123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 34

      Hàn nghe vậy tức giận đến mức phải bật cười, dặn dò Tẩy Xuân: “Ngươi gặp Đại công tử truyền lại lời của ta..., ta bên này đều là nương trẻ tuổi, gặp mặt ngoại nam rất thích hợp!”

      Trong lòng nàng ngừng xoay chuyển, suy đoán rốt cuộc người tới là ai, nếu như tự xưng là biểu ca nhà cậu Phó Tạ, cậu ruột Phó Tạ là đương triều công bộ thượng thư Triều Lâm Ngọc, mấy người con trai của Triều Lâm Ngọc nghe cũng rất có chí tiến thủ, đều ra ngoài làm quan, sao lại nhàm chán chạy tới Hầu phủ suy tàn để nhìn mấy nữ hài tử? Như vậy người đến hẳn là cháu trai nhà mẹ đẻ kế mẫu Thôi thị của Phó Tạ rồi, Thôi thị chỉ có đứa cháu ruột, gọi là Thôi Ngũ, chính là con trai độc nhất của Tể tướng Thôi Bình Trân, là Hoa Hoa công tử nổi danh Biện Kinh...

      Người tới hẳn là Thôi Ngũ!

      Nàng lại dặn dò Sấu Đông: “Ngươi với Tẩy Xuân , lặng lẽ đến chỗ Thái phu nhân mời Thái phu nhân tới đây!”

      Tẩy Xuân Sấu Đông đáp ứng liền mang theo bà tử kia ra.

      Phó Du nhút nhát rụt rè nhìn về phía Hàn , tiếng như muỗi vằn: “ tỷ tỷ, nghe giọng hình như là Thôi Ngũ biểu ca... Chúng ta nên trốn thôi...” Thôi Ngũ biểu ca háo sắc muốn chết, ngày thường thấy nha hoàn xuất chúng chút còn nổi, huống chi a tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nhất định mở miệng trêu ghẹo, đến lúc đó nếu bị Tam ca ca biết... Phó Du khỏi rùng mình.

      Hàn nghĩ tới mục đích Hàn Lập mang ngoại nam tới đây gặp nàng, nghe vậy liền ấm giọng an ủi nàng: “ cần sợ, có ta ở đây!” ở trước mặt Phó Tạ nàng thích làm nũng, thế nhưng ở trước mặt nữ hài tử yếu đuối, luôn luôn có chút nghĩa hiệp.

      Tống Di rầu rĩ nhìn nàng: “a à, bởi vì có muội ở đây, chúng ta mới sợ mà!”

      Hàn mắt cá chết: “...”

      Mọi người thấy thế, tuy có chút lo lắng, lại cũng phải bật cười.

      Nhà bằng gỗ nằm đối diện với cổng chính của tường viện, giọng phía ngoài dễ dàng truyền vào bên trong, lúc này bên ngoài truyền đến giọng Hàn Bội: “Ôi? Bên ngoài lạnh như vậy, tất cả mọi người đứng ở chỗ này làm cái gì? Ngũ biểu ca, huynh cũng tới sao?” mẫu thân Phương thị của nàng là đường muội bà con xa của mẫu thân Thôi Ngũ công tử, nàng cũng gọi thôi Ngũ công tử tiếng “Ngũ biểu ca”.

      Chỉ nghe giọng nam lạ lẫm : “Nghe Nhị muội muội hồi kinh rồi, ta đến ngắm nàng.”

      Lúc này giọng bình tĩnh ổn trọng của Tẩy Xuân truyền tới: “Thỉnh an Ngũ biểu công tử, Đại công tử và đại nương. Đại công tử, nương nhà ta trong viện đều là nương trẻ tuổi, gặp mặt thích hợp, mời Đại công tử mang khách nhân nội viện của Thái phu nhân !”

      Chỉ nghe giọng ra vẻ nghiêm túc của Hàn Lập truyền tới: “Lời của Nhị muội muội sai rồi, Thôi biểu huynh cũng phải ngoại nam, thân thích nhà mình gặp mặt có gì thích hợp?”


      Hàn nghe xong biết chuyện xấu, lúc này đứng dậy liên tục dặn dò Từ ma ma: “Gọi Tẩy Xuân vào, sau đó đóng cửa viện lại, gặp những người có phận này!” tạm thời cứ phòng thủ trước , đợi Sấu Đông gọi Thái phu nhân tới rồi hãy .

      Từ ma ma đáp “Vâng”, dẫn theo hai bà tử chạy ra.

      Hàn nhìn về phía Phó Du: “Hôm nay Phó Tam ca có tới đây ?”

      Vẻ mặt Phó Du mờ mịt: “ tỷ tỷ, muội cũng biết...” Nàng biết. Mặc dù là huynh muội, nhưng Phó Tạ liên tục ở ngoại viện, hơn nữa quy củ của rất lớn, hành tung Phó Tạ ngay cả kế mẫu Phó phu nhân cũng dám công khai hỏi thăm.

      Hàn lo lắng cho an toàn của Từ ma ma, suy nghĩ chút cũng đứng dậy dẫn theo Nhuận Thu ra.

      Tống Di đám người cũng đứng dậy theo.

      Từ ma ma dẫn theo bà tử ra, thấy Sấu Đông có ở đây, vừa muốn mở miệng gọi Tẩy Xuân vào, Hàn Bội xông lên trước lướt qua mấy nha hoàn bà tử tạo thành phòng tuyến lách người vào.

      Nàng là đại nương phủ hoài ân hầu, nha hoàn bà tử dám chống đối nàng, nhất thời nàng trực tiếp vào viện.

      Từ ma ma dốc sức liều mạng lên ngăn cản Hàn Bội.

      Hàn Bội vừa nhướng mắt liền thấy Hàn vội vàng tới, liền cười đắc ý : “Nhị muội muội, nhất thời thấy các muội, ra các ngươi chơi đùa ở chỗ này, ta tìm các muội mà!”

      Ở sau lưng nàng, Hàn Lập dẫn theo cẩm y công tử tới.

      Hàn liếc mắt nhìn vị Thôi Ngũ công tử này, khỏi nở nụ cười. Nàng vẫn cho là với tư cách là Hoa công tử vang danh Biện Kinh Hoa, mặt mũi Thôi Ngũ hẳn là vô cùng dữ tợn thân thể cao to cường tráng, kết quả vừa thấy, ra là vị ngọc diện tiểu bạch kiểm môi son mắt hoa đào!

      Sở dĩ người có địa vị cao như Thôi Ngũ lại tự hạ thấp địa vị đến phủ hoài ân hầu tham gia tiệc ngắm hoa, cũng bởi vì Hàn Lập cho biết đường muội nhà mình cực kỳ xinh đẹp, vốn cho là Hàn Lập khoác lác, ai biết vừa thấy vị Hàn Nhị nương xinh tươi như hoa đào đầu cành này, ngọt ngào xinh đẹp thốt nên lời; thân thể yểu điệu như dương liễu nở rộ trong gió xuân, như câu đoạt hồn phách, lúc này nửa người mềm nhũn, ước gì có thể tiến lên sờ cái lại hôn cái.

      sưu tập nhiều tiểu mỹ nhân như vậy, đến nay vẫn chưa có mỹ nhân nào có khuôn mặt nhắn thanh thuần mà thân thể nẩy nở như thế này.

      Phải biết rằng, mặc dù Đại Chu thịnh hành mỹ nhân thon thả, nhưng xưa nay Thôi Ngũ lại thích con ngực lớn như Hàn Nhị nương đây.

      Thôi Ngũ càng xem càng mê mẩn, đôi mắt nhịn được nên cứ len lén nhìn trộm Hàn , cảm giác mình đối với vị Hàn Nhị nương này vừa gặp rồi.

      Hàn thấy ánh mắt Thôi Ngũ bình thường, lập tức nhíu mày nhìn về phía Hàn Lập: “Đại ca, nam nữ thụ thụ bất thân, mời mang khách nhân đến đông viện !”

      Khóe môi Hàn Lập cười cười, liếc mắt Thôi Ngũ: “Ngũ biểu ca, nếu như Nhị muội muội ta muốn gặp ngươi, chúng ta nên thôi!”

      Đôi mắt hoa đào của Thôi Ngũ sững sờ nhìn chằm chằm Hàn : “Muội muội, muội đẹp! Ta thích muội, muội gả cho ta !”

      Hàn : “...”

      Nàng cảm giác mình có lời nào muốn với tên điên này, vừa muốn xoay người quay về viện, lại bị Hàn Bội chặn đường.

      Hàn Bội tươi cười nhìn nàng: “Nhị muội muội gấp cái gì?”

      Hàn cười nhạt tiếng, nhìn chằm chằm vào Hàn Bội hạ giọng : “Hàn Bội, tránh ra!”

      Cho tới bây giờ Hàn Bội chưa từng thấy Hàn tức giận như thế, lập tức co rúm người lại, tự chủ lui về sau bước.

      Đúng lúc này, Hàn nghe từ phía sau truyền đến giọng nam lành lạnh như nước: “Ngũ biểu ca ở chỗ này làm gì thế? Đây là chỗ tiện nội (thê tử) ở mà.” Giọng bình tĩnh, như tiếng truyền của gió, phải Phó Tạ là ai?

      Hàn rất nhanh xoay người nhìn sang.

      ngày thu dưới ánh mặt trời trong suốt, Phó Tạ cao lớn vững chãi đứng ở đó, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng hơi lạnh lùng.

      Thấy Hàn nhìn mình, Phó Tạ khẽ vuốt càm tựa như an ủi nàng.

      Nước mắt lập tức rơi xuống, Hàn lặng lẽ cúi đầu lau .

      ra, cảm giác có người đàn ông giống như cha luôn che chở mình vô điều kiện là như thế này...

      Mới vừa rồi Thôi Ngũ nổi lên sắc tâm, chưa từng nghĩ tới Hàn Nhị nương và cái tên ác sát Phó Tam này có quan hệ với nhau, lúc này mới nhớ lại vị hôn thê của Phó Tạ chính là đích nữ của Hoài Ân hầu, phải là vị Hàn Nhị nương này đó chứ?

      lập tức biết mình bị Hàn Lập lợi dụng rồi, trong lòng có chút tức giận.

      Thế nhưng khi ngẩng đầu thấy tiểu mỹ nhân cúi đầu lau nước mắt, trong lòng liền tê tê dại dại, quả thực gãi ngứa khó nhịn.

      Phó Tạ nhìn Hàn , trầm giọng : “Còn quay về?”

      Hàn đáp “Vâng”, nhanh chóng lui trở về.

      Khí thế của Phó Tạ quá mạnh mẽ làm Thôi Ngũ hơi sợ, nhịn xuống sợ hãi, miễn cưỡng cười cười: “Phó Tam, ngươi cũng hẹp hòi quá, có vậy mà cũng cho ca ca gặp vợ của ngươi chút?”

      Phó Tạ cười cười, nhìn người bên cạnh liếc mắt ra hiệu cái.

      Hai cái thanh niên mỉm cười tiến lên: “Thôi Ngũ ca, , uống rượu nào!”

      Có vẻ như Thôi Ngũ thân mật với hai cái thanh niên trái phải nhưng thực tế là bị cưỡng ép, vội vàng “Ai ôi!!!” tiếng, hét lên: “Ta biết các ngươi mà!”

      Hai thanh niên này là Tưởng Vân Xuyên và Chu Thanh, là du kích dưới trướng Tướng Quân Phó Tạ, bọn họ quanh năm trong quân đội, loại công tử bột như Thôi Ngũ làm sao có thể chống cự được? Hai chân của tuy rằng muốn rời khỏi, nhưng cũng chỉ phí công giãy giụa, cả người lại bị Tưởng Vân Xuyên và Chu Thanh lôi .

      Mấy người càng chạy càng xa, thanh trả lời của người thanh niên mơ hồ truyền tới: “ phải khi chúng ta uông rượu hoa ở Giang Nam biết nhau sao...”

      Thấy Thôi Ngũ bị bắt , Hàn mới ra, khuôn mặt nhắn vì vui mừng mà ửng đỏ, mắt to sáng lóng lánh, nóng bỏng nhìn Phó Tạ: “Ca ca!”

      Phó Tạ thấy trong mắt nàng vẫn còn tầng lệ, trong lòng thương , liền ôn nhu : “Muội về trước , chuyện kế tiếp ta xử lý!”

      Hàn nghe lời “vâng” tiếng, cúi đầu lui trở về.

      Hàn Bội vẫn nhúc nhích.

      Từ khi Phó Tạ xuất , nàng vẫn liên tục nhìn Phó Tạ, đôi mắt nóng bỏng như muốn phát ra lửa.

      Phó Tạ nhìn cũng nhìn Hàn Bội, khuôn mặt biểu tình nhìn Hàn Lập: “Hàn huynh, mời!”

      Lúc này khuôn mặt Hàn Lập đen như màu đất, trong lòng vô cùng hối hận, hai chân run run cũng dám nghe, ngơ ngác theo Phó Tạ.

      Người xa, Hàn Bội vẫn ngốc nghếch đứng ở cửa sân, Hàn chán ghét nhìn Hàn Bội, cũng để ý đến nàng, trực tiếp dẫn khách nhân vào nhà chính, vừa vừa dặn dò Từ ma ma: “Ma ma, cài then cửa viện lại, đừng để cho chó mèo chạy vào sân!”

      Từ ma ma đáp “Vâng”, dẫn theo hai bà tử đến cổng lớn bên cạnh, đôi mắt nhìn Hàn Bội: “Đại nương...”

      Hàn Bội hậm hực “Hừ” tiếng, dẫn theo nha hoàn xoay người rời .

      Nhóm người Hàn Tống Di ngồi xuống trong nhà chính, tâm tình của tất cả mọi người đều nặng trĩu, nhất thời bầu khí có chút ngưng trệ.

      Do dự lát , Hàn dặn dò Hoán Hạ: “Kêu người hâm nóng thức ăn lần nữa, rượu cũng hâm lại luôn !”

      Nàng cười nhìn đám người Tống Di: “Chúng ta thể bởi vì người khác mà làm cho mình mất hứng, nên vui vẻ vui vẻ!”

      Tống Di thở dài, : “Hơn nửa năm Ta tới đây, cũng biết nhà ông bà ngoại vậy mà...”

      Nàng nhìn Hàn , muốn lại thôi.

      Cậu cả Hàn Thầm kế thừa tước vị Hoài Ân hầu, phủ hoài ân hầu này ràng là là thuộc về chi trưởng, nhưng bởi vì ngoại tổ mẫu bất công, mới cho phép nhị phòng ở nhà chính, cho phép Nhị cữu mẫu làm chủ trong Hầu phủ, gây ra rồi bao nhiêu nhiễu loạn... Trách được bình thường phụ thân muốn cho mình đến chỗ ngoại tổ mẫu làm khách...

      Hàn nhìn chén rượu trong tay, chậm rãi : “Cha mẹ ta an cư ở Liêu Châu, cũng có ý định đến Kinh Thành, bao lâu nữa, ta cũng Liêu Châu hầu hạ cha mẹ...” Năm nay Nàng mới mười bốn tuổi, khoảng cách thành thân còn hai năm, chỉ là bởi vì cha mẹ dặn dò muốn nàng ở kinh thành chuẩn bị gả mới thể tạm thời lưu lại. tại thấy tình trạng nay ở phủ hoài ân hầu này, nàng quyết định, qua khoảng thời gian nữa liền nghĩ cách rời khỏi Biện Kinh Liêu Châu làm bạn với cha mẹ.

      Nghe vậy phản ứng của mọi người cũng giống nhau.

      Tống Di là thở dài hơi, Hàn rất xinh đẹp, hôm nay Hàn Lập Hàn Bội có thể sinh ra chủ ý xấu xa này, ngày mai diễn lại trò cũ. Hàn trở về Liêu Châu cũng tốt, tối thiểu Liêu Châu là phạm vi thế lực của An quốc công, Hàn ở đó có chuyện gì.

      Khuôn mặt Hàn Diễm bình tĩnh nhưng trong lòng lại hề bình tĩnh, nàng nghĩ tới hôm nay lại có có cuộc găp gỡ bất ngờ này, nàng chẳng những gặp được trong “Kinh Thành nhị mỹ” trong truyền thuyết, Nhị tỷ phu tương lai, điện Tiền Ti Phó Đô Chỉ Huy Sứ Phó Tạ, còn gặp được Thôi Ngũ, Hoa Hoa công tử bá chủ phương trong truyền thuyết ở Biện Kinh, ràng là tiểu bạch kiểm xinh đẹp mà!

      Hàn Linh có chút mất mát. ra có đích tỷ Hàn Bội như vậy, nàng rất kiềm chế, vất vả mới có Hàn áp chế được Hàn Bội, chưa được bao lâu Hàn lại muốn rồi...

      Đôi mắt Phó Du lập tức tỏa sáng. Mẹ đẻ Lý di nương của nàng theo An quốc công ở Liêu Châu, nàng cũng muốn liêu châu...

      Mọi người lại uống hai chén rượu, Sấu Đông mới vội vàng dẫn theo Tam phu nhân chạy tới. ra Thái phu nhân có uống chút ít rượu, chưa say buồn ngủ; Nhị phu nhân lại vội vàng tiếp khách, cho nên Sấu Đông đành phải lặng lẽ mời Tam phu nhân tới đây.

      Tam phu nhân thấy sao, cảm thấy để khối đá lớn xuống, dứt khoát ở lại cùng mấy nữ hài tử này: “Ta sao, ở đây uống rượu với các con cũng được!

      Bà nhận ly rượu Hàn dâng lên uống hơi cạn sạch, ngồi ghế do nha hoàn đưa đến, cùng mấy trẻ uống rượu dùng bữa.

      Tình hình Hôm nay mặc dù nguy hiểm, Hàn Diễm chỉ cho là đánh c hồi xì-dầu mà thôi, ngược lại đáng ngại. Nàng uốn éo trong ngực mẫu thân làm nũng : “Mẫu thân, con muốn ăn con sò bên kia!”

      Hàn thấy Hàn Diễm uốn éo làm nũng trong ngực Tam phu nhân, trong lòng có chút hâm mộ, nhớ tới cha mẹ của mình ở Liêu Châu, cái mũi khỏi ê ẩm.

      Chạng vạng tối trời đổ mưa. Mưa cũng lớn lắm, từng giọt mưa tí tách rơi xuống, rơi mái hiên phát ra thanh tí tách.

      Từ ma ma đứng ở hành lang, vừa bung dù che cho Hàn , vừa : “ nương, trời mưa thôi người đừng !” Thái phu nhân bất công nhị phòng như vậy, tìm bà có ích lợi gì?

      Hàn chuyên chú che đôi guốc gỗ: “Ta phải cho tổ mẫu biết, trong phủ này chỉ có nhị phòng, còn có đại phòng và tam phòng! Nếu chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài sao? Ta là người có gia đình, nhưng Hàn Diễm Hàn Linh còn chưa hứa hôn mà!”

      Lúc này phủ hoài ân hầu lâm vào cảnh mưa gió mịt mù, như bức tranh có màu sắc hài hoà.

      Tẩy Xuân ở phía trước, tay che dù tay đốt đèn lồng; Hàn ở chính giữa, Từ ma ma che dù cùng nàng; Sấu Đông và bà tử che dù ở phía sau.

      đoàn người gì, chung quanh yên tĩnh cực kỳ, chỉ có giọt mưa rơi tí tách và guốc gỗ phát ra thanh “Khanh khách” nền gạch.

      Vừa đến cửa lớn Khánh Thọ Đường, Hàn lại đụng phải Tam thúc Hàn Ức và tam thẩm Trâu thị từ bên trong ra.

      Vợ chồng bọn họ thấy Hàn , trong lòng đại khái đều biết ý đồ Hàn đến đây. Tam phu nhân vội : “A , trễ thế như vậy...”

      Hàn chành lễ với Hàn Ức và Trâu thị, : “Con thăm tổ mẫu.”

      Hàn Ức và Trâu thị đều thở dài.

      Hàn Ức lắc đầu, than thở ra.

      Hàn nhìn bóng lưng bọn họ, suy nghĩ chút, vẫn nhấc chân vào Khánh Thọ Đường.

      Thái phu nhân ngủ trưa xong, nằm nghiêng giường gấm được Mai Hương và hai đại nha hoàn xoa bóp tay chân, thấy Hàn vào, cũng chỉ thản nhiên : “ trễ như thế, sao con lại tới đây?” a Lập chỉ là hơi thiếu suy xét chút, chứ có cố ý hơn nữa, Thôi Ngũ công tử đó ai chọc nổi? nên thấy Hàn , A lập phải làm thế nào đây? Người Tam phòng đến cáo trạng, chẳng lẽ Hàn cũng muốn cáo trạng?

      đợi Hàn trả lời, bà lại thêm câu: “Phó tam công tử mang đại ca con ra ngoài uống rượu, đến bây giờ đại ca con còn chưa có trở lại!”

      Hàn quỳ gối hành lễ, ngước mắt nhìn vị tổ mẫu có trái tim thiên vị bên cạnh: “Tổ mẫu, đại ca trở lại, hôm nay con đến đến đây là muốn bẩm báo lại chuyện đại ca làm!”

      Nàng đợi tổ mẫu chuyện, trực tiếp đem chuyện hôm nay lần, lại : “Hôm nay khi Thôi Ngũ qua, Di biểu tỷ nhà Đại , Nhị nương phủ An quốc công cũng ở đó, mặt khác trong phủ cũng có ít thân thiết, Đại ca ca, Đại tỷ tỷ dẫn theo Thôi Ngũ qua, cuối cùng là có ý gì? Trong phủ chúng ta còn có quy củ hay ?”

      Thái phu nhân thích nghe lời này, có kiên nhẫn trách cứ: “Muộn rồi, ngươi về nghỉ ngơi !”

      Hàn tức giận nhưng lại cười : “Tổ mẫu, đại phụ là Quốc Tử Giám tế tửu, cha và của phó Nhị nương cũng có danh tiếng, người ngẫm lại ngày mai làm sao bây giờ!”

      Vừa dứt lời, nàng quỳ gối hành lễ, đứng dậy ra.

      Lúc này trời chìm vào bóng đêm.

      Mưa vẫn còn rơi, dường như mưa càng ngày càng lớn hơn, mái hiên phát ra thanh giòn vang “Ba ba ba BA~”.

      Khuôn mặt Hàn chút biểu tình trong màn mưa, guốc gỗ chân nền gạch xanh, tựa như đánh vào lòng Từ ma ma.

      Bà dùng trái tay nắm chặt cán dù, phải tay nắm chặt cánh tay Hàn giấu trong ống tay áo, phát tay nàng hơi lạnh, khỏi đau lòng: “a à, ma ma cùng con quay về Liêu Châu ! Hầu Gia và phu nhân nhất định có thể che chở cho con. Hơn nữa, Liêu Châu là địa bàn của An quốc công và gia, con ở bên kia tốt hơn.”

      Bởi vì thái độ lạnh lùng của tổ mẫu Hàn mà trái tim nhận được chút an ủi, lúc sau lâu thấp giọng : “Ma ma, qua khoảng thời gian nữa Liêu Châu có tuyết rơi phải ?”

      “Liêu châu vốn lạnh, tuyết rơi rất sớm” Từ ma ma gật đầu, “Đến lúc đó chúng ta liền như mèo trốn ở trong phòng.” Bà sinh ra và lớn lên ở liêu Châu, tât nhiên hiểu rõ khí hậu ở Liêu Châu.

      Nghĩ đến băng tuyết mùa đông ở Liêu Châu xa xăm ngàn dặm, trái tim Hàn lại ấm áp lạ thường.

      Đêm khuya, Hàn tắm rửa xong, chưa muốn ngủ, mà nằm giường xem sách.

      Nhuận Thu thấy hơi lạ, liền hỏi: “ nương, tóc khô rồi sao người còn chưa ngủ?”

      Đôi mắt Hàn nhìn quyển sách tay: “Các ngươi cũng quay về Đông Sương phòng ngủ , lưu lại Tẩy Xuân và Từ ma ma cùng ta là được!” Hàn cảm thấy đêm nay nhất định Phó Tạ tới gặp nàng, nàng tin tưởng Phó Tạ có cách.

      Nàng muốn Liêu Châu, muốn hỏi ý kiến Phó Tạ chút.

      Tiếng mõ báo canh ba Giờ Hợi cái mõ vừa vang lên, từ bên ngoài Từ ma ma vào, thấp giọng : “ nương, gia tới!”

      Hàn nghe vậy ngồi dậy, trong mắt to tràn đầy nước mắt.

      ra nàng phải là người thích khóc đâu, cũng biết hôm nay bị làm sao, hễ nghĩ đến Phó Tạ là rơi lệ.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181040 others thích bài này.

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      chốt lại mắt cá chết nghĩa hiệp vẫn cần Cha bảo hộ, ha ha
      TrâuNhược Vân thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 35

      Trong căn phòng hoa lệ, màn che buông xuống, mùi rượu hấp dẫn lòng người, tiếng đàn du dương, giọng hát lưu luyến, nụ cười quyến rũ, nữ nhân diễm lệ... Hết thảy trước mắt làm cho Thôi Ngũ càng thêm mê loạn, chỉ biết mình bị hai thanh niên mang tới đây, thế nhưng rốt cuộc vì sao mang đến đây, tại sao lại ở chỗ này, cũng nhớ nổi.

      Bên trong trùng trùng điệp điệp màn trướng tỏa mùi hương thơm ngát, mùi thơm bồng bềnh lan tỏa trong khí.

      Hương thơm lượn lờ bên trong, Thôi Ngũ uống ngụm rượu, cảm thấy lâng lâng khoái cảm, vài hình ảnh nhanh chóng xẹt qua đầu, muốn cái gì ra cái đó, có phụ thân trách cứ, có mẫu thân càm ràm, có tranh đấu đáng ghét của triều đình, có Phó Tạ lòng dạ độc ác...

      thân thể ấm áp yểu điệu nhào tời, trong đầu Thôi Ngũ lên hình ảnh Hàn Nhị nương với nụ cười ngọt ngào, bắt đầu muốn làm gì làm.

      Khoái cảm trong choáng váng, Thôi Ngũ: Tiên cảnh cũng quá đáng như thế...

      Phía trước Giang Nam Xuân, động tiêu tiền lớn nhất Biện Kinh, tiếng ca lượn lờ tiếng đàn lả lướt, thanh cười vui, thanh cụng rượu dứt bên tai, trong hậu viện lại đắm chìm ở trong màn đêm yên tĩnh, lặng yên tiếng động.

      Trong hậu viện đủ trồng đầy các cây bạch quả, gốc cây cây bạch quả cao lớn ngăn cách tầm nhìn phía trước. Phía sau cây bạch quả cây thấp thoáng tòa tiểu lâu kỳ bình thường.

      Bên trong kho vũ khí lầu đèn đuốc sáng trưng, Phó Tạ chậm rãi kéo ra dây cung Phi Vân trong tay.

      Phó Tĩnh đứng trong góc, lặng lẽ châm chén trà xanh cho .

      loạt tiếng bước chân phá vỡ tĩnh lặng trong phòng, mặt Phó An vẫn còn nét ngây thơ bước nhanh tới, sau khi hành lễ bẩm báo : “Bẩm công tử, Thôi Ngũ trúng chiêu.”

      Phó Tạ thản nhiên : “Biết rồi.” Lần nữa lại rút mũi tên, ráp cung, giương cung căng như trăng tròn.

      Phó An thấy thế, bất giác sợ run cả người. Tài bắn cung của công tử cao siêu, ghi chép ở chiến trường Liêu Châu cho biết công tử từng bắn sáu mươi mũi tên giết sáu mươi người, quả nhiên là phát nào hụt, lực đạo kinh người.

      Phó Tĩnh thấy công tử lười nhắc đến Hàn Lập, liền nhìn về Phó An, thay công tử hỏi câu: “Hàn Lập đâu?”

      Phó An kính cẩn bẩm báo: “Hàn đại lang khai báo, thấy Thiếu phu nhân mỹ mạo, muốn để Thôi Ngũ thấy, chừng có thể...”

      tiếng gào thét vang lên, mũi tên Phó Tạ bắn ra, mục tiêu phía trước phát ra tiếng ngã xuống đất.

      Phó An sợ tới mức ngừng cái, tiếp tục bẩm báo : “Nô tài khiến cho cho ... sau này Hàn Lập chắc hẳn thể xuất trước mặt người khác nữa đâu.”

      lại tiếp: “Tối nay Tổng đốc Đường sông Phí Thúc Độ ngủ ở bên ngoài phố Nam, nô tài sắp xếp xong xuôi.”

      nên lộ ra dấu vết.” Phó Tạ nhìn cũng chưa từng nhìn Phó An, từ trong bao đựng tên lại rút ra mũi tên.

      Sau nửa canh giờ luyện bắn tên, Phó Tạ liếc mắt nhìn kim đồng hồ báo giờ Tây Dương đặt trong góc, phát đến giờ Hợi rồi, liền đem cung tiễn đưa cho Phó An, trực tiếp vào tắm gội.

      phút đồng hồ sau, Phó Trữ thấy ở thư phòng người mặc áo bào trắng, đeo đai lưng ngọc, cử chỉ nhanh nhẹn nhàng giống như Phó Tạ.

      Sau khi Phó Trữ bị xử trí gia pháp, đàng hoàng hơn rất nhiều, vẻ hào hứng phấn chấn trước kia nay thu liễm lại bớt, kính cẩn hành lễ, : “Bẩm công tử, nô tài gặp mặt Cầm Vận , Cầm Vận nàng bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi, Hoàng hậu nương nương giao chuyện này cho Chân công công.”

      suy nghĩ chút, bẩm báo tiếp: “Bẩm công tử, phủ hoài ân hầu bên kia sắp xếp xong xuôi.”

      Phó Trữ nhìn trộm công tử, lúc này mới cả gan “Bẩm công tử, Vĩnh Thọ trưởng công chúa bảo nô tài chuyển cho người phong thơ...”

      Thấy công tử nhíu mày, mặt kiên nhẫn, giọng Phó Trữ càng lúc càng thấp, dần dần thể nghe thấy. Vĩnh Thọ trưởng công chúa là ấu muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra của Thừa Dận Đế, đến nay chưa từng tán dương ai, dường như quá mức si tình với công tử, chỉ là công tử chẳng hiểu phong tình gì hết...

      Phó Tạ gật đầu: “ !” căn bản nhận phong thư này của Vĩnh Thọ trưởng công chúa.

      ngườikhoác áo choàng màu đen đội mũ đằng sau Từ ma ma vào phòng ngủ, thấy Hàn nhìn, liền xốc cái mũ lên, lộ ra gương mặt tuấn tú khí khái hào hùng.

      Bên trong cửa phòng ngủ đốt cây đèn, đèn cầy lung lay làm khuôn mặt trơn bóng kia ánh lên tầng kim quang, khi cúi đầu nhấc cái mũ xuống, thấp thoáng đôi mắt phượng tinh xảo với lông mi dài, ánh mắt sáng lấp lánh, lộ ra sống mũi cao thẳng, toát lên vẻ tuấn làm cho người khác hít thở thông.

      Hàn vội vàng lau nước mắt, quỳ gối hành lễ: “Bái kiến ca ca.”

      nay nàng còn thấp nữa, thế nhưng lúc này đứng trước mặt Phó Tạ, vẫn cảm thấy bởi vì chênh lệch cao thấp mà tạo thành áp lực, lập tức nín khóc mỉm cười lui lại cửa sổ mấy bước.

      Phó Tạ thấy nàng rơi lệ, trong lòng vốn sợ hãi, lúc này thấy trong mắt nàng chứa nước mắt mà miệng lại nở nụ cười, trong lòng hơi có chút thả lỏng, thấy bên cạnh có để đôi ghế gấm dựa vào tường, liền ngồi xuống.

      Hàn thấy ngồi xuống, cũng ngồi xuống giường phía trước cửa sổ.

      Tẩy Xuân dâng trà xanh đặt bàn , rồi lặng lẽ lui xuống.

      Từ ma ma biết trong lòng nương nhà mình có tính toán, người tới cũng làm càn, liền lui xuống, bảo Tẩy Xuân ngủ trước, mình mang ghế ra trước hành lang nhà chính ngồi xuống, canh giữ trong bóng đêm.

      Hàn vừa thấy Phó Tạ tim liền đập nhanh, dứt khoát cúi đầu nhìn nữa.

      Phó Tạ cũng biết nên gì.

      nhìn Hàn , cảm thấy Hàn mềm mại như vậy, vừa ngốc ngếch lại vụng về như vậy, đáng lại dễ thương như vậy...

      Sau nửa ngày, Phó Tạ trầm giọng : “Tạm thời muội cần lo lắng chuyện Thôi Ngũ, Hàn Lập cũng giải quyết xong, ngay cả Hàn đại nương, ta cũng đều sắp xếp xong xuôi.”

      Hàn ngẩng đầu nhìn .

      Phó Tạ thấy nàng nhìn mình dịu dàng, trái tim run lên, vội dời ánh mắt, tiếp tục : “Muội yên tâm !”

      Hàn nhìn Phó Tạ, trong lòng vô cùng yên tâm. Khẩu khí Phó Tạ nhàn nhạt, thế nhưng nàng có thể đoán được vì vài câu bình thản này, Phó Tạ phải làm biết bao nhiêu chuyện.

      Nàng nhàng : “Ca ca, cám ơn huynh!”

      Phó tạ nhìn nàng, dưới ánh nến thấy nàng xinh đẹp gì sánh được, lập tức tim đập như tăng tốc, liền rũ mắt xuống thấp giọng : “Ta và muội vốn là... phu thê, vốn là ... cần khách khí.” mấy câu đứt quãng, bởi vì dựa theo pháp luật Đại Chu, và Hàn có hôn thư, được chứng nhận là phu thê, dù chưa thành thân, nhưng dựa theo luật Đại Chu cũng là phu thê. Có điều hai chữ “ phu thê “ này ra, vẫn hơi ngượng ngùng.

      Hàn nghe Phó Tạ nhắc đến hai chữ “Phu thê”, khuôn mặt bỗng dưng nóng lên, khỏi nhớ đến lúc ban ngày khi Thôi Ngũ đùa giỡn nàng, lúc Phó Tạ tới đây cứu nàng “Đây là chỗ ở của tiện nội “, trái tim bắt đầu đập bịch bịch, toàn thân cao thấp cũng bắt đầu nóng lên.

      Phó Tạ nhìn Hàn , thấy nàng nhìn cũng dám nhìn mình, nghiêng người nhìn về phía màn trướng, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, eo hết sức , mà ngực phập phồng. thấy khó thở, liền đứng lên : “Muội nghỉ ngơi , ta đây!”

      đến cửa phòng ngủ, đưa tay vén bức rèm che lên

      “Ca ca!” lúc này Hàn nghe vậy đứng lên, đôi mắt mông lung nhìn Phó Tạ

      Phó Tạ xoay người lại nhìn nàng.

      Hàn đến trước người , ngửa đầu nhìn Phó Tạ, trong mắt tràn đầy lưu luyến, bờ môi đầy dặn run nhè .

      Phó Tạ nhẫn nại nổi nữa, ôm Hàn hôn xuống.

      Bức rèm che rơi xuống, từng hạt ngọc châu đụng vào nhau, phát ra thanh “Đùng đùng” dứt.

      biết qua bao lâu, Từ ma ma ở bên ngoài đột nhiên ho khan tiếng.

      Hàn vội vàng đẩy Phó Tạ ra.

      Phó Tạ nghiêng người lặng lẽ khội phục lại thân thể có phản ứng, lát sau mới giọng khàn khàn: “Muội ngủ sớm chút !”

      Hàn nhớ tới tính toán của mình, vội vàng : “Ca ca, năm nay huynh vẫn ở Biện Kinh sao?”

      Phó Tạ nghĩ đến mình lên kế hoạch Tây Cương đánh trận, liền : “ nhất định.”

      Trong lòng hơi suy nghĩ chút, tiếp: “Ta an bài người che chở muội.” sang năm Hàn cập kê rồi, đến lúc đó khải hoàn hồi triều có thể lấy Hàn rồi.

      Hàn nghe nhất định ở lại Biện Kinh, lập tức hạ quyết tâm, liền : “Ca ca, huynh nhất định ở lại Biện Kinh, muội muốn Liêu Châu thăm cha mẹ! Chờ thêm hai năm, huynh ...” Nàng vẫn được ba chữ “Cưới muội nha”. Năm nay nàng mới mười bốn tuổi, mặc dù ở Đại Chu mười bốn mười lăm tuổi thành thân rất phổ biến, nhưng nàng lại cảm giác mình quá , muốn ở cùng cha mẹ vài năm.

      Phó Tạ nghe ý trong lời của nàng, chăm chú nhìn Hàn , trong lòng cũng có chút bực bội. nhíu mày : “Cho dù ra ra ngoài, trong vòng tám tháng cũng trở về, muội ở lại kinh thành chờ ta!” Tám tháng sau là Hàn cập kê rồi, đúng lúc thành thân luôn.

      Hàn thấy vừa muốn quyết định thay mình, liền kiên trì : “muội muốn Liêu Châu với cha mẹ.”

      Trong lòng Phó Tạ bực bội vô cùng, muốn ở lâu, nhìn Hàn , trầm giọng : “Nghe lời !”

      Dứt lời, nhấc chân mất, vừa vừa đội mũ lên che khuất khuôn mặt.

      Hàn trơ mắt nhìn Phó Tạ nghênh ngang rời , lập tức đuổi theo: “Ca ca, huynh khoan !” Nàng muốn nghiêm chỉnh chuyện với Phó Tạ chút, hỏi dựa vào cái gì cho mình Liêu Châu làm bạn với cha mẹ.

      Phó Tạ muốn dây dưa với nàng, cước bộ lập tức nhanh hơn, thoáng cái chạy tới nội viện rồi.

      Mưa vẫn còn rơi, hạt mưa nho rơi người , thế nhưng chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này.

      Hàn trơ mắt nhìn bóng lưng Phó Tạ biến mất qua cánh cửa phía sau bức tường phù điêu, hậm hực : “Hừ, tưởng chân dài giỏi lắm sao! phải lại muội mới phải chạy trối chết sao!”

      Từ ma ma vừa bực mình vừa buồn cười: “ nương, bên ngoài hơi lạnh, người cũng vào thôi!”

      Lại thầm : “ yên lành, tự nhiên lại cãi nhau làm gì cơ chứ...”

      Hàn cũng hề bị mất tinh thần, nàng vẫn tiếp tục nghĩ cách thuyết phục Phó Tạ, sau khi được Từ ma ma hầu hạ thay áo ngủ bằng gấm màu trắng hoa lê, xốc mền gấm lên chui vào, rất nhanh liền nhắm mắt lại.

      Từ ma ma sửa sang lại mái tóc dài của nàng, lúc này mới ôm chăn mền của mình trải giường trước cửa sổ, sau đó cũng tắt đèn ngủ.

      Ngày thứ hai là sinh nhật Phó Tạ, Hàn mời Nhị phu nhân Phương thị và Tam phu nhân Trâu thị phủ An quốc công chúc mừng sinh nhật Phó Tạ. Buổi sáng sau khi nàng trang điểm xong, thể bỏ qua lễ nghi, nàng vẫn như cũ dến Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.

      Hôm nay Nhị phu nhân và Tam phu nhân phá lệ tới sớm, khi Hàn qua, họ hầu hạ Thái phu nhân dùng cơm.

      Hôm qua Thái phu nhân giận Hàn , cho nên cố ý để ý tới nàng.

      Hàn thèm để ý, sau khi hành lễ với Thái phu nhân qua ngồi giữa Hàn Bội và Hàn Diễm, thấp giọng hàn huyên vài câu với Hàn Diễm.

      Hàn Diễm thấy trang phục hôm nay của Hàn vẫn trang nhã như trước thanh lịch, khỏi cười : “Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ chúc mừng Nhị tỷ phu, sao còn mặc quần áo trắng trong thuần khiết như thế?”

      Hàn cũng cười: “Chẳng lẽ muốn ta mặc quần áo xanh đỏ loè loẹt? Đâu phải diễn thoại bản đâu!”

      Hàn Bội nghe Hàn nhắc tới “ đỏ chót”, cho rằng Hàn mỉa mai nàng, chuẩn bị phản bác lại, thế nhưng vừa nghĩ tới mỗi lần đều bị Hàn đến á khẩu trả lời được, liền ngậm miệng lại, chờ cơ hội giễu cợt Hàn vài câu.

      Nàng còn chưa tìm được cơ hội, quản gia chạy vào thông báo: “Thái phu nhân, Chân công công trong cung đến đây tuyên chỉ!”

      Thái phu nhân cả kinh, vội vàng buông đũa xuống, nhìn Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân nhớ tới chuyện hôm qua, khỏi có chút hoang mang, vội “Thái phu nhân...”

      Thái phu nhân liếc mắt nhìn Hàn , thấy ánh mắt nàng bình tĩnh, nhìn ra manh mối, liền dặn dò Nhị phu nhân: “Đừng sợ, con sai người bày biện lại bàn ghế, chờ ta sửa soạn lại rồi ra nghênh đón!”

      Nhị phu nhân thấy bà bà chịu trách nhiệm cho việc này, trong lòng mới hơi bình tĩnh chút.

      Thái phu nhân dẫn theo tam phu nhân có phẩm cấp ra ngoài đón.

      Cũng lâu lắm, Thái phu nhân và Tam phu nhân dắt vị ma ma có khuôn mặt nghiêm nghị mặc cung trang vào.

      Sau khi vào nét mặt Thái phu nhân nghiêm nghị như sương, trước trợn mắt nhìn Hàn Bội, tiếp đó liếc Hàn Diễm và Hàn Linh chào hỏi Hàn .

      Hàn thèm để ý, nghênh đón ánh mắt tổ mẫu nhìn sang.

      Thái phu nhân đành phải dời ánh mắt, mặt ra nụ cười cứng ngắc: “Bốn tỷ muội các con mau tới đây chào hỏi, đây là Vương ma ma trong cung được Hoàng hậu nương nương phái tới đây dạy dỗ các con!”

      Vương ma ma mỉm cười, đoan đoan chánh chánh hành lễ với Thái phu nhân, lúc này mới : “Thái phu nhân hiểu lầm rồi, Hoàng hậu nương nương phái lão thân tới chỉ chịu trách nhiệm giáo dục đại nương thôi, liên quan tới Nhị nương, Tam nương, Tứ nương.”

      Thái phu nhân bị Vương ma ma làm mất mặt trước mặt con dâu và các cháu mặt, cũng dám phản bác, đành phải cười lớn : “Là ta hiểu sai rồi! Ma ma mời ngồi!”

      Đôi mắt sắc bén của Vương ma ma lướt qua nhóm người Hàn Bội, khi nhìn đến Hàn đôi mắt sáng rực lên chút, dung mạo vị hôn thê của Phó Tam công tử quả hơn người.

      Bà mỉm cười nhìn Thái phu nhân, lần nữa lần nữa như vỗ vào mặt bà ta: “Thái phu nhân, thân phụ Hoàng hậu nương nương nhờ vả lão thân, tình khẩn cấp, cần phải tiến hành bồi dưỡng văn hoá đạo đức cho đại nương ngay, miễn cho cục diện thể vãn hồi!”

      Sắc mặt Thái phu nhân tái nhợt, tức giận đến mức cả người run nhè .

      Hàn Bội vẻ mặt khuất nhục, nước mắt cũng trào ra.

      Ánh mắt Nhị phu nhân mang theo tia rét lạnh, môi mỏng khẽ mím lại, lặng lẽ vỗ cái người nữ nhi, như là an ủi.

      Hàn thấy tổ mẫu dễ chịu, trong lòng lại thấy thoải mái ít, mắt rũ xuống thản nhiên

      Thái phu nhân hít sâu hơi, nhìn Tam phu nhân rủ mắt đứng bên cạnh mộ: “Trâu thị à, hôm nay con làm bạn với tỷ muội a phủ An quốc công !”

      lát sau, hai chiếc xe ngựa tinh xảo chạy ra khỏi phủ hoài ân hầu.

      Trâu thị và Hàn Diễm ngồi ở chiếc xe đầu tiên, Hàn và Hàn Linh ngồi ở chiếc xe thứ hai.

      Xe ngựa chạy ra cửa phủ lúc lâu rồi, Trâu thị mới thấp giọng dặn dò con : “Sau này con đối với Nhị tỷ tỷ phải kính cẩn hơn nữa đó!”

      Hàn Diễm “vâng” tiếng, hỏi: “Mẫu thân, phải Đại tỷ tỷ đại bá còn thân thuộc với vua nữa, đại phòng cũng có nam đinh, mà nhị phòng có người trong cung, còn có quan hệ bà con với nhà Thôi Tể tướng, tước vị này sớm muộn gì do Đại ca ca thừa kế sao?”

      Trâu thị cười cười, trong mắt có tia hâm mộ : “Thế nhưng nhị tỷ tỷ con lại có gia tốt!”
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181043 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Èo, chưa cưới xử đẹp loại râu ria dám tơ tưởng vợ thế rồi.

    5. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      Phó ca cứ bảo vệ HA nvậy làm e sướg rơn :yoyo40:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :