1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 49.2

      Edit:Tiểu Huyên

      Nhà họ Trần.

      Hôm nay là sinh nhật đứa con hoạt bát đáng của Trần Ngộ Bạch, nhưng mà này sáng hôm nay thức dậy được cao hứng lắm: mấy ngày nay biết là người nào rải tin đồn khắp nơi, rằng bố bé làm cho bé bữa tiệc sinh nhật vô cùng cao quý xa hoa! Sau đó khiến cho dư luận xôn xao, người người đều muốn tới tham gia bữa tiệc này để thể thân phận và địa vị tôn quý của bản thân cùng với quan hệ thân mật với Lương thị.

      Tất nhiên vốn có bữa tiệc như vậy! Nhưng vì để tránh lời đồn đại mang đến phiền phức, năm nay bé chỉ có thể trải qua sinh nhật ở trong nhà của mình.

      Sinh nhật ở nhà phải ăn những thức ăn chiên nóng, cho nên sáng sớm hôm nay Trần nhị tiểu thư rời giường bắt đầu lo lắng yên, cực kỳ buồn bực.

      Nhưng mà đến trưa bé được chữa khỏi, bởi vì có ca ca vô cùng đẹp trai đến nhà!

      Hai mắt bé tỏa ra trái tim màu hồng bắn đến ca ca, vị ca ca kia vốn lúc vào cửa thể nào vui nổi liền cười, cười với bố bé: “Học trưởng, nhìn em trẻ tuổi như vậy sao?”

      Bố của bé liền nâng gọng kính mũi, bình tĩnh : “ có. Chắc là nó phân biệt chỉ số thông minh của với cậu, nên chỉ có thể gọi cậu như vậy thôi.”

      Ca ca đẹp trai giật giật khóe miệng…..Dáng vẻ giận dám .

      Mặc dù ca ca đẹp trai giống như có chút gì đó…..sợ hãi. Nhưng mà người sợ hãi bố của bé cũng nhiều, huống hồ ca ca đẹp trai và mẹ đều mang quà tặng bé và chị bé, quà chất đầy phòng khách! Có thể phải bóc rất lâu! Lâu đến mức có thể bỏ qua bàn cơm trưa đáng sợ mẹ làm nguyên buổi sáng!

      Trần nhị tiểu thư rất thích rất thích vị ca ca đẹp trai này!

      Trong phòng khách thanh mở quà cùng với tiếng cười vui vẻ truyền đến liên tục, trong phòng ăn, trước bàn ăn chỉ có hai người đàn ông ngồi.

      Mặc dù Thịnh Thừa Quang có chút yên lòng, vẫn rất lễ phép hỏi: “Đợi mấy đứa bé tới ăn chung !”

      cần, bọn nó cũng đói.” Trần Ngộ Bạch mặt đổi sắc gắp khối thịt viên vào trong bát cho , “Chúng ta ăn .”

      Hồn Thịnh tổng chu du bên ngoài đề phòng có bẫy, gắp lên ăn liền, sau đó cuối cùng cũng biết…..Tại sao cần chờ mấy đứa ăn cùng.

      cũng rất muốn phòng khách mở quà…..

      Thịnh Thừa Quang che miệng, vẻ mặt rất đặc sắc, tâm tình Trần Ngộ Bạch vui vẻ cười khẽ: “Như thế nào? Tay nghề chị dâu cậu như thế nào?”

      Có những lời này rồi, nếu Thịnh Thừa Quang còn dám nhổ ra, đó chính là đánh thẳng vào mặt của Trần phu nhân!

      Thịnh tổng đành phải uống thêm ngụm nước, đưa khối thịt viên cứng như đá….nuốt sống xuống.


      Trần Ngộ Bạch nhìn nuốt , bỗng nhiên có vài phần cảm giác hùng đau tiếc hùng đối với , rót cho ly rượu an ủi, ngay cả giọng xưa nay lạnh lùng cũng ấm thêm mấy phần: “Mấy ngày trước gặp được Ngôn Tuấn, nghe người bên kia còn thực dám xuống tay với cậu?”

      “Ưmh.” Thịnh Thừa Quang đau răng, mồm miệng có chút : “Chó cùng rứt giậu…..Khó tránh khỏi.”

      “Nghe cắt phanh xe của cậu hả?” Trần Ngộ Bạch nhíu lông mày, vẻ mặt có chút đồng ý : “Trước khuyên cậu nhiều lần, hành động của cậu có phần quá nhanh và mạnh rồi.”

      Màu sắc trong con ngươi của Thịnh Thừa Quang hơi tái , giọng cũng vậy: “ sao…..Nhưng mà, em còn sợ kịp thời gian nữa đấy.”

      Trần Ngộ Bạch hiểu, trong lòng ưu sầu hơn. Uống với ly, lúc sau, trầm giọng hứa hẹn : “Người ở địa bàn của , cậu cần phải lo lắng cho ấy. Hơn nữa bên Chu Tuấn còn nhờ Chu Yến Hồi, bây giờ ấy có vác trăm vạn tiền mặt đường, cũng có người nào dám chạm ngón tay của ấy.”

      Thịnh Thừa Quang vừa nghe thấy liền nghĩ thầm: có người dám chạm đầu ngón tay của ấy, nhưng mà có hỏi đường!

      cau mày uống ly, giọng bỗng trở nên lạnh lùng, : “Em biết, ấy rất tốt!”

      chàng này giây mùa xuân giây mùa mưa, đúng là bệnh thần kinh—khóe miệng Trần Ngộ Bạch giật giật, bỗng nhiên muốn để ý đến nữa.

      Nhưng im lặng lúc lâu, Thịnh Thừa Quang chợt dùng vẻ mặt và giọng sầu muộn hỏi : “ thực khẳng định khoa phụ sản bệnh viện kia là tốt nhất sao? Chắc chắn sao?”

      Vỗn dĩ vì đồng bệnh tương liên(cùng cảnh ngộ thông cảm nhau) mà người đàn ông núi băng kia mới ôn hòa chút, giọng trong nháy mắt trở về độ: “Thịnh Thừa Quang, vấn đề này cậu hỏi lần thứ ba rồi.”

      “A…., xin lỗi xin lỗi!” Thịnh Thừa Quang vội vàng rót rượu cho học trưởng nhà mình, uống hai ly, nhịn được lại dặn dò : “ ấy máu Rh tính, loại máu này rất hiếm thấy, cho nên trước tiên nhất định phải chuẩn bị máu truyền trước tốt .”

      “…..” Cho dù là Trần Ngộ Bạch lấy danh núi băng ngàn năm nổi danh hậu thế, lúc này cũng nhịn được sắp nứt mặt nạ lạnh lẽo mặt ra, “Thịnh Thừa Quang, cậu là Repeater sao?!” chịu đựng hỏa khí hỏi.

      (Repeater: là thiết bị lặp tín hiệu. @@)

      Thịnh Thừa Quang nghĩ thầm dù sao cũng mất thể diện, còn nghiêm túc xác nhận thêm lần nữa: “Người cung cấp máu trước ba tháng phải làm kiểm tra, báo cáo kiểm tra sức khỏe em muốn tự mình xem, xin nhờ !”

      có!” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng, “Đến lúc đó cậu tự mình bay tới truyền máu cho ấy !”

      Mặc dù chắc chắn phải là lời , nhưng mà trong nháy mắt Thịnh Thừa Quang vẫn nổi giận, bắn ra ánh mắt hung ác, nhưng mà gặp phải Trần Ngộ Bạch sợ cậu ta sao? Chợt nhíu mày, muốn giơ tay lên ném đĩa lên mặt ! Nhưng mà bà chủ Trần cùng với hai con nghe tiếng động từ phòng khách tới, Trần Ngộ Bạch ngay trước mặt vợ và con lại thay đổi động tác tay, đem toàn bộ đĩa thịt viên gạt vào trong bát Thịnh Thừa Quang: “Cậu thích ăn thêm chút, đừng khách khí.”

      Lúc này bệnh thần kinh lúc có lúc của Thịnh Thừa Quang bình phục, tinh thần minh mẫn, cho nên nhìn thoáng qua mặt của học trưởng nhà mình, khẽ cắn môi, bắt đầu vùi đầu ăn đĩa đá chiên— là thịt viên chiên.

      Lúc ca ca đẹp trai ăn thịt viên, tiếng cắn vang lên “kẽo kẹt”! Trước khi Thịnh Thừa Quang rời , phát hai con nhà họ Trần đều dùng vẻ mặt hết sức sùng bái nhìn mình.

      Quả nhiên là ăn nhiều trẻ hơn. Thỉnh tổng vuốt quai hàm sưng lên ê ẩm đến chết lặng nghĩ thầm.

      Lại có thể có người ăn đồ ăn mẹ làm, còn sống ra khỏi nhà! Nội tâm hai con nhà họ Trần reo hò!
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Chris3 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 50(1)

      Editor: lila2211

      Mặc dù biểu diễn nuốt sống thịt viên, học trưởng cũng so đo, nhưng mà Thịnh Thừa Quang còn phải bay đến thành phố G chờ ngày Tử Thời sinh nữa.

      Ngày Tử Thời lên cơn đau bụng, còn sớm hơn ngày dự sinh hai mươi ngày, tất cả mọi người đều kịp trở tay. Lúc ấy Thịnh Thừa Quang ngồi ăn tối cùng đám lão gia nắm trong tay cổ phần của Thịnh thị, hơn phân nửa số người ngồi ở đó từng hoặc suy nghĩ muốn chết, vậy mà khí bàn ăn lại cực kỳ ấm áp giống như bữa tiệc gia đình chân chính, bỏ qua những ánh mắt đưa qua đưa lại, giống cảnh gia đình sum vầy. Trợ lý riêng của Thịnh Thừa Quang mang mặt nụ cười công thức hóa, khi ta kề vào bên tai Thịnh Thừa Quang mấy câu, Thịnh Thừa Quang vừa nghe vừa gật đầu, ngay cả khóe miệng câu lên kia cũng hạ xuống, vẻ mặt nhõm khoái trá để cho trợ lý xuống.

      Bữa tối ghê tởm này kết thúc cũng hơn chín giờ tối, Thịnh Thừa Quang chút hoang mang tạm biệt với các vị trưởng bối, sau đó dưới bảo vệ của đám hộ vệ nhanh chậm ngồi vào trong xe, giọng trấn định căn bản nghe ra chút run rẩy: " sân bay."

      Ngày này ở Thành phố G mưa to, từ trưa đến tối vẫn chưa dứt, lúc này thời tiết dường như rất tệ, tất cả chuyến bay cũng bị hủy bỏ, có thuê máy bay cũng vô ích. Thịnh Thừa Quang ra lệnh đưa máy bay tư nhân của Thịnh Minh Hoa đến, làm kinh động đến Thịnh Minh Hoa, bà cùng Triệu Hoài Chương hai vợ chồng mạo hiểm vượt mưa to từ nhà cũ chạy tới.

      đường Thịnh Minh Hoa cũng đoán được chuyện gì xảy ra, đến nơi này lại nhìn thấy ánh mắt yên tĩnh của Thịnh Thừa Quang, lúc này bà mới thở phào nhõm, sau đó lại tận tình khuyên bảo : "Tình hình thời tiết như thế này máy bay khẳng định thể cất cánh, hơn nữa bây giờ lại là ban đêm. Mà theo như báo cáo nhanh nhất cũng phải sau bốn tiếng nữa, cháu chờ trời sáng hãy qua đó ."

      Có vẻ như Thịnh Thừa Quang nghe thấy lời bà , quay đầu lại với trợ lý: " cần để ý gì cả, tiếp tục thúc giục bên kia ."

      Thịnh Minh Hoa nổi giận, trực tiếp đuổi trợ lý của ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, cất cao giọng với cháu trai: "Cậu lại phát bệnh thần kinh đúng ?"

      "," Thịnh Thừa Quang đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra tầng mưa bay bên ngoài, giọng rất bình thường: "Thành phố C bên kia có chuyện rất quan trọng, cháu nhất định phải qua đó xử lý ngay bây giờ."

      "Cậu cần phải mượn cớ, khiến người khác hoài nghi chắc?" Thịnh Minh Hoa cực kỳ tức giận, "Nhìn cậu liều mình chạy đến bên kia như vậy, có ai mà biết cậu cất giấu bảo bối ở đó?"

      Thịnh Thừa Quang bị chạm vào trúng điểm yếu, ánh mắt nhìn bà như hai thanh kiếm sắc bén, tràn đầy sát khí làm cho bà bỗng chốc rùng mình.

      Sau đó bà nổi giận rồi!

      Lúc này Triệu Hoài Chương kịp thời chạy ra, tới kéo Thịnh Minh Hoa ra, thấp giọng dụ dỗ bà, đưa bà đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

      Ông trở lại lần nữa, bước chân tới nhàng chậm chạp, đến bên cạnh cửa sổ, vỗ vỗ vào bờ vai cứng ngắc của Thịnh Thừa Quang, giọng ôn nhu với : "Tới đây ngồi lúc."

      Thịnh Thừa Quang nhúc nhích, đứng ở bên cửa sổ như cũ, ánh mắt trầm nhìn ra màn mưa to bên ngoài cửa sổ trong bóng đêm.

      Phòng VIP của sân bay có cung cấp cà phê nóng, Triệu Hoài Chương rót hai cốc, đưa cho cốc, lúc này lại nghe được thấp giọng : "Cảm ơn."

      Cổ họng cũng khàn khàn.

      Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hai người đàn ông sóng vai đứng bên cửa sổ, ngoài cửa mưa vẫn tầm tã, trong bóng tối nước mưa giống như là nước mắt tức giận, mãnh liệt dừng, làm cho người ta cách lớp thủy tinh cũng cảm thấy tuyệt vọng.

      Thịnh Thừa Quang lúc này cảm thấy bất lực đến tuyệt vọng!

      "Chú hối hận sao?" Qua lúc lâu, nhìn bức tranh đêm mưa bên ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.

      "Hối hận với ai đây? Với Tề Quang hay là với Tử Thời?" Triệu Hoài Chương lại cười, dịu dàng mà bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đến gần như thê lương, "Trước kia lúc còn trẻ, mỗi lần ta làm chuyện gì cũng đều cảm thấy hối hận, nhưng là rồi sau này ta cũng hối hận. Luôn muốn lúc đầu làm như thế nào mới tốt... Nhưng mà Thừa Quang, nếu bắt đầu động tâm, vậy những chuyện tiếp theo đó cũng khó lòng kiểm soát được. Còn về chuyện có hối hận hay , chỉ có thể là bản thân mình gánh chịu." Ánh mắt ông chuyển từ bên ngoài cửa sổ về phía người trẻ tuổi, "Cho nên ta rất bội phục cháu."

      Cháu có thể thản nhiên chịu trách nhiệm cho tình cảm của mình... Mà ta cả đời cũng thể.

      Hai người đàn ông sau đó liền im lặng.

      Thịnh Minh Hoa ở phòng bên cạnh, những lời như vậy khỏi có chút tàn nhẫn với bà. Nhưng mà dưới tình huống Thịnh Thừa Quang muốn tìm mọi cách bay đến đó, ở bên cạnh cái người sinh con cho kia, vừa lúc cần đến đề tài này.

      "... là oan oan tương báo* đến bao giờ đây?" Lại qua lâu, Thịnh Minh Hoa thở dài câu như vậy.

      *oan oan tương báo: ân oán kéo dài.

      Triệu Hoài Chương cúi đầu nhàng thổi chén cà phê nóng bỏng kia, hơi nước bốc lên mặt, hốc mắt hơi hơi đỏ.

      Cứ như vậy, Triệu Hoài Chương ở bên cạnh Thịnh Thừa Quang trong phòng chờ của sân bay cả đêm.

      Hai người chuyện với nhau, Triệu Hoài Chương vẫn lẳng lặng ngồi ghế, còn Thịnh Thừa Quang từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cửa sổ. Ánh sáng bên ngoài dần dần át ánh điện trong phòng, mưa cũng ngừng, ánh nắng sớm còn chưa xuất , nhưng trời xanh trong mây.

      Nhân viên làm việc ở sân bay đưa đến bữa ăn sáng nóng hổi, thuận tiện thông báo có thể chuẩn bị lên máy bay, Thịnh Thừa Quang cầm ly cà phê qua đêm lạnh ở tay bỏ qua bên, đứng dậy lên phía trước "Cảm ơn" với Triệu Hoài Chương.

      Triệu Hoài Chương ngồi ở đó ăn bát cháo trắng có chút nóng, nếp nhăn do năm tháng để lại sau đêm chưa ngủ có vẻ nặng nề, ông ngẩng đầu với chàng trai trẻ tuối trước mặt: "Ta cũng vậy."
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 50(2)

      Editor: lila2211

      Trong khoảng thời gian chuẩn bị cất cánh này, từ thành phố C truyền đến chút tin tức: Mặc dù đau đêm, nhưng mà sáng ra Tử Thời ăn được nửa quả trứng gà, được truyền dịch dinh dưỡng, còn chủ động muốn ăn sô la... Mặc dù Thịnh Thừa Quang vẫn im lặng khi nghe tin này, nhưng trong lòng cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.

      Ngồi ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài làm nhớ đến tối hôm qua.

      Triệu Hoài Chương cảm thấy bội phục chỉ bởi tình cảm kiên định của , mà còn bởi Tử Thời: thân phận bố của Tử Thời, cũng làm Thịnh Thừa Quang cảm thấy hổ thẹn.

      cũng có cảm giác mình là người tốt.

      Bố mẹ mất sớm khi còn bé, chỉ có là người duy nhất bỏ ra cả tuổi thanh xuân cho , mỗi ngày bắt đầu, Thịnh Thừa Quang cũng hi vọng là mình mau lớn lên. đọc được ký túc xá trường đại học ở thế giới nổi tiếng cực kỳ khắc nghiệt, bao nhiêu người bị bố mẹ ép buộc vào học, biến thái như Trần Ngộ Bạch cũng là nghe bố mẹ điều kiện tốt lắm mới bằng lòng , cho cùng chỉ có Thịnh Thừa Quang chờ đợi được tình nguyện đăng ký vào.

      Khi đó hi vọng mình dù ở tình huống cách nào có thể giúp đỡ cho được, cũng làm gánh nặng cho .

      Sau đó lại đưa Thịnh thị vận hành rất tốt, kết hôn, có Tề Quang, bắt đầu cảm thấy nên để lại Thịnh thị cho Tề Quang, vì thế đến nước Mĩ, tự làm nên nghiệp của riêng mình.

      Thịnh Thừa Quang cũng để ý đến bội phục của Triệu Hoài Chương, bởi vì chưa bao giờ suy tính quá nhiều về cuộc sống mà mình muốn, cho nên cũng có chỗ cho hối hận hay .

      Trước kia là cảm thấy cuộc sống dài như vậy, chỉ cần tăng thêm gánh nặng cho , có thể sống tùy tiện được. sau này... lại có Tử Thời.

      Bây giờ suy nghĩ chút, ba mươi tuổi, thứ duy nhất mà muốn có, cũng chỉ có mình mà thôi.

      Muốn ở lại bên cạnh , cả đời được quan tâm, sinh con của hai người, sau đó để quan tâm cả hai mẹ con.

      Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, mà bây giờ cuộc sống muốn là: Người sống cùng đến đầu bạc cùng nhau hưởng thụ tất cả mọi thứ, người nhà cũng nhau sinh hoạt, cần cơ ngơi khổng lồ, cần vạn người ngưỡng mộ ủng hộ.

      ... thực được sao?

      ! Bây giờ phải thực được bước đầu tiên sao - muốn sinh con của !

      Bởi vì thời gian quá gấp, nữ tiếp viên trong máy bay tư nhân của Thịnh Minh Hoa thể nào đến kịp, thể làm gì khác hơn là mượn mấy người của sân bay. Trong cabin, nữ tiếp viên hàng phục vụ kiểm tra trước khi cất cánh, thấy Thịnh tổng tuấn trẻ tuổi an vị ngồi ghế, đôi chân dài gác lên nhau, tư thế ngồi hết sức ưu nhã, mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt... ra được dịu dàng động lòng người đến mức nào.

      Nữ tiếp viên nhịn được thở gấp hơi, giọng quá mức dịu dàng nhắc nhở: "Thịnh tiên sinh, chúng ta cất cánh ngay thôi."

      Suy nghĩ của Thịnh Thừa Quang bị quấy rầy, cũng có chút vui nào, quay đầu mỉm cười với : "Được, làm phiền rồi, xin hỏi ở đây có dao cạo râu ?"

      Tối hôm qua đứng bên ngoài cửa sổ cả đêm, lên máy bay cũng chưa kịp rửa mặt.

      Nữ tiếp viên hàng khỏi sửng sốt, sau đó cười dịu dàng với : "Được, tôi chẩn bị cho ngài ngay đây."

      ta ra chuẩn bị, trong chốc lát lại bị gọi vào.

      " ngại," Vị tổng giám đốc trẻ tuổi nở nụ cười cực kỳ mê người, giọng nghe đặc biệt dịu dàng, "Áo khoác của tôi có chút nhăn, nhờ xử lý chút."

      Chiêu đến gần làm quen như vậy có gì mới mẻ, nhưng mà người trước mặt này lại rất hợp khẩu vị, nữ tiếp viên hàng cầm áo khoác xử lý, lúc cầm trở lại có kẹp tờ giấy vào áo.

      Thịnh Thừa Quang đầu tiên là sửng sốt, sau khi nhận lấy áo vừa nhìn phía dãy số điện thoại, nghĩ thêm nữa, có thể là thái độ của mình làm đối phương hiểu lầm?

      "Này, xin lỗi." khẽ với ta: "Tôi còn phải gặp mẹ của con mình, sợ rằng có thời gian để liên lạc."

      ***

      Lúc ở nhà xem "Nếu như ngươi là con gấu", kể từ lúc phim "gấu" được quảng bá khắp trong nước đến nay trở thành bộ phim hoạt hình được thích nhất, Tử Thời liền phát chảy máu. Đứa nhà chị Fay là người hâm mộ trung thành của "gấu", hôm nay vừa đúng Chủ Nhật nên cậu chạy đến biệt thự Tử Thời và Tề Quang ở, hào hứng nghe kể chuyện cổ tích. may vì cậu ấy đến vào hôm nay, còn là do của cậu ấy dẫn tới, Tử Thời ở phòng rửa tay phát ra mình chảy máu sợ đến ngây người, tình hình thân thể Tề Quang lại thể nào ôm xuống lầu, chính là trai của thằng bé kia ôm xuống đến bệnh viện.

      Từ đến lớn Tử Thời cũng chưa từng mắc bệnh nặng, cảm giác đau bụng như vậy là lần đầu tiên trải qua, hơn nữa còn đau đến nửa đêm, cảm thấy thời gian trôi qua dài, y tá nhàng an ủi, lúc này mới mở ra hai ngón tay... Đau, đau đến tuyệt vọng, nhưng Tề Quang vẫn coi chừng , Tử Thời sợ cậu lo lắng, liền tiếng nào chịu đựng, chịu đựng đến mức thần trí mơ hồ.

      Sau này thanh tĩnh còn muốn: Đau như vậy cũng tốt! Đau đến ra khỏi ảo giác, cho nên thấy Thịnh Thừa Quang xuất .

      Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang,... Cái tên này, chỉ cần đọc lần cũng có thể lấy thêm sức lực, huống chi trong ảo giác chân như vậy, ở khoảng cách gần như vậy nhìn , còn ôm .

      Khi tỉnh lại Tử Thời vẫn cảm thấy trong lòng cực kỳ hạnh phúc.

      Tề Quang canh giữ ở bên mép giường của Tử Thời, tay nâng mặt nhìn chằm chằm vào thứ bên cạnh , Tử Thời tốn sức quay sang, thấy bên cạnh mình ở giường bày bọc tã, trong lòng hồi hộp.

      "Là..." Giọng khàn khàn, "Là em sinh sao?"

      Tề Quang thấy Tử Thời tỉnh, mặt mày hớn hở, đứng dậy đỡ ngồi lên chút, để cho nhìn khuôn mặt trẻ con ngủ say: "Là em sinh! Mau nhìn !"

      Nửa người dưới của Tử Thời tê tê dùng sức được, nâng đầu cố sức nhìn, Tề Quang vòng qua bên kia giường, lấy bát canh từ trong bình giữ nhiệt bảo uống.

      Tử Thời rất tự giác há miệng uống canh, ánh mắt vẫn rời khỏi khuôn mặt nhắn nhăn nhăn dù chỉ chỉ chút.

      Tề Quang thổi canh cho bớt nóng xong đưa qua cho Tử Thời, chợt cái thìa trong tay rung rung, nước mắt rơi vào thìa canh.

      Tề Quang ngẩng đầu cười : "Làm sao rồi? Canh nhạt phải ? Nhưng người đầu bếp này là ngồi máy bay đến nấu canh cho em."

      Tử Thời khóc nước mắt mơ hồ, sợ đánh thức đứa , giọng sụt sùi: " biết làm sao... là muốn khóc!"

      "Nhịn chút, trong tháng được khóc, làm mắt bị tổn thương." Tề Quang cố gắng dắt trở lại đề tài: "Canh uống ngon ?"

      Tử Thời làm sao để ý tới mùi vị của canh, gật đầu lung tung, Tề Quang đưa khăn giấy tới cho , mu bàn tay ràng là miếng băng gạc, Tử Thời lúc này mới hỏi: " tay làm sao vậy?"

      "A, đừng nữa, " Tề Quang nhìn ngón tay thon của mình, than ngắn thở dài: "Đầu bếp già rồi mà, lúc rót canh cũng đúng, bị bắn vào."

      Nếu là bình thường Tử Thời hỏi tại sao mấy câu đều tách khỏi cái người đầu bếp kia, nhưng mà bây giờ làm gì có ý định đó? Hỏi Tề Quang chỉ bởi cái băng gạc quá nổi bật.

      Vội vã uống vài hớp canh, hưng phấn nằm xuống, nắm lấy tay em bé sơ sinh, nhìn chằm chằm nháy mắt dù chỉ cái, lát sau thở ra, lát lại cười ngây ngốc.

      " ra, Tử Thời... " Tề Quang nghĩ thầm nếu trực tiếp cho Tử Thời biết ? Nhìn lúc này còn ngốc hơn cả lúc mang thai nữa.

      Nhưng mà đứa lúc này biết tại sao lại "Ừ... " giật mình.

      Mẹ trẻ nhất thời trợn to mắt!

      Trời ạ! Giọng của đứa bé nghe hay! Dáng vẻ cau mày cũng đáng ! Trời ạ, trời ạ!

      ...

      Vào lúc này sợ rằng lỗ tai dù có thẳng tên cũng chẳng thèm nghe, Tề Quang than thu dọn canh, yên lặng ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 51.1
      Edit: Tiểu Huyên

      Tử nằm trong phòng bệnh ở lầu cuối yên tĩnh nhất trong bệnh viện, chắc là bởi vì Thịnh tổng biểu diễn nuốt thịt viên sống, cho nên học trưởng nhà vung đại thủ bút ( đại thủ bút ý là sử dụng số tiền lớn) bao trọn cả tầng lầu vì Tử Thời. Phòng bệnh của nằm ở phía cuối cùng, ngoài cửa là cái hành lang rất dài, Tề Quang đóng cửa lại ra ngoài, cách đó xa cuối hành lang, đứng bên cửa sổ chính là đầu bếp bay máy bay tới nấu canh.

      Đầu bếp gọi điện thoại, giọng đè thấp vô cùng, hơi thở cũng vậy.

      Tề Quang đứng tại chỗ nhìn lúc, trong lòng suy nghĩ vô cùng kì lạ vấn đề, dáng đứng cao lớn, mặt mũi lạnh lùng, phong thái bất phàm, quả thực chính là thần tượng trong lòng cậu từ đến bây giờ, vậy tại sao vào lúc đổ nước canh hồn lại chu du nơi nào, toàn bộ muỗng canh nóng tưới tay mình là sao.

      Ánh mắt Tề Quang nhìn xuống tay trái buông thõng, bàn tay dán rất nhiều băng gạc—Tề Quang lên đẩy cái mu bàn tay cũng bị phỏng mảng của người kia, tất nhiên là ấy bị thương còn nghiêm trọng hơn.

      Tề Quang tới, đau lòng nhìn bàn tay bị thương của , Thịnh Thừa Quang ngắn gọn hai câu liền cúp điện thoại, vẫy vẫy cái tay kia lơ đễnh : “ có việc gì đâu, bác sĩ xử lí rồi. tay em có nặng lắm ?”

      sao cả, vài chỗ bị phỏng mà thôi—tay của chín nửa rồi phải , ?” Tề Quang tò mò hỏi.

      Thịnh Thừa Quang liếc mắt nhìn cậu cái, chịu đựng.

      Nhưng Tề Quang lại nóng lòng muốn biết, lôi bàn tay băng thành kén của : “Chúng ta chơi đánh bóng ?”

      là…..gần mực đen. Bộ mặt Thịnh Thừa Quang nghiêm túc dạy dỗ cậu: “ thấy em dạy những thứ gì tốt đẹp cho ấy, ngược lại theo ấy học đống lời ngu ngốc!”

      Tề Quang nhún nhún vai.

      Dỗ dành vui vẻ cần…..vậy chuyện nghiêm chỉnh !

      “Mẹ em vừa gọi điện thoại tới,’ vẻ mặt cậu lo lắng nhìn trai nhà mình: “Hình như bên kia phát đến chỗ này rồi.”

      biết rồi.” mới vừa rồi Thịnh Thừa Quang nghe điện thoại cũng là về chuyện đó, “ xử lý, cần lo lắng cho .”

      “Thực ra mẹ vẫn trách động tác quá nhanh, xuống tay quá ác, bà những người đó dù sao cũng là trưởng bối, đều lòng dạ độc ác lục thân bất nhân ( nhận, tha người thân quen)…..Huống hồ ép bọn họ vội vã đến như thế, chó cùng rứt giậu làm sau bây giờ? Con thỏ nóng giận còn cắn người đấy!”

      “Thịnh Tề Quang, em còn học ấy chuyện như vậy, vài năm nữa có thể cùng cháu của em thêm khóa trung văn.” Thịnh Thừa Quang nghiêm túc cảnh cáo.

      Vậy quá mất mặt, Tề Quang cảnh giác ngậm miệng lại.

      “Những vị trưởng bối kia năm đó ham muốn cổ phần Thịnh thị mà bố mẹ để lại cho , lúc đó những chuyện mà họ đối xử với mẹ của em….So với bây giờ còn ác độc hơn nhiều. Khi đó còn , có năng lực, nhưng mà thù này nhớ kỹ. Về sau và Tạ Gia Vân giải trừ hôn ước, bọn họ chờ cơ hội muốn đá ra bên ngoài, phải là để ý đến cổ phần nhà chúng ta sao? Tề Quang, mẹ em như vậy là bởi vì lo lắng cho danh tiếng của , nhưng mà căn bản chẳng quan tâm người ngoài đánh giá như thế nào, chỉ biết ai dám làm tổn thương người nhà của , nhất định đáp trả gấp trăm lần.”

      Tề Quang còn là đứa bé, những lời này Thịnh Thừa Quang cảm thấy cũng nên cho cậu biết.

      “Thực ra những năm qua nhà chúng ta vẫn bị bọn họ ra tay cản trở, sớm muốn trừ bỏ bọn họ. Mẹ em giao Thịnh thị vào tay , chuyện này nếu bây giờ xử lý, chẳng lẽ phải để lại cho em sao? Hay là để lại cho Tề Thụy?”

      Mượn hôn để phát tác chẳng qua là lấy cớ, để báo thù cho vị nữ sĩ Thịnh Minh Hoa và bản thân mình cũng chỉ là nguyên nhân phần, ý nghĩ thực của là: giải quyết triệt để những lão gia hỏa này, khiến cho bọn họ từ nay về sau thể tiếp tục nhúng tay dù chỉ là chút vào Thịnh thị, như vậy mặc kệ là ai tiếp theo tiếp nhận Thịnh thị từ trong tay , đều dễ dàng hơn so với .

      Cho dù là Tề Quang hay Tề Thụy, Thịnh Thừa Quang đều hy vọng bọn họ phải khổ cực giống như .

      Tề Quang lớn lên ở môi trường như nhà họ Thịnh, mặc dù những chuyện này chưa từng chạm qua nhưng mà nghe qua ít, cậu biết của cậu dùng an toàn và thanh danh liều mạng làm những chuyện này là vì người nào, cậu rất hiểu cũng vô cùng cảm động, nhưng mà—“Em hiểu…..chẳng qua, tóm lại là phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận, phải biết rằng: bây giờ thể so với trước đây nữa.”

      Bây giờ ông bố rồi! Đứa trẻ yếu ớt kia cần theo bên cạnh nó lớn lên, cho nó tuổi thơ lo nghĩ, thiếu niên vui vẻ, sau đó cầm tay nó giao cho người đàn ông toàn tâm toàn ý thương nó, nó cần làm chỗ dựa cả đời, cho nên nhất định phải vạn phần cẩn thận!

      Thịnh Thừa Quang hiểu những ý nghĩ trong lời của em trai mình.

      Nhớ lại mới vừa rồi tự tay tắm cho đứa trẻ nhiều nếp nhăn đó….. cúi thấp đầu, che dấu nụ cười vô cùng dịu dàng bên môi.

      “Được rồi, về trước đây.” Đến khi nâng đầu lên, ánh mắt trở thành Thịnh tổng lạnh lùng.

      Tề Quang gật đầu cái.

      Nhưng mà rời ngay lập tức.

      “Lúc này ấy tỉnh chưa?” giọng Thịnh Thừa Quang vô cùng bình tĩnh hỏi, “ ăn gì chưa? Cho ấy ăn canh chưa?”

      Vẻ mặt nhìn qua là bình thường, là bình tĩnh như vậy, nhưng mà Tề Quang bị lừa, bởi vì tối hôm qua cậu thấy chính là vẻ mặt như thế này, vô cùng nghiêm túc bưng nồi canh nấm gà đen Bạch Phượng ra đổ vào bình giữ nhiệt, lại đỡ nồi thẳng tắp tưới tay mình, may mắn Tề Quang nhanh tay nhanh mắt đẩy cái, nếu canh hôm nay Tử Thời uống chính là nấm gà đen Bạch Phượng nấu tay người.

      Nhưng mà phải bỏ nhiều lòng trắng trứng hơn mới đúng…..quả nhiên đầu óc của Tề Quang bị Tử Thời mang theo bầu trời mênh mông đầy sao rồi.

      “Tỉnh rồi, canh cũng uống rồi,” Tề Quang cố gắng xua bát canh nấm gà đen Bạch Phượng hầm móng heo lên trong đầu, dùng vẻ mặt thực nghiêm túc đề nghị với : “ vào xem chút !” mặc dù tối hôm qua ôm con canh giữ bên người ấy suốt đêm, nhưng mà Tử Thời vẫn ngủ mê man, ánh mắt hai người chưa từng đối mặt nhau.

      Tề Quang như vậy, ánh mắt Thịnh Thừa Quang nhịn được hướng tới cửa phòng bệnh cách đó xa.

      Sau cánh cửa kia…..có dịu dàng cả đời này của .

      Ánh sáng đèn hành lang chiếu lên tay nắm cửa, lóe sáng hấp dẫn lòng người…..chỉ cần nắm lấy nó, xoay nhàng cái, là có thể vào.
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Chris2 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 51.2
      Edit: Tieu Huyen

      lúc lâu sau.

      được.” giọng Thịnh Thừa Quang tỉnh táo: “Em vào thôi, phải .”

      Trong lòng Tề Quang than thở, im lặng xoay người, nhanh hơn Thịnh Thừa Quang bước, lúc vào cửa nơi đứng, cứ như vậy mở ra, Thịnh Thừa Quang qua bên cạnh cậu, vô cùng tự nhiên nghiêng đầu liếc nhìn vào trong.

      Quả nhiên người giường bệnh tỉnh rồi, nửa nằm, gương mặt hơi ngiêng, theo cánh cửa mở ra có thể nhìn thấy tất cả biểu tình khuôn mặt : dịu dàng giống như thời tiết mùa xuân, cuộc đời giống như từ mùa xuân tốt đẹp này bắt đầu; lưu giữ lại chút nhiệt như mùa hè, nguyện vì đứa trẻ kia bỏ ra tất cả; tâm tình yên ổn như lá rụng về cội vào mùa thu, từ đó cả đời đều có hi vọng; hoặc giống như hướng về mùa đông ấm áp…..Có đứa bé này, có phải cần nữa phải ?


      Chỉ là quãng đường vài bước chân, Thịnh Thừa Quang trải qua bốn mùa, tâm tình bắt đầu từ mùa xuân đến mùa đông, nếm đủ các loại mùi vị.

      Tề Quang cố gắng lần nữa, chẳng qua cũng chỉ có thể cho thời gian ngắn ngủi mấy bước chân. qua vài bước này, thêm mỗi bước Thịnh Thừa Quang về phía trước đều là phong sương mưa tuyết, đao kiếm đan xen. Phía sau là toàn bộ dịu dàng, về phía trước, dùng toàn lực ứng phó, hiệp thế lôi đình, thí thần sát phật. (hiệp thế lôi đình, thí thần sát phật: tiến vào những trận đánh to lớn, giết thần giết phật)

      **

      Tử Thời ôm lấy con của , mắt hề chớp nhìn khuôn mặt nhắn, nho chỉ bằng bàn tay , mắt, lông mày, mũi, miệng…..

      Toàn bộ đều nho , đời này tại sao lại có đứa trẻ đáng đến như vậy cơ chứ?!

      Tề Quang đóng cửa lại tới, nghe bước chân quen thuộc, thuận miệng hỏi cậu: “Vừa rồi chuyện cùng với thế?”

      Tề Quang nghĩ thầm bây giờ có cho em biết cũng vô ích, người rồi!

      Cậu đáp hỏi lại: “Em đói ? Có muốn ăn chút gì đó ?”

      Tử Thời lắc đầu, cho cậu cái nhìn xa xỉ—ánh sáng trong mắt quả thực như có sao rơi ở bên trong: “Nó gọi là Gấu được hay ? Hùng tiểu thư~~~”

      ( chút về tên đứa bé. Tử Thời đặt là tiểu Hùng nghĩ là Gấu , nhưng thể gọi là Gấu tiểu thư được, nên mình vẫn giữ nguyên Hùng tiểu thư. Các bạn có ý kiến gì góp ý ạ)

      Vậy mà Tề Quang nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó lại nghiêm túc gật đầu: “Ừm, sai! Rất đáng !”

      chỉ có giọng , ngay cả thưởng thức của Thịnh Tề Quang cũng bị Thịnh Tử Thời quăng xa vạn dặm rồi…

      Hai em vây quanh Hùng tiểu thư chuyện, Fay tới thăm con nuôi của mình.

      Chị của Fay là Cố Minh Châu vẫn nghe đứa con sùng bái Tử Thời, đứa con lớn lại có duyên gặp lúc Tử Thời sinh em bé, cũng cố ý tới đây thăm.

      Minh Châu là con dâu là họ Dung, lại tự mình kinh doanh công ty của gia tộc, giao du rộng rãi, quan chức quyển quý bên thành phố G ít nhiều đều có giao tình, vị tổng giám đốc đương nhiệm đời trước của Thịnh thị cũng gặp, cho nên vừa tiến lên đặt đồ xuống vừa cười chuyện: “Mới vừa rồi đúng lúc gặp được Thịnh tổng của nhà cậu dưới lầu, tay của nó bị sao vậy? Bị thương sao?”

      Cố Minh Châu chỉ biết là nhà họ Thịnh dấu người phụ nữ có thai ở chỗ này, Fay chỉ biết mẹ đứa bé là em của Tề Quang, hoàn toàn ngờ tới bố đứa bé lại là trai của Tề Quang!

      Cho nên hai người cũng nghĩ đến, câu bình thường như vậy, lại làm cho sắc mặt của vị phụ nữ có thai kia mới vừa đỏ thắm, lập tức trắng bệch.

      Cố Minh Châu là người sắc sảo thông minh, mặc dù biết nguyên nhân nhưng chuyển đề tài khác ngay lập tức; “Fay, phải là em muốn nhận con nuôi sao? Quà ra mắt đâu? lấy ra nhanh lên!”

      Fay phối hợp lấy quà ra mắt trong túi ra, Tề Quang cũng ngay lập tức tới gần đùa, Tử Thời tuy tái mặt, nhưng vẫn rất nhu thuận cong khóe miệng lên, còn ôm đứa bé dậy cho mọi người nhìn, nhưng đứa trẻ con biết là nằm mơ thấy cái gì, nhíu mày, khóc, Tử Thời luống cuống tay chân dỗ dành, trong miệng nhàng : “Bảo bảo ngoan…..”, nước mắt lại từng hạt từng hạt rơi ra từ hốc mắt.

      nhất thời khống chế được bản thân, ngay trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể lúng túng xoay mặt .


      Tề Quang và Fay cũng tay chân luống cuống cùng lúc, chỉ còn Cố Minh Châu bình tĩnh, tới cạnh giường hướng dẫn cho Tử Thời ôm đứa trẻ: “Tay của em nâng chỗ này….đúng như vậy…..Em xem, phải là nó dừng khóc rồi hay sao?” thanh Cố Minh Châu rất dịu dàng, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lúc dịu dàng quả thực là xinh đẹp thu hút tâm hồn người khác, rút khăn giấy lau nhàng gương mặt Tử Thời.

      “Bảo bảo vừa mới sinh xong, con đường sau này còn dài hơn, con bé vừa khóc em khóc theo là thể được, ít nhất em phải kiên cường hơn so với nó, mới có thể bảo vệ nó.”

      Lời này khiến Tử Thời gật đầu cái, vừa gật đầu vừa hít mũi, dùng sức muốn nhịn xuống.

      Đứa con lớn của Cố Minh Châu cũng im lặng tránh ra bên ngoài, đứa biết tránh như thế nào, lúc này chen đến trước giường nóng nảy : “Đừng khóc! nhất định phải thích bảo bảo mà sinh…..hay là trao đổi với cháu ! Dù sao bố mẹ của cháu đều mơ ước có bảo bảo là con ! đổi với cháu , mỗi ngày kể chuyện cổ tích cho cháu!”

      Lời ngây thơ, phòng đầy người cười rộ lên, Tử Thời cũng nín khóc giả vờ mỉm cười.

      Nhưng mà, trái tim giống như muốn nổ tung…..Suy nghĩ đến việc đó phải là ảo giác, ấy thực tới đây, những cái ôm và lời với đứa bé là ! Tất cả nhung nhớ hơn nửa năm nay đều trào ra rồi, cho tới nay ác độc đè nén bao nhiêu, giờ phút này liền có bấy nhiêu đau đớn.

      Thịnh Thừa Quang….. thực đến đây!

      Vậy mà thực đến đây!
      Last edited by a moderator: 12/11/15
      thư hồ, Tôm Thỏ, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :