1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 63


      Ngày hôm sau.

      “Cái gì? Quý Thiên Dương là em trai của ?” Đối mặt với Quý Thừa Xuyên bình tĩnh ra này, Tống Dao lại cực kỳ kinh hoảng.

      “Hai người quen nhau à?” Quý Thừa Xuyên cũng giật mình, tối hôm qua khi nhìn thấy màn kia cũng linh cảm được điều gì đó, người kiêu ngạo như Quý Thiên Dương tuyệt đối tùy tiện tiếp xúc thân mật với người khác phái.

      “Cũng xem như quen biết.” Tống Dao gật đầu, đối với lời thăm hỏi của Quý Thừa Xuyên, bất giác hơi chột dạ, “Cậu ấy là bạn học cấp 3 của em.”

      “Mối tình đầu?” Tổng giám đốc đại nhân luôn luôn hỏi thẳng đuột.

      Tống Dao cảm thấy trái tim mình sắp nảy ra ngoài theo câu của , vội vàng xua tay: “ đoán mò gì vậy, giữa bọn em hề có mối quan hệ đó!”

      phải mối tình đầu sao? Người nào đó trầm tư lát, tiếp tục đoán: “Thầm mến?”

      Thầm mến em nhà ấy, tổng giám đốc đại nhân, lại suy nghĩ quá xa rồi, đây là tình tiết khi thẩm vấn phạm nhân đó ư? Tống Dao nước mắt lưng tròng: “Em , đừng đoán mò, cậu ta suốt ngày chỉ biết bắt nạt em, làm sao em thầm mến cậu ta được?”

      Quý Thừa Xuyên nhíu mày, lộ ra vẻ mặt vui: “Vậy là tên tiểu tử kia thích em?”

      Tống Dao: “…”

      “Xem ra đoán đúng rồi.” Quý Thừa Xuyên lẩm bẩm.

      “Đúng cái đầu ấy! Cái tên Quý Thiên Dương đó… làm sao có thể… thích em… thể nào…” ràng biện bạch cho bản thân, nhưng Tống Dao càng lại càng cảm thấy chột dạ.

      Thấy chột dạ như vậy, Quý Thừa Xuyên liền hiểu , khinh thường hừ tiếng.

      quan tâm đời này phải chăng có chuyện trùng hợp như vậy, dù sao đó cũng là người con thích, đối phương có là em trai của cũng thể được!

      Sau khi Quý Thừa Xuyên ra khỏi phòng, tâm trạng Tống Dao sa sút hẳn, hề nghĩ đến chỉ qua mấy câu ngắn gọn mà Quý Thừa Xuyên đoán được quan hệ giữa với Quý Thiên Dương, trước khi còn ném lại vẻ mặt “đừng hòng giấu giếm ”, làm cho người khác bực mình.

      Tuy mọi chuyện là quá khứ, dù đó là tình cảm đơn phương của Quý Thiên Dương, nhưng chẳng hiểu vì sao khi bị tổng giám đốc đại nhân phát , lại có cảm giác như mình bị bắt gian tại giường vậy?

      Chẳng lẽ đây là tình tiết sắp sửa bị “xơi tái” trong truyền thuyết đó ư? Ôi chao!

      Tống Dao vừa cúi đầu thở dài tiếng, ngẩng đầu liền bắt gặp bóng dáng Quý Thiên Dương từ trong phòng bước ra ngoài, hai người dừng lại đứng đối diện song song với nhau.

      Tối qua vội vàng nên chú ý lắm, hôm nay giữa ban ngày ban mặt, cuối cùng Tống Dao cũng trông thấy ràng bộ dáng của bạn học ngày xưa.

      Dù rằng gương mặt của so với năm ấy khác lắm, hơn nữa còn chín chắn hơn, nhưng những mặt khác thay đổi hoàn toàn.

      Chiếc áo sơ mi trắng khoác người năm ấy hôm nay là biến thành bộ trang phục lố lăng, vẻ điển trai, gọn gàng bị bao bọc bởi những thứ đồ trang sức cường điệu, đầu tóc lượm thượm biết bao lâu cắt, bừa bộn bù xù đầu.
      Last edited: 5/2/16

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Đương nhiên điểm thu hút mắt nhất vẫn là hình xăm người , từ hình xăm đầu lâu cánh tay mà ngày hôm qua Tống Dao thấy, bây giờ còn trông thấy bên ngực trái Quý Thiên Dương có đóa hoa tường vi màu đỏ thắm, xung quanh là dây leo rậm rạp, lan rộng đến bên gáy.

      Nếu phải thốt lên câu “Dao ngốc”, đánh chết Tống Dao cũng tin vào mắt mình cái tên tiểu tử nặng mùi trước mắt có quan hệ với Quý Thiên Dương, kẻ lạnh lùng cao ngạo được nữ sinh toàn trường cấp 3 mê mệt đến chết sống lại.

      Thời gian như con dao giết lợn, rốt cuộc thịt người cậu làm bằng gì? Thế giới quá điên đảo rồi!

      Trong lòng Tống Dao vẫn còn ngổn ngang trăm mối, Quý Thiên Dương mở miệng, phụng phịu thốt ra ba chữ: “Đồ Dao ngốc.”

      Vẻ mặt Tống Dao tối sầm: “Cậu đến ngần tuổi này mà vẫn gọi biệt danh người khác, thấy ấu trĩ quá à?”

      “Biệt danh?” Quý Thiên Dương cười nhạt, vài bước đến trước mặt Tống Dao, “ rất ngốc, đồ Dao ngốc.”

      Mẹ nó! Mặc dù tính tình của Tống Dao khá tốt, nhưng lần này cũng tránh khỏi bị Quý Thiên Dương trêu chọc mà phát hỏa, chợt nhớ lại chuyện tối qua, càng phẫn nộ hơn, bèn mắng: “ tôi ngốc, cậu mới ngốc đó? Đêm khuya về nhà sao cậu bật đèn? Còn buồn liếc mắt xem giường có người ngủ hay nữa?”

      về phòng mình, có liếc mắt xem giường có người nằm ngủ hay ư?” hỏi vặn lại.

      Quý Thiên Dương dứt câu, Tống Dao liền bối rối, Quý Thiên Dương sai, căn phòng kia của , vào phòng ngủ là chuyện kinh thiên địa nghĩa, người nên xuất ngược lại là mới đúng.

      Chuyện này phải trách Quý Thừa Xuyên, cần phải sắp xếp căn phòng cho làm gì, hại đêm hôm khuya khoắc hiểu gì cả đụng phải người đàn ông khỏa thân định nằm giường, càng nghĩ càng phiền não!

      Bên này Tống Dao buồn bực thôi, bên kia nhị thiếu gia chiếm được lợi ích mà còn khoe mẽ, : “Thấy ngu ngốc như vậy, tôi cũng ngại để ngủ giường của tôi đâu.”

      “Cậu là đại nhân có tấm lòng khoan dung, quả thực tôi nên cảm tạ!” Tống Dao xong, quyết định thèm để ý đến nữa, quay mặt lại, chuẩn bị rời .

      Mới bước, tay bị giữ lại.

      “Cậu làm gì thế?” Tống Dao bực dọc hỏi.

      “Tôi có chuyện muốn hỏi .” Ánh mắt của Quý Thiên Dương lên vẻ lạnh lùng, mơ hồ lóe lên hận ý.

      Tống Dao cho rằng định hỏi mối quan hệ giữa và Quý Thừa Xuyên, lập tức : “Tôi trả lời.”

      Nào ngờ Quý Thiên Dương trực tiếp hỏi thẳng: “Tôi muốn hỏi em, vì sao hồi thư của tôi?”

      Hồi ? Thoáng kinh ngạc trong chốc lát, Tống Dao nhớ lại chút chuyện cũ.

      Quay ngược thời gian về rất lâu rất lâu trước đó, vào mùa hè năm ấy.

      Năm ấy, Tống Dao 18 tuổi, sau khi hoàn thành kỳ thi cuối cùng chính thức kết thúc cuộc đời học sinh cấp 3, lê bước chân nặng nề từ trường thi về nhà, trong lòng chán chường.

      Nào ngờ trong lúc đó, Quý Thiên Dương bỗng xuất , bước ra chặn đường .

      “Tôi phải .” Dưới ánh chiều tà, chàng thiếu niên vẫn luôn giữ vẻ cao ngạo hiểu sao có chút buồn rầu.

      ? đâu?” Tống Dao ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi.

      “Xuất ngoại, chuyến bay đêm nay.”

      “Ừm.” Bây giờ, muốn quan tâm đến chuyện người này có ra nước ngoài hay , chỉ bận tâm đến thành tích của mình có tiến độ, đậu được trường ưu tú nào hay .

      “Này!” Đối mặt với lạnh nhạt của Tống Dao, Quý Thiên Dương hình như rất tức giận, “Dao ngốc, tôi phải đó, có gì muốn à?”

      gì nhỉ? Tống Dao mờ mịt: “Cái đó… Chúc mừng cậu.”

      “Đồ Dao ngốc!” Quý Thiên Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Tống Dao cũng tức giận theo: “Cậu đừng suốt ngày gọi tôi là đồ Dao ngốc này đồ Dao ngốc nọ, tôi ngốc , tôi có thành tích tốt, tôi biết cả, cần cậu cứ nhắc mãi!”

      Quý Thiên Dương ngẩn ngơ, lúc lấy lại tinh thần Tống Dao nổi giận đùng đùng bỏ .

      mau chóng đuổi theo: “Này, đồ ngốc… Tống Dao, tôi phải đến đây để cãi với , tôi phải đấy, tôi tới đây là để tạm biệt.”

      “Tạm biệt! mạnh khỏe! tiễn!” Tống Dao cũng quay đầu lại tiếp tục về phía trước.

      ra tôi có thể .” bước theo sát .

      “Tùy cậu, liên quan đến tôi.”

      “Tống Dao!” rốt cuộc kiềm được bắt lấy cánh tay , dở xuống lòng tự tôn mà vẫn giữ gìn trong ba năm nay, cắn răng , “Tôi thích em!”

      “Hả?” Tống Dao dừng bước, gương mặt cáu kỉnh bị nỗi khiếp sợ thay thế.

      Ánh tà dương ngã về tay, nhuộm đỏ cả chân trời, rọi lên gương mặt của chàng thiếu niên, đỏ rực: “ ra… Tôi thích em lâu rồi…” Đây là lần đầu tiên tỏ tình, bối rối biết phải làm sao.

      “Cậu? Thích tôi? Rất lâu rồi?” Tống Dao lặp lại những chữ trong lời của lại lần, có vẻ như chưa hiểu tâm ý của .

      “Ừm.” Quý Thiên Dương thấp giọng đáp, từ trong túi lấy ra mảnh giấy, dúi vào trong tay Tống Dao, “ đó có số điện thoại, hòm thư, địa chỉ của tôi, khi tôi rồi sau này em có thể liên lạc với tôi bằng bất cứ cách nào.”

      Tống Dao cúi đầu nhìn tờ giấy có hình trái tim màu hồng nhạt, sau đó ngẩn ngơ.

      “Tôi đây, đừng quên liên lạc với tôi.” Sau khi nhấn mạnh những lời này lần nữa, Quý Thiên Dương cúi đầu xuống, chạy chầm chậm đường đón lấy ánh tà dương mà rời khỏi.

      Cậu? Thích? Tôi?

      Sau khi Quý Thiên Dương rời , trong đầu đều chứa đầy những lời ban nãy của , lơ đãng đường về nhà, yên lòng.

      Về đến nhà, cúi đầu xem xét, hai tay trống rỗng, tờ giấy tràn đầy chân tình của chàng thiếu niên sớm thấy bóng dáng.

      “Vì sao hồi thư của tôi?” Quý Thiên Dương tiếp tục truy hỏi, kéo Tống Dao hồi tưởng về quá khứ quay trở về thực.

      Nhớ lại tình hình lúc đó, Tống Dao liền cảm thấy ray rứt, giọng giải thích: “Tờ giấy cậu đưa cho tôi, lúc ấy cẩn thận làm mất rồi.”

      “Tôi viết thư cho em, vì sao em hồi ?” Quý Thiên Dương càng tức giận hơn, lúc trước là do mẹ sắp xếp cho xuất ngoại, chờ đợi ở Mỹ ba tháng cũng thấy Tống Dao liên lạc với , nên gấp đến độ dở bỏ hết mọi phòng tuyến viết thư cho Tống Dao, ngóng trông mòn mỏi thư hồi của Tống Dao, nhưng kết quả vẫn là bặt vô tính.

      Nhìn dáng vẻ muốn giết người của Quý Thiên Dương, Tống Dao vẫn cảm thấy nên nuốt vào câu “tem quốc tế rất đắt đỏ” vào bụng, yếu ớt trả lời: “Cậu có viết thư cho tôi à? Sao tôi nhận được?”

      thể nào, tôi viết ba bức thư, lẽ nào em nhận được bức nào?”

      Vừa nghe , hình như có vài bức , Tống Dao chột dạ đổ đồ mồ hôi hột: “Tôi học bài ở bên ngoài, có lẽ là bức thư được kẹp trong các tờ báo, cha mẹ tôi để ý chăng?”

      “Đồ Dao ngốc!” Nghe câu trả lời như thế, hiển nhiên Quý Thiên Dương có ý nghĩ muốn bóp chết ngu ngốc này, nhưng mà phát giác Quý Thừa Xuyên sắp đến, liền buông tay Tống Dao ra, thu lại vẻ mặt tức giận, lạnh lùng quay người rời khỏi.

      “Hai người gì vậy?” Quý Thừa Xuyên đến trước mặt Tống Dao tỏ ra lúng túng, hỏi thẳng.

      , có gì.” Tống Dao khẽ kêu.

      “Có chuyện gì mà thể nghe sao?” Nhớ lại bộ dạng nắm tay Tống Dao của Quý Thiên Dương, đồng tử đen sẫm của tự chủ thắt chặt.

      đừng hỏi nữa được ?” Tống Dao ngẩng đầu, trong lòng hơi khó chịu, bắt đầu từ tối qua, bị hai em nhà này thi nhau tra hỏi, người này nối tiếp người kia, chừng nào mới kết thúc này hả?

      Quý Thừa Xuyên khẽ giật mình, mặt nhanh chóng bao phủ lớp sương mù, lẽ nào đoán sai, phải Quý Thiên Dương chỉ đơn giản là đơn phương thầm mến Tống Dao thôi sao?

      “Tối qua em ngủ ngon giấc, bây giờ rất mệt, có chuyện gì hôm khác sau.” Tống Dao muốn tiếp tục dây dưa, vừa dứt lời, liền quay người về phòng.
      Last edited: 5/2/16

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 64

      Biệt thự Quý gia nơi Quý Thừa Xuyên ở là tài sản ông bà để lại, trong ngôi nhà này, từng có ông bà, cha mẹ, thậm chí là mẹ kế và cậu con trai của bà cùng với từng sống ở đây.


      Quá nhiều chuyện cũ muốn nhớ lại, hề có hảo cảm đối với nơi này, có mua khu bất động sản gần công ty, ngày thường vốn về đây, toàn bộ tòa nhà lớn đều giao cho quản gia Ngô mình quán xuyến, hiếm khi đoái hoài.


      Chuyện này làm cho quản gia Ngô làm việc ở Quý gia ba mươi mấy năm cảm thấy như ông bị bỏ rơi. Đôi khi, ông thậm chí từng tưởng tượng rằng, nếu như ông chủ có thể trở về tốt biết bao, nếu như thiếu gia vẫn như lúc ba tuổi, mập mạp, mềm mại, trêu chọc chút “Viên gạo nếp khóc nhè tốt biết mấy…


      Haizz, già rồi, già rồi! Dạo này cực kỳ buồn tẻ, vì sao thể xảy ra chuyện lớn vài ngày vậy chứ? Lão Ngô ôm bình hoa ông nhất mà Càn Long từng sở hữu thầm nghĩ.


      Có lẽ, lời cầu nguyện của lão Ngô cảm động bình hoa, rốt cuộc bình hoa huynh nhún người nhảy lên, dùng thân thể của mình, phá vỡ cuộc sống hằng ngày tẻ nhạt của lão Ngô trong nhiều năm qua, để cho ông được trải nghiệm thế nào là mệt mỏi như chó.


      Mấy ngày qua, ngoại trừ việc phải hoàn tất viếc bố trí lại căn phòng, chuẩn bị thức ăn ba bữa ngày, huấn luyện hàng loạt người hầu làm công việc thường ngày, ông còn phải ứng phó với mối quan hệ tế nhị trong nhà, có khổ mà thể tả.


      Quý Thừa Xuyên, Tống Dao, Quý Thiên Dương, mối quan hệ giữa ba người này liên tiếp xảy ra xung đột, rối loạn: Quý Thừa Xuyên và Tống Dao chiến tranh lạnh, Tống Dao tránh né Quý Thiên Dương, Quý Thiên Dương trông thấy Quý Thừa Xuyên lại giống như thấy kẻ thù giết cha vậy, hai em chỉ kém nước đánh nhau thêm trận.


      Điều duy nhất có thể an ủi lão Ngô ngày hôm nay, đó là bình hoa quý của ông vừa được tu sửa tốt, tuy nó từng tan xương nát thịt, nhưng nhờ ông cất công mời được vị có kỹ thuật tu sửa cao siêu, trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng chắp vá bình hoa bể nát kia về.


      “Bây giờ nhất định phải bảo trọng nhé, ông bạn ơi.” Lão Ngô vuốt ve bình hoa lẩm bẩm.


      Bỗng bậc thang truyền đến giọng của Tống Dao: “Tại sao cậu lại cản đường tôi?”


      “Ai cản đường làm chi, đừng tự mình đa tình.”


      đến Quý Thiên Dương, hôm nay khoác lên người chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc cái quần còn rẻ rưới, thiếu vải hơn cả quần cao bồi, giẫm chân đôi dép vải da in hoa văn xương khô, tóc dài buộc lên, để gọn ở sau gáy, lộ ra năm, sáu cái khuyên tai trang sức hiệu Punk đeo đầy lỗ tai, quả thực khiến người khác dám nhìn thẳng.


      “Cậu lớn thế này lại đứng chặn ở phía trước, gọi là cản đường tôi chứ là gì?” Tống Dao thầm muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi để gột rửa đôi mắt.


      “Đường lớn như vậy, tôi thấy đâu nhất thiết phải kế bên tôi?” Quý Thiên Dương vặn lại.


      Quả thực có cách nào thuyết giảng giải với tên này! Tống Dao quyết định xem khí, vòng qua .


      Nào ngờ vừa mới được bước, tên kia bỗng giang hai cánh tay ra, chắn hết nguyên hành lang.


      “Quý Thiên Dương!” Tống Dao phẫn nộ, “Cậu đứng ngây ra đó, còn dám cản đường tôi?”


      có mà.” Quý nhị thiếu trợn mắt bịa đặt.


      “Cậu đứng ở đây, làm thế nào mới để tôi xuống lầu?”


      có thể nhảy xuống mà.” Người nào đó biết ngượng.


      “Cậu!” Tống Dao nghẹn lời, quả thực biết phải cãi thế nào với tên vô lại này.


      Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng vui: “Sao cậu nhảy xuống ?” chuyện Quý Thừa Xuyên tới, ánh mắt bén nhọn quét qua Quý Thiên Dương.


      Quý Thiên Dương hừ lạnh tiếng: “Bổn thiếu gia muốn đâu, mắc mớ gì đến !”


      “Vậy à, ngược lại tôi muốn xem cậu có thể được hay đây.” Quý Thừa Xuyên vươn đôi chân dài, thân hình cao lớn cặn đường của Quý Thiên Dương.


      cao hơn Quý Thiên Dương nửa cái đầu, thường xuyên rèn luyện thân thể rắn rỏi mà săn chắc, có khí thế vương quyền bẩm sinh, dường như có thể tạo ra loại áp lực vô hình. Đổi lại người khác, có lẽ nửa bước cũng thể nhúc nhích, nhưng Quý Thiên Dương lại chẳng màng đến.


      Quý Thiên Dương cười khẩy tiếng, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai mà di chuyển, định mặc kệ Quý Thừa Xuyên.


      Nhưng mà, Quý Thừa Xuyên sớm nhận ra ý đồ của , dịch qua trái bước, vừa vặn chặn đường .


      Quý Thiên Dương hiển nhiên cam lòng, nhanh chóng chuyển sang hướng khác, chậm mà xảy ra nhanh, Quý Thừa Xuyên vẫn trước bước, chặn trước mặt lần nữa.


      Cứ như thế, hai em nhà này tiếp tục trình diễn tiết mục cậu tôi chắn, hoàn toàn quan tâm đến Tống Dao ở bên cạnh xem đến ngẩn ngơ.


      Giờ phút này, trong lòng ngừng oán than, tột cùng kiếp trước tạo ra tội nghiệt gì, mà kiếp này lại chọc phải hai em cực phẩm nhà này.


      Này, hai người cộng lại cũng hơn năm mươi tuổi, sao còn ngây thơ như vậy chứ?


      Ngay lúc Tống Dao vẫn còn bất lực phỉ nhổ, Quý Thiên Dương chợt dừng di chuyển, bởi thể thoát khỏi việc Quý Thừa Xuyên cản đường, giờ thở gấp chút, nhưng giọng điệu hề có chút yếu ớt, ưỡn ngực ngẩng đầu, khiêu khích nhìn vào Quý Thừa Xuyên: “ nghĩ tôi có cách à?”


      “Có, cậu còn có thể nhảy xuống mà.” Quý Thừa Xuyên mỉm cười.


      “Được, nghĩ tôi dám nhảy xuống à?” Quý Thiên Dương xong, bất thình lình vịn lan có thể, nhún người nhảy lên, từ lầu hai rơi xuống.


      “Á!”


      “Rầm!”


      Theo tiếng thét của Tống Dao, kèm theo tiếng gốm sứ rơi xuống đất, Quý Thừa Xuyên từ lầu hai nhảy xuống lầu vững vàng hạ cánh sàn nhà.


      Toàn thân, thiếu cọng lông mà bình hoa vỡ nát văng đầy đất.


      “Càn Long, bình hoa Càn Long từng sở hữu của tôi!” Lão Ngô ôm những mảnh vỡ bình hoa còn lại, suýt chút nữa khóc đến ngất .


      Lão ngô bao giờ nghĩ tới, chuyện này chỉ là khởi đầu.


      Đến bữa tối, chiến tranh lại nâng cấp lên, bàn ăn yên lành trở thành chiến trường nhiễm mùi thuốc sóng, Tống Dao vươn tay gắp thịt, lại bị Quý Thiên Dương giơ đũa cản lại.


      Tên này ràng muốn gây khó dễ cho đây mà, Tống Dao tiếng động chuyển qua gắp thức ăn ở dĩa khác, vừa vươn tay, lại bị cản lại.


      Kẻ gây họa ở đằng kia vẫn trưng ra bộ mặt vô tội : “Thế nào mà cũng muốn ăn thức ăn giống tôi vậy? Đồ Dao ngốc, có phải cố ý đấy?”


      Cố ý em nhà cậu!


      Tống Dao tức phát điên, vừa muốn nổi cáu, trong chén được đặt vào miếng thịt kho tàu, đúng là miếng thịt mà vừa muốn gắp.


      “Ăn cơm.” Quý Thừa Xuyên gắp chút rau vào chén rồi rụt tay về, vẻ mặt bình thản.


      ngờ tổng giám đốc lại gắp rau cho , Tống Dao sừng sờ trong chốc lát, giọng : “Cảm… cảm ơn.”


      tiếng cảm ơn, lại kích thích Quý Thiên Dương, hai lời, gắp chân gà, cũng bỏ vào chén Tống Dao. Xong xuôi, đắc chí nhìn Tống Dao, chờ cảm ơn.


      Nào ngờ Tống Dao những cảm kích, còn liếc xéo cái, vẻ mặt chán ghét gắp chân gà sang bên.


      Quý nhị thiếu đen mặt, khách khí hỏi, “Này, đồ Dao ngốc, tại sao ăn chân gà?”


      “Tôi thích ăn chân gà.” Tống Dao đáp.


      dối, trước kia thích ăn chân gà nhất mà.”


      “Có hả, hay là cậu nhớ nhầm rồi?”


      “Bớt nhảm , trí nhớ của tôi rất tốt, tôi còn nhớ có lần trường tổ chức cắm trại, vừa ăn xong chân gà rửa tay, lúc ở bờ sông bị đau chân, là tôi cõng về, là người có lương tâm!


      Có chuyện đó sao? Tống Dao ráng nhớ cả buổi, lờ mờ cảm thấy hình như có chuyện đó , còn nhớ lúc ấy bị đau chân, nhịn đau ngồi ở bờ sông, nửa bước cũng khó mà được, đúng lúc trông thấy Quý Thiên Dương, cõng về phải.


      như vậy, nhị thiếu vênh váo ngông cuồng trong lúc học cấp 3 với , hình như cũng tồi tệ lắm, ít nhất vẫn có chỗ tốt.


      lúc cảm kích , Quý Thiên Dương chợt thêm câu: “Mẹ nó, nặng chết người, lúc cõng về xong, báo hại chân của tôi bị bong gân cả ngày trời, suốt đời này tôi bao giờ quên kỷ niệm ấy!”


      Tống Dao: “…”


      “Còn dám thích ăn chân gà?” Quý Thiên Dương lộ ra vẻ mặt đắc ý.


      chờ Tống Dao trả lời, chợt nghe Quý Thừa Xuyên : “Lão Ngô, đem dĩa chân gà cho chó ăn.”


      “Quý Thừa Xuyên!” Quý Thiên Dương nghe vậy, ra sức đập đôi đũa xuống bàn, đứng lên chỉ vào mũi trai mắng, “ thấy tôi chướng mắt, muốn đánh nhau thêm trận phải ?”


      Quý Thừa Xuyên: “Lão Ngô, gọi bảo vệ đến đây.”


      Lão Ngô vừa đau lòng thôi vì thảm cảnh của chiếc bình hoa quý, chợt nghe thấy lời của Quý Thừa Xuyên, sắc mặt ông càng kém: “Thiếu gia, như vậy hay lắm đâu…”


      “Có gì tốt?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt, liếc mắt nhìn lão Ngô, ánh mắt kia dường như , trong cái nhà này ai là chủ.


      Lão Ngô cúi đầu xuống, dám phản bác nữa.


      “Quý Thừa Xuyên, muốn gọi bảo vệ đến đuổi tôi phải ? đừng quên là do chính mời tôi đến, bây giờ muốn tôi sao, có lỗi, thứ cho tôi khó lòng phụng mệnh.” Quý Thừa Xuyên khiêu khích.


      Quý Thừa Xuyên cười nhạt: “Chuyện này e rằng phải do cậu quyết.”


      có thể đánh thắng tôi được sau.” Đương lúc chuyện, tên Quý Thiên Dương này dường như muốn tiếp tục đánh nhau.


      “Đủ rồi hai người!” Tống Dao thể nhịn thêm, vỗ bàn đứng dậy, vì động tác vỗ có biên độ quá lớn, làm cho ly thủy tinh bàn vụn vỡ.


      Răng rắc…


      Tiếng vỡ nát này chỉ có chiếc ly mà còn là trái tim làm bằng thủy tinh của lão Ngô.


      Ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo vừa được nhập khẩu từ nước Áo đó!

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 65

      Hai em Quý gia như nước với lửa, làm cho Tống Dao cực kỳ phiền não khi bị kẹp ở giữa, thậm chí còn cảm thấy hết thảy mọi việc đều do mình tạo ra, trong lòng hổ thẹn.


      Vì phòng hờ càng thêm lớn chuyện, vài ngày tiếp theo, Tống Dao đều viện cớ “ăn vô”, tận lực ở trong phòng ra khỏi cửa, tránh chạm mặt hai em nhà kia, thôi lại như con thiêu thân lao vào lửa.


      Nhưng mà, ba người cùng sống chung trong mái nhà, trốn tránh mỗi ngày như vậy, rất mệt mỏi. Ngày hôm nay, Tống Dao bực dọc chịu nổi, nhân lúc sáng sớm, rời giường dạo trong vườn hoa để hít thở khí trong lành.


      Vườn hoa vào buổi sáng vừa yên tĩnh lại trong lành, trong khí tràn ngập mùi thơm cỏ xanh, Tống Dao hít sâu hơi dài, sau đó lại thở ra, cảm giác bức bối trong lòng mấy ngày trước cũng dần dần bình ổn.


      ra, nếu bị hai em nhà kia giày vò, dạo trong vườn hoa ở căn biệt thự này, cũng là chuyện khiến tâm hồn vui sướng, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc…


      Tống Dao ngồi cảm thán, bên tai chợt vang lên tiếng thở dài.


      Ơ, mới sáng sớm, chẳng lẽ còn có người buồn hơn ? Tống Dao nương theo tiếng thở dài nhìn lại, trông thấy lão Ngô đứng ở góc vườn hoa, trong tay hình như cầm thứ gì đó, thở dài ngao ngán.


      Mang lòng hiếu kỳ, qua xem, dần phát tay lão Ngô cầm chiếc ly đế cao, thoạt nhìn khác gì những chiếc ly mà ngày thường khi bọn họ ăn cơm hay dùng.


      “Lão Ngô, ông nhìn gì vậy?” Tống Dao hỏi.


      Nào ngờ vừa hỏi, lão Ngô bị dọa mà giật mình, tay ông run cái, chiếc ly trượt khỏi tay, xoảng tiếng, văng vung vãi đầy đất.


      Chiếc ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo nhập khẩu từ nước Áo cuối cùng đó!


      Lão Ngô vô cùng đau lòng muốn đâm vào tường mà tự vẫn, quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ, lập tức ủ rũ, ai oán : “Tiểu thư Tống, ngài thức dậy sớm vậy!”


      ngại quá lão Ngô, tôi dọa ông rồi.” Tống Dao ngượng ngùng sờ đầu cái, hoàn toàn biết rằng đống mảnh vụn thủy tinh dưới chân đáng giá đến mấy ngàn, trái lại còn nhắc nhở lão Ngô, “Ông coi chừng bị thủy tinh cứa phải, để tôi cầm chổi quét cho.”


      cần đâu, lát nữa tôi gọi người hầu đến quét là được.” Lão Ngô nào dám để động tay, vội vã chối từ.


      sao, chút chuyện này tự tôi động tay là được, chẳng qua chỉ là chiếc ly.”


      Ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo nhập khẩu từ nước Áo đó, lão Ngô nhấn mạnh trong lòng, nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.


      “Sao vậy, ông khỏe à?” Tống Dao nhìn vẻ mặt bất thường của ông, ân cần hỏi.


      , sao.” Lão Ngô khoác tay, ánh mắt đau thương liếc nhìn ly thủy tinh vỡ vụn lần cuối, đổi chủ đề, “Tiểu thư Tống, ngài dậy sớm như vậy có chuyện gì sao?”


      “Tôi có việc gì cả, chỉ là muốn ra ngoài hít thở khí trời, vườn hoa này rất đẹp, tôi đến đây nhiều ngày, chưa từng ngắm kỹ nó.” Tống Dao cười ngượng.


      “Vườn hoa này đương nhiên tồi.” đến vườn hoa, lão Ngô tỉnh táo đầu óc, những năm nay, thân ông quản lý căn biệt thự này, tốn ít công sức vào vườn hoa này, từng cành cây ngọn cỏ đều được chăm chút cẩn thận.


      “Tiếc rằng…” Lão Ngô bỗng thở dài.


      “Tiếc gì ạ?” Tống Dao thấy hiếu kỳ hỏi.


      “Tiếc rằng tuy vườn hoa tươi tốt, nhưng có người thưởng thức, cũng là phí công vô ích.”


      “Tôi biết, chỉ cảm thấy rằng vườn hoa rất đẹp, hẳn là những người khác cũng nghĩ như vậy.”


      “Ông chủ định cư lâu dài ở nước ngoài, ngày thường thiếu gia hiếm khi trở về, nào có tâm tư quan tâm đến hoa cỏ trong vườn.” đến chuyện này, lão Ngô thể tránh khỏi hơi oán than chút.


      Tống Dao nghi hoặc: “Bình thường ấy ở đây sao?”


      Lão Ngô gật đầu: “Đúng thế, trong nội thành thiếu gia có sở hữu khu bất động sản, để thuận tiện đến công ty, ngày thường đều ở bên ấy, ngài biết ư?”


      Lão Ngô vừa hỏi chuyện này, Tống Dao ngẩn người ra, nên biết à?


      đến đây, chuyện của Quý Thừa Xuyên cũng thể lý giải nổi, mọi việc liên quan với , chỉ khi bằng lòng cho biết, mới được biết. Tiếc rằng, dường như tổng giám đốc đại nhân quá trải lòng đối với , vừa nghĩ thế, Tống Dao bỗng thấy hơi nản lòng.


      Lão Ngô là người thông minh, trông thấy phản ứng của Tống Dao, ông lập tức nhận ra mình lỡ lời, vội vã cứu chữa: “Tiểu thư Tống, xin ngài đừng hiểu nhầm, tính tình thiếu gia là vậy, ràng trong lòng rất quan tâm người đó, nhưng hề biểu lộ mặt, ra thiếu gia rất để ý đến ngài.”


      Hiển nhiên Tống Dao hiểu ý của lão Ngô, ra Quý Thừa Xuyên quan tâm , làm sao biết được? Nhưng, cảm thấy giữa họ vẫn còn khoảnh cách khó có thể vượt qua.


      “Lão Ngô, ông có thể cho tôi biết chút chuyện của thiếu gia nhà ông ?” Tống Dao yếu ớt hỏi.


      Lão Ngô ngẩn ra, biết nên điều gì.


      “Ông đừng hiểu lầm, tôi cũng muốn hiểu biết thêm về ấy, ông cũng biết ấy thích chuyện của mình cho người khác.” Tống Dao giải thích.


      Lão Ngô gật đầu: “Thiếu gia từ đến giờ vẫn vậy, tôi trông nom thiếu gia trưởng thành đến nay, nỗi lòng của ngài, tôi biết .”


      “Vậy ông có thể chút chuyện của ấy cho tôi nghe ?”


      “Chuyện này…” Lão Ngô bị làm khó, với tư cách là người quản gia, ông thể lắm chuyện, bàn luận về chủ nhân của mình, nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của này, làm cho lòng ông mềm ra, cuối cùng thỏa hiệp.


      “Ngài có điều gì đặc biệt muốn biết sao?” Lão Ngô hỏi.


      Thấy lão Ngô chịu , Tống Dao vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có phải trước kia Thừa Xuyên và Thiên Dương từng ẩu đả như vậy ? Dường như quan hệ giữa em bọn họ được tốt lắm?”


      Vấn đề Tống Dao hỏi đụng phải điểm mấu chốt, mà câu trả lời của vấn đề này liên quan đến bí mật gia tộc ít ai biết, lão Ngô liền thấy hơi hối hận khi đáp ứng cầu của Tống Dao, chỉ có thể đáp ậm ờ: “Chuyện này à, hai thiếu gia có xảy ra chút mâu thuẫn, đây là chuyện thường.”


      “Trước kia bọn họ thường xuyên đánh nhau sao?” Tống Dao kinh ngạc.


      “Trước như… cũng xem là tốt đẹp…”


      “Thế nên vẫn là tại tôi rồi!” Tống Dao nhíu mày, vẻ mặt áy náy.


      phải!” Lão Ngô nóng nảy, “ liên quan gì với ngài, đó là vì, là vì…”


      “Vì sao hả?”


      “Bởi vì…”


      “Bởi vì bọn phải cùng mẹ sinh ra.” Sau lưng truyền đến giọng của Quý Thừa Xuyên, ngữ điệu thản nhiên, dường như kể chuyện của người khác.


      “Thiếu gia!” Lão Ngô cả kinh suýt chút nữa giẫm phải mảnh thủy tin vỡ vụn đất, ông cúi thấp đầu, đứng bên nơm nớp lo sợ.


      còn chuyện của ông, ông làm việc của mình .” Quý Thừa Xuyên khoác tay.


      “Vâng.” Lão Ngô nhận lệnh, vội vàng rời khỏi.


      Trông thấy bóng lưng lão Ngô rời khỏi, ta vội vã hướng về Quý Thừa Xuyên mà giải thích: “ đừng trách lão Ngô lắm chuyện, là em hỏi ông ấy, mà ông vẫn chưa gì với em.”


      “Em có nghĩa khí quá nhỉ.” Quý Thừa Xuyên nhìn cái, vẻ mặt biểu cảm.


      Trong nội tâm thoáng lo sợ, nhưng vẫn kiên trì tiếp: “Người nào làm người ấy chịu, nếu cảm thấy em xen vào chuyện của , hãy phạt mình em là được rồi.”


      “Phạt em?” tiến lên bước, cúi đầu xuống, cách mặt còn vài cm, bèn hỏi, “Nên phạt thế nào đây, hay là em thử nghe chút xem?”


      Từ khi đến căn biệt thự này, hai bọn họ dường như rất lâu vẫn chưa cách nhau gần đến vậy, thân thể Tống Dao hơi cứng đờ, mặt thoáng đỏ lên, năng lộn xộn: “Em… em chưa gì hết… cái gì đó…”


      phải em muốn phạt em đó sao?” xích lại càng gần, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào , như dã thú nhìn chăm chú vào con mồi của mình, tràn đầy hơi thở nguy hiểm.


      “Ai… Ai hả… Em chỉ …”


      Lời của vẫn chưa hết, cổ bị giữ lấy, Quý Thừa Xuyên chút do dự áp lên đôi môi của , lâu hai người bọn họ vẫn chưa có nụ hôn kéo dài như vậy.


      Đột nhiên, mây mù tiêu tan, nắng vàng vào buổi sáng sớm cũng nhức mắt, rọi lên những mảnh vụn thủy tinh dưới đất, sáng lấp lánh. Gió nhè thổi qua những chiếc lá xanh, vang lên từng tiếng kêu sột soạt, các chú chim biết tên đậu lên đầu cành, hót vén von trong trẻo, mọi thứ dường như sáng bừng lên.


      Lão Ngô núp ở phía xa xa nhìn trộm thầm thở phào, cười híp mắt, ông vừa vừa ngâm nga bài hát dân gian thành giai điệu.


      làm gì đấy!” Rất lâu sau, Tống Dao đỏ bừng cả mặt đẩy Quý Thừa Xuyên ra, cúi đầu xuống, dám nhìn tới ánh mắt của .


      “Phạt em mà.” thản nhiên đáp.


      lợi dụng của người ta!” Tống Dao tức giận .


      “Có hả? Nhưng sao cảm thấy, em rất hưởng thụ mà?” Người nào đó vuốt ve bờ môi, bộ dáng chưa thỏa mãn.


      biết xấu hổ!” Tống Dao xong, che mặt chạy trốn.


      Đưa mắt nhìn bóng lưng chạy trối chết của , Quý Thừa Xuyên nhếch khóe miệng lâu chưa nở nụ cười, dù tình huống bây giờ của công ty rất ổn, tuy phía trước gặp phải muôn vàn khó khăn, có thể rơi vào tình thế ăn cả ngã về , còn đường lùi. Nhưng có thể còn trông thấy hình bóng ấy, cảm thấy hết thảy mọi chuyện vẫn còn tồi tệ nữa.


      Dao Dao, thực xin lỗi, chuyện em muốn biết, nhất định cho em biết, nhưng phải bây giờ.


      Thu hồi tầm mắt trong tích tắc, Quý Thừa Xuyên liếc mắt bắt gặp dáng dấp Quý Thiên Dương đứng lầu, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đều bị thấy hết cả.


      Khoảnh khắc đó, bốn mắt chạm nhau, tia lửa lóe lên khắp nơi.

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 66

      Tổng giám đốc đại nhân trừng phạt rất có sức sát thương, báo hại tâm trạng của Tống Dao bần thần cả ngày, mà còn phát giác ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh nhìn cũng rất kỳ lạ, thậm chí chạm mặt người hầu nào đó cũng dùng ánh mắt ý : Mới sáng sớm chụt nhau, hai người cho rằng chúng tôi mù sao?


      Để giảm bớt xấu hổ đó, giữa trưa khi mà lão Ngô gọi xuống ăn cơm, dối rằng thân thể khỏe, ăn vô.


      “Tiểu thư Tống, ngài sao rồi, phải hồi sáng vẫn còn rất tốt sao?” Lão Ngô quan tâm hỏi.


      Ông đề cập đến chuyện hồi sáng còn may, vừa nhắc đến làm cho Tống Dao đau đầu thôi, đành phải tiếp tục dối: “Có lẽ gió thổi hơi cảm lạnh, tôi ngủ lát là được, mọi người ăn trước nhé.”


      “Ngài cảm lạnh sao? khỏe chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ cho ngài!” Lão Ngô nóng vội, chẳng phải buổi sáng thiếu phu nhân tương lai này vẫn khỏe mà, hôn môi cái đổ bệnh, thể nào! Trừ phi sớm bị cảm, đến lúc này, chắc chắn lây sang cho Quý Thừa Xuyên, đây là chuyện lớn.


      “Chờ !” Tống Dao vội vàng mở cửa, gọi lão Ngô.


      “Ngài còn điều gì căn dặn?” Lão Ngô dừng lại hỏi.


      “Ông đừng gọi bác sĩ, tôi có bệnh.” Tống Dao chỉ đành .


      Lão Ngô buồn bực: “ phải ngài vừa mình bị cảm lạnh sao?”


      “Tôi gạt ông thôi.” Tống Dao dáo dác ngó xung quanh, chắc chắn ai trông thấy, mới bất đắc dĩ giải thích với lão Ngô, “Tôi đổ bệnh, chỉ là muốn xuống dưới ăn cơm, bọn họ đều ở đó, mong ông hiểu cho.”


      Lão Ngô chợt hiểu ra, gật đầu: “Tiểu thư Tống, tôi hiểu rồi, ngài muốn ăn gì, tôi sai người mang lên.”


      “Gì cũng được, mọi người gì tôi ăn nấy, tôi kén chọn đâu.” Tống Dao lộ vẻ biết ơn nhìn về phía lão Ngô.


      “Được.” Lão Ngô vui sướng bước , vừa vừa nghĩ, xem ra này tồi, nếu trong tương lai làm thiếu phu nhân, chừng trong nhà còn có thể tiết kiệm khoảng từ xuống dưới.


      Lão Ngô bao lâu, cửa phòng Tống Dao vang lên tiếng gõ cửa, tưởng rằng có người đưa cơm đến, nào ngờ khi mở cửa ra, lại là Quý Thiên Dương.


      Hôm nay, Quý nhị thiếu vẫn mặc theo phong cách đặc biệt đó, phía là chiếc áo len rộng thùng phình, phía dưới mặc chiếc váy quần màu đen, quá chấn động lòng người.


      Tống Dao nhìn chằm chằm vào chiếc váy quần của ước chừng năm giây, cho đến khi Quý Thiên Dương mặt mày vui ho hai tiếng, lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì à?”


      có gì, đến xem lát.” Quý Thiên Dương xong liền lời nào bước vào, khí thế thể cản nổi.


      Tống Dao nóng vội: “Cậu làm gì thế, đừng tùy tiện bước vào phòng người khác.”


      “Lời này hẳn là tôi nên với mới đúng, trước kia đây là phòng của tôi.” Quý Thiên Dương vừa dứt câu, nghênh ngang bước vào đánh giá căn phòng Tống Dao ở, ngó đông ngó tây, còn cầm nội y mà Tống Dao để giường lên “ngắm nghía” kỹ càng.


      “Trả lại cho tôi!” Tống Dao nhào qua, cướp lấy nội y, gương mặt đỏ bừng, nghiêm giọng cảnh cáo, “Quý Thiên Dương, cậu ra ngoài cho tôi!”


      “Trả lại trả lại , keo kiệt.” Quý nhị thiếu hiển nhiên chỉ nghe thấy câu phía trước, câu phía sau tự động thèm để ý, đặt mông ngồi xuống giường .


      Tống Dao tức tối, hận thể ném nội y lên bản mặt của .


      “Này, tôi cho biết, tuy căn phòng này ba bốn năm tôi về ở, nhưng tôi vẫn nhớ trong phòng có những món đồ này, nhìn mớ hỗn độn trong cái hộc tủ này xem, còn màu sắc và hoa văn bức rèm nữa, cái đó là gì?” chỉ vào bức rèm hỏi.


      “Con thỏ…”


      “Cái gì?”


      “Con thỏ, con thỏ màu hồng trong phim hoạt hình.”


      “Con thỏ? tay nó ôm cái gì?”


      “Củ cải trắng…”


      “Cái gì?!”


      “Cà rốt, cái nó ôm là cà rốt!” Tống Dao giải thích muốn phát điên.


      “Mẹ nó, hiển nhiên đó là con thỏ, nhưng vì sao bức rèm lại có hình con thỏ? Vì sao nó còn ôm củ cà rốt nữa chứ? Làm sao có thể tầm thường như vậy, chút cảm giác nghệ thuật cũng có.” biểu lộ dáng vẻ cực kỳ chán ghét.


      Cậu ăn mặc có đức hạnh quá nhỉ, còn đàm luận nghệ thuật này nọ, ngay cả tên ăn mày cũng ăn mặc nghệ thuật hơn cậu gấp trăm nghìn lần!


      Tống Dao cuống quýnh, trong lòng chỉ có ý nghĩ là đuổi ra ngoài: “Đúng đúng đúng, căn phòng quá tầm thường, bức rèm càng tầm thường hơn, chỗ này thích hợp với cậu, cậu nhanh lên!”


      Quý Thiên Dương gật đầu: “Xem ra phải tự biết mình, tôi đây yên tâm rồi.”


      Yên tâm em nhà cậu ấy! Tống Dao vừa định bộc phát, Quý Thiên Dương chợt đứng lên.


      Tuy Quý Thiên Dương thấp hơn trai nửa cái đầu, nhưng so với vóc dáng thấp bé của Tống Dao, cũng tương đối cao hơn, vừa đứng lên, lập tức tỏa khí thế hung hăng chèn ép Tống Dao.


      “Cậu muốn làm gì?” Tống Dao cứng đờ, cảm thấy tự nhiên.


      Trái lại, Quý Thiên Dương cúi đầu xuống, bắt đầu soi mói từ đầu đến chân: “Tôi này, chúng ta chỉ gặp sáu, bảy năm thôi, sao vẫn giống bộ dạng thời cấp 3 nhỉ? Dáng dấp tăng thêm chút nào.” giơ tay, dùng đầu bút phác họa đầu chút.


      Tống Dao đẩy ra: “Tôi có cao hay , liên quan gì đến cậu?”


      vừa dứt lời, liền cảm giác ngực mình bị đụng chạm chút, là ngón tay thon dài của Quý nhị thiếu vươn ra, nhìn chằm chằm vào ngực của mà lẩm bẩm: “Chỗ này cũng lớn thêm tý nào…”


      Mẹ nó!


      Tống Dao phẫn nộ, đẩy tay : “Quý Thiên Dương, cậu bị hâm hả? Cậu mau cút , nếu tôi báo cảnh sát!”


      “Được.” Quý Thiên Dương lùi bước, vẻ mặt hề thay đổi, tiếp tục cười , “ có thể báo cảnh sát, dù sao trong nhà này phải chỉ mình muốn tôi biến mất.” vừa lời này xong, trong mắt dường như lên chút vẻ bi thương nhàn nhạt.


      Chẳng hiểu vì sao, Tống Dao bỗng nhớ tới buổi sáng Quý Thừa Xuyên từng : “Bởi vì bọn phải cùng mẹ sinh ra.”


      Cậu và Quý Thừa Xuyên là em cùng cha khác mẹ, vậy nên mới hình thành hai tính cách trái ngược nhau sao? Tột cùng cậu xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho chàng thiếu niên tuấn tú vô tư ở trường cấp 3 ngày nào mà bây giờ thay đổi thành bộ dạng bất cần thế này?


      Vô số vấn đề xoay mòng mòng trong đầu Tống Dao, khiến cho vô cùng hiếu kỳ, kiềm được bèn : “Quý Thiên Dương, cậu đừng trêu chọc tôi, tôi có tâm tư đùa giỡn với cậu.”


      “Em cảm thấy tôi đùa giỡn với em à?” Quý Thiên Dương bước lên bước, ánh mắt lấp lánh.


      Tống Dao bỗng biết phải làm sao.


      “Vậy em cảm thấy, tôi tôi thích em, là đùa giỡn em sao?” đến gần, con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú, vặn hỏi.


      Tại sao lại nhắc đến chuyện này chứ? Tống Dao rối rắm: “Tôi… Tôi có ý đó…”


      “Vậy ý em là gì?”


      “Tôi… Tôi…”


      “Em thích tôi ?”


      … tôi…”


      “Em thích trai tôi?”


      “Tôi…”


      từng bước ép sát, từng bước lùi về sau, cho đến khi lưng áp sát vách tường, thể lùi được nữa, cũng biết phải trả lời vấn đề của ra sao.


      Quý Thiên Dương nở nụ cười trong thoáng chốc, giật lùi thân thể, cúi đầu, hai đầu mày lộ ra thần sắc thất vọng: “Tôi biết rồi, em vốn hề thích tôi, người em thích là ta, là tôi tự mình đa tình.”


      Dù sao cũng học chung trường ba năm, tuy có cảm tình gì với tên này, nhưng về tình nghĩa xét cho cùng vẫn có, thấy bộ dạng của như vậy, trong lòng khỏi hơi áy náy: “Quý Thiên Dương, tôi phải thích cậu, cậu rất tốt, chỉ là…”


      “Chỉ là cái gì?” Trong mắt dường như dấy lên tia hy vọng, ánh mắt ấy, tựa như làm cho trở về dáng vẻ thời niên thiếu ngây ngô ngày đó.


      Tống Dao rất muốn cho biết, chỉ là tôi có cảm giác với cậu, tôi có thói quen để cậu theo đuổi tôi, chúng ta thể nào ở bên nhau, nhưng đành lòng ra những lời tàn nhẫn đó, chữa lại: “Chỉ là cậu đừng mặc váy nữa?”


      Quý Thiên Dương: “…”


      , rất kỳ lạ đó.” Tống Dao vô cùng thành khẩn với .


      “…”


      Thấy lên tiếng, Tống Dao còn tưởng rằng mình chưa biểu đạt ràng, tiếp tục giải thích: “Ý của tôi là, người đàn ông mặc váy rất kỳ lạ, còn cổ áo áo len của cậu cũng quá lớn, tóc dài như vậy nhìn khó chịu, cái lỗ tai…”


      “Đủ rồi!” Quý Thiên Dương ngắt ngang lời , nổi giận đùng đùng, “Đồ Dao ngốc, vốn biết thưởng thức nghệ thuật!”


      Nghệ thuật?


      Tống Dao bỗng dưng cảm thấy biết viết hai chữ “nghệ thuật” là thế nào rồi, sửng sốt cả buổi, bực bội câu: “Tôi ít đọc sách, cậu đừng với tôi mấy thứ nghệ thuật…”


      vốn là rất ngốc!” Quý nhị thiếu xong, thèm để ý đến Tống Dao, đóng sầm cửa ra ngoài.


      Rời khỏi phòng Tống Dao bao lâu sau, điện thoại di động của Quý Thiên Dương reo lên.


      “Alo, gì đó?” Tâm trạng rất tệ mà bắt máy.


      “Cảm tạ trời đất, cuối cùng để cho tôi liên lạc được với cậu! Thiên Dương, cậu ở đâu? Làm tôi lo muốn chết!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng lo âu của người đàn ông.


      “Tôi về nước.”


      “Cái gì! Cậu về nước rồi? Vậy buổi trình trình diễn thời trang vào cuối tuần của cậu phải làm sao bây giờ? Địa điểm vẫn chưa sắp xếp xong, người mẫu cũng chưa chọn được, còn vài bản thiết kế chờ cậu về sửa bản thảo đó!”


      làm nữa.” tức giận trả lời.


      “Cái gì!!!” Đầu dây bên kia hét ầm lên, “Buổi trình diễn trang phục này trù tính nửa năm trời, bây giờ cậu bỗng làm làm à, những bản thiết kế phải làm sao đây? Những người mẫu kia phải xử lý thế nào? Giải thích với phía đầu tư ra sao? Fans hâm mộ của cậu thế nào? Tôi phải làm gì đây chứ? Tổ tông của tôi ơi! Cậu muốn hại chết người đại diện của mình sao!”


      “Vậy chết .” xong câu đó, Quý Thiên Dương chút do dự cúp máy.


      Bây giờ cảm thấy, cái gọi là nghệ thuật, còn đặc biệt bằng cái bức rèm treo trong phòng Tống Dao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :