1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, Người đứng trên lầu lại ngắm em - Cố Tây Tước (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]


      Tác giả: Cố Tây Tước

      Dịch giả: Lam Nguyệt

      Số trang: 512.

      Giá bìa: 118.000 đồng

      Ngày xuất bản: 16/7/2015

      Công ty phát hành: Đinh Tị

      Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ

      Type: becuacon

      Giới thiệu:

      Em, ôm mối tình câm lặng suốt thời thanh xuân tươi đẹp nhất. Người ấy , em cũng biến thành đám mây bồng bềnh phiêu dạt, mơ hồ, mông lung... Mười chín năm trời lớn lên cùng người ấy, lại mất năm năm trời để thực tất cả những giấc mơ của người ấy... Có phải người ấy mang về xoa dịu trái tim em?

      , ôm nỗi nhớ nhung em dù chỉ gặp nhau lần duy nhất. Nhiều năm sau gặp lại, em vẫn như nỗi ám ảnh mơ hồ, níu giữ kể cả khi chìm vào giấc ngủ, để rồi sau đó, trở thành kẻ ngốc vì cứ mải miết theo dấu chân em. Có sao đâu khi , chỉ cần em là đủ...

      Khi em đứng cầu ngắm phong cảnh, em có biết rằng, người đứng lầu lại ngắm em...

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 14/11/15
      cuaruoi, linkc, cachuado2 others thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Mở đầu

      Tình đến tự thuở nào, chết vẫn còn sâu nặng.

      1.

      Em rất xin lỗi vì kìm lòng được mà viết thư cho . Em biết điều này có thể làm khó xử. Xin lỗi, chỉ là em… thấy nhớ . Nếu muốn đọc cứ ném vào thùng rác cũng được, còn em, em vẫn coi như đọc rồi, bởi vì như vậy em thấy lòng dễ chịu hơn. Mấy hôm nay, dạ dày em cứ ỉ đau, em tưởng chỉ đau chút thôi, nào ngờ hai ngày hai đêm rồi.

      Dạo này em rất bận, giờ ăn trưa được nghỉ ngơi chốc lát nhưng vẫn thấy mệt mỏi đến mức thở nổi. Lúc nghỉ giải lao, em đưa Edward ra ngoài tản bộ. Em đứng đợi ở đó rất lâu mới nhìn thấy , đây là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của em.

      Hôm nay bận ?

      Em rất nhớ .

      Thủy Quang, tháng Ba năm 2007

      2.

      có đọc thư ? Chắc đọc rồi nhỉ? Em rất căng thẳng, hễ nghĩ đến việc khi đọc thư có thể nhớ đến em, dù chỉ chút thôi cũng đủ khiến em cảm thấy hạnh phúc rồi. Hôm nay, mặc áo len trắng rất đẹp.

      Em theo dõi đâu, chỉ là… tình cờ em qua đó. Sáng nay gặp được , cả ngày tâm trạng em rất tốt.

      Em vẫn nhớ .

      Thủy Quang, tháng Ba năm 2007

      3.

      Hôm nay, em thấy trong người khó chịu, thực ra mấy tháng nay đều cảm thấy khỏe, tinh thần sa sút. Có lẽ em rời khỏi nơi này thời gian.

      Hôm nay, mọi việc của đều suôn sẻ chứ? Em nghĩ, chắc chắn là tốt.

      Em rất nhớ .

      Thủy Quang, tháng Mười năm 2007

      4.

      Em ngồi đối diện với trong thư viện. Thấy cầm sách lên rời , em luống cuống ôm ba lô theo ra ngoài. Em bước rất nhàng, sợ phát ra em, rồi lại sợ … vĩnh viễn trông thấy em.

      sang tháng Mười rồi, gió đêm lạnh buốt thổi từng cơn con đường u tối. Nhưng có thể nhìn thấy bóng dáng là đủ rồi.

      chuyện điện thoại, giọng rất dịu dàng.

      Vì sao, em lại buồn đến thế?

      Thủy Quang, tháng Mười năm 2007

      5.

      Vì tối qua bận rộn đến khuya, em quyết định để đến sáng nay ngồi viết thư cho dưới ánh bình minh.

      Ngày mai em , nhớ em chứ? Chắc là đâu nhỉ?

      Em mặt dày viết thư cho , thấy phiền lắm phải ? Thời gian tới, được yên bình vì quấy nhiễu của em nữa.

      Thủy Quang, tháng Mười năm 2007


      6
      .
      Hôm nay, em đợi rất lâu mà thấy . Edward đói rồi, em phải đưa nó về nhà. đâu thế? Em đợi lâu đến nỗi chân tay lạnh cóng cả rồi.

      Em rất nhớ . Lâu lắm rồi được trông thấy . Rất nhớ…

      Thủy Quang, tháng năm 2008

      7.

      Em vẫn luôn nghĩ, chỉ cần đứng ở đây nhìn , nhất định có ngày chú ý tới em, nhưng có lẽ em sai rồi.

      Em giẫm lên dấu chân của , lặp lại những lời trong lòng. Còn , lại biết em nghĩ gì.

      Thủy Quang, tháng Hai năm 2008

      8.


      Em muốn bỏ cuộc rồi, em cảm thấy tâm trạng của mình ngày càng tệ. Tình đơn phương này mệt mỏi quá. Em luôn cảm thấy quá xa vời.

      Chúc … gì nhỉ? Đột nhiên, em cảm thấy cuộc sống của rất tốt, ngoại trừ việc bị em đeo bám.

      Vậy , chúc sau này bị em đeo bám nữa!

      Thủy Quang, tháng Tư năm 2008

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1: Thời niên thiếu


      Nhà Tiêu Thủy Quang nằm trong đại viện điển hình của Tây An, trong viện có tất cả ba hộ gia đình, tuy phải họ hàng thân thích nhưng tình cảm khá khăng khít, do thế hệ trước cùng hoạt động cách mạng. (Đại viện: khu nhà gồm nhiều phòng, sân rộng, sâu, nơi ở tập trung của nhiều hộ gia đình.)

      Đến thế hệ Thủy Quang, tính cả trong đại viện có bốn đứa trẻ, hai trai hai , tuổi tác xêm xêm nhau.

      Tiêu Thủy Quang nhất, năm 1997, mười tuổi, Vu Cảnh Cầm mười tuổi, hai cậu con trai La Trí và Vu Cảnh Lam đều mười ba tuổi. Trẻ con sống trong cùng đại viện đương nhiên thân hơn so với bên ngoài. Tuy Thủy Quang kém Cảnh Cầm tuổi nhưng từ , hai người học chung lớp, học chung đường, tính cách hợp nhau nên lại càng thân thiết.

      Hai cậu con trai tính tình trái ngược nhau, La Trí hài hước, sôi nổi, còn Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Vì thế, phần lớn thời gian Tiêu Thủy Quang đều chơi cùng La Trí. Vu Cảnh Lam thường với Cảnh Cầm, hai em họ rất hòa thuận. Thỉnh thoảng, trước mặt Thủy Quang, Cảnh Cầm lại khen trai mình tài giỏi ra sao, thông minh thế nào. Nhiều lần như vậy, Thủy Quang chịu được phải lên tiếng: “Đúng đúng đúng, Cảnh Lam của cậu là tuyệt vời nhất! Bao giờ cậu cần ấy nữa nhượng lại cho mình, để mình cũng được kiêu hãnh lần.” Những lúc như vậy, Vu Cảnh Cầm luôn bật cười thích chí.

      Tiêu Thủy Quang, La Trí, Vu Cảnh Lam và Vu Cảnh Cầm là thanh mai trúc mã đích thực, từ lúc có nhận thức bắt đầu chơi với nhau và biết gia đình của nhau. Sau khi lên cấp ba, Thủy Quang và Cảnh Cầm được xếp vào hai lớp khác nhau. La Trí cười, trêu là cặp song sinh cũng đến ngày phải tách rời rồi.

      Năm lớp mười, kết quả học tập của Thủy Quang rất tốt, luôn đứng trong tốp năm của lớp, tốp mười của khối. Đương nhiên, để có thành tích này, phải nỗ lực hết sức mình. lần, sau khi thi xong, người bạn cùng bàn với Thủy Quang tấm tắc: “Tiêu Thủy Quang, cậu lại nằm trong tốp năm của lớp rồi, cậu may mắn đấy!”

      Thủy Quang nghĩ thầm: “Bà của tôi, thi cử thế này mà cậu là may mắn, mình vui đâu nhé! Mình phải cố gắng nhiều lắm đấy, lớp luôn chăm chú nghe giảng, về nhà lại chăm chỉ làm bài tập, chưa đến mười giờ chưa ngủ. Đây hoàn toàn là kết quả của nỗ lực. Đương nhiên, phần là do mình thông minh nữa!”

      Hôm đó, hết giờ học, Thủy Quang tựa đầu bên cửa sổ nghĩ vẩn vơ. phát ra, so về thông minh, thắng được Vu Cảnh Lam, so về may mắn, bằng La Trí, còn về siêng năng, bằng Cảnh Cầm. Cảnh Cầm vệ sinh cũng cầm Đường thi, Tống từ, ăn cơm cũng nghĩ đến thuyết tương đối… nàng chưa bao giờ rơi khỏi tốp năm của khối, hai em nhà họ quả thực đều rất lợi hại. Thủy Quang càng nghĩ càng bi quan, thở dài tiếng. “Tại sao mình lại xui xẻo thế này chứ?”

      Bạn cùng bàn lườm cái, : “Được hời còn than lỗ!”

      nương, tại sao cậu cứ thích châm chọc mình vậy? Sao soi mói người xếp thứ nhất trong khối ấy?”

      bạn kia “xí” tiếng, đáp: “Mấy người đó cao xa quá, mình với tới, đành xuống tay với kẻ ở gần vậy!”

      thẳng tính nhưng phải cái ác khẩu này tên là Thang Mạt Lị. nàng cực kỳ ghét cái họ “Thang” của mình vì cảm thấy nó rất tầm thường, vì thế, ngay từ lúc khai giảng, nàng tuyên bố với mọi người rằng, đừng bao giờ gọi cả họ của ấy, chỉ cần gọi Mạt Lị hay Lị Lị là được. Thế là, năm học vừa bắt đầu, mọi người còn chưa nhớ hết mặt nhau nhưng nàng được mọi người thân thiết gọi là Lị Lị rồi. Đúng là lanh lợi hết phần của người khác.

      Gần chục năm sau, Thang Mạt Lị khoác vai Thủy Quang mà than thở: “Tiêu Thủy Quang, nhìn thấy cậu cứ như nhìn thấy ánh bình minh rực rỡ vậy! Cậu là nhân chứng duy nhất cho thời thanh xuân tươi đẹp của mình.”

      Thủy Quang muốn đáp lại câu “mình cũng vậy”, nhưng cảm thấy ngượng miệng nên thôi.

      Suốt những năm cấp ba, Thủy Quang hầu như sống trong mông lung. chỉ ràng nhất hai việc: phải thi đỗ đại học và thích Vu Cảnh Lam.

      Nếu hỏi Thủy Quang dành tình cảm cho người con trai ấy từ khi nào, có lẽ bản thân cũng trả lời được. thích trầm mặc của ,thích ánh mắt tĩnh lặng của , thích mái tóc đen bóng và cả chất giọng từ tốn, mạch lạc khi chuyện.

      Thủy Quang nhìn ra cửa sổ theo thói quen, tiết trời xuân ấm hoa nở này luôn khiến con người dễ xúc động.

      Kết thúc tiết học cuối, tiếng thu dọn đồ đạc huyên náo cả căn phòng, người về nhà, người đến căng tin ăn cơm.

      Thủy Quang chậm rãi đặt những cuốn sách tối nay phải đọc vào cặp sách, Vu Cảnh Cầm đứng ngoài cửa lớp gọi .

      “Thủy Quang, thôi!”

      Thủy Quang ra khỏi phòng học. “Đói chết được! Tiểu Cầm, có bánh quy ?”

      , hồi sáng bị mình lấy mất rồi, ấy hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể đói!”

      Vu Cảnh Lam đúng là thiên tài! Lớp mười hai rồi còn có thời gian và hứng thú đá bóng.

      Kể ra cũng lạ, với nam sinh sạch , ngăn nắp như Cảnh Lam, mấy môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội có vẻ thích hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang xem trận bóng của Vu Cảnh Lam, ánh mặt trời chiếu vào gò má làm toát lên vẻ thanh xuân tươi tràn sức sống, khiến người ta phải ngỡ ngàng rung động. Nhưng rung động của Thủy Quang phải bởi khoảnh khắc nhất thời này, mà được tích lũy sau rất nhiều năm. thích Vu Cảnh Lam.

      Thủy Quang và Cảnh Cầm vừa vừa chuyện trò vui vẻ. Ra đến cổng trường, từ xa nhìn thấy bóng dáng dong dỏng cao của Vu Cảnh lam trong ánh chiều tà, bên cạnh là La Trí. Hai đến gần nghe thấy La Trí : “Hôm nay sảng khoái quá! Tuần này chết ngộp trong đống bài vở và thi cử, quả nhiên vận động toát mồ hôi là phương pháp xả stress hữu hiệu nhất!”

      Vu Cảnh Lam gật đầu tán thành. Trông thấy Tiêu Thủy Quang và Cảnh Cầm, vẫy tay với hai .

      Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay lại tốt bụng đợi bọn em thế?”

      bao giờ bọn tốt bụng đâu?” La Trí đến kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, làm gì mà cúi gằm mặt thế?

      Thủy Quang : “Em xấu hổ.”

      La Trí trợn tròn mắt. “Khiếp! Nổi hết cả da gà rồi.”

      Thủy Quang vốn dịu dàng, nhưng vì từ chơi với La Trí nên có dịu dàng đến mấy vẫn pha chút lém lỉnh. Điều này, La Trí đương nhiên biết nhất.

      Thủy Quang cười cười, ôm bụng : “Đói quá, về nhà thôi, em muốn ăn thịt.”

      La Trí châm chọc: “Con con đứa, động tí là gào lên đòi ăn thịt, chả ra làm sao!”

      “Nhưng ràng là ăn thịt ngon mà! Haizz… Nghĩ đến lại càng đói!”

      Cảnh Cầm cười sặc sụa. “Thủy Quang là người thà nhất.”

      La Trí than thở: ”May mà dáng em đến nổi nà, chứ ăn thành heo rồi sau này lấy chồng được đâu.”

      Nhiều năm sau, khi Thủy Quang chính thức thành “ ế”, cảm thấy cái miệng của La Trí đúng là miệng quạ đen. Có điều, vẫn chẳng béo lên là bao. Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này.

      La Trí vừa dứt lời, Vu Cảnh Lam lấy gói bánh quy từ trong túi ra đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn tạm .”

      Thủy Quang vui vẻ nhận lấy, cảm ơn.

      Vu Cảnh Cầm “ơ” tiếng rồi hỏi: “ chưa ăn à?”

      Vu Cảnh Lam : “Quên mất.”

      Năm đó, sau khi thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đến thành phố khác học tập.

      Hai chàng trai trong đại viện đều vinh danh bảng vàng, ba gia đình liền mở tiệc rượu mời thân hữu láng giềng đến chúc mừng. La Trí đỗ vào trường khá có tiếng ở huyện bên cạnh, Vu Cảnh Lam phải lên tận miền Bắc xa xôi, đương nhiên, cũng là trường có danh tiếng.

      Ngày đó, dưới gốc cây đa lớn, vài người uống say. Dường như Thủy Quang cũng vậy, bóp chặt lon bia rỗng, nhất thời xúc động làm chuyện ngu ngốc. Thấy mọi người xung quanh đều chúc mừng Cảnh Lam, đứng lên, : “Cảnh Lam, em thích .”

      Xung quanh thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

      Thủy Quang khẽ lặp lại: “Em thích !”

      Người con trai ấy quay đầu lại nhìn , mắt vẫn đen và trầm tĩnh hệt như khi kèm học. từ tốn : “Thủy Quang, em say rồi.”

      Say ư?

      Về sau, khi uống rượu với bạn đại học, Thủy Quang có thể lấy địch ba. Đám bạn của cũng phải thốt lên: “Tiêu Thủy Quang, cậu đúng là nữ trung hào kiệt! Sao mình chưa thấy cậu say bao giờ vậy?”

      Vu Cảnh Lam à, từ em có thể uống rượu, biết uống rượu, thích uống rượu, vì sao lại biết? Thủy Quang thầm nghĩ.

      Bà Tiêu lúng túng : “Trẻ con nghịch ngợm ăn lung tung đấy mà, mặc kệ chúng nó!”

      Các trưởng bối đều khoan dung nhìn .

      Cảnh Cầm nhàng kéo tay áo Thủy Quang. “Cậu sao vậy?”

      La Trí cũng chau mày.

      ai cảm thấy đây là chuyện tốt nên chẳng để ý đến, chẳng ai tin, họ chỉ coi đây là trò nghịch ngợm mà thôi.

      Thủy Quang vẫn nhìn Cảnh Lam. Ánh mắt như muốn , vì em hơn , cảm thấy đáng tin cậy phải ? tin, hay là muốn đón nhận cho nên lựa chọn phớt lờ lời em?

      Thực ra, chỉ cần tùy tiện cho em lý do, gì cũng được, miễn là đừng phớt lờ như thế.

      Thủy Quang nhoài người lên bàn, giơ giơ lon bia, : “Mẹ ơi, con uống say rồi.”

      Bà Tiêu dở khóc dở cười, xoa xoa gò má con .


      Đầu tháng Chín, Vu Cảnh Lam và La Trí lên đường. Thủy Quang tiễn La Trí, chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ vì vốn thân với La Trí hơn với Vu Cảnh Lam.

      Nhân lúc mẹ mình có mặt, La Trí với Thủy Quang: “Cảnh Lam cậu ấy… lo lắng chuyện học hành của em bị ảnh hưởng. Đợi em thi đại học xong rồi…”

      Thủy Quang ngắt lời: “Cho dù em có đương cũng ảnh hưởng đến việc học. La Trí, cảm ơn an ủi.”

      La Trí thở dài. “Gọi câu “ trai” , phải vậy mới thấy mình được an ủi. Từ đến lớn em chưa từng gọi trai.”

      Thủy Quang mỉm cười. “ trai, chúc thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm.”


      Dù bạn cảm thấy mệt mỏi, u buồn hay hạnh phúc, thời gian vẫn cứ trôi mà dừng lại vì tâm trạng của bất cứ ai.

      Kỳ thi quan trọng đầu tiên của lớp mười , Thủy Quang lại đạt thành tích cao, đứng thứ ba trong khối. Mạt Lị nương liếc xéo cái. “Quỷ chứ phải người!”

      Thủy Quang nghĩ thầm, gọi mình là quỷ còn tốt hơn bảo mình ăn may.

      Hôm ấy, Thủy Quang tìm Cảnh Cầm, nàng đứng ngoài hành lang gọi điện thoại. Trông thấy Thủy Quang, Cảnh Cầm liền kéo tay , vừa vừa : “Em xếp thứ năm đó, có nên khen ngợi câu nhỉ?”

      Hai người ngồi cạnh bồn hoa, Thủy Quang ngẩng đầu nhìn những tia nắng lọt qua tán cây, chợt cảm thấy thiên nhiên kỳ diệu, sau đó nghe thấy Cảnh Cầm : “Lần này Thủy Quang xếp thứ ba toàn khối đấy! Giỏi ?”

      biết đối phương gì , Thủy Quang lại bị những tia nắng này làm cho hoa mắt, đứng lên. “Mình về lớp đây, váng đầu quá.”

      Cảnh Cầm “ơ” tiếng, khi sực tỉnh Thủy Quang vẫy tay “bye bye” với rồi.

      Thủy Quang thấp thoáng nghe thấy Cảnh Cầm : “Thủy Quang váng đầu, quay về lớp rồi.”

      Thủy Quang dối, đúng là váng đầu . quay về phòng học liền nhoài người ra bàn. Bạn cùng bàn đẩy đẩy , hỏi: “Sao thế? xếp thứ ba toàn khối rồi còn buồn bã gì nữa?”

      Thủy Quang nghiêng đầu. “Mạt Lị nương, mình rất buồn phiền, cậu còn đẩy nữa mình cắn cậu.”

      Thang Mạt Lị ‘hừ” tiếng. “Cắn chết cậu!”

      Thủy Quang đành ngậm ngùi chịu thua.

      Kỳ nghỉ hè lớp mười đến nhanh mà vô cùng chậm.

      Ngày đầu tiên, Thủy Quang ở nhà ngủ liền hai mươi tiếng đồng hồ. Lúc dậy ăn trưa thấy bố về nhà. Hiếm khi bố từ quân khu về nghỉ ngơi, ông lắc đầu với bà Tiêu: “Khuê nữ nhà ta nhõng nhẽo thành quen rồi.”

      Thủy Quang bất mãn, chẳng qua chỉ ngủ nướng hôm thôi mà, đâu đến nỗi chứ! Nhưng là quân nhân sống rất kỷ luật, giây ông Tiêu cũng coi trọng, cho nên hành vi ngủ nướng của con rượu tuyệt đối thể chấp nhận được.

      Dưới bức bách của bố, Thủy Quang ăn xong liền chạy ra ngoài sân, thấy cửa lớn nhà họ Vu mở, lấy làm lạ. Tối qua Cảnh Cầm sáng nay cùng bố mẹ leo núi, sao có thể về sớm như vậy? bèn sang đó, chưa tới cửa gọi: “Về sớm thế Cảnh…” Chữ “Cầm” còn chưa kịp thốt ra bị đổi thành chữ “Lam”.

      Vu Cảnh Lam trông thấy , cũng hơi bất ngờ. “Thủy Quang, lâu rồi gặp.”

      “Cũng phải nửa năm rồi nhỉ? ăn cơm chưa?”

      vừa mới về.”

      “Có muốn sang nhà em ăn chút gì , bố mẹ em đều có nhà.”

      Vu Cảnh Lam dịu dàng : “Thôi cần đâu, Cảnh Cầm chắc sắp về rồi, vừa gọi điện thoại cho nó.”

      Nên gì tiếp đây? Hình như chẳng có gì để nữa.

      “Ồ, vậy em về nhé, khi nào Cảnh Cầm về em lại sang.”

      Vu Cảnh Lam nhìn lát, khẽ : “Ừ.”

      Tiêu Thủy Quang bây giờ rất sợ mùa hè, sợ mình lại cẩn thận ra những câu ngu xuẩn, sợ đối phương đáp lại “em gì, nghe ”.

      Hai hôm sau, La Trí cũng về. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi hóng gió, than thở: “Chớp mắt mà bốn đứa nó đều lớn rồi, nhanh !”

      Đúng vậy, nhanh !

      Nhưng sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm đến thế ?

      Thủy Quang quyết định đăng ký lớp học võ mùa hè. Từ hồi sáu tuổi, Thủy Quang được bố cho học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, trong nhà phần lớn đều là giải thưởng võ thuật, giấy khen của trường học lại chẳng được mấy tờ. Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu bực mình tuyên bố: “ coi con chúng ta là con trai đấy à? đánh đấm gì nữa, tập trung học hành, thi đỗ đại học xem em xử lý hai bố con thế nào!”

      Bà Tiêu hiếm khi thể uy phong, nhưng hễ ra oai khí thế bức người, ông Tiêu thể đầu hàng.

      Thực ra ban đầu, Thủy Quang cũng cảm thấy khổ sở, con nhà người ta đều học ba lê, vĩ cầm, luyện chữ vẽ tranh, còn lại ngày ngày đứng tấn đá chân, luyện quyền luyệ cước, vừa đau vừa mệt, biết khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, quen dần, tuy thỉnh thoảng vẫn thấy mệt nhưng còn khóc vì đau đớn nữa. Lúc đạt được thành tích cao, còn thấy rất vui và tự hào, mặc dù vóc dáng con nhưng đánh nhau chẳng kém cạnh ai. Có lần Cảnh Cầm bị nam sinh bắt nạt, Thủy Quang chỉ cần vung tay vài đòn có thể đốn ngã tên đó lăn ra đất. phải hơn người ta về thể lực, mà là kỹ thuật, đấy mới chính là sức mạnh đặc biệt thể thay thế.

      Từ khi lên cấp ba, Thủy Quang luyện võ nữa mà tập trung vào việc học. sợ thi trượt đại học khiến mẹ buồn, hơn nữa, cũng có mục tiêu của riêng mình, mục tiêu đó rất cao, cố gắng được.

      Ngày đầu tiên Thủy Quang đến lớp võ ghi danh tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hứ” tiếng, Thủy Quang “haizz” tiếng.

      Sau hôm ấy, nàng chua ngoa Mạt Lị dám đẩy hay châm chọc Thủy Quang nữa. thể phủ nhận, bạo lực đôi khi có tác dụng hơn cả đạo lý.

      Kỳ nghỉ hè trôi qua cách chậm chạp, Thủy Quang bận rộn hết chuyện này đến chuyện khác, nào là luyện võ, nào là ôn thi, vì thế, suốt tháng hè, La Trí luôn than vãn với Vu Cảnh Lam: “Con nhóc Thủy Quang kia cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, làm gì mà bận tối mắt tối mũi như thế?”

      Cảnh Lam chỉ trầm mặc đáp, ánh mắt đăm chiêu.

      Năm lớp mười hai hệt như đánh trận. Thủy Quang từng bước tới gần mục tiêu của mình, tới gần . Cho dù nhìn thấy, cho dù chẳng bận tâm.

      Tháng Sáu năm 2006, sau những cố gắng bỏ ra, Thủy Quang hoàn thành tốt kỳ thi đại học của mình. Ra khỏi phòng thi, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng rực bên ngoài.

      cầm di động lên, lần đầu tiên gọi điện cho Vu Cảnh Lam.

      Chuông vang hai hồi có người nghe máy. Giọng trầm tĩnh của truyền đến: “Thủy Quang!”

      Khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy hai mắt nhòa , sống mũi cay cay.

      “Cảnh Lam, em thi xong rồi.”

      “Ừm, biết.”

      “Em… có thể đăng ký vào trường ?”

      Người ở đầu máy bên kia im lặng giây lát rồi khẽ : “ đợi em.”

      Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, máy bay về Tây An. cố hàng vào tháng Sáu năm ấy được đưa tin cả báo chí và thời , cơ quan chức năng kết luận đó là cố ngoài ý muốn.

      cố ngoài ý muốn.

      Thủy Quang nhìn năm chữ đó, năm chữ khiến cho người con trai mà thầm thương trộm nhớ thể quay lại nữa.

      ngồi giường, cả đêm ngủ.

      Đêm đó, trong đại viện, có ai ngủ cả.

      Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang đặt chân đến trường đại học ở miền Bắc xa lạ này. ngẩng đầu nhìn khoảng trời mà từng ngắm, thầm: “Vu Cảnh Lam, đợi em, em đến rồi. Em giữ lời hứa, nhưng lại …”

      Thủy Quang là sinh viên xuất sắc. Ở ngôi trường nhân tài nhan nhản này, vẫn hề bị chìm nghỉm, kết quả học tập tốt lại có nhiều sở trường, vừa hát hay vừa múa võ đẹp, vì thế, được rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều từ chối. Mấy người bạn cùng phòng , Thủy Quang có người thương rồi, cũng là sinh viên trong trường, thỉnh thoảng còn viết thư cho người ấy.

      Năm 2007, Thủy Quang nuôi chú chó chăn cừu, đặt tên là Edward. thuyết phục được quản lý ký túc xá cho mình nuôi nó ở gian phòng dưới tầng trệt. Đám bạn cùng phòng đều thích Edward, đồ ăn chuẩn bị cho nó còn phong phú hơn cả cho mình. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Thủy Quang lại đưa Edward ra ngoài dạo, cuộc sống đại học vì thế cũng bớt phần tẻ nhạt.

      Mùa xuân năm 2008, Thủy Quang cảm thấy tình trạng của mình càng lúc càng tệ. tự nhủ với chính mình, đừng giẫm lên dấu chân của ấy mà nữa, đừng lặp lại câu “ ấy đợi mình” nữa!

      Tiêu Thủy Quang, có ai đợi mày, ai cả…

      nguyện rằng cứ mãi ở tít cao, chứ đừng xa cách như bây giờ. Cuối cùng, , em trả tự do lại cho

      Hôm đó, Thủy Quang nhận được điện thoại của Cảnh Cầm.

      “Trong di vật của mình, có bức thư viết cho cậu. Thực ra hẳn là thư, mình kẹp nó trong sách, giống như bookmark.” (bookmark: thẻ đánh dấu sách)

      Thủy Quang: Hoa bên đường nở, người cứ thong thả về.

      Cảnh Lam

      Hè năm 2005

      Thủy Quang khóc nấc thành tiếng.


      Khi ấy, Chương Tranh Lam đứng bên cửa sổ, nhìn thấy trong vườn hoa phía sau giảng đường đại học, có ngồi chiếc ghế gỗ dài mà khóc đến tuyệt vọng.


      *Nguyên văn của câu thơ : “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”. Câu này có xuất xứ từ bức thư của Tiền Vũ Túc Vương viết cho phu nhân của ông. Ý nghĩa là: 1. Hoa trong ruộng bờ nở rồi, nàng có thể vừa thưởng hoa vừa chầm chậm quay về. 2. Hoa bên đường nở rồi, nàng có thể thong thả đợi ta quay về! 3. lập trường của tác giả nó biểu cho tình sâu sắc và kín đáo của người chồng dành cho người vợ.
      sanone2112 thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2: Lần đầu gặp gỡ

      Chương Tranh Lam ngồi cửa sổ, lười nhác nheo mắt lại, tay trái kẹp điếu thuốc gác thành ghế, thỉnh thoảng lại hút hơi, trông có vẻ uể oải.

      Nếu như cảnh tượng này diễn ra vào ngày đông hay ở nhà vào kỳ nghỉ thực tồi, nhưng lúc này, sau lưng đám người chiến đấu, vật lộn với công việc.

      Mấy nhân viên phòng kỹ thuật nhìn người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, bất mãn nghiến răng nghiến lợi. Sếp tổng của họ có lòng thương người, công ty họ làm ăn tốt như vậy, đơn hàng của chính phủ và quốc doanh nhân hết, vì sao phải đến trường đại học để hỗ trợ kỹ thuật chứ, chẳng lẽ sếp tổng có JQ với hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng này? Vừa tán gẫu qua YY để an ủi lẫn nhau vừa gian khổ chiến đấu, cuối cùng người chịu nổi nữa, hét lên: “Sếp, mau đến cứu cánh , hệ thống này bị lỗi rồi. Sao nó lại tự nổ chứ? Sao nó tự chết chứ?”
      (JQ: gian tình; YY: phần mềm chat voice thịnh hành ở Trung Quốc)

      Cả đám người bật cười.

      Chương Tranh Lam uể oải mở mắt, quay đầu lại nhìn, sau đó mới chầm chậm đứng lên. kẹp điếu thuốc vào miệng, về phía nhân viên vừa hét, cốc vào đầu người đó cái: “Ngu như lợn!”

      Trái tim Nguyễn Kỳ rỉ máu. “Sếp… làm tổn thương lòng tự tôn của người ta rồi.”

      “Ghê nhỉ? Cậu cũng có tự tôn à?” Chương Tranh Lam khom người liếc nhìn màn hình, sau ba giây, : “Làm lại.”

      “Hả?” Nguyễn Kỳ kinh ngạc.

      Chương Tranh Lam khinh bỉ : “Sao lại nhìn tôi như thế? tự nổ rồi còn cứu thế nào? Cậu cho rằng tôi là thánh à?”

      Đám người còn lại dừng tay, trong lòng thầm oán: “Tôi coi là ma.”

      Chương Tranh Lam dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nghênh ngang ra cửa.

      Khương Đại Quốc ngồi ở bàn ngoài cùng, cười hì hì, hỏi: “Sếp tổng, về nhà à?”

      Chương Tranh Lam đút tay vào túi. “Đói rồi, mua đồ ăn.”

      đám người sau lưng gào ầm lên.

      Chương Tranh Lam ra khỏi phòng kỹ thuật, thong thả xuống lầu.

      Con lừa của đỗ ở dưới gốc cây cạnh cửa. Chương Tranh Lam là người vô cùng lười biếng, chính là phiên bản đại của Sở Lưu Hương trong tiểu thuyết Cổ Long, có thể ngồi đứng, có thể nằm ngồi. Cho nên thích xe điện, so với ô tô phải bảo dưỡng, phải tìm chỗ để xe, phải sang số xe con lừa trở thành lựa chọn hàng đầu của , vừa thuận tiện vừa tiết kiệm xăng. (con lừa là tên loại xe máy điện)

      Nhưng có được ắt có mất, chiếc xe điện này cũng mang lại cho ít rắc rối. Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, Chương Tranh Lam làm ăn phát đạt, mua được căn biệt thự ở khu đất đắt đỏ bậc nhất thành phố. Trong nửa tháng đầu mới dọn đến, làm về, thường xuyên bị bảo vệ của tiểu khu chặn lại vì tưởng là người giao hàng. Đương nhiên phải ngoại hình của Chương Tranh Lam trông giống nhân viên giao hàng, có diện mạo đoan chính, ngũ quan cân đối, vóc dáng khỏe khoắn, đôi khi đẹp trai ngời ngời trong bộ âu phục và giày da bóng loáng hay khi nghiêm túc làm việc gì đó. Phong thái đó được các em miêu tả bằng câu: “ phải người!”

      Chương Tranh Lam cắm chìa khóa khởi động xe, thong dong qua con đường râm mát trong khuôn viên trường. Lúc này là ba giờ chiều, trong sân có nhiều người qua lại.

      Chương Tranh Lam là kiểu người khi lái xe cũng có thể đờ đẫn nheo nheo mắt, cho nên khi nhìn thấy người phía trước mà khiến sững sờ đúng là chuyện thể lý giải nổi.

      nhìn chằm chằm bóng lưng mỗi lúc gần kia, khi vượt qua người đó, lại nhìn qua gương chiếu hậu. Đến lúc sực tỉnh, phát mình chau mày, môi mím chặt lại, đột nhiên muốn hút thuốc.

      Chương Tranh Lam đến cửa hàng bách hóa của trường, vừa vào liền hỏi: “Bà chủ, có thuốc ?”

      Người phụ nữ đứng trước quầy thu ngân quan sát hồi lâu, lẩm bẩm câu: “Haizz… Sinh viên bây giờ là…”, rồi chỉ tay. “Ở tủ bên kia kìa.”

      Chương Tranh Lam cảm ơn, tới lấy bao thuốc quen thuộc. Lúc quay ra, chẳng hiểu sao lại nhớ đến chuyện lúc nãy, cảm thấy trong lòng buồn bực.

      Trả tiền xong, Chương Tranh Lam ra cửa siêu thị, ngẩng lên nhìn trời rồi tựa bên cửa, lười nhác rút điếu thuốc và châm lửa.

      Bà chủ cửa hàng lắc đầu. “Cậu nhóc, hút ít thuốc thôi.”

      Chương Tranh Lam quay đầu, đáp: “Chị ơi, bây giờ học hành rất áp lực, hút được ạ.”

      Người phụ nữ kia được gọi là chị, cười hớn hở : “Cũng đúng, sinh viên bây giờ gặp rất nhiều áp lực.”

      Chương Tranh Lam chuyện với chị ta lát Nguyễn Kỳ gọi điện đến, điện thoại vừa kết nối liền kêu: “Sếp, xảy ra chuyện rồi!”

      Chương Tranh Lam vẫn ung dung: “Chuyện gì? Cấp A3 trở xuống tự xử lý, cái này cũng giải quyết được chết .”

      Nguyễn Kỳ rất ấm ức. “Sếp, phải em, là Đại Quốc. Cậu ta ngứa tay hack vào máy tính của hiệu trưởng, đúng lúc hiệu trưởng đến tìm … Kết quả là vừa nhìn cái hiểu ra ngay, cho nên… haizz… mau về đây .”

      Chương Tranh Lam vặn điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai nữ sinh về phía mình.

      Tiêu Thủy Quang đeo tai nghe, miệng khẽ ngâm nga lời bài hát, Lâm Giai Giai bên cạnh ai oán lên tiếng: “Sắp đến cuối kỳ rồi, cậu còn mau soạn đại cương ôn tập , mọi người đều chờ để phô tô của cậu đấy.”

      Giai Giai cảm thấy bạn bảo bối Tiêu Thủy Quang của bọn họ gần đây rất bình thường, thỉnh thoảng lại đờ đẫn như người mất hồn, quan trọng nhất là đến giờ vẫn chưa chịu làm đề cương ôn tập.

      Thủy Quang gỡ tai nghe xuống, : “ bất mãn với mình cái gì thế?”

      “Này, này.” Lâm Giai Giai ôm ngực. “Tiêu Thủy Quang, mình bày tỏ lòng tín nhiệm sâu sắc với cậu đấy chứ!”

      Thủy Quang làm bộ trầm ngâm. “Vậy sao? Nào, bày tỏ mình xem nào!”

      Giai Giai ủ rũ. “Thủy Quang, cậu đúng là quỷ sứ.”

      Thủy Quang cười: “Thế mình phải hút linh hồn vào bụng mới được!”

      Hai người vừa vừa chuyện. Thủy Quang vốn là người nhạy cảm, khoảnh khắc lướt qua Chương Tranh Lam, cảm nhận được ánh mắt của hướng về phía mình. Khi bỏ xa mấy mét, Thủy Quang mới quay đầu lại nhìn, Giai Giai hỏi: “Sao thế? Người quen à?”

      quen.” Thủy Quang cảm thấy kỳ lạ, người đó… vì sao trông thấy lại nhíu mày?

      Chương Tranh Lam quay lại phòng kỹ thuật, tươi cười về phía hiệu trưởng áo mũ chỉnh tề đứng trong cùng. Lúc ngang qua bàn Khương Đại Quốc, vỗ đầu ta, : “Chẳng được tích gì!”

      Đồng chí Khương Đại Quốc bị đả kích, mặt xị ra. Nguyễn Kỳ bò lên bàn phím, cười ra hơi. Chương Tranh Lam vứt bao thuốc cho ta rồi điềm tĩnh : “Hôm nay phải làm xong hệ thống, xong tăng ca!”

      Nguyễn Kỳ “ối” tiếng, gục đầu xuống bàn, chiến hữu ngồi bên cạnh đổ dầu vào lửa: “Tiểu Kỳ à, kìm nén đau thương chấp nhận !”

      “Kìm nén cái đầu nhà ông!”

      Hiệu trưởng ngán ngẩm nhìn bọn họ, lắc đầu thở dài. “Các cậu cũng coi như đều tốt nghiệp từ trường có danh tiếng, sao lại ăn kiểu này…”

      Chương Tranh Lam tươi cười đến cạnh ông ta. “Thầy hiệu trưởng, sao lại rảnh rỗi đến thăm bọn em vậy?”

      Hiệu trưởng Tần xị mặt tỏ thất vọng, giọng điệu sâu xa: “Tranh Lam à, thầy mời em và người của công ty em đến giúp đỡ là vì muốn làm nghiên cứu có tính thực tế, phải mời bọn em đến để nghịch ngợm xằng bậy. Trường ta là trường có danh tiếng, như những đơn vị mà công ty em thường xuyên tiếp xúc, em cần phải cư xử nghiêm túc. Vậy mà em xem, nhân viên của em ngồi xem phim cấp ba đây này. Thanh niên các em xem phim ấy cũng có thể thông cảm, nhưng mà lúc làm việc, lại ở trong môi trường đại học, hành vi kiểu này tuyệt đối phải chấm dứt.”

      Chương Tranh Lam ngơ ngác quay sang nhìn Nguyễn Kỳ, thầm hỏi: “Thế là thế nào? Sao bảo là hack vào máy tính của hiệu trưởng rồi bị bắt quả tang? Sao giờ lại biến thành xem phim cấp ba?”

      Nguyễn Kỳ cũng ngẩn tò te, nhìn Đại Quốc, Đại Quốc chỉ biết im lặng.

      Chương Tranh Lam lại quay đầu cười xòa với hiệu trưởng Tần. “Thầy đúng lắm, hành vi này tuyệt đối thể tha thứ! Thầy yên tâm, em nhất định xử phạt nghiêm khắc, quyết có lần sau.” Để chứng tỏ độ tin cậy, bổ sung thêm câu: “Em là học sinh của thầy mà, thầy còn tin em sao?”

      Hiệu trưởng Tần “hừ” tiếng. “Chính vì em là Chương Tranh Lam, thầy mới thể hoàn toàn tin.”

      Chương Tranh Lam cảm thấy bị tổn thương vô cùng.

      Trước khi , hiệu trưởng Tần còn thêm: “Tranh Lam, em là sinh viên thông minh nhất mà thầy từng tiếp xúc”, rồi lắc đầu với vẻ buồn bã.

      Ý gì vậy? Chương Tranh Lam ngơ ngác.

      Nguyễn Kỳ xán đến vẻ nịnh bợ. “Sếp tổng, hóa ra cũng từng học ở ngôi trường tiếng tăm này? Càng ngày em càng sùng bái rồi đấy!”

      “Cút!” Chương Tranh Lam day trán, quay sang hỏi Đại Quốc: “Thế tóm lại là chuyện gì? Tại sao lại có phim cấp ba ở đây?”

      Đại Quốc oan ức thanh minh: “Em hack vào máy tính của ông ấy mà, em… em kích mở thư mục trong máy tính, ai biết được là phim cấp ba chứ?”

      “Khốn !” Câu này đồng thời được thốt ra từ miệng của hai hacker, hai lập trình viên thiên tài, người là cao thủ virus, người còn lại là Chương Tranh Lam.

      Hôm nay đúng là ngày quái quỷ! Chương Tranh Lam quyết định về nhà sớm, đánh giấc say.

      Lúc ra cửa, ngang qua bàn của hacker Trương, dừng lại, hỏi: “Tiểu Trương, bạn à?”

      Hacker Trương quay đầu, cười thẹn thùng. “Sao có thể chứ, sếp! Đây là diễn đàn của trường, mục này là đánh giá hoa khôi các khoa. Hì hì, này được giới thiệu là văn thao võ lược cái gì cũng tinh thông, em chỉ ngắm chút thôi.”

      Chương Tranh Lam vỗ vỗ vai ta. “Ngắm xong đừng quên việc chính.”

      “Sếp yên tâm, nhất định em làm xong đúng giờ!”

      Đám người này chơi chơi hết mình, nhưng làm việc đâu ra đấy, Chương Tranh Lam có gì phải lo lắng cả.

      Trước khi , liếc nhìn màn hình lần nữa, cùng với danh sách dài liệt kê các giải thưởng, năng lực sở trường là bức ảnh có đề tên: “Tiêu Thủy Quang.”
      sanone2112 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3: Ai ở trong hồi ức của ai

      Chương Tranh Lam có nhiều ưu điểm nhưng khuyết điểm đếm xuể, chẳng hạn như lạnh nhạt, vô tình. có thể ngồi gác chân nghe nhạc trong khi cấp dưới vật vã suốt ba ngày ba đêm để kịp hoàn thành kế hoạch, ấy thế mà còn có thể vô tư buông câu: "Các bà của tôi, tăng tốc lên nào!"

      Cả đám người bị câu của ông sếp đáng kính làm cho buồn nôn cả ngày nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tiếp tục công việc. Ai nấy đều phóng cho ánh mắt mang hình viên đạn.

      Dưới cái nhìn đầy hận thù của cấp dưới, Chương Tranh Lam hắng giọng, đứng dậy : "Các cậu làm , tôi ra ngoài tản bộ chút." Thực ra là lên cơn thèm hút thuốc.

      Đêm tháng Mười se lạnh, dưới ánh đèn đường màu trắng mông lung vẫn có thể nhìn ra lớp sương mỏng manh bồng bềnh trong khí. Chương Tranh Lam đút tay vào túi quần, thong thả đến cửa hàng tiện lợi nằm gần công ty.

      Trong tiệm, ngoài hai nhân viên chuyện giết thời gian có ai khác. Chương Tranh Lam đến quầy lấy bao thuốc và mấy lon cà phê, lúc quay lại, trông thấy có người đẩy cửa bước vào. Chương Tranh Lam vô thức ngẩng đầu nhìn, mặc áo khoác, tóc buông xoã, vẻ mặt như buồn ngủ, rất thiếu sức sống. lướt qua , lấy hai chai nước lọc và gói bánh quy to.
      Chương Tranh Lam đứng lại để lên trước rồi mới xếp hàng phía sau . Trong cửa hàng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng xoẹt xoẹt vang lên khi nhân viên quét mã vạch. Chương Tranh Lam bất giác ngửi thấy hương thơm mát dịu tỏa ra người , mùi hương của loại trái cây, thanh thoát và dịu dàng. tựa người vào quầy, đầu cúi xuống như thể ngủ gật, trả tiền xong, xách túi đồ ra về. Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại rồi mới quay đầu đợi nhân viên thanh toán cho mình. Ra khỏi cửa, châm điếu thuốc và hút. Khói thuốc làm mờ bóng người dưới ánh đèn phía xa.

      Cũng phải hơn hai năm rồi kể từ lúc gặp ở trường đại học. Trong suốt thời gian ấy, hai người vẫn sống cùng thành phố nhưng chưa từng gặp nhau.

      Chương Tranh Lam hút xong điếu thuốc, chậm rãi về hướng ngược lại, cuối cùng mất hút trong màn đêm.

      Tiêu Thủy Quang phải tăng ca liên tục hai ngày. Đúng lúc chuẩn bị lên giường đánh giấc ngon La Trí xuất . Nửa đêm canh ba, quẳng đống hành lý vào phòng khách nhà : "Tiêu Thủy Quang, thất tình rồi."

      La Trí vòng trong căn hộ của , lục lọi khắp nơi rồi hỏi: “Sao nhà em chẳng có cái gì ăn được thế, giọt nước cũng ?”



      Thủy Quang mới ở công ty về, vừa tắm rửa xong, lười vào bếp đun nấu nên mặc thêm áo khoác ra ngoài mua. Cửa hang dưới tầng trệt đóng cửa, đành xa thêm đoạn, đến cửa hàng tiện lợi cách nhà hai con phố. Mua đồ về, lại phải nghe La Trí trút sầu, cuối cùng gục đầu xuống sô pha ngủ gật, khiến “ trai” La Trí cảm thấy bị tổn thương vô cùng.


      Thủy Quang làm việc cho công ty kỹ thuật, khi có dự án rất bận, ví dụ như hai hôm trước, nếu rất rãnh, ví dụ như bây giờ.

      nhoài người bàn làm việc, bỏ viên kẹo vào miệng rồi gọi điện thoại cho La Trí. Đầu dây bên kia truyền tới giọng pha lẫn tạp : “Cưng à, ngồi uống rượu với bạn, gọi lại cho em sau nhé!” xong, liền dập máy.

      Thủy Quang nghĩ, được lắm, mới đến đây được bốn lần mà có bạn rượu rồi cơ đấy. cất điện thoại , cần bận tâm đến chuyện La Trí liệu có bị buồn chán hay chết đói ở thành phố này hay nữa Tan ca, Thủy Quang lên xe buýt, định đến siêu thị mua thêm đồ ăn, đeo tai nghe, hồn phách để mây nên xuống sớm điểm, đành ảo não bộ nốt quãng đường còn lại. Bỗng từ phía đối diện có người va phải , túi hoa quả rơi xuống đất. Người nọ ngừng xin lỗi, trông ta có vẻ vội vàng, do dự xem có nên nhặt giúp hay , nhưng cuối cùng ta nhìn đồng hồ rồi quay .

      Thủy Quang cũng bận tâm, ngồi xuống nhặt táo và quýt bỏ vào túi. Chợt bàn tay nào đó giúp nhặt quả táo cuối cùng lăn xa nhất. ngẩng lên, người đàn ông đứng trước mặt có thân hình cao lớn, thần sắc lạnh lùng, miệng ngậm điếu thuốc. Thủy Quang nhận lấy quả táo, cảm ơn. Đối phương khẽ “ừm” tiếng. cảm thấy người này trông hơi quen nhưng chưa kịp nhớ ra là ai nghe thấy có ai đó gọi tiếng “Tranh Lam”. đứng dậy, xách đồ rời .

      Nguyễn Kỳ cười híp mắt, bá vai Chương Tranh Lam trêu chọc: “Sếp nhặt được vàng lấy à?

      Chương Tranh Lam nhếch môi, gỡ tay ta xuống. “Đừng động tay động chân.”

      Người đàn ông trung niên bên cạnh Nguyễn Kỳ cười cười. “Tranh Lam, công chuyện tôi bàn với A Kỳ xong rồi, các làm việc là tôi yên tâm!” Ông ta nhìn đồng hồ, tiếp: “ thôi, cùng nhau ăn bữa cơm, gọi em trong công ty luôn, coi như là chúc mừng trước.”

      Chương Tranh Lam cười, đáp: “Thôi ạ, cứ để công việc xong xuôi rồi chúng ta mở tiệc chúc mừng.”

      Người đàn ông trung niên nghe vậy bèn vui vẻ đồng ý: “Vậy cũng được.”



      Buổi tối, Chương Tranh Lam bị đám nhân viên trong công ty lôi ăn cơm rồi đến quán bar uống rượu. Trong lúc mọi người cười đầy phấn khích lại có vẻ hào hứng lắm. Đến khi bọn họ đều say mềm, phải vác từng người ra ngoài, nhét vào taxi. Cuối cùng chỉ còn lại mình đứng bên vệ đường, dựa vào lan can phía sau, châm thuốc hút.

      còn nhớ hai năm trước, đó cùng bạn bè đến quán bar và uống say. Hôm ấy, vừa phụ trách xong dự án ở trường đại học liền đến đó thư giãn. uống rượu và tán gẫu với mấy người trong quán trông thấy . Bạn bè của nhảy nhót sàn, mình dựa vào quầy bar uống rượu, chẳng mấy chốc gục xuống. gã đàn ông ở đâu tới ôm ngang hông . ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng. Chương Tranh Lam chắc mẩm cốc rượu của bị người ta bỏ thuốc. xinh đẹp đơn độc ngồi ở nơi hỗn tạp này, có người nảy sinh ý định hãm hại chẳng phải chuyện gì lạ.

      Chương Tranh Lam lạnh lùng nhìn, nhân viên pha chế cười, hỏi: “Có phải tìm được đối tượng mới rồi ?”

      cười, gì rồi đến chỗ , gỡ bàn tay của gã đàn ông cao gầy kia ra, hờ hững : “Nhường ấy cho tôi .”

      Gã đàn ông trông thấy , lập tức lùi lại mọt bước: “ Lam?”, sau đó gã bỏ với nụ cười gian xảo.

      Chương Tranh Lam đưa điếu thuốc lên miệng, ôm lấy , dìu ra ngoài. mơ mơ màng màng khó chịu, dựa vào lòng . Ra đến hành lang, Chương Tranh Lam đỡ đứng thẳng dậy, khẽ : “Đừng cử động bừa bãi.”

      ngước lên đờ đẫn nhìn , trong đôi mắt ấy dường như chứa rất nhiều thứ, lại như chẳng có gì. : “Vì sao quên được?”

      muốn quên điều gì?”

      trả lời, cả người mềm nhũn ngã vào lòng . Chương Tranh Lam quyết định đưa bệnh viện, loại thuốc đó cũng rất nguy hại, nhưng khi vừa đỡ lấy , bàn tay liền ôm chặt lấy eo khiến toàn thân đông cứng.

      muốn tôi làm quân tử đừng có khêu gợi tôi nữa.”

      run rẩy trong lòng , gì. Bàn tay lạnh băng nhưng những nơi nó lướt qua lại nóng rực như lửa.

      Chương Tranh Lam kéo tay ra, bây giờ còn chút ý thức nào, còn muốn thừa nước đục thả câu. Thế nhưng, khi quay người lại, ép đôi môi mềm mại của mình lên môi , đột nhiên phát khả năng kiềm chế của mình hóa ra tốt như nghĩ.

      Miệng ngập tràn vị rượu, loại rượu mạnh hơn loại uống rất nhiều. Chương Tranh Lam dìu đến góc khuất sau chậu cảnh lớn, thực đáp lại . nhận ra mình rất thích mùi vị này, cay nồng xen lẫn ngọt ngào.

      Móng tay bấm vào lưng khiến bất giác kêu lên tiếng, rồi báo thù bằng cách cắn bờ môi . mở mắt, mơ màng nhìn . Chương Tranh Lam có cảm giác thời khắc đó trong người mình như có trống thúc, cúi đầu phủ lên bờ môi , môi lưỡi quấn quýt.

      Trong quán bar ồn ào tiếng nhạc và men rượu cay nồng, chỗ nào cũng có thể bắt gặp cảnh tượng những đôi nam nữ ôm ấp trao nhau những nụ hôn đắm đuối, tất cả những điều này khiến Chương Tranh Lam thả lòng ở mức độ nhất định, hơn thế, biết bản thân rung động với .

      Vào giây phút thiêu đốt cuối cùng, đẩy ra, trầm giọng : "Em biết tôi là ai, em hối hận đấy."

      giọt lệ chảy ra từ khóe mắt, : "Lam, hãy ôm em , em khó chịu... rất khó chịu..."

      Sau này, Chương Tranh Lam biết bản thân đắm chìm rất thảm hại.

      đưa đến góc khuất sâu hơn, ai có thể nhìn thấy. hôn , hỏi có dễ chịu . khẽ cười. Chương Tranh Lam hề biết, khi đó, trong mắt mình cũng lấp lánh nụ cười. dịu dàng nâng người lên, những ngón tay khéo léo hâm nóng cơ thể , cho đến khi giác quan của cả hai đều bị đốt cháy, chầm chậm xâm nhập vào. kêu lên đầy đau đớn, Chương Tranh Lam ngỡ ngàng dừng lại. Trán ướt đẫm mồ hôi, ngờ đây là lần đầu tiên của . cắn chặt răng định lùi ra, nhưng lại giữ lấy cánh tay : "Đừng..."

      Thời khắc này, cho dù trong mắt nhìn thấy ai, Chương Tranh Lam đều thể dừng lại được nữa. Hai cơ thể nóng bỏng quấn lấy nhau, cảm nhận căng thẳng và đau đớn của .

      thầm bên tai : "Nếu đau cắn tôi."

      Chương Tranh Lam choàng tỉnh, lồng ngực phập phồng theo những tiếng thở hổn hển. ngồi dậy, phát giữa đùi ẩm ướt, khẽ chửi thề tiếng, vò tung mái tóc mềm mại của mình rồi lại đổ vật xuống giường. nhìn lên trần nhà hồi lâu, thốt lên tiếng chửi thề lần nữa, cuối cùng rời giường, vớ lấy di động gọi cho Nguyễn Kỳ.

      Bị đánh thức lúc nửa đêm, Nguyễn Kỳ tức phát điên nhưng chẳng biết làm thế nào vì đối phương là sếp tổng. ta kiềm chế cơn giận, hỏi: "Sếp... đêm hôm khuya khoắt... có chuyện cơ mật gì thế?"

      "Gửi ít phim cho tôi!" Giọng trầm thấp có bất cứ cảm xúc nào.

      Nguyễn Kỳ chưa kịp nghĩ buộc miệng: "Phim? Phim gì cơ?"

      "Phim cấp ba, phim tươi mát!" Đối phương trả lời.

      Nguyễn Kỳ trợn tròn mắt:"Sếp... nửa đêm nửa hôm, gọi điện cho em chỉ vì cái này?"

      Chương Tranh Lam có tâm trạng thừa lời với ta. "Mở máy tính chuyển qua đây, tôi muốn ngay bây giờ."

      Nguyễn Kỳ còn định thêm: " đói khát đến mức ấy cơ à?", nhưng đương nhiên dám thốt ra.

      Chương Tranh Lam ngồi ban công, ngắm đường chân trời phía xa từ từ đỏ lên, bên cạnh chân ghế đầy đầu mẩu thuốc lá.

      Hai năm trước, đúng vậy, hai năm trước trong quán bar, lần đầu tiên mất kiểm soát, cho phép bản thân hưởng lần hoan lạc nơi góc khuất cách cửa sau đến chục mét.

      Khi rời khỏi cơ thể , nửa mê nửa ngủ, gục vào lòng . Thân thể hai người ẩm ướt và nóng ran, nhưng lại chẳng hề thấy khó chịu chút nào, thậm chí sau này, rất nhiều đêm chỉ cần nhớ lại hơi ấm khi đó là có thể tự thỏa mãn ham muốn của mình trong chốc lát.

      cởi áo len của mình, lau sạch đùi . vẫn cứ dính lấy , miệng lẩm bẩm như mê. đỡ cao lên chút, để ngã xuống, ôm lấy eo , bàn tay lướt qua lưng khiến trái tim lỡ nhịp.

      "Tôi đưa em ra xe." dịu dàng .

      rất nghe lời, để mặc bế mình lên.

      Hôm đó, Chương Tranh Lam đưa về nhà mình, với tình hình đó, thể quay về trường học. bế vào phòng ngủ chính ở tầng hai, lấy khăn bông ấm lau người giúp . phát mình làm tất cả những việc này vô cùng tự nhiên, thậm chí thời khắc đó trong đầu hề xuất bất kỳ ý nghĩ trần tục nào, mọi cử chỉ đều rất dịu dàng. tắm sau khi lau người cho xong, rồi nằm lên giường, ôm lấy từ phía sau. Mùi hương người lại thoảng qua, vẫn là mùi của loại hoa quả, thanh khiết và ngọt ngào.

      Hôm sau, khi Chương Tranh Lam tỉnh dậy, người bên cạnh . khoác áo ngủ chầm chậm xuống dưới nhà, căn phòng trống trải chỉ có mình .

      Sau này, đến trường học tìm mấy lần, nghe có bạn trai. ngồi ngay cạnh bàn của và các bạn học, hề động đũa vào bát mì mà gọi. châm điếu thuốc và hút.

      Tình học đường trong sáng ư? Còn là gì chứ? Đối tượng tình đêm mà thôi!

      Trước giờ, Chương Tranh Lam luôn là người làm muộn nhất, vì thế hôm nay chưa đến tám rưỡi, khi Đại Quốc bước vào cửa công ty, nhìn thấy sếp tổng đáng kính ngồi chễm chệ bên trong, ta còn tưởng rằng mình bị ảo giác.
      "Sếp, đồng hồ của chạy nhanh à?"

      Chương Tranh Lam ngồi ở bàn của Đại Quốc chơi game, lười nhác : "Tôi giúp cậu lên mấy cấp rồi nhé."

      Đại Quốc cúi đầu nhìn màn hình máy tính, vui mừng như phát cuồng. "Sếp, đúng là siêu nhân, đánh thâu đêm sao?! Cảm động quá mất!"

      Chương Tranh Lam uể oải đứng dậy. "Hai tiếng thôi."

      Đại Quốc càng thêm bội phục.

      Vào phòng làm việc của mình, Chương Tranh Lam ngồi xuống ghế da, hai chân gác lên mặt bàn, nhìn ngó xung quanh tìm thuốc lá. bàn làm việc có, sờ soạng người nhưng chỉ có bao rỗng. cụt hứng vò vỏ bao thuốc lại thành cục, ném vào thùng rác bên cạnh.

      biết tại mình rất bình thường. Vốn tưởng rằng đêm đó chỉ là thoáng qua, nhưng hóa ra lại khắc cốt ghi tâm. nhớ rất nhiều chi tiết của hai năm trước, nhớ mùi hương người , nhớ mỗi câu mà , nhớ nhịp tim thổn thức của cả hai. vẫn cho rằng nỗi nhớ ấy nghiêm trọng đến thế, nhưng cảm xúc tại là gì chứ? Gặp lại và nhận ra mình chưa từng quên người con ấy? Chương Tranh Lam cười nhạo bản thân. đâu nặng tình đến mức ấy.


      Thủy Quang ngồi trong tiệm mì đợi La Trí. Trưa nay La Trí gọi điện thoại đến và : " ngủ dậy rồi! Cưng mời ăn cơm nhé?"

      Đêm qua khi ngủ được giấc, La Trí mới quay về. Nhìn đồng hồ thấy mười hai giờ mười phút, khỏi bội phục khả năng hòa nhập của La Trí, người sống bốn năm ở đây như cũng chưa đến mức ấy.

      Thủ Quang gọi mì trước vì biết chắc La Trí từ nhà đến đây ít nhất phải mất hai mươi phút, thêm vào đó là chải đầu ngắm vuốt, trong vòng nửa tiếng thể có mặt. Trong lúc đợi mì, cầm điện thoại đọc tin tức, bỗng có bóng người xuất trước mặt. Vừa ngẩng đầu lên, bị người nọ hắt cho cốc nước. Đối phương còn muốn vung tay lên tát nhưng Thủy Quang nhanh nhạy tóm được cổ tay ta.

      " Tôn, xin tự trọng." lạnh lùng .

      ăn vận sành điệu kia cười khẩy. "Đồ đê tiện như mày khi cướp bạn trai người khác sao nghĩ đến tự trọng?" xong, ta hung dữ hất tay Thủy Quang ra.

      Thủy Quang rút giấy ăn bàn, từ tốn lau mặt, bình tĩnh : "Tôi cướp bạn trai , tin hay tuỳ."

      "Mày coi tao là con ngốc sao? Tao có chứng cứ!" Đối phương ném tập ảnh xuống bàn.

      Thủy Quang liếc qua. Tấm đầu tiên là người đàn ông sánh vai vào quán rượu, bất giác cau mày lại. Bây giờ hễ nhìn thấy lại thấy đau đầu. Lần đó đến nhà hàng bàn công việc, người đàn ông này có ý đồ bất chính với , bèn vặn trật khớp tay . Sau hôm đó, tức tối ra ngoài rêu rao, huỷ hoại thanh danh của . Bạn chỉ lần đến công ty gây chuyện, cũng may bảo vệ trong công ty làm tròn chức trách, đối phương chưa chửi được hai câu bị tiễn ra ngoài, gây bất tiện quá lớn với . Nhưng Thủy Quang biết, trong công ty ít nhiều có người xì xào sau lưng mình.

      Thủy Quang cảm thấy vô cùng mệt mỏi, : "Tôi làm gì cả, càng có hứng thú với việc tranh giành đàn ông của người khác. Vậy nên mong vừa hai phải."

      Khách trong quán chăm chú xem màn đánh ghen này. Thủy Quang muốn ở lại đây thêm giây nào nữa, nhưng đối phương ràng có ý định dừng lại.

      "Con điếm còn muốn lập bia trinh tiết!" Tôn Chi Bình cười khẩy.

      Biết thể lý lẽ với loại người này, Thủy Quang quyết định bỏ . Nhưng vừa đứng dậy liền bị Tôn Chi Bình tóm lấy tay, khéo léo giằng thoát. Tôn Chi Bình giận dữ gọi người đàn ông cùng trợ giúp. Gã vừa tiến lên, Thủy Quang lập tức khóa chặt cánh tay, đè gã úp sấp xuống bàn. Tốc độ của rất nhanh, thậm chí nhiều người có mặt còn kịp quan sát hết các động tác của .

      Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ, hacker Trương ngồi cách đó mấy bàn trông thấy tất cả cách ràng.

      Ngay từ đầu, hacker Trương cảm thấy này nhìn rất quen, bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra đây chính là hoa khôi mà mấy năm trước ta thấy diễn đàn của trường đại học. nữ sinh văn thông võ giỏi,, giải thưởng nhiều đếm xuể. có vẻ ngoài xinh đẹp và phong thái hào hiệp khiến ngay cả người đàn ông như ta cũng phải ngưỡng mộ. Hôm nay được thực mục sở thị thân thủ phi phàm của , ta càng thêm sùng bái.

      Hacker Trương nhanh tay giơ điện thoại lên chụp lại, rồi bỗng "á" tiếng. Đúng rồi, quảng cáo của game mới!

      Lúc định thần lại, trông thấy Thủy Quang ra phía cửa, hacker Trương vội vàng đuổi theo. Đến quầy thanh toán, ta vừa giơ tay lên định vỗ vào vai Thủy Quang cảm nhận được và quay đầu lại. Hacker Trương vô thức lùi bước. Vẻ mặt tuy rất bình thản nhưng thoáng lên luồng khí lạnh lẽo kỳ lạ.

      "Chào , tôi...", hacker Trương lấy danh thiếp ra. " Tôi có ý gì, chỉ là cảm thấy võ nghệ của rất tuyệt nên muốn mời cùng hợp tác, liên quan đến game..."

      Thủy Quang nhận tấm danh thiếp, ngắn gọn: "Tôi có hứng thú."

      Hacker Trương xưa nay phải người dễ dàng bỏ cuộc, đương nhiên lần này cũng vậy. "Tôi có thành ý muốn chuyện với ." ta cố nhét danh thiếp vào tay Thủy Quang. "Xin hãy liên lạc với tôi." Sau đó, ta đặt tiền xuống quầy thanh toán trước bước. "Bàn số mười, cần trả lại." Dứt lời, ta đẩy cửa rời .

      Thủy Quang lắc đầu nhìn tấm danh thiếp, tiện tay đặt nó lên mặt quầy. quay lại nhìn hai vị khách mời mà đến kia. Họ vẫn đứng nguyên chỗ cũ, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Ra khỏi quán, trông thấy La Trí vừa từ taxi xuống. Hai người đến công viên gần đó ăn hamburger.

      La Trí than thở. "Em quý, nghìn dặm xa xôi đến đây, em lại mời ăn hamburger?"

      Thủy Quang hút nước cam ép, nhìn đám trẻ con nô đùa bãi cỏ phía trước.

      "La Trí, có từng mơ thấy ấy ?"

      Thoạt đầu, La Trí ngơ ngác biết đến ai, nhưng rất nhanh hiểu ra, ta cười, bình thản đáp: " , em có tin ?"

      Thủy Quang mỉm cười. "Em cũng vậy. Em hề mơ thấy ấy dù chỉ lần. Chỗ này..." đặt tay lên ngực trái. "Mỗi ngày đều đau thắt... mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến cái tên đó. Vì sao trong mơ em lại thấy ấy? La Trí, ... có phải ấy muốn đến gặp em ?"

      La Trí xoa đầu . "Ngốc, Cảnh Lam cậu ấy làm sao có thể muốn gặp em chứ, người cậu ấy muốn gặp nhất chính là em."

      Thủy Quang sắp kìm được nước mắt, che mắt lại, thào: ", em cảm thấy em sống rất tệ, nhìn thấy bộ dạng em thế này... nhất định rất thất vọng... Nhưng mà, em cũng biết phải làm thế nào... trước đây em phía sau hai , nhìn bóng lưng của ấy, có mục tiêu để theo đuổi, có mơ ước để nỗ lực. Bao nhiêu năm rồi em vẫn luôn mơ ước, thậm chí em còn nghĩ, cho dù được sánh vai bên cạnh ấy, nhưng chỉ cần nhìn ấy thôi, em cũng thấy mãn nguyện... Nhưng rồi... em còn mục tiêu nào nữa, em biết mình nên làm thế nào..."

      La Trí kéo vào lòng.

      Thủy Quang cảm thấy đau đớn. Vì người ấy mà tuổi thanh xuân của trở nên tươi đẹp, vì người ấy mà nỗ lực hết mình. Nhưng giờ người ấy còn nữa, biết phải làm sao?

      " trai... em phải làm sao đây?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :