1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử cười - An Gia (Xuyên không - Điền văn - 4S)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10. Hôn trộm

      Editor: Puck

      Ngày hôm sau, biết bởi vì sao, dù thế nào thím Tào cũng chịu để cho nàng làm việc, chỉ vui vẻ để cho nàng ở chung chỗ cùng Viên Phú Cảnh, đây chẳng phải là vụng trộm tác hợp. An Nhược Hảo thầm buồn bực, buổi chiều, nàng ra bờ sông, tự mình chuyển cái ghế vào trong rừng trúc nằm dưỡng thần, xiêm áo của Vương Tú Lệ cùng Chân lưu manh sớm còn ở đây.

      Nàng nhìn ánh mặt trời rơi vãi xuống từ khe hở lá trúc, lưu lại bóng dáng loang lổ mặt đất, thời gian giống như cũng dừng lại. Gió nhàng thổi qua, lướt qua gò má nàng, mang theo hương vị trong veo của chuối tây giữa trưa mùa hè.

      Nàng từ từ tiến vào mộng đẹp, giống như trở về khi đó. Nàng ngồi trong vườn hoa nhìn cả vườn hồng, hồng như màu máu, nhiệt liệt mà bị cản trở. Gió thổi qua tai, mang đến lời tâm tình của Lý Đường Ca.

      Nàng nghe gì, nàng chỉ biết mình mắc cỡ vùi đầu vào trong ngực . Nụ hôn của cũng tinh tế rơi xuống, rất để tâm hôn đến tỉ mỉ chu đáo, kiên nhẫn liếm láp hình dáng đôi môi ngọt ngào của nàng, sau đó mới chậm rãi cạy hàm răng của nàng ra. Lưỡi của dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho của nàng, nàng tránh né liền đuổi bắt, nàng đáp lại liền hôn đến nóng bỏng. Trong môi mang theo hương vị bắp trong veo, hả? ràng vừa rồi uống cà phê, sao lại có thể có hương vị bắp?

      An Nhược Hảo đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh phủ lên người nàng, mà nàng lại răng môi triền miên cùng . phải Đường Ca sao? Sao lại là ! Nàng mạnh mẽ đẩy Viên Phú Cảnh ra, tức giận nhìn .

      Viên Phú Cảnh bất ngờ bị nàng đẩy ra ngồi mặt đất, tay va vào đá mất mảnh da, nhưng tức giận, chỉ kêu tiếng: “Tiếu Nhan.”

      “Viên Phú Cảnh ngươi!” An Nhược Hảo chỉ , “Ngươi là kẻ tiểu nhân!”

      “Ta…”

      “Uổng công ngươi là kẻ đọc sách, lại có thể thừa dịp người ta phòng bị, lại có thể hôn trộm ta!”

      “Ta…” Viên Phú Cảnh tự biết mình đuối lý, bị nàng đến thốt ra lời.

      Trừ mắng mỏ mấy câu cho hả giận, An Nhược Hảo cũng thể làm gì khác, nhớ tới giấc mộng đẹp bị cắt đứt liền buồn bực đến cực điểm, đứng dậy bịch bịch bịch thẳng.

      Viên Phú Cảnh nhìn bóng lưng nàng chạy trối chết, sờ sờ cánh môi, hài lòng cười: mùi vị tệ.

      “Tiếu Nhan, sao vậy?” Cho đến lúc ăn cơm tối, An Nhược Hảo vẫn thể tự kiềm chế phiền muộn vì mộng đẹp bị cắt đứt, Lăng Canh Tân thấy vẻ mặt buồn bực hiếm có của nàng.

      có việc gì.” An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân tin, thể làm gì khác hơn là sang chuyện khác, “Lúc nào sửa xong cầu?”

      “Ngày kia.”

      “Ừhm, vậy lúc nào bán dưa hấu?”

      “Sau khi sửa xong hai ngày thu hoạch rồi bán.”

      “Ừhm.” An Nhược Hảo hỏi xong liền tán gẫu câu được câu , Lăng Canh Tân cũng tán gẫu theo nàng câu được câu .

      đúng là người nhiều lực lượng lớn, dưới hợp lực của người Trần Gia Bình và thôn Thuấn Thủy cầu cong bằng đá dài hai mươi mấy thước sửa xong trong thời gian chưa đầy sáu ngày.

      “Tiếu Nhan, muội ngủ thêm lát, nhị ca trở lại rất nhanh.” Lăng Canh Tân vừa mặc quần áo vừa ngăn trở An Nhược Hảo nghe thấy tiếng động định đứng dậy.

      “Muội cũng muốn thu hoạch dưa hấu.” An Nhược Hảo biết Lăng Canh Tân sợ nàng mệt mỏi, nàng cũng phải người hết ăn lại nằm, hơn nữa mình Lăng Canh Tân thu hoạch dưa hấu nhiều như vậy cũng mệt mỏi, có nàng ở đây, tuy làm ít công to, dầu gì cũng có thể tiết kiệm giùm chút sức lực. Nàng nghe thấy lặng lẽ rời giường cũng dậy theo, chuyện vẫn mơ hồ.

      Lăng Canh Tân lay chuyển được nàng, thể làm gì khác hơn là đợi nàng rửa mặt chải đầu xong rồi mang theo nàng . Lúc này trời vẫn còn tờ mờ sáng, hôm nay Lăng Canh Tân ngược lại kéo chiếc xe rất lớn lên núi. An Nhược Hảo ngồi xe mặc cho lôi kéo.

      Dưa hấu quả chín, An Nhược Hảo cầm dao bổ trái, thịt đỏ nhiều, hương vị nước dưa ngọt ngào.

      “Điểm tâm còn chưa ăn, ăn chút dưa lấp bao tử .” Lăng Canh Tân thúc giục An Nhược Hảo ăn dưa, mình cắt cuống dưa, xếp từng trái lên xe đẩy.

      An Nhược Hảo tham ăn, trước ăn hết nửa trái dưa rồi mới hỗ trợ.

      Lúc xe kéo xếp đầy dưa hấu, là canh ba giờ Mẹo rồi, mùa hè trời sáng sớm, cho nên chờ đến khi bọn họ xuống núi, ông mặt trời lên từ chân núi. Nhà Vương bà tử cũng bán dưa hấu, nhìn dưa hấu của bọn họ ràng tốt hơn so với của mình, miệng khẽ khen mấy câu. Lăng Canh Tân khiêm tốn trả lại mấy câu sau tiếp nữa, người hai nhà trước sau đẩy xe, về phía trấn Cổ Nhạc.

      An Nhược Hảo nghiền ngẫm sắc mặt của người Vương gia, lại nhìn Vương Tú Lệ, giống như chưa hề có gì xảy ra, nàng còn tưởng rằng mấy ngày này thấy nàng ta cùng Chân lưu manh quang minh chính đại ở chung chỗ.

      Chờ đến lúc được nửa đường, sau lưng vang lên thanh của xe ngựa. Bọn họ quay đầu lại liền nhìn thấy Viên Phú Cảnh ngồi xe ngựa, Viên đại gia hét lớn ngựa chậm chút, vừa chào hỏi với bọn họ.

      Viên Phú Cảnh chào hỏi bọn họ, chỉ cười nhìn An Nhược Hảo, An Nhược Hảo tức giận quay nhìn , mắng tiểu nhân ở trong lòng.

      “Lại đưa thiếu gia học ở trấn !” Vương đại gia biết còn hỏi, còn tôn xưng Viên Phú Cảnh là thiếu gia.

      Viên đại gia nghe gọi thiếu gia, ràng rất hưởng thụ: “Đúng vậy, mấy ngày trước vì cầu gẫy làm trễ nải, chuyến này còn mong Liễu tiên sinh trách cứ mới tốt.”

      “Sao có thể chứ, Liễu tiên sinh ngài ấy biết thiếu gia là người chăm chỉ, nếu phải vì chuyện cầu gẫy đến học đường đọc sách rồi.” Vương bà tử cũng vài lời tâng bốc.

      “Tiếu Nhan.” Viên Phú Cảnh đột nhiên gọi nàng, nhưng biết An Nhược Hảo suy nghĩ gì, lại nghe thấy, đành phải xấu hổ gọi thêm tiếng, “Tiếu Nhan.”

      “Tiếu Nhan, gọi ngươi đấy.” Vương Tú Lệ chọc chọc nàng, lúc này An Nhược Hảo mới hồi phục tinh thần.

      “A, chuyện gì?”

      “Lát nữa nhớ đến thư trai chơi chút.”

      “Hả?” An Nhược Hảo phản ứng kịp đây là muốn mời nàng tới xem cảnh người đọc sách đó. “Ừhm.”

      “Viên đại gia nhanh đánh xe , đừng chậm trễ thời gian.” Lăng Canh Tân thúc giục.

      “Được rồi, các ngươi cũng nhanh.” Viên đại gia vung roi, con ngựa kia liền tung chân, bay lên trận bụi đất.

      Mấy người ở chỗ né bụi đất, mới tiếp tục lên đường.

      Đến trấn , Vương bà tử kéo xe ra chợ, Lăng Canh Tân lại kéo xe vào trong con hẻm.

      “Nhị ca, chúng ta bán ở chợ sao?”

      “Ừ, nửa tháng trước qua với nhà dượng, trước đưa nửa xe đến nhà .”

      “Vậy, còn tiền sao?”

      “Đương nhiên cho, mỗi lần dì cho thêm chút tiền.”

      “Dì ở đâu?”

      “Ở Ngô phủ phía trước, dượng có tiếng là tài chủ ở trấn Cổ Nhạc, gọi là Ngô Phong Thuận.”

      “À.”

      Lăng Canh Tân cười rồi kéo nửa xe đến cửa sau Ngô gia, gõ vòng cửa, bên trong liền có người tới mở cửa.

      “Ái chà, nhị ca đến rồi, vừa rồi phu nhân còn nhắc tới, vì lũ lụt cầu của các ngươi bị gẫy, biết năm nay có kịp ăn dưa hấu .”

      “Trần đại thúc, phải ta đưa tới sao?”

      “Ngươi nghỉ lát, ta kêu mấy tên tiểu tử tới chuyển dưa hấu.”

      “Được.” Lăng Canh Tân cùng An Nhược Hảo liền đứng ở bên, nhìn mấy gã sai vặt chuyển dưa hấu đến hầm băng.

      An Nhược Hảo cũng kinh ngạc thôi, nhìn tư thái này, đây là nhà người phú quý, dì gả cho người giàu, huynh muội bọn họ lại ở trong thôn trang . Hơn nữa, nhìn cách cư xử của bọn , chính là coi bọn họ như người làm, xem ra cũng chỉ là đám xu lợi.

      “Trần đại thúc, biểu đệ từ trong kinh trở lại chưa?”

      “Quay trở lại rồi, mấy ngày nay vẫn luôn chơi ở bên ngoài, chuyến lên kinh thành ngược lại giao trái tim cho nơi hoang dã rồi.” Đột nhiên Trần đại thúc giống như phát vùng đất mới nhìn thấy An Nhược Hảo đứng sau Lăng Canh Tân, “Đây phải là a Sửu sao?”

      “Dạ, nhưng bây giờ a Sửu ngốc rồi, đổi lại gọi là Tiếu Nhan.”

      “À, khó trách nhìn xinh đẹp, mắt chớp chớp còn sáng hơn sao đó.”

      Lăng Canh Tân quay đầu nhìn An Nhược Hảo được khen ngợi mà hơi xấu hổ, khiêm tốn : “Đại thúc quá khen.”

      Trần đại thúc xem mọi người chuyển xong dưa hấu, đưa cho Lăng Canh Tân hai xâu tiền: “Đây là phu nhân cho, dặn dò ngươi để dành cưới vợ đấy.”

      “Vâng” Lăng Canh Tân thu tiền, lấy ra mười đồng tiền, quay lưng giấu kỹ những đồng khác, liền mang theo An Nhược Hảo .

      “Nhị ca, dưa hấu kia nếu bán trong chợ được bao nhiêu tiền vậy?”

      “Lúc bán trong chợ mấy năm trước, có thể bán được xâu tiền, mấy năm nay giá thị trường thay đổi, nhị ca cũng biết.” Lăng Canh Tân lắc lắc đầu.

      “Chẳng lẽ mấy năm nay nhị ca bán dưa trong chợ?”

      “Ừ, dưa hấu thu được đều cung cấp cho gia đình giàu có ở trấn , còn dư lại nửa xe lúc này phải đưa đến Liễu gia phía Tây trấn.”

      ra dưa hấu của Lăng Canh Tân còn là cung cấp đặc biệt, An Nhược Hảo vui mừng thầm, khó trách Vương bà tử ghen tỵ, đó là hâm mộ đấy.

      Đến phía Tây trấn, An Nhược Hảo liền phát nơi này hoàn toàn giống phía Đông trấn Cổ Nhạc, nơi này tràn ngập hơi thở Nho học, ngay cả cửa hàng cũng có vẻ quân tử, hoàn toàn giống bộ dáng nhà giàu mới nổi như phía Đông.

      “Đến Liễu gia.” Lúc này phải cửa sau, mà là cửa trước, Lăng Canh Tân còn chưa lên gõ cửa, cửa hông mở ra.

      “Ôi chao, nhị ca tới, tiểu thư nhớ đấy, thúc giục lão bà tử ra ngoài nhìn, vừa khéo lúc dưa hấu đưa đến.” Ra ngoài là bà lão, tiến lên gõ dưa hấu, “Ừ, dưa hấu này tốt, bảo đảm vừa đỏ lại ngọt.”

      “Đại nương nhanh chóng tìm người mang vào , đừng để cho mặt trời phơi nóng.”

      “Ôi, hôm nay gã sai vặt trong phủ bị phái ra ngoài, có thể phải phiền nhị ca mang vào.”

      “Như vậy, cũng được.” Lăng Canh Tân cũng làm khó, ôm lấy ba trái dưa hấu rồi theo ma ma này vào cửa, An Nhược Hảo cũng ôm hai trái dưa hấu theo sau.

      Vào trong phủ, An Nhược Hảo đánh giá chung quanh, cầu qua suối, núi giả đá đặc biệt, lại còn có trồng vài loại hoa cỏ quý hiếm.

      “Bà vú, dưa tới?” Người ở bên trong nghe được tiếng động liền mở màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhô đầu ra hỏi.
      Last edited: 20/10/15
      Tôm Thỏ, kabi_ng0k, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11. Mờ ám

      Editor: Puck

      “Tiểu thư, đừng thúc giục, phải tới rồi sao?”

      Liễu tiểu thư thấy Lăng Canh Tân ôm ba trái dưa, bật cười: “Chàng ngốc, đưa trái tới thư phòng trước.”

      “Vâng.” Lăng Canh Tân nghe dặn dò chuyển phương hướng ôm dưa bên kia.

      An Nhược Hảo định theo sau, bà tử này ngăn nàng lại: “Ngươi ôm dưa hấu theo ta.”

      “Hả.” An Nhược Hảo liếc nhìn bóng lưng Lăng Canh Tân biến mất cuối hành lang, chép miệng.

      Lăng Canh Tân vừa , trong chốc lát đương nhiên chưa ra, bà tử này nhìn An Nhược Hảo chuyển số dưa còn lại xong rồi. Dưa chuyển xong, An Nhược Hảo cũng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, nhớ tới Lăng Canh Tân, trong lòng thầm oán: “Đúng là người có nhân tính, chắc là coi trọng tiểu thư Liễu gia rồi.”

      “Là tiểu thư nhà ta coi trọng ca ca ngươi rồi.” Bà tử này nghe nàng thầm, cười .

      “Hả?”

      “Lão gia nhà chúng ta chỉ có nữ nhi, được tiểu thư coi trọng ca ca ngươi rồi. Nhưng ca ca ngươi lại là người đầu gỗ, tiểu thư ràng hay ra ám hiệu cũng hiểu, lúc này chỉ sợ tiểu thư dùng biện pháp gì đó để buộc tỏ thái độ đấy. Chỉ cần ca ca ngươi nguyện ý ở rể Liễu gia, lúc nào cũng có thể thành thân.”

      An Nhược Hảo thầm đổ mồ hôi hột, tiểu thư nhà giàu cùng tiểu tử nghèo, sao tình tiết cẩu huyết như vậy mà nàng cũng đụng phải, khó trách vừa rồi Liễu tiểu thư gọi nhị ca là chàng ngốc, thân mật như vậy, ra có mờ ám.

      “Tiểu thư, ta còn phải thu dọn dưa, nếu trời tối cũng về kịp thôn Thuấn Thủy.” Trong phòng Liễu tiểu thư, Lăng Canh Tân thối lui từng bước.

      “Vậy đừng trở về, Liễu gia này có rất nhiều chỗ cho chàng ở, hơn nữa chàng thích ở đâu ở đó.” Liễu tiểu thư ép sát từng bước , giọng của nàng mềm mại, quyến rũ ràng, thẳng thừng như vậy rồi.

      “Ta ngủ trong nhà mình, hơn nữa ngày mai còn phải tiếp tục giao dưa cho nhà khác đấy.”

      An Nhược Hảo cùng bà tử ở bên ngoài nghe, cũng thầm than Lăng Canh Tân hiểu phong tình rồi. An Nhược Hảo cùng bà tử này ngầm hiểu lẫn nhau đứng bên ngoài cửa sổ len lén nhìn, nàng thấy bề ngoài Liễu phủ là nhà bình thường, bên trong lại là dáng vẻ của nhà giàu mới nổi, hợp với hơi thở Nho học của thành Tây, ngược lại giống thành Đông chừng ba phần.

      Lại nhìn Liễu tiểu thư nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, trong mắt sáng trưng, nếu phải chú ý đến mặt mũi của nương trong nhà, chắc sớm bổ nhào vào Lăng Canh Tân rồi.

      Nhị ca cũng tốt số, lại có thể được tiểu thư Liễu gia coi trọng, nếu sau này ở rể, về sau có thể có ngày tốt.

      “Ôi.” Liễu tiểu thư đột nhiên té ngã đất.

      “Tiểu thư, sao vậy?”

      “Chân ta đau.” Liễu tiểu thư ngước mắt, chảy nước mắt, nũng nịu .

      “Ta kêu bà tử đến đỡ.”

      “Ôi, chàng đừng kêu, ta đau chết, chàng đỡ ta ngồi lên sập trước.” Liễu tiểu thư kéo tay áo , bản thân dựa vào vai .

      Lăng Canh Tân nhìn nàng cắn môi, dáng vẻ dường như rất đau, thể làm gì khác hơn là nửa ôm nửa bế nàng ngồi lên sập.

      Nửa người Liễu tiểu thư ngồi sập, nửa người còn lại bám lấy người Lăng Canh Tân chịu xuống: “Chàng đừng cử động, ngực ta đau, đừng nhúc nhích.”

      Lăng Canh Tân nghe xong, thể làm gì khác hơn là bất động.

      “Ôi.” Liễu tiểu thư sắp bị trì độn của làm cho tức chết, “Chàng xoa xoa cho ta.” Nàng xong liền kéo tay Lăng Canh Tân đặt lên ngực mình.

      Liễu tiểu thư này lợi hại, An Nhược Hảo nhịn được cảm thán, nhị ca ơi nhị ca, ca đừng hiểu phong tình như vậy.

      “Tiểu thư!” Lăng Canh Tân chạm phải nơi mềm mại kia, trong lòng cả kinh, vội đặt nàng ta xuống.

      “A!” Cả thân thể Liễu tiểu thư lqd thình lình rơi giường, sức lực tay đột nhiên nặng nề, đành kéo váy xuống, lộ ra cái yếm màu xanh dương.

      Lăng Canh Tân thấy vậy, vội vàng quay đầu .

      “Chàng ngốc, chàng nhìn thân thể của ta.”

      “Ta thấy.” Lăng Canh Tân giải thích.

      Liễu tiểu thư quan tâm giả hay giả, đứng dậy tới bên cạnh Lăng Canh Tân xé nửa cái yếm, lộ ra phân nửa bộ ngực sữa: “Chàng vẫn thấy được?”

      “Ta thấy.” Lăng Canh Tân nhắm mắt lại trước, “Ta nhắm mắt lại, cái gì cũng thấy.”

      “Chàng!” Liễu tiểu thư chỉ tiếc sắt rèn thành thép.

      “Phụt!” Rốt cuộc An Nhược Hảo nhịn được nữa, biết nên Liễu tiểu thư cần cù tốt, hay nhị ca hiểu phong tình tốt.

      “Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân nghe thấy giọng của An Nhược Hảo, vội vàng từ bên trong vọt ra.

      “Liễu tiểu thư, ta trước.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo chạy như điên, giống như sau lưng có con cọp cái.

      “Nhị ca, dưa cho à, tiền còn chưa cầm!” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân kéo xe trước rất nhanh.

      “Vừa rồi Liễu tiểu thư đưa.” Lăng Canh Tân cũng quay đầu lại, đáp.

      “Nhị ca, huynh xem hiểu ý tứ của Liễu tiểu thư sao?”

      “Có ý tứ gì?”

      “Thôi, coi như muội chưa .” An Nhược Hảo im lặng.

      Khóe miệng Lăng Canh Tân lại nhếch lên lộ ra ý cười: “Tiếu Nhan, dưa bán xong, nhị ca dẫn muội lên chợ mua đồ ăn.”

      “Được.” An Nhược Hảo nghe lqd có ăn ngon, trong nháy mắt liền vứt Liễu tiểu thư như hoa quý hiếm ra ngoài chín tầng mây.

      “Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô.”

      “Được.”

      “Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hình nhân.”

      “Được.”

      “Nhị ca, muội muốn ăn bánh đậu xanh.”

      “Được.”

      “Nhị ca, muội muốn ăn trứng luộc nước trà.”

      “Được.”

      “Nhị ca…” Mặc kệ An Nhược Hảo muốn ăn cái gì, Lăng Canh Tân đều chữ được, xem ra An Nhược Hảo hưởng hết lộc ăn.

      “Ah.” An Nhược Hảo chợt thấy bên cạnh có bán gương đồng, trong nhà có gương, bình thường ghé vào bên mép nước cũng thấy , nàng chưa bao giờ nhìn xem khối thân thể này trông như thế nào, liền đến gần nhìn.

      Nàng nhìn người trong gương, mặc lqd dù hơi mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được, môi hồng răng trắng, mắt vừa lớn vừa tròn, cằm hơi nhọn, gương mặt ửng đỏ, nếu chưng diện cũng được coi là đại mỹ nữ đấy.

      “Tiểu ca, gương này bán thế nào?” An Nhược Hảo muốn mua cái gương trở về xem phải mà là càng nhìn càng thích.

      “Đưa nửa xâu tiền là được.”

      “Cái gì? Mắc như vậy?” An Nhược Hảo kinh hãi.

      “Chê đắt, vậy đừng nhìn nữa.” Người bán hàng rong thu gương lại.

      An Nhược Hảo nhìn áo vải thô người, ra thấy nàng nghèo mua nổi đấy. Mặc dù tiền người nhị ca đủ rồi, nhưng gương này là thứ có cũng được mà có cũng chẳng sao nên quên , còn mắc như vậy.

      Nàng quay người lại liền đụng phải Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”

      “Tiếu Nhan thích gương đồng này?”

      có.”

      “Tiểu ca, bao nhiêu tiền?” Lăng Canh Tân vừa hỏi ra lời, An Nhược Hảo liền lôi , nếu nàng thích, chắc chắn Lăng Canh Tân hai lời liền mua cho nàng, vẫn nên đừng để cho tốn kém.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lqd kéo nàng, “Tiếu Nhan, muội còn muốn cái gì?”

      có, nhị ca, chúng ta trở về thôi.”

      Lúc này Lăng Canh Tân bỗng nhiên thấy thợ may trong tiệm treo bộ xiêm áo màu xanh nhạt: “Tiếu Nhan, muội mặc xiêm áo này chắc chắn rất đẹp mắt.”

      “Nhị ca, chắc chắn là rất mắc, chúng ta thôi.” Mặc dù An Nhược Hảo thích y phục kia, nhưng vừa nhìn phải là nàng có thể mặc chơi.

      “Chúng ta vào xem.” Lăng Canh Tân lại chịu, kéo nàng vào cửa, tiến tới bên tai nàng, “Muội liền thử xem là được.”

      An Nhược Hảo sáng mắt, cũng đúng, thử chút cần tiền. Nàng hỏi ông chủ muốn xem bộ xiêm y đó, xốc rèm vải vào thay, vừa ra ngoài nhìn, đúng là xinh đẹp.

      “Tiếu Nhan, xinh đẹp.”

      “Đúng vậy đó, nương, dường như y phục này may đo theo cầu của nương vậy, đo tốt cũng vừa người lqd được như vậy, xinh đẹp như vậy đó.” Ông chủ nhìn ra Lăng Canh Tân rất thích xiêm áo này, vừa mạnh mẽ chụp mông ngựa An Nhược Hảo.

      “Ông chủ, bao nhiêu tiền?” Quả nhiên, Lăng Canh Tân mở miệng hỏi giá tiền rồi.

      “Cho lượng bạc là được.” Ông chủ làm ra vẻ sảng khoái.

      “Nhị ca, muội thích xiêm áo này, cần.” An Nhược Hảo cản Lăng Canh Tân .

      “Tiếu Nhan…” Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng.

      “Ông chủ, tiền này cho vị nương kia mua xiêm áo, còn dư để cho nương mua chút vải vóc.” Đột nhiên ngoài cửa có gã sai vặt vào, đưa cho ông chủ hai lượng bạc.

      “Bạc này ai cho?” An Nhược Hảo kinh ngạc .

      “Thiếu gia nhà ta , xiêm áo mặc người nương rất đẹp mắt, mặc về thôi.” Gã sai vặt xong chỉ bóng lưng ngoài cửa rời , vội chạy .

      An Nhược Hảo nhìn bóng lưng lqd khá quen thuộc, phe phẩy quạt xa, lúc vẫn quên tán tỉnh nương ven đường: “Đường Ca?”

      phải đường ca, là biểu ca *.” Lăng Canh Tân cải chính.

      (*) Đường Ca: 唐歌, Chữ Ca歌 nghĩa là Ca hát, phải ca ca哥哥 = , đường ca: 堂哥, nghĩa là con nhà bác trai, chú, cùng họ. Hai chữ đường ca này giống nhau về cách đọc, An Nhược Hảo gọi tên người nhưng Lăng Canh Tân tưởng nàng gọi họ.

      “Cái gì?”

      “Con trai của dì gọi là biểu ca.” Lăng Canh Tân chỉ coi như nàng biết cách gọi.

      An Nhược Hảo nghe, thất vọng thôi, ra là biểu ca, khó trách hành vi hoàn toàn giống. Nàng còn tưởng ở đây có thể nhìn thấy Lý Đường Ca, là nàng suy nghĩ nhiều.

      Lăng Canh Tân lại vô cùng cao hứng theo ông chủ chọn vải.

      “Nhị ca, huynh đừng mua vải bố, mua đó làm gì, nhị ca cũng chọn bộ quần áo .” An Nhược Hảo đổi tới đổi lui xem áo khoác dài màu xanh, đưa tay cầm ướm lên người Lăng Canh Tân, rất thích hợp. An Nhược Hảo mặc kệ Lăng Canh Tân gì liền mua áo khoác này cho , Lăng Canh Tân lại nàng, cuối cùng thể làm gì khác hơn là đồng ý. May mà áo khoác dài mắc, cuối cùng Lăng Canh Tân vẫn như ý nguyện mua vài thước vải bố mang về.

      Sau đó, Lăng Canh Tân lại mua đồ dùng hằng ngày rồi kéo xe đẩy về, An Nhược Hảo ngồi xe kéo, nhìn xiêm áo lqd người, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều.

      “Tiếu Nhan, muội đói bụng ?”

      “Vừa rồi ăn nhiều điểm tâm, đói bụng.”

      “Nhị ca đói bụng.” Lăng Canh Tân kéo xe đẩy dừng lại trước tiệm cháo, “Tiếu Nhan, xuống ăn chén cháo ý dĩ, cháo ý dĩ nhà lão Mễ uống ngon nhất.”

      “Được.” An Nhược Hảo nhìn cùng lão Mễ bưng hai chén cháo, giống như dâng tặng vật quý bưng đến trước mặt nàng

      An Nhược Hảo cúi đầu nếm thử miếng, quả tệ, nhẵn nhụi trơn trượt, trong veo ấm nhuận.

      “Tới, uống trà.” Lão Mễ lại bưng lqd ly trà mới cho nàng, “Đây là trà mới năm nay, lão vẫn cất giấu, hôm nay nhìn thấy a Sửu mới lấy ra.”

      “Lão đầu, a Sửu ngốc rồi, bây giờ gọi là Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân chính là người ngại phiền toái mà sửa chữa, điểm này khiến An Nhược Hảo rất cảm động.

      Lão Mễ chăm chú nhìn An Nhược Hảo lát…
      Last edited: 20/10/15
      Trâu, kabi_ng0k, Aliren3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12. Thư trai

      Editor: Puck

      Mễ lão đầu nhìn An Nhược Hảo chằm chằm lát: “Ừ, hai mắt trấn tĩnh, đúng là ngốc.”

      Lăng Canh Tân nhìn An Nhược Hảo rất kinh ngạc, giải thích: Trước kia muội thích nhất là uống cháo hạt ý dĩ cùng nước trà nhà lão đầu, lão đầu thương muội.”

      “Cảm ơn đại gia.” An Nhược Hảo vội cảm ơn.

      “Ôi chao, a Sửu ngốc rồi, còn lễ phép với mọi người.” Mễ lão đầu cười ha hả, đột nhiên có khách bên kia kêu, “Các ngươi tiếp tục uống, lão bận việc.”

      An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân cười ngọt ngào, cúi đầu tiếp tục uống trà, nhìn cặp mắt phản chiếu từ trong nước trà, quả trong trẻo sáng . ra ông trời rất công bằng, cho a Sửu xinh đẹp nhưng cho nàng ta trí tuệ, nhưng bây giờ nàng bám vào người nàng ta rốt cuộc là chuyện gì?

      “Tiếu Nhan, muội ngồi lát, nhị ca mua chút đồ.” Lăng Canh Tân thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng trong ly nước, trong lòng khẽ động.

      An Nhược Hảo còn chưa kịp hỏi định mua cái gì, Lăng Canh Tân chạy xa rồi. Cho đến khi An Nhược Hảo uống xong cháo cùng ly trà mới, Lăng Canh Tân mới đầu đầy mồ hôi chạy về, đưa cho nàng cái bao vải.

      An Nhược Hảo mở bao vải ra, vừa nhìn thấy cái gương đồng: “Nhị ca, huynh đây là?”

      “Tiếu Nhan là nữ tử, phải có gương. Mặc dù nhị ca dư dả, nhưng cái gương vẫn mua được.” Lăng Canh Tân uống ngụm cháo hạt ý dĩ, sảng khoái.

      “Nhị ca.” Lăng Canh Tân luôn cho nàng ấm áp cùng cảm động trong lúc lơ đãng, nhất thời An Nhược Hảo biết nên gì.

      “Được rồi, chúng ta nên .” Lăng Canh Tân sờ sờ gương mặt nàng, giúp nàng cất xong gương đồng, lại lời từ biệt với Mễ lão đầu. Mễ lão đầu đáp lại, lại cho An Nhược Hảo chút hạt ý dĩ cùng lá trà mới, rồi mới để nàng .

      Trở lại trong thôn, nhà Vương bà tử trở lại, nhìn thấy bọn họ qua cầu, đứng ở ngưỡng cửa nhà mình chào hỏi: “Tiếu Nhan à, hôm nay chúng ta ở chợ gặp Viên thiếu gia, hỏi thăm ngươi đó.”

      “À.” An Nhược Hảo tự nhận là mình có gì để với .

      hỏi tại sao ngươi đến thư trai chút?”

      “À.” An Nhược Hảo nhớ ra, dường như mời nàng hai lần rồi.

      Lăng Canh Tân nghe xong, dừng chút: “Hôm nay vội quá nên quên, ngày mai ta đưa Tiếu Nhan xem.” xong, Lăng Canh Tân liền kéo xe đẩy , chỉ thấy Vương Tú Lệ ở phía sau : “Xiêm áo của a Sửu giống như thay mới rồi, xinh đẹp.”

      Vương bà tử chế nhạo: “Vậy con cũng tìm nam nhân tốt mua cho .”

      Vương Tú Lệ lời nào.

      --- ------Puck---- -----

      Ngày hôm sau, An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân lên trấn Cổ Nhạc giao dưa hấu cho mấy nhà giàu có, chuyển xong dưa hấu, Lăng Canh Tân ngược lại nhớ ra định dẫn An Nhược Hảo Vô liễu thư trai nhìn chút.

      An Nhược Hảo nhìn “Vô liễu thư trai” trước mặt, ra là “Vô liễu”, phải là “Ngũ liễu”, nàng suy nghĩ nhiều.

      “Tiếu Nhan?” Vừa đúng lúc Viên Phú Cảnh ôm chồng sách lớn qua, xuyên qua hàng rào nhìn thấy nàng, mặt vui mừng, thấy y phục màu xanh lá nhạt người nàng, càng thêm hưng phấn, “Quả nhiên là Phật dựa kim trang mã dựa yên*, Tiếu Nhan mặc y phục này, càng toát ra vẻ tươi đẹp thoát tục rồi.”

      (*) Phật dựa kim trang mã dựa yên: Cách dụ, tương tự như câu người đẹp vì lụa

      An Nhược Hảo cúi thấp đầu nhìn mình chút, mím môi cười cười, Viên Phú Cảnh này ở đất thư howng, chuyện ngược lại có đẳng cấp rồi.

      “Phú Cảnh, bảo ngươi lấy sách sao lại đứng đằng đó ngắm cảnh?” Liễu tiên sinh đứng ở cửa sảnh chính .

      “Tiên sinh.” Viên Phú Cảnh xoay người cung kính tiếng, “Có bằng hữu từ thôn Thuấn Thủy tới chơi.”

      “Hả?” Liễu tiên sinh nghe vậy, liền nhấc vạt áo lên ra, nhìn thấy An Nhược Hảo mặc xiêm y màu xanh lục nhạt cùng Lăng Canh Tân mặc áo khoác dài màu xanh thẫm, vuốt vuốt râu, “Hai người này là bằng hữu của ngươi, cũng phải người ngoài, vào .”

      Viên Phú Cảnh nghe vậy, vội mở hàng rào ra, để hai người An Nhược Hảo vào.

      An Nhược Hảo nghe ý tứ của bọn họ, ra nàng hơi vui, nhưng Lăng Canh Tân rất cao hứng, kéo nàng vào thư trai.

      Đây là lớp nữ tử, nhưng phía sau cũng có vài nam tử dự thính, tập tục nước Đại Lương lại rất cởi mở, nữ tử có thể học.

      Viên Phú Cảnh phía bên phải nàng, giọng : “Hôm nay tiên sinh giảng “nữ giới” đó, ngươi cũng nghe chút.”

      “Nữ giới”? An Nhược Hảo nhớ đại khái “Nữ giới” là sách do Ban Chiêu thời Đông Hán * viết dạy nữ nhân nên làm người như thế nào, chẳng lẽ đây là quốc gia tồn tại trong lịch sử Trung Quốc?

      (*) Ban Chiêu (45-116), tự là Huệ Ban, được xem là nữ sử gia đầu tiên của Trung Quốc. Bà sinh ra trong gia đình Nho giáo vào thời Đông Hán, Trung Quốc

      An Nhược Hảo tò mò trong bụng liền theo vào ngồi phía sau cùng trong học đường, Liễu tiên sinh cũng dặn dò bọn họ, kêu Viên Phú Cảnh lấy sách phân cho mọi người rồi bắt đầu giảng bài.

      Viên Phú Cảnh ngồi bên cạnh An Nhược Hảo, tưởng nàng biết chữ, nhưng vẫn mang sách cho nàng, An Nhược Hảo lại nhìn suốt.

      “Nàng biết chữ?” Viên Phú Cảnh kinh ngạc đẩy sách tới trước mặt nàng.

      An Nhược Hảo tiếp lời, tiện tay lật giở chút, tác giả viết sách lại là Tả Như, phải Ban Chiêu, nàng thở dài, cho cùng, vẫn là nàng suy nghĩ nhiều. Nhưng tại sao nàng lại nhận được mặt chữ ở đây, nàng và bọn họ trao đổi có chướng ngại?

      “Nàng than thở gì?” Viên Phú Cảnh hỏi, “Chẳng lẽ nàng xem thường sách do Tả Như viết?”

      Giọng Viên Phú Cảnh hơi lớn, nhất thời người trong lớp đều quay lại nhìn nàng, Liễu tiên sinh còn sụ mặt xuống hỏi nàng: “Ngươi, xem thường sách do Tả Như viết?”

      có.” An Nhược Hảo hơi bất đắc dĩ.

      Liễu tiên sinh nhìn nàng như vậy, lại càng tin tưởng nàng khinh thường sách do tác giả lớn viết: “Ngươi là nương dốt đặc cán mai, tại sao lại xem thường Tả Như tiên sinh? Tả Như tiên sinh dùng trọn sở học đời lưu lại cho nữ tử nước Đại Lương bản tuyệt học * có hai, để cho ta dạy bảo cùng hướng dẫn nữ tử nước Đại Lương, ngươi lấy lý do gì để khinh thường quyển sách này?”

      (*) tuyệt học: Kiến thức bị thất truyền

      “Tiên sinh, ngài hiểu lầm…” Viên Phú Cảnh vội hòa giải.

      Liễu tiên sinh lại trừng mắt liếc , Viên Phú Cảnh nhất thời cấm khẩu.

      Lăng Canh Tân thấy mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn An Nhược Hảo, liền chịu nổi: “Tiếu Nhan, chúng ta .”

      “Hừ, hai kẻ nhà nông hạ tiện ngu ngốc bỉ ổi, quả làm ô uế Vô liễu thư trai của ta!”

      An Nhược Hảo phải người thích cãi nhau với người khác, nhưng nghe sỉ nhục bọn họ như vậy, nàng liền nhịn nổi: “Liễu tiên sinh, ta ta xem thường sách của Tả Như, càng làm ô uế Vô liễu thư trai. Ta cãi lại vì ta biết ngài là tiên sinh, nhưng ngài phân biệt trắng đen tốt xấu nhục mạ chúng ta, ngài xem, ngài thanh cao làm tấm gương sáng cho người khác ở chỗ nào chứ?”

      Liễu tiên sinh ngờ, An Nhược Hảo này là nữ tử nhà nông ít học lại có thể ra như vậy, nhưng sao có thể nhận thua, châm chọc: “Xem ra, ngươi nhận được mấy chữ.”

      “Ta chỉ nhận được mấy chữ, ta còn học thi từ ca phú, học nhân nghĩa đạo đức, phân thị phi giống như tiên sinh vậy.”

      “Ngươi!” Liễu tiên sinh bị nàng làm cho phát nghẹn như vậy, tức giận tới mức ho khan, “Ngươi để cho ta coi, ngươi học cái gì gọi là nhân nghĩa đạo đức?”

      An Nhược Hảo hơi sửng sốt, nàng nên gì với bọn họ?

      Mọi người nhìn nàng trầm mặc, chỉ coi nàng mạnh miệng thôi, cười ầm lên.

      nên lời hả?” Liễu tiên sinh cười khinh miệt.

      “Mời tiên sinh ra đề.” An Nhược Hảo nghĩ khó mà gì đó, cứ để cho Liễu tiên sinh ra đề, như vậy nàng thắng cũng có phong độ.

      “Hừ.” Liễu tiên sinh thấy nàng nhường bước chút nào, vuốt chòm râu : “Ngươi là nữ tử nhà nông, vậy dùng chim, thổ địa, sông còn có cảnh sắc làm ý tưởng, thuận miệng soạn vài câu .”

      Nhìn như Liễu tiên sinh cho nàng bậc thang xuống, thực ra là tăng khó khăn gấp bội.

      An Nhược Hảo định tùy tiện vài câu nghẹn chết bọn họ là được rồi, nhưng đột nhiên nàng nghĩ tới Lý Đường Ca, nếu như nàng ra mấy câu có tính chất ra hiệu, nhất định bị bọn họ truyền . Nếu Lý Đường Ca ở đây, nhất định nghe , vậy có thể đến tìm nàng. Như vậy, chỉ có thể mượn thơ của người khác rồi. Ở trong lòng nàng mặc niệm rất nhiều câu tội lỗi tội lỗi, xuyên gian ác luôn tránh khỏi muốn mượn chút thơ từ của người ta, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái mới mở miệng:

      “Nếu ta là con chim,

      Ta cũng vẫn dùng cổ họng khàn khàn mà ca hát:

      Đất đai này bị bão táp tấn công,

      Dòng sông căm phẫn của chúng ta vĩnh viễn cuộn trào mãnh liệt,

      Gió giận dữ thổi mạnh ngừng,

      Cùng bình minh vô cùng hiền hòa đến từ trong rừng…

      Sau khi ta chết,

      Ngay cả lông vũ cũng rữa nát trong đất.

      Vì sao trong mắt ta thường rưng rưng nước?

      Bởi vì ta sâu sắc mảnh đất này…”

      Sau khi mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy bài thơ này có ý rất mới, tình cảm bên trong cũng thâm hậu, theo bọn họ cũng xuất sắc hết sức, nhưng nữ tử nhà nông có thể đọc lên bài thơ như vậy xác thực cũng dễ.

      Liễu tiên sinh trầm mặc lúc, : “Quả là nhận được vài chữ, có chút căn bản, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, coi như bỏ qua cho ngươi, ngươi .”

      An Nhược Hảo nghĩ quả nhiên là những người này vẫn có khác biệt với nàng, thơ của đại thi nhân Ngải Thanh bị đánh giá câu như vậy coi là xong rồi? Nhưng mà mục đích của nàng đạt, nàng cũng quên tại sao mình lại căng lên với tiên sinh, kéo Lăng Canh Tân: “Nhị ca, chúng ta thôi.”

      Lăng Canh Tân ước gì rời khỏi nơi khi dễ Tiếu Nhan nhà , hừ tiếng rồi bước .

      “Nhị ca, huynh đừng tức giận, dù sao chúng ta cũng có gì thất lễ?” đường, An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân vẫn còn tối mặt, ôm lấy cánh tay của , “Người ngoài nhìn chúng ta như thế nào sao chứ, dù sao Tiếu Nhan cũng có Nhị ca thương phải sao?”

      Lúc này Lăng Canh Tân mới giãn mặt ra: “Ừ. Tiếu Nhan, mặc kệ bọn họ, có nhị ca thương muội, Tiếu Nhan mấy câu hay.”

      “Hì hì, nhị ca, huynh đừng khen muội.” An Nhược Hảo được khen ngược lại chột dạ thôi.

      “Nhìn đầu muội đầy mồ hôi, mệt ?” Lăng Canh Tân nhìn trái nhìn phải, “Bên kia có khu rừng, chúng ta qua bên kia hóng mát lát rồi .”

      “Được.” An Nhược Hảo liền mặc cho kéo vào cánh rừng, tìm tảng đá lớn ngồi tạm.

      Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng tinh tế của nữ tử.
      Last edited: 31/10/15
      Trâu, kabi_ng0k, Aliren3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13. Vỡ lòng

      Editor: Puck

      Bởi vì ở thư trai giày vò hồi, lúc này trời hơi tối, trong rừng đột nhiên truyền ra thanh, An Nhược Hảo hơi giật mình, giọng hỏi: “ thanh gì?”

      Lăng Canh Tân kéo nàng leo lên tảng đá, lại thấy bãi cỏ phía sau tảng đá trước mặt dường như có hai người.

      “Nam nhân thối, động tác nhanh lên, lão nương ta còn muốn về nhà đấy.” Nữ nhân kia lên tiếng thúc giục.

      “Về nhà làm gì, dù sao trong nhà nàng cũng có ai.” Nam nhân ở phía người nữ nhân bị nàng thúc giục, động tác ngược lại chậm chút, từ từ cởi vạt áo của nàng ta ra, “Ơ, hôm nay lại còn mặc yếm.”

      “Đẹp mắt ?” Nữ nhân cười cười, “Là lão đại nhà các ngươi mua cho ta đấy.”

      “Hừ, lần sau ta mua cho nàng món đồ càng đẹp mắt hơn.”

      “Ngươi đẹp mắt là được, để ý nhiều như vậy làm gì?” Nữ nhân giọng châm chọc.

      “Đẹp mắt, nhưng mà mặc gì càng đẹp mắt.” Nam nhân hồi rồi tháo cái yếm ra, nửa người phía của nữ nhân lộ ra trong khí, hai khối tuyết trắng đập vào mắt người. Nam nhân đưa tay vuốt ve nặng , vân vê đủ rồi lại duỗi người lấy miệng cắn, cắn đỉnh đỏ sậm đứng thẳng dậy.

      Quả phụ Tiếu rầm rì tiếng “Đau”, lại lúng túng tháo y phục người, còn đưa tay thăm dò phía dưới nam nhân.

      Lăng Canh Tân thấy vậy, vội quay đầu .

      “Nhị ca?” An Nhược Hảo kinh ngạc, vì sao Lăng Canh Tân thấy thân thể nữ nhân khác tự động quay sang chỗ khác, mà lại nhìn nàng biết kiêng dè như vậy.

      “Tiếu Nhan, đừng xem.”

      nhìn mới lạ đó.” An Nhược Hảo lại .

      “Tiếu Nhan?”

      An Nhược Hảo lại cười giảo hoạt: “Huynh cũng xem xem người ta làm thế nào, về sau cũng đỡ phải tìm người dạy huynh.”An Nhược Hảo nghĩ, trường này mới có thể là bản vỡ lòng, cũng thể để cho nàng .

      Lăng Canh Tân nghe xong, suy nghĩ lát rồi mới hiểu nàng có ý gì, khiêm tốn tiếp nhận ý kiến, cùng An Nhược Hảo phủ phục tảng đá quang minh chính đại nhìn người ta dã chiến.

      “Là quả phụ Tiếu của Trần Gia Bình.” Lăng Canh Tân tiến tới bên tai An Nhược Hảo.

      “À.” An Nhược Hảo tỏ vẻ hiểu ra, tiếp tục xem hai người kia.

      Nam nhân cởi áo, thuận tay vén quần dưới của quả phụ Tiếu lên: “Đàn bà thúi, nhanh như vậy ướt, dâm đãng đến nơi đến chốn.”

      “Ngươi làm hay làm?” Quả phụ Tiếu tức giận .

      “Làm! Sao lại làm, muốn nàng lâu như vậy.” Nam nhân xong cởi quần mình ra, trực tiếp tiến vào.

      Lăng Canh Tân nhìn thấy nam nhân cởi quần vội vàng che mắt An Nhược Hảo: “Huynh xem là được rồi, muội đừng nhìn.”

      An Nhược Hảo cũng nghĩ vậy, xem khéo lại bị đau mắt hột, nàng từng nhìn Vương Tú Lệ và Chân lưu manh, vẫn nên nhìn là tốt rồi. Nàng liền nhắm mắt lại chỉ nghe thanh, hơi thở gấp gáp của quả phụ Tiếu, thỉnh thoảng Tiếu mắng tiếng nam nhân thối, quả là hấp dẫn đến cực điểm. Nàng nghe thấy Lăng Canh Tân nuốt nước miếng, bài vỡ lòng này có phải có khẩu vị hơi nặng?

      lâu sau, hai người đều phát ra tiếng gào thét hài lòng sau đó cùng nhau ngã xuống đất, An Nhược Hảo liền mở mắt nhìn.

      “Nam nhân thối, sướng ?”

      “Thoải mái, rất muốn cưới nàng về nhà.”

      bậy, cẩn thận vợ ngươi lột da ngươi.” Quả phụ Tiếu vừa mặc quần áo, vừa cười nhạo .

      “Diễm Nương, ngươi ngủ với bao nhiêu nam nhân?”

      Quả phụ Tiếu suy nghĩ chút: “Trừ kẻ ngu Lăng gia.”

      “Nữ nhân này, là trời sinh dâm đãng.”

      “Hừ, dung túng cho ngươi nhanh mồm nhanh miệng.” Quả phụ Tiếu cắn điểm hồng của nam nhân, đau đến mức nam nhân kia vẫn hít hà, “Tháng này ngươi đừng nghĩ đụng vào ta.”

      “Diễm Nương, đừng như vậy, lòng của ta đối với nàng, nàng biết.” Nam nhân vội vàng vuốt ve nàng, tay lại dò vào trong váy quả phụ Tiếu, “Cảm giác này, tốt hơn bóp bánh bao trắng nhiều.”

      “Nam nhân đều như vậy, ta biết .” Quả phụ Tiếu đẩy ra, sửa lại chân váy, “Bản thân ngươi cũng sửa sang lại rồi về nhà , về trễ, chừng vợ ngươi lại chạy đến nhà ta tìm ngươi.”

      Trong nháy mắt nam nhân kia tiếng động, mắng luyên thuyên trong miệng rồi thu thập xiêm y, cùng quả phụ Tiếu xuyên qua cánh rừng rồi.

      “Nam nhân kia là ai?” Mặt nam nhân vừa rồi vẫn luôn ở trong bóng tối, lúc người rồi An Nhược Hảo cũng nhìn thấy , nhưng giọng rất quen thuộc.

      “Là lão nhị Lương gia ở Trần Gia Bình.”

      “Chính là Lương gia trước đây bức hôn con dâu nuôi từ bé?”

      “Ừ.” Lúc này An Nhược Hảo mới phát trong mắt Lăng Canh Tân tràn đầy sắc dục, nàng xong đời rồi. Bài học vỡ lòng này đúng lúc.

      “Tiếu Nhan.” Quả nhiên là Lăng Canh Tân tiến tới trước mặt nàng, nhàng gọi, hơi thở thô nóng.

      An Nhược Hảo vội vàng đẩy ra, nhảy xuống tảng đá, chạy ra phía ngoài, nàng chỉ cảm thấy nếu nàng chạy trốn chậm chút Lăng Canh Tân tuyệt đối bất chấp tất cả mà ăn nàng.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng chạy trối chết, thở dài, đứng yên tại chỗ lúc lâu rồi mới từ trong cánh rừng ra ngoài, thấy An Nhược Hảo ôm cánh tay ngồi xe đẩy run lẩy bẩy, tự trách thôi: “Là nhị ca tốt, gió lên rồi, chúng ta về nhà.”

      “Ừ.” An Nhược Hảo dám nhìn mắt , chỉ mong có thể tự chủ.

      “Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân thấy nàng cúi đầu, lại giọng gọi nàng.

      “Nhị ca, huynh quên mua khóa.” An Nhược Hảo nghĩ vẫn nên tranh thủ thời gian sang chuyện khác, nếu khí này xấu hổ muốn chết.

      Lăng Canh Tân hơi sửng sốt, cười : “Ngày mai mua.”

      Khi đến Liễu gia, trời tối đen.

      “Tiếu Nhan, hai ngày nay muội tắm, nhị ca nấu nước cho muội.” câu này của Lăng Canh Tân khiến cho An Nhược Hảo thu dọn chén đũa giật mình cái, thiếu chút nữa đánh rơi chén trong tay.

      Lăng Canh Tân thấy vậy vội vàng giải thích: “Tiếu Nhan thích nhị ca nhìn, nhị ca nhìn, nhị ca đứng ở cửa chính coi chừng.”

      Rốt cuộc An Nhược Hảo thở dài nhõm, gật gật đầu. Nhưng buổi tối lúc ngủ, nàng còn có thể nghe thấy thỉnh thoảng có tiếng gầm khó nhịn của Lăng Canh Tân ở giường, bài học vỡ lòng tại trường lúc chạng vạng có tác dụng quá mạnh mẽ rồi.

      Ngày hôm sau, Lăng Canh Tân chỉ còn nhà cần đưa dưa hấu, đến trưa là có thể trở lại, nên để nàng theo, mà để nàng ở nhà dọn dẹp chút. Nhà này lâu thu dọn, có vẻ lộn xộn.

      An Nhược Hảo nhìn lướt qua căn nhà, trong ngày thường nàng để ý đến, vừa nàng mới phát ra, liền gật gật đầu đồng ý. Sau khi Lăng Canh Tân , An Nhược Hảo lập tức bắt đầu quét dọn từ trong ra ngoài.

      Nàng tỉ mỉ sửa sang lại, ném mấy thứ đồ vô dụng, đặt vài thứ hữu dụng ra. Đột nhiên thấy dưới gầm giường có cái rương lớn, nàng vừa mở ra, kinh ngạc dứt, bên trong lại là rương sách. Nàng tiện tay lật qua, có mấy quyển sách giống như “Luận Ngữ” của Khổng Tử, có mấy sách giống như là “Sử Ký”, nàng mong đợi biết bao những sách này có thể cho nàng biết đây là thời của nàng. Nhưng trong đó có bản ghi chép của tiền triều khiến cho nàng thất vọng, hoàng đế họ Triệu, đương nhiên phải là triều đại nhà Tống, mà gọi là Đại Khánh, điều này có thể xác định trăm phần trăm, nàng quả xuyên đến thời mà nàng biết.

      Nàng biết vì sao những sách này lại ở dưới gầm giường, nhưng nàng nhớ tới Lăng Canh Tân từng cha mẹ của bọn họ biết chữ, nghĩ đến là bọn họ lưu lại, nàn liền dời cái rương đặt lên lầu, tránh cho để dưới gầm giường bị mốc meo. Sau này nếu nhàm chán, nàng cũng có thể lấy ra nhìn chút.

      Quét dọn gần hai canh giờ, hơn trăm thước vuông nhà lớn, từ phòng chính đến phòng bếp, phòng chứa đồ đến chuồng gia súc, đều sạch rồi.

      Nàng duỗi thắt lưng mới phát là trưa rồi, Lăng Canh Tân sắp trở lại. Nàng vội vo gạo cho vô nồi, ở đây hơn tháng, mặc dù nàng tự mình nấu cơm, nhưng trước học nhóm lửa, hôm nay cũng đến nỗi hun khói bản thân.

      Nàng nhìn tủ chén, có thịt. Nhớ ra nàng ăn thịt heo rừng hơn nửa tháng trước, còn. Nàng lật tới lật lui chỉ có cà, khoai tây, dưa chuột, còn có chút đậu đũa, xem ra trưa nay ăn chay rồi. Đột nhiên, trong đầu nàng lóe sáng, làm cơm với món chay thập cẩm.

      Khoai tây dễ chín, nàng thả khoai tây vào trong nước nóng nấu trước. Nàng rửa sạch cắt các loại đồ ăn, vừa đúng lúc khoai tây chín, Tiếp theo múc hơn nửa muỗng tương đậu xào dầu nóng trước, nhất thời cả phòng tràn đầy mùi tương. Tiếp đó bỏ khoai tây vào, ngay tức khắc khoai tây chín dính vào tương đậu màu vàng, chỉ nhìn cũng khiến người ta thèm dãi. Sau đó, nàng mới bỏ đồ ăn khác vào cùng xào, xào đến khi hỗn hợp các món ăn hoàn toàn chín, nàng lại giội thêm nước thịt ở trong giếng ngày trước, chà, món canh chay thập cẩm vừa ra lò rồi.

      “Tiếu Nhan, cái gì thơm vậy?” Lăng Canh Tân cao giọng hỏi, coi như có khẳng định tốt nhất với thành quả lao động của An Nhược Hảo.

      “Nhị ca, huynh đợt lát rồi vào.” An Nhược Hảo nghĩ nên để cho kinh ngạc.

      “Được.”

      An Nhược Hảo vội tìm hai khay lớn, đựng cơm tẻ thơm ngào ngạt, tưới nước canh nàng làm xong lên, có hương tương lại có mùi thịt.

      “Được rồi, vào .”

      Lăng Canh Tân vừa vào cửa liền nhìn thấy bàn bày hai khay lớn, trong khay đựng cơm, biết phía bao trùm thứ gì, nhưng ngửi rất thơm.

      “Uống ngụm nước trước, sau đó ăn cơm.”

      “Được.” Lăng Canh Tân uống nước trà trong tay nàng, ngồi xuống ăn cơm, “Tiếu Nhan, đây là cái gì, thơm vậy?”

      “Huynh đoán?”

      “Giống như có khoai tây, có cà, có đậu đũa, có tương đậu, còn có vị thịt, nhưng mà trong nhà có thịt nha.”

      “Hì hì, ăn ngon chứ?”

      “Ăn ngon, ngờ tay nghề nấu nướng của Tiếu Nhan nhà ta tốt như vậy.”

      “Ngon ăn nhiều chút.”

      “Rất muốn Tiếu Nhan làm món ăn hàng ngày.”

      “Được, Tiếu Nhan liền nấu cơm hàng ngày cho nhị ca.”

      ?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu, nhìn nàng chờ đợi.
      Last edited: 31/10/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k4 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14. Thổ lộ

      Editor: Puck

      Trong lòng An Nhược Hảo hồi hộp, ra chính nàng cũng biết nàng ở chỗ này bao lâu, có lẽ khi tìm được Lý Đường Ca nàng rời , có khi nàng vĩnh viễn thể rời bỏ nơi này.

      Lăng Canh Tân nhìn nàng trầm mặc, vỗ bàn cái: “Đúng rồi, nhị ca mua rất nhiều đồ tốt, thậm chí quên ở xe đẩy rồi, coi trí nhớ này.”

      An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân cố gắng che giấu thất vọng mặt, bước chân có chút ổn ra cửa, nàng biết nên sao, thể làm gì khác hơn là cúi đầu bới cơm.

      “Tiếu Nhan, muội xem, đây là khóa, đây là bánh đậu đỏ muội thích ăn nhất, gà chiên Nguyên Ký, cháo hạt ý dĩ Mễ lão đầu đưa huynh mang về, ở đây còn có chuỗi kẹo hình nhân, còn có táo đỏ. A, đây là dây buộc tóc, dây buộc tóc của Tiếu Nhan đều bị lỏng, còn có hộp son phấn…”

      “Nhị ca, huynh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”

      “Tới đây, cột dây này lên, nghe năm nay tiểu thư nhà giàu đều thích dùng dây cột tóc này, còn có son phấn.”

      “Nhị ca..” An Nhược Hảo cau mày.

      “Tiếu Nhan, mặc dù nhị ca nhiều tiền lắm, cũng chưa từng đọc sách, nhưng có thể để cho Tiếu Nhan sống như tiểu thư nhà giàu, nhị ca tuyệt đối bạc đãi Tiếu Nhan.”

      “Nhị ca, tại muội sống rất tốt, sao nhị ca lại muốn so sánh Tiếu Nhan với mấy tiểu thư kia?” An Nhược Hảo biết ý tưởng của tới từ đâu, theo lý thuyết mà mấy ngày nay nàng có biểu gì khiến cho có suy nghĩ như thế.

      “Tiếu Nhan, người trong thôn đều nhị ca nhà này giữ được Tiếu Nhan, muội nên gả cho người đọc sách như tiểu tử Viên gia, nhưng nhị ca muốn giữ Tiếu Nhan lại.”

      An Nhược Hảo khẳng định trong thời gian này biểu của nàng giống như nữ nhi nhà nông, dieendaanleequuydonn cộng thêm việc nàng ở học đường làm bài thơ kia, mặc dù có gì, nhưng dầu gì cũng được coi là nàng nhận được chữ, còn có thể ngâm thơ, có thể tính là đứng đầu thôn Thuấn Thủy rồi. Bởi vậy mọi người thoải mái ghép nàng với Viên Phú Cảnh: “Nhị ca, Tiếu Nhan bồi nhị ca, rời .”

      ?” Trong mắt Lăng Canh Tân sáng lấp lánh.

      “Vâng.” An Nhược Hảo trịnh trọng gật gật đầu.

      Lúc này Lăng Canh Tân mới vui mừng, tỉ mỉ cột dây buộc tóc lên cho nàng, lại đưa son phấn cho nàng.

      An Nhược Hảo tiến tới đưa lên mũi ngửi: “Rất thơm, là hương hoa đào.”

      “Đúng rồi, bà chủ kia lừa huynh, nàng ta nhất định Tiếu Nhan thích.”

      “Cám ơn nhị ca.” An Nhược Hảo thu lại mấy thứ ở bàn.

      Kể từ sau ngày nàng hứa hẹn cùng Lăng Canh Tân, mỗi ngày Lăng Canh Tân giống như hăng máu, sớm tối về trấn bán dưa hấu. Nhưng bao giờ để cho nàng theo, nàng biết nghĩ gì, muốn để cho nàng trôi qua cuộc sống của nữ nhi nhà nông bình thường, nếu như vậy mà trong lòng của thoải mái liền kệ thôi.

      trấn bán dưa hấu, nàng liền thoải mái ở nhà đọc sách, hiểu biết ràng thời này. Nàng biết nơi này, biết vì sao lại xuyên qua được, cũng biết tại sao số mạng phải như vậy. Nhưng sống ở đâu yên ở đấy , nàng bình tĩnh ở trong sơn thôn chờ đợi, rời xa khói lửa chiến tranh, tối thiểu có thể giữ được mạng , có lẽ ngày gặp được Lý Đường Ca của nàng.

      “Tiếu Nhan.”

      An Nhược Hảo nằm ghế xoay người lại, Viên Phú Cảnh đứng ngoài cửa, trong tay bưng chén tương đậu. bỏ tương đậu lên bàn, tới thấy nàng cầm sách trong tay liền tiến đến gần, vừa nhìn thấy tốt: “Tiếu Nhan, sao nàng lại có loại sách này?”

      “Sao vậy?”

      “Đây chính là sách cấm, nếu để quan phủ biết chặt đầu.” Viên Phú Cảnh đưa tay đoạt sách của nàng, ném vào bếp lò, lửa lập tức thiêu rụi.

      “Viên Phú Cảnh!”

      “Ta biết nàng hiểu quốc gia đại , nhưng loại sách này đúng là nên nhìn, phá hủy là tốt.” Viên Phú Cảnh nghiêm trang nhìn nàng.

      An Nhược Hảo biết việc đốt sách chôn nho * trong lịch sử đều là để khống chế tư tưởng của dân chúng, còn có cái gọi là sách cấm cũng là như thế. Nếu quyển sách này nên nhìn, hủy rồi, coi như xong. Những sách khác nàng liền cất giấu kỹ.

      (*) đốt sách chôn nho: nguyên gốc là 焚书坑儒 là chủ trương tại Trung Quốc đời nhà Tần. Theo Sử ký Tư Mã Thiên, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc lần đầu tiên, thừa tướng của ông là Lý Tư đề nghị Thủy Hoàng đế dập tắt tự do ngôn luận để thống nhất các chính kiến và tư tưởng bằng cách đốt hết tất cả các sách và các nhà nho giáo hoặc thông thái có tư tưởng khác với mình. Lý Tư chỉ trích giới trí thức dùng dối trá để tạo ra phản loạn. Tần Thủy Hoàng tin vào triết học của Pháp gia và muốn tiêu diệt những triết học khác như Bách Gia Chư Tử hay Nho giáo.

      Từ năm 213 TCN, tất cả những kinh điển từ thời Chư Tử Bách Gia (trừ sách Pháp gia, trường phái của Lý Tư) đều bị đốt sạch.

      Lý Tư đề nghị đốt sạch tất cả những thi, thư, sách vở, trừ những quyển được viết vào thời nhà Tần. Sách của chính phủ trong lĩnh vực triết lý và thi ca, trừ những sách củaBác sĩ (nhà cố vấn vua) đều bị đốt cháy. Tất cả những người dùng sử sách để chỉ trích chính quyền đều bị hành hình, cũng như những quan lại thờ ơ với việc này. Những sách dạy về y dược, bói toán, và nông nghiệp bị đốt cháy. Tất cả mọi người muốn học luật phải học từ các luật sư chính quyền. Những ai dựa vào chế độ xưa để phê phán chế độ thời bị xử tội chém ngang lưng.

      Thêm vào đó, năm 212 TCN, Tần Thủy Hoàng phát ở Hàm Dương có số nho sinh từng bình phẩm về mình liền hạ lệnh bắt đến thẩm vấn. Các nho sinh chịu nổi tra khảo, lại khai ra thêm loạt người. Tần Thủy Hoàng hạ lệnh đem tất cả 460 nho sinh đó chôn sống ngoài thành Hàm Dương.


      “Tiếu Nhan, nàng từng gặp hà bá?” Viên Phú Cảnh nhắc lại kiện này.

      “Ta biết, ta vừa tỉnh lại còn ngốc, còn nhận được chữ. Ta biết có phải lúc ta ngất gặp hà bá , dieendaanleequuydonn ta cũng biết hà bá trông như thế nào.”

      “À.” Viên Phú Cảnh nghe nàng vậy, thấp giọng đáp.

      “Ngươi tới nhà ta làm gì?” An Nhược Hảo tiếp tục dựa vào ghế.

      “Ta tới xin lỗi, ngày đó phải là ta cố ý, hại nàng bị tiên sinh làm khó.” Viên Phú Cảnh đứng bên cạnh nàng, mặt áy náy.

      có việc gì, ta để trong lòng, cũng còn trách ngươi, ngươi có thể trở về nhà.” An Nhược Hảo trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

      “Tại sao nàng có sắc mặt tốt với ta?” Viên Phú Cảnh uất ức vô cùng.

      “Hả?” Bản thân An Nhược Hảo ý thức được, từ lần gặp đầu tiên nàng vô cùng thích , lời vừa ra mới phát giác được hình như có chuyện như vậy.

      “Tiên sinh , lòng của nữ nhân rất khó dò, quả nhiên là thế.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo bị lời này của làm mê muội hoàn toàn.

      “Cho tới bây giờ nàng vẫn cười thân thiện với bọn , ít nhất cũng là cười thản nhiên, nhưng nàng nhìn ta luôn kèm theo chút châm chọc cùng miệt thị, dường như chuyện ta là người đọc sách là chuyện rất hổ thẹn.”

      thể nào.” An Nhược Hảo nghe nửa câu đầu hình như là như vậy, nhưng nửa câu sau đúng rồi.

      “Nhưng nét mặt của nàng cho ta biết nàng khinh thường ta, chướng mắt ta.”

      “Gì mà khinh thường chướng mắt, ta chỉ thấy ngươi luôn chướng mắt nông dân trong thôn, dáng vẻ lạnh lẽo với mọi người, ta mới phát ra tâm khí ngươi cao ngạo, tự nhận mình là người đọc sách ngon rồi.”

      phải vậy, bọn họ biết chuyện ta biết, ta cũng có hứng thú muốn biết chuyện bọn họ. Bọn họ lại thích đầu đuôi nịnh hót ta, ta lại thể cho bọn họ, nên ta mới chuyện với bọn họ.” Viên Phú Cảnh lo lắng giải thích.

      ra là như vậy, vẫn do ta hiểu lầm ngươi. Chẳng lẽ chuyện ngươi theo ta bị bàn tới rồi hả?”

      “Bọn họ , chúng ta là bạn cùng trang lứa, hơn nữa trong thôn này cũng chỉ có nàng xứng đôi với ta, ta định cưới nữ nhân ta biết, ta chỉ muốn xem nàng nhiều hơn.”

      “Phụt.” An Nhược Hảo nghĩ tới người trong thôn lại như vậy, mà Viên Phú Cảnh còn tưởng là .

      “Nàng cười cái gì?”

      “Ta cười ngươi ngốc, mọi người lấy ra làm đề tài để chuyện sau bữa ăn mà ngươi cũng tin.” An Nhược Hảo nhấp ngụm trà, tiếp tục cười.

      “Nhưng ta với nương rồi, chờ qua năm, chúng ta tới cầu hôn, cha mẹ ta đồng ý.”

      “Cái gì?” An Nhược Hảo nghĩ tới Viên Phú Cảnh thẳng thắn như vậy, “Bởi vì mọi người ta xứng với ngươi, ngươi liền chôn vùi hạnh phúc của mình trong tay ta rồi hả?”

      gì vậy, ta thích nàng, ta cưới nàng, sao lại là chôn vùi hạnh phúc?” Viên Phú Cảnh đứng dậy, ngay thẳng.

      “Ngươi, thích ta?” An Nhược Hảo chỉ vào lỗ mũi mình.

      “Thích nàng làm sao?”

      Viên Phú Cảnh hỏi ngược lại, An Nhược Hảo đỏ mặt, thiếu chút nữa sặc ngụm trà ở trong cổ họng: “Ngươi, ngươi, ngươi rất thẳng thắn.”

      “Nam nhân nên như vậy, thích phải theo đuổi, thích buông tay. Ta thích nàng, đương nhiên muốn để cho nàng biết, hơn nữa còn gần năm nữa là thời gian cập kê của nàng, ngộ nhỡ người khác thích nàng trước, nàng chạy theo người khác làm thế nào?” Tai Viên Phú Cảnh bỗng nhiên đỏ ửng, “Hơn nữa ta từng hôn nàng, ta nên phụ trách nàng.”

      An Nhược Hảo phát nàng và khác nhau rồi, lúc này nàng tiếp được.

      Viên Phú Cảnh liếc mắt nhìn ra ngoài: “Ta nên về nhà rồi.”

      “Ừ, về nhanh .” An Nhược Hảo ước gì pho tượng đại thần này nhanh lên, nếu nàng xấu hổ muốn chết rồi.

      Viên Phú Cảnh nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi nàng ngụm, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

      An Nhược Hảo thấy chạy xa rồi mới phản ứng kịp, nàng lại bị hôn trộm lần nữa: “Viên Phú Cảnh!”

      “Tiếu Nhan, tiểu tử Viên gia kia tới đây làm gì?” Lăng Canh Tân vào cửa.

      An Nhược Hảo vỗ vỗ ngực, may mà để cho Lăng Canh Tân nhìn thấy, tại sao nàng lại có cảm giác có tật giật mình, nàng làm gì cả: “Viên đại nương kêu mang tương đậu.”

      “Ừ.” Lăng Canh Tân nghe xong liền đổ tương đậu bếp vào trong chén nhà mình, “Sao muội đổ tương đậu đổi lại chén, cầm chén trả cho .”

      “Muội, muội quên.”

      “Được rồi, đợi ngày mai chúng ta mang chén qua.”

      “Ngày mai nhị ca bán dưa hấu sao?”

      “Đợt thu dưa hấu thứ hai phải đợi sau bốn năm ngày mới có thể ăn, mấy ngày này nhị ca chăm sóc ruộng lúa non.”

      “À.”

      Trước mắt An Nhược Hảo là mảng ruộng lúa lớn, may mà tất cả ruộng này đều là của thôn Thuấn Thủy mình, cũng phải tất cả thôn dân thôn Thuấn Thủy đều là tá điền, đến mùa thu hoạch toàn bộ đều là của mình, như vậy cuộc sống của bách tính thôn Thuấn Thủy tốt hơn Trần Gia Bình nhiều.

      “Tiếu Nhan, sao lại đứng dưới mặt trời chói chang, phơi nắng tốt.” Thím Tào đến, đưa cho nàng cây đậu.

      An Nhược Hảo vội nhận lấy: “Bóng cây cách đây quá xa, nhị ca để cho ta xuống ruộng, ta liền ở đây nhìn.”

      “Đừng để cháy nắng, sau này làm phu nhân nhìn khó coi.”

      “Thím.” An Nhược Hảo giận liếc mắt nhìn nàng ta.

      Thím Tào chỉ coi như là nàng ngượng ngùng, liền nữa, đứng chỗ với nàng ăn đậu.

      “Tiếu Nhan, nhị ca bắt cá trạch cho muội ăn!” Lăng Canh Tân đột nhiên cao giọng .

      “Được!” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân vừa nhô người lên lại chui vào trong bụi lúa non.

      “Nhị ca của ngươi vô cùng tốt với ngươi, nhưng lại có tiền đồ như Viên thiếu gia, ngươi phải nắm chặt.” biết nương của Chân lưu manh đứng ở sau lưng nàng từ lúc nào .
      Last edited: 31/10/15
      huyetdu, Trâu, kabi_ng0k4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :