1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Trong cung Đại Nguỵ này,
      - Khôn khéo nhất, ý tứ nhất, quyết đoán có thừa là Hoàng thượng
      - Gian manh nhất, phúc hắc nhất, thông minh nhất và..... hay dỗi nhất là Thái phó
      - Bổ não nhất là Nguyễn công công :hoho:
      Crimson, saoxoay, nonghongthuy18 others thích bài này.

    2. green59

      green59 Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      31
      Hoàng thượng này hình như biết sợ là gì, cũng chẳng sợ Thái phó ban chết . nhưng vì Thái phó có nhiều cách "tra tấn" làm nàng ta sợ ... hì hì :04(1)::04(1)::04(1):
      gaxinhxan, caonamnoiHằng Lê thích bài này.

    3. thư hồ

      thư hồ New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      9
      Mong chờ chương sau wá, tới lúc gây cấn r :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:

    4. gaxinhxan

      gaxinhxan New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      viết nhanh lên nhé b.đợi hoài mà chẳng có thịt ăn,đói quá:031:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 98
      Nghe thấy tiếng gọi “Biểu ca” đầy ngọt ngào, Niếp Thanh Lân khỏi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy đứng sau Vệ Vân Chí là tiểu nương thanh thuần động lòng người, cặp mắt e lệ nhìn về phía Vệ Lãnh Hầu tràn đầy kinh hỉ, lưu luyến.

      Gọi tiếng này xong, tiểu nương tựa hồ thấy xấu hổ, khuôn mặt nhắn bất giác đỏ bừng mảnh, giống như là đóa hoa nở rộ. Ánh mắt Vệ Lãnh Hầu lóe lên, thản nhiên : “San biểu muội, sao muội lại ở đây?”

      Nghe thấy hỏi, tiểu nương nhàng : “Muội cùng mẫu thân ra ngoài giải sầu, vừa đúng lúc gặp cửa hàng của nhị biểu ca khai trương, liền chạy tới chúc mừng, “

      , liền thấy từ trong cửa tiệm người người phụ nhân trung niên ra, thấy thân ảnh cao lớn của Vệ Lãnh Hầu gương mặt mang theo ý cười hỏi: “Lâu lắm gặp Ngọc nhi, làm cho dì rất nhớ con đó.” Thái phó thấy hơi nghiêng người thi lễ đáp: “ lâu gặp qua Liễu di nương, cháu chào ngài.”

      Vị phụ nhân này là muội muội ruột của mẫu thân hai huynh đệ Vệ gia, cũng có thể xem như bà nhìn hai huynh đệ lớn lên. Năm đó Liễu gia cũng thuộc gia đình phú hộ, nhưng tỷ tỷ của bà gả cho thương nhân người đầy hơi tiền. Còn bà mắt nhìn xa hơn, lòng muốn được gả cho người phu quân có công danh, cuối cùng rốt cuộc lại gả cho tú tài nông thôn. Đáng tiếc, con đường làm quan của vị hôn phu thuận, thể thăng quan tiến chức mà chỉ dừng lại ở cái mức cử nhân. May mắn gia đình của cải giàu có, cũng phải lo của ăn của mặc. Nhưng mà cùng với tỷ tỷ so sánh khác nhau trời vực.

      Ban đầu bà khinh bỉ ánh mắt của gia tỷ nông cạn, lại chọn tên thương nhân thấp hèn chỉ biết có tiền, đợi cho tuổi ngày càng lớn, mỗi khi cả gia đình tụ hợp lại, nhàn tản tán chuyện gia đình bà phát mặc dù đại tỷ phu là thương nhân, nhưng cách năng, văn ngôn so với cái vị suốt ngày “ăn no” nằm đọc thi thư nhà mình lại cường đại hơn biết bao nhiêu, nếu tham gia thi khoa cử, nhất định so với cái vị nhà mình phải hơn nhiều lắm.

      Vừa mới có ý nghĩ như vậy, cất thành lời, nhưng khi tỷ phu nghe chỉ mỉm cười : “Làm quan to quyền quý có thể thong thả thoải mái như ta sao?” Tính tình thanh cao, xem công danh như rác rưởi đó thể nào là giả vờ được. Vô tình làm cho bà ta cùng phu quân có cảm giác xấu hổ, thiển cận.

      Nếu chỉ như thế này cũng thôi , nhưng tỷ phu cùng tỷ tỷ tình thâm trong hậu viện chưa từng có thêm người thê thiếp nào, tỷ tỷ lại sinh được 2 người con trai, vợ chồng hài hòa, quyến luyến tình thâm.

      Nhưng mà bản thân mình đến giờ vẫn còn chưa có con nối dõi, cưới sau mấy năm vẫn có được con, sau cùng chạy chữa mãi mới hoài thai lại sinh hạ được 1 nữ nhi, lúc này tính tình của trượng phu cũng thay đổi, bắt đầu nạp thê thiếp, tiểu thiếp nhập môn 2 tháng liền bụng lớn như cái trống, những thế lại là thai nam làm người ta tức điên. Sau đó hao hết tâm tư thiên tân vạn khổ lại hoài thai, nhưng cũng lại là nữ nhi, chính là người vừa lên tiếng, Vương Nhược San, đến bây giờ bà cũng chết tâm, chỉ đau lòng về sau gia sản của gia đình lại đều về hết mẹ con của tiểu thiếp.

      Tỷ muội dù cho tình cảm có tốt đến đâu cũng có chút háo thắng, trong đó dung mạo của bản thân lại xuất chúng hơn tỷ tỷ bậc. Nhưng mà đến việc sinh con nối dòng lại bằng tỷ tỷ.

      Đều giống nhau từng là những thiếu nữ như hoa như ngọc, nhưng giờ đây chính mình biến thành đóa hoa héo tàn, bên trong mất mát gì có thể . Sau lại nghe tỷ tỷ cũng phải mọi chuyện đều thuận, chỉ nghe đủ loại tin đồn hay về đại công tử Ngọc nhi, làm cho lòng bà ta tìm lại được chút thăng bằng, loại con ngỗ nghịch cả gan làm loạn như kiếp trước phải thất đức lắm mới sinh ra được đứa con ngỗ nghịch như vậy .

      Đứa cháu có nhũ danh “Ngọc lang” này, ngoại trừ cái mặt trắng nên có danh là “Ngọc” ra, những thứ khác đều hề xứng, chính là cục đá cứng đầu cứng cổ! Năm tuổi liền dẫn đám hài tử học theo tích hành quân tác chiến “Hỏa thiêu Xích Bích”, thừa dịp bóng đêm đốt sạch con thuyền hàng chứa đầy hương liệu của tỷ phu. Số tiền bồi thường trong đó cao đến dọa người , hương khí nồng nặc do bị lửa đốt cháy phải mất hơn ba ngày mới tan . Từ đó về sau, quê nhà có thêm danh xưng thanh nhã “Hương châu” .

      (Đọc thêm về trận xích bích ở đây để biết độ tàn há của bác Thái phó)

      Còn nhớ rất khi đó, tỷ phu tức giận đến mức cầm cây côn to như cánh tay chạy tìm tên nghịch tử kia, kết quả, tiểu nam hài khi đó mới 5 tuổi, lại tung tăng chạy thẳng vào thanh lâu làm cho vài gã sai vặt theo sau sợ chết khiếp. Chờ khi bọn xông vào gõ từng cánh cửa để tìm mới phát đằng sau cánh cửa tiểu thiếu gia đùa giỡn với vài vị tỷ tỷ xinh đẹp quần áo mỏng manh say tới bất tỉnh nhân , sau đó bị lão cha túm cổ lôi trở về nhà, quỳ trước từ đường đánh cho trận.

      Đấy chỉ là những hoạt động đơn giản khi mới năm tuổi thôi đó, chờ khi lớn dần, ngừng gây ra hết chuyện lớn này đến chuyện to đùng khác, làm cho tỷ tỷ của bà lúc nào lo lắng. Dung mạo tuy được bảo dưỡng kỹ càng nhưng ước chừng cũng làm cho tỷ ấy già cả 10 tuổi. Đợi càng về sau, vốn tưởng rằng lớn lên tĩnh tâm, sau đó còn nghiêm túc tham gia thi khoa đỗ thành tân khoa trạng nguyên của Đại Ngụy.

      Liễu di lại đúng là người thiệt tình thương, quý trọng người đọc sách. Lại bởi vì gia tỷ, mắt thấy nghịch tử của tỷ tỷ lại là rồng trong loài người, lập tức nhanh chân, sớm cùng tỷ tỷ định việc hôn nhân, muốn đem tiểu nữ nhi của mình gả vào Vệ gia.

      Vị Vệ gia trưởng tử kia tuy ngỗ nghịch nhưng thực ra lại rất hiếu thuận với mẫu thân, cũng bởi là quyết định của mẫu thân nên cũng phản đối, với sao cũng được. Nhưng sau đó, khi buộc tất cả người nhà di cư hết ra hải ngoại Liễu di mới phát , tiểu Diêm Vương lúc 5 tuổi kia làm gì có chút thay đổi nào? ràng cấp bậc tăng lên biết bao nhiêu lần! Đốt thuyền có là gì, đốt cả triều Đại Ngụy, lên nắm quyền hành đem hoàng cung náo đến long trời lở đất mới gọi là bản lĩnh.

      Náo loạn kinh thành, phiên Vương nổi loạn, chỉ sợ là liên lụy đến tính mạng của tất cả người trong gia tộc, Vệ gia tộc những phải vụng trộm đổi họ , nhưng ngay cả bà mặc dù khác họ cũng sợ bị liên lụy tạo thành mầm họa.

      những bị phu quân đuổi ra khỏi nhà mà còn đưa tới phong hưu thư, cũng là tỷ phu áy náy liền đem bà lên thuyền cùng lánh nạn, cứ như thế mà chính thức nhận hưu thư. May mắn con lớn xuất giá, mình cũng chỉ có thể mang theo tiểu nữ nhi tạm thời cùng tỷ tỷ tị nạn nơi hải ngoại,bản thân bà ta khi lựa chọn phu quân sai người, tuyệt đối cũng thể liên lụy nữ nhi, nên thương lượng muốn cùng đại trưởng tử của Vệ gia giải trừ hôn ước, tránh việc nữ nhi sau này trở thành quả phụ của phản tặc.

      Tỷ tỷ trước nay tâm tính thiện lượng, lại thấy vì nhi tử nhà mình mà muội muội bị đuổi ra khỏi nhà lại càng sinh lòng áy náy. Tự mình quyết định, liền mở miệng khiển trách nhi tử hoang đường vô lối, trong phủ thê thiếp thành đàn, liền hủy hôn ước giữa biểu huynh biểu muội.

      Nhưng mà nghĩ tới tiểu nữ nhi đối với đại biểu ca tuấn lãng lại lòng nhớ mãi quên, bởi vì mẫu thân tự chủ trương thèm thương lượng qua với nàng ta về việc hủy hôn ước mà nàng náo loạn khóc lóc ngớt. Sau đó, Vệ Lãnh Hầu lại có lần ra hải ngoại thăm phụ mẫu biết thế nào, lại diễn ra cảnh hôn môi trong vườn, quần áo xốc xếch, bị mọi người bắt gian tại trận.

      Lúc đó cũng là Thái phó trong cung, quyền khuynh thiên hạ chỉ đứng sau vua, lại biến thành con kim quy vàng. Lúc đó bà ta lại khóc lóc đòi tỷ tỷ làm chủ, muốn cưới San nhi, để giữ lại thanh danh cho nàng ta. Nhưng lại nghĩ tới, từ trước đến nay luôn nghe theo lời mẫu thân, Vệ Lãnh Hầu chỉ nhếch môi cười: “Chỉ có hôn thôi mà muốn ta cưới vào cửa, ta đây chẳng phải ngày ngày làm tân lang?” xong cũng chẳng thèm nhìn đến vị biểu muội khóc nức nở, nghênh ngang rời .

      Nghe thử , hiểu cái gì là vô sỉ, là khốn kiếp? Nữ nhi mình nhận hết gièm pha, làm sao có thể gả cho người khác? Vì thế lúc đó tỷ tỷ lại quyết liệt làm chủ lần nữa tự ra mặt quyết định chuyện hôn nhân, chỉ nhận thức San nhi làm con dâu lớn Vệ gia. tại tính ra cũng 1 năm rưỡi gặp vị hiền tế này, lập tức 2 mẹ con Liễu phụ liền nở nụ cười, liền gọi tiếng hiền tế, bộ dạng tình thân.

      Vệ Vân Chí biết tính nết của đại ca nhà mình, vì việc này, ca ca dĩ nhiên hơn năm quay lại thăm gặp mặt phụ mẫu, mỗi lần thuyền cập bờ cũng đều là mình gặp, tình hình của cha nương cho . Lần này Vân Chí quyết định mở cửa tiệm đất liền, 2 mẹ con Liễu phụ liền theo đuôi dứt, làm cũng rất đau đầu, càng nghĩ tới đại ca thế nhưng cũng góp vui, lại dẫn hồng nhan theo đến chúc mừng… phải là làm mọi người cùng khó xử sao?

      Nghĩ vậy, Vệ Vân Chí giọng : “ lát nữa cha mẹ cũng đến đây, ca ca có muốn gặp hay là trước bước?”

      Vệ Lãnh Hầu nhíu mày, nhìn lướt qua Trứng gà bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi : “Nếu cha mẹ trở lại, ta mà gặp, chẳng phải là bất hiếu sao?”

      xong liền hỏi nơi nghỉ chân của cha mẹ, là tại trạch viện thành Bình Dương. Cũng chờ cha mẹ qua đây, liền dẫn theo Niếp Thanh Lân bái kiến cha mẹ.

      Nhược San thấy lần gặp mặt lần này cùng đại biểu ca, vẫn chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt, tâm liền trầm xuống, may mắn mẫu thân bên an ủi: “Lần này dì dượng của con cố ý về đại lục phải là vì định ngày thành thân sao? Hãy nhẫn nại, tự nhiên có người lớn thay con làm chủ.”

      Nhược San nghe thấy mẫu thân như vậy mới từ từ thu hồi nước mắt.

      Bởi vì cục diện chính trị ổn định, Vệ lão gia liền muốn sống cuộc sống ở hải ngoại nữa, sớm lên kế hoạch trở về đất liền. Cho nên sớm sai tiểu nhi tử tại thành cổ Bình Dương mua trạch viện, thuê người tu sửa bên trong trang viện từ bậc thềm cho đến, lầu canh, bên trong đình đài mọi thứ chu toàn, mang đậm cảm giác phong nhã cổ xưa tinh xảo xa hoa, bốn phía trạch viện là vạn mẫu ruộng tốt, thuê hàng trăm tá điền làm việc.

      Dân chúng xung quanh thấy bỗng nhiên biết từ đâu mọc lên trạch viện giàu có xa hoa, chỉ biết căn cơ gia chủ khá giàu có, nên cũng có ai dám tới quấy nhiễu.

      Bên này Niếp Thanh Lân vừa lên xe ngựa, liền cúi đầu hướng Thái phó : “Hoàng tỷ còn ở Bộ quán chờ Bản cung về, Thái phó nếu muốn gặp người thân để Bản cung trở về trước, như vậy cũng thuận tiện hơn cho Thái phó.”

      Mắt phượng của hơi liếc qua: “Con dâu xấu cũng có lúc phải gặp cha mẹ chồng, công chúa bình thường hào phóng, sảng khoái, sao bây giờ lại lưỡng lự.”

      Vĩnh An công chúa nghe vậy sửng sốt: “Như vậy gặp là đạo lý gì?” phải nàng cố ý mang tư thái của công chúa ra, mà là có chỗ khó . Nếu là mang thân phận công chúa bái kiến, phu phụ Vệ gia lại phải bái kiến mình mới đúng. Nếu giống như lúc trước sử dụng thân phận Vệ tam phu nhân thiếp thất, vậy mình lại chính là chẳng khác nào thị nữ, thân phận lại quá thấp hèn! Mà… Nếu như là danh phận đại thiếu phu nhân của Vệ gia, Vệ Lãnh Hầu có từng mang sính lễ, bái thiếp đến cho mình hay chưa?

      Dù là thế nào cũng được thuận tiện, vì sao Thái phó lại làm ra vẻ như mình đương nhiên phải cùng gặp cha mẹ ? Đáng tiếc, những lí lẽ này khi chuyển đến người Thái phó đại nhân cũng đều phải là vấn đề!

      Niếp Thanh Lân nàng sinh long hoạt hổ đứng đó, là nữ tử đầu tiên mà nội tâm nhận định, giống như nếu danh chính ngôn thuận cưới nàng vào cửa dù có cả giang sơn cũng thấy thú vị. Lần này hồi kinh, đăng cơ, đến lúc đó chính thức cử hành đại hôn đón vị Hoàng hậu xinh đẹp này. Lần này cùng cha mẹ gặp mặt ở Cổ thành, tuy rằng phải là an bài sẵn, nhưng cũng đúng lúc xảo hợp. Thuận tiện để cha mẹ gặp mặt nữ tử chọn, tránh cho cả ngày cứ mong phải cưới vị biểu muội ra gì kia.

      Nhưng mà nhìn thấy bộ dạng Niếp Thanh Lân ỉu xìu, nhăn nhó, như thực tâm muốn gặp phụ mẫu của mình. Chẳng lẽ trong lòng nàng muốn gả cho ?

      Vệ Hầu cả đời từ tới lớn, có cái gì muốn mà được đâu? Ai ngờ đâu sống cuộc sống hoang đường phóng đãng đến gần ba mươi tuổi đầu, lại đụng trúng viên ngọc cứng đầu hơn cả mình. Tuy rằng đem thân thể mềm mại kia nhấm nháp vài lần, nhưng trái tim của nàng còn chưa hẳn hướng về . Mỗi lần nghĩ đến chuyện người cao ngạo như mình lại phải cưỡng bức ép cưới mới ôm được giai nhân về, trong lòng lại dâng lên buồn bực lẫn tức giận, nhắm mắt hồi lâu mới dần dần tiêu tan.

      Lúc này nhất thời nhịn được, tia hung tàn lộ ra trong mắt: “Vậy công chúa cứ mãi chịu gặp cha mẹ của bản Hầu là đạo lí gì? Chứ phải nàng cảm thấy thân thế của cha mẹ bản Hầu là thương nhân, thân phận thấp kém, làm nhục vinh quang của hoàng gia?”

      Niếp Thanh Lân từ trước đến nay luôn nguyện ý cùng Thái phó tranh chấp, nhất là những tranh cãi gắt gao như thế này, càng , chỉ càng làm tổn thương nhau mà thôi, nên chỉ khẽ cười : “Thái phó nghĩ nhiều rồi, phụ mẫu của Định quốc hầu dĩ nhiên là thân phận tôn quý, nhưng bản thân Bản cung cha mẹ, loại hoàng gia rách nát này đúng ra nên chạm đến Vệ phủ sang quý đúng hơn.”

      Lời khoan thai, chậm rãi, nếu như nghe ý trong lời , giống như nàng mềm mại khen tặng bình thường!

      Thái phó đại nhân bị câu này của giai nhân làm cho tâm tình phát cáu, cố tình con nhóc kia ngang tàng lại còn ngang ngược, tiếp tục : “Về sau Thái phó cứ tự quyết định là được, cần để ý tới ý nghĩ của Bản cung, trong ‘Nữ Giới’ : Nam làm chủ nữ chỉ nghe. Cho nên Thái phó cái gì cũng là đúng, muốn thế nào nó là thế đó. cần phải hỏi qua ý của Bản cung, Thái phó cũng lớn tuổi rồi, đừng giận dỗi vì chuyện đâu tốt cho thân thể…”

      Lúc này xe ngựa vào tới cổng trạch viện, chỉ nghe thấy trong xe ngựa có tiếng ầm ầm răng rắc bên trong, tức các thị vệ lập tức xuất đao, tưởng là có thích khách tập kích. Nhìn kĩ lại, đỉnh xe ngựa bị người bên trong tung chưởng đánh nứt đường, đưa mắt nhìn nhau biết có nên thỉnh nhị vị đại nhân xuống xe hay

      Khuôn mặt tuấn tú của lạnh như băng, mắt phượng uy nghiêm trừng mắt nhìn Niếp Thanh Lân vẫn thản nhiên ngồi chỗ cũ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, làn da trắng trơn mịn, mắt to linh động, lại luyến tiếc nỡ động… Nếu như có thể... Trong trận cung biến lúc trước nên chưởng đánh chết con nhóc ngang ngạnh này... bây giờ đâu phiền não như thế này...

      màn trong xe làm cho người ta hít thở thông, trầm mặc lúc Thái phó rốt cục : “Quay đầu ngựa lại, trở về biệt quán!”

      Bởi vì biết đại ca muốn tới, sáng sớm Vệ Vân Chí phái tiểu nhị của cửa tiệm khoái mã tới trạch viện báo tin cho phụ mẫu mình.

      Vệ lão gia tuy nhắc tới trưởng tử ngỗ nghịch này là tức giận tới mức vểnh hết râu lên. Nhưng thời gian dài gặp, tuy ngoài miệng cứng, nhưng trong lòng cũng là nhớ thương con.

      “Hừ, còn biết đường trở về, ai muốn gặp nó chứ?” Miệng như vậy, nhưng vẫn mở tủ quần áo, xoay tới xoay lui lựa chọn, đợi đổi xong, ra ngồi chính giữa đại sảnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đợi con vào bái kiến.

      Nhưng đợi hồi lâu, vẫn thấy người đâu, chỉ nhìn thấy vị quản gia cũ của gia đình chạy hồng hộc vào báo: “Lão gia… Đại thiếu gia, ngài ấy… xe ngựa cũng xuống, liền quay đầu ngựa rồi.”

      Vệ lão gia vừa nghe, liền giận dữ cầm cốc trà ném thẳng, “Bốp” tiếng chén bị đập nát vang lên!

      “Tên nghịch tử bất hiếu! Nó tưởng nó là Đại Vũ tiên thánh phải ? Giờ ngay cả nhà cũng thèm về có đúng ? Nếu nó muốn về đừng bao giờ về nữa! Vệ gia ta xem như chưa từng có đứa con như nó.” Vệ phu nhân cũng bất đắc dĩ, cảm thấy mình có lỗi với lão gia, nghĩ mình lại sinh ra tên hỗn thế ma vương ngang ngược như thế này, nên dịu dàng vuốt lưng an ủi ông.

      Qua nén nhang sau, liền nghe được quản gia kia lại mang vẻ mặt vui mừng vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lão gia, đại thiếu gia cưỡi ngựa trở về.”
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :