Chương 1.1"Công Tôn tiểu thư, người đừng khóc nữa." Lí ma ma đầu cài hoa hồng an ủi. "Ta đâu chỉ muốn khóc thôi, ta muốn chết đây!" Thân thể Công Tôn Tuyết run rẩy, than thở khóc lóc. " thôi, lỡ như để người ta nghe thấy, có thể nguy đấy." Lí ma ma giọng, ám chỉ tai vách mạch rừng. "Tốt nhất để người ta nghe thấy, đao chém lên cổ ta cho rồi." Công Tôn Tuyết khóc khàn cả giọng, quyết tâm tìm chết thay đổi. "Giữ lại rừng xanh, sợ gì có củi đốt." Lí ma ma xuất khẩu thành thơ, lời khuyên giải. Công Tôn Tuyết nghẹn ngào than thở. "Nếu phải bà vú bị bắt làm con tin, ta sớm cắn lưỡi tự sát." Lí ma ma đành lòng thấy nàng xem thường mạng sống của mình, trong đầu đột nhiên có ánh sáng lóe lên. "Muốn có ngày chạy thoát, cũng phải có cách." "Lí ma ma, bà có cách gì hay?" Trong mắt Công Tôn Tuyết giống như bầu trời bị mây đen che khuất, lộ ra tia sáng. Dọc đường trèo đèo lội suối, xóc nảy lắc lư, vốn giống đường về phía nam, nàng phát khác thường, xốc khăn trùm đầu lên, vén cao màn trúc, lại nhìn thấy vùng hoang dã xa lạ, cảm thấy sợ hãi, lập tức lại thấy bà vú bị trói tay trói chân, trong lòng lại sợ hãi thôi, cả người liền rơi vào hốt hoảng, biết nên làm thế nào cho đúng. Biết mình rơi vào miệng hổ, nàng muốn chết cho xong, nhưng nàng có nhiều ràng buộc lắm, nghĩ đến cha mẹ chỉ có hòn ngọc quý tay là nàng, lại nghĩ đến bà vú vì nàng mà gặp nạn chịu khổ, khiến nàng chần chừ thể hạ quyết tâm được. Cho đến khi kiệu qua được nâng vào ác bá trại, nhìn thấy tên trại nàng mới biết mình từ nay về sau sống bằng chết... Từ miệng Lí ma ma biết được, người bắt nàng tên là Tần Kiếm Phi, là trại chủ ác bá trại, mục đích là muốn cưới nàng làm vợ. Nghĩ đến tên Tần Kiếm Phi mặt đầy râu ria đen thui, khiến người khác buồn nôn, đến bây giờ nàng còn muốn nôn đó, nàng chết cũng muốn làm trại chủ phu nhân. Còn về mắt mũi, thậm chí dáng người, nàng vốn lười liếc mắt thêm cái, nàng chỉ nhớ lúc bị bắt bái thiên địa, nàng khiến khăn trùm đầu rơi xuống đất, chịu bái đường, còn chưa kịp chỉ trích biết xấu hổ, tiếng vỗ tay từ bốn phương tám hướng vang tới như sấm, nháy mắt bao phủ cả phẫn nộ của nàng. Chúc mừng trại chủ! Chúc mừng trại chủ! --- trong tai nàng ngừng ù ù tiếng hô vang vọng. ngây ra như phỗng, nàng được Lí ma ma nửa đẩy nửa kéo vào tân phòng, im lặng ngồi đợi. Ngay từ đầu, nàng đối với Lí ma ma có địch ý, vì trực giác của nàng thấy ở ác bá trại có ai tốt cả! Nhưng giọng của Lí ma ma mềm mại, khéo léo, mang thiện ý, dần dần xóa tan địch ý và sầu bi của nàng, cũng nghe Lí ma ma rủ rỉ kể lại chuyện của bà... Vì phu quân mất trong chiến loạn, Lí ma ma đành phải ấm ức mang đứa con mới mười tuổi tị nạn khắp nơi, cũng cẩn thận lỡ chân vào ác bá trại. Lúc đó dưỡng phụ của trại chủ tại còn là trại chủ, lấy việc đánh cướp thương đội qua đường mà sống, việc này tuy quang minh chính đại, nhưng vẫn có thể xem như là nam tử hán, chẳng những gây khó xử mẹ con bọn họ, còn cho bọn họ nhà cửa và ổ gà, che chở an toàn cho bọn họ. Cả ác bá trại ra cũng hung ác như tên trại, nơi này tất cả đều là những người số khổ chịu đủ khói lửa chiến tranh lan đến, trôi dạt khắp nơi; có người xa ngàn dặm đến gia nhập, có người giống Lí ma ma lỡ chân bước vào, cuối cùng đều ở dưới bảo vệ của hai trại chủ võ nghệ cao siêu, ở đây bám rễ sinh sống, rời xa thế cục hỗn loạn bên ngoài. Nhưng Công Tôn Tuyết chịu nhân nhượng để tốt đẹp, nàng toàn tâm toàn ý muốn về bên tài tử. Tài tử là người thế nào? Trong suy nghĩ của nàng, đầu bị nấm còn tốt hơn tên râu ria đó! Như ý lang quân trong cảm nhận của nàng phải là tài tử ôn văn nho nhã, phải đầu đảng thổ phỉ giết người chớp mắt. tại cho dù tài tử tới hùng cứu mỹ nhân, e rằng tới muộn rồi... đám mây buồn rầu bao phủ tâm nhi. " ra, trại chủ là người tốt ---" "Ta hận ! Ta chán ghét !" Lí ma ma còn chưa xong, bị Công Tôn Tuyết tức tối ngắt lời. Lí ma ma ra dấu để nàng hít sâu. "Người đừng kích động, trước hết nghe ta hết ." "Mặc kệ bà muốn gì, bà tốt nhất đừng hy vọng ta nhân nhượng để tốt đẹp." Công Tôn Tuyết thẳng. "Ý của ta là, trại chủ xem như là quân tử, cưỡng ép." Lí ma ma nhấn mạnh. "Hừ!" Công Tôn Tuyết cười nhạt. " cưỡng ép rồi đó thôi, cướp dâu chính là chứng minh tốt nhất." "Đây là chủ ý của phó trại chủ, cũng chính là muội muội của trại chủ." Lí ma ma cố hết sức làm . "Nàng ấy vì sao lại muốn phá hỏng hôn của ta?" Công Tôn Tuyết nghĩ mãi ra. " lời khó hết, tóm lại là nàng ấy thích tài tử." Lí ma ma . Mặt Công Tôn Tuyết nhăn mày. "Được rồi, trước hết mặc kệ nàng ấy , mau cách của bà ra ." Lí ma ma chắc chắn : "Tự biến mình thành nương tử ngốc nghếch." "Làm sao biến thành ngốc nghếch được?" Trong đầu Công Tôn Tuyết mớ rối rắm. "Giả ngây giả dại..." Lí ma ma chú ý biến hóa mặt nàng. Dựa theo kế của Lí ma ma, giả điên là đối với Tần Kiếm Phi, giả ngốc là ở trước mặt người khác, cái này đối với các loại sách thánh hiền và cử chỉ tao nhã từ trước đến nay của nàng mà , khác gì là cầu thử thách cao độ cả. Nàng thấy lo lắng, mặt có vẻ đắng đo. Muốn nàng cả ngày tóc tai bù xù, muốn nàng lời dơ bẩn, còn muốn nàng làm ra hành vi thiếu lễ độ, có lễ giáo ư, chẳng những nhục nhã mỹ danh giai nhân, lại còn nhục nhã nề nếp gia đình thư hương thế gia, nhưng đây lại là cách bảo vệ danh tiết tốt nhất, khiến nàng khó xử. Nhưng cho dù nàng có thủ thân như ngọc, người khác cũng tin nàng, huống chi tài tử có khi cùng phó trại chủ đó gạo nấu thành cơm rồi... Nghĩ đến điều này, trước mắt đột nhiên tối đen, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, sàn nhà giống như nứt ra khe vực lớn, cả người bị rơi vào đáy vực sâu. Thôi , mặc kệ tài tử, mặc kệ người khác, nàng nên vì chính mình mà đấu tranh dũng tới cùng, nàng tuyệt đối để tên râu ria thô tục chịu nổi đó đụng vào cọng lông tơ của mình đâu, chỉ cần nghĩ thôi, nàng thể chịu đựng nổi rồi. Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ĩ muốn nháo động phòng, khiến nàng đành phải nhanh chóng gật đầu. "Lí ma ma, bà mau chỉ ta , giờ nên làm thế nào?" Công Tôn Tuyết sợ tới mức chân tay luống cuống. "Mau mau vò rối tóc, sau đó lên giường xả bãi nước tiểu." Lí ma ma lão luyện chỉ huy. "Cái gì?! Ta tiểu được!" Mắt hạnh Công Tôn Tuyết mở to, bộ dáng bị sấm sét đánh tới nơi. "Thế ... Đành phải tự già làm thay vậy." Lí ma ma nhảy lên giường, vén cao váy, tự mình ra trận. "Mùi gì thối như vậy?" Mày Tần Kiếm Phi nhíu chặt, cánh mũi phập phồng. "Trại chủ, là tân nương tử đái dầm." Lí ma ma mặt ngượng ngùng, nhưng ánh mắt kiên định. "Thơm quá! Thơm quá!" Công Tôn Tuyết ngồi bên giường cạnh bãi nước tiểu, vỗ tay như điên như dại, trầm trồ khen ngợi. Mắt Tần Kiếm Phi trừng lớn, giống như hai cái chuông đồng "Chuyện gì thế này? Ánh mắt của nàng ấy hình như bình thường?" "Nàng ấy hình như bị sợ hãi quá, theo ta thấy, nàng ấy có thể bị điên rồi." Giọng điệu Lí ma ma nặng nề hơn, cho thấy lời phải giả. Tần Kiếm Phi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt lập tức nóng như lửa chăm chú nhìn nàng. Tuy tóc đen của nàng loạn như đám cỏ dại ven đường, ánh mắt ngây ra đờ đẫn, nhưng da thịt trắng tuyết, lông mày lá liễu, mũi như chóp núi, môi củ ấu mềm mại hồng thuận, làm cho nàng quả giống như bông hoa nhiễm chút bụi trần, giống như nụ hoa sen mới nở. Bên môi kìm lòng được mà cong thành nụ cười. Từ lúc muội muội tốt nghĩ ra ý cướp dâu này, ngừng lần ở trong mơ tưởng tượng ra mỹ mạo của giai nhân, nhưng nàng còn hơn cả tưởng tượng của , càng thêm vẻ tương mát thoát tục, càng thêm đẹp lòng đẹp dạ, cảm thấy nàng nên gọi là giai nhân, phải gọi là tiên nữ mới đúng! Tiên nữ giáng trần, rơi vào ôm ấp của , nhất định là nam nhân may mắn nhất thế gian này. Mặc kệ nàng là điên hay giả điên, sớm quyết định, trong đêm động phòng hoa chúc phải thi triển thân thủ. để nàng biết thế nào mới là nam nhân thụ --- tên gọi là thư sinh tài tử, tuyệt đối thể có thân hình cường tráng như vậy được! rất tự tin, qua sau đêm nay, nàng quên tài tử, ngoan ngoãn làm áp trại phu nhân, hơn nữa lúc nào nghĩ đến vật quý gia truyền dũng mãnh vô cùng giữa hai chân . "Ta cảm thấy nàng có thể là giả bộ thôi!" Tần Kiếm Phi cũng có mắc mưu. "Quỷ! Có quỷ!" Công Tôn Tuyết la hét khàn cả giọng, cả người co lại run lẩy bẩy. "Quỷ ở đâu?" Tần Kiếm Phi nhìn xung quanh, nháy mắt ám chỉ Lí ma ma biết thức thời mau rời . "Ngay cả người hay quỷ cũng phân biệt được, có thể thấy bệnh của nàng đâu, cần chữa trị đó." Lí ma ma giả bộ nhìn như thấy. "Ta chờ kịp, khắc xuân tiêu giá ngàn vàng." Tần Kiếm Phi gấp gáp liếm môi. Lí ma ma nghi ngờ hỏi: "Trại chủ, người luôn luôn tự xưng là hùng mà, thế nên nhân lúc người gặp nạn chứ?" Tần Kiếm Phi dõng dạc : "Lí ma ma, bà chắc nghe qua, hùng khó qua ải mỹ nhân mà." "Bắt nạt thiếu nữ, cũng phải hành vi của hùng." Lí ma ma lời chính nghĩa. Tần Kiếm Phi lập tức mặt đỏ tai hồng. "Vậy bà còn mau gọi Dương lão tới!" "Được" Lí ma ma bị phải lui xuống. Quá tốt rồi! Mau chóng khóa trái cửa, nắm chắc cơ hội vươn ma trảo. Sắc đẹp có thể thay cơm, quả nhiên khiến người ta thèm dãi ba thước, Tần Kiếm Phi nhịn được phát ra tiếng nuốt nước miếng. Thấy bộ dáng mê đắm của , nàng sinh lòng chán ghét, cả khuôn mặt còn chút máu, tái nhợt như quỷ mị. Lí ma ma này, thế mà trong lúc mình nguy hiểm thế này lại chân như bôi dầu chạy mất ư? Để mình nàng lại, sao có thể đối phó được? Đáng chết! thế mà biết xấu hổ, thẳng thừng ở trước mặt nàng cởi bộ đồ đỏ thẫm chói mắt ra, nửa người trần trụi càng chói mắt liền khiến nàng nghĩ ngay đến quái vật toàn thân lông lá, may mà ngực giống bên miệng bị lông (râu) bao phủ, nhưng nàng tuyệt hề thấy vui mừng, ngược lại còn sợ hãi cực kỳ... Tên râu ria vô lại này ràng phi lễ nàng đó! "Nương tử..." Tần Kiếm Phi dùng giọng dịu dàng nhất từ trước đến giờ gọi. "Quỷ! Quỷ! Quỷ!" Liên tục phát ra ba tiếng gào thét kinh thiên động địa. "Nương tử đừng sợ, tiểu sinh là người." Tần Kiếm Phi thân thủ mạnh mẽ nhảy lên giường. Công Tôn Tuyết cuộn mình ở cuối giường, như con chuột cắn góc chăn. "Quỷ! Ngươi đừng tới gần ta!" "Nàng sờ sờ xem, ngực ta nóng như lò lửa!" Tần Kiếm Phi nắm lấy bàn tay mềm mại, kiên quyết kéo vào trong ngực. "Quỷ! Quỷ phun lửa a!" Công Tôn Tuyết sợ tới mức hồn bay phách lạc, cả người gần như ở bên bờ suy sụp. "Ta phải quỷ, ta là tâm can bảo bối của nàng." Tần Kiếm Phi tự cho đây là lời ngon tiếng ngọt, tình ý sâu đậm nhất. "Lòng (tâm) với gan (can) làm sao rớt ra được?" Ánh mắt Công Tôn Tuyết ngây ra, dùng điên ngôn điên ngữ. "Đúng rồi, chúng ta trước tiên phải uống rượu hợp cẩn ." Tần Kiếm Phi muốn dùng rượu giúp nàng đỡ sợ. Công Tôn Tuyết giật mình. "Ta uống! Ta biết ngươi muốn độc chết ta." "Đây, ta đút nàng uống." Tần Kiếm Phi ngậm miệng rượu, râu ria xồm xoàng tới gần nàng. Tên râu ria đáng chết này, thế nhưng lại muốn dùng rượu chuốc say nàng, rồi thừa cơ giở trò hử! Hừ! Cửa sổ cũng có đâu. Nhưng nàng tay trói gà chặt, sao so được với sức lực lớn vô hạn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá... Ngay lúc chỉ mành treo chuông, tiếng đập cửa vang lên, lòng nàng như trút được gánh nặng, quay vào tường, thở ra hơi. Lí ma ma quả là đáng tin cậy, sở dĩ bà nhận lệnh mời Dương lão, hoàn toàn là vì trước đó bà và Dương lão bàn bạc qua. Tính tình Dương lão ngay thẳng, là đại phu y thuật cao minh, nhưng mười năm trước chẩn trị cho đứa con quan lớn bị bệnh nan y, bệnh của người đó cho dù là Hoa Đà còn sống cũng cách nào xoay chuyển được, nhưng quan lớn lại phân phải trái chút nào, đem cái chết của đứa con đổ cho ông tội xem thường mạng người, khiến ông đành phải đến ác bá trại trốn tránh lệnh đuổi giết. "Trại chủ! Mở cửa nhanh!" Lí ma ma gõ cửa như liều mạng. "Các người thể đến trễ chút sao?" Tần Kiếm Phi tình nguyện mở cửa ra. "Dương lão, ông còn mau bắt mạch cho Công Tôn tiểu thư!" Lí ma ma ra dấu bằng mắt cho Dương lão. Dương lão phối hợp đến chê vào đâu được, sau khi bắt mạch xong, lắc lắc đầu : "Mạch đập lộn xộn, ràng là triệu chứng bị phát điên mà." " sao hết, dù sao sớm hay muộn cũng phải Tặng quà chu công thôi." Tần Kiếm Phi lo được nhiều như vậy, rất gấp gáp. (Tặng quà chu công - Chu công chi lễ: là uyển ngữ của Trung Quốc về các cặp vợ chồng ở cùng phòng, quan hệ tình dục, giọng đùa giỡn.) "Tuyệt đối thể được, thế làm bệnh tình của nàng nặng hơn." Vẻ mặt Dương lão nghiêm túc, khiến người dám xâm phạm quyền uy của ông. "Thế... Đêm nay ta làm sao bây giờ?" Tần Kiếm Phi cứng họng, mặt khó nén thất vọng. ", chúng ta uống rượu ." Dương lão giải thích gì thêm, kéo ra khỏi tân phòng.
Chương 1.2"Dương lão, nương tử ta khi nào khỏi hẳn?" Tần Kiếm Phi rầu rỉ vui, uống liên tục. "Nàng mắc là Thất Tâm Phong, chỉ cần tìm trái tim về là khỏi thôi." Dương lão lời chắc chắn. " đúng, nàng nếu có tim, làm sao có thể sống được chứ?" Ánh mắt Tần Kiếm Phi tràn ngập nghi ngờ. Dương lão khinh bỉ : "Thất Tâm Phong là thuật ngữ thôi, cho dù ta có ba ngày ba đêm, ngươi cũng hiểu đâu." Nghĩ đến phải nghe giải thích ba ngày ba đêm, trong lòng liền đánh trống rút lui, vì Dương lão vừa mở miệng lèm bèm ngừng nghỉ. Đây là bệnh chung của các lão nhân gia, có việc gì làm, liền thích cắn hạt dưa chuyện phiếm; đâu giống , tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh lực dư thừa, muốn làm gì cũng được! Nhưng tại việc quan trọng nhất là, là chuyện làm tình giường cơ, cố tình trời thuận theo người, cưới được thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, lại chỉ có thể nhìn, thể sờ sờ. là đau khổ mà! Trong đêm động phòng hoa chúc lại uống rượu cùng lão nhân, có chuyện gì đau khổ hơn so với chuyện này đâu! Nhìn cái đầu bạc trắng, đầy nếp nhăn trước mắt của Dương lão, rượu càng uống càng thấy khó trôi, quả khác uống nước tiểu ngựa là bao. Tim giống như ở trong lòng ngực nữa, mà dừng ở bên người nương tử tân hôn trong tân phòng, lúc này bỗng nhiên nhận ra, có thể cũng bị Thất Tâm Phong mất rồi, nếu nhanh chữa khỏi bệnh ngốc nghếch cho nương tử, người nổi điên tiếp theo là mất, chắc chắn là --- sai đâu! "Được rồi, ta chỉ đơn giản hỏi ông câu, tim của nàng làm sao mới tìm về được?" "Thế phải hỏi ngươi, ngươi có tài cán gì, vì nàng làm được tới mức nào?" Dương lão hỏi ngược lại . "Chuyện gì liên quan tới ta chứ?" Tần Kiếm Phi mày nhướng lên, tự nhận mình hoàn mỹ khuyết điểm. "Nàng là bị bộ dáng của ngươi dọa điên đó!" Dương lão mực chắc chắn. Tần Kiếm Phi vuốt vuốt bộ râu lùm xùm. "Ta tuấn mạnh mẽ, người gặp người thích, phải sao?" "Râu của ngươi, khiến nàng vừa thấy ngươi liền chán ghét có." Dương lão chút khách khí vạch ra khuyết điểm của . "Cái này gọi là khí khái nam tử, nàng nhìn lâu quen thôi." Tần Kiếm Phi tự cho là đương nhiên, đắc ý dào dạt. "Vấn đề là, Công Tôn tiểu thư xuất thân thư hương thế gia, nhìn thấy ai ai cũng đều mặt mũi sạch , xán lạn hết." Dương lão chỉ ra. Tần Kiếm Phi cướp lấy hạt đậu phộng, ném vào trong miệng. "Ta sao sạch chứ? Sao xán lạn chứ?" "Ngươi nhìn ngươi xem, râu còn dính da đậu phộng cũng biết kìa!" Dương lão lập tức tóm lấy vật chứng. "Ăn bánh nướng rơi hạt mè thôi, đây là chuyện bình thường mà." Tần Kiếm Phi chết cũng chịu nhận. "Người có giáo dưỡng, ăn bánh nướng tuyệt đối rơi hạt mè đâu." Dương lão phản bác. Tần Kiếm Phi khịt mũi hừ lạnh. "Ta tin đời lại có người lợi hại như vậy." Dương lão thấm thía : "Ta lấy đầu ra cam đoan, sau khi ngươi cạo râu, bệnh của nàng khỏi nửa liền." ra Lí ma ma và Dương lão bàn bạc với nhau, phải vì giúp Công Tôn Tuyết, mà là muốn giúp Tần Kiếm Phi, như để báo ơn. Muốn ôm giai nhân, trước hết phải hiểu lòng giai nhân! Dưới nhiều lời cầu hôn của vương tôn công tử, Công Tôn Tuyết lại chọn tài tử danh tiếng gần xa Mộ Dung Tuấn, có thể thấy nàng thích chính là kiểu tri thư đạt lễ, kiểu thư sinh phong độ nhàng, cố tình Tần Kiếm Phi lại cách xa ngàn vạn dặm so với tiêu chuẩn nàng thích. Muốn cạo bộ râu lùm xùm , thẳng thắn mà , so với hoàng thượng cạo đầu làm hòa thượng còn khó hơn; càng tốt chính là, luôn cho rằng nam nhân chỉ cần thân cường thể tráng, nữ nhân đổ xô chạy tới. Từ khi ông vào ác bá trại, ngoại trừ truyền thụ y thuật ra, còn mở trường, từ Tam tự kinh cơ bản nhất đến học vấn Chư tử bách gia, giảng giải, truyền thụ hết khả năng. Muội muội trại chủ lại hiếu học khỏi bàn, nhưng trại chủ phải trốn học bắt chim, là học ngủ gà ngủ gật, muốn đọc sách còn đáng sợ hơn lấy mạng nữa, cho tới bây giờ, chỉ học được viết ba chữ "Tần Kiếm Phi", nhưng lại méo bảy lệch tám. Sau hồi lo lắng, Tần Kiếm Phi lộ vẻ mặt lưu luyến rời, vuốt vuốt bộ râu lùm xùm bảo bối quý giá. "Khuôn mặt râu ria phóng khoáng này của ta, để sáu năm rồi, thể cạo liền cạo được." Tần Kiếm Phi kiên trì. "Tùy ngươi thôi, dù sao nương tử ngốc nghếch là của ngươi, phải của ta." Dương lão nhún vai như sao cả. Tần Kiếm Phi dày mặt hỏi: "Ngoại trừ cạo râu ra, cách chữa nửa căn bệnh còn lại của nàng là gì?" "Đọc sách biết chữ." Dương lão gọn gàng dứt khoát, trong lòng biết nhất định hô trời gọi đất. "Trời ơi!" Tần Kiếm Phi quả nhiên ngoài dự đoán, kêu thảm thiết tiếng. "Ở ngay đầu ngươi đó thôi." Dương lão tức giận lên tiếng trả lời. "Ông sao lại chuyện đâm người thế chứ?" Tần Kiếm Phi rất bất mản dựng râu trừng mắt. Dương lão tiếc hận thở dài. "Ta chỉ cảm thán, đóa hoa tươi đẹp cắm bãi phân trâu thôi." "Nàng sao lại giống phân trâu được? Hơn nữa ta còn chưa cắm vào nàng!" Tần Kiếm Phi nhịn nhục gần như nổi trận lôi đình. "Lời này ngươi cũng ra được! Quả khiến người ta cười đến rụng răng." Dương lão chút cũng cười nổi. Tần Kiếm Phi đúng lý hợp tình : "Hàm răng của ông vốn thiếu cái, liên quan tới ta đâu đó." "Hoa tươi là giai nhân, ngươi mới là phân trâu đó." với , còn vất vả hơn đàn gảy tai trâu nữa. "Nào có nữ nhân cắm thân nam nhân chứ? Là ông so sánh sai có." Tần Kiếm Phi tự cho là đúng. mọi việc đều lấy mình làm trung tâm, chỉ biết có ba chứ lớn, khác thất học là bao. Dưới tình huống này, bình thường im lặng nghe người khác giảng giải mới là thượng sách, nhưng lại thích tự mình cho là thông minh, nghe hiểu lại thích giả bộ hiểu, lộ hết khuyết điểm học vấn, nội hàm, giáo dưỡng. Còn có, tự mình đa tình, nghĩ nữ nhân trong phạm vi trăm dặm đều say đắm --- nữ nhân say mê ít, nhưng đa phần là thích bạc và ngân phiếu trong túi tiền . Nữ nhân say mê phải kỹ nữ, cũng là những nữ nhân bần cùng, hề có giai nhân tài sắc vẹn toàn nào. Loại tự kỷ cuồng này của còn chịu tự biết mình, chỉ biết dựa vào sức lực thô bạo bẩm sinh, nhờ muội muội tinh quái đó của , mới có thể quản lý ác bá trại đâu vào đấy, mới có thể cướp được Công Tôn Tuyết như hoa như ngọc, nếu , chỉ dựa vào mình , cho dù nghĩ muốn nát óc, cũng nghĩ ra kế cướp hôn này. Trong mắt Dương lão, cũng phải hoàn toàn có thuốc chữa, chỉ cần cố gắng tiến thủ, ngày nào đó sâu lông cũng thể phá kén bay ra, biến thành con bướm vỗ cánh bay lượn. "Xin ngươi đó, đứng đắn chút, đừng chuyện gì cũng kéo đến chuyện giường chiếu nữa." Dương lão tận tình khuyên nhủ. "Chuyện giường chiếu là đại đời người đó, phải trò đùa đâu, ta từ trước đến nay đều cư xử đứng đắn mà." Tần Kiếm Phi vẫn giữ cái tôi cũ. "Chỉ có đọc sách, ngươi mới xứng đôi được với Công Tôn tiểu thư." Dương lão rất muốn giúp đổi cái đầu thông minh. "Sai, chỉ cần lên giường, nàng liền thành người của ta rồi." Tần Kiếm Phi tham lam nuốt nước miếng. "Chẳng lẽ ngươi muốn bá vương ngạnh thượng cung?" Dương lão thất vọng tới cực điểm rồi. Tần Kiếm Phi hì hì tươi cười : "Cái đó vẫn có thể xem là cách dễ làm mà." "Ta đây lập tức dặn dò kẻ dưới, mau chóng làm bộ quan tài tặng ngươi." Dương lão miệng lựa lời. "Ta khinh! Hôm nay là ngày vui của ta, ông lại dám điềm xấu sao?" Tần Kiếm Phi trợn mắt lên nhìn. "Trời sáng rồi, ngày vui của ngươi là hôm qua cơ." Dương lão nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. "Con chim nào kêu ồn ào như vậy?" Tần Kiếm Phi là người tập võ, tai nghe thính hơn người thường. Dương lão cũng lắng tai nghe, mặt vẻ xác định: "Là quạ đen." Tần Kiếm Phi tức giận tông cửa xông ra. "Đáng chết! Mới sáng sớm trù ta xui xẻo rồi!" Trong tai nghe thấy, tiếng kêu của nó giống như tiếng cười nhạo , nếm được tư vị cá nước thân mật. Con quạ đen này oan, vốn nghĩ sáng sớm có sâu ăn, lại ngờ được mình trở thành đối tượng trút giận của Tần Kiếm Phi.