhất là tin tưởng, nếu như em tin tưởng ta, vậy em nên chia tay ta sớm chút."

      Cố Phương Phương cảm kích : "Em biết rồi, cảm ơn chị, chị họ, sau khi chuyện với chị, tâm tình em cũng tốt hơn nhiều, sau này có lẽ vẫn cần chị khuyên nhủ nhiều hơn."

      "Chúng ta là người nhà, giúp em cũng là chuyện nên làm, cần phải khách sáo như thế." Nguyệt Ly cười .

      "Chúc chị ngủ ngon, bye."

      "Bye bye."

      Cúp điện thoại, Minh Minh lập tức lại gần, hỏi: "Em họ của cậu gì vậy, có phải là nháo lên muốn chia tay với Hạ Thần?"

      Liếc nhìn Minh Minh, Nguyệt Ly cười như cười, : "Cậu thử xem?"

      "Nghe câu kể lúc trước em họ cậuc có lẽ chỉ tức giận chút, còn đến mức chia tay, chung quy cũng chỉ là bạn cũ tới gây chuyện chút mà thôi." Minh Minh suy nghĩ chút, phân tích .

      Nguyệt Ly gật đầu: "Đúng vậy, em ấy đúng là đau lòng rồi, có chút nghi ngờ Hạ Thần nhưng mình bào em ấy phải tin tưởng ta."

      "Hạ Thần có thể tin sao?" Minh Minh cau mày hỏi.

      "Đương nhiên là thể, nhưng mà em họ đương với ta phải học cách tin tưởng, nếu bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay. Trong tình , kiêng kị nhất chính là nghi ngờ lẫn nhau."

      "Lúc nào bên canh mình lại xuất chuyên gia tình thế này?" Minh Minh cong cong khóe miệng.

      "Chuyên gia tình cái gì, cậu đương rồi tự nhiên hiểu."

      "Mình đương? Cậu cũng biết bạch mã hoàng tử của mình còn biết trốn ở chỗ nào." Minh Minh buồn bực .

      Nguyệt Ly hỏi: " phải là cậu coi trọng cái người đẹo trai hôm đó xuất trong cửa hàng bún ốc sao?"

      " ấy nha, từ sau lần gặp mặt lần trước cũng được gặp lại nữa rồi." Minh Minh càng buồn bực, khó khăn lắm mới gặp được người đẹp trai lại có vẻ sạch như vậy, dáng vẻ rất giống loại người sạch như Hạ Thần.

      " đúng là đáng tiếc nha, nếu như có duyên hai người các cậu có thể gặp lại đó."

      Minh Minh trừng mắt nhìn Nguyệt Ly, nhàng phun ra câu: " thừa."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :