1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Tên nhân vật của Hân Hân Hướng Vinh giống nhau nhỉ .mình nhớ đọc bộ truyện về Thời Tiêu với Diệp Trì ,Tả Hoành ,Hồ Quân nữa nhưng là truyện đại .
      Truyện rất hay .ngóng chờ chương tiếp :yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo51::yoyo52::yoyo52:
      Haruka.Me0Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 4


      Đắc Lộc lén giật giật góc áo Diệp Trì, giọng : "Gia, nha đầu kia nhìn cũng dễ chọc đâu, nô tài đoán hôm nay nương kia ra đâu, bằng ta về trước , đợi tiểu nhân cho người tìm hiểu ràng, người suy nghĩ lại kế sách, so với chờ như vậy tốt hơn nhiều, hơn nữa, phải hôm nay người hẹn với mấy vị Gia uống rượu ở Nhạn Lai Lâu sao, bây giờ quá trưa, chắc mấy vị Gia chờ đến sốt ruột rồi."


      Lúc này Diệp Trì mới nhớ tới, đúng rồi, lo chạy theo nha đầu kia làm quên mất chuyện này, mắt nhìn thấy cửa viện đóng chặt, nghĩ đến khuôn mặt nhắn kia, trong đầu thực bỏ qua được, tốt xấu gì cũng nên liếc mắt nhìn cái chứ, ông trời đúng là có mắt mà, thôi còn nhiều thời gian, chuyện này cũng gấp được.


      Chợt nhớ tới lão chưởng quầy Phúc Hưng cư sáng mai nha đầu kia về quê rồi, tuy cảm thấy lão chưởng quầy gạt mình, cho dù cũng cho phép, vừa mới tìm được nha đầu hợp ý, người thể rời dược, liền : "Sai người canh giữ ở chỗ này, chỉ cần nhìn thấy nha đầu kia ra theo sát cho gia. đâu? Làm gì? Gặp người nào rồi báo cho Gia ngay, được phép để mất dấu, như cổng thành nào, chung bất kể cổng thành hướng nào cũng phải nhanh chóng báo lại Gia biết."


      Phân phó xong vừa xoay người lại muốn , chợt nghe tiếng nữ nhân lẫn trong đám trẻ quát to: "Này, ta ngươi đứng lại, đây là đồ của ngươi phải ?"


      Lúc này Diệp Trì mới quay đầu lại nhìn nàng, hơi sửng sốt chút, ngược lại nghĩ tới cái ngõ này lại có chút phong thủy, nha đầu hung hãn nha đầu gọn gàng chỉnh tề, có điều nữ nhân này mặc dù kém cạnh nhưng cũng thể lọt vào mắt , cho tới bây giờ thiếu những nữ nhân xinh đẹp, hoàn mập yến gầy, chọn khắp kinh thành tới nghìn cũng phải mấy trăm, chẳng lẽ lại thích hết, vậy mà lại vừa ý với tiểu nha đầu kia, chỉ nhìn nàng cái mà trái tim bé của đập loạn cả buổi, vì vậy so với tất cả vẫn thích tiểu mỹ nhân này hơn.


      Vả lại, tư thái của nữ nhân này còn hung hãn hơn mấy vị lão gia, so với nữ nhân này thích tiểu mỹ nhân thanh tú trong nội viện hơn, nghĩ đến đây, Diệp Trì cũng chỉ liếc nàng cái liền xoay người sang chỗ khác, vốn để ý tới Quyên tử.


      Quyên tử cũng có chút bất ngờ, vốn cho là thấy mình dính tới đây, dáng vẻ nhìn lướt qua là xong chuyện như thế này mặc dù là ngoài ý muốn, nhưng cũng xem thành người tốt lành gì, vừa nhìn cách ăn mặc liền biết đây chính là mấy tên công tử quần là áo lụa.
         Quyên tử rất vừa mắt với loại thiếu gia ăn chơi này, ỷ mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền đuổi theo nữ nhân chạy khắp nơi, khỏi phải tên này nhất định là theo nha đầu Thời Tiêu tới đây, nha đầu kia cứ mình lớn lên bình thường, nhưng ai chẳng biết, nàng thanh thanh tú tú ôn nhu yếu ớt nhắn dáng vẻ vô cùng trêu chọc người, nàng ít ra ngoài, thỉnh thoảng ra ngoài lần cũng có thể rước lấy chút ít phiền toái, từ xa nhìn thấy chủ tớ hai người này giống như người tốt, người tốt ai lại lén lút như bọn họ, khẳng định trong lòng có cái chủ ý gì xấu xa, trước cửa sân người ta còn đặt gánh hàng rong, chừng đây là chiêu trò của bọn hoàn khố hạ lưu, vậy phải xem Thời Tiêu nhà nàng là ai chứ.


      Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, lúc này thấy chủ tớ Diệp Trì muốn , Quyên tử cũng khách khí, hét to tiếng: "Mấy đứa, mau vứt cái gánh rác rưởi này , mắc công làm ô uế viện của chúng ta."


      Mấy tên tiểu tử đều lả tả lên tiếng, ba chân bốn cẳng giơ quang gánh lên, dùng hết khí lực bú sữa mẹ ném , cái quang gánh gồm cả đòn gánh bay xa rơi mặt đất ngay sau lưng Diệp Trì khoảng ba bước chân, vù vù..., đồ vật vụn vặt bên trong rơi đầy đường.


      Tiếng động quá lớn khiến Diệp Trì thể quay đầu lại, nữ nhân kia dẫn theo mấy hài tử vào viện, rồi đóng kín cửa viện lại, Đắc Lộc tức giận nhảy lên ba thước, giơ chân múa tay : " Chưa từng thấy nha đầu hung hãn như vậy, Gia, người chứ, nô tài đập cửa giáo huấn nha đầu kia chút nhé, cho nàng biết Gia phải người dễ trêu chọc đâu.", ý là chỉ chờ Gia dặn dò tiếng, liền xông lên san bằng cái viện kia.


      Vậy mà Gia nhà bọn họ nhàng quạt hai cái : " Mấy thứ nàyvốn cũng tốt, ta nghĩ biết nên vứt đâu, nàng ném rất tốt, chút nữa ngươi mang người Tụ Phúc Tường, lấy tơ lụa, sa lụa ở nhà , cả chỉ thêu nữa, lấy thứ tốt nhất tới đây tặng cho ta."


      Ách. . . mắt Đắc Lộc trợn lên còn muốn to hơn mắt trâu: "Gia ơi, Gia, tơ lụa lụa sa Tụ Phúc Tường dù có nhiều chăng nữa màu sắc cũng giống nhau, làm sao mà tặng?"


      Diệp Trì khép cây quạt lại hung hăng gõ vài cái đầu : "Ta đầu dưa chuột này của ngươi toàn là gỗ mộc phiền phức, sao chịu mở mang đầu óc ra, quản khỉ gió có nhiều hay ít, mấy màu này, mỗi loại cắt ra khúc rồi tặng tới đây là được rồi."


      Mỗi loại đều tặng sao? Đắc Lộc suy nghĩ cái đống này ước chừng cũng nửa gian phòng nha, cái nhà này lại nghèo, biết có chỗ để hay , nhưng sờ lên đầu mình, cũng dám cái gì nữa, tính nết của Gia cũng được tốt, hỏi hồi gia nổi giận, chừng cái mông của mình liền nở hoa.


      Tặng tặng, dù sao Gia cũng dặn dò xuống dưới, cho dù bắt buộc Tụ Phúc Tường tặng cho nha đầu kia cũng phải làm theo, Diệp Trì thấy đáp ứng mới hài lòng về phía trước vài bước, tới đầu hẻm chợt nhớ tới đầu nha đầu kia ngay cả đóa hoa cũng thấy, có nương nhà nào mà thích cài hoa chứ, bất định là trong nhà quá nghèo nên mua nổi rồi, liền mở miệng hỏi: "Trong kinh thành có nhà nào bán hoa tết đẹp đẹp ?"


      Trong lòng Đắc Lộc tự nhủ tự nhiên yên lành sao lại hỏi tới cái này làm gì, vội : "Gia hoa gì, ở thành nam chuyên về nghề tết giấy đó, chỉ hoa giấy mà người giấy, kiệu giấy,ngựa giấy, tết thành cái gì cũng được, dường như ở chỗ nào cũng có."


      Diệp Trì trừng mắt liếc cái: " phải tết hoa cho người chết mà tết cho người sống, Gia hỏi chính là hoa cài đầu cho nương nhà người ta, đừng có ở chỗ này ngắt lời Gia, mau."



         Đắc Lộc hì hì cười hai tiếng : "Tại lúc đầu Gia , nên nô tài mới có lĩnh hội được ý tứ của ngài." Mắt nhìn thấy chân Gia muốn đạp tới đây, vội vàng lưu loát nhảy qua bên cạnh : "Gia đừng vội, nếu hoa cho nương cài đầu, tất nhiên có chỗ nào có thể sánh với trong cung, hôm kia Vương Phi chúng ta từ trong cung vấn an thái hậu hồi phủ, Ngọc Kiều bê về cái tráp hoa cũ , là thái hậu thưởng cho mẫu hoa mới trong cung, Ngọc Kiều được nhánh huệ lan, suốt ngày cài ở đầu, đẹp đến nỗi trốn trong phòng soi gương cả buổi."


      Thấy ánh mắt có chút kiên nhẫn, vội : "Ngoại trừ trong cung, trong kinh thành hoa tết có hình dáng như thế chỉ có vợ lão Từ trong hẻm, đừng nhìn bà ấy ngốc nghếch thô kệch, thấy vậy chứ khéo tay lắm đó, người muốn hoa bà ấy làm cũng phải xếp thành đống, trong kinh ít gia quyến của các gia đình giàu đều sai người mua, phải hôm trước Gia khen đóa mẫu đơn đầu Xuân Vân nương sao, chính là vợ lão Từ làm ra đó."


      Diệp Trì cố nhớ lại xem mình khen qua hoa gì, những chuyện này của nữ nhân, trước giờ để ý tời, ngược lại hôm nay với nha đầu kia biết tại sao lại nhìn kĩ đến thế, mặc quần áo gì, chải tóc kiểu gì, đeo hoa tai gì, đều nhìn tường tận ràng.


      Nghĩ đến mái tóc trơn bóng của nàng, liền mở miệng : "Chút nữa ngươi sai người đến nhà lão Từ chuyến, bảo xếp chồng hoa, đừng quan tâm nhiều hay ít cứ bỏ vào đầy hộp rồi tặng cho ta."


      Đắc Lộc nghe xong, giọng : "Gia, cho dù người nhìn trúng rồi nha đầu kia cũng thể tặng quà như vậy, Gia là có lòng, chỉ sợ người trong nhà nương ấy sợ hãi, người cũng nhìn thấy rồi đấy, chừng nha đầu hung hãn kia là họ hàng của nương ấy, nàng ta mà thấy, chừng ném đồ ra, như vậy phen tâm ý của Gia uổng phí rồi."


      Diệp Trì hừ tiếng : " với chưởng quầy Tụ Phúc Tường, nếu sau này muốn làm ăn với Định Vương Phủ, phải nghĩ biện pháp mang đồ ra ngoài, ngay cả mấy khúc vải mà cũng xuất ra được, còn mở cửa hàng cái rắm, sớm đóng cửa cho rồi." Quẳng cho Đắc Lộc câu xong liền ra đầu hẻm lên ngựa rời . (chưa gì mà lấy đồ nhà đem tặng cho người đẹp rồi)


      Đắc Lộc trong lòng tự nhủ, chưởng quầy Tụ Phúc Tường lần này tài vận tốt, nhưng cũng phải chuyện của mình, lão gia hỏa kia vốn là kẻ keo kiệt, lúc này làm khó cũng xứng đáng. Nghĩ đến đây liền vội vàng chạy theo.  
         Quyên tử vào cửa, nhìn qua khe cửa thấy bóng dáng của chủ bộc đâu hết, mới xoay người vào trong, vừa qua khỏi cửa tò vò* nghe thấy mùi thịt, mấy tên tiểu tử lúc này thành quỷ thèm ăn, đám chen chúc ngay cửa phòng phía tây, cả đám gặm ngón tay chảy nước miếng.
      [​IMG]

      Nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Thời Tiêu bận rộn vây quanh bệ bếp, cái đại tạp viện này trước kia ở tới bảy tám gia đình, tuy phòng che gió che mưa, nhưng đều là gia đình bình thường, năm đó trước khi cha con Thời Tiêu đến đây, trong kinh nổi lên trận bệnh dịch, làm chết ít người, cha mẹ mình cuối cùng cũng qua khỏi, vứt bỏ nàng rời , những người còn lại nhà nào cũng có con cái chết, cũng có cha mẹ chết, sau này ngại nơi này thương tâm, liền muốn mấy bán gian phòng bên cạnh tìm kế sinh nhai.


      Lúc ấy Quyên tử chôn cất cha mẹ rồi, trong tay còn lại chút ít bạc, lại sợ bán phải cho mấy ngưởi nguồn gốc, nàng lại là thân nữ nhi độc thân, sợ gặp phải phiền toái, dứt khoát lấy số bạc còn dư ra thu mua lại mấy gian phòng, chỉ để lại cho Phổ chưởng quầy hai gian, khi hai cha con cho Thời Tiêu vào kinh cho thuê lại.


      Mặc dù phòng nhiều cũng muốn cho ai ở, về sau ngẫu nhiên cứu được Bảo Trụ bệnh sắp chết, ngược lại dẫn đến mười mấy tiểu tử, lúc ấy, nguyên đám áo rách lải nhải , đầu rận thành quả bóng, người cũng biết bị người ta đánh hay sao mà người đều là vết thương .


      Nàng và Thời Tiêu cộng thêm Thời bá bá, bận rộn hêt hai ngày mới chỉnh đốn mấy tên tiểu tử ra hình người, nhìn đáng thương, vì vậy liền lưu bọn chúng ở lại đây, bình thường theo nàng đến quán rượu làm chút việc vụn vặt, đừng thấy bọn chúng còn , chúng lanh lợi nhiệt tình mạnh mẽ thua gì so với mấy tiểu nhị chuyên nghiệp trong cửa hàng.

         Tuy có cha mẹ, nhưng Quyên tử cực kỳ hài lòng đối với cuộc sống tại, nhà nghèo ít người, cầu đại phú đại quý, chỉ cần vui vẻ bình an là thấy hạnh phúc rồi, huống hồ, nàng cùng nha đầu Thời Tiêu hợp ý như thế, có đôi khi nàng cảm thấy có lẽ kiếp trước hai người là tỷ muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra, chỉ lần gặp gỡ thấy hết sức thân thiết.


      Thế nhưng nha đầu kia lại có trái tim thô kệch, lại lớn lên ở miền nam nên biết trong kinh có loại thiếu gia ăn chơi nên thân, chuyên môn chạy theo nữ nhân, ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn, qua mặt pháp luật làm chuyện xấu, chỉ có bề ngoài được đánh giá là dễ nhìn.


      Nghĩ đến đây liền đẩy bọn ra vào dắt Thời Tiêu ra hỏi: "Hôm nay muội ra ngoài à?"


      Thời Tiêu thấy đầu nàng đầy mồ hôi, từ trong tay áo lấy khăn ra đưa cho nàng, mới : "Nhớ đến chân của Phổ gia gia, hôm qua may cái bao sưởi ấm chân đem qua."


      Quyên tử lau mồ hôi : "Hôm qua ta dặn muội rồi, đợi buổi trưa bảo Bảo Trụ chuyến, mình muội ra ngoài, lỡ bị người xấu để mắt tới làm sao?"


      Thời Tiêu nhìn nàng cười: "có nhiều người xấu như vậy sao, phải còn có người như tỷ ở quầy rượu sao?"


      Quyên tử thò tay nhéo nhéo mặt của nàng: "Muội giống ta sao, ta từ theo cha ta ở trong cửa hàng bận rộn, rèn luyện quen, sớm luyện ra tính tình hung hãn, những người kia nếu dám tới, ta có thể đánh gãy chân của bọn , muội ngược lại, vẫn nên cẩn thận chút."


      Trong lòng Thời Tiêu ấm áp, tuy bèo nước gặp nhau, Quyên tử đối với mình chẳng khác gì tỷ tỷ ruột, Thời Tiêu khoác cánh tay của nàng, gật đầu: "Được, sau này muội cẩn thận chút, bọn cũng đói bụng rồi, ăn cơm thôi!"


      Quyên tử liếc mắt nhìn những hài tử trông mong kia, nhịn được cười : "Đói bụng gì nữa, mà thèm lắm rồi..."




    3. Cỏ Ú

      Cỏ Ú New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Truyện dễ thương quá nàng ơi. Đào hố ~~~ đào hố

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 5

      Cổng lớn Nhạn Lai Lâu, Tả Hoành ghì dây cương, ngựa hi..i...iiii tiếng dài mới dừng lại, đạp lên bàn đạp nhảy xuống yên ngựa, chưởng quầy đứng ở cửa ra vào cả buổi, rướn cổ nhìn về phía trước, hai ba bước liền chạy tới, vươn tay giữ ngựa lại, tên tiểu nhị ở phía sau vội chạy lên dắt ngựa, đưa đến mã phòng ở phía sau cho ăn, ngựa của mấy vị Gia này còn quý giá hơn con người, nếu có sơ xuất gì, ai có thể đảm đương nổi.

      Tả Hoành hề ngừng bước chân, cất bước thẳng từ cổng lớn vào trong, chưởng quầy nghiêng ngả chạy bước theo ở phía sau, Tả Hoành lên bậc thang, liền nghe từ lầu ba mơ hồ truyền đến thanh của đàn sáo, nhớ tới xe ngựa đậu ngoài cửa lớn kia, hình như là của Xuân Phong Lâu, khỏi dừng bước chân, quay đầu lại hỏi câu: "Hôm nay gọi Xuân Phong Lâu sao?"

      Chưởng quầy vội : "Cũng phải, hôm nay tới đúng là Xuân Vân nương, điều này cũng làm tăng thêm thể diện cho bốn vị Gia, người bên ngoài cho dù trả thiên kim vạn kim cũng mời được, vào tháng trước, thương nhân buôn muối ở Dương Châu, cũng biết từ nơi nào nghe Xuân Vân nương ở Xuân Phong Lâu, cầu xin nhiều lần mới được tú bà nhả ra cho gặp mặt lần, dù thế nào cũng muốn được gặp mặt lần?"

      Tả Hoành : "Chuyện này còn đoán gì nữa, nhất định là nhìn trúng rồi!"
         Chưởng quầy giơ ngón tay cái lên : "Nếu phải là Tả gia, người khác đoán ra chuyện này đâu."

      Tả Hoành liếc mắt nhìn : "Chớ theo ta, vuốt mông ngựa cũng phải xem lúc nào , mau thu hồihứng thú với Tả gia ta , lạng quạng Tả gia ta cắt đầu lưỡi ngươi nhắm rượu đó."

      Chưởng quầy lúc này mới : "chắc là nhìn trúng, muốn lấy về nhà làm nhị phòng rồi, khá lắm nha, mười người mang năm cái rương lớn, xếp thành hàng bày ở cửa lớn Xuân Phong Lâu, đàn ông già trẻ náo nhiệt xem mở rương, người đoán thử xem?"

      Vừa như vậy, liền nhìn thấy Tả Hoành trừng mắt, vội vàng dừng câu chuyện lại dám thừa nước đục thả câu: " Bên trong năm cái rương bày đầy kim nguyên bảo hình quả cam bằng vàng, vàng ròng mười đủ mười, đôi mắt thương sáng ngời như mặt trời, đáng tiếc lúc ấy tiểu nhân có ở đó, có nhìn thấy được tình cảnh lúc ấy, đến hôm nay còn hối hận đây nè, suy cho cùng gia sản của tên mọi rợ Nam Man kia hùng hậu, vừa ra tay chính là năm rương kim nguyên bảo lớn, cái này là muốn nương ấy rồi, muốn nhanh chóng chọn ngày tốt lành đưa lên kiệu hoa, nhưng vị Xuân Vân nương này của chúng ta lại bằng lòng, bảo tú bà ra ngoài cám ơn hảo ý này của ông ta, mặc dù nàng xuất thân phong trần nhưng lập lời thề, tuyệt làm thiếp, mà trong nhà tên mọi rợ Nam Man kia sớm có vợ cả, cho dù nước miếng chảy dài ba thước, cũng chỉ có thể cẩn thận từng bước."

      Tuyệt làm thiếp, chí hướng to lớn, Tả Hoành nhếch miệng, trong lòng tự nhủ, bất quá đây là lời dỗ dành trẻ con mà thôi, nếu thay bằng đám người Diệp lão đại thử xem, đừng làm thiếp, e rằng chỉ mong sao được làm nha đầu hầu hạ trải giường xếp quần áo, phải là muốn làm thiếp, mà là nhìn trúng, nếu như trong lòng mong đợi vào Diệp tiểu gia, e rằng phải đợi, đợi đến khi tuổi già sức yếu, lúc đó muốn tìm chuyện tốt như vậy cũng có.

      Nữ nhân này ngu xuẩn ở chỗ, đứng núi này trông núi nọ, lúc trước khi chưa có trèo lên Diệp lão đại của bọn họ, mắt cũng có cao như vậy, đây là nước lên thuyền lên, tăng theo giá cả thị trường rồi, chỉ tiếc tâm tư cao ngất, sinh mệnh so với giấy bạc, đừng Định Vương Phủ dung nạp kỹ nữ như nàng, mà Diệp lão đại bọn họ ở đây cũng để tâm tới nàng, bất quá chỉ là gặp việc vui mà thôi, nếu nàng cho là , sau này chỉ có nàng thiệt thòi thôi.

      Nghĩ đến đây lại nghiêng đầu hỏi câu: "Mọi người đến đông đủ chưa?"

      Chưởng quỹ kia nghe xong vội : " sao đây nhỉ, buổi chiều hôm qua Lộc đại gia bên cạnh Tiểu vương gia đặc biệt chạy tới đây chuyến, là buổi trưa hôm nay, mấy vị Gia đến Nhạn Lai Lâu này của tiểu nhân uống rượu, đồ ăn phải ngon, rượu cũng phải loại ngon nhất, tiểu nhân từ trong hầm rượu lấy ra loại rượu mà lão Trần ủ ba mươi năm, liền chuẩn bị cho mấy vị Gia vài món ăn thống khoái, mắt nhìn thấy qua buổi trưa, mà Phong nhị gia cùng Hồ thiếu gia chờ ở hơn nửa ngày rồi, Xuân Vân nương của Xuân Phong Lâu cũng đến, nhưng lại thấy bóng dáng của Tiểu vương gia, chẳng lẽ quý nhân bận chuyện nên quên mất việc này."

      Tả Hoành xùy tiếng nở nụ cười: "Được rồi, lão già ngươi khỏi cần phải mấy cái lời dễ nghe như thế, ai chẳng biết Diệp lão đại của chúng ta là người rảnh rỗi, chừng nửa đường gặp chuyện gì vướng chân rồi, chắc lát nữa đến." xong liền bước lên lầu ba, lầu ba được bốn người bọn họ bao trọn quanh năm, bọn họ chọn Nhạn Lai Lâu này là vì lầu các này do thành hào* kiến tạo nên, lầu gác rất cao, sau khi mấy người bọn bao xuống liền sai người chỉnh đốn lại, khơi thông chung quanh, bên trong thềm cửa sổ ở bốn phía đều được buông màn lụa, sát màn cửa được khảm lớp thủy tinh lớn nhìn ra bên ngoài, đừng gần sát với thành hào, ngay cả nửa cái kinh thành này cũng thu vào đáy mắt.

      * thành hào na ná vậy nè
      [​IMG]

         Xung quanh lan can bên ngoài thềm cửa sổ là dãy ghế dựa được chạm trổ hình cổ ngỗng*, ngồi ở chỗ này có thể ngắm nhìn cảnh đẹp của cả bốn mùa, mùa xuân ở nơi này nhìn sang là hàng dương liễu mờ mịt ven bờ thành hào*, hòa với nước sông xanh màu ngọc bích, bên dưới là ba phụ nhân giặt quần áo, so với việc chơi trong tiết thanh minh ở ngoại ô nhìn cảnh tượng này còn thích hơn nhiều.


      [​IMG]
      * hàng dương liễu mờ mịt ven bờ thành hào
      [​IMG]
      (lẽ ra hàng liễu phải xanh tốt mới đúng, nhưng ta kiếm ra, nên ta tặng 1 bức khác nhé)
      [​IMG]

      Vào mùa hạ, khi liếc mắt nhìn những cây xương bồ* tươi tốt bên bờ sông nở ra những đoá hoa lan e ấp, người khác thấy thế nào biết chứ thấy những đoá hoa lannhỏ đó so với số hoa sen trong phủ ít tinh xảo nghiêm túc nhưng lại nhiều thêm phần thong dong nhàn nhã.
      * cây xương bồ (phải công nhận là đẹp thiệt)

      [​IMG]


      [​IMG]
      Mùa thu cũng hề kém cạnh, lá cây ven sông chuyển sang màu vàng, gió thu lướt qua, lá cây rào rào rơi đầy đất, ít rơi vào trong nước, nhàng phiêu đãng trôi theo dòng nước giống như chiếc thuyền .

      Mùa đông nhìn xuống bên dưới rất đẹp, dễ dàng bắt gặp hình ảnh tuyết bay đầy trời, trong phòng đốt chậu than ấm áp, cách lớp thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài thấy từng hồi gió bấc rít gào cuốn lấy những phiến tuyết tung bay, chỉ lát sau những nhánh cây trụi lá ven sông kia lập tức phủ đầy bông tuyết, vô cùng đẹp mắt.

      Hôm nay là cuối xuân, thời tiết ấm áp, sáng sớm thềm cửa sổ ở bốn phía được mở ra, màn trướng lụa mỏng bên trong buông thỏng, mấy kỹ nữ ăn mặc loè loẹt dựa vào bên cạnh, trong tay cầm ti trúc cầm thổi điệu hát dân gian, chỉ thấy Xuân Vân của Xuân Phong lâu, bàn bát tiên khảm vân đá vẫn chưa bày đồ ăn lên, chỉ có vài mâm trái cây theo mùa, Phong Cẩm Thành cùng Hồ Quân ngồi ở bên.

      Tả Hoành nhìn lướt ra thềm cửa sổ thấy mỹ nhân ngồi ghế chạm trổ hình cổ ngỗng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Tả Hoành nhớ tới chuyện chưởng quầy vừa với mình, khỏi nhìn nàng thêm lần nữa, lớn lên cũng xinh, nhưng dựa vào khuôn mặt Trương mỹ nhân như thế này mà muốn buộc lại ngựa hoang như Diệp tiểu gia, đừng đến cửa ngay cả cửa sổ cũng có.

      Vị Bá Vương này của bọn họ lớn lên sợ trời sợ đất, khi còn bé có lần theo lão Vương Gia tiến cung gặp Đương kim vạn tuế gia, ngay lúc đó cửu hoàng tử, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau liền chơi cùng chỗ, nhìn hai người chơi đùa, lão Vương Gia cũng để ý, liền chuyện với Hoàng Thượng.

         Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, tiểu thái giám lăn vòng vào Ngự Thư Phòng tiểu vương Gia và Cửu Thiên Tuế đánh nhau, suýt nữa hù chết lão Vương Gia, vội vàng chạy ra nhìn, vị tiểu gia này của chúng ta cưỡi lên người Cửu Thiên Tuế, vung nắm đấm lên đánh thùng thùng.

      Khi đó thân thể Cửu Thiên Tuế yếu đuối, lại vừa bệnh nặng mới khỏi, sao là đối thủ của được, lão Vương Gia vội vàng gào to quát tiếng dừng tay, nhưng Diệp tiểu gia vẫn cứng cổ lại: " vẫn chưa phục mà, chừng nào phục con mới thả " làm lão Vương Gia giận muốn chết, bước lên phía trước kéo xuống, bịch cái quỳ xuống thỉnh tội trước mặt tiên đế.

      Tiên đế ngược lại cười ha ha : "Hiển nhiên là Hổ phụ sinh hổ tử, khi Diệp gia chúng ta giành giang sơn, phải nhiệt tình dốc sức liều mạng như vậy mới đúng, Cửu hoàng tử tài nghệ bằng người, bị đánh là đáng đời, có gì phải giáng tội, còn phải thưởng."

      câu của Tiên đế, vị tiểu gia này đánh người còn ôm về cây cung bang vàng ngự tứ, nhắc tới chuyện cũ, lẽ ra Diệp Trì và Cửu hoàng tử phải kết thù mới đúng, ngờ, đánh quen, từ đó về lại thường xuyên lui tới, sau khi Cửu hoàng tử đăng cơ, còn thỉnh thoảng gọi Diệp Trì tiến cung khoa chân múa tay.

      Tả Hoành suy nghĩ là bởi vì Diệp Trì và Hoàng Thượng luyện võ giống với những người khác, vị tiểu gia này đánh nhau , cần biết ngươi có phải Hoàng Thượng hay , đánh phải đánh cho , cho dù người hay mặt, lần bắt chuyện, đánh nhau phải như vậy mới thống khoái.

      Nhớ tới những chuyện này Tả Hoành liền cảm thấy tức cười, đầu lĩnh Bá Vương như vậy, ai chán sống mới dám trêu , thấy từ xa trốn mất dạng, cho dù có đánh bại Diệp tiểu gia cũng tuyệt phải nàng Xuân Vân này, chỉ việc nàng tự cho là mình thông minh cẩn thận có chút tâm kế, ngay cả mắt Tả Hoành cũng qua được, huống chi là Diệp Trì.

      Lần này ánh mắt rơi vào trong mắt Phong Cẩm Thành, nhưng hiểu ý cười cười, Hồ Quân nhìn thấy, vài bước tới đây vào tai của : "Tục ngữ , vợ của huynh đệ thể lừa gạt, Xuân Vân là người của Diệp lão đại, nếu như ngươi có chủ ý gì đó trượng nghĩa đâu."

      Tả Hoành tức giận đến trắng mặt nhìn : "Thôi , nàng mà vợ gì chứ."

      Hồ Quân : " nhau cũng được, ngộ nhỡ ngày nào đó Diệp lão đại đưa vào phủ, ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra hả."

      Tả Hoành tức giận đưa tay tát cái: "Tránh qua bên , thế nào là thế nào, lão tử thiếu nữ nhân, sao phải nhớ thương kỹ nữ đó hả."
         Phong Cẩm Thành kéo Hồ Quân qua ngồi xuống, nhìn Tả Hoành từ xuống dưới dò xét lần, cười : " Mấy huynh đệ còn chưa có chúc mừng ngươi, nghe lão gia tử nhà chúng ta , cha ngươi quả thực tìm cho ngươi mối hôn , Mạc gia này mặc dù phải là tôn thất, nhưng cũng là khai quốc công thần, tiên đế gặp Mạc lão gia tử, cũng phải gọi tiếng lão tướng quân, năm ấy Mạc lão gia tử cuỡi hạc về trời, tiên đế tự mình đến nhà phúng viếng, còn nhạc phụ đại nhân tương lai này của ngươi, hôm nay là Đại Học Sĩ Hàn Lâm viện, bây giờ còn là Đế sư, mấy Đại Cữu Ca của ngươi cũng đều là Nhân trung chi long, ngươi cưới thiên kim duy nhất của Mạc gia, ngày sau con đường làm quan tất nhiên thuận buồm xuôi gió."

      Tả Hoành nghe xong xùy tiếng : " Con đường làm quan chó má, mệt chết được, theo ta thấy, giống như chúng ta như vậy mới gọi thống khoái, nếu phải lão gia tử nhà chúng ta bắt buộc, ta đây mới làm cái công việc xui xẻo vứt như thế."

      Mới tới đây, liền nghe tiếng Diệp Trì bên dưới : " đúng đó, mấy cái chuyện xui xẻochó má này này nên vứt càng sớm càng tốt."

      Diệp Trì vừa chuyện vừa tới, Phong Cẩm Thành : "Ngươi làm chủ nhà gì kì vậy, ngược lại lại là người đến cuối cùng, làm chúng ta đợi lâu quá, ngươi tự mình điều lệ !"

      Diệp Trì cũng biết bản thân mình đuối lý bèn chắp tay : " Mấy ca ca thứ lỗi, hôm nay nửa đường gặp ít chuyện nên chậm trễ, được rồi, chút nữa ta phạt ba chéntrước."

      Hồ Quân vỗ bàn cái: "Ca lời này rất sảng khoái, nhưng hôm nay ca thể uống quá say, bằng buổi tối trễ nải chính , có người oán giận chúng ta đấy."

      xong nháy mắt nhìn sang hướng Xuân Vân, Xuân Vân yểu điệu xinh đẹp tới, nhúng tay khẽ chào : "Xuân vân thỉnh an tiểu vương Gia."

      Last edited: 20/2/20
      Halong-ngoc, purplepeach, Nga Nhi25 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905


         Chương 6


      Muốn chuyện của Diệp Trì và Vân nương, phải nhắc đến Quách Đại Bảo, Quách Đại Bảo là con trai độc nhất của Quách Thị Lang, đại danh Quách Khánh Lâm của cha có chút màu sắc truyền kỳ, trước kia là đệ tử bần hàn, mười năm học tập gian khổ lòng đoạt bảng vàng, được phong làm tiến sĩ, nhưng gốc rễ căn cơ, những quan lại kia còn có thể vơ vét chút ít béo bở, đến phiên , đến khả năng luồn cúi cũng bằng với mấy lão già đồng nghiệp, năm đó đậu tiến sĩ cũng 36, vợ con ở quê nhà cũng đống lớn, vậy mà cứ mơ hồ chịu nhìn nhận .


      phong hưu thư bỏ người vợ tào khang ở quê nhà, sau đó bỏ tiền tìm bà mối khắp Kinh Thành, mong muốn cưới được thiên kim, quả thực cũng tìm được người, chính là thiên kim của phủ doãn Vương đại nhân ở Kinh Thành.


      Thế nhưng vị tiểu thư này lại là đồ hư hỏng, bởi vì sạch với gã sai vặt trong phủ, sớm có tiếng tăm, gia đình môn đăng hộ đối ai lại muốn cưới cái loại này, vừa gả vào cửa đội cho chồng nón xanh, là đàn ông muốn ai cũng muốn bị cắm sừng.


      Mắt thấy trì hoãn đến hai mươi, lại lòi ra chuyện vị tiểu thư này lớn bụng, cha nàng ta tức giận, đánh gã sai vặt tư thông với nàng ta trận gần chết rồi đuổi ra ngoài, nhưng nàng là khuê nữ ruột thịt của mình, nếu Vương đại nhân sớm tự tay ghìm chết nàng ta rồi, tránh cho tổ tông tám đời nhà họ Vương mất hết mặt mũi.  

        Mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng dù thế nào cũng bỏ được, mắt nhìn bụng ngày từng ngày lớn lên, làm phủ doãn đại nhân sốt ruột muốn chết, ngay lúc này, Quách Khánh Lâm lại đâm đầu vào, Vương đại nhân như gặp được cứu tinh, tốt xấu gì Quách Khánh Lâm cũng là Tiến Sĩ, ngày nào đó mình giúp đỡ khơi thông mối quan hệ, mưu cầu chức quan có triển vọng cho , ngày sau cả đời của khuê nữ mình cũng coi như có chỗ dựa vào, đỡ phải hai ba ngày lại chọc giận .


      Quách Khánh Lâm dám tới cửa cầu hôn, tất nhiên là sớm nghe ngóng cẩn thận, suy nghĩ vì tiền đồ cả đời của mình, bị cắm sừng cũng chẳng sao, cứ như vậy mà lấy, người nguyện đánh người nguyện chịu đựng, thành thân bước vào động phòng.


      Qua việc này, lúc ấy mấy tên tiểu tử xấu xa trong kinh thành còn sáng tác ra bài vè rắm chó kêu: "Hôm nay động phòng là ngươi, sáng mai động phòng là , bụng mang đứa, phải là ngươi cũng phải là , rốt cuộc là của ai, phải hỏi nhạc phụ ở thành đông." phủ doãn Vương Phủ Này vốn ngụ tại thành đông.


      Dù sao việc này cũng gây chấn động vào năm ấy, Vương đại nhân gả khuê nữ cho Quách Khánh Lâm, bao lâu liền sinh ra Quách Đại Bảo, Quách Đại Bảo là tên mụ, đại danh gọi Quách Thụy Sinh, mẫu thân rất nuông chiều , Quách Khánh Lâm cũng quản được, ở bên ngoài ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc, , đạp cửa quả phụ, làm ít chuyện xấu.
        
         Thực tế năm trước cha thăng lên Công Bộ Thị Lang, Quách Đại Bảo càng tăng theo giá cả thị trường, nửa năm trước, Xuân Phong lâu tuyển chọn hoa khôi, mụ tú bà dập đầu thở dài xin Diệp Trì tham dự, nhân dịp mấy ngày này Diệp Trì cũng rảnh rỗi, liền đồng ý tham gia cho vui, tham gia náo nhiệt, liền gặp Quách Đại Bảo say rượu gây chuyện đòi ôm tân hoa khôi Xuân Vân.


      Mụ tú bà kiêng kị cha là Quách Thị Lang, dám đánh, cũng khuyên được, liền cầu xin Diệp Trì, Diệp Trì sớm chướng mắt tên tiểu tử này, năm trước ngoại ô đạp thanh, tận mắt thấy đùa giỡn vị phụ nhân, mà trong ngực phụ nhân kia còn ôm hài tử bú sữa, ta lên vừa cưỡng ép vừa lôi kéo, nếu phải nhiều người chen vào giải tán, chừng ta làm , con mẹ nó tên này, chơi chơi, vui vui, cũng phải có chút nhân phẩm chứ!


      Bản lãnh vốn nằm ở nắm đấm, đàn ông tranh đoạt mạnh mẽ tính là gì, bởi vì sớm vừa mắt với , Diệp Trì liền duỗi tay đánh trả, qua lần này, Xuân Vân liền biến thành hồng nhan tri kỷ bên ngoài của .
        
         Chuyện này là Xuân Vân tự mình rêu rao, cũng thừa nhận, ở Xuân Phong ngủ vài đêm, thanh danh cho dù có tốt thế nào nữa đây cũng là kỹ viện, đàn ông chỗ nào tìm vui, hồng nhan tri kỷ chó má gì chứ, cũng chỉ là chuyện lên giường thôi.


      Trước kia Diệp Trì cảm thấy những nữ nhân này có gì khác biệt, nhưng hôm nay lại giống với lúc trước, vừa nghĩ tới tiểu nha đầu gặp ở Phúc Hưng cư, trong lòng Diệp Trì chưa từng sa sút như thế, nếu có thể sờ sờ khuôn mặt nhắn trắng nõn kia tốt quá rồi, còn có cái miệng nhắn kia nữa, hôn cái biết tiêu hồn ra sao.


      Nghĩ như vậy, ánh mắt liền nhìn lên người Xuân Vân lần, đều Xuân Vân Sinh của Xuân Phong lâu có dung mạo tuyệt sắc, hôm nay nhìn lại cũng chỉ có như vậy, đôi mắt quá lớn, cái mũi quá cao, giống như bức tường vắt lên ngang khuôn mặt, làn da coi như trắng, nhưng nhìn kỹ lại cũng hồng nhuận phơn phớt bằng nha đầu kia, khuôn mặt nhắn của nha đầu kia là trong trắng lộ hồng, giống như trái đào thơm ngon mới vừa hái cây, vừa nhìn thấy muốn cắn cái, còn có cái miệng nhắn...


      suy nghĩ, đề phòng Tả Hoành lấy cùi chỏ chọc chút: "Ta ca nghĩ gì thế? Người phải sớm là của ca sao, làm gì mà phải ngắm nhìn say đắm như thế hả, huynh đệ đều ở đây đó, ca mới phạt rượu đâu rồi, thể nuốt lời được, đến rót rượu, phạt ca trước ba chén, rồi chúng ta hãy chuyện tiếp theo."


      câu Diệp Trì làm tỉnh táo lại, trước mắt cũng phải là nha đầu kia, cũng oán hận nha đầu tham tham này, khiến mất mặt trước mặt mấy vị huynh đệ này, liền qua đặt mông ngồi bên cạnh Cẩm Thành.


      Phong Cẩm Thành : "Thấy đến cuối tháng, sáng mai ta bảo Thuận Nhi chuyển sổ sách cùng với tiền lãi tháng này đến phủ cho các ngươi, các ngươi tự xem cho kỹ, có thể phòng thu chi ta đây sơ sẩy tính sai."


      Hồ Quân nghe xong mặt mày lập tức hớn hở : "Ta đây lo có tiền xài đây, Phong nhị ca là Bồ Tát sống cứu mạng Hồ Quân ta mà, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng đưa qua nhà ta, để ở chỗ ngài , qua hai ngày ta tự mình lấy."
         Phong Cẩm Thành tức giận trắng mặt liếc : "Thiếu gia ngươi đừng có mấy cái lời này mà dỗ dành ta, là ngươi chưa thành hôn, hai là có sống mình, tiêu dùng cũng lấy từ trong tài sản chung của gia đình, ngươi lo bạc cái rắm, vậy những khoản bạc lúc trước ta chia cho ngươi đâu hết rồi, ngươi đừng nới với ta là ngươi xài hết rồi nha, cho dù ngươi có là Tán Tài đồng tử*, cũng có tiêu nhanh như vậy."


      (là vị bồ tát, trước khi thành bồ tát là vị đồng tử của văn thù bồ tát, trước đây sinh trưởng trong gia đình giàu có, nên sớm coi tiền bạc là rác rưởi, lòng tu đạo, sau này được quan thế bồ tát chỉ dẫn giáo hóa mà thành bồ tát)


      Hồ Quân nghe xong, khuôn mặt kia khổ như ăn phải hai cân hoàng liên: "Phong nhị ca đừng nữa, hai ngày trước, lão gia tử nhà chúng ta biết trúng gió gì, lấy hết tiền dư trong phòng ta, vơ vét xong liền rời , còn lúc nào ta cưới vợ trả lại cho ta, làm cho ta tại nghèo túng chỉ có còn nước uống gió tây bắc thôi."


      Phong Cẩm Thành nghe xong nhịn được vui vẻ: "Lão gia tử nhà ngươi đây là đào rỗng tâm tư bức hôn nhà ngươi mà." Hồ Quân bi ai : "Cũng phải, ngay cả mẹ ta cũng nghĩ thông, ta cưới vợ mà nhị lão bọn họ làm như chuyện gì ghê gớm lắm, cả ngày vừa mở mắt chính là chuyện này, nếu bức ta nữa, ta lên núi làm hòa thượng cho rồi, hơn nữa, Định thân vương phủ, ngay cả ca là dòng độc đinh mà còn thấy bị buộc cưới vợ như vậy, đầu ta còn có hai ca ca mà, gấp như vậy làm cái gì biết, ca, huynh ta như vậy có đúng ?"   Hồ Quân là muốn tìm cho mình trợ thủ, đồng minh, làm đôi huynh đệ song hành, ngờ Diệp Trì lại : "Tuổi ngươi cũng còn , nhìn xấp xỉ là lấy về nhà được rồi, cũng đỡ phải hai ba bữa lại bị giày vò."


      Hồ Quân nhất thời như địa lôi đánh trúng, trừng mắt to nhìn : "Ca, chẳng lẽ hôm nay huynh gặp tà rồi sao! Hai ngày nữa Thúy Hoa cung tổ chức lễ bình an, huynh đệ cầu cho huynh lá bùa trừ tà tránh hung phù bình an."

      Cũng chẳng trách Hồ Quân vội vàng hấp tấp như vậy, bình thường trong mấy người bọn phiền chán cưới vợ nhất chính là Diệp Trì, theo như lới hắn , tiểu gia thân mình trôi qua tự do thoải mái biết mất, cũng thiếu nữ nhân, tự dưng vướng víu như vậy làm cái gì, hôm nay là thế nào đây, phải trơ mắt nhìn là , Hồ Quân cũng cho rằng lão gia tử trước mắt nhà bọn họ đâu rồi, khẩu khí này quả thực xác thực có sai biệt với lão gia tử nhà bọn họ.

      Diệp Trì chẳng thèm để ý tới , Hồ Quân là tên điên, Xuân Vân cầm hũ châm ba chén rượu, muốn đưa qua, Diệp Trì : "Nơi đây cần nàng , hôm kia phải nàng mới học được mấy khúc hát mới sao, ở trong này Phong nhị ca là người trong nghề, nàng hát cho nhị ca đánh giá thử xem."

      Đôi mắt Xuân vân chợt lóe, bộ dạng phục tùng thu liễm lại đáp lời: "Nô tì xin bêu xấu." gót sen chầm chậm qua bên, mấy kỹ nữ chơi đàn sáo vội vàng nhường chỗ cho nàng ta.

      Xuân vân ôm nguyệt cầm trong ngực, ngồi đôn thêu, mặt mày tình nhìn Diệp Trì, khẽ vuốt càm, gảy đàn hát khúc tương tư.

      Tả Hoành liếc mắt nhìn Xuân Vân, nghiêng đầu với Diệp Trì: "Tâm tư này của Xuân Vân ràng quá, trong lòng ca tính sao, là muốn nuôi bên ngoài chơi đùa hay là thu vào phủ."
        
          Diệp Trì nghe xong nhíu mày, thấy như vậy Tả Hoành liền biết mình có đoán sai, trông chờ trong lòng Xuân Vân này triệt để thất bại, thích thú : "Huynh đệ cần phải , ca nhăn lông mày cái gì, tâm tư như ca sớm nên đuổi cho rồi, tránh cho tương lai sinh ra phiền toái cần thiết."

      Diệp Trì nghĩ tới nha đầu ở phố Tỉnh Thủy kia, thầm nghĩ, nên giải quyết những chuyện này ràng, đánh giá bản thân mình trong thời gian gần đây, cũng có suy nghĩ nào khác, nghĩ như vậy, liền hận thể lập tức chạy tới thấy nhìn mặt nha đầu cái.

      nghĩ ngợi, chợt nghe phía dưới loạt tiếng bước chân, tên người hầu ở Nhạn Lai Lâu chạy tới, theo phía sau là Tiền chưởng quỹ của Tụ Phúc Tường, tấm mặt mo của Tiền chưởng quỹ bầm dập, nhìn ra diện mạo, đầu còn quấn vải cục, cũng biết bị làm sao nhưng hình tượng này hết sức buồn cười.

      Hồ Quân vừa nhìn thấy liền cười ngừng, chỉ vào : "Lão Tiền đầu, ngươi còn chưa có hứa hôn cho nhà ai mà, sao lại vấn tóc rồi, chẳng lẽ hát tuồng sao!"

      Tiền chưởng quỹ nghe xong, chân mềm nhũn liền quỳ mặt đất: "Tiểu vương Gia, tiểu vương Gia của tôi ơii! Người tha cho tiểu nhân , vị nương kia dễ chọc đâu, may mà tiểu nhân chạy nhanh, nếu như chậm chút, chừng hôm nay chính là ngày giỗ của tiểu nhân rồi."

      Tiền chưởng quỹ nghĩ đến cuộc gặp gỡ hôm nay, chỉ nghĩ thôi mà thấy sợ, vốn là Đắc Lộc tới cửa hàng của truyền lại lời của tiểu vương Gia, suýt nữa đem cái mũi của Tiền chưởng quỹ cười lệch ra, trong lòng tự nhủ, đây chính là người có phúc cần phải gấp, ngồi ở nhà cũng có tiền phi nghĩa, chuyến này đưa qua, ít nhất cũng có thể lời được mấy trăm bạc.
      Vừa nghĩ tới bạc trắng bóng, cũng nhìn tới thức ăn, dẫn người mở khố phòng, lấy tơ lụa lụa sa loại tốt nhất, kiểu giống nhau chất lên xe, vó ngựa dừng chạy đến phố Tỉnh Thủy.

      Đến cửa viện, hỏi trái hỏi phải xem có đúng là nhà này hay , người làm đúng là nhà này, lúc này mới nâng khuôn mặt tươi cười lên kêu cửa, đám tiểu tử mười mấy tuổi ra trước, cao thấp dò xét lần, lại liếc mắt nhìn xe vải vóc phía sau , cũng chuyện với Tiền chưởng quỹ bịch cái liền khép cửa lại.

      Tiền chưởng quỹ sửng sốt chút, lỗ tai dán lên khe cửa nghe ngóng, chợt nghe tiểu tử bên trong hô câu: "Quyên tỷ, Tiêu tỷ, bên ngoài lại tặng đồ tới nữa, lần này là lão già kéo xe vải vóc lớn, ngay cửa lớn nhà mình."

      Tiếp theo chợt nghe giọng nữ giòn vang : "Được lắm, vẫn chưa xong à, nhất định là tên tiểu tử kia, có giáo huấn được mà, dám xuất ở này làm con thiêu thân sao, dạy dỗ chút biết bà này lợi hại thế nào, mấy đứa, cầm vũ khí lên, đừng đánh chết là được."

      Trong lòng chưởng quầy hết hồn, còn chưa kịp phản ứng, cửa lớn liền mở ra, tiếp theo loạt gậy liên tiếp đánh xuống, nếu phải trốn nhanh, hôm nay làm gì còn cái mạng già này để khai báo...
      Halong-ngoc, purplepeach, Nga Nhi28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :