Chương 67
Edit: tieu_hao
Beta: mc
"Cho nên làm phiền mẫu thân dùng từ cho tốt, tránh việc Bình An bị người thiên hạ bêu xấu, cũng cần làm cho Hầu gia sinh lòng ác cảm với Bình An hơn." Nét mặt Bình An vẫn giữ nụ cười nhạt như trước, nàng vén lại sợi tóc bên tai: "Kỳ thực có vài đạo lý mẫu thân chắc hiểu, tôn sùng và vinh quang mà mẫu thân mong muốn Tương gia thể nào mang đến cho người, chỉ Hầu phủ mới có thể. Hầu phủ phú quý mẫu thân phú quý, Hầu phủ vinh quang mẫu thân vinh quang. Thế nhưng nay Hầu phủ thiên sang bách khổng [1], thể chịu thêm đả kích nào nữa."
[1] thiên sang bách khổng: đầy khuyết điểm, nghiêm trọng (nguồn: tangthuvien)
Bình An thở dài, vành mắt phiếm hồng: "Chắc là mẫu thân biết, nhiều năm qua chinh chiến bên ngoài Hầu gia cũng chịu vô số vết thương, mỗi khi mưa to gió lớn thân thể xương cốt lại đau nhức. Chàng ngoại trừ bảo vệ an bình của quốc gia còn bảo vệ cả hưng vinh của gia tộc. Ta hy vọng cái nhà mà chàng đổi lấy bằng chiến đấu đẫm máu lại thành ra như thế! Có lẽ có ngày Hầu gia trách móc sở tác sở vi [2] này của ta hôm nay nhưng ta hối hận, ta làm gì được cho chàng, ta chỉ muốn dành cho chàng cái nhà bình yên, cái nhà chân chính."
[2] sở tác sở vi: hành động tùy tiện
Hai mắt Tô thái phu nhân trống rỗng, cười lạnh mấy tiếng: "Khi nào đưa bạc cho ta?"
"Người yên tâm, chỉ cần người nghĩ thông suốt, bạc có thể dâng lên bất cứ lúc nào." Bình An suy nghĩ chút rồi . "Nơi lưu đày của đại thiếu gia ta phái người sắp xếp rồi, ở đó tuy nghèo nàn nhưng có người chiếu cố cho nhất định có thể vượt qua, tốt xấu gì cũng có hi vọng."
Câu này chứa cả mềm lẫn cứng khiến Tô thái phu nhân hoàn toàn bại trận.
"Ta có thể lên thanh tu ở Lâm Vân Tự, nơi đó vốn là địa phương các quan thái thái an dưỡng tuổi già, lại là chùa Quý gia ngươi quyên tiền xây dựng, làm vậy chắc làm khó ngươi chứ?" Giọng lạnh đến mức đóng băng.
"Đó là tốt nhất, Bình An cảm ơn đại ân đại đức của mẫu thân." Bình An vẫn có chút ngờ khi Tô thái phu nhân muốn đến Lâm Vân Tự.
"Có điều Vân Hương phải ở được ở lại trong phủ, nó từ bé ở trong phủ, thể đến nơi khác càng thể theo ta tu hành. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vì nó mà tìm nhà chồng tốt, vậy cũng là chuyện cuối cùng mà di mẫu này có thể làm cho nó."
"Được." Bình An dứt khoát đồng ý, nàng vốn cũng nghĩ tới việc đuổi Chu Vân Hương .
Tô thái phu nhân thu dọn rất nhanh, chưa đến mấy ngày gói gém hành lý đến Lâm Vân Tự. Bên ngoài bà ta tuyên bố mình vất vả nhiều năm trong phủ, lao lực quá sức nên muốn lên chùa tĩnh dưỡng.
"Tiểu thư, người đưa cho bà ta hai vạn lượng bạc à?" Thúy Hồng thấy chẳng đáng, chép miệng: "Hai vạn lượng đó! Những việc trước đó chúng ta làm chẳng phải công cả sao?"
"Hai vạn lượng để mua an lòng. Ai cũng ngờ nhà mẹ đẻ bà ta xảy ra chuyện như thế, ngươi cho rằng cho dù bà ta đồng ý điều kiện của chúng ta, nếu mở miệng với Hầu gia, Hầu gia đưa ngân lượng cho bà ta?" Bình An mặt ủ mày chau, lấy tay che miệng ngáp.
"Ngược lại cũng đúng, nhưng mà tiểu thư, người vì sao cho biểu tiểu thư cùng thái phu nhân?" Thúy Hồng vẫn hết sức khó hiểu với điều này.
"Hầu gia đồng ý với việc ta ép buộc thái phu nhân dọn ra khỏi Hầu phủ, nhưng chàng cũng biết được sở tác sở vi của thái phu nhân. Nhưng trong mắt chàng những việc thái phu nhân làm có liên quan gì đến Chu Vân Hương, nếu ta đuổi Chu Vân Hương ra khỏi phủ, Hầu gia nhìn ta thế nào?" Mí mắt Bình An nặng nè, ngừng ngáp ngắn ngáp dài. "Em bảo nhà bếp chuẩn bị cho ta bánh táo, ta muốn ăn sau khi nghỉ trưa."
"Dạ." Thúy Hồng nghe lời xuống.
Bình An nhàng vuốt ve bụng, tính ra kinh nguyệt trễ nửa tháng, nếu Tô thái phu nhân rời khỏi phủ cũng nên mời đại phu đến bắt mạch. Nàng sợ nhất là Tô thái phu nhân lấy ly do nghi ngờ nàng có thai mà ở lại phủ, hoặc là nổi lên những phiền phức khác cho nên dù thân thể thoải mái cũng cố chịu mời đại phu.
Tết Đoan Ngọ ngày ấy, Tô Bá Hiên đúng lúc được nghỉ nửa ngày, bỏ công vụ lại vội vã chạy về nhà, đến thẳng hậu viện, vừa vào trong viện liền thấy Bình An mặc chiếc váy bằng lụa mỏng, khoác chiếc áo gấm bên ngoài cầm cây kéo cắt sửa cành lá ở bồn hoa.
"Tiểu nãi nãi của ta!" Tô Bá Hiên vừa vội vừa cẩn thận đến bên cạnh Bình An đoạt lấy cây kéo trong tay nàng. "Nàng ngồi trong phòng lại chạy ra ngoài viện cắt tỉa hoa làm gì? Ta nghe người có thai thể đụng chạm vào mấy thứ dao kéo này đâu."
Bình An nhìn Tô Bá Hiên mồ hôi rịn đầy đầu, nhịn được cười: "Thiếp còn nghe người có thai nên hoạt động nhiều, phơi nắng nhiều nữa đó. Thê tử nhà bình thường trước khi sinh cũng còn làm việc được mà."
Tô Bá Hiên nhíu nhíu mày, giả vờ trầm tư : "Vậy bằng đưa Thái phu nhân về , bà ấy có kinh nghiệm mới có thể chăm sóc cho nàng."
"Tự thiếp chăm sóc cho mình." Bình An có chút nóng nảy. "Cùng lắm về sau thiếp sờ vào dao kéo nữa, còn có Lâm ma ma, sau này bà ấy gì thiếp đều nghe hết." xong phát Tô Bá Hiên lén cười trộm mới biết mình mắc mưu liền liếc trắng .
"Vậy là đúng, Lâm ma ma là lão nhân trong cung, từng chăm sóc phi tần mang thai, cuối cùng mẫu tử đều bình an. Nàng phải nghe bà ấy, bà ấy , ba tháng đầu rất quan trọng, nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng."
Bình An cười cười: "Vâng vâng vâng, đều nghe lời bà ấy."
Đến tháng sáu, khí trời khô nóng, Bình An vốn có thể chất tốt cũng
Chịu nổi, bắt đầu nôn nghén, cả ngày ăn được gì, ngủ cũng ngon, người cũng gầy khiến Tô Bá Hiên lo lắng. Cũng may Lâm ma ma , tình huống như thế là thường, đến tháng bảy có chuyển biến tốt, bảo phải lo lắng quá.
Ngược lại là Bình An, sau khi mang thai tâm tình thay đổi rất lớn, cứ cho là có người thầm động tay động chân sau lưng, để Thúy Hồng kiểm tra chặt chẽ sinh hoạt hàng ngày của mình, ngay cả nước rửa mặt cũng phải kiểm tra cẩn thận. Còn Thẩm di nương và Chu Văn Hương nàng có thể gặp gặp. Tình huống như vậy kéo dài đến tháng bảy lại chuyển biến tốt như lời Lâm ma ma, ngược lại càng nghiêm trọng. Đại phu cũng ra được nguyên nhân, chỉ thể chất mỗi người khác nhau, phản ứng hoài thai ban đầu cũng giống nhau.
Khuôn mặt Bình An trở nên tiều tụy, mắt hõm vào, ăn cái gì cũng nôn, cách nào ăn được, ngay cả uống nước cũng nôn. Đến khi nàng tưởng mình sắp chết rồi, Quý phu nhân đến đón nàng về Quý phủ, tất cả quần áo đồ trang sức thức ăn thuốc thang mang gì theo cả, về tới Quý phủ tất cả đều dùng vật dụng của Quý gia, mang bất cứ đồ gì ở Hầu phủ theo, ngay cả Trương Húc ở lại Hầu phủ cũng được về.
Nhắc tới cũng kỳ, về nhà hai ba ngày, Bình An liền có thể ăn được chút cháo trắng, đến bảy tám ngày sau có thể ăn uống bình thường, tình huống nôn ọe cũng khá hơn. Trái tim Tô Bá Hiên cũng được thả lỏng, nhiều ngày qua mỗi khi tan triều là đến Quý phủ, thấy Bình An sau khi về nhà mẹ đẻ tình huống chuyển biến tốt cũng định đón nàng về Hầu phủ nữa, để nàng an tâm ở lại Hầu phủ an dưỡng.
Vốn thể chất của Bình An tốt, dưới chăm sóc của Quý phu nhân và Tú Bình khôi phục rất nhanh, sắc mặt lâu sau hồng nhuận khỏe mạnh như thường.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, Thúy Hồng lặng lẽ trở về Quý phủ, cầm bọc gì đó vào phòng Bình An.
“Sao rồi? Điều tra ra chưa?” Bình An vừa thấy túi đồ trong tay Thúy Hồng, trong lòng khỏi phát lạnh.
Thúy Hồng gật đầu, trầm giọng : “Thứ bột này trong quần áo của em. Đại phu liều lượng vừa phải, chỉ khiến người ta nóng nảy ăn ngon miệng.”
“Vậy là đủ rồi.” Bình An nhíu mày. “Đối với người có thai, ăn ngủ đêm đủ trí mạng rồi, huống chi tính toán của nàng ta cũng phải như thế.”
Tô Bá Hiên tuy ngày nào cũng đến thăm Bình An nhưng ở Quý phủ cuối cùng cũng bất tiện, cho nên thấy tình huống Bình An chuyển biến tốt rồi đổi thành mỗi ngày tan triều đến cùng Bình An dùng bữa, dùng xong bữa lại lên xe về Hầu phủ. Bình An thương lại lại mệt mỏi, bảo cần ngày nào cũng qua đây với nàng. Nhưng Tô Bá Hiên vẫn kiên trì, ngày nào cũng sang thăm nàng, ngay cả Quý Hoài Trung và Quý phu nhân cũng cảm thán săn sóc chu đáo của con rể.
“Sau khi Hầu gia về đến thu phòng hay là về phòng nghỉ ngơi?” Bình An hỏi Thúy Hồng.
“Đến thư phòng ạ.”
“Có phải ngày nào nàng ta cũng đến thư phòng thăm Hầu gia?” Bình An cười lạnh.
“Đúng vậy. Thông thường đưa trà sâm hoặc tổ yến đến cho Hầu gia.”
“Vậy Hầu gia có dùng ?”
Thúy Hồng lắc đầu: “Ngoài thư phòng đều có người làm nhiệm vụ, em căn dặn bọn họ, trừ phi là em, những người khác đưa gì đều được phép mang vào.”
Bình An gật đầu, mấy câu bên tai Thúy Hồng.
Đêm nay Tô Bá Hiên theo thường lệ đến Quý phủ, vừa gặp Cảnh Ninh từ sơn trang xuống, quấy lấy Tô Bá Hiên muốn chơi đùa với , ngày thường Bình An rất thương đứa cháu này, ngay cả Tô Bá Hiên cũng cực kỳ sủng ái. Hai người ở chung vui đùa, thấy Cảnh Ninh ngủ rồi Tô Bá Hiên mới về. Lúc này trời rất khuya, Bình An muốn Tô Bá Hiên ngủ lại Quý phủ nhưng phải về xử lý công văn để mai đưa lên triều. đường về lại gặp vấn đề trì hoãn thời gian nên khi về đến nhà rất khuya. dám trì hoãn, thẳng đến thư phòng. Cửa thư phòng khép chặt, trong phòng có ánh đèn nhưng nhờ có ánh trăng nên cũng quá tối. Tô Bá Hiên đẩy cửa vào, vừa mới thắp nến nghe được tiếng kinh hô của nữ tử.
quay lại nhìn, chiếc giường dùng để nghỉ ngơi ở góc có đôi nam nữ quần áo xốc xếch, hiển nhiên là vừa mới làm chuyện cẩu thả, lại cảm thấy nữ tử kia có vài phần quen mắt, chợt nghe nàng ta “A!” tiếng rồi ngất .
Chu Vân Hương vì những ngày an nhàn sắp tới của mình ngừng mong đợi ngày này, di mẫu sống khổ sở ở chùa miễu cũng mong chờ ngày này. Nàng dồn hết tâm tư đuổi Bình An cũng vì ngày này. Thế nhưng Thúy Hồng lại vẫn còn ở Hầu phủ, nàng quá nhiều chuyện, dùng đủ cách ngăn cản nàng ta gặp Hầu gia, cũng chỉ có buổi tối ở thư phòng, nàng nhất định phải nắm bắt cơ hội này.
Nha đầu Thúy Hồng kia cũng phải bách độc bất xâm, tỷ như gói thuốc xổ có thể khiến nàng xuống giường được, còn mất tên gác đêm càng dễ đuổi. Tùy tiện tìm cái có nào đó có thể đưa chúng . Nàng bê bát cháo tổ yến tỉ mỉ chế biến vào phòng, trong phòng có đèn, Hầu gia hình như ngủ gục bàn sách.
Chu Vân Hương ổn định tâm thần, hết sức dịu dàng gọi tiếng: “Hầu gia.”
Thấy khẽ di động, ngẩng đầu lên, nàng đưa bát cháo tổ yến qua: “Đêm khuya, chắc Hầu gia vất vả lâu vậy đói bụng, Vân Nhi chuẩn bị cháo tổ yến cho huynh, dùng chút .” Lúc này nàng muốn đốt nến, ánh trăng mơ màng tiến vào càng có thể xúc tiến tình dục của con người.
Có thể thực đói, cầm lấy bát cháo tổ yến ăn mấy hớp hết. Trái tim Chu Vân Hương thả lỏng, tiếp đó nàng ta bắt đầu đỏ mắt, trái tim vừa mới buông lỏng nhảy thình thịch bởi vì nàng ta biết phía sau xảy ra chuyện gì.
Đợi lúc, bắt đầu cởi áo ngoài, ngừng phe phẩy quạt.
“Hầu gia.” Chu Vân Hương đưa người lại gần, làn sóng nhiệt tỏa ra từ người . “Để Vân Nhi lau mồ hôi cho huynh.” Nàng ta lấy khăn tay thơm lau trán liền bị bắt tay, kéo vào trong ngực.
Chu Vân Hương còn cách lớp y sam bị hơi nóng tỏa ra khiến toàn thân nóng lên, bên tai vang lên tiếng thở hổn hển của , toàn thân nàng ta như nhũn ra. Người trước mặt hoàn toàn mất khống chế, hai tay an phận đưa vào bên trong.
Đầu óc Chu Vân Hương tê dại, trong lòng vừa mừng vừa sợ, người xụi lơ trong ngực ... Trong trí nhớ của nàng ta ngoại trừ thân thể nóng rực chính là đau đớn sắc bén, kèm theo đó là thỏa mãn và vui mừng gì sánh được.
Nhưng tất cả đều vỡ nát khi nến được thắp lên, nàng ta cực kì tức giận ai đó xông vào thế giới của bọn họ, tới khi nàng theo ánh nến quan sát người nọ mới phát giác người đứng đó là Tô Bá Hiên, chỉ biết nghẹn họng trân trối. Chờ , đứng đó là Tô Bá Hiên, vậy người giường là ai? Nàng ta thất kinh, quay đầu nhìn lại, người nọ đúng là Trần thiếu gia nhà cách vách, sao lại là ta? Chu Vân Hương vừa vội vừa thẹn vừa giận, nhất thời tiếp thu được mà ngất .
Chương 68: Kết thúc
Edit: tieu_hao
beta: mc
Tổ tiên Trần gia từng xuất Trạng nguyên, hai Đại tướng quân và Bá tước. Nhưng đến thế hệ này xuống dốc, chỉ có được Tiến sĩ, trông coi cơ nghiệp tổ tiên. Mãi cho đến năm trước, Trần lão gia đậu Tiến sĩ tốn nửa gia tài nhờ quan hệ rốt cuộc lấy được chức kinh quan thất phẩm, đưa cả nhà lên kinh thành.
Khi đó Lưu viên ngoại lang [1] bên cạnh Tô phủ vừa lúc cáo lão hồi hương, cả tòa nhà lớn bỏ , Trần gia liền mua lại, trở thành láng giềng với Hầu phủ, tự nhiên phải tạo mối quan hệ tốt với Hầu phủ. Tô thái phu nhân lúc ấy còn thèm nhìn Trần gia vào mắt, Trần phu nhân mấy lần tới cửa bái phỏng đều bị bà ta uyển chuyển cự tuyệt. Nhưng mà thiếu gia nhà họ Trần vô tình lại quen với Tô Bá Xông, hai tên bất học vô thuật [2] nhanh chóng quen thuộc. Thiếu gia nhà họ Trần cũng vì quan hệ với Tô Bá Xông nên thường tới Hầu phủ làm khách, lại với nhau nên cũng biết Chu Vân Hương. Mới lần đầu gặp gỡ, thiếu gia nhà họ Trần si mê biểu muội Tô gia như thiên tiên kia, tiếc rằng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cũng tự biết mình với nổi Chu Vân Hương, lại được biết Tô Bá Xông vẫn luôn có tình cảm với nàng ta nên chôn giấu tình cảm sâu trong lòng.
[1] lang: chức quan thời xưa
[2] bất học vô thuật: dốt nát, kém cỏi
Lão gia nhà họ Trần cũng biết có phải nhờ tổ tiên tích đức hay mà từ sau khi vào kinh đường làm quan tấn tới, từ tiểu quan thất phẩm tiến đến Đô sát viện lục phẩm, chức quan tuy lớn nhưng lại có ảnh hưởng lớn, việc qua lại với quan viên lớn cũng nhiều hơn. Thiếu gia nhà họ Trần theo đó mà nở mày nở mặt, cảm thấy cha mình nhất định chắc chắn được chọn làm Ngự sử Đô sát viện, sợ rằng đến lúc đó người đến nịnh bợ mình càng nhiều. Lúc này vừa hay Tô Bá Xông Bình Ba, chút tâm tư đối với Chu Vân Hương lại dậy sóng, quấn quýt bám dính mẫu thân đòi sai người tới cửa cầu hôn, tất nhiên là thành công. Khi đó Tô thái phu nhân còn tính toán gả Chu Vân Hương cho Tô Bá Hiên để mình có thể xoay người lật thế cờ.
Thứ gì càng cầu được càng nhớ nhung, thiếu gia nhà họ Trần ngày nhớ đêm mong Chu Vân Hương, thiếu chút nữa mắc bệnh tương tư. Bây giờ lại có người đưa ra chủ ý cho , phu nhân Hầu gia mang thai về nhà mẹ đẻ, Hầu gia vì theo nàng cũng ít khi quay về Hầu phủ, biểu tiểu thư ở trong phủ cả ngày buồn chán, mỗi đêm đều đến thư phòng dạo, nếu thừa dịp ai chú ý trà trộn vào Hầu phủ, nhất định có thể gặp gỡ Chu Vân Hương ở thư phòng.
Nỗi nhớ dày vò, quả nhiên thiếu gia nhà họ Trần tìm cách xâm nhập Hầu phủ đến thư phòng chờ Chu Vân Hương. Tuy cũng nghi ngờ Hầu phủ luôn canh phòng nghiêm ngặt vì sao lại dễ dàng lẻn vào như vậy, lại nghi hoặc vì sao ngay cả người gác đêm ở thư phòng cũng có nhưng khi thấy Chu Vân Hương bê cái khay xuất ở thư phòng, nghĩ ngợi gì nữa, như lọt vào trong sương mù ăn bát cháo tổ yến kia, lại rơi vào trong sương mù lên giường với Chu Vân Hương.
Sau khi mọi chuyện xảy ra, Tô Bá Hiên khá tức giận, đứa con của quan viên lục phẩm lại để ý đến lễ nghi liêm sỉ lén lút lẻn vào trong phủ người khác còn to gan lớn mật làm ra chuyện như thế, nếu phải bận tâm đến mặt mũi Chu Vân Hương, lập tức báo quan bắt thiếu gia nhà họ Trần lại, xử ta trọng hình. Trần gia nhận được tin, Nhị lão gia chạy tới, cũng biết việc này nên lộ ra ngoài ánh sáng, lại dám đắc tội Hầu gia, ít lời nhã nhặn khép nép, hứa hẹn phụ trách tới cùng việc này. Biện pháp duy nhất để phụ trách chuyện này chính là cưới Chu Vân Hương.
Tô Bá Hiên tạm thời cũng làm chủ được, Chu Vân Hương lại bất tỉnh, đành phải để Nhị lão nhà họ Trần đưa thiếu gia nhà họ về trước, cũng tuyên bố tuyệt đối để yên chuyện này. Đến ngày thứ hai Chu Vân Hương tỉnh lại, biết chuyện tối qua cũng phải nằm mơ, nhất thời xấu hổ giận dữ, tìm cây bạch lăng muốn tự kết liễu, may mà Tô Bá Hiên phái người trông coi nàng ta mới để nàng ta thực được.
Tô Bá Hiên biết được nàng ta tỉnh lại liền chạy tới khuyên nhủ: "Trong lòng muội nghĩ thế nào ra, đừng kìm nén. Nếu muốn tiểu tử kia chịu trừng phạt, ta lập tức sai người bắt lại giải đến nha môn, nghiêm trị tha. Nếu muội có tình ý với , ta coi muội như thân muội muội phong quang gả muội đến Trần gia, từ nay về sau Trần gia nếu dám phải với muội, ta làm chủ cho muội." Xảy ra chuyện này, Tô Bá Hiên cũng cho rằng thiếu gia nhà họ Trần cưỡng bách, căn cứ vào
Tình huống lúc đó mà xem, Chu Vân Hương cũng là cam tâm tình nguyện, bởi vì cách thư phòng xa có người canh gác, bọn họ tỏ ý lúc đó cũng nghe được tiếng kêu cứu. Mà bên trong cũng có dấu vết đánh nhau hay vùng vẫy gì, khả năng duy nhất chính là thiếu gia nhà họ Trần hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Chu Vân Hương bản tính đơn thuần.
Chu Vân Hương có khổ mà ra được, chỉ biết buồn bực khóc lóc trận trong chăn. Cuối cùng buộc lòng phải gật đầu đồng ý gả đến Trần gia, nàng còn có biện pháp gì, chẳng lẽ đúng là xong hết mọi chuyện, Trần gia dẫu gì cũng là gia đình quan lại, qua đó cũng là vợ cả của con trai trưởng, dù thế nào cũng tốt hơn là chùa trông đèn thắp nhanh.
Trần gia ngược lại cũng dễ chịu, sợ việc này lộ ra tổn hại đến danh dự, lập tức chuẩn bị sính lễ chọn ngày hoàng đạo cưới Chu Vân Hương. Vốn là chuyện vui nhưng Chu Vân Hương thủy chung có oán hận với Tô Bá Hiên và Bình An, cảm giác mình và di mẫu đến bước này đều do bọn họ làm hại, ở bên tai thiếu gia nhà họ Trần ít chuyện mình phải chịu ủy khuất ở Tô gia, còn vô tình hay cố ý cửa hàng Tô gia ở Giang Châu chẳng những tranh lợi với dân mà còn lăng nhục thương gia. Thiếu gia nhà họ Trần lại đem chuyện cho Trần lão gia làm chức quan ở Đô sát viện, bảo ông ta liên hợp với Ngự sử vạch tội Tô Bá Hiên, đến lúc đó lập công, chừng Hoàng thượng trực tiếp đề bạt ông ta làm Ngự sử đại phu. Trần lão gia mấy năm này xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ thái độ khôn khéo cũng giỏi về việc nắm lấy thời cơ, nếu chuyện là , ông ta ngại vì việc nước quên tình nhà, lập tức phái người điều tra. Lần điều tra này, ông ta đúng là nắm giữ được ít chứng cứ, cầm mấy chứng cứ đó tìm Ngự sử đại nhân, bảo ông ta ghi tấu sớ buộc tội Tô Bá Hiên.
Hoàng thượng nhận được tấu sớ rồi kiểm chứng, sau đó phạt Tô Bá Hiên nửa năm bổng lộc răn đe. Chẳng qua người bên phủ Nội vụ phủ lại bắt bí, cho thấy Tô Hầu phủ có sai, cho nên mọi người trong lòng đều hiểu Hoàng thượng bao che khuyết điểm thế nào.
Ngược lại lão gia nhà họ Trần bị người ta tố giác ông ta nhận hối lộ, bị cách chức khỏi Đô sát viện. Nhắc tới ông ta cũng oan, tuy ông ta thường hay qua lại nhưng còn chưa đến mức vì lợi mà đánh mất chức quan. Đây đều là do Chu Vân Hương ban tặng. Chu Vân Hương vừa mới lên làm thiếu nãi nãi nhà họ Trần bất mãn, sau này theo Trần phu nhân tham gia mấy đợt yến hội, làm quen với thái thái quan viên bất nhập lưu, bị mấy người đó nịnh bợ ton hót, cơn bực bội trong lòng mới giảm bớt. Thêm nữa bản thân nàng ta cũng có chút tài hoa tên tuổi, cho nên cũng làm người khác chú ý, tự nhiên thu nhận được số lễ vật mà các thái thái đưa tới. viên dạ minh châu từ Tây Vực có giá trị liên thành khi còn ở Hầu phủ Chu Vân Hương chưa thấy qua, cho nên có người tặng nàng ta đương nhiên nhận, cũng lưu tâm. Thế nhưng người tặng quà phải bởi vì Chu Vân Hương thích mà tặng nàng ta dạ minh châu, tất nhiên là muốn cầu cạnh Trần lão gia, hơn nữa còn ném vào toàn bộ gia sản mới đổi được hạt châu kia, nhưng lâu sau đó lại là bánh bao thịt ném cho chó, đá chìm đáy biển, lễ tặng mà việc chưa hoàn thành, trong cơn tức giận đem chuyện đó bẩm báo lên nha môn.
Sau khi Trần lão gia bị cách chức, trong lòng như có lửa, cả ngày mượn rượu giải sầu, thêm khúc mắc khó giải, lần sau khi say rượu cuối cùng trúng gió nên thể xuống giường được nữa, là nhà dột gặp mưa đêm, nhà họ Trần vốn nở mày nở mặt trong đêm bị đánh trở về nguyên trạng, Trần phu nhân đem mọi tội lỗi đổ lên người Chu Vân Hương, cho rằng vì nàng ta qua cửa mới khắc cái nhà này. Nếu phải trước đó chính nàng ta xúi giục, Trần lão gia cũng cáo trạng Tô Bá Hiên, cáo trạng Tô Bá Hiên khi xảy ra chuyện có thể được Tô Bá Hiên tương trợ chừng rơi vào kết cục bị cách chức, thêm vào đó mọi chuyện là di Chu Vân Hương gây ra, nàng ta thu nhận viên dạ minh châu hay thu rồi với bà bà (mẹ chồng) này tiếng rơi vào tình cảnh này.
Trần phu nhân oán hận Chu Vân Hương nhưng phía sau Chu Vân Hương lại có chỗ dựa là Hầu phủ, bên ngoài dám làm gì nàng ta thầm đưa người vào phòng con trai mình. Hôm nay là nha hoàn ngày mai là chất nữ, thiếu gia nhà họ Trần có tình cảm nồng nàn với Chu Vân Hương cũng địch được người mà mẫu thân đưa đến, chưa đến mấy ngày thân thiết với nha hoàn thông phòng xinh đẹp, lạnh nhạt với Chu Vân Hương. Chu Vân Hương cũng dùng nhiều thủ đoạn chèn ép người trong phòng Trần thiếu gia, càng như vậy càng khiến thiếu gia nhà họ Trần chán ghét nàng ta, càng về sau thèm trở về phòng, đến ở phòng vị di nương, điều này Trần phu nhân hết sức tán thành.
Bừng tỉnh cái đến cuối năm, Bình An từ Quý phủ trở về Hầu phủ, ở trong phủ yên tâm chờ sinh. Lúc này Tô Bá Xông Bình Ba về, ngoài trừ mang ít vải vóc tơ lụa ra, điều làm người ta bất ngờ là cũng dẫn cả Triệu nương về, xem ra hai người rất tình đầu ý hợp. Tô Bá Xông lịch luyện ở Bình Ba hơn nửa năm thành thục ổn trọng hơn trước, trước khi hồi phủ đến Lâm Vân Tự thăm Tô thái phu nhân nhưng cũng như Tô thái phu nhân mong đợi là đưa bà ta về Hầu phủ mà chỉ tặng ít vàng bạc châu báu làm lễ mừng năm mới.
“Tiểu thư, đồ tết bên Tây Thuận, Ý Đức, Cổ Xương đến rồi, thu hoạch năm nay rất đáng mừng!” Thúy Hồng cầm sổ sách nhất nhất báo cáo lại với Bình An, hé môi cười: “Bên nội vụ phủ cũng đưa quà mừng năm mới đến, còn khoản bạc là tiền lời, hì hì, còn có tiền lời nữa. Làm việc với phủ nội vụ đúng là tốt. Phải rồi, Bá Xông thiếu gia từ Bình Ba mang sổ sách về cũng giao nộp đủ, người cũng biết Triệu nương kia lợi hại thế nào đâu, chỉ liếc mắt cái ra được vấn đề trong sổ sách của chúng ta, lúc chiều giúp chúng ta chỉnh lý lại rồi.”
Bình An ưỡn lưng tựa lên ghế, nhìn sổ sách, cười : “Coi như bù đắp lại số nợ, còn nhiều thêm tám ngàn lượng, cứ như vậy đến mấy năm nhà chúng ta rất giàu có.”
“Phu nhân...... Phu nhân...” chuyện có tiểu nha hoàn vội vã chạy tới. “Người mau xem, thiếu phu nhân sát vách chạy tới náo loạn.”
Hai người sửng sốt, Thúy Hồng mặt lạnh : “ đúng là được yên, tiểu thư, người đừng , để nô tỳ xem ầm ĩ chuyện gì.”
“Ta xem thế nào.” Bình An cảm thấy ngồi lâu cũng nên hoạt động gân cốt chút, trong phủ nhiều người cũng sợ Chu Vân Hương làm loạn.
Hai người vừa ra đại sảnh nghe được tiếng Tô Bá Xông: “Trần thiếu phu nhân, để ta cho người tiễn ngươi về Trần phủ.”
Chu Vân Hương mặc váy áo cũ tóc tai tán loạn lôi kéo ống tay áo Tô Bá Xông: “Xông biểu ca, muội là Vân Hương đây, muội phải thiếu phu nhân gì cả, huynh phải thích muội nhất sao? Huynh muốn lấy muội mà.”
Tô Bá Xông lúng túng né tránh Chu Vân Hương, thấy bộ dạng như thế của nàng ta có chút đành lòng: “Ngươi có phải là bị bệnh hay ? Hay là ta cho người đưa ngươi về rồi mời đại phu đến xem cho ngươi.”
“Ta về đâu nữa, nơi này chính là của ta, ta là Tô phu nhân.” Chu Vân Hương cười với Tô Bá Xông, gương mặt khô vàng còn vẻ rực rỡ trước kia. “Tướng công, chàng quên rồi à, Hoàng thượng đáp ứng, đứa con đầu lòng của chúng ta là Thế tử, sau này có thể tập thừa tước vị.”
“Ngươi nhăng cuội gì đó?” Tô Bá Xông phát Chu Vân Hương có gì đó ổn.
“Ta có bậy.” Chu Vân Hương có chút nóng nảy. “Ca ca chàng chết trận, có con, Hoàng thượng thương cảm Tô gia, đáp ứng cho đứa con đầu lòng của chàng được lập tước mà. A, đúng rồi, có phải chàng sợ Quý Bình An sinh con đoạt tước vị của con chúng ta , phải lo đâu, nàng ta chết cháy rồi, nàng ta bị đốt chết rồi...”
Những người khác nghe lời của Chu Vân Hương đều cho rằng nàng ta bị điên, chỉ có sắc mặt Bình An là trắng bệch. Điều Chu Vân Hương phải là những việc xảy ra trong kiếp trước của nàng hay sao? Đúng lúc này có người báo lại rằng Trần gia phu nhân tới.
Trần phu nhân cũng nhiều lời, Chu Vân Hương nay đẽ bệnh đâu với đâu, thường xuyên hò hét làm loạn, Trần gia lại chuẩn bị về quê, sợ bệnh tình của nàng thích hợp để xa, giờ nàng ta tất nhiên chỉ nhận thức Tô gia, vậy mời Tô gia thay mặt chăm sóc. xong quay người thẳng. Nghĩ đến cũng đúng, nhà ai lại muốn lấy người điên về làm dâu chứ, huống hồ còn là bà điên mang đến vận rủi.
“Đại tẩu, tình huống của Vân Hương như vậy, chúng ta thể mặc kệ nàng ta.” Tô Bá Xông cho cùng vẫn còn tình trạng bây giờ của nàng ta mà bảo mặc kệ, làm được.
“Xông ca.” Triệu nương đợi Bình An lên tiếng giọng : “Phu nhân sắp sinh, tình huống trước mắt Trần thiếu phu nhân ở đây sợ hợp, nếu làm bị thương phu nhân hay đứa bé trong bụng phu nhân tốt.” Quan trọng nhất là sau khi đứa bé sinh ra bên cạnh lại có bà điên bảo sao người ta yên tâm nổi.
Tô Bá Xông cảm thấy Triệu nương sai, nhất thời khó xử nhìn về phía Bình An.
“ bằng trước tiên đưa nàng ta đến An Đồng Biệt Viện , phái người qua đó để ý, cũng đến nỗi thua thiệt nàng ta.” Bình An suy nghĩ chút .
Chu Vân Hương nghe đến An Đồng Biệt Viện liền quay lại đón nhận ánh mắt Bình An, : “ ràng chính là ngươi đến An Đồng Biệt Viện mà phải ta, phải ta , là ngươi , ngươi An Đồng Biệt Viện...”
Hạ nhân nghe, muốn đưa Chu Vân Hương .
Chu Vân Hương còn ngừng nhắc mãi: “Các ngươi lầm rồi, phải ta, là nàng, nàng mới An Đồng Biệt Viện, ta là Tô phu nhân, nơi này do ta quyết định...” hồi lại nghe nàng ta đòi gặp Tô thái phu nhân. “ với di mẫu, kế hoạch của chúng ta thành công rồi, Quý Bình An chết cháy rồi.”
Thấy Chu Vân Hương bị người ta mang , Bình An mới lấy lại tinh thần, nhìn trước mắt, chân đến vậy, cảm nhận chuyển động trong bụng khiến nàng phải hít sâu. Đến tối Tô Bá Hiên quay về nghe xong chuyện cũng chỉ thản nhiên : Để nàng ta ở An Đồng Biệt Viện tĩnh dưỡng .
Qua năm mới rất náo nhiệt, Tô phủ giăng đèn kết hoa, vì Bình An đến thời kỳ đặc biệt, Quý phu nhân lo lắng tới từ sớm giúp nàng chuẩn bị, đương gia chủ mẫu đều tới, những người khác của Quý gia cũng được theo đến Tô gia, Cảnh Ninh rất vui mừng, hôm nay bé vui vẻ chạy quanh sân, cả ngày quấn quýt Tô Bá Hiên bảo kể chuyện. Nhưng nhìn thấy Bình An lại trở nên cực kỳ cẩn thận, hỏi cậu bé vì sao, cậu bé là sợ gây ầm ĩ với tiểu đệ đệ trong bụng làm mọi người cười hớn hở.
Đến mười lăm tháng tết Nguyên Tiêu, Bình An bắt đầu chuyển dạ, do ngày thường nàng thích luyện roi cửu tiết, cơ thể mạnh khỏe, sinh con cũng đau đớn nhiều, chỉ đêm sinh con thuận lợi, quả nhiên bị Cảnh Ninh đoán trúng, là đệ đệ.
Tô Bá Hiên tự nhiên vui vẻ có gì sánh được, đến khi Cảnh Ninh đến bên hỏi : Đệ đệ tên là gì, mới bế Cảnh Ninh lên, cao hứng : “Binh lính tướng sĩ năm này qua tháng khác chờ đợi trở về của ta như ngọn đèn thắp sáng trong đêm. Hãy gọi là Phục Sinh”
---------------Hết--------------------
Last edited by a moderator: 15/10/15