Chương 9.2
Editor: darkAngel
“Đúng vậy.” Lâm Khả Yên gật đầu.
Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc : “Nhưng vì sao nàng lại muốn làm vậy với Cung ? phải Cung luôn đối xử tệ với nàng sao?”
Kỳ Ngọc Đường nhún vai. “Cái này chúng ta cũng biết, có lẽ để tự lâu chủ tra hỏi nàng thôi.”
gương mặt tuấn mỹ của Cung Diễm lên nét rét lạnh. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi đem nàng đến đại sảnh.”
“Lâu chủ, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc, loại chuyện thô lỗ này sao lại để cho ta làm.” Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lẽo của , Bạch Tiêu Diêu thức thời : “Vâng, tuân mệnh, tiểu nhân làm cái này.” nhận mệnh tới Diễm Thiên Điện.
Thị nữ Nhu Lệ kia đủ lớn mật, muốn đốt cháy Cung , cần nghĩ cũng biết, sứ giả câu hồn chờ bên để câu hồn phách của nàng rồi. Ai!
Cung Diễm mang theo Tiểu Thạch Đầu của về Diễm Thiên Điện. Hnắ muốn canh giữ đến khi Tiểu Thạch Đầu của tỉnh lại, xác thực nàng có việc gì, mới có thể hoàn toàn đánh tan cảm giác đau đớn đến xé nát tâm can vừa rồi kia.
Quỷ Kiến Ưu , “May mắn hòn đá của sao, bằng chỉ sợ giang hồ lên trận tinh phong huyết vũ.”
Kỳ Ngọc Đường gật đầu đồng ý. Chứng kiến bộ dáng khiến người ta sợ hãi của Cung Diễm khi Tiểu Thạch Đầu bị người ta bị thương lần trước, tin chắc nếu Cung chết, nhất định Cung Diễm hóa thành tu la đòi mạng.
Xem ra giải cứu thế gian. A, rất là vĩ đại.
Đôi mắt sâu thẳm của Cung Diễm như bắn ra lửa tu la, trùm lấy Nhu Lệ.
“Hòn đá này là ta nuôi mười mấy năm, vất vả mới nuôi lớn, tại là lúc đùa vui nhất, vậy mà lại có người muốn làm hại nàng, nhất định là vì gần đây ta nhân từ quá mức, cho nên mới có người rảnh rỗi như vậy, có việc gì làm mà muốn thiêu cháy hòn đá của ta.”
“Lâu chủ, người hãy tin ta, ta phải muốn hại chết tỷ tỷ, ta, ta chỉ là, chỉ là nhất thời hồ đồ…” Đôi mắt tàn ác như tu la của Cung Diễm, cùng với gương mặt tuấn mỹ vô cùng lại lóe lên nụ cười tàn khốc, khiến thân mình Nhu Lệ khỏi run lên, ngay cả giọng cũng run rẩy theo.
“Là nàng thiện lương lại ngu ngốc, đối đãi với ngươi tốt quá, cho nên ngươi liền báo đáp nàng như vậy?” Gương mặt tươi cười của lại mang theo sát ý đẫm máu, khẽ bước về phía trước.
“Lâu chủ, người tha cho ta , ta tuyệt dám, ta phải có ý tưởng làm vậy với tỷ tỷ.” Nhu Lệ phát đại họa rơi xuống đâu, mạng sống cũng khó giữ, hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội làm tổn thương hòn đá của ta sao?” Cung Diễm lên nụ cười lạnh lẽo, ma trảo của tu la vung lệ, gò má Nhu Lệ in lại năm dấu tay đỏ đậm trong thoáng chốc, sưng đỏ như cái bánh bao, bên miệng còn rớm tơ máu màu đỏ.
Nàng bị đánh ngã xuống đất, mái tóc đen hỗn độn, rối tung mặt đất.
“Là ngươi , nếu có Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhìn ta nhiều hơn.” Nàng bất bình .
“Phải ? Cho nên ngươi liền nghĩ ra biện pháp này, muốn nàng biến mất như vậy?” Gương mặt tuấn tú của Cung Diễm lên nụ cười, kinh hãi nhìn thẳng nàng. thể nào tưởng tượng được lời vô tâm của mình, nhưng thiếu chút nữa hại chết hòn đá của .
Biết việc hôm nay thể tốt, Nhu Lệ dứt khoát đếm xỉa tất cả.
“Nàng vừa tệ lại vừa ngốc, tư sắc bình thường, căn bản là xứng với lâu chủ, ta vì sao lâu chủ lại xem nàng như bảo bối? chút nàng cũng đáng giá.”
“Vậy ngươi sao?” kéo tóc nàng ra sau, nhìn gương mặt chật vật của nàng. Giọng có độ ấm thổi mặt nàng, “Ta thấy tư sắc của ngươi cũng quá tệ, uổng phí phần thông minh ít ỏi của ngươi lại làm chuyện ngu ai bằng, ngươi có biết lỗi lớn nhất của ngươi là gì ? Ngươi nên ghen tỵ với nàng, thiệt tòi hòn đá ngốc của ta lại lòng xem ngươi như muội muội mà đối đãi, thậm chí năn nỉ ta tìm cơ hội cất nhắc ngươi, đem cửa hàng cho ngươi tiếp quản, có thể tự mình đảm đương phía, cần phải làm hạ nhân phải phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác làm việc.”
Nhu Lệ sợ run, chợt bật cười, “Ha ha ha, ai ham lòng tốt của nàng. Hừ, vốn ta muốn đối xử như với Nhu Xuân, trực tiếp đẩy nàng vào giếng chết đuố, nhưng ta phát giếng nước của Niễu Bạt Lâu thỉnh thoảng đều có người lấy nước làm việc, căn bản là tìm được cơ hội xuống tay, nhưng nếu đánh chết hoặc đâm chết nàng, ta có thể dễ dàng trốn thoát, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, lừa nàng đến nơi khác muốn thiêu cháy nàng. Mà đứa ngốc kia, quả thực là ngốc đến thuốc nào cứu được.”
Lúc đó, nàng đúng là nghe được Nhu Xuân đủ chỗ tốt trong Niễu Bạt Lâu, mới năn nỉ Nhu Xuân mang theo nàng đến, nhưng Nhu Xuân lại tạm thời trong lâu thiếu người, cho nên nàng mới khiến cho Nhu Xuân bị chết chìm, thay nàng đến Niễu Bạt Lâu làm việc.
Phịch tiếng, Cung Diễm giơ tay lên, ném Nhu Lệ đến bên tường, nét mặt của lạnh đến khiến cho cả người nàng lạnh run.
“Nhu Lệ, ngươi ta nên báo đáp lại chuyện tốt mà ngươi làm cho hòn đá của ta? Ngươi muốn nếm thử đứt từng đoạn? Hay là móc mắt đứt gân?”
Nàng phun ra ngụm máu đỏ, gương mặt nhiễm máu đỏ nở nụ cười dữ tợn. Hiểu được nàng khó thoát khỏi cái chết, nàng dứt khoát ra chuyện.
“Lâu chủ, việc đến nước này, ta cũng sợ cho ngươi, là ta dùng năm trăm lượng bạc, thông đồng với du côn phóng hỏa đốt thiện đường. Ngươi có biết vì sao ? Vì hai ngàn lượng. Cho dù ta có làm tỳ nữ tiết kiệm ba đời, cũng kiếm được nhiều bạc như vậy, nhưng nàng cũng là hạ nhân như ta, lại tốt mạng mà mỗi tháng có hai ngàn lượng tiêu vặt.” Nàng xong cười điên cuồng ngừng. Giống như phát điên, đánh mất lý trí rồi.
“ sao? ra là ngươi, ngươi lại làm nhiều chuyện với nàng như vậy!” Cung Diễm giơ tay lên lại hạ xuống, tiếng kêu to truyền đến từ cửa, khiến dừng tay.
“Diễm chủ tử!” Tiểu Thạch Đầu vào, khiếp sợ nhìn Nhu Lệ. “Đây là chuyện gì? Nhu lệ, vì sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“ phải ta bảo ngươi nằm nghỉ giường, sao lại xuống?” Cung Diễm mang nàng đến bên cạnh, vốn muốn cho nàng nhìn thấy cảnh này, ngờ vẫn là khiến nàng nhìn thấy.
“Ta nhớ là ta đến…”
Tiểu Thạch Đầu bị tình trạng thê thảm của Nhu Lệ dọa, nhất thời quên mất mục đích đến đây, muốn đến thăm hỏi nàng, bên hông lại bị giữ chặt, thể nhích nửa bước.
“Diễm chủ tử,mặc kệ là Nhu Lệ làm gì, người tha nàng , nàng chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau.” Nàng ngẩng đầu, năn nỉ Cung Diễm.
Cho dù nàng chưa biết là chuyện gì xảy ra, nhưng dù thế nào, cũng biết vết thương người Nhu Lệ, nhất định là do Cung Diễm gây ra.
Nhu Lệ cười buồn bã.
“Ngươi nữ nhân ngốc này, về sau, đừng dễ dàng tin người như vậy nữa.” xong nàng đứng dậy, dùng sức đập đầu vào tường, phịch tiếng, đầu rơi máu chảy tê liệt ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng.
“Nhu Lệ!” Tiểu Thạch Đầu kinh hô, trước mắt đột nhiên bị che kín lại.
Cung Diễm che mắt nàng, muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng chết thê thảm của Nhu Lệ. biết nàng có bao nhiêu nhát gan, vì thế đem nàng rời khỏi đại sảnh.