1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như chúng ta dừng lại ở thời niên thiếu thanh xuân - Thanh Trúc Linn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ năm. Khuyến khích học tập

      Đám bạn hoặc ngồi sô-pha, hoặc ngồi dưới đất trò chuyện, chỉ có mình Mục Xán vẫn xa xa mà đứng ở bên cạnh ban công, Lục Hiên sau khi mở TV bật nhạc, trực tiếp tới đem Mục Xán kéo vào, đề nghị : “Mọi người muốn chơi cái gì?Đánh bài hay hát karaoke?”


      “Cả hai!” Năm người trăm miệng lời mà hô.


      “Ý kiến hay.” Lục Hiên giơ ngón cái, ở trong tủ TV dưới màn hình TV lớn lấy ra ba cái mic dây và hai bộ bài, đưa cho bọn họ, “Menu bài hát ở bìa đĩa ở bên kia, mọi người tự mình chọn, cái này rất dễ làm.” xong liền cầm điều khiển từ xa làm mẫu cho mọi người mấy lần.


      Vừa , còn vừa quên đem Mục Xán kéo đến chỗ bên cạnh mình ngồi xuống.


      Mọi người sau khi học xong dùng điều khiển từ xa chọn bài hát như thế nào đều chen lấn mà chạy đến xem bìa đĩa bên kia, đám thiếu niên sơ nhị (sơ trung năm hai), chính là quãng thời gian nên chơi đùa.


      Lục Hiên liền ở phía sau với Mục Xán: ” Chơi cờ tướng chút ? Chúng ta chơi mấy ván.”


      “Chơi.” Vừa vặn khi còn bé từng theo ông ngoại học qua, Mục Xán liền đồng ý, chỉ có điều ngay sau đó lại hỏi chuyện sát phong cảnh, “Ngươi sao lại đổi quần áo của mình?”


      Lục Hiên làm ra bộ biểu tình bị tổn thương khoa trương: “Ngươi quá nhẫn tâm rồi!”


      Tiếp tục cười , “Lười đổi lại, ngày hôm nay liền cho ta mượn mặc nửa ngày, giặt xong trả lại ngươi, thế nào?”


      “Nga.” Mục Xán gật đầu, “Chúng ta chơi cờ .”


      Lục Hiên liền đem bàn cờ ra cùng Mục Xán hai người ngồi dưới đất bắt đầu chơi cờ, đám hát có, đánh bài có, chơi cờ có, chơi đến bất diệc nhạc hồ. Lục Hiên lại lục tục mang ra rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt cho mọi người, thời gian buổi chiều, tất cả mọi người chơi rất .


      Sau khi chơi vài ván cờ lại nghe vài bài hát, Mục Xán rốt cục nhịn được mở miệng hỏi: “Sách ngươi đâu?”


      Lục Hiên lại cười bỏ lại quân cờ trong tay đứng lên, : “Ở thư phòng, theo ta.”


      . . .


      . . .


      Thư phòng liền kề bên cạnh phòng Lục Hiên, năm người khác bởi vì vui vẻ chơi xe điều khiển từ xa,máy bay điều khiển từ xa , cho nên đều có theo vào.


      Lục Hiên chỉ vào giá sách rộng cả mặt tường : “Sách đều ở chỗ này, tự ngươi chọn.”


      Mục Xán nhìn giá sách nho mà chấn kinh cái, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần,với cái loại biểu tình lạnh lùng mặt than này của , từ biểu mà nhìn ra cái biến hóa gì.


      “Sách nhà các ngươi chủng loại đúng là nhiều.”


      Lục Hiên cười : “Thực ra rất nhiều cuốn chưa từng có người xem qua, chỉ có lúc ta trở về mới xem, trước đây đều là đem làm đồ trang trí.”


      Mục Xán kết luận : “Lãng phí.”


      “Ha ha ha, cho nên bây giờ mới gọi ngươi cùng tới xem.”


      Mục Xán nhìn lướt qua, lấy ra quyển 《Đại cương giảng dạy số học sơ nhị》, : ”Loại sách này ngươi cũng có?”


      Lục Hiên đáp lại: “Ân, đúng vậy,sơ tam, cao nhất (cao trung năm nhất) đều có.”


      Mục Xán rất ngạc nhiên: “Cao nhất ngươi cũng xem hiểu sao?”


      Lục Hiên cười : “Kỳ thực học kỳ chỉ học quyển sách giáo khoa tiến độ là phi thường chậm, tiềm lực đầu óc con người vượt xa những cái này.”


      Mục Xán mở sách tham khảo trong tay ra nhìn, hề đáp lại.


      Lục Hiên tiếp: “Trước khi bắt đầu quay về Trung quốc học, ta trước tiên nghiên cứu chút cơ chế giáo dục của Trung Quốc tại, về cơ bản xem như là giáo dục ứng phó thi cử, điểm này cùng nước Mỹ chênh lệch rất lớn, hơn nữa bởi vì còn có chuẩn mực đáp án, rất ảnh hưởng tới sức sáng tạo. Thế nhưng như thế nào đây, cũng lại có chỗ tốt, về mặt kiến thức nền tảng xác thực so với bạn cùng trang lứa ở nước Mỹ mạnh hơn rất nhiều, mà độ khó cũng phải cùng đẳng cấp, số nội dung trong sách giáo khoa của chúng ta bây giờ ở nước Mỹ là cao trung mới có thể học.”


      Mục Xán kinh ngạc : “Chênh lệch nhiều như vậy?”


      Lục Hiên gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa lên đại học, khoảng cách chênh lệch giữa hai nền giáo dục ngày càng lớn, đại học Trung Quốc tại thiếu khuyết nhân tài có trình độ cao, điểm ấy là thể so được với những trường học danh tiếng của nước Mỹ. Cho nên quán quân Olimpic thế giới có rất nhiều người Trung Quốc, nhưng đoạt giải thưởng Nobel lại nhiều người Mỹ.”


      Mục Xán buông sách xuống, nghe rất chăm chú, lớp tóc mái dày che cặp mắt to mà trong sáng kia.


      “Giáo dục của nước Mỹ lấy ‘bồi dưỡng’ là chính, giáo dục của Trung Quốc lại lấy “dạy bảo” là chính, đây là điểm khác biệt lớn nhất….” Lục Hiên lại hồi, cảm tưởng về khoảng cách giữa giáo dục của Trung – Mỹ, tiếp đó rút ra vài cuốn sách tham khảo đưa cho Mục Xán, chuyển chủ đề cười , ” Có điều là người Trung Quốc, ta tự nhiên là phải thuận theo trào lưu giáo dục của Trung Quốc. Ngươi thông minh như vậy, nên chỉ thiên lệch về môn Ngữ văn, điều này đối với cuộc thi lên lớp về sau của ngươi cực kỳ bất lợi, ngươi chung quy cũng muốn học xong sơ trung liền ra ngoài làm việc . Xã hội Trung Quốc sau này, nhân tài và bằng cấp trở nên càng ngày càng trọng yếu, ngươi thể thua ngay ở điểm bắt đầu. Những sách này cầm xem xem rồi làm thử , trọng điểm và chỗ vướng mắc ở bên trong lúc ta học cũng tìm ra, ngươi có thể tham khảo ở bên dưới.”


      Trong lòng Mục Xán rất cảm động, nhưng ngoài miệng lời cảm ơn lại nên lời, hơn nữa cũng có đưa tay tiếp nhận những sách kia, chỉ cứng ngắc mà : “Ta là tốt nghiệp liền phải rời nhà tìm công việc….”


      Khuôn mặt Lục Hiên trầm xuống, biểu tình trở nên có chút cứng lại, Mục Xán chưa từng gặp qua biểu tình này của , khỏi có chút khẩn trương, biết là lời của bản thân làm cho đối phương tức giận, thế nhưng lại biết nên cái gì để bù đắp, bởi vì chính là ý nghĩ của , thực Lục Hiên vì sao lại tức giận. Lục Hiên chính là bằng hữu duy nhất của ,lẽ nào Lục Hiên cũng muốn để ý tới sao?


      Qua lúc, Lục Hiên đột nhiên nở nụ cười, hài hước : “Thiếu niên 15,16 tuổi, ôm cái bằng tốt nghiệp sơ trung, ngươi tính làm cái gì chứ?”


      Mục Xán thoáng cái bị đánh bẹp, vấn đề này, cũng chưa từng chân chính mà cân nhắc qua, hoàn toàn là bởi vì trong nhà quá áp lực, khiến thầm muốn rời thôi, vì vậy liền : “Dù sao cũng phải rời .”


      Lục Hiên tiếp tục lộ ra cái loại vẻ mặt tươi cười ý vị bất minh này, : ” bán rẻ sức lao động ,làm người cống hiến sức lao động giá rẻ? Sau đó vì giải quyết ấm no cơ bản mà vứt bỏ hưởng thụ tinh thần? Vứt bỏ sách, vứt bỏ giải trí vui chơi, vứt bỏ bóng rổ?”


      Mục Xán có lời nào mà chống đỡ.


      Lục Hiên lấy ngón tay ấn ấn cái trán, làm ra bộ dáng trầm tư, : “Để ta tới đoán xem, cứ cấp bách muốn rời khỏi nhà thế này, muốn dùng tiền trong nhà? Ngươi với cha mẹ ngươi có mâu thuẫn ?”


      Mục Xán quay đầu qua, nhìn giá sách, gắt gao mím chặt miệng. tình trong nhà, chưa bao giờ cùng người khác .


      Lục Hiên nhìn hồi, đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu tóc , dùng thanh gần như có thể là ôn nhu chậm rãi : “Đứa ngốc, thiên hạ chỗ nào có tiểu hài tử cùng cha mẹ có cừu oán….Thực ra ngươi ở học ở bên ngoài phải cũng giống như rời khỏi nhà sao?”


      Mục Xán “ba” cái gỡ tay ra, buồn bực : “Ngươi biết, kia giống nhau.”


      “Ai, thực tiểu hài tử.” Lục Hiên tay ôm kéo vào trong ngực, “Nếu như thực đem ta làm bằng hữu, nghe ta, hảo hảo đọc sách . Ta muốn khi lên cao trung, chỉ còn mình ta, bên cạnh ngay cả người chuyện cũng có.” Tiếp đó trước khi Mục Xán bị đẩy ra liền buông ra, cần phân bua đem mấy quyển sách đều thả vào lòng , Mục Xán thể đỡ lấy, “Nền tảng của ngươi có chút kém, nhưng mà đầu óc rất thông minh, ta tin tưởng đuổi theo từ giờ trở , còn kịp, đừng làm cho ta thất vọng.”


      xong, liền khỏi thư phòng, Mục Xán ngốc ngốc mà nhìn bóng lưng , trong lòng ngổn ngang trăm mối.


      Lần tụ tập này của Lục Hiên ngoài để Mục Xán cùng năm người còn lại trong phòng ngủ chuyện với nhau ra, còn để cho bọn họ nơi nơi đều cảm thụ được Lục Hiên dùng ánh mắt khác mà đối xử với Mục Xán, tin chắc chuyện hai người đích thực là bằng hữu là . Cho nên mặc dù là vì nể mặt mũi Lục Hiên, người trong phòng ngủ cũng khó khăn đối đãi với Mục Xán như trước nữa, chỉ tiếc, bản thân Mục Xán vẫn lãnh khốc đến cùng, cũng có thay đổi được bao nhiêu.


      độc và kiêu ngạo của phảng phất như dung nhập vào trong máu, biến thành thói quen, muốn sửa, rất khó.


      . . .


      . . .


      Mục Xán có đôi khi nhìn qua là người rất thâm trầm, nhưng ra thực cũng đặc biệt giản đơn, thâm trầm và ít của , chẳng qua chỉ là loại ngụy trang bảo vệ bản thân mà thôi. Từ sau khi Lục Hiên đối câu “Ta muốn khi lên cao trung, chỉ còn mình ta, bên cạnh ngay cả người chuyện cũng có” kia, liền cảm thấy người mình giống như mang gánh nặng… rất nặng.


      từng chịu đau khổ của độc, hiểu đau đớn của độc. muốn làm cho Lục Hiên sức sống như ánh sáng mặt trời dẫm lên vết xe đổ của .


      Lục Hiên khi với câu kia ,toát ra cái loại tịch mịch và đơn này như kim châm làm đau nhói, thế nhưng cũng muốn nghĩ lại, Lục Hiên có thể có người chuyện sao? Cả lớp học đều là người muốn lôi kéo làm quen chuyện đâu!

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ sáu. Học tập

      Mục Xán vẫn như cũ hề vứt bỏ ham thích đọc sách, thế nhưng sửa lại thời gian vào buổi tối, lên lớp bắt đầu nghe giảng,bài tập bắt đầu làm, Lục Hiên cho mượn mấy cuốn sách tham khảo cũng lật lật lại nhiều lần mà tham khảo nghiên cứu, nhưng vì nền tảng quá kém, đuổi theo rất khổ cực.


      Trong đó trở ngại nhất là môn văn, muốn chăm chú nghe, thế nhưng lại phát lão sư giảng bài đối với tựa như Thiên thư (sách trời), cái gì cũng đều nghe hiểu, cùng giáo sư văn giống như người của hai thế giới. Những môn học khác dưới nỗ lực của đều có xu hướng tiến bộ, chỉ độc có mỗi môn văn lại chút manh mối phía trước cũng có.


      Về sau, sau khi Lục Hiên phân tích tình hình thực tế của bây giờ, thay lập ra bộ kế hoạch học tập, nắn nắn nót nót mà viết lên tờ giấy A4, giao cho Mục Xán.


      Mục Xán sau khi nhìn thoáng qua liền gấp gấp mấy cái tiện tay bỏ vào trong túi áo, khiến cho Lục Hiên trận phiền muộn: “Ngươi cứ tùy ý như vậy mà đem thành quả lao động của ta xử lý a?”


      Mục Xán ngốc xụ mặt chăm chú : “Ta cân nhắc thử xem.”


      Lục Hiên nhìn bày ra khuôn mặt thon gọn lại quỷ dị mà có chút mập của trẻ con, đột nhiên “khì” tiếng nở nụ cười, nhịn được vươn hai tay ra nhéo nhéo khuôn mặt , Mục Xán trước sau như mà gỡ tay ra, cũng thưởng cho cái xem thường, trong lòng cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu, này có cái gì buồn cười.


      Lục Hiên nhìn thấy dáng vẻ của , chỉ cảm thấy đáng vô cùng, quả thực nhịn được muốn hôn cái.


      “Này, tiểu ngốc qua,về sau lão sư bố trí bài tập ngươi đừng làm cả, ta giúp ngươi chọn lựa sau đó ngươi hãy làm,bằng thời gian của ngươi đủ dùng.” Sau khi Lục Hiên nở nụ cười mới ở trong tập bài thi số học vừa phát xuống chọn lựa, chỉ chốc lát sau liền chọn xong, trực tiếp lấy bài thi làm kia của Mục Xán đổi lại, đối , ” Ngươi liền làm mấy câu này , nhưng câu này tương đối có tính chất tiêu biểu. Hơn nữa thể vẻn vẹn chỉ làm ,phải suy ra ba, suy nghĩ nhiều lần, cho đến khi đem đầu bài hoàn toàn hiểu mới thôi. Ngoài ra sách tham khảo ta cũng chọn vài câu, ngươi cũng phải làm.”


      Mục Xán : “Được.Thế nhưng phải ngươi bảo ta phải làm học sinh tốt sao?” Thế nào lại bảo ta đừng làm bài tập? Nửa câu sau Mục Xán hỏi ra, thói quen của chính là có thể ít câu, liền ít câu.


      Có điều Lục Hiên quả là có thuật đọc tâm, câu chưa hết của Mục Xán cũng có thể tự động bổ sung đầy đủ, giải thích : ” Ta bảo ngươi đừng làm bài tập với việc ngươi phải làm học sinh tốt có gì mâu thuẫn, ngươi yên tâm, đề bài còn lại ta giúp ngươi chép.” xong câu cuối cùng chính cũng nở nụ cười.


      Bản thân Lục Hiên chính là như thế này,ở trong mắt người ngoài, tựa hồ là đệ tử tốt trăm phần trăm, nhưng kỳ thực, rất nhiều bài tập của đều là do gia sư hoàn thành, bản thân tự có phương pháp học tập. Sở dĩ để cho gia sư hoàn thành bài tập còn lại, chẳng qua là vì giữ hình tượng hoàn mỹ trong lòng thầy và bạn học mà thôi.Chuyện này ngay cả Mục Xán cũng biết.

      Tối muộn các học sinh nội trú theo lệ tự học hết, trở lại phòng ngủ, Mục Xán đem bảng kế hoạch học tập Lục hôm nay cho kia mở ra xem lại lần nữa, tử tế mà trải phẳng ra, tỉ mỉ nhìn.

      Bảng kế hoạch từ sáng đến tối, từng mục từng mục đều sắp xếp ràng, trong đó môn sắp xếp thời gian tối đa chính là Số học và văn, bởi vì Lục Hiên cho rằng trong tất cả các môn, hai môn này là thể làm ẩu nhất, môn trước nhất thiết phải tiến hành làm nhiều đề để thuộc phương pháp, môn sau phải tiến hành đọc nhiều.

      Kỳ thực ấn theo cách của Lục Hiên, tiếng loại ngôn ngữ, là phải , phải đọc, tối trọng yếu chính là bồi dưỡng ngữ cảm, nhưng thứ ngữ cảm này rất kỳ diệu, có hoàn cảnh nhất định bồi dưỡng ra được. Sơ nhất (sơ trung năm nhất) Mục Xán cơ bản đều lãng phí, có thể tiếp xúc với tiếng là từ sơ nhị mới bắt đầu , cơ sở quá kém, cùng Lục Hiên người từ bé sống ở nước Mỹ, tự nhiên là thể so bì được, cho nên chỉ có thể lấy việc đọc nhiều để bù lại. Đồng thời để nâng cao khả năng nghe của , Lục Hiên còn mượn đầu máy CD cho .

      Ngoài học tập ra, Mục Xán vẫn đánh bóng rổ như cũ, hơn nữa cho dù bận cũng rút khỏi đội bóng rổ. Bóng rổ tại là hoạt động duy nhất để có thể đến gần tập thể, là bằng chứng duy nhất để có thể an ủi bản thân cũng phải là người hòa hợp với tập thể.

      Trải qua nửa học kỳ rèn luyện, kỹ thuật chơi bóng và thành tích của đều nâng cao lên, tiến bộ rệt nhất chính là số học và vật lý, mà tiếng lại hầu như hề tiến bộ, trước đây kiểm tra nhiều nhất là bốn mươi điểm, bây giờ vẫn là như thế, chỉ khác là trước đây đại bộ phận đáp án đều là đoán, tại là chính mình làm.

      Lục Hiên cổ vũ nên buông bỏ,còn dùng bút máy viết câu, nhất định bắt Mục Xán dán lên bìa trong sách văn: Nỗ lực nhất định thành công, nhưng nỗ lực nhất định thành công.

      Bởi vì tiến bộ của Mục Xán, hơn nữa Chu lão sư ngừng ở trước mặt các thầy đối biểu dương, tại lão sư các môn khác nhìn Mục Xán cũng chán ghét giống như lúc ban đầu nữa, hơn nữa cũng nghĩ tới chuyện để Lục Hiên đổi lại vị trí nữa.

      Nhưng bọn họ nghĩ, có nghĩa là người khác nghĩ.

      Gần đây, Mục Xán nhận được dưới năm đề nghị muốn cùng đổi vị trí.

      Đưa ra đề nghị đều tất cả đều là nam sinh, Lục Hiên là người mà các nam sinh đều có thể quang minh chính đại thừa nhận mến, vì cái gì,chỉ vì là Lục Hiên. Các nữ sinh hiển nhiên phải là muốn, mà là thể, bởi vì sơ trung cùng tiểu học khác nhau, các học sinh đều đến tuổi hoa dạng thiếu niên thiếu nữ bắt đầu biết đến đương, nhà trường vì phòng ngừa sớm, sắp xếp đều là nữ sinh cùng nữ sinh bàn, nam sinh cùng nam sinh bàn.

      Đột nhiên nhớ tới truyện cười, ngày nào đó, chủ nhiệm lớp nào đó đối với chủ nhiệm lớp khác khoe khoang : “Lớp chúng ta kỷ luật rất tốt, học tập tiến tới, có khuynh hướng sớm.” Chủ nhiệm kia thở dài hơi, : “Vậy mới gay go.” Người trước vì thế vội hỏi: “Vì sao gay go?” Người sau yên lặng thở ra ngụm khí,: “Đoạn bối sơn hạ, bách hợp hoa khai.”(L: sửa lại theo ý kiến của ban Tieu phong tu nhé, Đoạn bối sơn là bkokeback mountain, bach hợp là girl love nhé, ý đại khái là ko có tình trai thành ra lại tạo điều kiện cho BL, GL phát sinh ha ha ) Truyện cười này đến ý kiến của lãnh đạo để ổn định giáo dục trung học chi bằng cho cùng giới ngồi cùng bàn , biết lúc họ đọc được có cảm tưởng gì. Đương nhiên, truyện cười trước sau vẫn là truyện cười, dù sao 10% ở trước 90% vĩnh viễn đều thuộc về thiểu số. Đây là vấn đề ngoài thôi, tạm thời gác lại nhắc tới.

      Về chuyện đổi chỗ ngồi,với tác phong của Mục Xán từ trước tới nay, đương nhiên là mặc kệ để ý tới người khác. Lục Hiên là bằng hữu duy nhất của , sao có thể bảo Lục Hiên khỏi chỗ ngồi?

      Những lời này có phần là lạ, nhưng chính là như vậy.

      Mà bên này Lục Hiên cũng nhận được đề nghị như vậy, mặc dù đến nỗi trực tiếp thờ ơ lạnh lùng như Mục Xán, nhưng cũng rất kiên trì, dùng mỉm cười khéo léo từ chối những người khác rất tốt. Cùng lúc đó, còn lo lắng mà ép hỏi Mục Xán , có thể bị người khác giật dây mà đổi chỗ ngồi hay .

      Mục Xán cảm thấy vô vị, vốn lúc đầu muốn để ý tới ,cũng muốn trả lời. Nhưng Lục Hiên tự có biện pháp của — quyết đấu môt trận bóng rổ chọi !

      Kỹ thuật chơi bóng rổ của Mục Xán trải qua học kỳ rèn luyện phi thường thành thạo,hơn nữa có lẽ ở phương diện vận động có chút thiên phú, cho nên tại chỉ luận về kỹ thuật, ngay cả Lục Hiên cũng nhất định mạnh hơn , ở trong đội bóng sơ trung cũng được xem như đứng đầu, cũng biết vì cái gì, mỗi lần nếu như là cùng Lục Hiên chọi , chính là thua nhiều thắng ít.

      Cảm giác thua về bóng rổ, cực kỳ tệ, so với thua về học tập càng tồi tệ — bởi vì sau khi thua về bóng rổ, Lục Hiên bao giờ cũng đề ra rất nhiều cầu khó mà tưởng tượng, ví dụ như lần này: lấy thái độ nghiêm túc mà trả lời vấn đề của , còn phải bảo đảm đáp án làm hài lòng. (L: ta khinh~ tên Lục Hiên vậy mà từ bé đáng khinh như vậy, ài ~ Xán Xán bé , ngươi chịu khổ rồi !!!! *lệ bôn*)

      Mục Xán bị bức đến phải mấy câu, cứ thế mà hướng Lục Hiên cam đoan ngay cả người ta lấy đao kề cổ cũng tuyệt đối tuyệt đối bỏ cái ngai vàng quý báu tại mà ra chỗ mới ngồi.

      Lục Hiên thỏa mãn mà gật đầu, cũng theo thói quen vò loạn tóc của Mục Xán, đây là điểm Mục Xán căm thù nhất của Lục Hiên. Tuy rằng bản thân đối với kiểu tóc có khái niệm gì, cũng quan tâm để ý, nhưng là sâu sắc cảm thấy chỉ có tiểu cẩu mới có thể để người sờ loạn bộ lông, cho nên rất hài lòng. Thế nhưng động tác của Lục Hiên quá nhanh, lần nào cũng tránh kịp.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ bảy. Nam sinh chúng ta thầm mến những năm ấy.


      Chuyện đổi chỗ cứ như thế trôi qua, nhưng ngay sau đó lại xuất màn khác, đó chính là lúc nghỉ giữa tiết, chỉ cần Mục Xán vừa rời , chỗ ngồi của liền xuất nữ sinh đến nhờ Lục Hiên chỉ bài.



      Lục Hiên trước sau như mà duy trì phong độ nhàng của , đạm tiếu đãi nhân (cười nhạt đối xử với mọi người), kiên nhẫn giảng giải, đối với thỉnh cầu của những nữ sinh yểu điệu này đưa ra, hiển nhiên là giúp đến nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa được chùn bước).



      Loại chuyện này trước đây cũng phải có, nhưng gần đây có xu hướng càng diễn càng mãnh liệt, bởi vì lại trải qua học kỳ nữa mà lớn lên, mọi người trưởng thành chút, suy nghĩ tự nhiên càng nhiều hơn chút, các phương diện càng hiểu biết thêm chút, mà Lục Hiên cũng trở nên càng cao càng suất hơn chút. tại cũng 1m82, đây mới là thiếu niên 15 tuổi chứ!



      Đương nhiên, ngoài nguyên nhân này ra, còn có nguyên nhân khác nhưng là hai người bọn ai cũng đoán ra. Đó chính là bộ phận nữ sinh, kỳ thực mục tiêu chân chính đều phải là Lục Hiên, mà là Mục Xán trầm mặc ít , tịch lãnh đạm kia !



      Da dẻ Mục Xán di truyền từ mẹ , thuộc loại trắng trẻo, vô luận mùa hè phơi nắng đen đến thế nào, qua tới hai tháng lại trắng như cũ, về điểm này, đại bộ phận nữ hài tử ở trong lớp ở trước mặt đều phải bái phục. Bởi vì da trắng, mắt to, mũi cao thẳng, khuôn mặt lại thon gọn, cho nên thực tế lớn lên thành suất ca! (L: aka ~ đẹp trai đó bà con ^_^) Hơn nữa thân thể cũng cao lên, tại mơ hồ 1m78, bóng rổ lại giỏi, ở trong trận bóng rổ của trường thường xuyên là người chơi rất nổi.



      Tối trọng yếu nhất là, lúc này, phim hoạt hình Nhật Bản 《Slam Dunk》 phổ biến trong giới học sinh, mà Mục Xán gần như có thể giống hệt Rukawa Kaede tối cao trong mắt các nữ sinh, quả thực chính là từ trong truyện tranh bước ra, trầm mặc ít , lạnh lùng ngạo giống như vậy, kỹ thuật chơi bóng rổ tốt giống như vậy, đẹp trai giống như vậy, tóc mái dày giống như vậy (L: ta thực ko còn gì đề , cái tóc mái đó…có liên quan gì ko = =|||), thậm chí thành tích cũng kém giống như vậy!!



      Nữ sinh trong trường ở sau ngầm đem hai người và Lục Hiên gọi là ” Cộng hoàng kim”, cho nên được nữ sinh hoan nghênh cũng tuyệt kỳ quái.



      Thế nhưng bởi vì thực quá lãnh khốc, các nữ sinh đại bộ phận đều dám trực tiếp cùng chuyện, chỉ có thể lựa chọn phương thức tương đối bí mật, tỷ như ngồi ở chỗ của tìm Lục Hiên hỏi bài.



      Mục Xán là người vô cùng giản đơn, nghĩ cái gì cơ bản cái đó, rất ít bận tâm mặt mũi người khác, dù là nữ sinh cũng thế, cho nên lúc muốn ngồi xuống, chút khách khí mà ngồi đối diện với nữ sinh ngồi chỗ : “Tránh ra.”



      Mà lúc đó, nữ sinh dù là đối với Lục Hiên cảm thấy hứng thú, hay là đối với cảm thấy hứng thú đều câu như sau: “Lại chờ chút thôi! Bài này ta còn chưa có hỏi xong/ Ta còn chưa có hiểu đâu.”



      Mục Xán lại tiếp tục khốc khốc lặp lại, cũng đem lượng thoáng gia tăng thêm chút: “Tránh ra.”



      Nữ sinh lúc này mới rời . Đơn giản câu như thế, là tất cả đòi hỏi của những nữ sinh thầm mến kia đối với rồi. thể , cái tuổi đương kia,chính là đơn thuần đến chỉ cần câu cũng có thể để lại dư vị cả ngày.



      Nhưng đây chỉ là hạnh phúc của nữ sinh, đều phải hạnh phúc của nam sinh.



      lần vừa mới hết giờ học, Mục Xán đứng lên muốn , Lục Hiên phen kéo : “Ngươi đâu? Ta với ngươi cùng .”



      Mục Xán mặt biểu tình mà : ” WC.”



      Lục Hiên ngẩn ra, tiếp đó lại nở nụ cười, hai mắt khép đến giống như hai mảnh trăng lưỡi liềm: “Vừa khéo, cùng , thôi.” xong tay khoác lên bả vai Mục Xán giục , làm cho nữ sinh chuẩn bị tới (hỏi bài) rơi vào khoảng .



      Thực tế Lục Hiên căn bản là có ý tứ muốn WC, lúc Mục Xán vào, liền đứng ở bên ngoài chờ, chờ Mục Xán ra lại cùng quay về lớp học.



      Mục Xán trước nay đều có ham thích tò mò gì, nhưng lần này thực là nhịn được nữa, bởi vì hai ngày nay Lục Hiên quả thực lâm vào loại ma chướng, chỉ cần rời khỏi chỗ ngồi, liền kiên quyết cũng theo ra.



      Thế là: “Ngươi làm sao vậy?”



      Lục Hiên nhún vai : “Ai bảo ngươi lúc trước đem chỗ ngồi để cho người khác ngồi, ta sắp bị làm phiền muốn chết, chỉ có thể trốn tránh.” ra mặt ngoài tao nhã lịch ,kiên nhẫn cộng thêm là học sinh tốt, ý nghĩ chân chính lại là như vậy.



      Mục Xán mạc danh kỳ diệu mà nhìn hồi, mới : “Ta để.”



      “Ai, gia hỏa cái gì cũng hiểu này.” Lục Hiên đành chịu mà thở dài, đưa tay rất nhanh mà vò loạn mái tóc đầu .



      được vò tóc ta!” Vẻ mặt Mục Xán vô cùng nghiêm túc mà trừng Lục Hiên cái, bèn để ý đến , thẳng nằm úp sấp lên bàn học ngủ bù. Hôm qua vì làm mấy bài Lục Hiên thêm vào cho ,làm thẳng đến tận khuya, sau khi tắt điện lại mở đèn pin tiếp tục làm, cho nên cả ngày hôm nay đều có tinh thần gì.



      Ngay lúc hai người vừa ngồi xuống bao lâu, ủy viên văn nghệ trong lớp Hồ Tranh Du liền tới, : “Lục Hiên, tháng 1 nhà trường có hội diễn văn nghệ nguyên đán, mỗi lớp đều phải trình diễn tiết mục, đến lúc đó có thể mời ngươi đại diện cho lớp biểu diễn hay ? Hát hay gì gì đó đều có thể.”



      Ở dưới tuyệt đại đa số tình huống, Lục Hiên từ chối ngưới khác, trừ phi tình chạm đến điểm mấu chốt và nguyên tắc của , dùng phương thức dịu dàng nhất, giọng ôn hòa nhất khéo léo cự tuyệt, khiến cho người bị cự tuyệt tuyệt sinh ra những phản ứng tốt như xấu hổ, nhục nhã, ngược lại còn có thể cho là làm sao lại có thể tao nhã hữu lễ như vậy, quả thực giống như là quý ông châu Âu thời trung cổ từ trong tiểu thuyết ra. (L: thế mới biết tiểu Lục là phúc hắc, gian xảo từ bé mà thành =.:)



      Cho nên khi ủy viên văn nghệ Hồ Tranh Du ra những lời này, Lục Hiên hầu như hề suy nghĩ mà liền đồng ý: “Có thể a, có thể vì lớp bỏ ra chút cống hiến ít ỏi là vinh hạnh của ta.”



      Hồ Tranh Du tươi tắn cười cái, tiếp tục hỏi: “Vậy khi nào ngươi nghĩ xong muốn biểu diễn cái gì lại với ta, ta phải đăng ký cái.”



      Lục Hiên : “Ta kéo đàn violon .”



      Hồ Tranh Du trợn to con mắt mỹ lệ, kinh hỉ : “Ngươi còn có thể kéo violon?”



      Lục Hiên cười gật đầu: “Học qua, có điều chơi cũng được tốt lắm.”



      Hồ Tranh Du : “Ngươi khiêm tốn rồi.” Tiếp theo lại cười cái, “ như vậy là quyết định rồi, đàn violon! Có ca khúc rồi cho ta biết.” xong cực kỳ ưu nhã mà xoay người cái, trở về chỗ ngồi của mình.



      Hồ Tranh Du là hoa khôi trong lớp, đồng thời cũng là nữ hài tử trong số ít những nữ sinh coi như đối với Lục Hiên bị cảm cúm.



      Mặc dù rất nhiều người đều suy đoán nàng rốt cục thích người nào, nhưng miệng nàng rất chặt, bình thường hết giờ học ngoài làm bài tập và đọc sách ra, đều làm chuyện khác, lại buôn chuyện bát quái, phần lớn thời gian chỉ thận trọng mà cười, cho nên tất cả mọi người nhìn thấu nàng.Chính là vì nhìn thấu nàng, trái lại càng muốn nhìn thấu nàng, bát quái dò hỏi, tựa hồ nàng đều có quan hệ tốt với đại bộ phận nữ hài tử .



      Nàng vừa ngồi xuống rất nhiều nữ sinh xung quanh liền vây lại, phương diện này đương nhiên là bởi vì nàng mới cùng Lục Hiên vừa vừa cười,về phương diện khác chính là bởi vì trong mỗi vòng tròn vây quanh, chung quy có nhân vật nòng cốt, mà Hồ Tranh Du thục nữ, mỹ lệ, rất nhiều nam sinh theo đuổi lại thêm thành tích xuất sắc chính là nhân vật nòng cốt trong đám nữ sinh lớp 1 sơ nhị.



      “Tranh Du, ngươi mới chạy cùng Lục Hiên cái gì a?” Người thứ nhất hỏi nàng chính là Hồ Phi bàn dưới, việc Hồ Phi thích Lục Hiên gần như toàn bộ nữ sinh trong lớp đều nhìn ra được. Tất nhiên rồi, trong lớp gần như hơn phân nửa nữ sinh đều thích Lục Hiên, cho nên cũng có mấy ai lại chế nhạo nàng, trái lại bởi vì cùng thích mà càng thân thiết hơn.



      thời gian nữa có hội diễn văn nghệ nguyên đán, ta bảo biểu diễn tiết mục thôi.” Hồ Tranh Du nhàn nhạt mà cười.



      “Nga, vậy đáp ứng rồi phải ?” Trương Tiểu Phỉ ở bên cạnh giành hỏi trước Hồ Phi.



      Hồ Tranh Du gật đầu, : “ đồng ý rồi, muốn biểu diễn kéo đàn violon.”



      “Oa, đàn violon a!” Nữ sinh xung quanh đều biến thành bộ dạng si mê,tán tụng hồi, “Thực là bạch mã hoàng tử, thành tích tốt,thể thao tốt, lớn lên lại suất, còn có thể chơi violon!”



      Hội diễn văn nghệ đối với học sinh mà chuyện phi thường đáng mong đợi, hằng năm đến lúc này, chính là cơ hội tốt để các suất ca mỹ nữ của các lớp tranh nghiên đấu kỳ (L: ý là ~ tranh xinh đẹp đấu đặc sắc, thi thố độ đẹp trai xinh và tài năng với nhau đó).



      Loại chuyện này thông thường đều do ủy viên văn nghệ trong lớp phụ trách, Hồ Tranh Du ở phương diện này rất có tài hoa, sau vài ngày suy nghĩ, nàng lại nghĩ ra chủ ý tuyệt vời hơn, liền chạy cùng Lục Hiên bàn bạc, hi vọng có thể đem violon của Lục Hiên và vũ đạo kết hợp lại.



      Lục Hiên cười cười mà đáp ứng,sau khi quyết định lựa chọn ca khúc, đưa cho Hồ Tranh Du cái đĩa CD, để các nàng lấy mà tập luyện. Trong những ngày đầu, Hồ Tranh Du đều là hướng dẫn các nữ hài tử tự mình tập luyện, mãi cho đến tuần sau cùng trước khi hội diễn văn nghệ bắt đầu, Lục Hiên mới bị các nữ hài tử kéo cầu cùng luyện tập.



      Chuyện này vốn hề liên quan đến Mục Xán, thế nhưng bởi vì Lục Hiên bị kéo chơi violon làm nhạc đệm cho vũ đạo,cần phối hợp với các nữ hài tử luyện tập, liền cứng rắn lôi Mục Xán theo.



      Mục Xán lúc đầu đương nhiên chịu, người như thế này ràng là thích hợp cùng đám oanh oanh yến yến xen vào cùng chỗ, nhưng mà cuối cùng quả thực lay chuyển được Lục Hiên, đành phải cùng thối lui bước, đáp ứng theo nửa giờ.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ tám. Hội diễn văn nghệ
      Cứ như vậy, mỗi ngày cứ buổi trưa sau khi hết giờ học liền trở thành thời gian bồi diễn của Mục Xán. Trừ việc đó ra, còn có nhiệm vụ là theo Lục Hiên cùng nhau giúp nữ sinh đem toàn bộ bàn trong lớp đều đẩy đến phía cuối lớp, lấy khoảng sân khấu để các nữ sinh tập luyện vũ đạo.

      Sau khi tập luyện bắt đầu, Mục Xán liền có việc gì có thể làm, thông thường đều là ngồi ở cuối lớp vừa nghe Lục Hiên kéo đàn violon vừa xem tiểu thuyết. Lúc đầu là nửa tiếng, nhưng về sau luôn luôn là xem tiểu thuyết đến quên cả thời gian, đợi tỉnh lại tinh thần, tập diễn cũng đều kết thúc, mà lúc này Lục Hiên kéo cùng ăn cơm chiều.

      Lục Hiên đối với đồ ăn cầu rất cao, hơn nữa cũng rất thích việc khai quật quán ăn ngon. Chính là trong tuần kia, gần như lôi kéo Mục Xán tất cả các ngóc ngóc ngách ngách , phố phố chợ chợ xung quanh trường học, phát hai, ba tiệm cơm trù nghệ phi thường tốt. Cho nên về sau, sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, đột nhiên nhớ tới liền kéo Mục Xán ra ngoài ăn cùng nhau.

      đoạn thời gian lúc đầu, để cho công bằng, hai người ra ngoài ăn thường là thay phiên mời khách, lâu dần, thành bạn thân gắn bó, Lục Hiên chú ý đến tình hình gia đình Mục Xán, liền bao giờ cũng giành trả tiền nhiều hơn chút, Mục Xán thỉnh thoảng khi tình hình kinh tế của tương đối dư dả mới đáp lễ vài lần, mà mặc dù như vậy, Mục Xán cũng bởi vì lần mời khách mà trở nên rất túng quẫn.

      Tiền sinh hoạt của Mục Xán vẫn luôn do mẹ kế của phụ trách — bởi vì quyền quản lý tài chính to nhất trong nhà là mẹ kế . Nữ nhân kia đối với Mục Xán thực là tính toán khôn khéo đến trình độ ngay cả buổi sáng ăn mấy cái bánh bao cũng hạch định , cho nên tình huống của Mục Xán đều liền có thể tưởng tượng được.

      Về sau biết có phải Lục Hiên cố ý hay , mỗi lần nếu là Mục Xán mời khách, kéo Mục Xán mấy chỗ gì đó như quán mì sợi các loại giá cả tương đối rẻ, còn kiên trì mình đối với mì sợi cũng là có ý định muốn ăn, đoạn thời gian ăn liền muốn đến hoảng.Mục Xán đối với loại truyện này là rất trì độn, căn bản cảm thấy Lục Hiên là vì thay tiết kiệm tiền. Bởi vì bị đè nén áp bức thời gian dài, học được cách trầm mặc mà trốn tránh tất cả,cự tuyệt suy xét, cho nên rất nhiều chuyện, cũng nghĩ đến nhiều lắm.

      . . .

      . . .

      Sau hơn tháng vất vả, hội diễn văn nghệ nguyên đán rốt cục cũng bắt đầu.

      Địa điểm biểu diễn là ở hội trường lớn mà cao trung và sơ trung dùng chung,nghe cái hội trường lớn này cũng là do Lục Lăng Phong quyên tặng, có điều ngược lại giống với phòng thí nghiệm mà lấy tên để đặt lần nữa. Lớp Mục Xán bọn họ vốn dự định biểu diễn hai tiết mục, là vũ đạo, là Lục Hiên độc tấu violon, về sau Hồ Tranh Du đem hai tiết mục hợp thành .

      Nàng ở mặt này bỏ ra ít tâm tư, váy của các nữ hài tử múa cũng là chính nàng chợ mua về làm,sử dụng loại giấy nhăn màu vàng kim rất tiện lợi làm ra, mỗi chiếc váy dùng 3 tờ giấy nhăn lớn, lấy kim băng cố định, bồng bềnh, rất công chúa, mà bản thân nàng là múa dẫn đầu lại mặc chiếc quần dài màu trắng, dùng kim băng gắn thêm cái đai lưng, khiến cho nó trở nên duyên dáng xinh đẹp cách bất quy tắc, vốn là cái váy bình thường đặc sắc, dưới cải tạo của nàng tức khắc lại trở nên rất có tiên khí. Có thể nhìn ra được, nàng xác thực ở phương diện này rất có thiên phú, hơn nữa thái độ của nàng cũng vô cùng chăm chú.

      Chu lão sư là giáo vừa mới tốt nghiệp đại học được phân công tới nơi đây, ngày thường đều là để mặt mộc, hầu như chưa từng trang điểm, căn bản cũng hiểu việc trang điểm , hộp trang điểm ngày hôm ấy cũng do Hồ Tranh Du tự mình nghĩ biện pháp mượn tới, trang điểm và làm tóc đương nhiên cũng là do nàng phụ trách. Có thể hội diễn văn nghệ lần này,công sức của Hồ Tranh Du, so với ai cũng đều nhiều hơn, ngay cả Chu lão sư mọi thứ đều dựa vào nàng.

      Thứ tự thi đấu ở trước ngày rút thăm quyết định, thứ tự biểu diễn của lớp bọn họ gần áp chót. Nhìn các lớp khác đều mặc trang phục múa chỉnh tề từ bên ngoài mượn tới, có trang phục Mông Cổ, trang phục dân tộc Thái…vv, trang điểm lộng lẫy, rất xinh đẹp, hơn nữa còn đưa ra loại biểu diễn độc tấu dương cầm nặng ký này, nữ hài tử múa trong lớp liền bắt đầu có chút khẩn trương, lo lắng mình biểu diễn tốt,làm lớp mất mặt.

      Hồ Tranh Du vừa trấn an các nàng, vừa liên tiếp hỏi các bạn học bên cạnh: “Lục Hiên có tới ?”

      Lúc biểu diễn sắp bắt đầu, Lục Hiên lại mất tích.

      Nếu Lục Hiên sao, cái gì cũng tốt, cái gì cũng đều hoàn mỹ, nhưng lại có phần rất tập trung, đối với thời gian gần như hề có khái niệm, ngủ quên dẫn đến học muộn là chuyện như cơm bữa, bình thường tất cả mọi người vẫn thấy có vấn đề gì, dù sao ưu tú của cũng đủ đề che giấu khuyết điểm nho này, thế nhưng hôm nay giống với ngày thường, giờ mắt thấy sắp tới lượt lớp bọn họ biểu diễn rồi, Lục Hiên vẫn còn chưa tới, cho dù là tiểu nữ sinh thường ngày thầm mến cũng nổi lên chút oán khí.

      như Lục Hiên vắng mặt, các nàng cũng chỉ có thể sử dụng băng ghi cấp cứu, nhưng nếu như vậy, tính thưởng thức và kỹ thuật của tiết mục liền giảm bớt, có thể nhận được điểm số gì dám nữa.

      Hồ Tranh Du vào lúc này cũng gấp đến độ mất cả phong độ thục nữ, đẩy tay nam đồng học đứng bên cạnh nữ hài tử các nàng: “Mau, ngươi phòng ngủ của Mục Xán tìm xem, hai người bọn họ bình thường luôn ở cùng chỗ, chừng Mục Xán có thể tìm được Luc Hiên.”

      “Nhưng Mục Xán hôm nay cũng đến xem chương trình sao?”

      “Ai nha, dù sao ngươi cũng nhanh tìm xem, sao Lục Hiên còn chưa tới!”

      “Được rồi.” Nam đồng học kia muốn nhấc chân hướng cửa hội trường chạy , nhưng vào lúc này, Lục Hiên tới, vừa xuất liền xin lỗi trước tiên: “Xin lỗi! Xin lỗi ! Ta tới chậm!”

      Hồ Tranh Du và Chu lão sư đều nhịn được muốn lên hai câu, thế nhưng sau khi nhìn lại đều ngẩn ra mà đứng ở đó.

      bộ áo đuôi tôm màu đen cao quý lại nhu hòa và tạo hình trang trọng vừa người kia bổ trợ cho nhau, vừa vặn mà tôn lên vóc người vừa hoàn mỹ vừa thon thả của lên bao nhiêu lần, tóc ngắn gọn gàng, gương mặt tuấn mỹ góc cạnh ràng như được đẽo gọt, chân thực đến phảng phất như hoàng tử cao quý tuấn dật ngọt ngào trong đồng thoại vừa mới bước ra, thảo nào người ta lại có câu “Phật kháo kim trang, nhân kháo y trang”.(L: đại khái ý giống như câu : người đẹp vì lụa ở Việt Nam mình đó)

      Trước kia Lục Hiên suất suất rồi, chung quy bởi vì nụ cười tỏa nắng cách quá đáng (= =|||) cùng với thái độ tập trung mà lộ ra chút trẻ con, nhưng ngày nay, lại dường như thay đổi thành người khác. mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười, nhưng mà nụ cười này hề sáng lạn đến nỗi người khác cảm giác có chút tâm cơ, mà là vừa phải mang theo chút bướng bỉnh, chút xa cách, như là từ nơi xa xa nhìn tới mọi người. Khi vừa xuất , vạn vật thế gian đều hóa thành bóng mờ, giống như ánh đèn dưới ánh mặt trời ngày mới trở nên u ám phai màu, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi đen nhánh và đôi mắt mỉm cười ôn nhu như gió đêm của .

      Chúng nữ sinh nguyên là khẩn trương mà mất tự tin, sau khi nhìn thấy Lục Hiên, trong ánh mắt của tất cả các nàng nổi lên loại thần thái khác.

      Con mắt các nàng giống như cho người khác biết, việc gì,cho dù phát sinh tình huống gì, chỉ cần có Lục Hiên ở đây, chúng ta liền nhất định chuyển biến tốt.

      Người chủ trì đài bắt đầu thông báo tiết mục: “Dưới đây là tiết mục biểu diễn của lớp 1 sơ nhị : 《Phá kén thành điệp》, người biểu diễn Lục Hiên, Hồ Tranh Du, . . . “

      “Cố gắng, đừng khẩn trương.” Lúc lên sân khấu, Lục Hiên nhàng quay về phía các nữ hài tử xung quanh câu, Hồ Tranh Du sâu xa nhìn cái, giống như muốn xuyên qua ánh mắt nhìn ra chút gì đó khác.

      Ánh đèn sân khấu, hoàn toàn tắt.

      Sau khắc, ánh đèn sáng lên, tiếng đàn violon cũng chậm rãi vang lên, như gió mơn trớn dịu dàng, phối hợp với điệu múa cũng mềm mại uyển chuyển như vậy, khiến cho khán giả liên tiếp xem qua loạt những bài hát mạnh mẽ điệu múa nóng bỏng có phần chưa thích ứng, phần lớn mọi người phản ứng bình thường, tối đa chính là có mấy người tương đối hoa si (mê trai,mê ) phun ra vài câu: “Oa, kia chính là hotboy sơ nhị rất giống con lai siêu cấp suất ca sao? Còn có thể kéo đàn violon a, hảo suất a, hảo hoàng tử a…..” “Người nữ múa chính kia rất xinh đẹp, tên gọi là gì ấy nhỉ?” “Tiết mục này tuấn nam mỹ nữ a, đàn violon phối hợp với múa, cũng tệ lắm a….”

      Theo nhạc thâm nhập, khóe miệng Lục Hiên hơi nhếch lên cái, tiếng đàn vừa chuyển, mãnh liệt mà sục sôi dâng lên, cảnh tượng mênh mông gò bó trói buộc tức khắc ra sân khấu, giống như cuồng phong lao nhanh gào thét thổi qua đồng ruộng kim sắc.

      Các nữ hài tử mặc váy có những nếp uốn vàng óng ánh, khí thế hòa lại thành mảnh, theo tiếng nhạc, theo gió mà dao động, phảng phất như lắng nghe thanh của mặt đất.

      Dần dần, tiếng nhạc càng mạnh mẽ, trong mạnh mẽ này lại lộ ra cỗ sức sống tràn trề, người chơi nhạc là trời, người múa là đất, bọn họ trong lúc đó phối hợp vô cùng tuyệt diệu chút sai lầm, loại cảm giác trời đất hòa vào nhau, nghênh đón gió mà vươn thẳng tràn ngập ra khắp nơi, hô hấp của tất cả các nữ hài tử đều dường như trở nên dồn dập hơn rất nhiều.

      Toàn bộ mọi người trong nhà hát có thể cảm giác được cỗ kình phong thổi qua thân thể, có loại cảm giác vui sướng tràn trề khó có thể thành lời !

      Lục Hiên nhắm mắt lại,tập trung toàn bộ tình cảm mà kéo đàn, trong nháy mắt kia, phảng phất như ở trong thế giới độc lập,trong thế giới mênh mông và trống trải, chỉ có cái kén bé vô cùng, cuộn mình thành điểm , đón gió gào rít giận dữ, chậm rãi, chậm rãi phá kén thành bướm, mà nhạc, cũng vào lúc này kết thúc!

      khúc hoàn tất, toàn trường yên tĩnh đến lặng ngắt như tờ, các lão sư đảm nhiệm giám khảo đều đứng lên trước tiên, tiếp theo mọi người toàn trường đứng lên. Trong đó lão sư nhạc bắt đầu chậm rãi vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thúy vang vọng trong khoảng hội trường trống trải, tiếng vỗ tay dần dần lan ra, người, hai người, ba người,…..Mãi cho đến tất cả mọi người trong hội trường, mọi người đều vỗ tay, bất kể nam nữ, bất kể thầy trò, trong ánh mắt đều bốc lên cỗ kinh ngạc và kích động cách nào che giấu, tiếng vỗ tay như sấm!

      Mị lực của nhạc và vũ đạo ra có thể to lớn như vậy!

      Nữ sinh phía dưới lớn tiếng hô tên Lục Hiên, Lục Hiên kéo Hồ Tranh Du hướng về phía khán đài phía dưới ưu nhã mà cúi chào cái.

      Mục Xán ở trong góc hội trường phía dưới nhìn biểu diễn đột nhiên cảm thấy màn này có phần chói mắt, khó hiểu mà thoải mái lắm, nhíu nhíu mày, cũng lên được là vì sao,mà lúc này Lục Hiên mang theo các nữ sinh hạ màn rồi.

      Bảng kết quả có, 《Phá kén thành điệp》của lớp 1 sơ nhị hề lo lắng đạt được giải nhất, có ba giải nhì, được sơ tam ôm hết, giải ba có sáu, sơ tam hai, sơ nhị hai, sơ nhất hai.

      Sau khi tan cuộc, các học sinh tụ tập, còn mong muốn chưa thỏa mà đàm luận về hội diễn văn nghệ vừa kết thúc, gần như có hơn nửa mọi người bàn luận về 《Phá kén thành điệp》của lớp Mục Xán bọn họ, nam về Hồ Tranh Du, nữ về Lục Hiên. Mục Xán nghe thấy có người : “Bọn họ xứng, biết có phải đôi ?” người khác : “Chắc là , Kim Đồng Ngọc Nữ.”

      Mục Xán mặt biểu tình mà theo biển người ra bên ngoài, cảm thấy có chút bực bội, nghĩ thầm, chỗ nhiều người thực rất khó chịu.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ chín. nhà ta

      Mục Xán ôm bóng rổ tới sân bóng bên ngoài trường, sân trong trường nhiều người lắm, muốn người yên tĩnh….Bình thường khi cùng Lục Hiên đấu chọi , bọn họ cũng là tới sân bóng này.


      Trời có chút tối, mọi người nguyên là chơi bóng sân trở về ăn cơm, sân bóng vắng vẻ hề có người.


      Mục Xán vừa đập bóng, vừa nhìn xung quanh. Biết lúc này hẳn là có người, nhưng vẫn theo thói quen mà làm như vậy.


      “Ngươi là tìm ta sao?” giọng nam lười biếng mang theo chút ngỗ ngược, đột nhiên từ bồn hoa bên ngoài sân bóng truyền đến, là tiếng Lục Hiên.


      Mục Xán tâm liền nhảy, lui lại mấy bước, theo thanh mà nhìn qua, thấy Lục Hiên ngồi dưới đất buộc dây giày, bộ áo đuôi tôm hoa lệ mặc lúc biểu diễn kia thay ra, bộ mặc là bộ quần áo thể thao hơi mỏng, lại khôi phục bộ dáng đại nam hài tỏa nắng như trước.


      “Ngươi ăn mừng sao?”


      .” Lục Hiên đứng lên, đem bóng của mình để ở bên hướng Mục Xán tới, “Cả tuần nay vì tập diễn làm thế nào chơi bóng được, có chút ngứa tay.” liền qua chộp lấy bóng mà Mục Xán chậm rãi chuyển động.


      Mục Xán đột nhiên tăng tốc độ, đem bóng chuyển về bên, hề để cho tóm được.


      Lục Hiên dừng chút, nhìn Mục Xán nở nụ cười: “Tốt, là muốn cùng ta chơi chọi sao?”


      Mục Xán đem bóng xoay ngón tay: ” Quy củ cũ.”


      Lục Hiên cười đến nheo cả con mắt: “Quy củ cũ.”


      sân bóng vang lên tiếng chơi bóng “!!!”, còn có tiếng hít thở ồ ồ của Lục Hiên và Mục Xán, sẩm tối mùa đông rất lạnh, nhưng hai người lại đều chỉ mặc bộ quần áo thể thao mỏng,nóng đến cả người đổ mồ hôi.


      Trời càng lúc càng tối, tối đến ngay cả rổ bóng cũng thấy lắm.


      Hai người đều chơi bóng đến tinh bì lực tẫn (tinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt), đổ mồ hôi ngửa mặt ngã lên nền xi măng lạnh lẽo của sân bóng, nhìn lên bầu trời đen xám, chỉ biết thở dốc lấy hơi.


      “Ngươi thua.” Lục Hiên , “Có điều thắng ngươi mỗi lần càng ngày càng khó khăn.”


      Mục Xán thở phì phò, gì. Bởi vì nằm ngửa, tóc mái rất dày của tung ra, lộ ra cái trán còn trắng hơn cả khuôn mặt.


      xinh đẹp….” Tiếng Lục Hiên rất , như là từ nơi rất xa truyền đến.


      “Quá tối, có sao.” Mục Xán chớp mắt, nhàn nhạt mà .


      “Mặt của ngươi….tỉ lệ và đường cong đều rất hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp như thế này vì sao phải để tóc mái che ?”


      Mục Xán ngẩn ra sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại Lục Hiên xinh đẹp cư nhiên là chỉ . Vừa quay đầu liền đối diện khuôn mặt góc cạnh phân minh kia và đôi mắt đen nhánh của Lục Hiên, lời của còn chưa hết, khóe miệng mang theo mạt ý cười trêu chọc: “Đôi mắt to mà thâm thúy, đường nét của mũi ràng, môi màu hoa hồng, cằm thon gọn…..Bọn họ đều Hồ Tranh Du là hoa khôi của lớp ta, ta xem tiểu Xán ngươi hơn đứt nàng mấy con phố a, ngươi mà là nữ hài tử, làm hoa hậu giảng đường cũng thừa sức….”


      Mục Xán đưa tay đẩy Trương đại đầu (kẻ ăn khoa trương, phóng đại) Lục Hiên kia ra: “Dài dòng.”


      Lục Hiên rên rỉ tiếng, bò lên trước, lại duỗi tay đem Mục Xán cũng từ mặt đất túm lên: “Rất lạnh, dễ bị cảm.”


      Sau khi Mục Xán dựa theo lực của đứng lên, đột nhiên : “Vì sao ta luôn luôn đánh thắng ngươi.”


      Lục Hiên cười: “Ngươi rất quan tâm vấn đề này sao?”


      “Quan tâm.” Mục Xán rẩu rĩ mà , “Ta chán ghét thua.”


      Lục Hiên cười xoa xoa đầu tóc : “Tiểu ngốc qua.”


      Mục Xán “Ba” cái đánh rớt tay , ánh mắt xuyên qua tóc mái rất dày hướng Lục Hiên bắn ra hai đạo lãnh quang sắc nhọn, : “ với ngươi rất nhiều lần, được xoa đầu ta nữa!” Trong giọng hiếm thấy mà dùng tới dấu chấm than. (L: gì đây, cái biểu cảm vặn vẹo gì thế, làm nũng nhau trk mặt ta a = =|||)


      “Ai, thế nhưng ta cảm thấy xoa tóc ngươi…..cảm giác thực rất tốt a.”


      “Ngu ngốc.”


      Lục Hiên khóe miệng cong lên, cười đến rất vui vẻ: “Hôm nay là thứ sáu ,về nhà sao?”


      Mục Xán lắc đầu, trừ phi tới ngày lấy tiền sinh hoạt, nếu tuyệt quay về cái “nhà” kia.


      Lục Hiên cười nhạt : “Vậy nhà ta .”


      được, quá muộn cổng trường đóng.”


      Lục Hiên lập tức , chần chờ lúc mới tiếp tục : “Vậy ở nhà ta đêm .”


      Mục Xán di chuyển bóng rổ trong tay có chút run lên, : “ phiền chứ.”


      Cánh tay Lục Hiên cũng gác lên bả vai , cười đẩy : “ thôi, đây là cầu thắng chơi bóng hôm nay.” Ban đầu dường như chỉ là đề nghị, tại chính là bộ vẻ mặt cho phép từ chối, tuyệt đối phải lời khách sáo.


      . . .


      . . .


      Nhà Lục Hiên cùng khai giảng lần trước Mục Xán đến chơi vẫn như cũ sạch sáng sủa, tràn ngập cảm giác thời thượng, chỉ là khí người hơi mỏng, người ở dường như có phần quá rộng.


      mình ngươi ở cái nhà lớn như vậy, cảm thấy vắng vẻ sao?”


      “Vắng vẻ a, nếu ngươi từ kí túc xá dọn đến đây ở cùng ta?” Lục Hiên cười từ trong tủ giày lấy ra hai đôi dép lê giống nhau như đúc, đôi đưa cho Mục Xán, đôi chính mình .


      “Nhàm chán.” Nhìn hai đôi dép lê giống nhau như đúc, Mục Xán đột nhiên lại cảm thấy khoảng cách cùng Lục Hiên gần chút, còn cảm giác xa cách nảy sinh khi xem biểu diễn văn nghệ nữa.


      “Ta là gọi đồ ăn bên ngoài, buổi tối ăn KFC?”


      “Tùy tiện.” Mục Xán đối với ăn uống chưa từng có cầu quá lớn.


      Lục Hiên trực tiếp tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh lấy ra nước ép trái cây tươi, đổ ra hai cốc, cốc đưa cho Mục Xán.


      Mục Xán đón lấy uống ngụm, lại thuận tay đặt xuống bàn trà trước sô- pha.


      Lục Hiên giơ cổ tay nhìn thời gian chút,: “Còn sớm, nếu tắm rửa cái? Mới ra thân mồ hôi nóng, tắm sạch thoải mái hơn.”


      Mục Xán lắc đầu, trả lời: “Bỏ , mang quần áo.”


      Lục Hiên ha ha cười vào phòng, chỉ chốc lát sau lấy bộ quần áo ngủ ra.


      “Lần trước ngươi cho ta mượn, lần này ta cho ngươi mượn, huề nhau. Quần lót là mới, hơn nữa giặt qua, ngươi yên tâm.”


      Cái trán Mục Xán rơi xuống hai vạch đen, cau mày nhìn bộ đồ ngủ kia, chậm chạp đưa tay ra tiếp.


      Tình cảnh này, lời thoại này,dù sao vẫn làm cho người ta cảm thấy là lạ.


      Khóe miệng Lục Hiên ý cười càng sâu: “Ngốc qua, ngươi phải là có bệnh sạch chứ? giống a, có bệnh sạch sao lại nằm ở nền xi măng ?”


      Mục Xán phen từ trong tay đoạt lấy đồ ngủ, chạy vọt vào phòng tắm, “!” tiếng đóng cửa lại, Lục Hiên ở phía sau cười đến rất sung sướng.


      Tắm rửa xong ra, phát trong phòng khách mở nhạc .


      KFC gọi tới rồi, chất đống ở bàn trà trước sô- pha. Lục Hiên đứng trước cửa sổ, đầu tựa vào song cửa, xuất thần mà nhìn thế giới bên ngoài, để lại cho Mục Xán cái ót đen đen. hẳn là tắm ở phòng khác, tóc có chút ướt át, nước còn giọt.


      bình thường khiến cho người ta có cảm giác hơi xa cách thiếu tập trung, mặt luôn lộ vẻ mặt tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn là vui vẻ rực rỡ như ánh mặt trời, nhưng lúc này nhìn bóng lứng đứng ở trước bầu trời đêm tối tăm, trong đầu Mục Xán lại hiểu sao mà toát ra hai chữ —- độc. Nhưng mà tỉ mỉ ngẫm lại cảm thấy khả năng lớn, Lục Hiên người như vậy, đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, đến chỗ nào đều có bằng hữu, sao lại độc được chứ?


      Nghe thấy tiếng động, Lục Hiên quay đầu, khuôn mặt tuấn dật bày ra vẻ tươi cười vĩnh viễn thay đổi, giống như trăng sáng. lại trở về vẻ bình thường, cảm giác đơn xuất khi nhìn ra ngoài cửa sổ nháy mắt tiêu thất, “Tắm xong rồi? Chúng ta giờ có thể bắt đầu ăn.”


      Mục Xán chầm chậm, cùng ngồi ở sô – pha.


      “Sao lại có bánh ga tô?” Ngồi xuống, mới phát bên cạnh KFC, còn đặt hộp bánh ga tô to.


      “Thực ra, ngày hôm nay là sinh nhật của ta.” Lục Hiên nhợt nhạt mà cười, vừa , vừa bắt đầu bỏ hộp bánh bên ngoài.


      Mục Xán ngẩn người, sau đó mới : “Ngươi vẫn đều mình sao ?”


      Lục Hiên hướng trừng mắt, mỉm cười : “ phải còn có Mục Xán sao?”


      Mục Xán quay đầu, buông mắt nhìn nhìn góc bàn trà,: “Nghe ba mẹ ngươi đều ở nước ngoài?”


      “Ân. Đúng vậy, bọn họ đều bề bộn nhiều việc.” Lục Hiên cười từ ngăn tủ dưới bàn trà lấy ra cái thẻ, “Đây là quà sinh nhật bọn họ cho ta, tiền bên trong cũng đủ để ta mua cả cửa hàng bánh ngọt.”


      “Vậy ngươi ở trong nước có người thân sao?”


      “Có a, ông nội của ta và tiểu thúc đều là ở đây.”


      “Vậy sao theo bọn họ ở cùng?”


      quen, muốn ở cùng chỗ.” Lục Hiên tùy ý ném cái thẻ kia vào lại trong ngăn tủ.


      “Nga.”


      Mục Xán nhìn động tác của , ánh mắt dần dần mà sâu sắc lại ,trong nháy mắt cảm thấy ngực rất buồn bực.


      ra, mọi người đều là mình lớn lên như thế này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :