Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Cỏ Ú thích bài này.

    2. Bạch Phụng

      Bạch Phụng New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      3
      Có lịch post bạn?
      Nước xanh thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Có 1 bé vừa mới xin ed chung nên lịch chưa ổn định nàng ạ,:yoyo42:
      Bạch Phụnglinhdiep17 thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 22: Người ấy xót thương nàng!

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar


      Chờ khi Quả Nguyệt cất bình sứ vào trong ngực, nàng mới dám đưa tay vỗ lên sống lưng của ...

      Quả Nguyệt bất ngờ xoay người, trở tay nắm chặt đôi tay mảnh mai mềm mại. ngẩn ngườingắm nàng hồi lâu, môi mỏng khẽ run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đợi khi bình phục lại, ấn nàng ngồi xuống giường.

      Có vài người, có lẽ bởi vì chưa bao giờ có được thứ mình mong muốn nên khi có được rồi họ rất sợ bị mất , mất rồi tuyệt vọng giống như mất hết tất cả. Quả Nguyệt muốn bản thân mình trở thành loại người như vậy, nhưng lúc này lại khó có thể kiềm chế được hoang mang lo sợ.

      Cầm khăn lông nhúng vào chậu đồng trước đầu giường, tay còn lại cởi áo Cố Cửu....

      "Huynh...."Cố Cửu hoảng hốt nhìn .

      "Ngoan, để ta xem chút." ôn nhu , đợi nàng đồng ý, cũng nhìn nàng cái, khẽ cúi đầu cởi áo ngoài của nàng.


      Máu nóng dồn lên mặt, hai má Cố Cửu đỏ bừng, hóa ra là biết rồi sao?

      Trời ạ... ràng nàng để lộ ra bất kì sơ hở nào mà, làm sao có thể biết được? Hốc mắt Cố Cửu có chút ẩm ướt, nương nào kháng cự lại được bảo vệ và thương tiếc của người khác, huống hồ người đó lại là Quả Nguyệt tâm tư tinh tế đến vậy,lúc này đây muốn có bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu. Chỉ là người tuyệt vời như vậy nhưng cuối cùng cũng chẳng phải là của nàng, cả đời sống trong chấp niệm, trái tim sắt đákhông dễ dàng bị dao động, nam nhân như vậy nhất định trong tim chỉ có người duy nhất.

      Nàng suy nghĩ thất thần dĩ nhiên để ý đến chuyện áo của mình được cởi ra, nhận ra chân váy màu xanh đậm này là nàng mới mua,dường như cũng lờ mờ đoán được bí mật trong chiếc váy này...Quả nhiên....bên trong quần sam màu trắng [quần lót trong váy] xuất hai vệt máu dữ tợn.

      Nam tử xúc động lông mi khẽ run rẩy vài cái, trầm mặc tiếng, cũng biết tay mình làm thế nào để cởi được áo ngoài của nàng.

      Cố Cửu dám đối mặt với im lặng của Quả Nguyệt, cứ nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ cơn thịnh nộ, nhưng lời nào, nàng lại càng dám động đậy chỉ ngẩn người nhìn cởi áo ngoài của mình, theo bản năng đem hai tay giấu ...

      "Ngoan, bỏ tay ra đây, rửa vết thương càng nghiêm trọng."

      "Muội...để muội tự làm, có được hay ?" Cố Cửu đỏ mặt, thầm nghĩ bộ dạng này của Quả Nguyệt là cho phép từ chối đây mà.

      nào để ý đến lời Cố Cửu, cởi ngoại y rồi đến tiết y, ngay cả cái yếm hoa văn màu hồng nhạt cũng trông thấy ràng.

      Khi đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào làn da của nàng .

      "Quả Nguyệt!"

      Cố Cửu nhắm chặt hai mắt.

      Toàn thân Quả Nguyệt cứng đờ, tay cũng hơi chậm lại nhưng có ý định dừng lại, dường như chỉ chậm chút để Cố Cửu thích ứng.

      Cố Cửu biết diễn tả như thế nào, bộ dáng của bây giờ giống như việc gì cũng có thể làm… Chờ chút.... Chẳng lẽ người này đưa nàng ra đây là vì chuyện này...? Cố ý chi bạc để chăm sóc nàng ư?

      Quả Nguyệt rốt cuộc nghĩ cái gì? coi nàng thành thê tử của rồi sao?

      Vết máu cái yếm màu hồng nhạt gần khô lại dính chặt với vết thương, người chứng kiến lúc này sóng lưng như tê dại, Cố Cửu lại tỏ ra có việc gì xảy ra.

      Trong bụng Quả Nguyệt căng thẳng khỏi có chút tức giận, đáng chết,đây ràng là vết thương do roi da gây ra mà! Rốt cuộc nha đầu ngốc này đụng phải người nào?

      đưa tay ôm chặt Cố Cửu, cho phép nàng tránh thoát. Giống như giờ khắc này chỉ có ôm nàng như vậy mới có thể giảm bớt được cảm giác áy náy trong lòng .

      Chính cũng cảm nhận thấy đáy lòng bất an, từ khoảnh khắc cởi ngoại bào của nàng..

      "Là ai?" Cuối cùng, giọng lạnh lùng mở lời chất vấn, cổ họng thể lên tiếng chỉ phát ra thanh khàn khan. Tay khoác lên bờ vai trần của Cố Cửu, dịu dàng vuốt mấy lọn tóc đen phân tán vai, gạt chúng ra sau lưng, ngón tay thon dài lạnh lẽo nhợt nhạt chậm rãi từ từ di chuyển xuống dây thắt cái yếm...Ngón tay vụng về cố mở sợi dây, chọc cho người dưới thân hồi run rẩy.

      "Ngoan, ta nhắm mắt bôi thuốc cho nàng."

      Tuấn nhan đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể cũng đột nhiên tăng lên.

      Cố Cửu nhắm chặt hai mắt, xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự vận, cuối cùng chỉ đànhnhượng bộ . nam nhân cố chấp mà: "Chỉ lần này thôi."...Lần sau... bảo vệ nàng.

      Nam tử im lặng, ngón tay lạnh lẽo cởi nút thắt, yếm màu hồng nhạt rơi xuống giường.

      khí xung quanh mập mờ quỷ dị, khăn lông ấm áp đặt lên miệng vết thương, nàng đau đớn kêu "A" tiếng, trong thoáng chốc lại cảm thấy đầu vai mát lạnh, hóa ra là rắc bột lên vết thương.

      lúc lâu, người nọ mặc lại tiết y cho nàng, ôm nàng trong lòng hỏi: "Nàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta."

      Cố Cửu chợt cả kinh, mới vừa rồi chỉ là vì muốn trốn tránh câu hỏi của , nàng mới nhắm mắt chiều theo ý , vốn tưởng rằng quên…

      Aiz, sao nàng có thể cùng người kia đùa giỡn tâm cơ được chứ.

      Nếu biết liệu có thể ảnh hưởng đến việc học hành của hay ?

      Cố Cửu nâng mắt lên quan sát , cho dù và nàng cũng có chút thân mật, nhưng hiểu sao nàng vẫn thể hiểu được con người .

      Tình cảm và lý trí, phân biệt hết sức rang a. Nếu như nàng cho biết kẻ đánh nàng là đích nữ Tấn Hầu, cũng chính là người định hôn ước với từ trước, nghĩ thế nào?

      Hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm phun ra ba chữ: Lang Lăng Tiêu.

      Cố Cửu thu hết sắc mặt ảm đạm của vào trong mắt, nhưng cuối cùng cũng lời nào, dìu nàng nằm xuống tháp, vặn chiếc khăn lông cho ráo nước rồi ôm chậu đồng ra ngoài.

      Chỉ là, trong khoảnh khắc lơ đãng, Cố Cửu nhìn thấy ngón tay nam tử khép cửa, các khớp xương trắng bệch...

      Khi Quả Nguyệt trở về phòng tay cầm hai tráiquýt, vàng óng, trông rất là ngon mắt.

      Cố Cửu nằm giường nhưng lại hề buồn ngủ, nàng miên man suy nghĩ, hẳn là thích Lang Lăng Tiêu nhỉ?

      Mội nữ nhân xinh đẹp lại cao quý, chỉ cần gặp qua lần thể quên được…

      Trong phòng hương quýt thoang thoảng, Cố Cửu hít hít mũi, sau khi xác định chắc chắn là mùi quýt, nàng mới ngồi dậy.

      có tiền đồ, nhưng phải là cả tháng nay được ăn hoa quả hay sao?

      Chỉ là, Trường An cổ đại làm sao có thể trồng được ra cây quýt no tròn óng ánh như vậy. Về phần địa lý Cố Cửu cũng hiểu cho lắm, nhưng 'quýt Hoài Nam trồng ở Hoài Bắc lại thành cây chỉ'...đạo lý này dĩ nhiên nàng hiểu được.


      [Cây quýt mọc ở Hoài Nam (phía Nam sông Hoài), Trung Quốc. Quýt này khi chuyển đến trồng tại phía Bắc sông Hòai trở thành cây chỉ (hay còn gọi là cây quýt hôi, cây tranh gai, loại cây cùng họ cam quýt)]


      Quả Nguyệt thấy nàng muốn ngồi dậy liền đặt quả quýt xuống, xoa xoa tay, cầm tấm chăn màu xanh của khách sạn đặt sau lưng Cố Cửu,để nàng được ngồi thoải mái hơn. Sau đó mới dời ghế đến bên cạnh giường đưa quả quýt bóc dở cho nàng.

      trầm mặc ít , Cố Cửu sớm thành thói quen, nàng với tay muốn lấy quả khác, lại thấy đặt quả quýt bóc sạch vào tay mình.

      Cố Cửu tách đôi quả quýt, ăn múi, cảm nhận được vị chua, liền bóc thêm múi đưa lên miệng Quả Nguyệt.

      Trong khoảnh khắc nam tử có chút sững sờ, lại nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, cuối cùng cũng ngậm múi quýt vào trong miệng.

      "Rất đắt đúng ?" Cố Cửu hỏi, là lâu lắm được ăn, càng ăn càng thèm, đúng là có tiền đồ, tại muốn ăn hoa quả còn khó hơn lên trời!

      "Ừm...."

      Mãi mới thấy được tên đầu gỗ này 'Ừ' tiếng, trong bụng nàng xác định được đây chính là quýt từ Hoài Nam vận chuyển tới.

      Khách sạn trong kinh thành mỗi ngày đều tính tiền phòng từ ngày hôm nay sang đến giờ mão tam khắc [7h15] sáng hôm sau, nếu quá giờ tính thêm phí, nên Cố Cửu và Quả Nguyệt ngủ rất sớm.

      Hai người nằm chung giường, nhưng lại ôm bầu tâm riêng, Quả Nguyệt áy náy vì vết thương người Cố Cửu, Cố Cửu bối rối vì làm trễ nải việc học hành của Quả Nguyệt!

      giường hai chăn mỏng, mỗi người ôm cái, nhắm mắt ngủ!

      Giờ mão ngày hôm sau, Quả Nguyệt đánh thức Cố Cửu, với tay cầm bộ y phục màu xanh mà nàng mới mua giúp nàng mặc vào người.

      Cố Cửu hiểu, nàng có tay có chân, vì sao ngay cả mặc quần áo cũng để làm hộ.

      Lấy tay dụi mắt cho tỉnh ngủ, liền nhìn thấy cổ tay mình buộc miếng gạc, mùi thuốc rất nồng, giống mùi thuốc thường ngày vẫn dùng.

      Chết tiệt, tối qua sau khi ăn xong quả quýt là nàng lăn ra ngủ như chết luôn. lúc nửa đêm lại thay thuốc ngực nàng đấy chứ?!

      Thời điểm Cố Cửu mải nghĩ trước nghĩ sau mà hiểu làm sao lại biết nàng bị thương thấy bản thân được mặc cho quần áo chỉnh tề.

      Nàng mơ mơ màng màng xoay người bước xuống giường, dùng chân gẩy đôi giày thêu dưới đất thấy đôi tay hơi lạnh nắm lấy chân mình, đem đôi giày thêu vào chân cho nàng. Lúc này, nàng mới phát ra đôi giày vải màu xanh có vết máu.

      Hóa ra là như thế! Nhất định là hôm qua khi nàng lấy tay bị thương xoa vào vết thương đau nhức ở mắt cá chân vô tình cọ vào giày thêu!

      "Mấy ngày này đừng Đông thành bán hàng nữa, nghỉ ngơi tốt." vừa , vừa vụng về chải tóc cho Cố Cửu: "Chờ ta thi xong...."
      Chris, quỳnhpinky, linhdiep175 others thích bài này.

    5. Cỏ Ú

      Cỏ Ú New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      He he he ta canh có chương mới là nhào dô đọc liền <3 Cám ơn nàng.
      TrâuNước xanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :