1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cây Xương Sườn Thứ Hai - Tô Già Mục (52/52) Hoàn - Đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 32:

      Edit: Ngọc Hân

      Ngày Tô Nhượng rời khỏi, trong phòng chờ bay ở sân bay lần lại lần bấm số Trì Đông Chí, vang lên hai tiếng, liền tắt, lại nhịn được gọi tiếp, sau dừng lại, nhìn thời gian, qua nửa giờ, nhưng mà vẫn gọi lại, cuối cùng gửi tin nhắn qua: nhé. Vẫn trả lời như cũ.

      Thẩm Linh cầm tay , "Em rất thương ."

      Dường như Tô Nhượng rất mệt, hơi nhắm mắt. Rất châm chọc, vợ của lại tội nghiệp , nhưng Tô Nhượng cần bất cứ kẻ nào tới thương hại, việc này do gây nên, bây giờ cần gian trống. "Em yên tâm , tôi thất bại, sau này hết lòng tuân thủ lời hứa, phải em nhận định là ấy quay đầu lại với tôi nên mới nghĩ ra vụ đánh cược này sao."

      Ngón tay Thẩm Linh cứng đờ, thần kinh chạy khắp cơ thể, "Vợ chồng lâu như vậy, hình như chưa bao giờ chúng ta thổ lộ tình cảm, từng cho em cơ hội nhưng em chưa từng cố gắng, trong mắt em là người như thế sao?"

      Đôi mắt Tô Nhượng vẫn nhắm như cũ, nghiêng người . ra có lý do gì oán trách Thẩm Linh, tuy rằng và Lương Hạ Mạt cùng nhau đào hố, ép nhảy vào mặc dù người rời là Trì Đông Chí, mà bản thân, cũng câu oán hận.

      "Điều này rất khó, Thẩm Linh." Tô Nhượng trốn tránh câu hỏi của , "Đối với rất nhiều chuyện, chúng ta cùng cố hết sức, thậm chí cùng trong gian, cho nên, cứ như vậy ."

      Thẩm Linh nghĩ nghĩ chút, lập tức liền hiểu được.

      Đối với tình , Tô Nhượng cũng giống Trì Đông Chí, đều là tinh tế trong tình cảm, thà thiếu cần đồ bỏ, bọn biết cách nổ lực cho người , mang tình mổ xẻ rồi phân tích, tình qua loa xong chuyện làm cho bọn thống khổ. Có thể tưởng tượng được, nếu có Trì Đông Chí, có cuộc hôn nhân này với , nếu có đứa trẻ, bọn cũng có khả năng tiếp tục kéo dài cuộc hôn nhân này, mà trong đoạn hôn nhân này thậm chí có nhiều vấn đề như vậy, mà Thẩm Linh trước giờ lại chưa từng phát ra. Cũng giống Lương Hạ Mạt, vẫn luôn cho rằng cuộc hôn nhân của mình hoàn mỹ khiếm khuyết, hạnh phúc ngọt ngào, chỉ còn chờ tay cầm tay đến hết cuộc đời.

      Quả cam với quả táo: Em . Quả táo cho nó biết em cùng loại với tôi, em phải người tôi muốn, chúng ta có biện pháp cùng nhau. Quả cam cực kỳ cố chấp cũng cực kỳ mê muội, cũng giống Thẩm Linh rất cố chấp rất mê muội.

      nhớ tới những gì qua, ra bọn sống cùng nhau, chỉ thỉnh thoảng gặp nhau lần. Kết hôn là ra, trực tiếp lướt qua làm cho trong nhà tạo áp lực cho , về sau đột nhiên đồng ý, trong lúc đó xảy ra chuyện gì biết, nhưng khi kết hôn Tô Nhượng từng rất nghiêm túc với , đối xử tốt với , học cách , chúng ta nên học cách nhân nhượng lẫn nhau, cùng cố gắng. Lúc ấy vui vẻ đồng ý, nhưng nghĩ kỳ vọng vào những lời này. Đúng là Tô Nhượng làm như lời , cố gắng bao dung , là tốt, chỉ cần ngày Tô Nhượng làm việc nhà, trong nhà liền vừa dơ vừa loạn, phòng bếp vĩnh viễn lạnh ngắt, về sau công việc Tô Nhượng dần dần bắt đầu bận rộn, vẫn như cũ, liền đề nghị kêu người giúp việc tới giúp đỡ, lúc ấy , muốn có người quầy rầy thế giới hai người, vì thế Tô Nhượng bận rộn rất nhiều việc lại còn phải làm vệ sinh trong nhà. làm điểm tâm cho , nhưng cầu nụ hôn yên ổn buổi sáng, cho rằng như vậy có thể lấp đầy bao tử của , nếu tan tầm về nhà mà quên mua hoa hồng, tuyệt đối có thể quấn cả đêm bắt giải thích, lại còn lúc nào cũng bắt dừng lại ngắm nghía quần áo mình mới mua trong khi bận rộn công việc, là mình thích nhưng có hứng thú với đề tài .

      Về sau dần dần Tô Nhượng thích về nhà, cực kỳ tủi thân, thương như thế, vì cái gì mà lại muốn về nhà chứ? Bây giờ nghĩ lại, hành động như vậy, cho dù Tô Nhượng có cũng sớm có ngày muốn bị làm phiền nữa, huống chi Tô Nhượng luôn nhàn nhạt với . Là đánh mất suy nghĩ từng muốn chung sống hòa hảo với Tô Nhượng, là hiểu cuộc sống khiến cho Tô Nhượng canh cánh trong lòng với Trì Đông Chí.

      Mũi Thẩm Linh lập tức chua xót, cảm thấy thể cứ như vậy rời , bằng tương lai cuộc sống mới chân chính là có vết nứt, tuyệt đối có cơ hội xoay mình. Nhắm chặt mắt, sau đó mở ra có tia kiên định, đoạt lấy điện thoại trong tay Tô Nhượng bấm dãy số kia, " là, muốn gọi điện thoại cho ấy cứ gọi, vì sao mà vang lên hai tiếng liền cúp máy, nhát gan quá, ấy phải là người cố tình nghe điện thoại của , có thể ấy vội, chờ lúc nữa chừng nghe máy. Em em cố gắng làm người vợ đúng nghĩa, phải là quan tâm ăn, mặc, ở, lại thôi sao, em làm được, nếu như còn được, sau này ly hôn, hôm nay chấm dứt với ấy, đừng tiếp tục dây dưa nữa."

      "Thẩm Linh, sao em hiểu, mặc kệ như thế nào, tôi tùy tiện ly hôn." Tô Nhượng chém giết, nghe bên kia điện thoại truyền đến tiếng "A lô", nhưng ngón tay làm thế nào cũng cử động được.

      "Đông Tử, cậu làm gì mà nghe điện thoại của Tô Nhượng?"

      Cũng biết bên kia gì, Thẩm Linh bị nghẹn ra lời, nhét di động vào tay Tô Nhượng, "Người phụ này là, với ấy ."

      Tô Nhượng nghe máy, nghĩ nghĩ, ra xa khoảng, "A lô."

      Bên kia dừng lại lát, "Phải rồi hả?"

      "Ừm, nhận được tin nhắn ?"

      "Nhận được rồi."

      Yên lặng lúc, Tô Nhượng , " nghĩ em muốn nghe điện thoại của , phải thế làm sao thấy gọi lại."

      Bên kia lập tức bẻ lại, lại vừa giống giải thích, "Em nghĩ có gì với em, chứ nếu làm sao mà mới vang lên hai tiếng liền tắt máy."

      Tô Nhượng nhìn khoảng trời máy bay vừa hạ xuống, nở nụ cười, "Em giận là tốt rồi."

      " có."

      "Được, bản thân chú ý giữ gìn sức khỏe."

      "Tô Nhượng." vội vàng kêu tên , có chút cẩn thận lại hết sức trịnh trọng , "Xin đó, chắc chắn thế, phải chú ý sức khỏe của mình cho tốt. Em cũng đối xử tốt với mình, kèm thêm cả phần của nữa."

      Tô Nhượng gắt gao nhắm chặt mắt, trong khoảnh khắc tất cả tức giận tan thành mây khói. có suy nghĩ giống , tình cảm sâu nặng nhiều năm như vậy nhưng chẳng giữ được, nào những chịu đựng nào những giày vò, đến cuối cùng vẫn chiếm vị trí trong trái tim , mà đối với Trì Đông Chí, khi ở trong lòng, cả đời này vẫn mãi như thế. Tô Nhượng nghĩ, ra, thất bại, tình của Trì Đông Chí đối với ta (Lương Hạ Mạt), là toàn tâm toàn ý.

      Tình của Trì Đông Chí là răng nanh, là cây cải củ, ai cũng thể thay thế ai.

      Ngày đó yên lặng quá mức, Cốc Tử ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, thầm tự nhủ mình, hôm nay tuyệt đối thể trêu chọc vị Tôn đại Phật này. Chu Nhiễm đẩy , còn mình ngồi vào ghế bên cạnh Trì Đông Chí, bưng ly trà nóng đưa cho .

      Trì Đông Chí nhìn theo cánh tay ta nhìn lên đôi má, có chút đờ đẫn quan sát.

      Chu Nhiễm sờ sờ mặt, "Có gì khác thường sao"

      "Rất giống."

      "Cái gì?"

      Trì Đông Chí trả lời, cúi đầu ấp úng bĩu môi , "Chị nên đánh ấy."

      "Ai?" Chu Nhiễm hỏi.

      " người rất quan trọng." Ánh mắt Trì Đông Chí xa xăm nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Trong sinh mệnh của chị."

      Có thể là từ lúc đầu, lúc Chu Nhiễm xuất , tình cờ Trì Đông Chí lại đối với ta có vẻ mặt cực kỳ dịu dàng, giống với khuôn mặt lúc lúc nặng, mà là xuất phát từ nội tâm bao dung, giữa hai hàng lông mày quật cường cũng bắt đầu lộ ra vẻ dịu dàng.

      Đêm đó Chu Nhiễm tìm được Trì Đông Chí ở trong quán bar, khi tìm thấy, trong mắt phiếm hồng, sắc mặt tái nhợt, cũng biết có phải do đối lập mạnh mẽ với ngày thường, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy giật mình.

      Dường như ánh mắt của thể tập trung nhìn ta, giống như xuyên qua ta để nhìn người khác, bàn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt ta, khiến cho luồng nhiệt trong lòng ta đợt lại đợt tuôn ra.

      " ngốc, sao lại hiểu mà em, em xứng để !"

      Chu Nhiễm cầm tay , hưởng thụ giờ khắc giả dối mê loạn này.

      sân khấu hình ảnh chán chường của người đàn ông đánh đàn ghita trầm thấp đánh bài hát: Làm kim cương biến thành hạt bụi, tin, do em, làm cây vạn tuế hề nở hoa, tin, cũng do em...

      Trì Đông Chí nghiêng mặt dán vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nước mắt chảy xuống mũi rơi vào mặt bàn, tiếp theo nhàng . phải vô tâm, làm tổn thương em cũng đau, trong khoảng thời gian này ngày em xem thành năm, cuối cùng cho tới bây giờ, ngay cả tư cách chúc phúc em cũng có.

      " phải tốt đấy." kéo tay Chu Nhiễm qua, nhàng đặt nụ hôn, " phải tốt đấy, kiếp sau nếu gặp lại, em nhất định ."

      Chu Nhiễm ngẩn ngơ nhìn Trì Đông Chí dưới ánh đèn lờ mờ, nhìn hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi. Đàn ông có nước mắt dễ rơi, ở phương diện này khác với đàn ông, Chu Nhiễm biết, lúc này Trì Đông Chí, trong lòng nhất định đau khổ gì sánh được.

      "Chị việc gì mà phải thế." Chu Nhiễm lau nước mắt cho , giọng thở dài, "Mang hết đau khổ ra , em là người nghe cho chị."

      lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay ta, " thể nữa." ra giống Lương Hạ Mạt và Thẩm Linh tim phổi như vậy lại tốt, và Tô Nhượng, cuối cùng chính mình chỉ có thể khiến cho bản thân đau buồn vây quanh.

      Chu Nhiễm đột nhiên nghĩ tới đêm rất nhiều năm về trước, bất lực như con nai lại bên vách núi, đến lúc này mới hiểu được, ra và được , đều rất tổn thương người.

      "Chị ngốc, ràng bản thân bất lực lạnh lùng trong tình cảm, cứ tiếp tục vô tình như vậy , nhưng hết lần này đến lần khác lại lương thiện như vậy, hiểu được cái gọi là lương tâm yên, vì thế chỉ biết trốn sau người khác làm khó chính mình."

      Trì Đông Chí giữa khi giọng ân cần mơ màng của Chu Nhiễm qua , Chu Nhiễm nghe thấy , phải như thế, ràng em thương ấy như vậy, lại từng động tâm với , ấy đều ở trong lòng em, điều này với em mà rất khó tin. Cuối cùng ngọn đèn sân khấu màu sắc đa dạng tỏa ra chiếu vào khuôn mặt đẫm nước mắt của làm tỉnh táo.

      lâu sau đó Chu Nhiễm nhớ lại, ta vĩnh viễn quên được ngày này, Trì Đông Chí vừa xinh đẹp lại yếu ớt, bởi vì có thêm ngàn tình ý nên làm cho càng thêm xinh đẹp khiến người ta nhìn rung động lòng người. lôi kéo tay ta nhưng là kêu tên người khác, Trì Đông Chí vừa lương thiện vừa tuyệt đối vô tình. Chu Nhiễm nghĩ, cả đời ta phải đứng gần nhìn , nhưng nhất định phải cách xa lòng , sâu vào trong đó chỉ có thể trải qua lần lại lần chiến đấu tàn khốc. Ngẩn ngơ lúc, ta lại thấy lông mi hơi hơi rũ xuống cuối cùng chịu đựng được sức nặng của mấy giọt nước mắt, từng giọt rơi xuống, chảy qua mũi rơi vào ngực ta.

      Trong nháy mắt, tới vài giây, ngẩn ngơ như vậy, về sau, mà lại thành chấp niệm nửa đời của ta.

      Hết chương 32.
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      Lan Hương thích bài này.

    2. Lan Hương

      Lan Hương New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      1
      <3 tks nàng nhìu nhìu lắm luôn

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33:

      Edit: Ngọc Hân

      Cho dù tình cảm ra sao cả, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, còn ai nhắc tới Tô Nhượng với nữa, dường như tất cả đều theo trận rối rắm này biến mất, trong lòng thuộc về góc bị khóa lại, nặng nề đè nén tiến vào chỗ sâu nhất, vứt được mà nhận thể.

      Lương Hạ Mạt hiển nhiên là thợ săn nhiều kinh nghiệm, bắn trúng con mồi rồi chó nó biết tao thả mày, sau đó lẳng lặng đứng bên cạnh cái bẫy nhìn nó vùng vẫy, sống chết tuyệt đối thoải mái cho nó đao.

      Trì Đông Chí ghét mỗi ngày làm con mồi, hàng ngày mình đối mặt với hai bà mẹ rất khó khăn, đơn giản là cứ nhắc nhắc lại ý kiến rời khỏi đội cảnh sát hình , hi vọng có thể tới cơ sở ở nông thôn để làm việc khoảng thời gian ngắn. Lý Trường Hà khuyên nên suy nghĩ cẩn thận, đây giống như mua vàng, đối với , có bất kỳ ích lợi gì.

      Trì Đông Chí cũng có chút do dự, dứt khoát mua vé xe lửa, tự cho mình nghỉ phép, xung phong trước thể nghiệm đời sống nhân dân ở đó.

      Lúc nằm giường của chuyến tàu đêm nhận được tin nhắn của Lương Hạ Mạt: Tuần sau về. chữ tới chuyện khác, giống phong cách của . nhớ tới mấy ngày năm đó bức hôn , mới đầu rất quyết liệt, sau đó bởi vì Tô Nhượng xuất khiến cho bản thân tâm như tro tàn, mang theo tâm tình quyết đánh tới cùng hạ thông điệp sau cuối: Lần này kết hôn, vĩnh viễn kết hôn. Sau đó lại tiến vào thời kỳ tuyệt đối im lặng, ai cũng chủ động tìm ai, giống như người nào mở miệng trước người đó thua. Về sau mặc kệ nguyên nhân gì, rốt cuộc thỏa hiệp với .

      Trì Đông Chí quay đầu nhìn ngọn đèn dầu xẹt qua nhanh ngoài cửa sổ, nhiều điểm lấm tấm tụ lại với nhau, khóe miệng luôn cong cong. Lần này cũng giống vậy, cuối cùng vẫn chịu được im lặng dày vò, cúi đầu thỏa hiệp với .

      Ngày từ nông thôn trở về, Lương Hạ Mạt đứng ở trạm xe đón , nhìn từ cửa ra nhìn xung quanh bốn phía, toàn thân mặc đồng phục cảnh sát, cả người bụi bẩn. Lương Hạ Mạt nghĩ, ít khi nhìn thấy Trì Đông Chí mặc thường phục, hai người bọn họ về quần áo rất tiết kiệm, ngày trước thỉnh thoảng cũng kêu mua quần áo có chút nữ tính, Trì Đông Chí luôn những thứ này tốt, về sau đoán được, có thể là vì lúc nghèo khổ, từng rất giản dị.

      Mãi đến khi Trì Đông Chí tới gõ cửa kính xe, Lương Hạ Mạt mới dứt khỏi suy nghĩ phục hồi tinh thần, vội vàng mở cửa đón lên xe, “Sao đặt xe?”

      xe lửa mua được.” Dường như Trì Đông Chí rất mệt mỏi, lên xe liền nghiêng người tựa vào ghế nhắm mắt lại, “Cuối cùng cũng rãnh rồi.”

      Lương Hạ Mạt hơi mím môi, “Sợ em hận tới tận xương tủy, sau này ngay cả làm người thân cũng được.”


      “Lạnh lùng với là được rồi.” Trì Đông Chí lấy tấm chi phiếu trong túi ra đưa cho , “Thẻ tiền lương trả cho .”

      Lương Hạ Mạt chân giẫm phanh, kinh ngạc quay đầu nhìn , “ cầm nó làm gì.”

      “Rất nhanh lấy giấy ly hôn, đồ của đương nhiên phải trả lại cho , trong nhà có chút ít gửi ngân hàng, đều đưa mẹ giữ, về phần nhà cửa, vốn là mua trước khi cưới, tôi nhanh chóng xin chuyển vào ký túc xá trong đội.”

      Lương Hạ Mạt hung hăng nhấn còi ô tô, “Thẻ lương cho em, gửi ngân hàng mẹ cũng thiếu, nhà cửa cũng cho em, mẹ nó thành ở trong đó cho , nếu để cho phát em lén lút chuyển , đánh gãy chân em luôn.”

      “Lương Hạ Mạt có lý chút được , ràng đồ của cho tôi đều muốn lấy.”

      Lương Hạ Mạt tát mình bạt tai, “Mẹ nó, tự làm tự chịu. Bản thân vui lòng chuyển ra khỏi nhà, nếu em đồng ý li hôn.”

      Tính tình ngang ngược của Trì Đông Chí cũng nổi lên, trừng mắt trong ánh mắt mang toát ra hai đốm lửa , chụp hai tay mặt , “Này này, được, đánh nhiều cái , xem tôi cũng đau lòng, đánh chút đau ngứa cũng ghiền đâu.”

      Lương Hạ Mạt cắn môi, rốt cuộc bị đánh bại, xoay người tới gần người , “Đông Tử, bảo bối, là có chuyện như vậy, cho dù ly hôn cũng đến mức này, cả ngày ở nhà cần nhà để làm gì chứ, phụ nữ như em ở chỗ khác tiện, em nghe lời , đừng có bướng bỉnh nữa.”

      Trì Đông Chí nhíu mày, “Thẻ lương cần, gởi ngân hàng cũng cần, nhà cửa cũng cần, vậy muốn gì?”

      muốn em.” Lương Hạ Mạt bĩu môi giọng kêu, thấy Trì Đông Chí lườm , vội vàng nở nụ cười xấu hổ, “Đùa em thôi, em mấy này muốn để làm gì chứ? Có ích sao? Vốn là của em mà.”

      Người đàn ông này, cho tới bây giờ đối với mấy thứ đó đều để ý, ngược lại nóng lòng giao cho , lo lắng vấn đề kinh tế của , lo lắng chỗ ổn định cuộc sống của , còn bản thân chút cũng nghĩ tới. Trì Đông Chí bỗng nhiên rất lo lắng, trong cuộc sống Lương Hạ Mạt rất đơn thuần, nếu tương lai bên cạnh thu xếp, sống thế nào?

      Trong lúc suy nghĩ lung tung, Lương Hạ Mạt lại nổ máy, mục tiêu về nhà, ngày nghỉ nên li hôn được.

      Buổi tối Lương Hạ Mạt chủ động làm vài món ăn ngon, hai người im lặng ăn, đều gì. Sau đó Lương Hạ Mạt hỏi trở về quân đội được chưa? Trì Đông Chí lười biếng vẫy tay kêu .

      Lương Hạ Mạt liền khó hiểu, “Em sợ trốn lòi mặt ra à? Vậy có thể ly hôn được đó.”

      Giọng Trì Đông Chí buồn buồn từ trong chăn truyền ra, “Tô Nhượng cũng , kéo dài nữa, kéo dài sợ tôi hận .”

      Lương Hạ Mạt được tự nhiên khụ tiếng, “ mà sợ tên nhóc kia? Bắt đầu đùa gì thế?”

      Rốt cuộc Lương Hạ Mạt cũng , vốn cũng tính , cho lối thoát, đương nhiên bước xuống. Buổi tối ngủ ghế sofa trong phòng khách, tưởng tượng có cơ thể mềm mại của , nhéo trái tim đau rát. Ban đêm cuối cùng nhịn được, lặng lẽ tay chân chuẩn bị phòng ngủ dính chặt đêm, tới trước cửa lại nghe bên trong truyền đến mấy tiếng rên nhìn đau khe khẽ.

      Lần này Lương Hạ Mạt quang minh chính đại đẩy cửa vaoif, “Làm sao vậy?” Sờ trán , tay mồ hôi lạnh, “Dì cả tới rồi hả?”

      Trì Đông Chí vô lực gật đầu.

      Lương Hạ Mạt quen việc nhà vệ sinh lấy ra băng vệ sinh, đỡ vào nhà vệ sinh thay, lại nhanh chóng nấu nước đường đỏ, giày vò mộ trận qua nửa đêm.

      Có thể là do lạnh, Trì Đông Chí cuộn mình trong chăn thành đoàn, thấy vậy, ôm ấp vào trong ngực giống như ngày thường, bàn tay tự nhiên che bụng .

      “Ngủ , xoa cho em.”

      Trì Đông Chí nhìn lát, giãy dụa. Thể chất rất lạnh, lúc mười mấy tuổi mỗi khi có đều giống như chết qua lần. Sau khi kết hôn dần dần khá hơn chút, nhưng tới đêm là đau nhìn được. Từ mười mấy tuổi Lương Hạ Mạt liền bắt đầu có thói quen mấy ngày này trong tháng giúp xoa bụng, cả đêm nỡ ngủ, cuối cùng rất có trình độ giảm bớt đau đớn của .

      Thân thể khỏe mạnh, sức chịu lạnh rất mạnh, toàn thân đều tỏa ra luồng khí nóng hầm hập, kinh nghiệm tích góp nhiều năm, biết chỗ nào nên nặng nơi chỗ nào nên . Trì Đông Chí thoải mái dễ chịu tùm từ thế thích hợp nhất, chỉ có ngủ trong lòng mới có thể hưởng thụ cái cảm giác an toàn yên ổn.

      Buổi sáng khi tỉnh lại nhìn chăm chú, hai người gắt gao quấn cùng chỗ, chân và tay đặt vào nhau, thứ gì đó dưới thân của Lương Hạ Mạt chỉa vào , ánh mắt bồng bềnh dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Trì Đông Chí do dự chút muốn rời , đương nhiên hiểu Lương Hạ Mạt súc sinh đến nỗi ‘đẫm máu’ mà vẫn hăng hái chiến đấu, nhưng nếu như phải là ngày đặc biệt như thế này, biết có thể nhẫn tâm từ chối ? Ngẫm nghĩ bình thường trở lại, đây phải là chưa ly hôn sao?

      Quá trình li hôn thuận lợi đến ngạc nhiên, nhân viên làm việc xét duyệt hết tình huống căn bản, rất đâm chọc vào tính xây dựng. Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa Cục dân chính Lương Hạ Mạt vẫn còn buồn bực, sao mà ngay cả tính chất hòa giải theo thông lệ cũng bỏ bớt rồi hả?

      hốt hoảng, có phần có cảm giác ác mộng, giống như là linh hồn du ngoạn thi thể chính mình, sau đó Lương Hạ Mạt cảm thấy mũi mình chua xót đến lợi hại, quay đầu nhìn lại , phát còn thảm hơn mình, trận gió lạnh thổi qua, Trì Đông Chí dừng bước dụi mắt.

      “Làm sao vậy?”

      “Bị cát bay vào mắt rồi.”

      Lương Hạ Mạt kéo tay ra vừa nhìn, đúng là gạt người, chỉ có bên mắt đỏ đến lợi hại, nhưng mà mắt kia vì sao cũng lóng lánh? Cúi đầu xuống chút dùng đầu lưỡi liếm mắt , giống như từng làm rất nhiều lần quen thuộc như vậy. Sau khi làm xong, cúi đầu, Trì Đông Chí nhìn lúc, hỏi, “Làm sao vậy?”

      “Mắt cũng thấy gì rồi.”

      Trì Đông Chí kiễng chân ôm đầu , hạ xuống nụ hôn lên đôi mắt kia, đầu lưỡi nếm được chính là vị mặn mặn.

      “Để cho cõng em lần .”

      Trì Đông Chí do dự, leo len lưng , “Nặng ?”


      Vốn tưởng rằng vẫn còn trêu ghẹo như trước kia, còn nặng bằng con gà con. Ai ngờ im lặng lúc lâu, “Nặng, cả thế giới đều đặt lên đó em có nặng .”

      Chung đụng tình cảnh ấm áp, trong lòng Trì Đông Chí chua chát, ra tình cũng ‘hồi quang phản chiếu’ (kiểu như thở mạnh trước khi tắt thở). Quay đầu nghĩ lại, ra cần gì phải thế, ai cũng phải chịu trách nhiệm, cư xử trong tình , thẳng thắn hời hợt, khăng khăng cố chấp, cho nên mới phải tới ngày hôm nay.

      “Đông Tử, em còn nhớ khi kết hôn tặng em chiếc bình nổi ?”

      “Ném trong bồn rửa mặt của em sao?”

      Lương Hạ Mạt cười cười, “Đúng, lúc ấy cho em mở ra, chỉ khi nào cho phép mới có thể.”

      “Bên trong viết gì thế?”

      “Bảo quản nó cho tốt, được xem.”

      “Được.”

      Cuối cùng khi thả ra, hai người đều có chút luống cuống, cúi đầu nhìn mặt đất, Trì Đông Chí phá bỏ ngột ngạt, “Cùng nhau ăn bữa cơm chia tay sao?”

      ăn, cơm nước gì cả.”

      Trì Đông Chí nhìn , Lương Hạ Mạt liền nở nụ cười, gõ gõ đầu , “Mẹ nuôi em à, về sau em tính quay về thăm bà hả? Tan cái gì mà tan.”

      phải ý đó.”

      biết.”

      Trì Đông Chí cũng them gì nữa, muốn rời , Lương Hạ Mạt phía sau gọi .

      “Đông Tử, mặc kệ em tin hay , em.”

      Trong lòng Trì Đông Chí ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh, “Vì sao lại ra?”

      “Nếu em mà cho em biết, vậy thích hay thích có gì khác nhau đâu chứ.”

      Trì Đông Chí vội vàng quay đầu, đôi mắt mơ hồ thành mảnh.

      Hết chương 33.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      Trâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 34

      Edit: Ngọc Hân –

      Rốt cuộc cũng ly hôn, người sâu đậm từ đó về mặt pháp luật còn bất kỳ quan hệ gì, tiếp đó trong hơn mười năm về sau này trở thành người lạ, ngay cả nhớ lại cũng đều thấy đau đớn.

      Như người lạ? Có khả năng sao???

      Cuộc sống trở thành khuôn mẫu cứng nhắc thay đổi, mở mắt rời giường, đánh răng nhìn mình trong kiếng, mặt tiều tụy, chợt nhớ lại dường như Lương Hạ Mạt luôn nhắm mắt khi đánh răng, nhân cơ hội nghỉ ngơi. Ăn cháo hoa ngon miệng, dọn dẹp phòng, sau đó làm, Trì Đông Chí cảm thấy mình biến thành cái máy.

      từng có mong muốn, ngoại trừ , cần gì khác, quả nhiên ông trời nghe được nguyện vọng mong muốn của , cuộc sống, công việc, bạn bè cũng thể thay thế cho mình gửi gắm, mà , bât giờ lại thành người nên nhớ tới nhất. Muốn tránh khỏi vũng vùn, phải sớm chiều là có thể làm được, dù sao từ khi sinh ra, bọn họ chưa từng tách ra, ngoại trừ tình , còn có thói quen.

      Hậu quả sau ly hôn vẫn còn từ từ đến, gần đây Trì Đông Chí thường xuyên bị cả đêm trợn tròn mắt đến khi trời sáng, ra ngày trước số lần về nhà của Lương Hạ Mạt cũng thường xuyên lắm, có thể bây giờ với Trì Đông Chí mà , trống rỗng phải bên kia cái giường, mà là cả trái tim của .

      Hai mươi mấy năm ở cùng chỗ, hận cũng được, cũng xong, trong trái tim vẫn đầy đù, bây giờ đột nhiên trống rỗng, khiến người ta có dũng khí làm chuyện gì cũng đều có cảm giác đạt được mục đích. ra khỏi hôn nhân mới đột nhiên phát ra, mất , cùng xã hội tách rời rồi. Từ sau khi hủy bỏ quan hệ hôn nhân, ngay cả tư cách nhớ đến người cũng đều còn, Trì Đông Chí bỗng nhiên mù mờ, đến lúc này mới hiểu , buông tay phải là cuộc hôn nhân này, mà là toàn bộ thế giới của , là người Lương Hạ Mạt này, từ giờ trở , vui mừng của , đau buồn đều còn liên quan gì tới nữa, cũng nhất định phải có quan hệ gì với , ‘chém xương lấy thịt’ cũng phải cố mà làm, phàm là đối với còn chút lo lắng, chết đầu tiên, là .

      Chỉ là dần dần quên thôi, quên, chỉ có thể nghĩ là được sao?

      Lúc Trì Đông Chí nghĩ tới những thứ này, ngồi bên cửa sổ ở văn phòng, vô cùng buồn chán ngắm nghía những người lại đường phía dưới lầu. Chu Nhiễm tới lui trước mặt , cuối cùng lấy cớ lúc tìm đồ hoặc là rót nước len lén nhìn . Trì Đông Chí cảm thấy dường như đứng ngồi yên, lại biết từ lúc nào có biện mặt lạnh đối với cậu ta.

      “Em có chuyện gì sao?”


      Chu Nhiễm lắc đầu, vì vậy, nhạt nhẽo quá. May mà từ trước đến nay Trì Đông Chí lo lắng lạnh lẽo càng làm ngăn cách giữa bọn họ thêm sâu, cười mở to mắt.

      “Sư phụ, chị có khỏe ?”

      Trì Đông Chí tốt tính nhíu mày ý hỏi.

      Chu Nhiễm cúi đầu giọng , “Em biết chị ly hôn, đối với chị đó là đả kích rất lớn.”

      Vì thế Trì Đông Chí rất khó chịu hết chỗ , mọi người trong lòng hiểu mà còn dễ, khi mở ra, tới bên ngoài, vậy đoạn thời gian qua mọi người đều biết, mọi người rất hâm mộ kiểu hôn nhân thanh mai trúc mã cuối cùng có kết quả ra là mỗi người ngã, vậy phải giống như là càng quẫn 囧 囧 càng thêm có phần mất mặt hay sao.

      Trì Đông Chí sửng sốt hồi, trong đầu sắp xếp lời , cuối cùng che dấu việc ba chữ, “Giải thoát rồi.” l,q,d0n Trong lòng khổ chỉ có tự mình biết, ra phải vì đoạn hôn nhân kết thúc mà có thể mang mình thoát ra khỏi tình ..

      Hình như Chu Nhiễm thở phào nhõm, “Em muốn an ủi chị, nhưng biết nên làm thế nào.”

      Nếu trước kia Trì Đông Chí nghe được câu như thế, đại khái chút khách khí kêu ta cút , hoặc là tiếng cần, nhưng từ sau khi Tô Nhượng rời , lúc ta tìm được ở quán Bar, Trì Đông Chí thường xuyên tự chủ nổi lên tia đành lòng với ta, nỡ nhìn ta vì nghiêm khắc của mình mà lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.

      cần an ui, cám ơn, chị rất tốt.”

      “Về sau chị rất hạnh phúc, tin em .”

      “Cám ơn.” Trì Đông Chí , lần nữa ánh mắt lại rơi xuống chỗ ‘ngựa xe như nước’ ngoài cửa sổ.

      Thời tiết bắt đầu dần dần chuyển lạnh, mùa đông ở thành phố này luôn lạnh lẽo làm cho người ta thể xem , càng thêm khó chịu. Buổi tối Trì Đông Chí tăng ca, sững sờ với bó hoa hồng rất to bàn làm việc. Trong trí nhớ hai mươi mấy năm có rất ít người đeo đuổi, chỉ có Tô Nhượng, bởi vì có tình cảm nồng nàn, so với số người khác chỉ hời hợt thổ lộ làm sao cũng đáng để nhớ kỹ. Trì Đông Chí có chút 囧, bất tri bất giác phát , sau ly hôn hai tháng, hình như được theo đuổi, thời gian sớm muộn, rất đúng lúc.

      Loại chuyện này đổi lại là người phụ nữ khác có lẽ là vui sướng, đổi lại , chỉ cảm thấy khó chịu đến cực điểm, quen đối mặt trực tiếp với kẻ địch, cũng biết lùi bước là như thế nào, loại để lại tên họ như thế này, ngay cả tình huống từ chối cũng thể nào hạ thủ, ràng biết xử lý như thế nào.

      Trì Đông Chí mày chau mặt ủ nhìn bó hoa hồng to đùng, nhưng Cốc Tử ở bên cạnh lại có thanh chậc chậc, đây biết là dùng bao nhiêu tiền hả!

      “Sư phụ, người này quá thông minh, bây giờ vào thời điểm tại tiến hành theo đuổi chị đại khái đơn buồn phiền, đổi lại trước kia đeo đuổi trắng trợn như vậy, chị càng có khả năng chú ý, hơn nữa người này còn biết là sau khi biết , ngoại trừ chán ghét , còn càng ghét bỏ hơn.”

      Đối xử như thế nào, liên quan đến tình hình, liên quan đến tâm tình, càng liên quan đến thời gian, vừa lúc thời gian này Trì Đông Chí buồn phiền tất cả mọi chuyện, nhưng mà cũng chỉ chú ý chút như vậy mà thôi, về trước kia chuyện như thế này đối với , dường như cũng đáng để bỏ ra phần khốn đốn nào.

      biết Cốc Tử thời điểm này là ý chỉ sau khi ly hôn, trước kia là ý chỉ trước khi ly hôn, bất quá ấy phân tích sai. Giờ Trì Đông Chí và Lương Hạ Mạt vẫn còn cố gắng, bất kỳ cái gì xuất trong hôn nhân bọn họ trong lòng tuyệt đối đều là đặc biệt bài xích.

      chợt có chút hiểu Lương Hạ Mạt chán ghét Tô Nhượng, cùng với tất cả mọi hành động.

      Loại chuyện này phải sở trường đặc biệt của , trong thế giới tình cảm của người lui tới nhàm chán tới đáng sợ, hai vị khách đều là từ cùng nhau lớn lên, có bất kỳ cái gì cảm thấy xa lạ, hai bên đều quá hiểu nhau, dường như có thể bỏ bớt phần theo đuổi, Lương Hạ Mạt là , chỉ cần nỗ lực đối với là có thể, Tô Nhượng , cũng chỉ có và thổ lộ, chưa từng theo đuổi, cho nên bây giờ trng thể giới của Trì Đông Chí hai chữ ‘Theo đuổi’, cực kỳ xa lạ. Bây giờ đột nhiên có người xa lạ xông tới, bạn bè , điều này khiến cho cảm thấy hoang mang.

      Cốc Tử tội nghiệp sờ sờ đầu , “Em thương sư phụ, có phải cảm thấy tình chỉ có thể xảy ra người ở bên cạnh mình?”

      Trì Đông Chí trừng mắt nhìn , như bị người ngăn cách, đột nhiên như bé xông vào thành phố bị dọa phải trở về nhà, đây cũng phải vui mừng phấn khởi, đây là mờ mịt biết làm sao và cảm thấy hoang mang chỉ có chính mới hiểu .

      ra chị rất thích hoa hồng.”

      nhìn ra được.”

      “Đương nhiên, ai biết, trước kia cũng hiểu được, ấy…. phải là người biết tặng hoa, sau khi em tặng lần mới thấy được, ra hoa hồng cũng rất đẹp.”

      Cốc Tử liền im lặng chút, nếu chỉ có người biết Trì Đông Chí rất hoa hồng, người đó là Chu Nhiễm.

      tháng sau đó, chỉ cần Trì Đông Chí làm, hoa hồng gió mặc gió, mưa mặc mưa bao giờ thiếu, nếu trước đó bởi vì chuyện tặng hoa khiến cho có phần xúc động và hoang mang, bây giờ chỉ còn lại kinh ngạc, tâm tình gì khác cũng nổi lên được.

      chính là người như thế chút tê bào lãng mạn cũng có.

      Cốc Tử vẫn cảm khái như cũ, đây là xài hết bao nhiêu tiền rồi ta! Cuối cùng cũng đề cập tới cái khác.

      Thứ tư mang theo hai vị học trò tăng ca, tiện thể mang phương pháp ghi hình phá án thực tế mà mấy ngày trước bạn học trong trường cũ gửi tới cho bọn họ xem. Cốc Tử cứ ríu rít, nghề nghiệp pháp y là cao quý bậc nhất, gặp phải trường hợp vụ án có người chết, bọn họ làm việc, chúng ta liền có cách nào làm việc. Trì Đông Chí chỉ chỉ màn hình, “Nhìn vào trọng điểm, chúng là là nhân viên điều tra hình , cần phải rất cẩn thận, phải cố sức khiến cho bản thân cảm động lây, đương nhiên là chị khả năng tâm tình, động cơ và cách làm, cũng có chỉ cách khác. Sau này khi chúng ta ‘thân kinh bách chiến’, kinh nghiệm phong phú, đối mặt mỗi vụ án đặc biệt nhất định phải thử suy nghĩ trong đầu cách nghĩ của các phần tử tội phạm lần, có trợ giúp phá án, đến lúc đó mới có tư cách đạt tiêu chuẩn làm nhân viên điều tra hình bậc nhất.”

      Ban đêm tan tầm, ba người tùy tiện tìm tiệm Fastfood gia đình, Trì Đông Chí gọi phần cơm chiên trứng, miếng lại miếng máy móc đưa vào miệng.

      Chu Nhiễm nhìn , dưới viền mắt có màu xanh nhàn nhạt, gần đây quá mệt mỏi, nóng lòng mang tất cả kiến thức biết được dạy dỗ cho bọn họ, thường xuyên bàn bạc đến nửa đếm mới nghĩ đến nghỉ ngơi, ngày hôm sau lại giao cho bọn họ phần phân tích vụ án hoàn mỹ.

      Trong lĩnh vực này Trì Đông Chí là trời sinh cứng cỏi, bản thân là người có đầy đủ tố chất thành nhân viên điều tra hình xuất sắc, cố chấp lại cao thượng, dũng cảm mà thận trọng, trong lòng có việc khác, thậm chí đối xử với phạm nhân xảo quyệt như rắn, vĩnh viễn bị vật chất và nơi phồn hoa bên ngoài hấp dẫn, chỉ có toàn tâm toàn ý theo đuổi .


      Chu Nhiễm nhớ tới Lý Trường Hà từng , nghề nghiệp này của bọn họ cần người như vậy, nhưng lại sợ có người như vậy, cho nên người màng về việc đời như Trì Đông Chí rất khó có ngày bước lên tới đỉnh cao.

      Giọng khán khàn trầm thấp của Trì Đông Chí vẫn tiếp tục, nghe vào tai Chu Nhiễm, chỉ cảm thấy gợi cảm.

      “Sư phụ, chị nghỉ chút .” Cốc Tử mang dưa muối đưa cho , “Đừng làm cho mình mệt chết , chúng em thấy đau lòng.”

      Trì Đông Chí nâng mí mắt liếc nhìn Cốc Tử cái, vẻ mặt giống như có chút áy náy, “Đại khái là có thời gian, chị chuẩn bị chuyển tới vùng nông thôn công tác thời gian ngắn. Sau khi bọn em theo chị cũng chưa gặp phải án giết người, lãng phí thời gian quá.”

      “Sư phụ sao chị lại có thể như vậy, đời này chuyện hạnh phúc nhất của em là có ba mẹ đáng , có bạn trai quyến rũ, lại liền có chị vị sư phụ mặt lạnh tim nóng.” Cốc Tử trở về chỗ cũ lúc, đột nhiên mở to mắt, “Cái gì? Chị muốn chuyển ?”

      Trì Đông Chí gật đầu, nhìn hai người nam nữ trước mắt vào độ tuổi xanh mơn mởn. Cho tới bây giờ, chỉ có Lương Hạ Mạt, có bạn bè gì, Chu Nhiễm và Cốc Tử mang đến cho rất nhiều niềm vui.

      “Chị nghĩ muốn chuyển xuống dưới đó, trong thành phố quá ồn ào.”

      “Sư phụ chị làm sao có thể chứ? Em và Chu Nhiễm phải làm sao bây giờ?” Cốc Tử gấp gáp lên tiếng làm ồn, xong hình như nhớ tới cái gì đó, vỗ vai Chu Nhiễm cái, “Đều tại cậu.”

      Trì Đông Chí nở nụ cười, “Đừng bắt nạt Chu Nhiễm như trước kia, chuyện này có liên quan gì đến cậu ấy? Trước khi , chị bàn bạc với Đại Lý, ta có thể tiếp nhận bọn em là tốt nhất, bất kể ở phương diện nào ta đều mạnh hơn chị.”

      “Sư phụ, chị với cấp rồi sao?”

      rồi, nhưng mà còn chưa chính thức hạ lệnh điều động, đội trưởng Lý để cho chị suy nghĩ cẩn thận .”

      “Cho nên kết quả suy nghĩ cẩn thận của chị chính là muốn ?”

      Trì Đông Chí gật đầu, lại vỗ vỗ gáy Cốc Tử, “Cũng phải gặp mặt, chỉ là làm việc chung chỗ mà thôi.”

      Cốc Tử thở dài hơi, “ chị dịu dàng đúng là có chuyện gì tốt, còn bằng quắc mắt trừng mi với bọn em giống như trước ấy.”

      Im lặng hồi lâu Chu Nhiễm chợt mở miệng hỏi, “Có phải vì em tặng hoa cho chị, trở thành phiền nhiễu với chị?”

      Trì Đông Chí sửng sốt, cúi đầu cắn ống hút, “Có chút đúng, loại chuyện này chị giải quyết, hơn nữa cũng biết là ai.”

      Sau khi Chu Nhiễm nhìn lâu, há to đút miếng sườn heo vào miệng, đột nhiên đáy mắt đau xót, kèm theo đau xót còn có trái tim. Trì Đông Chí là người đáng thương chưa từng được theo đuổi, là người phụ nữ chưa từng hưởng thụ quá trình nhau, rốt cuộc hai người đàn ông kia cho , nhưng lại bỏ bớt quá trình, mà Chu Nhiễm cậu, làm quá chỉ vì cái trước mắt, dọa đến người phụ nữ ngu ngốc này.

      Mà cái người phụ nữ hiểu phong tình này, có thẳng thắn nhất, thuần túy cố sức người, vì thế lại dễ gắt gao nắm chặt trái tim Chu Nhiễm, ta may mắn nhưng cũng khổ sở, bao nhiêu lần khó ngủ trong màn đêm yên tĩnh cả đêm. Vì sao mà người kia chứ phải mình? Nếu là mình, mình cho mỗi tế bào, mỗi chút tinh thần đều lộ ra hạnh phúc và vui vẻ. Nếu nguyện ý giành tình cho , chính là có thể , vậy nguyện ý mình đảm nhận nhiệm vụ tạo ra hạnh phúc.

      Nhưng được là người kia chứ phải ta, bản thân Chu Nhiễm từng giãy dụa thời gian dài, ta phải làm thế nào mới có thể khiến cho triệt triệt để để chuyển tình dời đến bên mình, nếu chiếm được, vậy có phải đòi hỏi? Nhanh chóng cách xa ra.

      phải Chu Nhiễm có chút tâm tư nào, trong tình Chu Nhiễm cũng phải vụ lợi, ta cũng mong được đáp lại.

      Hết chương 34.
      Last edited: 29/11/15
      Lan Hươngduyenktn1 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35:

      Edit: Ngọc Hân

      Ngày mùa đông đó, Trì Đông Chí xuống đại viện quân khu, những năm qua sinh nhật Lương Hạ Mạt ít có thời gian có thể chạy về, có lẽ Vệ Biên Cương sợ mình ở đây hàng ngày nghĩ ngợi lung tung, tự thân xuất mã chờ trước cửa lớn đội cảnh sát hình . Sau khi lên xe Trì Đông Chí mới bất tri bất giác nhớ lại, hôm nay là sinh nhật .

      tới cửa hàng.” Vệ Biên Cương với lái xe, sau đó giọng với Trì Đông Chí, “ tới đó cho con mua quà tặng mẹ, sinh nhật con cái là ngày người mẹ chịu khổ nhất.”

      nghĩ tới điểm này, lòng Trì Đông Chí rất khó xử. muốn mua đồ trang điểm cho Tiết Bình, nhưng có kinh nghiệm, được nhân viên cửa hàng giới thiệu mua bộ giá cả trung bình. Về đến nhà đưa cho mẹ, tất nhiên đồ trang điểm chất lượng trung bình kích thích làm vui lòng Tiết Bình, bất quá nhận được tâm ý của con trái lại bà vô cùng vui vẻ.

      Lần trước gặp bà khi đó vẫn còn hùng hùng hổ hổ, lần này mơ hồ thấy vài sợi tóc bạc, Trì Đông Chí chợt cảm thấy Tiết Bình già , ngày trước khi nhận được quà tặng của , cho dù thích cũng giả vờ cười nhạt, bây giờ mặt lại mang nét vui sướng ràng.

      Trong lòng Trì Đông Chí dễ chịu, đây là mẹ , là người thân duy nhất của , thời gian dài từ trước tới nay bận rộn về chuyện…. đương luôn quan tâm tới mẹ mình. Trì Đông Chí đột nhiên cảnh tỉnh mình rất hiểu chuyện, vì sao trước giờ gần gũi với mẹ? muốn làm cái gì làm cái đó, luôn làm ngược lại ý mẹ? Kết hôn, ly hôn đều khăng khăng làm theo ý mình, khi Tiết Bình đồng ý kết hôn lại kết hôn, khi bà đồng ý ly hôn lại ly hôn, thậm chí nghĩ tới hỏi qua ý kiến của bà.

      ******
      Mặc dù đối với chuyện ly hôn này các trưởng bối trong nhà đều chuẩn bị tâm lý, nhưng trước mắt còn chưa ra, Trì Đông Chí cũng luôn lo lắng, vẫn là ra tin tức này sau bữa cơm chiều.

      khí tốt đẹp nháy mắt bị đóng băng, Trì Đông Chí do dự hồi lâu, tự nhiên cầm tay Tiết Bình, lòng tiếng áy náy, “ xin lỗi, mẹ.”

      “Con đó~~~~” Tiết Bình chỉ tiếc rèn sắ thành thép há miệng to, “Dày vò vòng, với con cần ly hôn cần ly hôn, kết hôn cũng kết hôn, nhịn được cũng nhịn nhiều năm như vậy rồi, mắt thấy mỗi ngày càng lớn tuổi, làm sao lại thực tế như vậy chứ, tình có thể làm cơm mà ăn sao hả?”

      Trì Đông Chí rụt lại hé răng, cũng bác lại, biết mọi người đều rất đúng, nhưng trong lòng từng có hố sâu như thế.

      “Có lẽ bọn con hợp nhau, hai bên gặp được người khác, có thể càng hạnh phúc.”

      “Đừng cho là mẹ biết con suy nghĩ cái gì.” Tiết Bình chợt bắt đầu nghiêm khắc, “Con ly hôn thoải mái như vậy, phải bởi vì khó mang thai sao, nhưng vậy cũng phải khẳng định thể sinh, bác sĩ , điều trị cho tốt vẫn có hi vọng, giống như con dâng cúng bài vị cho Lương Hạ Mạt nhiều năm như vậy, cuối cùng còn muốn chủ động đốt thành tro cho nó tiêu xài sao?”

      “Làm sao mẹ có thể như vậy, con phải vì chuyện kia.”

      lọt tai, ý tứ lại đúng.”

      Trì Đông Chí buồn bực, quay mặt để ý tới Tiết Bình, cuối cùng vẫn là Vệ Biên Cương làm trung gian hòa giải, mới khiến cho hai người tốt xấu tiếp tục ầm ĩ nữa.

      “Ly hôn cũng ly hôn rồi, Trì Đông Chí còn trẻ, tùy tiện tìm người cũng mạnh mẽ hơn so với tiểu tử thối kia.”

      “Cho dù cũng phải là Lương Hạ Mạt.” Tiết Bình cố gắng lý với Vệ Biên Cương, “ phải Lương Hạ Mạt, Đông Tử liền hạnh phúc, đừng xem Hạ Mạt có ưu điểm gì lớn, nhưng chính là người khiến cho nó có thể chết, đắng như hoàng liên (1 loại thuốc đông ý) cũng cảm thấy ngọt.”

      “Được rồi được rồi đừng nữa.” Vệ Biên Cương cắt ngang Tiết Bình , “ liền tính như vậy nhé, mặc dù ly hôn, nhưng thể để lỡ hạnh phúc của Đông Chí, hôm nào thu xếp tìm ra vài người có điều kiện phù hợp, dưới mắt , xem ai dám khi dễ Đông Chí.”

      Trì Đông Chí giật mình nhảy dựng lên, “ cần đâu chú Vệ, còn có suy nghĩ này.”

      “Vậy bây giờ bắt đầu cân nhắc, cũng phải ngày ngày hai là có thể tìm được, dù sao mặc kệ như thế nào, nhất định phải tái hôn, khiến cho thằng khốn kia khóc cũng tìm được nơi chốn thể.”

      Tiết Bình cũng bị dọa tới nơi, sau đó phản bác, “ đừng xen vào làm rộn thêm, hai người bọn nó xa cách rồi cũng phải hợp lại, ai rời khỏi ai được chứ?”

      “Em cái người này, còn hiểu Đông Chí bằng , trì khi Lương Hạ Mạt lột da khoét xương thay đổi cơ thể, thay đổi tính nết biến thành người khác, nếu Đông Tử quay lại, hoặc nó rời .”

      Trì Đông Chí co người ghế sofa nháy nháy mắt, chỉ có thể binh đến tướng chặn thôi.

      Sợ Vệ Biên Cương níu chuyện này tha, buổi tối thế nào Trì Đông Chí cũng đồng ý ngủ lại, dọc đường đều suy nghĩ lời Tiết Bình , chuyện này nếu như là ngày trước, chưa chắc có kiên nhẫn nghe tiếp, bây giờ quá nhiều thời gian, suy nghĩ cẩn thận, ngược lại cảm thấy có chút đạo lý. Tình thể làm cơn ăn, hơn nữa bọn họ có , nhưng mà tình của lúc nào cũng làm cho xoắn xuýt như vậy, còn nếu ?

      , bỏ tâm tư vào, chút đắng cay đều có thể xem như ngọt, nhưng , mà lại tuyệt đối sẵn lòng để tâm vào đó, cho dù là kiên trì thêm nữa cũng có kết quả, cho nên bọn đúng là có duyên phận.

      Trì Đông Chí nghĩ vậy trong lòng lại có chút chua xót, cảm xúc cũng bắt đầu có chút tốt, dọc đường ôm suy nghĩ nhớ tới người Lương Hạ Mạt này cũng tự giác có chút oán giận.

      nghĩ đến , cũng dám nhớ , muốn khống chế nước trà bờ đê. Bất quá có câu rất đúng, ban ngày thể người, ban đêm thể ma quỷ, ban ngày buổi tối đều xoắn xuýt ba chữ “Lương Hạ Mạt”, cho nên lúc về đến nhà mở cửa liền nhìn thấy bộ quân phục treo mắc áo, nhịn được hung hăng khinh bỉ bản thân. Nghĩ cái gì mà nghĩ chứ? ta mày thể sống nổi sao?

      thực tế Lương Hạ Mạt có khả năng là đúng như suy nghĩ, đeo tạp dề bưng bát thức ăn từ phòng bếp ra, thấy liền giơ lên khuôn mặt tươi cười, như ánh bình minh tới. “Vừa trở về.”

      Vẻ mặt Trì Đông Chí lạnh lùng, “Từ nước ngoài về hả?”

      Lương Hạ Mạt gật đầu, “Vừa về lúc chiều, vội vã chạy về nhà đây.”

      Trì Đông Chí gật đầu, rất tốt, vẫn còn nhớ kỹ, cảm thấy rất cần thiết phải nhắc nhở chút quan hệ của hai người bây giờ. Trì Đông Chí cởi đồng phục cảnh sát ra treo lên, ngoắc ngón tay với Lương Hạ Mạt, “Qua đây.”

      Lương Hạ Mạt vui mừng như trẻ con chạy từ từ tới.

      “Bây giờ hai chúng ta có quan hệ gì?”

      Về phương diện lái sang chuyện khác Lương Hạ Mạt là người rất sành sỏi, “ nấu mì trường thọ cho em.”

      “Lương Hạ Mạt….”

      “Ăn xong mì rồi tiếp.” Lương Hạ Mạt ấn tới cạnh bàn ăn bên cạnh, Trì Đông Chí vừa thấy đôi mắt cũng có chút nóng, chén mì, cây lạp xưởng, hai quả trứng. Năm mười tuổi ba qua đời sau đó cũng còn ai chuẩn bị sinh nhật cho như vậy, chẳng biết Lương Hạ Mạt từ đâu mà biết được, làm tiếp công việc của ba, sau đó hàng năm đều ghi nhớ giúp chuẩn bị, từ đó giữ vững tới đại học.

      cây lạp xưởng, hai quả trứng, đúng 100@, sống 100 tuổi.

      “Nếm thử , nhiều năm rồi chưa dùng cách nấu này, xem có ăn được .”

      Đầu ngón tay Trì Đông Chí run rẩy, khều vài sợi lên ăn. ra tay nghề Lương Hạ Mạt tệ, tốt hơn trước kia rất nhiều, chỉ là bây giờ dù hương vị tốt đẹp đến đâu cũng sánh bằng chén chè nấu trong ngày sinh nhật thời bé.

      Lương Hạ Mạt khẩn trương nhìn chằm chằm , “Ăn ngon ?”

      Trì Đông Chí ngẩng đầu đáp lại, miếng lại miếng máy móc đưa vào trong miệng.

      “Rốt cuộc có ăn được hay em cũng phải chứ.”

      “Ăn ngon mà.”

      Lương Hạ Mạt lập tức liền vui vẻ, “ rồi, nhất định ăn ngon, chính kéo sợi mì mà.”

      “Sao còn nhớ?”

      “Còn nhớ cái gì?” Lương Hạ Mạt nghĩ lại, “À….À…., em là sinh nhật em ấy à, tất nhiên là nhớ chứ.” Lương Hạ Mạt dám , ra năm nay mới chú ý nhớ kỹ, những năm qua đều bận rộn rồi quên, rãnh quan tâm đến.

      “Này, này, đút ăn hai miếng với, chia cho quả trứng gà, hai chúng ta cùng chắp tay cầu sống đến 100 tuổi.”

      Trì Đông Chí cầm chén đưa cho , “ tự mình ăn , tôi ăn no rồi.”

      Lương Hạ Mạt giữ muốn đứng dậy, “Làm gì lại nổi giận rồi, đút cho em ăn, trước kia đều là em đút cho ăn.”

      Quả , trước kia đều là ép buộc đút ăn .” Trước kia chúng ta là vợ chồng, bây giờ phải rồi.”

      là ngày trước, khi còn , lúc đó cũng phải là vợ chồng mà.”

      Trì Đông Chí vùng vẫy thoát ra khỏi , “Lương Hạ Mạt người lớn chút , chúng ta ly hôn rồi.”

      “Được được được, lòng dạ hẹp hòi, tự mình ăn tự mình ăn.”

      Trì Đông Chí mình trong chăn xoay người, vừa rồi cũng từng nghĩ, ra có thể Lương Hạ Mạt cũng như , cũng thể nhanh chóng thích ứng hai người còn là cuộc sống người nữa, cũng có thể hiểu, nhưng mà thấy bày ra vẻ mặt tất cả sai lầm tan thành mây khói liền có chút giận, rất giống sau khi cãi nhau hồi trước vậy, trình diễn vài ngày ân cần, sau đó hai người có thể tay cầm tay oanh oanh liệt liệt lăn đến giường.

      dựa vào đâu mà đúng lý hợp tình như thế, dĩ nhiên, còn phải do mình nuông chiều? Trì Đông Chí cắn răng trong lòng măng bản thân, mắng xong mình lại mắng Lương Hạ Mạt, lúc đầu nhìn biểu của ngày ly hôn còn tưởng rằng có chút thay đổi chứ? Kết quả, vẫn là chó đổi được ăn phân.

      Lương Hạ Mạt cũng rất buồn bực, liền nghĩ tới ở cùng Trì Đông Chí chỗ, ly hôn cũng có thể sống chung như người thân, đơn giản chỉ là lên giường, dù sao phương diện này bọn phù hợp như thế, sớm muộn gì cũng nhịn được. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng xa cách lúc nãy của Trì Đông Chí làm cho tiểu tâm can của bị thương, từng cho rằng, thương , bởi vì cho nên nỗ lực, vậy được hạnh phúc, sau đó khi biết hiểu sai ý kịp cứu vãn hôn nhân, nhưng hôn nhân chết còn người vẫn sống, chỉ cần Trì Đông Chí sờ sờ đứng trước mặt vậy còn cơ hội bù đắp. , thiếu, thiếu chỉ là chú trọng và quan tâm đến .

      Lương Hạ Mạt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định thể vọng tưởng với cách giả ngu giả ngốc lừa dối để vượt qua, nửa đem xách Trì Đông Chí từ trong chăn lôi ra. Cửa phòng ngủ vừa mở, nhìn thấy Trì chân trắng như tuyết của Đông Chí lộ ra ngoài chăn, nhớ hương vị đó, mượt mà, trắng nõn, bàn tay là có thể cầm được, từng nhiều lần mang nụ hôn lưu luyến đặt lên nơi đó, tiếp theo vòng lên quấn chặt eo mình, mùi vị sướng đến….Tốt rồi, đề cập tới cũng được.

      Lương Hạ Mạt đau khổ kiềm chế tiểu đệ đệ của mình, nếu ngủ ngon như thế, cũng có thể trong phòng ngủ, chờ thức dậy rồi sau. Lương Hạ Mạt nhàng lặng lẽ qua chuẩn bị cầm chân đặt vào trong chăn, tay nắm lên rất chặt, cái chân kia lập tức đá qua, mục tiêu thẳng đến chỗ vừa mới kiếm chế lại. May mà Lương Hạ Mạt tỉnh táo, nghiêng người tránh , sợ đổ mồ hôi lạnh, lúc cứng rắn nếu cho cước thế này, vậy phải hư luôn rồi.

      này, em đây cũng cần định cho người khác cước phá hủy nha.”

      sờ mò chân tôi để làm gì, lưu manh.”

      sợ em bị lạnh thôi.”

      Trì Đông Chí bao mình vào trong chăn, “Hơn nửa đêm vào phòng ngủ của tôi làm gì?”

      ….” Lương Hạ Mạt tới ngồi xuống giường, “ muốn chuyện với em.”

      Trì Đông Chí lại nhấc chân lên, trực tiếp đạp xuống đất.

      này, em chân này của em làm chút chuyện đứng đắn như trước là tốt, ngoại trừ đá mông còn có thể làm gì chứ.”

      có việc gì còn có thể đá tiểu đệ đệ của .”

      Lương Hạ Mạt sờ đầu nở nụ cười, lại tới ngồi xuống giường, “ muốn chuyện với em, cảm thấy thế này, em cần thiết phải cho vào cửa, mẹ em vài ngày nhìn thấy nghĩ sao, mẹ đối với em càng khỏi phải , dù sao cũng thể nào quay về, thỉnh thoảng vài lần còn có thể tăng thêm tình cảm hai chúng ta.”

      Trì Đông Chí cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, “ là, ly hôn vẫn còn tăng thêm tình cảm sao?”

      “Ơ, đây là tiểu thư khuê các nhà ai, suy nghĩ xoang chuyển nhanh như vậy! chắc chắn mang đoạn tình cảm thiếu hụt trước kia bù đắp trở lại.”

      “Ý của là, đồng ý ly hôn, là muốn cùng tôi chuyện đương lần nữa.”

      “Tèng tèng, em trả lời đúng rồi….”

      Hết chương 35.
      Last edited: 7/12/15
      AnAnmichellevn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :