1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kiều nương y kinh - Hi Hành (C64) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Hướng


      Vì cái gì nàng có thể xem bệnh?

      – “Bán Cần, phải ngươi ở nơi này đại phu đều là từ học tập mới có thể xem bệnh cho người khác sao?” Trình Kiều Nương hỏi, trở mình ngồi dậy, đây chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng so với người bình thường, nàng vẫn có vẻ chậm chạp hơn, lại tiếp: “Nếu ta mắc bệnh si ngốc, tự nhiên học được những thứ này.”

      Nàng nhìn thấy vẻ mặt của Bán Cần cũng là mờ mịt.

      Bán Cần nhớ tới ba tháng trước trong đêm mưa gió sấm sét, tia sét đánh vào nửa tòa đạo quán, chính là phía tòa nhà đạo quán mà tiểu thư cùng nàng ta ở, phòng cỏ tranh gạch mộc nên các nàng nào có cơ hội chạy trốn, tiếng sấm vang lên bổ vào cây đại thụ trước cửa phòng, lửa cháy bùng lên ngay tại dưới chân các nàng rồi nổ tung, tiểu thư phát ra tiếng thét chói tai duy nhất trong đời, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại liền thay đổi, à… phải, liền tốt lên rồi.

      Ánh mắt năng động linh hoạt hơn rất nhiều, còn chảy nước miếng nữa, cũng có thể chuyện được rồi.

      – “Tiểu thư, xem ra lúc trước đạo sĩ kia rất đúng, để cho ngươi rời khỏi nhà đến ở tại đạo quán là việc đại cát a.” Bán Cần , mang theo vài phần kích động.

      Đúng như vậy sao?

      Trình Kiều Nương suy tư, nhưng bởi vì cơ bắp mặt cứng ngắc, nên vẻ mặt cũng thay đổi gì.

      – “Cho dù là bởi vì như vậy ta mới tốt lên, cũng thể giải thích được việc ta sau khi hết bệnh rồi lại có thể bắt mạch xem bệnh cho người khác a?” Nàng chậm rãi .

      Đúng vậy, Bán Cần nhíu mi suy tư, là kỳ quái a.

      “A…” Nàng ta hốt hoảng, vỗ tay giống như nghĩ ra cái gì đó: “ kỳ quái a.”

      Trình Kiều Nương đem tầm mắt nhìn về phía nàng ta, bởi vì phản ứng chậm chạp, nhìn qua vẫn có vài phần là ngốc tử.

      – “Tiểu thư, tiên nhân nếu làm cho ngươi khỏe lại, vậy ngươi có khả năng chữa bệnh, có thể khởi tử hồi sinh cũng phải chuyện lớn gì a.” Bán Cần , ánh mắt tỏa sáng.

      A, là như vậy sao? Trình Kiều Nương dại ra chút, cái này… trị được bệnh bất trị đây là tiên nhân đưa cho nàng tiên thuật sao?

      – “Tiểu thư, việc này có gì là ngạc nhiên a, ngươi biết Dương Phong Nhẫm ở Kiến Châu sao?” Bán Cần , xong lại vỗ đầu, tiểu thư chỉ là đứa trẻ si ngốc, tự nhiên là biết rồi, nàng biết được, là do hay nghe bà tử của Lão phu nhân khi còn tại thế, mỗi lần tới thăm các nàng đều ít chuyện tốt xấu ở bên ngoài, cuộc sống ở đạo quán buồn tẻ thú vị, những chuyện nho thế này khiến cho nàng vừa nghe thấy liền tự dặn mình phải nhớ cho kỹ.

      – “Mấy tuổi còn chưa biết chuyện, đột nhiên lại có thể làm thơ, còn có… còn có… ở Kim Khê có con trai của nhà nông, mới năm tuổi, đột nhiên có thể ngâm thơ đối câu rồi.”

      – “Hả?” Trình Kiều Nương lại dại ra, bất quá lần này dại ra là bởi vì sợ hãi mà than tiếng.

      Lợi hại như vậy a!

      – “Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư, mọi người đều đây là do tiên nhân giúp đỡ.” Bán Cần vui mừng , nhìn Trình Kiều Nương, cầm lấy hai tay nàng, tiếp: “Tiểu thư, người đây cũng hết bệnh rồi, vốn người là 3 hồn thiếu mất hồn, 7 phách thiếu mất 2 phách, giờ đây cuối cùng tiên nhân cũng trả lại đầy đủ hồn phách cho người rồi.”

      A! Là như thế này sao, Trình Kiều Nương ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước.

      - “Tiểu thư, vốn đạo sĩ kia phải quân lừa gạt đâu! Hứa lão gia cũng phải cố ý bỏ lại ngươi!” Bán Cần cũng vì lời này của chính mình làm cho tự giật mình, nhịn được kinh hỉ ra tiếng: “Tiểu thư, nếu chúng ta báo cho lão gia biết , lão gia nhất định trở về đón người.”

      Hả? Đúng như vậy sao? Trong lòng Trình Kiều Nương lắc đầu, chẳng qua động tác của nàng theo kịp tư duy, ý niệm trong đầu vừa diễn ra, biểu cảm còn chưa kịp xuất , trong đầu lại toát ra thêm ý niệm khác, cho nên đến cuối cùng biểu cảm mặt nàng cái gì cũng đều .

      – “Chúng ta ở xa như vậy rồi, báo tin rồi đợi người đón trở về cũng tốt, bằng tự chúng ta về nhà thôi, cũng là tránh khỏi phiền toái.” Nàng cuối cùng chậm rãi .

      Bán Cần gật gật đầu, từ trước tới nay, tại nơi này vẫn là nàng ta chịu đựng để chiếu cố tiểu thư cho tốt, nàng ta giống như tâm phúc của Kiều Nương vậy, tuy rằng tiểu thư này ngẫu nhiên còn phát bệnh, nhưng được như bây giờ nàng ta vô cùng an tâm rồi!

      Trình Kiều Nương vẻ mặt đờ đẫn gì.

      Mấy ngày nay Bán Cần hiểu thấu tâm tình thói quen của Kiều Nương rồi, biết đây là biểu nàng suy tư cùng với chuẩn bị chuyện, thế là Bán Cần liền kỳ vọng nhìn nàng mà tiếp tục thúc giục hỏi han gì nữa.

      – “Bây giờ chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?” Trình Kiều Nương hỏi.

      Đối với tiền bạc, mỗi ngày Bán Cần đều phải đếm hai lần, để nhớ cho kỹ.

      – “Lần này Trương gia trả tiền cho chúng ta, khoảng 10 lượng bạc.” Bán Cần lập tức đáp.

      Phòng ở này phải trả tiền thuê, xem bệnh cho người ta cùng với thuốc bổ cho Kiều Nương, cơm canh, đều phải tiêu tiền, mỗi lần Kiều Nương kiếm được tiền, xài hết rất nhanh, nhưng cũng sao, còn tiền dừng lại xem bệnh, lại kiếm ra tiền, như thế tuần hoàn, lặp lặp lại, mỗi ngày đường đến Trình gia càng gần hơn.

      Gặp lại những người thân nhân này, trở lại nhà nơi nàng sinh ra, có thể khiến nàng nhanh chóng sắp lại ký ức hỗn loạn phá thành từng mảnh quỷ dị trong trí nhớ chứ?

      – “Đủ cho chúng ta đoạn đường rồi.” Trình Kiều Nương : “Ngươi lập tức tìm xe ngựa , đêm nay chúng ta rời ngay.”

      Ngay lập tức sao? Đêm nay sao?

      Bán Cần có chút kinh ngạc, tuy rằng các nàng luôn dừng lâu ở chỗ, chỉ cần kiếm đủ tiền cho vài ngày đường là được, nhưng hôm nay , đều là ngày mai mới an bài, sắp xếp xong xuôi cũng là ngày kia mới lên đường, ngay như vậy vẫn là lần đầu tiên.

      – “Tiểu thư, thân mình ngươi cần phải tĩnh dưỡng cho tốt.” Nàng ta bất an , “ cần phải vội vã như vậy.”

      Trình Kiều Nương chậm rãi cử động mặt rồi hạ mí mắt xuống, vốn ý của nàng là muốn lắc đầu, chỉ là việc này quả muốn làm được rất khó, vì thế nàng liền buông tha, làm động tác lắc đầu nữa.

      - “Bởi vì phải trị bệnh cho vị phu nhân ở cách vách, chúng ta dừng lại ở chỗ này vài ngày, so với trước kia là lâu hơn rồi.” Kiều Nương , trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn , chỉ là bất đắc dĩ lời tới bên miệng, đầu lưỡi cũng chịu khống chế, nên chỉ phải ngắn gọn, cuối cùng bổ sung thêm câu, “Như vậy, sợ tốt.”

      tốt ư? Vì cái gì lại tốt? Bán Cần có chút khó hiểu.

      Trình Kiều Nương lại , chỉ nhìn lại Bán Cần.

      Đôi mắt này tuy rằng khôi phục được vài phần sinh cơ, nhìn kỹ lại giống như mặt hồ lặng nước. Bán Cần vội cúi đầu.

      – “Vâng, nô tì làm ngay.” Nàng ta rồi vội đứng lên ra ngoài.

      Trong phòng khôi phục im lặng, ngoài phòng, mưa biết khi nào ngừng, khí tựa như hơi thở mang theo gió lạnh tiến vào bên trong, loại cảm giác này làm cho người ta thực thoải mái, Trình Kiều Nương duỗi thân nằm xuống, tinh thần hư , cả người nàng bị vây bởi cảm giác này, lại dại ra, trạng thái như vào cõi thần tiên.

      phải nàng muốn nghĩ tới mọi chuyện, mà là nàng thể nghĩ, khi muốn bắt giữ, sửa sang lại trí nhớ này, nàng liền cảm thấy đầu đau hỗn loạn, thậm chí còn có thể biến thành ngốc tử, ngược lại hư như vậy, cái gì cũng nghĩ, để cho thân thể của nàng mỗi ngày tốt lên, bệnh si ngốc cũng tái phát càng ngày càng ít .

      Bán Cần làm việc rất nhanh, ra ngoài bao lâu trở lại, đương nhiên cũng chủ yếu là bởi vì trong tay các nàng có tiền, nhớ tới lúc trước từ đạo quán ra phủ thành Tịnh Châu, đoạn đường ngắn như vậy thôi mà khiến các nàng tốn mất 7 ngày.

      - “Tiểu thư ta thu thập ít đồ vật” Nàng ta : “Xe ngựa này có thể được suốt đêm, là ta thấy qua, chúng ta ăn cơm trước , như vậy buổi tối đường cũng cần phải ngừng lại.”

      Trình Kiều Nương ở giường hề động, chỉ “Ừ” tiếng.

      Bán Cần vui mừng khấp khởi, rồi đứng dậy, chợt nghe thấy ngoài cửa có người lớn tiếng chuyện.

      – “Này, thần y… là nhà này sao?”

      Bán Cần mở ra nửa cánh cửa, còn chưa mở hết cửa ra nhìn thấy ngoài cửa hai nam nữ, thấy nàng họ nhìn qua, nữ nhân ngồi ở ván cửa lớn tiếng rên rỉ.

      – “Ai u… Tiểu tiểu thư mau cứu mạng .” Nàng ta hô.

      Bán Cần nhíu nhíu mày, nhìn tinh thần bộ dáng như vậy, làm sao giống có bệnh, huống chi tiểu thư , tiếp chẩn nữa.

      – “Bệnh của ngươi, tiểu thư chúng ta trị được, y quán .” Nàng rồi muốn xoay người

      Phía sau “Ba” tiếng, người nam nhân trong đó đưa tay chụp lên cửa.

      – “Vì cái gì lại trị hả? Người khác các ngươi đều trị, vì sao chúng ta lại trị? Chê chúng ta có tiền sao?” Nam nhân hô.

      Bán Cần nhìn thấy nam nhân này bộ dáng hung thần ác sát, nhưng nàng có gì phải sợ hãi. Tiểu thư nhà nàng chính là tiên nhân, được thần tiên chỉ điểm đấy.

      – “ phải như vậy, là bởi vì tiểu thư nhà ta chỉ trị cho người sắp chết trị cho người bệnh , vị tiểu thư này của nhà ngươi bệnh cũng nặng…” Nàng .

      Còn mấy chữ chưa kịp thốt ra, Bán Cần chỉ thấy nam tử kia quay trở lại nhấc chân đá thẳng về hướng ngực của phụ nhân kia.

      Bán Cần cùng vị phụ nhân đồng thời thét lên chói tai, bất đồng chính là phụ nhân kia còn phun ra búng máu, rồi té dài bất động mặt đất.

      – “ tại, là người sắp chết, có thể trị hay đây?” Nam nhân kia quay người lại, đưa tay trùng điệp chụp ở cửa, nhìn thấy mặt nha đầu trước mắt muốn trắng bệch, hung thần ác sát .

      Đây phải đến xem bệnh, đây là đến để gây !

      Bán Cần lui về phía sau từng bước, nhưng rất nhanh nghĩ đến tiểu thư còn ở trong nhà, nàng lại quay về tại chỗ, khuôn mặt nhắn trắng bệch, cắn cắn môi dưới. Đây là như lời tiểu thư mới vừa , tốt sao?
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liênthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Tương trợ


      Làm sao bây giờ?

      – “Các ngươi muốn làm gì?” Bán Cần hô, tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn chặt chẽ ngăn chặn ở cửa.

      – “Làm gì là làm gì? Muốn chữa bệnh a!” nam nhân hừ lạnh, hung tợn nhìn nàng : “ phải ngươi người chưa chết trị sao? tại người này sắp chết, các ngươi còn mau chữa trị ? Chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác sao?”

      Lời của mới vừa thốt ra, liền có người cười ra tiếng.

      – “Nếu người này sắp chết, vậy nhanh cáo quan .” giọng nam .

      Nơi này là đất của đại tộc Trương ở Đồng Giang, bốn phía chủ yếu có người khác họ, duy nhất cũng chỉ có vài nhà do địa thế ẩm thấp nên lâu có người ở, cho nên ở bên này xảy ra náo nhiệt cũng thể đưa đến việc nhiều người vây xem, hơn nữa lúc này Trương gia cử hành tang , những người tạp nham chờ bên ngoài lại càng thể tới gần, như thế nào đột nhiên lại xuất người đến vây xem, còn ra lời trào phúng như thế?

      – “Là kẻ nào có mắt…” Hai nam nhân hung hãn xoay người, tìm theo tiếng vừa phát ra kia mà nhìn lại.

      Chỉ thấy biết từ khi nào bờ sông bên kia qua ba người ngựa, trong đó có người trẻ tuổi, mặc trường bào kéo hạ ống tay áo, mang theo nón trúc, nhìn qua thấy vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa chạy nhanh mà đến, lúc này ghìm ngựa nhìn sang.

      – “Lớn mật, dám bất kính với thiếu gia nhà ta!” Nghe thấy hai nam nhân này hung hãn, vị thiếu gia trẻ tuổi bên cạnh hai vị áo xanh lập tức dựng thẳng mi quát lớn.

      Thiếu gia? Nhìn lại cách ăn mặc của người trẻ tuổi kia, giống như dân chúng bình dân, sắc mặt hai nam nhân hung hãn liền có chút sợ hãi.

      – “Vị thiếu gia này hiểu đầu đuôi, nên ăn lung tung .” trong hai nam nhân hung hãn cất tiếng.

      – “Ta chỉ nhìn thấy có kẻ ở đây la ó kêo gào.” Thiếu gia trẻ tuổi , mặt đưa tay xốc lên nón trúc, lại tiếp: “Giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng có kẻ điêu ngoa như vậy, Tiểu Lục, ngươi lấy bái thiếp của ta, đến hỏi vị huyện lệnh Đồng Giang Tần đại nhân kia, xem quản nơi này như thế nào vậy?”

      Nghe thấy thiếu gia câu đầu, hai nam nhân hung hãn liền có chút yên, nghe thêm câu cuối cùng có nhắc đến Tần đại nhân, hai người này liền luống cuống, nhìn lại phương hướng mà vị thiếu niên thiếu gia này , chắc là bằng hữu đến dự tang của Trương gia, Trương gia này kết giao thân bằng quyến thuộc đều là người thượng lưu quyền quý, xem ra thân phận của vị thiếu gia này thực bình thường.

      – “Tốt, vị thiếu gia này nếu muốn tìm Huyện lệnh, chúng ta trước hết liền báo quan!” Trong hai nam nhân hung hãn có người phản ứng rất nhanh, tựa như tức giận kêu lên, rồi xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

      – “Các ngươi…!” người khác phản ứng chậm hơn chút, nhưng cũng lập tức bỏ lại câu như vậy rồi vội vàng chạy theo người trước.

      Trong nháy mắt, trước cửa chỉ còn lại vị phụ nhân nằm mặt đất. Bán Cần lấy lại tinh thần, nhìn thấy phụ nhân kia có chút bất an.

      – “Tiểu thư, có phụ nhân…”

      Nàng ta cắn răng, xoay người cái hướng về bên trong hô lớn, muốn miêu tả cụ thể thương thế của vị phụ nhân nằm đất này vị kia thiếu gia vừa cười vừa :

      – “Tiểu Lục, náo loạn ra mạng người rồi, các ngươi mau mau nâng người gặp quan, để còn khám nghiệm tử thi” cao giọng .

      còn chưa dứt lời, thấy vị phụ nhân nằm mặt đất nuốt ừng ực cái rồi đứng lên bỏ chạy, ‘đinh đinh ’ làm rơi vật mặt đất, nàng ta cũng quay lại nhặt lên, trong chớp mắt còn thấy bóng dáng đâu nữa.

      Vị thiếu gia trẻ tuổi cùng với hai tùy tùng đều cười lên ha hả, Bán Cần kinh ngạc khắc, chợt cũng cười theo, khỏi ra vài bước, tò mò nhìn vật bị phụ nhân đánh rơi mặt đất.

      – “Đó là miếng kim loại, miệng phụ nhân này phun ra chắc là máu gà.” Thiếu gia trẻ tuổi .

      Bán Cần nhìn vị thiếu gia trẻ tuổi này, vội vàng cúi đầu thi lễ.

      – “Đa tạ thiếu gia tương trợ.” Nàng ta .

      – “ cần phải đa lễ, đây là do ta dừng ở trước cửa nhà nàng nhìn thấy, chấp nhận được loại người này đến giễu võ dương oai với người sa cơ thất thế, duyên cớ đến làm ô uế thể diện nhà nàng” Thiếu gia trẻ tuổi , xong hề nhìn Bán Cần, giục ngựa quay .

      – “Bán Cần.”

      Từ trong phòng truyền đến tiếng gọi của Trình Kiều Nương. Bán Cần vội vã quay đầu lại, kịp xoay người, câu đáp ứng truyền ra.

      – “Hỏi danh tính của , ân tình này ngày sau ta báo.”

      Lập tức Bán Cần nề hà xoay người đuổi theo, chạy theo hướng thiếu gia kia vừa giục ngựa qua.

      Thanh của Trình Kiều Nương ước chừng là lần đầu tiên có khí lực lớn như vậy, lớn đến nỗi vị thiếu gia kia cũng nghe thấy được, cười, nhìn thấy bóng dáng Bán Cần đuổi kịp.

      – “Nhấc tay chi lao thôi, ai cũng có thể giúp, xem là ân tình gì.” cười , cũng dừng lại, tiếp tục giục ngựa về phía trước.

      Các tùy tùng cũng vội đuổi theo, Bán Cần chạy vài bước, nhìn thấy vị thiếu gia này chạy tới trước cửa phủ Trương gia, dừng ngựa rồi bước vào.

      Bán Cần nhớ tới Tiểu thư vội vàng quay trở lại.

      Trình Kiều Nương vẫn ngồi ở sau bức bình phong như trước, vẻ mặt mộc mạc, còn có chút thở ra hơi.

      – “Tiểu thư!” Bán Cần kinh hách thôi, quỳ xuống hô lên tiếng.

      Trình Kiều Nương nhìn nàng, ánh mắt biểu đạt ngụ ý “ta sao”, trong lòng Bán Cần cũng bình ổn lại, Tiểu thư có biến thành ngu dại nữa.

      Qua khắc, Trình Kiều Nương mới chậm rãi mở miệng.

      – “Mới vừa rồi, hô lên câu thế kia, mệt.” Nàng .

      Đây là giải thích biểu mới vừa rồi của nàng, Bán Cần vừa cao hứng lại vừa thương tâm.

      – “Tiểu thư bị sợ hãi rồi.” Nàng ta cúi đầu lau lệ .

      – “ sợ hãi.” Trình Kiều Nương : “Tình lý bên trong”

      Có ác nhân tới cửa làm gì còn tình lý bên trong? Bán Cần khó hiểu.

      Trình Kiều Nương lại thêm gì nữa, nguyên bản nàng cũng muốn giải thích, nhưng chuyện quá khó khăn, thôi đừng vẫn tốt hơn. Bán Cần rất nhanh cũng bỏ qua suy nghĩ nữa, Tiểu thư hoảng sợ nàng an tâm.

      – “Thiếu gia này vào đại môn của Trương gia, lại được xưng hô là gia, tuổi khoảng 17 – 18 tuổi.” Nàng ta .

      Trình Kiều Nương hơi gật đầu, chẳng qua điểm gật đầu ấy người ngoài cẩn thận là nhìn thấy.

      – “Tuổi của Trương lão phu nhân chắc có cháu trẻ tuổi như thế, hẳn là cháu bên nhà mẹ đẻ của Thiếu phu nhân Hàn thị.” Nàng , rồi nhìn sang Bán Cần: “ đời này chuyện nhấc tay chi lao rất nhiều, nhưng phải ai cũng có thể tình nguyện làm, Bán Cần, trí nhớ ta tốt, ngươi giúp ta ghi nhớ.”

      Bán Cần đáp ứng, rồi tới bên chiếc kỷ trà, bàn để đơn giản giấy và bút mực, nàng đề bút tấm lụa, viết xuống vài chữ.

      – “Tiểu thư, tại chúng ta rời sao?” Nàng ta nghĩ đến cái gì đó lại hỏi.

      – “ vội.” Trình Kiều Nương .

      Nếu Tiểu thư vội, Bán Cần cấp, nàng ta quay đầu làm chuyện tiếp theo, gian nan viết chữ.

      Cùng lúc đó, trong thành, ở phía đông chợ, bên trong gian nhà, trước cửa phòng hai đại hán cùng vị phụ nhân đều cúi đầu quỳ mặt đất.

      – “Cũng thể trách các ngươi.” tháp quý phi, nam nhân mặc trường bào màu xanh ngồi, sắc mặt nặng trĩu .

      Lời này vừa ra, ba người quỳ trước cửa phòng liền thở ra hơi, dập đầu cảm tạ.

      – “Phụ thân.” Có nam tử vội vàng tiến vào, : “Vị thiếu gia kia là cháu của Túc Châu Hàn thị, hôm nay vì vội về chịu tang mà đến đây, cùng với Trình tiểu thư có quan hệ gì.”

      Nghe như thế, nam nhân mặc áo xanh gật gật đầu, cũng nhàng thở ra. Chỉ cần có Trương gia hoặc là Hàn gia làm hậu hẫu tốt.

      – “Nhưng ra là ta tùy tiện rồi, tang lễ của Trương gia Hàn thị, người ta tất nhiên lui tới rất nhiều, ta nên hành động vào lúc này.” : “ khi như vậy, liền từ từ hành động .”

      Ba người kia lên tiếng đáp ứng rồi lui ra ngoài.

      – “Phụ thân, Trình Tiểu thư này quả nhiên là y thuật cao siêu sao? Như thế tất có sư môn a, chúng ta ép hỏi nàng phương thuốc đó có được , này…” Nam tử mang theo vài phần chần chờ, bất an .

      – “Nàng có y thuật cao siêu gì cả, theo như mấy lần xem bệnh của nàng, các loại bệnh trạng có chỗ nào giống nhau, nhưng tất cả đều là nâng vào bao lâu tốt lên rồi, ngay đến thang thuốc để dùng sau khi xem bệnh nàng cũng chưa từng kê đơn, điều này hợp với y lý theo lẽ thường, cho nên tất nhiên trong tay nàng nhất định có bí kỹ, có thể làm cho người bệnh cải tử hồi sinh.” Nam nhân mặc áo xanh , vẻ mặt sáng quắc.

      Nam tử kia nghe xong liền suy tư gật đầu.

      – “Nếu Tào gia đường của chúng ta có được bí kỹ này quả rất may mắn.” ta , vẻ mặt vô cùng kích động, tựa như bí kỹ tới tay.

      – “Nhà đó chỉ có chủ tớ hai người này thôi sao?” Nam nhân nhân mặc áo xanh lại hỏi.

      Nam tử kia gật đầu.

      – “Chỉ có chủ tớ hai người họ thôi, chỉ biết là khi vị Trình Tiểu thư này xem bệnh, lúc ấy người bệnh đều hôn mê biết việc gì, mà người nhà cho phép vào đều bị chặn ở lại trong viện, Trình Tiểu thư này cũng tựa như mở miệng chuyện, cho nên ai hay cũng ai biết vị Trình Tiểu thư này tuổi tác tướng mạo thế nào, nhìn qua bóng dáng chắc cũng là phụ nhân hai ba mươi tuổi.” ta .

      – “ có gì đáng ngại, mấy ngày nữa, là chúng ta có thể tự mình trông thấy rồi.” Nam nhân nhân mặc áo xanh , mang theo vài phần ý cười.

      Nam tử cởi guốc gỗ, mang vào hài làm bằng vải bố, rảo bước tiến vào phòng cùng ngồi ghế, :

      – “Phụ thân, nếu đến lúc đó Trương gia hoặc là Hàn gia lại ra tay ngăn chặn sao?” hốt hoảng hỏi.

      Trương gia hoặc là Hàn gia, phải thương nhân nho như bọn có thể chọc vào được.

      – “Chỉ là người ngoài thôi, thân thích, vì sao lại ngăn chặn chứ?” Nam nhân nhân mặc áo xanh nhíu mày : “Bất quá rốt cuộc cũng là ở trước cửa Trương gia, Trương gia này luôn kiềm chế thân phận mà thanh cao ở , lần sau các ngươi phải làm việc cho cẩn thận.”

      Nam tử còn lo âu nữa, vui mừng lên tiếng vâng dạ.
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Tri ân

      Lúc trời vừa hửng sáng, người phố phát đèn tang treo trước đại viện của Trương gia trong vòng đêm toàn bộ đều thấy, lại nhìn thấy thân bằng quyến thuộc ra vào đại môn Trương gia cước bộ vội vàng nhưng có dừng lại, cũng có hiếu lễ.

      – “Haiz… sắp xếp lễ tang ba ngày hay vẫn là sắp xếp lễ tang năm ngày a?”

      – “Rồi sao? Như thế nào lại kết thúc nhanh như vậy? Lúc này mới ngày thứ ba a?”

      Người phố khỏi nghị luận sôi nổi.

      So với bên ngoài náo nhiệt, trong nội viện của Trương gia lại im lặng vô cùng. Trương lão phu nhân mình ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nặng trĩu, nhi tử đứng hầu bên, nhìn qua cũng có chút ngơ ngác.

      Hoảng hốt nghe được bên ngoài có trận ồn ào, ngay sau đó hai bà vú bước nhanh tiến vào, vẻ mặt có chút kích động.

      – “Lão phu nhân, Thiếu phu nhân cùng nhà thông gia, mọi người đều tới.” Các nàng .

      Lập tức, sắc mặt Trương đại thiếu gia trắng bệch còn tí huyết sắc.

      – “Mẫu thân!” goi.

      Trương lão phu nhân mặt mày bình tĩnh. Nếu người lúc này con dâu chết, Hàn gia tuyệt bỏ qua, nhưng giờ đây con dâu có chết, nhưng cũng vì vậy mà họ biết hết đầu đuôi, lúc này người Hàn gia tất nhiên cũng bỏ qua.

      là nghiệp chướng mà! Trương lão phu nhân nắm chặt quải trượng, gia môn bất hạnh a! Bên này vang lên tiếng bước chân, người Hàn gia được mời vào.

      Nhóm bà vú, bà tử nhìn thấy Thiếu phu nhân được nha đầu cẩn thận dìu dắt, trong lòng đều có chút quái dị. Nguyên bản người nằm trong quan tài sống lại a!

      Trương lão phu nhân hề cử động, Trương đại thiếu gia nhìn thấy mọi người của Hàn gia, nhất là nhìn thấy Hàn Đại thiếu gia, liền nhịn được sợ hãi trốn về phía sau lưng của mẫu thân.

      – “Mẫu thân.” Thiếu phu nhân vừa vào cửa liền đón đầu quỳ xuống, nức nở hô: “Con dâu có tội.”

      Lời này vừa ra, mẫu tử Trương gia giật nảy mình.

      – “Con dâu va chạm mẫu thân, lại tự khí tuyệt mạch, làm cho mẫu thân bị sợ hãi.” Thiếu phu nhân tiếp theo là khóc ròng .

      Đây… cũng là gặp quỷ rồi! Vẻ mặt mẫu tử Trương gia kinh ngạc.

      Bên này Hàn Vân Nương lại tiếp tục bộc bạch cõi lòng, mẫu tử Trương gia mới cảm thấy an tâm.

      Người Hàn gia hiển nhiên cùng thương lượng tốt lắm rồi, tuy rằng vẻ mặt tốt, nhưng cũng chất vấn cái gì, Hàn Đại thiếu gia còn ra mặt nửa nửa giả răn dạy và quở mắng muội muội của vài câu.

      Thấy đám người Hàn gia phải diễn kịch, Trương lão phu nhân tự nhiên cũng nhàng thở ra, rưng rưng nâng con dâu dậy, cũng chân thành giải thích, bản thân bà nên nhúng tay vào việc của vợ chồng bọn quá mức, xong lời cuối cùng, mẹ chồng nàng dâu hai người dìu dắt nhau rơi lệ.

      Dù sao vẫn phải sống cùng nhau, vẫn là người nhà, xử như vậy song phương đều có thể cùng nhau xuống sân khấu, người ở chỗ này đều nhàng thở ra. Hàn Vân Nương lần nữa ngồi trở lại giường, chậm rãi uống vài ngụm nước súp, cầm lấy khăn tay của mình mà chà lau khóe miệng.

      – “ , ngươi lành bệnh rồi a, dọa chết chúng ta.” Mấy người con cháu hậu bối cùng ngồi trong phòng với nàng, người trong đó .

      Hàn Vân Nương lau miệng cúi đầu đáp ứng.

      Lúc Hàn Vân Nương tỉnh lại, lý do mà Trương lão phu nhân đem ra thoái thác tự nhiên là lừa được Hàn Đại lão gia, nhưng cẩn thận tiếp chuyện này, Trương gia cũng là vô tội, cho nên nếu còn muốn làm người nhà, việc xấu trong nhà trừ bỏ quên cũng thể đồn ra ngoài, bởi vậy trừ bỏ mấy người ruột thịt, đối với người ngoài chỉ có thể lấy lý do “giả chết” để xung hỉ.

      – “Nếu có vị thần y kia, ta cũng chết rồi.” Nàng ngẩng đầu mỉm cười .

      Mọi người đều sôi nổi gật đầu, bắt đầu nghị luận vị thần y kia ngờ chữa được bệnh, đây là mới nghe lần đầu.

      – “Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa có bà vú tiến vào, sắc mặt bất an: “Nhà Trình tiểu thư thấy ai nữa rồi.”

      Tiền chữa trị Trương lão phu nhân trả, chỉ là sau khi Hàn Vân Nương biết được, vẫn phái người đưa lễ tạ ơn, đồng thời còn muốn tự mình gặp mặt thần y lần để lời cảm tạ.

      còn ai nữa sao? Hàn Vân Nương rất là kinh ngạc.

      – “Vâng, người rời rồi.” Bà vú đáp.

      – “Như thế nào lại hảo hảo, tiêu sái mà rồi?” Hàn Vân Nương hỏi.

      Bà vú lại biết.

      – “Trình tiểu thư?” vị con cháu hốt hoảng hỏi: “Chính là vị ở nhà kế bên phải ?”

      Tất cả mọi người đều nhìn về phía .

      – “Đúng, chính là nàng.” Hàn Vân Nương , lại nhìn về phía người trẻ tuổi kia, “Nguyên Triều, ngươi biết nàng sao?”

      Hàn Nguyên Triều nở nụ cười.

      – “Vốn là ngày hôm qua ta thực thay báo ân rồi.” , mặt đem chuyện xảy ra hôm qua qua lần, sau khi xong, sắc mặt Hàn Vân Nương liền trầm xuống.

      – “ như vậy, vị Trình tiểu thư này tất nhiên khiến cho người đỏ mắt rồi.” Nàng , nắm lấy khăn trong tay vò nát, trong mắt nổi lên lửa giận: “, mời tướng công ta lại đây.”

      Mặt khác, tin tức Trình gia tiểu thư rồi rất nhanh bị người có tâm biết được.

      – “Thế nhưng suốt đêm sao?” Nam nhân mặc áo xanh Tào gia kinh sợ .

      Bọn bất quá chỉ là đêm sơ sẩy thế nhưng người bước rồi! Bên ngoài có người chạy vào cấp báo.

      – “Lão gia, tra được, tối hôm qua xe ngựa từ nơi này ra khỏi thành có đến 5 chiếc, đều về các phía khác nhau.” Người nọ quỳ xuống đất trả lời.

      Nam nhân mặc áo xanh càng thêm kinh ngạc, nắm lấy ly trà bàn đập mạnh xuống đất

      – “Nô tì này hảo lanh lẹ!” Giọng căm hận .

      Danh thần y bắt đầu có chút nổi tiếng, đổi lại là bất cứ người nào khác cũng tuyệt nhiên ràng mà rời như vậy, nghĩ tới vị Trình tiểu thư này thế nhưng ngay.

      – “Thực biết là loại người gì, chịu nổi trận gió lớn, là lãng phí thứ bí kỹ tốt!” Nam nhân mặc áo xanh căm giận , mặt thúc giục hạ nhân: “ thăm dò, 5 chiếc xe ngựa mà thôi, đuổi theo tra cho ta!”

      Lời còn chưa dứt, bên ngoài lại có người chạy vào.

      – “Phụ thân, phụ thân, tốt rồi.” Lần này là nhi tử của , vẻ mặt kinh hoảng: “Quan phủ phái người niêm phong hiệu thuốc của chúng ta rồi!”

      Nam nhân mặc áo xanh kinh hãi.

      – “Vì cái gì?” hỏi.

      – “ biết, cái gì cũng , trực tiếp niêm phong!” Nhi tử hô.

      Phá cửa Tri Huyện, diệt môn Tri phủ, nếu đột nhiên phải niêm phong cái cửa hiệu của ngươi, có thể vì cái gì?

      đắc tội với người ta rồi!

      Nam nhân mặc áo xanh sắc mặt khỏi trắng bệch.

      Có thể điều động Huyện lệnh niêm phong cửa hiệu của mình, đây là phải chỉnh chết người bên trong a!

      đắc tội với ai? Như thế nào lại đột nhiên như vậy?

      Hai ngày sau, việc Thiếu phu nhân Trương gia tuởng chết nay liền sống lại được người truyền ra ngoài, nguyên nhân vì sao có thể khởi tử hồi sinh là vì được Trình tiểu thư xem bệnh cũng vì thế được truyền tụng khắp nơi, nam nhâm mặc áo xanh rốt cục biết mình đắc tội với ai rồi, chẳng qua khi đó quá muộn.

      Tháng năm Đại Chu Càn Nguyên thứ 55, tại huyện Đồng Giang xảy ra hai kiện lớn được người ở đầu đường cuối ngõ náo nhiệt nghị luận sôi nổi, thứ nhất chính là chuyện Trương gia Thiếu phu nhân chết mà được sống lại, thứ hai chính là hiệu thuốc Tào gia đường lớn nhất ở thị trấn nhập hàng nhái, bán thuốc kém chất lượng mà bị niêm phong, nhưng mối quan hệ giữa hai kiện lớn này có bao nhiêu người nghĩ đến.

      Hai kiện này chính là kiện sôi nhất mà người tại huyện Đồng Giang hay mang ra nghị luận, chỉ là vị Trình tiểu thư chuyên trị bệnh nan y, nhất là sau khi vị Trình tiểu thư này rời rồi, ngay cả việc nàng méo tròn ra sao cũng bị người lãng quên, dù sao Thần tiên qua đường cũng được lâu a.

      Chỉ có người là nhớ mãi quên.

      – “Thiếu phu nhân.” bà vú đem khế ước mua bán nhà họ Phùng mang lên: “Tòa nhà này mua xong rồi.”
      Hàn Vân Nương đưa tay tiếp nhận.

      – “Đây cũng phải là nhà của nàng ta, nàng muốn cảm tạ nàng ta đều có biện pháp khác, mua tòa nhà này làm cái gì?” Trương đại thiếu gia ở bên hỏi.

      – “Nàng là ân nhân cứu mạng của ta, đáng tiếc ngay cả hình dáng nàng ra sao ta cũng biết, tòa nhà này nàng ở qua, ta mua lại, chờ khi nàng trở lại, ta tặng cho nàng.” Hàn Vân Nương .

      Trương đại thiếu gia lắc đầu, tâm tư này của phụ nữ là khó có thể nắm bắt.

      – “ biết khi nào nàng trở lại, lại càng biết nàng đâu, là người kỳ quái.” , rồi đứng dậy đến bên đọc sách.

      biết khi nào trở lại, biết đâu, biết tướng mạo, biết kỳ danh, ban đêm đến ban đêm , giờ đây đầu đường cuối ngõ còn ai đến, nếu phải tự mình trải qua, thực gặp nàng, được nàng chữa trị, chắc hoài nghi vị thần y này có đến huyện Đồng Giang hay ?

      Hàn Vân Nương nhìn khế ước mua bán nhà trong tay, khế ước mua bán nhà viết phải tên của nàng, là để trống, biết có cơ hội điền lên cái tên Trình tiểu thư hay ?
      Phong Vũ Yên, Tuyết Liênsanone2112 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Đường mưa

      Sau loạt tiếng sấm, từng hạt mưa to lớn bắt đầu rơi “lộp bộp” xuống mặt đường, nhất thời trận xáo động, bụi đất bay đầy trời, rất nhanh tiếp theo là trận mưa bụi mênh mông.

      Trong miếu thờ ở ven đường, ngừng có người vì tránh mưa mà xông tới, làm cho mỗi khi có thêm người chen vào trong điện, lại gây ra trận xôn xao, bởi vì người quá nhiều, miếu lại , có rất nhiều người thể đứng ở dưới mái hiên, nước mưa vẩy ra làm ướt sũng cả đầu lẫn thân xiêm y, vì thế xuất tiếng la mắng, trong lúc vừa chen chúc vừa xô đẩy nhau, tiếng ồn ào thỉnh thoảng lại vang lên.

      So với người núp mưa bên ngoài, người ở trong miếu đương nhiên hạnh phúc hơn.

      Thậm chí còn có người ở bên trong bắt đầu đốt lò lửa, đây là bầu rượu bốn phía khắc rỗng, đặt bếp lò bằng gạch để hâm rượu, vị nương mặc y phục bằng vải bố, màu váy nhã nhặn, cẩn thận hâm rượu ở bếp lò, mùi hương của rượu rất nhanh tản ra, làm cho nhiều người đều phải nhìn về hướng bên này.


      – “Rượu ngon…” Có người cất tiếng .

      Bất quá hết thảy đều có ai đến quấy rầy vị nương hâm rượu kia, rất nhanh nàng cầm lấy bầu rượu, bày ra cái bàn bằng thiếc , từ trong hòm bên cạnh lấy ra bốn miểng điểm tâm cũng bày ra mặt bàn, phần còn lại đặt bên cạnh lò lửa, xong rồi mới mang theo bầu rượu đến bên cạnh tượng phật.

      Mọi người lúc này mới nhìn thấy, nơi đó còn dừng chiếc xe lừa. Vào được bên trong miếu sớm là có phúc khí, người ta ngay cả lừa, cũng bị ướt nước mưa.

      – “Tiểu thư, rượu được hâm rồi.” Tiểu nương , bên châm ly rượu.

      Màn xe hơi hơi xốc lên, bàn tay chìa ra ngoài, dưới tay áo rộng rãi mơ hồ thấy được đầu ngón tay, tiếp nhận chung rượu rồi buông mành. Tiểu nương liền trở lại, bên này điểm tâm bên bếp lò cũng bắt đầu phát ra mùi hương.

      – “Đây là cái gì trông có vẻ ăn ngon a?” Người đứng ở phụ cận nhịn được hỏi, mắt nhìn chăm chăm vào điểm tâm để bàn thiếc, 4 cuộn màu trắng noãn chính giữa hơi hồng hồng.

      Sức hấp dẫn của điểm tâm này là làm cho người ta phải liếc nhìn thôi.

      – “Ông nội” Trước mặt tượng Phật, nữ hài tử khoảng 4 – 5 tuổi ngồi nhịn được quay đầu lại gọi, ngón tay muốn đặt ở miệng, nuốt nước miếng hồi lâu rồi, mắt nàng sáng lấp lánh như sao trời, khắc cũng muốn rời món điểm tâm để bàn thiếc kia.

      Ông của nàng chính là lão giả khoảng 70 tuổi, mặc áo bào màu nâu, nếp nhăn mặt trải rộng, vẻ mặt hòa ái. Nghe được tiếng cháu nỉ non, lão giả tự nhiên biết tâm tư của nàng, hơi hơi có chút xấu hổ đem nhi đồng này bế lên.

      – “Đan Nương, chờ về nhà gặp cha ngươi, chuyện đầu tiên ngươi muốn làm là cái gì a?” Ông thấp giọng hỏi, cố gắng dời chú ý của nàng.

      Nhưng có gì có thể triệt tiêu được lực hấp dẫn của cái ăn đối với đứa trẻ như vậy. Nữ hài tử được ông của nàng bế lên, bắt đầu nhịn được mà xoay qua xoay lại. Vị nương kia cầm lấy 4 khối điểm tâm bỏ vào trong cái dĩa, rồi lại đưa cho người ở trong thùng xe.

      Lúc này đây, người trong xe đưa bàn tay ra ngoài nhận lấy đĩa đựng điểm tâm, vẫy vẫy cái.

      – “Bán Cần, tặng ít cho nữ hài tử kia ăn .”

      Bên trong xe có giọng nữ vọng ra, thanh mộc mạc kiên định. Người bị gọi chính là vị nương hâm rượu lúc nãy, tên là Bán Cần. Tiểu nương liền nhận mệnh xoay người, quả nhiên bưng dĩa điểm tâm khác để trước mặt cho hài nữ kia.

      Khi giọng nữ vừa nãy mới cất lên, lão giả kia muốn đứng lên rồi.

      – “Cái này… như thế nào lại khiến cho…” Ông mang theo ý xin lỗi, bất an lắp bắp thành câu.

      Bán Cần đem dĩa điểm tâm đưa cho nữ hài tử rồi. Nữ hài tử tuy rằng muốn ăn, những rốt cuộc vẫn dám, nàng nhìn nhìn về phía ông của nàng, có thể thấy được rằng nàng rất có gia giáo lễ nghi.

      – “Lão trượng, chớ nên khách khí, chúng ta làm bạn đồng hành, cùng chung con đường, coi như cũng quen biết rồi.” Bán Cần mỉm cười , đưa tay sờ sờ đầu vai nữ hài tử.

      Lão giả yếu ớt lời cảm tạ, giọng nữ từ trong xe lại truyền đến.

      – “Bán Cần, thỉnh lão trượng uống ly rượu vàng được hâm nóng nhé!” Nàng .

      – “Cái này… được đâu.” Lão giả vội .

      Bán Cần chỉ tuân lệnh của Tiểu thư nhà nàng, thân thủ châm rượu rồi đưa qua cho lão giả.

      Lúc này lễ giáo phép tắc của người dân mở, tính khí cũng càng thêm hào phóng, chỉ mời rượu đơn giản vậy thôi, nếu từ chối có vẻ được phóng khoáng lắm. Vì thế, lão giả mỉm cười, đưa tay tiếp nhận ly rượu, uống hơi cạn sạch. Hàng ngày ông rất thích uống rượu, chỉ có rượu vàng này là rất ít dùng, lúc này ngụm uống hết cảm thấy cả người thoải mái hẳn lên, biết có phải ảo giác hay ? Mới vừa rồi lưng ông còn mơ hồ cảm thấy đau nhức, giờ giảm bớt vài phần rồi!

      Lão giả đưa trả lại ly rượu rồi tiếp tục lời cảm tạ. Nữ hài tử phải chờ đến lúc được ông cho phép, mới từ trong cái đĩa bốc từng khối điểm tâm lên, từng ngụm từng ngụm từ tốn mà ăn.

      – “Tỷ tỷ, ăn ngon , thứ này gọi là gì?” Nàng cất giọng trẻ con hỏi.

      – “Đây là đậu đỏ cuốn.” Bán Cần mỉm cười đáp.

      – “Tiểu thư là khéo tay.” Lão giả khen ngợi, đừng là tiểu hài tử, ông lớn tuổi như vậy vẫn còn có chút nhớ nhung món điểm tâm này.

      – “Là Tiểu thư nhà ta dạy ta làm đấy!” Bán Cần , sắc mặt khó nén vui mừng.

      Nữ tử khuê các đều là mười ngón dính nước mùa xuân, nhưng công phu làm bếp cùng với nữ hồng (1) cũng phải biết đôi chút, biết làm chút thức ăn lót dạ cũng tính là chuyện hiếm lạ gì, biết vị nương này, vì sao khi nhắc đến lại làm ra vẻ mặt vui mừng kích động như vậy?

      Đương nhiên, nếu lão giả biết, vị Tiểu thư dạy cho nha đầu bên cạnh làm thức ăn kia, ba tháng trước ngay cả cũng ràng được, chỉ là nữ hài ngốc nghếch, tất nhiên suy nghĩ như thế, chỉ sợ còn phải kinh ngạc hơn mới đúng.

      – “Tiểu thư quả nhiên trí tuệ.” Lão giả tự nhiên mỉm cười gật đầu, mắt nhìn vào thùng xe: “Mới vừa rồi nếu nhờ Tiểu thư nhắc nhở, có mưa to trút xuống, kêu chúng ta dừng bước chờ trong miếu, hai ông cháu chúng ta nếu cứng rắn chạy mắc phải cơn mưa này rồi, phải đa tạ Tiểu thư.”

      Bán Cần cúi đầu, tươi cười hoàn lễ, đem mấy khối điểm tâm còn lại đều đưa hết cho nữ hài tử, xoay người thu thập dụng cụ rồi bước . Người xung quanh nghe xong phen đối thoại này, kinh ngạc thôi. Vị Tiểu thư này thế nhưng biết được có mưa to trút xuống, cho nên trước tiên mới chạy vào trong này tránh mưa? Sao lại có người có thể biết trước rằng khi nào trời mưa? Huống chi mới vừa rồi, trước khi trời đổ mưa, thời tiết vẫn là nắng chói chang, hoàn toàn khô ráo có nửa phần u làm dấu hiệu báo trước a.

      Người xung quanh bắt đầu truyền ra nghị luận, người tham gia nghị luận càng ngày càng nhiều, bọn họ nhìn về xe lừa bên này, cùng với hai vị chủ tớ ngồi bên trong xe, ánh mắt bọn họ là tìm tòi nghiên cứu và kinh ngạc.

      Nghe số người có thể quan sát tinh tượng vào ban đêm mà biết được chuyện quá khứ dị lai, hay là vị Tiểu thư biết tuổi tác, biết mặt mũi ngồi trong xe lừa kia chính là người tài ba bậc này? Có hán tử thô kệch khôngnhịn được tò mò, cà nhắc ngẩng đầu nhìn qua hướng bên này, hỏi:

      – “Vị Tiểu thư này, làm thế nào mà ngươi biết rằng trời đổ mưa?” hô: “Chẳng lẽ là thần tiên cho ngươi biết ư?”

      Lời này làm cho người ở trong miếu đều cười rộ lên, tiếng cười này rơi vào tai người đứng ở bên ngoài miếu, người ở bên ngoài cũng tò mò hỏi, vì thế náo nhiệt rất nhanh truyền khắp nơi.

      Bán Cần có chút phiền não, cảm thấy hành động của đám người trước mặt này là trêu ghẹo Tiểu thư nhà mình. Sau khi tiếng cười vang lên đoạn thời gian, mọi người muốn chú ý đến việc này nữa, từ bên trong xe lừa, thanh của nữ tử lại bắt đầu truyền ra.

      – “ phải thần tiên, là ông trời cho ta biết.” Nàng .

      Lời này vừa ra, khí trầm xuống lại bắt đầu nổi lên náo nhiệt. Thanh vị nương này vừa mộc mạc lại kiên định, nghe vào tai hết sức nghiêm trang, muốn nghĩ đây là lời đùa giỡn nhưng xem ra tuyệt đối giống, hay là muốn nàng vừa vừa cười mới thành ra bộ dáng đùa giỡn?

      hán tử thô kệch lớn tiếng ha ha cười đầu tiên.

      – “Vị Tiểu thư này, ông trời có cho ngươi biết khi nào trời tạnh mưa ?” lại lớn tiếng .

      Tiếng cười trong miếu càng ngày càng lớn.

      – “Mấy người tục nhân phố phường đó là như thế, có biện pháp ngăn cản bọn họ mở miệng, nhưng bọn họ cũng có ác ý, Tiểu thư nên tức giận.” Lão giả kia ôm nữ hài tử, đối với người ngồi trong xe như vậy.

      Nhìn thấy từng hành động, cử chỉ của chủ tớ hai người, từ cách ăn đến cách , tất nhiên phải là dân chúng bình dân hằng ngày, nếu đây là nhóm quý nhân bị trêu ghẹo như thế, tất nhiên trong lòng hờn giận, nhất là bọn họ chỉ là hai nữ tử, ngàn vạn lần đừng tức giận với người ở bên ngoài. Lão giả hảo tâm khuyên giải và an ủi.

      Bán Cần đích xác là có chút tức giận, nhưng lại khó mà cái gì, Tiểu thư căn dặng nàng nên ít làm nhiều.

      Tiếng cười trong miếu bắt đầu dần.

      – “Ông trời , muốn ngừng mưa.” Giọng nữ hài lại truyền tới.

      Việc này… vị Tiểu thư này là cố ý vừa vừa cười mà chuyện , nếu thế, mọi người mới có thể vì lời khôi hài của nàng mà nở nụ cười hưởng ứng chứ! Nếu mọi người vừa cười vừa chuyện, phải càng thêm cao hứng náo nhiệt sao? Tại gian miếu đổ nát này chưa bao giờ có được náo nhiệt như vậy, bởi vì tránh mưa mà khóe miệng mọi người đều được kéo giãn ra, cũng cười cho nhau cái nhìn vui vẻ rồi bỏ qua. Nhưng rồi tiếng cười ở bên ngoài bắt đầu ngừng hẳn.

      – “Ai, hết mưa rồi!” Có người la lớn.

      Bên ngoài, tiếng kêu mang theo tiếng kêu, rất nhanh đàn áp xuống tiếng cười trong miếu, “ong” tiếng, rất nhiều người đều xoay người lại, hướng ra phía bên ngoài nhìn lại.

      Quả nhiên, nguyên bản trời mưa to vần vũ, bây giờ biến thành tí tách tí tách từng giọt dần, lâu sau, ngay tại thời khắc tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài, trời trong xanh lại rồi.

      Sau trận im lặng quỷ dị, người ở trong miếu “ong” tiếng, bắt đầu nổi lên nghị luận náo nhiệt .

      (1): việc của nữ như thêu thùa, may vá

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: Đường

      Mây tan, mưa tạnh, đường lớn trống rỗng tựa hồ trong nháy mắt, từ dưới đất tỏa ra rất nhiều người, lại trở nên rộn ràng nhốn nháo nối liền dứt.

      Trong ngôi miếu đổ nát, người đến tránh mưa vừa vừa cười bắt đầu tản , bất quá việc hôm nay bọn họ được chứng kiến, cũng đủ cho bọn họ lấy ra làm đề tài câu chuyện mấy ngày rồi.

      – “Nghe ở kinh thành, quan Thái sử lệnh cũng có thể quan sát tinh tượng để biết trước động tĩnh của ông trời…”

      – “Vậy vị tiểu thư này cũng lợi hại giống như các quan Thái sử lệnh đó sao?”

      Đảo mắt cái, mọi người đều tản , trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại chủ tớ Bán Cần cùng lão giả và nữ đồng kia. Bán Cần sớm thu thập xong mọi thứ rồi, người đánh xe liền giúp đỡ mang đồ đạc lên xe, bắt đầu đuổi lừa ra khỏi cửa tòa miếu. Lão giả cõng nữ đồng lưng cũng ra ngoài.

      – “Tiểu thư biết hô phong hoán vũ!” Nữ đồng nghe mọi người vừa vừa cười hết nửa ngày, cái hiểu cái , nhưng vẫn nhớ kỹ thứ điểm tâm ăn ngon kia, nhịn được hướng về phía xe lừa bên này vỗ tay hô.

      – “Tiểu thư nhà ta là được tiên nhân chỉ điểm”. Bán Cần mang theo vài phần đắc ý, cười hì hì.

      – “ phải, là nhìn bầu trời.” Bên trong xe lừa truyền ra thanh, đồng thời bàn tay nhấc lên nửa màn xe.

      Lúc này, các nàng chạy tới cửa miếu, trời hết mưa, ánh nắng bắt đầu nhè nhè chiếu xuống. bàn tay e lệ nhấc lên cửa màn xe, giống như bóng ma, nhưng có thể chứng kiến nữ tử ngồi ở bên trong, là nữ hài tử.

      Còn như vậy! Lão giả hoảng sợ, cũng thể rằng quá trẻ tuổi được! Mới mười ba mười bốn tuổi thôi!

      – “Lúc sáng ra khỏi cửa, bầu trời kéo vài đám mây.” Trình Kiều Nương , nàng nhìn về phía nữ đồng được lão giả cõng lưng.

      Nữ đồng nghe, nhưng làm sao mà hiểu được, chỉ có lão giả là hiểu ra, nhìn mây biết mưa, nhìn mưa đoán thời tiết.

      – “Tiểu thư thông minh, tiểu thư thông minh.” Ông luôn miệng .

      Trình Kiều Nương ở bên trong cúi đầu vừa hoàn lễ vừa nhìn lão giả này.

      – “Lão trượng, bệnh của ngươi phải nhanh chóng trị chút mới tốt.” Nàng .

      Lão giả muốn mở lời mời nhóm các nàng trước, nghe như vậy sửng sốt hỏi lại:

      – “Tiểu thư còn biết xem bệnh sao?” Ông hỏi.

      – “Biết chút.” Trình Kiều Nương , ánh mắt dừng ở lưng hơi cúi cúi của lão giả.

      Người ngoài nhìn vào, cho rằng vì lão giả cõng nữ hài nên lưng mới cúi xuống.

      – “Tiểu thư ta là bị bệnh gì?” Lão giả sau lúc sửng sốt, hàm hồ cười hỏi.

      Trình Kiều Nương cũng trầm mặc.

      – “ biết.” Nàng đáp.

      Lão giả tiếp tục sửng sốt.

      – “Nhưng ta có thể trị.” Trình Kiều Nương .

      – “Bệnh này phải trị như thế nào?” Lão giả cười hỏi, vẻ mặt muốn mang theo lơ đễnh rồi.

      – “Tiểu thư nhà ta chữa bệnh, trước tiên phải đưa trước phí trị bệnh” Bán Cần ở bên .

      Lời này vừa ra, lão giả che dấu nở nụ cười.

      – “Đa tạ tiểu thư, thân thể già nua của lão phu chắc chống đỡ nổi, chúng ta phải trước rồi.” Ông thế, đúng là cố ý muốn trực tiếp chặt đứt câu chuyện, gật gật đầu rồi trước bước ra khỏi miếu, ven theo con đường bên cạnh miếu nhanh chóng bỏ .

      Người đánh xe rốt cuộc thể nhịn được nữa, liền :

      – “Tiểu thư, các ngươi làm như vậy thể kiếm tiền được, nào có ai chữa bệnh mà như vậy?” : “Sao có thể biết bệnh gì được? Cho dù biết, nếu có thể trị, tùy tiện bịa ra cái tên cũng tốt mà.”

      Bán Cần cũng hờn giận chỉ trừng , liếc mắt cái.

      – “Chúng ta phải buôn bán.” Nàng .

      Người đánh xe bĩu môi.

      – “ phải buôn bán, còn thu phí trị bệnh làm gì?” lẩm bẩm thầm.

      – “Bởi vì chúng ta cần tiền thôi… ” Bán Cần , xong nhìn thấy bộ dáng khinh thường của người đánh xe, nàng có chút căm tức: “Mau lên đường , trước khi trời tối cần phải tới kịp để nghỉ chân ở trong thành đó.”

      – “Ta là vì muốn tốt cho các ngươi.” Người đánh xe còn có chút ủy khuất, thầm câu, thúc giục con lừa rời khỏi tòa miếu.

      Xe lừa lay động ra khỏi cửa miếu, ánh nắng có chút chói mắt, Trình Kiều Nương buông màn xe xuống. Bán Cần cũng ngồi bên cạnh người đánh xe, đoàn người hướng về phía trước mà .

      Thời điểm trời tối rồi, rốt cuộc xe lừa cũng dừng trước cửa khách điếm, tiểu nhị vừa ngáp vừa chạy ra nghênh đón, Bán Cần nhảy xuống xe hỏi han hết nửa này, rốt cuộc mới hướng về phía người đánh xe khoát khoát tay.

      – “ là khó hầu hạ, nhiều khách điếm như vậy, hỏi đông hỏi tây đủ thứ vấn đề, cái này tốt, cái kia được, ép buộc đến lúc bầu trời tối đen, các ngươi còn phải trả thêm cho ta ngày tiền công, còn phải cho ta thức ăn phòng ngủ ngày nha.” Người đánh xe rồi dắt xe lừa về phía hậu viện khách điếm.

      – “Có tiền cho ngươi kiếm, còn tốt sao?” Bán Cần hướng về phía người đánh xe bất mãn .

      Bên này, Trình Kiều Nương muốn xuống xe, Bán Cần vội đưa tay ra giúp đỡ nàng.

      Tiểu nhị ở phía trước dẫn đường, quay đầu lại xem xét, thấy vị tiểu thư này vóc người cao hơn nha đầu kia ít, mang theo áo khoác có mũ trùm đầu dài từ đầu tới chân, bên trong mặc áo ngắn tay màu nâu, sắc váy màu nhạt như như , càng tô điểm vẻ xanh xao của nàng, có thể thấy được tuổi của vị tiểu thư này còn , chỉ là thân hình nhìn có chút nhắn gầy gầy mà thôi.

      Lúc này, vì trời tối nên bên ngoài còn khách nhân qua lại nữa, mặt khác mấy ngọn đèn trong phòng cơ bản cũng đều được tắt, gió đêm thổi tới, ở ngoài hành lang, đèn lồng dẫn đường phía trước, nữ tữ hành tẩu phía sau, phá lệ hấp dẫn ánh mắt của người ta phải chú ý đến. Đối diện với khách điếm là trà lâu, nơi đó có hai người, trong đó người vừa vặn bị hấp dẫn bởi điều này, hai mắt khỏi sáng lên…

      – “ nương này xinh đẹp quá!” .

      Tên còn lại nhìn theo tầm mắt , chỉ thấy bóng dáng nhợt nhạt của Trình Kiều Nương mềm mại vào trong phòng.

      – “Nguyên Lang, ánh mắt của ngươi giờ đây càng ngày càng sắc bén, còn cách khoảng xa như vậy, chỉ nhìn theo bóng dáng mà có thể đoán ra tướng mạo của người ta.” cười .

      Nam nhân được gọi là Nguyên Lang cười ra tiếng.

      – “ha ha...Cái gọi là mỹ nhân, cũng phải chỉ riêng có tướng mạo tốt.” .

      vừa lời này vừa nhìn về phía phòng trọ của vị nữ tử kia, ngọn đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, tựa hồ khách nhân muốn nghỉ rồi.

      Bán Cần ngồi ở dưới ánh đèn mờ ảo, đếm tiền.

      – “Tiểu thư, chỉ còn có ba lượng bạc.” Nàng .

      Trình Kiều Nương tựa vào đầu giường, ngọn đèn mờ ảo kia thể xua tan bóng đêm bên người nàng, cả người nàng trông mông lung.

      – “Ngày mai đổi xe, ăn hai bữa cơm, trước lúc mặt trời lặn đến thành Giang Châu, chắc cũng vừa đủ.” Nàng .

      Tuy rằng Bán Cần đối với tiền xe, tiền cơm… rất quen thuộc giá cả, nhưng chỉ có mình nàng ràng, Trình Kiều Nương cũng rất thông thạo việc này. Bởi vậy, dù nàng ràng nhớ kỹ giá cả, nhưng mỗi lần kiểm lại tiền bạc trong người để đường, trước tiên vẫn để cho tiểu thư trực tiếp an bài lộ trình là được.

      – “Tiểu thư, ngày đường rồi, chúng ta còn phải đổi xe sao?” Bán Cần khó hiểu hỏi.

      Trình Kiều Nương im lặng khắc.

      – “Phải.”Nàng đáp.

      – “Vâng. Người đánh xe này vô cùng ồn ào.” Bán Cần gật đầu .

      Nhưng đây phải là lý do nàng muốn đổi xe, mà là nàng theo bản năng muốn làm như vậy, đổi xe, đồng hành với nhiều xe, đem hành tung của bản thân giấu , cho người khác phát , vì vậy đoạn đường này tiêu phí khoản tiền lớn của nàng, nếu như bình thường, chi phí gia tăng nhiều như vậy, có vài việc chính ra nàng phải tiêu pha. Quan trọng là vì cái gì khiến cho nàng muốn làm như vậy? Giống như muốn tránh né điều gì, là tránh né cái gì đây?

      Là Trình Kiều Nương muốn tránh né, nhưng muốn tránh né ai đây? Trình Kiều Nương lại lần nữa lâm vào trầm tư, nàng cảm thấy hỗn loạn, điều nàng thấy trong trí nhớ rốt cuộc là cái gì? Nhìn thấy bên giường, tiểu thư lại bắt đầu dại ra, Bán Cần cẩn thận kiểm tra lại túi tiền, thổi tắt ngọn đèn trong phòng, nằm nghiêng rồi nhắm chặt lại hai mắt.

      Từ tháng trước, bệnh của tiểu thư tái phát lần về sau, đoạn đường tới này, bệnh của tiểu thư tái phát thêm lần nào nữa, hơn nữa, cũng sắp về đến nhà rồi, rốt cuộc cũng cần phải bôn ba đường xá xa xôi, các nàng sắp sửa được an nhàn thoải mái rồi. Bên khóe miệng Bán Cần lộ ra nụ cười ngọt ngào, mang theo vài phần kích động, vài phần thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

      Ngày thứ hai, lúc chủ tớ Trình Kiều Nương ngồi xe lừa ra khỏi cửa thành trời cũng sắp giữa trưa, đường, xe ngựa và người đường rộn ràng nhốn nháo, Trình Kiều Nương ngồi trong thùng xe lắc lư chớp mắt.

      – “Cấp báo, cấp báo.”

      Dồn dập tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, người đường sôi nổi tránh né, nhìn thấy đội tướng sĩ chạy nhanh như bay qua. Vì tránh né đội tướng sĩ này, chiếc xe ngựa thiếu chút nữa đâm vào tường bên cạnh.

      – “Cha, cha sao chứ?” Lập tức, vị nam nhân trung niên mặc áo bào tơ lụa bên cạnh vội vàng xuống ngựa hỏi.

      Gã sai vặt vén màn xe lên. Ngồi trong trong xe là lão giả cùng nữ hài đồng.

      – “Cha, Đan Nương muốn cưỡi ngựa.” Nữ đồng giang hai tay hướng về phía nam nhân trung niên .

      Lão giả đưa tay vuốt ve đầu nữ đồng.

      – “Bên ngoài rất nóng bức, chờ mát mẻ rồi cho Đan Nương cưỡi ngựa nhé!” Ông vì muốn làm yên lòng nữ đồng nên như vậy, mặt nhìn nam tử trung niên gật đầu: “Ta sao, nhanh chóng lên đường , chớ để trễ nãi công việc của ngươi.”

      – “Là con bất hiếu, để cho cha phải dẫn theo cháu bôn ba vất vả.” Nam nhân trung niên mang theo vài phần hổ thẹn, cúi đầu .

      – “ nên nhắc tới, khi đó. . .” Lão giả , kể nửa câu chuyện đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt hơi hơi kinh ngạc.

      – “Cha?” Nam nhân trung niên khó hiểu, cất tiếng gọi, thấy tầm mắt Cha nhìn về chỗ phía trước, cũng theo đó mà nhìn qua.

      Đằng kia có chiếc xe lừa, nha đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi vén màn xe gì đó với người ở trong xe, vẻ mặt có chút lo lắng. Nhìn lại con lừa kéo xe này biết bị làm sao vậy, tựa hồ mới vừa rồi bị chen chúc nên bị thương đứng được ổn lắm, người đánh xe ngồi xổm xuống xem xét.

      Chính là vị tiểu thư kia… Lão giả trầm ngâm, các nàng cũng muốn phủ Giang Châu sao?

      Lần trước, ở đường, vì thấy bọn họ già trẻ đứng chậm chạp lại tiện lợi, các nàng chủ động mời mình ngồi cùng xe, là cùng miễn cho bị mắc mưa. Ngay từ đầu lời mời của bọn họ làm cho ông mấy tin tưởng, cho là chỉ hảo tâm giúp đỡ ông cháu hai người, tuy rằng ông tin lời của các nàng, những vẫn tín nhiệm phần thiện tâm này, mới để cho nữ đồng được nha đầu kia ôm cùng ngồi ở bên ngoài xe.

      Lần này, có cần mời các nàng cùng đồng hành đây? Nhà mình vẫn còn chiếc xe trống, như thế nào cũng phải nhanh và tốt hơn so với chiếc xe lừa kia.

      Nhưng mà… Lão giả nhớ tới lời của vị tiểu thư kia , có thể trị, biết bệnh gì, phí trị bệnh…Ông lắc đầu.

      – “Cha?” Nam nhân trung niên có chút lo lắng cất tiếng hỏi lại.

      Lão giả lấy lại tinh thần, nhìn nhi tử gật gật đầu.

      – “ có việc gì, chạy .” Ông .

      Nam nhân trung niên xem xét vẻ mặt Cha, thấy có việc gì, lúc này mới thở ra hơi, lại thêm vài câu làm yên lòng nữ hài đồng, rồi xoay người lên ngựa bắt đầu khởi hành.

      Hộ vệ dọn sẵn đường, bọn họ rất nhanh đến phía trước. Màn xe bị gió thổi gợn lên chút, mắt lão giả theo bản năng nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của chiếc xe lừa dừng bên đường lướt qua trong giây lát.

      – “Bệnh của ông phải nhanh chóng trị chút…”

      Bên tai văng vẳng lời mộc mạc kiên định của nữ tử. Lão giả đưa tay sờ sờ thắt lưng, rồi lắc đầu cười cười. Vị tiểu thư này bất quá là chỉ là nữ hài mười mấy tuổi tinh thông chút y thuật mà thôi… trong lòng ông thầm nghĩ như vậy!

      Rất nhanh, đoàn xe ở đường xa rồi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :