1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 373: Chờ về nhà
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Mặc Thiên Trần suy nghĩ nhiều, mở cái hộp sắt gỉ ra, bên trong là hai tờ giấy, cùng hình và bưu thiếp
      Người trong hình rất quen thuộc, là cha mình và mẹ của Cúc Như Khanh, mà ít bưu thiếp cũng là chúc sinh nhật vui vẻ, xem sau lưng của bưu thiếp, là đoạn văn cha viết: “Thiên Thiên, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ! Đây là ngày con trưởng thành, cũng nên cùng Như Khanh thực hôn ước lúc trước, hi vọng con có thể thay cha chuộc tôi, đây cũng là hi vọng của cha cùng Nam Yên”
      Mặc Thiên Trần nhìn kỹ đoạn lời này, chính là bảy năm trước thay thế mẫu nhân, còn cha ở trong ngục viết đoạn văn này
      Cúc Như Khanh lúc nào có thứ này? từ đây biết được những gì? Cha thiếu Cúc gia cái gì? Như vậy, quan hệ của cha và Liễu Nam Yên là gì?
      Đây là tất cả, chẳng lẽ là nguyên nhân khỗ nảo của Cúc Như Khanh?
      Cho dù cha có thiếu Cúc gia điều gì, cũng chỉ có Cúc Như Khanh cùng Nam Yên biết, cha rời khỏi thế gian, có cơ hội hỏi ông những vấn đề này nữa
      cách khác, cho dù năm sinh nhật mười tám tuổi bõ lỡ đính hôn cùng Cúc Như Khanh, ở năm hai mươi bốn tuổi kia, vẫn là cùng Cúc Như Khanh tiến vào lễ đường. Đây chính là hi vọng của cha cùng Liễu Nam Yên.
      Bất kể là cha thiếu Cúc gia như thiế nào, nhưng Cúc Như Khanh trong lòng , thể giải quyết được, nếu tối hôm qua say như vậy, cũng ôm đau, rất đau
      đau, bởi vì biết nên làm sao
      Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân thà làm thêm ngoài giờ cũng muốn về nhà sao?
      Mặc Thiên Trần đem mọi thứ trả lại chỗ cũ, sau đó trở lại phòng ngủ
      Mỗi ngày khi đến mười hai giờ đêm, Mặc Thiên Trần cũng gọi cho Cúc Như Khanh, hỏi hôm nay có về nhà , mà mỗi lần đều chỉ nhận được đáp án
      Có lẽ là do cách dây điện thoại, cả hai trở nên vô cùng khiêm nhường, vẫn là đề cập đến chuyện gì, mà cái gì cũng
      Khi mỗi lần nghe được vội, tạm thời về nhà, mất mát trong lòng cũng tăng thêm phần
      Qua hai ngày sau, đường Mặc Thiên Trần nhìn thấy Cúc Như Khanh cùng Nghiêm Tiểu Huệ cùng nhau vào quán café, vừa lúc đến chỗ khách hàng, vốn là muốn về công ty ký hợp đồng, nhưng là vài ngày được gặp . Vì vậy, gọi điện cho
      “Như Khanh, buổi trưa có rãnh ? Chúng ta cùng nhau ăn cơm” xa xa nhìn qua quán café
      Cúc Như Khanh cùng Nghiêm Tiểu Huệ ngồi xuống, trong điện thoại “Trần, buổi trưa cùng Nghiêm tiểu thư hẹn dùng cơm, em tự ăn !”
      “Vậy cũng tốt!” Mặc Thiên Trần có chút khổ sở “Vậy cũng đừng để bản thân quá mệt mỏi! Làm xong về nhà, được ?”
      “Được” Cúc Như Khanh cúp điện thoại
      Mặc Thiên Trần ngồi hành lang dài ở công viên, gì nhìn gió thu nổi lần lên, mà Hoàng Diệp cũng dần dần theo gió bay xuống
      Thời gian trôi qua nhanh! Đảo mắt tới mùa thu!
      “Nha đầu, buổi trưa theo cụ dùng cơm!” giọng nam quen thuộc vang lên, Cúc cụ ông chống gậy đứng trước mặt
      Mặc Thiên Trần vừa ngẩng đầu nhìn lại, là Cúc cụ ông! vội vàng đứng lên, tiến lên đỡ cụ “Gia Gia, có thể bồi ông ăn cơm, cháu rât vui lòng!”
      Hai người tới nhà tiệm ăn trung quốc của lão ông, Cúc cụ ông nhìn “Nha đầu, gần đây bận cái gì? Người cũng gầy !”
      “Gia gia, người đời đều mơ ước giảm cân khỏi mập, cho nên, gầy chút là ước mơ tuổi trẻ đó!” Mặc Thiên Trần cười
      bậy!” Cúc lão gia tức giận râu run lên “Như Khanh bắt nạt con phải ?”
      “Làm sao có!” Mặc Thiên Trần gượng cười
      Cúc lão gia hừ tiếng “Công việc của Như Khanh cũng vội, nhưng vẫn chưa về nhà phải ?”
      “...” Mặc Thiên Trần khỏi ngẩn ra, gia gia làm sao lại biết?
      Mặc Thiên Trần im lặng ăn cơm trưa, sau đó nghe Cúc cụ ông “Như Khanh tại mê mang, mê mang sinh ra tâm tình trốn tránh, từ đó lại sinh ra hai loại nam nhân!”
      vậy là sao ạ!” Mặc Thiên Trần buông đũa xuống
      Cúc cụ ông khẽ mỉm cười “Gặp phải chuyện bản thân giải quyết định, tất mọi người nghĩ cách trốn tránh, nhưng trốn tránh lại sinh ra 2 loại nam nhân, loại là nam nhân tốt, loại là nam nhân hư, nam nhân tốt chỉ trốn tránh nhất thời rồi quay lại, mà nam nhân hư là trốn tránh cả đời, vĩnh viễn cũng trở về nữa”
      “Vậy Như Khanh là nam nhân tốt rồi!” Mặc Thiên Trần mong đợi nhìn ông
      “Như Khanh nhà chúng ta đương nhiên là nam nhân tốt!” Cúc cụ ông cười “Bây giờ phải là chỉ ăn chút cơm, dưỡng tốt thân thể, ông còn đợi cháu sinh nhiều tôn tử để ta ôm!”
      Mặc Thiên Trần cười xin lỗi “Cháu dưỡng tốt thân thể, nỗ lực”
      Sau khi ăn cơm, Mặc Thiên Trần đột nhiên hỏi “Gia gia, ông có phải biết năm đó giữa mẹ cùng cha cháu có chuyện gì?”
      Cúc cụ ông nhắc tới ngày trước, ông nhìn “Con hỏi, vậy ta cũng , năm đó ông đem Nam Yên gả cho Thiên Kỳ, sau đó mới biết bà ấy từng cùng cha của con có đoạn tình”
      “Còn gì nữa ?” Mặc Thiên Trần kỳ quái hỏi “Nhưng là tại sao cha ông xin lỗi Cúc gia?”
      “Ông cũng biết!” Cúc cụ ông nhún vai cái
      Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút “Chẳng lẽ bởi vì cha cùng mẹ từng có đoạn tình, nên phá hư tình cảm giữa họ sao?”
      Nếu đây là chỗ Cúc Như Khanh hiểu sao? Nhưng là Cúc Như Khanh phải là người hiểu lí lẽ, tình cảm qua, huống chi là chuyện cũ năm xưa, có lý do để canh cánh trong lòng, ngược lại mang tức giận về nhà, hơn nữa còn ảnh hưởng đến
      Mặc Thiên Trần tạm biệt Cúc cụ ông, biết khi nào Cúc Như Khanh mới có thể hiểu, cung biết đến tộ cùng năm đó xảy ra chuyện gì
      Nếu như Cúc Như Khanh vẫn chịu về nhà, chẳng phải đều mọi chuyện sao?
      Buổi tối, Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du làm xong bài tập: “Cầm Du, nhớ cha con?”
      “Nhớ! Con nhiều ngày được gặp cha rồi!” Cúc Cầm Du đối mặt mẹ, tự nhiên tình cảm của mình
      “Đây, Cầm Du gọi cho cha được ?” Mặc Thiên Trần nhìn con
      “Được!” Cú Cầm Du lập tức nhấc điện thoại quay số Cúc Như Khanh “Cha...”
      Cúc Như Khanh nhận được điện thoại của con trai trong nháy mắt tim giống như bị đụng phải, vất vả gia đình mới có thể vui vẻ hạnh phúc bên nhau, bởi vì chuyện cũ năm xưa mà trở nên sung sướng, Mặc Thiên Trần cũng vì vậy mà chịu đựng nhiều
      “Cha, cha xong việc chua? Con muốn ngủ rồi, cùng cha ngủ ngon!” Cúc Cầm Du vui vẻ
      Mà Mặc Thiên Trần ở bên nghe cũng là vô cùng kích động, cố gắng che miệng, ngăn ngừa tiết lộ tâm muốn khóc của bản thân
      Nếu Cúc Như Khanh vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, như vậy cùng Cúc Cầm Du, Cúc Hoài Cẩn phải chia lìa sao? Như vậy nhà bốn người, có phải hay phải đối mặt với cảnh tan nát?
      dám nghĩ tiếp, chỉ muốn trở lại, giống như cha , cho dù là sai lầm gì, cũng nguyện ý dùng đời chuộc tội
      lúc Mặc Thiên Trần càng nghĩ càng khổ sở, Cúc Cầm Du cúp điện thoại, chạy đến trước mặt “Mẹ. Cha cha bây giờ liền về nhà”
      “Được...” Mặc Thiên Trần nước nắt cũng ngăn chảy xuống
      quay đầu khống chế tâm tình của mình, sau đó với Cúc Cầm Du: “Cầm Du, con có ngủ ? Có muốn đợi cha về?”
      “Con với mẹ cùng đợi cha về!” Cúc Cầm Du hiểu chuyện
      “Được! Cầm Du biết nghe lời, chúng ta cùng đợi cha về” Mặc Thiên Trần ôm con vào trong ngực, đứa con này trong sáu năm cũng có gì tưởng niệm, nhưng lại là sinh mệnh quan trọng nhất của
      Hai mẹ con cùng ở chỗ, vì đợi Cúc Như Khanh về mà thắp sáng căn nhà, để cho bất kỳ lúc nào chỉ cần muốn về nhà, bọn họ đều mà chờ đợi
      Khi Cúc Như Khanh tiến vào Aegean Sea, Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du nhìn nhau cười, hai mẹ con tay trong tay ra ngoài
      Khi Mặc Thiên Trần cùng Cúc Cầm Du đến lầu hai của cầu thang Cúc Như Khanh trở về nhà, nhìn hai mẹ con chờ tại đầu bậc thang, từ từ tới
      “Cha về!” Cúc Cầm Du vui vẻ kêu lên
      “Như Khanh, về!” Mặc Thiên Trần cũng mỉm cười nhìn
      Cúc Như Khanh đưa tay, đem hai mẹ con ôm vào trong ngực “Đúng vậy, trở về!”
      Mặc Thiên Trần vào giờ khắc bị ôm vào trong lòng, vươn tay ôm chặt lấy hông , đầu tựa vào trong ngực , biết mình có bao nhiêu sợ hãi trở về!
      Chỉ là, Như Khanh, cuối cùng trở lại, cứ trở lại như vậy sao?
      tận tình hô hấp mùi vị người , sau đó ôm lâu cũng muốn buông ra
      Cúc Như Khanh thấy như thể muốn rời xa mình, vuốt mái tóc , trong lòng nhất thời cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình mâu thuẫn của mình
      Chỉ là, biết, đứa trẻ cần , mà nữ nhân này cũng cần , cái nhà này cần
      “Cha, cha có mệt ?” Cúc Cầm Du phá trầm mặc
      Mặc Thiên Trần lúc này có chút luống cuống, vội vàng ngẩng đầu lên nhình “Như Khanh, mệt ! Về phòng tắm trước , em đưa Cầm Du về phòng nghỉ ngơi, sau đó trở lại, được ?”
      Cúc Như Khanh gật đầu cái, sau đó buông lỏng hai mẹ con ra, hướng phòng ngủ tới
      Mặc Thiên Trần đưa Cúc Cầm Du về phòng, lập tức cũng trở về phòng ngủ, nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền tới, nhàng thở phào nhõm
      Đây là tất cả, đều chuyển biến tốt rồi, phải sao?
      Mặc dù đối với phiền não của Cúc Như Khanh vẫn có phần , nhưng là, nghĩ, lòng dạ chăm sóc , chăm sóc cái nhà này.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    2. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 374: Hạnh phúc có thể trở về sao?
      Edit:...
      Beta: Camnu
      Mặc Thiên Trần tin tưởng, cuối cùng ngày, Cúc Như Khanh hiểu
      Bởi vì, là Cúc Như Khanh, có gì là Cúc Như Khanh làm được, gì có thể thắng được , là Cúc Như Khanh có tình có nghĩa, có có hận.
      Mặc Thiên Trần chờ tắm xong ra ngoài, lôi kéo cùng ngủ
      Cúc Như Khanh nhìn khuôn mặt chờ đợi nhắn của chôn cổ , thân thể mềm mại cũng rúc vào ngực , đưa tay ôm lấy , trong khoảng thời gian ngắn, cả hai cũng
      Mặc Thiên Trần biết còn vướng bận, trong lòng cũng mâu thuẫn cùng giãy giụa, cũng
      biết, cũng khổ sở, cũng biết làm gì, cho thời gian, nguyện ý chờ trở lại
      Cho nên, vào thời khắc này, lần nữa ở bên cạnh trong lòng mùi vị hạnh phúc cũng trở về
      Mà trong lòng Cúc Như Khanh cũng là trăm xoay ngàn đổ, vừa là bỏ được vợ con, vừa là bỏ được thù cha
      buổi tối như vậy, mặc dù trong lòng hai người đều có lời muốn , nhưng cũng ra, mà là trầm mặc ôm nhau cùng ngủ
      Sáng sớm ngày thứ hai, Cúc Như Khanh lại làm như thường
      bên cảm thụ tình của Mặc Thiên Trần, mà nội tâm vẫn bỏ được đau khổ trong lòng, biết tất cả những chuyện này liên quan đến Mặc Thiên Trần, nhưng vẫn hi vọng, phải sinh ra ở nhà họ Mặc
      Quầy rượu
      Cúc Như Khanh cứ ly rồi lại ly, biết uống bao nhiêu ly, làm sao tha thứ được thế giới này, tha thứ mọi người thế giới này, càng tha thứ được cho người mình thân nhất
      Nghiêm Tiểu Huệ thấy sau khi tan việc tâm tình tốt, vì vậy theo đuôi tới quầy rượu, thấy uống đến được, tới bên cạnh Cúc Như Khanh
      “Tổng tài, nên về nhà rồi!” giọng bên tai
      Cúc Như Khanh lắc đầu “Tôi về, tôi sợ thấy Trần…”
      Nghiêm Tiểu Huệ khỏi than tiếng “Vậy muốn về đâu?”
      “Đến nhà của ” Cúc Như Khanh say
      Nghiêm Tiểu Huệ đỡ đến nhà mình “Tôi nấu ly trà giải rượu cho ngài!”
      rót chén trà mang đến, Cúc Như Khanh tay làm đổ ly trà, sau đó nắm lấy cổ tay Nghiêm Tiểu Huệ “Trần, cần đối tốt với như vậy, em như vậy hận cũng hận nổi…:
      Hai mắt Nghiêm Tiểu Huệ rũ xuống, lời an ủi khắp nơi cũng tìm thấy
      “Cha em năm đó sao lại muốn hại cha ? Tại sao?” Cúc Như Khanh trong lúc say rượu rốt cuộc ra bi thương nơi đáy lòng
      Nghiêm Tiểu Huệ từng nghe qua chuyện năm đó, cuối cùng hiểu trong thời gian này tại sao Cúc Như Khanh lại hao tổn tinh thần như vậy
      Lúc này, Cúc Như khanh vì say mà lôi vào ghế sofa, ôm : “Trần, phải đối mặt với em thế nào đây?”
      Nghiêm Tiểu Huệ nhìn dung nhan tuấn mỹ của kề sát vào mình, đây là con người từng mộng tưởng, là động lực để học tập ở nước ngoài, mà vào giây phút này, ôm vào trong ngực.
      ngẩng đầu, hôn lên môi .
      Rượu lây dính vào môi, để cho cảm thấy có chút khổ sở, chỉ là, vẫn hôn sâu.
      Ngày thứ hai, Cúc Như Khanh tỉnh dậy chiếc giường xa lạ, hai mắt vừa mở, nhìn thấy bộ dạng của bản thân liền lật người nhẩy lên, phát người tán loạn, chẳng lẽ
      đối với chuyện ngày hôm qua chút cũng nhớ, mà cũng chưa từng phóng túng như vậy, y phục đất còn tỏa ra mùi rượu, vội vàng mặc vào người, sau đó ra khỏi phòng ngủ, phát đây là căn nhà trọ
      Mà trong phòng có bất kỳ ai, nhìn qua bày biện trong phòng, xác định đây là phòng của nữ nhân độc thân.
      lấy điện thoại di động ra, nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Mặc Thiên Trần, trong mắt đau khổ lại tăng thêm phần
      Sau đó, gọi cho Trần Ích, để tra ra căn hộ này là của ai, sau khi đọc địa chỉ, Trần Ích có tra liền “Tổng tài, đây là nhà của Nghiêm Tiểu Huệ”
      Cúc Như Khanh từ từ để điện thoại xuống, cảm tình của Nghiêm Tiểu Huệ đối với , phải là biêt, bởi vì trong lòng có người mình , liền tự nhiên có ý định qua lạivới nữ nhân bên ngoài.
      Nhưng là, lần này say rượu, lại phạm phải sai lầm lớn.
      mở cửa, sau đó rời
      Khi trở lại Aegean Sea, Mặc Thiên Trần đưa Cúc Cầm Du lên xe, thấy về, vội vàng chạy lại “Như Khanh, Như Khanh…”
      Mặc Thiên Trần tối qua gọi cho , nhưng bắt máy, có điều sáng nay thấy về, liền vui vẻ chạy lại ôm “NHư Khanh, lại uống rượu, dạ dày có đau , nếu , liền về phòng tắm rửa trước !”
      Cúc NHư Khanh thẩn thờ bị lôi kéo vào phòng tắm, khi đẩy vào phòng tắm nhìn thấy áo sơ mi trắng có vết hôn của nữ nhân liền hơi ngẩn ra, sau đó toàn thân bỗng cảm thấy lạnh.
      chỉ là uống rượu, có xảy ra chuyện gì khác. Mặc Thiên Trần an ủi bản thân
      để cho mình cái gì cũng nghĩ, đến phòng bếp nấu ít cháo, sau đó bưng tới phòng Cúc Như Khanh cũng vừa tắm xong
      “Như Khanh, có đói bụng ? Em nấu cháo, uống rượu chắc dạ dày lại đau rồi, ăn chút cháo rồi ngủ lát” Mặc Thiên Trần nhìn
      Cúc Như Khanh ngồi xuống, bắt đầu ăn cháo, được vài miếng lại dừng lại, Mặc Thiên Trần ngồi bên cạnh “Sao rồi? Mùi vị tốt?”
      “Trần…” Cúc Như Khanh kêu
      “Ừ…” Mặc Thiên Trần đáp lời
      Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn , phải tẩy sạch dấu vết, cũng phải làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như cái gì cũng chưa xảy ra, tại cảm thấy tất cả đều rối loạn đến chịu nổi
      nhất định mệt mỏi rồi, nằm xuống nghỉ ngơi trước !” Mặc Thiên Trần thấy muốn lại thôi, khỏi ra trước
      Cúc Như Khanh đứng lên, sau đó thẳng thắn “Tôi hôm qua về nhà”
      “Em biết” Giọng Mặc Thiên Trần trầm xuống.

      ngủ ở nhà nữ nhân khác” khó khăn ra.
      “…” Đôi mắt hạnh của mở lớn, biết luôn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng, nhưng mà, chỉ trong đêm liền xảy ra chuyện, sáng sớm ngày thứ 2 liền biết
      vẫn tinh tưởng phải dạng nam nhân ăn chơi đàng điếm, nhưng chứng minh sai rồi!
      Môi khẽ mấp máy, sau đó cũng được lời nào, trong thời khắc này, biết phải gì?
      Chỉ là, biết , mình thể .
      ra cần phải với em những chuyện này!” chỉ câu như vậy
      Cúc Như Khanh than tiếng “ làm sao làm được chuyện lừa mình dối người!”
      Lòng của Mặc Thiên Trần rỉ máu, bây giờ cả lừa gạt cũng muốn, tại sao mới sáng sớm, lừa gạt nhiều như vậy?
      “Như Khanh, em trách !” Lúc câu này, nước mắt cuồn cuộn rơi, mà tâm rối rắm như chiếc bánh quai chèo (Bánh này là bánh gì dzay????)
      luôn luôn làm rất tốt, bây giờ chỉ vì ân oán đời trước trở nên đánh mất bản thân, Mặc Thiên Trần nguyện ý nhịn xuống tất cả đau khổ của bản thân, vì chuộc tội cũng tốt, vì muốn cả nhà có thể ở bên nhau cũng được, muốn lại lần nữa tiếp nhận nỗi đau của chia lìa.
      Cúc Như Khanh cho dù nhắm hai mắt lại, cũng có thể cảm nhận được run rẩy lo sợ, thương tâm rơi lệ, cố gắng nhịn xuống đau khổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên làm gì cho phải!
      “Là xin lỗi em!” Hồi lâu, mới mở miệng câu

      Mặc Thiên Trần lập tức nhào tới, ôm hông “Đừng vậy, Như Khanh, đừng vậy… muốn thế nào cũng đều được, có làm bất cứ chuyện gì cũng quan hệ, chúng ta là người nhà, cần tách ra nữa được , có được ? đáp ứng em được ? Em muốn , Hoài Cẩn cùng Cầm Du cũng thể …”
      “Em trách ?” Cúc Như Khanh biết ngoài cứng trong mềm, vẫn hỏi nhiều hơn câu
      “Em trách ! trách …” Nước mắt Mặc Thiên Trần rơi ngực , thân thể kịch liệt run rẩy, bởi vì biết, trách cứ chỉ mang đến nhiều vết thương hơn, thà mình đau khổ, cũng muốn lần nữa lại tách ra
      Cúc Như Khanh nâng lên khuôn mặt nhắn của , nhìn khóc đến thở ra hơi, biết quan tâm, càng quan tâm khóc càng thương tâm, nhất định là biết cái gì, đột nhiên nhớ tới, mình đặt hộp sắt trong thư phòng, chắc là thấy!
      “Trần, em có tội, cần phải hướng chuộc tội!” ám chỉ
      “Rầm…” Chỉ tiếng, Mặc Thiên Trần biết mọi chuyện đều có đường biến chuyển, Cúc Như Khanh những lời này là hoàn toàn đến cực điểm
      biết làm sao, đôi mắt đẫm lệ nhìn , ngừng lắc đầu, muốn những lời Cúc Như Khanh kế tiếp “Như Khanh, Như Khanh… nên như vậy, cần như vậy được ?”
      Cúc Như Khanh nhìn , ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, thần sắc tuyệt vọng, tay nắm chặt tay , giống như là cây cỏ cứu mạng, cho dù thế nào cũng chịu buông tha
      “Đó là sai lầm của cha em, em cần giống như trong bưu thiếp, thấy áy náy với Cúc gia” Cúc Như Khanh hít hơi sâu, mới lên tiếng “Nhưng tối ngày hôm qua, là phụ em…”
      Trong đầu Mặc Thiên Trần lúc này đều là những lời đau đớn, nức nở nhìn “Nếu là như vậy, chúng ta cũng phải rất muốn đối phương đúng ? Cha em mất, ông ấy nếu có lỗi đối với Cúc gia, em đều nguyện ý đền bù. Mà cũng phải loại hoa hoa công tử, chỉ là lúc trượt chân, em trách , cũng hoàn toàn vì muốn thay cha chuộc tội, là em muốn mất , Như Khanh, em thể …”
      “Trần, cũng muốn mất em…” Cúc Như Khanh ôm chặt, dùng sức như muốn khảm chặt vào với cho tới bây giờ cũng nghĩ mất em… cũng thể có em, Trần…”
      Minhnguyen18, Yoolirm Park, teddyts2 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

      Chương 375: nhau là tốt nhất


      Edit:...


      Beta: Camnu


      Mặc Thiên Trần nhìn “Vậy chúng ta liền quên ký ức, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, được ?”


      “Được…” Cúc Như Khanh ôm , còn có lời ra ngoài


      Mặc Thiên Trần nhìn dung nhan ngủ thiếp của , cứ như vậy mà nhìn , quá mệt mỏi rồi!


      rất kiêu ngạo, cũng là chỗ dựa của mọi người, muốn đem thù hận của cha liên lụy tới , trong lòng có nghĩ như vậy, nhưng cũng là người, làm được, cũng tránh khỏi nông nổi.


      Bởi vì hôm qua cả đêm về, lòng của rất đau, rất đau, nhưng là, muốn so đo trước sau, dùng cách làm tổn thương người khác đến trừng phạt mình


      Từ sau đêm đó, Cúc Như Khanh mỗi đêm đều vè nhà, cũng tận lực đè xuống những tổn thương cùng thù hận, mà Mặc Thiên Trần dù muốn quên cũng quên được vết thương thành sẹo, hai người đều vô cùng cẩn thận, cũng trở thành tôn trọng nhau trở nên khách khí


      Ở hội chợ triễn lãm đồng phục lần thứ nhất, Đổng Nật giúp ở phía trước, cùng tới chuyện của Mặc Thiên Trần và Nhậm Thần Phong, cũng cảm thán trong cuộc sống từng người đều có đặc sắc, lúc này, Nghiêm Tiểu Huệ cũng tới


      “Đây là biểu muội của chị Nghiêm Tiểu Huệ, ấy với chị” Đổng Nật giới thiệu “Đây là người phụ trách của Mặc Thị , Mặc Thiên Trần”


      “Nghiêm tiểu thư khỏe!” Mặc Thiên Trần gật đầu


      “Phu nhân, lâu gặp!” Nghiêm Tiểu Huệ quan sát


      Đổng Nật nhìn bọn họ: “Hai người quen nhau?”


      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Nghiêm tiểu thư như là tay trái tay phải của Như Khanh, rất có khả năng quản lý nhân viên cấp cao”


      “Tiểu Huệ, em làm ở công ty của Cúc tiên sinh cũng với chị” Đổng Nật lấy cùi trỏ cù Nghiêm Tiểu Huệ


      Nghiêm Tiểu Huệ nhếch miệng cười, cũng giải thích nhiều


      Sau khi triển lãm kết thúc, ba nữ nhân cùng quán café ngồi chút, Nghiêm Tiểu Huệ gọi ly café, Đổng Nật với phục vụ “Hai ly nước chanh!”


      “Thiên Trần, triển lãm đồng phục hôm nay vô cùng thành công, xem ra em càng ngày càng có tiền đồ kinh doanh” Đổng Nật than thở


      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười “Nhờ có đề nghị của chị cùng Như Khanh, xem ra năm nay kiếm lời cũng phải là vấn đề”


      Chỉ là, công ty càng ngày càng có biến chuyển tốt, nhưng cuộc sống hôn nhân của hai người lại có vết nứt lớn, mặc dù cả hai cùng muốn sửa chửa, nhưng dấu vết cũ vẫn còn”


      Đổng Nật nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Nghiêm Tiểu Huệ “Tiểu Huệ, em sao lại chẳng chịu kiếm người bạn trai nào?”


      “Em…” Nghiêm Tiểu Huệ nhìn tách café trong tay “Em đợi hoàng tử bạch mã xuất , thà thiếu chớ lấy quàng”


      “Em ra nước ngoài học lấy bằng giỏi, trình độ học vấn cao, bây giờ là chức vụ cao, lương bổng cao, vậy trong lòng em bạch mã hoàng tử phải thế nào? Nếu là đợi đến khi có tuổi, đừng là bạch mã hoàng tử, mà ngay cả Bạch Mã cũng khó tìm” Đổng Nật đùa


      Nghiêm Tiểu Huệ cười tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Thiên Trần cũng lời nào


      Trong lòng Mặc Thiên Trần có tiếng “Lộp bộp” hạ xuống, giống như mưa rơi mặt đất. biết vì sao, bằng trực giác của phụ nữ, cảm giác tình cảm của Nghiêm Tiểu Huệ với Cúc Như Khanh rất sâu đậm, mà đêm kia, Cúc Như Khanh uống rượu say ở cùng nữ nhân khác, giống như hình dạng của nữ nhân trước mắt đây sao?


      cho là có thể đắc ý khiến Cúc Như Khanh ra ngoài quỹ đạo, chỉ là, ngay cả dũng khí để hỏi nữ nhân kia là ai cũng dám!


      quan tâm đến đêm đó, điên cuồng quan tâm, nhưng chỉ có thể nuốt trong miệng, đau, muốn để biết, cũng muốn bất kì ai thế giới này biết


      “Thiên Trần. sắc mặt em sao tái nhợt vậy?” Đổng Nật quan tâm hỏi


      “Em…” Mặc Thiên Trần thu hồi suy nghĩ “Em sao, chị Đổng, em nhớ ra công ty còn có chuyện phải xử lý, em trước”


      “Có thể là mấy ngày nay bận rộn quá, triển lãm cũng xong rồi, em nghỉ ngơi nhiều ” Đổng Nật đưa tới cửa


      “Em biết, chị Đổng, Nghiêm tiểu thư. Tôi trước” Mặc Thiên Trần ra cửa, lên taxi rời \


      Công ty Cúc Thị


      Khang Hạo cùng Trần Ích trêu ghẹo lẫn nhau, hai người đều nhằm vào đối phương


      Khang Hạo: “Huynh đệ, Mi Mi đâu?”


      Trần Ích: “Như Mi dù sao cũng mười chín, so với Tuyết của cậu mới mười bảy, tôi chiếm ưu thế hơn!”


      Khang Hạo: “Cậu là trâu già gặm cỏ non! Khó trách đối với Thanh Thanh vẫn có điện”


      “Trần Ích hừ tiếng: “Tôi liền đánh cược, mình ăn ấu mẹ này!”


      Nếu Cúc Như Mi là cỏ non, vậy Đường Tuyết chính là ấu thảo, nhìn Trần Ích phân chia liền


      Hai người hồ hởi tán gẫu, Cúc Như Khanh vào, nhìn hai người liền trực tiếp vào phòng làm việc


      Khang Hạo lấy cùi trỏ đụng Trần Ích “Tôi cậu, có gì đó đúng! vất vả mới bình an thời gian, có phải hay lại có chiến hỏa?”


      Trần Ích nhún vai cái “Lần này chúng ta chỉ giúp, bội, nếu như có chiến hỏa, chúng ta liền chạy!”


      “Cậu cùng tiên sinh tại là thân thích, tới lui đều phải a!” Khang Hạo híp híp mắt, vẫn chưa hết, điện thoại vang lên “Nghiêm tiểu thư mời tôi về Nghiêm gia ăn cơm sao? ! Sao lại chứ!”


      Khang Hạo cúp điện thoại, vui mừng dứt, “Muộn rồi, tôi kiếm bữa tối đây!”


      “Cậu cùng Nghiêm tiểu thư có khi nào từ đùa mà thành trở thành đôi!” Trần Ích trêu ghẹo


      “Tôi quyết định lấy cơm áo đặt cảm tình” Khang Hạo vô cùng thực tế , sau đó tiếng “ ấy thích ai, cậu còn sao?”


      Trần Ích nhìn bóng lưng Khang Hạo xa, nhớ tới buổi sáng hôm đó,chỗ mà Cúc Như Khanh hỏi là nhà Nghiêm Tiểu Huệ, khỏi cau mày, chẳng lẽ trung trinh đời, cuối cùng cũng giữ được?


      Chỉ là, ai dám hỏi việc như thế này!


      ngày, Nghiêm Tiểu Huệ đưa văn kiện tới Tổng công ty, khi lần nữa vào phòng làm việc của Cúc Như Khanh, nhìn thấy , ngưng mắt nhìn


      “Tổng tài, đây là báo cáo tiến độ của tháng này, tôi đưa tới” lấy văn kiện đặt bàn làm việc của


      Từ ngày Cúc Như Khanh tỉnh lại trong nhà Nghiêm Tiểu Huệ, liền giống như chưa từng thấy qua , lúc này, ngẩng lên nhìn “Tốt! Tôi biết rồi!”


      “Vậy tôi về làm việc trước!” Nghiêm Tiểu Huệ xoay người muốn


      “Nghiêm tiểu thư!” Cúc Như Khanh gọi lại “Tôi có việc muốn với !”


      Nghiêm Tiểu Huệ bất đắc dĩ cười, sau đó chờ Cúc Như Khanh cầm áo vest, cả hai cùng rời công ty, tới quán café


      Cúc Như Khanh : “Đêm đó nếu tạo thành tổn thương với , tôi nhận lỗi”


      Nghiêm Tiểu Huệ ngắm nhìn quả làm tổn thương em!”


      Cúc Như Khanh gì, chỉ bưng tách café lên, uống hớp, sau đó yên lặng nghe tiếp


      đem em trở thành ấy…” Nghiêm Tiểu Huệ , dĩ nhiên là chỉ Cúc Như Khanh “Mà em, cho dù có người nhiều đến thế nào, cũng trở thành thế thân của nữ nhân khác”


      Cúc Như Khanh hiểu ý tứ của , ý là, và Nghiêm Tiểu Huệ cái gì cũng xảy ra, chỉ là qua đêm ở nhà


      Nghiêm Tiểu Huệ quên đêm đó, khi kìm được hôn lên môi trong lòng lan tràn tình mãnh liệt, toàn bộ tràn lên trong cơ thể, từng nghĩ, coi như trộm hôm nay là tốt rồi


      Chỉ là, khi Cúc Như khanh ôm , tiếng, tiếng đều gọi Mặc Thiên Trần mới biết bản thân vĩ đại như vậy, có thể vĩ đại đến người, cam tâm tình nguyện trở thành thế thân cho người khác


      Cho nên, Nghiêm Tiểu Huệ nâng đến giường ngủ của , nghe say như chết vẫn ngừng kêu tên Mặc Thiên Trần, nhìn lần đầu thương tâm khóc thút thít như vậy. chút , nhưng vẫn chưa tới cả đời, giống như , cho dù có cố gắng trong công tác đến thế nào, cũng vĩnh viễn chỉ xem là nhân viên


      Trương Tiểu Nhàn có câu danh ngôn rất nổi tiếng “Tốt nhất là nhau, kế tiếp là mến cùng kính


      Cúc Như Khanh , cho dù có, cũng chỉ là giao tình của hai nhà Cúc – Nghiêm, đối với Nghiêm gia cảm kích, cảm kích những năm tháng này nâng đỡ cùng trợ giúp , còn trung thành rời , chính ra là kính


      Cái cần là tình nam nữ, phải thân tình cũng phải kính , nếu muốn kính , cũng phải do nữ nhân kính nam nhân mới đúng!


      chỉ kính , cũng muốn thương , nhưng tối nay, hoàn toàn phá vỡ ảo mộng của


      Nghiêm Tiểu Huệ tắt đèn trong phòng, cởi ra y phục đầy mùi cồn cùng mồ hôi của , sau đó xoay người ra ngoài


      đêm đường, biết bao lâu, sau đó vào quán café 24h, ngồi tới khi trời sáng


      Nghiêm Tiểu Huệ đem suy nghĩ kéo lại, nhìn “Lần đầu tiên nhìn thấy tổng tài luống cuống như vậy, vì vậy mà đuổi việc tôi chứ!”


      Cúc Như Khanh nắm tách café, lâu như vậy mới nở nụ cười, làm người thích nữ nhân luống cuống, cũng chỉ là phàm nhân thôi


      “Trở về làm việc !”


      “Dạ! Tổng tài” Nghiêm Tiểu Huệ rời


      Cúc Như Khanh ra khỏi quá café, sau đó nhìn buổi chiều ngày thu, trong lòng tràn lên loại cảm giác yên tĩnh mà hạnh phúc


      về nhà nhìn thấy mẹ Liễu Nam Yên cũng tới “Mẹ đến rồi!”


      Mặc Thiên Trần nhìn , càng ngày càng về nhà đúng giờ, mặc dù áy náy sắp chìm xuống đáy lòng, vũng như cũ nhìn ra được. coi như đoán được nữ nhân đêm đó là ai, cũng dám mở miệng đến chuyện đó


      “Như Khanh, lên lầu thay quần áo trước , sau đó xuống ăn cơm, mẹ hôm nay ăn cơm ở đây” Mặc Thiên Trần nhận lấy áo khoác tay , khẽ mỉm cười


      “Được, em ngồi trước với mẹ !”Cúc Như Khanh gật đầu


      Mặc Thiên Trần đem áo khoác treo lên, sau đó ngồi bên Liễu Nam Yên, Cúc Cầm Du cũng chạy vào “Bà nội, mẹ, con đói bụng!”


      “Rửa tay trước rồi ăm cơm” Mặc Thiên Trần lôi kéo con rửa tay


      Liễu Nam Yên nhìn đôi mẹ con này, sau đó thở dài “Hạnh phúc của người, thế nào cũng đoạt được, Thiên Trần, là vậy sao?”


      “Đúng vậy, mẹ. Hoài Cẩn cùng Cầm Du là hạnh phúc lớn nhất của con” Mặc Thiên Trần nguyện ý bỏ xuống tất cả, chỉ cần có thể thấy hai đứa trẻ hạn phúc, là người hạnh phúc nhất, còn nữa… Như Khanh cũng là hạnh phúc lớn nhất của con”














      Đọc tiếp ở đây



      http://cungquanghang.com/threads/kim-cuong-khe-uoc-luc-tieu-lam.27617/
      Last edited: 1/11/15
      Phuongle thích bài này.

    4. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      @dunggg truyện đó nằm trong VIP em nhé, em phải mua ViP mới đọc đc

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :