1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 26 Thư Dao khéo léo dùng phép khích tướng

      Lúc này Mộ Tử Liệt ngồi xuống, cười nhìn Mộ Thiếu Dục : "Nghe Ngũ đệ ở kinh thành mở viện quần phương*." xong lắc đầu cười : "Tính tình của Ngũ đệ vẫn ham chơi như thế, biết Phụ hoàng biết có quở trách hay ?" (*Quần phương: nguyên văn là hoa thơm cỏ lạ ý chỉ đến mỹ nhân như hoa thơm cỏ lạ khoe sắc, tóm lại nó là thanh lâu)

      Mộ Thành Hi tuổi mất mẹ, từ theo Hiền phi, mà Mộ Thiếu Dục lại là Hiền phi sở sinh, cho nên tình cảm của hai người tốt từ .

      Đúng là Hoàng thượng cố tình sủng ái Hiền phi nhất, mặc kệ là con nuôi hay con Hiền phi sinh ra, Hoàng thượng đều sủng ái vạn phần. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Mà thân là Hoàng hậu lại bị Hoàng thượng vắng vẻ, ngay cả quyền lực ở hậu cung đều người nửa với Hiền phi. Mà Hoàng hậu sinh ra Tứ hoàng tử và Bát công chúa, Hoàng thượng cũng thích gì.

      Cho nên Mộ Tử Liệt hận nhất chính là đám người Mộ Thiếu Dục, tính tình nóng nảy, hai năm trước bởi vì chuyện mà bị Hoàng thượng quở trách, cuối cùng chạy ra khỏi Yến kinh, theo cái gọi là cao nhân đắc đạo du sơn ngoạn thủy.

      Trôi qua hai năm tiếp đó, tính tình nỏng nảy của tuy có chút giảm bớt, nhưng vừa thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi, liền kiềm được lửa giận trong lòng.

      Năm đó nếu phải vì hai người bọn họ, làm sao bản thân rời xa kinh thành.

      Nghe vậy khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên chút ý cười: "Tính tình Ngũ đệ ngang bướng, chỉ là ngân lượng quốc khố có hạn, phía nam nạn đói, phương bắc có quân địch. Cho nên Ngũ đệ liền suy nghĩ biện pháp, ở kinh thành mở trà lâu và thanh lâu, bạc kiếm được đều nộp vào quốc khố. Sau khi Phụ hoàng biết, rất vui mừng."

      Mộ Tử Liệt nghe xong những lời này sắc mặt có chút trầm, trong lòng càng thêm oán hận Mộ Thành Hi, cũng oán trách Hoàng thượng càng sâu. Chỉ là mấy năm nay, học được làm thế nào để giấu vui giận trong lòng: " ra là thế, Ngũ đệ có lòng, khó trách Phụ hoàng thương như thế!"

      Trừ hai người Mộ Phương Hoa và Tần Tuyết Như có tình cảm thâm hậu ở bên ngoài, còn lại mọi người đều nhìn ra được hai người Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử là bên ngoài hòa hợp nhưng bên trong bất hòa..

      Chẳng qua là hoàng tử làm việc đàng hoàng, làm sao có thể được Hoàng thượng tán thưởng, ràng là Hoàng thượng bất công. Nếu là bản thân mở, ngay cả lấy những cớ này, Hoàng thượng cũng mắng hoang phế nghiệp học. Trong lòng Mộ Tử Liệt rất bất mãn, nhưng mặt lại tươi cười ôn hòa như trước.

      "Ngũ hoàng tử mở trà lâu chắc chắn có chỗ độc đáo, hôm nay canh giờ còn sớm, bằng chúng ta cùng uống ly trà, Tứ hoàng tử thấy được ?" Hàn Thế Quân cười với Mộ Tử Liệt.

      Vốn Mộ Tử Liệt muốn xem, tại thấy Hàn Thế Quân ra ý nghĩ của chính mình, càng vừa lòng .

      "Cũng tốt, chúng ta cùng nhìn chút!"

      Tần Thư Dao là người chết qua lần, cho nên nàng biết Mộ Tử Liệt cực kỳ thống hận Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi. Đối với gợn sóng này, nàng nghĩ tham gia.

      Cho nên nàng cười giọng : "Các vị trước , thân thể nhị muội thoải mái, dân nữ còn phải trở về chiếu cố nữa!"

      Nhưng cố tình có người muốn nàng như ý.

      Tần Tuyết Như vô cùng thân thiết lôi kéo tay Tần Thư Dao, cười : "Chỗ Nhị tỷ có nha hoàn chiếu cố rồi, tỷ sợ cái gì chứ! Hôm nay là hoàng tử cùng công chúa mời, chẳng lẽ tỷ cũng chịu nể tình?"

      Tần Thư Dao biết hôm nay được; "Ta thứ dân nào dám cho hoàng tử, công chúa mặt mũi, chỉ sợ làm mất nhã hứng của hoàng tử và công chúa mà thôi!"

      "Tỷ tỷ sợ cái gì chứ? Thứ tử Hàn gia còn dám cùng, tỷ đích trưởng nữ Tần gia sao dám chứ?" Tần Tuyết Như châm chọc .

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, quả nhiên thấy sắc mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ. Nàng lập tức giọng cười : "Hàn công tử là phụ tá bên người Tứ hoàng tử, sao được? Mà ta chẳng qua là tiểu nữ tử ra cổng trước bước cổng trong, sợ cũng làm cho các vị hoàng tử, công chúa thêm phiền toái!"

      Vẻ mặt Mộ Tử Liệt trầm nhìn thoáng qua Tần Tuyết Như, sau đó lạnh lùng : " thôi! Thuận tiện để Ngũ đệ gọi nương chiêu bài của viện quần phương, tới giúp vui!"

      Vốn Tần Tuyết Như muốn trào phúng Tần Thư Dao vài câu, nghĩ tới lại cẩn thận đắc tội Mộ Tử Liệt. Nàng lập tức cười : "Dân nữ nghe Tình Họa nương ở viện quần phương vũ kỹ tốt nhất, bằng mời nàng đến giúp vui !"

      Mộ Phương Hoa cũng tiếp: "Ta sớm nghe đến tên của nàng, nghe diện mạo nàng khuynh quốc khuynh thành, Ngũ ca thích nhất người nữ tử này."

      Mộ Thành Hi chỉ ham chơi mà còn có chút háo sắc, trạch viện trong kinh thành chứa ít tiểu mĩ nhân, mà chính mở viện quần phương cũng có ít tiểu mĩ nhân!

      Khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch lên, theo bọn họ ra khỏi phủ.

      Dật Tiên Lâu cách Tần phủ tính quá xa, chỉ vài bước là đến. Cho nên chỉ lát liền đến Dật Tiên Lâu, vì lâu này là Mộ Thành Hi mở, cho nên chưởng quầy tự nhiên nhận ra được đám người Tam hoàng tử.

      Chưởng quầy vội vội vàng vàng tiếp đón đám quý nhân đến trong phòng, sau đó lại phụng mệnh lệnh Tứ hoàng tử, ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m viện quần phương mời người.

      Chỉ là tuy Tình Họa này là hoa khôi viện quần phương, nhưng lại chỉ nghe lời Mộ Thành Hi.

      Cho nên tuy chưởng quầy là Tứ hoàng tử cho mời, nhưng Tình Họa chỉ thân thể thoải mái rồi cự tuyệt.

      Đám người Mộ Tử Liệt nghĩ tới Tình Họa kiêu ngạo như vậy.

      "Hừ, phải là kỹ nữ sao? Còn kiêu ngạo như vậy!" Mộ Phương Hoa luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, nghe Tình Họa đến. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn Tần Thư Dao luôn luôn lẳng lặng cúi đầu, bỗng nhiên cười lạnh : "Tần đại nương, ngươi múa nổi danh trong kinh thành, bằng ngươi tới múa khúc, giúp vui cho chúng ta !"

      Múa cũng phải việc khó, chỉ là tại Mộ Phương Hoa so sánh Tần Thư Dao với kỹ nữ Tình Họa. Nếu Tần Thư Dao múa, như vậy phải thân phận cũng thấp kém như Tình Họa ư!

      Tần Tuyết Như nghe xong cũng lập tức cười theo ; "Đúng vậy. Đại tỷ, hôm nay chỉ có hoàng tử, công chúa, cũng có người ngoài, bằng múa ! Cũng để Tứ hoàng tử xem kỹ thuật múa của tỷ!"

      Tần Thư Dao buông ly trà trong tay, ngẩng đầu hai tròng mắt sáng ngời lộ ra chút lạnh lùng: "Ta chỉ múa phi phượng, mà nơi này sân quá , ta múa được!"

      Ai cũng đều có thể nghe được Tần Thư Dao cố ý cự tuyệt!

      "Chẳng lẽ đại tỷ muốn cãi lại hoàng mệnh?" Tần Tuyết Như tiếp tục làm khó.

      Mộ Phương Hoa sớm muốn giáo huấn Tần Thư Dao chút, chỉ là vẫn chưa bắt được nhược điểm. tại nhìn thấy Tần Thư Dao dám cãi lại mệnh lệnh của nàng, cười lạnh : "Ngươi cho rằng ta dám phạt ngươi? Người đâu, mang ra ngoài đánh tàn phế hai chân của nàng cho ta! Bản công chúa muốn để ngươi cả đời này múa lại được!"

      Lúc này, những người khác cũng đều để ly trà trong tay xuống, tính tình Đại hoàng tử luôn luôn ôn hòa, được cung nữ có thân phận thấp kém sinh ra, cho nên dám đắc tội Mộ Phương Hoa.

      Mà Tam hoàng tử Mộ Thiếu Dục hơi nâng lên chút ý cười yếu ớt, nhìn Tần Thư Dao.

      Chỉ có Tứ hoàng tử giống như hoàn toàn nghe thấy, tiếp tục cúi đầu uống trà.

      Tần Thư Dao nghĩ tới Mộ Phương Hoa hung ác như thế, mặt nàng đổi sắc, hơi cắn răng lại câu nào.

      Mà lúc này Tần Tuyết Như giả bộ lo lắng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com gấp giọng khuyên nhủ: "Đại tỷ, tỷ đây là tội gì chứ? Chẳng qua là múa hồi rồi dừng, sao tỷ lại làm khổ so sánh mình với nữ tử thanh lâu chứ!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 27 mặt hòa khí sau lưng giở trò.

      Tần Thư Dao lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Như, xem ra hôm nay bọn họ muốn làm mình xấu mặt. Có những lời này của Tần Tuyết Như, màn múa này tuyệt đối nguy hiểm.

      Chính trong lúc này, diễn-đàn-lê-quý-đôn Mộ Thiếu Dục luôn luôn mang theo ý cười yếu ớt lại bỗng nhiên mở miệng: "Bát muội, hôm nay chúng ta ra ngoài giải sầu. Muội nương động chút là kêu đánh kêu giết, nếu truyền đến tai Phụ hoàng, chỉ sợ lại muốn trách phạt rồi!"

      Mộ Phương Hoa cam lòng: "Tình Họa mời đến, nàng lại chịu múa. Vậy ai tới giúp vui cho chúng ta!"

      Mộ Thiếu Dục cười nhìn thoáng qua Hàn Thế Quân, giọng ; "Bổn hoàng tử nghe Hàn công tử am hiểu nhất là thổi sáo, bằng thổi khúc cho chúng ta nghe chút thế nào!"

      Hàn Thế Quân nghe xong vẻ mặt lập tức biến thành màu gan heo, khó coi nên lời, chuyện này phải cho rằng là tiểu tướng công sao?

      Bỗng nhiên Mộ Tử Liệt đặt mạnh ly trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Mộ Thiếu Dục, : " cũng phải là cung nhân chơi nhạc!"

      Vốn có chút lo lắng Tần Thư Dao thấy thế, chút cũng sợ, nàng nâng đôi mắt lên nhìn thoáng qua vẻ mặt lúng túng của Hàn Thế Quân, trong lòng có loại thống khoái nên lời.

      Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn như thường: "Tứ đệ hiểu lầm rồi, vừa rồi Bát muội kêu Dao Nhi múa, cũng có coi Dao Nhi là nữ tử thanh lâu đó sao? Đệ cần gì phải để ý như thế!"

      Tần Thư Dao hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, vì sao giờ phút này Mộ Thiếu Dục giúp đỡ nàng, lại kêu vô cùng thân thiết như thế.

      Vốn Hàn Thế Quân có vẻ mặt lúng túng, giờ phút này lại bỗng nhiên đứng lên, mặt còn lúng túng vừa rồi: "Tại hạ quả am hiểu thổi sáo nhất, Tam hoàng tử lại thẳng thắn như thế, vậy nếu tại hạ lại cự tuyệt, có chút có quy củ." xong liền bảo tiểu nhị bên lấy cây sáo đến.

      Trong ngày thường có ít người đến hát rong trong trà lâu, hơn nữa Mộ Thành Hi cũng thích nghe, cho nên trong trà lâu cũng có ít nhạc cụ.

      Chỉ lát, tiểu nhị kia mượn cây sáo trở lại, đưa cho Hàn Thế Quân.

      Trước kia Hàn Thế Quân từng nhiều lần muốn đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, chỉ là Mộ Thiếu Dục thích người có dục vọng sâu đậm như vậy. Sau khi Hàn Thế Quân nỗ lực nửa năm có hiệu quả gì, quả nhiên đầu phục Tứ hoàng tử.

      Thực ra ở kiếp trước, Hàn Thế Quân tốn hai năm công sức mới chiếm được tín nhiệm của Mộ Thiếu Dục.

      Đối với chuyện kiếp trước Hàn Thế Quân đầu nhập vào Mộ Thiếu Dục, Tần Thư Dao cũng biết ít. Chỉ là nàng biết thực ra kiếp trước Hàn Thế Quân cũng từng nịnh bợ Mộ Tử Liệt. Hoặc là tiếp đó xảy ra chút việc, mới làm cho càng thành công chiếm được tín nhiệm của Mộ Thiếu Dục, mà vào lúc ấy vừa vặn Tần Thư Dao gả cho Hàn Thế Quân, làm cho thân phận cùng địa vị của Hàn Thế Quân cũng đề cao ít.

      Cho nên trước đó Tần Thư Dao chỉ cho là vì bản thân nhúng tay vào, mới để Hàn Thế Quân ngược lại đầu phục về phía Mộ Tử Liệt. Nhưng nhìn theo tình hình tại, dường như Hàn Thế Quân còn muốn tiếp tục nịnh bợ Mộ Thiếu Dục. Chẳng lẽ sợ lửa giận của Mộ Tử Liệt sao? Hay là Hàn Thế Quân muốn đắc tội hai bên?

      Mặc kệ như thế nào, Tần Thư Dao nhìn Hàn Thế Quân vẫn mang theo oán hận như trước, nàng cúi đầu uống trà, tận lực để cho mình biểu phẫn nộ ra ngoài.

      Chỉ là khi tiếng sáo nhàng cất lên, Tần Thư Dao lại nhịn được đỏ hai mắt, nàng gắt gao nắm chặt nắm tay, móng tay sớm đâm vào bên trong da thịt, nàng chỉ muốn cho bản thân bình tĩnh lại, nhưng dưới tiếng sáo, nàng có chút khống chế được.

      Nàng nhớ được kiếp trước Hàn Thế Quân cũng thích nhất là thổi sáo cho nàng nghe, mỗi lần thổi đều là lúc nhàn rỗi vô .

      Tần Tuyết Như ngồi ở bên cạnh Tần Thư Dao cũng cảm giác được Tần Thư Dao khác thường, nhịn được trào phúng : "Đại tỷ đây là làm sao vậy?"

      Tần Thư Dao che giấu được bi thống cùng oán hận trong lòng, nàng ngẩng đầu, lạnh lùng ; "Tiếng sáo này khó nghe chết được, vậy mà cũng dám lấy ra bêu xấu! là mất mặt xấu hổ!"

      Hàn Thế Quân vốn còn nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) thổi sáo, nghe thế nhất thời khống chế được, thậm chí thổi sai luôn.

      Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên chút ý cười yếu ớt: "Quả nhiên là khó nghe !"

      Giờ phút này Hàn Thế Quân càng xấu hổ vô cùng, nhất thời biết nên thế nào cho phải.

      Tần Thư Dao nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Hàn Thế Quân, trong lòng thống khoái trận, oán hận mặt càng thêm ràng. Hàn Thế Quân ngừng lại, ôm quyền cúi người với Tần Thư Dao: " biết vì sao nương như thế?"

      Hàn Thế Quân phải người ngu, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Tần Thư Dao oán hận , cũng thấy ở trong mắt, chỉ là vì sao Tần Thư Dao thống hận bản thân như thế. Hôm nay bọn họ mới gặp mặt lần thứ hai mà thôi, mà trước đó làm chuyện gì đắc tội Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao hung dữ : " luật được, đủ êm tai!"

      "Vậy nương cũng thổi sáo chứ?"

      Kiếp trước bởi vì Hàn Thế Quân thích, cho nên Tần Thư Dao cũng thổi sáo, hơn nữa nàng thổi còn tốt hơn Hàn Thế Quân nhiều. Chỉ là tại nàng tuyệt muốn thấy cây sáo này, trí nhớ kiếp trước nàng mất , nhưng mấy thứ này nàng cũng muốn thấy lại.

      " !" Tần Thư Dao gần như cắn răng hung dữ .

      Tần Tuyết Như lập tức cười lạnh : "Vậy vì sao đại tỷ khí thế như vậy?"

      Tần Thư Dao biết hôm nay cảm xúc bản thân có chút khống chế được, nếu như có tiếng sáo này có lẽ nàng còn có thể nhịn chút, nhưng tiếng sáo này lại làm cho nàng nhớ tới đủ loại kiếp trước.

      mặt nàng cười lạnh: " thổi, nhưng nghe. Tiếng sáo này còn bằng Lý đại tiểu thư thổi lần trước!"

      "Ngươi hoài nghi người của ca ta tốt?" Mộ Phương Hoa hừ lạnh .

      Tần Thư Dao có chút đâm lao phải theo lao, hôm nay nàng quả có chút khống chế được, hơn nữa trước mắt những người này mỗi người nàng đều đắc tội nổi.

      Đúng lúc này, tiếng cười trong trẻo truyền đến, đám người nhìn ra cửa, nhìn thấy gã nam tử mặc xiêm y màu lam, tay còn cầm chiếc quạt xếp, tiêu sái bước vào.

      "Ngũ đệ, cuối cùng đệ cũng đến!" Đại hoàng tử Mộ Phượng Thiên đứng lên, sau đó lôi kéo Mộ Thành Hi ngồi vào bên người .

      "Ta vừa rồi nghe Tứ ca muốn kêu Tình Họa đến hiến vũ, mà Tình Họa cũng dám lấy lý do bệnh đến, cho nên hoàng đệ đặc biệt sai người mang nàng đến."

      Mộ Tử Liệt vốn muốn châm chọc khiêu khích chút, thấy thái độ của Mộ Thành Hi chân thành, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.

      "Chẳng qua là kẻ nữ tử thanh lâu, Ngũ đệ cần để ở trong lòng!" Mộ Phượng Thiên cười .

      Mộ Tử Liệt ; "Trà lâu của Ngũ đệ buôn bán ngược lại tệ, chỉ là chút bạc này biết có phải đều rơi vào trong quốc khố hay thôi!"

      Bọn họ vốn hợp nhau nhiều thứ, cho nên Mộ Tử Liệt cũng nghĩ che giấu.

      mặt Mộ Thành Hi vẫn mang theo mỉm cười như trước: "Chuyện này cần Tứ ca lo lắng. Chỉ là Tứ ca xa hai năm, làm Phụ hoàng lo lắng ít đâu!"

      Vừa nghe chuyện này Mộ Tử Liệt liền tức giận buồn bực thôi, sở dĩ phải xa, nguyên nhân chính là vì Mộ Thành Hi, di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m bằng thế nào bỏ quên Yến kinh, du ngoạn bên ngoài.

      Đây là hồi nội đấu, Tần Thư Dao nghĩ tham dự, cũng đồng ý tham dự. Chỉ là giờ phút này nàng cũng có biện pháp rời .
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 28 Có nguyên nhân sợ hãi khi gặp người quen

      Sắc mặt Mộ Tử Liệt khó coi, d∞đ∞l∞q∞đ cho dù là Mộ Phương Hoa để tâm, lúc này cũng nghe ra ít, tuy rằng trong ngày thường nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng dù sao lớn lên ở trong cung, cũng biết hết thảy những lục đục trong cung với nhau.

      "Ngũ ca, tên hoa khôi kia của huynh đâu? Sao còn chưa đến?" Mộ Phương Hoa cố ý sang chuyện khác.

      Mộ Thành Hi cười : "Qua lát liền đến!"

      khí trong phòng có chút ngưng trọng, lại sau lúc lâu, Tình Họa mới khoan thai đến chậm.

      Hôm nay nàng mặc kiện áo ngoài màu trắng nhạt thêu hai con hồ điệp đùa giỡn hoa, cổ áo có thêu vài hoa mai hoa đào màu sắc lộng lẫy, phía dưới mặc kiện váy lụa xấp ly màu đỏ tinh tế lung linh, mái tóc bối lên tự nhiên, nghiêng nghiêng tóc có cài cây trâm Khổng Tước xanh ngọc ra màu xanh biếc, hạt trân châu tỉ mỉ di chuyển theo bước chân của nàng, nhàng đong đưa. Phảng phất như nàng tiên nữ trong tranh vậy, nhàng mỉm cười.

      Tuy rằng trang điểm đơn giản, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước. Nàng nhàng cúi thân mình, dịu dàng : "Thân thể Tình Họa có chút khoẻ, thể múa, thỉnh các vị thứ lỗi!" xong lại vội vàng cầm lấy khăn khẽ ho khan vài tiếng, tựa hồ bệnh .

      nữ tử xinh đẹp như vậy, cho dù là bệnh cũng như là Tây Thi ôm ngực*, làm cho người ta thương tiếc.

      (*Tây Thi ôm ngực (tây tử phủng tâm): chỉ bệnh trạng của mỹ nữ; xưa có chuyện Tây Thi khi buồn sầu thường ôm tim nhíu mày nhưng vẫn rất đẹp.)

      Tần Thư Dao nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tình Họa trước mắt, nàng nghĩ tới hóa ra Tình Họa là người quen cũ của nàng, chỉ là nghĩ tới thời điểm này nàng ta lại là hoa khôi của quần phương viện.

      Lúc này mọi người cảm thán khuôn mặt đẹp của Tình Họa, hoàn toàn chú ý tới Tần Thư Dao kinh ngạc.

      Mộ Tử Liệt sớm còn nhẫn nại tiếp tục uống trà tán gẫu, đột nhiên đứng lên, đến phía trước Tình Họa, bỗng nhiên ôm Tình Họa vào trong ngực, cười với Mộ Thành Hi; " ra Ngũ đệ còn cất giấu tiểu mĩ nhân như vậy, chỉ là biết Ngũ đệ có thể nhịn đau bỏ những thứ thích hay ..."

      Vẻ mặt Tình Họa kinh hoảng, thân thể cũng có chút cứng ngắc.

      Dù sao trong phòng này còn có mấy nương chưa lấy chồng, đám người Tần Thư Dao thấy sắc mặt khỏi hơi đỏ lên, đều cúi đầu dám nhìn thẳng.

      Sắc mặt Mộ Thành Hi có chút khó coi: "Nếu Tứ ca thích, liền đưa cho Tứ ca, cũng chỉ là nữ tử thanh lâu!"

      "Ha ha... Vẫn là Ngũ đệ hào phóng." xong liền ôm lấy Tình Họa ra khỏi phòng.

      Giờ phút này mọi người cũng đều có hứng thú uống trà, mọi người đều dần dần tản .

      Chỉ là Tần Thư Dao nghĩ tới, việc hôm nay làm cho nàng phát việc mà kiếp trước chưa từng biết đến, hơn nữa cũng quấn nàng vào bên trong thị phi phải trái.

      Sau khi Tần Thư Dao trở lại Tần phủ, mà cũng bởi vì thân thể trưởng công chúa Hoa Phượng thoải mái, tạm thời cần Tần Thư Dao học tập. Cho nên trong khoảng thời gian này Tần Thư Dao cũng ra ngoài.

      Chỉ là từ ngày sau khi nhìn thấy Tình Họa, nghi ngờ trong lòng nàng càng ngày càng sâu, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Tình Họa này kiếp trước nàng gặp qua, hoặc có thể là lão bằng hữu.

      Nhưng vào lúc đó nàng ta gọi là Tình Họa, mà là Dương Liễu Nhi.

      Tần Thư Dao phát từ khi bản thân trọng sinh trở lại mười hai tuổi, rất nhiều chuyện đều giống với kiếp trước.

      "Tiểu thư, nghe Nhị tiểu thư đánh Tam tiểu thư bạt tai..." Tĩnh Nguyệt đánh gãy Tần Thư Dao trầm tư, cau mày sốt ruột .

      Tần Thư Dao lập tức đứng lên, nhíu mày : "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Hai ngày này trong phủ gió êm sóng lặng, tuy rằng Tần Thư Dao biết đám người Tần Tuyết Như tuyệt đối dễ dàng buông tha nàng như vậy, lại nghĩ rằng bọn họ lại muốn xuống tay từ người Tần Khả Cầm!

      Tính tình Tần Khả Cầm luôn luôn yếu đuối, thân thể lại suy yếu, làm sao có thể vô duyên vô cớ đánh Tần Tuyết Như, nhất định là xảy ra chuyện gì trong lúc đó rồi.

      Tĩnh Nguyệt lắc lắc đầu : "Nô tì chỉ biết là Tam tiểu thư đưa cho Nhị tiểu thư chén canh hạt sen bách hợp, nhưng biết sao Nhị tiểu thư lại hất chén canh hạt sen bách hợp xuống đất như thế, thậm chí còn đánh Tam tiểu thư!"

      Tần Thư Dao vội vội vàng vàng đến chỗ Tần Khả Cầm, vừa mới tiến vào sân chợt nghe thấy tiếng Ngô thị khóc.

      "Tuy rằng mẹ phải là mẹ đẻ của con, nhưng ta đối đãi với con như thân sinh từ , sao con có thể lời này?"

      Tần Thư Dao nhíu chặt hai hàng lông mày, hai chân chạy nhanh hơn.

      Vừa vào trong phòng liền nhìn thấy Tần Khả Cầm quỳ mặt đất, mặt đầy nước mắt: "Mẫu thân, phải, nữ nhi cố ý đánh tam muội, là tam muội nàng..."

      "Im miệng! phải ngươi vừa mới ta phải là mẹ đẻ của ngươi sao? Ta dạy dỗ được ngươi, tự có người dạy ngươi!" Ngô thị lạnh mặt phẫn nộ quát.

      Lúc này Tần Thư Dao vội vàng ngăn ở trước mặt Ngô thị, vội vàng : "Mẫu thân, chừng trong đó có hiểu lầm gì đó!"

      "Hiểu lầm? Ngươi nhìn mặt Như Nhi có dấu bàn tay. Ngay cả Ngọc Bích cũng có thể làm chứng cho Như Nhi."

      mặt trái của Tần Tuyết Như đứng ở bên quả dấu đỏ bàn tay, mặt nàng ta cũng rơi lệ, lôi kéo tay Ngô thị, khóc : "Mẹ, quên ! Nhị tỷ cũng cố ý, cũng là nữ nhi lắm miệng, lời sai, mới chọc nhị tỷ tức giận!"

      Tần Khả Cầm quỳ mặt đất, mặt vừa tức vừa hận lại nên câu phản bác.

      Nàng quả đánh Tần Tuyết Như bạt tai, nhưng cũng là do bản thân Tần Tuyết Như quá đáng, hơn nữa? Bát canh hạt sen bách hợp kia cũng phải Tần Khả Cầm ném . Chỉ là khi đó trong phòng cũng chỉ có hai người nàng và Tần Tuyết Như, hoàn toàn có ai làm chứng cho nàng.

      Ngô thị lôi kéo tay Tần Tuyết Như: "Như Nhi, con cũng đừng khổ sở. Tuy rằng lão phu nhân có tấm lòng nhân hậu, nhìn nàng tuổi tang mẫu, thân thể lại khoẻ, cho nên mới dung túng nàng như vậy. Nhưng chuyện này con có lý, lão phu nhân tuyệt đối cứ che chở nàng như vậy."

      xong liền lôi kéo tay Tần Tuyết Như muốn Vinh Thọ Đường, tìm Tần lão phu nhân lý luận.

      Tần lão phu nhân hận nhất chính là người kiêu căng ương ngạnh, tuy rằng tại Tần Thư Dao được Tần lão phu nhân thích, nhưng việc hôm nay ở mặt nổi quả là Tần Khả Cầm có lỗi.

      Tần Thư Dao thấy Tần Khả Cầm câu phản bác cũng nên lời, liền biết muội ấy có nhân chứng, mà mặt Tần Tuyết Như còn có dấu bàn tay.

      Nàng vội vàng quỳ xuống, cầu xin : "Kính xin mẫu thân tha cho Cầm Nhi lần này, muội ấy tuổi thân thể lại suy yếu, thể chịu phạt nổi!"

      Việc hôm nay Ngô thị muốn bắt chẹt Tần Thư Dao, nếu phải nàng con trai của bà cũng đến mức bị đưa đến Vinh Thọ viện. Hơn nữa Tần lão phu nhân còn cho ông ấy nhìn xem con trai của mình, nghe nô tài phía dưới , Tần Minh Hi mỗi ngày khóc nháo, cũng ăn cơm.

      Tần lão phu nhân cũng quản nó, tùy nó hồ nháo, cũng kêu hạ nhân cho nó cơm ăn, nghe tại người cũng gầy vòng lớn.

      Ngô thị nghe xong những lời đó trong lòng giống như là bị đao cắt, vừa đau lòng vừa khó chịu. Nếu phải Tần Thư Dao thầm lừa gạt, làm sao Tần Minh Hi chịu khổ như vậy!

      "Thân thể Nhị tiểu thư yếu ớt, Như Nhi có lòng đưa cho nàng canh hạt sen bách hợp. Nàng ngược lại tốt, lại hất canh hạt sen bách hợp, trả lại cho Như Nhi bạt tai. Hôm nay mặc kệ thế nào ta cũng muốn đến chỗ lão phu nhân đòi lại công đạo."

      Ngô thị lôi kéo tay Tần Tuyết Như, ra khỏi phòng.

      Tần Thư Dao nhìn Tần Khả Cầm vẫn còn ngẩn người quỳ mặt đất, lo lắng hỏi: "Muội chút, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

      Tần Khả Cầm lau nước mắt trong mắt, sau đó chọn vài câu trọng yếu .

      ra là khi Tần Tuyết Như bưng canh hạt sen bách hợp đưa đến trong phòng Tần Khả Cầm, Tần Khả Cầm nghỉ ngơi. diễn-đàn-lê-quý-đôn Tần Tuyết Như liền đuổi hạ nhân ra ngoài, Tần Khả Cầm biết trong đó này có trá, liền rời giường muốn chuyện phiếm vài câu.

      Nơi nào nghĩ đến Tần Khả Cầm vừa mới mặc xong quần áo, Tần Tuyết Như liền ném canh hạt sen bách hợp xuống đất, sau đó bỗng nhiên hét lên tiếng, lại đột nhiên xông tới đánh Tần Khả Cầm.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 29 Dời mục tiêu hóa đáng thương

      Tần Khả Cầm nhất thời hoang mang biết có phản ứng gì, lúc này Tần Tuyết Như lại mắng to nàng khắc chết mẹ đẻ, lại mắng Tần Thư Dao là đồ biết xấu hổ, ở bên ngoài quyến rũ nam nhân.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Sau đó lại giơ tay lên muốn đánh Tần Khả Cầm, nhưng giờ phút này Tần Khả Cầm sớm bị chọc giận, nàng thấy Tần Tuyết Như như thế, cũng tức giận giơ tay lên hung hăng đánh Tần Tuyết Như bạt tai.

      Chính vào lúc này Ngọc Bích ở ngoài chờ nghe được tiếng vang, vọt tiến vào, sau đó liền lao ra tìm Ngô thị.

      Sau khi Tần Thư Dao nghe xong trong lòng buồn bực thôi, nàng vội vàng nâng Tần Khả Cầm từ dưới đất lên, sau đó giọng trấn an : "Đừng lo lắng, mọi chuyện có tỷ! Bây giờ chúng ta chạy nhanh đến chỗ lão phu nhân, sau đó dập đầu nhận sai trước mặt lão phu nhân. Về phần cái gì cũng đều cần !"

      Tần Khả Cầm gật gật đầu, do Bạch Linh đỡ đến Vinh Thọ Đường.

      Vừa đến Vinh Thọ Đường liền nhìn thấy hai người Tần Tuyết Như cùng Ngô thị, khóc sướt mướt tố khổ trước mặt Tần lão phu nhân.

      Mà mặt Tần lão phu nhân đen lại, lạnh lùng : "Nhị nha đầu nhìn giống như hiểu quy củ như vậy, ngươi vẫn nên ràng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

      Đứng ở cửa Tần Thư Dao nghe câu đó, trong lòng cũng kích động như vừa rồi. Nàng vội vàng mang theo Tần Khả Cầm tiến vào, sau đó cùng Tần Khả Cầm quỳ gối trước mặt Tần lão phu nhân.

      "Tổ mẫu, cháu biết sai rồi." Tần Khả Cầm quỳ mặt đất, thấp giọng nỉ non .

      "Thôi thôi, chẳng qua là tranh cãi ầm ĩ giữa tỷ muội mà thôi. Lúc ta tuổi trẻ cũng thường như vậy, các ngươi đều đứng lên ."

      Ngô thị vừa nghe xong lập tức lớn tiếng khóc: "Lão phu nhân, tuy rằng hai người bọn họ có mẹ đẻ, nhưng người cũng thể thiên vị bọn họ như vậy. Trong ngày thường ăn mặc dùng, con từng bạc đãi bọn họ chưa. Nhưng hôm nay Nhị tiểu thư vẫn còn như vậy, còn ít lời khiến lòng người lạnh ngắt!"

      Về phần những lời chưa này, chỉ có hai người Tần Tuyết Như và Tần Khả Cầm ở trong phòng, mà mặt Tần Tuyết Như còn mang theo vết thương, bà ta càng làm cho mọi người thêm tin tưởng!

      "Nó còn lời đó nữa hả?" Tần lão phu nhân cau mày hỏi.

      Hai tròng mắt Tần Tuyết Như đỏ bừng, nàng ta khịt khịt mũi, dấu ấn màu đỏ mặt cũng có vẻ càng thêm ràng: "Nhị tỷ , tỷ ấy có người muội muội như cháu đây, tỷ ấy cũng chỉ có người thân là đại tỷ. mọi người từ xuống dưới của Tần gia khi dễ tỷ ấy, cũng nghiêm chỉnh xem tỷ ấy là chủ tử!"

      Tần lão phu nhân nghe xong những lời này, vẻ mặt tức giận: "Nhị nha đầu, lời này là cháu ?"

      Tần Khả Cầm vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Tổ mẫu, cho dù cháu hiểu chuyện, cũng ra loại lời này!"

      "Nhị tỷ, , cần gì phải phủ nhận chứ! Nha hoàn Ngọc Bích của muội cũng nghe được ràng!"

      Lúc đó Tần Tuyết Như sớm đuổi nha hoàn của Tần Khả Cầm , ngược lại giữ Ngọc Bích canh ở cửa, cho nên tại Tần Khả Cầm bất hạnh nhân chứng nào.

      Tần lão phu nhân đen mặt, lời.

      Tần Thư Dao biết quản chuyện này là hay giả, sợ là Tần Khả Cầm phải chịu phạt.

      Ngô thị cũng ở bên thấp giọng nỉ non: "Trong phủ này ai coi con là chủ tử, cung cấp thức ăn ngon, nửa điểm cũng dám qua loa, nghĩ tới lại bị người mắng. Người mẹ ta đây là khó làm a..."

      Tần lão phu nhân lạnh mặt, phẫn nộ quát: "Gào khóc cái gì, nó là đứa bé choai choai hiểu chuyện. Ngươi làm mẫu thân, dạy dỗ nhiều mới đúng, ở chỗ này khóc có ích lợi gì!"

      Ngô thị bị Tần lão phu nhân quát, dám khóc thành tiếng, chỉ lấy khăn nhàng lau nước mắt, giống như nhận hết tất cả ủy khuất vậy.

      "Việc hôm nay quả là nhị nha đầu có chút làm quá, trong ngày thường bà niệm tình cháu thân thể khoẻ, cho nên cũng có chút lơ là quản giáo, mẫu thân cháu lại bận bịu chuyện trong phủ, có cách nào khác chiếu cố cháu. Tính tình Hi Nhi bướng bỉnh, cũng có bạn, bằng cháu cũng chuyển đến Vinh Thọ Đường, theo Hi Nhi học tập luôn thể!"

      Ngô thị nghĩ tới Tần lão phu nhân làm như vậy, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

      Tần Khả Cầm còn tưởng rằng bản thân chắc chắn bị phạt, nghĩ tới chỉ là chuyển đến nơi ở của Tần lão phu nhân, lập tức yên tâm, vội vàng dập đầu tạ ơn.

      Tần Thư Dao cũng khẽ thở ra hơi, xem ra Tần lão phu nhân luôn già , nhưng chưa lẩm cẩm. Xem ra chuyện này Tần lão phu nhân vẫn biết .

      Hai mắt của Tần Tuyết Như đỏ hồng mang vẻ mặt ủy khuất, Ngô thị khóc càng hung dữ: "Có lão phu nhân dạy tự nhiên là tốt, chỉ là những lời của con nó làm người mẹ con đây rất thương tâm!"

      Mặc kệ như thế nào, mặt Ngô thị cũng có gì ổn.

      Tần Tuyết Như ngược lại có nháo giống như trước đây, chỉ cầm khăn lau nước mắt, thấp giọng nỉ non : "Có khả năng là nhị tỷ hiểu lầm cháu, hi vọng tổ mẫu ."

      Nhìn bộ dạng hiểu biết của Tần Tuyết Như, sắc mặt Tần lão phu nhân dễ nhìn hơn ít, bà hơi vuốt cằm: "Được rồi, chuyện này liền như vậy . Các ngươi đều xuống !" xong lại với Tần Khả Cầm: "Nhị nha đầu, cháu trước hết ở lại đây. Những đồ vật gì đó của cháu bà cho người thu thập!"

      Tần Khả Cầm lau nước mắt, gật gật đầu.

      Tần Thư Dao thấy thế trong lòng cũng yên tâm ít, trong mắt Tần lão phu nhân Ngô thị đủ khả năng để lật nổi cánh hoa. Chỉ là chuyện này như ý nguyện của bà ta, chắc được bao lâu lại bày ra thủ đoạn gì tới đùa giỡn.

      Ngày kế tiếp lại khôi phục gió êm sóng lặng, mà lúc này Tiết gia lại xảy ra chuyện lớn, đầu tiên là Tiết lão gia trước, qua bao lâu Tiết phu nhân cũng qua đời theo, chỉ còn lại mồ côi Tiết Nhã.

      Mà thúc bá Tiết Nhã lại thấy Tiết Nhã mồ côi, lại còn chưa cập kê, liền đoạt những đồ đáng giá .

      Sau khi Ngô thị biết lập tức phái người đón Tiết Nhã đến trong phủ, hai người ôm nhau khóc trận, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Ngô thị niệm tình tình nghĩa tỷ tỷ mình, lại thấy tuổi Tiết Nhã còn , liền thương lượng với Tần Lương giữ Tiết Nhã ở lại.

      Tần Lương cũng phải người máu lạnh, ông ta cũng nghe chút chuyện của Tiết gia, thấy Tiết Nhã mồ côi lẻ loi hiu quạnh, liền gật đầu đồng ý.

      Chuyện này cùng kiếp trước hoàn toàn ăn khớp, Tiết Nhã vốn được sắp xếp đến ở lại Thủy Vân lâu, cách Hinh Hương Viện Tần Thư Dao gần nhất.

      Tiết Nhã đến ngày thứ hai, nàng liền cầm khăn chính mình thêu hiếu kính Tần lão phu nhân, tuy rằng Tần lão phu nhân thích nàng, nhưng thấy nàng mồ côi, cũng khó xử nàng, lại cầm đôi vòng tay phỉ thúy đưa cho Tiết Nhã làm lễ gặp mặt.

      Tần Thư Dao đấm chân cho Tần lão phu nhân, cười : "Sợ là muội muội còn chưa quen thuộc Tần phủ , ta mang muội muội dạo quanh Tần phủ."

      Tiết Nhã mặc thân trường y thêu hoa mai trắng thuần, đầu chỉ tùy ý búi tóc vân kế, chỉ cài đóa hoa trắng , có vẻ càng thêm suy nhược cùng điềm đạm đáng .

      mặt tái nhợt của nàng nâng lên nụ cười yếu ớt: " cần làm phiền biểu tỷ, muội người để tang mỗi ngày ngồi ở trong phòng luyện chữ, học chút nữ công là được rồi!"

      Những lời này lại làm cho Ngô thị phen thương tiếc: "Đứa bé đáng thương, mới bao lớn, còn song thân, kế tiếp nên làm thế nào cho phải đây!"

      Tiết Nhã bị những lời này của Ngô thị chọc cho khóc lên, cầm khăn lau nước mắt.

      Tần lão phu nhân hơi nhíu mày, than tiếng: "Tuy cháu còn trẻ tuổi, nhưng cũng hiểu quy củ. ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Chỉ là sau này đó là nhà của cháu, cũng cần câu nệ như thế. Biểu tỷ cháu mang cháu dạo, liền dạo . Miễn cho đến lúc đó lạc đường."

      Lúc này Tiết Nhã mới hơi cúi thân mình: "Đa tạ lão phu nhân!" Sau đó lại với Tần Thư Dao: "Vậy làm phiền biểu tỷ!"

      Trong mắt Tần Thư Dao thoáng qua cười lạnh, lại : "Chuyện này vốn là tỷ nên làm!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Chương 30 Phạt thành Tiết Nhã vào phủ

      Trong khoảng thời gian này Tần lão phu nhân muốn chiếu cố Tần Minh Hi và Tần Khả Cầm, thời gian cũng trở nên bận rộn hơn, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn chỉ là tuổi bà lớn, thân thể cũng càng ngày càng mệt mỏi.

      Cho nên giờ phút này cũng có chút ít mệt mỏi, liền phất phất tay : "Dao Nhi, bây giờ cháu mang nàng dạo !"

      Tần Thư Dao hơi cúi người chào, với Tiết Nhã: " thôi!"

      Tiết Nhã hơi cúi đầu, đứng sau lưng Tần Thư Dao.

      Kiếp trước Tần Thư Dao bị chính bề ngoài yếu đuối này của Tiết Nhã mê hoặc, bởi vì hai người bọn họ ở gần nhau, Tần Thư Dao lại cảm thấy hai người các nàng đồng bệnh tương liên, cho nên càng thân thiết hơn Tần Khả Cầm.

      Chỉ là nghĩ tới Tiết Nhã thực ra là con bọ cạp độc!

      ra Tần Thư Dao biết người Ngô gia sớm viết thư để Tiết Nhã chuyển đến ở Ngô gia, chỉ là Tiết Nhã càng thích Tần gia có quyền thế, cho nên cố ý ở lại Tiết gia chịu . Sau đó lại chờ thúc bá của nàng ta đến khi dễ mình, để cho Ngô thị tới cứu nàng ta.

      Nàng ta cũng đánh cược, đánh cược tình cảm của Ngô thị có thâm hậu với tỷ tỷ hay , chỉ là Tiết Nhã đánh cược thắng, quả nhiên nàng ta được lập tức đưa đến Tần gia. Lúc này trong lòng Tiết Nhã rất vui mừng, chỉ là mặt nàng ta cũng lộ ra chút gì.

      Nếu như lần trọng sinh này, có lẽ Tần Thư Dao vẫn bị vẻ bề ngoài yếu đuối của Tiết Nhã lừa gạt. Nếu phải là mình trong lúc vô tình nghe được, Tần Thư Dao đều vĩnh viễn biết việc đến Tần gia cũng là do chính Tiết Nhã tỉ mỉ sắp đặt.

      "Biểu tỷ, đa tạ tỷ. Nếu tỷ dẫn muội vòng, muội lạc đường mất!"

      Trạch viện của Tần gia cũ trăm năm, mấy năm trước có bố trí lại lần, cho nên cảnh sắc diễm lệ, lúc này lại là mùa hoa nở, khắp nơi đều là hoa tươi và lá cây xanh ngắt đủ loại màu sắc, càng thêm tao nhã cùng mới lạ.

      Trong lòng Tiết Nhã vui mừng, mặt cũng càng thêm dè dặt cẩn trọng.

      mặt Tần Thư Dao mang theo chút cười yếu ớt: "Nhã Nhi, cần khách khí. Muội và ta cũng là biểu tỷ muội, lại ở gần nhau như vậy. Nếu có gì cần giúp đỡ, tới tìm tỷ. Ta thấy thân quần áo của muội có chút cũ nát, lại thấy muội còn trong thời gian để tang, màu sắc sặc sỡ cũng thích hợp với muội, vừa vặn ở chỗ ta có vài món màu sắc nhạt, đợi lát nữa ta phái người đưa qua cho muội!"

      "Cái này sao được chứ? Nhã Nhi làm phiền biểu tỷ, sao biết xấu hổ lại lấy đồ của biểu tỷ chứ?" Tiết Nhã hơi cúi đầu, che giấu vui mừng trong hai mắt.

      Trong lòng Tần Thư Dao cười lạnh, mặt vẫn thân thiết như trước: "Muội cái gì vậy, hai ta là biểu tỷ muội, cần gì phải khách khí như thế. Đợi lát nữa ta bảo Lục Chi đưa tới cho muội."

      Cuối cùng Tiết Nhã vẫn có chút xấu hổ gật gật đầu, hai người lại hàn huyên lát, Tiết Nhã liền lấy cớ thân thể thoải mái trở lại Thủy Vân lâu nghỉ ngơi.

      Thực ra Tần Thư Dao biết , đây là Tiết Nhã tránh nghi ngờ. Nàng ta muốn sống yên ổn ở Tần gia, nên nịnh bợ phải là Tần Thư Dao nàng, mà là Tần Tuyết Như.

      Tiết Nhã vừa mới vào cửa ngày thứ hai, nếu thân thiết với Tần Thư Dao quá, sợ Tần Tuyết Như mất hứng.

      Tần Thư Dao thấy nàng ta như vậy, càng lôi kéo tay nàng ta : "Muội thoải mái chỗ nào, muốn mời đại phu đến bắt mạch chút hay ?"

      Tiết Nhã vội vàng lắc đầu: "Muội sao, chẳng qua có chút choáng váng đầu thôi! Biểu tỷ cần lo lắng, muội trở về ngủ giấc sao!" xong lập tức mang theo nha hoàn về trước.

      Xem ra giờ phút này Tiết Nhã có ý muốn kết giao với nàng, chỉ là sau này vì sao bỗng nhiên muốn tiếp cận nàng nhỉ? Chẳng lẽ là Tần Tuyết Như cố ý sai sử? Hay là Ngô thị ám chỉ cái gì?

      Mặc kệ như thế nào kiếp này nàng để cho bọn họ đắc ý, nàng làm cho Tiết Nhã sống đau khổ ở Tần gia.

      Sau khi về tới Hinh Hương Viện, Ngụy Tử vội vã chạy vào, thấy trong phòng cũng chỉ có mình Tĩnh Nguyệt, lập tức vui mừng : "Tiểu thư, quả nhiên như người sở liệu. Trà Hương kia cấu kết với gã sai vặt ngoại viện, bọn họ ở tây viện, cần phải dẫn người bắt!"

      Nghe vậy khóe miệng Tần Thư Dao khẽ nhếch lên, xem ra Trà Hương thực phải là người an phận. Chỉ cần chứng cứ phạm tội này cũng chỉ Tần Lương chán ghét Ngô thị, mà còn phải liên lụy ra lớn hơn nữa mới đúng.

      Tần Thư Dao lắc đầu : " cần sốt ruột như thế, hai người kia lui tới sợ cũng sớm được thời gian." Sau đó lại với Tĩnh Nguyệt: "Ngươi lục soát trong phòng Trà Hương, nhìn xem có cái gì khả nghi, lập tức lấy tới cho ta!"

      Tĩnh Nguyệt lập tức cúi người thi lễ, ra khỏi phòng.

      Ngụy Tử có chút thất vọng, vội vàng : "Tiểu thư, cơ hội tốt như vậy cứ bỏ lỡ sao? Nếu như bị Trà Hương phát điều gì, muốn bắt được nhược điểm của hai người bọn họ sợ đơn giản như vậy!"

      Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Ngụy Tử, cười lạnh : "Chủ tử làm việc, đến phiên ngươi nô tài xen mồm vào sao!"

      Ngụy Tử nghĩ tới bản thân vừa rồi còn lập công lao, lúc này lại bị quở trách, hai mắt nàng đỏ ửng cũng dám thêm câu phản bác nào nữa!

      Sau lúc lâu, Tĩnh Nguyệt ra từ trong phòng Trà Hương, trong tay thêm phong thư, nàng đưa phong thư cho Tần Thư Dao xem.

      Tần Thư Dao mở phong thư ra tinh tế nhìn lần, sắc mặt hơi chút phiếm hồng, nương còn chưa lấy chồng, mà giữ thơ dâm. Xem ra Trà Hương này phải là người tốt, chỉ là cũng muốn cám ơn phong thư này của nàng ta.

      Nàng gấp lại tờ giấy, vẻ mặt nghiêm túc=Diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn "Việc hôm nay tuyệt đối được truyền ra ngoài, các ngươi hiểu chưa!"

      Hai người Ngụy Tử và Tĩnh Nguyệt đều nhao nhao gật đầu.

      Ngày hôm đó sau khi tới trễ bữa cơm chiều, Tần Thư Dao mang theo nha hoàn đến hồ sen ngắm hoa sen, vừa vặn nhìn thấy Tần Tuyết Như ngồi ngắm cảnh ở đình hóng mát bên cạnh.

      Lúc này đúng là giữa hè, sắc trời màu da cam dần dần chìm về phía Tây, mặt đất giống như là bị bao phủ tầng hào quang màu quýt nhàn nhạt.

      Tần Thư Dao cũng đuổi bọn hạ nhân , sau đó mình đến trước mặt Tần Tuyết Như, cười : "Hôm nay tam muội hăng hái, sao mình ngồi ngắm cảnh ở chỗ này vậy!"

      " cần ngươi quản, cút ngay cho ta!" có người ngoài, Tần Tuyết Như cũng che giấu oán hận với Tần Thư Dao.

      Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên thoáng cười lạnh, thời điểm muốn ngồi xuống, bỗng nhiên cách đó xa truyền đến từng đợt tiếng khóc của trẻ con. Tần Thư Dao kích động đứng thẳng thân mình, vội vàng : "Ai nha, phải tiếng khóc này truyền đến từ chỗ núi giả sao! Vừa rồi ta còn thấy tứ đệ chơi đùa ở chỗ núi giả đó!" xong liền vội vã chạy đến chỗ núi giả kia.

      Có lẽ lâu rồi Tần Tuyết Như chưa thấy Tần Minh Hi, vừa nghe Tần Minh Hi xảy ra chuyện, liền vội vội vàng vàng theo Tần Thư Dao chạy đến chỗ núi giả kia.

      Nhưng sau khi đến núi giả, hoàn toàn nhìn thấy đứa trẻ nào, mà bởi vì Tần Thư Dao phía trước cực nhanh, đợi đến khi Tần Tuyết Như đuổi tới hoàn toàn nhìn thấy Tần Thư Dao đâu.

      Chính trong lúc này bỗng nhiên bóng dáng vọt ra, sau đó ôm lấy Tần Tuyết Như. Nhất thời Tần Tuyết Như có phòng bị, bị ôm lấy gắt gao, Tần Tuyết Như lập tức kinh hoảng kêu to, nhưng miệng lập tức bị ngăn lại.

      Tần Tuyết Như ghê tởm trận, lại khó chịu, nàng kinh hoảng vừa đá vừa đạp, nhưng lúc này sức lực nàng quá , hoàn toàn thể động đậy.

      "Tiểu thư... Tiểu thư, người ở đâu..."

      Giờ phút này giọng Ngọc Bích truyền đến cách đó xa, mà tên nam tử kia vội vàng buông Tần Tuyết Như ra, sau đó vội vàng chạy qua hướng núi giả.

      Thời điểm Ngọc Bích đuổi tới, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn vừa vặn nhìn thấy bóng lưng tên nam tử kia. Vẻ mặt nàng ta nghi hoặc nhìn Tần Tuyết Như, hỏi: "Tiểu thư, sao ngài ở trong này vậy?"

      Chỉ thấy vẻ mặt Tần Tuyết Như đỏ bừng, nàng kinh hoảng nhìn thoáng qua Ngọc Bích, hốt ha hốt hoảng : "... có việc gì..."

      Vẻ mặt Ngọc Bích nghi hoặc, nhưng dù sao cũng là chuyện của chủ tử, nàng hạ nhân dám xen mồm vào, cho nên liền theo Tần Tuyết Như trở về Như Ý Uyển.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :