1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 75.1: ĐÒN HIỂM

      Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong khí thoáng như có như có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương vẫn lưu ở trong trí nhớ, quả thực rất giống nhau...

      giật mình chăm chú nhìn nho khiếp đảm ở trước mặt mình, bỗng nhiên có chút thô lỗ túm lấy , ôm chặt vào trong lòng mình. Mạnh Thiệu Hiên cúi đầu, chóp mũi cọ vào mái tóc ngắn của Tri Tri, ra sức ngửi mùi thơm tóc của ...

      phải, ở chỗ này... Mạnh Thiệu Hiên xoay thân mình nho ở trong ngực mình vòng, mặt áp sát vào nơi cái cổ của , giống như tiểu Cẩu (chó con) ngửi ngửi vài cái, đôi mắt đen nhánh bỗng nhiên vụt sáng. Hai tay của theo bản năng ôm sát hơn, lại biết động tác của mình rất thô bạo. Tri Tri bị đau kêu thành tiếng, liều mạng giãy dụa, muốn tránh ra khỏi lòng , cũng ngờ càng ôm chặt, thậm chí môi cũng áp sát vào... Quả thực giống như muốn khóa chặt thân mình của Tri Tri ở trong vòng ôm của mình vậy...

      Tri Tri rất sợ hãi, lúc này đường cái lớn, hơn nữa nơi này cách nhà cũng xa lắm, vạn nhất đụng phải người quen, thanh danh của ... vốn dĩ chịu nổi như vậy rồi ! Lúc này thể nào còn tiếp tục bị bất luận kẻ nào làm nhục bởi bất cứ chuyện gì nữa !

      " buông tay ra! Buông tôi ra..." Tri Tri liều mạng phản kháng, lúc này người đàn ông ôm từ phía sau lưng kia lại bỗng nhiên nhàng thử gọi câu: "Chị dâu..."

      Lời vừa ra khỏi miệng, Tri Tri liền ngây người ra, Mạnh Thiệu Hiên cũng ngây dại luôn.

      Sau vài giây, mới kịp phản ứng, trong lòng thốt lên tiếng kêu hối hận ! ràng là muốn thử gọi tiếng Tĩnh Tri, thế nào chỉ vì căng thẳng mà lại bật thốt lên tiếng gọi chị dâu cơ chứ?

      "Đồ biến thái!" Tri Tri mặt đỏ rực lên, giơ khuỷu tay lên chọc vào dưới xương sườn của Mạnh Thiệu Hiên...

      "Ai chà!" Mạnh Thiệu Hiên bị đau liền buông tay ra, cúi gập thắt lưng tay phủ lên chỗ đau. Nhân cơ hội ấy Tri Tri tránh ra khỏi vòng tay ôm ấp của , lại lấy hết dũng khí cắn răng hung hăng giẫm lên chân cái, sau đó hốt hoảng chạy biến luôn...

      Mạnh Thiệu Hiên trơ mắt nhìn theo Tri Tri linh hoạt xuyên qua giữa đám người, chỉ chốc lát sau, còn nhìn thấy nữa rồi.

      lặng im đứng ở nơi đó, thân hình cao lớn kia thoáng vẻ đơn ở giữa đám người ồn ào vội vàng... Cũng bởi có chút bất ngờ, mà lúc này, khuôn mặt quá mức thanh tú của , vẻ tàn nhẫn nơi khóe mắt đuôi mày cũng càng dày đặc thêm vài phần.

      Kỳ thực bởi vì nhiều năm qua Mạnh Thiệu Hiên luôn phải chữa bệnh, hơn nữa mắt lại nhìn được, cho nên vẫn chưa học chữ được quá vài ngày, trong nhà cũng có người nào bắt buộc . cả, hai đều mừng rỡ khi thấy mỗi ngày đều luôn như vậy, tranh giành với nổi tiếng của bọn họ. Bởi vậy tuy tướng mạo của cũng thượng thừa, nhưng lại thể làm việc kiểu ưu nhã thỏa đáng như cả, hai. Từ trước đến nay luôn phóng đãng, ngại đàm tiếu của bất luận kẻ nào, làm việc chỉ theo trái tim của mình. Mà hành động này, trong mắt hai người già ở nhà họ Mạnh, lẫn những người trong xã hội thượng lưu khỏi bị coi là thô lỗ, thể chấp nhận được, nhưng chính lại cần biết.

      Mà đối với chuyện tình cảm, thực số tròn trĩnh, chỉ biết rằng trong lòng mình chỉ có mình chị dâu, còn lại nhất định thích ai khác. Cho dù tới nay hề có tin tức gì của , tại gặp được này, vừa vặn có hai điểm tương đồng như chị dâu hai của mình, tuy rằng phải là Tĩnh Tri, nhưng biết vì sao, lại có chút cảm giác nên lời đối với .

      Mạnh Thiệu Hiên đứng đó hồi lâu, chậm rãi giơ tay lên, thoáng ngửi thấy chút mùi hương của hoa sơn chi người còn lưu lại như có như ... khỏi nắm chặt lòng bàn tay, tựa hồ như muốn giữ lại mùi hương này thêm thời gian dài.

      ******************************************************

      Lúc sắp về đến nhà, bước chân của Tri Tri khỏi trở nên do dự. Mới đến đầu ngõ, từ rất xa có thể nhìn thấy ngôi nhà gác bé, cũ kỹ của mình. ban công tầng hai phơi loạt quần áo và drap trải giường, vỏ chăn. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lại nhàng bay lên lật phật, mang theo luồng khí ấm áp. Tri Tri dựa vào ở tường, xoa xoa vào cổ, nơi vừa rồi bị người đàn ông kỳ quái đụng chạm vào, vẫn còn để lại chút nong nóng. Cảm giác cay đắng vẫn còn rất ràng, khiến Tri Tri cảm thấy có chút sợ hãi lẫn phẫn nộ. Mấy năm nay tính nết của cũng được tôi luyện đến nỗi nào, nhưng lúc này đây cũng sao khống chế nổi tức giận.

      Tri Tri cũng hiểu vì sao lúc này lại đứng ở cửa ngõ. Vừa vặn có cơn gió lành lạnh thổi tới làm dần dần tỉnh táo trở lại. hoảng hốt chợt nhớ ra, người đàn ông này chính là ông chủ của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, mà lần trước gặp khi đưa đồ ăn đặt mua ngoài tới đó.

      Cũng là kỳ quái, sao lại có thể sai sót đến mức nhìn ta thành Mạnh Thiệu Đình được nhỉ? Nhưng vừa rồi, quả bóng lưng kia, đúng là phải giống nhau đến bảy tám phần.

      Tri Tri xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, dè dặt cẩn trọng vòng qua ao nước tù đọng, đôi giày xăng ̣đan chân chính là đôi giày dép duy nhất mà cực kỳ quý.

      "A, Tri Tri , cháu trở về rồi à, mau về nhà , mẹ cháu tìm cháu đấy..."

      Tri Tri mới được vài bước, liền gặp dì Lâm ở cách vách, dì Lâm xách chiếc làn, trong đó đồ ăn đầy đến quá nửa, bà nhìn dáng người gấy gò của Tri Tri có chút thương cảm.

      Ngực Tri Tri bỗng co rút lại, cuống quít bước nhanh hơn về phía nhà mình: "Cháu biết rồi, dì Lâm, cám ơn ngài."

      Dì Lâm nhìn bóng lưng Tri Tri ở phía xa, khỏi lắc đầu thở dài: "Đứa này thoạt nhìn cũng giống như loại đàn bà đó ."
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 75.2: ĐÒN HIỂM

      Tri Tri chạy vài bước lên thang lầu, trán vã ra lớp mồ hôi lấm tấm. Cửa vào nhà chỉ khép hờ, trong phòng chút động tĩnh. Tri Tri vừa đẩy cửa, vừa vặn bị vật gì đó cứng rắn nghênh đón, nện vào trán, Tri Tri bị đau, thét to lên tiếng, theo bản năng giơ tay lên để che, nhưng lại chạm vào vết máu. Tiếng của mẹ cũng theo đó vang lên: "Sao mày biết xấu hổ như vậy chứ? Loại người nào mày cũng chạy tới quyến rũ cách đê tiện như vậy hay sao? Vì sao mày lại đồng ý người mà thím Trần thẩm giới thiệu cho mày ? Cái bộ dạng thân thể bẩn thỉu như mày lại còn muốn như thế nào nữa đây hả?"

      Máu tươi chảy xuống che mờ ánh mắt của Tri Tri. Tri Tri nhìn thấy ràng vật mà mẹ dùng để đập . Đó là chiếc đồng hồ báo thức bằng sắt cũ rỉ. chịu đựng đau đớn, hé răng, cúi đầu, nhìn thấy đồng hồ báo thức lúc này bị vỡ tan tành.

      Mình thể hận mẹ, chính mình làm hại mẹ thành ra như vậy. Mẹ cả đời được ăn ngon mặc đẹp, được ba ba nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ vì mà mẹ mới phải chịu liên lụy, mới trải qua cuộc sống như vậy. Mẹ giận mình, đánh mình đều sai... nếu như mẹ ngay câu cũng hề trách móc, nếu như mẹ, người khiến cho ba ba ngay ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời còn nhớ thương đến thế, còn nhớ thương đứa con mà mình quý nhất đến thế, lại còn tin tưởng , tín nhiệm vô điều kiện, mà thương , mới có thể khiến thấy dễ chịu. Nhớ lại tình cảnh ngày nào đó , ba ba qua đời trong trận mưa tuyết mịt mùng, bay tán loạn tim như bị đao cắt.

      "Mẹ... xin người bớt giận, mẹ hãy nghe con ... người mà thím Trần giới thiệu cho con hơn năm mươi tuổi rồi... lại còn là người tàn tật..."

      Tri Tri cố gắng miễn cưỡng nở nụ cười, cố dương mi mắt lên để nhìn. nhìn thấy mẹ mặc bộ quần áo màu lam bị giặt đến trắng bợt, ngồi ở trước cửa sổ nổi giận đùng đùng, trong tay cầm cây quạt chỉ chỉ trỏ trỏ vào ở phía đối diện liên tục mắng.

      Tống Như Mi vừa nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy vết máu trán con , cảm thấy khỏi có ba phần hối hận, "Tri Tri con lại đây."

      Tri Tri che miệng vết thương, cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn chậm rãi qua, ngồi xổm xuống phía trước Tống Như Mi, sợ hãi mở miệng: "Mẹ..."

      mặt đầy vết máu, ánh mắt trong suốt chứa đầy nước mắt, trong nháy mắt Tống Như Mi có chút mềm lòng, hình dáng cực kỳ giống con của bà, là đứa con mà bà và Chính Tắc sinh ra!

      Lúc tuổi còn trẻ ai mà chưa làm qua vài việc ngốc nghếch? Năm đó, chẳng phải khi ấy bà biết rằng chính tắc kết hôn, mà vẫn còn quan tâm, cùng với ông sinh ra Tri Tri đó sao? Cho dù bà và Chính Tắc có phải là tình nhau hay , trong ánh mắt người đời, bà, Tống Như Mi chính là kẻ thứ ba, được Phó Chính Tắc bao nuôi. Con riêng của bọn họ cũng là đứa con thể lộ ra ngoài ánh sáng!

      Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại sinh ra vài phần áy náy, đưa tay, chậm rãi xoa mặt Tri Tri...

      Tri Tri có chút giật mình nhìn bộ dáng mẹ giờ phút này. Thần sắc ánh mắt ấy chính thương mà trong lòng mong mỏi bấy lâu đó sao? dám mơ tưởng, chỉ cố gắng mở to hai mắt, đôi môi hồng nhạt hơi hơi run run; "Mẹ..."

      "Tri Tri..." Lần đầu tiên giọng của Tống Như Mi thanh dịu dàng như vậy, ngón tay thô ráp run run dừng lại ở mặt Tri Tri. Tri Tri run run nhắm mắt lại, chờ đợi bàn tay mẹ có thể dịu dàng khe khẽ vuốt ve mãi như vậy. Nếu đây là , cho dù là có phải chịu khổ, cũng thấy còn chút khổ sở nào nữa !

      "Mày... quả nhiên mày đúng là đồ đê tiện mà! Ai chạm vào mày đây hả? Những thứ ở người mày kia là do ai để lại? Mày đúng là đồ kỹ nữ chết tiệt, đồ tiện nhân, mày để cho thằng đàn ông lêu lổng nào chạm vào vậy hả, mày , !"

      Tri Tri chờ đợi được mẹ âu yếm, lại chỉ nghe thấy những lời mắng chửi liên tiếp như bị sét đánh giữa ban ngày. Mẹ túm lấy đầu , ra sức lắc, mái tóc của vì mẹ điên cuồng lôi kéo nên bị rụng ra nắm. Tri Tri giống như con búp bê vải rách nát, thể động đậy. Chiếc áo T-shirt cũ nát người bị mẹ kéo rộng ra trượt xuống bả vai, bàn tay thô ráp của mẹ ra sức bóp cái cổ gầy yếu của . Lúc này Tri Tri mới hoảng hốt sực nhớ tới, vừa mới rồi người đàn ông kia hôn vào cổ của ...

      phải là chưa từng trải qua những chuyện của con , đương nhiên biết rằng, người đàn ông kia để lại dấu hôn ở cổ mình. Sao lại ngu như vậy chứ? Lúc về đến nhà vì sao lại nghĩ tới có dấu vết gì đó để lại làm cho mẹ nhìn thấy?


      CHƯƠNG 76: TỰ TÌM CÁI CHẾT

      Sao lại ngu như vậy chứ? Lúc về đến nhà vì sao lại nghĩ tới có dấu vết gì đó để lại làm cho mẹ nhìn thấy?

      "Mẹ, con có mà, mẹ hãy tin con, con cũng hề bị bất luận kẻ nào chạm vào, mẹ..." Nước mắt của Tri Tri chảy ra thành chuỗi rơi xuống. Tống Như Mi lại giống như bị điên loạn, hoàn toàn nghe thấy gì hết. Đôi con người của bà tựa hồ có chút lạc thần , xương quai hàm đỏ rực lên vẻ bình thường... Bà túm lấy tóc của Tri Tri kéo hướng ra phía ngoài cửa. Căn phòng mà hai mẹ con Tri Tri thuê trọ nằm ở tầng hai, phía góc cầu thang có chiếc gương cũ loang lổ, đầy vết bẩn của gia đình trọ trước đây hộ để lại. Tống Như Mi tóm tóc Tri Tri, lôi ra đứng ở trước gương, ngón tay chọc vào giữa lông mày của , bắt nhìn vào trong gương, bà gào khàn cả giọng, nước miếng văng khắp nơi: "Mày nhìn , cổ mày là cái gì vậy? Chẳng trách, thím Trần nhìn thấy mày chạy ôm ấp với gã đàn ông ngang tàng, mới đầu tao còn tin... Bây giờ mày hãy cho tao biết, mày và cái thằng đàn ông xấu xa kia làm những chuyện gì? Có phải chúng mày lên giường rồi phải ?"

      Tri Tri hốt hoảng nhìn thấy mình ở trong gương nhếch nhác. Mái tóc ngắn của rối tung, quần áo chỉnh tề, mà mẹ nóng giận đến gần như phát điên lên rồi. Mẹ tóm lấy mái tóc của dí mặt vào tấm gương dơ bẩn. Mặt Tri Tri bị áp sát vào chiếc gương lạnh lẽo, dính dấp, ẩm ướt, mỗi tấc da thịt mỗi khớp xương dường như đều đau nhức, mà lại còn sức để phản kháng nữa, giống như kiểu chết rồi, cứ để cho được giải thoát luôn ... , cũng thiết sống nữa, dù chỉ chút cũng ...

      "Sao mày gì thế? A! Mày thừa nhận rồi có phải ? Sao mày lại có thể hạ lưu như vậy chứ? ngày được lên giường với đàn ông là mày bị ngứa da ngứa thịt phải ?"

      Tống Như Mi thấy trầm mặc lại cho rằng bị mình trúng, trong lòng càng nổi lên cơn tức giận. Bà nhìn gương mặt bày ra ở trước mặt mình kia, nét mặt cũng có phần tương tự giống mình, bà chỉ hận thể mang xé nát ra, để xoa hết những vết nhơ sao chịu nổi của bản thân mình trong cuộc đời này... tất cả đều do nó, là do nó...!

      Nếu như con bà biết xấu hổ, tư thông với người đàn ông khác mà mang thai loại nghiệt chủng kia, sao có thể làm nhà họ Mạnh tức giận mà đuổi , làm sao có thể báo hại Chính Tắc phải chịu nhục nhã, mà chết uất ức như vậy chứ? Bà vốn trải qua cuộc sống an nhàn sung sướng ở nước Mĩ, giờ lại phải sống cuộc sống bằng kẻ ăn mày! Bà hận nó, hận tại sao từ trong bụng của bà lại bò ra đứa con hạ lưu như thế được chứ!

      Các hộ hộ gia đình khác cũng ở thuê trong khu nhà đều ào ào nhô đầu ra nhìn ngó sang phía bên này. Mấy gã đàn ông còn có hành vi đáng khinh thò đầu ra nhìn vào ngực của Tri Tri. Chiếc áo T-shirt của bị kéo doãng rộng, trễ xuống, để lộ ra nội y bên trong, mảng lớn da thịt trắng noãn như tuyết, sáng chói dưới ánh mặt trời khiến mỗi ánh mắt nhìn vào đều đau nhức...

      "Ấy... Tôi này, bà Tống à, dù sao Tri Tri cũng như vậy rồi, có ngủ với ai cũng đều giống nhau thôi, làm gì mà bà lại đánh nó thế!"

      "Ấy này, chị Tống, cho dù đứa lại làm việc gì đối nghịch chăng nữa, lúc này bà xuống tay cũng quá độc ác rồi, huống chi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nếu như chị đánh chết nó, biết làm thế nào đây?"

      Vài người đàn bà nội trợ rảnh rỗi nổi cơn nhàm chán, thấy có trò hay để xem, đương nhiên dễ dàng buông tha, cứ đây câu kia câu, lại lên tiếng thêm mắm thêm muối.

      Những lời này đối với người trong giờ phút này gần như sắp phát điên như Tống Như Mi, giống như thêm dầu vào lửa vậy. Bà tức run cả người, đưa tay đẩy Tri Tri ra, "Tao có đứa con biết xấu hổ như vậy, mày cút cho tao, cút..."

      Trước hết thân mình mảnh mai của Tri Tri đập vào lan can loang lổ vết rỉ sét, sau đó lại tiếp tục ngã sấp xuống ở bậc thang, lăn tròn xuống phía dưới...

      Từ đầu đến cuối, hề phát ra thanh nào, cũng hề câu cầu xin tha thứ lẫn lời giải thích, thậm chí thời điểm bị ngã lăn từ cầu thang xuống phía dưới, Tri Tri còn nở nụ cười đầy nhõm... Nếu như tại ngã chết , có phải rằng mẹ thấy trong lòng dễ chịu chút hay , còn vì hận mà mắng chửi nữa? Nếu như vậy, có phải rằng cũng phải còn phải nghe những lời đả thương người như vậy nữa, còn phải sống những ngày chút tình thương như vậy nữa chăng?

      "Đây là chuyện gì vậy, ai da, Tri Tri, sao cháu lại đầy mặt máu thế kia..." Dì Lâm vừa vòng trở về, khi đến nơi cầu thang, vừa vặn đụng phải Tri Tri lăn xuống phía dưới chân cầu thang. Bà cuống quít ném các thứ trong tay giữ chặt lấy thân mình Tri Tri, lại đỡ đứng lên.

      mặtTri Tri đầy vết máu, cả người bị va chạm vào các bậc thang nổi lên cục xanh cục tím, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trước mắt hoa lên từng vòng từng vòng ánh sáng, cuối cùng cả người đều run lên, rốt cuộc chịu nổi nữa, trước mặt bỗng tối sầm lại rồi mềm nhũn ngã xuống dưới đất...

      Tri Tri hôn mê trọn vẹn tuần, trong tuần này, sốt cao ngừng, mê sảng... nếu phải ngày đó dì Lâm có hảo tâm đưa đến phòng khám gần đó để cấp cứu, nhất định sống nổi.

      Từ đầu đến cuối mẹ chưa hề tới liếc nhìn cái, khi Tri Tri được đưa về nhà, mẹ ở trong phòng, bà đến phòng nước để giặt quần áo. Tri Tri nằm mình ở giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà bẩn thỉu dơ dáy. Trong góc tường có tấm mạng nhện to, con nhện ở nỗ lực nhả tơ kết võng, biết nó thất bại bao nhiêu lần, nhưng trước giờ đều chịu buông tha.

      Tri Tri nhìn, cũng có chút ngây dại.

      Cuộc đời này, chẳng lẽ cứ như vậy mà trôi qua hay sao? cõng lưng tội danh như vậy, ngay cả gả mình cho người mà mình hoàn toàn thích, thậm chí còn là người đàn ông mình chán ghét, nếu may mắn, chừng người ta còn đối đãi với tốt chút, nếu bất hạnh, chẳng qua chỉ là kéo dài bi kịch của bản thân mà thôi.

      Nhưng mà Tri Tri biết bây giờ bản thân mình nên làm cái gì, phải làm thế nào nữa? Đến ngay cả ý chí muốn tham sống sợ chết cũng đều trở thành khó khăn, chỉ muốn có cuộc sống trôi qua yên ổn... ấy đừng có như kẻ ngu ở đó mà nằm mơ .

      Bị bệnh tuần, lại càng gầy.Lúc này tới đầu thu, thời tiết có chút mát mẻ hơn. người Tri Tri đắp chiếc chăn mỏng, mà người nằm dưới chiếc kia lại gần như chưa hề phục hồi... Tống Như Mi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bộ dáng Tri Tri tiều tụy nằm yên tĩnh ở đó, rốt cuộc vành mắt đỏ lên.

      Ngày đó sau khi cơn điên của bà phát tiết ra hết, bà khổi cảm thấy hối hận...Con của bà đương nhien bà phải hiểu biết nhất, huống chi hơn bốn năm vừa qua, từ trước đến nay Tri Tri đều giữ đúng bổn phận, sống an phận thủ thường nhưng điều mà bà sợ, cái quan trọng nhất của người phụ nữ là gì? Là thanh danh!

      Lúc này Tri Tri quá quắt lắm rồi, bà nhất định thể để cho thanh danh của nó lại tiếp tục xuống dốc thêm nữa. Sở dĩ thân làm người mẹ như bà lại có thể “nhìn cây thành lính” (tương tự câu “trông gà hoá cuốc” của Việt Nam) , căng thẳng đến thành bộ dạng này, chẳng phải cũng chính là do con có những hành vi tốt đó sao? Dám ở bên đường ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp cùng với đàn ông, giống như cố tình để người ta nhìn thấy! Rất dễ dàng mới chuyển đến ở nơi này, nơi có những lời đàm tiếu của mọi người về chuyện trước kia của con , giờ nó lại bị người ta ồn ào huyên náo truyền tai nhau... Mấy năm nay bà luôn cẩn thận chặt chẽ nhịn hết mọi chuyện uất ức cũng thành vô dụng, công cốc hết rồi, bảo làm sao bà tức cho được!

      Tống Như Mi đến trước giường của Tri Tri, sờ sờ vào trán của , hết nóng rồi, trong lòng bà cũng chút, nhưng bà vẫn lạnh lẽo như trước, nặng nề đặt bát nước cơm đặc ở đầu giường: "Ngồi dậy mà ăn chút gì , mày cũng đừng có ý nghĩ muốn chết... mày mà chết, đến ba mày cũng thèm gặp mày đâu! Lại càng thể tha thứ cho mày!"
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    3. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Tri Tri :yoyo25:đáng thương của ta, càng đọc càng căm hận bà Tống Như Mi cũng chỉ là ham hưởng thụ cuộc sống giàu sang thôi. Khi nào Tri Tri đáng thương mới được giải thoái đây:yoyo25:

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 77.1: VÀO NƠI THẦN BÍ

      "Ngồi dậy mà ăn chút gì , mày cũng đừng có ý nghĩ muốn chết... mày mà chết, đến ba mày cũng thèm gặp mày đâu! Lại càng thể tha thứ cho mày!"

      Bà vừa dứt lời, nước mắt Tri Tri đột nhiên trào ra, gắt gao cắn môi, chợt xoay người, xuống giường quỳ gối trước Tống Như Mi túm lấy ống quần của bà, giọng vốn run rẩy, giờ lại càng run thêm: "Mẹ, con hề mơ hồ mà quyến rũ người khác, con cũng hề cùng người khác lên giường. bốn năm nay, ngay cả tay của đàn ông con cũng cũng chưa hề chạm qua, mẹ, xin mẹ hãy tin con... Con bao giờ bôi nhọ ba ba, con hề làm những chuyện đáng xấu hổ ấy..."

      Tống Như Mi thở dài hơi, đưa tay kéo đứng dậy, đáy mắt có xúc động, rồi vẻ mặt lại lạnh lùng như trước: "Đừng có nữa, có giải thích nữa cũng vô dụng thôi... Thím Trần nhìn thấy, mà cái người cùng kia cũng nhìn thấy, có ai tin mày đâu... ăn cơm , ngày mai phải làm thôi, trong nhà còn tiền để mua gạo nữa rồi."

      Tri Tri giống như con rối gỗ có linh hồn, bởi vì gầy yếu nên đôi mắt nhìn có vẻ càng to hơn, đen bóng mà trống rỗng. ngồi như khúc gỗ ở giường, hai tay nâng cái bát vẫn hề nhúc nhích. Chiếc bát ở trong tay cứ rung rung, nước mắt dần khô cạn.

      khóc nữa, bao giờ để cho bản thân còn rơi giọt nước mắt nào nữa... có ai tin , từ đầu đến cuối, cho tới tận bây giờ, cũng có người nào tin tưởng .

      Nếu mà như thế, dù đến khô miệng cũng có ích gì đâu?

      nuốt từng ngụm từng ngụm nước cơm nóng bỏng, cổ họng bỏng rát đến đau đớn, nhưng cũng thèm để ý, vẫn cứ từng ngụm, từng ngụm uống sạch bát nước cơm. Người dường như có sức lực hơn.

      Bất luận thế nào chăng nữa, vẫn còn sống, thể chết được hãy cứ mặt dày mà sống thôi!

      Sáng sớm hôm sau Tri Tri liền làm, Mấy ngày nay nghỉ làm vô cớ, lại còn gọi điện thoại báo cho trưởng ca, đương nhiên là bị mất bát cơm. Ở nơi đó, Tri Tri cầu xin trưởng ca hồi lâu, nhưng vẫn bị cự tuyệt. bị ốm trận, thân hình cao 1m63 nhưng cân nặng chỉ còn có hơn bảy mươi cân (đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, tương đương với 35 kg tiêu chuẩn quốc tế), tựa hồ chỉ cơn gió thổi qua, thân hình như bộ khung của gãy rời... ai còn dám giữ người như vậy để làm công việc vất vả như vậy kia chứ?

      Tri Tri ra khỏi nhà hàng, cúi đầu yên lặng đến nơi góc đường, ở đó, có thể đọc được tin quảng cáo thông báo tuyển người làm. xem qua lượt, nhiều nhất là thông báo tuyển người làm của số khách sạn, tiền lương tháng ít nhất cũng được vạn. Nhưng là Tri Tri hiểu công việc này tuyệt đối sạch , nếu như mẹ mà biết, Tri Tri dám nghĩ nữa, dám cam đoan rằng, chỉ cần dám làm cái việc tiếp rượu hoặc là hầu bàn, nhất định mẹ giết ngay!

      Tri Tri dịch thêm vài bước, vẫn tìm thấy được công việc thích hợp với mình. Kỳ thực trong trang thông báo tuyển dụng đó có công việc là hướng dẫn người mua đàn Piano, rất muốn thử lần vì cũng phù hợp với khả năng sở trường của . Nhưng Tri Tri tuyệt đối dám mơ tưởng nhiều lắm, Piano, dám đụng chạm vào nó nữa, điều đó cách xa cuộc sống của đến cực điểm.

      Huống chi, nếu như ngày ấy mở phòng đàn, cũng quen biết An Gia Hòa, nếu như quen biết ta, ngày ấy cũng bị người khác túm được nhược điểm... Mẹ nhất định cho phép còn được đụng chạm vào Piano, mà ngay cả chính , cũng có tâm tư ấy nữa rồi.

      "Tiểu thư Tống Tri Tri?" Tri Tri cúi đầu , chợt nghe có tiếng người gọi tên mình. ngẩng đầu, nhìn thấy người trẻ tuổi nhưng khá lão luyện đứng ở trước mặt, khỏi có chút kinh ngạc, "Tôi. . . tìm tôi sao?"

      Lâm Thi mỉm cười, trong tay vẫn còn cầm cái túi to đựng đồ ăn mua ngoài. Chính lúc Tri Tri vừa vào nhà ăn, sau khi Tri Tri tới đưa đồ ăn mua ngoài nữa, từ mấy ngày nay đại thiếu gia của bọn họ liền bao giờ chấp nhận cho nhân viên của nhà hàng này giao đồ ăn mua ngoài mang vào nữa. biết làm sao hơn, lúc này vốn là thư ký capas cao đành phải “tự thân xuất mã”, ai ngờ, lại xui khiến cho gặp được Tri Tri.

      "Đúng vậy, tôi tìm đây. Sao lâu nay thấy tới giao hàng vậy, xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Thi thân thiết hỏi, ông chủ của vẫn luôn luôn tìm này, bây giờ tốt rồi, tình cờ khiến gặp được Tri Tri!

      "Tôi bị ốm." Tri Tri ngại ngùng mở miệng, cảm kích cười với Lâm Thi.

      Lâm Thi khẽ nhíu mày: "Ốm thế nào vậy? tại khỏe chưa?"

      "Dạ, cũng khỏe rồi, cám ơn ." Tri Tri nhàng cười, Lâm Thi khỏi có chút hơi giật mình, kia cười rộ lên nhìn xinh đẹp.

      "Thế à, vậy là tốt rồi. Từ nay về sau còn làm ở nơi này nữa ?"
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHƯƠNG 77.2: VÀO NƠI THẦN BÍ (tiếp theo)

      Tri Tri nhàng lắc đầu: "Bọn họ thuê tôi nữa." cúi đầu, mái tóc ngắn ngủn mềm mại dán cần cổ trắng mịn, bé và yếu ớt đến cực điểm, bộ dáng ấy làm cho người ta dám lớn tiếng với .

      Lâm Thi vừa nghe thấy như vậy, ánh mắt khỏi sáng lên: "Ai da, vừa vặn công ty chúng tôi cần nhân viên phụ trách thang máy, có muốn đến làm hay ?"

      Tri Tri vừa nghe thấy lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy trở nên sáng ngời, lại hàm chứa vẻ thoáng vui mừng. Lâm Thi cũng khỏi tán thưởng, ánh mắt của này thực sạch .

      "Tôi có thể được nhận vào làm ?" Tri Tri có chút khẩn trương nắm chặt hai tay, quả thực thể tin được, bản thân mình thế này mà lại gặp được vận khí tốt như vậy. cần Lâm Thi giải thích thêm, cũng biết, việc phụ trách thang máy rất thoải mái, chỉ cần khi có người đến phụ trách việc ấn nút mở cửa là xong, phải bôn ba, phải vất vả, cũng phải chịu cảnh bị hồ đồ ở giữa đám người ngư long hỗn loạn. Trong tình cảnh nay, giờ phút này đối với , quả là công việc quá mức tốt đẹp!

      "Có cái gì thể, tại hãy theo tôi thôi, phúc lợi ở công ty chúng ta tốt lắm, chỉ cần trải qua kỳ thử việc tháng là có thể được nhận đến 3000 đồng tiền lương, hơn nữa bữa trưa có thể dùng cơm miễn phí ở căn tin công ty."

      Lâm Thi sảng khoái cầm chặt lấy tay , mấy câu ràng, sau đó kéo về phía xe ô tô: " thôi, chọn ngày bằng gặp ngày, vạn nhất nếu như công ty lúc này mà tuyển được người rồi, phải từ chối phiền toái!"

      Tri Tri còn chưa kịp mở miệng, bị Lâm Thi nhét vào ở trong xe. Ngồi ở trong chiếc xe Buick màu màu xám bạc của Lâm Thi, Tri Tri có chút băn khoăn bất an, bao lâu rồi được ngồi xe ô tô thế này nhỉ? từng cảm thấy cuộc sống sao đơn điệu mà tầm thường đến thế, giờ phút này ngoảnh đầu nghĩ lại mới thấy kinh hoàng.

      Lâm Thi lái xe rất nhanh nhưng vẫn rất ổn định, chỉ chốc lát sau đến dưới lầu Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

      dừng xe xong, Tri Tri cũng xuống xe , nhìn thấy trong tay Lâm Thi cầm cái túi to để đồ ăn mua ngoài, cuống quít đưa tay đỡ lấy, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Để tôi giúp ."

      Lâm Thi cười cởi mở: “Được thôi, cầm lấy . Đúng rồi, tên tôi là Lâm Thi, khẳng định so với tôi, tuổi hơn đấy, sau này cứ gọi chị Lâm là được rồi."

      Tri Tri cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu "Chị Lâm."

      "Ngoan." Lâm Thi mừng rỡ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tri Tri, trở lại phong cách sôi động, về hướng tòa nhà: " thôi, lúc này chắc cái đồ Hỗn Thế Ma Vương kia chờ đến sốt ruột rồi."
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Chris, A fangLonna thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :