1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15. Bắt kẻ thông dâm

      Editor: Puck

      “Thím, thím đừng vậy.”

      “Giống phu quân ta, vốn cũng đối tốt với ta, nhưng là chờ sau khi ta gả cho . Bởi vì ta là con dâu nuôi từ bé nên khinh thường ta, nên có chút hiểu biết , làm muội muội cùng làm nương tử người, chỗ nào tốt chỗ nào tốt.” Nương của Chân lưu manh phối hợp .

      Ngày đó ở bên bờ sông, An Nhược Hảo liền cảm giác được nàng ta là con dâu nuôi từ bé, ngờ phụ thân của Chân lưu manh vẫn đối tốt với nàng ta, chỉ có điều bởi vì nàng ta là con dâu nuôi từ bé nên đối tốt với nàng ta, đây là logic gì.

      “Ngươi đó, phải gả cho người đọc sách, cuộc sống sau này mới tốt.” Nương của Chân lưu manh vỗ vỗ cánh tay của nàng, ra ngoài.

      Thím Tào cũng gật gật đầu với nàng.

      “Mọi người nhanh Trần Gia Bình nhìn, con dâu nuôi từ bé nhà lão Lương bị thả xuống sông rồi!” Ông cụ Vương gia chạy tới hô, nhất thời đám người ruộng đều dừng tay, vuốt ống quần chạy tới.

      “Lão Vương, chuyện gì xảy ra, phải mới viên phòng mấy ngày sao?”

      “Nghe ngày hôm qua Lương nha đầu bị lão nhị Lương gia bắt gian tại trận. Nhà lão Lương nuốt trôi cục nghẹn này liền đệ trình trong tộc, tuy trong tộc chỉ có ba lão đầu, nhưng nhất trí cho rằng nên thả xuống sông, lúc này ở trước từ đường thẩm vấn, chỉ còn chờ Lương nha đầu khai ra thôi.” Vương lão đầu xong liền mang theo mọi người chạy tới Trần Gia Bình.

      An Nhược Hảo thấy vậy cũng chạy theo Lăng Canh Tân.

      Mọi người vừa chạy vừa hỏi: “ phải bắt gian tại trận sao, sao lại còn muốn Lương nha đầu khai ra?”

      “Lương nha đầu là bị oan, vừa đúng hôm ấy trong nhà có ai, lão nhị muốn đòi tiền của nàng, nàng cho; lão nhị liền đè nàng xuống giường, vừa đúng lúc a Bao ở sát vách nghe thấy nàng gào thét liền chạy tới. A Bao cũng nhìn liền bổ nhào qua kéo lão nhị xuống, lão nhị bị kéo xuống liền thẹn quá hóa giận là a Bao và Lương nha đầu là gian phu dâm phụ. Vừa đúng lúc Lương lão gia trở về, thấy quần áo a Bao và Lương nha đầu xốc xếch, còn đánh bọn họ trận, sau để cho Lương lão đầu trói lại đưa đến trong tộc.” Nông dân chính là nông dân, Vương lão đầu vừa chạy vừa đoạn dài, mặt đỏ hơi thở gấp.

      “Vậy rốt cuộc là ai bị cắn ngược lại cái vậy.”

      “Cũng , Lương lão nhị Lương gia vốn phải là người tốt lành gì, đúng là được.” Mấy người hiểu Lương lão nhị .

      “Mặc kệ ai thiệt ai giả, nhanh xem chút.”

      Trần Gia Bình cùng thôn Thuấn Thủy cách nhau nửa con dốc, mọi người chỉ chạy chút là đến. Bọn họ vừa đến liền nghe thấy lớn tiếng kêu “Oan uổng”.

      Đợi mọi người vào từ đường Lương gia, ba lão đầu ngồi ở , a Bao cùng nha đầu kia quỳ phía dưới, bị mấy huynh đệ Lương gia áp giải, mà ở bên cạnh để hai cái lồng heo.

      “Lương lão nhị, ngươi xử oan ta, ngươi chết tử tế được!” A Bao cũng căng họng quát, dưới cơn giận dữ Lương lão nhị nhét vào miệng chiếc tất thối, a Bao thốt lên lời rồi.

      An Nhược Hảo khoác cánh tay Lăng Canh Tân, đứng ở bên phải nhìn, nữ hài tử kia khóc đến hai mắt đều đỏ, ánh mắt phẫn hận nhìn người Lương gia. Nàng ta nhìn lướt qua người dân Trần Gia Bình cùng thôn Thuấn Thủy đứng thành vòng, trong mắt đều cầu xin. Cuối cùng ánh mắt của nàng ta dừng lại chỗ An Nhược Hảo, vẻ mặt hơi dữ tợn: “Cứu ta, cứu ta.”

      “Nhị ca.” An Nhược Hảo bị nét mặt của nàng ta hù sợ, rụt về phía sau lưng Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân cầm tay của nàng: “Đừng sợ, có chuyện gì.”

      “A Sửu, ngươi giúp ta chút, nhớ ta từng cho ngươi ăn bắp mà giúp ta chút.”

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo nghi ngờ ngước đầu nhìn Lăng Canh Tân.

      “Có lần nhị ca trấn , biết vì sao mà muội lại chạy tới Trần Gia Bình, hại nhị ca tìm muội vài ngày thấy. Cuối cùng nàng ta phát muội ngã vào ruộng bắp Lương gia, muội đói bụng đến ngất , nàng ta liền cho muội ăn bắp.” Lăng Canh Tân giải thích, ánh mắt lại nhìn a Bao cùng nha đầu kia.

      “Được rồi, ngươi cũng đừng hù dọa a Sửu Lăng gia, chuyện do chính ngươi làm, mất hết mặt mũi Lương gia chúng ta. Nếu chúng ta còn giữ ngươi, chúng ta xin lỗi liệt tổ liệt tông Lương gia, mấy lão già chúng ta chết cũng có mặt mũi gặp tổ tiên!” Lão đầu ở giữa ra lệnh tiếng, “Để nàng ta điểm chỉ!”

      “Vâng!”

      “Chậm !” An Nhược Hảo kêu lên.

      “A Sửu, lão tử so đo với a Sửu ngươi, ngươi đừng quấy rối ta khiến cho ta ném ngươi ra ngoài!” lão nhị Lương gia tức giận trừng mắt nhìn nàng.

      “Chậm , các ngươi chờ ta hỏi nàng mấy câu, dầu gì nàng cũng cứu mạng ta đúng sao?”

      “Ngươi hỏi hỏi , a Sửu cũng tạo nên sóng gió gì.” Lão già bên trái liếc mắt nhìn nàng, tiếp tục hút thuốc của , phun từng vòng khói trắng.

      “Ngươi lão nhị đòi tiền của ngươi, ngươi biết đòi tiền làm gì ?”

      phải nghe đại ca mua cái yếm cho quả phụ Tiếu, quả phụ Tiếu khen dứt miệng, đỏ mắt, muốn mua hộp phấn tốt nhất cho quả phụ Tiếu, nhưng sợ chị dâu biết nên có ý đồ với ta. Ta cho liền cứng rắn đoạt lấy, cẩn thận xé rách quần áo của ta. cũng nhìn chút coi bản thân là thân phận gì, nhìn quần áo của ta bị xé rách lại có thể xuống tay với đệ muội, ta mới phản kháng.”

      “Ngươi bậy, chính ngươi léng phéng với a Bao, dieendaanleequuydonn còn kéo ta xuống nước!” Lương lão nhị thẹn quá hóa giận muốn cho Lăng nha đầu cái bạt tai, may mà Lăng Canh Tân nhanh tay lẹ mắt bắt được.

      “Chuyện này ta có thể làm chứng, ngày đó ta nhìn thấy chuyện giữa và quả phụ Tiếu ở trong rừng bên ngoài thôn, mua đồ này nọ cho quả phụ Tiếu.”

      >

      “Nha đầu ngươi vì báo ân cũng thể xử oan ta.” Lương lão nhị độc ác nhìn chằm chằm nàng, nếu phải có Lăng Canh Tân che chở, chắc chắn là cho An Nhược Hảo hai cái bạt tai.

      Mọi người ở đây nhìn Lương lão nhị, rồi nhìn hai huynh muội Lăng gia, đúng là biết ai thiệt ai giả rồi, dù sao tất cả mọi người biết chuyện giữa Lương nha đầu và a Bao.

      Lăng Canh Tân định mở miệng, mấy lão nhà Lương gia lên tiếng: “Ngụy biện, còn liên lụy người khác láo thay ngươi, để nàng ta điểm chỉ!”

      “Dạ!” Ba huynh đệ Lương gia áp tải a Bao cùng Lương nha đầu ấn dấu ngón tay lên giấy, Lương gia nhiều người, a Bao cùng nha đầu sao kháng cự được.

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo lắc lắc cánh tay Lăng Canh Tân, ngờ Lương gia mạnh bạo, ngay cả Lăng Canh Tân cũng giúp được.

      “Tiếu Nhan, đừng lo lắng, nhị ca có cách.”

      Lão già ở giữa nhìn điểm chỉ xong, sờ sờ cằm: “Tốt, hai người bọn họ nhận, trưa ngày mai thả bọn họ ở khoảng giữa sông bên ngoài thôn.”

      Khoảng giữa sông, An Nhược Hảo biết đây chính là chỗ sâu nhất của con sông này, người nào rơi vào trong nước đều có khả năng cứu mạng.

      Chuyện nhà người khác, các thôn dân cũng xen vào được, hơn nữa ai đúng ai sai còn , việc đến nước này, vậy cũng còn cách nào, tất cả mọi người lắc đầu về.

      A Bao cùng Lương nha đầu cam chịu ngã đất, An Nhược Hảo thể nhẫn tâm , lão nhị Lương gia cản trở, Lăng Canh Tân thấy vậy vội kéo nàng .

      “Nhị ca, huynh có cách?”

      “Ừ, ngày mai muội nhìn bọn họ bị thả xuống sông, với mọi người rằng nhị ca lên núi xem dưa, nhị ca xuống cuối sông chặn bọn họ.”

      “Nhị ca có thể cứu bọn họ?”

      “Nếu nước sông siết, nhị ca mới có thể vớt họ lên trước khi bọn họ chết chìm.”

      “Vậy nhị ca có chuyện gì?”

      “Nhị ca bơi tốt, có chuyện gì.”

      “Nhưng nhị ca phải hết sức cẩn thận.”

      Lăng Canh Tân vào trong nhà, tìm hai ống trúc: “Ngày mai muội lặng lẽ đưa hai ống trúc này cho bọn họ, để cho bọn họ dầu sao cũng có thể trì hoãn lát.”

      “Được.” An Nhược Hảo biết có thể cứu bọn họ, vui mừng dứt, nhưng lại cảm thấy có gì đúng, “Nhị ca, bọn họ thấy thi thể, hoài nghi sao?”

      đâu, bọn họ chỉ càng thêm tin tưởng rằng hai người đó làm bậy, khiến cá gặm hết đến nỗi ngay cả thi thể cũng để lại.”

      “Cũng phải.” Sao An Nhược Hảo lại có thể quên người trong thôn này cực kỳ tin chuyện về hà bá chứ.

      --- ------Puck---- -----

      Gian phu dâm phụ bị thả xuống sông, đây là chuyện lớn mấy chục năm gặp. Còn chưa tới buổi trưa, đầu nguồn khúc sông bu đầy người. Mà chủ nhân Lương gia còn ở bên rót rượu cho mọi người uống. An Nhược Hảo nhìn xung quanh, ai để ý đến nàng, cũng ai chú ý đến lồng heo nhốt hai người, liền về phía lồng heo.

      “A Sửu, cứu ta.” Lương nha đầu khóc đến ra lời, cổ họng khàn khàn, nhưng khẩu hình miệng của nàng với An Nhược Hảo là hãy cứu nàng.

      An Nhược Hảo nhìn hai bên, lấy dao cắt dây thừng trói tay bọn họ, kín đáo đưa ống trúc trong tay áo cho hai người: “Các ngươi cầm cái này để tránh bị ngộp thở, nhị ca ở cuối sông chặn các ngươi, các ngươi phải cố chịu đựng.”

      Hai người vội thu ống trúc vào trong tay áo, thấy có người tới, lại bỏ tay ra đằng sau làm ra vẻ như bị trói chặt, dùng khẩu hình miệng An Nhược Hảo nhanh .

      “Ôi chao, a Sửu, tới lời từ biệt với ân nhân đấy.” Người đến là Lương lão nhị, chặn đường của An Nhược Hảo.

      “Ngươi tránh ra.” Nhưng An Nhược Hảo rẽ phải cũng rẽ phải, An Nhược Hảo sang trái lại sang trái, Lương lão nhị để cho nàng như ý nguyện.

      “Ôi, tay này xanh tươi, nhị ca của ngươi đúng là thương ngươi, ngay cả công việc cũng cho ngươi làm.” Lương lão nhị cầm tay trắng nõn của nàng, lại vươn người nhéo mặt cái, “Chu choa, gương mặt này còn non mềm hơn Diễm Nương, còn xinh đẹp.”

      “Ngươi là tên lưu manh, ngươi buông ra!” Thế nhưng khí lực của An Nhược Hảo so sánh với quả là chuồn chuồn lay đại thụ, thế nào cũng tránh được.”

      “Chân lưu manh ngực ngươi còn lớn hơn ngực Vương Tú Lệ, để cho ta sờ chút.” Lương lão nhị xong liền đưa tay chuyển qua trước ngực của nàng.

      “Lương lão nhị, ngươi buông nàng ra!”

      Lần đầu tiên An Nhược Hảo thấy Viên Phú Cảnh như nam nhân, tiếng gầm này khiến Lương lão nhị sợ đến run rẩy liền buông lỏng tay: “Viên thiếu gia, hiểu lầm, hiểu lầm.”

      “Hừ, lần sau mà để cho ta thấy ngươi khi dễ nàng, cẩn thận cây gậy của ta!” Viên Phú Cảnh giơ tay ra vẻ muốn đánh d&đ*l#q^đ bạt tai , Lương lão nhị vội đưa tay che mặt, hoàn toàn dám đánh trả.

      Nhưng dù sao Viên Phú Cảnh cũng là người đọc sách, chỉ hù dọa chút, kéo An Nhược Hảo bước rồi.

      “Viên Phú Cảnh, lần đầu tiên cảm thấy ngươi có khí phách!”

      “Lần đầu tiên nghe được nàng khen ta, ta rất vui mừng.” Viên Phú Cảnh nắm tay của nàng dù thế nào cũng chịu thả, người khác nhìn thấy vẫn cười làm ra vẻ giống như thấy.
      Last edited: 31/10/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k4 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 16. Thả xuống sông

      Editor: Puck

      “Viên Phú Cảnh, ngươi buông ta ra!” An Nhược Hảo ra sức giãy dụa, lại nghĩ rằng thư sinh yếu đuối có hơi sức lớn như vậy từ đâu.

      “Ta buông.” Lúc này Viên Phú Cảnh giống như đứa bé khó chịu, trực tiếp kéo nàng đến bên bờ sông nhìn.

      “Viên Phú Cảnh, Lương lão nhị sợ ngươi, vì sao ngươi cứu hai người bọn họ?”

      “Lương lão nhị sợ ta bởi vì ăn đau khổ từ ta. Nhưng Lương gia người đông thế mạnh, hơn nữa bọn họ điểm chỉ, bây giờ thiệt giả, ta cứu bọn họ thế nào?” Viên Phú Cảnh yên lặng nhìn nàng.

      “Ôi.” An Nhược Hảo nhìn nước sông chảy siết mà thở dài, vẫn phải dựa vào nhị ca.

      “Đây là số mệnh của bọn họ.” Sau khi Viên Phú Cảnh lời này liền trầm mặc.

      An Nhược Hảo nhìn hai vị đạo sĩ mà Lương gia mời nhảy nhót bên bờ sông, sau đó ra lệnh tiếng, ném a Bao cùng Lương nha đầu vào trong dòng sông chảy xiết. Hai lồng heo mang theo người chỉ tỏa ra vài bọt khí rồi chìm xuống, ùng ục vài tiếng rồi còn thanh.

      “Ta vệ sinh.” An Nhược Hảo thấy vậy, xạo với Viên Phú Cảnh, chạy nhanh về phía cuối sông. Mọi người còn phải nhìn đạo sĩ cúng bái hành lễ, nhưng lát sau bọn họ vẫn xuống cuối sông chỗ nước cạn tìm kiếm thi thể, nàng phải trông chừng cho nhị ca, hơn nữa có hai người, nàng cũng biết mình nhị ca có thể xoay sở .

      “Nhị ca!” Lúc An Nhược Hảo chạy đến, Lăng Canh Tân ép nước sông trong bụng cho nha đầu kia.

      “Lương nha đầu, Lương nha đầu.” An Nhược Hảo nhìn sau khi nàng ta phun mấy ngum nước dần dần tỉnh lại, giọng gọi nàng ta.

      “A Bao ca đâu?”

      Lăng Canh Tân liếc nhìn a Bao nằm ở bên, lắc lắc đầu.

      “Nhị ca, sao rồi?”

      “A Bao đưa ống trúc của cho Lương nha đầu, bản thân chết đuối rồi.”

      “Cái gì?”

      “A Bao ca.” Lương nha đầu định ngồi dậy, nghe Lăng Canh Tân vậy, trong nháy mắt xụi lơ.

      “Lương nha đầu, Lương nha đầu.” An Nhược Hảo vội đỡ nàng ta.

      “Nơi này có, tiếp tục xuống dưới xem.” Đột nhiên, ba người nghe được tiếng tìm người ở phía .

      “Nhị ca, làm thế nào?”

      Lăng Canh Tân áy náy nhìn Lương nha đầu, vội nhét a Bao vào trong lồng heo, tiếp đó đẩy hai lồng heo vào trong sông, sau đó nhanh chóng cõng Lương nha đầu lên: “Nha đầu, chờ chuyện qua , ta lại giúp ngươi tìm a Bao về.”

      Lăng Canh Tân mang theo An Nhược Hảo vội trốn vào trong bụi cỏ cao ngang người, ba người liền nhìn thấy nhóm người từ phía bờ sông xuống: “Thấy rồi, ở đây!”

      Là giọng của Lương lão nhị, bao lâu, thi thể a Bao được mọi người vớt lên.

      “Nha đầu kia đâu?”

      “Có thể bị hà bá thu , chắc nàng ta làm bậy quá nhiều.” Vị trưởng lão nào đó của Lương gia the thé .

      “Hỏi đạo sĩ chút.”

      “Sư phụ, xin hỏi nha đầu kia đâu rồi?”

      Hai đạo sĩ nhìn giữa sông, lại xem xét lồng heo được vớt lên, tiếp theo vòng quanh lồng heo nhốt a Bao vòng, niệm tiếng chim lúc lâu rồi mới chậm rãi : “Hà bá thân thể nha đầu kia dâm loạn, để tránh làm hại nhân gian, ngài thu hết thay dân chúng Trần Gia Bình.”

      “Tốt!” Lương lão nhị hét lớn tiếng, vừa rống vừa đạp lồng heo nhốt a Bao cước, “Gian phu dâm phụ.”

      “Nha đầu, đừng lên tiếng, nhịn .” Lăng Canh Tân vội che miệng Lương nha đầu định hét ra tiếng.

      Lương nha đầu thể làm gì khác hơn là cắn môi giọng khóc thút thít, tay nắm hai ống trúc, nổi gân xanh. Lúc An Nhược Hảo nghe đạo sĩ vậy cười lạnh thôi, thấy thế khỏi thở dài.

      “Tốt lắm, mọi người tới nhà chúng ta ăn cơm thôi!” Lương lão nhị thét tiếng, để mấy huynh đệ trong tộc mang hai lồng heo .

      “Nhị ca, tại sao Lương gia lại vui mừng như thế, theo như thông thường đây là chuyện xấu mà.”

      “A Bao ca có chút của để dành, bọn họ làm như thế toàn bộ đồ gì đó nhà a Bao ca đều thuộc về bọn họ, bọn họ có thể lấy nhiều thứ tốt như vậy đương nhiên là vui mừng, đặc biệt là lão nhị, là người thấy tiền sáng mắt, vì tiền cái gì cũng có thể làm được.” Lương nha đầu oán hận nhìn theo hướng mọi người rời .

      “Chúng ta về nhà trước.” Lăng Canh Tân cõng Lương nha đầu, kêu An Nhược Hảo về nhà.

      Đến nhà, Lương nha đầu chỉ nắm hai ống trúc mà ngẩn người, tiếng nào. An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân, Lăng Canh Tân chỉ lắc lắc đầu, cứu người về, nhưng cởi bỏ khúc mắc trong lòng nàng như thế nào bất lực rồi.

      “Lương nha đầu, a Bao ca vì ngươi mà chết, nhất định hy vọng nhìn thấy dáng vẻ như này của ngươi, mong ngươi sống tiếp, hơn nữa muốn sống tốt.”

      Lương nha đầu nghe xong khóc nức nở lúc lâu mới dừng lại: “ ràng với ta bơi rất giỏi, có thể chống đỡ, nhưng , ta ngờ gạt ta.”

      “Lương nha đầu, chờ thêm mấy ngày chuyện này phai , chúng ta phải tìm thi thể a Bao về, chúng ta an táng tốt cho , hy vọng đời sau có thể thoải mái hơn đời này, người tốt được đền đáp.” Dưới ánh mắt mạnh mẽ của An Nhược Hảo, rốt cuộc Lăng Canh Tân ra được câu an ủi.

      “Lương nha đầu, chuyện thế này, ngươi cũng chỉ có thể yên tâm bớt buồn, ngươi còn cuộc sống của ngươi nữa.” An Nhược Hảo cầm tay của nàng ta, chạm đến chỗ lạnh lẽo, dưới ngày hè chói chang lạnh như vậy khiến cho lòng nàng cũng giật thót.

      “Ta còn có thể có cuộc sống gì đây? Ta vốn sinh là người của Lương gia, chết là quỷ của Lương gia, mà bây giờ ta hại chết a Bao ca, bản thân yên lành ngồi ở đây.” Nước mắt của Lương nha đầu giống như chuỗi ngọc bị đứt mà rơi xuống.

      “Haizzz, nhị ca, nước đun xong chưa.”

      “Ừhm.” Lăng Canh Tân rót nước nóng vào trong thùng lớn, tự giác ra ngoài.

      “Ngươi có thể tự tắm sao?”

      Lương nha đầu cắn môi dưới, đứng dậy. An Nhược Hảo liền mở cửa ra ngoài, nhưng nàng còn chưa ra, liền nghe tiếng ngã xuống ở sau lưng của Lương nha đầu, vội chạy đến đỡ nàng ta: “Thế nào?”

      có việc gì.” Lương nha đầu có vẻ rất đau, ngồi phịch ở đất đau đến mức mặt mũi trắng bệch.

      “Vừa rồi còn tốt, sao đến thùng gỗ lại thành thế này?” Lúc này Lương nha đầu bắt đầu cởi xiêm áo, An Nhược Hảo tiện gọi Lăng Canh Tân vào.

      có việc gì, ta có thể làm được.” Lương nha đầu xong giãy dụa đứng lên.

      An Nhược Hảo lại thấy được, bắp đùi nàng ta sưng đỏ, mà thậm chí nơi đó hơi sinh mủ, kinh ngạc nhìn nàng ta: “Sao có thể như vậy?”

      Lương nha đầu lại khóc thành tiếng.

      “Ngươi tắm trước , để tâm tình bình tĩnh lại.” An Nhược Hảo đỡ nàng ta vào trong thùng gỗ, nhìn nàng ta thở dốc vì nơi đó đụng phải nước mà kinh ngạc, hiển nhiên là rất đau. Nàng quả dám tưởng tượng rốt cuộc nàng ta gặp phải đối xử thuộc về con người.

      Sau khi An Nhược Hảo rời khỏi phòng, điều khó hiểu với Lăng Canh Tân, ngờ lúc này Lăng Canh Tân lại nghe hiểu rất nhanh.

      “Ta phòng bếp nấu cơm, đợi nàng ta tắm rửa xong có thể ăn cơm tối.”

      “Được, muội tìm bộ y phục cũ của muội cho nàng ta.” An Nhược Hảo biết trong lòng Lăng Canh Tân nghĩ gì, chỉ có thể tự kiếm việc cho mình làm.

      Đến lúc ăn cơm, cả người Lương nha đầu sửa sang sạch , nhưng tuyệt vọng cùng đau khổ trong đáy mắt nàng ta lại giảm.

      “Ngươi có thể cho ta chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?” Lăng Canh Tân bới thêm cho nàng ta chén cơm, “Từ khi ngươi bị buộc viên phòng.”

      “Haizzz, đâu phải là viên phòng.” Khóe miệng Lương nha đầu nhếch lên lộ ra nụ cười châm chọc.

      ra hôm đó vừa vặn là Vi gia ở thôn làm chuyện vui, cả nhà đều uống rượu mừng. Lương nha đầu uống hai ly rượu đỏ, đầu óc choáng váng nên về nhà trước, cho là trong nhà có ai nên thẳng về phòng mình, ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy Lương lão nhị vụng trộm cùng quả phụ Tiếu ở trong phòng. Quả phụ Tiếu lại cảm giác gì, sửa sang quần áo rồi duyên dáng thướt tha rồi.

      Vẻ mặt Lương lão nhị hung dữ cho nàng ra, ra nàng choáng váng cộng thêm trời tối vốn ra thấy gì, còn nghe Lương lão nhị gì, nhưng Lương lão nhị lại xem nàng như muốn cáo trạng với thê tử . Mặc dù Lương lão nhị ngang ngược, nhưng vẫn sợ thê tử mình, chỉ vì nhà mẹ đẻ của thê tử là lão đại mảnh đất cuối thôn phía sau núi.

      Lương nha đầu choáng váng gục đầu ở giường, ngờ Lương lão nhị vừa định chặn miệng nàng, sắc tâm bỗng nhiên sinh ra, lại có thể nổi lên lòng xấu xa. Lương nha đầu cảm thấy Lương lão nhị cởi y phục của nàng, liền giằng co, nhưng nàng uống say rồi, thêm nữa đối phương là người cường tráng, vốn chống nổi.

      lâu sau, liền truyền đến trận đau đớn bén nhọn, đau đến mức nàng hô to ra tiếng. Vừa đúng lúc Lương Tiểu trở lại, nghe tiếng nàng gào thét cho là xảy ra chuyện gì, cùng Lương đại nương đốt lửa lên mới biết Lương lão nhị này như heo chó thông dâm với đệ muội tương lai của mình.

      Nhưng xét cho cùng việc xấu trong nhà thể ra ngoài, Lương đại nương biết quỳ thủy của Lương nha đầu vừa qua, vừa đúng giai đoạn dễ mang thai, vô tình có thể có nhi tử rồi. Nhưng lại là hài tử Lương gia, cho nên cũng chỉ buộc Lương Tiểu cưới nàng.

      Sau khi Lương nha đầu biết, cũng chỉ có thể đánh gãy răng và nuốt máu *, chuyện như vậy nàng chỉ có thể chịu đựng.

      (*) đánh gãy răng và nuốt máu: 打落了牙和血吞 dụ chỉ mất mát

      Mặc dù cuối cùng Lương Tiểu cưới nàng, nhưng ghét bỏ nàng từng bị nhị ca đụng chạm, người sạch , từ đó tới nay cũng chạm vào nàng. Lương lão nhị lại buông tha nàng, dù sao nàng cũng là nữ nhân của , mỗi buổi tối buộc nàng phải quan hệ với . Người Lương gia cũng mắt nhắm mắt mở, lúc đầu nhị tẩu còn phản đối, lâu ngày nàng ấy chết lặng rồi.

      Lương Tiểu lại càng bất mãn, là thê tử danh nghĩa của mình, cuối cùng lại lên giường cùng nhị ca mình, mỗi lần nhị ca xong việc tàn nhẫn đánh nàng trận.

      Người Lương gia nhìn Lương Tiểu bực tức, liền cân nhắc cưới cho Lương Tiểu thê tử mới, nhưng đằng trước có con dâu nuôi từ bé chặn, ai nguyện ý làm tiểu thiếp. Hơn nữa sau khi Lương gia cưới thê tử cho Lương lão đại và Lương lão nhị, trong nhà ngay cả bán Lương nha đầu cũng cưới nổi thê tử mới.

      Nhưng Lương Tiểu nhớ a Bao ở sát vách Lương nha đầu có quan hệ tệ liền động tâm suy nghĩ, vốn mọi người đều cho rằng hai người có quan hệ nam nữ thuần khiết. muốn gài tang vật cho a Bao cùng Lương nha đầu, như vậy nếu a Bao thu Lương nha đầu, thu được tiền mua nàng dâu mới, còn có thể lừa khoản phí bịt miệng, nhưng nhiều lần chưa thành công.

      Cho nên, hôm đó, đúng dịp Lương lão nhị tạo thành cục diện hai người thông dâm, chân mày Lương Tiếu cũng nhíu lại liền trực tiếp trói nàng cùng a Bao tới từ đường. Định tội danh thông dâm, vì bồi thường Lương Tiểu, tất cả mọi thứ của a Bao đều là của , công đôi việc cớ sao làm?
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Trâu, kabi_ng0k, Aliren2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 17. Rình coi

      Editor: Puck

      An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân nghe xong, trong lòng khỏi càng thêm phỉ nhổ hành vi của người Lương gia.

      “Người nhà này bằng heo chó, thực giống như súc sinh, sống như súc sinh.” Đây là lần đầu tiên An Nhược Hảo thô tục, nhưng chịu được.

      “Tiếu Nhan đừng như vậy.” Lương nha đầu nghe Lăng Canh Tân gọi nàng ta là Tiếu Nhan cũng đổi cách xưng hô, “Mặc dù những người khác ở Lương gia quang minh, nhưng Tam ca tốt, chỉ có điều bị bắt làm lính rồi.”

      ra Lương gia còn có lão Tam?” Sao An Nhược Hảo lại quên, nhà nào ở thôn Thuấn Thủy này cũng có người ở biên cương khổ cực đánh giặc đấy. Nhưng bọn họ đau khổ cực nhọc ở bên ngoài ngăn địch bảo vệ nhà, mà khí trong nhà lại ngột ngạt.

      “Tiếu Nhan, nhị ca ngươi đối xử tốt với ngươi, ngươi phải quý trọng tốt.” Lương nha đầu nhìn nàng và Lăng Canh Tân .

      “Nhị ca của ta đối xử tốt với ta đối xử tốt với ai.” An Nhược Hảo rất hả hê cười tiếng, nhìn Lăng Canh Tân.

      Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu nàng, liền kêu Lương nha đầu ăn cơm, sau đó còn : “Ta vốn còn muốn hỏi chút tình huống rồi đưa ngươi về, hành động của người Lương gia khiến cho người ta khinh thường, nha đầu, về sau ngươi ở nhà ta, có nhị ca nuôi ngươi.”

      “Này…” Lại Lương nha đầu rốt cuộc là phụ nữ có chồng, hơn nữa hôm nay cũng coi như là thân xác chết, trong lòng mâu thuẫn.

      “Lương nha đầu, ngươi đừng như vậy, nhị ca ngươi cứ an tâm ở, có ta bảo kê cho ngươi đấy.”

      Lương nha đầu nghe An Nhược Hảo vậy, gật gật đầu, vùi đầu bới cơm, cũng ngăn lệ rơi đầy mặt, lọt vào trong miệng, lẫn vào cơm trắng, mặc dù hơi mặn, nhưng nàng cảm thấy trong lòng vẫn có nhiều hạnh phúc cùng cảm động.

      Từ sau ngày này, An Nhược Hảo liền giấu Lương nha đầu trong nhà, Lăng Canh Tân ra cửa nàng cũng theo, mà đặc biệt ở cùng nàng ta.

      “Tiếu Nhan, ta muốn xem a Bao ca chút.” Lương nha đầu thỉnh cầu trước đó mấy lần, nhưng Lăng Canh Tân sợ nàng ta cẩn thận bại lộ nên đồng ý. Hôm nay Lăng Canh Tân lên trấn Cổ Nhạc, Lương nha đầu liền bắt đầu quấy rầy An Nhược Hảo.

      phải An Nhược Hảo thấy gần đây nàng ta vì a Bao ca, mỗi ngày đều uất ức thôi, nhưng nàng còn nhớ Lăng Canh Tân giao phó, vẫn là lắc lắc đầu.

      Lương nha đầu thấy vậy, khóc lã chã: “Tiếu Nhan, ngươi xem, bên ngoài mưa to rồi, có người ra cửa, ngươi để cho ta xem chút .”

      An Nhược Hảo chịu nổi nàng ta khóc lóc, hơn nữa nước mắt vẫn đảo quanh trong hốc mắt, lỗ mũi lại mang theo thanh khóc lóc nồng đậm, dường như nàng mà cự tuyệt nữa nàng ta khóc chết cho nàng coi, đè trán, lại nhìn thời tiết bên ngoài: “Được rồi.”

      Trong nháy mắt Lương nha đầu thu nước mắt lại, nhảy dựng lên định chạy ra ngoài, An Nhược Hảo vội kéo nàng ta: “Phủ thêm áo tơi, ta cùng với ngươi.”

      “Được, Tiếu Nhan tốt nhất.” Lăng nha đầu ôm nàng chà chà, mặc dù Lương nha đầu gả cho người khác, nhưng vẫn hơn An Nhược Hảo tuổi, cho cùng vẫn là tiểu nương.

      Họ đặc biệt theo đường phía sau nhà dân, tránh mắt người, ngược lại đường thông suốt tới chỗ giao nhau giữa Trần Gia Bình cùng thôn Thuấn Thủy, nơi theo Lăng Canh Tân tìm được phần mộ của a Bao.

      Lương nha đầu nhìn mô đất trước mắt, phía chỉ cắm miếng gỗ viết “Mộ của a Bao ở Trần Gia Bình”, mưa to bào mòn, bất cứ khi nào miếng gỗ này cũng có thể đổ.

      “A Bao ca.” Lương nha đầu kêu tiếng rồi quỳ mặt đất khóc thành tiếng. Mặc dù An Nhược Hảo thấy bùn đất dính chân nàng ta cũng gọi nàng ta. Nàng biết cảm giác đó, chỉ có thể đứng vào gần nàng ta để cho nàng ta biết nàng ở bên cạnh.

      Lương nha đầu khóc lâu rồi móc hai ống trúc từ trong ngực ra, vừa lẩm bẩm vừa đào hố, chôn hai ống trúc xuống: “A Bao ca, nha đầu có gì đưa cho huynh, huynh hãy thu hai ống trúc này để nhớ , nha đầu luôn luôn nhớ huynh.”

      “Ủa, bên kia phải là phần mộ a Bao ư, sao trước mặt lại có hai người.” Đột nhiên, đầu đường bên kia vang lên giọng của Vương bà tử.

      giọng khác theo: “Ngươi đừng lung tung, ngày mười lăm tháng bảy sắp tới, rất dọa người.”

      An Nhược Hảo vội vàng kéo Lương nha đầu: “Có người tới, nhanh lên.” Lương nha đầu nghe được giọng , bị sợ đến cả người run lên, theo An Nhược Hảo hoảng hốt chạy bừa về.

      “Ta, ta, ta thấy giống như Lương…”

      Vương bà tử còn chưa hết liền bị thím Tào cắt đứt: “ bậy, cái gì ngươi cũng thấy!”

      “Nhưng…”

      cái gì ngươi cũng thấy!”

      “Đúng, đúng, là thấy.” Vương bà tử im bặt, nhưng lại tự nhủ, “Tiết ma quỷ sắp tới, chẳng lẽ Lương nha đầu trở lại?”

      người khác lại tiếp: “Nhưng mà giống như ta còn thấy a Sửu Lăng gia đó.”

      “Ngươi còn bậy!” Thím Tào quát lên, “Còn mau về nhà .”

      An Nhược Hảo cùng Lăng nha đầu chạy thẳng như bay về nhà, may cho họ là tiết ma quỷ sắp đến, Lương nha đầu trở lại đến thăm a Bao, nếu Lương nha đầu bị bại lộ liền thảm rồi.

      Cũng tới mấy ngày, thôn Thuấn Thủy liền truyền ra, tất cả mọi người phần mộ a Bao có chuyện ma quái, Lương nha đầu trở lại “thăm người thân” rồi.

      Có tin đồn sai bậy còn nghe thấy Lương nha đầu kêu oan uổng, oan uổng, muốn tìm người Lương gia lấy mạng. Những lời này truyền tới Lương gia, Lương gia sợ đến náo loạn, đặt biệt trấn Cổ Nhạc mời hai đạo sĩ, nhưng thế nào hai đạo sĩ này cũng tìm được.

      Mà kể từ ngày đó, Lương nha đầu cùng An Nhược Hảo liền bị Lăng Canh Tân khóa nhốt trong nhà, dĩ nhiên biết Trần Gia Bình và thôn Thuấn Thủy truyền mấy lời đó.

      “Hôm nay nhị ca có ở đây, chúng ta nhanh chóng nạy cửa ra xem, rốt cuộc có phải nha đầu Lăng Tiếu Nhan kia giở trò quỷ .” Thừa dịp Lăng Canh Tân ra ngoài Lương lão nhị mang theo Lương lão đại cùng Lương Tiểu, lần mò qua.

      An Nhược Hảo cùng Lương nha đầu nằm giường, thình lình nghe thấy giọng của Lương lão nhị ngoài cửa sổ, hai người nhất thời gấp đến mức như kiến bò chảo nóng. Cửa bị Lăng Canh Tân khóa trái, nhưng bọn Lương lão nhị cạy then gỗ cửa sổ.

      “Tiếu Nhan, làm sao bây giờ?” Lương nha đầu núp sau lưng An Nhược Hảo, nhìn then gỗ cửa sổ bị đẩy lên từng chút .

      “Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” An Nhược Hảo với chính mình đừng nóng vội, nàng cũng biết nên làm sao bây giờ. Nhà này rộng rãi, lần trước nàng từng để ý vốn giấu được người, đứng cạnh cửa sổ xem quả thực có thể nhìn sót cái gì.

      Bỗng nhiên nàng vỗ đầu nhớ ra gác lửng , vội vàng kéo Lương nha đầu lên gác lửng.

      Nàng chuyển toàn bộ sách trong rương gỗ ra, giấu Lương nha đầu ở phía sau, mình xuống lầu, vừa đúng lúc then gỗ bị cạy ra.

      “Các ngươi làm gì?”

      Ba người ngờ bị An Nhược Hảo đứng trước cửa sổ làm cho hết hồn, kêu tiếng lui về phía sau bước dài.

      Vẫn là lá gan Lương lão nhị lớn, tiến tới trước mặt, vừa vừa quan sát trong phòng: “Ta vừa thấy cửa nhà ngươi có con rắn, ta mới đuổi con rắn ra cho ngươi, ngờ cẩn thận cạy then cửa sổ nhà ngươi.”

      Lương lão đại cũng dựa vào mà tới quan sát, vừa hỏi: “A Sửu, nhà ngươi chỉ có mình ngươi sao?”

      “Nhị ca của ta ra cửa, chẳng lẽ còn có quỷ theo ta hay sao?”

      “Phỉ phui, đứa nhà nào cũng hiểu chuyện, mười lăm tháng bảy sắp đến, ngươi lại còn ra chữ kia, cẩn thận đưa tới xúi quẩy.” Lương lão nhị gặp phải chuyện quỷ các loại lá gan liền .

      “Ta làm việc gì trái lương tâm, nửa đêm sợ quỷ gõ cửa, chữ quỷ coi là gì?” An Nhược Hảo triệt để lấy chữ “Quỷ” theo chân bọn họ.

      “Lão Nhị, nhanh lên, nha đầu này điên rồi, mười lăm tháng bảy gọi quỷ.” Lương lão đại xong qua kéo Lương lão nhị . Lương Tiểu lại cẩn thận nhìn quanh vòng rồi mới chạy theo.

      (*) Mười lăm tháng bảy hay rằm tháng bảy: Trong văn hóa Trung Hoa, ngày rằm tháng bảy lịch thuộc Tiết Trung Nguyên và được gọi là Ngày ma (hồn người chết) và tháng thứ bảy chung được coi là Tháng ma (鬼月, Quỷ nguyệt), trong đó những con ma và linh hồn, bao gồm cả của tổ tiên qua đời, đến từ các cõi . Cùng với lễ Thanh minh (vào mùa xuân) và Trùng cửu (vào mùa thu), con cháu còn sống tỏ lòng tôn kính đối với tổ tiên qua đời của họ, trong Lễ hội hồn ma, người chết được cho là về thăm những người sống. (Nguồn Wikipedia)
      Ở Việt Nam ngày này chính là ngày lễ Vu Lan báo hiếu hay ngày lễ xá tội vong nhân.

      “Phù.” An Nhược Hảo thở ra hơi, lên thả Lương nha đầu ra, “Bọn họ rồi.”

      Trong lòng Lương nha đầu vẫn còn sợ hãi, lại núp lâu mới ra ngoài: “Tiếu Nhan, ta liên lụy ngươi rồi.”

      có chuyện gì, chỉ có điều lần này bọn họ tìm được chắc chắn cam lòng, sau này chúng ta vẫn còn phải cẩn thận.” Các nàng chuyện, liền nghe thấy tiếng thét của Lăng Canh Tân: “Các ngươi ở ngoài nhà Lăng gia ta lén lén lút lút làm gì!”

      “A, nhị ca, ngươi về, chúng ta tìm gà, gà của chúng ta chạy đến thôn Thuấn Thủy.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta tìm gà.” Ba huynh đệ Lương gia chột dạ, xô đẩy bước .

      An Nhược Hảo kinh hãi thôi, lúc này nàng thả Lương nha đầu ra, nghĩ tới bọn họ còn biết hồi mã thương *, nếu phải lúc này Lăng Canh Tân trở lại đúng lúc khiến cho bọn họ phát ra.

      (*) Hồi mã thương: (chữ Hán: 回馬槍) hay hồi mã thế là kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. chung đây là chiến thuật chiến đấu mà các chiến sĩ chủ yếu dùng cây thương làm vũ khí. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. độc đáo của đòn hồi mã thương là tính bất ngờ, khiến đối phương kịp trở tay.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân mở khóa ra, vừa thấy cửa sổ mở, đen mặt, “Sao muội lại mở cửa sổ ra?”

      “Là bọn cạy ra, phải Tiếu Nhan mở.” Lương nha đầu vội vàng giải thích.

      “Bọn khốn kiếp này!” Lăng Canh Tân đập bàn cái mạnh.

      “Nhị ca, huynh đừng tức giận, vừa rồi muội giấu nha đầu gác, bọn họ phát .”

      Lăng Canh Tân “Ừ” tiếng, chân mày nhíu lại thành hình chữ Xuyên.

      “Nhị ca, sao bọn họ đoán được nha đầu ở chỗ chúng ta?”

      “Lúc các muội bái tế, mấy người Vương bà tử thấy Tiếu Nhan, các nàng cho là chuyện ma quỷ có gì liền thuận miệng ra. Nhưng đám người Lương gia có tật giật mình liền hoảng hồn, nghĩ tới hôm nay thừa dịp ta có ở đây liền lén lút tới.” Lăng Canh Tân lấy các thứ từ trong bao vải mang về từ trấn Cổ Nhạc ra, “Đây là dì để cho huynh mang về cho muội, là nương lưu lại.”

      An Nhược Hảo nhận lấy đôi khuyên tai: “Hình như làm từ đồi mồi.”

      “Muội tinh mắt, còn nhận ra đồi mồi.” Lăng Canh Tân nhìn nàng có lỗ tai, “Mấy ngày nữa dẫn muội tìm thím Tào xỏ hai lỗ lỗ tai cho muội.”

      “Xỏ lỗ tai rất đau.” An Nhược Hảo che tai, mạnh mẽ lắc đầu.

      “Nhưng đến lúc thành thân vẫn phải xỏ lỗ tai, bằng sớm chút.” Lăng Canh Tân cười.

      Lương nha đầu nhìn Lăng Canh Tân cố ý đổi đề tài, muốn nàng lo lắng, nhưng nàng biết nàng thể ở lâu: “Nhị ca, huynh nghĩ cách đưa ta thôi. Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì ta cũng liên lụy các ngươi.”

      Lăng Canh Tân biết nàng ta sai, trầm mặc.

      An Nhược Hảo ngoẹo đầu suy nghĩ lúc: “Nhị ca, dì là người tốt chứ?”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân đáp lời, cũng nghĩ tới, hỏi Lương nha đầu: “Ngươi có bằng lòng tới hầu hạ Ngô gia ?”
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      huyetdu, kabi_ng0k, Aliren3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18. Thẳng thắn

      Editor: Puck

      “Nơi có thể , còn có thể bảo vệ ta, dĩ nhiên là ta nguyện ý, chỉ có điều biết Ngô gia có đồng ý thu ta ?”

      “Ta nhớ dường như dì có bên cạnh biểu đệ thiếu nha đầu thiếp thân, Lương nha đầu cẩn thận, dì coi trọng.” Lăng Canh Tân nhìn tướng mạo Lăng nha đầu chút, “Dáng dấp nha đầu tệ, còn đáng xem hơn mấy nha hoàn hầu hạ bên cạnh dì, lại có thể làm việc, dì vừa lòng.”

      “Vậy xin nhờ nhị ca rồi.” Bây giờ Lương nha đầu cũng chỉ có thể bước tính bước rồi.

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lăng Canh Tân liền mang theo An Nhược Hảo ra cửa. An Nhược Hảo theo phía sau xe đẩy, nhìn đống rơm rạ chất cao, hẳn là nhìn ra phía dưới giấu người.

      “Này, nhị ca, sao hôm nay lại dẫn Tiếu Nhan ra cửa?” Thím Tào lại thức dậy sớm, sáng sớm đụng phải ngay cửa thôn.

      “Mười lăm tháng bảy sắp tới, ta đưa Tiếu Nhan lên trấn mua vài món đồ.”

      cản ngươi ra cửa nữa.” Thím Tào móc mấy đồng tiền trong túi bên cạnh eo ra đưa cho An Nhược Hảo, “Tiếu Nhan, mua giúp thím hai bản kinh thư.”

      “Kinh thư?”

      “Đúng vậy, gần đầy bên người sạch , mua hai bản kinh thư niệm đọc.” Thím Tào vuốt ngực, “Đỡ phải ngày nào đó lại nhìn thấy Lương nha đầu, hại ta mấy ngày này ngủ yên.”

      “Dạ vâng.” An Nhược Hảo nghe thấy Lương nha đầu, vội vàng nhận lấy tiền, “Thím, ta nhớ.”

      “Được được, nhanh , trở về sớm chút.”

      Ba người Lăng Canh Tân thở phào nhõm, may mà bị phát , nhìn trái nhìn phải thấy ai liền tăng nhanh bước chân.

      Lúc trời tờ mờ sáng, ba người đến cửa sau Ngô gia, Lăng Canh Tân gõ cửa, Trần đại thúc ra ngoài mở cửa: “Sao nhị ca lại tới?”

      “Ta tới tìm dì.”

      “Phu nhân vừa mới dậy, chuẩn bị dâng hương đấy.”

      “Vậy tốt quá, dẫn chúng ta gặp dì trước.” An Nhược Hảo chen đến trước mặt.

      “Sao còn có vị nương?” Trần đại thúc thúc giục gã sai vặt đến hỏi chuyện.

      phải dì bên cạnh biểu đệ thiếu người hầu hạ sao, phải vừa vặn có nương?” An Nhược Hảo nhét mấy đồng tiền vào tay Trần đại thúc, nét mặt tươi cười như hoa.

      Trần đại thúc suy nghĩ chút, lộ ra hàm răng vàng: “Ta dẫn bọn ngươi vào.”

      “Đại thúc, phu nhân vừa mới rửa mặt xong, nhưng chưa tỉnh ngủ, tâm tình tốt đâu.” Gã sai vặt kia .

      “Vậy…” Trần đại thúc khó xử nhìn Lăng Canh Tân, người Ngô phủ đều biết khi phu nhân rời giường bực bội hề ít.

      “Đại thúc, để tự ta tìm dì , dù sao ta cũng biết đường.” Lăng Canh Tân .

      Trần đại thúc mừng rỡ thanh thản, liền trở về viện của mình.

      Lăng Canh Tân mang theo hai người An Nhược Hảo quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc rẽ đến vườn lớn, thấy tỳ nữ ở bên trong, vội giữ chặt: “Ti Ti.”

      “Ủa, nhị ca, sao hôm nay lại tới nữa?” Tỳ nữ tên Ti Ti cau mày nhìn .

      “Dì bên cạnh biểu đệ thiếu người phục vụ, ta vừa vặn tìm được người phù hợp, liền tới tiến cử cho dì.” Lăng Canh Tân cười đến mức thành khẩn, học dáng vẻ An Nhược Hảo dúi cho Ti Ti mấy đồng tiền.

      Ti Ti thu tiền nở nụ cười, nhìn ra phía sau , nhìn An Nhược Hảo chút: “Tạm được, chính là quá đẹp, hại thiếu gia phân tâm thể chuyên tâm học bài.”

      phải muội ấy, là nàng ta.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo ra, đẩy Lương nha đầu tới trước mặt nàng ta.

      Ti Ti tỏ vẻ hóa ra là thế, tỉ mỉ quan sát Lương nha đầu: “Nhìn phù hợp với cầu của phu nhân, theo ta vào nhìn xem.”

      Ba người vội vàng vào theo phía sau, sau khi Ti Ti vào liền truyền ra, gọi Lương nha đầu vào. lâu sau, Ti Ti ra, nhét vào tay Lăng Canh Tân hai bạc vụn: “Phu nhân coi trọng, đây là thưởng cho các ngươi. Phu nhân muốn dâng hương, hôm nay gặp các ngươi, các ngươi có thể về.”

      Lăng Canh Tân thu bạc vụn, mang theo An Nhược Hảo vội vàng ra khỏi cửa sau.

      “Nhị ca, sao nhanh vậy?” Lăng Canh Tân quá nhanh, An Nhược Hảo gần như theo kịp.

      có gì?”

      “Rốt cuộc là thế nào?”

      “Ta vừa thấy biểu đệ qua đây?”

      “Biểu ca qua đây sao?” An Nhược Hảo càng thêm kinh ngạc.

      “Tiếu Nhan quá đẹp, nhị ca sợ biểu đệ coi trọng.”

      “Phì.” An Nhược Hảo bật cười, nhưng lập tức thu lại nụ cười, “Còn Lương nha đầu?”

      đâu, biểu đệ chướng mắt với dung mạo của Lương nha đầu, hơn nữa Lương nha đầu gả cho người khác, biểu đệ động tâm với nàng ta.”

      “Cho nên huynh mới để cho Lương nha đầu với dì, huynh đoán chắc dì chọn nàng ta?” Tối qua An Nhược Hảo định bịa cho Lương nha đầu thân phận, nhưng Lăng Canh Tân ăn ngay là tốt nhất. ra dì muốn tìm cho biểu ca tỳ nữ nhưng khiến cho động tâm, nhưng người xấu lại tôn lên thân phận của Ngô gia. Khó trách nàng cảm thấy dì tìm tỳ nữ mà khó khăn như vậy, đến cùng là cầu quá xảo quyệt rồi. Nhan sắc Lương nha đầu bình thường, nhưng gả cho người, biểu ca động tâm tư với nàng ta, theo như ý tưởng của dì đương nhiên có thể học cho tốt rồi, còn gì tốt hơn.

      Lăng Canh Tân gật gật đầu, vứt hết rơm rạ xe đẩy tay, mang theo nàng ra chợ: “Tiếu Nhan, muốn mua cái gì cứ mua.”

      An Nhược Hảo biết mới thu được hai bạc vụn, rất hào phóng, cũng khách khí. Sau khi nàng mua hai bản kinh thư cho thím Tào liền chuyên tâm dạo trong chợ, chọn các loại đồ ăn vật dụng chất toàn bộ lên xe đẩy.

      “Tiên sinh.” Lăng Canh Tân đột nhiên chắp tay hành lễ.

      An Nhược Hảo quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Liễu tiên sinh qua, kinh ngạc nhìn Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”

      “Tiếu Nhan, chọn tiếp.”

      An Nhược Hảo lại để cho sang chuyện khác: “Nhị ca, tại sao huynh lại làm lễ với Liễu tiên sinh?”

      “Tiếu Nhan…”

      .” An Nhược Hảo cảm thấy có chuyện gì đó gạt nàng.

      “Tiếu Nhan…”

      !” An Nhược Hảo lớn tiếng.

      “Ta, gần đây ta theo Liễu tiên sinh học chữ.” Mặt Lăng Canh Tân đỏ lên.

      “Học chữ?” An Nhược Hảo càng thêm kinh ngạc, nhớ tới gần đây dường như luôn chạy lên trấn Cổ Nhạc đến rất khuya mới trở lại, nàng chỉ cho là bận chuyện, ra là chạy đến Vô Liễu thư trai học chữ. Là nàng chú ý, gần đây Lăng Canh Tân chuyện đều có thành ngữ, mặc dù nhiều, nhưng có thể thấy được dáng vẻ của người đọc sách.

      “Bọn họ huynh là kẻ đầy quê mùa, có trình độ, huynh liền học chữ cho bọn họ xem, Lăng Canh Tân huynh về sau cũng có thể tạo ra dáng vẻ.” Lăng Canh Tân cất giọng, kiên định .

      “Ai huynh là kẻ đầy quê mùa?”

      “Tiếu Nhan, đừng để ý, đây là chuyện của nhị ca.”

      An Nhược Hảo thấy muốn , nên cũng tra cứu: “Nhưng nhị ca, huynh muốn học chữ theo muội học là được rồi, muội cũng có thể dạy.”

      “Tiếu Nhan, giống như vậy.” Lăng Canh Tân yên lặng nhìn nàng.

      “Hừ.” An Nhược Hảo gặm miếng mứt quả cuối cùng, ném que , nhàng lên tiếng.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng hờn dỗi, lấy ra quả lê chà chà, lấy lòng đưa cho nàng: “Nhị ca phải cố ý gạt muội, chỉ có điều nhị ca nghĩ, nếu ngày nào đó nhị ca cũng có thể làm ra bài thơ khiến Tiếu Nhan kinh ngạc tốt, cho nên mới chưa .”

      “Ừ.” An Nhược Hảo tiếp tục gặm quả lê, nhìn dáng vẻ vợ của Lăng Canh Tân, bật cười, “Nhị ca, muội trách huynh, nhị ca có thể học chữ cũng rất tốt.”

      Lăng Canh Tân tỉ mỉ nhìn vẻ mặt của nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nàng: “Tiếu Nhan xấu xa, ra là lừa gạt nhị ca, hại nhị ca lo lắng.”

      “Ha ha, nhị ca, học biết chữ là chuyện tốt, sao Tiếu Nhan lại trách huynh.” An Nhược Hảo cười hì hì tránh thoát.

      Đột nhiên Lăng Canh Tân kéo nàng qua: “Cẩn thận!”

      Từ trong lòng An Nhược Hảo xoay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc cưỡi ngựa chạy như bay qua: “Đường Ca!”

      “Xem muội kìa con trai của dì gọi là biểu ca, gọi đường ca.” Lăng Canh Tân tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      An Nhược Hảo tránh ra, đuổi theo phía trước: “Đường Ca! Đường Ca!”

      “Tiếu Nhan, muội làm gì đấy?” Lăng Canh Tân cũng vội vàng đuổi theo.

      An Nhược Hảo chạy đoạn đường dài, rốt cuộc cho đến lúc nhìn thấy bụi đất do vó ngựa gây nên mới dừng lại, đứng ở ven đường thở dốc.

      “Tiếu Nhan, muội làm gì vậy?” Lăng Canh Tân kéo cánh tay của nàng, phẫn nộ.

      “Đường Ca…” Nhưng ngờ, An Nhược Hảo lệ rơi đầy mặt.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân thấy vậy, im lặng, lâu sau, mới cõng nàng lên tìm xe kéo quay về thôn Thuấn Thủy.

      An Nhược Hảo biết, rốt cuộc có phải Lý Đường Ca , mặt giống nhau như đúc, mặc dù thân hình có chút biến hóa, hơn nữa kiểu tóc giống, nhưng gương mặt đó giống nhau như đúc. Nhưng nếu như là Lý Đường Ca, nghe thấy bài thơ kia nhất định đến tìm nàng, nhưng có. Nàng biết, đây có phải là ông trời đùa giỡn với nàng .

      Vậy rốt cuộc là hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, có phải là người?

      Đến nhà, An Nhược Hảo vẫn ngồi yên.

      Lăng Canh Tân thở dài, biết vì sao sau khi An Nhược Hảo thấy Ngô Đắc Nhân liền biến thành như vậy, vì sao muội ấy luôn gọi đường ca?

      “Tiếu Nhan, ăn cơm thôi.” Lăng Canh Tân cố gắng hết sức để bản thân có vẻ vui mừng chút, ấn nàng đến trước bàn, đưa cho nàng đôi đũa.

      An Nhược Hảo ngồi trước bàn, hồi lâu chiếc đũa vẫn nhúc nhích, chỉ sững sờ nhìn chén cơm trước mặt, tinh thần hoảng hốt.

      “Tiếu Nhan, sao vậy?” Lăng Canh Tân xoay người nàng lại, “ cho nhị ca, rốt cuộc là thế nào?”

      có việc gì, muội có khẩu vị.” An Nhược Hảo tránh , mình trở về phòng, nằm giường. Trong đầu nàng kêu loạn, biết rốt cuộc tình cảnh này của nàng là tính toán chuyện gì, tại sao nàng phải lấy thân phận này mà sống, rốt cuộc nàng là An Nhược Hảo hay vẫn là Lăng Tiếu Nhan?

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân ngồi bên giường, lo lắng nhìn nàng.

      “Muội mệt.” An Nhược Hảo quay vào bên trong, hai mắt nhắm nghiền, kháng lại nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      kabi_ng0k, Hale205, Chris3 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      nam chinh la nao vay ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :