[Xuyên không] Sủng Phi – Nguyệt Phi Nhiêu (Update C71) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaongoc.vthv

      thaongoc.vthv Active Member

      Bài viết:
      176
      Được thích:
      164
      Đọc liền 2 chương thích quá! Vậy là cuối cùng quyết định đối đầu với những người hại mình sao? Thấy tình cảm của Thái tử rồi thế còn Như Ý sao? Thanks nàng.
      Ái Nguyệt Thiên CơByn.Small thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      oze hai chuong luon ne.thich wa di.cam on ban nhieu nha
      Byn.Small thích bài này.

    3. Ái Nguyệt Thiên Cơ

      Ái Nguyệt Thiên Cơ New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Này qua box Vip roi hả nàng:yoyo22::yoyo22::yoyo22:
      Byn.Small thích bài này.

    4. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 45

      Ngày 12 tháng 3, vốn dĩ là ngày bình thường.

      Nhưng từ khi Hoàng Đế lên ngôi, lại là ngày đặc biệt. Bởi vì ngày hôm đó là sinh nhật Hoàng Thượng, cũng chính là tiết vạn thọ.

      Tiết vạn thọ cũng là ngày lễ của dân chúng cả nước, vào ngày này, Hoàng Thượng xử lý chính ở Triêu Dương điện, tiếp nhận vương công quý tộc và bách quan kính dâng lễ vật. Mà quan viên nơi khác, hướng mặt về kinh thành lễ bái. Đến buổi tối, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu thiết yến trong cung, tất cả vương công đại thần trong kinh thành cùng gia quyến tiến cung chúc thọ Hoàng Thượng. Hay cách khác gia yến cũng chính là quốc yến.

      Mà vào ngày này, các nơi trong kinh thành, trang trí rất nhiều vải lụa màu sắc tươi sáng, phố lớn ngõ vừa múa vừa hát, náo nhiệt chúc mừng ngày lễ vô cùng đặc biệt này.

      Năm nay Đương kim Hoàng thượng 53 tuổi, ở thời đại này, được gọi là thượng thọ. Mà Hoàng Thượng rất có lòng tin với sức khỏe của mình, tuy rằng có ít vấn đề vì tuổi tác gia tăng mà ngừng xuất người , nhưng cảm thấy, còn có thể thanh tỉnh ngồi vị trí này ít nhất 10 năm.

      Vì để tiếp tục khỏe mạnh hưởng thụ phần phú quý nhân gian này, thường tham thảo các loại thuật dưỡng sinh cùng thái y, thậm chí còn thường xuyên tổ chức các loại hoạt động săn bắn biểu bản thân vẫn còn cường tráng.

      Vị này chính là Hoàng đế thứ sáu của Triệu gia, tuy rằng có công lao gì hơn người, nhưng cũng gây trở ngại gì vì cho dân chúng cuộc sống an nhàn.

      Vì thế, vào tiết vạn thọ, dân chúng vẫn cam tâm tình nguyện chúc thọ , mà , cũng nguyện ý tiếp nhận ngụ ý của ngày lễ tốt đẹp này.

      Tiết vạn thọ, sáng sớm Hoàng Thượng thức dậy giường trong chính điện Tiêu phòng cùng.

      Hoàng Hậu sớm rời giường rửa mặt chải đầu trang điểm thỏa đáng, lại chuẩn bị y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày) cho Hoàng Thượng, chỉ chờ Hoàng Thượng mở mắt.

      Hoàng Thượng tùy Hoàng Hậu tự mình thay y phục rửa mặt chải đầu cho , mắt xẹt qua dung nhan được bảo dưỡng thích đáng của Hoàng Hậu, nhìn đến gương mặt trang điểm tinh tế trong lòng lại lên gương mặt trẻ đẹp hồng hào mềm mại của Cẩn phi.

      Rốt cuộc trẻ tuổi nữa, cho dù bảo dưỡng tốt, cũng có được khí tức mềm mại như nữ tử trẻ tuổi.

      Hoàng Đế thầm nghĩ trong lòng, mặt lại vẫn đoan chính nhìn mình mặc long bào khí thế hơn người trong gương, nhàng mở miệng với Hoàng Hậu bận rộn trước mặt mình: "Hoàng Hậu cực khổ, trẫm thấy Hoàng Hậu hầu hạ vẫn hợp ý trẫm nhất."

      Hoàng Hậu che miệng cười, thần thái thẹn thùng phù hợp với tuổi của nàng, chẳng qua, trong lòng nghĩ thế nào, chỉ có bản thân ràng.

      Từ khi Hoàng Hậu trung niên, cho dù ngày ngày tỉ mỉ bảo dưỡng, nhưng tháng năm vẫn dừng bước mặt nàng, Hoàng Thượng cũng thích đến Tiêu phòng cung nữa. Ngoại trừ mùng mười lăm hay ngày trọng đại mới vuốt mặt nể mũi nghỉ tại cung của nàng, thời gian còn lại, Hoàng Thượng thích nghỉ ở chỗ những phi tần trẻ tuổi trong cung.

      Hơn nữa, nữ tử trẻ tuổi tiến cung, Hoàng Thượng chỉ sủng ái, còn keo kiệt vị phần. Thăng nhanh nhất là Cẩn phi, tuy rằng chưa được phong thành phi tần nhất phẩm, nhưng cũng là phi tần nhị phẩm. Đây chẳng qua chỉ là đích nữ của quan viên tứ phẩm mà thôi! Nàng tiến cung chưa bao lâu, hai năm cũng chưa đến, lại chưa sinh con.

      Hậu cung có bao nhiêu lão nhân, nhịn mười mấy hai mươi năm, cũng chỉ đứng lại ở tần vị, tiến lên được.

      Nếu Hoàng Hậu còn trẻ, chỉ sợ lúc này cũng phải hoang mang.

      Cũng may, tại nàng dựa vào Hoàng Thượng sủng hạnh nữa, mà nàng trông cậy nhiều vào 2 nhi tử của nàng, tuy rằng Thái Tử bị quyển cấm, nhưng Hoàng Thượng lại bắt đầu trọng dụng tiểu nhi tử nàng thương .

      Ly nhi của nàng, còn chưa tới 2o tuổi, nay vào triều, nắm giữ thực quyền phương.

      Việc Thái Tử bị quyển cấm, lúc đầu Hoàng Hậu rất lo lắng sợ hãi, nhưng đến bây giờ được tiểu nhi tử làm nở mặt nở mày, còn suy nghĩ nữa.

      Dù sao ngày nào đó Thái Tử bị phế, nếu Hoàng Thượng muốn lập thái tử mới, cũng đến phiên người khác, chỉ có thể là con trai của nàng, chỉ có nhi tử nàng sinh ra mới có được thân phận cao quý.

      Hoàng Hậu nghĩ như vậy, nụ cười mặt càng thêm diễm lệ, Hoàng Thượng nhìn nàng vài lần, trong lòng lại có cảm giác gì, vẻ mặt mấy chục tuổi già nua rồi, còn cảm giác mới mẻ gì.

      Hoàng Thượng tùy Hoàng Hậu thay chỉnh y quan, trong lòng cũng chậm rãi suy nghĩ số việc.

      Đây là phu thê tôn quý nhất thiên hạ, tuy tâm tư suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, nhưng ở mặt ngoài lại nhìn hết sức hài hòa.

      Sau khi Hoàng Hậu thay Hoàng Thượng hoàn thành bước cuối cùng chỉnh đai lưng xong, cười lui về phía sau ba bước, dẫn tất cả hạ nhân Tiêu phòng cung, hành đại lễ với Hoàng Thượng, cung kính : "Bệ Hạ vạn an!"

      Hoàng Thượng cười gật gật đầu, tự mình tiến lên đỡ Hoàng Hậu dậy, mở miệng : "Hoàng Hậu có tâm."

      Dứt lời, lại nắm tay Hoàng Hậu, ngữ khí ôn hòa chậm rãi : "Nháy mắt, Hoàng Hậu ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, cũng vì trẫm nuôi dạy 2 nhi tử ưu tú."

      Hoàng Hậu cúi đầu xuống lắng nghe, trong lòng lại nổi lên gợn sóng.

      Thẳng đến khi Hoàng Thượng mở miệng câu cuối cùng: "Yến hội buổi tối, còn phải vất vả Hoàng Hậu xử lý."

      "Đây là thần thiếp nên làm ."

      Hoàng Hậu cung tiễn Hoàng Thượng rời khỏi Tiêu phòng cung, trong lòng lập tức nổi lên sóng to gió lớn.

      Rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì?

      Hoàng Hậu ngồi trước bàn trang điểm, trong lòng suy nghĩ. Từ lúc Thái Tử bị quyển cấm, Hoàng Thượng rất ít đến chỗ nàng, sau này khi Hoàng Thượng bắt đầu trọng dụng Ly nhi, mới phục hồi số lần đến Tiêu phòng cung như trước kia. Chỉ là, rất ít khi nhắc tới Thái Tử.

      Nhưng năm trước vào ngày sinh nhật Thái Tử, nàng chuẩn bị lễ vật tặng Thái Tử, đột nhiên Hoàng Thượng lại phái người đưa đồ sang, nàng cùng đưa đến tặng Thái Tử. Mà tết lịch, Hoàng Thượng cũng tặng chữ phúc cho Thái Tử bị quyển cấm ở Đông Hạng Khẩu...

      Thế nhưng Hoàng Thượng vẫn hề có ý định giải trừ quyển cấm cho Thái Tử, thậm chí ở trước mặt nàng, cũng rất ít khi nhắc tới Thái Tử, chỉ có nàng trong lúc vô tình ngẫu nhiên nhắc tới, Hoàng Thượng cũng làm như nghe thấy.

      Thế nhưng... hôm nay, Hoàng Thượng lại chủ động đề cập đến Thái Tử, hơn nữa lại hề đề cập tới thị phi đúng sai trước đây, còn Thái Tử ưu tú. Tuy rằng Hoàng thượng đến 2 nhi tử của nàng, nhưng làm phu thê nhiều năm như vậy, Hoàng Hậu hiểu rất ý tứ của Hoàng Thượng, người này hẳn là Thái Tử, mà phải là Ly nhi.

      Hoàng Hậu rũ mắt xuống, trong lòng thầm suy tư, đột nhiên, nàng dồn sức đứng lên.

      Thái Tử... Thái Tử...

      Căn bản Hoàng Thượng chưa phế bỏ phong hào Thái Tử.

      "Hoàng Hậu nương nương..."

      Cung nhân đứng bên cạnh nhìn thấy Hoàng hậu đứng lên đột ngột, sợ tới mức quỳ xuống đất.

      Hoàng Hậu khoát tay, ý bảo có chuyện gì, vẻ mặt vẫn trầm tư.

      "Hoàng Hậu nương nương, các phi tần tới đông đủ!"

      Vương cung nhân chậm rãi bước tới cạnh Hoàng hậu, giọng bẩm báo.

      Mắt Hoàng Hậu rơi vào người Vương cung nhân, mỉm cười tùy Vương cung nhân nâng dậy.

      Vương cung nhân là thị nữ hồi môn nàng mang theo năm đó, cũng người thân cận nhất của nàng, gần đây bận rộn, nàng làm xuể, bên người lại có quá ít người dùng được, lần nữa nàng lại gọi người từ Tiểu Trù phòng ra.

      "Lan , về sau ngươi đừng quay lại tiểu Trù phòng, lần này ngươi đến, bản cung càng cảm thấy thể thiếu ngươi!"

      Ngữ khí Hoàng Hậu ôn nhu chậm rãi .

      Vương cung nhân cũng vì vậy mà kiêu ngạo, lại càng thêm khiêm tốn cúi người, mở miệng : "Nô tỳ đều nghe nương nương."

      Hoàng Hậu tươi cười càng tăng, tùy Vương cung nhân đỡ vào trong đại sảnh, nhìn phi tần ngồi đầy phòng, cuối cùng mắt nàng rơi vào mấy người ngồi ở vị trí thượng thủ, mấy người chống lại ánh mắt của Hoàng Hậu, cũng hề yếu thế, ngược lại thong dong cười, tươi cười còn mang theo chút phô trương.

      Các nàng, đều hơn 40, thoạt nhìn, còn lớn tuổi hơn Hoàng Hậu, thế nhưng, ai dám khinh thị các nàng, trong hậu cung, người cười đến cuối cùng, phải là người Hoàng Thượng sủng ái nhất, mà là người có Hoàng tử có thể dựa vào.

      Các nàng có ngoại lệ, đều có Hoàng tử trưởng thành có quyền thế.

      Hoàng Thượng, tự nhận là Hoàng Đế chăm chỉ, cho dù hôm nay là tiết vạn thọ, cũng chậm trễ triều chính.

      Ngồi trong Triêu Dương điện, Hoàng Thượng vẫn giống như ngày thường, nghe đại thần hồi báo chính , là đại từ các nơi trong cả nước, đến chuyện lông gà vỏ tỏi trong kinh thành, đều rất kiên nhẫn, vẻ mặt nghiêm chỉnh lắng nghe.

      Lũ lụt Trường Hà, là vấn đề còn sót lại từ năm ngoái, tại sớm xử lý xong, chuyện này, có thể xem như kinh hoàng từ vua cho tới dân chúng, kinh động toàn quốc. Chẳng những rất nhiều quan viên rớt khỏi ngựa, ngay cả Thái tử phụ trách xử lý việc này cũng bị ngã xuống, đến nay còn bị quyển cấm!

      Chuyện này, biến thành củ khoai nóng phỏng tay, ai cũng dám tiếp nhận, đương nhiên, cũng có rất nhiều người bị quyền thế mê hoặc, mạo hiểm phỏng tay, muốn đến đoạt củ khoai này. Cuối cùng ngươi đoạt ta đẩy, rơi đến người đứng đầu triều đình, Vinh thân vương vừa bắt đầu làm việc.

      Mọi người mắt lạnh nhìn Vinh thân vương xử trí như thế nào, còn rất sung sướng khi người gặp họa, muốn nhìn vị thân đệ của Thái Tử có ngã xuống hay .

      Ai biết, Vinh thân vương có thể xử lý việc này thỏa đáng, tại, lũ lụt Trường hà sớm giải quyết, dân chúng phụ cận cũng sắp xếp thỏa đáng, bất kể là ai nhìn vào, cũng phải tán thưởng câu: xử lý rất hoàn hỏa!

      Hôm nay là sinh nhật Hoàng Thượng, Vinh thân vương liền viết tấu sớ trình lên Hoàng Thượng, toàn bộ đều là hồi báo tình huống tại của sông Trường hà. Cũng khiến Hoàng Thượng cao hứng mặt mày hớn hở, cười khen Vinh thân vương làm việc rất có năng lực.

      Vinh thân vương là người cuối cùng bẩm tấu, chỉ chờ xong, vương công đại thần liền tính toán trình lễ vật chuẩn bị từ mấy tháng trước lên. Thế nhưng ai cũng đoán trước được, đầu này Vinh thân vương mới trình báo việc xong, vương công đại thần vừa mới rục rịch, lại thấy Vinh thân vương đột nhiên quỳ xuống, tâm mở miệng : "Phụ hoàng, nhi thần muốn nhân dịp sinh nhật người, cầu người việc."

      Vinh thân vương vừa xong, trong lòng vài vị vương gia đứng phía trước Vinh thân vương bắt đầu có dự cảm tốt. Kính thân vương và Hòa thân vương hai mặt nhìn nhau, lại nghe Vinh thân vương tiếp: "Tuy rằng Thái Tử điện hạ xử lý lũ lụt Trường hà có chỗ sơ suất, nhưng nhi thần thấy, Thái Tử điện hạ cũng chỉ xử lý nghiêm, tuyệt có tâm bất trung bất nghĩa. Nay hoàng huynh bị quyển cấm năm, chịu trừng phạt cũng đủ rồi, phụ hoàng hãy giải trừ quyển cấm cho hoàng huynh!"

      đến phía sau, Vinh thân vương trực tiếp đánh bài tình thân.

      Hoàng Thượng ngồi thượng thủ, nghe xong Vinh thân vương , cũng gì, trong đại điện, nhất thời yên tĩnh.

      khí chậm rãi xuất áp lực, mọi người chỉ có ý nghĩ: Vinh thân vương này đúng là vạch áo cho người xem lưng!

      Mà huynh đệ Vinh thân vương, các vị thân vương trưởng thành khác ở trong triều, trong đầu rất hận: Triệu Thanh Li quá rảnh rỗi muốn tìm việc.

      Vinh thân vương cung kính quỳ như cũ, giống như kiên trì với thỉnh cầu vừa rồi của mình.

      Đột nhiên Hoàng Thượng lại cười, đánh tan hết khí áp lực trong điện, nhìn Triệu Thanh Li, lại đưa mắt quét qua thần sắc khác nhau của các nhi tử, thậm chí buông xuống đầu lời. Mãi lúc sau mới mở miệng : "Các ngươi có ý kiến gì với thỉnh cầu của Vinh thân vương ?"

      Các đại thần nghe vậy cúi đầu, mà các vị thân vương tuy rằng cúi đầu, nhưng lại lời nào.

      Rốt cuộc Hoàng Thượng có ý gì? Đây là nhớ tới tình cảm phụ tử với Thái Tử, muốn thả Thái Tử ra?

      Trong lòng mọi người nghi hoặc nghĩ, lúc này, đột nhiên Cung thân vương đứng dậy, quỳ xuống cạnh Vinh thân vương, mở miệng : "Hoàng Thượng, thần đệ cảm thấy Vinh thân vương có lý, thần xin câu bất kính, Thái Tử là cháu thần, thần nhìn Thái Tử từ đến lớn, phẩm hạnh Thái Tử xuất chúng, từ luôn gần gũi đệ muội, hiếu thuận trưởng bối, nếu làm ra chuyện bất trung bất nghĩa, thần đệ tin."

      Cung thân vương đứng ra chuyện, hơn nữa việc quốc thành việc nhà, tất cả đại thần đều biết, chuyện này phỏng chừng có phần cho bọn họ xem mồm.

      Lúc này, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, Vinh thân vương và Cung thân vương, lúc này lại đứng ra chuyện, chỉ sợ sớm biết ý tứ Hoàng Thượng, căn cứ theo căn dặn của Hoàng Thượng mà hành thôi!

      "Nhi thần... Thỉnh cầu phụ hoàng giải trừ quyển cấm Thái Tử điện hạ."

      Kính thân vương tâm cam tình nguyện quỳ xuống.

      "Nhi thần tán thành..." Hòa thân vương cũng quỳ xuống .

      ...

      "Bọn thần tán thành..."

      Trong đại điện, tất cả đại thần, đều quỳ xuống đất, hai tay phủ phục.

      Hoàng Thượng đứng lên từ long ỷ, mặt lộ ra nụ cười từ ái, tự mình xuống long ỷ, đở Vinh thân vương dậy, muốn chuyện.

      Đột nhiên, thanh tưởng tượng được vang lên.

      "Ở đây hát sao?"

      thanh giống như ảo giác, lại giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho lòng tất cả mọi người ở đây run lên bần bật.

      mặt Hoàng Thượng khó nén kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía phát ra thanh.

      Cửa đại điện, ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, bóng người chậm rãi đến gần. cho là ảo giác của mình, gần như muốn xoa mắt để nhìn cho , mà ở ngược chiều ánh sáng, Thái Tử mặc cung phục hạnh hoàng đến. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cung phục hạnh hoàng tỏa ra ánh sáng óng ánh, dường như còn chói mắt hơn long bào người Hoàng Thượng.

      "Thái Tử..."

      Có người kinh hô.

      tiếng này, dường như phá tan mộng cảnh, lại khiến mọi người ngây ngốc thất thần.

      Thái Tử cười tao nhã, từ cửa đại điện, từng bước vào, phía sau , là thị vệ mặc kim khôi thiết giáp, vây quanh người Thái Tử, phải phòng bị, mà là bảo vệ.

      Đó là thân vệ của Hoàng Thượng...

      "Sinh nhật phụ hoàng, sao nhi thần có thể đến chúc mừng."

      Thái Tử được thị vệ kim khôi thiết giáp bảo vệ, đường tới trước mặt Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng mặt đối mặt nhìn nhau.
      Layla06, amandatruc, heartheart78833 others thích bài này.

    5. Byn.Small

      Byn.Small Well-Known Member

      Bài viết:
      137
      Được thích:
      2,532
      Chương 46

      Tiết vạn thọ, sáng sớm Trần Nguyên Hương ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.

      Tuy rằng Thái Tử bị quyển cấm, nhưng chưa phế phong hào, nàng vẫn là Thái Tử phi, hưởng thụ đãi ngộ nữ quyến của Thái tử. Hôm nay, vãn yến tiết vạn thọ, nàng là con dâu Hoàng Thượng, tự nhiên cũng tham dự, có Thái Tử ở đằng trước chống đỡ, nàng chỉ có thể dựa vào Hoàng Hậu nương nương, mẫu nàng.

      Nghĩ đến đãi ngộ mấy lần trước tham dự vãn yến cung đình, Trần Nguyên Hương hạ quyết tâm: hôm nay nhất định phải nán lại Tiêu phòng cung, đợi đến lúc vãn yến bắt đầu, cùng dự với Hoàng hậu nương nương.

      "Nhũ nương, lấy bộ trang sức mẫu ban tặng ta ra đây."

      Trần Nguyên Hương nhìn Lưu cung nhân chuẩn bị cài trâm lên đầu nàng, bất mãn đẩy đẩy, "Quá đơn giản."

      Lưu cung nhân thu tay, đặt trâm xuống bàn, gật gật đầu, lui xuống lấy bộ trang sức kia ra.

      , Lan Trân cầm bộ cung phục màu hạnh hoàng tới trước mặt thỉnh an nàng, Trần Nguyên Hương thấy vậy, mặt lộ ra tươi cười, ôn hòa với Lan Trân: "Lan Trân, đêm nay ngươi hầu hạ ta, ta vẫn thích ngươi hầu hạ."

      Lan Trân quan tâm hơn thua, ngữ khí như thường đáp ứng.

      Mai Trân đứng bên cạnh Trần Nguyên Hương thay nàng rửa mặt chải đầu nghe vậy, vẻ mặt có chút thoải mái. Sau khi Lan Trân bị Trần Nguyên Hương chán ghét, nàng vừa mới được đề bạt đến làm cung nữ bên cạnh Trần Nguyên Hương, vốn tưởng rằng có thể thay thế vị trí của Lan Trân, ai biết, Thái Tử vẫn bị quyển cấm, Trần Nguyên Hương và Hoàng Hậu nương nương càng chạy càng gần, thế nên lần nữa bắt đầu dùng Lan Trân.

      Mai Trân càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, bất giác tay hơi dùng sức, Trần Nguyên Hương a tiếng, đoạt lại tóc, tay lưu loát tát vào mặt Mai Trân, chán ghét trừng mắt nhìn Mai Trân, mở miệng trách mắng: "Đồ vô dụng, đến vấn tóc cũng xong."

      Mai trân hoảng sợ, bụm mặt vội vàng quỳ xuống đất vì mình cầu tình.

      "Ít ở trong này chướng mắt, cũng cần tìm hạ nhân, ngươi các viện chuyến, các nàng sáng nay đừng đến thỉnh an."

      Trần Nguyên Hương đe dọa Mai Trân xong xuôi, lại giương khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Lan Trân: "Ngươi tới chải đầu cho ta!"

      "Dạ."

      Lan Trân lên tiếng, tới cạnh Trần Nguyên Hương, làm tiếp việc Mai Trân vừa làm.

      Mai trân bị chiếm mất vị trí, trong lòng khó chịu, nàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Lan Trân như cười như liếc mắt nhìn nàng, trong mắt đều là trào phúng, khiến nàng nhịn được rùng mình cái. Trong lòng rét run, nàng cũng dám nán lại, chỉ có thể cung kính lui xuống.

      Lưu cung nhân cầm bộ trang sức tới, vừa vặn nhìn thấy Mai Trân rời , nàng có chút do dự, khuyên nhủ Trần Nguyên Hương: "Nương nương, người theo Hoàng Hậu nương nương tham dự vãn yến, sợ là thích hợp!"

      Tuy Thái Tử phi là con dâu Hoàng Hậu, theo sau Hoàng Hậu cũng có vấn đề gì lớn. Chẳng qua Thái Tử phi phải con dâu bình thường, Thái Tử phi là nữ chủ nhân Đông cung, nên dẫn đầu nữ quyến Thái Tử đến tham dự mới đúng.

      "Có gì thích hợp."

      Trần Nguyên Hương cho là đúng, cầm trâm cài lên đầu.

      "Mấy người Diệp lương tự mình tham dự vãn yến... Có phải có chút thỏa đáng ?"

      Lưu cung nhân uyển chuyển, hi vọng Trần Nguyên Hương có thể lĩnh hội ý của bà.

      Trần Nguyên Hương nghe vậy lại khinh thường cười nhạo, đáp: " tại tự thân ta còn khó bảo toà , còn có rảnh tâm chú ý đến các nàng? Trước đây chỉ biết chống đối ta, tại Thái Tử xảy ra chuyện, toàn chỉ ta, là mơ mộng hão huyền!"

      Muốn nàng bảo trì phong độ làm Thái Tử phi, vậy cũng phải có Thái Tử mới được!

      Trần Nguyên Hương cài trang sức lộng lẫy nhất lên đầu, nhìn mình trong gương, trong lòng đột nhiên có loại vui sướng vặn vẹo. Vừa nghĩ đến đêm nay tiện nhân Diệp lương đệ thiếu mình dẫn trước, hoang mang cỡ nào a, tất cả ánh mắt khác thường đều nhìn các nàng, trong lòng nàng liền nhịn được vui sướng.

      Nàng thu thập mình thỏa đáng, cung phục hạnh hoàng, trâm cài trang sức, ung dung lộng lẫy. Lúc này mới vừa lòng dừng tay.

      Lưu Nguyên Hương lại được Lưu cung nhân hầu hạ, dùng hết bữa sáng phối hợp tỉ mỉ, lần nữa sửa sang lại y quan, sau đó đến ngoài đại điện, nơi đặt bố liễn chuẩn bị từ sớm, tâm tình rất tốt với Lưu cung nhân: "Hôm nay trời trong hiếm thấy, chúng ta đường rất thuận lợi a."

      Lưu cung nhân cười cười theo.

      Đoàn người tới cổng Đông cung, muốn tiến ra ngoài, đột nhiên xuất đám thị vệ ngăn cản các nàng.

      "Các ngươi làm gì vậy?"

      Tâm Trần Nguyên Hương mạnh mẽ nhảy dựng, chẳng lẽ Thái Tử lại gặp phải chuyện gì?

      "Trong cung có lệnh, cấm ra ngoài."

      Thị vệ đứng đầu ngắn gọn lại mơ hồ. Nhưng nghiêm túc mặt, lại lộ ra hề nể mặt.

      "Bản cung chỉ tìm Hoàng Hậu nương nương..."

      Thái Tử phi chịu đựng tim đập liên hồi, mặt đoan trang tươi cười, muốn biện giải vài câu, thế nhưng đối phương lại lời, cũng động thủ, chỉ canh chừng chặt chẽ cổng Đông cung.

      Mà Trần Nguyên Hương lại biết, đối mặt với người Đông cung, thị vệ đứng đầu thủ hạ lưu tình.

      Trong Tiêu phòng cung, các phi tần cũng bị chặn ở cửa cung, gần như bị giam giữ đặc biệt, lần nữa chạy về đại sảnh Tiêu phòng cung. Cẩn phi mang theo cung nữ bên người, muốn xông ra ngoài, cung nữ bên người bị chém chết tại chỗ.

      Máu tươi nhuộm đỏ đất, đám nữ tử hậu cung được nuông chiều từ bé hoảng sợ kêu la liên tục. Hoàng Hậu miễn cưỡng ổn định tâm thần, muốn mượn danh Hoàng Hậu hét lui đám thị vệ kia, lại chiếm được chút đáp lại, mọi người, đều bị vây trong đại sảnh.

      "Các ngươi to gan, muốn tạo phản sao!"

      Hoàng Hậu che ngực, ngừng mắng to, nàng tin ác mộng này, ràng, buổi sáng Hoàng Thượng rời chỗ nàng tâm tình vẫn rất tốt. Đây là Hoàng Thượng muốn làm gì?

      mặt nàng mảng mờ mịt, trong lòng lại kinh hoàng thôi.

      Mà Hoàng Thượng bị Hoàng Hậu hoài nghi muốn làm gì, lúc này mới rơi vào nước sôi lửa bỏng.

      "Nghịch tử, ngươi muốn tạo phản sao?"

      Mắt hổ của Hoàng Thượng giận giữ trừng Thái Tử, thở hổn hển chỉ vào Thái Tử xuất trước mặt, trong mắt tràn đầy dám tin.

      Thái Tử tươi cười đổi, ngữ khí ôn hòa, ngay cả lời ra, cũng lạnh lùng hề mang chút cảm tình: "Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn gánh tội danh tạo phản lớn như vậy. Người già , cũng hồ đồ, là lúc nên chủ động thoái vị."

      "Ngươi..."

      "Nhi thần vẫn muốn làm nhi tử hiếu thuận, thế nhưng phụ hoàng cho nhi thần cơ hội này, nhi thần chỉ có thể tự mình chủ động tranh thủ!"

      Ánh mắt Thái Tử lạnh lùng nhìn Hoàng Thượng, hề giống nhìn cha ruột của mình, thậm chí giống như nhìn con người, mà là nhìn đồ vật bình thường.

      "Vô liêm sỉ, trẫm... trẫm muốn thoái vị, cũng cho ngươi ngồi lên vị trí này!"

      Hoàng Thượng tức giận đến kiềm chế được muốn tiến lên đánh Thái Tử, Thái Tử lại bình tĩnh đứng tại chỗ, mặt chút thay đổi nhìn Hoàng Thượng bị cận vệ mặc kim khôi thiết giáp từng là của giữ chặt.

      "Phụ hoàng truyền vị cho nhi thần, còn có thể truyền cho ai?" Thái Tử cười lạnh, đột nhiên khoác vai Kính thân vương bên cạnh, mở miệng : "Là sao?"

      Kính thân vương đột nhiên bị bắt lấy, hoảng sợ, liên tục giãy dụa, Thái Tử lại quay sang cận vệ bên cạnh, rút đao ra, đặt lên cổ . Hai tay Kính thân vương bị cận vệ chế phục, thể giãy dụa, chỉ có thể ra vẻ trấn định : "Hoàng huynh, ngươi làm gì vậy, bây giờ ngừng tay lại, phụ hoàng còn có thể tha cho ngươi mạng!"

      "Kính thân vương đại nghĩa a! biết lúc ngươi cấu kết doanh đảng, trộm đổi quân lương, lấy cắp vật tư cứu tế thiên tai, có phải cũng đại nghĩa như vậy ?"

      Tay Thái Tử cầm đao thoáng dùng sức, đao sắc bén xẹt qua cổ Kính thân vương, vẽ ra vệt máu. Kính thân vương sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thanh run rẩy: "Hoàng huynh, ngươi bậy bạ gì đó?"

      " vội, thời điểm tính sổ với ngươi còn chưa tới đâu!"

      Thái tử tựa như an ủi nên sợ hãi, thu đao lại, ngón tay nhàng xẹt qua vết máu cổ do đao gây ra, lại tiếp tục tới trước mặt Hòa thân vương.

      "Hoàng huynh, thần đệ..."

      Hòa thân vương rụt cổ, vẻ mặt cầu xin và yếu đuối, ngoan ngoãn mặc thị vệ chế phục tay chân dám động đậy.

      Ánh mắt Thái Tử thú vị lướt qua , vẻ mắt hơi khinh thường, Hòa thân vương liền cảm thấy tránh được kiếp, lớn tiếng thở phì phò. Đứng bên cạnh Hòa thân vương, là Đoan thân vương, Thái Tử bước thong thả, lại như từng bước đạp vào ngực Đoan thân vương.

      Đoan thân vương cúi xuống đầu, run rẩy dám đối mặt với Thái Tử, rồi lại ra mấy câu cầu xin tha thứ, cho rằng Thái Tử lấy khai đao, ai biết, ánh mắt Thái Tử lướt qua , lại lướt qua vài vị phía sau, cuối cùng rơi vào người Vinh thân vương.

      "Hoàng huynh..."

      Vinh thân vương dám tin nhìn Thái Tử đặt đao lên cổ mình, vẻ mặt có loại cảm xúc khổ sở bị phản bội.

      Thái Tử lại cười lạnh chậm rãi dời đao xẹt qua cổ, rơi vào mặt .

      Mắt Vinh thân vương dại ra nhìn thân đao lạnh lẽo chậm rãi lướt người , biểu tình hoảng sợ mặt có chút buồn cười.

      "Ngươi , nếu ta vẽ mấy đao lên mặt ngươi, lại chém đứt chân ngươi, đời này phỏng chừng ngươi còn hi vọng lên đại vị!" Thái Tử giọng .

      "Hoàng huynh gì vậy! Thần đệ chưa bao giờ nghĩ qua..." Giọng Vinh thân vương lộ ra thương tâm.

      Tay Thái Tử đột nhiên dùng sức, mũi đao đâm vào da thịt mặt Vinh thân vương. trận đau đớn từ miệng vết thương truyền đến thần kinh Vinh thân vương, cảm nhận được máu tươi chảy xuống từ mặt .

      "Hoàng huynh, ta là thân đệ của ngươi!"

      Vinh thân vương thét lên, muốn giãy dụa. Trong đại điện yên tĩnh, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, dám nhìn màn kinh khủng này.

      "Vô liêm sỉ, may mà đệ đệ ngươi còn thay ngươi cầu tình, ngươi lại đối xử với như vậy!"

      Hoàng Thượng tức giận quát lớn.

      Thái Tử lại bình tĩnh như cũ, vạch xuống mặt Vinh thân vương đạo sâu tận xương, sau đó ném đao trong tay, nhìn bất luận kẻ nào, chỉ nhìn tay mình, giọng : "Là muốn ta làm lá chắn thay ngươi, muốn nhìn ta với người khác đấu lưỡng bại câu thương, ngươi ngồi làm ngư ông đắc lợi!"

      "Đôi khi ta cảm thấy, người thân đệ này đáng sợ, là từ lúc nào bắt đầu tính kế ta? Lũ lụt Trường Hà, bên trong có bao nhiêu bút tích của ngươi? Tính kế ta bị quyển cấm, lúc này, lại muốn làm người tốt, muốn ta vì ngươi cảm động đến rơi nước mắt, khiến phụ hoàng cảm thấy ngươi quan tâm huynh trưởng, quan trọng nhất là, tính kế ta thay ngươi xông pha chiến đấu, dọn sạch tất cả chướng ngại để ngươi lên đại vị! Chuyện tốt, tất cả cũng đủ cho ngươi chiếm."

      Thái Tử nhìn thị vệ chế phục Vinh thân vương làm dấu thủ thế, những thị vệ kia nhanh chóng kéo Vinh thân vương giãy dụa kêu thảm xuống.

      Tiếng kêu rên vang vọng đại điện, cũng khiến mọi người trong đại điện, bất giác rùng mình.

      Thái Tử cười lạnh đảo qua những huynh đệ còn lại rụt cổ để giảm bớt tồn tại của mình, ánh mắt trở về người Hoàng Thượng: "Khó trách phụ hoàng muốn truyền ngôi cho Triệu Thanh Li, và phụ hoàng đúng là từ khuôn mẫu đúc ra, ích kỷ tự lợi, lại tính kế người khác như vậy."

      "Khi nào trẫm qua là muốn truyền ngôi cho Li nhi! Trẫm còn tính niệm tình phụ tử, giải trừ quyển cấm cho ngươi, ngươi cứ như vậy đối đãi với trẫm."

      Hoàng Thượng run rẩy phản bác, ánh mắt nhìn Thái Tử, giống như nhìn thấy quỷ đòi mạng.

      Thái Tử nghe vậy, khóe miệng càng trào phúng: "Giải trừ quyển cấm cho nhi thần, là phụ tử tình thâm. Phụ hoàng lời này, cảm thấy trúng tim đen sao? Nếu phải nhi tử này của người rục rịch, người nghĩ đến thả ta ra ngoài!"

      "Đợi đến khi dùng chán ta rồi, người cần nữa, liền tìm nhi tử biết nghe lời, ta chính là phế vật ..."

      "Ngươi nghĩ trẫm như vậy!" Hoàng Thượng há miệng thở dốc, muốn biện giải.

      Thái Tử lại tiếp tục cười lạnh : "Phụ hoàng làm gì phải tranh cãi với nhi thần."

      "Dù sao, hôm nay, vị trí này, người muốn cho nhi thần, cũng phải do người."

      Thái Tử bước từng bước tới long ỷ, chậm rãi : "Phụ hoàng phải tận mắt chứng kiến nhi thần ngồi lên vị trí của người như thế nào."

      "Nghịch tử, có người thừa nhận ngươi!"

      Hoàng Thượng tức giận gần như trừng đỏ hai mắt, giùng giằng muốn tiến lên lôi Thái Tử xuống, chẳng qua thị vệ giữ chặt , chỉ có thể nhìn Thái Tử luôn mặc sắp xếp, từng bước đến gần long ỷ, sau đó ngồi xuống vị trí của .

      " thừa nhận?" Thái Tử hừ lạnh tiếng, "Vậy mời phụ hoàng nhìn, những đại thần phía dưới kia, đến cùng có thừa nhận ta hay ."

      Hai mắt Hoàng Thượng đỏ như máu chuyển xuống phía dưới, điên cuồng mong chờ nhìn các đại thần.

      Khi nhìn đến, hơn phân nửa thần tử của , thậm chí những người tín nhiệm nhất, đại thần tay đề bạt đến địa vị cao, hề có thị vệ chế phục, toàn bộ cung kính quỳ xuống trước Thái Tử ngồi long ỷ, miệng hô to: "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Mà mấy đại thần ít ỏi còn lại, dưới đại đao của thị vệ, toàn bộ run rẩy quỳ xuống.

      Mà nhi tử đứng bên cạnh , người nhát gan, hai chân sớm mềm nhũn quỳ xuống đất, mà người gan lớn, dưới đại đao áp bức của thị vệ, bị đá đầu gối, buộc quỳ xuống đất.

      "Phụ hoàng, kỳ người làm Hoàng đế, hình như cũng thành công!"

      Khóe miệng Thái Tử trào phúng nhìn Hoàng Thượng, giống như cười nhạo cuồng vọng tự đại, cười nhạo cho rằng tại sao những thần tử trung thành lúc này lại quỳ lạy .

      Hoàng Thượng che ngực, cố sức thở phì phò, chỉ cảm thấy thể thở được, trợn trắng mắt, che ngực té xuống đất.

      Tác giả có lời muốn : các nàng cho rằng Thái Tử như vậy coi như xong, hiển nhiên có khả năng! ! !

      P/s: ace cha mẹ vợ lớn vợ TT đúng là.....đọc ức chế qớ, a mau xử đẹp chúng nó đê!!:011::die:
      Last edited: 23/10/15
      Layla06, amandatruc, heartheart78832 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :