1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nếu như chúng ta dừng lại ở thời niên thiếu thanh xuân - Thanh Trúc Linn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Tác giả: Thanh Trúc Linn

      Trans + Edit: QT & Leo_cool

      Độ dài: 88 chương + 1 phiên ngoại

      Thể loại: đại/cuộc sống vườn trường/phúc hắc/ngọt ngào/HE

      Nhân vật chính: Mục Xán, Lục Hiên

      Ôn văn tao nhã phúc hắc công, lãnh mạc ngạo kiều biệt nữu thụ
      Link: https://lolleo.wordpress.com

      [​IMG]

      ĐÁNH GIÁ: 9.5/10
      Truyện này khá dài, giọng văn lại nhẹ nhàng, chậm chậm, và chả hiểu sao ta cảm thấy tên truyện được đặt hay đến vậy, đọc tên thôi là ta đã nhớ ngay đến khí truyện rồi. Rất trong sáng, rất dịu dàng, có nhiệt huyết tuổi trẻ, có tình bị kìm nén, có nỗi đau nhưng cũng có cả những điều ngọt ngào.

      Cảm giác đây là một câu chuyện chủ thụ, ta khi đọc truyện này luôn tự giác mà đứng về phía cái nhìn của em thụ – Mục Xán để suy nghĩ. Một cuộc sống mệt mỏi, khép kín, một gia ̀nh tan vỡ, một người cha bội bạc và một người mẹ kế chả mấy tốt đẹp….

      công rất tốt, đương nhiên, đẹp trai, nhà giàu, học giỏi …. và giúp Mục Xán thoát ra khỏi cái vỏ bọc do chính mình xây nên. thương, chăm sóc, khiến cho cuộc đời Mục Xán theo hướng khác, đẹp hơn, hạnh phúc hơn.

      Nhưng rồi cũng chính lựa chọn rời . sáng suốt, tài năng, hoàn hảo trong mọi góc độ, nhưng lại thiếu một chút kiên nhẫn, thiếu một chút thấu hiểu. , để lại Mục Xán một mình, cặm cụi tiếp tục xây bức tường rào vững chắc bao quanh trái tim mình.

      Họ bỏ lỡ gần 10 năm.

      Đến khi công hiểu rõ sự thật năm ấy, quay về tìm em thụ. Đoạn này thấy tác giả cho chạy hơi nhanh, họ gần như rất nhanh quay lại với nhau.

      Kết cụ đương nhiên là HE.

      Thế nhưng cặp phụ lại BE :-( Cặp này rất ngắn, trong khi cặp chính lại quá dài, có những đoạn hơi nhàm vì những chi tiết chả mấy cần thiết. Tuy ngắn đấy, nhưng cảm xúc để lại trong lòng ta còn mãnh liệt hơn cặp chính.

      Cảm giác khi đợi một người cả đời ….. Cảm giác dành toàn bộ cuộc sống để ai đó….. thật khó diễn tả thành lời. phải kẻ xứng đáng với mình đã đau khổ rồi, nhưng phải kẻ dũng cảm đối mặt với tình đó còn đau đớn hơn gấp bội.

      Cảnh cuối cùng, trong căn nhà của người đã chết vì , theo đúng nghĩa đen, chỉ còn lại một kẻ phải đau khổ, day dứt, ám ảnh mãi mãi ……….
      Last edited: 22/10/15

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ nhất. Gia đình bình thường

      Mục Xán sinh ra trong gia đình rất bình thường, hết thảy điều kiện đều là bậc trung, tốt cũng tồi. lúc còn rất do cha mẹ bận bịu gắng sức kiếm tiền mà đem tống đến bên cạnh ông ngoại bà ngoại, cho nên trong trí nhớ hình ảnh về cha mẹ rất ít.


      Nhà ông ngoại,bà ngoại ở nông thôn, lấy việc đồng áng mà mưu sinh. Mục Xán khi còn bé mặc dù có cha mẹ làm bạn, nhưng vẫn luôn tập hợp muôn vàn sủng ái người, là đứa trẻ được ông ngoại, bà ngoại cưng chiều mà lớn lên. Chơi đùa ở đồng ruộng, chơi ở sườn núi,đạp hoa trôi, mùa hè mỗi năm đều đem bản thân phơi nắng thành con cá chạch đen kịt.


      Thời gian năm hai tiểu học, cha mẹ ước chừng là công việc ổn định chút, quyết định đón về. Thói quen hoang dã của trẻ con nông thôn, nhất thời thích ứng được với cuộc sống thành phố– mặc dù chính xác mà ,thành phố kia cũng chỉ là cái trấn mà thôi, cách thành phố chân chính còn có chút khoảng cách, hơn nữa cùng cha mẹ tách ra lâu, trong đoạn thời gian rất dài gọi “Cha”, “Mẹ” . Nhưng điều này cũng hề gây cản trở mong đợi và mến của đối với cha mẹ, cũng mong muốn có thể giống như các bạn khác nhận được cưng chiều của cha mẹ.


      Cha mẹ mở chính là cửa hàng gia đình, công việc rất bận bịu, khó tránh khỏi thể chú ý đến , cảm thấy bản thân bị bỏ qua, Mục Xán vì muốn bọn họ chú ý, liền cố ý giở trò xấu, kết quả lại trở thành đại từ “lỗ mãng”, “nghịch ngợm” , “bướng bỉnh” trong miệng cha mẹ.


      Sau vài lần bị “bạo lực giáo dục”, buông tha ảo tưởng đối với cha mẹ, ở nhà bắt đầu trở nên trầm mặc kiệm lời, mỗi lần ăn cơm đều là ăn đến nhanh chóng, ăn xong liền quăng lại chiếc đũa cái, trốn vào phòng của mình.


      Mà ở trường học, bởi vì trước đến giờ ngang bướng thành quen, học tập cũng tự gò bó, thành tích hiển nhiên cũng quá tốt, hơn nữa thực quá hoang dã, người vừa bẩn, tính tình lại thập phần ngang bướng, chính là cái loại trẻ con mà lão sư từ đầu đến chân đều thích. Bởi vì lão sư thích, lớp học vốn quá coi trọng đứa từ nông thôn tới như , bọn lại càng coi thường .


      lần đứa trẻ ở trong lớp đánh mất hộp bút chì mới mua, điều tra xuống, toàn bộ lớp chỉ có ba người khi đó ở trong phòng học, kết quả bị cho là “học sinh hư”, bị đội lên cái danh hiệu “kẻ cắp”, mặc dù nhiều lần thanh minh, nhưng ai tin tưởng .


      Bởi vì chuyện này, còn bị cha mẹ đánh cho trận.


      Sau lần đó, lão sư luôn luôn ở trong lúc vô tình ám chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh”, tư duy của trẻ con rất dễ theo sai lệch của lão sư, dần dần, toàn bộ học sinh trong lớp đều đem trở thành “Con sâu làm rầu nồi canh”. ai đồng ý cùng chơi, ai đồng ý quan tâm tới , trò chơi ném bao cát, bắt bọn cướp ai cũng đồng ý cùng nhà, bọn họ đều vỗ tay, nhảy nhót mà gọi là “kẻ cắp”, gọi là “thằng nhà quê”, sau vài lần, liền tự động tự giác mà đem bản thân loại bỏ ra khỏi cả lớp.


      Thường thường khi đám người bọn họ cùng nhau chơi đùa, chỉ là người đợi ở trong góc chơi, tự mình chơi xà đơn, tự mình nhảy hố cát, tự mình vẽ ô vuông chơi nhảy ô, tự chơi tự vui vẻ, lâu ngày, tính cách trở nên quái gở.


      Đả kích lớn hơn nữa đến từ ngày trước nghỉ hè năm thứ ba, ngày đó cầm phiếu điểm hề vẻ vang về nhà, trong nhà trước sau như - khoảng rộng lớn, nằm xuống giường của mình, tưởng tượng đến đợi lát nữa cha mẹ trở về thấy phiếu điểm của liền thể tránh né mà bị đánh chửi trận, bèn cảm giác được trong lòng có chút buồn bực.


      Thế nhưng buổi tối cha trở về, sau khi nhìn phiếu điểm của , lại lần đầu tiên có đánh , cũng có quở mắng , chỉ là khe khẽ thở dài,biểu tình cổ quái như có như , bộ muốn lại thôi.


      Hơn nửa ngày sau, Mục Xán mới nơm nớp lo sợ mà đẩy đẩy cha , lại nhận được tin long trời lở đất: “Ta với mẹ ngươi ly hôn rồi, sau này ngươi theo ta.”


      Mục Xán khi đó căn bản phản ứng gì, sau khi ngơ ngác nhìn cha nửa ngày, mới rốt cục hiểu được, đến cuối cùng là cùng mình cái gì.


      rên tiếng mà vào phòng vệ sinh,quả nhiên, những chai chai lọ lọ đồ trang điểm kia của mẹ đều biến mất thấy nữa, lại giống như mộng dụ chầm chậm tiến vào phòng cha mẹ, mở tủ quần áo ra xem, y phục của mẹ cũng thấy nữa. Sau đó, liền đem bản thân giam vào trong phòng, vò nát phiếu điểm, sững sờ mà nhìn trần nhà đỉnh đầu đờ người ra.


      Đối với , chuyện này hoàn toàn tới hề báo trước, điểm cũng hiểu , vì cái gì cha mẹ lại đột nhiên trong lúc đó ly liền ly. Qua được vài ngày, cha lại dẫn theo nữ nhân về nhà, trong lòng nữ nhân kia còn ôm tiểu nương nhìn qua quá ba tuổi.


      Lần này rốt cục hiểu, ra cha vậy mà biết từ lúc nào ở bên ngoài có người khác, hơn nữa còn sinh ra tiểu hài tử. Vì sao lần đầu tiên nhìn thấy lại biết nàng chính là tiểu hài tử của cha ư? Đó là bởi vì bề ngoài của nàng gần như chính là bản in của cha, mà bản thân , lại giống cha nhiều lắm.


      Mẹ của đâu? Cứ như vậy câu cũng , đem vứt ở chỗ này sao?


      Từ đó về sau, thành tích của vô luận thế nào, cha cũng đánh chửi nữa, chỉ là đối cố gắng là tốt rồi, nên quá nghịch ngợm, giống như chỉ cần an an ổn ổn mà mơ hồ tốt nghiệp tiểu học, lại hồ đồ tốt nghiệp trung học, nhiệm vụ của tính là hoàn thành.


      Lúc này mới tỉnh ngộ ra có đôi khi bị đánh chửi, kỳ thực cũng là loại hạnh phúc.


      Tiếc là tất cả đều quay lại được.


      Trong nhà bắt đầu xoay quanh tiểu hài kia, vì tiểu hài tử chín tuổi có cha nuôi nấng, mẹ thương , đây liền trở thành gánh nặng thừa thãi trong nhà. Mẹ kế của lúc đầu ở trước mặt cha đối với vô cùng tốt, làm đủ kiểu dáng hiền thê lương mẫu, nhưng khi cha công tác hoặc là bận việc, nàng lập tức liền thay khuôn mặt của mẹ kế, cũng cho vẻ mặt dễ nhìn, thậm chí lúc cẩn thận đánh vỡ bát hoặc là làm em khóc, còn có thể cầm cán chổi rất to đánh . Lại về sau, mẹ kế nắm quyền tài chính của cả nhà trong tay, đối với ngay cả công phu mặt ngoài cũng đều lược bỏ, cả ngày đều mở bộ mặt cá chết “Ta nhịn được ngươi” .


      Toàn bộ đồ chơi đẹp đẽ hay ho trong nhà, toàn bộ đồ ăn ngon đều là của em , chỉ có thể nhặt những gì mà em chơi còn lại, có đôi khi, cứ xem như là đồ chơi của , chỉ cần em nhớ tới, cũng nhất định phải ngoan ngoãn nhường lại.


      Em kia làm cảm thấy nàng từ trước tới nay chưa từng chán ghét , hết lần này đến lần khác nàng vẫn luôn luôn thích quấn quít lấy , muốn cùng chơi,thế nhưng mỗi lần chỉ cần nàng vừa khóc, nghênh đón đánh chửi của mẹ kế, quở trách của cha. thậm chí bắt đầu sợ hãi con , kể là lớn hay , đều khiến cảm thấy đáng sợ.


      Lớn chính là vẻ mặt dương thâm độc, cũng là vẻ mặt dương, chỉ cần các nàng đối với cha rơi giọt nước mắt, cho dù có xin tha thứ cũng tránh khỏi bị ăn trận đánh.


      trở nên càng ngày càng quái gở, càng ngày càng trầm mặc kiệm lời, để tóc mái dài dày, gần như che khuất phân nửa con mắt, dường như ly khai ra khỏi xã hội này, ở trong trường học có bạn bè, ở nhà bầu khí hô hấp cũng được tự do, giống như cuộn mình trong đầu tận cùng nhất của thế giới, xung quanh đều là mảnh đen kịt, lạnh lẽo đến thấu xương, độc và hoang vắng gắt gao xoay xung quanh , làm ngay cả gào thét cũng thể.


      Chuyện tình đáng sợ trong xã hội có rất nhiều loại, nhưng độc tuyệt đối loại đáng sợ nhất trong đó.


      luôn luôn nhớ đến ông ngoại, bà ngoại ở thành phố xa kia, nhớ con cua vui vẻ bò bãi biển, nhớ đám bạn cùng đùa nháo đánh lộn. chỉ ngóng trông kỳ nghỉ, kỳ nghỉ liền có thể trở lại bên cạnh ông ngoại, bà ngoại. Hằng năm chỉ có lúc đó, mới có thể cảm thấy cuộc đời của vẫn còn có ý nghĩa.


      biết từ bắt đầu từ lúc nào, mê lên thư viện, mê Kim Dung, thế giới võ hiệp của Cổ Long, mê cuộc sống ngang dọc tùy ý của những đại hiệp bên trong đó … rong chơi trong biển cả tưởng tượng, càng thêm quái gở mà sống, cũng bắt đầu từ tiểu tử mỗi năm đều vì buông thả dưới ánh nắng mặt trời đen đến như nước sơn, trở thành con mọt sách trắng nõn nho nhã.


      Năm 1998,lúc thi lên sơ trung, Mục Xán thành tích luôn thuộc loại bình thường lại có thể phát huy hơn bình thường, thi đậu sơ trung vào trường trung học trọng điểm của tỉnh rất có tiếng trong thành phố.


      Trường trung học này nằm ở nội thành, cách nhà khoảng tương đối, cho nên đương nhiên là ở nội trú.


      Từ ngày đó trở , tháng mới quay về cái nhà kia buổi, mục đích chính là lấy tiền sinh hoạt phí. Giống như ngoại trừ vấn đề tiền sinh hoạt phí kia, cùng cái nhà này chính là liên quan bất luận cái gì nữa.

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ hai : Dương quang thiếu niên
      Sơ trung so với tiểu học lớn hơn rất nhiều, khu giảng dạy có hai dãy nhà, tầng thứ hai của hai dãy nhà dùng hành lang dài nối liền, dãy được ký hiệu thành nhà A, dãy chính là nhà B.


      Bên cạnh dãy nhà giảng dạy còn có dãy nhà thực nghiệm viết sáu chữ “Phòng thí nghiệm Lục Lăng Phong” to, đây là phòng thí nghiệm do Hoa kiều Lục Lăng Phong bỏ vốn quyên tặng, do đó lấy tên của để đặt tên, cùng cao trung dùng chung.


      Ở phía sau khu nhà thí nghiệm, có công trình giả cổ, chẳng những có đình quán mà còn có cái ao , ở sau nữa chính là cái sân vận động. Tường che ngoài cùng của sân vận động là loạt cây cối các loại, nhà ăn, khu ký túc xá của học sinh, khu ký túc xá của giáo viên đều tập trung ở bên kia sân vận động.


      Năm nhất sơ trung của trường học này tổng cộng có 11 lớp, tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhà A đều là học sinh sơ nhất (năm nhất sơ trung). Mỗi lớp đều là dựa theo thành tích bình quân của cuộc thi lên sơ trung phân phối học sinh, số hiệu học sinh chính là đại biểu cho xếp hạng thành tích của bọn họ. Bởi vì phương thức phân phối kiểu này, có thể khi vừa mới vào cổng trường, học sinh của 11 lớp trình độ tổng thể đều là sai kém nhau nhiều lắm.


      Mục Xán được phân tới lớp 1, số hiệu là 39, mà lớp bọn họ, tổng cộng 43 người — cách khác, là lấy thành tích đứng thứ 4 đếm ngược lên tiến vào. Có điều những điều này đối với Mục Xán mà cũng lưu tâm gì, duy nhất cảm thấy cảm tạ trời đất chính là cả lớp hề có khuôn mặt quen thuộc nào ở tiểu học.


      Mang theo chờ mong mơ hồ, cuộc sống mới liền như vậy mở màn.


      Bởi vì tính cách quái gở và trầm mặc kiệm lời của , ở sơ trung vẫn như trước chưa từng kết giao bằng hữu nào, quen mình , quen tự chơi tự giải trí tự vui vẻ, kể cả ở trong phòng ngủ, cũng rất ít cùng người khác chuyện.


      Tất cả lại tựa hồ giống như hồi tiểu học, nhưng suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.


      Chủ nhiệm lớp 1 của bọn họ là lão sư ngữ văn, nương vừa mới tốt nghiệp từ trường sư phạm được hai năm, họ Chu. Có lẽ chính là bởi vì mới tốt nghiệp, nàng đối với phần công việc của lão sư này vô cùng nhiệt tình và sáng ý, nàng tuy là giáo viên chủ nhiệm, thế nhưng lại trách mắng học sinh, cũng lại rất ít phân biệt đối xử học sinh, bởi vì học sinh kém, thành tích bất hảo mà khinh thường. Trái lại,theo Mục Xán thấy, nàng tại thậm chí đối với học sinh hư và học sinh kém càng thiên vị, càng kiên trì.


      Bởi vì nguyên do Chu lão sư, Mục Xán bắt đầu còn chống đối học tập, cũng chống đối tiết ngữ văn, hơn nữa xem vô số tiểu thuyết — tuy rằng đều chỉ là chút sách giải trí, nhưng suy cho cùng phương diện ngữ văn cũng có chút giúp ích, có lần, Chu lão sư thậm chí ở tiết học còn hướng toàn bộ học sinh trong lớp đọc to bài văn của .


      Chuyện này cực độ thỏa mãn lòng hư vinh nho núp rất sâu của Mục Xán. Thế nhưng lại có loại hoài nghi, đó là suy nghĩ tối tăm của thiếu niên trường kỳ mình trong bóng ma mới có thể nảy sinh . Ở trong cái loại hoài nghi này, bắt đầu trở nên tệ hơn, càng làm trầm trọng hơn, muốn nhìn xuyên qua bộ mặt của nàng, bởi vì nữ nhân đều là tà ác, nàng đông, cố ý tây, giống như con nhím dùng phương thức vặn vẹo mà cổ quái tự bảo vệ mình.


      Nhưng về sau lại xảy ra việc, khiến cho triệt để xóa bỏ hoài nghi đối với Chu lão sư. lần kia bởi vì trong giờ học xem tiểu thuyết bị lão sư văn tịch thu quyển tiểu thuyết, mà quyển sách kia là từ thư viện bên ngoài trường học mượn về, nếu trả lại, phải đền tiền, mà ,trừ phi trích ra từ số tiền sinh hoạt phí nhiều lắm, bằng đền được món tiền này. Cho nên vào thời gian giữa trưa, chuồn tới bên ngoài văn phong của lão sư, muốn đem quyển tiểu thuyết lấy về.


      Chính vào lúc này, nghe được bên trong truyền ra tiếng lão sư văn cay nghiệt mà mắng chửi người, cái gì là “lười nhác”, “thành tích kém”, “ trầm”, “ phải thứ tốt” những từ ngữ như vậy cuồn cuộn ngừng mà từ trong miệng của nàng bắn ra, ngay khi sắc mặt của trở nên càng ngày càng u ám, tiếng Chu lão sư truyền ra, chỉ nghe nàng hòa hoãn mà : “Tuổi dậy thôi, khó tránh có chút tâm lý phản nghịch, Mục Xán chỉ là thích xem tiểu thuyết, tính cách có chút trầm mặc, bản chất thực ra cũng hư, hơn nữa đầu óc cũng rất thông minh…”


      Lời kế tiếp, Mục Xán đều nghe thấy, chỉ cảm thấy bên tai mạnh mẽ rung động, từ ngày đầu tiên bắt đầu tới thành phố này học, liền chưa có bất cứ người nào từng khen thông minh, đại từ đầu tiên dành cho chính là “hoang dã” cùng “quê mùa”, sau này lại thành “quái gở” và “ trầm”. Vì vậy,ở trong hỗn hỗn độn độn, như người mất hồn vô tri vô giác mà về lớp học, nào là tiểu thuyết và lão sư văn đều quên.


      Từ đó về sau, ở trong tiết văn còn xem tiểu thuyết nữa, cũng có làm loạn gì, bắt đầu chăm chú nghe giảng, bài văn phải thuộc lòng cũng chăm chú mà đọc thuộc lòng. muốn lưu lại ấn tượng của đối với nàng, để nàng thấy được nỗ lực của .


      Thời gian thi cuối kỳ, thành tích ngữ văn của quả nhiên lên,bỗng chốc nhảy vọt lên mấy hạng trong lớp,nằm ở trong tốp những người thành tích vẫn thường luôn cao, tỏ ra đặc biệt nổi bật.


      ….


      ….


      Nửa học kỳ sau của sơ nhất, lớp Mục Xán bọn họ có thêm học sinh chuyển trường, tên là Lục Hiên. Bởi vì bạn cùng bàn của Mục Xán vừa khéo chán ghét , muốn cùng “học sinh kém” là ngồi chung bàn, đổi đến ngồi ở chỗ khác , còn lại mình người, cho nên Lục Hiên liền trở thành bạn cùng bàn mới của Mục Xán.


      Vóc người Lục Hiên rất cao, mới sơ nhất mà gần 1m7 rồi, chiều cao này ở trong đám học sinh sơ nhất căn bản vẫn giống như tiểu hài tử là phi thường nổi trội, huống hồ còn lớn lên thập phần suất khí, có điểm giống con lai, chẳng những có gương mặt góc cạnh ràng của người phương Tây, còn có khí chất nho nhã khiêm tốn của người phương Đông, ở trong đám học sinh, liếc mắt là có thể nhận ra là nhân vật cấp cực phẩm suất ca.


      Chỉ với buổi sáng,tin tức lớp 1 sơ nhất chuyển tới người siêu cấp đẹp trai liền truyền khắp cả dãy nhà giảng dạy, liên tục có người chạy qua xem , trong đó nữ sinh là chủ yếu — tất nhiên, cũng chỉ là ở xa xa mà nhìn, hài tử năm 98 vẫn còn rất kín đáo, rất e lệ.


      Cứ như vậy, gần như cần tốn sức, Lục Hiên liền trở thành nhân vật phong vân ai biết trong trường, tuy rằng cũng là học sinh chuyển trường, thế nhưng cái học sinh chuyển trường này cùng Mục Xán năm ấy nhận được đãi ngộ quả thực là cách biệt trời, gần như sinh ra có tài năng lãnh đạo, rất nhanh liền thu phục đại bộ phận nam sinh trong lớp, còn trở thành thành viên đội bóng rổ của trường, còn thành cái tên đứng đầu bảng xếp hạng suất ca trong lòng toàn bộ nữ sinh.


      Càng khiến cho các nam sinh đố kị chính là, Lục Hiên chỉ lớn lên cao suất (cao to + đẹp trai), ngay cả thành tích cũng tốt đến người khác căm phẫn , kỳ kiểm tra tháng đầu tiên, liền đánh rớt người đứng đầu bảng xếp hạng học tập, trở thành con cưng mới danh xứng với thực trong mắt các lão sư.


      Sơ nhất vừa vặn là cái tuổi tất cả mọi người đều là tình đậu sơ khai (mới biết ), việc mến người khác cũng cơ bản xuất , nam sinh giống nhau đều thích nữ sinh lớn lên thanh thuần xinh đẹp lại ngoan ngoãn, mà nữ sinh chính là phải mấy nam sinh thành tích xuất sắc trong lớp, cũng là thầm mến nam sinh to cao suất khí chơi trội sân bóng.


      Lục Hiên vừa đúng hai cái đều chiếm toàn bộ, cho nên dĩ nhiên mà trở thành đối tượng thầm mến của toàn bộ nữ sinh ở tất cả các lớp, danh tiếng mạnh, thực lực mạnh, kẻ khác hoàn toàn ngay cả lòng đố kị cũng có.


      Căn cứ vào nguồn tin tức khác từ chỗ các lão sư truyền ra, hoa kiều Lục Lăng Phong sớm định cư ở nước Mỹ kia có khả năng chính là cha của Lục Hiên, đương nhiên, chỉ là có khả năng. Dù sao sau khi hỏi người trong cuộc, cũng chỉ cười mà .


      Cứ vậy mà con cưng của trời như thế lại thành bạn cùng bàn của Mục Xán “Trầm mặc kiệm lời, quái gở ngạo mạn, được hoan nghênh” .


      Lục Hiên là thiếu niên khi cười rộ lên trong mắt có dương quang,hứng thú ham thích vô cùng rộng khắp, thế nhưng Mục Xán ngoại trừ xem tiểu thuyết và ngủ ra hầu như có ham thích nào khác, người có ưu điểm nào đáng để khen, bình thường đến thể bình thường hơn.


      Vừa bắt đầu kiếp sống ngồi cùng bàn được hai tháng chung quy vẫn là Lục Hiên nhiệt tình mà tìm Mục Xán chuyện, Mục Xán lạnh lùng nhàn nhạt mà đáp vài câu, thậm chí có đôi khi tuyệt nhiên đáp lại.


      Lục Hiên căn bản để ý đến tính cách lạnh lùng cùng quái gở của Mục Xán, cũng thèm để ý Mục Xán thường xuyên làm cho xấu hổ độc thoại mình, càng thèm để ý cái nhãn “học sinh kém” người , bày ra bộ dáng vẻ quyết tâm muốn vào cuộc sống của Mục Xán, khiến Mục Xán từ phòng bị giống như con nhím lúc đầu, dần dần mà tiếp nhận ở bên tai mình vo ve chuyện.


      Nếu như Chu lão sư là người đầu tiên đem Mục Xán từ trong tối tắm kéo ra, vậy Lục Hiên chính là người thứ hai.


      Lần hoạt động ngoại khóa tự do nào đó, Mục Xán vốn giống như thường ngày mà lấy ra quyển tiểu thuyết võ hiệp chuẩn bị xem, lại bị Lục Hiên phen đoạt , liều mạng kéo – kiên quyết tóm mà lôi sân bóng rổ.


      “Bóng rổ là hoạt động rất thú vị, ngươi thích nó.” Lục Hiên chắc chắn mà đối cười.


      Mục Xán từ chối cho ý kiến cúi đầu bước .


      “Hắc,để ta giới thiệu cho mọi người chút, vị này là đội viên mới của chúng ta, Mục Xán.” Lục Hiên vỗ tay tập hợp mấy người bạn thường thường chơi bóng với .


      Mục Xán mặt biểu tình mà nhìn mọi người, nửa phần cũng có ý tứ muốn cùng mọi người chào hỏi.


      Mọi người cùng nhau nhìn rồi lại đưa mắt nhìn nhau hồi,sau đó cũng chịu nhếch lên khóe miệng, đối với tiểu hài tử vẻ mặt thối ngạo mạn này rất muốn thấy, nhưng bởi vì là Lục Hiên kéo tới, mọi người tự nhiên thể nể mặt, cho nên thưa thưa thớt thớt mang tính tượng trưng mà vài câu hoan nghênh.


      cũng ở lớp chúng ta sao?” nam sinh cùng Mục Xán học chung năm mà lại vẫn nhớ nổi tên của hô lên.


      Lục Hiên chắc là cũng đoán được Mục Xán để ý tới vấn đề này, cười thay trả lời: “Đúng vậy, cũng là lớp 1 sơ nhất như chúng ta, đến đây , tại bắt đầu chơi bóng.”


      đám thanh xuân thiếu niên cứ như vậy ở trong hoạt động thể thao bắt đầu chân chính kết bạn làm quen với nhau.


      Vóc dáng của Mục Xán ở trong học sinh sơ nhất cũng xem như là hơi thấp, có điều dù sao khi còn bé cũng trải qua hồi “hoang dã”, thân thủ rất linh hoạt nhanh nhẹn, trừ bỏ trúc trắc và cẩn trọng lúc đầu, sau đó, ràng chơi cũng tệ lắm, giống như kiểu rất có thiên phú bóng rổ. Các thiếu niên vốn có chút bài xích sau khi nhìn đến biểu của , cũng thu hồi thành kiến trong lòng, dùng đường chuyền bóng, lời , thừa nhận tồn tại của .


      Lục Hiên sai, bóng rổ thực là hoạt động rất thú vị, chỉ chơi lần, Mục Xán liền phát bản thân hình như thích nó. Thực ra ở sâu trong nội tâm, Mục Xán tự mình cũng biết, thích, suy cho cùng là bóng rổ, hay chính là cái loại cảm giác khi đánh bóng rổ mọi người giống như đều là em tốt này.


      Từ lần đó trở , Lục Hiên mỗi lần chơi bóng đều quên gọi , thậm chí còn đem kéo vào đội bóng rổ của trường. Mục Xán trước sau như mặt than càng thêm trầm mặc kiệm lời, thế nhưng nửa điểm này cũng ảnh hưởng kỹ thuật chơi bóng của lớn mạnh vượt bậc.


      cùng Lục Hiên vốn phải hoàn toàn là người của hai thế giới, nên có bất cứ cái gì giao nhau, tựa như toàn bộ bạn cùng bàn của trước đây, học học kỳ cũng chỉ quá năm câu, nhưng bây giờ tất cả đều bị nhiệt tình và dương quang của Lục Hiên phá vỡ, Lục Hiên cùng bởi vậy trở thành người bằng hữu đầu tiên của Mục Xán sau khi lên năm hai.


      Mục Xán đọc sách, ngoại trừ tiết ngữ văn, hầu như đều ở trong các tiết học khác đọc sách, có lần Lục Hiên nhịn được hiếu kỳ hỏi xem cái gì, liền yên lặng mà đem sách đưa qua, Lục Hiên vừa nhìn, tên sách là 《Thục sơn kỳ hiệp truyện 》, tác giả là Hoàn Châu Lâu chủ, lật xem vài tờ, sau đó cho là đúng mà trả lại cho Mục Xán, : “Trong phòng ta có rất nhiều sách, ngươi có muốn xem hay ? cho ngươi cầm ít về.”


      Mục Xán đương nhiên đồng ý rồi, thư viện mượn sách mỗi quyển ngày 5 hào tiền, hơn nữa tốc độ đọc sách của rất nhanh , ngày tối thiểu có thể xem khoảng 3 cuốn, cho nên chính là đồng năm hào, này đối với thực ra là khoản chi tiêu xa xỉ, kết quả dẫn đến chính là thức ăn của rất kém, có thể đọc sách miễn phí, tự nhiên cũng có gì tốt.


      Ngày thứ hai Lục Hiên quả nhiên cầm tới bộ sách, tên sách là 《Bá tước Monte Cristo》, Lục Hiên ngắn gọn mà giới thiệu : “Đây là tác phẩm kinh điển của nhà văn nước Pháp – Dumas,chủ yếu về vị ở thể kỷ 19 tên là Edmond Dantes. Câu chuyện kể về cảnh ngộ bi thảm của Dantes sau khi bị người hãm hại cùng với sau khi đạt được của cải giàu sang lấy thân phận bá tước Monte Cristo thành công phục thù. Đưa cho ngươi là phiên bản phiên dịch, dịch ra từ tiếng , ta cảm thấy rất tồi,so với bản gốc tiếng Pháp cũng thua kém chút nào, ngươi có thể xem xem.”


      Mục Xán gật đầu, nhận lấy bắt đầu xem.

    4. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ ba: Khai giảng ngày đầu tiên (1)

      Tự học sáng sớm ngày thứ hai, khi Mục Xán đem sách trả lại cho Lục Hiên, Lục Hiên phi thường giật mình, nhịn được hỏi: “ hay sao?”


      Mục Xán diện vô biểu tình mà : “Hay.”


      Lục Hiên quen với lãnh đạm của , cũng để bụng, tiếp tục hỏi : “Vậy ngươi vì cái gì xem?”


      Mục Xán bình tĩnh mà : “Ta xem hết rồi.”


      “Cái gì? Ngươi xem hết rồi? Lẽ nào ngươi đêm qua ngủ?” Lục Hiên miệng mở thành chữ O, thể hoảng hốt, phải biết rằng lúc trước khi xem 《Bá tước Monte Cristo》cách quãng mà , ít cũng là xem hai,ba ngày a, làm sao Mục Xán lại có thể ngày liền xem xong?


      lại biết rằng bởi vì nguyên nhân tiền bạc, Mục Xán rất sớm trước kia học được phương pháp đọc sách nhanh như gió,loại sách dày như thế này cũng rất nhanh là có thể xem hết, cũng nhất định phải mất thời gian ngày.


      Đại não con người là rất thần kỳ, chỉ cần ngươi huấn luyện nó,áp chế nó, thúc ép nó, ngươi phát ra nó còn có thể làm đến trình độ này. Mục Xán chính là ví dụ sống.


      “Ngươi vẫn còn sách sao?” để ý tới kinh ngạc của Lục Hiên, Mục Xán trực tiếp chuyển chủ đề.


      Lục Hiên cái thiên tài này làm ra bộ dáng chịu đả kích lớn, đối Mục Xán vươn ra ngón cái : “Ngươi lợi hại! Ta vẫn còn sách, có điều nghĩ tới ngươi xem nhanh như vậy, ngày hôm nay mang, ngày mai cầm tới cho ngươi.”


      Mục Xán gật đầu, bởi vì sách xem xong rồi, có việc gì có thể làm liền ghé vào bàn bắt đầu ngủ.


      Từ đó về sau, Lục Hiên mỗi ngày mang tới cho Mục Xán hai quyển sách, có đôi khi là tiểu thuyết trứ danh trong và ngoài nước, có đôi khi là loại sách lịch sử《Tự trị thông giám》, 《Tam quốc chí》 này, đủ loại, cái gì cũng có. (L: Tự trị thông giám là cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc)


      lần ngủ quên, vội quá,cầm nhầm quyển 《Đường thi tam bách thủ》, tưởng rằng Mục Xán nhất định thích, ai biết Mục Xán lại có thể ngay cả 《Đường thi tam bách thủ》cũng xem đến say sưa. (L: Đường thi tam bách thủ: 300 bài thơ Đường)


      Lục Hiên hiếu kỳ hỏi : ” Đây là 《Thơ đường》bản có chú thích, ngươi cũng xem hiểu ?”


      Mục Xán lạnh tanh mà đáp lại: “Thơ vốn là cần chú thích.”


      Lục Hiên gãi gãi đầu, từ ở nước Mỹ, gần đây mới trở lại trong nước, mặc dù trong nhà thường mời gia sư đối tiến hành giáo dục tiếng Trung nghiêm ngặt, nhưng đối với loại thơ Đường giống như cổ văn này vẫn là vô cùng lý giải nổi, có thể ở trong cuộc thi ngữ văn đạt được thành tích số số hai, ngoại trừ dựa vào nghiên cứu hình thức kiểm tra và đặc điểm dạy học ngữ văn ra, cơ bản toàn bộ dựa vào đầu óc chỉ số IQ cao kia của .


      đọc thơ cổ từ trước tới nay đều phải nhờ vào chú thích mới có thể hiểu ý nghĩa, mà tại, Mục Xán lại thơ vốn chính là cần chú thích, điều này làm lòng hiếu kỳ của tăng cao chưa từng thấy, vội vã truy đến cùng: “Vì sao lại như vậy?”


      Mục Xán hiếm thấy mà câu dài như vậy: “Trừ phi bên trong trích dẫn điển tích điển cố nếu thơ chỉ phải nhớ kĩ là được, ở dưới tình cảnh thích hợp, tự nhiên hiểu ý tứ trong đó.”


      Lục Hiên khiếp sợ rồi, yên lặng nhìn Mục Xán hồi, cười : “Thực ra ngươi ràng là hài tử thông minh.”


      Đây là người thứ hai ngoại trừ lão sư Ngữ văn khen thông minh, Mục Xán nhịn được quay đầu nhìn Lục Hiên cái, muốn từ trong mắt cậu thiếu niên được coi là thiên tài này nhìn thấy vẻ mặt khách sáo, nhưng, ánh mắt đối phương chân thành mà khiến người cảm động.


      Mục Xán thực ra là người ngoài lạnh trong nóng,che giấu dưới bề ngoài lạnh lùng ngạo mạn chính là tâm hồn giản đơn nhiệt tình của . Tựa như Chu lão sư đối với tốt, liền liều mạng học tốt môn ngữ văn để phụ công dạy bảo của nàng, Lục Hiên đối với tốt, liền liều mạng đánh bóng rổ để mất người bằng hữu duy nhất này của .


      ….


      ….


      Lục Hiên cùng Mục Xán giống nhau, đều thuộc loại người lên lớp nghe giảng, tự mình làm chuyện của mình, khác nhau ở chỗ,những chuyện Lục Hiên làm thông thường đều là có liên quan tới học tập , chẳng hạn như tiết Số học làm bài tập số học,tiết văn làm bài tập văn, mà Mục Xán cơ bản chính là đọc sách, hoặc chính là ngủ. Đây cũng là trong các nguyên nhân dẫn đến thành tích của hai người tự nhiên chênh lệch mà khác biệt.


      Sơ nhất rất nhanh mà kết thúc,Lục Hiên trước sau như mà đứng đầu lớp, mà Mục Xán ngoại trừ ngữ văn ra, môn khác đều rớt xuống dưới mức tiêu chuẩn, miễn cưỡng xếp hạng 35 của lớp. Điểm giống nhau của hai người chính là đều đối với thành tích thế nào cũng lưu tâm.


      Nghỉ hè Lục Hiên phải về nước Mỹ, mà Mục Xán hiển nhiên rất mong đợi quay về nhà ông ngoại, bà ngoại.


      Tuy rằng cha mẹ ly hôn, thế nhưng thói quen hằng năm nghỉ hè quay về nhà ông bà ngoại của chưa từng mất .Cha chắc là cũng có quản tâm tư của , muốn nhà ông bà ngoại hiển nhiên phản đối.


      Suốt kỳ nghỉ hè đều ở nhà ông bà ngoại, có đôi khi giúp đỡ họ làm chút việc đồng áng, có đôi khi giúp cậu trông coi quán , cùng người trong quán chơi cờ, mãi cho đến ngày trước khai giảng, mới trở lại cái nhà kia của cha.



      tại cùng cha rất ít khi chuyện, mẹ kế từ sau khi học sơ trung cũng có cơ hội ngược đãi , em càng bắt được bóng dáng của , giống như thực triệt để mà từ trong cái nhà kia của bọn họ lau dấu vết của bản thân.


      Đúng vậy, là nhà của bọn họ, phải nhà của .


      phân biệt đến rất ràng.


      Cha mỗi lần nhìn đều là bộ muốn lại thôi, nhưng cũng cho cơ hội ra được lời gì.


      , cần thiết. người như vậy lớn lên, cũng rất tốt.


      Mẹ có tái giá, nhưng mà quay về cái thành phố kia chỗ ông ngoại bà ngoại, khi còn từng đến nhìn qua hai ba lần. Đối với người mẹ mà thậm chí cũng cùng cáo biệt, cũng có nhiều hồi ức cho lắm, lấy trầm mặc giống vậy mà đợi nàng.








      Ngày đầu tiên khai giảng, Lục Hiên nghỉ hè gặp cho Mục Xán cái ôm kiểu nước Mỹ, khiến cho Mục Xán mặt lạnh suýt nữa thể ra khuôn mặt đỏ chót.


      Cảm tình của Mục Xán là hàm súc, còn chưa có thói quen với cái phương thức chào hỏi tràn trề nhiệt tình như vậy.


      Kỳ nghỉ hè này, nam hài tử trong lớp đều lớn vòng, rất khoa trương chính là hai người Lục Hiên và Mục Xán, bọn họ người thoáng cái dài đến 1m8, người vừa được 1m74. Mục Xán sở dĩ khoa trương, đó là bởi vì trước đây 1m63 cũng chưa đến.


      Sau khi Lục Nhiên nhìn Mục Xán hồi lâu, đột nhiên cười : “Tiểu tử, lại có thể cao nhiều như vậy, may mà ta cũng dừng lại, nếu bị ngươi xem thường.”


      Nghe lời của Lục Hiên giống như em hề giả bộ, Mục Xán trong lòng nhàn nhạt mà vui sướng, nhưng nét mặt lại cái gì cũng biểu lộ ra, ngay cả đáp cũng đáp tiếng, chỉ chìa tay : “Mang sách cho ta ?”


      Lục Hiên cười mắng tiếng: “ ra cả kỳ nghỉ hè ngươi chỉ nhớ đến sách của ta, nửa điểm cũng nghĩ tới ta a.”


      Nhớ đến sách phải chẳng khác nào nhớ đến chủ nhân của sách sao?


      Mục Xán trong bụng nhàng mà , ngoài miệng lại có phun ra chữ nào.


      “Này, cho ngươi, may mà hôm nay trước khi xuất môn ta nhớ kỹ.” Lục Hiên đem quyển sách đưa qua.


      Sau khi Mục Xán tiếp nhận nhìn lướt qua tên sách, là 《Ngưu đốn truyện ký》, sách đọc trăm loại đều chừa cái gì, miễn là Lục Hiên cầm tới cho , liền cái gì cũng xem.


      Lễ nghi khai giảng buổi sáng qua , người của đội bóng rổ bọn họ lại tụ tập cùng chỗ đánh trận bóng rổ.


      Tiết trời tháng 9, ánh mặt trời nóng rát chiếu đến cả người đều giống như bốc hơi, đám người bọn họ đây còn có thể kiên trì đánh bóng rổ tiếng đồng hồ, là khiến kẻ khác thể bái phục.


      Sau khi đánh bóng xong, Lục Hiên đối Mục Xán : “Này, mang ta phòng ngươi tắm rửa , cả người mồ hôi thối rình khó chịu muốn chết.”


      Ngay khi Mục Xán do dự mở miệng, Lục Hiên chút khách khí mà lôi kéo hướng dãy nhà ký túc xá phía sau căn tin.


      Ký túc xá của Mục Xán là ký túc xá mới xây hạn định sáu người ở chung , có phòng vệ sinh độc lập và sân thượng, trong phòng bên là tủ quần áo cùng bàn học, bên là sáu cái giường trải từ xuống dưới, xem như là rộng rãi sáng sủa.


      Lấy tính cách trầm mặc lãnh đạm của Mục Xán, ở trong ký túc xá tự nhiên cũng gần như tương đương với tồn tại của người vô hình. Thấy dẫn theo Lục Hiên tiến vào, người cả ký túc xá rất bất ngờ, nhao nhao tiến tới cùng Lục Hiên chào hỏi, chờ sau Lục Hiên mục đích đến là tắm rửa chút, cơ hồ mỗi người đều nhiệt tình mà muốn cung cấp sữa tắm và khăn mặt mới của mình.


      Nhưng cuối cùng Lục Hiên lại cầm xà bông dùng nửa và khăn mặt dùng qua của Mục Xán tiến vào phòng tắm. thích tắm bằng xà bông hơn.


      Thế nhưng, vì cái gì khăn mặt mới của người khác đưa cho muốn, lại nhất định dùng khăn mặt của ta?


      Mục Xán nho mà nhíu mi, người ở phương diện này có chút tiểu khiết phích (mắc bệnh sạch đóa). Trước khi Lục Hiên đề xuất muốn tắm, chính là vì vấn đề này mà do dự. Nhưng mà cũng có cách nào, tốc độ Lục Hiên nhanh đến hoàn toàn để cho có cơ hội từ chối, cho nên buộc lòng phải nhịn.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương thứ tư: Khai giảng ngày đầu tiên (2)
      Tắm rửa hồi, Lục Hiên đóng vòi phun nước, cao giọng hô vài tiếng: “Tiểu Xán! Tiểu Xán!”

      Từ ngày đầu tiên bắt đầu gặp mặt, Lục Hiên liền tự chủ trương mà thay đổi họ của Mục Xán, chính là ở trước tên bỏ thêm chữ “tiểu”, gọi tiểu Xán, qua học kỳ Mục Xán quen rồi. Nhưng những người bạn cùng phòng của Mục Xán, hầu như chưa từng cùng Mục Xán giao thiệp, hoàn toàn đem xem như trong suốt, nghe được tiếng “tiểu Xán” này lại hiểu mà có chút đố kị.

      Lục Hiên người tốt, thành tích cũng tốt, ở lớp học đối mọi người đều rất khách khí, rất phóng khoáng,nhưng mà khách khí của , phóng khoáng của đều vô hình mà lộ ra cỗ khoảng cách,mơ hồ đem người chống đỡ ở nghìn dặm bên ngoài, có đôi khi ngươi cảm thấy bản thân tiếp cận rất gần, trở thành hảo bằng hữu của rồi, nhưng kế tiếp trong nháy mắt, khi mở miệng chuyện với ngươi, ngươi lại phát kỳ thực các ngươi chẳng qua chỉ là bạn cùng lớp quen biết mà thôi.


      lớp, cho dù mọi người đều gọi người nào đó bằng biệt hiệu,Lục Hiên khẳng định vẫn gọi tên đầy đủ của đối phương.

      Đúng vậy, tên đầy đủ.

      Chính là tiếng tên đầy đủ này, phân biệt ràng mà kéo ra khoảng cách.

      Thiếu niên sơ trung cũng bắt đầu có ý thức chọn bạn mơ hồ, giống như Lục Hiên loại người ngàn dặm mới tìm được người này, hoàn toàn chính là nam nữ thông sát (L: chính là nam nữ đều ăn đó), cùng trở thành bằng hữu, trở thành bạn thân, cực kỳ có mặt mũi. Chỉ tiếc bọn họ bám lấy mà nghĩ muốn lấy lòng, muốn trở thành hảo bằng hữu của người ta, nhưng hết lần này tới lần khác lại đối xử với mọi người như nhau, giống như tất cả mọi người đều là bằng hữu của , lại giống như mọi người đều là bằng hữu.

      Nhưng hôm nay, lại có thể gọi Mục Xán là “tiểu Xán”, điều này chẳng khác nào trá hình tuyên bố thực Mục Xán là hảo bằng hữu của .

      Những người bạn cùng phòng kia căn bản , Mục Xán học sinh tính nết quái gở,thành tích lại kém, rốt cuộc điểm nào có thể cùng Lục Hiên loại thiên tài này làm bằng hữu chứ? Nếu như là đánh bóng rổ đánh ra tới giao tình, chính là gần như toàn bộ nam sinh trong lớp đều từng cùng Lục Hiên đánh bóng rổ, ngay cả trong đội bóng của trường cũng có mấy người, nhưng chỉ có Mục Xán chiếm được Lục Hiên trong ánh mắt mong đợi của người khác. Suy nghĩ lại, cũng chỉ có duy nhất cái lý do là hai người họ ngồi cùng bàn này là có thể giải thích được.

      Gần quan được ban lộc thôi.

      Đối với chỗ ngồi này của Mục Xán, trong lớp cũng có rất nhiều người đố kị, nữ sinh , ngay cả nam sinh cũng rất nhiều, bởi vì theo cách nhìn của bọn họ, làm bằng hữu của Lục Hiên chính là khẳng định giá trị xã giao của chính mình.

      Mục Xán lúc này mở cuốn 《Ngưu đốn truyện ký》kia ra xem, xem đến rất say sưa, đến nỗi khi Lục Hiên gọi , cũng nghe thấy — này thể trách , ở trong phòng, quen đem tất cả mọi tiếng động bỏ ở ngoài tai, bởi vì ai gọi , ai chuyện với .

      Mãi đến khi bạn cùng phòng tên là Chu Hải Phong tiến đến gõ lên bàn cái: “Lục Hiên gọi ngươi.” mới phản ứng đến tại Lục Hiên theo trở về tắm rửa!

      tới bên ngoài cửa kính phòng tắm, cách mặt kính hỏi Lục Hiên : “Làm sao?”

      làm gì đấy? Gọi ngươi vài tiếng rồi!” Lục Hiên đầu tiên là oán giận câu, sau đó mới thấp giọng , “Ta tắm rửa quên thứ quan trọng nhất….Khụ,ta như vậy ngươi có hiểu ?”

      Mục Xán hoàn toàn hiểu cho nên, mù mờ : “Ta hiểu.”

      Lục Hiên xấu hổ mà tiếp tục thấp giọng : “Ta có quần lót để thay.”

      Mục Xán “Nga” tiếng, cho là đúng : “Tiếp tục mặc cái cũ, về nhà lại đổi lại a.”

      trong lòng nghĩ,ngươi đột nhiên đến phòng ta tắm rửa, đương nhiên có quần lót để thay.

      Lục Hiên giả vờ cả giận : “Cái gì?Ngươi tuyệt tình như vậy, cư nhiên thấy chết cứu, để ta mặc quần lót bẩn a!”

      Mục Xán hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Ta có cái mới.”

      việc gì,đồ sạch của ngươi cho ta mượn là được, tình huống khẩn cấp, ta ghét bỏ ngươi.”

      “…”

      Mục Xán thực hết chỗ rồi, ngươi ghét bỏ, ta lại ghét bỏ đây.

      “Ngươi chờ, ta xuống siêu thị mua.” xong để cho Lục Hiên có cơ hội từ chối, lấy tiền liền hướng bên ngoài chạy .

      Lục Hiên đứng ở trong phòng tắm vẻ mặt phức tạp mà cười cười, tiếp đó lại mở vòi nước tắm lại lần nữa —- dù sao vẫn thể chờ được.

      Chỉ chốc lát sau, Mục Xán cầm quần lót chạy vào, từ trong tiếng thở dốc nặng nề của có thể biết vừa rồi khẳng định là dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét.

      Lục Hiên đem cửa kính kéo ra chút, Mục Xán liền nhanh chóng đem quần lót mới kín đáo đưa cho .

      Bởi vì biết Lục đại thiếu gia quý báu, Mục Xán còn kiên quyết dùng phân nửa tiền ăn tháng để mua cho cái quần lót đóng hộp chiếc, quý nhất trong siêu thị.

      “Tiểu Xán, quần áo.”

      “Quần áo cái gì? Quần áo của ngươi phải đều mang vào sao?” Mục Xán lại ngây người.

      “Ai, ngươi là….Ngươi để cho ta như thế nào đây…Đương nhiên là quần áo sạch rồi.”

      Mục Xán bất đắc dĩ mà ở trong lòng buông tiếng thở dài, xoay người từ trong tủ quần áo của mình cầm bộ T-shirt và cái quần sạch cho , cũng còn tiền nữa mà mua quần áo mới cho Lục Hiên.

      Thay xong quần áo ra, Lục Hiên dùng sức xoa xoa đầu tóc của Mục Xán lại ngồi trở lại bàn học xem sách như trước phen, để phát tiết cư nhiên có dũng khí dùng cái quần lót mới chưa giặt qua đưa cho —tuy rằng là mới, nhưng mà ai biết lúc sản xuất trải qua tay của bao nhiêu người?

      Cho nên tại Lục Hiên kỳ thực là chỉ mặc quần ngoài của Mục Xán, nếu như để cho Mục Xán biết, khẳng định buồn bực, hóa ra chẳng những siêu thị chuyến vô ích, còn tiêu mất khoản tiền oan uổng, kết quả lại chính là trở lại điểm ban đầu cơ chứ!

      Mục Xán phen gỡ tay Lục Hiên ra, lông mày hơi nhíu biểu thị bất mãn của chính mình, nhưng Lục Hiên mới quan tâm tới nó đâu.

      “Này, hôm nay nhà của ta chơi .”

      .”

      Lục Hiên lại lại nữa, đối với toàn bộ người trong phòng hô: “Mọi người buổi chiều có việc gì ? Nếu như có việc gì ta muốn mời mọi người đến nhà của ta chơi, biết ý mọi người như thế nào?”

      “Được!”

      “Quá tốt rồi!”

      Lục Hiên mời đương nhiên là ai lại từ chối cả, lại từ chối chỉ có tiểu ngốc qua (quả dưa ngốc, dưa chuột ngốc) lạnh lùng thích tự chiếu cố bản thân ngồi ở ghế đọc sách trước mặt .

      “Được rồi, đừng xem nữa, thôi,trong nhà của ta còn có rất nhiều sách, ngươi lần này có thể hơi chọn nhiều hơn vài cuốn mang về.” Mục Hiên phen kéo sách trong tay Mục Xán xuống.

      Mục Xán vốn là muốn , mặc dù cùng Lục Hiên là bằng hữu,nhưng cảm thấy tình bạn của hai người duy trì ở mức ngồi cùng bàn và bóng rổ là tốt rồi, cần tiến thêm bước nữa — thực tế, chưa từng đến nhà người khác làm khách , có chút mất bình tĩnh. Nhưng mà sau khi nghe thấy câu “có thể hơi chọn nhiều hơn vài cuốn mang về” , liền thay đổi chủ kiến, cảm thấy đến nhà có lẽ cũng là chuyện tệ.

      Vì vậy nhóm bảy người liền hướng nhà Lục Hiên xuất phát.

      . . .

      . . .

      Sau khi ngồi qua ba trạm xe buýt, đoàn người tới khu nhà cao cấp xa hoa nhất ở trung tâm thành phố, cánh cổng lớn của khu thành thị mang kiến trúc hải cảnh hoa viên.

      Hải cảnh hoa viên mô phỏng theo hình dáng con sông mà xây dựng,bên trong tiểu khu tổng cộng có 3 tòa nhà 35 tầng, nóc nhà tách nhau cao vút mà đứng lặng ở ba cửa sông, nhìn xuống cả thành phố, tầm nhìn vô cùng rộng lớn,là tiểu khu rất được người giàu có theo đuổi tán tụng .

      Tài sản vật dụng ở đây là theo hình thức quản lý khép kín,cổng chính quanh năm suốt tháng đóng kín, người ở bên trong nhất định phải quét thẻ ở cổng mới có thể tiến vào.

      Nhà Lục Hiên là căn ở tầng cao nhất của tòa nhà 35 tầng, đoàn người nhìn ngang nhìn dọc, nháo nhào mà chen chúc vào cái thang máy.

      “Đinh” tiếng, thang máy lên tới nơi, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là loạt bồn hoa tươi — đây là cửa trước, thiết kế của hải cảnh hoa viên là mỗi hộ cái thang máy, mỗi hộ gia đình chỉ cần lên thang máy cái, liền có thể đến trước cửa nhà mình.

      Vào cửa, Lục Hiên tùy tiện mà thay dép lê, : “Các ngươi tùy ý.” Liền cầm bao quần áo bẩn hướng toa-lét tới. Trong lúc đám bạn mất tự nhiên mà đứng ở cửa, do dự biết có nên cởi giày hay , thanh Lục Hiên thân thiết truyền tới: “Khỏi cần cởi giày, trực tiếp vào được rồi.”

      “Vẫn là cởi , dù sao cũng là mùa hè.” Mọi người nhìn đến sàn nhà nhiễm hạt bụi thế này, cũng nỡ giày bẩn giẫm lên mà vào a, liền đều cởi giày, cười hi hi nháo nháo mà tiến vào.

      Chu Hải Phong tán thưởng đầu tiên : “Oa, Lục Hiên, nhà ngươi là lớn.”

      “Sô-pha xa xỉ!” Trương Kỳ Phong tiếp.

      ” TV gì đó đây a? Lớn như vậy, phải đến năm, sáu mươi tấc ! Sao lại mỏng như vậy?” Đào Kiệt tới trước bộ TV tinh thể lỏng quan sát. Mùa hè năm 99, TV tinh thể lỏng ở Trung Quốc vẫn là thứ đồ trong truyền thuyết, rất ít có thể trông thấy.

      “Các ngươi xem, ở đây còn nuôi bể cá vàng lớn!” Tống Tư Minh cũng kêu lên.

      “Thực , nhiều chủng loại a, đây là cá hôn môi sao?” Thạch Nguyên Phong tiếp lời qua, cùng nhau nghiên cứu đèn bật sáng trong bể cá thủy tinh to lớn.

      Phòng khách tổng cộng có hai gian, gian bày bàn ăn dài và đặt máy điều hòa nhiệt độ cho cả phòng khách lớn, gian bày sô-pha và rạp chiếu phim gia đình cũng thông hướng ban công của phòng khách .Sáu người ngoại trừ Mục Xán ra, đều đứng ở trước cửa sổ rộng lớn xa hoa nhìn cảnh hoa viên bên ngoài, những bày biện trang hoàng khác có đủ loại,bài trí xa hoa có, giản lược có ,nhưng đều lộ ra khí thế to lớn.

      Lục Hiên lúc này đem quần áo bẩn thay ra cho vào trong máy giặt, lấy ra quần lót sạch mặc vào, sau đó lại đem cái quần kia của Mục Xán mặc lại, tiếp tục nhìn cái quần lót mới trong tay còn chưa mở túi bọc cười cười,sau khi đặt vào trong ngăn tủ phía bồn rửa tay, mới đẩy cửa ra ngoài.

      “Mọi người muốn uống chút gì đó ? Nước trái cây? Coca? Hay là Sprite?” Lục Hiên vừa vừa nhanh chóng đem động tác và vị trí của mọi người đều quét qua lần.

      đám người đều nhìn nhau cái, rất nhanh thống nhất ý kiến: “Coca .”

      “Được, chờ.” Lục Hiên cười tới trước tủ lạnh lớn kiểu cách trong phòng bếp, mở cửa tủ lạnh từ bên trong ôm ra 6 lon Coca đưa cho bọn , tiếp theo lại từ trong tủ ly bên cạnh lấy ra cái cốc thủy tinh, đổ cốc nước trái cây cho Mục Xán.

      Mục Xán kinh ngạc nhìn cái, khi Lục Hiên hỏi ban nãy, cũng với mình muốn uống nước trái cây a, sao lại đưa cho mình nước trái cây ?

      Nhưng mà thực tế, Mục Xán đối với những thứ như này đều là chưa từng đòi hỏi, bình thường vì đọc sách, cơ bản có thừa tiền tiêu vặt uống loại đồ này, cho nên bất luận là cái gì cũng được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :