1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sủng Dưỡng Nô Tỳ Ngốc - Hương Di ( 9 Chương )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.1

      Editor: darkAngel

      “Làm sao vậy? Lâu chủ.” Bạch Tiêu Diêu khó hiểu nhìn Cung Diễm đột nhiên dừng ngựa.

      “Ta .” thể giải thích nỗi bất an đột nhiên xuất trong lòng, Cung Diễm quay đầu ngựa, “Các ngươi tự .” biết vì sao, bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Tiểu Thạch Đầu của .

      Bạch Tiêu Diêu mang vẻ mặt dám tin trêu đùa. “ thể nào, còn chưa tới nửa ngày mà ngươi bắt đầu nhớ đến Cung .”

      “Bớt nhiều lời .” Tâm tình bắt đầu nôn nóng, Cung Diễm ra roi thúc ngựa trở về.

      Bạch Tiêu Diêu cùng Quỷ Kiến Ưu liếc mắt nhìn nhau cái.

      “Đây là sao? Sắc mặt của có vẻ tốt lắm.”

      “Ta thấy ta cũng nên trở về, nên xảy ra chuyện gì .” Quỷ Kiến Ưu cũng quay về theo.

      “Này, chuyện chơi tốt như vậy, các ngươi đều , để ta mình, rất có suy nghĩ ?” Bạch Tiêu Diêu kêu lên.

      Gãi gãi cầm, quyết định vẫn là quay về tốt hơn, dù sao rất ít có cơ hội nhìn thấy Cung Diễm xuất gương mặt lo âu này. Chẳng lẽ là lâu chủ cảm ứng được cái gì? Cái đó nhất định là chuyện có liên quan đến hòn đá của .

      Trở lại Diễm Thiên Điện, nhìn mọi nơi cũng thấy Tiểu Thạch Đầu, sắc mặt Cung Diễm càng lúc càng khó coi, đột nhiên nhìn thấy Nhu Lệ từ ngoài vào, quát hỏi: “Tiểu Thạch Đầu đâu?”

      Nhu Lệ sợ hết hồn, ngờ trở về sớm như vậy, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng vẫn cố giữ vững trấn định, dịu dàng trả lời. “Nàng muốn cầu phúc cho lâu chủ, sáng sớm liền ra ngoài.”

      “Cầu phúc? Chẳng lẽ lại tới Thượng Thiên Tự? Nhưng hôm qua nàng cũng muốn ra ngoài với ta.”

      vội vàng xoay người rời , muốn đến Thượng Thiên Tự.

      “Kỳ lạ, ngọn núi phía sau có thể cháy hay ?” Quỷ Kiến Ưu theo trở về, thoáng nhìn thấy ánh sáng đỏ.

      Cung Diễm nghe vậy liền ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, lập tức vội vàng chạy đến sau núi.

      Bạch Tiêu Diêu vừa mới vào tới bị lao nhanh ra mà đụng phải, thiếu chút nữa té ngã.

      “Lâu chủ, ngươi làm gì gấp gáp như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

      Quỷ Kiến Ưu theo ra ngoài : “Sau núi cháy, chúng ta qua nhìn cái.”

      Khi Cung Diễm tới, căn phòng kia gần như bị cháy hết, chỉ còn lại đống tro tàn của cây gỗ bị đốt cháy đen, cùng ngọn lửa tàn sắp tắt.

      hoảng sợ chấn động, đôi mắt bị mảnh vải rách màu hồng nhạt như quần áo sáng nay Tiểu Thạch Đầu mặc giữ chặt, chậm rãi bước lên nhặt lấy nó.

      Khẽ xoa miếng lụa kia, mặt chút thay đổi nhìn lúc lâu, trái tim dường như bị vét sạch, gương mặt tuấn tú thâm trầm như tu la ở địa ngục.

      “Lâu chủ, đó là… Chẳng lẽ là quần áo của Cung ?” Quỷ Kiến Ưu đến bên cạnh , kinh ngạc hỏi.

      Cung Diễm giống như bị mất hồn phách, cúi người xuống đống tro tàn vẫn còn nóng bỏng, dùng tay đào bới tới lui điên cuồng.

      cho ngươi chết, cho phép của ta, làm sao ngươi cũng được , ngươi trở về cho ta!” khàn giọng gầm , đôi mắt đen phát ra ánh sáng khủng bố rừng rực kinh người, gương mặt tuấn đông lại lóe ra băng sương rét căm căm.

      Bạch Tiêu Diêu vừa đuổi tới thu lại nụ cười, gương mặt nho nhã tuấn tú nghiêm túc nhìn cử chỉ bối rối, mù quáng của .

      thể nào, Cung nhìn giống người bạc phúc.” Nguy rồi, khi tu la đánh mất trái tim, liền biến thành la sát lãnh huyết tàn khốc.

      Bây giờ… A, nghe được phía sau vang lên tiếng động , quay đầu thoáng nhìn, gương mặt tuấn tú liền lên nụ cười.

      “Ha ha ha, lâu chủ, ngươi mau quay đầu chút, Diêm Vương lão nhân gia sợ nhân gian đột nhiên hơn nhiều oan hồn, giữ được trong địa ngục, đuổi trái tim của ngươi về đây.”

      Cung Diễm đờ đẫn quay đầu, gương mặt tuấn tú lạnh như băng giống như được đốt lửa lên, kích động hừng hực.

      “Tiểu Thạch Đầu!” đoạt lấy người vẫn còn hôn mê bất tỉnh tay Kỳ Ngọc Đường, ôm sát vào lòng mình, ôm chặt, e sợ chỉ cần buông lỏng tay nàng biến mất thấy. “Ngươi có sao ? Tỉnh tỉnh.” vỗ mặt nàng.

      Quỷ Kiến Ưu mỉm cười, bắt mạch kiểm tra cho nàng.

      “Lâu chủ yên tâm , nàng có việc gì, chỉ là hít chút khói bụi, đợi lát nữa tỉnh.”

      Bạch Tiêu Diêu vỗ lên vai Kỳ Ngọc Đường. “Hắc, cái này ngươi được lợi rồi.”

      Con mắt u của Cung Diễm nhìn Kỳ Ngọc Đường.

      “Cuối cùng là tại sao?” Trái tim sợ hãi, đau đớn kịch liệt bởi vì mất mà tìm lại được thoáng bình ổn lại, suy nghĩ của cũng tỉnh táo lại.

      “Sao lâu chủ hỏi nữ nhân khác trong Diễm Thiên Điện?” Gương mặt tuấn tú của Kỳ Ngọc Đường nở nụ cười, liếc mắt nhìn nhau với Lâm Khả Yên.

      Cung Diễm nhíu mày cúi mắt, chốc lát gật đầu hiểu : “Ngọc Đường, tuy rằng ngươi cố tình chỉnh ác ta, nhưng, cám ơn, ta nợ ngươi lần.”

      Phòng đều bị thiêu cháy, mà Tiểu Thạch Đầu vẫn bình yên nằm trong ngực, trừ vạt áo của nàng có mảnh bị cố ý xé , có tổn thương gì, có thể thấy Kỳ Ngọc Đường cứu nàng trước hết.

      Nhưng lập tức xuất khi đuổi tới, còn cố ý xé mảnh quần áo của nàng để lại trong tàn hỏa, khiến cho trải qua cảm giác xé rách tâm can mới xuất , tự nhiên hiểu được là Kỳ Ngọc Đường cố tình trả thù lần trước vào hôm Thất Tịch, việc đấu giá khai bao của Lâm Khả Yên.

      Kỳ Ngọc Đường cười như hồ ly xảo trá.

      “Lâu chủ, ngươi đừng hiểu lầm, ta ‘cố ý’ chỉnh ngươi.” Hắc hắc hắc, lần tới đổi thành con bướm thối kia, là người luôn luôn có ‘ân’ quên báo.

      Bạch Tiêu Diêu mang vẻ mặt hứng thú hỏi thay Cung Diễm, “Sao lại thế này? Ngươi đừng kéo dài nữa, mau ràng.”

      Kỳ Ngọc Đường nhìn về phía Lâm Khả Yên bên cạnh, ý bảo nàng giải thích.

      “Sáng nay vốn là ta muốn cùng Ngọc Đường Diễm Thiên Điện tìm Cung , nhưng lại thấy nàng cầm theo cái giỏ, bộ dáng sợ bị người khác nhìn thấy, lặng lẽ đến sau núi. Chúng ta vốn muốn gọi nàng lại, lại phát Nhu Lệ phía sau nàng. Chúng ta cảm thấy kỳ quái, cũng theo, liền nhìn thấy Cung vào phòng kia.”

      Lâm Khả Yên chỉ vào chỗ hóa thành tro tàn kia, tiếp tục : “Chúng ta nhất thời tò mò, biết hai nàng làm gì, vì thế liền tránh ở bên quan sát, chỉ thấy Nhu Lệ liên tục vụng trộm dò xét Cung trong phòng từ bên ngoài lúc lâu, sau đó liền hắt dầu phóng hỏa bên ngoài, phóng hỏa đốt cháy phòng.”

      ra là khi theo sau các nàng, nàng đánh cược cùng Kỳ Ngọc Đường, nữ nhân kia tám phần là muốn gây bất lợi cho Cung , quả nhiên nàng đoán trúng.

      Bạch Tiêu Diêu hiểu tiếp: “Sau khi nàng rồi, các người liền lập tức vào cứu Cung ra.”

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.2

      Editor: darkAngel

      “Đúng vậy.” Lâm Khả Yên gật đầu.

      Quỷ Kiến Ưu kinh ngạc : “Nhưng vì sao nàng lại muốn làm vậy với Cung ? phải Cung luôn đối xử tệ với nàng sao?”

      Kỳ Ngọc Đường nhún vai. “Cái này chúng ta cũng biết, có lẽ để tự lâu chủ tra hỏi nàng thôi.”

      gương mặt tuấn mỹ của Cung Diễm lên nét rét lạnh. “Bạch Tiêu Diêu, ngươi đem nàng đến đại sảnh.”

      “Lâu chủ, ta luôn luôn thương hương tiếc ngọc, loại chuyện thô lỗ này sao lại để cho ta làm.” Sau khi nhận được ánh mắt lạnh lẽo của , Bạch Tiêu Diêu thức thời : “Vâng, tuân mệnh, tiểu nhân làm cái này.” nhận mệnh tới Diễm Thiên Điện.

      Thị nữ Nhu Lệ kia đủ lớn mật, muốn đốt cháy Cung , cần nghĩ cũng biết, sứ giả câu hồn chờ bên để câu hồn phách của nàng rồi. Ai!

      Cung Diễm mang theo Tiểu Thạch Đầu của về Diễm Thiên Điện. Hnắ muốn canh giữ đến khi Tiểu Thạch Đầu của tỉnh lại, xác thực nàng có việc gì, mới có thể hoàn toàn đánh tan cảm giác đau đớn đến xé nát tâm can vừa rồi kia.

      Quỷ Kiến Ưu , “May mắn hòn đá của sao, bằng chỉ sợ giang hồ lên trận tinh phong huyết vũ.”

      Kỳ Ngọc Đường gật đầu đồng ý. Chứng kiến bộ dáng khiến người ta sợ hãi của Cung Diễm khi Tiểu Thạch Đầu bị người ta bị thương lần trước, tin chắc nếu Cung chết, nhất định Cung Diễm hóa thành tu la đòi mạng.

      Xem ra giải cứu thế gian. A, rất là vĩ đại.

      Đôi mắt sâu thẳm của Cung Diễm như bắn ra lửa tu la, trùm lấy Nhu Lệ.

      “Hòn đá này là ta nuôi mười mấy năm, vất vả mới nuôi lớn, tại là lúc đùa vui nhất, vậy mà lại có người muốn làm hại nàng, nhất định là vì gần đây ta nhân từ quá mức, cho nên mới có người rảnh rỗi như vậy, có việc gì làm mà muốn thiêu cháy hòn đá của ta.”

      “Lâu chủ, người hãy tin ta, ta phải muốn hại chết tỷ tỷ, ta, ta chỉ là, chỉ là nhất thời hồ đồ…” Đôi mắt tàn ác như tu la của Cung Diễm, cùng với gương mặt tuấn mỹ vô cùng lại lóe lên nụ cười tàn khốc, khiến thân mình Nhu Lệ khỏi run lên, ngay cả giọng cũng run rẩy theo.

      “Là nàng thiện lương lại ngu ngốc, đối đãi với ngươi tốt quá, cho nên ngươi liền báo đáp nàng như vậy?” Gương mặt tươi cười của lại mang theo sát ý đẫm máu, khẽ bước về phía trước.

      “Lâu chủ, người tha cho ta , ta tuyệt dám, ta phải có ý tưởng làm vậy với tỷ tỷ.” Nhu Lệ phát đại họa rơi xuống đâu, mạng sống cũng khó giữ, hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      “Ngươi cho là ngươi còn có cơ hội làm tổn thương hòn đá của ta sao?” Cung Diễm lên nụ cười lạnh lẽo, ma trảo của tu la vung lệ, gò má Nhu Lệ in lại năm dấu tay đỏ đậm trong thoáng chốc, sưng đỏ như cái bánh bao, bên miệng còn rớm tơ máu màu đỏ.

      Nàng bị đánh ngã xuống đất, mái tóc đen hỗn độn, rối tung mặt đất.

      “Là ngươi , nếu có Tiểu Thạch Đầu, ngươi nhìn ta nhiều hơn.” Nàng bất bình .

      “Phải ? Cho nên ngươi liền nghĩ ra biện pháp này, muốn nàng biến mất như vậy?” Gương mặt tuấn tú của Cung Diễm lên nụ cười, kinh hãi nhìn thẳng nàng. thể nào tưởng tượng được lời vô tâm của mình, nhưng thiếu chút nữa hại chết hòn đá của .

      Biết việc hôm nay thể tốt, Nhu Lệ dứt khoát đếm xỉa tất cả.

      “Nàng vừa tệ lại vừa ngốc, tư sắc bình thường, căn bản là xứng với lâu chủ, ta vì sao lâu chủ lại xem nàng như bảo bối? chút nàng cũng đáng giá.”

      “Vậy ngươi sao?” kéo tóc nàng ra sau, nhìn gương mặt chật vật của nàng. Giọng có độ ấm thổi mặt nàng, “Ta thấy tư sắc của ngươi cũng quá tệ, uổng phí phần thông minh ít ỏi của ngươi lại làm chuyện ngu ai bằng, ngươi có biết lỗi lớn nhất của ngươi là gì ? Ngươi nên ghen tỵ với nàng, thiệt tòi hòn đá ngốc của ta lại lòng xem ngươi như muội muội mà đối đãi, thậm chí năn nỉ ta tìm cơ hội cất nhắc ngươi, đem cửa hàng cho ngươi tiếp quản, có thể tự mình đảm đương phía, cần phải làm hạ nhân phải phụ thuộc, nhìn sắc mặt người khác làm việc.”

      Nhu Lệ sợ run, chợt bật cười, “Ha ha ha, ai ham lòng tốt của nàng. Hừ, vốn ta muốn đối xử như với Nhu Xuân, trực tiếp đẩy nàng vào giếng chết đuố, nhưng ta phát giếng nước của Niễu Bạt Lâu thỉnh thoảng đều có người lấy nước làm việc, căn bản là tìm được cơ hội xuống tay, nhưng nếu đánh chết hoặc đâm chết nàng, ta có thể dễ dàng trốn thoát, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, lừa nàng đến nơi khác muốn thiêu cháy nàng. Mà đứa ngốc kia, quả thực là ngốc đến thuốc nào cứu được.”

      Lúc đó, nàng đúng là nghe được Nhu Xuân đủ chỗ tốt trong Niễu Bạt Lâu, mới năn nỉ Nhu Xuân mang theo nàng đến, nhưng Nhu Xuân lại tạm thời trong lâu thiếu người, cho nên nàng mới khiến cho Nhu Xuân bị chết chìm, thay nàng đến Niễu Bạt Lâu làm việc.

      Phịch tiếng, Cung Diễm giơ tay lên, ném Nhu Lệ đến bên tường, nét mặt của lạnh đến khiến cho cả người nàng lạnh run.

      “Nhu Lệ, ngươi ta nên báo đáp lại chuyện tốt mà ngươi làm cho hòn đá của ta? Ngươi muốn nếm thử đứt từng đoạn? Hay là móc mắt đứt gân?”

      Nàng phun ra ngụm máu đỏ, gương mặt nhiễm máu đỏ nở nụ cười dữ tợn. Hiểu được nàng khó thoát khỏi cái chết, nàng dứt khoát ra chuyện.

      “Lâu chủ, việc đến nước này, ta cũng sợ cho ngươi, là ta dùng năm trăm lượng bạc, thông đồng với du côn phóng hỏa đốt thiện đường. Ngươi có biết vì sao ? Vì hai ngàn lượng. Cho dù ta có làm tỳ nữ tiết kiệm ba đời, cũng kiếm được nhiều bạc như vậy, nhưng nàng cũng là hạ nhân như ta, lại tốt mạng mà mỗi tháng có hai ngàn lượng tiêu vặt.” Nàng xong cười điên cuồng ngừng. Giống như phát điên, đánh mất lý trí rồi.

      sao? ra là ngươi, ngươi lại làm nhiều chuyện với nàng như vậy!” Cung Diễm giơ tay lên lại hạ xuống, tiếng kêu to truyền đến từ cửa, khiến dừng tay.

      “Diễm chủ tử!” Tiểu Thạch Đầu vào, khiếp sợ nhìn Nhu Lệ. “Đây là chuyện gì? Nhu lệ, vì sao ngươi lại biến thành như vậy?”

      phải ta bảo ngươi nằm nghỉ giường, sao lại xuống?” Cung Diễm mang nàng đến bên cạnh, vốn muốn cho nàng nhìn thấy cảnh này, ngờ vẫn là khiến nàng nhìn thấy.

      “Ta nhớ là ta đến…”

      Tiểu Thạch Đầu bị tình trạng thê thảm của Nhu Lệ dọa, nhất thời quên mất mục đích đến đây, muốn đến thăm hỏi nàng, bên hông lại bị giữ chặt, thể nhích nửa bước.

      “Diễm chủ tử,mặc kệ là Nhu Lệ làm gì, người tha nàng , nàng chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất đau.” Nàng ngẩng đầu, năn nỉ Cung Diễm.

      Cho dù nàng chưa biết là chuyện gì xảy ra, nhưng dù thế nào, cũng biết vết thương người Nhu Lệ, nhất định là do Cung Diễm gây ra.

      Nhu Lệ cười buồn bã.

      “Ngươi nữ nhân ngốc này, về sau, đừng dễ dàng tin người như vậy nữa.” xong nàng đứng dậy, dùng sức đập đầu vào tường, phịch tiếng, đầu rơi máu chảy tê liệt ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng.

      “Nhu Lệ!” Tiểu Thạch Đầu kinh hô, trước mắt đột nhiên bị che kín lại.

      Cung Diễm che mắt nàng, muốn để nàng nhìn thấy bộ dáng chết thê thảm của Nhu Lệ. biết nàng có bao nhiêu nhát gan, vì thế đem nàng rời khỏi đại sảnh.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9.3

      Editor: darkAngel

      cần nghĩ cũng biết, hòn đá này nhất định là có đống nghi hoặc muốn hỏi chính mình, còn có nước mắt đồng tình dư thừa muốn phát tiết.

      Trong phòng khách là mười nữ tử có hình dáng khác biệt lắm đứng, mỗi người đều mặc quần áo là giá y màu vàng có cùng kiểu dáng, đầu đội cái khăn che khuất gương mặt. Cung Diễm vào gặp trận thế như vậy, hiểu được xảy ra chuyện gì.

      “Lâu chủ à, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi, chúng ta đặc biệt chuẩn bị tiết mục tiêu khiển trước khi bái đường, để chúc mừng việc mừng của lâu chủ.” Bạch Tiêu Diêu cười hớ hớ .

      Kỳ Ngọc Đường chỉ vào mười nữ tử đội khăn kia rồi tiếp: “Đúng vậy, lâu chủ, nếu ngươi muốn bái đường, phải tìm ra tân nương tử của ngươi trong mười người này.”

      “Nếu lâu chủ đoán chin lần cũng đúng, như vậy hôn lễ hôm nay cử hành.” Bạch Tiêu Diêu lại .

      “Đây là ý của Tiểu Thạch Đầu?” Tuấn nhan của Cung Diễm cười cười.

      “Coi như thế, chúng ta có được đồng ý của nàng.” Bọn họ để cho Lâm Khả Yên làm thuyết khách, nửa ngày mới khiến nàng phối hợp với trò chơi của bọn họ, dù sao khó có cơ hội chơi lâu chủ chút, làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt này chứ.

      Bạch Tiêu Diêu thúc giục, “Lâu chủ mau đoán , giờ lành sắp đến, đừng làm trễ giờ nha.”

      Con ngươi của Cung Diễm quét qua mười người trước mắt, càng làm sâu thêm ý cười mặt, đưa tay chỉ người thứ hai bên trái. “Nàng.”

      Kéo khăn xuống, công bố đáp án, sai rồi.

      Cung Diễm lại chỉ người thứ ba bên phải.

      Lại sai rồi.

      duy trì ý cười bên mặt, đoán cả chin lần, ai là tân nương tử hôm nay của .

      “Ha ha, lâu chủ, ngươi muốn bái đường vào động phòng này, chỉ sợ là có chút khó khăn.” Bạch Tiêu Diêu nhếch miệng cười.

      “Phải ? Như vậy hủy bỏ hôn lễ hôm nay , ngay cả tân nương của mình đều nhận ra, quả cần cử hành.” Cung Diễm xong liền xoay người bước , bỗng dưng có đôi tay ôm chặt từ phía sau.

      “Đừng, Diễm chủ tử, thực xin lỗi, đều là Tiểu Thạch Đầu đúng, người đừng tức giận.” Tiểu Thạch Đầu vén khăn xuống, vẻ mặt kinh hoảng.

      Cung Diễm xoay người nhéo nhéo mũi nàng. “Ngươi cứng cánh rồi, lại dám thông đồng với người khác để chọc ghẹo ta.”

      “Ta có, đó phải ý của ta.” Nhưng lại đoán sai, nhận ra sao? Cho dù người ngốc cũng có khả năng nhận sai cả chín lần nữa, huống chi Diễm chủ tử là người thông minh như vậy, a, a, hay là…

      Nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, Cung Diễm khẽ hôn xuống. “Ngươi xem, ngay cả tân nương tử của mình mà ta cũng nhận ra, ngươi hôn lễ này có cần làm hay ?”

      , vừa rồi Diễm chủ tử liếc mắt cái nhận ra ta.” Nàng nhận ra là muốn chọc nàng cho nên trước đó mới cố ý đoán sai cả chín lần.

      “Chậc, hòn đá ngốc của ta lại đột nhiên thông minh.” Cho dù nàng thay đổi dung nhan, đổi lại giọng , cũng nhất định nhận lầm nàng, huống chi chỉ cách có cái khăn.

      “Lâu chủ, giờ lành đến.” Ngũ Tình Nhi thúc giục.

      Cung Diễm nắm tay dẫn nàng ra ngoài.

      Giá y màu vàng nhạt khiến cho gương mặt thanh tú đáng của Tiểu Thạch Đầu xinh đẹp lạ thường, có khăn che nụ cười xấu hổ, cũng có mũ phượng nặng chết người.

      Đứng ở trước phòng, gương mặt nhắn của nàng đỏ bừng, thỉnh thoảng dò xét người mặc áo vàng bên cạnh, nam tử vô cùng tuấn mỹ, tim đập nhanh đến mức nàng phải để tay lên ngực, mới có thể thoáng bình ổn lại trái tim đập mãnh liệt kia.

      Trời ạ, nàng khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nàng gả cho Diễm chủ tử! Nghĩ tới, hai mắt to tròn của nàng bỗng dưng vui quá mà rơi nước mắt.

      “Ngươi thích hôn lễ này?” Cung Diễm thấp giọng , trong lời mang theo vẻ nguy hiểm.

      , phải, ta rất cao hứng, ta cũng ngờ ta lại có ngày hôm nay, ta ngờ ta cũng có thể lập gia đình, nhưng lại gả cho người ta thích nhất!” Nàng rưng rưng nước mắt, cười nhìn chăm chú, nhào vào lòng , vang lên giọng vô cùng thỏa mãn, “Ta là người hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất trong thiên hạ!”

      Cung Diễm thương xoa tóc nàng, gương mặt tuấn tú lại nở nụ cười dịu dàng say lòng người, gần như khiến tất cả mọi người ngơ ngẩn.

      “Hòn đá ngốc!” Chỉ ba chữ, lại hết tất cả thương cùng tình ý sâu đậm của dành cho nàng.

      Tiểu Thạch Đầu ngẩng gương mặt tươi cười nhìn , bị nụ cười của mê hoặc, rất lâu cũng hoàn hồn.

      “Nhất bái thiên địa, ngươi còn ngẩn người gì?” Cung Diễm nhéo nhéo mũi nàng, kéo về gương mặt si ngốc của nàng.

      “A.” Nàng cuống quýt xoay người lạy, lại bị Cung Diễm giữ chặt.

      “Sai rồi, là bên này.” xoay nàng tới đúng hướng, lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng có chút sủng nịch, “Chuyên tâm chút, làm theo ta.”

      Cùng nàng lạy trời, bởi vì hai người đều có cao đường, cho nên bỏ qua phần thứ hai, thẳng đến vợ chồng lạy nhau. Tiểu Thạch Đầu bối rối, sau khi Cung Diễm khom người xuống lạy mới vội vàng làm theo, lại đập vào đầu nâng lên, nháy mắt truyền đến tiếng hét lớn.

      “A! Đúng, xin lỗi, nhất định lần sau ta làm vậy nữa.” Nàng xoa chỗ trúng bị đau đầu mình.

      “Cái gì! Tiểu Thạch Đầu còn muốn tái giá lần sau?” Bạch Tiêu Diêu giả vờ giật mình hỏi.

      …” Tiểu Thạch Đầu đỏ bừng mặt.

      Cung Diễm cả giận : “Ngươi hòn đá ngốc này!”

      Mọi người đều cười ha hả.

      Đêm động phòng hoa chúc,

      “Diễm, thiếp có việc muốn hỏi chàng.”

      .” dời bàn tay ngăn lại của nàng, đưa đến trước ngực nàng, cởi bỏ vạt áo của nàng.

      “Vì sao chàng muốn cưới thiếp?” Nàng lấy hết dũng khí hỏi ra miệng.

      ngừng lại bàn tay bận rộn, hết sức ngạc nhiên nhìn nàng. “Nàng còn biết sao?”

      “Thiếp, thiếp muốn nghe chính miệng chàng .” Gương mặt đáng đỏ bừng lên, vẻ mặt khăng khăng.

      nam nhân nguyện ý cưới nữ nhân, chẳng lẽ còn lý do khác sao? Đương nhiên là…” dừng lại nhìn nàng, “Có chuyện khó .”

      ngờ lại nhận được đáp án như vậy, nàng sửng sốt…

      “Có chuyện khó ? Là ý gì?” Hay là phải tình muốn cưới nàng?!

      “Có chuyện khó , chính là câu khó có thể ra miệng, nàng biết câu kia là gì sao?”

      Tiểu Thạch Đầu hoang mang lắc đầu.

      Ánh mắt dịu dàng của Cung Diễm làm say lòng người.

      “Ta chỉ lần, có lần thứ hai, nghe rồi chứ, câu kia chính là,” tiếng như có phép thuật vang lên từ môi , “Ta nàng.”

      Nàng kinh sợ đến ngây người. Vừa rồi gì? nàng! , là đấy! Tiểu Thạch Đầu kinh hỉ, mặt lên nụ cười sáng lạn.

      “Thiếp cũng chàng, !”

      “Ta biết.” Cung Diễm khẽ ôm lấy gương mặt nhắn của nàng, “Hòn đá ngốc của ta, nữ nhân của ta, thê tử của ta, tại nàng còn vấn đề gì ?”

      còn nữa.”

      Nháy mắt, đất rơi xuống giá y màu vàng nhạt cùng y bào của chú rể, trong phòng truyền đến hồi tiếng vui thích lưu luyến, a ưm a –


      ~~~Hoàn~~~


      darkAngel: vậy là hoàn truyện 10c đầu tiên của mình. Truyện này làm với mục đích là tặng cho các ss/em/bạn trong Lạc Uyển Cốc, như món quà dành cho mọi người. Sẵn đây, darkAngel giải thích luôn cách xưng hô của Cung Diễm và Tiểu Thạch Đầu. Từ đầu đến cuối Tiểu Thạch Đầu luôn tôn kính Cung Diễm cho nên dùng “ta – người”; còn Cung Diễm 1- muốn lời ngọt ngào, 2-muốn phạt Tiểu Thạch Đầu vì làm vướng bận; cho nên đến cuối cùng, sau khi hai người thành thân mới đổi về xưng hô đúng với tình cảm.

      Truyện này xem như là món quà cho mọi người, cũng như lời xin lỗi vì khiến cổ mọi người dài ra với Hoàng Tử và Đừng thấy :p

      Mong mọi người được phút giây thư giãn với truyện 10c, k kịch tình, k nóng bỏng, chỉ có sủng này thôi ^^

      Thanks Xanh Xanh vì convert truyện này rất nhiều :)
      Mục Huyền thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Miên Miên bổ sung dùm mình thể loại, số chương nha

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :