1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam (Hoàn, mấy chương hoàn và PN trong VIP link cuối trang 88)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 363 nhau: Nếu như đây là kết cục.

      Edit: Pink Kiêu Sa.
      Beta: Camnu




      Mặc Thiên Trần sau khi xong, nhìn về Nhâm Thần Vũ: "Chị Vũ, thời điểm em ngã xuống dưới, chị cùng Đồng tiên sinh mang theo Đồng tiểu thư lập tức xuống lầu, càng xa càng tốt.



      "Nhưng còn em. . . . . ." Nhâm Thần Vũ tay chân luống cuống hỏi ."Chúng ta tại sao có thể để cho em hy sinh, thành toàn mọi người chúng ta?"



      " có thời gian chyện này!" Mặc Thiên Trần đối với Đồng Thọ Tề : "Chúng ta tự có biện pháp đối phó Chu Tiểu Kiều, Đồng tiên sinh, nhớ lấy!"



      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Mặc Thiên Trần đao đâm về phía bên trái ngực của mình, máu phun ra, nhìn Cúc Như Khanh, mỉm cười từ từ té xuống. . . . . .



      "Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh trơ mắt nhìn tất cả, nhưng có biện pháp trở lại cứu .



      "Thiên Thiên. . . . . ." Nhâm Thần Phong kích động thôi, mà người của bom trong nháy mắt mất thăng bằng, cả tòa biệt thự cũng nguy ở đường giữa.



      " mau!" Đồng Thọ Tề tay lôi kéo Nhâm Thần Vũ, tay kia lôi kéo Đồng Tâm Ấn, nhanh chóng chạy xuống lầu dưới, bọn người Trần Ích ở tại phía dưới tiếp ứng bọn họ, rất nhanh đưa bọn họ chuyển dời đến chỗ an toàn.



      Trần Ích sau đó nhìn phương hướng súng bắn tỉa: "Đến lúc đó, nghe tôi chỉ thị, đồng loạt bắn hạ Chu Tiểu Kiều!" Trần Ích đối với thuộc hạ khác : "Lập tức gọi Đại Lão Gia cùng phu nhân tới nơi này."



      "Thiên Thiên. . . . . . Thiên Thiên. . . . . ." NhâmThần Vũ sợ tới mức mặt mũi thất sắc, ngã vào trong ngực Đồng Thọ Tề, "Còn có Thần Phong phía . . . . . ."



      "Trước nên gấp, chúng ta ở đó, chỉ làm bọn họ sợ hơn." Đồng Thọ Tề .



      "Nhưng là. . . . . ." Nhâm Thần Vũ vẫn quyết tâm .



      Mà Chu Tiểu Kiều ở , thấy được Mặc Thiên Trần rốt cuộc ngã xuống trước mặt , ngã xuống trong vũng máu, ngã xuống trước mắt hai nam nhân bên cạnh , trong lòng của loại cảm giác trả thù ra được.



      Mà Nhâm Thần Phong nhìn tất cả đây, cũng khống chế tâm tình của mình được nữa: "Cúc Như Khanh, cậu chính là như vậy bảo vệ Thiên Thiên, cái người này tên khốn kiếp!"



      Cúc Như Khanh đưa tay đem Mặc Thiên Trần trong vũng máu bế lên, nhắm mắt nhìn , còn có ngực trái máu ngừng chảy xuống, tê tâm liệt phế kêu tiếng: "Trần. . . . . ."



      Chu Tiểu Kiều nhìn màn này, thể ức chế phá lên cười: "Các ngươi hao hết cả đời nữ nhân này, cứ như vậy chết, tôi tại liền so với bất cứ lúc nào cũng cao hứng hơn rồi, rốt cuộc, tôi rốt cuộc chờ được tới ngày này rồi. . . . . . Nhâm Thần Phong, nếu như kích động chút nữa, chờ nữ nhân thích nhất tan thành mây khói!"



      "Tôi có thể cùng Thiên Thiên cùng nhau tan thành mây khói, đó cũng là tôi cùng ấy tu luyện phúc phận." Nhâm Thần Phong khỏi động phải lợi hại hơn, "Cúc Như Khanh, cậu cũng chết chung , Thiên Thiên cậu như vậy, cậu thế nhưng để cho ấy ngay trước mắt cậu làm như vậy, cậu cũng cùng chết thôi, sau khi chết, hướng Thiên Thiên rồi chuộc tội. . . . . ."



      "NhâmThần Phong!" Cúc Như Khanh liếc tròng mắt đỏ tia máu kêu tiếng, " Tôi liền tính muốn chết, cũng là muốn giết chết Chu Tiểu Kiều, mới có thể bồi Trần, cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó cho tôi nên cử động!"



      "Vậy cậu còn !" Nhâm Thần Phong cũng mất khống chế quát.



      Cúc Như Khanh vừa hôn vào trán Mặc Thiên Trần, sau đó đem đặt ngang ở đất, đứng lên người cũng dính máu người Thiên Trần chảy xuống, nhiễm đỏ áo sơ mi trắng như tuyết của , để cho nhìn qua giống như Tu La từ bên trong địa ngục ra.



      "Khanh, tới đây!" Chu Tiểu Kiều hướng tới vẫy vẫy tay.



      Cúc Như Khanh lời về phía ta, khi cùng cách gần hai thước, đứng thẳng dọc theo thiên thai, sau đó nhìn Chu Tiểu Kiều: "Hôm nay kết cục như vậy, hài lòng sao?"



      "Em dĩ nhiên hài lòng!" Chu Tiểu Kiều giương môi cười tiếng, sau đó nhìn : " lâu cũng gần như vậy rồi, Khanh, chỉ có nữ nhân kia có ở đây, mới tới gần em, sớm biết là như thế này, em bảy năm trước nên để cho ta tồn tại thế giới này nữa. . . . . ."



      " bây giờ hoàn thành nguyện vọng của rồi, cũng phải cảm thấy thỏa mãn." Cúc Như Khanh lâm phong mà đứng, dưới trời chiều lạc nhật chiếu vào người của , cực kỳ xào xạc cùng thống khổ.



      Chu Tiểu Kiều cười : "Đúng vậy, vô luận bất cứ lúc nào, chỉ cần là mình cho là đúng, cũng có thể . Như vậy, Khanh, tới đây, tới đây bên cạnh em, về sau chúng ta ở cùng nhau, vĩnh viễn ở chung chỗ!"



      Cúc Như Khanh đến, tới bên cạnh của ta, từng bước từng bước hướng ép, Chu Tiểu Kiều đem hộp điều khiển giấu ở sau lưng, nhìn , cười nhàng.



      "Khanh, em biết là đem cha em đưa vào nhà giam, em cũng có trách , bởi vì em , em đến mức có thể vì bỏ qua tất cả." Chu Tiểu Kiều nhìn , "Dĩ nhiên, em cũng biết năm đó cha em làm chuyện có lỗi với cha , như vậy, em nguyện ý dùng đời để đền bù , làm bạn , có được hay ?"



      Cúc Như Khanh nghe nhưng chuyện, chỉ là hai mắt tràn đầy thù hận, thề phải đem lấy ăn sống nuốt tươi.



      "Chu Tiểu Kiều . . . . ." Chợt bên ngoài biệt thự, là vợ của Cúc Thiên Lâm hét to tiếng, " trả con trai cho tôi!"



      Chu Tiểu Kiều nhìn Lâm phu nhân chạy tới, "Cúc Như Phong là tự nguyện vì tôi mà chết, các ngươi tìm tôi đòi con trai có ích lợi gì? Tôi nợ con trai các ngươi, nợ!"



      Cúc Thiên Lâm hừ tiếng: "Người này căn bản cũng phải là Chu Tiểu Kiều, Như Khanh bảo chúng ta tới đây chỉ là xem cuộc vui thôi, tùy tiện tìm nữ nhân, muốn chúng ta tin tưởng Như Phong phải chết bởi tay !"



      Chu Tiểu Kiều sờ sờ mặt của mình, hề nhìn về Cúc Thiên Lâm bọn họ nữa, mà là nhìn về Cúc Như Khanh: "Khanh, gương mặt em đây cùng lúc trước kém nhau quá xa, có thể hay ghét bỏ nha?"



      "Nữ nhân giống như sao biết xấu hổ, dùng cái dạng mặt gì hợp thành !" Cúc Như Khanh nhẫn tâm châm chọc .



      "Khanh, em nhớ được trước kia rất ưa thích gương mặt của em!" Chu Tiểu Kiều than tiếng: "Nhưng vì khiến cho Mặc Thiên Trần vĩnh viễn biến mất ở thế giới này, em chỉ phải mượn khuôn mặt của Lý Thiên Tranh, nhưng cho dù em dụng tâm để ý ám hiệu, Mặc Thiên Trần như cũ ngoan cường sống thế giới này, bị bất đắc dĩ, em chỉ có thể đến bước này, chỉ là yên tâm, em nhất định chỉnh dung trở về ra gương mặt đó, bác sĩ kia y thuật vô cùng cao minh . . . . . ."



      Chu Tiểu Kiều vẫn chưa hết cũng hướng lồng ngực Cúc Như Khanh lại gần, Cúc Như Khanh nghiêng người để cho qua đoạt lấy hộp điều khiển tay, sau đó : " chờ chết có chỗ chôn !"



      " chỉ là em, là chúng ta đều chết nơi táng thân!" Chu Tiểu Kiều chợt phá lên cười ha ha.



      Cúc Như Khanh cầm tay hộp điều khiển, nhấn mấy lần hủy bỏ, tuy nhiên đều tác dụng, cắn răng hỏi: " ở đây giở trò quỷ gì?"



      Chu Tiểu Kiều cười : "Em sớm đoán được đến giành nó, cho nên cái hộp điều khiển này căn bản đối với bom có tác dụng, cách khác thể phá được bom người Nhâm Thần Phong!"
      Yoolirm ParkBăng Phong thích bài này.

    2. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 364 nhau: Cuối cùng quy túc.

      Edit: Pink Kiêu Sa.

      Beta: Camnu



      Như vậy Chu Tiểu Kiều ngụ ý, cách khác, "Trong thiên hạ Mặc Thiên Trần nữ nhân ngu nhất kia, cũng liền lừng lẫy chết rồi. . . . . . Khanh, nếu phải em so với tính kế cao hơn phần, em vẫn cho rằng chúng ta là trời sinh đôi, vô luận là thủ đoạn còn là mưu kế, nhưng bây giờ xem ra, chính là thua bởi em. . . . . ."



      Tất cả mọi người cũng biết cái hộp điều khiển người Chu Tiểu Kiều có tác dụng, Mặc Thiên Trần vì cứu Cúc Như Khanh cùng Nhâm Thần Phong và đám người, tự nguyện hy sinh tánh mạng của mình, nhưng đây cũng chỉ là quỷ kế của Chu Tiểu Kiều mà thôi.



      Mà bây giờ, Mặc Thiên Trần chết , cũng là chết vô ích rồi! Mà bom người Nhâm Thần Phong cũng phá được.



      Cúc Như Khanh đem hộp điều khiển tay ném cho Trần Ích ở lầu dưới: "Gọi chuyên gia lập tức phá bom người Nhâm Thần Phong!"



      Trần Ích mang người lần nữa vọt vào phòng của Nhâm Thần Phong Nhâm Thần Phong kêu lớn lên: "Các ngươi cũng đừng tới đây! Thiên Thiên cũng còn, tôi sống còn có ý nghĩa gì?"



      Chuyên gia hủy bom nhất thời dám đến gần, bởi vì thời điểm Nhâm Thần Phong bảo trì được thăng bằng, bọn họ cùng nhau đồng quy vu tận.



      Trần Ích đem Mặc Thiên Trần từ mặt đất đỡ lên: "Thiếu phu nhân, tại chỉ có người mới có thể trấn an cảm xúc Nhâm Thần Phong rồi."



      Mặc Thiên Trần từ từ mở mắt, sau đó đứng lên, tới bên cạnh Nhâm Thần Phong: "Thần Phong, nếu hộp điều khiển mất tác dụng, chỉ có thể để chuyên gia hủy bom xử lý, chỉ là cần phải sợ, em ở bên cạnh ."



      "Thiên Thiên. . . . . ." Nhâm Thần Phong nhìn thấy chưa chết, cao hứng đến mức lập tức muốn nhảy dựng lên, Trần Ích đem gắt gao đặt tại chỗ ngồi, "Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra. . . . . ."



      Mặc Thiên Trần đưa tay từ nơi ngực lấy ra túi máu, sau đó giơ lên cho xem: "Trước khi em tới, liền nghĩ đến Chu Tiểu Kiều dễ dàng đối phó như thế, cho nên nhận việc trước trói lại khối túi máu ở người, nghĩ tới đúng là có thể sử dụng tới, mới vừa rồi để cho lo lắng. . . . . ."



      " sao, sao, chỉ cần em còn sống, liền so đo. . . . . ." Nhâm Thần Phong kích động đến mức lời còn mạch lạc.



      Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, thời gian còn nhiều lắm rồi, tại phối hợp với chuyên gia để hủy bom , chúng ta cùng nhau đem bom này bỏ được ?"



      "Được!" Nhâm Thần Phong ngoan ngoãn ngồi xuống.



      Đứng ở sân thượng Cúc Như Khanh, nhìn các chuyên gia hủy bom bắt đầu làm việc, mà Mặc Thiên Trần cũng bình yên vô đứng ở này trong, tim của cũng buông xuống chút.



      Chu Tiểu Kiều nhìn Mặc Thiên Trần còn chưa chết, lắc đầu: ". . . . . . thể nào. . . . . . ta tại sao chết? Tại sao?"



      " ấy là nữ nhân tôi thích nhất, tôi như thế nào lại để cho ấy chết!" Cúc Như Khanh chỉ là nhàng câu này.



      Vô luận có bao nhiêu nhàng, nhưng đối với Chu Tiểu Kiều mà , đều là đả kích trí mạng nhất, trăm phương ngàn kế an bài tất cả, cuối cùng vẫn là bị Cúc Như Khanh khống chế hoàn toàn trong tay.



      Mà khi Cúc Như Khanh nhìn thấy Mặc Thiên Trần nháy mắt, hiểu ra tâm tư của Mặc Thiên Trần, cho nên cũng theo ý của cùng diễn trò, khi cúi thấp người ôm , đưa tay lau vết máu của , biết tất cả đều bình thường, mới muốn đoạt lại hộp điều khiển tay Chu Tiểu Kiều, tới cứu Nhâm Thần Phong trở về, khiến Mặc Thiên Trần hề lo lắng nữa.



      là Cúc Như Khanh, như thế nào có thể để cho nữ nhân của tự mình dính vào nguy hiểm, mà để ý đến !



      ". . . . . . Tôi tin. . . . . ." Chu Tiểu Kiều lại lần nữa lọt vào trong điên cuồng.



      Cúc Như Khanh thấy càng điên cuồng, càng kích thích , giọng : "Tôi còn có việc chưa cho biết, muốn nghe hay ?"



      "Chuyện gì?" Chu Tiểu Kiều trợn to hai mắt.



      Cúc Như Khanh dùng thanh chỉ có nghe được : "Nhớ bảy năm trước ép Trần ? chỉ biết là ấy sinh đứa con , nhưng là tôi tại cho biết, ấy chỉ sinh cho tôi đứa con , ấy còn sinh cho tôi đứa con trai, con của tôi cùng con trai là đôi Long Phượng Thai. Chuyện này, chỉ có tôi hiểu biết , mà tôi tại cho biết, có nghe ?"



      ". . . . . ." Chu Tiểu Kiều tại thời khắc này hoàn toàn triệt để hỏng mất, cũng gặp qua Cúc Cầm Du, ở sinh nhật năm ngoái của Cúc Như Khanh, nhưng tin tức này tới quá muộn, cũng tới quá đột ngột, vốn chịu được bất kỳ đả kích, mà Cúc Cầm Du trong chuyện này, khiến Chu Tiểu Kiều hoàn toàn điên mất rồi!



      sân thượng chung quanh, nhiều lần thiếu chút nữa trượt chân rơi xuống đất.



      Lúc này, Cúc Như Khanh : " ra cũng có người nhất, đó chính là Cúc Như Phong, nhìn thấy ? Như Phong ở phía sau của . . . . . ."



      "Như Phong. . . . . ." Chu Tiểu Kiều ngẩn ra, sau đó nhìn bốn phía: "Như Phong, đúng vậy, Như Phong là người đàn ông đối với tôi tốt nhất thế giới, nhưng Như Phong, ở đâu?"



      Cúc Như Khanh ý bảo súng bắn tỉa đối diện cửa cần hành động, dụ dỗ Chu Tiểu Kiều, dùng lời : "Như Phong ở phía sau của , phải muốn quay đầu, sau đó lui về phía sau , ở dưới trời chiều ôm ! Sau đó vĩnh viễn cùng ở chung chỗ!"



      "Như Phong cùng tôi vĩnh viễn ở chung chỗ, cùng tôi vĩnh viễn ở chung chỗ. . . . . . Chúng ta rốt cuộc cần tách ra. . . . . ." Chu Tiểu Kiều nghe lời Cúc Như Khanh, vẫn lui về phía sau.



      Cúc Như Khanh thờ ơ lạnh nhạt, mà cái phút chốc cuối cùng rơi xuống lầu kia, trầm mặc .



      "A. . . . . ." tiếng hét thảm, Chu Tiểu Kiều từ sân thượng rơi xuống, mà rơi xuống nơi Nhâm Thần Phong bày trận, Nhâm Thần Phong thương nghệ thuật nhiệt tình, tìm chung quanh thấy rất nhiều tảng đá kỳ dị, mà nơi Chu Tiểu Kiều rơi xuống, là đầu chạm đất, óc băng liệt, máu văng khắp nơi. . . . . .



      Tất cả mọi người nhìn thấy Cúc Như Khanh chuyện, mà theo như lời của Chu Tiểu Kiều, mọi người lại nghĩ rằng đó là lời sám hối cuối cùng của , Cúc Như Phong vì chết, mà tại đuổi theo Cúc Như Phong, cuối cùng cũng là kết cục tốt nhất cho .



      Cúc Như Khanh tới phòng của Nhâm Thần Phong, mà các chuyên gia hủy bom cố gắng lần cuối cùng, Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy trở lại, nhào vào ngực của , "Như khanh, Như Khanh. . . . . ."



      "Tốt lắm, sao, Chu Tiểu Kiều cũng thể làm hại nhân gian!" Cúc Như Khanh ôm chặt, "Lần sau cho phép còn như vậy, em dọa đến ."



      " nào có sợ hãi như vậy!" Mặc Thiên Trần nhìn cũng là thân máu đỏ, nhìn lại mình chút, khỏi thở phào nhõm.



      Cúc Như Khanh khẽ mỉm cười, sau đó nhìn chuyên gia hủy bom: "Tình huống bây giờ như thế nào?"



      Chuyên gia hủy bom lắc đầu cái: "Còn chưa giải được! Cuối cùng còn dư lại hai sợi dây, cái là dây đỏ, cái là dây đen, chúng tôi biết nên cắt bỏ cái nào!"



      Nhâm Thần Phong nhìn đồng hồ, vẫn còn dư lại mười phút, lập tức : "Cúc Như Khanh, mang Thiên Thiên cùng tất cả mọi người rời , để lại cái kéo cho tôi, thời điểm còn dư lại phút cuối cùng, tôi tự mình cắt bỏ."
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    3. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 365 nhau: Chuyện của con.

      Edit: Pink Kiêu Sa.

      Beta: Camnu



      "Như vậy sao được?" Mặc Thiên Trần đồng ý, "Chẳng lẽ cũng chưa có ai biết cắt cái nào sao?"



      Cúc Như Khanh cũng lắc đầu: "Chu Tiểu Kiều nhảy lầu bỏ mình, cho dù ta vẫn còn ở nơi này, ta cũng lòng ra cần cắt bỏ cài nào. đối với phương diện về bom cũng am hiểu, cũng biết cắt bỏ cái nào!"



      Lúc này, sau khi giải quyết Chu Tiểu Kiều, Nhâm Thần Vũ cùng Đồng Thọ tề cùng với Đồng Tâm Ấn cũng vào tới gian phòng, bọn họ nhìn thời gian từng giây từng phút biến mất, mà mỗi người ở đây đều bó tay hết cách.



      "Tôi ở lại làm bạn với Thần Phong!" Đồng Tâm Ấn , "Vô luận là cắt bỏ cái nào, tôi đều muốn ở lại cùng với Thần Phong!"



      Nhâm Thần Phong lắc đầu cái: "Tâm Ấn, em là tốt, nhưng thương em! Dĩ nhiên, cũng hy vọng em ! Chị, rể, mang Tâm Ấn ! Em hy vọng thời điểm em cắt bỏ, có bất kỳ người nào bên cạnh."



      Mặc Thiên Trần nhìn Đồng Tâm Ấn cuồng dại, : "Chúng ta bây giờ thương lượng trước, Thần Phong muốn cắt cái nào, có được hay ?"



      Mọi người cũng đều biết đây là vấn đề nghiêm trọng nhất, nhưng ai cũng có nắm chắc tới cắt dây a!



      Đồng Thọ Tề : "Lợi hại nhất là chuyên gia gỡ bom cũng bó tay hết cách, chúng ta có thể làm thế nào?"



      Chuyên gia gỡ bom : "Chúng tôi có thể từ tính cách người lắp đặt cùng với suy đoán cũng đảm bảo được là cái nào!"



      vừa xong, mọi người cảm thấy vậy là tuyệt vọng trong hi vọng rồi, nhưng lại lập tức bổ sung: "Cái biện pháp này nhất định linh, nhưng so với nhắm mắt cắt loạn phải thông suốt nắm chặt cơ hội chút."



      "Nhìn như vậy, Chu Tiểu Kiều cải trang hai sợi dây, cái là dây đỏ, cái là dây đen, màu đỏ đại biểu tươi, nhiệt liệt, cùng hi vọng, màu đen đại biểu ảm đạm, sa sút, cùng tuyệt vọng, đây là hai loại bất đồng kết quả." Mặc Thiên Trần suy nghĩ chút , "Nếu như tôi mà là Chu Tiểu Kiều, tôi giả bộ dây màu đỏ là là dây làm nổ tung."



      Nhâm Thần Vũ sợ hãi : "Nếu dây màu đỏ là hy vọng, này cắt bỏ phải cũng chưa có hi vọng sao? Tại sao còn phải đem bom chứa ở dây màu đỏ đây?"



      Cúc Như Khanh bổ sung: "Chu Tiểu Kiều người này, tầm mắt rất cao, thủ đoạn cũng cực kỳ nổi danh, dưới tình huống bình thường, cũng giảm màu đen, cắt bỏ trước mắt vẻ tuyệt vọng, chúng ta đoán được bản tính của con người là như thế này, dĩ nhiên Chu Tiểu Kiều cũng nghĩ đến điểm này, cho nên ta dung phương pháp trái ngược, ta cho dây màu đỏ là hủy."



      "Nhưng tất cả chúng ta đều là phỏng đoán mà thôi, vậy vạn nhất cắt bỏ sai lầm rồi, làm thế nào?" Nhâm Thần Vũ lo lắng thôi.



      Nhâm Thần Phong : "Đa tạ các vị vào lúc này, còn bồi ở bên cạnh tôi. Bây giờ là tự tôi giải quyết tất cả vấn đề, vô luận kết quả như thế nào, tôi đều hi vọng các người mỗi người vĩnh viễn hạnh phúc an khang!"



      " nên như vậy. . . . . ." Nhâm Thần Vũ nhất thời bị làm sợ tới mức khóc.



      Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười, "Tôi nhất định sống cùng mọi người gặp mặt."



      Trần Ích thúc giục mọi người bắt đầu rút lui, Đồng Thọ Tề lôi kéo Nhâm Thần Vũ cùng Đồng Tâm Ấn lại lần nữa rời , toàn bộ chuyên gia gỡ bom cũng rời khỏi tòa nhà này, Mặc Thiên Trần bị Cúc Như Khanh mạnh tay lôi kéo ra bên ngoài.



      "Trần, chúng ta tận lực!" Cúc Như Khanh ôm .



      Mặc Thiên Trần quay đầu lại lần nữa nhìn vào mắt Nhâm Thần Phong, nhìn mỉm cười đưa mắt nhìn mọi người rời , trong lòng của vừa đau vừa thống khổ, lần này suy đoán, cũng biết có thể hay đưa đến tác dụng chân chính!



      Tất cả mọi người thối lui đến khoảng cách an toàn ở ngoài, cũng dến thời gian tiến hành đếm ngược phút rồi.



      Đồng Tâm Ấn lúc này còn muốn chạy vào trong biệt thự, muốn cùng Nhâm Thần Phong cùng sinh cùng tử, nhưng Đồng Thọ Tề chặt lôi kéo : "Vì người sống tiếp, đó mới là tình chân chính!"



      "Cha. . . . . ." Đồng Tâm Ấn khóc ròng .



      Giờ khắc này, Mặc Thiên Trần cũng rúc vào trong ngực Cúc Như Khanh chặt.



      Vào giờ khắc này khi thời gian bất động, Nhâm Thần Phong cắt đứt dây màu đỏ người, nhắm mắt lại chờ đợi giờ khắc cuối cùng này, mọi người cũng đều đợi khắc cuối cùng.



      Chờ đợi phút này, trong tim của mỗi người, cũng giống như là qua thế kỷ.



      Khi tiếng nổ có truyền tới tất cả mọi người hoan hô .



      Nhâm Thần Phong từ trong phòng ra, đứng trước mặt của mọi người, giờ khắc này Nhâm Thần Vũ cùng Đồng Tâm Ấn cùng tiến lên trước ôm chặt nhau, mà Mặc Thiên Trần rúc vào trong ngực Cúc Như Khanh, lẳng lặng cảm thụ giờ khắc này, giống như vào giờ khắc này cũng đến Thiên Hoang Địa Lão.



      Sau khi chuyện này hoàn toàn chấm dứt, Nhâm Thần Phong mở ra tòa thành thị này, từng qua, muốn ra ngoài du lịch, muốn xem thế giới nhiều hơn, phải trợ giúp càng nhiều người.



      Cho dù là kiếp sau trọng sinh, vẫn là cự tuyệt thỉnh cầu của Đồng Tâm Ấn, thân mình lên đường.



      Lần này, mặc dù ở trước mặt những người này muốn tới chỗ nào, nhưng lúc đến trạm thứ nhất làTây Tạng, gửi bưu thiếp tới cho người nhà , cho Mặc Thiên Trần tất cả mọi người đều cao hứng, ở sinh thời, có thể làm chuyện mình thích nhất, đó cũng là cuộc sống hạnh phúc nhất.



      Mà Mặc Thiên Trần cũng trải qua so đo đủ loại như trước nữa, dù sao Nhâm Thần Phong là có sai lầm, nhưng cũng là bởi vì quá , mới tạo thành kết quả hôm nay. Huống chi, hôm nay cũng cùng Cúc Như Khanh và con của họ sống chung với nhau, phải học cách cảm ơn cuộc sống.



      Buổi tối, Mặc Thiên Trần nhìn Nhâm Thần Phong gửi tới bưu thiếp, nghe mặt còn có mùi vị Cao Nguyên lại bị Cúc Như Khanh đoạt lấy vứt sang bên.



      " làm gì vậy?" trợn mắt hỏi .



      Cúc Như Khanh ôm vào trong ngực: "Đây là thời gian thuộc về hạnh phúc của chúng ta, đương nhiên là muốn ném bưu thiếp của !"



      Mặc Thiên Trần nghe vậy cười tiếng, Nhâm Thần Phong rối rắm với đoạn cảm tình này nữa, mà bọn họ đều trải qua cuộc sống khổ sở nhất, sau này trong sinh hoạt, là càng thêm hiểu được như thế nào quý trọng cuộc sống cùng sống trong tình thương.



      tựa vào trong ngực của : "Đúng rồi, Như Khanh, ngày kia ở sân thượng, đối với Chu Tiểu Kiều cái gì?"



      Cúc Như Khanh đối với chuyện này ra là có ít áy náy, có quyền biết Cúc Cầm Du tồn tại, thế mà lại vẫn ngại vì tình thế bức người, cho biết."Trần, đầu tiên nhận lỗi với em!"



      "Cùng em xin lỗi?" Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của , " làm cái tình xấu gì?"



      " còn có việc chưa cho em biết!" Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn .



      Mặc Thiên Trần cười : "Được! cho em biết nhiều chuyện lắm! Trong bụng giả bộ rất nhiều rất nhiều chuyện! Mau cho em biết, làm thế nào đem Chu Tiểu Kiều lừa gạt rơi lầu vậy? Em đối với cái này cảm thấy hứng thú hơn!"



      "Em lại biết là lừa gạt ta?" Cúc Như Khanh khỏi ngẩn ra.



      "Dĩ nhiên! loại người như Chu Tiểu Kiều kia, làm sao có thể sám hối muốn nhảy lầu để giải quyết tất cả." Mặc Thiên Trần chắc chắn mà : " nhất định là lặng lẽ đối với ấy cái gì, ấy mới có thể bị kích thích mà nhảy lầu! Em chính là tò mò, chuyện gì có thể khiến cho ấy mất tất cả lý trí!"
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    4. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 366 nhau: Sát Thiên Đao ma quỷ

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Camnu


      Cúc Như Khanh nghĩ tới, Mặc Thiên Trần quan sát tỉ mĩ thế này, vẫn gì.


      Mặc Thiên Trần lại tiếp: "Bởi vì Chu Tiểu Kiều thủ đoạn cao bao nhiêu, nhưng Như Khanh chắc chắn có biện pháp thu phục ta, phải ?"


      Thấy đúng mặt mày hớn hở, thấy đem mình tôn kính như thần, Cúc Như Khanh khỏi có chút lo lắng, khi ra chuyện con trai Cúc Cầm Du Mặc Thiên Trần có phản ứng như thế nào .


      " nhanh lên! chút! đối với ta như thế nào, mà làm cho ta tự sát rồi!" Mặc Thiên Trần nương trong ngực làm nũng.


      "Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh há miệng, đầu tiên là hôn lên làn môi của , triền miên hôn , cho đến Mặc Thiên Trần hơi thở yên, hoàn toàn tê liệt ngã xuống ở trong lòng .


      Mặc Thiên Trần hai gò má ửng hồng nhìn : "Sử dụng mỹ nam kế, muốn tránh để em hỏi tới? Hay là có bí mật gì, chịu ra nguyên do cho em biết?"


      "Trần. . . . . ." Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn .


      " làm sao vậy?" Mặc Thiên Trần thấy mấy lần muốn lại thôi, "Nếu như giữa và ấy có bí mật, như vậy, em hỏi nữa."


      " phải!" Cúc Như Khanh nóng lòng hủy bỏ: " phải như thế. Trần. . . . . ."


      Mặc Thiên Trần thấy lúc này vừa vội vừa , nhưng lại biết nói thế nào, rúc vào trong ngực của ."Được rồi, quan trọng, em cũng chỉ muốn hỏi chút mà thôi."


      Cúc Như Khanh đưa tay hất sợi tóc mặt : "Trần, nói xong, em phải hứa với , tức giận, có được ?"


      "Em. . . . . ." Mặc Thiên Trần khẽ kinh ngạc, "Có liên quan tới em? Nếu là như vậy, em sẽ tức giận, chúng ta lần này phối hợp phải là rất tốt sao? Còn có gì phải tức giận đây ?"


      Cúc Như Khanh sâu hít thở cái rồi mới lên tiếng: " ra cùng Chu Tiểu Kiều , trong chuyện thay thế năm đó, em phải chỉ là vì sinh đứa con gái, mà còn vì sinh đứa con trai. . . . . . ấy mới bị kích động lớn như thế, mới có thể. . . . . ."


      "Anhlừa gạt ấy đúng ?" Mặc Thiên Trần cười , "Loại chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, còn mang ra lừa gạt ấy!"


      Cúc Như Khanh đôi tay ôm khuôn mặt nhắn của : "Trần, em hãy nghe , ra . . . . . . Cầm Du là con của chúng ta!"


      ". . . . . ." Mặc Thiên Trần hoài nghi mình là nghe lầm, song khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cúc Như Khanh biết đây là , "Nhưng là, điều này sao có thể. . . . . . lừa Chu Tiểu Kiều là tốt, còn mang ra trêu chọc em sao?"


      chỉ hiểu, ràng chỉ sinh một đứa con gái, thế nào cùng lại thêm đứa con trai?


      Cúc Như Khanh quyết ̣nh xong liền nói: "Hồi đó lúc em nghi ngờ chính là thai long phượng, sinh xong Hoài Cẩn Hoài Cẩn bị Dương Mi ôm , sau đó bất tỉnh, rồi ôm cả Cầm Du, cho nên em biết, còn có Cầm Du tồn tại."


      Mặc Thiên Trần thể tin được nhìn , biết trong bụng lại mang là hai đứa bé, hơn nữa còn là đôi thai Long Phượng, từ khi gả vào Cúc gia, ra chính là cùng con trai của mình sống chung chỗ, nhưng là, ai cho biết những thứ này, khó trách, khi gặp Cúc Cầm Du , liền có cảm giác vô cùng thân thuộc, khó trách khi Cúc Cầm Du bị thương , lại đau lòng như vậy, khó trách. . . . . . Có quá nhiều khó trách, cũng có quá nhiều ra là.


      đẩy ra, sau đó nhìn chằm chằm , lúc bắt đầu đã biết, thế nhưng lại lừa gạt , cái gì cũng chịu , cho tới bây giờ, mới cho biết, nghĩ người đàn ông này sao mà thâm tàng bất lộ tới (kín đáo) mức như thế, rống to: "Cúc Như Khanh, đúng là ma quỷ. . . . . ."


      Nhưng là, lời kế tiếp, bị nam nhân hôn vào trong miệng: "Bà xã, mắng càng độc, bày tỏ tình cảm của chúng ta lại càng sâu. . . . . ."


      Cúc Như Khanh ôm vào trong ngực, vẫn hôn khiến hít thở thông. Mà Mặc Thiên Trần lại đưa ra hai quả đấm đánh tới bờ vai của , tất cả tức giận cũng bị toàn bộ hấp dẫn, bất luận đánh hắn thế nào, cũng chịu buông ra, lại dùng chân đá , cũng vậy để mặc cho đá.


      Mặc Thiên Trần đá mệt mỏi đến còn hơi sức nữa, vẫn là sâu hôn , cho đến khi hoàn toàn giãy giụa nữa mới từ từ buông ra : "Bà xã, xin lỗi!"


      " đúng là đáng ghét!" Mặc Thiên Trần hừ tiếng.


      "Mới vừa rồi đã trước, em đã hứa với , sẽ tức giận. Phải ?" Cúc Như Khanh cúi đầu đùa với .


      Mặc Thiên Trần dùng con mắt hạnh trừng : "Đó là đã đặt bẫy em trước!"


      "Vậy em muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ?" Cúc Như Khanh giọng hỏi .


      "Còn phải suy nghĩ kỹ!" vẫn là thở phì phò.


      Cúc Như Khanh nhìn vừa rồi bởi vì giãy giụa mà áo ngủ mở rộng, lộ ra mảng lớn màu da trắng như tuyết, giọng khàn khàn: " muộn lấy lòng em, được ?"


      " đừng mơ!" Mặc Thiên Trần cúi đầu xem xét, làn da trắng noãn như tuyết toàn bộ lộ ra lọt vào trong mắt của hắn, vội vàng khép lại áo ngủ, nhưng là tay của người đàn ông này trượt vào trong vạt áo, theo màu da trắng noãn mà trượt lên, buồn bực : "Cúc Như Khanh, em còn tức giận, được làm như vậy!"


      "Vợ chồng gây gổ nha, là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa! Chúng ta bây giờ tới kiểm nghiệm những lời này có độ tin cậy cao bao nhiêu!" Cúc Như Khanh bàn tay chiếm hữu hông của , vuốt bởi vì nhạy cảm mà khẽ run lên.


      Mặc Thiên Trần đẩy vóc người to lớn cao ngạo của được, chỉ đành phải chen chân vào đá , ngờ, cước này đá trúng hai chân của —— ngay giữa. . . . . .


      "Bà xã, đau. . . . . ." Cúc Như Khanh lập tức buông ra, sau đó chau mày. . . . . .


      Mặc Thiên Trần đem thân thể lật tới , lúc chuẩn bị bò , lại nhìn đến trán rịn ra từng đám từng đám mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, mà thần sắc thống khổ cũng là chưa từng thấy qua.


      biết sức nặng của một cước kia, ra phải tức giận thật, chỉ muốn trừng trị hắn cái gì cũng cho biết, còn có, vốn là muốn lên phòng nhìn con trai Cúc Cầm Du chút , nhưng là bây giờ nhìn đến bộ dạng lúc này, nghe đối với đàn ông nơi đó là chỗ yếu ớt nhất, cũng biết mình mới rồi là có phải làm bị thương rất nghiêm trọng hay .


      "Như Khanh. . . . . ." ở một bên nhìn thống khổ đến mức nhỏ mồ hôi, "Như Khanh, làm sao rồi ?"


      ". . . . . ." Cúc Như Khanh tựa hồ là đau đến ra lời, miệng mấp máy, vẫn chuyện.


      Mặc Thiên Trần cũng sợ hết hồn: "Có phải rất đau ?"


      gật đầu cái.


      "Vậy làm sao bây giờ?" Ở trong lòng của , muốn hắn chịu đau. Hai người vừa mới bắt đầu gắn bó kề cận bên nhau tới, tại tại sao có thể cho đối phương đau đớn như vậy chứ!


      Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng khẩn trương, vẫn là lời nào, chỉ mặc cho mồ hôi từng giọt từng giọt xuống.


      "Vậy chúng ta nhanh đến bệnh viện !" Mặc Thiên Trần lập tức bò đến bên cạnh , muốn đỡ hắn dậy, nhưng là hắn quá nặng, căn bản là đỡ nổi chút nào."Như Khanh, làm thế nào? Em lập tức gọi bác sĩ tới đây, có được ?"


      Cúc Như Khanh thở hổn hển, qua hồi, mới lên tiếng: "Loại chuyện như vậy sao có thể bệnh viện?"


      Mặc Thiên Trần nóng nảy : "Này mặc dù có hơi mất mặt, nhưng chúng ta cũng thể mặc nó như vậy! Nhiều nhất em với bác sĩ là do em làm đau, có được ? cái gì cũng cần phải !"


      "Cái đó. . . . . . cảm giác hình như là bị đứt. . . . . ." Cúc Như Khanh nhìn .


      "A. . . . . ." Mặc Thiên Trần ngờ sức lực của chân mình lại mạnh như thế, "Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ tiếp được sao?"


      Cúc Như Khanh nhìn bộ dạng sắp khóc, tiếp tục trêu chọc : "Tiếp nổi, về sau em từ thiện cũng chưa có. . . . . ."


      "Đến lúc nào rồi, mà còn trêu chọc em!" Mặc Thiên Trần đưa tay muốn sờ sờ, nhưng lại dám tiếp tục gây họa, vì vậy lại rụt trở về.


      "Chỉ là, đứt thì thôi! Dù sao chúng ta cũng có cặp nam nữ rồi, cũng cần gánh trách nhiệm nối dõi tông đường nữa." Cúc Như Khanh thở dài cái.


      Mặc Thiên Trần dùng ống tay áo lau mồ hôi chán cho hắn: "Coi như gieo giống, vậy cũng thể mặc nó đau như vậy, Như Khanh, nói đúng ?"


      "Để nó đau ! Nó đau, lòng của còn dễ chịu hơn chút, vậy cũng là đối với em thiếu loại, đối với cũng là loại trừng phạt!" Cúc Như Khanh nhìn .


      "Được rồi được rồi, em tức giận nữa !" Mặc Thiên Trần tay đặt ngực của , "Để nó cần đau nữa!"


      Cúc Như Khanh ánh mắt lóe lên: " giận nữa?"


      " tức giận còn có giả sao?" Mặc Thiên Trần tức giận .


      ". . . . . ." , chỉ là len lén liếc .


      Mặc Thiên Trần phát giọng của mình có chút nặng, lập tức cúi đầu hôn bờ môi hắn cái: "Đây là biểu thị còn tức giận nữa."


      "Hôn lại cái!" giống như đứa trẻ đòi kẹo.


      Mặc Thiên Trần chỉ đành phải cúi đầu hôn , tay vuốt cái ót , cái tay khác lại bắt được tay bé của , tới chỗ hắn vừa đau chịu nổi, để nhàng vuốt lên.


      Khi Mặc Thiên Trần dùng tâm hôn cũng phủ đến cái kia cứng rắn như sắt trong nháy mắt hiểu căn bản vừa sử dụng"Khổ nhục kế" , tranh thủ sự trìu mến của để đạt mục đích.


      hung hăng cắn lên làn môi của , sau đó nhìn chằm chằm : "Cúc Như Khanh, khổ nhục kế này, là muốn gây chiến với em sao?"


      "Đúng nha! Đánh giặc!" Cúc Như Khanh hai mắt hoàn toàn lộ ra dịu dàng, " muốn dùng tất cả các biện pháp để được ở trong lòng em, 36 kế nhà binh cũng mau bị dùng hết rồi!"


      Mặc Thiên Trần vừa nghe, khỏi cười tiếng, sau đó lật người ngồi ở người của : "Vậy : ai là tù binh của ai?"


      "Dĩ nhiên. . . . . ." Cúc Như Khanh khẽ dừng lại, " là tù binh của em!"


      "Cũng còn sai biệt lắm!" Mặc Thiên Trần đắc ý kiều mỵ cười tiếng.


      vui vẻ thôi, ngờ Cúc Như Khanh đề cao thân thể của , hơn nữa ngoài ý muốn đánh vào chỗ mềm mại của , hơn nữa còn : "Tối nay đây làm tù binh, mặc em ở phía phát huy, như thế nào?"


      " . . . . ." Mặc Thiên Trần hắn dùng cái này dụ giỗ, chỉ cảm thấy chôn vào chỗ sâu nhất, mà cũng ấm áp bao quanh . . . . . .
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    5. lucalita

      lucalita Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      71
      Chương 367 nhau: Sói đói nhảy bổ vào dê

      Edit: BẠCH DƯƠNG

      Beta: Camnu


      Nhưng là, chỉ có là như thế, hắn còn phải tiến thêm thước : "Trần, mới vừa rồi bị em đá cước đau đớn, em bây giờ phải thật tốt mến nó đúng ?"


      Mặc Thiên Trần mắc cỡ đưa thẳng tay bưng bít miệng của : "Cái người này chuyện thôi, vừa chính là như vậy. . . . . ."


      Tuy là như thế, nhưng cũng dám lộn xộn, sợ vừa rồi mình đá hắn thật sự rất đau.


      Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên, dùng răng cắn từng viên từng viên cúc áo ngủ của . Mặc Thiên Trần ngượng ngùng là dám cùng nhìn thẳng vào mắt, mặc dù giữa hai người thân thiết, ít, nhưng mà giờ phút này Cúc Như Khanh tà mị, làm cho thể nào ứng phó nổi.


      Mặc Thiên Trần vừa định giùng giằng muốn động chỗ hai người kết hợp truyền tới chặt chẽ kề nhau, để cho giống như đứa trẻ non nớt nằm người của , mà cười : "Mới vừa rồi còn giống như dê đói? Bây giờ tại sao lại bất động?"


      uất ức : "Dê đói lừa lang cuối cùng chính là bị cừu lang gặm sạch rồi."


      Cúc Như Khanh bị chọc cho cười đến lợi hại hơn! ngồi dậy, ôm vào trong ngực, êm ái hôn làn môi của , mà ngón tay cũng có nhàn rỗi ở ngực hoạt động.


      Mặc Thiên Trần bị chọc cho là tâm nhột khó nhịn, giọng ngâm xướng.

      chỉ là dẫn binh nhập quan, lại lâu dừng lại, để cho có chút chờ được rồi, khỏi bất mãn lầu bầu mấy tiếng.


      "Con cừu này là đói bụng! cho sói xám biết, có muốn ăn hay ?" hôn đến bên tai , hơi thở trêu chọc .


      "Làm sao nhiều lời như vậy!" xấu hổ nói.


      Cúc Như Khanh cười khẽ: " muốn nhiều chút, để Trần biết trong lòng của nghĩ thế nào, như vậy tốt sao?"


      Bình thường sao thấy "Tốt bụng" như vậy! Mặc Thiên Trần đôi tay vòng lên cổ của , tính toán chính mình tự mưu cầu hạnh phúc.


      động tác này, để cho càng thêm vui vẻ thôi!


      Dĩ nhiên, cũng đùa giỡn nữa, mà là rục rịch ngóc đầu dậy công thành lướt trì. Mỗi lần hô hấp, đều có thể cảm nhận được đối với tình ý dạt dào, dẫn động tới lòng của hai người nhảy lên.


      cứng rắn như sắt, đối khát vọng cực độ, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ đầy tà khí, lại tràn đầy vô tận dịu dàng. nghênh đón ánh mắt của , còn có tiếp nhận , Mặc Thiên Trần cảm thụ chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, có được .


      Mà đồng thời, cũng , cũng chỉ có một mình .


      Tựa như giờ phút này, hai người chặt quấn quít lấy nhau, môi lưỡi tương liên, mười ngón tay nắm chặt, hai chân quấn quanh, kiên định như sắt thép.


      Cuối cùng, mang theo xông vào vui sướng nhất ngàn vạn nhu tình hỏi : "Con cừu , ăn no chưa?"


      Mặc Thiên Trần mở ra con ngươi liền thấy , cặp mắt kia mặc dù tĩnh mịch nhưng lại đối với lại vô cùng dịu dàng, lúc này cứ như vậy cùng đưa mắt nhìn.


      " lời nào là chưa ăn no. . . . . ." đem lấy lật người đè xuống. . . . . .


      Nhìn thân thể tựa như hoa đảo ở phía dưới hắn nhàng nở rộ lần nữa say đắm ở trong đó. . . . . .


      Mặc Thiên Trần biết con sói xám lớn này đói bụng quá lâu, nên căn bản là thỏa mãn khẩu vị của sói xám lớn!


      Suốt cả đêm, hai người giống như thanh niên mới , cùng nhau vui vẻ uyển chuyển ngâm xướng, vì đối phương mang đến hạnh phúc lớn nhất cùng vui vẻ.


      Sáng sớm ánh rạng đông xuyên thấu bầu trời chiếu xuống mặt đất, chiếu vào phòng, chung quanh tán loạn áo ngủ xốc xếch, mà người của hai người, hông của Mặc Thiên Trần chỉ quấn cái mềm mỏng, cả người nằm ở giường, làn da trắng như tuyết sau lưng dưới ánh mặt trời, hai chân thon dài tùy ý triển khai ở mặt giường lớn, khuôn mặt nhắn chôn ở trong mái tóc dài, tiếng hít thở quá mức đều đều, chìm trong giấc ngủ, chút nhớ tới tối hôm qua điên cuồng.


      Cúc Như Khanh tỉnh lại trước, nhìn đến cảnh tượng này, khóe môi nhu nhu nụ cười, tiện tay hất cái mền bên hông, lộ ra kiện mỹ lồng ngực, còn có mạnh mẽ hai chân.


      "Trần, còn ngủ sao?" ở bên tai cười khẽ.


      "Em mệt quá. . . . . ." nhắm mắt lại lầu bầu.


      Cúc Như Khanh ở hai má của hôn cái, kéo mền đắp lại cho , sau đó đem máy điều hòa trong phòng điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút, mới đứng dậy rửa mặt rồi ra ngoài. mua hoa tươi còn có rượu, bỏ vào xe, hôm nay là chủ nhật, Cúc Hoài Cẩn và Cúc Cầm Du đều ở nhà, hai đứa bé ở trong phòng khách đuổi nhau đùa giỡn, thấy Cúc Như Khanh trở lại, liền chạy tới.


      "Cha, mẹ đâu?"


      "Mẹ còn ngủ nướng!" Cúc Như Khanh mang theo bọn nhỏ lên lầu: "Chúng ta gọi mẹ rời giường, có được ?"


      "Được!" Hai chị em vỗ tay hoan hô.


      "Mẹ, vẫn còn ngủ nướng sao. . . . . ." Cúc Hoài Cẩn vừa vào phòng liền cười.


      Mặc Thiên Trần nghe tiếng cười của bọn ở ngoài cửa liền tỉnh, lúc này, thấy Cúc Như Khanh mang theo hai đứa bé vào, khi nhìn Cúc Cầm Du, đây coi như là niềm vui ngoài ý muốn, còn là trăm mối cảm xúc ngổn ngang?


      "Mẹ, dậy thôi!" Cúc Cầm Du chạy tới trước mặt của , ở mặt của thân ái hôn lên.


      Mặc Thiên Trần đưa tay ôm nó, "Cầm Du, con của mẹ. . . . . ."


      Bánh xe vận mệnh vận động, vì mang đến cho tài sản quý như vậy, chỉ là tài sản của Cúc Như Khanh, cũng là tài sản của Mặc Thiên Trần này, là tài sản lớn nhất trong cuộc đời.


      "Mẹ, còn có con. . . . . ." Cúc Hoài Cẩn nhanh chóng bò lên giường lớn.


      Mặc Thiên Trần ôm hai đứa bé vào ngực, cảm động đến nước mắt rơi liên tiếp, mà Cúc Như Khanh lúc này, đưa ba người bọn họ ôm vào trong ngực, đây thời gian hạnh phúc của gia ̀nh bọn họ.


      Cúc Hoài Cẩn lôi lôi cái mềm người Mặc Thiên Trần : "Mẹ, làm sao mẹ vây cái này?"


      Mặc Thiên Trần vội vàng buông hai đứa bé ra, cuốn mền chặt hơn chút, hạnh con mắt trừng Cúc Như Khanh , còn phải là hại , tối hôm qua triền miên, hại sáng sớm hôm nay rời giường được, mấu chốt là dưới mền cái gì cũng có mặc.


      Cúc Như Khanh cười ha hả, sau đó tay ôm hai đứa bé, "Chúng ta xuống dưới lầu chờ mẹ."


      Sau khi cửa phòng đóng lại, Mặc Thiên Trần vội vàng rửa mặt, xuống lầu, là ăn cơm trưa rồi, người nhà quây quần tại chỗ ăn cơm trưa, sau đó Cúc Như Khanh lái xe mang người nhà tới nghĩa trang.


      Ở mộ vợ chồng Mặc thị, đặt lên hoa tươi rượu tốt, cũng để hai đứa bé đứng trước và Mặc Thiên Trần, nhà bốn người đứng trước mộ vợ chồng Mặc thị mặc niệm.


      Mặc Thiên Trần thở dài : "Cha, mẹ, bảy năm trước khi mà Mặc thị công ty gặp nguy cơ, cũng phải tình cờ, mà là Chu Tiểu Kiều mực giở trò quỷ, cha mẹ, con bây giờ đem chân tướng cho cha mẹ nghe, cha mẹ về sau cũng được an ủi. tại đứng trước mặt cha mẹ, chỉ có con và Như Khanh, còn có hai cháu ngoại của cha mẹ, Hoài Cẩn và Cầm Du là một đôi long phương do con và Như Khanh sinh ra, mặc dù tin tức này đến chậm như vậy, nhưng là, hạnh phúc sợ muộn. Phải , cha mẹ?"


      Cúc Như Khanh đối với hai đứa bé : "Hoài Cẩn, Cầm Du, tới rót rượu cho ông bà ngoại ."


      Hai chị em người cầm bình, người cầm ly, rót ra đặt ở trước mộ vợ chồng Mạc thị, sau đó cùng kêu lên: "Ông ngoại, bà ngoại, chúng cháu tới thăm ông bà đây!"


      Sau khi rời khỏi mộ của cha mẹ, Mặc Thiên Trần vẫn là cực kỳ cảm khái, Cúc Như Khanh nhìn : "Trước kia cho ba mẹ, Cầm Du cũng là cháu ngoại của cha mẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy."


      Mặc Thiên Trần đưa tay nắm tay của : "Chính bởi vì cuộc sống có tiếc nuối, cho nên chúng ta mới có thể quý trọng hạnh phúc hơn, có tiếc nuối có quan hệ, tiếc nuối là ngày hôm qua, chúng ta có là hôm nay, hơn nữa còn có ngày mai hy vọng cuộc sống sẽ tốt đẹp."


      Cúc Như Khanh cùng Mặc Thiên Trần đứng ở dưới ánh mặt trời, hai đứa bé lượn quanh bên đầu gối, bọn họ cùng nhau tới trước mộ Cúc Thiên Kỳ.


      "Các con, đây là ông nội mà các con chưa từng gặp." Mặc Thiên Trần cho bọn nó biết.


      "Thế mẹ gặp qua chưa?" Cúc Hoài Cẩn nhanh nhẩu nói


      Mặc Thiên Trần lắc đầu cái: "Mẹ cũng chưa gặp qua."


      Cúc Như Khanh đứng ở trước mộ cha, khi tất cả chuyện tình cũng bắt đầu kết thúc, duy nhất còn dư lại chính là người một nhà, năm đó tức người hại chết cha là Chu Truyền Tốt cùng Phí Cường Liệt cũng bị trừng phạt, còn các em của cha, sống cuộc sống tự do tự tại, chỉ là, Chu Truyền Tốt còn tới người nữa, đó là ai?


      Mặc Thiên Trần thấy Cúc Như Khanh sắc mặt của vô cùng nặng nề, cùng bọn đứng cũng lên tiếng.


      Từ nghĩa trang về, Cúc Như Khanh có suy nghĩ tiếp những chuyện này, mà cùng với vợ con tận tình hưởng thụ thời gian bên gia đình.


      Mặc Thiên Trần ở trong khí vui vẻ như vậy, thân thể càng ngày càng khá hơn, mỗi ngày ngoài làm việc, chính là ở cùng bọn .


      Cúc Như Khanh thấy căn bản đã hoàn toàn khôi phục, cũng cảm thấy yên lòng.


      Cúc thị công ty.


      Trần Ích gõ cửa vào: "Tổng tài, về ̣a bàn của Chu gia, chúng ta có nên dọn dẹp phen hay ?"


      "Được!" Cúc Như Khanh nhớ tới Chu Truyền Tốt , bất luận là còn có cá lọt lưới hay , cũng thể vì vậy để cho chạy.


      Trần Ích vừa ̣nh ra đứng lên : "Tôi và cậu cùng xem."


      Hai người mang người tới Chu gia, Chu gia là cửa nát nhà tan, chỉ còn lại Chu Truyền Tốt mình ở trong tù hối lỗi sửa sai.


      Trần Ích phân phó các em: "Lục soát tất cả mọi nơi cho tôi, bỏ sót bất kỳ chổ nào!"


      Cúc Như Khanh mình tới thư phòng lầu hai, trước kia từng tới đây, tại nhìn lại nơi này , bởi vì lúc trước Chu Truyền Tốt chịu tội, Chu gia bị điều tra lần, tại dẫn người tới tra lần nữa, còn có thể tra được cái gì?


      Lật ra những biên lai năm xưa, còn bức ảnh Trần ông cụ dính đầy bui bặm, Cúc Như Khanh chân mày từ từ nhíu lại, đẩy ra tủ sắt, sau đó phát bên trong còn có phòng bí mật, cúi thấp người thể, gõ vách tường một cái, nhà Chu Truyền Tốt quả nhiên còn có chỗ bí mật này.


      Khi Cúc Như Khanh lấy ra hộp sắt gỉ, phía thanh khóa đã cũ, nhìn ra là trải qua năm tháng, mới biến thành bộ dáng hôm nay, như vậy cách khác, tất cả Chu Truyền Tốt cất giấu trong hộp sắt này cũng đã từ rất lâu rồi.
      Yoolirm Parkdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :