1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 10-4

      Buổi sáng sớm, vùng núi tương đối giá lạnh. cơn gió thổi qua, Cẩn Tri liền hắt xì. Ứng Hàn Thời lập tức hỏi: “Em lạnh phải ?”

      so vai thay câu trả lời. hơi nhíu mày. Hôm nay, mặc sơ mi, bên ngoài là áo khoác thể thao nên thấy lạnh. Cẩn Tri đoán, chắc chắn cởi áo khoác cho mình.

      Nào ngờ, Ứng Hàn Thời cất giọng nghiêm nghị: “Sau này em phải tăng cường rèn luyện thân thể mới được. Nếu cảm thấy lạnh đứng lên vận động lúc !”

      Cẩn Tri lại hắt xì. Cứ tưởng người đàn ông này cho mình mượn áo nhưng hề đả động tới, trong lòng có chút vui. liếc cái: “Dù cởi áo chắc cũng chẳng cảm thấy lạnh đúng ?”

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “Ừ.”

      “Thế cho tôi mượn !”

      Ứng Hàn Thời sửng sốt, Cẩn Tri thản nhiên nhìn . Im lặng vài giây, quay mặt chỗ khác: “Được thôi.”

      nhanh chóng cởi áo rồi khoác lên người . Cẩn Tri cám ơn, cảm thấy hơi ngượng vì chủ động của mình.

      Áo khoác của tương đối mỏng nhưng chất vải mềm mại, phảng phất còn lưu lại hơi ấm của người đàn ông, khiến thấy dễ chịu.

      Cẩn Tri lại nhìn về phía Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung. Vài giây sau, khóe mắt vô tình liếc qua Ứng Hàn Thời. quay chỗ khác, cởi cúc áo sơ mi.

      Cẩn Tri lên tiếng: “ làm gì thế?”

      Ứng Hàn Thời cất giọng dịu dàng: “Tôi sắp xong rồi.”

      Chợt hiểu ra vấn đề, vội : “Ứng Hàn Thời, tôi chỉ mượn áo khoác thôi… cần cởi sơ mi đâu.”

      Ứng Hàn Thời liền dừng động tác. Sau đó, nhanh chóng cài cúc áo rồi từ từ quay người, nhưng vẫn nhìn .

      Cẩn Tri nhoẻn miệng cười: “ chưa bao giờ cho người khác mượn áo để chống rét đúng ?”

      “Ừ.” từ tốn đáp: “Các binh sĩ rất cường tráng, cần mượn áo người khác.”

      Dù bị lạnh chăng nữa, chắc họ cũng mượn của . Cẩn Tri lại cười tủm tỉm. Đợi mặt hết đỏ, mới đứng lên: “Chúng ta quay về thôi.”

      “Ừ.” cũng đứng dậy.

      Vừa định bước , Cẩn Tri đột nhiên ngoảnh đầu về phía khu rừng ở bên dưới. Ứng Hàn Thời cũng dõi theo ánh mắt .

      “Dưới kia hình như có người.” .

      “Em cũng… nhìn thấy à?” hỏi lại.

      “Tôi chắc, nhưng vừa rồi dường như có bóng người vụt qua.”

      “Có hơn mười người, đều là người Trái đất.” .

      Đúng lúc này, máy liên lạc reo vang, giọng đầy hưng phấn của Tiêu Khung Diễn truyền tới: “Đúng là oan gia ngõ hẹp. Lão đại, đoán ai ở đó?”

      “Ai?”

      “Chính là Hắc Long, tên tội phạm bị truy nã, người lần trước mạo phạm đến ấy. Em đối chiếu với hình ảnh lệnh truy nã của cảnh sát. Chắc núp trong khu rừng núi này, nên mới dễ dàng bám theo nhóm của .” Tiêu Khung Diễn “hừ” tiếng: “Lão đại, đồng hương người máy chết, tâm trạng của em rất tệ. Em có thể dùng khẩu pháo ánh sáng ô tô giải quyết bọn chúng ?”

      Nếu trước kia nghe đến lũ tội phạm cực kỳ hiểm ác này, chắc Cẩn Tri toát mồ hôi lạnh. Bây giờ có Ứng Hàn Thời ở bên cạnh, tâm trạng của tương đối nhõm. Nghe Tiêu Khung Diễn vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.

      cần.” Ứng Hàn Thời đáp.

      tắt máy liên lạc rồi với Cẩn Tri: “Cứ bình tĩnh xem xét tình hình trước .”

      Cẩn Tri gật đầu.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hai người đứng sau lùm cây rậm rạp sườn núi, lặng lẽ quan sát bên dưới. Cách đó xa, Trang Xung và Nhiếp Sơ Hồng đào xong hố, chôn cất người máy.

      Cẩn Tri chợt phát cành cây ở bên dưới động đậy. : “Chúng đến rồi.”

      Nhưng đợi lúc vẫn thấy ai xuất , trong khi đó lại có làn khói trắng bay lên trung, mang theo mùi nhức mũi.

      “Đó là thứ gì vậy?” hỏi.

      Vừa dứt lời, Ứng Hàn Thời liền giơ tay bịt mũi : “Đừng ngửi.”

      Nhưng còn kịp nữa, Cẩn Tri cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn buồn ngủ như sóng lũ dội đến.

      “Ứng Hàn Thời…” Trước mắt đột nhiên tối đen, sau đó liền ngất lịm.

      Ứng Hàn Thời vội đỡ lấy Cẩn Tri. Sắc mặt nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề. bế ngang người rồi ngẩng đầu quan sát xung quanh.

      Ngoài cửa hang dốc núi, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung gục xuống đất. Cố Tế Sinh ngồi cách đó xa đứng dậy, chạy tới chỗ bọn họ. Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, ta cũng bất tỉnh. Chỉ có đám người máy tí hon là hoảng hốt nhảy lên nhảy xuống quanh ba người.

      “Tiểu John, có chuyện gì vậy?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Tiêu Khung Diễn nhanh chóng trả lời: “Báo cáo Boss, đó là đám người Trái đất vô liêm sỉ. Bọn chúng đốt loại rễ cây nào đó, khói của nó khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê. Những tên tội phạm chuyên nghiệp ở vùng rừng núi hoang dã đều nắm mấy trò này. Có điều cứ yên tâm, họ tỉnh lại sau năm, sáu tiếng đồng hồ, thân thể bị tổn thương.”

      Lúc này, Ứng Hàn Thời nhìn thấy mấy bóng người thấp thoáng trong rừng cây bên dưới.

      ấy cũng bị ngất lâu như vậy sao?”

      Tiêu Khung Diễn ở đầu bên kia hơi sửng sốt. Từ trước đến nay, Ứng Hàn Thời rất hiếm khi nổi nóng. Dù tức giận, cũng chẳng bao giờ tỏ ra hung dữ, mà vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và ôn hòa, chỉ là giọng lạnh lùng hơn. Nhưng hiểu nguyên nhân tại sao, từ Tiêu Khung Diễn đến các sĩ quan và binh lính đều rất sợ thấy tức giận.

      Vào thời khắc này, ngữ khí của có chút khác thường. Tiêu Khung Diễn vội lên tiếng: “Tất nhiên lâu đến thế. Em lập tức điều chế thuốc giải độc, có thể mang đến cho trong vòng tiếng đồng hồ.”

      Nghe Ứng Hàn Thời khẽ “ừ” tiếng, ta thở phào nhõm. Chợt nhớ ra chuyện, Tiêu Khung Diễn liền lên tiếng: “Cũng có cách đơn giản hơn đấy. bị khói độc ảnh hưởng là bởi vì Đế quốc tiến hành kế hoạch miễn dịch cho toàn dân từ lâu. Chất dịch trong cơ thể của chứa loại kháng thể. Chắc cũng biết, thuốc phòng dịch cơ bản của chúng ta được coi là linh dược vạn năng đối với người Trái đất. Vì vậy, hì hì… chỉ cần hôn mấy người bị ngất xỉu, cho họ tí nước bọt của là họ tỉnh ngay.”

      Ứng Hàn Thời mãi vẫn có phản ứng.

      “Lão đại! Lão đại!” Tiêu Khung Diễn đột nhiên thất thanh: “Lão đại, phải định hôn tất cả mọi người đấy chứ?”

      “Tiêu Khung Diễn… Chú ngậm miệng lại .”

      “A…”

      Ánh nắng chói chang chiếu xuống kẽ lá, mang lại cảm giác ấm áp. Ứng Hàn Thời bế Cẩn Tri nhảy lên ngọn cây lớn. Nơi này cành lá rậm rạp, có thể trốn đám tội phạm, đồng thời có thể quan sát nhất cử nhất động của chúng.

      nhàng đặt xuống chạc cây. Mặc dù vẫn bất tỉnh nhưng có lẽ cảm thấy khó chịu nên khẽ chau mày. Ứng Hàn Thời nhìn người phụ nữ trong lòng. Vừa rồi chứng kiến bị ngất lịm, đúng là tức giận. Mặc dù tâm trạng được bình tĩnh, dù biết trong người mình có chất kháng thể, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện “đánh thức” Cẩn Tri bằng cách đó.

      Nhưng sau khi được Tiêu Khung Diễn nhắc nhở, bắt đầu dán mắt vào đôi môi . Ý nghĩ này như sợi dây leo cắm rễ sâu trong lòng , mà thể nào dứt bỏ cũng như né tránh. Gương mặt Ứng Hàn Thời dần ửng hồng. nhắm mắt, từ từ cúi xuống…

      Khi hai người sắp chạm môi, cảm nhận được hơi thở của phả vào mặt mình, Ứng Hàn Thời liền ngoảnh đầu sang bên.

      “Ứng Hàn Thời!” Đúng lúc này, Cẩn Tri gọi khẽ tiếng.

      quay đầu, thấy lẩm bẩm trong cơn hôn mê. lúc sau, đỡ khuôn mặt rồi phủ môi xuống.

      Trong lúc mê man, Cẩn Tri chỉ cảm thấy đầu rất đau, mắt cũng mở nổi. Vào khoảnh khắc nào đó, tựa như tìm lại được ý thức, đầu óc tỉnh táo hơn chút. Bỗng dưng thứ mềm mại áp xuống môi , mang theo hương vị quen thuộc. Tuy nhiên, nhất thời nhớ ra là ai.

      Đôi môi bị tách ra, đầu lưỡi dịu dàng xâm nhập. Bởi vì nụ hôn này, toàn thân Cẩn Tri trở nên cứng đờ. đột nhiên bừng tỉnh. Trong thời khắc phẫn nộ, liền vung tay mà chưa kịp suy nghĩ.

      tiếng “bốp” giòn giã vang lên. Cẩn Tri liền mở mắt, ngây người trong giây lát. Ứng Hàn Thời ở ngay trước mắt , gương mặt đỏ lựng, ánh mắt ngời sáng. Sau lưng , chiếc đuôi dài nhàng ngoe nguẩy.

      Hết chương 10
      Trâurjnchan thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 11-1

      Cành lá đung đưa trong gió, ánh nắng vàng lấp lánh, xung quanh vô cùng tĩnh lặng. Cẩn Tri nhìn vệt đo đỏ má Ứng Hàn Thời, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi… làm gì vậy?”

      Ứng Hàn Thời lặng thinh, ngoảnh mặt chỗ khác. Nhịp tim Cẩn Tri đập loạn xạ trong lồng ngực, chẳng biết gì, nhổm người bám vào cành cây: “Tôi xuống đây.”

      Đúng lúc này, máy liên lạc cổ tay reo vang, giọng oang oang của Tiêu Khung Diễn truyền tới: “Tiểu Tri, đừng trách Boss…” Sau đó, ta kể lại ngọn nguồn câu chuyện.

      “Boss rất tức giận khi thấy bị ngất. Nếu hôn, bất tỉnh mất tiếng liền. Hơn nữa, Boss cũng hôn cả Tiểu Hồng, Tiểu Sinh và Tiểu Xung.” chàng người máy tỏ ra nghiêm túc: “Boss của chúng tôi là người đàn ông vô cùng thuần khiết, lần này ấy phải hi sinh bản thân…”

      Ứng Hàn Thời vẫn ngồi bất động, đôi bàn tay đặt đùi nắm chặt. Tâm trạng phức tạp của Cẩn Tri lập tức bay biến, cảm thấy hết sức áy náy.

      giơ tay chạm vào má . hơi ngẩn người, từ từ quay đầu sang bên, như muốn né tránh đụng chạm của . Tuy nhiên, thái độ của mấy kiên quyết nên ngón tay vẫn lướt qua làn da .

      Cẩn Tri thả tay xuống: “Tôi xin lỗi.”

      “Cẩn Tri!” nhìn : “Tôi mới là người nên lời xin lỗi.”

      Cẩn Tri càng mềm lòng. nghĩ thầm, là người đàn ông chính trực lương thiện biết bao. làm vậy chỉ nhằm mục đích giải độc cho , thế mà còn tự trách bản thân.

      “Ứng Hàn Thời, cần xin lỗi, bởi tôi để bụng đâu.” Đây là câu từng với .

      “Nhưng tôi lại để ý.” Thốt ra câu này, có nghĩa Ứng Hàn Thời trực tiếp bộc bạch với cảm xúc mãnh liệt và tâm trạng phức tạp của mình. Mặt càng đỏ hơn, cái đuôi ngừng đung đưa.

      Tuy nhiên, tiết lộ về “hi sinh” của Tiêu Khung Diễn trước đó khiến Cẩn Tri hiểu ý của theo hướng khác. Nghe câu này, trong lòng là mùi vị gì. nghĩ, Tiểu John là người đàn ông thuần khiết, lẽ nào phải hay sao? mất nụ hôn đầu với trong tình huống bất ngờ, nụ hôn thứ hai là vì cứu . bận tâm đến chuyện đó, hoàn toàn có thể hiểu. Tuy nhiên, Cẩn Tri vẫn có chút vui. thản nhiên vỗ vai Ứng Hàn Thời: “ hãy nghĩ thoáng chút .”

      Ứng Hàn Thời nhìn , trong lòng có muôn vàn lời muốn nhưng đều tắc nghẽn ở cổ họng. đành tiếp tục lặng thinh.

      lúc sau, Cẩn Tri lấy lại tâm trạng bình tĩnh. Cảm thấy mình tức giận cách vô cớ, hắng giọng: “Chúng ta làm gì bây giờ?”

      Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, dõi mắt về đám tội phạm ở bên dưới. Lúc này, đôi tai nhọn và cái đuôi của biến mất. bình thản đáp: “Chúng ta đợi thôi.”

      Cẩn Tri hơi bất ngờ. tưởng Ứng Hàn Thời lập tức nhảy xuống giải quyết bọn chúng nhanh gọn như lần trước.

      “Đợi gì cơ?” hỏi.

      Ứng Hàn Thời trầm mặc. cụp mi, đầu cúi xuống. Cẩn Tri bỗng dưng có cảm giác dáng vẻ của hơi ủ rũ.

      Lúc này, đám tội phạm lộ diện khỏi rừng cây. Chúng mặc trang phục rằn ri màu xanh lục, ai nấy đều cao to cường tráng, mặt mày hung dữ. Có mấy tên còn vác súng, nhìn qua cũng biết là loại tội phạm chuyên nghiệp từng được huấn luyện.

      Chúng lặng lẽ tiến gần tới chỗ ba người đàn ông vẫn bất tỉnh và đám người máy tí hon thẫn thờ vây quanh bọn họ.

      cứu mọi người sao?” Cẩn Tri hỏi, ánh mắt bất giác dừng lại ở khuôn miệng Ứng Hàn Thời.

      khẽ mím môi: “Tạm thời cứu.”

      “Tại sao?”

      “Bởi vì tôi đợi “” lộ diện.”

      Nghe vậy, Cẩn Tri khỏi kinh ngạc.

      Hắc Long- tên tội phạm truy nã số của Sở Công an tỉnh G là người đàn ông to con, hung hãn. tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mặt vuông chữ điền, má trái có vết sẹo dài.

      Tổ chức tội phạm do cầm đầu từng hoạt động khắp cả nước, gây ra vô số vụ bắt cóc, cướp của, vận chuyển, buôn bán ma túy… Do cảnh sát tiến hành những cuộc tấn công mạnh mẽ nên tổ chức của ngừng bị thu hẹp, kiếm tiền ngày càng khó khăn. rút về vùng Tây Nam ba năm nay, thậm chí gần đây phải trốn chui trốn lủi trong rừng sâu để né tránh cuộc vây bắt của cảnh sát.

      Lô hàng mà Hà Bì và Đậu Bì đánh mất mấy hôm trước vốn là nguồn kinh tế lớn nhất của Hắc Long thời điểm này. Bởi vì xuất của đám Ứng Hàn Thời, bị tổn thất nặng nề cả người lẫn của. Là dân xã hội đen chính hiệu, lại vô cùng tàn ác thâm độc nên Hắc Long thể bỏ qua cho bọn họ. Sau khi nhận được tin dữ, lập tức thề độc: thù này báo làm người. chỉ trả món nợ cho đám Ứng Hàn Thời, Nhiếp Sơ Hồng, mà còn có ý định giết vài đứa trẻ trong làng để giải hận.

      Mấy hôm nay, Hắc Long và đàn em ở lì trong hang ổ để bàn tính làm thế nào bắt cóc đối phương. khi bắt được người, định bán cơ quan nội tạng của đàn ông cho chợ đen, còn phụ nữ bán thẳng Quảng Đông, để đền bù thiệt hại trước đó.

      Khác với đám đàn em luôn tỏ ra lỗ mãng khinh địch, Hắc Long vô cùng thận trọng và xảo quyệt. Biết đối phương có Ứng Hàn Thời từng là bộ đội đặc chủng và tay thầy giáo Nhiếp Sơ Hồng cũng dễ đối phó, liền cử người theo dõi từ xa, chờ đợi cơ hội thích hợp mới ra tay.

      ngờ, cơ hội lại đến nhanh như vậy. Nhóm Ứng Hàn Thời vừa lên núi, Hắc Long lập tức cử người bám theo. Nhưng cẩn thận dặn dò đàn em đừng đến quá gần bọn họ mà dùng ống nhòm quan sát từ xa.

      Lúc nhóm Ứng Hàn Thời gặp “người khổng lồ”, đàn em của cũng nhìn thấy hình bóng cực lớn ở phía xa xa, khiến chúng sợ mất mật. Nhận được tin, Hắc Long cảm thấy đám người này đơn giản nên bảo đàn em tiếp tục theo dõi.

      Cho tới khi đứng ở đỉnh núi đối diện dùng ống nhòm quan sát, phát ra đám người máy tí hon, sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, trong lòng Hắc Long ngập tràn niềm vui to lớn. vốn là người chẳng sợ trời đất lẫn ma quỷ, bất kể sinh vật bé kia là gì, chỉ cần chiếm được chúng, chắc chắn đổi đời.

      Sau hồi cân nhắc, liền đưa ra kế sách. Đầu tiên, cho đàn em đốt lượng lớn rễ loại cây có thể khiến con người rơi vào trạng thái hôn mê, để tránh đối mặt trực tiếp với Ứng Hàn Thời và Nhiếp Sơ Hồng, rồi mới bắt các bảo bối tí hon.

      Dưới ánh nắng chói chang, Hắc Long đứng trước cửa hang, hơn mười tên đàn em lăm lăm vũ khí trong tay. Ở dốc núi phía trước, Nhiếp Sơ Hồng, Trang Xung và Cố Tế Sinh nằm sấp dưới đất, vẫn hôn mê bất tỉnh. Người máy Nano hoảng sợ xúm vào chỗ, miệng chúng phát ra thanh ríu rít như chuyện.

      Đàn em của Hắc Long ban đầu còn e ngại, sau đó có tên mạnh bạo bắt người máy lên quan sát rồi ném xuống đất, khiến người máy sợ hãi kêu the thé. Thấy các sinh vật hề chống cự, đám tội phạm liền cười ha hả. Hắc Long lặng lẽ quan sát người máy, khóe miệng nhếch lên.

      “Lão đại, chúng ta làm gì bây giờ?” tên hỏi.

      Hắc Long cất giọng lạnh lùng: “Bắt hết chúng lại, nhốt vào thùng cho tao. Chú ý đừng để con nào chạy thoát. Còn mấy thằng kia trói lại rồi đưa .” ngẩng đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác: “Bọn chúng còn đôi nam nữ nữa. Chúng mày tìm nhanh lên.”

      “Vâng.”

      Đám thuộc hạ tỏa ra tìm kiếm, những người máy ngừng la hét. Hắc Long đứng yên tại chỗ, quan sát xung quanh. Bất chợt nhìn thấy ngón tay của người đàn ông nằm dưới đất khẽ động đậy, hơi sửng sốt, nhưng lập tức cho rằng mình hoa mắt. Bởi khi hít phải khói độc, con người dù khỏe mạnh đến mấy cũng bị ngất ít nhất năm, sáu tiếng đồng hồ, thể tỉnh lại vào lúc này. Nghĩ đến đây, Hắc Long tiếp tục ngắm nhìn đám người máy tí hon.

      Cùng lúc ấy, cành cây rậm rạp cách đó xa, Cẩn Tri hỏi Ứng Hàn Thời: “Đối tượng tìm là ai vậy?”

      Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía ba người đàn ông nằm dưới đất: “Lúc chúng ta gặp người khổng lồ, Tiêu Khung Diễn đo được nguồn năng lượng cực lớn, trong khi người máy vừa qua đời , năng lượng trong con chip của ta cạn kiệt.

      “Lẽ nào… ta dối hay sao?”

      ta biết thân phận của tôi nên khi dối, ta cũng ngờ bị phát .”

      Não bộ Cẩn Tri hoạt động rất nhanh. Thảo nào Ứng Hàn Thời ra mặt nhận đồng hương, ra lúc đó nảy sinh nghi ngờ. bất giác quay sang người đàn ông, dường như lắm mưu mẹo hơn tưởng.

      Ứng Hàn Thời tiếp: “Sau khi chúng tôi đặt bức xạ năng lượng, người máy Nano liền trở nên nóng nảy, bộp chộp, nhanh chóng bị chúng ta phát . Vì vậy, đối phương phải có biện pháp ứng phó. Em có nhận thấy, sau khi phát ra người máy Nano, quá trình chúng ta đuổi theo chúng đến hang động rất thuận lợi, tựa như…”

      Cẩn Tri giật mình, lập tức tiếp lời: “Chúng ta bị dụ đến đó?”
      Trâurjnchan thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 11-2

      Ứng Hàn Thời gật đầu: “Tiếp theo, chúng ta phát ra người máy sắp chết, tìm ra lời giải về truyền thuyết ma quỷ tồn tại ở vùng núi này suốt mấy chục năm, đồng thời được biết con chip sắp cạn kiệt năng lượng. Nếu ai phát ra điều bất thường, vụ này kết thúc ở đây.”

      “Vì vậy, mọi điều chúng ta nhìn thấy chỉ là cảnh tượng mà người nào đó sắp đặt từ trước?”

      “Cũng hẳn. Người máy đó đúng là dân Đế quốc chúng tôi. Hơn nữa, năng lượng của cũng cạn kiệt.”

      “Vậy …” Cẩn Tri nghi hoặc.

      Ứng Hàn Thời dõi mắt về phía xa xa: “Cẩn Tri, những điều Tiêu Khung Diễn giới thiệu về người máy Nano ở hành tinh chúng tôi ra vẫn chưa đầy đủ lắm. Bọn họ được chia thành hai loại, người máy chiến đấu và người máy đồ chơi. Ngoài loại tí hon, người máy đồ chơi còn có loại to bằng người bình thường như chúng ta. Trong con mắt người Trái đất, bọn họ tương tự thằng hề chuyên mua vui cho thiên hạ.”

      Máy liên lạc vang lên tiếng thở dài khe khẽ của Tiêu Khung Diễn. “Bản thể của người máy Nano đồ chơi loại hình lớn rất đẹp.” Ứng Hàn Thời tiếp: “Chức năng biến hình của họ càng hoàn hảo hơn người máy tí hon. Họ có thể biến thành bất cứ vật gì mà họ muốn. Ngoài ra, người máy đồ chơi Nano đều có đặc điểm chung như đỏm sáng, kiêu ngạo, tính tình trẻ con, yếu đuối và thíc h đóng kịch. Nếu có con chip, có sức chiến đấu.”

      Nghe vậy, trong lòng Cẩn Tri sôi sục. suy đoán thể tin nổi dần trở nên ràng trong đầu .

      “Cẩn Tri, kế hoạch lên núi của chúng ta chỉ có mấy người biết. Hơn nữa, đối phương cũng phải biết trước mấy tiếng đồng hồ mới có thể bố trí hình bóng hoàn hảo đến thế. Mục đích của là muốn chúng ta dừng bước ở đây.”

      Cẩn Tri chợt nhớ tới dáng vẻ của ta khi ngồi sườn núi uống rượu và ca hát, nhớ tới thái độ kiên nhẫn và dịu dàng của ta với bọn trẻ, nhớ tới chuyện ta bế Tiểu Kiệt cúi thấp người cám ơn khi thằng bé được cứu thoát, nhớ tới đôi mắt sáng ngời gương mặt bình thường của ta. cũng nhớ tới cảnh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cất cao tiếng hát “Khoang tàu vũ trụ của em, phát ra ánh sáng vàng”.

      Trong lòng chứa muôn vàn tâm tình phức tạp, cổ họng Cẩn Tri trở nên khô rát, chẳng thể thốt ra lời.

      Sắc mặt Ứng Hàn Thời vẫn rất điềm tĩnh, ánh mắt nhìn người đó lộ vẻ ôn hòa. Người đàn ông nằm sấp dưới đất từ từ cuộn chặt hai bàn tay. Đám tội phạm vẫn cười và bận rộn, hề để ý đến ta. Giây tiếp theo, ta đột nhiên chống tay xuống đất, đứng bật dậy.

      Nhanh chóng có kẻ phát giác, há hốc mồm nhìn ta. Hắc Long cũng giật mình, gầm tiếng, mấy tên thuộc hạ lập tức bao vây người đàn ông.

      ta lau vết bùn đất mặt, chậm rãi ngẩng đầu, đồng thời cất giọng nhàng: “Tôi mất bao công sức mới xử lý êm xuôi vụ này, ngờ lại bị các ngươi phá hoại.”

      Đám tội phạm ngây ra, nhất thời ai dám động thủ. Người đàn ông giơ tay chỉnh lại áo xống, sau đó nhìn thẳng vào bọn chúng, cười khẽ tiếng: “Các ngươi đúng là lũ người Trái đất tham lam và ngu xuẩn.”

      Để có thể nhìn Cố Tế Sinh, Cẩn Tri nằm sấp xuống cành cây, còn Ứng Hàn Thời chống tay đầu , khiến hai thân thể áp sát.

      “Ứng Hàn Thời!” gọi khẽ tên . cúi đầu chờ tiếp.

      “Người Trái đất các gọi tôi là người ngoài hành tinh… Người Trái đất các ngươi đúng là ngu xuẩn…” lẩm bẩm: “Có phải người ngoài hành tinh các mỗi khi bị lộ thân phận đều thẹn quá hóa giận, đến câu thoại cũng na ná như nhau?”

      Ứng Hàn Thời mỉm cười. Vừa định lên tiếng, đột nhiên phát mình ở rất gần Cẩn Tri. Tai ở ngay dưới cằm , còn lưng cũng chạm vào lồng ngực .

      Mặt dần ửng đỏ, còn đôi mắt vẫn dõi thẳng về phía trước. thầm đặt cánh tay còn lại xuống bên cạnh người . Như vậy, hoàn toàn ở trong lòng .

      Cẩn Tri hề để ý đến người đàn ông sau lưng mà tập trung tinh thần quan sát Cố Tế Sinh ở bên dưới.

      Khi Cố Tế Sinh dứt lời, đám tội phạm ngây ra vài giây rồi bật cười hô hố. Chúng nhìn ta như nhìn tên ngốc.

      “Thằng này bị thần kinh rồi, tưởng mình là người ngoài hành tinh cơ đấy.”

      “Ôi trời, còn người Trái đất nữa chứ… Ha ha ha!”

      Trong bọn chúng, chỉ mình Hắc Long cười. liếc qua đám người máy tí hon rồi dừng lại ở Cố Tế Sinh, trong lòng dội lên nỗi bất an. lập tức đưa mắt ra hiệu cho đàn em. Bọn chúng hiểu ý, từ từ bao vây Cố Tế Sinh. Trong khi đó, Hắc Long lặng lẽ lùi về phía sau, tránh xa đám đông.

      Cố Tế Sinh yên lặng nhìn chúng, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đúng lúc này, tên tội phạm ở đằng sau ta vung con dao bầu. Cố Tế Sinh quay đầu, nhanh như chớp tung chân về phía đối phương. Tên đó hét lên tiếng, bị ta đạp văng ra xa cả chục mét, cuối cùng đập người vào thân cây rồi rơi xuống đất, nằm bất động.

      Cả đám tội phạm, bao gồm cả Hắc Long đều sững sờ. Người bình thường thể có sức mạnh lớn đến vậy, cho dù là cao thủ võ thuật chăng nữa.

      Cố Tế Sinh nở nụ cười lạnh lùng: “Đáng sợ ? Còn có chuyện đáng sợ hơn chờ các người đấy.”

      Đám tội phạm vẫn hề phản ứng.

      chạc cây, Cẩn Tri ngờ Cố Tế Sinh lại lợi hại đến thế. bất giác ngoảnh đầu liếc Ứng Hàn Thời. biết trong hai người, ai giỏi hơn ai? Trông vẫn điềm tĩnh như thường lệ, chắc lợi hại hơn người đàn ông kia rồi.

      Máy liên lạc vang lên thanh cảm thán của Tiêu Khung Diễn: “Chậc chậc, quả nhiên là sinh vật đồ chơi chưa từng được huấn luyện, đánh người theo kiểu đơn giản và thô bạo quá !”

      Lúc này, dưới đất đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi. Đám tội phạm tựa hồ bắt gặp cảnh tượng đáng sợ, đều quay đầu bỏ chạy.

      Cố Tế Sinh vẫn đứng yên chỗ, nhưng làn da để lộ ra bên ngoài quần áo như mặt, cổ và tay đều xuất những vết rạn nứt chằng chịt, chớp mắt lan rộng ra toàn thân ta.

      Cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, Cẩn Tri trố mắt, ngón tay bấu vào cành cây. Giây tiếp theo, cả người Cố Tế Sinh tan vỡ thành vô số mảnh vụn xíu, nhưng chúng vẫn dính vào nhau nên vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt ta. Khóe miệng ta lại cong lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo.

      Hình dạng của ta đột nhiên thay đổi. Những mảnh vụn nhanh chóng tách ra rồi chồng lên cao, thành vật dài, đầu nhọn và sắc. Các mảnh vụn tựa như hạt xoay tròn với tốc độ rất nhanh, phát ra thứ ánh sáng màu trắng bạc.

      Đám tội phạm sợ đến mức hồn bay phách tán, chạy tán loạn. Tuy nhiên, dòng hạt đó rời khỏi mặt đất, như mũi tên sắc nhọn lao theo bọn chúng.

      Chuyện xảy ra sau đó cũng dễ đoán. Vật thể màu trắng bạc vô cùng linh hoạt, đâm hết tên này đến tên khác. Nhiều tên bị lộn vòng trung rồi va vào thân cây lớn, kêu gào thảm thiết rồi bất tỉnh.

      Chỉ trong giây lát, khu vực sườn núi lại trở nên yên tĩnh. Dòng hạt từ từ hạ xuống đất, biến thành Cố Tế Sinh.

      ta đứng yên ở đó, đầu cúi thấp, hai tay buông thõng bên người, cũng biết nghĩ gì nhưng dáng vẻ rất độc.

      “Ha…” ta cười khẽ tiếng.

      Cẩn Tri chăm chú theo dõi, bên tai chợt vang lên tiếng Ứng Hàn Thời: “Chúng ta xuống !”

      “Vâng.”

      giơ tay ôm thắt lưng . cũng lập tức ôm vai theo phản xạ. Cẩn Tri chợt phát , động tác của Ứng Hàn Thời dường như khác trước. Tuy tư thế vẫn vậy nhưng trước kia đều dùng cánh tay “kẹp” người cách cứng nhắc. Có lúc “kẹp” ngang eo, mà là vùng lưng khiến rất thoải mái. Còn bây giờ, ôm thắt lưng bằng tay, thậm chí kéo vào lòng để tựa vào ngực . Những lúc như thế, trái tim lại đập liên hồi. Ngoài ra, còn đỏ mặt như lúc mới bắt đầu chạm vào nữa.

      Trong chuyện ôm phụ nữ, hình như trở nên lão luyện hơn phải. Khi ý nghĩ này vụt qua tâm trí Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời bế nhàng đáp xuống đất.

      Nghe tiếng động, Cố Tế Sinh liền quay đầu về phía bọn họ. Ứng Hàn Thời đặt Cẩn Tri xuống cạnh Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung, hai người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh: “Em ở đây lúc !”

      “Vâng.”

      tháo đồng hồ liên lạc tay đưa cho rồi thong thả về phía Cố Tế Sinh.

      Cẩn Tri dõi theo bóng lưng , tự dưng có dự cảm hai người đàn ông động thủ.

      Cố Tế Sinh mỉm cười: “Tôi từng nghi ngờ .”

      Ứng Hàn Thời đứng cách ta mấy bước, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt thay đổi.

      Cố Tế Sinh quan sát vài giây rồi đưa mắt về phía Cẩn Tri: “ ấy cũng giống chúng ta sao?”

      .”

      Cố Tế Sinh gật đầu: “Tôi cũng đoán phải. Phụ nữ Diệu Nhật đâu có ngốc nghếch như ấy.”

      Cẩn Tri nghe những lời này nên lập tức cất cao giọng: “Ừ, tôi ngốc đấy, ngốc đến mức bày ra nhiều trò mà vẫn bị phát là người ngoài hành tinh.”

      Cố Tế Sinh nghẹn họng, nhất thời thốt ra lời. Khóe mắt thấp thoáng nụ cười, Ứng Hàn Thời cất giọng hòa nhã: “Cẩn Tri, đừng nhạo báng ta.”

      Sắc mặt Cố Tế Sinh càng u ám hơn. ta “hừ” tiếng: “ có vẻ tin tưởng ta nhỉ?”
      Trâurjnchan thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 11-3

      Hai người im lặng lúc, Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Diệu Nhật rơi, Ngân hà còn đế quốc.”

      Cố Tế Sinh vẫn lên tiếng, Ức Hàn Thời lại hỏi: “Người máy vừa qua đời là thế nào với vậy?”

      Cố Tế Sinh cất giọng biếng nhác: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Chúng tôi cùng lên chiếc phi thuyền bỏ trốn. Lúc đáp xuống Trái đất, năng lượng của ta cạn kiệt nên tôi chôn cất ta. Hai hôm trước, tôi mới đào xác ta lên để diễn kịch cho mọi người xem.”

      ta nhướn mày hỏi Ứng Hàn Thời: “ đến đây vì con chíp đấy à?”

      “Đúng vậy.”

      Hai người đàn ông bắt đầu vào chủ đề chính, Cẩn Tri dỏng tai lắng nghe. Ai ngờ Cố Tế Sinh đột nhiên biến sắc mặt, cất giọng lạnh nhạt: “Tôi bao giờ nhả con chip. muốn đoạt cứ thử !”

      Vừa dứt lời, ta liền biến thành dòng hạt có tạo hình mũi nhọn với tốc độ còn nhanh hơn trước đó. Tiếp theo, mũi nhọn phóng về phía Ứng Hàn Thời.

      Ứng Hàn Thời nghiêm mặt. Cẩn Tri cũng giật mình, thanh bực tức của Tiêu Khung Diễn ở đầu kia truyền tới: “Chưa xong xuất chiêu, sinh vật đồ chơi này nóng tính quá .”

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ứng Hàn Thời vọt như tên bắn, cách xa mấy chục mét. Vật thể màu bạc đâm hụt vào khí, thuận đà đập vào thân cây. Tuy nhiên, nó nhanh chóng quay đầu, đuổi theo Ứng Hàn Thời.

      Ứng Hàn Thời lơ lửng trung, đôi tai nhọn và cái đuôi lộ ra ngoài. Thần sắc của mang vẻ thanh lạnh và cứng rắn như lúc đối phó với đám tội phạm hôm trước.

      Tiêu Khung Diễn lại cất giọng cảm thán qua máy liên lạc: “Wow! Tiểu Sinh lượm được con chip ghê gớm đấy. Sức chiến đấu của ta đạt đến mức S rồi.”

      Cẩn Tri hiểu phân cấp của bọn họ nên hỏi : “Liệu Ứng Hàn Thời có thể đánh thắng ?”

      Tiêu Khung Diễn bật cười: “Tiểu Tri hỏi câu này hơi thừa rồi, cứ xem là biết ngay ấy mà.”

      Trong lúc hai người chuyện, Cố Tế Sinh gần đuổi kịp Ứng Hàn Thời. Vật thể màu bạc lại lần nữa biến hình, tách ra thành vô số mũi tên ánh sáng sắc nhọn lao vun vút về phía .

      Cẩn Tri hét lên tiếng: “Cẩn thận!”

      Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời vung cánh tay, đồng thời lên tiếng: “Xuống !”

      luồng sáng trắng hình trăng lưỡi liềm xuất giữa trung. Luồng sáng ấy vô cùng chói lọi, khiến Cẩn Tri có cách nào nhìn thẳng vào nó. Trong giây lát, luồng sáng lan tỏa như hồ nước, cũng giống sóng xung kích mạnh nhất, lập tức bao phủ lên dòng hạt đó.

      “Ối…” Cẩn Tri lờ mờ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Cố Tế Sinh. Ngay sau đó, vật thể thoát khỏi luồng sáng, tựa như bị trọng thương nên đâm thẳng xuống đất.

      Màng nhĩ đau buốt, Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn người đàn ông cũng từ từ hạ xuống mặt đất. Đúng lúc này, dòng hạt lại nảy lên, quay đầu về dốc núi như muốn chạy trốn.

      Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời phản ứng rất nhanh. Thân hình vụt như tia chớp, loáng cái bắt kịp Cố Tế Sinh.

      tiếng va chạm kịch liệt vang lên, luồng sáng biến mất. Cả người Cố Tế Sinh bị đè vào thân cây, gương mặt ta tái nhợt, vết rạn nứt ngoằn ngoèo vẫn chưa tan biến hết.

      Ứng Hàn Thời đứng sau, khống chế ta bằng tay. Cố Tế Sinh muốn giãy giụa nhưng thể nhúc nhích.

      phục chưa?” Ứng Hàn Thời cất giọng điềm đạm.

      Cẩn Tri thở phào nhõm. Lần trước đối phó với đám tội phạm, biết ra tay nhanh, mạnh và chuẩn xác đến mức nào. Nhưng hôm nay, mới được chứng kiến tung vũ khí ánh sáng. Vào thời khắc này, khống chế Cố Tế Sinh bằng dáng vẻ uy nghiêm bức người. Tâm trạng của có chút phức tạp khi nhìn thấy khía cạnh khác bên trong người đàn ông trầm tĩnh và dịu dàng đó.

      “Rốt cuộc là ai?” Cố Tế Sinh hỏi.

      người sống lưu vong như .”

      Cố Tế Sinh cười lạnh tiếng: “Dù có giết tôi, tôi cũng đưa con chip cho . Tôi cho phép bất cứ người nào lợi dụng năng lượng của con chip để đạt mục đích của mình.”

      Ứng Hàn Thời đột nhiên buông người ta rồi lùi lại phía sau bước. Cố Tế Sinh hơi kinh ngạc, quay đầu về phía .

      “Tôi chưa từng cướp con chip của .” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng.

      Cố Tế Sinh im lặng nhìn .

      “Tôi còn hứng thú với bất cứ cuộc chiến tranh hay chiến đấu nào.” Ứng Hàn Thời tiếp: “Tôi tìm cũng với mục đích bảo vệ con chip. khi tôi đo ra năng lượng của nó người khác cũng có thể làm được. Sức chiến đấu của mới đạt đến mức S, nếu chúng đến cướp con chip giải quyết ra sao?”

      Sắc mặt Cố Tế Sinh dịu nhiều, ta lạnh lùng đáp: “Nếu bọn chúng đến cướp, tôi cũng nhất quyết giao cho chúng.”

      “Nếu chúng đem tính mạng của Nhiếp Sơ Hồng và bọn trẻ uy hiếp sao?”

      Cố Tế Sinh lặng thinh.

      có hai lựa chọn.” Ứng Hàn Thời : “ là giao con chip cho tôi giữ, khi nào xác định còn bất cứ uy hiếp nào, có thể lấy nó về. Hai là cùng tôi, tôi bảo vệ lẫn con chip.”

      Nghe đến đây, Cẩn Tri bất giác nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. xa và làm nhiều việc như vậy phải nhằm mục đích chiếm đoạt con chip có nguồn năng lượng to lớn mà là để bảo vệ người khác. Người đàn ông này đúng là chính trực từ cốt tủy.

      Cố Tế Sinh đáp: “Tôi rời xa bọn trẻ. bảo mục đích của mình giống tôi, chỉ muốn bảo vệ con chip, để nó rơi vào tay kẻ xấu. Dựa vào cái gì khiến tôi có thể tin , rằng phải là người có mưu đồ đen tối, trục lợi cho bản thân?”

      Ứng Hàn Thời còn chưa trả lời, Cẩn Tri lên tiếng: “Tế Sinh, hãy ngẫm nghĩ lại . Nếu muốn đoạt con chip ấy bắt nhả ra từ lâu, cần gì phải giúp cứu Tiểu Kiệt, còn nhiều lời như vậy?”

      Cố Tế Sinh liếc cái, nhưng phản bác.

      “Với danh nghĩa Tinh Lưu, xin hãy tin tưởng giao phó cho tôi.”
      (Tinh Lưu (Star-Drift) có nghĩa là “ngôi sao trôi dạt”)

      Cẩn Tri giật mình. Tinh Lưu là gì thế?

      Cố Tế Sinh sững sờ: “ là Tinh Lưu ư?”

      Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu.

      “Nhưng Tinh Lưu trong truyền thuyết chẳng phải chết rồi hay sao?” Cố Tế Sinh tỏ ra tin.

      “Tôi vẫn còn sống.” .

      Cẩn Tri lặng lẽ quan sát bọn họ. Sắc mặt Cố Tế Sinh vụt qua vô số xúc cảm, cuối cùng ta mỉm cười: “Tôi nên sớm đoán ra mới phải. Người bán thú có vũ khí ánh sáng, tốc độ còn nhanh hơn sao băng, ngoài Tinh Lưu ra còn ai vào đây nữa.”

      đến đây, Cố Tế Sinh đột nhiên quỳ xuống, cất giọng chân thành và nghiêm túc: “Nếu ngài đúng là Tinh Lưu tôi bằng lòng giao lại con chip cho ngài mà có bất cứ đòi hỏi nào.”

      Cẩn Tri kinh ngạc khi việc đột ngột thay đổi. Ứng Hàn Thời vẫn tỏ ra bình thản, tuy nhiên, ánh mắt lộ vẻ hòa nhã.

      “Tiểu John!” Cẩn Tri gọi chàng người máy.

      “Tôi đây.”

      “Tinh Lưu là gì thế?”

      “Là biệt hiệu của Boss, sao vậy?”

      Câu trả lời này cũng bằng . Vừa định hỏi tiếp, Cẩn Tri liền nghe thấy thanh quen thuộc: “Wow!:

      Cẩn Tri liền quay đầu, phát Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung biết ngồi dậy từ bao giờ, chăm chú theo dõi Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh.

      Cẩn Tri lập tức lên tiếng: “Các tỉnh lại từ lúc nào thế?”

      Trang Xung đáp: “Tôi biết. Tôi bị chấn động phát nên tỉnh ngay.”

      “Chúng tôi tỉnh lại từ lúc Ứng Hàn Thời tung vũ khí ánh sáng.” Nhiếp Sơ Hồng mở miệng.

      Cẩn Tri biết gì hơn.

      sườn núi cách đó xa, nghe thấy tiếng chuyện, Ứng Hàn Thời và Cố Tế Sinh đồng thời ngoảnh đầu về bên này. Ứng Hàn Thời vẫn để lộ đôi tai nhọn và cái đuôi ve vẩy ở sau lưng, trong khi Cố Tế Sinh vẫn ở tư thế quỳ dưới đất, gương mặt còn vài vết rạn nứt.

      Hết chương 11
      khahanhl, Trâu, caoduong2 others thích bài này.

    5. rjnchan

      rjnchan New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      8
      :yoyo45:
      amylee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :