Chương 25. Bệnh nặng gặp quý nhân.
Edit: Mẹ chíp
Beta: Ishtar
Cố Cửu ngủ mơ màng tới lúc chập tối mới tỉnh dậy bò xuống giường nấu được nồi cháo, lấy bột ngô và bo bo mới mua hôm trước cho tất vào trong nồi, nấu qua loa ăn tạm rồi lại lên giường nằm ngủ. Toàn thân nàng mệt mỏi rã rời, cứ nằm ườn người giường chẳng muốn động tay động chân làm gì hết, lần này nàng ngủ mạch cho đến khi bị tiếng gọi đánh thức mới tỉnh.
" gia nương tử." Có tiếng nữ nhân gọi ngoài cửa.
Cố Cửu cố hết sức mở mắt, hiểu sao khi vừa mở mắt ra thấy có giọt nước mắt long lanh chảy xuống từ khóe mắt, ra cũng chẳng phải do xúc động gì cả, chẳng qua là do nàng bị sốt thân nhiệt nóng khủng khiếp, vừa mở mắt nước mắt liền chảy ra, cũng may có người tới kịp nếu chỉ sợ sốt cao đến hỏng người, lúc đấy chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Cố Cửu mệt đến nỗi chẳng buồn chuyện, để mặc phụ nhân kia nắm lấy tay nàng dò xét.
"Lâm thẩm nhanh lại đây, xem này, ổn rồi. Hay là ta gọi người tới xem qua chút ."
Là giọng của phụ nhân, trong mơ hồ nàng nhận ra đó là ai, bản thân cũng có chút kinh ngạc, hóa ra trong thôn Bình An này ngoài Lâm thẩm vẫn còn người quan tâm đến nàng sao?
Lâm thẩm sốt ruột đặt bàn tay thô ráp lên vầng trán nóng hổi của Cố Cửu, trong lòng sốt ruột như bị lửa đốt quay ra với Lý thẩm: "Làm phiền bà mau gọi Lâm gia mang xe ngựa đến đây, cơm chưa xong cũng bắt hắnmang xe ngựa đến cho lão nương!"
Lý thẩm là nông phụ hiền lành chân chất, mắt thấy Lâm thẩm trước giờ vốn là người hiểu biết sâu rộng nay cũng mất bình tĩnh như vậy, liền tin chắc gia nương tử gặp nguy hiểm rồi, hai chân cũng run lên loạng choạng chạy về phía nhà Lâm gia.
Lâm thúc nghe thấy liền quẳng chén đũa xuống chạy ra chuồng dắt ngựa gài vào khung xe rồi đánh ngựa tới trước cửa gia dừng lại, lớn tiếng gọi Lâm thẩm ra.
Lâm thẩm và Lý thẩm cùng nhaumang Cố Cửu lên xe ngựa, tiếp đó Lý thẩm chạy vào khóa cửa rồi cùng lên xe của Lâm thúc.
Xe ngựa vào thành Trường An gần đến giờ Thân. Thường sau giờ thân, xe ngựa ở ngoại thành muốn vào trong phải trải qua các thủ tục phức tạp hơn so với ban ngày rất nhiều. Lâm thúc dừng xe ở bên, gãi đầu ấp úng : "Ta...ta nhất thời nóng vội nên quên mang theo." Khuôn mặt đôn hậu chất phác có chút hồng lên, "Lại quan phủ ban ngày cần phải có giấy thong hành kiểm soát những người ra vào thành làm ăn buôn bán, ta nghĩ làqua giờ thân cần dùng nữa...."
Lâm thẩm nóng nảy vừa đánh vừa trách, sau lại khóc lóc: "Có nó còn tốt hơn so với có gì, nếu gia nương tử gặp chuyện may chúng ta cũng xong!"
Lâm thúc nghe vậy trong bụng vừa sốt ruột nhưng lại cố nén giận với Lâm thẩm: "Ta cõng gia nương tử vào thành, mẹ nó cũng cùng , xin nhờ Lý thẩm trông xe hộ vậy!"
Lâm thẩm thấy đấy cũng là ý kiến hay, vội đỡ Cố Cửu lên lưng Lâm thúc đến chỗ đông người chen chúc lên tiếng cầu khẩn.
"Xin mọi người nhường đường, xin nhường chút, cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp a!"
Binh lính gác cổng liếc Cố Cửu gần như còn sức sống lưng Lâm thúc, lại quay sang nhìn Lâm thẩm, rồi đưa tay ra.
"Quan gia xin ngài thương xót, chúng tôi gấp nên để quên giấy ở nhà mất rồi!"
lắc đầu, lạnh lùng : "Sắp tới khoa cử, bên có lệnh phàm những kẻ có hộ tịch, cógiấy thông hành được phép vào thành!"
Lâm thẩm nghe xong hai chân liền mềm nhũn chỉ kém nước quỳ xuống liên tục van nài cầu khẩn.
Tiếng ồn ào bên này kinh động đến chiếc xe ngựa chạy vào thành. xe ngựa, thiếu niên khẽ vén rèm nhìn ra, chỉ trong khoảnh khắc thấy nam tử mặc áo đen nhảy xuống.
bước qua đám người Lâm thẩm giơ ra tấm lệnh bài,tên lính gác cổng trông thấy hoảng sợ vội vàng cúi đầu hành lễ.
Lệnh bài cấm vệ quân* a, đến người dân bần cùng ti tiện nhất cũng có thể nhận ra làm sao lại biết. Tên lính run rẩy chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống hành đại lễ bị ánh mắt của nam tử áo đen ngăn lại.
[Cấm vệ quân: Cấm quân được xem là loại quân chuyên nghiệp, có sức chiến đấu cao nhất mà quốc gia có thể rèn luyện được. Hiểu cách đơn giản, ít màu mè nhất, đây là đội quân riêng của nhà vua. Vua tuyển chọn họ từ các thành phần khỏe mạnh, thiện chiến và trung thành nhất, nuôi dưỡng]
"Tại hạ với Quả Nguyệt là... đồng học, mấy ngày trước chính ta đưa nương này đến Tây Giao học phủ. Hai người cứ yên tâm giao nàng cho tại hạ, ta đưa nàng vào thành xem đại phu, sau đó đưa nàng tìm trượng phu."
Nông dân vốn thà, hai vợ chồng Lâm gia nghe thấy y tên của Quả Nguyệt, lại biết Tây Giao học phủ, cũng nhận ra gia nương tử liền tin ngay.
Lúc Lâm thúc giao Cố Cửu cho y, Lâm thẩm lại cảm thấy có chút ổn liền vội vàng hỏi: "Vị công tử này, ngài ở đâu, danh xưng là gì?"
Nam tử nhướng mày nhưng trong lòng cũng để ý: "Tại hạ là Hoàn Thanh Y, nhà ở Thành Nam, ngõ Thẩm, đường Toàn Cơ.
Lâm thẩm cũng có chút yên tâm, có địa chỉ rồi ngày sau tìm cũng dễ nhưng trong lòng vẫn có chút bồn chồn yên bèn đuổi theo : "Nếu công tử cho tôi cùng với."
Thanh Y dừng bước, nhíu mày có chút vui: "Phu nhân cứ yên tâm, khi vào thành ta lập tức đưa nàng đến Tây Giao học phủ, ngươi cần lo lắng."
đưa cho hai người miếng ngọc bội, "Đây là vật tùy thân của ta, hai người nếu tin lập tức có thể cầm đến quan phủ tố cáo."
Vợ chồng Lâm gia nhận lấy miếng ngọc bội bèn an tâm chút.
"Nàng cần được điều trị ngay...." Lâm thẩm vọng theo bóng lưng của nam tử áo đen, cuối cùng bà vẫn yên tâm a...
Sau khi xe ngựa chạy vào thành Lâm thúc mới để ý.
"Xe ngựa vua ban a...." lẩm bẩm, lại quay đầu với Lâm thẩm , "Y y ở đâu cơ?"
"Thành Nam, ngõ Thẩm, đường Toàn Cơ a!" Lâm thẩm đáp.
"Thành Nam...." Lâm thúc biết ngõ Thẩm đường Toàn Cơ ở đâu, nhưng thành Nam biết, đó chính là nơi chỉ có những người có chức quan Công khanh* mới có thể ở!
[Công khanh: Tam công và Cửu khanh - chức quan đại thần thời xưa, ý chỉ chức quan to]
"Bà nó, người vừa nãy chính là quan lớn, vậy làm sao có khả năng là đồng học của Quả Nguyệt! ràng gạt chúng ta!"
"Quan lớn? Nhưng y biết tên của Quả Nguyệt a?" Lâm thẩm hỏi lại.
"Uổng công bình thường bà tự nhận thông minh lắm cơ mà, sao lúc này lại hồ đồ như thế! phải trước đó vài ngày chuyện Quả Nguyệt cưới đích nữ Tấn Hầu thành trò cười ở kinh thành hay sao? Làm sao quan lớn lại biết chứ?" Lâm thúc tức giận giậm chân.
Lâm thẩm nghe vậy trong lòng sốt ruột vội hỏi: "Tiêu rồi, nhưng Quả Nguyệt sắp bước vào kì thi nên chúng ta thể để biết việc này được a!" Coi như có xảy ra chuyện gì , trong lúc mấu chốt này bọn họ cũng dám tìm Quả Nguyệt.
Lâm thẩm nắm chặt ngọc bội trong tay quýnh lên, lại nhìn xuống miếng ngọc bội : "Ông nó, phải chúng ta còn cái này sao? Mà sao tôi cứ có cảm giác kẻ này nhất định lừa chúng ta, nếu sáng sớm ngày mai chúng ta cầm cái này đến ngõ Thẩm đường Toàn Cơ hỏi xem như thế nào?"
Lâm thúc lúc này mới ngừng phàn nàn, thầm thở dài, cuối cùng ba người đánh xe trở lại thôn.
Đông thành, ngõ Thẩm, đường Toàn Môn.
Xe ngự ban đến trước cổng lớn dừng lại.
Thanh Y ôm Cố Cửu xuống ngựa, vừa mới gõ cửa thấy lão bộc thò đầu ra.
giọng với lão: "Gia tới ở tạm, ông tìm ma ma tới đây!"
Lão bộc vội vàng gật đầu, lại liếc mắt về phía Cố Cửu, trong bụng có chút tò mò, Gia chưa bao giờ mang nữ nhân trở về a.
Thanh Y giao Cố Cửu cho ma ma liền quay lại xe ngựa đỡ chủ tử. Lúc y vừa bước ra đến cửa liền thấy chủ tử được phu xe nâng từ xe ngựa xuống ngồi yên vị xe lăn rồi.
"Gia." Trong lòng Thanh Y căng thẳng lên tiếng gọi rồi tiến đến đẩy xe.
Chàng thiếu niên dung mạo tuyệt mĩ, tóc đen bóng như lụa dài đến ngang eo, mặc trường bào màu thủy lam, mỉm cười nhìn về phía Thanh Y: "Đưa ta vào trong xem nàng chút!"
Sắc mặt Thanh Y ửng hồng, từ trước đến giờ y biết chủ nhân có dung nhan tuyệt thế, ngày ngày đều chạm mặt, nhưng chỉ cần cái nhếch môi mỉm cười của chủ nhân thôi cũng khiến cho y chếnh choáng như say rượu! Y lại dám chậm trễ khiến xung quanh chú ý liền nhanh chóng đẩy xe đưa chủ tử vào trong.
Nơi này danh nghĩa chính là ngoại trạch do Tiêu Trinh đứng ra mua nhưng thực tế lại là nơi chủ nhân thường cùng Tiêu thị lang mật đàm chính . Mà ngoài mặt Thanh Y là thuộc hạ của Tiêu Trinh nhưng chủ nhân thực mà y nguyện trung thành lại chính là người thiếu niên này.