1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tận Xương - Tô Lưu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 32: Nghiêm thái thái (Bà Nghiêm).


      Sau ngày đầu năm mới, Phương Châm chầm chậm lên đồ tết.


      còn chưa suy nghĩ năm nay phải đâu qua tết, cảm thấy đâu cũng thích hợp. Từ lần trước em trai bị Nghiêm Túc đánh trận sau, trong nhà giận lâu.


      Mặc dù Phương Châm biết tại sao họ lại giận mình. ràng họ động thủ đánh người là đúng, lại còn lấy chiếc nhẫn kia. Nhưng ở trong lòng họ đặc biệt là mẹ với em trai , tiền của chính là tiền của bọn họ. có tiền mà lấy ra chính là tội ác tày trời.


      Hơn nữa sau khi em trai lấy được chiếc nhẫn kim cương kia hẳn là có được khoản tiền . Sau đó có lần ba nhịn được gọi điện cho , trong lúc vô tình tiết lộ, bọ họ bán chiếc nhẫn kia, công thêm chút tiền trong nhà để dành mua căn hộ trong tiểu khu khá vắng vẻ.


      Phương Châm liền hỏi thăm chuyện Jenny: “Phương Pháp chuẩn bị kết hôn với Jenny sao?”


      “Bọn nó chia tay rồi.” Phương cha ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc chút, khuyên Phương Châm, “Em trai con gần đây tâm tình được tốt, con đừng để ý đến nó. Lần đầu nó chia tay bạn trong lòng cũng dễ chịu.”


      Phương Châm biết, chuyện này khẳng định lại bị bọn họ đổ lên đầu .


      Cũng may bây giờ thông suốt, phải là của mình vô luận mình cố gắng bao nhiêu cũng phải là của mình. Trước kia quá ngây thơ, cho là mình vô tư bỏ ra tất cả có thể đổi lấy đối đãi chân thành của người nhà. Bây giờ hiểu , nếu như cha mẹ thích , cho dù mang đến núi vàng đến cho họ họ cũng như cũ thích . Cho dù bọn họ cười với , cũng chỉ là vì tiền của .


      Trước kia Phương Châm hơi có chút cam lòng, vỗn cũng hi vọng cha mẹ nhìn mình nhiều chút. Bây giờ thông suốt rồi hết hi vọng cũng đơn giản hơn rất nhiều, cần ghi nhớ tiết kiệm tiền cho cả nhà, có thể toàn tâm toàn ý nghĩ cách cho tương lai của mình.


      Phương Châm muốn mua cho mình căn nhà . cẩn thận tính toán thu nhập của mình. Tiền lương làm vệ sinh nhiều bằng khi làm bảo mẫu, nhưng thấy cũng tệ, cộng thêm các khoản thu phụ, tháng có khoảng ba ngàn năm trăm nhân dân tệ. Mỗi tháng tất cả chi tiêu cho dù tiết kiệm thế nào cũng ít nhất phải tốn ngàn năm trăm nhân dân tệ, cho nên có thể để dành được khoảng hai ngàn.


      đem tiền gửi ngân hàng lúc đầu cùng mấy tháng để dành ra tình toán, có khoảng năm vạn. Phương Châm cũng muốn mua căn hộ như căn thuê vậy.


      đến môi giới nhà đất hỏi thăm, căn hộ giống như thị trường ít nhất cũng khoảng ba mươi mấy vạn. Nhưng loại căn hộ như vậy nhiều, cho nên cũng rất dễ bị tranh mất.


      Phương Châm tính toán chút số tiền mình thu vào, nghĩ xem có thể vay tiền mua nhà . mới ra ngoài làm việc, ngân hàng cho vay, nhưng vẫn là nghĩ trước tiên nên để dành thêm ít tiền. Trước mắt tiền lương bây giờ có chút ít, chi tiêu nhiều hơn so với tháng trước, Phương Châm nghĩ tìm thêm việc làm. Buổi trưa mỗi ngày làm vài giờ tháng ít nhất cũng kiếm được hơn ngàn nhân dân tệ.


      Hôm nay gần đến nguyên đán, rất nhiều người đều trở về quê ăn tết, vừa lúc Phương Châm có thể hành động. tại xem như cũng thành thạo công việc, nửa năm làm việc cũng tích cóp ít kinh nghiệm, cũng giống như lúc đầu lo sợ người khác biết từng ở tù như vậy.


      Sau khi đem lý lịch gửi , Phương Châm vừa làm việc vừa chờ điện thoại. Kết quả chờ ngày chờ được điện thoại công việc, ngược lại buổi sáng lại nhận được điện thoại của người khác.


      Đó là Vương Tử gọi cho . Lúc ấy khoảng chĩn mười giờ sáng, Phương Châm vừa tỉnh ngủ rời giường, còn chưa kịp đánh răng . Vương Tử nghiêm túc với : “Chị có thể đến nhà trẻ chuyến hay ?”


      Lời này vừa nghe tuyệt nghĩ đến là đứa trẻ năm tuổi chuyện với người lớn.


      Phương Châm ngáp cái: “Làm sao, có chuyện gì à?”


      “Hôm này có hội diễn văn nghệ, phụ huynh đều đến xem.”


      “Vậy sao cậu lại gọi cho tôi? Ba cậu đâu?”


      “Điện thoại gọi được. tối hôm qua có thông báo cho ông ta đến, nhưng ông ta có đến.”


      “Vậy.....” Phương Châm suy nghĩ chút vẫn là đề cập đến chữ “Mẹ”. Mẹ Vương tử hiển nhiên là ở cùng với cậu, nếu cậu muốn tìm mẹ cậu cũng gọi điện thoại cho .


      “Nhưng tôi cũng phải là người nhà của cậu.”


      sao, chỉ cần có người đến là được. Chị đến tiệm làm đẹp chút là được.’


      Phương Châm rất do dự: “Tôi, chút tôi còn phải làm.”


      “Vừa mới chín giờ, chắc chắn chị làm sớm như vậy. Ông ấy bậy giờ chị làm ca tối.”


      Thằng bé chuyện mạch lạc ràng, Phương Châm hoàn toàn lại cậu. cầm điện thoại nhịn được cười cười, cố ý trêu Vương Tử: “Ông ấy là ai vậy?”


      Đầu bên kia điện thoại im lặng chốc lát, Vương Tử trả lời: “Là cha em.”


      xong, cậu lại hỏi câu: “Rốt cuộc chị có đến hay ?”


      “Được, tôi , đưa địa chỉ nhà trẻ cho tôi.”


      Trong lòng Phương Châm hơi có chút đồng tình với Vương Tử, đứa trẻ nhở như vậy dù là áo cơm lo, thấy bạn bè ở bên cạnh cha mẹ, cả nhà hòa thuận vui vẻ, cậu cũng đau lòng khó chịu.


      Đầu bên kia điện thoại, Vương Tử đưa điện thoại cho người bên cạnh, lễ phép : “ Trương, có thể với mẹ con nhà trẻ chúng ta ở đâu ?”


      Rất nhanh thanh truyền đến, địa chỉ cho Phương Châm. Phương Châm nghe thấy hình như Trương hỏi Vương Tử tại sao mẹ cậu biết địa chỉ nhà trẻ.


      Vương Tử bình tĩnh trả lời: “Bà ấy mới từ nước ngoài về.”


      Bởi vì chính mình từng sinh non nên Phương Châm đối với trẻ loại tình cảm đặc biệt. Đối mặt với chúng vô cùng mềm lòng. muốn đối với con của người khác khá hơn chút, đứa con đáng thương chưa ra đời kia của mình nếu đầu thai rồi hẳn là cũng có thể được người khác thương.


      mặc dù học vấn quá cao, nhưng trong lòng còn có chút quan niệm về số mệnh, gần đây lại càng tin tưởng vào loại vận mệnh này. Từ quan hệ của và Nghiêm Túc có thể thấy được, hai người cả đời này có lẽ bị vận mệnh ràng buộc.


      Sau khi Phương Châm cúp điện thoại thu dọn chút rồi ra cửa, bởi vì vội vàng nên điểm tâm cũng chưa kịp ăn. xe điện mà tàu điện ngầm. Đợi đến nhà trẻ sắp mười giờ rồi.


      Sau khi đến Phương Châm liền gọi điện cho Vương Tử, kết quả lại nghe được giọng của Nghiêm Túc. Phương Châm kinh ngạc chút, liền nghe Nghiêm Túc : “Tôi ở trước mặt em.”


      ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Túc bước về phía . Phương Châm cúp điện thoại, tức giận đến nở nụ cười châm biếm: “Vương Tử tìm được , tội mới đến giúp đỡ.”


      “Tôi đến trễ. Tối hôm qua tôi bay sang Nhật, sáng nay lên máy bay có chút trễ, tôi cũng vừa đến lâu.”


      “Nếu đến, tôi đây.”


      Nghiêm Túc trực tiếp kéo tay : “Được, em muốn tự giải thích với thằng bé. Em như vậy, thằng bé nhất định đem khoản nợ này tính lên đầu tôi.”


      Phương Châm im lặng theo Nghiêm Túc đến hậu đài phía sau hội trường, tìm được Vương Tử ở giữa các bạn mặc quần áo kì dị.


      cũng biết có phải là Vương Tử hay , bởi vì nhìn cậu rất lạ, trang phục người cậu to đến bốn năm lần, mình chiếm khu vực rất lớn. nếu như cậu muốn đứng lên lại, đống người bên cạnh phải nhường đường cho cậu.


      “Cậu bé diễn cái gì?”


      “Tảng đá.”


      Phương Châm thiếu chút phun ngụm nước ra: “Diễn tảng đá?”


      “Đúng vậy, em diễn là tảng đá lớn. giáo , tiết mục phải dựa vào mọi người cùng nhau hoàn thành, có người diễn Vương Tử phải có người diễn tảng đá.”


      Lời này nghe sai, nhưng Phương Châm nhìn cậu người nặng nề, cả người là đống đen thùi, trong lòng rất muốn cười, chỉ là sợ đả thương lòng tự ái của Vương Tử, nên chỉ có thể cố nén cười.


      lại tính sổ với Vương Tử : “Ba cậu đến, tại sao gọi điện thoại cho tôi, hại tôi phải chuyến.”


      “Ông ấy đến lúc em mạc quần áo, mặc xong mới nhìn thấy ông ấy. Chị nhìn em mặc thành như thế này có thể gọi điện thoại sao?”


      “Vậy để cho ba cậu gọi.”


      “Tôi biết em đến, lúc đầu thằng bé với tôi.” Nghiêm Túc lập tức chứng tỏ mình trong sạch, vẻ mặt vẫn cứ như tên của .


      VƯƠNg Tử lập tức tiếp lời: “Khi đó chị đều ra cửa, phỏng chừng là sắp đến, lại ngại làm chị quay trở về. Xem xong buổi diễn có dùng cơm trưa, chị ăn nhiều chút.”


      Phương Châm quả thực có cách gì với lớn nhầ này, phải người nhà vào cùng cửa, từ già đến trẻ tất cả đều là gian manh như vậy.


      chỉ có thể nhận mệnh. Buổi diễn cũng sắp bắt đầu, Phương Châm bị Nghiêm Túc kéo ra hội trường, ngồi xuống hàng ghế thứ nhất. Đối diện vị trí này là sân khấu, là chỗ ngồi tốt nhất trong tất cả các chỗ ngồi. Hôm nay là buổi lễ long trọng của trường, các lớp đều có tiết mục, từ đọc diễn cảm thơ ca đến múa hát, sấn khấu cái gì cần cũng đều có. Phương Châm cầm trong tay bản danh mục các tiết mục giống như thiệp cưới, kinh ngạc phát có tiểu phẩm tương thanh.


      (Tương thanh 相声: loại ca của Trung Quốc, dùng những câu vui, hỏi đáp hài hước, hoặc hát để gây cười, đa phần là châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.)


      Những đứa trẻ này lớn nhất cũng chỉ có sáu tuổi, tương thanh có quá khó ?


      Quả nhiên là nhà trẻ của người có tiền, lễ mừng năm mới cũng đều tổ chức giống với người khác. Phương Châm nghĩ đến đay liền quay đầu đánh gía những phụ huynh khác, buổi lễ mừng năm mới sắp bắt đầu, các phụ huynh khác lần lượt vào hội trường, từ cách ăn mặc đến dáng vẻ cử chỉ ai lộ vẻ “có tiền có quyền” bốn chữ.


      Phương Châm cúi đầu nhìn quần áo mình chút, cảm thấy có chút khiến cho Vương Tử mất thể diện.


      Nghiêm Túc ngồi bên cạnh , khóe mắt quan sát vẻ mặt , thong thả : “ cần để ý, giá trị con người thể bằng quần áo người.”


      Cho dù là dựa vào quần áo người cũng so sánh được với người cao sang. Nhiều người như vậy, đoán là chỉ có là có tiền án nha.


      Cũng may Phương Châm cũng phải là người hay so bì, quen với cuộc sống bình thường, cung hâm mộ cuộc sống giàu sang. quay đầu ngồi thẳng người, nghiêm túc chuẩn bị xem các bạn biểu diễn.


      Trước khi tiết mục bắt đầu khoảng chừng vài phút đồng hồ, chỗ ngồi bên cạnh Nghiêm Túc rốt cuộc có người ngồi. Người kia cả người đầy trang sức quý giá, vừa lộng lẫy vừa quý phái lại đẹp đẽ. vừa ngồi xuống hai mắt liền trực tiếp đảo người Phương Châm, cuối cùng lại chào hỏi lôi kéo làm quen với Phương Châm: “Đây là bà Nghiêm sao, lần đầu gặp, là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”

      --- --- ---

      Phương Châm lúng túng cười tiếng với đối phương, vừa nghĩ có nên giải thích vài câu hay , cho dù là dì thằng bé cũng được.


      Kết quả Nghiêm Túc lại quay đầu cười với người phụ nữ kia, lại dùng khuỷu tay đụng Phương Châm, mắt nhìn phía trước : “Bắt đầu rồi, nghiêm túc xem biểu diễn .”


      Phương Châm cũng chỉ có thể cười cười với người nọ, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn lên sân khấu.


      Tiết mục này tiếp theo tiết mục kia, tiết mục của lớp Vương tử được xếp ở giữa. Nội dung tiết mục cũng phức tạp, đại khái là kể chuyện người bạn làm thế nào sửa đổi tật xấu kén ăn. Trong chuyện này, cậu bé thích ăn rau,kết quả buổi tối mơ thấy ớt xanh, cải trắng, hành tất cả đều hóa thành người đuổi theo cậu tha.


      Diễn vai chính là cậu bé thân hình vô cùng mập, chạy bước thở hổn hển ba cái, thoạt nhìn rất giống. Phương Châm cảm thấy phải là cậu diễn mà cậu vốn dĩ là như vậy.


      Cậu béo bị rau dưa đuổi đến ôm đầu nhảy lên, đường chạy từ nhà đến rừng rậm, cuối cùng liền núp ở phía sau tảng đá lớn là Vương Tử diễn. Cậu béo vừa thở vừa lầm bầm, nên làm cái gì bây giờ, lúc này Vương Tử mới lên tiếng: “Đem bọn chúng ăn hết là được rồi.”


      Cả hội trường cười ồ tiếng, Phương Châm cũng nhịn được cười: “Còn tưởng là thằng bé chỉ là bày biện ở đó, ngờ còn có lời thoại.”


      Cả người Vương Tử bị bọc trong phục trang tảng đá, chỉ lộ gương mặt mập tròn trịa, chuyện mang theo từ ngữ trẻ con, nhưng giọng lại thuần thục chững chạc, mọi người nghe thấy càng buồn cười.


      Cậu béo nghe thấy cậu làm cậu giật mình kinh sợ: “Tảng đá cũng có thể chuyện?”


      “Ớt xanh cũng có thể bước , tại sao tảng đá lại thể chuyện.


      Lời này vừa mọi người càng cười ghê hơn, hội trường lập tức xôn xao, mãi cho đến khi tất cả tiết mục đều kết thúc, Phương Châm còn nghe phía sau có phụ huynh bàn luận tảng đá Vương Tử kia, đều đứa này rất có tiềm chất. Phương Châm liền quay đầu với Nghiêm Túc: “Xem ra thằng bé này rất giống . Mặc dù trông giống nhưng tính cách rất giống.”


      “Ừ, thằng bé giống mẹ nó.”


      Đây là lần đàu Phương Châm nghe Nghiêm Túc nhắc đến mẹ Vương Tử, khỏi có chút kinh ngạc, liền nhân cơ hội hỏi: “Bây giờ mẹ thằng bé ở đâu?”


      “Ở nước ngoài.”


      Khó trách vừa rồi Vương Tử với giáo mẹ cậu mới từ nước ngoài về, ra mẹ cậu ở nước ngoài.


      “Vậy hai người.....ly hôn rồi?”


      Lời này vừa thốt ra Phương Châm cũng cảm thấy mình quá nhiều chuyện rồi, vội vàng bổ sung câu: “Được rồi, muốn trả lời đừng , tôi nên hỏi nhiều.”


      Nghiêm Túc cũng có tức giận, bình tình liếc nhìn cái: “Tôi cùng mẹ Vương Tử có kết hôn.”


      Đáp án này ngoài dự đoán của Phương Châm, Phương Châm liền biết nên gì. Vừa lúc này, Vương Tử thay xong quần áo, từ phía sau sân khấu chạy đến, chạy đến trước mặt họ : “Con đói bụng rồi, ăn cơm .”


      “Hai người ăn , tôi về trước, xế chiều tôi còn phải làm.”


      Phương Châm vừa vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp hai giờ rồi, ba giờ rưỡi phải đến Thâm Lam làm. Kết quả vừa dứt lời, bụng lại đúng lúc phát ra tiếng kêu, lúng túng đến đỏ bừng mặt, dám nhìn vẻ mặt của Nghiêm Túc và Vương Tử.


      Hai cha con liếc nhau cái, ăn ý cười ra tiếng. Vương Tử giơ tay kéo tay Phương Châm: “ thôi, ăn ít đồ rồi lại làm. Để ông ấy lái xe chở chị là được.”


      Phương Châm đúng đói bụng, buổi sáng thức dậy đến giờ chỉ uống vài ngụm nước, lúc xme biểu diễn chìm đắm trong đó nên cảm giác được, lúc này bụng liền lên tiếng kháng nghị.


      Nhà trẻ chuẩn bị cho phụ huynh và các bạn bữa trưa phong phú, tự mình lấy thức ăn, thức ăn phương Tây hay Trung Quốc đều có. Bởi vì Phương Châm vội vàng làm nên có cách nào tỉ mỉ nghiên cứu thức ăn, liền chọn mấy loại sushi lại chọn đồ uống rồi tìm chỗ ngồi xuống, nhanh chóng ăn.


      Nghiêm Túc bởi vì muốn đưa Phương Châm làm, cũng tùy tiện chọn lấy ít thức ăn. bưng cái mâm ngồi đối diện Phương Châm, ăn được mấy miếng liền nghe tiếng Phương Châm ho khan, ngẩng đầu nhìn phát bị nghẹn, liền thuận tay đưa ly nước cho .


      cần gấp gáp như vậy, nếu là đến kịp nghỉ ngày, trừ tiền lương cũng có ai khai trừ em.”


      Phương Châm uống hai ngụm nước đem cơm trong cổ họng nuốt xuống, khoát tay : “ cần, có thể kịp giờ.”


      Nghiêm Túc im lặng nhìn chằm chằm Phương Châm lúc lâu, đột nhiên mở miệng : “Em, này, đừng cậy mạnh như vậy được ?”


      làm đúng giờ là cậy mạnh sao?”


      Nghiêm Túc khẽ mỉm cười, lời nào, lúc này Vương Tử chạy đến, đem dĩa của mình đặt lên bàn, lại leo lên ghế ngồi xuống, sau đó quay đầu hỏi Phương Châm: “Xế chiều chị có thể làm ?”


      thể.”


      “Xế chiều trường học còn có hoạt động, chị tham gia sao?”


      “Để ba cậu chơi cùng cậu , tôi phải làm.”


      Phương Châm đột nhiên nhớ đến vết thương trán Vương Tử, nên liền giơ tay sờ đầu cậu. cái trán trắng nõn của Vương Tử lờ mờ có vết sẹo, mặc dù sâu nhưng là phải hòn toàn có. Phương Châm nhìn thấy có chút có lỗi.


      Vương Tử lại chẳng hề để ý : “ sao, đàn ông có sẹo đẹp trai hơn.” (+.+)


      Phương Châm quay đầu hỏi Nghiêm Túc: “Là dạy thằng bé sao?”


      “Là ông Dương dạy.”


      ngờ ông Dương cũng chơi với trẻ con.”


      có cách nào, chị ở đây, em chỉ có thể tìm ông ấy chơi.”


      Phương Châm chuyện với Vương Tử điện thoại Nghiêm Túc vang lên, liền đứng dậy sang chỗ khác nghe điện thoại. Vương Tử liền nhân cơ hội dụ dỗ Phương Châm: “Chị ở lại , để ông ấy xin nghỉ cho chị, tất cả mọi người trong Thâm Lam đều nghe ông ấy.”


      Phương Châm sờ đầu Vương Tử: “ được, có người đồn đãi chuyện hay. Ba cậu là ông chủ lớn, hẳn nên làm gương tốt cho mọi người.”


      “Nhưng là hai người đều , em cảm thấy thú vị nữa.”


      “Tôi tự mình đón xe là được, để ba cậu ở lại với cậu.”


      được được, là em gọi chị đến làm sao có thể để chị đón taxi về. Vậy cũng có phong độ rồi, để ông ấy đưa chị , nếu em yên lòng. Em thích chị, nên thể để chị xảy ra chuyện.”


      Từ trước đến giờ, Phương Châm vẫn luôn cảm thấy Vương Tử đối với có chút quái lạ. Cậu bé này trưởng thành sớm, chuyện cùng cậu cũng giống như chuyện với người lớn. nhưng dù thế nào cũng tin đứa năm tuổi vừa ý người gần ba mươi tuổi.


      Cho nên hỏi: “Vương Tử, tại sao cậu lại thích tôi như vậy, có nguyên nhân gì sao?”


      “Có, bởi vì em cảm thấy chị giống mẹ em.”


      Trong lòng Phương Châm lộp bộp cái: “Tôi nhìn giống mẹ cậu sao?”


      có, hai người chút cũng giống. Mẹ em vô cùng xinh đjep, chị kém xa so với bà ấy. Nhưng là chị có chút giống bà ấy, mẹ em cũng từng hoa có linh hồn.”


      Phương Châm tự động bỏ qua đánh giá của Vương Tử đối với , chỉ chú ý đoạn cuối: “Bây giờ mẹ cậu ở đâu, là ở nước ngoài sao? Mẹ cậu những lời này với cậu lúc nào?”


      “Bà ấy ở nước ngoài, lâu cũng chưa có trở về. Nhưng là bà ấy có gọi điện thoại cho em, cái kia chính là với em trong điện thoại.”


      Phương Châm nhìn vẻ mặt thành của Vương Tử, trong lòng nhói đau từng đợt. Đứa trẻ này rất đáng thương, mẹ ở nước ngoài, ba suốt ngày bận công việc, trong nhà chỉ có bà cố là thương cậu. Về vật chất cậu giàu có hơn những đứa trẻ khác, nhưng lại thiếu thốn tình cảm.


      Nghĩ đến đây vươn tay ra sờ sờ đầu Vương Tử. Ánh mắt rất nhạy bén, liếc mắt liền thấy được cảm xúc trong mắt Phương Châm, liền thuận thế lên: “Chị Phương, chị được nghỉ ngày nào nha?”


      “Chủ nhật tôi được nghỉ, sao thế?”


      “Vậy chị chơi với em có được hay ?”


      Phương Châm vừa định từ chối, Vương Tử lại bổ sung câu: “Hai ngày nữa dinh nhật em, chị chơi với em ngày có được ? Mẹ em có ở bên cạnh, trán em lại vừa có vết sẹo, em muốn có sinh nhật đầy đủ nha.”


      Phương Châm thầm nghĩ, hai chuyện này cũng có liên quan với nhau nha, lại nhìn bộ dáng đáng thương của Vương Tử, giống như sắp rớt nước mắt, làm cho tình mẹ lan tràn trong lòng . Bình thường phải là người dễ mềm lòng, cũng biết tại sao vùa wnhinf thấy Vương Tử, lời từ chối đều luôn được thành lời.


      do dự có nên đồng ý hay , thấy Nghiêm Túc đến. nhìn đồng hồ chút sắp đến ba giờ rồi, cho nên đề nghị với Phương Châm: “Có muốn hay ?”


      Phương Châm vội vàng đứng lên: “Tự tôi là được, ở lại với thằng bé .”


      sao, tôi đưa em rồi trở về với nó.”


      Vương Tử cũng thêm vào: “Đúng vậy nha, chị Phương để ông ấy đưa chị . còn có rất nhiều người chơi với em.” ra trong lòng Vương Tử cũng quen ở cũng chỗ với Nghiêm Túc. Tình cảm hai cha con quá mỏng, mỗi lần ở cùng chỗ cậu lại cảm thấy dễ chịu.


      Nghiêm Túc cũng thêm cái gì, cầm lấy áo khoác ghế, với Phương Châm: “ thôi, nhanh về nhanh. Vương Tử, con nghe lời giáo , đừng chạy lung tung.”


      Vương Tử cười đến mặt đầy hoa, kéo tay Phương Châm : “Chị Phương, xem như xong rồi nhé, chủ nhật em để ông ấy đến đón chị nha.”


      Phương Châm còn muốn hai câu, bên kia Nghiêm Túc lại thúc dục. chỉ có thể cười cười, xoay người đuổi theo Nghiêm Túc.


      đường đến Thâm Lam, Phương Châm nhịn được với Nghiêm Túc: “Sau này có thời gian nên ở bên Vương Tử nhiều chút, tôi cảm thấy thằng bé nnayf vô cùng đơn.”


      “Hôm nay nó lại cái gì với em sao?”


      “Nhắc đến mẹ thằng bé, thoạt nhìn Vương Tử cái gì cũng thiếu, ra rất thiếu tình thương. Thằng bé mẹ cậu ở nước ngoài, hai người chỉ có thể liên lạc thông qua điện thoại. Tôi cảm thấy thằng bé cần được lớn lên trong gia đình hoàn chỉnh, đối với cuộc sống và tính cách sau này của cậu đều tốt.”


      Mắt Nghiêm Túc nhìn phía trước, môi mỏng khẽ nhếch, im lặng trong chố lát mới : “Cho nên em muốn khuyên tôi cùng mẹ thằng bé tái hợp?”


      Phương Châm vội vàng phủ nhận: “Tôi có ý này, đây là chuyện nhà của , tôi có quyền hỏi đến. tôi cũng chỉ là cảm thán chút thôi, cần để trong lòng, coi như tôi chưa .”


      Đây cũng phải là lời tức giận, mà là ý nghĩ chân trong lòng Phương Châm. Dù Nghiêm Túc là người cha kỳ lạ đến thế nào cũng đến phiên người quen biết bình luận. mọi nhà đều có chuyện khó , quan hệ với cha mẹ em trai còn như thế có lập trường gì mà người khác?


      Nghiêm Túc quay đầu nhìn Phương Châm cái, mặt mang theo nụ cười tự giễu: “Tôi biết là em quan tâm Vương Tử. Nhưng là cho dù phát sinh cái gì, tôi và mẹ Vương Tử cũng thể tái hợp được.”
      levuong, Juliah, susu14 others thích bài này.

    2. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 33: Sắc nữ.


      Sáng sớm chủ nhật, Vương Tử bảo Nghiêm Túc lái xe đến đón Phương Châm.


      Lúc ấy Phương Châm ăn điểm tâm, sau khi nhận được điện thoại rầu rĩ câu: “Tôi , với thằng bé .”


      “Phương Châm.” Nghiêm Túc dừng xe dưới lầu nhà Phương Châm, còn chưa tắt máy liền gọi cho , “Nhanh xuống đây. chuyện hứa với trẻ phải làm được.”


      xong cúp điện thoại, hai tay nắm tay lái, ngón tay nhàng gõ nhịp. Vương Tử ngồi ở ghế sau liếc nhìn : “Ông cần phải cám ơn tôi.”


      "Là chủ ý của con, liền quan đến ba."


      "Nhưng ông cũng chiếm được lợi."


      "Con cảm thấy thua thiệt ba liền gọi điện thoại cho ấy khỏi nữa."


      Vương Tử vội vàng lắc đầu: " được, hai người chơi sinh nhật rất thú vị, dĩ nhiên là muốn Phương Châm cũng cùng."


      Nghiêm Túc quay đầu liếc con mình cái, khóe miệng khẽ nhếch. ánh mắt kia khiến Vương Tử thấy chột dạ, yên lặng quay đầu sang hướng khác.


      Đừng cho là ba biết con có chủ ý gì. Vương Tử chuyện người lớn con đừng xen vào."


      "Có bản lãnh đem mẹ tôi về đây." Vương Tử nổi cáu, cả người đầy tức giận.


      Lúc này, Phương Châm lại đến, trực tiếp mở cửa xe chỗ cậu ra. Vừa thấy Phương Châm, Vương Tử lập tức thay đổi vẻ mặt, nhiệt tình chào hỏi : "Chị Phương, chị lên xe , em để chỗ của em cho chị."


      Cậu vừa vừa nhích vào trong, nhường lại chỗ ngồi lúc nãy của mình.


      Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vương Tử từ kính, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra nên tìm mẹ cho thằng bé này.


      XE rất nhanh liền chạy ra đường lớn, lúc đầu Phương Châm còn cảm thấy khác thường, chỉ là câu có câu trò chuyện với Vương Tử. Khoảng nửa giờ sau, rốt cuộc cảm thấy đúng.


      Từ kính xe nhìn ra phía ngoài, hai bên đường ràng hoang vắng rất nhiều so với lúc đầu, căn bản là thấy bóng dáng của các cửa hàng, ngược lại rất nhiều quán cơm bụi. lúc Phương Châm kinh ngạc trước mặt xuất bản xanh viết tên đường trước mặt , nhìn được ràng lắm, dường như là ba chữ "Đường cao tốc."


      Phương Châm chưa kịp phản ứng xe họ lên đường cao tốc. hoảng hồn, vội vàng hỏi Nghiêm Túc: “Đây là đâu?” Mừng sinh nhật Vương Tử tại sao lại phải đường cao tốc, ràng trung tâm thành phố có rất nhiều chỗ chơi đùa.


      Nghiêm Túc cũng trả lời, Vương Tử ở bênh cạnh giải thích: “Chị Phương, chúng ta làng du lịch chơi. Mới mở, chơi rất vui, có trò chơi công viên, động vật dưới nước còn có vườn cây, nhất định chị thích.”


      Làng du lịch? Chỗ đó Phương Châm chưa từng nhưng cũng biết nó cũng xây tại trung tâm thành phố, thông thường đều xây ở ngoại thành. Chỗ đó hoang vắng thích hợp khai phá xây dựng những công trình lớn, hơn nữa người thành thị quen ở trong bê tông cốt thép, thỉnh thoảng liền thích gần gũi với thiên nhiên.


      Mặc dù chỗ đó cũng rất tốt, nhưng Phương Châm muốn .


      “Nghiêm Túc, quay đầu xe , tôi muốn về nhà.”


      “Chị Phương, chị muốn Làng du lịch sao? Chị đồng ý chơi sinh nhật với em.”


      “Đúng là tôi đồng ý, nhưng thể qua đêm bên ngoài với cậu, ngày mai tôi còn phải làm.”


      “Vậy buổi chiều.” Nghiêm Túc luôn trầm mặc bỗng mở miệng , “Ngày mai đưa em trở về.”


      “Nhưng là.....” ra mang theo cái gì, ngay cả quần áo tắm rửa cũng có nha.


      cần lo lắng, ở đây cái gì cũng có, thiếu bất cứ thứ gì.”


      Vương Tử cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy nha, chị Phương yên tâm, ông ấy nhiều nhất là tiền. chị muốn cái gì với ông ấy, ông ấy nhất định chuẩn bị tốt cho chị.”


      Phương Châm bất đắc dĩ cười cười với Vương Tử, đột nhiên cảm thấy nụ cười ngây thơ của trẻ con cũng là loại ngụy trang. Chuyện hôm nay, hiển nhiên là bị hai cha con này hãm hại. Chỉ trách gương mặt Vương Tử rất có tính lừa gạt, nghĩ đến mình thua trong tay đứa trẻ năm tuổi.


      Mềm lòng có lẽ là điểm yếu lớn nhất đời này của .


      Nửa giờ kế tiếp, Phương Châm trở nên rất yên tĩnh. Dường như Vương Tử nhìn ra vui nên trêu chọc . Cho đến khi xe ra khỏi đường cao tốc quẹo vào đường vào làng du lịch, hai bên đường là rừng cây cao lớn, cậu mới kề sát Phương Châm, giọng : “Chị Phương, chị đừng tức giận, sau này em vậy nữa. ra chỗ này cũng rất thú vị, ra ngoài thư giãn chút cũng tốt nha. giáo em bình thường người già đều muốn nghỉ ngơi.”


      Phương Châm lập tức liền vui vẻ: “Là Làm việc mệt mỏi kết hợp nghỉ ngơi.”


      “Đúng đúng, cái này chính là chị nha.” Vương Tử cười tiếng lộ ra hàng răng, rốt cuộc vẫn là bộ dáng ngây thơ.


      Trong nháy mắt Phương Châm lại mềm lòng. Nếu đến cũng đừng làm bộ mặt thối như lấy chồng, huống chi Vương Tử cũng đúng, chỗ này tệ, ở quen thành thị nhà cửa san sát, thỉnh thoảng đến đây thư giãn chút cũng là lựa chọn tốt. Huống chi ở trong tù năm năm, cũng nên ra ngoài hít thở khí mới mẻ.


      Nghĩ đến đây tâm trạng Phương Châm cũng trở nên sáng sủa hơn.


      Sau khi xe tiến vào Làng du lịch liền chạy chậm lại, xe vòng quanh cây cỏ sum xuê hai bên đường vào, cuối cùng dừng trước biệt thự.


      Biệt thự có tổng cộng ba tầng, xây gần bên hồ. Sau khi xe dừng có người đến mở cửa xe cho bọn họ, đầu là người mặc quần áo gọn gàng nhất so với những người khác chút, khách khí gật đầu với Nghiêm Túc, sau đó đưa bọn họ vào bên trong.


      Phương Châm và Vương Tử phía sau, có hai nhân viên cầm va li xe thay họ, căn bản cũng chỉ là rương , bên trong đều là đồ của Vương Tử. và Nghiêm Túc đều mang hành lí gì đó.


      là bởi vì biết nên mang, vừa nhìn là biết Nghiêm Túc là khách quen ở đây, biệt thự này dường như là đặc biệt để cho ta, trừ ta có người nào khác ở. Bởi vì vừa vào cửa ta liền tỏ ra vô cùng quen thuộc với tất cả trang trí bày biện ở đây, ngay cả công tắc đèn phòng khách ở đâu cũng biết .


      Người đàn ông dẫn đầu giới thiệu với Phương Châm là mình họ Trần, chịu trách nhiệm quản lý khu vực này. Trừ hoan nghênh họ đến ta cũng bất kỳ lời nhảm nào. Hiển nhiên là ta biết Nghiêm Túc, hơn nữa cũng biết đối phương hiểu nơi này như lòng bàn tay.


      Sau khi vào nhà, Nghiêm Túc cũng có thay dép, giày da giẫm vài bước vào sau đó xoay người với Quản lý Trần: “Tốt, mọi người đều ra ngoài , có gì đặc biệt rôi gọi mọi người.”


      Quản lý Trần liên tục sao, mặt đầy tươi cười dẫn cấp dưới . Sau khi họ , Nghiêm Túc liền với Vương Tử: “Phòng của con ở lầu hai, đem va li lên sắp xếp .”


      Vương Tử nhưng lại rất nghe lời, lời kháng nghị cũng có, thân hình nho xách cái va li màu vàng cũng lớn hướng về cầu thang. Phương Châm định giúp cậu, lịa bị Nghiêm Túc trừng mắt, ý cảnh cáo vô cùng ràng.


      Phương Châm lập tức hiểu được, lúng túng cười cười với , có can thiệp vào chuyện giữa hai ch con bọn họ. Nghiêm Túc lại với Phương Châm: “Phòng của em ở lầu ba, muốn xem ?”


      Phương Châm tất nhiên muốn, xong liền theo sau đít Vương Tử lên lầu. Nghiêm Túc theo đến cửa phòng, đem cửa mở ra thay . Trước khi bước vào Phương Châm theo bản năng hỏi: “ nghỉ ở đâu, lầu sao?”


      , tôi cũng ở tầng này.”


      “Tầng này, chỗ nào?”


      “Ở đối diện phòng em.” Nghiêm Túc vừa vừa xoay người đẩy cửa căn phòng đối diện ra.


      Phương Châm lập tức khẩn trương, duỗi tay nắm lấy nắm cửa của mình, nghe Nghiêm Túc ở phía sau : “Cửa phòng có gắn khóa, em có thể yên tâm ngủ. Hơn nữa, tôi cũng phải người bỉ ổi như vậy. Hai người chúng ta cũng phải là lần đầu ở trong cùng nhà, em hoàn toàn cần lo lắng.”


      Phương Châm nhớ đến lúc ở nhà bà Nghiêm, quả và Nghiêm Túc cũng xem như là ở chung nhà. Nhưng tình huống lúc đó với bây giờ giống nhau, khi đó trong nhà nhiều người ở như vậy, phòng hai người lại cách xa như vậy. Huống chi, lúc đó địch ý của Nghiêm Túc đối với ràng như vậy,mà bây giờ....


      nhanh chóng lắc đầu, chui vào phòng. Vừa định đóng cửa nghe được giọng của Nghiêm Túc: “Hơn nữa tôi cảm thấy ngủ cùng với em... người bị thua thiệt hẳn là tôi.”


      Lúc chuyện Nghiêm Túc giơ tay lên chặn lại cửa phòng Phương Châm. Giống như hôm đó ở nhà vậy.


      Phương Châm biết khí lực của mình phải là đối thủ của Nghiêm Túc, dứt khoát để tay xuống, yên lặng lùi về phía sau vài bước. Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt khẩn trương của , cố nén cười : “Ban ngày muốn ngủ? Nhanh chóng thay quần áo, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm nữa.”


      “Chuyện gì?”


      “Theo Vương Tử chơi mừng sinh nhật.”


      Phương Châm phục hồi lại tinh thần: “Nha, vậy thôi.”


      muốn ở lại trong phòng này, phải là căn phòng đủ lớn, đủ đẹp, chủ yếu là bởi vì Nghiêm Túc đứng trước mặt làm áp lực vô hình rất lớn.


      xong nhấc chân bước ra ngoài, lại bị Nghiêm Túc gọi lại: “Đợi chút, thay quần áo xong lại .”


      Phương Châm cúi đầu nhìn quần áo của mình: “Quần áo của tôi được sao, chưa đạt quy định hay là đẳng cấp? chơi sinh nhật Vương Tử cũng đến mức phải mặc lễ phục nha. làm party sinh nhật cho Vương Tử sao?”


      Nghiêm Túc cười tiếng, đến trước tủ quần áo, mở tủ: “ có, chỉ có ba người chúng ta, có ai khác. Nhưng là vẫn phải thay quần áo, quần áo của em được.”


      Phương Châm thầm nghĩ có phải quần áo quá rẻ mạt, ra ngoài làm ta mất mặt hay ? Nhưng lần trước đến nhà trẻ của Vương Tử, cũng mặc nhãn hiệu nổi tiếng gì, cũng thấy ta để ý đến nha.


      Nghiêm Túc thấy ngẩn người liền quơ quơ tay trước mặt : “Nhạnh chọn thứ , đừng đứng ngẩn ra vậy. Chắc Vương Tử cũng thay quần áo rồi, lát lại lên thúc giục.”



      Phương Châm cũng có cách nào, chỉ có thể đến nhìn theo tay Nghiêm Túc, lập tức liền sững sờ.


      Tủ quần áo chiếm hết bức tường, trong tủ treo vô số quần áo, mọi loại phong cách kiểu dáng, xuân hạ thu đông đều đủ, hoàn toàn thể phong thái đại gia của Nghiêm Túc.


      Phương Châm kinh ngạc trong nháy mắt, liền : “ chuẩn bị nhiều như vậy làm gì? Tôi chỉ ở buổi chiều. Tùy tiện thay bộ là được.”


      “Những thứ này cũng hẳn là phải mặc bây giờ.” Nghiêm Túc vừa vừa bước ra phía sau vài bước, đem cửa tủ quẩn áo mở hết ra, sau đó chỉ vào dãy màu sắc tươi đẹp : “Em phải mặc cái này.”


      Là áo tắm. Phương Châm vừa nhìn cái liền : “Tại sao lại mặc cái này? bơi sao?” chỗ này vẫn là đất liền nha, cũng có biển, chỉ có thể nghĩ là bơi thôi.


      Nghiêm Túc cũng để ý đến , thấy đứng yên liền chọn thay . Cuối cùng cầm cái màu vàng sáng đẩy vào ngực Phương Châm, vẻ mặt nghiêm túc : “, chúng ta tắm.” (-.-“)

      --- --- ---

      Nửa tiếng sau, Phương Châm theo Nghiêm Túc vào bãi tắm, sau đó liền nhịn được cười.


      Đây là trong những bãi tắm phân biệt nam nữ, chiếm diện tích còn lớn hơn so với sân bóng rổ. Bãi tắm được xây trong lòng núi, mang theo chút hương vị cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với những bãi tắm xa hoa trang bị thiết bị xa hoa đại trong thành phố.


      Phương Châm nhìn vài người trước mặt, bùn lầy đầy mắt miệng phân biệt phân biệt được ai với ai, thầm nghĩ bãi tắm này xây dựng như thế này rất tốt. Làm cho cảm giác giống như mình trở lại xã hội nguyên thủy, chỉ còn thiếu vòng cành lá vòng bên hông làm quần thôi.


      Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là đến tắm bùn. Phương Châm nhìn người ta dính đầy bùn xanh từ đầu đến chân, lại nhìn mình, bật cười: “Đây là tắm sao? So với tắm còn bẩn hơn nha.”


      “Hiệu quả của nó chính là ở chỗ đó.” người Nghiêm Túc mặc cái quần áo thun ngắn tay, bên dưới cũng là cái quần sooc ngắn, vừa bước vào đây liền đem Vương Tử lột sạch, chỉ chừa lại chiếc quần bơi .


      vỗ vỗ mông thằng bé: “Được rồi, chơi , muốn chơi thế nào chơi thế ấy.”


      Vương Tử hoan hô tiếng, vui vẻ nhảy vào đống bùn nhão trong hồ chơi đùa. Thân thể mới dính chút bùn lập tức trở nên vô cùng bẩn. hai tay cậu vừa nắm hai nắm bùn bôi lên người, vừa quay đầu gọi họ: “Nhanh đến đây nha.”


      Nghiêm Túc vỗ vỗ vai Phương Châm: “Cởi đồ .”


      xong cũng cởi bỏ quần áo ben ngoài, giống như Vương Tử chỉ mặc cái quần bơi. Phương Châm liếc mắt liền nhìn thấy cơ ngực mạnh mẽ đầy sức sống của phập phồng, xuống chút nữa là góc cạnh ràng của cơ bụng. Xuống chút nữa..... (><)


      dám nhìn nữa, quay đầu muốn . cảm giác mình nhất định là điên rồi, từ lúc đồng ý đến nhà trẻ của Vương Tử xem biểu diễn cuộc sống của liền lệch lên con đường trở lại.


      Thậm chí còn có chút hận mình, trước kia mạnh miệng như vậy, hận Nghiêm Túc như gì. Năm năm ở trong tù, mỗi lần nghĩ đến cái tên này là trái tim lại muốn rỉ máu. Nhưng bây giờ, quá nửa năm, cũng bởi vì ta giúp đỡ mấy lần, cũng bởi vì hành động quan tâm chăm sóc của ta, cũng bởi vì ta cho túi thức ăn nhanh lại từng thổ lộ với , liền phân đông tây nam bắc.


      Người đại đến liệt nữ trinh tiết, La Thế chết hơn năm năm rồi, tìm bạn trai cũng có gì đáng trách. Nhưng cũng thể tìm Nghiêm Túc. đến chuyện ta bức chết La Thế, chính là gia thế của cũng khiến tuyệt đối thể bước cùng nhau.


      Phương Châm cảm thấy mình nên , cho dù dựa vào đôi chân cũng có thể trở về trong thành phố nha.


      Nhưng Nghiêm Túc nào có bỏ qua cho , cánh tay dài giơ lên, trực tiếp ôm eo , kéo cả người vào trong ngực. giây phút đụng vào da thịt , trong đầu Phương Châm oanh tiếng, cả người đỏ lên.


      Nghiêm Túc nhìn vành tai đỏ rực của , cười : “Nhanh cởi đồ rồi xuống chơi với Vương Tử. Chuyện đồng ý với trẻ phải làm được.”


      “Nhưng.....” Phương Châm xoay đầu lại, muốn nhìn những tượng đất trong bãi tắm kia, kết quả đầu vừa xoay bốn mươi lăm độ liền chạm phải ánh mắt Nghiêm Túc.


      đôi mắt đen nhánh lại sáng ngời, bên trong tràn đầy kiên nghị và mạnh mẽ, phần lớn người bị ánh mắt này trừng cái, đoán là cơm cũng đều muốn ăn.


      Phương Châm cảm giác mình cũng sắp muốn ăn cơm rồi. Nhưng còn muốn giãy ra: “Chỗ này quá cởi mở, thích hợp với tôi.”


      “Trẻ cũng có thể chơi, có cái gì thích hợp với em.”


      “Bởi vì tôi phải trẻ con nha.”


      sao.” Nghiêm Túc vỗ vỗ đầu Phương Châm, “ cần xấu hổ, bôi bùn lên mặt ai biết được em là người hay là quỷ. Nhanh cởi đồ , muốn tôi giúp đỡ ?”


      Đùa sao, đương nhiên là cần. Phương Châm phát Nghiêm Túc đối với mình càng ngày càng càn rỡ, đàn ông đều là như vậy, khi bạn cho ta chút hòa nhã, ta liền trèo lên được voi đòi tiên? Sớm biết năm đó năm đó cũng nên đâm bụng dao, trực tiếp cắt tiểu jj tốt rồi.


      (Tiểu jj: tên thường gọi tiểu huynh đệ.....quả editor k thể nghĩ ra từ văn nhã nên để z nhé ><)


      Nghĩ đến đây liền theo bản năng cúi đầu. Nghiêm Túc mặc cái quần bơi màu đen, cơ bản là trừ vị trí quan trọng tất cả đều lộ thịt. Phương Châm phải là thiếu nữ ngây thơ, vật kia của đàn ông chỉ từng dùng mắt nhìn qua, nhìn thấy đường con của nó vào chỗ kia liền bị dọa đến nghiêng đầu lại yên lặng lắc đầu.


      nên, cứ như vậy nữa thành sắc nữ mất.


      Dưới ánh mắt Nghiêm Túc, Phương Châm cởi bỏ quần áo bên ngoài, lộ ra áo tắm màu vàng sáng bên trong. vẫn phải cảm ơn Nghiêm Túc xuống tay lưu tình, chọn đồ tắm cho gióng như là váy ngắn, phía là dây đeo, phía dưới cái váy ngắn che, cảm giác giống như mặc chiếc váy mùa hè.


      Nhưng dù là như vậy, trong nháy mắt cởi quần áo ngoài ra vẫn có chút mất tự nhiên, hai tay ôm ngực, ,cảm thấy tất cả ánh mắt đều dán lên người mình.


      ra nhiều người ở đây lúc đầu đều là nhìnNghiêm Túc, gương mặt dáng vẻ xuất chúng đến đâu cũng khiến người khác chú ý. Cuối cùng ánh mắt mọi người liền rơi lên người Phương Châm. Bởi vì tất cả bọn họ tò mò người đàn ông xuất sắc như vậy sánh đôi với như thế nào.


      Hầu như tất cả mọi người khắp người đều là bùn, trét đến cha mẹ họ đều nhận ra. Cho nên những ánh mắt kia liền vô cùng càn rỡ, trong ánh mắt các đều là xoi mói, đàn ông đa phần là nghiền ngẫm. Tất cả đều chờ Phương Châm cởi quần áo ngoài ra, muốn nhìn chút dưới gương mặt tươi trẻ này cất dấu thân hình nóng bỏng thế nào.


      Kết quả khi quần áo được cởi ra mọi người khỏi có chút thất vọng, thân hình phương châm thể là rất kém cỏi, eo , chân thon tỷ lệ rất tốt, chính là ngực hơi chút, người thông hiểu đều đoán là cỡ B. Thân hình như vậy cùng với gương mặt ra rất hài hòa, nhưng đẩy vào trong đám người cực khó tìm thấy, cùng với Nghiêm Túc thân hình cực kỳ xuất sắc đứng chung chỗ liền chênh lệch lớn.


      Cho nên trong lòng mọi ngườilại nổi lên nghi ngờ. thoạt nhìn cũng quá chói mắt làm sao có thể câu dẫn người giàu có đẹp trai như Nghiêm Túc.


      Lúc mọi người nhìn Phương Châm, Nghiêm Túc cũng nhìn. mang Phương Châm đến đây thể là cố ý, nhưng tắm bùn rất tốt. đối với thân hình phụ nữ cũng cầu cao, giống phụ nữ là được rồi (ý khác người là được +.+). Thân hình Phương Châm nhưng eo ra eo mông ra mông, mặc dù nóng bỏng nhưng nhìn cũng rất tốt.


      Phụ nữ nha, vẫn là nên coi trọng cảm giác của họ. Nếu theo đuổi người thân hình nóng bỏng có thể tìm những kia hàng đêm ca thú.


      Phương Châm bị mọi người nhìn như vậy rất thoải mái, có cách nào liền phát giận với người bên cạnh, trừng trừng Nghiêm Túc : “Nhìn cái gì?”


      “Tôi suy nghĩ, lời vừa rồi của tôi rất có lý. Cùng em lên giường người chịu thua thiệt là tôi.”


      Phương Châm lười cãi với , cũng thừa nhận thân hình Nghiêm Túc vô cùng có tính gợi cảm. mang theo bất mãn nho cho cái nhìn xem thường, sau đó nhanh chóng nhảy vào bãi bùn, đem mình từ đầu đến chân bôi trét lần.


      Như vậy cũng tốt, so với lúc nãy mặc bộ quần áo đặc biệt tốt hơn, loại quẫn bách vừa rồi cũng lập tức liền biến mất.


      Vương Tử khác gì tượng đất Châu Phi, bởi vì đuổi theo chơi với những người khác cậu còn té ngã, miệng ăn đầy bùn. Nghiêm Túc xem thường vỗ vỗ mông cậu: “Được rồi, ăn no có thể tiết kiệm cơm tối rồi.”


      Vương Tử cũng để ý, phun bùn ra rồi lại tiếp tục chơi đùa.


      Phương Châm nhìn cả người toàn bùn thỏa mãn im lặng tựa vào thành hồ. ra có chút ngại ngùng, cảm thấy mọi người thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm . Thế nên mới muốn bôi bùn lên mặt để người khác nhận ra .


      Nghiêm Túc cũng tựa thành hồ vào gần cạnh , lời nào. Có vài người đẹp mượn cớ đến chào hỏi, Nghiêm Túc vừa khách sáo vừa hời hợt đuổi , cũng nhiều hơn câu.


      Phương Châm cảm thấy khí bây giờ có chút lúng túng, liền chủ động chuyện với : “Tại sao lại từ chối, ràng là rất xinh đẹp.”


      “Bên cạnh tôi thiếu nhất chính là người đẹp. Em chơi nữa sao? Đừng với tôi em ở đây xấu hổ.”


      sai, quả tôi thấy được tự nhiên lắm.”


      “Tất cả mọi người đều như vậy, có cái gì mà xấu hổ.” Nghiêm Túc suy nghĩ chút, nắm khối bùn bôi lên mặt Phương Châm, “Như vậy là được, em cũng đừng khẩn trương quá. Em nhìn xem, ngày cả quần áo người ta cũng mặc, em hoàn toàn cần xấu hổ.”


      Phương Châm vuốt bùn mặt, nhịn được nhe răng ra: “Người nào mặc quần áo?”


      “Đó, là người đó.”


      Phương Châm cho là Nghiêm Túc người đẹp nào, kết quả nhìn theo tay lại là người đàn ông vạm vỡ, giống như ngọn núi đứng sừng sững ở chỗ đó, nắm bùn bôi lên người. Phương Châm vừa xoay qua đúng lúc nhìn thấy nửa người dưới của đối phương, cái thứ nhất nhìn thấy được hẳn là.... mặc cái gì.


      phản xạ theo bản năng, giơ tay lên che mắt, nghiến răng: “ là đồ khốn kiếp, cố ý.”


      chơi nên thả lỏng chút, đều cởi hết đồ ra còn cái gì mà căng thẳng.”


      Phương Châm thử suy nghĩ chút, cảm thấy rất có lý: “ sai, rất đúng, ngay cả nhà tù tôi cũng đều qua, còn có gì mà sợ hãi.”


      vừa vừa nắm khối bùn lên, khách sáo bôi lên khuôn mặt Nghiêm Túc. Khuôn mặt trắng nét của Nghiêm Túc lập tức thay đổi thành người nhà nông.


      cũng ngại hình tượng bị phá hủy, đống bùn trong tay cũng bôi lên mặt Phương Châm. Phương Châm cũng chút yếu kém, bắt đầu tấn công alij . Cho nên, hôm nay hai người ở trong đống bùn chơi đùa sảng khoái, đến cuối cùng Phương Châm đùa đến đầu óc có chút mơ hồ rồi, lúc cầm bùn bôi lên Nghiêm Túc chỉ tấn công mặt, cánh tay mà người đùi tất cả đều tấn công đến, thậm chí có lần còn tấn công vào bên dưới rốn ba tấc nữa. (Cindy: dưới rốn ba tấc là gì mời quay sang kiểm chứng zứ ox hay gấu gì gì đó, editor còn độc thân ngây thơ chong xáng nên chưa thể kiểm chứng được =D )


      Lúc ấy cảm thấy lúng túng, lúc sau trở về phòng tắm nhớ đến cái này liền đỏ mặt. giơ bàn tay từ trong bồn tắm lên nhìn chằm chằm. tay dường như còn lưu lại nhiệt độ của Nghiêm Túc, nong nóng căng đầy, thậm chí còn tính toán vật kia của Nghiêm Túc rốt cuộc dài bao nhiêu. (>_<)


      cảm giác mình hoàn toàn biến thành sắc nữ, sau khi nhìn thấy thân thể trần trụi che đậy của đàn ông, bản tính sắc nữ bị chôn nén lâu trong cơ thể nhanh chóng thức tỉnh rồi.


      Phương Châm giơ tay đánh mình tát. Kết quả lúc nghe tiếng “Ba” giòn vang trước mắt tối dầm, cả phòng tắm đều rơi vào trong bóng tối vô tận.


      Hình như là cúp điện?
      levuong, susu, Hoang Đường10 others thích bài này.

    3. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835
      Chương 34: Nhìn sót cái gì.


      Edit: Cindy.


      Phương Châm trầm mặc hồi trong bóng tối, sau đó trong đầu nhảy ra ý nghĩ.


      Là trò đùa sao?


      Cả biệt thự đều được trang bị điều hòa, nhưng lúc này bị mất điện lò sưởi trong phòng tắm liền ngừng hoạt động. Cả người Phương Châm ngâm trong nước, nhịn được run rẩy, đợi ánh mắt thích ứng được với bóng tối trong phòng tắm, liền từ từ lần mò leo ra bồn tắm.


      tìm khăn tắm lau mình qua loa, sau đó lại mò mẫm tìm đồ ngủ của mình. Áo ngủ này cũng là Nghiêm Túc chuẩn bị, áo ngủ bằng tơ tằm, ngắn đến khó khăn lắm mới có thể che cái mông.


      Bởi vì quá tối, Phương Châm có tìm được dép, chỉ có thể chân trần ra khỏi phòng tắm. vốn cho là chỉ có phòng tắm bị mất điện, nghĩ đến đèn phòng ngủ cũng phát sáng. Cũng may căn phòng này ngay dưới tầng thượng, Phương Châm đến trước cửa sổ thủy tinh kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng như nước chiếu vào phòng, rốt cuộc có thể mơ hồ thấy được bài trí trong phòng.


      Khí ấm trong phòng chưa tiêu tán hoàn toàn, thảm dưới chân so với gạch sàn phòng tắm ấm áp hơn nhiều. Phương Châm vòng vo trong phòng mấy vòng, cảm thấy dựa vào khả năng của mình có cách nào khôi phục lại hệ thống cung cấp điện, cho nên cầm lấy áo khoác sofa, khoác lên người rồi ra cửa.


      Vừa mới mở cửa, cỗ hơi lạnh ập vào mặt, Phương Châm nhịn được co rúm lại chút. Điều hòa trong hành lang cùng ngưng hoạt động, nhưng là đèn trong hành lang lại sáng, chỉ là hơi tối hơn chút so với bình thường. Điều này làm cho người khác cảm giác vô cùng kỳ lạ.


      Phương Châm đứng tại chỗ ngẩn người của phòng đối diện đột nhiên mở ra, còn lộ ra chút ánh sáng ấm áp phía sau. Phương Châm khỏi ngẩn ra, hỏi: “Phòng có điện sao?”


      , toàn bộ thiết bị điện đều làm việc, đó là máy tính.”


      “Trong phòng tôi cũng có điện.” Phương Châm chỉ chỉ phòng mình, bổ sung thêm câu, “Tôi muốn tìm người đến xem thử.”


      Nghiêm Túc khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười. Ánh mắt của chút khách khí nhìn thẳng lên người Phương Châm. Bên ngoài là áo khoác lông màu đen, bên trong là váy ngủ tơ tằm màu hồng, hai chân đều trống trơn. Bộ dáng này ra ngoài đừng là dâm tặc, ngay cả “chính nhân quân tử” cũng cầm lòng được.


      “Em tính mặc như vậy ra ngoài?”


      Phương Châm cúi đầu nhìn mình chút, trước ngực lộ mảng tuyết trắng. Cổ váy ngủ quá lớn, ngay cả hai bầu vú cũng che kín được hoàn toàn. hoảng hồn, vội vàng kéo cổ áo khoác, che lại chặt.


      Sau đó : “Vậy .”


      Nghiêm Túc ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Có lẽ cũng vừa tắm xong, người mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là quần tây màu xám nhạt. Nút áo sơ mi chưa được cài toàn bộ, đếm từ xuống dưới có ba cái nút chưa cài, cổ áo mở rộng loáng thoáng có thể thấy được xương quai xanh bên trong, lồng ngực rắn chắc như như , Phương Châm lập tức nhớ đến màn lúc chiều ở bãi tắm.


      Dáng người Nghiêm Túc quá tốt. Đều phụ nữ thân hình nóng bỏng dễ khiến cho người ta phạm tội, hôm nay Phương Châm mới biết được ra đàn ông dáng người gợi cảm cũng khiến người ta chống đỡ nổi.


      có chút xấu hổ, dùng sức lắc đầu, đem ý nghĩ mơ hồ này đá văng ra khỏi đầu.


      “Tôi vừa tắm xong cài nút áo.” Dường như phát ánh mắt của Phương Châm, Nghiêm Túc cười giải thích. Tay của đặt cúc áo thứ ba, cúi đầu nhìn thoáng qua lại , “Vốn dĩ còn muốn cài thêm, nhưng là bây giờ tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, mát mẻ.” (+.+)


      Phương Châm lúng túng vô cùng, lui vào trong phòng: “ tìm người đên kiểm tra chút xem, tôi vào phòng trước.”


      “Chờ chút.” Nghiêm Túc lại lần nữa giơ tay chặn cửa phòng , “Hay là tôi kiểm tra trước chút. tôi vừa mới kiểm tra phòng tôi vòng, phát vấn đề gì. Bây giờ lại xem phòng em chút, em có đem theo vật gì sử dụng điện mạnh ?” (ý là thiết bị hút điện mạnh dẫn đến quá tải cầu dao tự động ngắt điện..)


      có, tôi có mang đến, chỉ có điện thoại di động.” Phương Châm nghiêng người sang bên để Nghiêm Túc vào phòng, theo sau lưng hỏi, “ hiểu về điện à, mời thợ điện chuyên nghiệp đến được ?”


      “Biết chút, biết nhiều. Bây giờ trễ thế này thợ điện cũng sớm về rồi.” Nghiêm Túc tùy tiện tìm lý do cho mình. Thực tế, thợ điên tai Làm du lịch hai mươi bốn giờ đều có mặt chờ lệnh, nhưng dám chắc là Phương Châm vừa ra tù lâu biết được chuyện này, liền gạt dễ dàng. Đêm khuya yên tĩnh, làm sao có thể tìm người đến phá hỏng khí.


      “Hay là để tôi kiểm tra chút xem.” Nghiêm Túc vừa vừa xoay người đến cầu thang, nhìn xuống phía dưới chút, lại quay lại , “Lầu lầu hai đều có điện, chỉ có lầu ba có điện. đúng là thiết bị điện nào đó trong phòng làm cầu dao lầu ba bị đứt.”


      Nghiêm Túc thuận miệng . thiếu gia sống an nhàn sung sướng làm sao có thể hiểu về điện, bị ngắt điện cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Có lẽ liên quan đến và Phương Châm, có lẽ là điều hòa trung tâm có vẫn đề khiến đường dây này bị đứt cầu dao, cho nên lầu ba mới bị mất điện. nhưng vì trong hành lang được trang bị đèn khẩn cấp, khi đèn điện bị ngắt đèn khẩn cấp tự động sáng lên.


      Nhưng là những điều này đều là do suy đoán lung tung, thực tế cũng quan tâm đến cái này. quản nó là làm sao bị mất điện. tại, Phương Châm và cùng mặc đồ ngủ, cùng đứng ngay phòng ngủ, nào còn có lòng dạ quan tâm đến nó.


      Nghiêm Túc vào phòng, vòng xong đứng lại, Phương Châm theo phía sau , bởi vì ánh sáng quá yếu trong chốc lát thấy đối phương đứng lại, bước về phía trước mấy bước, kết quả thiếu chút nữa là đụng đầu lên lưng Nghiêm Túc.


      Cũng may thắng lại kịp thời, dừng cách Nghiêm Tức khoảng cách đến 10cm. vừa đứng lại, Nghiêm túc liền xoay lưng lại, ánh sáng của đèn pin tay chiếu lên mặt Phương Châm.


      Đột nhiên xuất ánh sáng rọi lên mặt, Phương Châm mở mắt được, giơ tay lên che hai mắt, vui : “Bật đèn pin làm gì thế?”


      “Tìm xem chỗ nào có vẫn đề.”


      Phương Châm suy nghĩ lúc, xoay người ra cửa: “Được rồi, tìm , tôi ra ngoài chờ .”


      “Lấy cho tôi cái ghế.” Nghiêm Túc gọi lại, “Tôi kiểm tra đèn trần chút.”


      “Có cần thiết ?”


      Nghiêm Túc trả lời vấn đề của , xoay đầu nhìn về hướng phòng tắm, đèn pin trong tay chiếu lên cửa phòng tắm: “Em vừa mới tắm xong đúng ? Có phải là phòng tắm có vấn đề gì hay , nếu vào xem thử chút.”


      Phương Châm vội vàng cầm ghế đẩu đến: “Hay là kiểm tra đèn trần trước .” đùa sao? Trong phòng tắm đều là quần áo vừa thay ra, đèn tắt tối om cũng thu dọn. Bây giờ để Nghiêm Túc cầm đèn pin vào chẳng phải là nhìn sót cái gì sao.


      Nghiêm Túc nhìn ghế đẩu đặt trước mặt mình, cười thỏa mãn. muốn kiểm tra đèn trần chỉ là lấy cớ thôi, sau đó Phương Châm muốn ra ngoài liền thuận miệng muốn kiểm tra phòng tắm. biết Phương Châm vừa tắm xong, phòng tắm liền là đống bừa bộn.


      Tiếp xúc với Phương Châm càng lâu, Nghiêm Túc lại càng có thể dễ dàng bắt bí . Kiên cường và lạnh nhạt từ trước đến nay của chỉ là ngụy trang, vốn là da mặt mỏng lại hay sĩ diện, còn nhạy cảm, yếu ớt. Cuộc sống lao tù chỉ là mài dũa ý chí của thôi, có thể có tác dụng ở những vấn đề khác gặp phải trong cuộc sống. Nhưng ở vấn đề tình cảm, đặc biệt là quan hệ nam nữ, trong nháy mắt trở về là tiểu bạch thỏ.


      ra, Phương Châm là người rất mềm lòng.


      Nghiêm Túc thầm cảm thán câu ở trong lòng, sau đó đứng lên ghế, cầm đèn pin giả vờ kiểm tra chùm đèn thủy tinh lớn treo ngược trần nhà.


      chơi xấu cố ý muốn vào phòng kiểm tra ra cũng có ý gì, chỉ là muốn Phương Châm chờ lâu chút. về phần chờ cái gì, tạm thời còn chưa nghĩ ra.


      Phương Châm ở bên dưới giúp vịn ghế, ra cũng có vịn ghế , chỉ là đứng ở đó để phòng lỡ như có chuyện gì thôi. Nghiêm Túc nhìn vô cùng nghiêm túc, ánh sáng của đèn pin soi lên nửa bên mặt trông gương mặt giống như bức điêu khắc đầy góc cạnh, kể cả năm giác quan cũng trở nên sâu sắc hơn.


      Khoảng chừng năm phút, Phương Châm nhịn được hỏi: “Có vấn đề gì ?”


      “Tạm thời chưa nhìn ra.”


      “Vậy xuống đây , đứng cao như vậy lỡ như ngã....”


      Nghiêm Túc cười cười, tay cầm đèn pin rọi xuống chân Phương Châm. Vừa mới tắm xong làn da gần như trong suốt, kết hợp với ngón chân mảnh khảnh của , bức tranh vẽ tuyệt đẹp.


      Trong lòng Nghiêm Túc khẽ động, chủ động tắt đèn pin. Phương Châm vội vàng đứng lên.


      có chuyện gì, có trật chân, chỉ là ngã cái. đừng bật đèn pin nữa, ánh mắt tôi chịu được ánh sáng quá chói.”


      “Được, vậy bật nữa.”


      Trong phòng màn đen kịt, bỏi vì trước đó bị đèn pin rọi vào nên trước mắt Phương Châm có chút mờ mịt. Chờ nửa phút sau, mới lần nữa nhìn thấy được, lại phát Nghiêm Túc đứng trước mặt , chăm chú nhìn . Cảm giác giông như bị cỗ lực lượng lớn mạnh vây quanh, làm cho người ta có chỗ nào để trốn.


      Phương Châm có chút lo sợ, nhịn được liên tiếp lùi về phía sau. Kết quả vừa lùi mấy bước mông liền đụng phải bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ sát đất, trong lúc còn đường lui.


      Nghiêm Túc dĩ nhiên bỏ qua cho , từ từ tiến đến gần đồng thời nhanh chóng ra tay, cả người áp sát Phương Châm đồng thời hai tay đặt hai bên người , mạnh mẽ chống lên bàn đọc sách.


      “Mặt em sao thế?”


      Giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên, Phương Châm cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Cái gì?”


      “Dường như hơi đỏ, va vào đâu rồi sao?”


      Phương Châm lập tức nhớ ra, đó là lúc tắm tát tát để lại vết đỏ. Bởi vì đột nhiên mất điện, liền quên chuyện này .


      Bậy giờ Nghiêm Túc nhắc đến.........


      , có gì.”


      “Để tôi xem.”


      Khi chuyện Nghiêm Túc giơ tay lên, nhàng vuốt ve mặt Phương Châm, nhột nhột, cảm giác có chút thô ráp, nhưng lại vô cùng chân .


      Phương Châm nhịn được co rúm thân thể lại chút, phải bởi vì lạnh, mà là vì chế được dòng điện mạnh mẽ nhảy lên ở trong thân thể.


      Dường như Nghiêm Túc cũng cảm thấy giống như vậy, sờ chốc lát, rốt cuộc thỏa mãn với hành động này nữa, thân hình nghiêng về phía trước, tay ôm eo Phương Châm, kéo cả người nàng vào trong ngực, sau đó lại hướng về đôi môi của , mạnh mẽ lại suồng sã hôn xuống.

      --- --- ---

      Máu cả người Phương Châm sôi lên, chút suy nghĩ liền giơ tay đánh lên ngực Nghiêm Túc.


      Dường như Nghiêm Túc lường trước được hành động này của , sớm phòng bị, trực tiếp nắm lấy cổ tay , dùng sức mạnh mẽ ấn tay xuống bàn đọc sách, mặc cho Phương Châm dùng sức thế nào cũng đều tránh thoát.


      Phương Châm giận đến mắt nổ đom đóm, đôi môi lại cứ bị người ta cắn mút chặt chẽ, há miệng mấy lần muốn cắn lưỡi Nghiêm Túc, tuy nhiên cũng bị đối phương tránh được, còn để đối phương hút hết phân nửa khí trong miệng. Trong phút chốc, Phương Châm vừa giận vừa gấp, trong ngực vô cùng khó chịu, lại còn có chút choáng váng.


      thầm ra sức gọi tên La Thế ở trong lòng, để giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng cho mình. Vùng vẫy hồi lâu cũng có kết quả, cuối cùng Phương Châm bất đắc dĩ ra đòn hiểm cuối cùng.


      dùng hết sức lực cuối cùng còn lại người, cong đầu gối, hướng về dưới lỗ rốn ba tấc đạp tới. Lần này Nghiêm Túc có lường trước được nên chút phòng bị cũng có. Phương Châm ra đòn thể là vô cùng mạnh dù sao thân thể bị quản chế phát huy được hết sức lực, nhưng tất nhiên vẫn thể tránh được cảm giác đau đớn.


      Nghiêm Túc rên lên tiếng, cắn lên môi Phương Châm, trong chốc lát cỗ máu tươi tràn ra trong miệng hai người.


      Phương Châm cũng bị đau đến rên tiếng, Nghiêm Túc buông tay ra, đem môi dời khỏi môi của .


      “Ra tay ác độc.” Bảo đao ba mươi năm còn chưa xuất động, dự định hại thể dùng luôn đúng .


      Cả người Phương Châm bủn rủn, còn chút khí lực để . mệt mỏi tựa vào bàn đọc sách, bàn tay run rẩy lau vết máu môi. Lần này Nghiêm Túc cắn mạnh lắm, chỉ rách da chút.


      Nhưng mùi máu tươi trong phút chốc làm hai người tỉnh táo lại, thân thể Nghiêm Túc hơi nghiêng về phía sau giữ khoảng cách khoảng nửa bước với Phương Châm. Sau đó cười khẽ tiếng : “Dường như em chẳng hề ghét giống như em ?”


      Ý tứ trong lời quá ràng. Phương Châm phải là chưa hiểu cuộc sống, đương nhiên biết mới vừa rồi thân thể có phản ứng như thế nào. Từ phản ứng này cũng có thể nhìn ra tình cảm trong lòng đối với Nghiêm Túc cũng gần giống như vậy. Đó đơn thuần là hận ý, mà thay thế bằng gì đó dám nghĩ cũng muốn nghĩ đến. tại làm con đà điểu vùi vào trong cát vĩnh viễn cũng giơ đầu lên.


      muốn thoát ra khỏi vòm ngực của Nghiêm Túc, nhưng cả người từ xuống dưới chút khí lực nào, cảm giác khó chịu trong ngực càng lúc càng mãnh liệt, gần như là đè nén hơi thở của . ôm ngực hít thở hai cái mạnh , những có cảm thấy dễ chịu hơn chút mà ngược lại càng khó chịu hơn.


      Nghiêm Túc nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của , vội vàng giơ hai tay đỡ : “Em lên giường nghỉ ngơi chút .”


      , cần.”


      Nghiêm Túc giơ tay sờ gò má : “Rốt cuộc là làm sao lại ngã như vậy?”


      Phương Châm tránh né giống như chim sợ cành cong, lập tức nghiêng đầu sang bên : “ có gì, cẩn thận đụng phải thôi, nhanh chóng tìm người đến sửa đèn .”


      “Làm sao lại sợ tôi như vậy, tôi ở đây làm em khó chịu sao?”


      “Nghiêm Túc.....”


      “Phương Châm, hỏi em, cuối cùng là vì sao em chấp nhận ? Chỉ là vì La Thế sao?”


      Phương Châm bị cắt ngang lời, im lặng nhìn Nghiêm Túc. Trong phòng tối đen, chí có chút ánh sáng từ ánh trăng xuyên qua kính thủy tinh xuyên vào trong phòng. Gương mặt Nghiêm Túc biến mất hơn phân nửa trong ánh sáng của ánh trăng, chỉ có đôi mắt kia phát ra ánh sáng kiên nghị, mang theo cảm giác bức bách khổng lồ.


      Phương Châm dám nhìn vào mắt Nghiêm Túc, rất sợ mình ra tất cả những gì chôn giấu trong lòng. chỉnh đốn tâm tình chút, sau đó dối cho qua: “Đúng, là bởi vì La Thế. Tôi với La Thế làm tiệc cưới, chỉ thiếu giấy kết hôn hợp pháp. thực tế, trong lòng tôi ấy khác gì người chồng, tôi ấy, ấy cũng tôi, tôi còn từng có thai đứa con của ấy. ấy bởi vì mà chết, Nghiêm Túc, cho dù thế nào tôi cũng thể tiếp nhận được . Cho dù tài giỏi đến cỡ nào, tôi đều thể có loại tình cảm đó với được.”


      Nghiêm Túc hơi cúi đầu, đem cả khuôn mặt chôn vào bóng tối. ở góc độ này Phương Châm chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của , lúc nghĩ có phải mình những lời làm đối phương tổn thương hay Nghiêm Túc đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn : “ chứng minh cho em thấy, La Thế phải hại chết.”


      “Sao?”


      “Nếu em đối với chuyện này mà canh cánh trong lòng liền tháo cái nút thắt này. nhổ được cây kim trong lòng em, nghĩ em mãi mãi cũng thể tiếp nhận . Phương Châm, làm chuyện năm năm trước, em chờ .”


      “Còn có cái gì mà tôi hiểu, chuyện rất ràng.”


      “Chưa chắc.”


      Nghiêm Túc thong thả phun ra hai từ này, lại duỗi tay nắm tay Phương Châm. cầm tay vào trong vạt áo, đem cả lòng bàn tay Phương Châm áp lên da .


      Vào khoảng khắc chạm vào da thịt ấm áp của Nghiêm Túc, Phương Châm nhịn được run lên. cố gắng rút tay của mình về, lại nghe Nghiêm Túc : “Sờ kĩ chút, đây chính là vết sẹo năm đó do dao của em để lại. Phương Châm, cuộc chiến này là em tạo nên. Nếu như có chuyện năm năm trước, căn bản là nhớ được em, thậm chí còn nhận ra em. Em chọn lựa bắt đầu như thế chuyện cũng phải của mình em nữa. Ngọn lửa này là do em đốt lên, em phải chịu trách nhiệm dật tắt nó mới đúng.”


      Phương Châm cảm thấy Nghiêm Túc trước mắt hoàn toàn giống lúc trước, giống như Tu la (quỷ thần) bước ra từ địa ngực. phải trước kia Phương Châm chưa từng thấy người hung hãn, trước kia, lúc ở trong tù, có vài dám đánh nhau công khai trước mặt giám ngục, cũng mặc kệ cả người đầy máu, bị đánh rớt vài cái răng liền khí phách xoay sang chỗ khác phun ra, mặt đất đầy những vụn răng , tinh thần quả cảm làm cho đến bây giờ Phương Châm cũng quên.


      Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Túc, liền cảm thấy những gì nhìn thấy trước kia cũng chưa là gì. Nghiêm Túc so với trong tù còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần, sức lực của mạnh hơn nhiều so với , quyền thế, tiền tài, tất cả mọi thứ của Phương Châm đều thể sánh bằng.


      muốn có được người phụ nữ rất dễ dàng, đừng , chỉ sợ thích nhưng chỉ cần ra tay đối phương liền nhất định thần phục dưới chân .


      Mặc dù từ đầu đến cuối Nghiêm Túc cũng có lấy quyền thế áp chế người khác, nhưng loại ý niệm này lại xuất trong đầu Phương Châm, thậm chí càng ngày càng mãnh liệt.


      rốt cuộc có chút sợ người đàn ông này, bị giam cầm chừng mười mấy phút, sợ hãi trong lòng Phương Châm càng ngày càng mạnh mẽ. Tất cả ngụy trang của đều bị vỡ tan trong nháy mắt, lộ ra thế giới nội tâm yếu ớt. kinh ngạc nhìn Nghiêm Túc lúc, sau đó lẩm bẩm : “Nghiêm Túc, xem như là tôi cầu xin , xin bỏ qua cho tôi .”


      “Muốn bỏ qua cho em thế nào?”


      “Chúng ta đừng gặp mặt nữa. Tôi rời khỏi Thâm Lam, từ đó xuất trước mặt nữa. cũng cần cố ý đến tìm tôi, xem như cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất trong thế giới lẫn nhau , có được ?”


      Nghiêm Túc khé nhếch môi, lông mày từ từ nhíu lại. cười mang theo chút giễu cợt hỏi Phương Châm: “Em cảm thấy có thể ?”


      Phương Châm phản bác được , cầu của quả rất ngây thơ. Đối với Nghiêm Túc mà , cho dù gặp hay cũng có bất kỳ tổn thất gì, như vậy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho , chỉ vì để sống tốt hơn chút.


      Cảm giác tuyệt vọng xẹt qua trong lòng , Phương Châm bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng. cảm giác được hơi thở của Nghiêm Túc từ từ đến gần, thậm chí thân dưới của áp lên người .


      Tối nay, có lẽ chạy trời khỏi nắng ( tránh được tai vạ) rồi.


      Nghĩ vậy, mắt Phương Châm lại có chút ê ẩm. khi biết nên làm thế nào cho phải giọng hơi có chút trẻ con vang lên: “Phương Châm, trong phòng chị có......”


      Giọng của Vương Tử như thanh dao nhọn, dao cắt đứt khí mập mờ giữa Phương Châm và Nghiêm Túc trong nháy mắt. Cả người hai người đều cứng đờ, tuy nhiên Nghiêm Túc phản ứng rất nhanh,cả người vẫn bao phủ lên người Phương Châm như cũ, ngay cả đầu cũng quay lại hỏi: “Thế nào, phòng của con có điện sao?”


      phải, đèn sáng, chỉ là có điều hòa thôi.”


      Mặc dù nhìn thấy mặt Vương Tử, nhưng Phương Châm có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cậu lúc chuyện.. quả nhiên là bạn còn rất nhưng cái gì cũng biết, sau khi câu đó, lại “tốt bụng bổ sung thêm câu: “ có chuyện gì, con ngủ, hai người tiếp tục , tiếng thôi.” -_-


      xong Vương Tử xoay người , còn tốt bụng đóng cửa lại giúp họ. Trong khoảng khắc cánh cửa đóng lại, Phương Châm cuối cùng cảm thấy xong rồi. luồng sức mạnh biết từ đâu đến khiến dùng sức thừa dịp Nghiêm Túc còn sững sờ đẩy ra, sau đó như nhanh như chớp chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại.


      Nghiêm Túc chỉ cảm thấy muốn cười, vuốt vuốt môi nhớ lại cái hôn lúc nãy. Sau đó đến trước cửa phòng tắm, giơ tay lên gỡ cửa: “Phương Châm, xem chút, chắc là điều hòa hỏng rồi.”


      Trong phong tắm im ắng, chút tiếng động cũng có. Nghiêm túc lại gõ hai cái: “Em sao thế, có nghe ? Đầu choáng váng muốn hôn mê sao?”


      Phía sau cánh cửa, Phương Châm giận đến mức cắn môi, lời của Nghiêm Túc căn bản phải là quan tâm mà là trêu chọc .


      “Tôi sao, .”


      “Được.”


      Nghiêm Túc lưu luyến bước nhanh khỏi phòng Phương Châm. Phương Châm ở trong phòng tắm ngừng thở lắng nghe, cho đến khi vang lên tiếng đóng cửa mới thở phào nhõm, cả người mềm nhũn xụi lơ sàn, trong phút chốc đứng lên nổi.


      May nhờ có Vương Tử, nếu tối nay phát sinh chuyện đó. Nhìn biểu vừa rồi của Nghiêm Túc, rất có ý muốn tình toán lại sổ sách lúc trước. nam nữ đơn độc trong phòng, lại mặc có chút đồ như vậy thực là câu dẫn đối phương. Chỉ sợ lúc đầu Nghiêm Túc chỉ muốn trêu chọc , nhưng sau đó Phương Châm nhận thấy ràng phản ứng sinh lý của .


      Đàn ông khi hứng tình, cho dù phụ nữ có phản kháng thế nào cũng có tác dụng.


      Nhưng tại sao Vương Tử đến sớm chút nha? Phương Châm có chút ai oán. Nghiêm Túc , lầu lầu hai đều có điện, hiển nhiên là phòng ngủ của Vương Tử cũng có điện. hẳn là cậu xem phim hoạt hình, điều hòa ngưng hoạt động lúc nào cũng biết. Mãi cho đến khi trong phòng càng lúc càng lạnh cậu mới kịp phản ứng.


      Nếu như cậu đến chậm hơn vài phút nhìn thấy cảnh gì đây?


      Phương Châm vừa nghĩ đến hình ảnh kia liền nhịn được muốn thét lên, đời người còn có thể máu chó hơn chút ?
      levuong, Juliah, susu15 others thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      hố này thiệt làm bạn đọc thỏa mãn muh, nu9 từng trải, n9 siêu sạch, chẹp chẹp, quả là cực phẩm, kết nhất PC cũng là sắc nữ nha. há há
      mà mở đầu truyện làm nhớ tới Cuộc gặp gỡ chí mạng của Lưu Tiểu Mị ^.^
      139Cindy.Cindy thích bài này.

    5. Cindy.Cindy

      Cindy.Cindy Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,835

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :