1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Editor bận, bợn đăng hộ, đừng đòi hàng của bợn, bợn là người vô sản :yoyo59:

      CHƯƠNG 9

      Editor: Phê 2L
      Cuộc đời dạy ta rất nhiều điều, giả dụ như :


      vài việc, phải bạn thích cần làm. Nhưng, khi có hứng thú với việc nào đó, tuyệt đối được từ bỏ.

      -------------------------

      Cho dù rất đau lòng, Hạ Nhiễm vẫn dứt khoát rút tiền riêng ra trả cho ông chủ quán mì.

      Ra khỏi quán, Cố Tấn Thần nhanh chân trước đoạn.

      cầm mì thịt bò được gói lại, ở phía sau.

      Có lẽ vì quá chậm, người nào đó trước đột nhiên xoay người lãnh đạm ra lệnh: "Nhanh chân lên chút."

      "Đến đây." cắn môi dưới, đổi tay cầm gói đồ ăn, bước nhanh về phía trước để đuổi kịp .

      đến phía sau đoạn giữ khoảng cách nhất định. trước sau, từ góc độ này, chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là có thể thấy gương mặt nhìn nghiêng của . Ánh trăng chiếu sáng làm gương mặt thêm góc cạnh, lông mi dày tạo thành cái bóng như quạt nan. Đem theo gương mặt đẹp trai như vậy ra đường, khẳng định phiền phức ít!

      Biết đâu gặp phải dâm tặc trộm sắc, còn phải nhờ vả bảo vệ ý chứ.

      Ánh mắt rũ xuống.

      Trong quán mì Cố Tấn Thần cởi ra áo vest ngoài, bây giờ chỉ mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên để lộ cơ bắp rắn chắc.

      Ờ, chắc cần bảo vệ đâu nhỉ.

      Thân thể cao lớn kia bỗng nghiêng qua khẽ cười: "Em sợ lắm à?"

      Sợ. Đương nhiên sợ rồi.

      Nếu sợ , phải lén lén lút lút kiếm cớ để được hẹn hò với .

      Nếu sợ , xuất trong nhà mình mad thẳng thắn thừa nhận với Hạ Thế Hiên.

      sợ , chẳng vì bắt gặp thang máy mà chọn leo thang bộ.

      Thua người thua trận, Hạ Nhiễm vịt chết còn cứng mỏ hỏi : "Ai cơ?"

      "."

      " sợ."

      Nghe rành mạch trả lời, Cố Tấn Thần cũng phản bác mà chỉ dùng cặp mắt sắc bén nhìn , giống như nhìn thấu suy nghĩ của .

      Ban đêm, gió hiu hiu thổi, những cơn gió thế này vào ngày hè mang tới cảm giác mát mẻ cho con người.

      cúi đầu, vài lọn tóc lướt qua vai che khuất gò má trắng nõn.

      lẳng lặng nhìn , lại ngửi thấy người có mùi rượu. Ánh mắt lập tức rét lạnh, thanh cất lên có chút bực bội: "Tửu lượng của em rất khá?"

      hỏi khiến Hạ Nhiễm nhớ đến ba cốc vodka uống trong phòng bao. Khí phách đào non lấp bể ấy, đâu thể thuộc về mới tốt nghiệp đại học.

      Vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng lúng túng mân mê vành tai mình, chột dạ giải thích: "Lúc còn ở từng học cách ủ rượu."

      Nghe câu trả lời ấy, Cố Tấn Thần hề ngạc nhiên, ngược lại cảnh cáo : " Những nơi như chỗ ấy thích hợp với em đâu."

      Chỗ ấy?

      Ý là mấy chỗ ăn chơi trác táng ý hả?

      hiểu: "Sao lại thế?"

      ngẩng đầu nhìn nhưng vẫn chẳng nhìn thấy biểu tình nào gương mặt ấy.

      Đợi nửa ngày, đôi mắt híp lại sâu thẳm, nghiêng người ghé vào sát ngay gáy, hơi thở nóng rực ái muội sau tai làm lúng túng, hoảng hốt:

      Hạ Nhiễm vô ý thức quay mặt , lại nghe châm chọc :

      "Em có tiền."

      xong liền lấy xe, bỏ lại Hạ Nhiễm vẫn còn đờ đẫn.

      Em có tiền, em có tiền, em có tiền...

      Cả người Hạ Nhiễm đều khó chịu, cỗ tức giận cuộn trào trong lòng, nhìn bóng lưng tiêu sái rời , chỉ sợ mình kiềm chế nổi mà chạy đến phun búng máu vào mặt mất.

      Cho đến tận khi yên vị trong xe, cả hai người đều vô cùng ăn ý với nhau câu nào.

      Cố Tấn Thần nghiêm túc lái xe, Hạ Nhiễm lại nghiêm túc tức giận.

      Đến khi dừng ở cái đèn đỏ thứ ba, Cố Tấn Thần mới lơ đãng quay qua ngó cái, mi tâm hơn nhăn, lúc tức giận bao giờ môi cũng vểnh lên.

      Thu lại ánh mắt thâm sâu, hắng giọng : "Nghe em chưa tìm được việc làm?"

      dỗi thèm trả lời.

      "Hừ." Gặp im thin thít, hừ , mang theo chút trào phúng.

      Ninh Viễn là thư kí của Cố Tấn Thần, Ninh Viễn lại biết chuyện mình tìm việc làm, thế việc Mạc Sâm tuyển lễ tân là do người này đứng sao giật dây?

      Nghĩ hồi, đạm đạm trả lời: "Tôi làm cho Mạc Sâm đâu."

      hơi nhếch môi cười như cười: "Em khẳng định Mạc Sâm tuyển chọn em?"

      là tôi đủ năng lực trở thành nhân viên của Mạc Sâm?"

      Nét cười yếu ớt mặt lập tức tan biến, khôi phục vẻ mặt trầm mặc. hếch mũi trừng mắt nhìn .

      " chỉ tin vào năng lực."

      coi thường biểu tình của , bình tĩnh dừng xe trước cửa khách sạn Mạc Sâm, sau đó đếm xỉa đến , : "Đến nơi rồi."

      "..." tức giận trừng , sau đó xuống xe trước chỉ vào : "Nếu tôi có thể vào Mạc Sâm sao?"

      giễu cợt: "Em có thể hả?"

      "Cho tôi buổi phỏng vấn công bằng ."

      "Việc phỏng vấn tuyển nhân viên trước giờ chưa từng nhúng tay."

      Ý tứ của ràng, các phòng ban của Mạc Sâm là độc lập với nhau. Bộ phận nhân tuyển người, chỉ có người của bộ phận nhân mới được phỏng vấn thí sinh, dù có tư tâm cũng lực bất tòng tâm.

      Xuống xe, chút do dự vào trong khách sạn. Cố Tấn Thần nhìn bóng dáng khuất sau thang máy mới rời .

      Hạ Nhiễm vừa trở về phòng, việc đầu tiên làm làm là gọi điện cho Tiêu Sơn. ngại phiền gọi đến lần thứ ba rốt cục đầu dây bên kia mới xuất thanh của Tiêu Sơn: "Alo."

      Giọng dồn dập, từ điện thoại đôi lúc còn phát ra tiếng nôn mửa.

      thanh hỗn tạp làm tâm tình vốn tốt lại càng thêm nát bét. lớn giọng gọi tiếng: "Tiêu Sơn."

      Bên kia trả lời: "Đây."

      nhíu mày hỏi: "Cậu uống say à?"

      Tiêu Sơn lúc này vẫn còn ở trong phòng bao, kẹp điện thoại ở vai, vừa lấy sức kéo Trần Tử Ngang nằm sấp bồn rửa mặt dựa vào vai mình vừa trả lời Hạ Nhiễm: ", là tổng giám đốc bên Vạn Hào, giờ say lên say xuống đây này, mình phải ở lại thu thập ."

      Tổng giám đốc Vạn Hào, Trần Tử Ngang?

      Làm sao uống say được, Hạ Nhiễm nhớ trước khi ra khỏi phòng, Trần Tử Ngang vẫn an tĩnh ngồi góc, chơi bời cũng uống dù chỉ chén rượu cơ mà.

      dễ dàng Tiêu Sơn mới dìu được Trần Tử Ngang vào xe, xin lỗi : "Hạ Nhiễm, có việc gì mai nhé, giờ tớ phải đưa về."

      "Thế ngày mai tìm cậu tính sổ." xong, trước khi bên kia cúp máy liền nhấn nút kết thúc cuộc gọi trước.

      Nửa nằm nửa ngồi giường chơi game, nhận được tin nhắn tới muộn của ba , chỉ có điều, tin nhắn hề dễ thương tý nào:

      " Ba mẹ cực kì tin tưởng vào năng lực của bảo bối có thể sống tốt. -- Ba mẹ đáng của con. "

      giận dỗi đá dép, cởi quần áo tắm để xả tức.

      -----------------

      Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, dưới vòi hoa sen, cơ thể nam giới màu đồng cổ dính bọt nước lại càng thêm gợi cảm. Nước chảy từ ngực dần xuống cơ bụng cường tráng.

      Cơ thể mệt mỏi, đầu óc nặng nề tắm xong đều thư giãn ít.

      Khóa vòi nước.

      tùy tiện lấy khăn tắm từ móc treo trong nhà tắm, đơn giản quấn khăn quanh hông rồi ra.

      Cố Tấn Thần sau khi thay quần áo ở nhà, đường từ phòng ngủ đến thư phòng nhìn thấy Trương bá và Trương tẩu ngồi trong phòng ăn thưởng thức mì thịt bò mang về. dừng bước, dựa vào lan can lầu hai mà hỏi vọng xuống:

      "Hương vị ra sao?"

      Nghe thấy giọng , Trương bá Trương tẩu vội đứng dậy, nghiêm túc bình luận: "Ăn rất ngon."

      "Thế tốt." Cả người mang chút lười nhác, sau khi tắm xong sắc bén giảm mấy phần, cong khóe miệng, vô ý nở nụ cười.

      Đợi đến khi xoay người vào thư phòng, Trương tẩu dùng cùi chỏ đụng đụng chồng, nghi ngờ hỏi: "Thiếu gia vừa mới cười hả?"

      Trương bá thu hồi ánh mắt tò mò, khẽ gật đầu: "Ừ, có lẽ tâm tình rất tốt."

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 10
      Editor: Phê 2L

      Hôm sau, từ sáng sớm Hạ Nhiễm bị đánh thức. Nhìn tin nhắn mới nhận được từ tổng đài, có cảm giác trời muốn diệt người, thể cười nổi nữa.

      Tin nhắn của tổng đài được trích nguyên văn như sau:

      "Xin chào bạn. Tài khoản điện thoại của bạn vào lúc 00.30 ngày 20 tháng 6 bị trừ 10,05 đồng, tại bị tổng đài tạm thời chặn các cuộc gọi , nếu nạp tiền vào tài khoản bị chặn các cuộc gọi đến. Đề nghị quí khách nạp tiền để duy trì liên lạc. Xin chân thành cảm ơn."

      rời giường tẩy tẩy lau lau hồi mới nghĩ đến việc xuống lầu gọi Tiêu Sơn.

      Khi ở Đại Đường thấy sơ đồ của Mạc Sâm, Hạ Nhiễm mới biết hóa ra khách sạn Mạc Sâm có 17 tầng, trong đó trừ Đại Đường là nhà hàng, cùng hai nhà hàng nữa ở tầng hai và tầng ba có phong cách khác nhau. Từ tầng bốn trở lên, chính là phòng đặt trước của khách sạn. Tổng công ty của Mạc Sâm được bố trí từ tầng mười lăm trở lên, nhưng phải ai cũng được phép lên ấy.

      Khách sạn có hai thang máy, thang máy phía Đông là dành cho khách, tầng cao nhất của thang máy này là tầng 14. Thang máy phía Tây là thang máy chuyên dụng của nhân viên, nối thẳng sảnh chính của khách sạn lên tổng bộ, hề qua phòng của khách, hơn nữa, nếu thể trình ra giấy chứng nhận đừng mơ có thể bước vào thang máy nửa bước.

      "Đề nghị xuất trình giấy tờ."

      "Tôi có, nhưng tôi có việc gấp. có thể châm chước cho tôi vào được ?"

      Khi bị nhân viên trực thang máy chặn lại, Hạ Nhiễm lôi miệng lưỡi xương của mình ra làm mềm lòng vị bảo vệ mặt lạnh này.

      cậu cho vào chính là cho vào. Quy định của Mạc Sâm là sắt, nhân viên nếu lơ là cương vị, tuân thủ quy định, chỉ có loại kết cục - đóng gói hành lí rời . Vì muốn giữ kĩ công việc khó khăn lắm mới kiếm được, vị bảo vệ kia hề lưu tình : "Xin lỗi, khách sạn có quy định, nếu có thẻ nhân viên thể ra vào thang máy."

      "Tôi có quen biết với quản lí Tiêu Sơn của khách sạn các mà."

      Người bảo vệ kia giơ tay đeo bao tay trắng ra, đứng vững như cột đá mà trả lời Hạ Nhiễm: "Vậy mời trình giấy tờ chứng minh."

      "Xảy ra chuyện gì?" Ngay lúc khí căng thẳng, đằng sau lưng liền truyền tới thanh quen thuộc. Khi quay đầu nhìn liền thấy Cố Tấn Thần cùng thư kí, mà thanh nghe được chính là phát ra từ Ninh Viễn bên cạnh .

      Đây là lần đầu tiên cảm thấy tên mặt lạnh như có thể đẹp trai như thế, cả người Cố Tấn thần tỏa sáng, bước như thiên sứ ban phước đến cạnh .

      Thấy đối diện là ông chủ nhà mình, hai người bảo vệ nhanh nhẹn giải thích: "Ông chủ, này có thẻ nhân viên."

      Ninh Viễn liếc mắt liền nhận ra Hạ Nhiễm, sau khi nghe lời giải thích của bảo vệ vô thức lén nhìn ông chủ nhà mình. mặt Cố Tấn Thần có biến hóa, chỉ thấy nhanh chậm bước qua người Hạ Nhiễm, sau đó nhàng tiến vào trong thang máy mở.

      Ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hạ Nhiễm sau khi thấy bóng dáng Cố Tấn Thần bước vào thang máy liền biến mất tung tích. nhăn mặt nhìn , thể hiểu nổi cái con người trong thang máy kia.

      cũng ngẩng đầu nhìn lại, đôi đồng tử màu đen thâm trầm lướt qua như thể người xa lạ rồi quay qua Ninh Viễn, môi mỏng lãnh đạm ra lệnh :"Đóng cửa."

      Đóng cửa ---

      Cửa thang máy lúc này như lằn ranh ngăn cách hai thế giới hoàn toàn trái ngược.

      khác nhau giữa ma quỷ và thiên sứ chính là thế này:

      Nếu ở đường vô tình ngã xuống, thiên sứ thương xót vô cùng, nâng bạn dậy rồi với bạn: "Đứa , phải kiên cường lên, cố gắng đứng dậy từ nơi mình vấp ngã."

      Còn ma quỷ khác, khi bạn vấp ngã, kiêng nể dẫm qua người bạn, sau khi thấy bạn đau đớn còn giả nai quay lại kinh ngạc hỏi: "Ủa, ta vừa giẫm vào người ngươi hả? xin lỗi nha."

      Thế nên Hạ Nhiễm rút ra được bài học xương máu: ma quỷ bao giờ có trái tin thiên sứ.

      Tám giờ sáng là giờ cao điểm, liên tục có nhân viên tiến vào thang máy. Hạ Nhiễm chờ mãi thấy bóng dáng Tiêu Sơn đâu. đưa mắt nhìn đại sảnh vòng, ánh mắt sau đó thể nào rời khỏi người ngồi ở góc khuất phía đối diện.

      Sáng sớm, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh lệch chút nào chiếu vào người kia.

      bàn là cốc sữa tươi vẫn còn hơi nóng, kia nhàng nhấp ngụm, sau đó thanh tao để cốc sữa lại bàn. Khép hờ mi mắt, dung nhanh lạnh nhạt mà xinh đẹp ngoài ý muốn khiến người ta có cảm giác quen thuộc.

      biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Nhiễm tiến tới gần kia.

      Khi đứng đối diện, mới giọng chào hỏi: " Xin chào."

      "Hả?" Nghe thấy giọng Hạ Nhiễm, hơi giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn .

      Hôm nay Hạ Nhiễm mặc chiếc váy trắng vô cùng phổ biến, thiết kế cũng đơn giản nhưng lại làm nổi bật lên được làn da trắng nõn nà. chỉ ngồi chỗ thôi cũng khiến cho người ta có cảm giác tươi mát thanh nhã như đóa bách hợp trong gió.

      kia đánh giá quần áo Hạ Nhiễm xong mới ngẩng lên nhìn mặt , sau khi thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt liền ánh lên nét tươi cười, gật đầu trả lời: "Chào , Hạ Nhiễm."

      kia chính là mĩ nữ Hạ Nhiễm gặp trong phòng bao tối hôm qua - Giản Ngôn.

      Ngắm Giản Ngôn dịu dàng thùy mị, Hạ Nhiễm có cảm giác như gặp người quen nơi đất khách.

      Chào hỏi đơn giản vài ba câu, Hạ Nhiễm ngồi xuống phía đối diện Giản Ngôn, trong lòng xoắn xuýt lúc mới khó khăn cất lời: " ra, tôi muốn nhờ giúp tôi chuyện."

      "Hả? Có chuyện gì, ."

      Giản Ngôn đặt quyển sách cầm trong tay lên bàn, nhìn Hạ Nhiễm, chờ mở miệng.

      " có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi điện ? Điện thoại của tôi vừa hết tiền xong, gần đây lại có cửa hàng điện thoại nào mà tôi có việc gấp."

      Nếu phải bước đến đường cùng, Hạ Nhiễm cũng muốn nhờ vả người bạn học của Cố Tấn Thần mà mới gặp mặt hai lần này. Hơn trăm NDT còn lại của thực thể giải quyết nổi nhu cầu ăn ở của nữa rồi.

      "Tất nhiên là được rồi." Giản Ngôn mỉm cười, lấy điện thoại của mình từ trong túi ra đưa cho Hạ Nhiễm.

      Sau khi gọi được cho Tiêu Sơn, Hạ Nhiễm trả lại điện thoại cho Giản Ngôn, cảm ơn : " cảm ơn ."

      " cần khách khí, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi." Giản Ngôn nhận lại điện thoại, mặt vẫn mỉm cười nhợt nhạt, dường như vô tình hỏi : " và Tiêu Sơn có vẻ rất thân thiết nhỉ."

      Hạ Nhiễm thành gật đầu. "Đúng vậy, là bạn lâu năm."

      "Vậy và Tấn Thần cũng là bạn lâu năm hả?"

      Hạ Nhiễm tùy ý vén sợi tóc vương vai, khóe miêng hơi giật, khó khăn lắc đầu: "À, chúng tôi, cũng thể coi là bạn bè được."

      xong, vô ý thức nhìn vào quyển sách được Giản Ngôn để bên, tên sách màu vàng nổi bật nền xanh ghi ràng : "Nguyên lí kim tự tháp vàng."

      Có vẻ là quyển sách rất thân thúy.

      Chiếu theo ánh mắt Hạ Nhiễm, Giản Ngôn vô ý : " Pyramid Principles, nguyên lí kim tự tháp vàng, được xuất bản năm 1973, viết bởi Barbara - cố vấn của công ty xuyên quốc gia MacKenzie, cũng đọc rồi?"

      Bị hỏi, Hạ Nhiễm ngây ngốc vài giây, vội vàng xua tay: " có."

      Xuyên qua đám người, Hạ Nhiễm tinh mắt nhìn thấy Tiêu Sơn ra khỏi thang máy. vội vàng đứng dậy, lời tạm biệt với Giản Ngôn : "Tôi trước đây, tạm biệt."

      "Tạm biệt." Giản Ngôn cười nhìn Hạ Nhiễm bước nhanh đến thang máy.

      Thấy Hạ Nhiễm phía trước, Tiêu Sơn chắp tay sau lưng, tay khác chỉ vào Giản Ngôn ngồi ở góc khuất: "Ai vậy?"

      Hạ Nhiễm quay đầu, nhìn thoáng qua Giản Ngôn cúi đầu đọc sách: "À, ấy là Giản Ngôn."

      Nghe thấy tên Giản Ngôn, Tiêu Sơn cứng người, ta chỉ chăm chú nhìn người trong góc, chậm chạp .

      "Sao thế?"

      Tiêu Sơn nhướn mày, làm như có gì hỏi: "Cậu vừa lấy điện thoại của ta gọi cho tớ à?"

      "Ừa, điện thoại của tớ bị chặn rồi."

      " thôi, tớ dẫn cậu ăn sáng." Tiêu Sơn véo má Hạ Nhiễm cái, chuyển đề tài, lập tức kéo ra đường khác.

      Tiêu Sơn dẫn Hạ Nhiễm đến nhà hàng cơm Tây dưới tầng nhau, tùy tiện gọi phần sandwich và cốc cappuccino, cùng ngồi xuống bàn.

      "Hết tiền hả?" Tiêu Sơn nhìn vừa gặp sandwich vừa gật đầu.

      "Bác trai bác bao giờ về?"

      Hạ Nhiễm lắc đầu, " ra tớ cũng , bố mẹ tớ bảo tạm thời chưa về."

      Tiêu Sơn kinh ngạc. Từ lâu nghe Hạ Nhiễm oán thán cách dạy con của nhà họ Hạ, bây giờ nghĩ lại mới thấy khoa trương cho lắm.

      " cả gửi tiền cho cậu sao?"

      "Họ bảo tớ tự thân vận động, tay làm hàm nhai."

      "Nhưng, cậu vẫn còn ..." Tiêu Sơn hơi xấu hổ, toát mồ hôi, Hạ Nhiễm này du học nước ngoài bốn năm, ít nhiều cũng học được tính cách độc lập tự tin của con , thế nhưng dù sao cũng mới chỉ hai mươi.

      Tự lực cánh sinh, bắt tự lực cánh sinh có phải quá miễn cưỡng ?

      Nhắc đến cũng hổ thẹn, Hạ Nhiễm học tiểu học có thành tích quá xuất sắc, được nhảy liền hai lớp.

      Việc này làm ông Hạ nở mày nở mặt đến mấy năm.

      Chỉ là sau đó, Hạ Nhiễm mới mười ba tuổi học cao trung, tuổi phải học hành nặng nề, trở thành lực bất tòng tâm. Thành tích học tập xuống dốc phanh, bắt đầu chán ghét việc học còn gia nhập đội ngũ sớm.

      Hạ Nhiễm ngụm cappuccino, "Cho tớ mượn đỡ trước ít tiền , sau khi làm trả cho cậu."

      Tiêu Sơn rút ví tiền của mình từ trong túi áo, rút ra tập tiền màu đỏ mệnh giá lớn đưa cho Hạ Nhiễm: "Tìm được việc rồi?"

      "Vẫn chưa, nhưng tớ thử xem sao." nhận tiền, sau khi đút vào ví mình, trong lòng nảy ra chút cảm kích, trong lúc hoạn nạn mới biết ai là bạn mình, đúng.

      "Tớ định tham gia phỏng vấn tuyển nhân viên của Mạc Sâm."
      adamno1, Thích ăn thịt, Pe Mick22 others thích bài này.

    3. Huệ Nguyễn

      Huệ Nguyễn New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      Hóng chương mới quá :yoyo51:
      Phê 2Lthư hồ thích bài này.

    4. Phê 2L

      Phê 2L Active Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      267
      CHƯƠNG 11





      Tiêu Sơn - giám đốc bộ phận marketing của Mạc Sâm đích thân tham gia phỏng vấn tuyển nhân khiến nhân viên dưới công ty bàn tán ngớt. Hồ An mới quay lại làm việc lâu, đảo tầm mắt nhìn đống nhân viên vây quanh cánh cửa phòng họp được dùng làm phòng phỏng vấn, hạ thấp giọng hỏi người bên cạnh

      "Hôm nay có chuyện gì vậy?"

      Thư kí của Hồ An đuổi hết nhân viên hóng chuyện vây xem kia mới chậm rãi trả lời: "Hôm nay giám đốc Tiêu cũng tới tham gia phỏng vấn tuyển nhân ."

      "Thế à?" Hồ An vẫn mơ mơ hồ hồ gật đầu, tiện tay đưa tập công văn cho thư kí rồi nhanh chân tiến vào phòng họp.

      bên mở cửa, bên Hồ An trêu chọc người đàn ông ngồi ở ghế "Cơn gió nào đưa cậu tới đây vậy?"

      Mạc Sâm có ba người đàn ông đẹp trai tài giỏi: tổng giám đốc Cố Tấn Thần, giám đốc bộ phận marketing Tiêu Sơn, người còn lại chính là giám đốc bộ phận nhân Hồ An.

      Ba người này từ lớn lên trong đại viên cùng nhau, quan hệ tất nhiên bình thường.

      Những vị giám khảo khác vây quanh Tiêu Sơn thấy Hồ An bước vào nhao nhao đứng dậy. Hồ An hơi nhếch khóe môi, gật đầu coi như chào hỏi rồi ra dấu bảo họ ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiêu Sơn.

      "Gió tây bắc" Tiêu Sơn thản nhiên trả lời, tay chống cằm, nhướn lông mày ý nhị nhìn người đối diện. "Tuần trăng mật vui vẻ chứ?"
      "Đừng đánh trống lảng, cậu đường đường là giám đốc bộ phận marketing, có chuyện gì đặc biệt sao lại rảnh rỗi tham gia phỏng vấn tuyển nhân viên chứ." Hồ An đánh giá Tiêu Sơn từ xuống dưới, mang vẻ mặt "đừng tưởng tôi biết", cũng nhìn tiểu tâm của Tiêu Sơn.

      Tuy là mới từ tuần trăng mật quay về, có nghĩa là chuyện công ty ta .

      Trong thời gian ta có ở đây, có hai chyện lớn xảy ra.

      Đầu tiên tất nhiên là chuyện Mạc Sâm cùng Vạn Hào kí hợp đồng làm ăn trong thời gian ba năm. Việc này là chất xúc tác hòa giải mối quan hệ vốn tốt giữa Cố Tấn Thần và Trần Tử Ngang. thể tưởng tượng nổi cảnh hai người này hòa nhã ngồi đàm phán với nhau.

      Chuyện thứ hai, chính là việc Hạ Nhiễm du học bốn năm rốt cuộc cũng về nước.

      "Tớ chỉ muốn đến để xem bộ phận nhân của Mạc Sâm có công tư phân minh như lời đồn thôi." Tiêu Sơn đàng hoàng bưng cốc trà bàn nhấp ngụm.

      Sau đó còn tâm bình luận: "Quả nhiên là trà ở chỗ cậu ngon hơn, thơm."

      Biết Tiêu Sơn cố ý trả lời vào trọng tâm, Hồ An cũng cùng tên này nhảm, tay phải mân mê nhẫn cưới, nhàn nhạt mở miệng: "Trà Long Tỉnh được hái ngay sau cơn mưa."

      Tiêu Sơn xoay cốc trà vòng, ánh mắt hạ xuống lá trà xanh ngắt, "Bảo sao, hôm nào chia cho tớ phần ."

      "Cậu tới đây chỉ để thưởng trà?" Hồ An cúi đầu nhìn đồng hồ, tám rưỡi sáng, còn nửa tiếng nữa là đến giờ phỏng vấn.

      "Xem kịch."

      Đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng với Tiêu Sơn, Hồ An quay đầu nhìn mấy người giám khảo khác "Các bắt đầu được rồi."

      xong, Tiêu Sơn và Hồ An nhìn nhau, hiểu ý tiến vào căn phỏng bên trong phòng hội nghị được an bài sẵn.

      Phòng họp được chuẩn bị thành hội trường phỏng vấn tầng mười lăm của tòa nhà Mạc Sâm.

      Ai có thể ngờ chỉ là chức vụ lễ tân nho lại phải tổ chức phỏng vấn long trọng như vậy, người xếp hàng ngoài cửa chắc phải đến hai ba mươi người. Người nhất định phải có mặt như Hạ Nhiễm cũng chịu nổi trường hợp thế này. nhìn hàng dài phía sau mình, thở phào khi mình tới sớm.

      biết phỏng vấn tới lúc nào, đành tùy tiện tìm mộ góc để ngồi. Trong lúc nhàm chán, Hạ Nhiễm kéo cửa chớp của cửa sổ sát đất, độ cao chót vót từ tầng mười lăm nhìn xuống làm khỏi nuốt nước bọt.

      Ngồi lâu lâu, mới nghe thấy tên mình được gọi.

      "Hạ Nhiễm."

      "Có."

      Giọng này, giống như thanh của thiên nhiên, thanh thúy mà vang dội.

      Bên kia hành lang, người đàn ông dẫn đầu nhóm người bước ra từ phòng họp bỗng dừng bước khiến những nhân viên sau thấy khó hiểu.

      "Ông chủ?"

      "Ừ."

      Nhìn bóng dáng thân quen kia biến mất cuối hành lang, đôi đồng tử đen như mực của Cố Tấn Thần mới thu lại quang mang, trở về trạng thái bình thường.

      "Đem bản sơ lược của dự án đến phòng tôi." nhắc nhở nhân viên phía sau mình, sau đó tiêu sái xoay người về phía thang máy.

      Từng bước từng bước, trầm ổn, vững chãi.

      Phỏng vấn tuyển nhân của Mạc Sâm khác mấy với những công ty khác mà Hạ Nhiễm từng tham gia, mấy người giám khảo ai nấy đều bộ mặt nghiêm túc cứng nhắc.

      Sau khi tự giới thiệu bản thân, Hạ Nhiễm ngồi xuống ghế được bố trí sẵn.

      Hạ Nhiễm, 20 tuổi.

      Tốt nghiệp trường đại học tại London nước .

      Chủ khảo thẩm vấn đọc kĩ bản sơ yếu lí lịch tóm tắt của Hạ Nhiễm, khỏi kinh ngạc, có chút tin lên tiếng hỏi: " Hạ Nhiễm năm nay 20 tuổi?"

      gật đầu, cười tươi : "Vâng, thời tiểu học tôi từng vượt cấp."

      Giám khảo gật đầu. "Khó trách."

      "Tốt nghiệp đại học tại Lodon, tại sao lại chọn công ty của chúng tôi?"

      " thể sao?" hỏi ngược lại khiến vài vị giám khảo biết làm sao, nhìn : "Có thể."

      Cuối cùng, vị giám khảo ngồi giữa đành đặt câu hỏi để xóa khí khó xử. "Tại sao lại chọn tham gia ứng tuyển công việc này? Theo lý thuyết, bằng cấp của có thể tìm được công việc tốt hơn mới phải."

      Tại sao?

      Chính còn tìm được đáp án, từ ngày về nước, mỗi lựa chọn của đều chẳng dẫn đến kết quả. Hạ Nhiễm còn có ảo giác rằng ông trời an bài tất cả, có trốn cũng được.

      Nếu có thể tìm được công việc khác, chẳng phải đến đây.

      Nụ cười của Hạ Nhiễm có chút lúng túng, nhưng sau đó rất nhanh phục hồi lại, chậm rãi trả lời: "Có thể coi như duyên số ."

      "Vì lí do đó mà chọn Mạc Sâm chúng tôi?"

      " , tôi hiênh tại rất cần công việc." Bởi vì tất cả các cuộc phỏng vấn trước của tôi đều thất bại.

      Nghe vậy, hai người ngồi trong phòng riêng đều có suy nghĩ của riêng mình. Hồ An dựa ngôi ghế xoay, trong lòng bội phục vị cầm quyền nào đó, tay ngừng bấm bấm gửi tin nhắn, màn hình xuất đoạn đối thoại thế này:

      "Gậy ông đập lưng ông, chiêu hay." - Hồ An

      "Ôm cây đợi thỏ, cũng bình thường thôi." - Tiêu Sơn

      Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục dõi mắt nhìn việc diễn ra trong phòng phỏng vấn.

      Phỏng vấn tiến hành vô cùng thuận lợi, Hạ Nhiễm từ phòng họp ra, Tiêu Sơn và Hồ An ngay lúc đó cũng mở cửa ra ngoài, điện thoại di động của hai người họ hẹn mà gặp cùng đổ chuông báo có tin nhắn.

      Mở ra xem, là tin nhắn vô cùng ngắn gọn :

      "Ông chủ có lệnh, công việc xảy ra chuyện gì liền gọi trực tiếp cho ngài ấy.

      Cảm ơn.

      -- Ninh Viễn."

      ******

      Mùa hè ở thành phố C qua hơn nửa nhưng nắng vẫn chói mắt như cũ, Hạ Nhiễm vừa mới ngủ trưa dậy nhận được điện thoại của Hạ Thế Hiên. đứng dậy, kéo rèm che ánh nắng mặt trời gay gắt lại, người bên đầu dây bên kia cũng cất tiếng hỏi hạn: "Bố mẹ về rồi, con cũng muốn về nhà chứ?"

      Hạ tiên sinh, lời này của ngài có hơi thừa .

      về nhà, lẽ tiếp tục sống trong căn phòng thuê này?

      "Về, con về ngay lập tức." Hạ Nhiễm vội vàng cúp điện thoại, sau đó dùng tốc độ ánh sáng gói ghém hành lí.

      chào Tiêu Sơn câu, bắt chiếc taxi ngoài khách sạn, ngay lập tức bay về nhà.

      Xe taxi rất nhanh liền đỗ lại trước tiểu khu Nam Uyển. Hạ Nhiễm đứng trước khung cảnh quen thuộc, trong lòng cũng thấy tốt lên mấy phần.

      "Bố, mẹ, con về rồi."

      Chưa thấy người thấy tiếng. Cách cánh cửa chống trộm, Hạ Nhiễm xách hai chiếc vali đứng hành lang gọi với vào.

      Vì Nam Uyển là khu nhà khá cũ của thành phố C, tầng trệt lại quá thấp nên tiểu khu căn bản có thang máy. Hạ Nhiễm leo từ tầng lên tầng ba mà cả người ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.

      Gọi nửa ngày, cổ họng cũng khàn rồi.

      "Hạ tiên sinh, Hạ phu nhân --" hừ hừ, bực bội ném hành lí xuống nền nhà gần góc tầng trệt thuận tiện ngồi lên nó thở lấy hơi.

      Ngẩng cổ, tiếp tục gọi, "Hạ Thế Hiên, Vương Vũ Hồng."

      "Con nhóc kia, ồn ào cái gì chứ." Trong khi Hạ Nhiễm ngại khí tiếp tục gào, hai vợ chồng họ Hạ sống ở tầng năm rốt cuộc nghe thấy tiếng tru của .

      Hạ Thế Hiên dép lê, mắt híp lại còn thành cọng chỉ đánh giá đứa con ngồi đống trong góc, vội vàng tiến lên đỡ dậy, ngó trái ngó phải như tìm sinh vật lạ. Tiếp đó, Vương Vũ Hồng đắp mặt nạ dưa chuột bước ra, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cũng có chút đau lòng:

      "Sao vậy?"

      " nổi nữa..."

      Dưới chăn dắt dạy dỗ của bố mẹ, từ Hạ Nhiễm được bồi dưỡng thành đứa trẻ độc lập.

      Dưới con mắt của hai vợ chồng Hạ gia, con nhà họ có thể vác bao gạo năm mươi cân trèo năm tầng lầu mà thở dốc, đây là lần đầu thấy thở đến hụt hơi, nước mắt nước mũi như chảy ra đến nơi.

      Hạ Thế Hiên trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn con mình "Vài năm ở bên sao lại làm con yếu ớt ra cái dạng này vậy."

      "Bớt linh tinh , mau giúp con nó kéo đồ vào nhà." Vương Vũ Hồng so đo với mấy câu linh tinh của ông chồng nhà mình, bà luôn nghĩ con trai nghiêm khắc dạy dỗ còn con là để thương . Để Hạ Nhiễm ra nước ngoài học vài năm, bà luôn thấy hối hận. Vừa hay có cơ hội để trút buồn bực trong lòng, bà oán thán: "Đều do ông, ngày xưa tôi bảo thể để nó mình xuất ngoại, ông lại cứ mực cho nó ..."

      Người họ Hạ quá quen với việc hai người này đấu khẩu, đó là việc làm lòng người ta thấy ấm áp.

      Mà Hạ Nhiễm cơ hồ gần như quên mất cái cảnh Hạ gia ngày ba trạng thái, ầm ĩ, hai náo, ba trở về yên tĩnh như cũ.

      Vừa mới vào nhà, mẹ vội vã chạy về phòng, gọi điện thoại cho chị em thân thiết của bà, học tập bí quyết chăm sóc sắc đẹp.

      Ba Hạ lại càng nhàn nhã, lấy báo sáng ra, say sưa ngồi sofa nghiêm túc nghiền ngẫm.

      Bỏ lại mình Hạ Nhiễm với hại vali hành lí, mắt to trừng mắt .

      hiểu sao, dòng nước ấm vừa chảy xuôi đến đầu trái tim, chưa kịp truyền tiếp liền biến mất.

      đau lòng, rốt cuộc có phải con ruột của hai người họ vậy?

      Tự thu thập hành lí, quét dọn phòng mình lượt, Hạ Nhiễm kéo thân thể mệt mỏi mới từ phòng ngủ ra nghe thấy bố mình ngồi sofa ra lệnh:

      "Lát nữa nhớ nấu cơm trưa cho ba mẹ."

      Hạ Nhiễm ngẩng vội đầu, mât trợn trừng, thể tin nổi nhìn người đàn ông trung niên đọc báo đầu cũng ngẩng lên, tru : "Bố, bố , con có phải là con rơi bố mẹ nhặt về từ bãi rác ?"

      "Ừ..." Hạ Thế Hiên gập tờ báo lại, để bàn, uống ngụm trà Ô Long, chép khóe miệng đáp: "Con đoán đúng rồi."




      @LạcLạc bạn update chương giùm mình nha :-*

    5. Huệ Nguyễn

      Huệ Nguyễn New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      5
      Ba mẹ chị này đúng là có 102=D=D:yoyo52:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :