☆4 : Thăng quan phát tài, thê bỗng đột tử !
Ed : Mẹ Chíp
Cũng đêm đó...
Có người thăng quan, cũng còn có kẻ phát tài!
" Thiếp ....." Trong căn nhà đất tồi tàn, thiếu phụ nhìn đầy bàn ngân lượng rơm rớm lau nước mắt, " Con thơ bệnh tình trở nặng sắp chết đến nơi rồi, người làm mẹ như thiếp làm gì còn tâm tư vào cung làm nhũ mẫu cho bệ hạ chứ !"
" Nàng đừng có gở !" Trượng phu sốt ruột liên tục kéo tay thê tử, " Đây là thánh chỉ lẽ nàng dám kháng lệnh?" Miệng tay kéo nàng ra ngoài, " Thôi đừng lề mề nữa, công công đứng đợi bên ngoài nãy giờ !"
" Thiếp muốn, cầu chàng... " Thiếu phụ khóc lóc thảm thiết sống chết bám chặt vào cạnh giường nơi con thơ nằm, " Cầu chàng cho thiếp ở lại chăm con.... đêm thôi cũng được....nửa đêm....van cầu chàng, khắc.... khắc thôi cũng được !"
" Thủy nương , ngươi xin chỉ cần nhìn qua đứa bé rồi ngay, thế nào mà đến giờ vẫn còn lề mề chưa ra !" Giọng thái giám the thé từ bên ngoài vọng vào, " Bệ hạ nhớ nhũ nương, thái hậu đích thân ban chỉ triệu ngươi hồi cung, đấy chính là phúc đức tám đời tổ tông ngươi chưa chắc tu được như thế , vậy mà ngươi còn khóc lóc nỗi gì? Xui xẻo quá thôi !"
Trượng phu nghe thấy trong lời của công công hơi hướm tức giận, toàn thân y run lẩy bẩy, càng ra sức lôi kéo, chẳng ai ngờ thiếu phụ ngày thường dịu dàng như vậy, bỗng hôm nay lại phản ứng quyết liệt, nàng cúi đầu cắn mạnh vào mu bàn tay trượng phu...
" Ai za...." Gã chồng kêu lên tiếng nhưng tay vẫn nắm chặt, đoạn cúi xuống run giọng khuyên nhủ, " Nương tử à, nàng đừng ngang bướng nữa...đây là lệnh của thái hậu...nàng dám kháng chỉ... là chu di cửu tộc đó !"
Thiếu phụ ngơ ngác nước mắt lưng tròng nhìn con thơ nằm giường thoi thóp. gã chồng thấy nàng đờ đẫn liền dùng hết sức lôi nàng ra ngoài, gót giầy kéo lê mặt đất lõm sâu thành vệt dài ..
Kẻ bên ngoài chờ đến phát cáu.
" nỡ bỏ phải ? Vậy để ta giúp ngươi giết nó !"
Lời còn chưa dứt, đường cung bạc lóe lên, " Roẹt " tiếng, chưởng ảnh như lốc xoáy mà đến, tấm rèm màu xanh như nước bị gió xẻ đôi, hất tung thân thể bé giường' Bịch ' tiếng, đứa đập mạnh xuống đất, nửa mảnh rèm phất phơ tử cao rơi xuống ...phủ kín khuôn mặt bé con ...
" Khánh nhi!!!"
Thiếu phụ thét lên tiếng tê tâm liệt phế, vang lạnh trời đất... Kẻ đứng đầu phất tay cái, cả đám người mặt sạm mày đanh vội vàng tiến lên nhét giẻ vào miệng lồi xềnh xệch bà mẹ trẻ vứt vào thùng xe.
" Hồi cung !"
Xe ngựa lộc cộc rời , bên trong có người giãy dụa đập bình bịch vào thùng xe khiến cho màn xe bị rách rảnh , qua lỗ hổng có thể nhìn thấy hai mắt thiếu phụ đỏ ngầu như huyết châu, vằn lên lửa hận !
-------------
Đêm đó còn có kẻ mất người nâng khăn vấn túi!!
" Bẩm quốc công, tiểu thư nhà Tôn thị lang vừa mới....mất rồi ạ ." Quản gia biệt viện An Châu khom người khúm núm dè dặt quan sát sắc mặt người ngồi , trong bụng cũng biết chủ nhân vừa bị trộm mất khố, tâm tình hẳn vui .
" Tôn gia cho người đến phủ báo tin, Lý đại tổng quản sai khoái mã cấp tốc tới truyền thư tới hỏi là người tính tự mình hồi kinh hay để phúng viếng ạ ? "
" Ừm?" Ánh nến mờ ảo, có kẻ nhàn nhã sửa sang dũa móng, miết miết lại đầu móng tay sáng bóng, dáng người mỹ nhân kiều mềm mại . Tuy nhiên đẹp hơn hết thảy chính là ngón tay tinh xảo như bạch ngọc , dưới ánh nến nhu hòa ,đầu móng hồng lên như được phết tầng sơn mượt mà óng ánh.
Ngón tay dài thon như ngọc, dung nhan sau bóng nến, các đường nét tinh mỹ mê hoặc bút nào có thể phác họa !
chỉ ỡm ờ trả lời có chữ, chẳng phân nổi hỉ nộ ái ố, quản gia nghe bắt sóng liền hiểu lập tức giải thích, " Tôn nhị tiểu thư đính ước trở thành vị hôn thê của người từ đầu năm ấy ạ, gặp bệnh nặng qua khỏi qua đời ba ngày trước rồi ạ !"
" Người thứ mấy rồi ?" Câu hỏi vẫn thờ ơ như cũ.
" Dạ, người thứ ba ạ." Quản gia cúi đầu nhếch miệng cười khổ.
Tua ngọc rủ xuống hai bên gò má đong đưa theo tiếng cười, dây lụa tím đậm làm nền cho làn da ôn nhuận như dạ minh châu.
" Dung gia nam trưởng bất phàm
Kinh tài tuyệt diễm dám ai cân bì
Liếc mắt thành đổ nghiêng
Trân châu lóng lánh ,nhật nguyệt linh lung "
Bách tích Nam Tề có người nào thuộc bài đồng dao này đâu, nhưng dạo gần đây lại bị cải chính ít nhiều...
" Dung gia nam trưởng bất phàm
Kinh tài tuyệt diễm dám ai cân bì
Liếc mắt thành đổ nghiêng
Hồn xiêu phách lạc tan vào hư ."
Từ ngày các thiên kim thế gia lần lượt vì mà đọa thành ma, bài đồng dao ngợi ca cũng được chuyển luôn thành bài trù ca oán khí nặng nề như vậy !
Ba năm chết ba vị hôn thê, dân gian đồn thổi thành mười tám kiểu, trong đó " Tấn quốc quốc cao mệnh khắc thê " , ' Tấn quốc công đam mê tà đạo chuyên lấy tinh hồn mỹ nữ luyện dưỡng nhan thuật '. và ' Tấn quốc công bất lực nên hận đàn bà ' chính là ba lời đồn được cho là hợp lý nhất và được dân tình ủng hộ nhiều nhất!
Quản gia thở dài ngao ngán.
Bậy bạ, toàn là đặt điều vu khống !
Cái gì mà lấy tinh hồn mĩ nhân luyện dường nhan thuật?
thấy trăng sáng mượn đom đóm lập lòe bao giờ chưa?
Lại còn bất lực?
Cà rốt cười nhạo củ cải lớn có buồn cười cơ chứ?
Chỉ là... cứ đồn mãi như vậy chỉ sợ chủ nhân kiếp này chẳng có ai dám lấy. Đường đường là trưởng tử kế vị phủ Tấn quốc công, trong tay nắm giữ Long Hồn vệ cùng với lực lượng ngầm đủ làm khuynh đảo trời đất Nam Tề....thế nào mà thê thú nổi, thiếp chẳng nạp được người?
Đây.....thử hỏi thiên lý ở nơi nao?
Quản gia nức nở thổn thức hồi, ngẫm lại cuộc đời lắm éo le, nhìn thế mà chẳng phải thế, chân tướng bày ra rành rành lại chẳng ai dám tin ! Ài... hôn thê liên tiếp chết đâu phải do chủ nhân có tướng khắc thê, mà là vì...
" ta còn muốn nán lại mảnh đất xinh đẹp này thêm thời gian nữa." Đương sắp ế chỏng ế chơ nhưng điểm đau buồn cũng chẳng có, những thế còn vô cùng nhàn nhã thảnh thơi thổi móng tay vừa mới dũa, " Để cho Lý Phù Châu ", nghĩ nghĩ chút lại thêm, " cho lão Tôn, ta rất đau lòng ."
'thương tâm ' thở dài hơi, 'đau lòng' vì ngón trỏ trái sửa mãi xong !
Quản gia nhận mệnh cáo lui , rèm được thả xuống trả lại gian yên tĩnh gian phòng sưởi rộng rãi, hoa lệ.
Lát sau, Dung Sở đứng dậy, góc áo bào bay lên nhè bước chậm rãi ra cửa sổ phía Nam, khẽ tựa vào lan can bên cạnh , phóng tầm mắt về phía xa xa...
Hướng đó... nơi long khí cuồn cuộn, bao đời kim phấn phồn hoa, rực rỡ huy hoàng nhưng cũng tiềm tàng biết bao nguy hiểm..
Dung Sở nhìn bầu trời giữa trung tâm, tay khẽ nâng con dao dũa móng chậm rãi chỉ về phía quốc đô Nam Tề.
Trăng rọi cao, ánh nến hắt phía dưới , phản chiếu mũi dao sáng quoắc lạnh lẽo vô cùng.
Dao chỉ trời Nam, khuôn mặt tươi cười nhưng ngữ khí lại nhẫn lạnh như băng.
" chơi đủ chưa ?"
-------
Đêm nay trăng sáng lung linh
Mũi dao sắc nhọn sáng trưng đường.
Trăng sáng, dao sắc, hậu quả là dao hắt bóng trăng tạo thành tia phản xạ lóe lên như ánh đèn flash chiếu thẳng vào người nào đó ngồi tường phủ đệ khiến cho kẻ đó vội lấy tay che mắt, quay đầu tránh né, gắt ủm tỏi.
" Ranh con nhà nào đêm hôm khuya khoắt còn chơi gương thế hả ?"
Ánh sáng chiếu qua soi mặt kẻ đó...
Da ngăm bánh mật, trơn bóng khỏe mạnh, sống mũi thẳng tắp, môi đào đỏ mỏng ướt át. Mái tóc ngắn bị gió thổi tung, thấp thoáng đôi mắt hạnh sáng ngời lúc này hơi nheo nheo, lộ ra ba phân kiêu ngạo, ba phân ngông cuồng!
Ngũ quan góc cạnh, nếu tách ra lại có phần hơi hướm nam tính tuấn mỹ vô song, nhưng lại ghép vào khuôn mặt trái xoan lại như mây bọc đá, như kiếm phong vào vỏ. Như hơi ấm phập phồng trong tiết xuân se lạnh, như hoa lê mỏng manh run rẩy trong gió bấc căm căm...
Vừa ngỗ ngược nổi loạn lại vừa nhu mỳ đáng , chung là vẻ đẹp trung tính mâu thuẫn vô cùng !
cổ tay nàng có tết sợi dây thừng màu đen to bằng ngón tay cái, rủ xuống hai vật , là chiếc đầu lâu cổ bằng bạc mắt khảm đá ngọc lam, cổ tay di chuyển đến đâu , mắt phóng lục quang trừng trừng đến đấy. Hai là chiếc nanh nhọn hoắt màu trắng, giống như răng của động vật, nếu ai tinh mắt chút có thể phát ra chiếc nanh khắc hai chữ ------- ' Thái Sử '
đầu tường, Thái Sử Lan ngồi hai chân bắt chéo, mặt đanh lại.
Ba ngày trước, bờ sống cướp ngựa chạy trốn, đến trấn liền đổi ngựa lấy tiền mua y phục mới. Cũng bởi vì nàng thích chung đụng quần áo với người khác nên mới vô tình may mắn thoát khỏi vụ dựa vào mùi thơm lần theo dấu vết !
Tiếp nàng lại lôi bọc lụa trắng, nâng lên nâng xuống định lượng. Chà, số châu báu vàng bạc chôm được cũng ít, chỉ là trước mắt cũng chưa cần phải sử dụng đến chúng.
Lúc xé vải bọc túi nàng cũng cảm thấy tấm vải này có điểm đặc biệt nhưng vì tình thế cấp bách nên nàng cũng để ý nhiều.
Giờ, ta biết nơi nao? Tìm ba bạn? Rơi vào dị thế , biển người mênh mông như giọt nước chảy vào biển lớn, chút manh mối cũng có biết tìm kiểu gì? Tìm chó? Haizzz... tìm người còn khó nữa là chó..
Thôi, lo cho cái bụng trước ! Đêm xuống, quán xá đều đóng cửa, cái bụng đói chuyên ăn khuya của nàng ngừng phản đối, vì thế nàng liền tìm đến trạch viện lớn nhất trấn, bò lên bờ tường ống khói nhà bếp nhà người ta, nằm khểnh mái nhà vắt chân chữ ngũ chờ sung rụng vào miệng. vì đơn giản theo nàng nghĩ : nhà giàu thường lúc nào cũng đói, thảo nào chẳng có bữa ăn khuya !
Quả nhiên sai, chỉ lúc sau phía dưới nồng nàn mùi đồ ăn thơm phưng phức, ái chà ái chà...giống mùi súp gà nấm hương ---- đêm xuân se lạnh , bụng kêu réo rắt mà mùi đồ ăn lại hấp dẫn như thế này ....
Nhưng Thái Sử Lan lại hề động đậy mặc dù đói đến hoa cả mắt...
Cũng bởi vì ở phía dưới có ' gian tình '
Đúng vậy, là gian phu dâm phụ vụng trộm với nhau!
Phòng bếp rộng ba gian còn thiết kế thêm cái giường ,chắc để dành cho mấy bà đầu bếp nằm ngủ, mà giờ phút này , qua cửa sổ khép hờ vô tình lộ ra góc ... giường, chăn nổi sóng hồng, nỉ non rên xiết, chèn thêm cả tiếng kẽo kẹt xấu hổ. Thi thoảng lại thấy chân tay tuyết trắng thò ra , run rẩy...móng tay sơn màu đỏ tươi bám chặt vào làn da ' đối tác ' cùng với cơn co giật, thở gấp rên la đầy khoái cảm...
Rất sung mãn a...
Thế nhưng thái độ xem ' xuân cung sống ' cũng là thước đo chuẩn mực nhân cách tốt đẹp của mỗi con người. Tỷ như ở sở nghiên cứu có bốn kẻ sau đây : Cảnh Hoành Ba trông thấy hiển nhiên là tụt xuống mon men lại gần trường tỉ mỉ quan sát; Quân Kha khẳng định là đỏ mặt bỏ dép chạy lấy người; Văn Trăn tự nhiên hét lên " Ai zô, đúng là biết xấu hổ, dâm đãng ,thẹn chết người ta nha !" đoạn lại giả vờ lấy tay che mắt, tiếp ti hí nhìn qua kẽ tay miệng thầm lẩm bẩm : " cà rốt hơi ,ha....!", mà Thái Sử Lan ....
Thái Sử Lan chống má, hai chân vắt chéo, rũ mắt gật gù...
Miệng đếm..
" Tên thứ ba."
Tiếng cửa mở ' kẽo kẹt ', gã đàn ông nửa thân trần trụi, ôm áo, lén lút chuồn ra ngoài, lẩn như trạch vào bóng đêm.
Thái Sử Lan nằm yên động.
quả nhiên, gã kia vừa , từ chỗ góc ngoặt lại xuất thêm gã khác lẻn vào, nhàng gõ cửa , trong bếp vang lên tiếng kiều thỏ thẻ : " Chàng vào ...."
Gã vừa nghe thấy sung sướng liền lách người vào, cửa vừa khép, chẳng bao lâu trong phòng lại nghe thấy tiếng mưa xuân rả rích...
" Tên thứ tư." Thái Sử Lan đếm tiếp.
cách khác là nàng ở tường chờ đến tên thứ tư rồi..
Ái chà, nữ nhân thời này ... Tinh lực dẻo dai ghê ~
Lò kỹ viện này, buôn bán hời ghê ~
Đến bếp cũng được tận dụng để tiếp khách, là hiếm có khó tìm !
Thái Sử Lan vốn chỉ thích ngắm gà khỏa thân chứ người trần truồng, nam nữ đều ghét tất! Hơn nữa, thế gian chẳng ai có thân hình đẹp bằng Thái Sử Lan ta, cho nên nhìn người khác chính là ta tự sỉ nhục đôi mắt của mình!
Thế nên nàng mới xoa xoa bụng lạnh mặt , nhìn lên sắc trời quyết định chỉ chót chét nốt lần này thôi mà còn cút là bà đây gõ trống khua chiêng cho cả làng nước nghe thấy...
để cho bà ăn no bà phá ,đừng có mơ yên tĩnh mà ngủ ....
' rầm rầm ' giống như tiếng giường sập vì bị lắc lư quá mạnh, hai kẻ quấn nhau vì thế mà cũng lăn lông lốc xuống đất rơi vào trong mắt của Thái Sử Lan...
Thái Sử Lan nhìn thấy bỗng giật mình , suýt nữa ngã xuống!!
Khuôn mặt kia....