1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Duyên Nợ Ba Sinh - Heo Thích Ăn Khoai Tây (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thỏ con tinh nghịch

      thỏ con tinh nghịch Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      1,263
      Chương 32

      Cho dù là giữa hè, ban đêm ở bờ biển vẫn có vài phần mát lạnh. Sau khi khoác âu phục lên người Cảnh Thần, Phong Tế cũng cởi giày, vén ống quần, rất thản nhiên ngồi bên cạnh , sóng biển nhấp nhô như hôn chân .


      Cảnh Thần tựa vào vai Phong Tế, ngắm đường chân trời nơi xa, nước biển xanh biếc cứ như vậy gợn sóng, từng tiếng sóng vỗ truyền đến, khiến người ta muốn ngủ tại chỗ. từ từ nhắm mắt, nét mặt mang theo vẻ nguy hiểm mê người.


      “Tế, , rốt cục có chuyện gì?”


      Phong Tế ngắm những ngón tay mảnh khảnh của Cảnh Thần, đầu ngón tay hai người tiếp xúc nhau cách mập mờ: “Tiểu Thần, em chắc chắn có chuyện muốn với em sao? Chẳng lẽ chúng ta thực thể đến bờ biển ngồi chút, lẽ nào trong mắt em, người làm chồng như chẳng biết chút lãng mạn nào?”


      Cảnh Thần khẽ cười, “Tế phải biết lãng mạn, mà vì chúng ta làm hết tất cả chuyện lãng mạn nhất rồi, do đó… kiếp này, cái gọi là hoa tươi, sâm banh, pháo hoa, trong mắt em cũng sánh bằng việc hai người sống bình thản với nhau.”


      Lãng mạn chỉ là nhất thời, cuộc sống mới là cả đời.


      Cho tới bây giờ biết mình phải quá mức cảm tính, Cảnh Thần luôn rất điểm này. Mà Phong Tế, chẳng phải cũng thích điểm này ở sao? Nếu hai người làm sao chỉ sống nương tựa vào nhau vượt qua thời kì chiến tranh chứ. Cảnh Thần phải cây tơ hồng, mà là cây bông gòn, cây bông gòn chỉ thuộc về Phong Tế.


      Phong Tế đưa tay thả búi tóc sau đầu của Cảnh Thần ra.


      Ngắm những sợi tóc như thác nước của , dưới cơn gió biển hây hây có vài sợi bay lên, phong tình trong nháy mắt ấy khiến Phong Tế nhìn hơi mê mẩn.


      Phong Tế nhàng cầm lọn tóc đen đặt lên môi hôn khẽ, hương hoa nhàn nhạt từ sợi tóc tỏa ra, quanh quẩn trong mũi , càng khắc sâu vào lòng .


      “Tiểu Thần, ngoại trừ em, ai có thể hiểu như vậy.” Phong Tế ôm Cảnh Thần để tựa vào ngực mình: “Có số việc muốn cho Catherine biết, dù sao tại ấy cũng là phụ nữ có thai.”


      “Eide nói gì với ?” Nếu muốn Catherine biết, thì chắc chắn có liên quan đến nhà Eide. Bất quá việc này khiến Phong Tế để ý vậy, nhất định chỉ là việc tranh chấp gia tộc đơn giản. Có lẽ còn liên quan đến thành phố Hải Thiên.


      “Tiểu Thần, em cảm thấy sao?” Phong Tế thản nhiên cười hỏi, muốn biết xem hai người có ăn ý cỡ nào.


      Thở dài một tiếng, Cảnh Thần sâu kín nói, “:ại có quan hệ với Đường gia đúng ?”


      Có thể làm Phong Tế để ý thế, ngoài Đường gia thì còn có thể ai. Mà chú ý của dành cho Đường gia, ngoại trừ kiện người thừa kế Đường gia mới có thể khiến giới thượng lưu phân chia lại lợi ích, nguyên nhân càng quan trọng hơn là vì Đường Dương từng có quan hệ với khối thân thể này.


      Tuy Phong Tế chưa ra tay chĩa vào Đường Dương và Đường gia làm quá nhiều chuyện, song người hẹp hòi như vẫn nhớ kỹ. Bởi vì bây giờ Cảnh Thần cũng phải như trước đây đính hôn với gã Đường Dương kia, do đó chỉ để hai người giải trừ hôn ước, thuận tiện cho Đường Dương và ‘tình đích ’ của hắn - Bạch Yến Vũ kết hôn mà thôi.


      Nhưng đây cũng do Phong Tế cảm tạ trời xanh đã mang Cảnh Thần trở lại bên cạnh , nên chưa đuổi tận giết tuyệt, chỉ đạt được kết quả muốn là được.


      Chuyện Đường Dương mơ ước Cảnh thị, Cảnh Hoằng Hi đã xử lý. Dù sao chăng nữa Phong Tế cũng chỉ là tiểu bối, thể vượt quyền. Song thực tế Phong Tế mọn luôn nhớ kỹ Đường Dương, cho dù và Cảnh Thần từng nói con người đó còn liên quan tới hai người nữa, chỉ là người xa lạ, bất quá lừa được bản thân và Cảnh Thần.


      Thật ra Phong Tế vẫn rất quan tâm trò hề người thừa kế của nhà họ Đường, Cảnh Thần tin chắc chắn sẽ phải người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là người bỏ đá xuống giếng, muốn chia lợi ích đến cùng.


      Đột nhiên Catherine đến làm Cảnh Thần hơi bất ngờ, nhưng cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó. Dù sao Eide có ông cả, hình như cưới Trung Quốc làm vợ, mà đó, hình như cũng họ Đường.


      “Tiểu Thần đoán sai.” Khóe môi Phong Tế nhếch lên tia trào phúng, “Đường gia muốn mượn nhà Eide và công ty Cảnh Phong bên Mỹ hòng thiết lập quan hệ, cũng chẳng biết đây là chủ ý của Đường Dương, hay Đường Minh Húc nữa.”


      “…” Cảnh Thần cảm thấy còn gì để nói, lúc trước có suy đoán như vậy, lại nghĩ ra lý do Đường gia muốn làm thế, nên còn lo lắng có phải mình đoán sai . Giờ Phong Tế nói vậy, còn có thể là giả sao.


      “Tế, lý do Đường gia làm thế là gì?”


      “Lý do? Ai biết được.” Phong Tế híp đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai , “Được rồi, tiểu Thần dấu, hiếm khi chúng ta ra bờ biển lãng mạn một lần, đừng nói những chuyện khiến người ta phiền lòng nữa.”


      “Tế, ngứa.” Cảnh Thần nhíu mày, cười né tránh. Hơi nóng Phong Tế thở ra phả bên tai và sau tai nhạy cảm của , làm cảm thấy rất ngứa, người nổi lên một trận tê dại.


      Hai người cười đùa một hồi, Phong Tế dùng khóe mắt nhìn đồng hồ ̉ tay trái, đột nhiên đặt ngón tay lên môi “Xuỵt” một tiếng, cười nói, “Tiểu Thần, bắt đầu rồi.”


      Vừa dứt lời chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, bãi biển xa xa, một chùm pháo hoa xinh đẹp nổ tung. Kèm theo tiếng ‘bụp bụp bụp’, nhiều đóa hoa nở rộ trung, sau đó chậm rãi héo tàn.


      Mấy phút sau, sau khi pháo hoa kết thúc, Phong Tế nói bên tai Cảnh Thần, “Kỷ niệm ngày kết hôn, tiểu Thần của .”


      Kỷ niệm ngày kết hôn?!


      phải còn thiếu hai tháng sao, giờ mới tháng bảy…


      “Tế, còn nhớ à.” Vẻ mặt Cảnh Thần dịu dàng hẳn, trong mắt toàn là ngọt ngào và hồi ức.


      vẫn nhớ chứ, chỉ là mấy năm trước đúng dịp mà thôi.” Khóe miệng Phong Tế mang theo nụ cười mê người, trong đêm tối, giọng nói có vẻ càng thêm trầm thấp và ấm áp, “Tiểu Thần, em nói xem, bây giờ chúng ta gọi là hôn nhân gì? Năm mươi năm là hôn nhân vàng, năm mươi lăm năm là hôn nhân ngọc bích, sáu mươi năm và sáu mươi lăm năm là hôn nhân kim cương, kiếp trước chúng ta kết hôn bảy mươi sáu năm, nên gọi là hôn nhan gì? Kiếp này chúng ta còn phải ở bên nhau, đúng là tính rõ lắm.”


      “Cứ như vậy ở bên nhau, tốt sao?”


      “Sao có thể tốt.” Phong Tế gắt gao ôm , đây là người vợ hai kiếp của , “Trong mười bốn năm có em, sắp điên mất. Tiểu Thần, nếu em xuất hiện, có lẽ đã điên rồi. Do đó ban đầu Bạch gia tổn thương em, cũng đuổi tận giết tuyệt bọn họ.”

      “Bởi nếu phải do lần đó bị thương, có thể em sẽ về bên . Cho nên tuy tức giận bọn họ đã tổn thương em, nhưng lại thầm cảm thấy may mắn bởi có thể được ôm em như thế lần nữa.”


      “Tế, em biết.” Cảnh Thần cọ cọ trong lòng , như an ủi .


      Sau sự việc ấy, mặc dù Bạch tiên sinh tìm được công việc tương đối khá ổn ̣nh, song cũng sẽ tìm được việc làm, ít nhất muốn nuôi đôi trai cũng có việc gì khó. Chẳng qua, ai cũng ngờ được, hai chị em Bạch gia đều quấn lấy Đường Dương.


      kiện đó phải lỗi của , Tế à. Đó là lựa chọn của hai chị em họ, liên quan đến người khác, càng liên quan đến chúng ta. Bất kể thế nào, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay họ phải sao?” Cảnh Thần vươn tay vòng qua cổ Phong Tế, hôn lên môi cái trấn an.


      Phong Tế giữ lấy đôi môi đỏ mọng của Cảnh Thần cách tự nhiên, ôm eo hôn sâu hơn. Đến khi hai người tách ra lần nữa, đều nhàng thở hổn hển.


      “Tiểu Thần, cảm thấy mình đã làm sai. Phong Tế khẽ hôn lên môi Cảnh Thần, từng chút , dùng giọng nói khàn khàn , “Em biết mà, cho tới bây giờ chẳng phải người lương thiện gì. Mặc dù tay dính máu, nhưng thương trường, người vì tan nhà nát cửa cũng ít.”


      chỉ hơi tiếc hận mà thôi. Đáng lẽ hai người phụ nữ đều có tiền đồ tệ, nhưng vì khống chế nổi dục vọng của mình, kết quả biến thành như vậy.”


      Cho đến bây giờ Phong Tế cũng cho rằng hai chị em Bạch gia làm gì sai, mỗi người đều có dục vọng, chẳng qua cách bọn họ dùng để thỏa mãn dục vọng của mình, thể gật bừa được. Có điều, bởi vì làm số chuyện nên Bạch Tước Vũ mới chọn cuộc sống thế kia, vừa thương xót vừa lấy làm tiếc, song cảm thấy mình làm sai.


      Khoảng thời gian ấy, Bạch Tước Vũ phải sống nổi, chỉ là cuộc sống kham khổ chút thôi. Nhưng đối mặt với đại học, mang một nửa hình thái xã hội này, cuối cùng ta vì lòng hư vinh của mình mà chấp nhận lời đề nghị của chị mình, cùng nhau quấn lấy Đường Dương thu hoạch tiền tài, để cuộc sống càng thoải mái hơn.


      Có lẽ khi Bạch Yến Vũ đề nghị với ta, ta vốn vui vẻ. Nếu chị tìm được người chồng tốt vậy, tại sao ta thể? Hai người là chị em, mà Bạch Tước Vũ lại giống mẹ hơn, nên đương nhiên càng xinh đẹp.


      Thứ chị ta có thể lấy được, tất nhiên ta cũng có thể có được!


      “Đây là lựa chọn của bọn họ, Tế. Con người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cho dù là trẻ con cũng thế.” Cảnh Thần thản nhiên nói.


      Khi Bạch Yến Vũ biết Đường Dương có vị hôn thê, mà vẫn cấu kết làm bậy với , ta đã bước con đường có lối về. Sau này, ta lại nước cờ ly hôn với Đường Dương, chỉ khiến ta ly hôn thành, mà còn liên lụy hạnh phúc của em gái ta.


      Bất quá, có lẽ em gái ta cũng biết như vậy hạnh phúc, bởi ta nhận được cuộc sống ta muốn, ta trải qua ngày tháng lo cơm áo, có xe đưa đón, bạn học cùng phòng nhìn quần áo và mức tiêu dùng của ta đều phải hâm mộ.


      Bạch Tước Vũ cảm thấy mình mất cái gì, ngược lại có được thứ mình muốn, đồng thời còn cam tâm tình nguyện.


      Nghe Cảnh Thần nói, hình như Phong Tế nghĩ đến điều gì đó, chợt nở nụ cười, “Trẻ con cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình… Do đó em nói với ba đứa nhỏ, một ngày chỉ được ăn ba viên kẹo, nếu ăn thêm một viên thì ba ngày thể ăn kẹo đấy! Con cái trước đó của chúng ta, có phải em cũng dạy thế này ?”


      Vì thế bọn chúng mới biết bản thân cần gì, mới biết khi chọn lựa, bọn chúng nhận được gì, lại mất cái gì.


      “Đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Em hi vọng các con có thể hiểu lẽ phải chút, như vậy bọn chúng sẽ ít phải đường vòng, hiểu số chuyện hơn.”
      Last edited by a moderator: 12/2/16

    2. thỏ con tinh nghịch

      thỏ con tinh nghịch Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      1,263
      Chương 33

      “Tiểu Thần, em có biết cảm thấy mình rất may mắn khi có em làm vợ ?” Phong Tế dịu dàng mỉm cười nói.


      Vì có Cảnh Thần, nên kiếp trước mới cần lo lắng chuyện nhà, chỉ cần nghĩ cách cải thiện kinh tế gia ̀nh. Về sau con cái cũng vì chuyện phân chia tài sản mà dẫn đến những chuyện thương tâm, tất cả đều nhờ Cảnh Thần.


      Kiếp trước ra ngoài nhiều, song vẫn giáo dục các con rất tốt. Cho tới bây giờ cũng để mình nhàm chán, luôn sắp xếp kín lịch cho mình. Cảnh Thần phải bà nội trợ bình thường, bao giờ từ bỏ việc học nên chưa bao giờ theo kịp Phong Tế.


      Cảnh Thần là bạn đời cùng tiến cùng luui với đối phương, chứ chẳng phải là con chim nhỏ cần bảo vệ trong lồng.


      “Chồng ơi, lời này em đã nghe nói nhiều lắm rồi đó.” Cảnh Thần thản nhiên tiếp nhận lời khen của , “Tế, em cũng cảm thấy rất may mắn khi có làm chồng.”


      Nếu có Phong Tế bao dung và tin tưởng, Cảnh Thần cũng trở thành người phụ nữ mạnh mẽ. Kiếp trước, xã hội rất nghiêm khắc với phụ nữ, mà Cảnh Thần 16 tuổi đã lấy Phong Tế, nếu khoan dung, thì Cảnh Thần chỉ có thể làm trạch nữ mà thôi.


      “Được rồi, nói chuyện này nữa.” Phong Tế đứng lên, sau đó đỡ dậy, “Em , chúng ta về thôi, còn sớm nữa. Giờ lãng mạn đã kết thúc, chúng ta nên trở về cuộc sống bình thường.”


      “… Tế, em thể nói, đôi khi rất thích tạt nước lạnh cho người khác nha.” Cho dù có khuynh hướng lãng mạn, nhưng nếu Phong Tế đã tạo ra lãng mạn, thì tại sao cho nó một kết cục hoàn mỹ?


      Giống như làm việc chỉ làm một nửa, khiến người ta cảm thấy nửa vời, rất khó chịu.


      Phong Tế nở nụ cười, Cảnh Thần ném cho một cái nhìn xem thường, “Chồng , vui lắm nhỉ!”


      Phong Tế ôm đến bên xe: “Cảnh Thần, phải em nói cuộc sống bình thường mới chân chính là cuộc sống của chúng ta sao?”


      Do đó dù đã sống hai kiếp, thỉnh thoảng Phong Tế cũng hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Đối với đàn ông, phụ nữ vĩnh viễn là sinh vật thể hiểu nổi.


      ****


      Khi tan làm về đến nhà, Cảnh Thần phát hiện một đôi vợ chồng nhiệt tình ôm hôn chiếm cứ phòng khách nhà mình, đồng thời thèm để ý bị người khác nhìn thấy bọn họ thân mật, làm chủ nhà như nên có phản ứng gì?


      Hai kiếp đều là người phụ nữ phương Đông sống khá nội tâm, thật sự cho rằng mình nhầm chỗ. Cho dù ở Mỹ 3 năm, vẫn tiếp nhận nổi cách bày tỏ tình cảm cuồng nhiệt, phóng khoáng như thế.


      Sờ sờ mũi, Cảnh Thần xoay người vào phòng bếp, nên uống chút nước trước rồi trở lại nói chuyện phiếm với đôi vợ chồng cực kỳ nhiệt tình này.


      Có điều Eide nhiệt tình quá mức, cuối cùng nhịn được muốn lau súng cướp cò, nhưng giờ Catherine lại bất tiện. Trong lòng Cảnh Thần tà ác nghĩ, ai bảo hai vợ chồng nhà này làm kinh sợ chi.


      May mà ba đứa nhóc kia nhìn thấy màn biểu diễn kích tình đó, nếu rất phiền toái.


      Phòng bếp tạm thời chẳng có ai, khiến Cảnh Thần khỏi nhíu mày, bây giờ phải thời gian chuẩn bị bữa tối sao? Mặc dù hơi nghi hoặc, song cũng nghĩ nhiều, trực tiếp mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng, vặn nắp rót ra ly thủy tinh uống.


      Thời tiếc nóng bức như vậy, uống nước đá là lựa chọn tốt nhất!


      muốn ngửa ̉ hơi uống cạn nước trong ly, một bàn tay với các khớp xương rệt nắm chặt cái ly, ngăn cản Cảnh Thần thực bước tiếp theo.


      “Tiểu Thần, đừng uống nước đá quá nhiều, em sợ hai ngày tới sẽ đau bụng sao?” Giọng Phong Tế vang bên tai , sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Tế tiếp nhận ly nước trong tay, uống cạn toàn bộ.


      “Uống cái này.” Sau khi uống hết ly nước đá, Phong Tế lại rót ly nước sôi để nguội đưa cho .


      Cảnh Thần u oán nhìn , sau đó ôm ly nước uống. biết Phong Tế vì muốn tốt cho , hai ba ngày nữa là kỳ sinh lý của , hiện tại uống nước đá rất khoan khoái, có điều đến lúc đó chắc chắn bụng sẽ khó chịu.


      Cảnh Thần thoáng rối rắm, nên vui vì chồng mình hiểu thân thể mình như vậy, hay vui do quan tâm mình tới thế?


      “Bị hai người sopha đuổi vào phòng bếp à.” Phong Tế mặc âu phục màu bạc, hai tay khoanh trước ngực tùy ý tựa vào bàn, lại ngờ trông rất hài hòa, chút nào lộ vẻ bất ngờ.


      “Vâng, còn có chút chấp nhận nổi.” Trong quan niệm của Cảnh Thần, chuyện tương đối thân mật nên diễn ra trong phòng mình, hoặc những nơi ai nhìn thấy, dù sao chuyện này coi như khá riêng tư.


      Đưa tay vén sợi tóc ngay gò má của ra sau tai, Phong Tế nói: “Về phòng đổi quần áo chút, chốc nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”


      Cảnh Thần gật đầu, thảo nào trong nhà bếp nhóm lửa, “Làm tiệc đón tiếp Eide hở? Ba mẹ và mấy đứa nhóc kia cũng ư?”


      “Hồi chiều ra sân bay đón Eide, sau khi về nhà, ba mẹ liền dẫn bọn trẻ ra ngoài, nói rằng tạm thời muốn ra ngoài du lịch thời gian, giờ trong nhà có đôi vợ chồng nhiệt tình như lửa, tốt cho việc giáo dục trẻ .” Phong Tế khẽ cười hai tiếng nói.


      Do đó, người làm mẹ như là người cuối cùng mới biết?!


      Nhướng mày nhìn Phong Tế, Cảnh Thần muốn giải thích đàng hoàng với .


      “Hồi chiều phải em họp sao?” Phong Tế nắm tay từ cửa khác ra, đến phòng ngủ của hai người, “Do đó nói với ba mẹ, chờ em trở về mới nói lại với em, tạm thời quấy rầy em.”


      “Tế, giờ để ba mẹ và các con cùng nhau du lịch liệu có ổn ?” Cảnh Thần nhíu mày, hơi bất an hỏi.


      “Yên tâm, có việc gì đâu.” Nghe Cảnh Thần thuật lại nội dung phim, đương nhiên Phong Tế biết nghĩ gì.


      Trong nguyên tác, vợ chồng Cảnh Hoằng Hi chết vì tai nạn xe, tuy bắt được người gây tai nạn, do say rượu lái xe gây nên, song thực tế đơn giản như vậy. Vì xe ôtô của vợ chồng Cảnh Hoằng Hi luôn tốn một số tiền lớn ra mua, sao có thể bị xe bình thường va thành thế này, cuối cùng hai vợ chồng chết trong biển lửa.


      Mà giờ nội dung phim đã thay đổi, Cảnh Thần biết họ sống trong thế giới , chứ phải phim truyền hình, song lúc này có cách nào đè nén nỗi mảng lạnh lẽo dâng trào trong lòng. Đường Dương trong phim vì Cảnh thị mà xuống tay với vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, hiện tại hắn có thể làm như thế ? Giờ chẳng phải thời điểm mấu chốt của hắn và Đường gia sao!


      “Tiểu Thần, đừng suy nghĩ lung tung.” Phong Tế an ủi hôn khuôn mặt trắng bệch của Cảnh Thần, “Trong phim Đường Dương làm vậy là vì quản lý phần lớn Cảnh thị, nên mới để người nắm quyền Cảnh gia chết. Mà bây giờ hắn dám mạo hiểm như thế, vì em phải Cảnh Thần thương hắn đến mất bản thân, tại em quản lí Cảnh thị rất tốt. Cho dù hắn có ý ̣nh này, cho dù thành công, hắn cũng chiếm được bất kỳ chỗ tốt nào, do đó hắn sẽ làm thế.”


      Trầm mặc một lúc, Cảnh Thần cười khổ, “May mà có , Tế à. Vừa rồi em thực biết làm sao nữa, giống như phát điên vậy. Loại cảm giác ấy…”


      cần nói, biết cả.” Phong Tế ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về , “Tiểu Thần, em quả thật xem bọn họ như ba mẹ, nên mới lo lắng thế. Yên tâm , đã sắp xếp rồi, và ba mẹ sẽ ở bên cạnh em, tất cả mọi người có việc gì hết.”


      Cảnh Thần trong lòng nhắm chặt hai mắt, để nỗi sợ hãi chậm rãi tan . Một lát sau mở mắt ngẩng đầu cười với , “Có lẽ chúng ta nên nhanh chóng thay quần áo, nếu , chẳng biết đến bao giờ mới được ăn tối. Tế, em đói rồi.”


      “Lấp đầy bụng nữ vương là trách nhiệm của kị sĩ.” Phong Tế trêu chọc nói, còn ́ tình cười chế nhạo.


      Khi hai người thay đồ xong xuống phòng khách, Catherine hài hước nói, “Thần, mình còn tưởng phải đợi một lúc nữa hai người mới xuống chứ.” Sau đó chớp mắt nói đầy ý vị sâu xa, “ ngờ lại ‘nhanh’ thế, là mình nghĩ xấu, hay Phong… hả?” ́ ý nhướng mắt để người ta vừa nhìn liền biết ấy muốn nói gì.


      “Catherine, bọn tôi một ngày gặp, nên mới tâm thêm vài câu thôi, hơn nữa ba đứa bé theo ông bà ngoại ra ngoài rồi, tất nhiên tiểu Thần hơi lo lắng, do đó bèn hỏi thêm mấy câu.” Phong Tế mỉm cười giải thích.


      Khóe miệng Catherine giật giật, Eide bên cạnh để tay lên vai , hơi véo véo, khiến nuốt lại những lời định .


      Phong Tế là người rất nguy hiểm, cho dù vẻ ngoài có vô hại chăng nữa, Eide cũng rất khẳng định điểm này. Do đó đùa chút được nhưng thể quá trớn, dù cho vợ mình là bạn thân vợ Phong Tế. Lúc nãy khi nói chuyện ánh mắt giấu sau mắt kính của Phong Tế ràng mang theo ý uy hiếp như có như , dù sao vợ chồng bọn họ cũng tính là thân thiết với , loại trêu đùa giữa những người bạn tại nên phát sinh giữa bọn họ.


      Phong Tế là người sáng lập tập đoàn Cảnh Phong, bên Mỹ có rất nhiều người trẻ tuổi hâm mộ , Eide là một trong số đó. Vì vậy hiểu Phong Tế hơn Catherine một chút, Phong Tế ân cần cưng chiều vợ thế, nhưng lúc đối mặt với người ngoài, tuyệt đối là gã cường giả.


      Một người Hoa có thể trong khoảng thời gian ngắn gây dựng cơ nghiệp như vậy, căn bản thể là người thường. Thật ra Catherine cũng biết, chẳng qua vì Phong Tế là chồng Cảnh Thần, nên suy nghĩ nhiều. Catherine phải gái vật chất là hết, giống Cảnh Thần, cảm thấy tiền đủ xài là được. Cũng chính vì thế, nên bọn mới trở thành bạn bè có quan hệ tệ trong ba năm đó.
      Last edited by a moderator: 12/2/16

    3. thỏ con tinh nghịch

      thỏ con tinh nghịch Well-Known Member

      Bài viết:
      51
      Được thích:
      1,263
      Chương 34

      Vì Catherine mang thai bảy tháng, cuối cùng Phong Tế chọn một nhà hàng Quảng Đông tương đối nổi tiếng để tẩy trần cho Eide.


      “Phong tổng, còn bắt đón tiếp tôi, đúng là…” Eide cười có chút cứng nhắc, nhưng rất chân thành tha thiết, “Tôi phải nói cảm ơn chứ. Catherine đã quen người bạn rất tốt, nếu hiện tại tôi và ấy… còn chưa tìm được chỗ bình tĩnh an ổn dưỡng thai.”


      Catherine nắm chặt tay Eide dưới bàn, tuy oán giận, lải nhải nhưng Eide là chồng . Do đó bất kể xảy ra chuyện gì, bọn họ đều cùng nhau đối mặt, chẳng qua tạm rời Mỹ đến Trung Quốc dưỡng thai thôi, huống chi ở đây có Cảnh Thần – người bạn tốt thế kia, có cái gì thể chấp nhận nổi chứ.


      Phong Tế khẽ cười, tao nhã gắp thức ăn cho Cảnh Thần: “Tôi là dân kinh doanh, những chuyện có lợi cho mình, tôi sẽ từ chối.”


      “Phong tổng, tuy chuyện này có lợi cho , nhưng lợi ích cao. Nếu Catherine phải bạn của Cảnh, chắc chắn ra tay giúp tôi, phải sao?” Mặc dù Eide còn trẻ tuổi song nhìn rất thấu đáo. Phong Tế là dân kinh doanh, nhưng phải dạng người lợi ích hết.


      Lần này Phong Tế trả lời, mà rất tự nhiên chuyển đề tài. xoay đĩa quay bàn, xoay một đĩa chứa đồ ăn vàng óng rất thơm tới trước mặt Catherine: “Nào, nếm thử món đậu hũ kim sa gạch cua này . Thông thường phụ nữ có thai thể ăn cua vì gia đoạn trước dễ khiến sẩy thai, mà giai đoạn sau dễ khiến sinh non, nhưng món này đã trải qua cải tiến. Mùi vị rất ngon, dinh dưỡng cũng phong phú, Catherine có thể yên tâm ăn.”


      “Cảm ơn.” Món ăn vàng óng làm Catherine cảm thấy thèm ăn, nuốt nước miếng, mới cầm thìa múc miếng bỏ vào miệng. Vị mặn khiến nhịn được nheo mắt lại cách hạnh phúc, “Hương vị thật sự quá tuyệt!” Sau đó xoay đầu nhìn Cảnh Thần, mang theo chút u oán và hâm mộ, “Thần, lần trước mang thai cậu toàn được ăn những mỹ vị này sao? Cậu có biết sau khi mang thai, rất nhiều món mình thể ăn , đúng là sắp làm mình thèm chết mất!”


      Cảnh Thần cười cười, gắp thịt bò xào dứa vào bát cho Catherine, “Đây là điều kinh ngạc trong văn hóa Trung Tây đấy, Catherine. Giờ cậu có thể hưởng thụ mỹ vị rồi, yên tâm , đồ ăn hôm nay chọn, cậu đều ăn có thể được, cần kiêng kị nhiều đâu.”


      Catherine nuốt thứ trong miệng xong mới vừa cười vừa nói: “Thật ra mình kiêng kị như người Trung Quốc các cậu, bất quá cách làm cơm tây cũng nhiều, nên… hiện tại mình cảm thấy bà bầu Trung Quốc hạnh phúc lắm, kỳ nghỉ thai sản của các cậu dài vậy, sau khi sinh xong còn ở cữ gì đó. Bên Mỹ sau khi sinh ba ngày, bảo cậu làm rồi.”


      “Catherine dấu, lần này cậu sinh con ở Trung Quốc, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ dành cho sản phụ Trung Quốc đấy. Tuy trước kia ở cữ của Trung Quốc có rất nhiều tập tục đúng, nhưng cũng có ít điều đáng làm theo. Mặc dù vất vả nhưng rất hiệu quả cho việc hồi phục cơ thể sản phụ.” Cảnh Thần thong dong ăn đồ ăn Phong Tế gắp, vừa ăn vừa nói.


      Lễ nghi bàn ăn cần nhắc tới, giờ toàn là bạn bè, cũng chẳng ai quá để ý. Nếu bạn bè gặp mặt mà còn chú ý lễ nghi, thì mất hết ý nghĩa của cuộc gặp gỡ bạn bè.


      Quan trọng hơn là, Cảnh Thần thích món ăn Quảng Đông, luôn thích những món khá cay, chẳng hạn như món ăn Hồ Nam và Tứ Xuyên, có điều hôm nay có thai phụ ở đây, món ăn quá cay thích hợp cho thai phụ, cũng ảnh hưởng đến thai nhi. Do đó chỉ có thể thỏa hiệp.


      “Chốc nữa mua thức ăn khuya cho em, để tối nay em ăn bữa ngon.” Phong Tế thừa dịp gắp rau cho Cảnh Thần, cúi đầu giọng bên tai , “Muốn ăn đậu hũ thối hay quà vặt khác?”


      Cảnh Thần kinh ngạc nhìn Phong Tế, sau đó mới thấp giọng : “ đồng ý cho em ăn quà vặt ven đường à, Tế, hôm nay hơi lạ nha.”


      “Thỉnh thoảng ăn chút sao, làm chồng phải tôn trọng sở thích của vợ, phải sao?” Phong Tế nhún vai .


      “Phong tổng…”


      “Eide, gọi tôi là Phong được rồi.” Phong Tế ngẩng đầu mỉm cười với , “Trước đó tôi rồi, cần khách sáo vậy. Tuy tôi là dân kinh doanh, nhưng dân kinh doanh cũng có bạn bè mà.”


      Eide gật đầu, tạm thời trầm mặc hồi, dưới cổ vũ của Catherine, mới , “Hôm qua tôi rời khỏi nước Mỹ, theo tôi được biết, gia tộc tôi ký kết thảo thuận hợp tác với nhà họ Đường.”


      “…” Phong Tế híp mắt cái, sau đó tiếp tục gắp đồ ăn bằng lòng bỏ vào miệng cho Cảnh Thần: “ ngờ bọn họ hành động nhanh thế.”


      “Phong, tôi cũng cầu gì, chỉ hi vọng, đến lúc đấy có thể nương tay cho gia tộc White chúng tôi…” Eide cúi đầu, biết cầu của mình hơi quá đáng, song cho dù tốt nữa, đó cũng là gia tộc của , muốn nhìn ba mẹ cả rơi xuống đáy cốc, chẳng còn hi vọng hồi sinh.


      “Eide, tôi làm gì cả.” Phong Tế nhíu mày, chậm kéo dài ngữ điệu, “Nhà họ Đường có thế nào, cũng liên quan đến tôi. Do đó Đường gia hợp tác với gia tộc White, tôi cũng làm gì.” Buông đũa xuống, dựa lưng vào ghế, hai tay cùng chống cằm, “Eide này, tôi nghĩ cậu lầm chuyện. Giờ Cảnh Phong bất kể ở Mỹ hay ở Trung Quốc đều đứng vững gót chân, tôi cần làm gì vẫn có thể duy trì ưu thế như vậy. thế, sao tôi phải làm số chuyện vừa hại người vừa có lợi cho mình chứ?”


      Khóe môi Eide giật giật, lại bị Catherine hung hăng kéo cái, sau đó Catherine cười : “Hôm nay cảm ơn Phong chiêu đãi, tôi ăn rất vui vẻ. Từ khi mang thai đến nay, đây coi như bữa hạnh phúc nhất của tôi.”


      Cảnh Thần khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài cái: “Catherine, cậu vậy, nghĩa là mấy ngày qua mình bạc đãi cậu hả?”


      “Thần, lúc ở nhà chẳng phải cậu đặc biệt mời đầu bếp làm món Tây cho mình sao, mặc dù thỉnh thoảng có ăn món Trung, nhưng toàn dựa theo khẩu vị của các cậu. Bữa ăn hôm nay mới hoàn toàn dựa theo khẩu vị của mình, đương nhiên mình thỏa mãn nhất rồi.” Catherine cố ý khua tay cách khoa trương, định áp đảo bầu khí có chút ngưng trọng trước đó.


      vậy nghĩa là mình nên chuẩn bị đầu bếp làm món Tây cho cậu, mà đổi thành đầu bếp làm món Quảng Đông?” Cảnh Thần hiểu được dụng ý của bạn tốt, nên hết sức phối hợp với ấy.


      “Thế cần, phiền toái quá.” Catherine thè lưỡi, rất dí dỏm , “Cậu cũng biết khẩu vị của bà bầu cố định mà, giờ mình thấy ngon chứ, chừng ngày mai lại nuốt nổi. Do đó tiếp tục ăn cơm Tây , tuy rằng thích lắm, nhưng ít ra vẫn quen thuộc chút.”


      Sau đó hai người phụ nữ liền thảo luận đề tài mang thai và con cái, dần dần hai người đàn ông cũng tham gia đề tài này, chẩng ai nhắc đến công việc nữa, cuối cùng bữa ăn này kết thúc coi như cả chủ và khách đều vui vẻ.


      ****


      Cảnh Thần ngồi bên giường sấy tóc, nghe phía sau có tiếng bước chân, bèn xoay đầu lại nhìn Phong Tế mặc áo choàng tắm từ phòng tắm tới, đợi khi đến bên cạnh, rất tự nhiên đưa khăn cho để lau tóc cho mình.


      Cảm nhận được bàn tay to của dịu dàng lau tóc cho mình, Cảnh Thần nhắm mắt tựa vào người , “Tế, và Eide thỏa thuận những gì. Nhìn phản ứng hôm nay của ấy, hình như giống như những gì .”


      “Cậu ta muốn bảo vệ nhà họ White, trước đó và cậu ta thỏa thuận miệng rằng, chỉ cần cậu ta tham dự toàn bộ dự án hợp tác với Đường gia lần này, đợi mọi việc kết thúc, Cảnh Phong hợp tác với cậu ta. Hôm nay thuần túy là do cậu ta suy nghĩ quá nhiều, tuy cần biết Đường thị rốt cuộc muốn làm gì, có sắp xếp gì, nhưng cũng ra tay đối phó bọn họ.” Nét mặt Phong Tế rất dịu dàng, cẩn thận lau tóc cho . Nếu phải cầu, Cảnh Thần nuôi tóc dài, do đó phải có trách nhiệm với mái tóc của vợ .


      Cảnh Thần nhắm mắt suy tư lát, mới mở mắt ngẩng đầu nhìn : “Eide coi trọng hợp tác giữa gia tộc mình với Đường thị sao?”


      Cảnh Thần cảm thấy Phong Tế vẫn giấu số chuyện gì đó, nên chỉ có thể tự mình từ từ phân tích ra, tự tin chỉ cần mình hỏi Phong Tế cho biết đáp án. Bất quá nếu thực muốn giấu, chỉ cần hỏi, tuyệt đối chủ động .


      “Gia tộc White và Đường thị hợp tác hạng mục hơi liều lĩnh, về lĩnh vực mạng Nano[1]” Phong Tế nắm mái tóc dài của Cảnh Thần, sau khi cảm thấy gần như khô rồi, bèn để khăn sang bên, ngồi xuống bên cạnh , ôm vào lòng.


      [1] Mạng nano (Nanonetworks / nanoscale network) là tập hợp các cỗ máy nano liên kết với nhau (các thiết bị vài trăm nanomet hoặc vài micromet ở hầu hết các kích thước), mà có thể thực nhiệm vụ chỉ rất đơn giản như tính toán, lưu trữ dữ liệu, cảm biến và dẫn động. Nanonetworks dự kiến mở rộng khả năng của cỗ máy nano đơn cả về độ phức tạp lẫn phạm vi hoạt động bằng cách cho phép họ phối hợp, chia sẻ và tổng hợp thông tin. Nanonetworks phép các ứng dụng mới của công nghệ nano trong lĩnh vực y sinh học, nghiên cứu môi trường, công nghệ quân , công nghiệp và các ứng dụng tiêu dùng. (Theo en.wikipedia.org)


      “Mạng Nano?” Cảnh Thần nhíu mày, “Ai đảm nhiệm nghiên cứu?”


      “Nghe là cùng nhau hợp tác nghiên cứu.”


      “… Vốn lưu động tại của gia tộc White và Đường gia hình như đều có chút vấn đề, có thể đảm nhiệm nghiên cứu lần này ư?” Cảnh Thần hỏi trúng chỗ, nếu tin tức này biết, chắc chắn Phong Tế càng biết hơn.


      “Do đó sau khi Eide biết chuyện hợp tác, hơi nóng nảy, mới có thể thất thố bàn ăn.” Phong Tế thấp giọng .


      “Trước khi đạt thỏa thuận với , cậu ta biết quyết định của gia tộc mình.”


      biết. Eide… cơ bản bị trục xuất khỏi gia tộc White, chuyện này Catherine còn chưa biết.” Cuối cùng Phong Tế thêm câu, “Giờ Catherine mang thai ở giai đoạn cuối, thể tùy tiện chịu bất kỳ kích thích nào.”


      “Đúng là đứa bé ngoan lấy ơn báo oán.” Cảnh Thần thở dài, “ tại gia tộc White và Đường gia đều được ăn cả ngã về , tiện thể tính toán lẫn nhau, vì thế Eide sợ ra tay với hai nhà vào lúc này. Vốn dĩ nguồn tài chính đảm bảo, nếu trong tình huống này xảy ra chút tình huống gì, hai nhà liền… Bất quá, sao bọn họ có thể nghĩ đến chuyện hợp tác với nhau chứ, còn là hạng mục cần tiền vốn thế này?”


      Phong Tế cười đáp, cằm cọ cọ đỉnh đầu , cúi đầu hôn xuống


      biểu như vậy, sao Cảnh Thần có thể hiểu được.


      Phong Tế ra tay với Đường gia và gia tộc White, bởi ra tay xong rồi! biết rốt cuộc dùng cách gì làm hai nhà ký thỏa thuận hợp tác thế kia.


      Mà vốn lưu động của hai nhà… Cảnh Thần dùng chân suy nghĩ cũng biết, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề. Ném ánh mắt khinh bỉ cho ông xã nhà mình, Cảnh Thần thản nhiên : “Gian trá.”


      Phong Tế khẽ cười tiếng, đáp: “Nếu hai nhà bọn họ lòng hợp tác, bằng lòng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, cuối cùng nhất định thành công.”


      Nghĩa là nếu thể cùng nhau vượt qua, chờ đợi hai nhà chính là phá sản.


      biết, biết ngay mà!
      Last edited by a moderator: 13/2/16

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 35

      "Tiểu Thần thích gian xảo sao?" Phong Tế hơi tủi thân bên tai , khuôn mặt điển trai mèo nhèo mặt , đôi mắt phượng hẹp dài long lanh, giả vờ đáng thương nhìn Cảnh Thần.


      "A Tế, ..." Cảnh Thần nhìn thấy vẻ mặt Phong Tế, biết nên gì bây giờ, ràng là con sói xám, lúc nào cũng muốn giả làm con thỏ trắng, thấy phiền thôi, nhưng xem thấy mệt đấy!


      Phong Tế tiếp tục cọ cọ gò má trắng nõn của Cảnh Thần, được nước lấn tới, hôn cổ cái. Cuối cùng, khéo léo ngậm chặt vành tai , lưỡi nóng cứ như vậy quấn quýt, mút vào, khẽ cắn, khiến nhịn được hơi run rẩy.


      "Tiểu Thần, em thích sao, hửm?"


      Giọng khàn khàn hấp dẫn như đàn violon ngừng vang bên tai , chậm rãi, nhưng lại hấp dẫn trí mạng.


      "..."


      Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, theo nằm lên giường, lười đấu võ mồm với , dù sao, cuối cùng kết quả lần nào mà chẳng giống nhau? bằng cứ để bản thân mình hưởng thụ tốt là được, miễn phát sinh thêm cố nào nữa.


      Phong Tế thấy phản ứng của vợ như vậy, chỉ khẽ cười tiếng, với tay tới đầu tủ tắt đèn, rồi cúi đầu xuống.


      Tiếng thở dốc đầy nam tính cùng tiếng rên của vang lên, tạo thành buổi hòa tấu đêm tối.


      ****


      Thời gian vội vàng trôi , thấm thoát qua ba tháng, Catherine sinh đứa con trai, khiến Eide luôn lo lắng cho gia tộc White rốt cuộc dời suy nghĩ sang thứ khác, toàn tâm toàn ý đặt người vợ và con trai.


      Ba tên nhóc của nhà họ Cảnh theo vợ chồng Cảnh Hoằng Hi cũng kết thúc chuyến du lịch, trở về biệt thự Cảnh gia.


      Nhìn thấy con lâu gặp, tất nhiên Cảnh Thần tốn thêm mấy phần tâm tư lên người đứa , trái lại khiến Phong Tế nhịn được ăn giấm của con mình, làm hai vợ chồng Cảnh Hoằng Hi và vợ chồng Catherine chê cười.


      Trong lúc biệt thự ven biển của Cảnh gia vui vẻ ấm áp, tại căn nhà trọ của Đường Dương lại là cảnh tượng giương cung bạt kiếm.


      "Chị, lúc trước chị là người dâng em cho rể, giờ chị có ý gì?" Quơ tấm chi phiếu ngón tay ngọc, Bạch Tước Vũ cười như cười trào phúng, "2 triệu lận đấy, em có nên cảm ơn hào phóng của chị ?"


      Bạch Yến Vũ duyên dáng ngồi ghế salon, mấy năm nay, cuộc sống thiếu phu nhân người ta thay đổi cách rệt, thiếu nữ từng có tâm cơ vẫn còn mấy phần ngây thơ trở thành thiếu phu nhân chân chính, hợp cách trong giới thượng lưu.


      Sắc mặt ta hờ hững, nhìn Bạch Tước Vũ giương nanh múa vuốt giống như đối mặt với đôi long phượng thai tinh nghịch thích nghe lời kia của mình, trong đôi mắt tràn đầy bao dung và thương tiếc. Mà chính vì ta như vậy, càng khiến Bạch Tước Vũ phát điên.


      "Chị thân của em ơi, chị có ý gì? Dùng bao dung, cao cao tại thượng như thế nhìn em, là muốn cho em biết, chị mới là vợ của Đường Dương, mà em chỉ là con tiểu tam sao?" Đối mặt với Bạch Yến Vũ như vậy, Bạch Tước Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thu hồi giọng mỉa mai, bình tĩnh nhìn chị ta, dùng giọng điệu rất bình thản .


      "Chị thân của em, chị đừng quên, chị cũng từ tiểu tam bò lên. Huống chi... tiểu tam như em đây, do tay chị đào tạo ra. Nếu có chị, em cũng thể còn học ở cùng rể, còn trở thành... trong những nhân tình của ấy."


      Đúng, Bạch Tước Vũ rất , Đường Dương đối ngoại giống như chỉ có có hai chị em ta, nhưng thực tế phải thế. Chị em bọn họ bằng lòng thờ chung chồng, đó là do Đường Dương có bản lĩnh, có thể khiến phụ nữ đối với như vậy. Phụ nữ giới thượng lưu mặc dù ưa , nhưng phần lớn đàn ông đều thầm hâm mộ , thậm chí còn hy vọng có thể giống .


      Chẳng qua, người phụ nữ của Đường Dương chỉ có hai chị em ta.


      Nghe lời em , ánh mắt Bạch Yến Vũ lóe lên, rốt cuộc thể bình tĩnh nổi, gấp gáp hỏi: "Em có ý gì, Tước Vũ?"


      mặt chữ, chị à. Lẽ nào chị cho rằng rể về nhà bầu bạn với chị, ở căn nhà trọ của em sao?" Bạch Tước Vũ nhíu mày cười rất xán lạn, " rể rốt cuộc là người thế nào, phải chị hiểu hơn em ư, nếu , khi ấy sao chị có thể khiến rể buông tha tiểu thư Cảnh gia mà chọn chị chứ?"


      Hai chị em ta cao quý hơn ai, đều là kẻ thứ ba, đều là hồ ly tinh trong mắt người khác, con điếm đê tiện.


      Có điều, vận may của Bạch Yến Vũ rất tốt, nên mới lấy được Đường Dương thôi. Nếu Bạch Tước Vũ ta quen Đường Dương sớm hơn, giờ tình huống ra sao ai được.


      lúc lâu sau, Bạch Yến Vũ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm em mình. Ban đầu, nếu ta bị quỷ ám, cũng để em mình đến bước này.


      "Tước Vũ, cầm lấy số tiền này mau chóng rời khỏi đây , mang theo ba và Vô Trần rời khỏi thành phố Hải Thiên. tại rời vẫn còn kịp, nếu để trễ nữa, còn gì hết." Cuối cùng Bạch Yên Vũ lấy dáng vẻ thiếu phu nhân Đường gia ra tiếp, mà rất chân thành nhìn em mình, khuôn mặt hơi tái nhợt, nụ cười rất khó coi, "2 triệu này là chị nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm nhiều năm, em cũng biết, tiền chị có thể dùng bao nhiêu."


      "Tước Vũ, chị thừa nhận, lúc trước chị có lỗi với em, nếu phải chị nghĩ đông nghĩ tây, mưu toan giành giật những thứ thuộc về mình, hai chị em ta cũng tới bước này. Nhưng Tước Vũ à, dù sao nữa, chúng ta cũng là chị em, có đánh rụng răng uống máu cũng là chị em ruột."


      "Vì người như Đường Dương, chúng ta phải đến mức chị em bất hòa sao? Lúc trước chị làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng trước khi quen Đường Dương, chị đối xử với em thế nào, em quên rồi à, Tước Vũ."


      Bạch Yến Vũ cực kỳ thành khẩn khiến Bạch Tước Vũ kinh ngạc nhìn ta, đây là chị của ta ư? Là chị mấy năm nay vừa mắt ta à?!


      "... Đường gia... sắp kết thúc rồi, Tước Vũ." Bạch Yến Vũ đứng dậy, chậm rãi rời khỏi nhà trọ, vừa vừa từ từ .


      "Lần này, Đường gia hợp tác với nhà White, em hẳn biết. Mức độ khó của hạng mục này em cũng rất . tại, tài chính hai nhà liên tục gặp vấn đề, bên nào đủ khả năng rót vốn vô nữa, mà kinh phí đầu tư trước đó vào..."


      "Tước Vũ, 2 triệu đó em tự xử lý , em phải tin tưởng chị, mau chóng lấy rồi mang theo ba và Vô Trần rời khỏi nơi này. Em muốn tin, cứ làm theo ý em, nhưng chị chắc, ngày mai tấm chi phiếu này còn sử dụng được ."


      Bạch Yến Vũ xong liền đóng cửa nhà trọ, Bạch Tước Vũ nắm chặt tờ chi phiếu trong tay ngồi ghế salon ngẩn người. ta mím chặt môi, ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, ánh mắt sáng tối bất định.


      ta biết có nên tin tưởng Bạch Yến Vũ hay , dù sao mấy năm nay ta trở thành nhân tình của Đường Dương, quan hệ giữa ta và Bạch Yến Vũ gần như xuống tới mức đóng băng.


      Mà ba và Vô Trần, sau khi biết hai chị em ta theo Đường Dương, cũng qua lại với hai người nữa. Khi đó, Bạch Tước Vũ để ý những chuyện này, bởi cuối cùng ta có cuộc sống của người có tiền, cần lo âu ngày mai ăn gì, thích quần áo nào có thể trực tiếp đến trung tâm thương mại quẹt thẻ mua.


      Để đạt được những thứ này, ta cũng mất ít. Mất tình chị em và tình thân của người nhà, cuối cùng, ta chỉ còn lại tiền mà thôi, và số tiền đó còn phải chờ người bao nuôi ta vui vẻ, ta mới có được ít.


      Bạch Tước Vũ có cách nào rời khỏi cuộc sống được bao nuôi, bây giờ, ta là chim hoàng yến, chứ phải dã tước tự do bay lượn ở chân trời lúc trước. Sau khi được Đường Dương bao nuôi, ta hoàn toàn mất năng lực và ý chí cầu sinh.


      Bạch Tước Vũ trở thành loại phụ nữ ta từng chán ghét, thế tục, dối trá và yếu ớt.


      Vì muốn níu kéo Đường Dương, ta tìm đủ mọi cách, lục đục với chị mình.


      Thực ra, ta cũng hơi mệt mỏi.


      Cuộc sống thế này, phải cuộc sống ban đầu khi ta vừa đậu đại học mong muốn.


      ràng, ta và Vô Trần hẹn xong, phải học tốt, sau khi tốt nghiệp có thể tìm được công việc tốt, để ba có thể an hưởng tuổi già, nghỉ ngơi thoải mái.


      Cho dù chị có gả vào nhà giàu có chăng nữa, trợ giúp cũng có hạn, bọn họ chắc chắn phải tự nỗ lực mới được.


      Vả lại chỉ có bản thân mới là chỗ dựa tốt nhất.


      Từ khi nào, lý tưởng của ta thay đổi chứ?


      Là khi nhìn thấy bạn cùng phòng ăn ngon, mặc đẹp, chỉ cần chơi game máy tính xách tay, lúc nên học học, cái gì đều cần lo lắng, buồn lo vượt qua cuộc sống đại học là được?


      Hay lúc người khác say giấc hoặc du lịch, còn ta cố gắng tìm việc làm bận bịu kiếm tiền?


      Thực ra, khi ghen tỵ với cuộc sống của người khác, ta bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo dự định của mình.


      Do đó, lần ấy sau khi bất cẩn thận bị xe đụng bị thương, mới có thể ma xui quỷ khiến đồng ý lời cầu của chị mình, bắt đầu tiếp cận rể.


      Lúc đó, chị tính ly hôn với rể, nên muốn tóm được nhược điểm của , mới tìm tới em này hỗ trợ.


      Kết quả sao?


      Kết quả, thời điểm đó Bạch Tước Vũ có lòng dạ tâm kế nữa cũng chỉ là đứa trẻ, nên nắm nhược điểm của Đường Dương thành, ngược lại để mình rơi vào dịu dàng của .


      dịu dàng của Đường Dương có độc, mà ta trúng chất độc ấy rồi, lại có cách nào tự thoát khỏi.


      ta cho rằng, Đường Dương có vài phần thích ta, nên ta đứng về phía , giúp chị mình, còn bán đứng chị ấy.


      Hậu quả, chị thể ly hôn, mà ta, vào nửa học kỳ sau của năm thứ nhất trở thành nhân tình của Đường Dương.


      Đúng, nhân tình.


      Chẳng qua khi đó, Bạch Tước Vũ hề biết, ta còn tưởng mình và Đường Dương lòng nhau, chỉ vì số nhân tố nên bọn họ thể ở bên nhau. Vì tình của mình, cũng vì Đường Dương có thể cho ta cuộc sống giàu sang, cứ như vậy ta bán đứng linh hồn lẫn thể xác của mình.


      Nhìn tấm chi phiếu tay, Bạch Tước Vũ cười cay đắng.


      2 triệu.


      Đây là toàn bộ số tiền tích góp gần sáu năm kết hôn của Bạch Yến Vũ.


      Nghĩ đến Đường Dương dẫn ta ra ngoài mua bộ trang sức hàng trăm ngàn, nụ cười của Bạch Tước Vũ từ cay đắng biến thành châm chọc.


      Tới tận hôm nay, Bạch Tước Vũ mới phát .


      Hóa ra ta theo Đường Dương bốn năm rồi, nhưng ngay cả chút tiền tích góp cũng có.


      Toàn bộ số tiền ta dùng, đều từ thẻ phụ của thẻ tín dụng Đường Dương, mà tiền mặt...


      Bất quá hằng tháng chỉ có mấy ngàn thôi, ta quen ăn xài phung phí từ lâu, mấy ngàn đó sao có thể bị tiêu hết chứ.


      ra, thế giới này, còn có nhân tình ngu ngốc như ta, lại có thể trong bốn năm làm ra nổi phân tiền cho mình.


      Che mắt lại, Bạch Tước Vũ tựa vào ghế sofa, nước mắt lăn dài má.


      Mấy năm nay, quả như cơn ác mộng.
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 36

      Bạch Vũ Yến rời , để lại Bạch Tước Vũ mình đối mặt với căn phòng lạnh lẽo.


      Gần năm qua, Đường Dương càng ngày càng ít tới căn nhà trọ này, nhưng thời gian về nhà cũng nhiều. Vì thể rời khỏi cuộc sống giàu có Đường Dương cho, nên tất cả mọi người đều cho rằng Đường Dương về nhà ở chỗ ta, bao gồm cả chị ta, mà ta cũng chỉ có thể phối hợp.


      Ai cũng biết, thời gian Đường Dương về nhà rốt cuộc ở đâu, làm gì.


      Bạch Tước Vũ là nhân tình của Đường Dương, cũng là tấm bia hữu dụng cho . ta chỉ ngăn chị của mình còn ngăn Đường gia và người bên ngoài giúp .


      Mọi người đều biết Đường Dương phải người thừa kế nhà họ Đường, tuy năng lực của Đường Miện bằng Đường Dương, nhưng dù sao cũng là người thừa kế Đường gia công bố ra ngoài, ta muốn làm chút gì đó với Đường Dương cũng phải có khả năng. Cho dù Đường Minh Húc luôn coi trọng Đường Dương hơn, đồng thời hi vọng mới là người thừa kế, song ở Đường thị sức ảnh hưởng của Đường Miện vẫn mạnh hơn Đường Dương.


      Mấy năm nay, Đường Dương chỉ đảm nhiệm quản lý chi nhánh nho ở Đường thị, mặc dù thị trường marketing rất quan trọng, nhưng Đường Miện biết xen kẽ nhân viên. Đường Dương sớm mất quyền lực ở Đường thị, chẳng qua người bên ngoài biết, chỉ có hai em Đường Miện và Đường Dương biết thôi.


      Bất quá Đường Dương hề quan tâm, trong lúc càng thêm lưu luyến chị em Bạch gia, cung kính Đường Húc Minh, vẫn chưa ra tất cả đãi ngộ của ở Đường Thị.


      Lần này, Đường gia thay đổi người thừa kế, đều do ý của Đương Minh Húc, chứ Đường Dương vẫn chưa tham dự. Đáng tiếc Đường Miện biết được tin tức này mà kích động và lo lắng quá mức, đầu tiên tìm Phong Tế, kết quả, Phong Tế để ý . Sau đó, thông qua em họ gả cho gia tộc White, bất chấp phản đối của mọi người, kể cả Đường Minh Húc, hợp tác với gia tộc White.


      tại, Đường gia và nhà White có vốn lưu động, hạng mục hợp tác rơi vào tình trạng tắc nghẽn. Đường Miện vốn định dùng hạng mục này hòng chứng minh bản thân, giờ chỉ để mình rơi vào nguy hiểm, còn kéo theo cả Đường thị.


      "2 triệu?" Đường Dương cầm tấm chi phiếu khay trà thủy tinh, khóe môi nhếch lên đường cong nam tính xinh đẹp, "Tước nhi, chị em ra tay hào phóng quá, tiền ta tự mình giữ lại nhiều thế."


      Bạch Tước Vũ gì, ôm gối dựa vào ghế, bình tĩnh nhìn .


      "Sao lại dùng ánh mắt này nhìn ?" Đường Dương nhíu mày, cười cười, "Em mau nhận số tiền này , ngày mai lấy, nếu để trễ chút, như chị em , chả có phân tiền nào."


      "Vì sao?"


      "Cái gì vì sao, Tước nhi, em đột nhiên hỏi như vậy, có cách nào trả lời em." Đường Dương đặt tờ chi phiếu lên bàn trà, đẩy tới trước mặt Bạch Tước Vũ.


      "Đường Dương, rốt cuộc có kế hoạch gì?" Lần đầu tiên Bạch Tước Vũ dùng ánh mắt bình tĩnh thế nhìn Đường Dương, có tình say đắm, có quấn quýt si mê. Đây là sau khi Bạch Yến Vũ rời , ta ngồi ghế salon suy nghĩ cả buổi tối mà ra.


      Đáy lòng Đường Dương trù tính cái gì, mà ta và Bạch Vũ Yến, thậm chí toàn bộ Đường thị đều là tấm bia của !


      Lười nhác ngồi ghế salon, Đường Dương khẽ cười vài tiếng, giọng tuy dịu dàng nhưng cũng mang cường thế: "Tước nhi, từ khi em theo tới nay, cũng rất thích em, biết tại sao ? phải vì em xinh đẹp, cũng phải vì em có học vấn cao, mà vì em thông minh."


      Sau đó đứng dậy, vòng qua bàn trà, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tước Vũ, vươn tay nâng cằm ta lên, giọng càng trầm thấp và thuần hậu: "Tước nhi rất thông minh, biết cái gì nên làm, cũng biết cái gì nên hỏi, cái gì nên hỏi, cho nên Tước nhi cứ tiếp tục như vậy mới tốt. Nếu , chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật, em xem có đúng , Tước nhi?"


      Vẻ mặt Đường Dương tuy rất dịu dàng, nhưng Bạch Tước Vũ nhịn được thoáng run rẩy trong lòng .


      "Sao thế, lanh à?" Đường Dương vươn tay Bạch Tước Vũ vào lòng, giọng càng thêm dịu dàng.


      Bạch Tước Vũ lắc đầu.


      "Tốt nhất em nên nhận lấy 2 triệu kia." Đường Dương buông ta ra, lấy tờ chi phiếu trong âu phục, "Nơi này là 5 triệu, em cũng lấy , là tiền em nên có được, mấy năm nay, rất hài lòng."


      "Chị em đúng, sớm rời khỏi đây chút, mang theo cả ba và trai em, thành phố Hải Thiên sắp loạn rồi." Đường Dương đứng dậy, từng bước tới cửa.


      "Đường Dương, chị em sao?" Bạch Tước Vũ nhìn thấy Đường Dương đặt tay lên chốt cửa, rốt cuộc nhịn được hỏi.


      Quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Bạch Tước Vũ, Đường Dương thong thả : "Tước nhi, nhiều năm như thế, lần đầu tiên nghe em gọi tên , mà phải rể. Chẳng qua đáng tiếc là, các em có thể , còn chị em . Vì ta là thiếu phu nhân nhà họ Đường, mãi mãi là vậy."


      xong, xoay đầu mở cửa rời khỏi nơi này.


      "Do đó, mặc kệ thế nào nữa, chị ấy mới là vợ . Còn tôi, chỉ là... nhân tình." Bạch Tước Vũ nhìn hai tấm chi phiếu bàn trà bật cười, cười rất điên cuồng, rất đau khổ.


      "7 triệu... tệ, vài năm có thể kiếm nhiều thế... bán thân… cũng coi như tồi... Tiết kiệm chút, cả đời này cũng xài hết..."


      ****


      "Đường gia vậy mà còn nữa?" Cảnh Thần nhíu mày, buông văn kiện trong tay xuống, "Tế, em cảm thấy chuyện này hơi mờ ám. Tốc độ có phần quá nhanh."


      "Đường gia vẫn còn, cho dù lần này lỗ vốn tổn thương căn cơ, nhưng cơ nghiệp mấy chục năm của Đường gia thể dễ dàng sụp đỗ thế. Chẳng qua Đường thị tuyên bố với bên ngoài phá sản rồi, chỉ Đường thị còn thôi." Phong Tế thu mắt lại .


      Như lời Cảnh Thần , tốc độ phá sản của Đường gia quả nên nhanh thế, tình trạng bây giờ, ngược lại khiến cảm thấy rất kỳ quái. Tuy việc này coi như do tay sắp đặt, song... trong chuyện này, có số phát triển hoàn toàn do bố trí.


      Có lẽ, nên kêu Nhan Tứ điều tra chút mới được.


      Mặc dù rất tự tin với bản thân, nhưng Phong Tế cũng hi vọng vì tự tin của mình mà ngày nào đó bất cẩn lật thuyền trong mương[1]. Quả , lần này Đường gia hơi kỳ lạ, mà Phong Tế hy vọng bởi vì chú ý tỉ mỉ mà tạo thành phiền toái.


      [1]Lật thuyền trong mương: nghĩa gốc là “lật thuyền trong cống rãnh” (阴沟里翻船), sau này mới được đổi thành lật thuyền trong mương, vì mương thường có sóng, có gió, tuyệt đối thể xảy ra chuyện lật thuyền. Đây thường dùng để dụ cho sai lầm hoàn toàn đáng có.


      "Tế..."


      Phong Tế vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay Cảnh Thần, ngắt lời : "Tiểu Thần, yên tâm , có chừng mực, bảo Nhan Tứ điều tra đàng hoàng."


      Cảnh Thần gật đầu, đổi đề tài: "Catherine và Eide muốn rồi, lần này tuy gia tộc White phá sản, nhưng nguyên khí cũng bị tổn thương nặng. Mặc dù, Eide còn quan hệ gì với nhà White, có điều vẫn yên lòng, chuẩn bị dẫn Catherine và con trai cùng nhau trở về xem. Bất quá, em lo lắng cho bọn họ, nhà Catherine chỉ có mỗi đứa con ấy, mặc dù gia sản bằng nhà White, nhưng cả nhà bọn họ muốn sống tốt, vậy cũng đủ rồi."


      "... Trở về cũng tốt." Phong Tế thản nhiên , "Quan hệ của các em có tốt mấy, cũng chỉ là bạn bè thôi. Mấy hôm trước, Eide có đến tìm , muốn ra tay giúp White, đồng ý. rồi, là dân kinh doanh, chuyện có lợi làm."


      " phải đồng ý hợp tác với cậu ta sao?" Cảnh Thần nghe Phong Tế thế, nhíu mày, "Bây giờ từ chối cậu ta vậy, có được ?"


      "Tiểu Thần à, hợp tác với cậu ta, nhưng là với Eide, chứ phải với gia tộc White." Phong Tế nở nụ cười gian xảo.


      “Tế, thế này..." Cảnh Thần dở khóc dở cười, "Chẳng phải cố ý bắt nạt Eide à?"


      "Bắt nạt? Eide White cũng là thương nhân, tiểu Thần ơi. Thương trường như chiến trường, chính cậu ta để ý tỉ mỉ, có thể trách sao?" Mặc dù Phong Tế thẳng, nhưng cũng là .


      "Em chỉ sợ Catherine gặp khó khăn thôi." Cảnh Thần thở dài.


      "Tiểu Thần, em làm nhiều điều cho Catherine rồi. Chính em cũng , bọn em chỉ là bạn, em có khả năng phụ trách cả cuộc đời ấy." Phong Tế đứng dậy, tới phía sau Cảnh Thần, nắm vai , "Nếu vì em, cho dù để Cảnh Phong phá sản cũng bằng long. Nhưng Catherine chỉ là bạn của em, nên thể vì ấy mà tổn hại lợi ích của mình."


      Cảnh Thần thầm thở dài, lúc sau mới chậm rãi : "Được rồi, lời cũng ra, lần này đủ hài lòng chưa?"


      "Việc này phải nên cảm ơn tiểu Thần nhà phối hợp ư?" Tay nghề mát xa của Phong Tế rất thành thạo, ràng thường xuyên làm chuyện này, "Để cậu ta nghe được cũng tốt, tránh cho cậu ta lại tới tìm, cũng tránh cho Catherine bị cậu ta thuyết phục đến làm thuyết khách."


      "Khi nào phát Eide ở bên ngoài?" Cảnh Thần trợn mắt, nếu phải vợ chồng bọn họ ăn ý, chẳng phải còn cho mình ít rắc rối sao.


      "Lúc em vợ chồng bọn họ muốn , phát cửa phòng sách mở ra khe , mà người nọ lại định tiến vào, ngoại trừ hôm nay Eide đến tìm ra, còn có thể là ai chứ."


      "Khó trách khi đó giọng điệu thay đổi." Cũng vì thế, Cảnh Thần nhận được ám chỉ của Phong Tế, mới kẻ xướng người họa với .


      "Đúng rồi, Bạch Tước Vũ rời khỏi thành phổ Hải Thiên." Phong Tế đột nhiên nhớ ra tin tức nhận được trước đó, cho Cảnh Thần biết.


      "Bạch Tước Vũ? Rời ?"


      "Ừm." Mặc dù đứng phía sau Cảnh Thần, biết nhìn thấy, nhưng Phong Tế vẫn gật đầu cái, "Đúng, cùng ba ta và người sinh đôi nữa, trước khi Đường thị tuyên bố phá sản. Trước khi , ta còn đổi hai tấm chi phiếu thành 7 triệu tiền mặt. Trong đó, 2 triệu do Bạch Yến Vũ cho ta, 5 triệu còn lại, tạm thời điều tra từ đâu mà có."


      Cũng vì 5 triệu này, mới khiến Phong Tế đề cao cảnh giác cao. 2 triệu là tài sản riêng của Bạch Yến Vũ, cho em mình để ta dẫn người nhà cùng nhau rời khỏi cũng có gì.


      Nhưng 5 triệu kia. Nếu là Đường Dương đưa, tại sao giúp Đường thị? 5 triệu đối với Đường thị mặc dù nhiều, nhưng có thể tạm hoãn trong lúc khẩn cấp. Tuy nhiên, nếu 5 triệu kia chẳng phải Đường Dương đưa cho Bạch Tước Vũ, ta lấy được ở đâu số tiền lớn vậy?!


      Mấy năm nay, ngoài việc học, Bạch Tước Vũ làm nhân tình cho Đường Dương, giao thiệp với ai, càng biết người nào có thể thoáng cái lấy ra số tiền lớn thế.


      Hơn nữa, Đường thị phá sản xác nhanh hơn Phong Tế dự tính, nên mới cực kỳ cảnh giác. Có lẽ trong chuyện Đường thị phá sản và căn cơ Đường gia bị tổn thương, ngoại trừ Phong Tế, còn có độc thủ phía sau. tìm được độc thủ này, chỉ có Đường thị đứng ngồi yên, mà Phong Tế cũng an tâm!
      Last edited by a moderator: 22/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :