1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tháng Ngày Tươi Đẹp - Định Tuệ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 37: Khát vọng

      Sau kiện giáo sư Vương vài ngày, Mạnh Phi tìm Thu Hồng. Giới thiệu cho công việc. Công việc ở hành lang triển lãm tranh Vũ Xương. Chỉ cần làm vào ngày cuối tuần. Chỉ là, giữ bí mật.

      mặt Thu Hồng rất ngạc nhiên, mặt tâm thích công việc này. Cảm động đến rơi nước mắt càng thêm kính trọng mến Mạnh Phi.

      Cuối tháng 4, giáo sư Vương tìm .

      đến phòng làm việc, thái độ giáo sư Vương rất hòa ái dễ gần.

      Thu Hồng nghĩ thầm, còn cần giả bộ sao? Cũng phải chưa thấy bộ mặt khác của bà.

      Giáo sư Vương hỏi chương trình học và bài tập gần đây của , dường như rất quan tâm.

      Thu Hồng cho là thế, nhưng vẫn rất cung kính trả lời.

      Ân cần tán gẫu xong, trở lại chuyện chính. Giáo sư Vương đến bản thiết kế nhà trẻ. Khách hàng chấp nhận bản thiết kết, hơn nữa rất hài lòng.

      Thu Hồng cảm thấy vừa vui mừng vừa chua xót.

      Giáo sư Vương lần thứ hai cảm ơn bản vẽ của , và rất khen ngợi công sức bỏ ra. Cuối cùng , lần trước chúng ta chuyện có chút hiểu lầm, đây là ba ngàn đồng cho bản vẽ của .

      Thu Hồng cho là mình nghe lầm.

      Nhưng, nhìn tiền trong tay giáo sư Vương đưa tới, xấp dầy, nhất định chỉ ba trăm.

      Thu Hồng nhận tiền, nhìn đoán sơ qua, là ba ngàn, là ba ngàn.

      Thu Hồng hết sức ngạc nhiên, trong lòng khỏi hoài nghi, có phải lần trước chuyện hiểu lầm giáo sư Vương hay ?

      lắp bắp, liên tiếp vài câu cảm ơn.

      Giáo sư Vương cười : " cần cảm ơn." Sau đó, phảng phất như vô tình hỏi, "Em và Mạnh Phi là bạn thân?"

      Thu Hồng ngẩn ngơ, trong nháy mắt hiểu . Bản thân ngây thơ, còn tưởng rằng mình hiểu lầm, hoặc cho rằng lương tâm bà bộc phát, ra là Mạnh Phi giúp. "Như bạn bè," trả lời.

      Vương Chân Tình nhìn mặt Thu Hồng đột nhiên ửng đỏ, và cúi đầu cũng che được e thẹn của thiếu nữ, thầm nghĩ quả nhiên ta và Hà Mạnh Phi quan hệ bình thường. Ngày đó bà ta cảm thấy khó hiểu, Hà Mạnh Phi và bà ta niên cấp khác nhau, nếu phải có quan hệ thân thiết, sao vì ta ra mặt?

      Vương Chân Tình biết Hà gia ở Tứ Xuyên có quan hệ với H đại, và Hà Mạnh Phi có quan hệ với viện trưởng Chung. Bà ta tuyệt đối muốn đắc tội .

      Sau đó, giáo sư Vương lại giản dị gần gũi thêm mấy câu, đơn giản là khen Thu Hồng là sinh viên giỏi, rất vui vì học kỳ sau có thể dạy , lần sau có hạng mục gì suy xét ,...

      Thu Hồng vâng vâng dạ dạ.

      Ra phòng làm việc, thầm nghĩ giáo sư Vương trước sau hai mặt, rất muốn nhổ nước bọt.

      Từ lâu Thu Hồng dự định cả đời này có cuộc sống vất vả. Đối với lần này cũng thèm để ý. Nhưng sợ, cả đời khó khăn, mà còn phải chịu khi dễ, nơi nương tựa. Như trong chuyện này của giáo sư Vương, nếu phải Mạnh Phi giúp , chỉ có thể cắn răng nuốt máu. Cái gọi là tương lai mù mịt? ai so với hiểu hơn.

      Nhớ đến Mạnh Phi, trong lòng thấy ấm áp, mắt ẩm ướt. là người duy nhất thế giới này quan tâm , giúp đỡ , cần báo đáp. Lần này vì đối mặt trực diện với giáo sư Vương. Nếu như vừa rồi giáo sư Vương , mãi mãi biết được.

      Đương nhiên, chuyện này cũng lên nhà rất có thế lực, ở H đại ảnh hưởng rất lớn. Nếu , sao thái độ của giáo sư Vương chuyển biến lớn như vậy?

      tại Thu Hồng biết , tương lại mù mịt, cần phải có người đồng hành, nâng đỡ lẫn nhau. muốn đến già rồi mà còn sống vất vả. Có lẽ, sống trong vất vả, đến ba mươi già.

      Từ việc giúp đỡ giải vây bức chân dung ở Tây Môn Khẩu, đến chuyện quyên tiền bà nội bệnh nặng, rồi giúp tìm công việc, và ra mặt giúp giải quyết chuyện giáo sư Vương, lần rồi lần, Mạnh Phi cứu từ trong biển lửa. Lúc bình thường giúp làm bài tập. Tuy rằng tàn tật, nhưng đối xử với rất dịu dàng. chắn gió tránh mưa. Ở cùng với , cần lo lắng bị người khác khi dễ.

      Nhiều người theo đuổi tình , nhưng Thu Hồng từ trước cần thứ xa vời kia. Đầu tiên tìm cách sinh tồn trước, muốn an ổn vẻ vang mà sống. tại nhận ra, khát vọng được , khát vọng làm vợ.

      Gia thế Mạnh Phi tốt, tài năng hơn người, lịch . quan tâm giúp đỡ . Theo , đó là . cũng khát vọng , ở cùng .

      Dường như Mạnh Phi cũng thích Hinh Vũ. Thu Hồng vì thấy đáng. Hinh Vũ này nhắn xinh xắn, gì cũng biết làm, đối với thích hợp. Hinh Vũ và Thượng Đông, bọn họ rất xứng đôi. Mà và Mạnh Phi, đều trọn vẹn, bọn họ ở chung với nhau mới đúng. Họ có thể quan tâm nhau, cho nhau ấm áp.

      Hơn nữa, Hinh Vũ có Thượng Đông, còn đùa giỡn với Mạnh Phi, khiến thương tâm, càng tốt.

      Thời khắc này Thu Hồng tin rằng, thích hợp với Mạnh Phi hơn Hinh Vũ. cũng nhận ra được, càng ngày càng thích .

      Nhiều người trong H đại đều biết Thượng Đông và Hinh Vũ là bạn thân. Thậm chí ít người cho rằng bọn họ có quan hệ trai . Chỉ là có chút giống người , gắn bó như hình với bóng.

      Gần đây càng ngày càng nhiều người thấy Thượng Đông, hỏi Hinh Vũ.

      Thượng Đông rất bất đắc dĩ. vẫn luôn chờ , gần hai năm. Bao nhiêu lần ám chỉ. Nhưng vẫn như cũ có kết quả.

      Bây giờ, năm tư đại học rất nhanh kết thúc. Rất nhanh đến giai đoạn cuối kỳ. Tất cả mọi người rất bận rộn. Sau đó thực tập. Năm thứ năm đại học, thông thường chỉ có hai tháng ở trường, vì đề cương luận văn là để mở. Sau đó thực tập, rồi rời trường làm. thể đợi nữa.

      Vào ngày cuối tháng 4, Thượng Đông hẹn Hinh Vũ ra ngoài. Hai người tản bộ trong sân trường.

      "Hinh Vũ, em còn nhớ ? Ngày đầu tiên em đến H đại, gặp em."

      Hinh Vũ cười, "Đương nhiên em còn nhớ. Ngày đó em ngốc, vậy mà từ chối giúp em khiêng hành lý, khiến em mệt gần chết."

      Thượng Đông cười ha hả. nhớ rất , nữ sinh đó mở to đôi mắt, vẻ mặt chân thành : "Hành lý của em rất ít, giúp các bạn học khác ."

      Nhưng, còn nhớ rất , trước mấy phút, dưới ánh mặt trời, váy trắng giày trắng, đó với nụ cười mềm mại, khiến vừa gặp thương.

      "Hinh Vũ, vẫn thích em..."

      Hinh Vũ giật mình, nhanh ngắt lời , "Em cũng thích . Thượng Đông, chỉ là bạn thân nhất của em, em cũng xem như (trai) của em."

      Lòng Thượng Đông đau. muốn là bạn thân của em. muốn là của em. ở Vũ Hán bốn năm, biết nam bắc khác nhau. Phương Bắc con quan tâm người gọi là ( trong trai), con phía Nam thể gọi là (trai).

      "Hinh Vũ..." Thượng Đông cam lòng. Ngày hôm nay nhất định phải ra.

      "Thượng Đông, em thích người khác." Hinh Vũ bật thốt. nhất định thể để ra.

      Đột nhiên Thượng Đông cảm thấy tim mình như bị móc ra. Chờ hai năm, nhưng thích người khác? Mà phải ?

      Thương Đông kiềm nén cơn đau, hỏi Hinh Vũ: " ta là ai vậy? quen ?"

      Hỏi đằng, Hinh Vũ trả lời nẻo: "Em biết ấy có thích em hay ." Giống như em thích ấy vậy.

      Gì? Điều này sao có thể? Trong lòng Thượng Đông càng thêm khó chịu.

      Hinh Vũ nhìn sắc mặt Thượng Đông xám trắng, tâm trạng rầu rĩ. Nếu như biết thích bạn thân nhất của , như thế nào đây?

      Gần tối Thượng Đông kéo Triết Bình đến quán ngoài cửa Tây uống rượu.

      uống rất nhanh. Triết Bình căn bản khuyên được.

      "Thượng Đông, đừng uống nữa."

      " em tốt, cậu để tớ uống." Lại thêm ly thấy đáy.

      Thượng Đông vừa ngừng uống, vừa hỏi Triết Bình vì sao, "Cậu xem tớ có gì tốt? ấy vì sao thích tớ?"

      Triết Bình trả lời ra. Cậu ta nghĩ, điều này chỉ sợ giống như mọi người thường hay , chuyện tình cảm rất khó ?

      Thượng Đông uống rất nhanh, với Triết Bình: "Tớ rất thích ấy, rất thích... Lần đầu tiên tớ thấy ấy thích... Tớ sau này bao giờ... có khả năng thích người như thích ấy nữa..."

      Triết Bình biết cái gì cho phải. Cậu ta đương nhiên biết, Thượng Đông đối với Hinh Vũ là lòng. Hai năm qua, mọi người trong 205 đều chứng kiến tình của Thượng Đông lớn như thế nào. Đáng tiếc...

      9 giờ, Triết Bình đỡ Thượng Đông say khướt trở về phòng. mặt, tay, quần áo Thượng Đông đều có vết máu. Máu nhiều lắm, nhưng nhìn rất dọa người. Triết Bình cũng dính máu.

      Mạnh Phi chống gậy đứng dậy, lấy hộp thuốc. Lấy cồn và bột thuốc trắng Vân Nam ra, giúp cậu ta rửa băng bó vết thương.

      Thượng Đông vẫn ngồi ngơ ngác, lời nào. mặt đau thương.

      Băng bó xong, Mạnh Phi nhìn cậu ta còn chưa tỉnh rượu, lấy nước cho cậu ta uống và cho cậu ta ngủ trước.

      Sau đó hỏi Triết Bình: "Xảy ra chuyện gì?"

      "Cậu ta đánh nhau với người khác."

      "Tại sao?"

      "Cậu ta uống nhiều, xen vào chuyện người khác."

      "Sao cậu ta uống nhiều vậy?"

      "Buổi chiều Hinh Vũ với cậu ta, ấy thích người khác."

      Thân thể Mạnh Phi run lên bần bật, " ấy có ai ?"

      " ấy gì."

      Mạnh Phi nhắc lại. biết vì sao Hinh Vũ hôm nay đột nhiên hết với Thượng Đông. Mấy ngày nay, rất muốn với Thượng Đông thích Hinh Vũ. Nghĩ nghĩ lại, nhưng biết làm sao mở miệng, liền dự định trễ chút. Bây giờ, nhìn tình trạng Thượng Đông như vậy, việc này chỉ có thể chờ thêm thời gian nữa. dám đả kích cậu ta hơn nữa.

      "May mà bọn chúng đông lắm, cũng may phải ở trường, nếu phiền phức lớn." Triết Bình .

      Đúng vậy. Nếu để trường biết, chỉ sợ bị xử phạt, ảnh hưởng đến tốt nghiệp. Hơn nữa, cậu ta là hội trưởng hội học sinh khoa kiến trúc, đặc biệt ảnh hưởng rất lớn.

      Mạnh Phi chuyện này với Hinh Vũ. muốn lo lắng.

      Nhưng, Hinh Vũ có thể thấy, Thượng Đông hăng hái trước kia bây giờ lại u buồn trầm lặng. Từ khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời bây giờ thường xuyên cau mày. Lòng Hinh Vũ rất áy náy. Càng thêm chẳng biết làm sao cho biết người thích là Mạnh Phi. mong, Mạnh Phi có thể cho ấy biết.

      Sau ngày đó, Thượng Đông bắt đầu uống rượu. Luôn luôn kéo Triết Bình và Văn Kiệt ra quán uống. Triết Bình Văn Kiệt thỉnh thoảng theo .

      Đáng tiếc, dù uống nhiều thế nào nữa, rượu chỉ có thể vào bụng, mà đau khổ trong lòng .

      Hết chương 37.

      P/s: Mấy tuần này mình rất bận, gần sắp tới mình luyện thi bằng B văn nên truyện ra rất chậm. Cám ơn các bạn ủng hộ.
      quỳnhpinky thích bài này.

    2. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 38: Mối tình đầu

      Mỗi người đều có mối tình đầu. Hầu hết mối tình đầu của mỗi người đều nảy sinh từ sơ trung và cao trung. Hầu hết mối tình đầu đều là thầm mến. Hầu hết mối tình đầu đều trong sáng tốt đẹp. Hầu hết mối tình đầu của mọi người đều im lặng chấm dứt.

      Mối tình đầu của Hinh Vũ phát sinh khi học cao trung. chưa từng với ai về mối tình đầu của . Sau này cũng định . chuyện gì phải giấu diếm. Chỉ là muốn .

      nhớ đọc qua ở đâu: Dù là chuyện cũ gì, thể lấy ba câu ra để xong. Về chuyện cũ mối tình đầu của Hinh Vũ, chỉ cần tám chữ là đủ: lời còn văng vẳng bên tai, mà quan tâm đổi thay*.

      *Trong tiếng trung là tám chữ.

      Hinh Vũ bao giờ quên ngày hôm đó. Mới vừa lên lớp 11 lâu, vào ngày đẹp trời thứ sáu cuối tháng chín.

      Ngày hôm đó tan học về nhà, gần đến cửa đại viện, đột nhiên có người phía sau gọi . Quay đầu lại, là bạn học Chu Hiểu Phong.

      và Chu Hiểu Phong học cùng lớp trong ba năm sơ trung, còn ngồi trước ngồi sau trong hai học kỳ đầu, chuyện với nhau rất nhiều. Lên lớp mười hai người phân ra lớp khác nhau, còn liên hệ gì với nhau. Lớp 11 chọn khoa văn lý, lần nữa chia lớp, hai người lại học chung lớp ba**.

      **Phân chia theo thứ tự lớp 1, 2, 3…

      Sau khai giảng ba ngày, với nhau cũng chưa tới hai câu. Khi đó, trừ cán bộ trong lớp có chuyện , nam nữ ngồi tại chỗ chuyện. Ví dụ như, Lý Hồng hàng thứ hai tổ 1 tìm Vương Mạnh hàng thứ tư tổ 3 chuyện, dù cho trước kia là bạn học cũ hay quen biết nhau từ . Tất cả mọi người đều như thế. Ai cũng muốn phát ra lời đồn gì.

      Ở lớp ba, Chu Hiểu Phong phải là thông minh nhất, cũng phải đẹp trai nhất. Nhưng bề ngoài cậu ta rất chỉnh tề và ngay thẳng, người cũng hài hước. Hơn ba năm là bạn học ở sơ trung, Hinh Vũ có ấn tượng tệ với cậu ta. Chỉ là có cảm giác gì đặc biệt. Thành tích của Chu Hiểu Phong bằng , nhưng nhất định có thể thi đậu trường đại học trọng điểm quốc gia. Cậu ta phải cán bộ, nhưng nhân duyên vô cùng tốt, rất nổi tiếng trong các bạn học.

      Hinh Vũ đứng lại chờ cậu ta. Hơi thấy kỳ lạ. biết chút ít nhà Chu Hiểu Phong ở đâu. So với nhà gần trường hơn nửa đường.

      Chu Hiểu Phong đến gần, lướt nhìn , rồi nhìn mặt đất, dùng chân đá đá đất.

      Hinh Vũ hỏi: “Có chuyện gì ?”

      Chu Hiểu Phong ừ a a, hồi lâu mới : “Cậu có sưu tầm tem ?”

      Hinh Vũ thấy lạ hơn, “ có.”

      Chu Hiểu Phong “Ah” tiếng, mặt mang vẻ tiếc nuối. Lại cúi đầu, mắt nhìn dưới đất, đầu ngón chân đá đá. Hồi lâu mới ngẩng đầu : “Cậu biết chơi guitar ?”

      biết.”

      “Nếu cậu muốn học, tớ có thể dạy cậu.” Khuôn mặt Chu Hiểu Phong chờ mong.

      “Bây giờ bài tập rất nhiều, sau này rồi .”

      “Ah.” Chu Hiểu Phong lại cúi đầu, chân phải mặt đất cọ cọ mạnh, gương mặt hơi đen nhưng có thể nhìn ra chút ửng hồng.

      Đột nhiên Hinh Vũ hơi hiểu ra, tim bắt đầu đập nhanh hơn. nhìn trái rồi nhìn phải. Bây giờ là lúc tan làm, rất nhiều chú rất nhanh tan làm về nhà. Hai chiến sĩ gác trước cửa đại viện nhìn .

      Hồi lâu sau Chu Hiểu Phong lấy hết dũng khí, ngẩng đầu. Vừa thấy đôi mắt to tròn trong suốt của Hinh Vũ, nhanh chóng cúi đầu rũ mắt xuống, “Tớ thích cậu. Tớ muốn làm quen với cậu.” Cậu ta nhìn đầu ngón chân .

      Lòng Hinh Vũ bắt đầu sợ hãi. Phảng phất như Chu Hiểu Phong cầm cái loa phát thanh trước cửa đại viện, buổi tối ba mẹ biết. Trời ạ!

      rất hồi hộp, nhất thời chẳng biết gì cho phải. Trong lòng hoảng loạn : “Chúng ta còn . Sắp thi tốt nghiệp.”

      Chu Hiểu Phong thất vọng. lời nào.

      Hinh Vũ thầm nghĩ cùng nam sinh đứng trước cửa đại viện, những lời này, tốt. Trong đại viện mọi người gần như đều biết .

      “Tớ muốn vào.” muốn chạy trốn.

      Sau này Hinh Vũ nhớ Chu Hiểu Phong như thế nào, có hẹn gặp lại hay . Lúc đó rất khẩn trương.

      Được rồi, ngoài khẩn trương, đồng thời cũng có chút phấn khích và hưng phấn. Lớn như vậy, lần đầu tiên có nam sinh thích !

      Nhưng mà, học sinh cao trung nên sớm. Nếu như sớm, bị ba phát như thế nào? Ở quân khu, rất nhiều người sợ ba. Hinh Vũ biết, ba hiểu nhất. Từ đến lớn, chưa bao giờ bị đánh bị mắng. cả hai may mắn như vậy.

      Tình cảm trong sáng của Chu Hiểu Phong tuy thể nhận, nhưng rất cảm động. Tuy biểu gì, nhưng trong lòng đồng ý. Ở cao trung, sớm. nghĩ, lên đại học qua hai năm nữa, Chúng mình có thể quen nhau.

      Sau ngày đó, rất kỳ lạ, ở trong lòng Chu Hiểu Phong với những nam sinh khác giống nhau. loáng thoáng hơi thích cậu ta, giải thích được nhớ thương.

      Đương nhiên nhìn cậu ta, cũng tìm cậu ta. Thế nhưng, bắt đầu len lén quan tâm cậu ta. Trong lòng bắt đầu có cậu ta. Cậu ta thích , thích cậu ta. Loại cảm giác chân này rất tuyệt vời. nghĩ .

      vẫn nổ lực học. Học sinh Hoa Sư Nhất, thi đại học phải thi vào trường đại học, mà là lấy lý tưởng thi vào trường đại học với chuyên ngành mong ước. Mọi người đều nổ lực tiến tới. Khi học thời gian trôi qua rất nhanh.

      Sau tháng, Hinh Vũ nghe bạn cùng bàn , hình như Chu Hiểu Phong thích Trầm Tuyết Oánh. Trầm Tuyết Oánh cũng học cùng lớp họ. ta và Hinh Vũ là hai trong ba người đứng đầu lớp. chung quan hệ của hai nữ sinh có thành tích giỏi rất khó trở thành bạn. giống với ba nam sinh đứng đầu lớp, Hinh Vũ thường thấy họ kề vai sát cánh, lôi kéo đùa giỡn trong lớp học, ở hành lang.

      Đối với lời của bạn cùng bàn, Hinh Vũ để tâm. biết, đó chỉ là lời đồn, vì Chu Hiểu Phong thích . Nhưng cho bạn cùng bàn biết. Và với bất kỳ ai.

      Sau ba tháng nữa, lại có mấy lần, nghe được nữ sinh khác bàn tán Chu Hiểu Phong theo đuổi Trần Tuyết Oánh. Hinh Vũ biết, đó là bịa đặt.

      tiếp tục lặng lẽ quan tâm Chu Hiểu Phong. Nhàn nhạt thích, chầm chậm nhớ.

      Nhưng, tháng sau, có người như vậy , còn có bạn thân nhất của Trần Tuyết Oánh ở đó. vừa thừa nhận, cũng phủ nhận. Lần đầu tiên trong lòng Hinh Vũ hơi bình tĩnh. thể nào? Chính cậu ta với mình là cậu ta thích mình, muốn làm quen với mình.

      Lại thêm hai tháng, lời đồn đãi càng ngày càng nhiều, Hinh Vũ nửa tin nửa ngờ. Mọi người đều , sao mày còn chưa tin? Ai ai đều thấy bọn học cầm tay trong công viên. Ai ai cũng gặp phải bọn họ trong viện kịch. Ai ai cũng thấy bọn họ tuần trước xem phim cùng nhau, ai ai ai cũng … Mày còn tin sao?

      Hinh Vũ bắt đầu tin chuyện này, vì mắt Chu Hiều Phong tránh né. Liên tiếp hai lần, lần trước ở cửa thang lầu gặp nhau, dò xét nhìn cậu ta, dùng mắt hỏi. Cậu ta hoảng loạn tránh ánh mắt , hơn nữa ràng được tự nhiên. Trong mắt cậu ta có áy náy, có cầu xin. Còn có thứ gì khác. Hinh Vũ nhìn hiểu.

      Vì thế Hinh Vũ mới biết, ra là . Mấy tháng này lời mọi người . Chỉ sau tháng hoặc ngắn hơn, Chu Hiểu Phong còn thích , mà thích Trầm Tuyết Oánh!

      Mấy tháng này tự cho mình ở trong tình !

      Tại sao có thể như vậy? Sao cậu ta có thể như vậy? phải “Nếu thích ai đó, phải thích là có thể ngừng được” sao? Sao cậu ta như vậy?

      thể chờ cả đời, cũng phải năm năm tám năm, nhưng ngờ chỉ mười ngày nửa tháng. Dù là đứa trẻ đối với đồ chơi cũng có mới nới cũ nhanh như vậy?

      Thay lòng đổi dạ được miêu tả rất nhiều trong thơ kịch phim ảnh, Hinh Vũ vô cùng quen thuộc, còn rất thích. Như trong thơ: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà thu phong bi họa phiến? Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.***” “Kim nhật chủng chủng, tự thủy vô ngân. Minh tịch hà tịch, quân dĩ mạch lộ.****” Ngoài ra còn có chuyện xưa: Bảo Đại***** mới gặp gỡ, thần giao cách cảm, nhưng cuối cùng cũng rơi vào cảnh người mất. Tây Sương mới gặp , cuối cùng cũng bội tình bạc nghĩa…

      ***Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng; Bỗng dưng cố nhân đổi lòng, lại là tình người luôn dễ đổi thay (thơ của Nạp Lan Dung Nhược, Lục Bích dịch thơ)

      **** Dũng khí ngày hôm nay, lại như nước chảy dấu vết. Sớm lại qua chiều, người xa lạ.

      *****Bảo Đại là hai nhân vật Gia Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng.

      biết, tình cảm của số người rất dễ dàng thay đổi, qua nổi thử thách. Nhưng, dễ dàng thay đổi như vậy khiến bất ngờ.

      Aizz, đây có thể cho là còn trẻ biết gì ! Vậy mà cho rằng thích là thích, thích lâu. ra có người ngày hôm nay thích, ngày mai có thể thích. Tình cảm giữa nam nữ là thứ đáng tin. giống ba mẹ cả hai , cũng họ, chưa từng thay đổi.

      Hinh Vũ luôn tin tưởng giữa người với người có rất nhiều hẹn ước đẹp, cần cũng biết, như giữa bạn bè thể thất tín, thể xem thường vứt bỏ tình người… tại mới biết được, người với người giống nhau, cái gọi là hẹn ước đối với vài người quan trọng. thể ép buộc người khác, bản thân chỉ có thể tự làm tốt.

      Vì cậu ta thích , nên thích cậu ta. Tuy cậu ta còn thích , lại thể lập tức ngừng thích cậu ta. đau lòng, nhưng khóc.

      Có thể thích người bao lâu? Ở nơi này trước đây, Hinh Vũ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Ở nơi này sau này, thường xuyên nghĩ đến vấn đề này.

      Ngay từ đầu, cam lòng, tự hỏi: “ có gì tốt? ấy có gì mà so với ?”

      là người tự cao, đương nhiên thể nào xin hỏi. mặt, chân tướng được ra, êm tai. Mặt khác, vì nam sinh hai ba tâm này đáng. Hơn nữa, cậu ta và Trầm Tuyết Oánh quen nhau, đến quấy rầy, khiến mọi người lúng túng, càng khiến lòng tự trọng bị tổn thương.

      Cứ như vậy, mối tình đầu của Hinh Vũ, tâm chưa kịp rung động, cũng trong sáng tốt đẹp, chưa bắt đầu, kết thúc.

      Theo lý trí, có thể chấp nhận Chu Hiểu Phong rất nhanh quay sang thích người khác. cũng hiểu được nam sinh hay dao động đứng núi này trông núi nọ, có cũng được. Nhưng, trong lòng mất mát tổn thương thể tan .

      Đối với Chu Hiểu Phong, lòng mâu thuẫn. Đôi khi, giận cậu ta trước đây những lời gạt , khiến ngày sau thất vọng. Đôi khi, muốn cảm ơn cậu ta khiến có giấc mơ ngọt ngào. Tuy ngắn, nhưng coi như có mối tình đầu.

      Thi vào trường đại học, đọc tiểu thuyết. Thấy câu trong sách “Có thể ra uất ức trong lòng, xem là uất ức, tình bị cướp , xem là tình .” rất thích câu này.

      cảm thấy uất ức. Ngày đó, đồng ý Chu Hiểu Phong, nhưng cũng từ chối, phải sao? chỉ là, chúng ta còn , gần thi tốt nghiệp. cũng tớ thích cậu, muốn quen cậu, phải sao? nghĩ rằng cậu ta hiểu, đợi được khi lên đại học. Thậm chí cậu ta hiểu, nhưng lập tức thích người khác, đây xem là gì?

      Lúc này suy nghĩ cẩn thận, dù Chu Hiểu Phong có thích hay , cũng ảnh hưởng đến tồn tại của . rất có lòng tin đối với mình, tin rằng tôi có cái tốt của tôi, ấy có cái đẹp của ấy. Cậu thích cái tốt của tôi, chỉ thích cái đẹp của ấy, tôi chẳng còn cách nào. Nhưng, trước tiên hãy xác định ràng, cậu cuối cùng thích ai? Chưa xác định gấp gáp tỏ tình, khiến tôi vui mừng. Sau đó cậu lại phát , ah, phải, liền ngoảnh đầu , chào cũng chào tiếng, đây xem là gì?

      Hinh Vũ thấy hối tiếc. từng cố gắng nhớ lại tình cảnh thổ lộ của Chu Hiểu Phong, hối hận ngày đó gì, tuy tớ sưu tập tem, nhưng hai tớ sưu tập, tớ cũng thấy qua rất nhiều tem. Tuy tớ chơi guitar, nhưng tớ biết vẽ, hồi còn thầy Trương tớ có thiên phú, vẽ rất có năng khiếu. Hơn nữa, tớ đánh bóng bàn tệ… Nếu như lúc đó như vậy, mọi chuyện có thể thay đổi hay ?

      Hinh Vũ tin. ràng, Chu Hiểu Phong hối hận, thay đổi ý định. Nhưng, mình làm gì sai? Chưa quen nhau, chuyện gì cũng chưa làm, làm sao có thể làm sai chuyện gì? Cậu ta gặp giải thích cho mình hiểu, mà lập tức thay đổi ý định? Là vì Trầm Tuyết Oanh đẹp hơn? Hay vì ta thông minh hơn? Cuối cùng là vì sao?

      Sau này, và Chu Hiểu Phong vẫn quan hệ bạn học bình thường, như quan hệ gặp nhau chỉ gật đầu, học kỳ dăm ba câu như quan hệ bạn học. thấy cần… để ý đến cậu ta, khiến giữa họ dường như có chuyện gì đó.

      Kỳ thi tuyển sinh đại học qua , mọi người cùng nhau Ma Sơn chơi. Có rất nhiều bạn học . Trầm Tuyết Óanh cũng . Ngày đó, Hinh Vũ và Chu Hiểu Phong với nhau rất ít. Nhưng bạn thân nhất của cậu ta Tống Hạo An và Giang Phong Khải tán gẫu với ít. Vài lần lơ đãng quay qua, phát Chu Hiểu Phong nhìn . Cậu ta mấy lần chần chừ đến gần , dường như muốn lại thôi. Hinh Vũ nghĩ, sau này mọi người rất khó khăn gặp mặt, cậu ta có thấy hối hận hay ? ra, lâu như vậy rồi, cần phải… giả vờ cùng bạn học khác tán gẫu.

      thấy ánh mắt đau buồn đơn của Chu Hiểu Phong, dù cho cậu ta và Trầm Tuyết Oánh quen nhau. biết tại sao cậu ta lại thế, cũng có ý định suy nghĩ nhiều. Đó là chuyện của họ, liên quan đến .

      sớm ảnh hưởng đến thành tích Chu Hiểu Phong và Trầm Tuyết Oánh. Thất tình cũng ảnh hưởng đến thành tích Hinh Vũ, nếu là thất tình cứ xem như vậy. Hinh Vũ như mong muốn đậu khoa kiến trúc đại học H. Chu Hiểu Phong và Trầm Tuyết Oánh như mong muốn vào khoa kế toán và khoa ngoại ngữ đại học W. Hinh Vũ nhận ra, gì mà sớm ảnh hưởng đến việc học đều quá. ra, trong xã hội này bất cứ chuyện gì cũng như nhau, đầu tiên phải nhìn xem là người nào.

      Châm ngôn có : Ăn hố, khôn ra. Trong cuộc chiến tình , mở màn trận chiến bất lợi, Hinh Vũ rất thất vọng, nhưng lòng tự trọng càng vùng lên. Sau này dù nhiều nam sinh công khai ám chỉ, nhưng tôi thấy hứng thú.

      vẫn cho là, mối tình đầu của xem như kết thúc từ lâu, mà bao giờ biết chân tướng.

      Sao ngờ tới, sau này ngày nghe Chu Hiểu Phong về chuyện năm ấy. Đến lúc đó, mới hiểu được, có số vẫn là biết tốt hơn. Thương hải tang điền, chuyện gì cũng thể thay đổi. Dù biết chỉ có thể thở dài.

      Tất cả mọi người , mối tình đầu là đẹp nhất, là mối tình khó quên nhất! Hinh Vũ đồng ý. Nhưng, là lưu luyến tình cảm ngây ngô mông lung, những ngày chân thành đơn thuần. Chứ phải người nào đó.

      Mối tình đầu đau buồn của , làm tổn thương lòng tự trọng, nhưng lại làm tổn thương ít đến lòng tin của về tình . , tâm con người sao lại thay đổi, hơn nữa còn nhanh như thế? Nhìn ba, cả, hai, biết, phải người đàn ông nào cũng đều thay lòng. Nhưng, làm sao phân biệt được đây? Làm sao biết người nào thay lòng?

      Khi đó Hinh Vũ còn chưa hiểu bóng tối của từ này. Nhiều năm sau mới hiểu được mối tình đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của .

      ra, hầu hết mối tình đầu đều ảnh hưởng đến cuộc đời của mọi người. Nhưng, rất nhiều người chưa nhận ra điều đó…

      Hết chương 38.

    3. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      Chương 39: Lời đồn

      Thu Hồng vẫn muốn mời Mạnh Phi ăn.

      những chuyện khác, chỉ cần Mạnh Phi giúp tìm công việc tốt. Lại giúp giải quyết chuyện giáo sư Vương, khiến khoản tiền lớn. Thu Hồng phải mời ăn bữa cơm, để bày tỏ lòng biết ơn. Đồng thời, cũng có thời gian riêng bên . Vì nhận ra, bắt đầu nhớ mỗi ngày. Muốn gặp , muốn nghe .

      Nhưng, mời mấy lần, đều bị từ chối. Mạnh Phi rất khéo, cũng rất kiên quyết.

      Biết thích yên tĩnh mình, Thu Hồng liền miễn cưỡng nữa. Nên mình đến cửa hàng Dụ Gia Sơn, mua hai hũ bình gốm. Lại đến chợ phía đông, mua củ cải, bắp cải, rau cần, tỏi, và rượu đế, muối, dấm chua, gừng, ớt và đường phèn. Ở trong phòng ký túc lòng dạ làm đồ chua Tứ Xuyên.

      Hinh Vũ cho tới bây giờ mới biết, đồ chua tuy nhìn đơn giản nhưng đơn giản chút nào. Bên trong bình rửa vô cùng sạch, chút dầu mỡ. Hơn nữa rất khô ráu, giọt nước. Củ cải và bắp cải chỉ phải rửa sạch cắt đẹp, mà còn phải phơi khô.

      Việc này, ở nhà làm khó, nhưng trong phòng ký túc làm dễ. Thu Hồng mượn dao và thớt, rửa củ cải và cắt, rửa bắp cải rồi cắt. Sau đó bàn sách lót giấy trắng, trải củ cải và bắp cải lên, lát sau lại thay đổi vị trí, để chúng tự khô.

      Ngày đó khi để thức ăn vào bình, Hinh Vũ để ý đến chuyện rất lạ. Thu Hồng luôn tiết kiệm vậy mà mua vài bình nước suối tốt nhất. Để thức ăn vào trong bình đó. Còn bình khác đổ nước sôi để nguội vào. Bỏ củ cải bắp cải vào, cũng bỏ như vậy vào bình đó, vừa bỏ vào bình này rồi bình đó.

      Chắc đây là làm thí nghiệm, Hinh Vũ nghĩ. Nhưng, và Thu Hồng thân thiết nhau từ trước, bây giờ lại càng khách sáo. Chuyện gì cũng hỏi.

      Vài ngày sau, Thu Hồng cẩn thận nếm thử, rồi thêm muối thêm dấm.

      tuần sau, đồ chua ăn được. Thu Hồng lấy ra mấy miếng, mời các bạn cùng phòng ăn trước. Mọi người khen dứt miệng.

      Sau đó, ta ăn thử miếng, hài lòng.

      Vì Vậy, tất cả đều bắt đầu trở lại. Lại làm hơn tuần. Ngâm thêm lần nữa, đột nhiên giảm cái bình. Hinh Vũ cũng để ý.

      Gần đây rất lo lắng, biết lúc nào nên với Nhược Thanh thích Mạnh Phi. Nhược Thanh là bạn thân của . nghĩ mối quan hệ bây giờ của và Mạnh Phi, có thể với Nhược Thanh. Nhưng, cẩn thận suy nghĩ chút, đầu tiên nên với Thượng Đông trước. Đúng, chờ với Thượng Đông, rồi mới với Nhược Thanh.

      Tối thứ hai, đường học, đột nhiên Nhược Thanh thần bí với Hinh Vũ, “Hình như mối quan hệ của Mạnh Phi và Thu Hồng tốt hơn.”

      .” Hinh Vũ nở nụ cười.

      “Sáng hôm qua có người ở cửa trường thấy họ chiếc taxi.”
      “Đó chỉ là chung xe.”

      Nhược Thanh nhún nhún vai. tin thôi.

      Tối thứ tư, Hinh Vũ tìm Mạnh Phi. Ngồi xuống lâu, chuyện, đột nhiên thấy bình đồ chua ở phía góc dưới đất. cả người ngẩn ngơ, liền quên mình đến chỗ nào.

      Mạnh Phi theo ánh mắt nhìn sang. Ah, bình đồ chua. “Thu Hồng đưa.” .

      Hinh Vũ ngẩng đầu nhìn .

      giúp ấy chút chuyện, ấy tặng quà cảm ơn.” ra, ngày đó thử từ chối khéo. Nhưng, Thu Hồng rất kiên trì. Cuối cùng xin đừng ghét bỏ. mới nhận. Đương nhiên, mấy chuyện này với Hinh Vũ.

      Hinh Vũ nhớ đến Thu Hồng hết lòng làm đồ chua như thế, thầm nghĩ chỉ sợ chỉ chút việc. Biết đây phải chuyện gì lớn, nhưng trong lòng nhịn được mà hơi chát chát.

      “Hai người quan hệ tốt.” cười .

      “Chỉ là bạn bè bình thường.” Mạnh Phi lạnh nhạt . thông cảm với cuộc sống của Thu Hồng, xem trọng cố gắng của ấy. xem ấy như bạn, sẵn lòng giúp ấy. hơn.

      Hinh Vũ nhìn . Nhưng dự định gì nữa.

      Người kiêu ngạo như , hỏi nữa.

      Hai người tiếp tục chuyện, nhưng có chút yên lòng.

      Mạnh Phi thân thiết hỏi hai lần, “Em thấy khó chịu ở đâu à?”

      Hỏi lần thứ hai, gật đầu thừa nhận, “Em hơi nhức đầu.” Đứng dậy tạm biệt.

      Mạnh Phi rất muốn. lâu đến. Mới đến mà giờ phải . Kiên trì chống gậy đưa xuống lầu, có thể ở chung với nhau càng lâu càng tốt.

      Nhược Thanh muốn đem lời đồn làm cho ràng mới thôi. Chiều thứ sáu, vừa lại gần, “Ngày đó tớ với cậu chuyện Thu Hồng và Mạnh Phi cậu còn tin, có người nhìn thấy họ tại hành lang vẽ tranh ở Ti Môn Khẩu.”

      Hinh Vũ sửng sốt, rất nhanh trả lời, “Sinh viên khoa chúng ta đến hành lang vẽ tranh là rất bình thường. Cho nên tỷ lệ gặp phải rất lớn.”

      “Vì sao cậu lại tin?” Vẻ mặt Nhược Thanh nghi hoặc.

      “Hửm?”

      “Họ là đồng hương, quan hệ tệ. Mạnh Phi ngoại trừ tàn tật, các điều kiện còn lại rất tốt. Thu Hồng ngoại trừ đến từ nông thôn, các điều kiện còn lại cũng tệ. Cậu xem ấy so với tớ cậu hiền thục hơn, lớn lên cũng đẹp hơn so với chúng ta.”

      “Làm sao cậu biết so với chúng ta cậu ấy hiền thục hơn?” Đẹp, có khái niệm trừu tượng khá chủ quan, dựa vào mắt. Có khả năng, cũng cần ra.

      “Tớ cậu biết làm công việc nhà, còn dám hiền thục?”
      “Họ chỉ là bạn bình thường.” Hinh Vũ kiên trì. Mạnh Phi như vậy.
      “Sao cậu lạ vậy? Họ có thể là bạn bè bình thường, cũng có thể phát triển thành quan hệ trai ! Họ lại cần cậu đồng ý.”

      Nhưng Mạnh Phi thích tớ, Hinh Vũ trong lòng lớn tiếng , cho nên họ chỉ là đồng hương và bạn bè bình thường.

      Hinh Vũ biết, bây giờ phải là thời gian nên với Nhược Thanh chuyện của và Mạnh Phi.

      Cuối tháng tư, Thu Hồng bất ngờ mua đồ mới và giày mới. ta luôn tiết kiệm, luôn mặc quần áo cũ đổi đổi lại. Cho nên điều này hết sức ràng.

      Hơn nữa, ta bắt đầu học cách ăn mặc, hỏi Nhược Thanh và Giai Tuệ về đồ trang điểm để phối hợp. Trước đây, ta đối với những thứ này đều lạnh nhạt. Ba người nằm trong phòng , ta lại im lặng.

      Ngoài ra, mặt ta xuất nụ cười, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn nhiều, cũng càng ngày càng xinh đẹp. Đôi khi, Hinh Vũ các còn nghe ta hát vài câu. Chuyện này trước đây chưa từng có.

      nghe theo Nhược Thanh nàng buông tha, “Nhìn, tớ đúng chứ.”

      “Cái này chuyện gì? Chỉ là cậu ấy giúp giáo sư Vương vẽ thiết kế, có tiền bút.” Các nhìn ra gia cảnh Thu Hồng tốt, cũng biết ta giúp giáo sư Vương vẽ bản thiết kế.

      “Được rồi, tớ có nghe chuyện của giáo sư Vương, Mạnh Phi có giúp chút.”

      “Cụ thể thế nào?”

      “Cụ thể biết. Hình như là giáo sư Vương từng thông qua sinh viên hỏi về quan hệ cậu ấy và Mạnh Phi, từng gì đó.”

      Hinh Vũ biết Mạnh Phi và Thu Hồng chỉ là bạn bè, có gì. Những lời đồn rất gây cảm giác khó chịu. Nhưng, càng nghe càng nhiều, khiến lòng người thêm phiền.

      Đêm tối mình, cảm thấy có chút chán nản. có kiêu ngạo của , tìm cầu giải thích chứng minh.

      Lâu rồi còn nhớ đến Chu Hiểu Phong. Nhưng gần đây, thậm chí có mấy lần nhớ đến cậu ta, nhớ đến “Mối tình đầu” đau buồn của . biết, Mạnh Phi phải Chu Hiểu Phong. như thế.

      Viện trưởng Phương học viện ngoại ngữ và viện trưởng Chung học viện kiến trúc là bạn cũ hơn mười ba năm. Viện trưởng Phương và phu nhân là người Tứ Xuyên, có hai người con trai, Con lớn nhất bốn năm trước Mỹ học bác sĩ, con út năm ngoái cũng theo bước trai.

      Phương phu nhân về hưu nhiều năm. Những năm này tâm tư đều đặt hai người con trai. Nhưng khi con trai đều , biết làm gì, viện trưởng Phương chỉ có thể mua con chó Corgi* cho bà nuôi. Chỉ nhiêu đây, vẫn chưa đủ.

      *Nữ hoàng Elizabeth II có nuôi con chó này.

      Vì vậy, viện trưởng Phương nhờ viện trưởng Chung giúp ông ấy tìm sinh viên dạy phu nhân vẽ, mong muốn có thể giảm bớt đơn và mất mát của bà.

      Viện trưởng Chung hỏi Mạnh Phi. Mạnh Phi nhàng từ chối. Đề cử Thu Hồng với viện trưởng.

      Thu Hồng vui vẻ đồng ý. Lập tức bắt đầu dạy.

      Tối thứ ba và thứ năm mỗi tuần sau giờ học, ở nhà viện trưởng Phương. Rất gần, ở túc xá giáo viên phía Đông. Tiền lương cũng rất tốt. Hơn nữa cuối tuần còn làm thêm ở hành lang vẽ tranh, tại Thu Hồng bắt đầu có tiền dư, càng cảm thấy cuộc sống tràn ngập hi vọng. Đối với Mạnh Phi càng thêm biết ơn và quý mến.

      dạy lần thứ ba, Thu Hồng đến hơi sớm, viện trưởng Phương công tác, Phương phu nhân mới vừa ăn cơm tối xong. để ý bà phản đối, Thu Hồng dọn dẹp rửa bát sạch .

      Phương phu nhân rất cảm ơn.

      “Ngài cần cảm ơn. Chỉ chút chuyện này.”

      Lúc nghỉ ngơi, Thu Hồng tán gẫu với Phương phu nhân, tất cả đều là phong tục Tứ Xuyên. Ngày này nọ cho đến nấu nướng, hai người tràn đầy hăng hái, trao đổi kinh nghiệm. Phương phu nhân mời hôm nào đến sớm chút, trổ tài.

      Thu Hồng đáp ứng, quả nhiên rất khéo tay. Phương phu nhân ăn món cay Tứ Xuyên chính gốc, khen dứt miệng. Tay nghề bà tệ, chỉ là lớn tuổi rồi, mắt mờ, xương sống thắt lưng đau. Hơn nữa giấc ngủ tốt trong thời gian dài, tinh thần và thể lực có hạn.

      Bà để Thu Hồng sau này thứ ba và thứ năm sớm chút nấu cơm. Nấu cơm xong ở chỗ này ăn. Sau đó mới học. Cũng dặn nên lấy học nghiệp làm trọng. Khi bận rộn, cần qua đây. Có thời gian, đến nhiều hơn. Bà biết Thu Hồng là nhi.

      Thu Hồng vui vẻ đồng ý. Cảm giác này chưa từng có, khát vọng về gia đình ấm áp. Thực ra, những điều này cũng là Mạnh Phi cho.

      Thu Hồng rất tận tâm dạy. Phương phu nhân rất nghiêm túc nỗ lực học tập. Mỗi lần học hoàn thành tác phẩm vẽ đơn giản. Bản thân rất hài lòng. Chờ viện trưởng Phương trở về, càng vui vẻ mà hiến vật quý, dứt miệng mà khen Thu Hồng.

      Viện trưởng Phương nhìn khuôn mặt phu nhân còn tràn đầy vẻ ưu sầu, vô cùng vui mừng, đặc biệt gọi điện cảm ơn viện trưởng Chung.

      Hai ngày sau, viện trưởng Chung thấy Mạnh Phi đến khu kiến trúc, gọi lại vài câu. Cảm ơn đề cử Thu Hồng, viện trưởng Phương và phu nhân đều rất hài lòng, cũng rất cảm ơn… Lúc đó có mấy sinh viên ngang qua họ.

      đến đêm, việc này truyền đến tai Nhược Thanh. nàng liền cho Hinh Vũ. Cuối cùng : “Nếu phải thích, sao tận tâm tận lực mà giúp như vậy?”

      Hin Vũ mở miệng, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.

      màn này dường như từng quen biết.

      Hinh Vũ tự với mình, , . Em tin . Em tin ánh mắt em phải.

      Nhưng, tại sao? Tại sao lại tận tâm tận lực giúp Thu Hồng như thế? Tại sao với Thượng Đông? Tại sao với em?…

      Là ai , đôi khi chúng ta chỉ sẵn sàng tin người chúng ta muốn tin? giờ có phải tôi ở tình cảnh như thế ? Tôi có phạm sai lầm như trước ? Nhưng, lần này tôi thích Mạnh Phi. Mà chuyện kia là vì Chu Hiểu Phong thích tôi nên tôi thích cậu ta, có khác nhau rất lớn…

      Mấy vấn đề này bắt đầu tra tấn Hinh Vũ. thể hỏi, cũng thể . Trong lòng chua xót đau khổ.

      Khi đó hiểu: Khi nhau nhất định có ghen tuông ngờ vực vô căn cứ. Càng , càng lo được lo mất. Hơn nữa, đôi khi đàn ông so với phụ nữ càng cần cảm giác an toàn hơn. Mạnh Phi vì tàn tật, càng muốn chứng minh mình có thể cho hạnh phúc. Nên khi dám hứa hẹn với . Ngoài ra, mỗi ngày nhìn thấy Thượng Đông tinh thần sa sút đau khổ, cũng khiến thể mở miệng.


      Hết chương 39.
      Xu trần thích bài này.

    4. chau007153

      chau007153 Well-Known Member

      Bài viết:
      146
      Được thích:
      932
      @banglangtrang123 Mình chuyển hai bài từ khu vực edit sang sưu tầm vì mình có đăng wordpress nên được chuyển qua đây là bộ tháng ngày tươi đẹp và ô lam sống lại. Nhưng qua đây post chỉ được 1 ruby biết có nhận thêm hay chỉ có 1 ruby. 1 ruby mình nản quá hix :-(

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      nếu đăng hai nơi chỉ được nhận 1 ruby thôi bạn, nếu bạn đăng riêng ở CQH, phải tuân theo hướng dẫn của mod, như beta, làm pic, làm ebook mới được +10ruby
      chau007153 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :