1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu kiều thê thôn quê của Nhiếp Chính Vương - Vân Phong (Q2-9) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Trừng phạt Ngô Trần thị
      Editor: Ôp

      Hàn Hàn trong lòng khinh thường, mặt lại co rúm, lúng ta lúng túng : " phải ta cố ý muốn chọc Nhị thẩm tức giận, ta chỉ sợ lời của Nhị thẩm hôm nay truyền tới trong tai Tào chưởng quỹ, khiến ngài ấy hiểu lầm chúng ta muốn ngài ấy xây công trường chỗ chúng ta nữa, cho nên mới nóng nảy thế. . . . Vậy sau này ta liền nghe Nhị thẩm ta . Nhị thẩm ta muốn ta sau này giao việc xây dựng cho nàng là được, ta liền đưa hiệp ước qua cho nàng vậy." Từ cuối cùng gần như là nghe , rất nghe lời nhấc chân chuẩn bị ra ngoài.

      "Dừng lại!" Thôn trưởng cả kinh, vội vàng đứng lên, " cho giao hiệp ước ra!" Hiệp ước mà giao đến trong tay phụ nhân kiến thức hạn hẹp Ngô Trần thị này, về sau muốn lấy còn khó khăn hơn nhiều!

      Hàn Hàn kinh ngạc há mồm: "Ý thôn trưởng bá bá rằng, ta cần nghe Nhị thẩm ta sao? Nhưng nàng là Nhị thẩm ta nha, Nhị thẩm nàng là nửa nương ta, sau này chỉ cần cái gì cũng nghe nàng là được. Thôn trưởng bá bá phải ta phải nghe lời của trưởng bối sao?"

      Thôn trưởng nghẹn họng, trừng mắt hồi lâu mới : "Ta với ngươi những thứ kia, chính là muốn ngươi tuân thủ hiếu đạo, nhưng là phải biết phân biệt thị phi mới được? Từ xưa trung hiếu toàn bộ đều khó cả đôi đường, trái phải ràng ở trước mặt, hiếu đạo cũng phải hạ xuống trước."

      Hàn Hàn có chút mông lung, nghi ngờ nháy mắt mấy cái, dáng vẻ muốn hỏi lại dám hỏi, ấp a ấp úng : "Vậy, cái gì là trái phải ràng ạ?"

      Thôn trưởng sửng sốt, cùng tiểu nha đầu cái gì cũng hiểu trái phải ràng, đúng là có chút khó khăn, phất tay: "Ngươi cần biết nhiều như vậy, sau này chỉ cần nhớ, chuyện gì cũng nghe ta là được, ta là thôn trưởng, ý kiến của ta đại biểu cho ý kiến trong thôn, đây chính là đại , hiểu ?"

      Hàn Hàn lắc đầu: " hiểu. Vậy nếu Nhị thẩm tới tìm ta nữa, ta nghe theo nàng nên làm sao bây giờ, còn có Nhị thúc, đại thẩm, đại thúc, Nhị gia gia, còn có Tam ta... ." Hàn Hàn đếm đầu ngón, "Nhiều trưởng bối như vậy chung vào chỗ, cũng phải là đại sao? Rốt cuộc ta nên nghe ai đây?" Dáng vẻ rất là nghi hoặc.

      Thôn trưởng cũng bị Hàn Hàn lượn quanh đến hôn mê, cùng nha đầu ngu xuẩn này giảng đạo lý hình như có chút khó khăn, phất tay: "Ngươi chớ xía vào nhiều thứ như vậy, về sau nghe lời ta tốt là được, Nhị gia gia ngươi bên kia ta , sau này ý kiến của ta, liền đại biểu cho ý kiến của bọn họ."

      "Nhưng mà ngộ nhỡ bọn họ tìm đến ta..." Hàn Hàn vẫn yên lòng.

      Thôn trưởng trừng mắt: "Bọn họ sau này tìm đến ngươi!" hối hận khi nàng tuân thủ cái hiếu đạo chó má gì đó!

      Thấy thôn trưởng nổi giận, Hàn Hàn lui lui đầu: "Vâng" .

      Thôn trưởng giương mắt nhìn, đây rốt cuộc là hiểu, hay vẫn hiểu chứ?

      Cuối cùng phất tay: "Được rồi, ngươi trở về , nhớ, sau này chỉ cần nghe lời ta là được!" xong xoay người vào trong phòng, lao lực giải thích với nha đầu ngu xuẩn này, còn bằng mình tìm Nhị gia gia nàng chuyện chút.

      Hàn hàn lúng túng đứng đó, rồi từ từ ra, vừa ra khỏi viện, biểu mặt lập tức biến đổi, khóe miệng nhếch lên đường thể đắc ý, lần này, mình có thể thanh tĩnh đoạn thời gian rồi!

      **

      "Chủ tử!" Trong sân có người làm nào, Ám Nhất cung kính đứng sau lưng Mộ Dung Ý.

      "Cho Ngô Trần thị kia chút dạy dỗ, sau này Bổn vương muốn nghe lại giọng của nàng." Mộ Dung Ý chắp tay sau lưng, thân thể nho phát ra khí thế bễ nghễ thiên hạ, ngữ điệu bình thản trầm thấp, nghe vào trong lỗ tai, khiến cho người ta hoàn toàn bỏ qua giọng non nớt.

      Con ngươi Ám Nhất run lên, buổi sáng cải vã đương nhiên cũng nhìn thấy, nếu phải chủ tử ra lệnh, sớm lên chặt Ngô Trần thị kia thành tám khúc, chủ tử của mình là người tôn quý như vậy, có thể để cho tiện phụ kia vũ nhục đước sao?

      tại được phân phó, hận thể lập tức qua dạy dỗ nàng phen, cung kính ôm quyền đáp tiếng: "Dạ!"

      "Động tác lưu loát chút, được để cho người khác hoài nghi." Mới vừa tranh chấp với Hàn Hàn xong, Ngô Trần thị liền xảy ra chuyện, rất dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi Hàn Hàn. Bây giờ mình thể ra mặt bảo vệ nàng, phải tận lực giúp nàng tránh khỏi phiền toái.

      "Dạ.” Mặc dù cảm thấy hơi khó khăn, nhưng Ám Nhất vẫn đồng ý.

      Từ trong sân ra ngoài, Ám Nhất đường suy tư việc phân phó khó khăn của chủ tử nên hoàn thành thế nào.

      muốn nghe thấy giọng của nàng, lại được làm cho người khác hoài nghi, vậy thể đầu độc, phương pháp tốt nhất chính là đột nhiên ngoài ý muốn, phá hủy đầu lưỡi của nàng.

      Nhưng mà việc ngoài ý muốn gì mới có thể phá hủy đầu lưỡi đây?

      Chân mày Ám Nhất nhăn lại, cảm thấy đây là khảo nghiệm cần có chỉ số thông minh cao.

      Nằm nóc phòng nhà Ngô Trần thị, nghe Ngô Trần thị ở trong phòng ngừng mắng chửi chủ tử nhà mình cùng Mạc nương, Ám Nhất tích tụ bụng hỏa, đầu óc chuyển nhanh, rốt cuộc nên làm thế nào mới nhanh chóng phế bỏ đầu lưỡi người đàn bà chanh chua này mà làm cho người khác hoài nghi đây!

      suy nghĩ, nhìn cửa viện động đậy, Ngô Thụ Lương khiêng cái cuốc từ ngoài trở về.

      Ngô Trần thị nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra ngoài nhận lấy cái cuốc của Ngô Thụ Lương: "Về rồi? Nhanh nhanh vào nhà nghỉ ngơi chút. Ai, chúng ta vẫn nên lương thiện tlàm ruộng thôi, trông cậy vào người khác được rồi. Hàn Hàn tiểu tiện nhân kia có tiền đồ, dám trở mặt, tiểu tiện chân vong ân phụ nghĩa, chẳng qua cũng chỉ là dạng giống như gia gia Tao lão đầu tử của nàng, có cái gì tốt mà đắc ý chứ, phi! Cũng bày ra mà xem xem đức hạnh của mình..." bên mắng, bên treo cái cuốc ở thanh xà dưới mái hiên phía tây sương phòng.

      Ám Nhất trước mắt sáng lên: Cơ hội tới!

      Ngô Thụ Lương rửa mặt ở mộc bồn trong sân, nghe Ngô Trần thị càng càng ngừng, nhịn được : "Được rồi, ngươi bớt tranh cãi tí, cho dù Hàn Hàn có thế nào nữa, cũng là máu mủ Ngô gia ta,... lúc trước mặc kệ nàng bị người trong thôn chỉ trích, bây giờ nhìn nàng có tiền đồ, ngươi lại muốn chiếm tiện nghi, ngại mất mặt sao!"

      Ngô Trần thị càng thêm tức giận, vừa để xuống cái cuốc trong tay thanh xà, liền nghiêng đầu sang chỗ khác tranh luận với Ngô Thụ Lương: "Ta mất mặt cái gì! Ta gả cho ngươi nhiều năm như vậy, cả ngày vì cái này nhà tính toán tỉ mỉ..." Lời nửa, nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu nhìn lại, cái cuốc treo ổn, mắt thấy rơi trúng mình, vội vàng kêu tiếng lui về phía sau. Dưới chân biết vấp phải cái gì, lập tức ngửa mặt ngước đầu lên rồi ngã xuống đất, lúc này, cái cuốc cũng rớt xuống.

      Ngô Thụ Lương nghe tiếng kêu thảm thiết, mắt thấy vợ mình bị cái cuốc đập trúng, nhất thời kinh hãi hồn bay phách tán, chạy tới nhìn, miệng Ngô Trần thị tràn đầy máu, ngất , cái cuốc cắm ở trong miệng nàng, môi bị rách ra, máu tươi chảy ròng.

      Ngô Thụ Lương sợ hãi tay chân lạnh ngắt, tay run run cầm cái cuốc lên, nửa đoạn đầu lưỡi cũng bị mang theo ra ngoài.

      Ngô Thụ Lương trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất , để ý tới rất nhiều, vội vàng ôm lấy Ngô Trần thị xông ra ngoài, tìm đại phu trong thôn.

      Tỷ muội Đại Nha, Nhị Nha,Tám Nha với Kim Ca mấy nghe động tĩnh chạy đến, vừa nhìn dưới đất đầy máu, bị hù dọa đến mức khóc lớn, đuổi theo phụ thân chạy ra khỏi nhà, bên ngoài lập tức hỗn loạn thành đoàn.

      Ám Nhất nhìn nhiệm vụ của mình hoàn thành xong, hài lòng vỗ vỗ tay rời , trong lòng đối với thông minh của mình có loại nhận thức mới: Lần sau lang băm Mộc Phong kia còn dám gọi mình là mãng phu mình theo như thế này lấy đầu lưỡi của !

      Chương 29: Tứ hôn
      Editor: Ôp


      Đối với việc Ngô Trần thị gặp phải, Hàn Hàn nửa điểm đồng tình cũng có, nên làm cái gì làm cái đó.

      Ngược lại Ngô Mạc thị, suy nghĩ về lúc trước, khi phụ thân và gia gia Hàn Hàn khoẻ mạnh, hai nhà vẫn lui tới rất thân mật, đứa bé Ngô Thụ Lương kia cũng có lỗi, gọi mình đại bá mẫu nhiều năm như vậy, bây giờ bất thình lình gặp phải chuyện này, nếu như mình quan tâm, xứng với đạo lý.

      Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy phải nhìn chuyến mới được, thả cán bột trong tay xuống, xoa tay, dặn dò tiếng với mấy người Lâm thẩm cùng Mễ tẩu tử tới đây giúp tay: "Các ngươi làm việc trước, ta ra ngoài chuyến rồi trở lại." Cởi xuống tạp dề bên hông, lau tay ra ngoài.

      Mắt thấy Ngô Mạc thị ra ngoài, khuôn mặt đen mập mạp của Mễ tẩu tử hơi xoay chuyển, bĩu môi: "Các ngươi đoán bà ấy đâu?"

      Vợ Phú Quý nhặt rau, cũng ngẩng đầu lên : "Có thể đâu chứ, tám phần là xem náo nhiệt. Nếu là ta, ta cũng ."

      Lâm thẩm che mặt: "Ta xem giống, Ngô đại thẩm tử phải là người như thế!"

      Lời này vợ Phú Quý thích nghe, nghiêng đầu sang: "Lời này của ngươi có ý gì? Cái gì gọi là phải người như thế? hạng người gì?"

      Lúc này Lâm thẩm mới nhớ tới, vợ Phú Quý mới vừa nếu là nàng ta, nàng ta cũng , như vậy lời mình phải là đắc tội với người ta sao! Trong lòng có chút hối hận, vội vàng cười làm lành sửa chữa: "Ta cũng ngươi, ngươi đừng để trong lòng. Ta chính là cảm thấy Ngô đại thẩm tử là người khoan hậu. . . ."

      "Ý của ngươi là, ta khoan hậu?" đợi nàng xong, vợ Phú Quý ném cây rau cầm trong tay xuống, đứng lên.

      "Tốt lắm, các ngươi cũng bớt tranh cãi tí, ở nhà người khác kêu la nhao nhao, thành ra cái gì nữa." Vợ Ngô Phong lớn tuổi nhất nhặt rau , lại nhìn về phía vợ Phú Quý cái, "Ngươi cũng là người có tánh tình nóng nảy quá đấy, người ta chỉ mặt gọi tên ngươi, chuyện gì cũng nên hướng vào bản thân, rồi la hét ầm ĩ khiến người khác chế giễu!"

      Vợ Ngô Phong là con dâu lớn trong nhà Ngô đại gia, mẹ của Ngô tiểu bảo, bởi vì sinh ra bảo bối kim tôn, cho nên có địa vị rất cao ở trong Ngô gia, có Ngô Phong và Ngô đại gia sau lưng, cho nên cũng có thân phận ở trong thôn.

      Lần này nàng tới đây giúp tay, là ý tứ Ngô đại gia, cái khác cũng là nhớ tới Hàn Hàn đối đãi với tiểu bảo nhà nàng rất tốt, còn nữa chính là do Hàn Hàn có quan hệ với Tào chưởng quỹ tửu lâu Như Ý, chừng sau này cũng là người có tiền đồ, tại lôi kéo trước chút dù sao vẫn sai.

      Những người khác đến giúp nhiều phần đều có ý định này.

      Phú Quý mang theo các nam nhân trong thôn làm việc trong kinh thành, trong nhà lưu lại vợ Phú Quý và hài tử, mặc dù nguyên nhân đều là bởi vì Phú Quý, nên người trong thôn cũng dám coi thường vợ Phú Quý, nhưng vợ Phú Quý vẫn cảm thấy được tự nhiên, luôn muốn nam nhân bên cạnh mình phải người tài giỏi hơn nữa mới được.

      ví dụ như lúc này, nam nhân Ngô Thuyên nhà Lâm thẩm theo làm ăn cùng nam nhân Phú Quý nhà nàng, cho nên nàng chuyện với Lâm thẩm hề cố kỵ gì, thậm chí có chút cảm giác ưu việt, nhưng khi đối mặt với vợ Ngô Phong, nàng lại có phân lượng, chỉ có thể được phần.

      Nghe vợ Ngô Phong lên tiếng, vợ Phú Quý lại ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục nhặt rau, trong lòng quyết định chủ ý, chờ ở đây xây xong nông trường, liền kêu Phú Quý đến, kêu Hàn Hàn giao nông trường cho Phú Quý quản, dù sao nam nhân trong thôn cũng đều là do Phú Quý mang theo, giao cho Phú Quý giao cho người nào ? Đến lúc đó nhìn xem vợ Ngô Phong này còn dám cho mình sắc mặt !

      Thấy cuộc cãi vã cứ như vậy diễn ra nữa, Mễ tẩu tử di chuyển thân hình, miệng cười : "Đại tẩu tử là lợi hại, câu khiến bọn họ dám tiếp nữa."

      Vợ Ngô Phong liếc về phía nàng cái, khinh thường để ý tới.

      Thấy ai chuyện, Mễ tẩu tử nhất thời cảm thấy có hứng thú, chọt chọt Tiểu Mạc thị ở bên im lặng lên tiếng nhặt rau: “Ngươi tại sao cũng chuyện vậy?"

      Tiểu Mạc thị ngẩng đầu: " gì?"

      Mễ tẩu tử nháy mắt mấy cái: "Ngươi cảm thấy Ngô nãi nãi này là đâu?"

      Tiểu Mạc thị lắc đầu: " biết." Tiếp tục cúi đầu nhặt rau. (Ôi cái cảm giác này… rất hớ :v)

      Mễ tẩu tử nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, quả nhiên là khó hiểu! có gì vui!

      Mà lúc này, người các nàng quan tâm Ngô Mạc thị đứng ở phía sau phòng mình trong vườn rau.

      "Nha đầu Hàn Hàn, ngươi tới nhìn Nhị thẩm ngươi?"

      " , có thời gian." Hàn Hàn cũng quay đầu lại, chuyên tâm cho dàn mướp của mình. Mộ Dung Ý ở bên phối hợp, thỉnh thoảng đưa qua cây gậy trúc dài.

      "Mặc dù những năm này bọn họ để ý tới chúng ta, nhưng sao cũng là quan hệ huyết thống, đánh gãy xương vẫn gắn liền với gân đấy, nếu có chuyện, vẫn phải dựa vào thân thích! Tuổi ngươi bây giờ cũng , vốn xuất đầu lộ diện như vậy, sao hợp lý được? Tương lai gả cho người ta, bị khi dễ chỗ dựa cho ngươi phải là Nhị gia gia cùng toàn gia của ngươi sao? Nếu phải do trong nhà có nam nhân đứng đầu, bà nội lại có tiền đồ, giúp được ngươi cái gì, lại còn là gánh nặng cho ngươi, lỡ may ngươi gặp trúng chuyện gì, bà nội làm sao còn mặt mũi để gặp cha và gia gia ngươi đây... Nếu là cha ngươi và gia gia còn sống, cũng đến nỗi để cho ngươi nương ngày ngày chạy bên ngoài... Cũng trách bà nội. . . ." Vừa vừa mang theo nức nở.

      Hàn Hàn nâng trán, bụng lý do để thuyết phục Ngô Mạc thị cũng bị chặn trở về, đây là cái gì với cái gì chứ! Xoa xoa đầu: "Người nghĩ , trong nhà có sẵn đồ ăn xách qua bên kia ít. Dù sao con có thời gian qua đó, bà nội xin người giúp chút, chỉ cần đừng đưa xe bò tặng cho người khác là được."

      Có lời của Hàn Hàn, nhìn Hàn Hàn quả rất bận rộn, Ngô Mạc thị suy nghĩ chút, mình hay nàng cũng giống như nhau, cũng thúc giục Hàn Hàn nữa, vội vàng trở về thu dọn đồ đạc xem Ngô Trần thị.

      Đối với hành động của Ngô Mạc thị, tuy Hàn Hàn hiểu được, nhơng thể tiếp nhận, đừng bản thân mình căn bản phải là Mạc Hàn Hàn , dù mình là Mạc Hàn Hàn , gặp phải thân thích xu thế, ích kỷ, cực phẩm, thời khắc nào cũng suy nghĩ tính toán vào mình như vậy, thà rằng mình có!

      Hàn Hàn im lặng, cúi đầu tiếp tục làm việc.

      Mộ Dung Ý cắm cây gậy trúc cầm tay vào trong đất, quan sát giúp Hàn Hàn cố định cây gậy trúc khác cùng cây gậy trúc này chung chỗ, định lấy thêm thanh nữa, bên tai truyền đến tiếng kêu của chim đỗ quyên.

      Giương mắt lên nhìn Hàn Hàn, Hàn Hàn chuyên tâm làm việc, hoàn toàn chú ý đến. Thân thể duỗi thẳng: "Ngươi làm việc trước, ta ra ngoài chút."

      Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, nhìn khuôn mặt nhắn nghiêm trang của Mộ Dung Ý, nhịn được trêu chọc : "Nước phù sa để chảy vào ruộng người ngoài, đệ muốn ‘xuỵt xuỵt’ qua bên đó giải quyết , vừa đúng lúc tỷ tiết kiệm phải tưới nước."

      Mộ Dung Ý theo phương hướng nàng chỉ nhìn sang, mảnh cây cải dầu xanh mơn mởn, chung quanh ngay cả tấm ngăn che cũng có, gương mặt nhất thời tối sầm: "Ta vệ sinh!" Bước liên tục ra ngoài.

      Mặt mày Hàn Hàn lập tức cong cong, sống cùng nhau lâu như vậy, rốt cục mình với cũng hòa nhau ván, khiến cho tên tiểu tử này ăn quả đắng lần, cả người thoải mái nha!

      Cước bộ Nhiếp Chính vương đại nhân vững vàng vừa xuất trong sân hoang vắng, thân hình Ám Cửu chợt lóe hạ xuống trước mặt , cúi đầu hai tay dâng lên cuốn sổ con: "Cấp báo! Hoàng thượng cùng nhà Mộ Dung chủ vì chủ tử ban thưởng vị hôn thê để xung hỉ, xin chủ tử định đoạt!"
      Last edited: 20/10/15
      Nga Nhi, huyenlaw68, Winter5 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: Hàn Hàn tính toán
      Editor: Ôp

      Mộ Dung Ý cầm lấy sổ con trong tay, nghe vậy hai mắt run lên, cũng lên tiếng, mở sổ con ra nhanh chóng liếc mắt nhìn, ném vào trong ngực Ám Cửu: "Lấy tĩnh chế động!" Xoay người rời .

      Ám Cửu sững sờ, cho dù là cũng hiểu, đây ràng là sau kiện buộc tội lần trước, hoàng thượng và Mộ Dung gia chủ lòng trực tiếp dò xét, thế nào chủ tử cứ thờ ơ vậy chứ?

      Hơn nữa đối tượng tứ hôn này chính là cháu ruột Trần Thu Thủy của đương triều Thái phó Trần Thương.

      Thái phó Trần Thương lại là sư phó của hoàng thượng, người dẫn đầu phái duy trì hoàng quyền, ban cháu cho chủ tử, vậy chẳng khác nào đồng nghĩa với việc trắng trợn nhét tên gian tế vào phủ.

      Nhưng bây giờ chủ tử "hôn mê", ý chỉ này lại còn là ý tứ của phụ thân chủ tử và hoàng thượng, bọn họ làm thuộc hạ cũng thể ngăn trở được, phương pháp phòng ngừa duy nhất tránh khỏi gian tế tiến vào, chính là tại chủ tử lập tức hồi phục, nhưng nếu như vậy lại trúng bẫy của đối phương.

      là nghĩ thế nào, thế đó là tử cục!

      Ám Cửu vó đầu, quyết định vẫn là nên đưa vấn đề cần chỉ số thông minh cao như vậy giao cho Liên Cẩm đại nhân và Ám Nhị giải quyết , coi như mình là tên chạy việc, đàng hoàng nhắn nhủ lại ý tứ của chủ tử khi trở về là được rồi.

      Chẳng qua "lấy tĩnh chế động" này, rốt cuộc là có ý gì?

      Bên này vò đầu, bên kia Mộ Dung Ý cũng nhàn nhã.

      Cái gọi ban thưởng vị hôn thê chẳng qua chỉ là thử thăm dò mà thôi, nếu tại sao trực tiếp ban hôn!

      Trần Thu Thủy cái tài nữ đệ nhất kinh thành, nhưng là nữ nhi Trần Thương tay dạy nên, gửi gắm hi vọng cao, còn thân với nàng hơn so với mấy cháu ruột khác, cũng tin Trần Thương chịu đựng ném ra bảo bối làm thành con cờ như vậy.

      Coi như có ném ra, cũng sợ! Đường đường là Nhiếp Chính vương phủ còn sợ nữ nhân sao? Quả thực là chuyện cười!

      Bước từng bước đung đưa vừa tới cửa nhà, liền nhìn Mạc Hàn Hàn đổi thân y phục sạch chuẩn bị ra ngoài.

      "Ngươi đâu?" Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn, lại nhìn nhìn Nhị Tráng ngồi ở bên xe bò, chân mày hơi nhíu lại.

      "Tỷ cùng Nhị Tráng ca chuyến lên trấn , thuận đường học chút làm sao để đánh xe bò. Đệ muốn ăn cái gì, lúc quay vể tỷ mua cho." Hàn Hàn xong phen bóp lấy khuôn mặt bé của Mộ Dung Ý.

      Mộ Dung Ý lách qua, né tránh ma trảo của Hàn Hàn: "Ta cũng muốn !" Ngữ khí kiên định.

      " được, tỷ phải làm chính , có thời gian trông coi đệ." Hàn Hàn tiếng cự tuyệt. Lỡ may tên tiểu tử này lại chạy loạn giống như lần trước làm sao bây giờ?

      Con ngươi đen nhánh của Mộ Dung Ý liếc về nàng cái, chân ngắn về phía xe bò leo lên. (Ca đáng quá >.<)

      Hàn Hàn vội vàng ôm : " thể dẫn đệ được, đệ ở nhà ngoan ngoãn chờ tỷ."

      Mộ Dung Ý giãy giụa tránh khỏi Hàn Hàn, hai tay bé dứt khoát vòng qua cổ Hàn Hàn, sống chết buông tay. (.>,<.)

      Hàn Hàn bất đắc dĩ, đứa bé hung dữ này phải là thích người khác đụng vào sao? Thế nào bây giờ trở nên dính người như vậy!

      Nhị Tráng ở bên nhìn hai người ai cũng chịu nhượng bộ, nhức đầu: "Nếu , ngươi để cùng , Tiểu Phong như vậy, thích náo nhiệt cũng là chuyện bình thường. Đến trấn ngươi làm việc của ngươi, ta giúp ngươi trông chừng ."

      Nghe Nhị Tráng như vậy, lúc này Hàn Hàn mới yên tâm, vừa ôm Mộ Dung Ý lên xe bò, vừa : "Vậy phiền toái Nhị Tráng ca." Lại cúi đầu xem đứa bé trong ngực chút, "Này, tỷ cho đệ biết, nếu như lần này đệ còn chạy loạn nữa, sau này tỷ dẫn đệ trấn ! Ai giúp chuyện thay đệ cũng được! Lần này là nhờ Nhị Tráng ca , tỷ mới dẫn đệ , còn mau cám ơn Nhị Tráng ca."

      Mộ Dung Ý kiêu ngạo xoay mặt , cám ơn kẻ đại ngốc này? Nằm mơ!

      Ừmm, hình như con nhóc này gần đây có thêm chút thịt, dựa vào mềm nhũn, thoải mái!

      Hàn Hàn thấy Mộ Dung Ý ngoan ngoãn đàng hoàng ở trong ngực, điều chỉnh tư thế thoải mái ngồi xuống, nhìn Nhị Tráng: "Nhị Tráng ca, chờ phòng này của ta xây xong, ta thôn trưởng, để cho người trong thôn nhàn rỗi muốn làm công kiếm tiền, tới đây làm việc hai mươi mẫu đất kia trồng cây, ta hiểu trồng trọt, đến lúc đó huynh giúp ta nhìn chút, sau này này hai mươi mẫu địa huynh giúp ta quản lý, coi như là quản đốc ."

      Nhị Tráng gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Ta giúp ngươi xem được, nhưng làm quản đốc cũng nên. Miệng lưỡi ta khéo, trông coi bọn họ được." Đối với điểm này, Nhị Tráng vẫn tự biết .

      Hàn Hàn cau mày, nàng cũng biết Nhị Tráng , nhưng trước mắt nay mà , mình ở bên ngoài trừ có thể tín nhiệm Nhị Tráng, người khác đúng là tin nổi.

      Nhưng mà dù sao tự mình người tinh lực có hạn, thể cái gì cũng đều phải dựa vào bản thân được?

      Hàn Hàn ôm Mộ Dung Ý lời nào, trong lòng suy nghĩ mình có phải nên cần thêm mấy người trợ thủ hay ? phải người cổ đại đều có khế ước bán thân sao? Nếu thế, mình mua hai người làm khôn khéo, rồi dạy bảo sơ sơ phen, chắc là có thể sử dụng được?

      Thấy Hàn Hàn lời nào, Nhị Tráng cũng biết nàng nghĩ gì, trầm mặc hồi, thử thăm dò: "Nếu , để cho Ngô Phong giúp ngươi quản lý? Ông ta chuyện rất nhiều người nghe theo."

      Hàn Hàn liếc mắt, Nhị Tráng này ánh mắt nhìn người dám nhắc đến mà!

      Chỉ bằng Ngô Phong có phụ thân thích tham lam tiện nghi người khác như vậy, người này có cho mình cũng chẳng dám dùng, như thế còn bằng mang nông trường của mình cho nhà !

      Huống chi còn có gia thế ở trong thôn, có uy vọng, chờ đến lúc đó mình bị thua thiệt, khóc lóc kêu than cũng chẳng làm được gì.

      Thấy Nhị Tráng mặt mày ân cần nhìn mình, Hàn Hàn cười cười: "Được rồi Nhị Tráng ca, cái này cần huynh lo lắng, dù sao nông trường này ta cũng chỉ là trông coi giúp Tào chưởng quỹ, chuyện này để cho Tào chưởng quỹ phí tâm là được! Huynh chỉ cần nhớ đến lúc đó giúp ta là được, chuyện khác đừng quan tâm."

      Nghe Hàn Hàn như vậy, Nhị Tráng ha hả cười tiếng: "Tốt, đến lúc đó có chuyện ngươi cứ kêu ta."

      Mộ Dung Ý vùi ở trong ngực Hàn Hàn, dựng thẳng lỗ tai lên nghe cũng hiểu đôi phần, con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, nhìn bộ dáng kia chắc chắn tiểu nha đầu này thiếu nhân thủ rồi.

      Xe bò đường đến trước cửa tửu lâu Như Ý mới dừng lại, có người giúp việc dẫn Mộ Dung Ý và Nhị Tráng đến sương phòng lầu ngồi dùng nước trà điểm tâm, Hàn Hàn nhìn bọn họ sắp xếp xong xuôi, lúc này mới theo ước hẹn cùng người giúp việc đến phía sau phòng bếp để dạy Dương đầu bếp chính làm món ăn mới: Cá chần nước sôi.

      Mộ Dung Ý uống ừng ực ly trà xuống bụng, từ ghế đứng lên: "Ta vệ sinh." Bước chân ra ngoài.

      Nhị Tráng ăn điểm tâm mỹ vị bàn, thấy Mộ Dung Ý muốn ra ngoài, vội vàng ngụm nuốt vào điểm tâm trong miệng: "Ta cũng ." rồi đứng lên đuổi theo.

      Mộ Dung Ý nghiêng đầu nhìn .

      Nhị Tráng nhức đầu: "Ta đáp ứng Hàn Hàn muội tử, muốn trông nom ngươi kỹ, thể lạc mất ngươi."

      Hàn Hàn muội tử? Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý hơi nheo lại, chỉ cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, lạnh nhạt liếc Nhị Tráng cái: " cho !" cỗ hơi thở trầm lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập.

      Nhị Tráng co rụt cổ lại, cỗ khí lạnh từ sống lưng chạy lên , rùng mình, chờ lúc phản ứng kịp, bóng dáng Mộ Dung Ý trong phòng sớm biến mất.

      Nhị Tráng nhức đầu, do dự chút, vẫn nên chờ ở trong phòng hơn.
      Last edited: 20/10/15
      huyenlaw68, Winter, xixon3 others thích bài này.

    3. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      chờ chương mới chờ chương mới lalala

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31: Đứa cũng cần phải tự mình độc lập cố gắng
      Editor: Ôp

      Mộ Dung Ý bước thong thả đến hậu viện tửu lâu Như Ý, nhìn chung quanh người nào, đứng lại: "Ám Cửu" .

      "Chủ tử" Ám Cửu cung kính xuất ở sau lưng Mộ Dung Ý.

      "Chọn người đưa cho Hàn Hàn." Suy nghĩ lát, "Chọn nữ."

      Ám Cửu có chút vướng mắc, tìm ra ý định của chủ tử là gì. Chọn người đưa cho Mạc nương thành vấn đề, nhưng mấu chốt là chọn hạng người gì đây? Là muốn nha hoàn khôn khéo, để phục vụ Mạc nương tốt? Hay là người có thân thủ tốt, bảo vệ Mạc nương an toàn? Hoặc là người có y thuật. . . .

      Tóm lại, vấn đề này tương đối phiền toái.

      Mộ Dung Ý liếc nhìn : "Nàng muốn làm ăn buôn bán." Nàng đương nhiên là chỉ Hàn Hàn.

      Lúc này Ám Cửu mới hiểu, cung kính đáp ứng: "Thuộc hạ lập tức an bài." Rồi biến mất thấy.

      Mộ Dung Ý đứng lại trong sân lúc lâu, chân ngắn mới bước trở về.

      Trong sương phòng, Hàn Hàn dạy cho Dương đầu bếp chính làm nước nấu cá, lại cố ý tự làm cho mình phần, kêu người làm công theo bưng tới cho Mộ Dung Ý và Nhị Tráng nếm thử.

      Kết quả vừa vào cửa, chỉ thấy Nhị Tráng cúi gằm đầu ở trong phòng đứng ngồi yên.

      Hàn Hàn nhìn nhanh trong phòng lần, chân mày hơi nhíu lại: "Tiểu Phong Phong đâu?"

      Nghe Mạc Hàn Hàn hỏi đến, Nhị Tráng cả kinh, cúi đầu dám nhìn Hàn Hàn: " vệ sinh."

      Hàn Hàn cất bước tới: " bao lâu rồi?" Nhìn dáng vẻ Nhị Tráng, phải rất lâu chứ?

      Trong lòng Nhị Tráng căng thẳng, Hàn Hàn muội tử nghiêm mặt nghiêm túc nhá, đàng hoàng trả lời: " khắc đồng hồ."

      " khắc đồng hồ?" Hàn Hàn lập tức bình tĩnh, tiểu tử thúi này phải rơi xuống hố vệ sinh chứ?

      chuẩn bị định ra ngoài tìm, thấy Mộ Dung Ý từ ngoài cửa vào, thân y phục bằng vải bông trắng tinh dính hạt bụi, vô cùng sạch sẻ.

      Hàn Hàn thở ra hơi, kinh ngạc nhướn mi mắt: "Đệ vệ sinh rồi hả? Tại sao chút mùi cũng có?" Đây phải là chất vấn, hoàn toàn xuất phát từ lòng tò mò.

      Phải biết, nhà vệ sinh cổ đại ra chính là cái hố được đào mặt đất, xung quanh dùng đá vòng cái là được, căn bản là có cách nào so sánh cùng với bồn cầu ở đại.

      Đừng ở bên trong ngốc khắc đồng hồ, chỉ cần tiểu giải cái, lúc ra ngoài người cũng dính vào mùi thối, mà người Mộ Dung Ý chút mùi đều có, kỳ quái.

      Khóe miệng Mộ Dung Ý giương lên, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Hàn: "Ngươi thích ngửi mùi thối?" Kẻ nào lại đặc biệt đến nỗi người ta mới ra từ nhà vệ sinh ngửi mùi toàn thân người ta chứ, dĩ nhiên, trừ loại chó có bốn chân nào đó. . .

      đầu Hàn Hàn kéo xuống hàng hắc tuyến: "Đệ mới thích ngửi mùi thối! Tỷ chỉ kỳ quái, kỳ quái có được hay ?"

      Mộ Dung Ý thở ra hơi, phải thích ngửi mùi thối là tốt rồi, nếu loại cổ quái này, đúng là. . . Khó có thể chịu được.

      Bình tĩnh bước tới ngồi xuống bên cạnh bàn, mới mở miệng giải thích: "Ta vệ sinh xong cố ý ở bên ngoài hứng gió, cho nên có mùi."

      Hàn Hàn bừng tỉnh đại ngộ, trách được thời gian vệ sinh dài như vậy, ra là thế!

      Mộ Dung Ý đưa cho nàng ánh mắt ‘ngươi bị ngu ngốc sao?’, cặp mắt rơi vào món canh cá trong bát bằng gốm sứ hình hoa sen đặt ở bàn, nhìn màu sắc canh cá bên trong tươi mới, hỏi: "Đây là cái gì?"

      Bây giờ Hàn Hàn đối với hành vi thỉnh thoảng khinh bỉ của đối phương có thể bình tĩnh đón nhận, gọi Nhị Tráng cùng nhau ngồi xuống, mới gắp khối thịt cá, cẩn thận lựa xương ra thả vào trong đĩa trước mặt Mộ Dung Ý: "Đây là món ăn tỷ mới phát minh, cá chần nước sôi, đệ nếm thử chút ."

      "Ca chần nước sôi?" Mộ Dung Ý giương mắt nhìn tầng dầu mỡ màu hồng dày trong bát canh, "Ngươi xác định là lấy nước nấu mà phải nhúng dầu mỡ chứ?"

      "Dầu cho vào cuối cùng, chính vì để làm toát ra vẻ đẹp và gia vị." Hàn Hàn lại lấy đũa gắp cá cho Nhị Tráng, "Nhị Tráng ca, huynh cũng ăn nhiều chút."

      Nhị Tráng nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng : "Ta tự mình lấy là được, muội tử ngươi cũng mau ăn ." xong nhét miếng cá đĩa vào trong miệng, ánh mắt lập tức sáng lên, "Muội tử, cá này ngươi làm thế nào vậy, ăn quá ngon!"

      Hàn Hàn đắc ý cười tiếng, đương nhiên ăn ngon, cá chần nước sôi chính là món ăn nổi tiếng phương Nam đấy, thời đại này làm gì có món ăn như vậy.

      Đối với hành động Hàn Hàn bỏ quên mình chiếu cố đại ngốc kia, trong lòng Nhiếp Chính vương bất mãn vô cùng! Nếu như là trước đây, tất nhiên để cho kẻ đại ngốc này vào trong quấy rầy mình dùng cơm với Hàn Hàn.

      Nhưng tại mình là đứa bé, Mộ Dung Ý nhìn cánh tay ngắn tũn của mình, đứa bé cũng có ưu thế của đứa bé, phải sao?

      Đưa tay kéo tay áo Hàn Hàn cái, kiêu ngạo nâng cằm lên: "Ta còn muốn ăn!"

      Bàn của tửu lâu hơi lớn, cá đặt ở giữa bàn, Mộ Dung Ý còn tuổi, vóc dáng thấp, căn bản là với tới, Hàn Hàn giúp tay gắp thức ăn cũng là việc rất bình thường.

      Hàn Hàn nghi ngờ gì, vội vàng lại gắp miếng cá nhặt hết xương ra thả vào trong đĩa Mộ Dung Ý, trong miệng càu nhàu: "Đệ ăn chậm chút, có người giành với đệ đâu, con cá này vừa mới nấu xong, còn rất nóng, lát nữa phỏng lưỡi cho khóc đâu đấy."

      Mộ Dung Ý buồn bực liếc mắt về phía Nhị Tráng ăn ở bên, ràng có kẻ đầu bò cùng mình giành món ăn như vậy, còn lừa gạt có ai giành với mình, nữ nhân này, bản lãnh mở mắt mò càng ngày càng cao!

      Lựa xong cá rồi, Hàn Hàn thu hồi đũa: "Tốt lắm, tự mình ăn ." Lại nghiêng đầu sang chỗ khác muốn chuyện cùng Nhị Tráng.

      Mộ Dung Ý túm túm tay áo của nàng: "Nóng, thổi thổi." Trong giọng non nớt lộ ra cỗ hương vị chân đáng tin.

      Hàn Hàn liếc mắt, cúi đầu dạy dỗ : "Tự thổi , tỷ cho đệ biết, đứa bé cũng phải học hỏi để đủ khả năng làm nhiều việc, biết ? Chỉ có như vậy, sau này đệ mới có thể tự mình độc lập cố gắng, có hiểu hay ?"

      Lông mày của Mộ Dung Ý nhướn lên, chiếc đũa nắm trong tay nhanh chóng gắp miếng thịt cá vào trong miệng Hàn Hàn: "Dài dòng!" Buông đũa xuống, khuôn mặt nhắn nghiêm lại lời nào.

      Hàn Hàn bất ngờ kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị thịt cá làm cho nghẹn họng, khép miệng lại, giương mắt hồi lâu nhìn Mộ Dung Ý giận dỗi, nuốt xuống thịt cá trong miệng: "Tốt lắm, có thế nào tỷ cũng thổi cho đệ đâu!" Đứa đáng giận này, đoán chừng mình mềm lòng có phải !

      Nhị Tráng nhìn hai tỷ đệ đấu đá ở bên, rốt cục nhịn được lời "công đạo”: "Hàn Hàn muội tử, phải ta ngươi gì, nhưng Thanh Phong còn như vậy, nơi nào cần dùng đến tự mình độc lập cố gắng, ngươi nghiêm khắc với quá rồi."

      Hàn Hàn im lặng, chuyện gì cũng đều do Nhị Tráng thay vì tên hung dữ này cả, mình cũng vì muốn tốt cho , có được hay ?

      **

      Ăn cơm xong, Hàn Hàn biết Nhị Tráng muốn thăm Đại tráng, đóng gói chút điểm tâm trong phòng, để cho Nhị Tráng cầm , mình dắt tay của Mộ Dung Ý bộ đường.

      Khí trời ấm áp, đường trấn Trăm Thước cũng rất náo nhiệt, mọi người mặc áo gắp(*) qua lại đường cái, quán hàng bày ra nhiều kiểu sắc thái mua bán riêng.

      Hàn Hàn có hứng thú với những thứ đồ chơi này, trong lòng suy nghĩ nên xem cây giống hoa cỏ trong chợ lát, chừng có thể kiếm được chút vật hi hữu về để vun trồng.

      , bỗng thấy đường phía trước vây quanh đám người, mấy nam tử trẻ tuổi ở bên ngoài tỏ vẻ đáng tiếc nghị luận: "Dáng dấp cũng phải kém, chính là khối bớt kia quá dọa người, nếu mua về làm nha đầu ấm giường cũng sai. . ."

      Lại có bác xách giỏ thức ăn, lắc đầu thở dài: " là đáng thương, hai ngày trước ta còn thấy nàng, theo phụ thân tới đây làm ăn, ai biết phụ thân nàng nhanh như vậy mất , là đáng thương mà!"

      Có người phụ họa: "Cũng phải là gì, nương này ta nhìn cũng khá tốt, sao lại rơi vào cảnh bán thân chôn cha đây? Chậc chậc, đáng tiếc."

      . . .

      Bán thân chôn cha? Mâu quang trong mắt Mộ Dung Ý chợt lóe, lôi kéo Mạc Hàn Hàn chui vào trong đám người.

      (*) Áo gắp
      [​IMG]
      Last edited: 31/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32: Phát cà chua
      Editor: Ôp

      Hàn Hàn đương nhiên cũng chú ý tới đám người đằng kia, vừa định quay lại nhìn, thấy Mộ Dung Ý kéo nàng trước bước. thầm lắc đầu, rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé, chính là thích náo nhiệt! Dưới chân rất tự giác theo Mộ Dung Ý.

      Chen lấn qua hai ba tầng người, chỉ thấy nương bạch y vải thô nhem nhuốc quỳ thẳng tắp mặt đất, đầu cắm vài cọng rơm rạ, bên cạnh dựng thẳng bảng gỗ, phía dùng bút lông viết tinh tế mấy chữ lớn: Hai mươi lượng bạc trắng, bán thân chôn cha.

      Hàn Hàn nhướn mi, nghĩ tới tiết mục chỉ nhìn thấy tivi lại gặp được ở chỗ này.

      Hàn Hàn lên tiếng, bỗng nghe đại thẩm bên cạnh : "Ta nương, ngươi bán thân hai mươi lượng cũng quá mắc (đắt) , ngươi chỉ vì chôn cha mười lượng đủ rồi, nhiều hơn nữa, sợ là mọi người đủ bạc mà trả đâu." phải là đủ bạc, mà là đáng giá.

      "Đúng thế, mua đứa nha hoàn trong tay người môi giới cũng chỉ đến năm sáu lượng bạc là cùng, hai mươi lượng này đủ để mua ba bốn người, chính vì do chúng ta đồng tình ngươi, muốn giúp ngươi tay, nhưng ngươi hai mươi lượng cũng quá mắc chút." Có người phụ họa theo.

      "Đúng đúng, nếu dáng dấp xinh xắn chút cũng thôi, đáng tiếc mặt mũi này. . . Ai, ta vẫn nên tìm Tiểu Hồng của ta thôi." Mấy công tử trẻ tuổi gật gù đắc ý rời .

      Có người rời , người vây xung quanh cũng rất nhanh giải tán.

      Nàng kia vẫn quỳ thẳng tắp mặt đất như cũ, lời nào, thanh minh.

      Lần này Hàn Hàn cảm thấy hứng thú, vòng sang bên, ngồi xổm người xuống nhìn : "Ngược lại ngươi nên chút, nếu như bổn nương mua ngươi, hai mươi lượng, ngươi có thể mang đến cái gì cho bổn nương?" Nghe theo phụ thân làm ăn, chắc phải hiểu biết chữ nghĩa chứ?

      Nghe thấy có người chuyện với mình, nàng kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay trong trẻo xinh đẹp, dịu dàng nhã trí như giọt sương đọng nụ hoa mỗi sáng sớm, chẳng qua là… ánh mắt Hàn Hàn rơi vào nơi khóe mắt , phía dưới khóe mắt có cái bớt màu đen hình tròn giống đóa hoa xấu xí, trong nháy mắt phá hư tất cả mỹ cảm!

      Chỉ liếc mắt cái, Hàn Hàn thu hồi tầm mắt, hai mắt chống lại hai con ngươi của , chỉ thấy bên trong hai con ngươi nàng kia có hèn nhát, tuy có ưu thương, nhưng càng thêm nét kiên cường: "Thuở tiểu nữ tử theo cha buôn bán, khắp đại giang Nam Bắc, nếu như nương mua tiểu nữ tử, chắc chắn tương lai tiểu nữ tử giúp ích cho nương!"

      Ánh mắt Hàn Hàn sáng lên, quả thực là ngủ gật có người đưa gối đầu, nương này tới là đúng lúc!

      Hàn Hàn gật đầu: "Tốt, vậy ta mua ngươi." xong, móc ra hai mươi lượng bạc từ trong ngực đưa cho .

      nhận lấy bạc, lấy ra khế ước bán thân từ trong ngực sớm viết xong, đâm rách ngón tay, ấn lên giấy, đưa cho Hàn Hàn, rồi dập đầu xuống đất: "Tiểu nữ Mi Nương ra mắt nương, biết nương tại ở nơi nào, chờ Mi Nương dàn xếp tốt cho phụ thân xong, tự mình đến trong phủ bái kiến." (Đọc cái tên mà cứ lái sang Mị Nương ) )

      "Ngươi dàn xếp cho phụ thân mất bao lâu?" Hàn Hàn nhận lấy khế ước bán thân, thản nhiên nhận lấy quỳ của Mi Nương, cái quỳ này, biểu thị cho việc sau này Mi Nương là người của nàng.

      "Quan tài chuẩn bị thỏa đáng, nay chỉ cần hai canh giờ là đủ."

      "Tốt, hai canh giờ sau ngươi đến tửu lâu Như Ý tìm Tào chưởng quỹ, ta ở tửu lâu Như Ý chờ ngươi." Hàn Hàn tính toán thời gian, hai canh giờ sau trời còn chưa tối, chờ nàng vậy là đủ rồi. Ở cổ đại vì duy trì ích lợi của tầng lớp quý tộc nên đối xử với trốn nô vô cùng khắc nghiệt, trong tay có khế ước bán thân, Hàn Hàn cũng sợ nàng ta đến.

      Tửu lâu Như Ý? Trong mắt Mi Nương xẹt qua tia kinh ngạc, giống như nghĩ tới người mua nàng thuộc tửu lâu Như Ý, nhưng vẫn thức thời (biết điều) hỏi nhiều, lấy rơm đầu xuống, cầm tấm bảng gỗ lên xoay người rời .

      Hàn Hàn nhếch mi, Mi Nương này nhìn như nhu nhược, nheng từ đầu đến cuối luôn toát ra cỗ kiên cường giống như hình tượng bên ngoài, hơn nữa ánh mắt thanh minh, tiến thối đúng lúc, mầm non khó có được, xem ra là mình có lời rồi!

      Giải quyết xong chuyện người làm, Hàn Hàn lập tức khoan khoái hơn ít, siết chặt khuôn mặt bé của Mộ Dung Ý: "Xem ra đệ quả đúng là tiểu Phúc Tinh của tỷ ."

      Đối với lời khen như vậy của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý vẫn thản nhiên, người làm là do mình cố ý phân phó Ám Cửu tìm, vậy phải mình chính là phúc tinh của nàng sao? Kiêu ngạo nâng lên chiếc cằm tinh xảo: "Ngươi biết là tốt rồi!" Lắc lắc thân thể rời .

      Lưu lại Hàn Hàn ở phía sau giương mắt nhìn, đứa hung dữ này, ngày kiêu ngạo chết sao!

      **

      Giống cây hoa cỏ ở Trấn Trăm Thước mặc dù rất nhiều, chiếm khắp cả dãy chợ, nhưng tại cũng khá tiêu điều ít ỏi.

      Bởi vì mới tháng đầu xuân, rất nhiều loại hoa chỉ vừa cho ra nụ hoa nho , vẫn chưa nở rộ, người tới bán đem nhiều kiểu đến, vì vậy nên có nhiều người tới đây dạo.

      Hàn Hàn lôi kéo Mộ Dung Ý quay vòng đường, cũng thấy đồ hiếm lạ gì, trong lòng có chút thất vọng, định dẫn Mộ Dung Ý khỏi, lại thấy lão bản nam nhân ủ rũ cúi đầu cầm bảy tám thân cây ném xuống trước cửa, trong miệng lí nhí thầm mắng: "... Dương đạo sĩ thiếu đức này, cầm hạt giống cỏ dại gạt người, lừa bịp, hãm hại, sinh hài tử có lỗ đít, rắm thúi, đồ con rùa. . ."

      Thấy cây trong tay nam tử, trước mắt Hàn Hàn sáng lên: Cà chua!

      nhánh cây con kia có lá chỉa ra thành năm sáu đường giống như răng cưa, phải là cà chua sao!

      Nghe cà chua được phát sớm nhất trong rừng rậm ở châu Nam Mĩ, sau khi Columbo đặt chân tới châu Nam Mĩ, đem theo cà chua làm thành cây cảnh đưa về nước, sau đó truyền đến Trung Quốc, dĩ nhiên, cũng có ý kiến cho rằng Trung Quốc từ hơn hai ngàn năm trước có cà chua, chỉ là lưu truyền tới nay.

      Bất kể là loại ý kiến nào, tóm lại, hôm nay có thể nhìn thấy cà chua, đối với Mạc Hàn Hàn mà , đơn giản chính là vui mừng ngoài ý muốn, phải biết, trong triều đại này, tại mọi người vẫn còn chưa biết đến cà chua đấy!

      Thấy nam tử sau khi ném cây cà chua vẫn chưa hết giận, còn muốn lên đạp hai phát, Hàn Hàn cả kinh, vội vàng ngăn lại: "Vị đại ca này, ngươi vứt cái gì đây?"

      Thấy có người hỏi, nam tử dừng chân, giương mắt nhìn, là nương bộ dáng khoảng mười hai tuổi, cũng để ý nhiều, nhổ bãi nước bọt: "Quỷ mới biết đây là cái đồ chơi gì!" Thời điểm khi mua nó Dương đạo sĩ tương lai cây này trưởng thành cho ra trái cây xinh đẹp giống như Hồng Bảo Thạch (ngọc hồng), kết quả chờ nửa tháng, ngay cả nụ hoa cũng có, cùng với cỏ dại đất có gì khác nhau.

      "Cái này phải ở trong quán của ngươi sao, thế nào ngươi lại biết nó là cái gì?" Hàn Hàn vô cùng "tò mò" hỏi.

      "Mới phải là trong quán của ta! Ta cũng bị gạt, nữa, là xui xẻo!" Nam tử xong định vào.

      Hàn Hàn tranh thủ thu thập mấy cây mặt đất, cùng chạy theo vào trong: "Nhưng ta thấy mấy cây non này kỳ quái, trước kia cũng chưa từng thấy qua. Ngươi còn có cây non này nữa ?"

      Thấy Hàn Hàn cứ hỏi đến mấy cây "Cỏ dại" kia, nam tử bắt đầu để tâm: "Ngươi thích cây con này?"

      Hàn Hàn cũng giấu giếm, hào phóng gật đầu: "Ta thích thứ kỳ lạ cổ quái, chưa từng thấy qua cái này."

      "À" Nam tử có chút mất mác, còn tưởng rằng gặp phải người biết phân biệt hàng chứ, nghĩ tới chẳng qua chỉ là đứa bé trong lòng hiếu kỳ mà thôi. Khoát khoát tay, "Cây con chỉ có từng này, ngược lại hạt giống còn ít, vốn ta cũng định vứt , ngươi thích cho ngươi vậy." xong từ trong ngăn kéo bày hạt giống lấy ra bọc giấy ném cho Hàn Hàn.

      Hàn Hàn nhận lấy bọc giấy, trong lòng lập tức mừng rỡ như điên, mặt cũng chỉ là vui mừng của đứa thỏa mãn lòng hiếu kỳ: "Vậy cám ơn đại ca! Ầy, ta cũng thích chiếm tiện nghi người khác, đây là tất cả bạc của ta, đều cho ngươi, sau này ngươi có thêm vật gì kỳ lạ cổ quái đều giữ lại cho ta là được."

      Hàn Hàn xong lấy hà bao người ra, đổ ra hết tất cả số bạc còn lại lên bàn.

      Vốn tưởng rằng trông cậy được vào đứa bé này, nghĩ tới còn có thể nhận được bạc, mặc dù nhiều lắm, nhưng cũng là tiền tài ngoài ý muốn, mặt mày nam tử nhất thời hớn hở: " nghĩ tới tiểu nha đầu ngươi tuổi còn trẻ lại là người hào phóng, tốt, sau này có thêm đồ kỳ quái gì ta đều giữ lại cho ngươi."

      "Ta nghe này cây này ngươi có được từ đạo sĩ nào đó, vậy còn có đồ kỳ lạ gì khác ?" Hàn Hàn tò mò hỏi.

      Nàng rất tò mò, phải biết, có rất nhiều nguyên liệu thức ăn của Trung Quốc đều từ nước ngoài lưu truyền đến, dĩ nhiên, nước ngoài cũng có rất nhiều nguyên liệu tốt từ Trung Quốc lưu truyền tới.

      Nam tử lắc đầu: " có, chỉ có loại này." Nhưng ra là tin tưởng Dương đạo sĩ kia, cho nên chỉ mua loại.

      "Như vậy hả." Hàn Hàn có chút mất mác, lại tùy ý chuyện cùng nam tử mấy câu, cầm theo chậu cây bỏ chung với vài cây con này liền cáo từ ra ngoài.

      Tùy ý thêm hai vòng nữa, xác định hoàn toàn có gì phát mới, Hàn Hàn mới mang theo Mộ Dung Ý trở lại tửu lâu Như Ý chờ Mi Nương.
      Last edited: 31/10/15
      Nga Nhi, huyenlaw68, Winter2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :