Lần đầu gặp nhau trong rừng hoa hạnh, nàng vẫn còn là tiểu Quận chúa rành thế , mà là hoàng tử được tiên đế sủng ái nhất, càn quét quân xâm lược ở quan ngoại, lập nhiều công trạng lấn át cả vua, nhưng lại bị tân đế cố kỵ, cách chức đày phương xa.
Lúc đó vẫn có ý định tranh giành thiên hạ, nàng lại vì hận nước thù nhà, lấy dịu dàng làm cạm bẫy, dùng lưu luyến làm lưỡi dao sắc nhọn, kiên quyết đẩy vào con đường phản quốc.
Ba năm sau gặp lại, là bá chủ oai hùng chiếm giữ phương, nắm chặt trường kiếm tay khát khao giành được thiên hạ. Mà nàng chỉ là nhạc công nghèo túng với hai bàn tay trắng.
Bá nghiệp vương quyền, Vĩnh Gia hỗn loạn… Giáo ánh vàng, ngựa giáp sắt, mạng người như cỏ rác, hận chỉ là mây trôi.
Tình ly biệt, cầu được, sinh tử ngăn đôi, nàng phụ lòng hết thảy, cuối cùng dùng cách đoạn tuyệt nhất trả lại cho .
Mãi cho đến khi quân lâm thiên hạ, lại gần nàng trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Sau tất cả những trăn trở yên hận đời này, nàng chỉ lưu lại lời nhắn – “Nhận thâm ý của chàng mà thể đáp lại, cuộc đời này nguyện nhìn chàng sống vui vẻ hạnh phúc” (*)
(*) Nguyên văn: “Thừa quân thâm ý vô dĩ báo, vọng quân thử sinh ngự phồn hoa.”, ba chữ “ngự phồn hoa” này cũng chính là nhan đề của bộ truyện.
Văn án:
Bỗng nhiên nàng bị nắm tóc, dùng sức mà lôi kéo.
Da đầu bị đau, nàng bị ép phải ngẩng đầu lên, chợt đối mặt với đôi con ngươi như nước xoáy cuồn cuộn.
Giọng nặng nề của nam nhân trẻ tuổi…
“Hàn Duy Tang, sao ngươi dám xuất ở trước mặt ta?”
PS: kỳ tình trong câu chuyện này hề liên quan đến bậc đế vương cầm tướng, chỉ là chàng trai rất mực , chẳng qua là này vẫn chưa như vậy mà thôi.