1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      tuy k hiểu Shinigami là j. nhưng t đoán trúng r =D]]]
      _haru_ thích bài này.

    2. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      Ta lo cho Mặc Mặc của ta :'(
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 64: điển cố (2)
      Cổng thành Túc Bắc gần ngay trước mắt. Phương Mặc ngoảnh đầu nhìn, đại doanh của người Bắc Địch phủ kín toàn bộ sơn cốc, nhiều như ánh sao lấm tấm vòm trời đêm giữa hạ, hằng hà sa số. Gió nổi, hàn phong thê lương hanh khô như dao cứa lên mặt, nhức nhối. Lần từ biệt này, rốt cuộc là khoảng cách gang tấc, hay là sinh ly tử biệt? Trong lòng nàng mờ mịt tràn ngập.

      Tôn Cẩn Du thấy nàng quay đầu chần chừ, vội vã kéo người: "Phương Mặc, chúng ta sắp đến rồi, thôi."

      Đúng rồi, Túc Bắc nguy nga ngay trước mắt, chỉ cần vượt qua hào cạn phía trước là có thể chiêm ngưỡng Mạc Bắc hùng tráng và uy nghiêm. Hào cạn dốc đứng sâu hoắm kia vốn là con sông, trải qua mấy trăm năm mây gió biến ảo, nước sông khô cạn từ lâu, chỉ chừa lại đường sông sâu hoắm vẫn còn kể lại vô số phong sương.

      Có lẽ do chạy gấp, dưới chân Phương Mặc lảo đảo cái, nếu phải bên cạnh còn Tôn Cẩn Du suýt nữa nàng nhào tới đáy hào phía trước. Tôn Cẩn Du đỡ nàng đứng dậy, : "Cẩn thận chút, trời tối rồi, đừng để bị ngã." vừa dứt lời, trung bốn phía đột nhiên sáng bừng, trời đêm như bị ai kéo mạnh mở ra màn bụi, chỉ trong tích tắc bình minh lên.

      Phương Mặc quay phắt đầu lại, trong ánh lửa rực cháy, sắc mặt nàng thoắt cái trắng bệch. Bốn phía hào sâu vô số nhân mã dày đặc san sát, binh khí rét buốt toát ra hàn quang u khát máu, bó đuốc đón gió vù vù bay múa, chiếu sáng đất trời vùng đỏ hồng.

      Tiêu Trinh ngây người nhìn những kẻ kia, chậm rãi rút trường kiếm trong ngực ra. Tôn Cẩn Du xoay người, bình tĩnh gương mặt đen hồng cũng biến mất, lẩm bẩm: "Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì?"

      Trong ánh lửa ngút trời, bóng người màu xanh ra khỏi hàng, khuôn mặt ấm áp của Tằng Toại mang theo nụ cười thong dong: "Trinh thiếu gia, cậu để chúng tôi chờ lâu quá."

      Phương Mặc gắt gao nhìn bóng người xám trắng bên cạnh Tằng Toại, ông thần sắc rũ rượi, lúc này cũng chằm chằm nhìn nàng, hàn quang đại đao gác cổ ông nhảy nhót trong ánh lửa đỏ hồng. Phương Đại Phúc thấy Phương Mặc đứng dưới đáy hào, bóng người màu đen xíu dường như sắp bị cuồng phong cuốn , trong lòng ông run lên, bất chấp tất cả giãy dụa nhào tới chân Tằng Toại: "Đại nhân, đại nhân, van ngài tha cho khuê nữ của tôi, con bé còn , hiểu chuyện. Van ngài tha nó lần, tôi làm trâu làm ngựa cho ngài..."

      Tằng Toại hơi có chút vui, lạnh tanh: "Phương tiên sinh, sao ngươi còn nghĩ chưa thông? Ba đứa này đứa nào đứa nấy đều quan trọng, chỉ cần bắt được chúng hiến cho Tứ Vương tử, vinh hoa phú quý sau này của ngươi còn ít ư? Ngươi tuổi này cũng già, về sau lại có tiền đồ, thê tử muốn bao nhiêu cưới bấy nhiêu, con cháu đầy đàn phúc khí dứt, chẳng phải khá hơn nhiều so với đến cửa nhà người làm nữ tế (con rể) sao?"

      Phương Đại Phúc lại chẳng lọt tai, mực khổ sở van nài: "Đại nhân, tôi cần vinh hoa phú quý gì cả, nó là khuê nữ của tôi mà! Van ngài, tuổi nó còn , nó cũng là nhất thời hồ đồ mà thôi..." Tằng Toại khẽ nhíu mày, phất phất tay, phía sau tiến lên hai người kéo Phương Đại Phúc xuống.

      Tiêu Trinh quan sát Phương Mặc, nàng nắm chặt chuôi kiếm, trong con ngươi đen thẳm rực cháy đốm lửa sáng chói, khuôn mặt nhắn to bằng lòng bàn tay trắng bệch như tờ giấy, khỏi nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng, trầm giọng : "Chúng ta cùng mở đường máu!" Phương Mặc khẽ gật đầu.

      Tằng Toại cạnh con hào từ cao nhìn xuống cũng chậm rãi vung tay, ra lệnh: "Bắt!" Mấy trăm nhân mã hí lên lao xuống hào sâu.

      Phương Đại Phúc kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng dưới đáy, bao vây xung quanh bóng người bé của Phương Mặc là mấy chục nhân mã. Ánh đao bóng kiếm lấp loá mắt ông, có lúc ông cũng nhìn thấy cái bóng đen nhắn kia, chỉ bằng cảm giác biết con bé vẫn ở trong đó, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết từ trong vòng vây truyền đến. Mỗi khi nghe được tiếng thét, tim ông liền nhịn được đau thắt. Tay ông run lập cập lần vào trong ngực, cây châm dài sắc mảnh vào tay lành lạnh. Đây là ngân châm ông vẫn luôn dùng để châm cứu, tuy quá sắc, nhưng cũng có thể cứu cấp.

      Ông giơ cây châm dài đâm bổ về phía Tằng Toại, tay dù hơi run nhưng vẫn chuẩn xác cắm vào họng đối phương, đồng thời quay đầu la lớn: "Mặc nhi, con mau chạy , con mau chạy..."

      Tằng Toại là ai? Sao dễ để kẻ tay trói gà chặt chế ngự? Chẳng qua mày chỉ hơi nhướng liền cước chuẩn xác đá Phương Đại Phúc xuống hào.

      Phương Mặc kiếm giải quyết tên Bắc Địch nhào tới nghe được giữa trung vang lên thanh quen thuộc, còn chưa chờ nàng nhận phương hướng chỉ nghe bên cạnh bịch tiếng, bóng người xám trắng quen thuộc như con diều đứt dây đập mạnh vào thành hào. Hào này trải trăm năm phong sương, chẳng biết cứng đến thế nào, người bị va đập mạnh như vậy còn sống nổi ư? Nàng nhịn được tim run lên, lao vọt qua.

      Miệng mũi Phương Đại Phúc máu chảy như suối, còn thốt ra lời, con ngươi trợn trừng nhìn Phương Mặc, trong mắt vẫn đong đầy thương, tay cố gắng đưa lên muốn xoa đầu nữ nhi như trước kia, nhưng giữa chừng còn lực nâng nổi nữa, mệt mỏi rũ xuống. Đêm nay gió lớn, băng hàn Mạc Bắc chỉ phút chốc chiếm lấy ấm áp trong lòng Phương Mặc. Nàng để Phương Đại Phúc xuống, Tằng Toại giữa vòng vây của mấy người từ cao nhìn nàng, thanh y theo gió tung bay, giữa hai hàng mày vẫn mang theo nụ cười mỉm ôn hòa.

      Phương Mặc tiếng nào đột nhiên bật lên, chận đạp thành hào mượn lực, đánh thốc về phía Tằng Toại. Tằng Toại dù nhàn nhã chuyện với người bên cạnh nhưng vẫn nắm biến hóa thế cuộc phía trước, mắt thấy trường kiếm linh xà kia sắp đâm về phía cổ mình, ông ta thoáng lui ra sau nửa bước, nghiêng đầu, đợi đến khi trường kiếm từ cần cổ lướt qua liền thuận thế đá cước vào bóng người bé.

      Phương Mặc sớm biết công phu hạ bàn của đối phương rất cao, nghe được tiếng gió thân thể tức khắc cuộn tròn, gang tấc tránh được cước của Tằng Toại, nàng rẽ ngoặt mũi kiếm liền rơi xuống, như con sói hoang thủ thế chờ chực nằm phục đất, hung tợn nhìn chằm chằm Tằng Toại.

      Tằng Toại thuận tay sờ soạng, liền mò được đoạn tóc đứt, hơi cười cười chậm rãi : "Phương Đại Phúc chẳng có tiền đồ gì, nhưng khuê nữ của ngược lại lại là nhân vật hiếm có, tuổi ranh thân thủ dường vậy, cũng khó trách Ngũ Vương tử coi trọng nó như thế."

      Tiêu Trinh chứng kiến Phương Mặc trực tiếp đánh thẳng tới Tằng Toại trong lòng cũng cả kinh, vừa múa kiếm vừa vọt tới bên người nàng, toan với nàng vài câu Phương Mặc quay mình, như con ác lang hung hãn nhào tới Tằng Toại. Tiêu Trinh thấy nàng hung ác đánh giết chẳng màng sống chết nhất thời nhịn được, gắt gao bám chặt bên người nàng. Song bên cạnh Tằng Toại hộ vệ vô số, người Bắc Địch trong hào cũng tầng tầng lớp lớp, bọn họ căn bản tiếp cận được Tằng Toại.

      Tôn Cẩn Du thấy Phương Đại Phúc chết, Phương Mặc hiển nhiên chịu chấn động, liều mạng dồn áp Tằng Toại, trong lòng cũng thầm lo lắng, chậm rãi nhích tới gần bọn họ.

      Ba người nhất thời tụ lại chỗ, từ từ thở dốc, chung quanh ánh đuốc vù vù thổi, vây bọn họ đến mức nước chảy lọt, mặt cả ba còn trông được ngũ quan. Tôn Cẩn Du thở dốc mấy hơi, liếc sang Phương Mặc, gương mặt Phương Mặc nhầy nhụa máu me, chỉ còn độc lại đôi mắt vẫn phát ra hàn quang u.

      Tằng Toại quan sát phía dưới, sau trận chém giết, thể lực ba kẻ này sắp cầm cự được nữa, ông ta bật cười ha hả: "Trinh thiếu gia, các ngươi hà tất làm chó cùng rứt giậu? Nhân mã trong quân Tứ Vương tử đây chí ít cũng tới ngàn vạn, các ngươi sao mà giết cho hết? Còn bằng buông tay chịu trói, tiết kiệm chút khí lực."

      Tiêu Trinh chán ghét ông ta đến nhức óc, muốn phát tác đột nhiên nghe được phong thanh dị động, tiếng vó ngựa rầm rập từ xa đến gần ập tới. khỏi ngẩng đầu nhìn, nơi hào sâu trải trăm năm phong sương, tầng tầng lớp lớp quân địch lần lượt rút , ba người bọn họ đứng chỗ trũng nhất, nhân mã Tằng Toại đều vây xung quanh, phía chỉ còn lại Tằng Toài và vài thân tín là chưa xuống. Ánh đuốc cũng vì đoàn người giảm xuống mà tối , trái lại càng sáng rực chói mắt, bụi mù bị móng ngựa dấy lên bay khắp tứ phía, mơ hồ chỉ thấy tinh kỳ phất phới, nhân số biết là bao.

      nhóm kỵ binh đột nhiên kéo tới khiến cho tất cả đều chấn động, ngay cả Tằng Toại cũng ngoảnh đầu lại quan sát, hốt nhiên mỉm cười mà rằng: "Hóa ra là Ngũ Vương tử, sao ngài cũng đến đây? Có phải là Tứ Vương tử bảo ngài đến chăng?"

      Màn bụi mờ theo móng ngựa dừng lại chậm rãi lắng xuống, trung tối đen im lìm tiếng động, Ngũ Vương tử Bắc Địch nhàn nhã ngồi tuấn mã màu trắng, con ngươi màu xanh đảo vòng, gương mặt tuấn mỹ vô song vẫn mang theo tia cười nhàn nhạt, phớt lờ Tằng Toại, chỉ chậm rãi giơ tay lên. Vô số tiếng xé gió tinh mịn cắt toạc màn đêm tĩnh mịch, tựa sao sa bắn về phía đám đông trong hào sâu, nhất thời tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp chân trời.

      Chẳng mấy chốc, trong hào chỉ còn ba người Phương Mặc, tất cả thuộc hạ của Tằng Toại dưới hào đều chết dưới mưa tên dày đặc, gió ào ào càn quét, mùi máu tanh gay mũi lan khắp toàn bộ đồng .

      Mấy người hào đều sợ đến kinh hồn bất định, Tằng Toại cũng biến sắc, vẻ mặt ấm áp hòa ái thấy đâu, ông ta nhìn Ngũ Vương tử Bắc Địch tuấn mã màu trắng vẫn cười như hoa kia, lớn tiếng: "Ngũ Vương tử, đây là ý gì?"

      Phương Mặc thấy vòng vây bên cạnh ngã hết, nào còn nhịn được? Trong mắt lóe u quang, lần thứ hai mượn lực bật lên, vọt tới Tằng Toại.

      Thân tín bên người Tằng Toại dẫu mỗi người đều là hảo thủ, thế nhưng thế cuộc trước mắt quỷ dị khó lường, lý ra bọn họ làm việc cho Tứ Vương tử Bắc Địch Ngũ Vương tử này hẳn phải ôm mục đích thống nhất với họ, ấy vậy mà Ngũ Vương tử Bắc Địch vừa xuất liền bắn chết cả bọn, nửa lý do cũng chẳng thèm thanh minh, ai biết diễn kịch gì?

      Trong tranh đấu sinh tử đâu cho phép do dự chắc? Chưa bao lâu những kẻ này liền chết hết trong tay Tiêu Trinh Tôn Cẩn Du, Tôn Cẩn Du thấy Phương Mặc mình đối đầu Tằng Toại, dù nàng có nhạy bén cơ trí bách biến thực lực của Tằng Toại cũng đích thực hơn nàng rất nhiều. Bắt gặp Phương Mặc cầm cự được nữa, toan tiến lên hỗ trợ Tiêu Trinh kéo lại, thấp giọng: " ấy chưa chắc muốn ngươi giúp đâu."

      Tôn Cẩn Du ngẩn ra, thoáng liếc qua thi thể Phương Đại Phúc, lại nhìn Phương Mặc, tuy nàng có phần kiệt sức, nhưng cách đánh vẫn hung ác tột độ, tất cả đều là ngoan chiêu lấy mạng bồi mạng, dẫu Tằng Toại có tài giỏi cũng vô cùng tiếc mệnh, về lâu cũng dám cứng đối cứng với nàng.

      Ngũ Vương tử Bắc Địch nhàn hạ ngồi ngựa quan sát màn chém giết ngay giữa trận, nụ cười gương mặt tuấn mỹ hề rút , con ngươi xanh màu càng sáng rỡ, từ tốn : "Mang ra."

      Lão nô lưng còng đứng cạnh mở hộp gỗ bên người, lấy ra vật tinh xảo kỳ quái như dây cung, nhưng cũng cùng cỡ với cung, từ xa nhìn lại từa tựa món đồ chơi . Vũ Văn Hi nhận lấy vật kia, quay sang trận chiến ước lượng nửa ngày.

      tiếng xé gió thình lình vang lên, nhanh như chớp phóng tới hào, Tằng toại bị liều mạng của Phương Mặc bức đến đau đầu, nhất thời chú ý, đùi chợt đau nhức, tức quỳ chân đất. Ông ta cúi đầu nhìn, cây tên sắt màu bạc cắm giữa bắp đùi, máu chảy ồ ạt. Ông ta quát to: "Vũ Văn Hi, rốt cuộc ngươi có ý gì?"

      Ngũ Vương tử Bắc Địch Vũ Văn Hi phẩy tay, gương mặt tuấn mỹ ra ý cười vô tội, nhàng thong thả mà rằng: "À, lần đầu tiên, quả thực kinh nghiệm đủ, nhỡ tay thôi, nhỡ tay thôi."

      ====

      @huyenlaw68 : hí hí tùy cảm nhận thôi ạ, chứ với tôi phải OE

      @Winter : tôi dị ứng đam ạ, bách còn đọc được =.=

      @người qua đường : là thần chết trong văn hóa Nhật đó :v

      @Nguyễn^_^An : haiz sắp tới khúc cao trào cuối của q1 rồi, lo dài dài -_-
      Last edited: 22/10/15
      Nhã Tịnh, Nguyễn^_^An, huyenlaw682 others thích bài này.

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      giống hệt con bạn tôi :v bách tôi chưa đọc bao giờ nên k biết ^^
      Phương đại thúc k thoát được rồi, PM như thế cũng dễ hiểu thôi. nhưng có vẻ ngũ hoàng tử đến để trả ơn phải, mà k biết Tôn đại nương biết chồng chết như thế nào nữa

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo52:bạn lày lại thíchh Mặc Mặc nhà t r. mà t là tiên tri chứ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :