1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mỹ nhân giá lâm - Lăng Lăng Quân (9/256+pn) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      vấn đề lỗi , ta edit nhầm tên nhân vật rồi , ta chỉnh sửa lại, thông cảm cho ta. ta gửi thêm 1 chương xem như cáo lỗi.

      Chương 5:

      "Còn muốn bao lâu a?" Mạc Tiểu Mễ vừa , vừa lớn tiếng hướng Phương Tiểu Cảnh ở phía trước hỏi.

      Phương Tiểu Cảnh cười khanh khách quay đầu lại: "Rất nhanh, lập tức tới ngay."

      "Tại hai canh giờ trước ngươi cũng với ta như vậy..." Mạc Tiểu Mễ nhịn được oán trách, "Ta suốt ba canh giờ , ta được, ta phải nghỉ ngơi chút mới được."

      Mạc Tiểu Mễ dứt khoát mặc kệ Phương Tiểu Cảnh , chính mình tìm bóng cây, thoải mái nằm xuống đất.

      Phương Tiểu Cảnh vừa quay đầu lại, chứng kiến Mạc Tiểu Mễ nằm xuống, liền quay trở lại, tại bên người nàng ngồi xuống.

      "Tiểu Mễ, ta đói bụng..." Phương Tiểu Cảnh đưa tay đẩy Mạc Tiểu Mễ.

      " Lương khô mang theo cũng ăn hết rồi, ngươi trước nhịn chút, chờ đến Thanh Dương Thành, chúng ta có thể ăn ở tửu lâu ." Mạc Tiểu Mễ vừa vừa thoải mái mà nhắm mắt lại.

      "Đúng là..." Phương Tiểu Cảnh lặng lẽ hướng ra phía ngoài dời , khỏi Mạc Tiểu Mễ xa chút, "Ta biết chúng ta khi nào mới có thể đến Thanh Dương Thành..."

      "Cái gì! ?" Mạc Tiểu Mễ mở mắt ra, từ mặt đất ngồi dậy, "Ngươi ngươi biết chúng ta khi nào mới có thể đến Thanh Dương Thành! ?"

      Phương Tiểu Cảnh sợ hãi gật đầu .

      Nhìn xem bộ dạng Phương Tiểu Cảnh nhút nhát e lệ, Mạc Tiểu Mễ đột nhiên có loại dự cảm xấu: "Phương Tiểu Cảnh ngươi nữ nhân chết tiệt, ngươi muốn cho ta kỳ ngươi căn bản biết Thanh Dương Thành như thế nào."

      Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu nhìn trời: "Tiểu Mễ ngươi mau nhìn, cây lớn này lên tốt, cây lại còn có rất nhiều lá cây..."

      Mạc Tiểu Mễ gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Con bà nó, Phương Tiểu Cảnh, chớ đánh trống lảng, mau cho lão tử biết, ngươi rốt cuộc có biết hay Thanh Dương Thành như thế nào?"

      Phương Tiểu Cảnh vừa sợ hãi nhìn xem Mạc Tiểu Mễ, vừa níu lấy góc áo của mình: "Ta nhưng có thể... Ừ... Đại khái... Cái kia... Hình như là biết..."

      Mạc Tiểu Mễ lập tức khí vận đan điền, đối với Phương Tiểu Cảnh giận dữ hét:

      "Phương Tiểu Cảnh ngươi cái nữ nhân chết tiệt, ràng biết đường, lại còn dám ‘ nhanh đến ’‘ nhanh đến ’ lừa gạt lão tử lâu như vậy..."

      "Ta, ta cho là ta biết sao... Tiểu Mễ, ngươi cần phải hung dữ như vậy..." Phương Tiểu Cảnh cắn môi, vẻ mặt vô tội nhìn Mạc Tiểu Mễ.

      "Ngươi đừng giả bộ đáng thương với ta." Mạc Tiểu Mễ đứng lên, hung ác nhìn chằm chằm Phương Tiểu Cảnh: "Phương Tiểu Cảnh, ngươi biết đường, vì cái gì để cho xe ngựa trực tiếp đem chúng ta đưa đến Thanh Dương Thành?"

      "Ta vốn cho là ta biết Thanh Dương Thành như thế nào !..." Phương Tiểu Cảnh nhìn Mạc Tiểu Mễ cái, "Hơn nữa, người chúng ta tiền lại nhiều lắm, tiết kiệm chút..."

      "Phương Tiểu Cảnh, tiết kiệm tiền là đúng , nhưng là ngươi ràng biết đường, còn liên tục ‘ nhanh đến ’‘ nhanh đến ’ lừa gạt lão tử ba canh giờ liền quá mức..." Mạc Tiểu Mễ trừng lớn mắt, hung dữ nhìn chằm chằm Phương Tiểu Cảnh.

      " Tiểu Mễ, làm sao ngươi có thể gọi cả tên cả họ của người ta ra, ngươi cần phải gọi ta là đại tỷ..." Phương Tiểu Cảnh lập tức cắt lời nàng , "Ngươi đừng quên chúng ta canh giờ trước tại trong miếu Quan kết bái tỷ muội ."

      "Phương Tiểu Cảnh, lão tử ta hối hận, ta muốn lập tức đoạn tuyệt quan hệ tỷ muội với ngươi." Mạc Tiểu Mễ rống lớn. Cùng nữ nhân trước mắt này kết bái tỷ muội tuyệt đối là cái sai lầm lớn. Cho nên , người là thể xúc động , nhất là khi xung động liền khó tránh khỏi phạm sai lầm, phạm sai lầm có báo ứng. Mạc Tiểu Mễ nàng lọt vào đúng là đại báo ứng.

      " được!" Phương Tiểu Cảnh quả quyết cự tuyệt, "Ngươi đừng quên ngươi nhìn trời thề , muốn cùng ta làm cả đời tỷ muội . Làm trái với lời thề bị thiên lôi đánh ."

      "Ô... Ta muốn sống..." Mạc Tiểu Mễ chỉ cảm thấy trước mắt mảnh hắc ám. Nàng tại sao phải ngu như vậy đây? Xong rồi! Cuộc đời của nàng có có hi vọng!

      "Tiểu Mễ, ngươi đáng ghét đây..." Phương Tiểu Cảnh hốc mắt ửng hồng, dùng thanh Mạc Tiểu Mễ ghét nhất : "Tiểu Mễ Mễ, ngươi còn như vậy ghét bỏ người ta, người ta chết cho ngươi xem..."

      "Rất tốt! Phi thường tốt! !" Mạc Tiểu Mễ trong nháy mắt sáng ngời, "Ta ghét bỏ ngươi! Rất ghét bỏ ngươi! ! Phi thường ghét bỏ ngươi! ! ! Ngươi mau chết !"

      Phương Tiểu Cảnh ôn nhu kéo tay Mạc Tiểu Mễ qua: "Tiểu Mễ, chúng ta cùng tìm vách núi nhảy ."

      Mạc Tiểu Mễ trừng mắt, dùng sức bỏ tay Phương Tiểu Cảnh: "Ngươi sống là chuyện của ngươi, kéo theo ta làm gì..."

      "Tiểu Mễ, chẳng lẽ ngươi quên, chúng ta tại miếu Quan thề đồng sinh cộng tử sao..." Phương Tiểu Cảnh u buồn nhìn Mạc Tiểu Mễ, "Nếu như ta chết , ngươi vẫn còn sống tốt , chỉ sợ ngươi bị thiên lôi đánh . Vì để cho Tiểu Mễ bị sét đánh chết, ta đương nhiên chỉ có thể mang theo ngươi cùng chết."

      "Ngươi hãy để cho ta bị sét đánh chết ." Mạc Tiểu Mễ cầu khẩn nhìn Phương Tiểu Cảnh. Chỉ cần có thể thoát khỏi nữ nhân này, coi như lão thiên gia muốn dùng thiên lôi đánh nàng mười tám lần, nàng cũng có nữa câu oán hận .

      "Tiểu Mễ, tỷ tỷ ta làm sao có thể nhẫn tâm cho ngươi bị chết thảm như vậy đây." Phương Tiểu Cảnh ôn nhu sờ sờ tóc Mạc Tiểu Mễ, ưu thương thở dài, "Ngươi muốn cùng ta chết, kia vì ngươi, ta cũng vậy đành phải tiếp tục sống cõi đời này ."

      "Ô..." Mạc Tiểu Mễ ôm lấy thân cây bên cạnh, tuyệt vọng khóc.

      Xong rồi, nàng Mạc Tiểu Mễ về sau rốt cuộc đừng muốn thoát khỏi nữ nhân này .

      "Tiểu Mễ, ngươi là quá yếu ớt ..." Phương Tiểu Cảnh phê bình nàng, "Ngươi người lớn như thế, tại sao có thể bởi vì có xe ngựa ngồi liền khóc nhè đây."

      "Ta đâu phải vì có xe ngựa ngồi mới khóc ..." Mạc Tiểu Mễ ngẩng đầu lên, nghẹn ngào: "Ta là vì tương lai của ta vận mệnh bi thảm mà khóc ..."

      Phương Tiểu Cảnh lời thấm thía đối với Mạc Tiểu Mễ : "Tiểu Mễ người nên nhận mệnh..."

      Mạc Tiểu Mễ lập tức xúc động muốn đâm đầu vào thân cây chết cho rồi.

      ...

      Đêm khuya.

      Bên hồ.

      Mạc Tiểu Mễ ngồi ở bên đống lửa, nhận mệnh nướng con thỏ hoang.

      Phương Tiểu Cảnh trong hồ chỗ nước cạn, nghịch nước vui mừng.

      "Tiể Mễ, ngươi mau nhìn, ta có thể ở trong nước nè." Phương Tiểu Cảnh vừa liều mạng đá nước, vừa dương dương đắc ý đối với Mạc Tiểu Mễ , "Ta rốt cuộc là thiên tài, bơi lội loại chuyện nhặt này ta quả nhiên vừa học liền biết ."

      "Ngươi rất lợi hại...." Mạc Tiểu Mễ tùy ý ứng phó Phương Tiểu Cảnh, hai mắt hưng phấn chăm chú nhìn chằm chằm thỏ hoang nướng, dùng sức nuốt ngụm nước bọt.

      "Đó là đương nhiên, ta cũng phải là người bình thường, ta chính là giống người bình thường Phương Tiểu Cảnh a!" Phương Tiểu Cảnh đắc ý , đột nhiên cơn sóng đánh tới, đánh nàng trầm xuống nước, lát sau, Phương Tiểu Cảnh từ trong nước chật vật đứng lên, đầu mày cau lại, vẻ mặt đau khổ, liều mạng ho khan.

      "Ha ha ha!" Mạc Tiểu Mễ lập tức rất nể mặt điên cuồng cười ra tiếng .

      "Tiểu Mễ Mễ, ngươi đáng ghét, cười người ta như vậy..." Phương Tiểu Cảnh tính đem thanh Mạc Tiểu Mễ ghét nhất : "ngươi rất xấu! xấu lắm!"

      Mạc Tiểu Mễ sờ sờ tóc gáy chính mình dựng đứng lên cánh tay, nhịn được rùng mình.

      "Con bà nó, Phương Tiểu Cảnh ngươi thể chuyện đàng hoàng chút sao ? Ngươi còn như vậy, lão tử ta liền đem con thỏ này ăn mình." Mạc Tiểu Mễ đối với Phương Tiểu Cảnh trong hồ giận dữ hét.

      Phương Tiểu Cảnh cân nhắc trước sau, cảm thấy có thịt thỏ ăn so với cười nhạo Mạc Tiểu Mễ quan trọng hơn, lập tức liền ngậm miệng lại, tiếp tục cao hứng bừng bừng học bơi lội.

      Mạc Tiểu Mễ nhìn Phương Tiểu Cảnh trong nước đùa nghịch cực kỳ vui vẻ, nhịn được mở miệng : "Phương Tiểu Cảnh, ngươi ở trong nước nghịch lâu rồi, ngươi có muốn hay lên nghỉ ngơi chút a?"

      Phương Tiểu Cảnh vừa cao hứng bừng bừng đá nước, vừa lắc đầu: " cần, ta phải nhanh chút học được bơi lội."

      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi nghĩ như vậy là có thể biết bơi, làm sao ngươi sớm chút bắt đầu học?" Mạc Tiểu Mễ vừa yên lòng hỏi , vừa đem thỏ hoang ở đống lửa xoay xoay.

      Bên tai tiếng đá nước đột nhiên biến mất, Mạc Tiểu Mễ trong nội tâm rùng mình, này Phương Tiểu Cảnh phải ở chỗ nước cạn chết đuối ?

      Mạc Tiểu Mễ vội vàng quay đầu , lại trông thấy Phương Tiểu Cảnh lẳng lặng đứng trong nước, cúi đầu.

      Mạc Tiểu Mễ mặc dù nhìn thấy vẻ mặt Phương Tiểu Cảnh, lại cảm thấy người Phương Tiểu Cảnh đột nhiên có loại ưu thương.

      "Uy, Phương Tiểu Cảnh, ta chính là tùy tiện hỏi chút, ngươi muốn đừng , ta để ý ." Mạc Tiểu Mễ gãi gãi đầu, rốt cục vẫn phải mở miệng.

      Nghe Mạc Tiểu Mễ , Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu lên, nhoẻn miệng cười: "Tiểu Mễ, ngươi quả nhiên là chị em tốt của ta!"

      Dưới ánh trăng Phương Tiểu Cảnh nở nụ cười sáng rỡ, nào có nửa điểm khổ sở.

      Mạc Tiểu Mễ lập tức có loại cảm giác bị lừa gạt: "Phương Tiểu Cảnh, ngươi lại đùa giỡn lão tử."

      Phương Tiểu Cảnh cười rộ lên: "Tiểu Mễ, ta mới có đùa giỡn ngươi..."

      đợi Tiểu Mễ phản bác, Phương Tiểu Cảnh lại tiếp tục : "Tiểu Mễ, ta vẫn luôn chỉ là đùa bỡn ngươi mà thôi..."

      Mạc Tiểu Mễ bị nàng làm tức đến thiếu chút nữa thở nổi luôn. Nàng Mạc Tiểu Mễ rốt cuộc là làm sai điều gì rồi? tại sao lại gặp phải nữ nhân như vậy!

      "Tiểu Mễ, ta trước kia học bơi lội là vì ta thể học..." Phương Tiểu Cảnh mặt đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, còn mang theo chút ưu thương, "Từ lúc còn rất , ta có rất nhiều chuyện bị buộc thể làm, mặc kệ ta muốn làm đến cỡ nào, ta cũng thể làm."

      "Ngươi lại đùa bỡn lão tử!" Mạc Tiểu Mễ nhảy dựng lên, phẫn nộ chỉ vào Phương Tiểu Cảnh : "Ngươi Phương Tiểu Cảnh chuyện muốn làm chẳng lẽ còn có người có thể ngăn được?" Chính mình mặc dù mới cùng nữ nhân này quen biết đến hai ngày, nhưng đối với bản tính nữ nhân này hiểu rất , chuyện muốn làm, chỉ sợ có Thiên Hoàng lão tử cũng ngăn được.

      "Phương Tiểu Cảnh chuyện muốn làm, tự nhiên là có người có thể ngăn được ..." Phương Tiểu Cảnh mặt lộ ra chút nụ cười bất đắc dĩ có chút tiếc hận lại có chút ít hoài niệm, "Đúng là khi đó ta còn phải là Phương Tiểu Cảnh."

      Phương Tiểu Cảnh mang mặt loại nụ cười thoạt nhìn rất đẹp, lại làm cho Mạc Tiểu Mễ nhịn được thở dài.

      Phương Tiểu Cảnh mặc dù thoạt nhìn đoan trang lại xinh đẹp và có khí chất hơn người, nhưng lại thiếu cảm xúc tức giận. Nàng Mạc Tiểu Mễ có thói quen cũng thích Phương Tiểu Cảnh như vậy.

      Lập tức, Mạc Tiểu Mễ khí vận đan điền, đối với Phương Tiểu Cảnh hét lớn tiếng: "Phương Tiểu Cảnh, con thỏ nướng xong rồi, ngươi nếu là vội lên, lão tử đem cả con thỏ đều ăn hết!"

      "Tiểu Mễ xấu!" Phương Tiểu Cảnh tiếng thét kinh hãi, lập tức dụng cả tay chân, hề hình tượng từ trong nước bò lên bờ, thẳng hướng thỏ nướng mà chạy.
      Tuyết Liên thích bài này.

    2. KADIS ETRAMA DI RAIZEL

      KADIS ETRAMA DI RAIZEL Well-Known Member

      Bài viết:
      126
      Được thích:
      818
      cảm ơn edit nhé, nhưng truyện này nữ chính là phương tiểu cảnh hở bạn, hay là bạn tiểu mễ vậy, sao ta đọc mà cứ cảm giác tiểu cảnh là nam giả nữ thế, nhưng ràng ko phải mà, vì còn cử quần áo nữa mà haizz u mê quá

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @KADIS ETRAMA DI RAIZEL mình chỉ sưu tầm chứ edit, tr này mình cũng có đọc mà vẫn bị ù ù cạc cạc, chắc đợi mây chương tiếp theo từ bạn editor thôi ^^

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6

      "Tiểu Mễ, ngươi vì cái gì hỏi ta?" Phương Tiểu Cảnh ăn no nằm ở thảm cỏ, nửa khép lại mắt, hướng bên cạnh nằm Mạc Tiểu Mễ hỏi, "Hỏi ta việc trước kia, hỏi ta trước kia là hạng người gì..."

      "Hỏi cái gì? Chuyện của ngươi cùng lão tử có quan hệ gì? Ngươi trước kia là ai cùng lão tử lại có quan hệ gì?" Mạc Tiểu Mễ thanh lười biếng, "Ta chỉ cần biết rằng ngươi bây giờ là Phương Tiểu Cảnh, là nữ nhân tùy hứng đáng ghét như vậy là đủ rồi."

      Phương Tiểu Cảnh có lên tiếng.

      Lâu đến mức Mạc Tiểu Mễ cho rằng Phương Tiểu Cảnh ngủ , nàng mới nghe được thanh mềm dẻo của Phương Tiểu Cảnh

      "Tiểu Mễ, cám ơn ngươi..."
      "Có cái gì tốt cám ơn ta , ngươi đừng buồn nôn như vậy..." Mạc Tiểu Mễ thản nhiên : "Ngươi còn phải hỏi ta tại sao phải nổi điên, vì cái gì ràng biết võ công lại cứ giả như biết. "

      Lại qua lâu, Phương Tiểu Cảnh nhàng mở miệng : "Tiểu Mễ, gặp được ngươi tốt..."

      "Lão tử như thế nào cảm thấy gặp được ngươi rất xúi quẩy a?" Mạc Tiểu Mễ nhắm hai mắt lại, "Phương Tiểu Cảnh, ngươi mau ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ cho lão tử, ngươi nếu là nữa làm gây trở ngại lão tử ngủ, lão tử liền đào hố đem ngươi chôn..."

      "Tiểu Mễ Mễ, ngươi là quá mức đây... xấu... xấu xấu xấu..." Phương Tiểu Cảnh thanh mềm mại .
      "Phương Tiểu Cảnh, ngươi câm miệng cho lão tử..." Mạc Tiểu Mễ thanh tức giận.
      ...
      Trong gian nhã trúc, có người cuối đầu xem sách. thiếu niên thân thanh y đứng ở sau lưng người này.

      Sau khi xem xong, người này ngẩng đầu lên, lấy ngón tay gõ bàn sách.

      "Thanh Y, Thượng Quan Hoài Viễn người này rất thú vị đây?" Giọng mang theo vẻ lười biếng, sức quyến rũ nên lời.

      "Đúng là, ta như thế nào cảm thấy là người chút thú vị. Điển hình thế gia công tử, trong mỗi mười cái thế gia công tử, có ít nhất năm cái đều như Thương Quan Hoài Viễn rồi. Thượng Quan Hoài Viễn này , tối đa cũng chính là có võ công tốt hơn chút thôi..." Thanh y thiếu niên nhếch miệng, bộ cho là đúng .

      Người nọ cúi đầu nở nụ cười: " Thanh Y, Thượng Quan Hoài Viễn người này đơn giản đâu."

      " Trước kia ngài phải là đem Thượng Quan Hoài Viễn người này để vào mắt à? Như thế nào tại đột nhiên đối với nổi lên hứng thú đây?" Thanh y hiểu hỏi.

      'Thanh y, ngươi sao có thể vạch trần sơ xuất của ta như vậy chứ. Ta xác thực là nhìn nhầm , cho là chỉ thế gia công tử lụn bại, nhưng thực tế, Thượng Quan Hoài Viễn người này xác thực là đơn giản." Người khẽ gõ cái bàn,

      "Thanh Y, gọi bọn họ điều tra tin tức có quan hệ với Thượng Quan Hoài Viễn mang tới đây, nhớ kỹ, càng cặn kẽ càng tốt, tốt nhất ngay cả bình thường thích ăn những thứ gì đều báo lên."

      "Vâng." Thanh y đáp tiếng, lập tức lui ra ngoài.
      Người nọ lại cúi đầu nhìn nhìn sách, duỗi ngón tay nhàng gõ mặt bàn, tự nhủ: " Thượng Quan Hoài Viễn, ngươi rốt cuộc trốn đến nơi nào đây..."

      sách có tờ phong thư viết :
      ‘Thượng Quan Hoài Viễn, đại công tử của Thượng Quan gia, năm nay hai mươi tuổi.

      Ba tuổi tập võ, vô cùng có thiên phú, đến lúc mười lăm tuổi thành cao thủ. Nhưng sau mười lăm tuổi, võ công liền có tiến triển.

      Lúc mười ba tuổi đánh chết Thông Thiên đạo tặc Sa Thông Thiên xâm nhập vào Thượng Quan gia , trận chiến thành danh.

      Cùng người giao thủ, chưa từng bại trận. Năm ngoái giang hồ bài danh cao thủ đứng thứ mười hai.

      Hai mươi tuổi, tự phế võ công, cùng Thượng Quan gia đoạn tuyệt, sau đó liền mất tích, đến nay được nửa năm.’

      "Tiểu Mễ, cửa thành, đó là cửa thành, chúng ta... Chúng ta ràng thấy được cửa thành ..." Dưới trời chiều, Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu nhìn cửa thành trước mắt, kích động đến rơi nước mắt .

      "Chỉ là cửa thành mà thôi, ngươi có cần thiết kích động thành như vầy ?" Mạc Tiểu Mễ khinh bỉ nhìn Phương Tiểu Cảnh.

      "Ta đương nhiên kích động." Phương Tiểu Cảnh xoay người đối với Mạc Tiểu Mễ, hơi có chút dương dương đắc ý mà : "Ngươi phải là mực chắc chắn ta nhất định có biện pháp tìm được đường đến Thanh Dương Thành sao?"

      "Con bà nó, Phương Tiểu Cảnh, ngươi rốt cuộc biết chữ hay ? " Mạc Tiểu Mễ chỉ vào cửa thành ba chữ to : "Nơi này là Thanh Nguyên thành chứ có !"phải Thanh dương Thành đâu. "

      Phương Tiểu Cảnh sao cả phất phất tay: "Này có quan hệ gì, dù sao Thanh Nguyên thành cùng Thanh Dương Thành cũng chỉ sai chữ mà thôi."

      Mạc Tiểu Mễ nổi giận: "Làm sao quan hệ, Thanh Nguyên thành cùng Thanh Dương Thành căn bản chính là hai cái đia phương khác nhau, Thanh Dương Thành tại hướng đông, Thanh Nguyên thành tại hướng tây, cách nhau đâu phải vài bước chân..."

      Phương Tiểu Cảnh thở dài, lắc đầu: "Tiểu Mễ, làm người phải tùy ý chút mới được, giống như ngươi vậy mọi chuyện đều tính toán chi li tốt , rất dễ đoản mệnh ..."

      Mạc Tiểu Mễ giận trừng mắt Phương Tiểu Cảnh: "Phương Tiểu Cảnh, nếu lão tử là là người đoản mệnh , tuyệt đối đều là vì người làm cho tức chết!"

      "Chuyện liên quan gì tới ta đây? ràng là Tiểu Mễ lòng dạ ngươi quá hẹp hòi!" Phương Tiểu Cảnh tiếc hận nhìn Mạc Tiểu Mễ cái, than thở hướng cửa thành mà .

      Mạc Tiểu Mễ khí tức dồn nén theo phía sau Phương Tiểu Cảnh.
      Vừa vào cửa thành, Phương Tiểu Cảnh liền hướng thẳng tửu lâu mà .

      Hai nười đói bụng nửa ngày, trước mắt bàn lớn món ăn, lập tức cầm đũa.

      Phương Tiểu Cảnh ưu nhã ăn chút, nhìn Mạc Tiểu Mễ ăn phi thường cao hứng.

      Mạc Tiểu Mễ sung sướng hết sức chuyên tâm càn quét thức ăn liền nhìn thấy Phương Tiểu Cảnh cứ nhìn mình, toàn thân được tự nhiên, đặt xuống chiếc đũa, căm tức nhìn Phương Tiểu Cảnh : "Phương Tiểu Cảnh, ngươi như vậy nhìn chằm chằm lão tử làm gì? Ngươi để cho lão tử ăn bữa cơm ngon sao?"

      Phương Tiểu Cảnh nuốt xuống thức ăn trong miệng, lúc này mới dùng loại tư thái cực kỳ ưu nhã mở miệng: "Ta chỉ là nhìn ngươi ăn được sung sướng như vậy, cho nên có chút ghen ghét thôi."

      "Con bà nó, ngươi nữ nhân này lòng dạ là quá hẹp hòi, ngay cả loại chuyện như vậy cũng muốn ghen ghét." Mạc Tiểu Mễ đưa tay hướng bàn thức ăn: "nhiều thức ăn như vậy còn đủ cho hai chúng ta ăn sao?"

      Phương Tiểu Cảnh lắc đầu: "Tiểu Mễ, ta phải là muốn ăn thoải mái, mà là thể a!"

      Mạc Tiểu Mễ ngạc nhiên : "Có cái gì thể? Chẳng lẽ miệng của ngươi lớn được a? biết a, tối ngày hôm qua ngươi theo ta giành chân thỏ nướng, miệng cũng mở ra đến mức a."

      Phương Tiểu Cảnh thẹn thùng oán trách đá lông nheo cho Mạc Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, tại cùng tối ngày hôm qua giống nhau, có rất nhiều người tại len lén nhìn ta, ta muốn bảo trì hình tượng thục nữ a."

      Mạc Tiểu Mễ nhìn Phương Tiểu Cảnh thẹn thùng e lệ liền thấy toàn thân thẳng nổi cả da gà. Nàng nhìn lướt qua trong tửu lâu những người nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm Phương Tiểu Cảnh rời mắt, lắc đầu, đối với Phương Tiểu Cảnh : "Phương Tiểu Cảnh, nghe ngươi vừa như vậy, ta đột nhiên tay liền ngứa ngáy, rất muốn đánh ngươi tại đây..."

      "Tiểu Mễ, ra là ngươi vẫn luôn ghen tỵ mỹ mạo của ta a!" Phương Tiểu Cảnh vẻ mặt cảm khái.

      Bị Phương Tiểu Cảnh khi dễ lâu, Mạc Tiểu Mễ cũng chút định lực , lập tức giận quá hóa cười: "Vâng, ta rất ghét mỹ mạo của ngươi đây, vốn cho rằng trả thù, ta quyết định thừa dịp ngươi vì muốn giả trang thục nữ, có biện pháp nhanh được, ta nhanh chống càn quét toàn bộ thức ăn bàn cho vào bụng."

      Mạc Tiểu Mễ vừa , vừa cầm lấy chiếc đũa, sau trận gió cuốn mây tan, bàn còn chút thức ăn nào.

      "Tiểu Mễ, ngươi xấu!" Phương Tiểu Cảnh nhìn bàn đống đĩa , hầm hừ mở miệng .

      Mạc Tiểu Mễ để đũa xuống cầm tay áo lau miệng, vỗ vỗ bụng, cười hì hì đối với Phương Tiểu Cảnh : "Ngươi - - sống - - nên - - "

      Phương Tiểu Cảnh lập tức hốc mắt rưng rưng: "Tiểu Mễ, ngươi khi dễ ta..."

      Khó được Mạc Tiểu Mễ trước mặt Phương Tiểu Cảnh chiếm được thế thượng phong liền ngửa mặt lên trời cười to: "Hắc! Đại gia ta chính là khi dễ ngươi, ngươi làm gì được đây?"

      Phương Tiểu Cảnh tức giận đến chỉ có thể liều mạng cắn chiếc đũa.

      Lúc này, bên cạnh bàn ba người nam tử vẻ mặt cam lòng đến trước bàn Phương Tiểu Cảnh cùng Mạc Tiểu Mễ.

      Người cầm đầu, đến bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, hung hăng vỗ bàn cái: "

      "Ngươi tiểu tử này, là to gan, lại dám ngay trước mặt chúng ta khi dễ yếu đuối."

      Mạc Tiểu Mễ nghe như thế phản ứng đầu tiên là - - Phương Tiểu Cảnh nữ nhân này, từ đầu đến chân, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, có điểm nào cùng ‘ yếu đuối ’giống nhau sao?

      Kia ‘ ba vị đại hiệp ’ gặp Mạc Tiểu Mễ có lên tiếng, còn tưởng rằng Mạc Tiểu Mễ là sợ bọn họ , lập tức liền đem Mạc Tiểu Mễ ném ở bên, quay đầu về phía Phương Tiểu Cảnh.

      Cái vị cầm đầu kia cái đối với Phương Tiểu Cảnh mỉm cười : "Vị nương này, có chúng ta ở đây, ngươi cần sợ ."

      Tên còn lại chỉ vào Mạc Tiểu Mễ đối với Phương Tiểu Cảnh hỏi: "Vị nương này, có muốn hay chúng ta giúp người hảo hảo giáo huấn chút tên tiểu tử này?"

      Tên cuối cùng , chỉ vào Mạc Tiểu Mễ đối với Phương Tiểu Cảnh : "Vị nương này, tiểu tử này vừa nhìn liền biết là tâm thuật bất chánh với người, nương hay là cách xa chút là tốt."

      Phương Tiểu Cảnh chớp chớp mắt to kiều, ai oán mà : "Đa tạ ba vị đại hiệp tương trợ, đúng là ta... Ta ... ..." đến chỗ này, Phương Tiểu Cảnh nghẹn ngào thành ngữ.

      Mạc Tiểu Mễ lập tức có dự cảm xấu. Dự cảm kể từ ngày nàng gặp được Phương Tiểu Cảnh, liền thường xuyên xuất .

      Quả nhiên, Phương Tiểu Cảnh nghẹn ngào tiếp tục : "Ta... Ta ... là người của ... Mặc kệ... Mặc kệ muốn ta thế nào, ta đều chỉ có thể nhịn ... đánh ta cũng tốt, mắng ta cũng được, ta đều chịu đựng được... Tóm lại... Đây đều là mạng của ta..."

      Phương Tiểu Cảnh lời nầy vừa ra, ‘ba vị đại hiệp ’ lập tức mang theo ánh mắt tức giận nhảy lại gần Mạc Tiểu Mễ.
      Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

      Mạc Tiểu Mễ mang theo ánh mắt đầy tức giận nhảy đến bên người Phương Tiểu Cảnh.

      Phương Tiểu Cảnh, ngươi nhất định phải chết!

      Đúng lúc này, có tóc tai bù xù vọt vào tửu lâu, sau lưng có hai cái khôi ngô nam tử đuổi sát theo nàng vào tửu lâu.

      Nàng kia vọt tới cửa sổ bên tửu lâu, nghĩ nhảy cửa sổ chạy trốn, lại bị người nam tử trong đó đuổi theo nắm lấy bả vai, quăng xuống đất.

      Ngồi ở lầu Mạc Tiểu Mễ vừa xem thấy, lập tức giận dữ, vỗ bàn cái, đứng lên, đối với ‘ba vị đại hiệp ’ : "Uy, hai người kia đúng là trước mặt ‘ban vị đại hiệp’ khi dễ yếu đuối , các ngươi còn mau xuống lầu hành hiệp trượng nghĩa ."

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7

      Kia ‘ ba vị đại hiệp ’ xem chút kia hai cái khôi ngô nam tử, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.

      "Ba vị đại hiệp, vị nương kia đáng thương , so với ta còn đáng thương hơn, các ngươi giúp nàng có được hay ?" Phương Tiểu Cảnh ngẩng đầu lên, dung ánh mắt ngập nước nhìn ‘ba vị đại hiệp ’.

      ‘Ba vị đại hiệp’ sắc mặt lập tức từ cổ quái biến thành lúng túng.

      Mạc Tiểu Mễ hướng về phía ba người rống: "Uy, ba người các ngươi, còn ngây ngốc ở chỗ này làm gì? Còn mau cứu vị nương kia..."

      Lúc này, lại có đám người vào trong tửu lâu.

      đầu là nam tử, chừng ba mươi tuổi, thân hoa phục, rất phô trương, có tám đại hán theo sát phía sau bên người.

      Này nam tử đầu vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, vừa vào tửu lâu, liền tới nương nằm mặt đất, cúi người xuống, đưa tay nắm chiếc cằm của nương kia.

      "Ngươi thu sính lễ của ta, lại còn dám chạy trốn..." Nam tử vẻ mặt giọng điệu mỉa mai, tay dùng sức, in dấu ngón tay xanh tím cằm của nàng:

      "Ngươi cũng nghĩ tới ta là ai, lại dám tại địa bàn của Tiền lão đại ta làm cho ta mất mặt. Ta cho ngươi biết, ngươi muốn chạy trốn khỏi Thanh Nguyên thành này là tuyệt đối thể nào, ngươi nên chết tâm , ngoan ngoãn làm tiểu thiếp thứ chính của ta ."

      Nam tử này xong, liền đứng thẳng thân thể, hướng hai người nam tử ra lệnh: "Đem nữ nhân này mang về cho ta, trông coi kỹ vào."

      xong, liền dẫn tám đại hán quay đầu hướng ra ngoài cửa .

      Hai người nam tử kia đáp tiếng, liền đưa tay đem nương từ mặt đất dẫn .

      Nàng kia liều mạng giằng co.

      Hai nam tử thương hương tiếc ngọc lôi kéo nàng về phía trước.

      Nàng kia vừa giãy giụa, vừa khóc quát lên: "Cứu mạng, cứu mạng a..."

      nương này tướng mạo lớn lên xinh đẹp nhu nhược, giãy giụa khóc lóc, càng thêm bộ dạng bất lực tuyệt vọng điềm đạm đáng .

      Mạc Tiểu Mễ nóng nảy, hướng về phía ‘ba vị đại hiệp ’ la to: "Ba người các ngươi như thế nào còn cứu người?"
      ‘ba vị đại hiệp ’ nhìn nhau, đột nhiên trở về bên bàn, ngồi xuống vùi đầu ăn cơm.

      "Con bà nó, ba người các ngươi cái gì hiệp , chẳng lẽ thấy chết mà cứu?" Mạc Tiểu Mễ nổi giận, "Các ngươi cứu, lão tử cứu."
      Khi Mạc Tiểu Mễ chuẩn bị xuống lầu, vị lão nhân bàn bên cạnh kéo lấy tay áo của nàng: "Tiểu tử, ngươi cũng đừng xúc động a, đám người kia dễ chọc . Tiền lão đại này là ác bá có tiếng trong thành, ..."

      Mạc Tiểu Mễ do dự chút, nhìn đến nàng kia đầy mặt nước mắt, bất lực giãy giụa, vừa dùng lực tránh thoát tay của lão nhân: "Muốn ta khoanh tay đứng nhìn, ta là làm được ."

      Mạc Tiểu Mễ xong, liền từ lầu nhảy thẳng xuống dưới .

      Lão giả kia lắc đầu liên tục, đối với Phương Tiểu Cảnh : "Ai, vị nương này, ngươi vội vàng nghĩ biện pháp đem ngăn cản lại a!"

      Phương Tiểu Cảnh nhìn bóng lưng Mạc Tiểu Mễ nổi giận đùng đùng, mỉm cười : "Lão bá, đa tạ ngài, chuyện như vậy, chúng ta nhất định là nhìn được ."

      Mạc Tiểu Mễ hướng xuống dưới lầu, lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc, giơ lên cái ghế, từ phía sau lưng đánh lén, hung hăng đập vào đầu đại hán.

      Đại hán này cũng kịp thốt lên tiếng liền loạng choạng ngã mặt đất.

      Kia người đại hán khác lập tức buông kia ra, quyền hướng mặt Mạc Tiểu Mễ đánh tới.

      Mạc Tiểu Mễ cúi đầu tránh thoát, cước đá vào bắp chân đại hán này, đau đến đại hán này ôm bắp chân thẳng mặt đất lăn lộn.

      Nàng kia lập tức nhân cơ hội chạy đến bên cửa sổ, nhảy cửa sổ đào tẩu.

      Lúc này, Tiền lão đại nghe được động tĩnh sau lưng, tám đại hán phân ra hai hướng đuổi theo nương kia, còn lại canh giữ ở bên cạnh Tiền lão đại, còn dư lại bốn tên, liền vây quanh Mạc Tiểu Mễ.

      Mạc Tiểu Mễ nắm chặt quyền, phòng bị.

      Người nơi này nhiều như vậy, chính mình khi ra quyền, liền có thể bị người nhận ra lai lịch của mình...

      lúc do dự, trong bốn đại hán đưa tay nắm lấy bả vai Mạc Tiểu Mễ.

      Mạc Tiểu Mễ buông lỏng quả đấm ra. Thôi, bị bọn họ bắt lấy, tối đa cũng chính là bị đánh trọng thương, còn bị người nhận ra lai lịch của mình, truyền tới những người kia, chính mình chỉ sợ là khó thoát khỏi cái chết, còn liên lụy cái nữ nhân Phương Tiểu Cảnh chết tiệt kia.

      Đại hán nâng lên đầu gối, hung hăng thôi vào eo Mạc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ đau đến lập tức khom lưng.

      Tiền lão đại mặt trầm đến bên cạnh Mạc Tiểu Mễ: "Tiểu tử, chọc tới đầu ta, ngươi nhất định hối hận."

      Tiền lão đại thối lui bước, đối với bốn đại hán kia : " đánh chết cho ta."

      Lập tức có đại hán đối với Mạc Tiểu Mễ vung quyền.

      Lúc này, đột nhiên có cái mâm từ trời giáng xuống, hung hăng đập vào đầu đại hán này.

      Người dưới lầu lập tức ngẩng đầu nhìn lên .

      Chỉ thấy Phương Tiểu Cảnh biết khi nào đem cái bàn lan can, hung hăng đem chậu đĩa chén bàn liều mạng ném hướng xuống dưới mấy đại hán .

      "Tiểu Mễ, chạy mau!" Phương Tiểu Cảnh vừa ném , vừa hướng Mạc Tiểu Mễ la lớn.

      Mạc Tiểu Mễ lập tức thừa dịp Phương Tiểu Cảnh ném tới đầu đại hán, dùng sức thoát khỏi đại hán này, hướng đến bên cửa sổ, hai tay khẽ chống, nhảy ra cửa sổ.

      Kia bốn đại hán lập tức liền muốn đuổi theo, lại bị Phương Tiểu Cảnh từ lầu ném xuống cái ghế, chờ bọn họ nhảy ra cửa sổ, Mạc Tiểu Mễ sớm chạy trốn thấy .

      Đúng lúc này, hai người đại hán đuổi theo nương chạy trốn trở về tửu lâu, xem săc mặt hẳn là chưa bắt được nương kia.

      Tiền lão đại nổi giận đùng đùng dẫn đầu lên lầu: "Đem nữ nhân lầu kia bắt lại cho ta.."

      Tiền lão đại tức giận xông lên lâu, nhìn thấy dung nhan của Phương Tiểu Cảnh .

      Nhất thời, Tiền lão đại trong lòng chỉ có ý tưởng, nữ nhân kia chạy thoát, giờ lại đổi lấy cái đại mỹ nhân, là cực kỳ may mắn. ( biết mai mắn hay bất hạnh đây.)

      Tiền lão đại nhìn Phương Tiểu Cảnh đánh giá phen, hài lòng nở nụ cười, đưa tay hướng Phương Tiểu Cảnh bắt lấy.

      Phương Tiểu Cảnh nhút nhát sợ hãi nhìn Tiền lão đại lui về phía sau vài bước.(chị này lại phẫn trư ăn lão hổ rồi.)

      Tiền lão đại tiến lên bước, phát bắt cổ tay tuyết trắng của Phương Tiểu Cảnh: "Tiểu mỹ nhân, đệ đệ bỏ ngươi chạy rồi, mỹ nhân nên đồng ý làm tiểu thiếp thứ chín của ta, các ngươi để người của ta chạy thoát ta cũng chỉ có thể bắt nàng đến thay thế thôi.."

      Phương Tiểu Cảnh dùng sức hất tay ra nhưng thể, lập tức hốc mắt ửng hồng, cơ hồ muốn rơi lệ.

      Tiền lão đại lập tức cảm thấy thương tiếc, ôn nhu đối với Phương Tiểu Cảnh :

      "Tiểu mỹ nhân, ta chính là người thương hương tiếc ngọc, ngươi theo ta, ta tự nhiên đối với ngươi tốt ."

      Phương Tiểu Cảnh lời nào, chỉ cắn môi, nhút nhát nhìn Tiền lão đại.

      Tiền lão đại đánh giá Phương Tiểu Cảnh tý, phát giác người nàng có đeo đồ trang sức gì, lập tức liền nịnh nọt : "Đến, tiểu mỹ nhân, nhà ta mở tiệm trang sức ta dẫn ngươi chọn chút ít đồ trang sức, ngươi nghĩ muốn cái gì đều được."

      Phương Tiểu Cảnh cắn môi, sợ hãi lắc đầu.

      Nàng tại trưng ra bộ dạng nhút nhát e lệ lại nhát gan nhu nhược, là tiểu bạch thỏ đáng , nếu để cho Mạc Tiểu Mễ nhìn thấy, nhất định sợ hãi đến ngay cả tròng mắt đều trừng ra ngoài luôn.

      Tiền lão đại đưa tay nâng cái cằm của Phương Tiểu Cảnh lên, giọng điệu mang theo uy hiếp với nàng: "Thanh Nguyên thành này là địa bàn của ta, đệ đệ ngươi cứu nữ nhân của ta chạy thoát, ngươi nếu chịu theo ta, tìm được , ở trước mặt ngươi ta dùng loạn côn đánh chết."

      "... cần phải..." Phương Tiểu Cảnh lập tức vẻ mặt kinh hoàng mở miệng , trong mắt rưng rưng nổi lên hơi nước.

      " đại ca của nữ nhân kia đáp ứng ngày mai nàng ta làm tiểu thiếp thứ chin của ta rồi" Tiền lão đại bộ dạng hả hê .

      "Nếu như... Nếu như... Ta đáp ứng ngươi, ngươi có phải hay bỏ qua cho đệ đệ của ta?" Phương Tiểu Cảnh điềm đạm đáng ngẩng đầu nhìn Tiền lão đại .

      Tiền lão đại hài lòng cười rộ lên: "Tiểu mỹ nhân, ngươi rất xinh đẹp, thanh cũng mềm mại ngọt ngào dễ nghe vô cùng a. Ngươi yên tâm, nếu ngươi theo ta, đệ đệ ngươi như thế nào cũng coi là tiểu cữu tử của ta , ta như thế nào lại làm khó đây. Ta bỏ tiền ra cho tại Thanh Nguyên thành mở cửa hàng. Tiểu mỹ nhân, , ta dẫn ngươi chọn đồ trang sức. Ngươi theo ta, ta nhất định đối đãi ngươi tốt, ngươi nghĩ muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó."

      Tiền lão đại vừa , vừa đưa tay đem Phương Tiểu Cảnh ôm vào trong ngực.

      " cần..." Phương Tiểu Cảnh giãy giụa lui bước, "Trước khi xuất giá, cho ngươi đụng ta."

      "Tốt, tốt, tốt, ta tại đụng ngươi." Bởi vì Phương Tiểu Cảnh rất xinh đẹp, Tiền lão đại muốn mất long mỹ nhân, quay đầu đối với đại hán phân phó : "Cho cái kệu mang Cửu phu nhân của ngươi về."

      Đại hán kia lập tức đáp lời , chỉ chốc lát sau, liền có nhuyễn kiệu dừng ở cửa tửu lâu.

      Phương Tiểu Cảnh cúi thấp đầu, cắn môi, vẻ mặt bất lực lên kiệu ngồi.

      Vẻ mặt Phương Tiểu Cảnh đau đớn bất lực làm cho những nam nhân trong tửu lâu nhất thời điều cảm thấy thương tiếc, nhưng mà người nào dám đứng ra ngăn cản.

      Tiền lão đại đứng ở bên cạnh kiệu, mấy người đại hán đứng ở chung quanh kiệu.

      Trong kiệu Phương Tiểu Cảnh vẫn là cúi thấp đầu, nhưng là, mặt từ từ lộ ra nụ cười nhàng.

      Gần đây là rất thiếu náo nhiệt đây...
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :