1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Lại sa hố của nàng rồi T^T
      Nàng chọn truyện hay ghê, toàn đúng gu của t k hà :yoyo45:
      Truyện nay HE k nàng?
      _haru_ thích bài này.

    2. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      Ôi giời ơi...! Bạn Trinh và bạn Du là.... Ko biết gì luôn...!
      _haru_ thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 63: điển cố (1)
      Phương Đại Phúc cười khẽ: "Đường này nhìn như thông, kỳ thực hề vậy. Ta nghe Tằng Toại từng , việc Chu Châu chấm dứt ông ta lập tức phải về đại doanh. Hơn mười nhân thủ ra mặt lần này của chúng cũng phải theo trở về, trong những người đó có ít là mang theo nô bộc, mọi người có thể trà trộn vào trong cùng ra khỏi thành. Sau lại thừa dịp Túc Bắc hỗn chiến tìm cơ hội vào thành Túc Bắc. Vậy còn thuận tiện hơn là thiên tân vạn khổ vượt Kỳ Sơn Ngu Sơn sao?"

      Tiêu Trinh ngẫm nghĩ hồi, hỏi: "Nhưng lúc trong đại quân của Vũ Văn Diệu chúng ta làm sao mà giấu được nhiều người như vậy?"

      Phương Đại Phúc : "Trinh thiếu gia có chỗ biết, ta theo Tằng Toại ở trong đại quân Vũ Văn Diệu thời gian, người phía Nam trong quân của y phải số ít, văn nhân võ sĩ đều có, mà y cũng vô cùng coi trọng những người ấy. Tằng Toại thân thủ tài ba, ở bên người Vũ Văn Diệu cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, mọi người ở cạnh ta, chỉ cần ông ta phát giác hẳn ai đa hỏi nhiều. Bản thân Tằng Toại ta lại có ân cứu mạng, trước mắt ông ta còn mang thương tích trong người, đối với ta cũng rất khách khí, nếu ta mở miệng xin thu lưu vài ba người có lẽ ông ta đồng ý."

      Phương Mặc trầm tư, vẫn lắc đầu: "Cha, làm vậy quá mạo hiểm." Phương Đại Phúc cười đáp: "Nay mọi người vòng lớn như vậy, lẽ nào còn nguy hiểm? Con cứ yên tâm, Tằng Toại này dù đa nghi, nhưng đối đãi ta cũng tệ lắm. Lại , có ai mà nghĩ mọi người trốn trong đại doanh của Vũ Văn Diệu?"

      Tôn Cẩn Du hơi gật gù: "Cách này cũng tốt."

      Tiêu Trinh cũng gật đầu: "Có thể thử lần." Hàng mày của Phương Mặc vẫn nơi lỏng, nàng hề muốn kéo Phương Đại Phúc vào vùng nguy hiểm, việc này khi bị phát , ở trong thiên quân vạn mã có chắp cánh cũng chẳng bay nổi.

      Từ Ngọc Sanh vỗ tay cười vang: "Ấy, cách này hay lắm, tuyệt đối trót lọt." Phương Đại Phúc liếc sang cười : "Mấy người họ có thể , còn cậu . Vết thương của cậu vẫn chưa chịu được xóc nảy, cậu ngoan ngoãn lưu lại dưỡng thương ." Từ Ngọc Sanh trưng bộ mặt khóc tang, nhìn Phương Đại Phúc: "Phương bá bá xin thương cho, mang cháu với. Cháu bảo đảm liên luỵ mọi người đâu mà."

      Tiêu Trinh gõ cốp vào đầu , sầm mặt: "Ngươi cho rằng dạo phố đấy phỏng? Còn đòi tham gia góp vui? Bảo ngươi ngoan ngoãn ở lại ngươi cứ ngoan ngoãn ở lại, lảm nhảm nhiều vậy?"

      Từ Ngọc Sanh ủ ê cúi đầu.

      Mấy người thương lượng xong xuôi, cũng trì hoãn mà lập tức vào thành ngay hôm đó, họ vốn có chút lo sợ gạt được Tằng Toại, dù sao cũng đụng độ nhau, nhưng chẳng ngờ hôm đó Tằng Toại và Ngũ Vương tử Bắc Địch đều hề về phủ, cũng ai quản bọn họ. Ba người liền an tâm ở lại phủ đệ Ngũ Vương tử đêm. Sáng ngày kế Tằng Toại trở lại, mời Phương Đại Phúc qua, Phương Đại Phúc y quy củ cũ chẩn mạch cho ông ta, sau khi cắm ngân châm vừa xoa bóp vừa quan sát sắc mặt ông ta, thấy tất cả đều ổn liền cười cất lời: "Quả là khéo quá, hôm qua tôi ra thành gặp phải hai đứa bé nhà hàng xóm trước đây. Cũng thực đáng hương mà, cha mẹ đều mất, hai đứa ở đường xin cơm, tôi bèn tự làm chủ mang cả hai về, giữ bên người cho chúng nó miếng ăn."

      Tằng Toại nhàn nhã trở mình, cười đáp: "Phương tiên sinh đúng là tốt bụng xưa nay."

      Phương Đại Phúc cười theo: "Suy cho cùng cũng là láng giếng mấy năm, sao có thể thấy chết mà cứu?"

      Tằng Toại a tiếng, cũng đề cập đến chuyện nhìn thử người, xem như ngầm đồng ý việc này. Phương Đại Phúc tâm tình cực tốt, lại cười hỏi: "Mới lâu trước đây đại nhân có bảo là muốn về đại doanh, chừng nào khởi hành?"

      Tằng Toại híp mắt, ngả lưng tháp, chậm rãi đáp: "Quá trưa nay là phải rồi."

      "Ồ, gấp vậy?" Phương Đại Phúc , "Chúng tôi còn chưa kịp thu dọn."

      Tằng Toại căng da mặt, vết chân chim nơi khoé mắt hằn lên hai đường sâu, mỉm cười : "Thu dọn làm gì? Mang mấy kẻ đắc lực qua là được." Phương Đại Phúc vừa cười vâng, động tác dưới tay càng thêm linh hoạt.

      Quá trưa, đại đội nhân mã liền tập hợp ở cửa. Phương Mặc thấy nhân số đội ngũ đông đảo, có tới bốn mươi năm mươi người, hơn nữa đa phần là nam nhân, nữ quyến nô bộc cũng đều có, lúc này mới yên tâm. Ba người theo sau Phương Đại Phúc, chỉ mực cúi đầu, theo dòng người chảy về phía trước.

      Chạng vạng liền tới đại doanh của Tứ Vương tử Bắc Địch Vũ Văn Diệu. Phương Mặc thấy đại doanh Bắc Địch doanh trại san sát hơn nửa ngọn núi, đại kỳ hắc ưng đón gió tung bay, xa xa nhìn lại, toàn bộ thung lũng màu xám đen, chỉ có vô số đàn ưng hướng trời giương cánh. Đến gần trong doanh trại dòng người qua lại như thoi đưa, nhưng hề ra mảy may lộn xộn nào, đáy lòng nàng khỏi lấy làm kỳ.

      Sau khi tới đại doanh, Tằng Toại dẫn mấy thân tín phục mệnh, đoàn người Phương Đại Phúc liền ở lại sắp xếp hành lý bao gói. Doanh trướng của họ nhiều là nam nhân, văn nhân võ sĩ đều có, đa số đều dẫn theo tôi tớ bên người. Những nhân mã được Tằng Toại mang đến này ai nấy tự thân chia ra đến các doanh trướng.

      Tiêu Trinh xem ra chuyến khá thuận lợi, xa xa nhìn thấy tường thành Túc Bắc nguy nga, ánh đuốc sáng rực, tâm tình của hết sức thả lỏng. Chỉ chờ đến đêm nay, bọn họ lẻn vào thành. Song Phương Mặc tựa hồ lại vui, giữa mày mắt luôn mang theo tia lo lắng nhàn nhạt, mình ngồi sườn núi, cũng chẳng suy nghĩ điều gì.

      Tiêu Trinh bắt gặp Tôn Cẩn Du tới, cũng phủi phủi mông, chậm rãi nhích qua, nghe được Tôn Cẩn Du hỏi Phương Mặc: "Muội nhìn gì vậy?" Phương Mặc hơi ngẩng đầu dõi về phương xa, trời chưa tối , dư quang hoàng hôn chiếu lên mặt nàng, hàng mi mảnh nhợt nhạt, mà con ngươi đen lại tịch mịch quạnh, khuôn mặt nhắn vẫn thanh lệ trắng muốt, nàng rằng: “Kia là thành Túc Bắc.”

      Tôn Cẩn Du nhìn quê hương nơi xa, mặt nở nụ cười: “Đúng vậy, tối nay chúng ta có thể trở về rồi. Trinh thiếu gia với ta, dưới tường thành chếch Tây có lỗ thủng, chúng ta có thể từ đó chui qua.”

      Tiêu Trinh hừ tiếng đến nỗi nghe được, ngay cả việc này Tôn Cẩn Du cũng với Phương Mặc. Lỗ thủng kia là và Từ Ngọc Sanh phát ra, từ hai người lẻn lên núi, Vương gia quản giáo rất nghiêm khắc, lúc bình thường cũng cho về thành. Có hôm thực nhịn được, hai người bèn men theo tường thành tìm khắp cùng, rốt cuộc cũng lần ra chỗ tốt như thế, liền lén lút chuồn vào thành ăn uống say sưa náo loạn đêm, trời mờ sáng lại ra vẻ như trở lại núi, giấu giếm mấy năm cũng ai hay. Lỗ này vô cùng khuất, người bình thường cũng khó phát . Nếu phải cần tìm đường nhanh tiện vào thành cũng muốn tiết lộ cho Tôn Cẩn Du, ai ngờ đâu tiểu tử này vừa quay qua liền cho Phương Mặc.

      Phương Mặc cũng trả lời, khuôn mặt vẫn chẳng vui lên. Ba người cứ vậy ngồi sườn núi, hoàng hôn nặng nề từ phía sau dần dần ập tới, chỉ chớp mắt liền bao phủ toàn bộ mặt đất.

      Đợi đến khi thanh các nơi chậm rãi ngưng lại, Phương Đại Phúc mới dẫn ba người Phương Mặc từ trong đại doanh vòng vèo tiến ra. Mắt thấy tường thành Túc Bắc ngay cách đó xa, Phương Đại Phúc dừng chân, cười : "Mọi người thừa dịp này mau ."

      Phương Mặc cả kinh, vội vàng kêu lên: "Cha, người cùng chúng con?"

      Phương Đại Phúc sờ đầu nàng, mỉm cười rằng: "Đứa bé ngốc, ta lưu bên người Tằng Toại lâu rồi, thân tín của ông ta cũng nhiều kẻ biết ta, vừa nãy chúng ta qua tuần tra cũng bắt gặp. Nếu ta trở về chỉ sợ toàn bộ đại doanh lập tức náo động, mà thế sao các con vào thành được nữa? Con yên tâm, ta ở lại vấn đề gì đâu, Tằng Toại còn trông chờ ta chữa khỏi thân bệnh tật đây, chắc chắn làm khó dễ. Nếu có người hỏi các con, ta cũng có thể giúp trì hoãn hai."

      Phương Mặc như trảm đinh tiệt thiết: " được! Cha, tên Tằng Toại kia trong ngoài bất nhất, chưa chắc dễ gạt như thế, người cũng đừng để bị diện mạo của ông ta lừa gạt, người nhất định phải cùng chúng con."

      Phương Đại Phúc lắc đầu, cau mày đáp: "Con bé này, sao lại nghe lời vậy? tại là lúc nào mà còn tùy hứng hồ đồ? Nếu con cứ ồn ào nữa là cả đại doanh đều biết, chúng ta cũng bỏ hết mạng ở đây. Chỉ cần hai mẹ con cố gắng sống sót người nhà cũng có ngày đoàn tụ, cần vội lúc nhất thời này. Con nhanh , đừng để lỡ đại ."

      Phương Mặc vẫn còn kiên trì, Phương Đại Phúc sầm mặt: "Phương Mặc, chủ ý của ta quyết , con nhiều lời cũng vô ích, mau ."

      Phương Mặc thấy ông quả thực kiên trì, chỉ đành theo Tiêu Trinh Tôn Cẩn Du mò mẫm về hướng tường thành.

      Phương Đại Phúc còn trông được bóng ba người nữa bấy giờ mới lau nước mắt mặt, chậm rãi trở về. Tới doanh trướng của mình, phía trong tối om im ắng, đáy lòng Phương Đại Phúc nghĩ đến nữ nhi từ biệt lần này cũng chẳng biết tới bao giờ mới gặp lại, tức vành mắt cay cay, lại sắp rơi lệ.

      Ánh đèn trong doanh trướng đột nhiên sáng lên, dọa Phương Đại Phúc giật bắn mình, híp con mắt nhìn về phía ánh đèn, Tằng Toài ngồi giữa đại trướng, chậm rãi gảy bọt trà trong tay. Ánh đèn sau lưng ông ta chiếu rọi, y sam sắc xanh lưu chuyển nho phong nhàn nhạt, ngược sáng nên cũng nhìn ra được vẻ mặt chân thực của ông ta. Phương Đại Phúc ràng cảm thấy ông ta vẫn giống bình thường, hình như còn mang cười, ấy vậy mà trong lòng lại ớn lạnh thấu xương, khủng hoảng đến ngạt thở chậm rãi bóp lấy cổ ông.

      Tằng Toại cười khẽ: "Phương tiên sinh, tiên sinh tiễn khuê nữ rồi?" Ngữ khí của ông ta thực ấm áp ôn hòa vô cùng.

      Phương Đại Phúc lại lập tức quỳ rạp đất, dập đầu ngớt: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Khuê nữ của tôi, khuê nữ của tôi..."

      Tằng Toại thong thả tới bên cạnh, vỗ vỗ bả vai ông: "Phương tiên sinh, tiên sinh cái gì cũng tốt, duy tâm địa lại quá mức mềm yếu, thế nên giỏi diễn kịch. Tiên sinh cho rằng ta thực tin những lời kia ư? Haiz, , ta còn phải cảm kích tiên sinh ấy chứ, vốn ta cũng nắm chắc có thể bắt toàn bộ lại hay , khuê nữ của tiên sinh dẫu tuổi, nhưng lại hết sức thông minh, đích xác dễ đối phó. May quá, tiên sinh lại đưa toàn bộ bọn đến tay ta. Phương tiên sinh, tiên sinh lại giúp ta lần nữa rồi, rốt cuộc ta phải làm sao để cảm kích tiên sinh đến nơi đến chốn đây?"

      Câu chữ của Tằng Toại hết sức chân thành, ấy vậy mà Phương Đại Phúc lại nếm phải tuyệt vọng chưa bao giờ xuất chậm rãi lan khắp đáy lòng.

      ====

      Xin lỗi bà con vì mấy ngày nay đăng chương mới. Số là tôi vớ được 2 bộ truyện hay quá nên cày ngày cày đêm, ngày thiếu ngủ hết hơi edit mới thành ra thế này :v

      @Winter : ờ tôi thích trọng sinh lắm, chung là tôi thích nhiều thể loại: huyền huyễn, tu chân, gian, mạt thế, võng du, trọng sinh, đại,... h đọc mỗi cổ đại và xuyên :v

      @huyenlaw68 : kết truyện tùy cảm nhận mỗi người nhé :3

      @người qua đường : làm Shinigami được rồi đấy >:O
      Last edited: 20/10/15

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      theo như lời chắc là OE rồi :3
      ta thích kiểu chiến tranh, nữ giả nam, giống A Mạch tòng quân đó. Mà ứ thích kết truyện đó tí nào :'(
      _haru_ thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      mặc dù biết là PM k bị làm sao, nhưng Phương đại thúc khó lắm =____= gở k chừng k bao giờ còn gặp lại nhau ấy chứ
      thường mạt thế, gian tôi toàn nhảy qua đam mỹ đọc, vì có nhiều truyện hơn và cũng hay hơn là ngôn tình :v còn tu chân hầu như k bao giờ đọc
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :