1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh, đã lâu không gặp - Nữ Vương Không Ở Nhà (Hoàn chính văn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56: . . .



      Tô Hồng Tụ buông lỏng, lặng lẽ cảm thụ nóng bỏng trong cơ thể, chợt nhớ tới chuyện: “ có dùng biện pháp an toàn!” Trừ hai lần đầu ra, về sau họ đều dùng biện pháp an toàn, lần này là trong lúc vội vàng nên có dùng.


      Mạnh Tư Thành giúp kéo quần ngủ lên, lại chỉnh áo khoác nhung bao chặt , khi giúp vỗ hết bụi đất tóc nghe như vậy. ngừng lại, vuốt mái tóc ; “Nếu nhỡ có sinh thôi.”


      Tô Hồng Tụ cắn môi lời nào, ra Mạnh Tư Thành sai, tuổi bọn họ còn nữa, ngộ nhỡ có đứa bé cũng lo, chỉ là bọn họ vẫn chưa kết hôn, hơn nữa chuyện này còn chưa cho mẹ biết!


      Nhớ tới mẹ, Tô Hồng Tụ chợt tỉnh táo, vội vàng đẩy Mạnh Tư Thành ra, hốt hoảng đứng dậy: “ được, em xuống lâu rồi, mẹ em nhất định lo lắng, em phải về nhanh thôi.” xong vòng qua Mạnh Tư Thành muốn chạy nhanh lên lầu.


      tay Mạnh Tư Thành kéo lại, gấp gáp giải thích: “Em chỉ đổ rác, giờ lâu như vậy! Mẹ em chắc lo lắng lắm rồi!”


      Mạnh Tư Thành cúi đầu, giơ tay mơn trớn khoé môi : “Môi em bị cắn ra thành như vậy, trở về phải chú ý chút, bị mẹ nhìn ra.”


      Tô Hồng Tụ đỏ mặt gật đầu cái, cuối cùng dặn dò : “ về nhanh , em liên lạc sau, em thể chậm trễ nữa, muộn rồi.” xong liền vội vàng chạy lên lầu.
      Thời điểm Tô Hồng Tụ đẩy cửa nhà mình ra, vừa đúng lúc gặp phải mẹ Tô mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm , thấy trở lại nhìn hai má đỏ hồng ngẩn người tại chỗ: “ xảy ra chuyện gì? Sao giờ con mới trở về?”


      mặt Tô Hồng Tụ nóng lên, giờ phút này nhất định thể để mẹ biết những chuyện xảy ra ở dưới lầu, vì vậy chỉ có thể ấp úng : “Con gặp người bạn . . . . mấy câu . . . .”


      Mẹ Tô nghi ngờ: “Là người bạn nào? Mà nửa đêm canh ba còn gặp ở bên ngoài? Con cũng là, thế nào mời bạn về nhà ngồi chơi chút?”
      Tô Hồng Tụ dĩ nhiên dám đáp lời, dưới thân thể vẫn còn cảm giác của cái đó cứng rắn xâm nhập vào cơ thể mình, thậm chí còn có chút gì trơn dính chảy ra, cực kỳ xấu hổ khi đối mặt với mẹ, vì vậy mặt nóng cháy lợi hại hơn, nhịp tim cũng tăng nhanh, chỉ đành trả lời mẹ lung tung qua loa tắc trách, xong mình cũng cảm thấy nghi ngờ. Mà mẹ Tô thấy vẻ mặt , cũng đoán được ít nhiều, nhưng rốt cuộc có hỏi nhiều, bây giờ hơn mười hai giờ, nhanh tắm rồi ngủ thôi.



      Tô Hồng Tụ may mắn tránh thoát mẹ hỏi thăm, vì vậy nhanh chóng vào phòng tắm rửa, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi, là vừa xấu hổ vừa lúng túng, nên vội vàng tắm nhanh. Đợi đến lúc giặt xong, lau khô thân thể, lại thấy mẹ đưa cho bao tiền lì xì: “Đây là tiền lì xì mừng năm mới hằng năm cứ qua mười hai giờ mẹ đưa, con cầm lấy để dưới gối đầu .”


      Đây là quy củ của mẹ Tô, năm mới nhất định phải qua mười hai giờ phát cho con cháu, sau đó để dưới gối, nghe như vậy gặp may mắn.


      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhận lấy bao tiền lì xì, nhưng chợt nhớ tới thời điểm mẹ vì mà chuẩn bị bao lì xì, chắc là lúc đồng hồ điểm mười hai giờ pháo hoa nở rộ, còn mình sao? Thế mà mình núp trong góc cầu thang dựa vào Mạnh Tư Thành làm ra việc hoang đường như vậy, thấy xấu hổ cực kỳ, hận có cái động mặt đất nào để chui ngay vào đó.


      Mẹ Tô nhìn vẻ mặt con , càng thêm xác định, do dự muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng lại ra, chỉ bảo câu: “Thời gian còn sớm rồi, ngủ thôi.”


      Tô Hồng Tụ bước từng bước cứng nhắc trốn về phòng mình, nằm ở giường lăn qua lộn lại mà ngủ được, cố tình lúc này chuông điện thoại vang lên, là tiếng báo tin nhắn. Mở ra nhìn, dĩ nhiên là tin nhắn của Mạnh Tư Thành: “Sau khi về, mẹ em có phát ra cái gì hay ?”


      Đúng lúc tâm tình Tô Hồng Tụ tốt, trực tiếp nhắn trở về ba chữ: “ biết.” Mà biết, thoạt nhìn thái độ của mẹ rất lạ, giống như nhìn thấu tất cả nhưng lại gì, nên rốt cuộc biết mẹ biết hay nữa!



      Bên kia Mạnh Tư Thành nhìn thấy ba chữ này biết là tâm tình gì, điện thoại di động yên tĩnh sau lúc lâu mới có tin nhắn trở lại: “Mặt của em hồng thành như vậy, mà mẹ em cảm thấy kì quái sao?”
      Tô Hồng Tụ nhìn câu hỏi này, đột nhiên như hiểu cái gì, như vậy mới vừa rồi cái cảm giác vừa thẹn vừa xấu hổ trước mặt mẹ nhất thời chuyển thành lửa giận, Mạnh Tư Thành a Mạnh Tư Thành, là giảo hoạt, xem ra sớm tính toán đến mình thể gạt được mắt nhìn của mẹ, cố ý dẫn mình tới cầu thang làm chuyện như vậy, để làm mẹ chú ý sao? Lúc này Tô Hồng Tụ hoàn toàn quên mất mới vừa rồi ra mình cũng ý loạn tình mê, nếu chỉ bằng mình Mạnh Tư Thành làm sao có thể làm ra chuyện? Trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy tất cả chuyện này là mưu của Mạnh Tư Thành!


      Vì vậy cũng ngủ được, cầm điện thoại gọi cho Mạnh Tư Thành, hỏi: “ là cố ý có phải hay ?”


      Mạnh Tư Thành hiểu: “Cố ý cái gi?”


      Tô Hồng Tụ dứt khoát thẳng: “, cố ý ở góc cầu thang cùng em thân thiết, như vậy mẹ em đem lòng nghi ngờ, sau đó em thể cho mẹ biết chuyện của chùng ta, có đúng hay ?”


      Bên kia Mạnh Tư Thành trầm mặc, sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy tại sao em cho mẹ mình biết chuyện của chúng ta?”


      ra Tô Hồng Tụ luôn do dự khi cho mẹ biết, hôm nay Mạnh Tư Thành vừa hỏi như vậy, biết làm sao chỉ giải thích: “Em lập tức , em chưa bảo !”

      Mạnh Tư Thành lại tiếp tục ép hỏi: “Nhưng em vẫn chưa , phải sao?”

      Tô Hồng Tụ cảm thấy Mạnh Tư Thành từng bước ép sát, biết mình đuối lý, nhưng cố : “Mạnh Tư Thành, chúng ta là thảo luận vấn đề cố ý hay , chứ phải thảo luận việc tại sao em với mẹ chuyện chúng ta.”


      Mạnh Tư Thành nghe ra giọng tốt, vì vậy dứt khoát thừa nhận: “Đúng, chính là cố ý.”


      Tô Hồng Tụ hơi tức giận: “, làm sao có thể như vậy chứ? Như vậy làm em mất hết thể diện có biết ? Mẹ em tư tưởng rất bảo thủ, nếu để mẹ em biết, em còn mặt mũi nào nhìn mẹ đây?”


      Mạnh Tư Thành cũng tức giận lời có chút khó nghe: “Thế nào, làm em mất thể diện sao?”


      Tô Hồng Tụ vừa nóng vừa giận: “ biết ráng em phải có ý đó, em chỉ ...”


      Mạnh Tư Thành hiển nhiên tâm tình rất tốt, trực tiếp ngắt lời : “ hiểu ý em, em chính là muốn chuyện của chúng ta trước mặt mẹ, phải sao? Em về nhà cũng mấy ngày, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đến!”


      Tô Hồng Tụ lần nữa cảm thấy đuối lý, giọng giải thích : “Em định tìm cơ hội để ...”


      Mạnh Tư Thành cười lạnh : “Tìm cơ hội, vậy tốt, bây giờ em , khẳng định mẹ em nghi ngờ, em vào đúng dịp, đây chính là cơ hội rất tốt.”


      Tô Hồng Tụ phản bác được, tại ? Làm sao có thể, tại trốn mẹ còn kịp, sao có thể chủ động thừa nhận tất cả đây?


      Mạnh Tư Thành thấy lời nào, biết tại , vì vậy trong lòng cảm thấy khó chịu: “Thôi, ép em, chỉ còn cách chờ thôi. Em ngủ trước .” xong muốn cúp điện thoại.


      Tô Hồng Tụ nghe giọng thấy có phần đơn, vội hỏi: “Vậy giờ ở đâu?” Đến bây giờ mới chợt nhớ tới còn chưa kịp hỏi trở về nơi nào và làm cái gì?


      Mạnh Tư Thành lạnh nhạt trả lời: “ tại ở khách sạn, nhưng chỉ ngày mai là về thành phố S rồi.”


      Tô Hồng Tụ kinh ngạc: “A? Ngày mai ?”


      Mạnh Tư Thành tức giận “Hừ” tiếng: “ , chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này khiến người ta chán ghét? biết lần sau còn gặp may có bao đồ bỏ nữa!” xongcúp điện thoại.


      Tô Hồng Tụ nhớ đến câu sau cùng kia của , cái gì mà gặp may có bọc đồ bỏ , là vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng.


      Sau khi cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ nằm dài giường, suy nghĩ lung tung, nghĩ tới nghĩ lui đột nhiên cảm thấy có lẽ đúng như lời Mạnh Tư Thành , tại là thời điểm tốt nhất thẳng cho mẹ biết. Về phần có mất mặt, xấu hổ với mẹ hay cũng cần suy nghĩ nhiều như vậy! Hơn nữa đoán chừng mặc dù mẹ ngoài miệng , nhưng ra trong lòng sớm nghi ngờ rồi?


      Đầu tiên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại lời của giáo viên bổ túc, hít sâu hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự với mình: Mình là xinh đẹp, mình là tự tin, mình là ưu nhã ...


      Nhớ tới mình lúc này chợt bật cười, đây là gặp mẹ mình chứ đâu phải người ngoài? Vì vậy suy nghĩ chú: có gì, chỉ là vấn đề thôi,mẹ cũng phải người lạ, mẹ cười mình, mình sớm trưởng thành, căn bản sao cả!


      Sau khi làm công tác tư tưởng xong, rốt cuộc chân tay tới trước cửa phòng của mẹ, gõ cửa phòng.


      Trong phòng mẹ ho tiếng, hỏi: “Hồng Tụ? Có chuyện gì sao?”


      vội vàng giọng hỏi: “Mẹ, mẹ ngủ chưa?”


      Mẹ Tô vừa đứng lên mở cửa vừa : “Mẹ mới vừa nằm xuống, còn chưa ngủ, thế nào Hồng Tụ, có chuyện gì sao?”


      Cửa mở ra, là khuôn mặt hiền lành của mẹ.


      Tô Hồng Tụ cười : “ có việc gì, chỉ là con chợt muốn ngủ mình, con muốn ngủ cùng với mẹ!”


      Mẹ Tô bất đắc dĩ, vuốt ve mái tóc : “Con bé này, ở bên ngoài thân mình nhiều năm nên sớm thành thói quen, hôm nay thế nào lại tìm mẹ làm nũng rồi.” Trong miệng như vậy, nhưng mẹ Tô vẫn cho Tô Hồng Tụ vào phòng, lại đưa chiếc gối đầu, hai mẹ con nằm giường, cùng đắp chung chiếc chăn bông, tùy tiện chút chuyện phiếm.


      xong chuyện phiếm hàn huyên sang chuyện lớn cả đời của Tô Hồng Tụ cách rất tự nhiên, mẹ Tô rất lo lắng cho tương lai của , muốn xem mắt, nếu gặp được người thích hợp phải quyết định luôn, tuổi cũng còn nữa.


      Vì mẹ nhắc tới chuyện này, Tô Hồng Tụ nghĩ cơ hội này tệ, nhân cơ hội ra: “Mẹ, ra gần đây con quen người bạn.”


      Mẹ Tô nghe vậy mắt sáng lên, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, muốn ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Hồng Tụ, là người như thế nào, mau cho mẹ biết chút.”


      Tô Hồng Tụ cũng ngồi dậy theo, chi tiết về Mạnh Tư Thành cho mẹ biết, dĩ nhiên trong này còn giấu diếm phần nội dung, ví dụ như lần đó hiểu lầm rồi tranh cãi, hay mấy lần quan hệ thân thiết, những thứ này đều cẩn thận ra, vừa vừa quan sát vẻ mặt của mẹ qua ánh trăng hắt từ cửa sổ, e sợ mẹ phát ra mình dối.


      Mẹ Tô tự nhiên chú ý vẻ mặt của Tô Hồng Tụ, bà ở trong cực độ vui mừng: “Con đến cậu bé kia, phải chính là cậu bé ở cùng trấn với chúng ta sao?”


      Tô Hồng Tụ cúi đầu cẩn thận : “Đúng vậy ạ, trước kia ở cùng trấn với chúng ta, sau lại học chung trường Trung học với con.”


      Mẹ Tô nhớ lại: “Ừ, mẹ nhớ được, cậu bé kia bộ dáng rất khôi ngô, hơn nữa học tập cũng tốt, về sau còn thi đỗ trường đại học T.”


      Ban đầu trường Trung học nơi này nhiều năm có ai đỗ dại học, mà năm kia lại có hai người đỗ trường đại học lớn là đại học T, người năm đó là con trai của Thư ký huyện ủy, người khác chính là Mạnh Tư Thành. Vị thư ký huyện ủy kia vui mừng, hơn nữa phía dưới hay phía trường học đều cò người có lòng nịnh bợ, cho nên con trai vị huyện ủy cùng với Mạnh Tư Thành được tôn vinh đến mức tên tuổi được Đài truyền hình địa phương thông báo, làm cho toàn huyện ai ai cũng biết hai người này giỏi cỡ nào. Vì vậy ngay cả mẹ Tô -- người biết được mấy chữ, cũng biết tên Mạnh Tư Thành.


      Nhớ tới quá khứ, thời điểm khi đó Mạnh Tư Thành là xuân phong đắc ý, nhưng khi đó ánh mắt người ta đâu có coi trọng mình, tại phát triển quan hệ đến mức này Tô Hồng Tụ nghĩ cũng dám nghĩ.


      Nghe mẹ từ từ nhớ lại , ngượng nghịu cười: “Mẹ, chính là ấy, thua thiệt mẹ còn nhớ ràng như thế.”


      Mẹ Tô thấy con mình nhắc tới, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Vậy con vừa mới xuống lầu ngẫu nhiên gặp phải người bạn kia, chẳng lẽ chính là cậu ta?”


      Tô Hồng Tụ nghe xong nhất thời mặt nóng lên, cúi đầu giọng : “Vâng, chính là ấy.”


      Mẹ Tô lần này hoàn toàn yên tâm, nắm tay con mình : “ đứa ngốc, người ta nếu tìm đến nhà, sao con đưa người ta vào nhà chơi? tại cậu ta ở nơi nào?”


      Tô Hồng Tụ nào biết mẹ mình lại hiểu biết vế chuyện nhà Mạnh Tư Thành như vậy, thể làm khác hơn là thừa nhận : “ ấy ở trong khách sạn.”


      Mẹ Tô nghe xong lờn này, lập tức đứng lên: “Hồng Tụ, con cũng ngốc, giờ gần sang năm mới, làm sao con có thể để người ta mình trong khách sạn được, quá đơn! Con mau đưa cậu ta đến đây !”


      Tô Hồng Tụ nghĩ đến mẹ lại vội vàng như vậy, đành nhắc nhở : “Mẹ, trực tiếp để ấy đến nhà mình, như vậy có tốt ?” Dù sao bọn họ cũng chưa chính thức công khai quan hệ, bộ dáng như vậy cũng tốt lắm?


      Mẹ Tô vỗ tay con bất đắc dĩ : “Ai, cái con bé này, tại cũng thời đại nào rồi, mình cậu ta đón năm mới bên ngoài hẳn là khó chịu! Nếu cậu ta trở lại mà có nơi để , vậy tới nhà chúng ta mừng năm mời vừa đúng dịp. Đến lúc cậu ta đến, con cứ tới đây ngủ với mẹ, để phòng con cho cậu ta, thế nào được chứ?”


      xong Tô Hồng Tụ chỉ biết gật đầu, được rồi, là bảo thủ lạc hậu, nghi 4tới hôm nay ngược lại được mẹ khuyên mình tư tưởng nên cứng nhắc quá.


      Chỉ là, tại như thế nào cũng muộn, tại thể nào gọi Mạnh Tư Thành đến đây được, vì vậy trước hết Tô Hồng Tụ trấn an mẹ, đợi đến ngày mai rồi . Mẹ Tô hưng phấn ngủ được, hận lập tức nhìn thấy con rể tương lai, nhưng xem thời gian cũng biết xác thực mình quá nóng lòng, vì vậy chỉ có thể ấm ức nằm xuống, lại tùy tiện hỏi Tô Hồng Tụ chút chuyện về Mạnh Tư Thành, ví dụ như tại làm gì ..., Tô Hồng Tụ thể từ chối nhất nhất đáp lại.


      Rốt cuộc là người nhiều tuổi, qua được bao lâu mẹ Tô cũng mệt mỏi, từ từ ngủ mất. Tô Hồng Tụ làm thế nào cũng ngủ được, nghĩ tới ngày mai đưa mẹ gặp Mạnh Tư Thành, biết là tình cảnh như thế nào!


      Mạnh Tư Thành cũng vui mừng gặp mẹ chư? Hôm nay n còn oán trách mình ra, nếu trực tiếp có thể gặp được, hơn nữa xem ra có trở ngại gì, thoạt nhìn tất cả mọi việc đều tốt đẹp!


      Tô Hồng Tụ nhớ tới tình trẻ con oán trách của , bên môi liền nở nụ cười, trong lòng càng thêm ngọt ngào.


      Ngày thứ hai là ngày mồng đầu năm, mẹ Tô năm giờ tỉnh lại, bắt đầu dọn dẹp phòng bếp nấu cơm, đợi đến bảy giờ mới gọi Tô Hồng Tụ dậy.
      Last edited by a moderator: 17/10/15
      MinhangChris thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 56: . . . .. .




      Có thể gọi Mạnh Tư Thành đến được rồi đúng ?

      Tô Hồng Tụ vội vàng nhắn tin cho Mạnh Tư Thành, hỏi xem bây giờ làm gì? Mạnh Tư Thành nhắn tin trở lại rất nhanh: ở trạm xe lửa lâu rồi, sắp trở về.


      Tô Hồng tụ vừa nhìn tin nhắn giật mình , vội vàng gọi điện thoại qua: “Tại sao? Sao phải về rồi?”

      Thanh Mạnh Tư thành hơi lạnh nhạt, còn có chút đơn: “ mình ở lại đây cũng có ý nghĩa gì.”

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút nghĩ cùng phải, hôm nay là mùng đầu năm, khắp nơi là tiếng pháo, tiếng cười vui, nhà người ta cả nhà đoàn tụ mà mình ở trong nhà khách thực quá vắng lạnh, lập tức đối với hành động trước đây của mình càng thấy áy náy hơn, còn nghĩ tới mẹ minh quả quyết!

      Mạnh Tư Thành thấy Tô Hông Tụ lời nào, thở dài sau đó giọng hơi hoà hoãn: “Em tốt nhất ở trong nhà cùng với mẹ em , chờ qua năm mới về thành phố S đến lúc đó đón em, có được ?”

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút hỏi: “ mấy giờ lên xe lửa?”

      Mạnh Tư Thành nhìn đồng hồ: “ tại là bảy giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa là xe lửa tới. Để làm gi? Em định tới tiễn sao?. Tô Hồng Tụ nghĩ đoạn đường từ nhà mình đến trạm xe cũng quá xa, đoán chừng ngồi xe chỉ mất khoảng hơn mười phút là tới.

      Tô Hồng Tụ giật mình, dứt khoát : “Đúng vậy, em tiễn , phải ở cửa trạm xe lửa chờ em, được ?”


      Mạnh Tư Thành tâm trạng tốt hơn chút, cười : “Được, vậy em nhanh đến đây, đầu năm mùng em có thể ở trạm xe lửa với hai mươi phút rồi.”

      Tô Hồng Tụ cũng cười: “Vậy được đâu, em lập tức chạy tới!” xong liền vội vàng cúp điện thoại, với mẹ: “Mẹ, chúng ta nhanh thay quần áo đến ga xe lửa nào!”


      Mẹ Tô hiểu: “Đến ga xe lửa làm gì?”


      Tô Hồng Tụ cũng lười giải thích, tiến lên cầm áo khoác cho mẹ mặc vào, làm nũng : “Mẹ, thôi, coi như tản bộ á. . . . Buổi sáng tản bộ đối với thân thể là tốt nhất!”


      Mẹ Tô mặc dù đối với việc đầu năm chạy tản bộ cảm thấy vô cùng kì quái, nhưng từ trước đến giờ luôn chiều con , hơn nữa nhìn con khoé miệng nhếch lên hiển nhiên là có chuyện tốt gì, vì vậy rất nghe lời theo sát mặc áo vào rồi ra.


      Từ nhà xuống Tô Hồng Tụ ngay cửa là nơi đón xe, chỉ chốc lát liền đón ngay được chiếc xe, từ nhà tới trạm xe lửa chỉ mất mười phút đường, nháy mắt đến nơi. Thời điểm xuống xe bên ngoài thời gian xe lửa đến còn có mười lăm phút!

      Tô Hồng Tụ vội vàng lôi kéo mẹ hướng trạm xe lửa tới, mẹ Tô càng thêm nghi ngờ: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Tô Hồng Tụ vừa vừa giải thích: “Ai nha, mẹ phải là muốn mời Mạnh Tư Thành đến nhà chúng ta mừng năm mới sao? Hôm nay ấy muốn trở về thành phố S rồi cho nên phải làm phiền lão nhân gia người tự mình mời ấy trở lai.”


      Mẹ Tô vừa nghe càng thêm kinh ngạc, nghĩ thầm phải ngày hôm qua hai đứa mới gặp mặt sao, nhìn sắc mặt con chắc cũng có gây gổ mà, thế nào hôm nay về rồi?


      Nhưng có thời gian để giải thích thêm, hai người đến cửa trạm xe lửa.


      Mạnh Tư Thành đứng ở bên cửa nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nhìn quanh, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tô Hồng Tụ tới đây, tâm tình tốt, nhưng vừa nhìn người bên cạnh Tô Hồng Tụ, cùng Tô Hồng Tụ có mấy phần giống nhau chỉ là già hơn hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ đây chính là mẹ của Tô Hồng Tụ?


      Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lập tức người có kiến thức rộng rãi như Mạnh Tư Thành cũng sững sờ tại chỗ!


      Xa xa Tô Hồng Tụ thấy tay Mạnh Tư Thành xách chiếc valy đứng ở nơi đó, mùng đầu năm, ở huyện thành này trạm xe lửa cũng có nhiều người, vì vậy bóng dáng Mạnh Tư Thành càng toát lên vẻ đơn, vì vậy trong lòng thầm may mắn vì quyết định của mình, đưa tay gọi Mạnh Tư Thành, đồng thời bên với mẹ: “Chính là ấy.”


      Mặc dù mắt mẹ Tô phải vô cùng tốt, nhưng từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn rỏi kia, trong lòng rất ưa thích, vì vậy nhanh theo Tô Hồng Tụ đến trước mặt.


      Mặc dù Mạnh Tư Thành biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vàng nghênh đón, lễ phép gọi tiếng: “Bác , khỏe.”


      Tô Hồng Tụ mím môi cười, hướng về phía mẹ giới thiệu: “Mẹ, ấy chính là Mạnh Tư Thành!” sau đó quay về phía Mạnh Tư Thành : “Mẹ em cố ý tới gặp .”


      Mẹ Tô nghe được tiếng kêu kia, trong lòng rất vui mừng, lại tới trước mặt nhìn kỹ, Mạnh Tư Thành vốn cao tuấn lãng, hơn nữa nhìn rất chững chạc, vì vậy mẹ Tô dĩ nhiên là càng nhìn càng thích, lập tức gật đầu liên tục: “Tốt, rất tốt, cháu tên là Mạnh Tư Thành đúng ?” Mẹ To liên thanh tốt, cười đến khép miệng nổi nữa.


      Mạnh Tư Thành vẫn hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng đầu tiên là rất có lễ phép làm lễ ra mắt, hướng mẹ Tô vấn an, lại rất áy náy bày tỏ mình quá thất lễ, lại còn làm phiền người tới đây.


      Mẹ Tô tự nhiên để ý cái này, chỉ tất cả là do Tô Hồng Tụ tốt, hiểu chuyện, còn rất tốt, Tô Hồng Tụ ở bên cạnh cong môi kháng nghị làm bên môi Mạnh Tư Thành nở nụ cười.


      Lúc này mẹ Tô mới nhìn thấy dưới chân Mạnh Tư Thành có valy hành lý, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, lập tức lôi kéo tay Mạnh Tư Thành hỏi: “Đứa này, con cùng Tô Hồng Tụ nhà ta có chuyện gì được tự nhiên sao, làm sao phải rồi, đây là xảy ra chuyện gì?” Nhưng là nhìn tình cảnh hai người bọn họ lại giống bộ dạng giận dỗi mà!


      Mạnh Tư Thành rất lúng túng, khẽ ho tiếng, đánh mắt sang Tô Hồng Tụ, ý là tất cả mọi chuyện để cho nàng Tô Hồng Tụ tự mình giải thích !


      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ lên lôi kéo cánh tay mẹ mình làm nũng : “Ai nha, có việc gì á .., ấy vốn là có việc gì đó, lúc này mới phải về thành phố S, cũng nhất định hôm nay phải trở về.”


      Mạnh Tư Thành nghe xong lời này, khóe môi giơ lên, hài hước nhìn Tô Hồng Tụ lời nào.


      Mẹ Tô rất hiểu: “ ra là có chuyện như vậy, tại làm sao cần nữa? Nếu như có chuyện gì gấp gáp nên làm trễ nải mới đúng!”


      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ: “Mẹ _____đã tất cả ổn rồi mà... tại sao!”


      Mạnh Tư Thành ở bên cười. Đúng vậy, bây giờ sao nữa rồi, này cũng tự mời mẹ mình ra rồi, vì vậy tất cả đều cần giải thích, chuyện gì cũng có.


      Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành vẫn cười, bất đắc dĩ trừng mắt liếc cái, tất cả phải tại chính quá mức để ý gây ra hay sao, giúp giải vây tay cũng thôi , lại còn cười!


      Mẹ Tô mặc dù như cũ hiểu, nhưng nếu bọn trẻ có việc gì, vậy sao rồi! Vì vậy lôi kéo tay Mạnh Tư Thành : “Nếu có chuyện gì rồi, vậy cháu cần về thành phố S nữa, gần sang năm mới rồi cùng trở về nhà với chúng ta thôi!”


      Mạnh Tư Thành nhất thời ngơ ngẩn, mặc dù biết trưởng bối đến tận đây gặp mặt, nhưng cũng nghĩ tới mẹ Tô lại hào phóng, dứt khoát mời mình đến nhà đón năm mới cùng!


      Tô Hồng Tụ liếc cái,oán giận : “Thế nào, còn ghét bỏ nhà chúng ta, muốn sao?”


      Mẹ Tô nghe con mình như vậy, giận trách: “Đứa này, gì vậy!” Sau đó quay đầu với Mạnh Tư Thành: “Con nhóc này, chính là biết chuyện, về sau nếu nó có đúng, cháu cũng nên để ở trong lòng.”


      Lúc này Mạnh Tư Thành mới phản ứng kịp, cười : “Bác , có thể tới nhà bác mừng năm mới cháu cầu còn được, làm sao dám ghét bỏ! Về phần Hồng Tụ, ấy rất tốt.”


      Mẹ Tô nghe như thế cũng cười, cười đến vô cùng hạnh phúc.


      Đối với bà mà , có thể nhìn thấy con có thể gả cho người tốt, chính là hạnh phúc lớn nhất rồi. Hôm nay chẳng những thấy được con rể tốt, hơn nữa chàng trai này còn biết gốc rễ, chững chạc, thiện lương, thể tốt hơn!


      Tác giả có lời muốn : Chương sau là chương mong ước của Mạnh Tư Thành!
      Last edited by a moderator: 17/10/15
      Minhang, dhtt, xixon 1 thành viên khác thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 57: . . . . .


      Ở trong trí nhớ xa xôi của Mạnh Tư Thành, giống như cũng có hình ảnh, thời điểm lễ mừng năm mới vui vẻ, ấm áp, giống như mẹ bưng lên bát sủi cảo nóng hổi, cùng với hình ảnh mình được nhận bao lì xì. Thế nhưng chút trí nhớ quá xa xôi, quá mơ hồ, nồi sủi cảo nóng bốc hơi làm mơ hồ tầm mắt của đồng thời cũng làm mơ hồ tâm trí của . Nhiều năm về sau trong trí nhớ mơ hồ kinh nghiệm lễ mừng năm mới đều phải là quá tốt, hoặc là tại lúc mọi người cười mình lặng lẽ làm việc nhà, hay mcô đơn ngồi trong phòng nhìn ra thế giới ồn ào bên ngoài.


      Đối với , ở trong gian rộng mở nhưng ấm áp, thoải mái, vui vẻ, vào buổi sáng đầu năm mới nấu nồi sủi cảo, nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc của mọi người bên cạnh, loại cảm giác này quá mức xa lạ, cũng quá mức . . . . . khát vọng rồi.

      Mạnh Tư Thành cúi đầu, ăn xong bát sủi cảo cảm giác mắt mình có chút ươn ướt.

      Tô Hồng Tụ ở bên cạnh chú ý tới vẻ mặt khác thường của , vội vàng hỏi; “Thế nào? thích ăn sủi cảo sao?”


      Vừa đúng lúc mẹ Tô từ trong phòng bếp ra, thấy tình cảnh này ngượng ngùng cười : “Gần sang năm mới mặc dù làm đồ ăn, nhưng đều là món ăn gia đình, đoán chừng cháu ở bên ngoài nhiều, kiến thức rộng rãi, cũng quen ăn khẩu vị trong nhà làm.”


      Mạnh Tư Thành vội ngẩng đầu cười : “Bác người chuyện đâu rồi, sủi cảo ăn rất ngon, cháu thích ăn nhất!”


      Mẹ Tô cũng rất vui, đặt đồ ăn mới nấu xong lên bàn: “Cháu cũng cần khách khí, thích ăn món gì ăn, nếu là thích với Tô Hồng Tụ, muốn ăn cái gì chúng ta chuẩn bị cho cháu.”


      Mạnh Tư Thành vội vàng đứng dậy giúp tay cất xoong: “Bác , món ăn nhiều, bằng bác mau ngồi xuống cùng nhau ăn .”

      Tô Hồng Tụ cũng cảm thấy chỉ là bữa ăn sáng mà thôi, cần phải phiền phức như thế, vì vậy vội vàng kêu mẹ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, mẹ Tô vốn muốn làm thêm chút thức ăn, nhưng cưỡng được Tô Hồng Tụ làm nũng lôi kéo, đành phải ngồi theo xuống cùng nhau ăn cơm.


      Trong bữa cơm, mẹ Tô lại nghĩ đến Mạnh Tư Thành là đàn ông con trai có lẽ muốn uống rượu, vì vậy lấy ra chai rượu trắng được hàng xóm đưa trước đấy, muốn cho Mạnh Tư Thành mở ra, Mạnh Tư Thành vội vàng ngăn lại, lại cung Tô Hồng Tụ thuyết phục hồi mới thôi, nhưng mẹ Tô vẫn còn rất áy náy: “Trong nhà có những người khác, có ai cùng cháu uống vài chén.” Mạnh Tư Thành thấy mẹ Tô quá mức tha thiết thể làm gì khác hơn là đều là người nhà cần khách khí như thế, ra cứ tuỳ tiện chút là được rồi. Mẹ Tô nghe thấy từ “Người nhà” cười đến càng thêm vui vẻ, suy nghĩ chút mình làm quả phụ nuôi con lâu như vậy, cuối cùng mới có con rể, vì vậy từ “người nhà” này nghe thế nào cũng thấy rất lọt tai!


      Ăn điểm tâm xong là đến thời điểm chúc tết đầu năm, năm trước là Tô Hồng Tụ cùng mẹ chúc tết, hôm nay mẹ Tô muốn Tô Hồng Tụ ở nhà cùng với Mạnh Tư Thành, chính mình ra ngoài dạo vòng quanh hàng xóm láng giềng và bà con thân thích, người quen cũ là được rồi.


      Lần này Tô Hồng tụ cưỡng lại ý của mẹ, vì nếu để mình Mạnh Tư Thành ở nhà được, mà dẫn chúc tết cùng càng được, cũng chỉ có thể cùng ở nhà thôi.

      Mẹ vừa rời Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ mỉm cười, thấy vậy mặt Tô Hồng Tụ đỏ rần: “ đây là có ý gì? Cười cái gì mà cười?”


      Mạnh Tư Thành rất là vui vẻ: “ chính là muốn cười thôi. Thế nào thể cười sao?”



      Tô Hồng Tụ cong môi: “ cười rất là hư.”


      Mạnh Tư Thành tới ôm , giọng cười hỏi: “ cười hư như thế nào?”

      Tô Hồng Tụ tránh cánh tay : “Mới vừa rồi còn là bộ dáng chính nhân quân tử, mẹ em vừa mới rời nghiêm chỉnh.”

      Mạnh Tư Thành đồng ý: “ thế nào đứng đắn, đâu có làm gì sai sao?”


      Tô Hồng Tụ bất mãn, người này thế nào lại mở mắt mò đây: “Chẳng phải cứ muốn ấp ấp ôm ôm.”

      Mạnh Tư Thành tiếp tục cúi đầu ở bên tai cười: “Chúng ta đều là người nhà, chẳng lẽ thể ấp ấp ôm ôm?”

      Nghe như thế, mặt Tô Hồng Tụ thoáng chốc đỏ lên, chỉ là cũng phản bác, khẽ cúi đầu, trong lòng ngọt ngào vô hạn.


      Mạnh Tư Thành tiếp tục : “ cảm thấy được hôm nay nhà em mời được con rể tới nhà, mẹ em khẳng định rất vui vẻ.”

      Tô Hồng Tụ “phốc” cười ra tiếng: “ ở đây nghĩ cái gì vậy ah!”

      Mạnh Tư Thành nhíu mày: “Chẳng lẽ phải? xem mẹ em rất thích tính mà.”

      Tô Hồng Tụ ở trong lòng mím môi cười: “Con rể tới nhà, thua thiệt còn nghĩ ra được! Nếu là con rể tới nhà, tương lai con của chúng ta thế nhưng phải mang họ “Tô” đó!”


      Con ngươi Mạnh Tư Thành sáng ngời nhìn chằm chằm trong ngực, nhàng “Nha” tiếng: “Em cũng suy tính vấn đề đứa bé của chúng ta, vậy có phải hay cũng nên càng thêm cố gắng rồi?” xong giữ cằm cúi đầu muốn hôn xuống. Tô Hồng Tụ cười bất đắc dĩ đứng lên: “Cái gì với cái gì vậy, . . . . .” Nhưng còn chưa dứt lời, nụ hôn tràn đầy trời đẩt rơi xuống rồi.



      ________________Buổi tối hôm đó, Tô Hồng Tụ ngủ cùng với mẹ, Mạnh Tư Thành thực được ngủ trong phòng của Tô Hồng Tụ.


      Ngày thứ hai, lúc ăn sang Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành tối hôm qua ngủ như thế nào, Mạnh Tư Thành nhìn chút mẹ Tô bận rộn trong phòng bếp, giọng : “Rất tốt, trong phòng em mùi vị rất thoải mái.”

      Tô Hồng Tụ nhất thời đỏ mặt, muốn mấy câu, nhưng vừa hay nhìn thấy mẹ ra, nên dừng lại.


      Bọn họ ăn cơm, chợt Mạnh Tư Thành nhận được cuộc điện thoại, cũng chính là bạn học cũ gọi tới, báo là muốn mở cuộc họp mặt bạn cũ, phần lớn các bạn học cũ thời Trung học đều tham gia, hỏi Mạnh Tư Thành bây giờ ở thành phố S hay trở lại? có tham dự hay ? Mạnh Tư Thành do dự chút, để xem xét thời gian rồi trả lời chắc chắn. Sau đó hai người lại hỏi thăm phen, tuỳ tiện chút chuyện rồi cúp điện thoại.
      lúc sau Tô Hồng Tụ cũng nhận được điện thoại của bạn học cũ, bạn học dĩ nhiên là biết Tô Hồng Tụ nghỉ lễ mừng năm mới ở nhà, vì vậy trực tiếp hỏi năm nay có rảnh rỗi tới tham gia họp mặt ? Tô Hồng Tụ do dự chút, lại nhìn Mạnh Tư Thành sau đó cũng để sắp xếp thời gian sau đó trả lời chắc chắn, Ngược lại khiến bạn cũ kia cười, thế nhưng lien tiếp nhận được hai câu trả lời giống nhau.


      Vừa đúng lúc mẹ Tô tới, nghe được bọn họ chuyện họp mặt bạn cũ, liền là bạn học cũ giờ có cơ hội gặp nhau hẳn là nên tham dự, trong nhà cũng có chuyện gì, nếu muốn thôi.Vì vậy Tô Hồng Tụ cùng Mạnh Tư Thành hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, nghĩ tới hay là cùng tham dự thôi, nên cùng chia nhau gọi cho bạn học.


      Mẹ Tô thấy bọn họ còn chia ra gọi điện thoại cho bạn khỏi cười : “Hai đứa đúng là trẻ con, vẫn là được tự nhiên!” Trải qua hơn ngày chung đụng, mẹ Tô cùng Mạnh Tư Thành tương đối quen thuộc rồi, còn có tâm lý coi như chính con trai của mình vì vậy mới những lời này. Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ lần nữa lại liếc mắt nhìn nhau, có chút ngượng ngùng cười.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Minhang, Aliren, xixon 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Đến ngày họp mặt bạn cũ, Mạnh Tư Thành vẫn là áo khoác ngoài màu đen, còn Tô Hồng Tụ cũng là cố ý tìm chiếc váy lông dê mặc vào, chiếc váy này ban đầu là đặt may riêng!

      Mạnh Tư Thành thấy ăn mặc xinh đẹp, sau khi ra cửa liền hỏi: “Em ăn mặc xinh đẹp như vậy, là muốn làm sao?”


      Tô Hồng Tụ cười liếc cái: “Chẳng lẽ em mặc xinh đẹp chút cũng là có mục đích sao?”

      Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ, cưng chiều xoa xoa mái tóc của , gì.


      Hôm nay họp mặt bạn cũ được tổ chức tại khách sạn, lúc này Công Tôn Bách ( chính là vị bạn học cũ gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ) ra bên ngoài chào đón các bạn học cũ, thấy bọ họ thế nhưng cùng tới, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, ngay sau đó cười: “Hai người các bạn trước kia là đồng học, sau đó ở thành phố S
      là đồng , hôm nay về đến nhà tham gia họp mặt lại cùng xuất , đúng là ăn ý.”

      Tô Hồng Tụ mím môi cười, nhìn Mạnh Tư Thành cái, cố ý lời nào. Mạnh Tư Thành cười bất đắc dĩ kéo tay Tô Hồng Tụ, cười giải thích: “Mình cùng ấy đương nhiên là cùng xuất rồi.”

      Công Tôn Bách thấy tình cảnh này kinh hãi, dám tin, nhìn qua nhìn lại bọn họ vài vòng, cuối cùng thở dài mà ; “ là thế thay đổi khôn lường!”

      Là bạn đồng học kiêm bạn tốt cùng phòng với Mạnh Tư Thành mấy năm, đương nhiên quên năm đó mỗi khi Mạnh Tư Thành nhắc tới hoặc là thấy Tô Hồng Tụ lúc nào cũng bày ra dáng vẻ lạnh lùng, khinh thường! Thế mà hai người kia có thể đến được với nhau, làm sao có thể khiến người ta ngạc nhiên rơi mắt kính!


      Thời khắc chờ đón cuối cùng là các bạn học cũ từ từ đến đông đủ, cửu biệt trọng phùng mọi người đều rất vui mừng, cùng thăm hỏi lẫn nhau tình trạng gần đây, trong này dĩ nhiên có rất nhiều người chú ý tới tổ hợp ngoài dự đoán này, ngoài than thở sợ hãi chính là rối rít bày tỏ chúc mừng, còn có mấy người dứt khoát hỏi lúc nào được mời ăn kẹo cưới đây?


      Mạnh Tư Thành cười tự nhiên, nhất nhất đáp lại bánh kẹo cưới xa kính xin mong đợi. Sau đó chờ khi mọi người đồng thời về đúng chỗ ngồi của mình, lúc này bỗng nhiên có vị đồng học tới, Công Tô Bách dĩ nhiên là người đầu tiên đứng lên tiếp đón: “Đại mỹ nữ Đàm Tư Tư, hoan nghênh hoan nghênh!”

      Đàm Tư Tư mái tóc uốn buông , mắt to mênh mông xinh đẹp, rất khác biệt với váy ngắn và áo khoác ngoài kín đáo, phong thái vẫn như cũ. nhìn xung quanh mọi người lượt, đến khi nhìn thấy Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành song vai ngồi bên nhau trong mắt ảm đạm, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

      Trong lòng Tô Hồng Tụ mắc dù nhéo lên chút, nhưng rốt cuộc cũng là bạn học cũ, hơn nữa hôm nay là ngày bạn bè họp mặt, vì vậy cũng cười lên kêu Đàm Tư Tư ngồi xuống. Đàm Tư Tư cũng từ chối, theo lời Tô Hồng Tụ hai người gần xa chỗ ngồi xuống.


      Tô Hồng Tụ cũng phải kẻ ngốc, hôm nay mặc dù đối với tình cảm của Mạnh Tư Thành với mình rất có lòng tin, nhưng đối với người phụ nữ này. . . . vẫn là cẩn thận chú ý quan sát phản ứng của Mạnh Tư Thành. Chỉ thấy mặt Mạnh Tư Thành vẫn treo nụ cười như lúc ban đầu, nhìn thấy Đàm Tư Tư đến đây lịch chào tiếng, trong bữa tiệc mời rượu cũng lạnh nhạt với Đàm Tư Tư, mà cũng tỏ ra quá nhiệt tình, chính là thái độ cứ nặng như vậy.


      Tô Hồng Tụ biết trước đây quan hệ giữa Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư tệ, hôm nay cố ý cư xử như vậy phần nhiều là trong lòng có điểm kiêng dè, nhưng cũng vì hành động đó của Mạnh Tư Thành mà cảm thấy yên tâm, vì vậy khẽ cười, cảm thấy mình mọn, lập tức bưng ly rượu lên hào phóng mời rượu.


      Trong cuộc họp mặt, khỏi lần nữa nhắc lại những năm tháng thanh xuân, trong bữa tiệc tự nhiên cũng có người trêu ghẹo Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ, ban đầu làm thế nào cũng nhìn ra nửa điểm dấu hiệu, đúng là chuyện khiến mọi người ngạc nhiên nhất trong lễ mừng năm mới năm nay. Sau bọn họ lại nghe hôm nay Mạnh Tư Thành ở tại nhà Tô Hồng Tụ càng thêm kinh ngạc thôi đồng thời liên tiếp chúc mừng, thậm chí còn có bạn học nữ giơ ngón cái lên với Tô Hồng Tụ: “Đây chính là giải quyết được nam sinh khó khăn nhất của lớp, Tô Hồng Tụ bạn lợi hại, lại bắt được về nhà mình rồi!”. Bạn học nữ này từ trước đến giờ đều chuyện lớn mật, hôm nay những lời này xong mọi người đều cười ha ha, cảm thán Tô Hồng Tụ liên tục, này chẳng những làm cho mặt Tô Hồng Tụ đỏ lên, ngay cả Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh cũng có chút lúng túng, bất đắc dĩ, dĩ nhiên cũng chỉ có thể cười tiếng cho qua.


      Dù là lúng túng nữa cũng là lúng túng trong ngọt ngào a!


      So sánh xuống, Đàm Tư Tư cười có chút miễn cưỡng, ngồi bao lâu liền lấy cớ toilet. Tô Hồng Tụ vẫn chú ý Đàm Tư Tư, thấy vẻ mặt rất vui, vì vậy cũng theo sau đến, ai ngờ vào toilet liền thấy mình Đàm Tư Tư đứng trước bồn rửa tay, cúi đầu yên lặng , biết đứng đây suy nghĩ cái gì. Tô Hồng Tụ thở dài, muốn an ủi , nhưng biết an ủi thế nào.

      Đàm Tư Tư thấy Tô Hồng Tụ tới đây, giơ lên nụ cười : “ hâm mộ , hạnh phúc.” Sau đó cũng nhìn Tô Hồng Tụ cái, xoay thẳng người rời . Tô Hồng Tụ nhìn quay đầu rời , làm váy xinh đẹp phiêu dật trung, sau đó biến mất thấy gì nữa, trong khí chỉ để lại chút hương nước hoa nhàn nhạt, khỏi thở dài, Đàm Tư Tư xinh đẹp, lặng lẽ chúc phúc Đàm Tư Tư có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình.




      Từ buổi họp mặt trở về Mạnh Tư Thành và Tô Hồng Tụ cùng nhau về phía bến xe buýt, tay Mạnh Tư Thành nắm tay Tô Hồng Tụ, tay lấy từ trong túi ra chiếc bao tay đeo vào tay kia cho Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ vừa nhìn thấy khẽ cười: “Đây chính là bao tay em đan cho mà.” Mạnh Tư Thành gật đâu: “Chính do em đan, chỉ là em tặng cho , giờ lại đeo lên cho em.”

      Tô Hồng Tụ nhìn tỉ mỉ giúp mình đeo bao tay vào, từ tay đến tim cũng bắt đầu ấm áp lên.

      Hai người lên xe buýt, chỉ chốc lát sau đến chỗ gần nhà Tô Hồng Tụ, lúc xuống xe Tô Hồng Tụ chợt nhớ tới: “Lúc ra cửa mẹ trong nhà hết nước tương rồi, để em mua chai.”

      Mạnh Tư Thành nhìn xung quanh, thấy có siêu thị nào lớn: “Nếu chúng ta đến khu vực bên cạnh xem nơi nào có siêu thị hay ?”

      Tô Hồng Tụ mím môi cười: “ cần đâu, em nhớ trước kia ở chung cư bên cạnh có nơi có mở cái cửa hàng , ở đó có bán nước tương, chúng ta sang bên đó xem chút.”

      Vì vậy hai người nắm tay tới, quả nhiên tìm được cửa hàng , cửa hàng này ra cũng chưa chính thức là cửa hàng, chỉ là hộ gia đình mở ra có treo tấm bảng cửa sổ, sau đó có người cần mua đồ chỉ cần ở tại cửa sổ này gọi là được. Mặc dù cửa hàng này tuy nhưng mặt hàng khá đầy đủ, từ nước tương, dấm, trà. . . có mọi thứ.

      Tô Hồng Tụ bước đến gần cửa sổ nhìn chút, chọn số mặt hàng thường dùng , khi ông chủ đưa hàng muốn trả tiền. Nhưng khi cho tay vào trong túi áo mới phát mình mang theo ví tiền, chỉ có trước khi tiện tay cầm theo 50 đồng, vì vậy lấy ra đưa cho chủ quán, ai biết ông chủ vừa thấy lắc đầu : “Hai ngày nay buôn bán ế ẩm nên có chút tiền lẻ nào.” Mạnh Tư Thành nhìn thấy như vậy, vội vàng lấy ví tiền của mình ra đưa cho : “Chỗ này của có tiền lẻ, em cầm .”

      Tô Hồng Tụ cúi đầu nhìn bàn tay duỗi ra, đôi bàn tay sạch từng dắt mình ấm áp, nắm ví tiền đưa tới. cười có chút ngượng ngùng nhận lấy mở ra, từ trong ví lấy ra tiền lẻ đưa cho ông chủ bán hàng. Ông chủ nhận lấy, nhìn Tô Hồng Tụ có chút quen mắt, thấy chàng trai bên cạnh lại nhìn nhiều thêm cái, thuận miệng hỏi: “Đây là bạn trai của cháu?”

      Tô Hồng Tụ thấy ông chủ cửa hàng hỏi, mặt có chút đỏ lên nhưng vẫn gật đầu : “Đúng vậy, bạn trai cháu ạ.”

      Ông chủ cửa hàng lần nữa quan sát Mạnh Tư Thành mấy lần, cười khích lệ: “Người bạn trai này tệ, nhìn ra cháu rất có mắt nhìn người đấy.”

      Bên này , vừa đúng bên cạnh tới bà lão, bà lão này cùng mẹ Tô Hồng Tụ có quen biết, thấy đôi Tô Hồng Tụ và Mạnh Tư Thành, vuốt mắt kính lão : “Ai ui, đây chính là vị con rể kia của nhà cháu à? trách được mẹ cháu mấy ngày nay cười đến khép miệng được, đúng là khó lường!”


      Vừa vừa cùng ông chủ chào hỏi, thuận miệng đến có tin đồn gì, ví dụ như con rể nhà họ Tô có tiền như thế nào, có tiền đồ ra sao. . ., dù sao những lời kia cũng phải mà giả cũng sai cùng với giọng khoa trương đặc hữu của các bà lão, là làm cho Tô Hồng Tụ nghe được mặt đỏ lên dứt, chỉ có thể vội vàng tìm cớ xin phép, lôi kéo Mạnh Tư Thành rời .


      Mạnh Tư Thành buồn cười nhìn Tô Hồng Tụ khuôn mặt đỏ hồng, giọng hỏi: “Làm sao vậy, người ta khen mà em thấy vui mừng à?” Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ hất tay của ra: “Cái gì cùng cái gì chứ? vui rồi nhưng là em ngượng ngùng!”


      Mạnh Tư Thành nhìn xấu hổ, cũng nhiều lời, chỉ là tràn đầy hứng thú nhìn tươi cười.

      Tô Hồng Tụ vung tay cái, mới phát ra trong tay mình còn cầm ví tiền của , vì vậy vội vàng đưa cho . Nhưng tại thời điểm đưa cho , chợt nhớ tới mới vừa rồi mở ví ra lấy tiền mơ hồ nhìn thấy tấm hình, mà hình như còn là hình của nữ sinh đấy, vì vậy thu hồi tay lại.


      Mạnh Tư Thành nhíu mày vô tội hỏi: “Thế nào? Bây giờ là dùng quyền quản lý tài chính của sao?”

      Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ liếc cái giọng : “Đây là kiểm tra ví tiền.” xong mở ví tiền ra, nhìn bên trong tường kép, phát bên trong quả nhiên có tấm hình, còn là hình đen trắn! lấy ra nhìn kỹ lại phát hình này nhìn có chút quen mắt.

      Mạnh Tư Thành nhìn thấy thế nhưng lấy ra bức hình bên trong tường kép, khó được có lúc luống cuống, đưa tay muốn lấy lại ví tiền kia, nhưng tất nhiên cho. Đợi đến khi nhìn lại tấm hình lần nữa, cuối cùng nhìn ra chút mặt mày, nghi ngờ nhàng “Ah” tiếng, thần sắc Mạnh Tư Thành thậm chí có vẻ bình tĩnh rồi.


      nên nhìn, đưa cho !” Mạnh Tư Thành giọng ra lệnh.
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      Minhang, dhtt, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tô Hồng Tụ cười vẫn lấy tấm hình ra, lần nữa xác nhận tấm hình đen trắng này chính là của mình, mà hình như tấm hình chụp vào thời điểm năm nhất trung học, nếu phải hôm nay nhìn được tấm hình này của mình cũng biết mình cũng có tấm hình như vậy rồi, chỉ là biết từ đâu mà Mạnh Tư Thành có tấm hình này.


      Mạnh Tư Thành thấy hiển nhiên nhận ra, bất đắc dĩ thừa nhận : “ sai, đây chính là hình trước kia của em.” xong cũng lại gần nhìn, vừa nhìn vừa : “Bộ dạng trước kia của em, nhìn lại thấy ngốc.”

      Tô Hồng Tụ tự nhiên cũng nhìn ra khi đó mình là ngốc, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ nhút nhát nhìn về phía trước, đó chính là Tô Hồng Tụ của mười mấy năm về trước!


      nhìn mình nhiều năm về trước cảm khái phen, sau chợt nhớ tới: “Mạnh Tư Thành, làm sao có được tấm hình này?”

      Mạnh Tư Thành nghe hỏi cái này, hạ giọng : “A, khi đó nhìn thấy giấy báo dự thi, đó có tấm hình này. . ., sau nó thành giấy bỏ , thấy ném có chút đáng tiếc. . . vì vậy liền lột xuống giữ lại.”

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến vành tai có chút đỏ, con ngươi tránh né của . Tô Hồng Tụ nhịn được cảm thấy buồn cười: “Thời điểm đó làm lớp trưởng, là lợi dụng chức vụ len lén từ chỗ nào lấy hình của em, có phải hay ?”


      Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của , từ trong tay của lấy lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó mới cho là đúng : “Cái gì mà len lén, thể như vậy.”

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút thời điểm khi đó, là vừa cảm động vừa buồn cười: “ ra là thời điểm trước kia lén thích em nha!”

      Mạnh Tư Thành được tự nhiên, nghiêm nghị nhìn , sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, thích em từ khi đó.”

      Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu lại, nhìn thấy trong ánh mắt có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất thiếu niên lạnh lùng, độc rất nhiều năm trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn . - luôn nhạy cảm, tự ti có hay từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm nhận được nội tâm ấm áp của ?

      Như từng , khi đó bọn họ hiểu được như thế nào? Cũng hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này, ánh mắt của có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu niên lặng lẽ khắc sâu hình ảnh người khác trong đáy lòng, lại có bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từ được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm qua kết cục nhiều nhất chỉ là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình say đắm chỉ dám chôn chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc trắng xoá nhìn lại tấm hình ngày xưa, nhớ lại bản thân từng thích đối phương, đối với người bầu bạn với mình cả cuộc đời là tiếng thở dài mỉm cười?

      hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh quẩn lại thế nhưng có thể nắm tay, cùng nhau cười nhớ lại những năm tháng thanh xuân qua?

      Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay nắm ở trong tay mình, tay khác khẽ vuốt gương mặt : “Nghĩ gì thế?”


      Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành ân cần nhìn mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thịc, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. cầm ngược lại tay , khe khẽ cười với , giọng : “ có gi, mẹ chờ chúng ta, chúng tam au lên lầu thôi.”









      Tô Hồng Tụ cười vẫn lấy tấm hình ra, lần nữa xác nhận tấm hình đen trắng này chính là của mình, mà hình như tấm hình chụp vào thời điểm năm nhất trung học, nếu phải hôm nay nhìn được tấm hình này của mình cũng biết mình cũng có tấm hình như vậy rồi, chỉ là biết từ đâu mà Mạnh Tư Thành có tấm hình này.


      Mạnh Tư Thành thấy hiển nhiên nhận ra, bất đắc dĩ thừa nhận : “ sai, đây chính là hình trước kia của em.” xong cũng lại gần nhìn, vừa nhìn vừa : “Bộ dạng trước kia của em, nhìn lại thấy ngốc.”

      Tô Hồng Tụ tự nhiên cũng nhìn ra khi đó mình là ngốc, ánh mắt đơn thuần, ngây thơ nhút nhát nhìn về phía trước, đó chính là Tô Hồng Tụ của mười mấy năm về trước!


      nhìn mình nhiều năm về trước cảm khái phen, sau chợt nhớ tới: “Mạnh Tư Thành, làm sao có được tấm hình này?”

      Mạnh Tư Thành nghe hỏi cái này, hạ giọng : “A, khi đó nhìn thấy giấy báo dự thi, đó có tấm hình này. . ., sau nó thành giấy bỏ , thấy ném có chút đáng tiếc. . . vì vậy liền lột xuống giữ lại.”

      Tô Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại nhìn đến vành tai có chút đỏ, con ngươi tránh né của . Tô Hồng Tụ nhịn được cảm thấy buồn cười: “Thời điểm đó làm lớp trưởng, là lợi dụng chức vụ len lén từ chỗ nào lấy hình của em, có phải hay ?”


      Mạnh Tư Thành nghiêng đầu lại, kéo lấy tay của , từ trong tay của lấy lại bức hình rồi cẩn thận cất vào trong ví tiền, rồi bỏ vào túi, sau đó mới cho là đúng : “Cái gì mà len lén, thể như vậy.”

      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút thời điểm khi đó, là vừa cảm động vừa buồn cười: “ ra là thời điểm trước kia lén thích em nha!”

      Mạnh Tư Thành được tự nhiên, nghiêm nghị nhìn , sau đó dứt khoát quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, thích em từ khi đó.”

      Tươi cười của Tô Hồng Tụ lập tức thu lại, nhìn thấy trong ánh mắt có thâm tình cùng nhớ lại, trước mắt loáng thoáng xuất thiếu niên lạnh lùng, độc rất nhiều năm trước, đôi mắt luôn bắt bẻ khi nhìn . - luôn nhạy cảm, tự ti có hay từng xuyên thấu qua vẻ lạnh lùng cố ý che dấu mà cảm nhận được nội tâm ấm áp của ?

      Như từng , khi đó bọn họ hiểu được như thế nào? Cũng hiểu được cách chung đụng ra sao? Bọn họ dấu trong lòng những cảm xúc tốt đẹp cho nhau, đối xử khách khí, xa lạ thậm chí dùng ánh mắt khinh bỉ mà đối mặt với thế giới này cũng đối mặt với chính cảm xúc của mình. Vì vậy vào giờ khắc này, ánh mắt của có chút ươn ướt, có bao nhiêu người ở thời khắc thiếu niên lặng lẽ khắc sâu hình ảnh người khác trong đáy lòng, lại có bao nhiêu người có thể sau rất nhiều năm cùng nhau nhớ lại những năm tháng tuổi xanh tốt đẹp? Đặc biệt như bọn họ vậy, hai người từ được tự nhiên đối mặt, sau bao nhiêu năm qua kết cục nhiều nhất chỉ là những lời thăm hỏi thoảng qua, sau đó tình say đắm chỉ dám chôn chặt trong lòng, có lẽ đến thời điểm tóc trắng xoá nhìn lại tấm hình ngày xưa, nhớ lại bản thân từng thích đối phương, đối với người bầu bạn với mình cả cuộc đời là tiếng thở dài mỉm cười?

      hẳn là nên cảm tạ trời cao, để cho bọn họ sau khi quanh quẩn lại thế nhưng có thể nắm tay, cùng nhau cười nhớ lại những năm tháng thanh xuân qua?

      Mạnh Tư Thành cẩn thận cầm lấy tay nắm ở trong tay mình, tay khác khẽ vuốt gương mặt : “Nghĩ gì thế?”


      Tô Hồng Tụ từ trong hồi ức tỉnh lại, thấy Mạnh Tư Thành ân cần nhìn mình. Đôi mắt này loáng thoáng mười mấy năm trước còn là thiếu niên, trải qua năm tháng bắt đầu trở nên thành thục, chững chạc, cũng bắt đầu biết dịu dàng. cầm ngược lại tay , khe khẽ cười với , giọng : “ có gi, mẹ chờ chúng ta, chúng ta mau lên lầu thôi.”



      Ngoại truyện 1:



      Đó là vào buổi tối của năm nào đó, nhà mọi người cơm nước xong, Tô Hồng Tụ theo thói quen đứng dậy dọn dẹp. Mạnh Tư Thành ngồi bên cạnh vội vàng ngăn lại, cau mày bất mãn: “Đến lúc nào rồi, em còn để tâm đến những chuyện vậy?” Trong miệng trách cứ như vậy, tay lại cẩn thận từng li từng tý, đỡ ngồi xuống, sau đó Mạnh Tư Thành tự mình dọn dẹp chén bát lung tung bàn.


      Mẹ Tô từ phòng bếp bưng đĩa trái cây ra, thấy con ngồi tại chỗ đó, còn con rể cuộn tay áo chuẩn bị dọn dẹp bàn ăn, vội vội vàng vàng tranh tay dọn trước, trong miệng còn lẩm bẩm: “Con cũng làm việc cả tuần rồi, vất vả được ngày chủ nhật mau ngồi xuống nghỉ ngơi , những chuyện này cứ để mẹ tới làm là được.”


      Mạnh Tư Thành còn cố gắng giúp, nhưng nhìn mẹ Tô bộ dáng nhường ai, lại thấy Tô Hồng tụ ngồi bên cạnh tủm tỉm nhìn cười, làm thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.

      Mẹ Tô năm xưa khổ cực, Mạnh Tư Thành cũng hi vọng có thể cố gắng hiếu thuận với người mẹ vợ này, nhưng vì cả đời mẹ quen bận rộn nên chịu ngồi , bình thường cũng thường xuyên cùng bảo mẫu tranh việc, tối nay bảo mẫu tạm thời có việc xin nghỉ về trước nên mẹ tự nhiên để loại chuyện nhặt như rửa chén bát này cho con rể làm.

      Mạnh Tư Thành cùng Tô Hồng Tụ xem TV lúc, Tô Hồng Tụ khẽ ngáp cái, mẹ Tô thấy thế liền nhắc bọn họ vào phòng nghỉ ngơi sớm . Mạnh Tư Thành cũng sợ Tô Hồng Tụ bị mệt, vì vậy đỡ Tô Hồng Tụ vào phòng.

      Ai ngờ vào phòng rồi, Tô Hồng Tụ nằm ở giường nhưng buồn ngủ nữa, bàn tay Mạnh Tư Thành nhàng vuốt ve chiếc bụng nâng cao của Tô Hồng Tụ, cười : “ xem phải em mệt nhọc, mà là con trai mệt nhọc.”


      Tô Hồng Tụ mím môi cười, dựa vào bờ vai , cảm thụ nhịp đập nhàng trong cơ thể: “Đúng vậy, tại các con rất yên tĩnh, có lẽ ngủ nướng đấy.”


      Cho nên các con, là bởi vì trong bụng phải là mà là hai baby.

      Mạnh Tư Thành tay, ôn nhu vuốt ve bụng của , cảm thụ sinh mạng ở trong đó khẽ động, trong lòng lan toả cảm giác thoả mãn.

      biết hai vợ chồng nằm ôm nhau bao lâu, bàn tay to của Mạnh Tư Thành nhàng vỗ về chơi đùa bụng từ từ xuống. Tô Hồng Tụ nhận ra hành động đó của , nhưng cũng ngăn cản, chỉ là cắn cắn môi nhích đến gần đầu vai hơn.


      Tay Mạnh Tủ Thành sớm quen thuộc với nơi đó, nhàng êm ái trêu chọc , chính xác tìm được nơi có thể kích thích phản ứng của nhất, thuần thục xoa lấy, hài lòng cảm nhận được bên cạnh khó nhịn uốn éo người.

      Xác thực trong cơ thể Tô Hồng Tụ dâng lên dậy song, kể từ sau khi mang thai, thân thể càng ngày càng nhạy cảm, thường thường chỉ cần động tác của là có thể làm cho run rẩy, huống chi bọn họ lâu có làm rồi.


      Nhưng đợi đến khi thời điểm Mạnh Tư Thành muốn tiếp tục bước kế tiếp, Tô Hồng Tụ lại vươn tay giữ lấy tay : “Đừng, đứa bé ở trong bụng đấy!”


      Mạnh Tư Thành cười cúi đầu, giọng với : “Hâi đứa nhóc phải ngủ rồi sao?”

      Tô Hồng Tụ quả nghĩ mắt trợn trắng, mới vừa rồi cũng chỉ là đùa mà thôi, bọn rốt cuộc có ngủ hay người mẹ là làm sao có thể biết được chứ! Ngược lại cái người làm cha cách tầng bụng này lại với bộ dạng chắc chắn như vậy.


      Bàn tay Mạnh Tư Thành lại càng lớn lối làm cho nhịn được hít vào thở ra hơi, nhàng “Hừ” tiếng, thở hổn hển. Mạnh Tư Thành nghe được thanh thở gấp của , rất hài lòng, hạ thấp giọng : “ có chuyện gì đâu, bác sĩ từng qua, qua bốn tháng có thể, chỉ cần cẩn thận chút là sao .”


      Tô Hồng Tụ đỏ mặt, mặc dù là người có thai sắp sinh rồi nhưng ở trước mặt đứa trẻ trong bụng mình thảo luận vấn đề này, vẫn là nhịn được đỏ mặt! Nhưng nghe thấy Mạnh Tư Thành, cảm nhận hơi thở dồn dập của , đột nhiên cảm thấy đúng là thời gian này xác thực uất ức . Nghĩ tới đây, cũng gì, coi như ngầm cho phép.


      Mạnh Tư Thành lấy được cho phép từ , lập tức nhàng đỡ dậy, muốn tiến vào từ phía sau , làm như vậy gây tổn thương cho đứa bé, cũng làm mệt mỏi, Tô Hồng Tụ nghe vậy liền thuận theo.


      Ai biết cái tư thế này chính là, nửa nằm nửa ngồi ở chỗ này, quỳ gối phía sau , nâng thân thể của lên sau đó từ phía dưới vào.
      Như vậy xác thực khiến dễ dàng mệt mỏi, cũng ảnh hưởng đến đứa bé, thế nhưng tư thế này. . . . Thực là rất mắc cỡ!


      Mạnh Tư Thành thuận lợi tiến vào, ở trong đó chặt khít làm nhịn được mà rên rỉ. Do mang thai nên cũng trở nên nhạy cảm hơn so với trước kia, vì vậy khi tiến vào trong nháy mắt cũng mang đến cho khoái cảm khó tả.

      Mạnh Tư Thành thử thăm dò đưa vào mấy cái, tiết tấu tương đối chậm, sức lực tương đối , nhưng lại vào rất sâu. Tô Hồng Tụ có thể cảm nhận được phân thân của lấp đầy trong u cốc của , cũng có thể cảm thấy mình vẫn khát vọng bị trêu chọc.


      Ngay tại thời điểm này, Tô Hồng Tụ chợt thấy hàng loạt cơn co rút đau đớn từ bụng truyền đến, nhịn được ôm bụng kêu lên.

      Mạnh Tư Thành còn tưởng rằng mình làm thương tổn tới , vội vàng đỡ lên hỏi: “ Làm sao vậy?”


      Tô Hồng Tụ suy nghĩ chút, trong khoảng thời gian này những kiến thức làm mẹ cũng có tác dụng, biết là chuẩn bị muốn sinh, nước ối cũng muốn vỡ ra rồi. khổ sở lắc đầu : “. . . . . mau. . . . . . mau ra . . . . . .”


      Lúc này tự nhiên Mạnh Tư Thành dám ham, vội vàng đỡ , cẩn thận rút ra ngoài.

      Tô Hồng Tụ ôm bụng vịn giường, cố gắng nhịn những cơn co rút đau bụng truyền tới, đứt quãng : “Em. . . . . Có thể em muốn. . . . . Muốn sinh. . . . . .”


      Mạnh Tư Thành cả kinh, biết phải chuyện đùa, mặc dù sớm chuẩn bị kiến thức để làm cha, vì giờ phút này mà xem qua rất nhiều sách vở, nhưng khi gần đến thời diểm, nghĩ tới đây là kiện quan trọng liên hệ tới tương lai của mình với hai bảo bảo làm trở nên luống cuống. Hơn nữa trong lòng hết sức lo lắng có phải mới vừa rồi phen động tác kia của mình có thể thương tổn tới bảo bảo hay ?


      Mặt Tô Hồng Tụ cũng tái nhợt, nhưng nhìn Mạnh Tư Thành ràng là bởi vì là khẩn trương quá độ mà hoảng hồn, đành bất đắc dĩ ngẩng đầu, tay run run chỉ vào cửa : “Mau gọi mẹ. . . . .”

      Mạnh Tư Thành nhất thời phản ứng kịp, vội vàng nhảy xuống giường, tuỳ tiện mặc quần rồi chạy mở cửa, thậm chí quên giày, trực tiếp chạy ra phòng khách gọi mẹ vợ.

      Quả nhiên gừng càng già càng cay, mặc dù Mạnh Tư Thành là người chững chạc cỡ nào, gặp phải chuyện như vậy cũng bằng được mẹ vợ chưa từng thấy qua việc gì. giống với con rể hốt hoảng, mẹ Tô sau khi nghe được tin tức lại rất tỉnh táo, vừa an ủi Tô Hồng Tụ, vừa rất nhanh phân phó Mạnh Tư Thành loạt chuyện, ví dụ như vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện, cùng với dọn dẹp xong các loại vật dụng sớm chuẩn bị trước đó.


      Mạnh Tư Thành chuyện điện thoại xong, rốt cuộc người cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó cùng mẹ Tô cùng đỡ Tô Hồng Tụ xuống lầu.






      Tô Hồng Tụ ở bên trong ba giờ rồi, mà Mạnh Tư Thành ở ngoài phòng sinh lại lại biết bao nhiêu lần.


      Nhìn ít dụng cụ có máu ra, lại nhìn đèn sang trong phòng sinh, cơ hồ đây là thứ ngàn lần quay về phía mẹ Tô tìm kiếm bảo đảm: “ ấy thực có việc gì chứ?”

      Ngược lại mẹ Tô khá bình tĩnh, nhìn chút trong phòng sinh, an ủi con rể mình : “ có việc gì, con xem y tá phải có việc gì sao?”

      Mạnh Tư Thành cúi đầu, đúng vậy, nghe có chuyện gì, y tá có việc gì, thế nhưng bao lâu rồi, nghĩ đến trước đó xem qua các khoá trình, như cũ tâm loạn như ma. ở lúc ngẩng đầu lên, há miệng ra lần thứ ngàn lẻ lần muốn mẹ Tô xác nhận bảo đảm, sau lưng thanh ngọt ngào của y tá vang lên: “Chúc mừng! Là đôi long phượng thai, mẹ tròn con vuông.”


      Mạnh Tư Thành chợt quay người lại, nhìn thấy hai y tá, trong tay mỗi người ôm đứa bé, mặt có nhiều nếp nhăn, ngủ an tường.


      loại nên lời, mừng như điên, cũng dám tin xông lên đầu của .


      Vì vậy ở nơi này, thời khắc lịch sử đáng ghi nhớ cả đời, chờ đợi con của mình vừa ra đời ngay trước mắt, trước mặt mẹ vợ, Mạnh Tư Thành bỗng tối sầm mặt, ngã xuống đất ngất .



      Rất nhiều năm sau, Tô Hồng Tụ như cũ vẫn lấy chuyện này để cười nhạo Mạnh Tư Thành, mà Mạnh Tư Thành vào lúc này giận tái mặt, để cho dám trước mặt hai đứa nhóc sinh đôi đáng lung tung đùa cợt mình. Nhưng trở lại trong phòng, thời điểm chỉ có hai người, Mạnh Tư Thành cố ý vuốt ve Tô Hồng Tụ : “Em là muốn tìm phạt nha, thế nhưng lại những chuyện này cho bọn biết.”


      Tô Hồng Tụ nhíu mày cười: “Cho dù em , phải bọn sớm biết sao?”

      Mạnh Tư Thành hiểu được: “Ngoài em ra còn có ai dám ra?” Là mẹ vợ sao? Mạnh Tư Thành biết mẹ vợ phải là người hay buôn chuyện người khác, tự nhiên lấy chính chuyện của mình để cho bọn trẻ biết.

      Tô Hồng Tụ mím môi cười, ghe vào bên tai giọng phen. Sau đó Mạnh Tư Thành lung túng đến nỗi hai bên tai đều đỏ.





      PS:-( Lời tác giả) Cuối cùng là rỉ tai gì đây? cho mọi người biết, cũng cho mọi người biết. . . Ha ha, đấm đất cười 
      Minhang, Chrisdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :