1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuyên qua thành nông phụ - Nữ Chi Thủy Tinh (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 42. Mua tơ lụa làm áo sơ sinh. (1).

      Editor: Linh

      Ăn cơm trưa xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch muốn đứng dậy về, Vương Lưu thị đột nhiên nhớ tới tã lót, vội : “Đúng rồi Tiểu Lâm, nương tìm tã lót trước kia Tiểu Sơn từng dùng giặt sạch, con cầm về , chờ sinh đứa ra rồi cho nó mặc.”

      Vương Lâm thế này mới nhớ ra mình vẫn chưa làm quần áo, tã cho đứa con trong bụng, “Dạ.”

      Nghe Vương Lâm đồng ý, Vương Lưu thị lập tức vào phòng lấy đồ ra, đưa bọc quần áo tã lót bọc cẩn thận cho Vương Lâm, “Trẻ mới sinh phải mặc quần áo cũ thân thể mới khỏe mạnh.”

      Lý Đại Thạch vội nhận lấy gói đồ, cũng muốn mệt nàng dâu.

      Vương Lâm biết vì sao Vương Lưu thị lại nghĩ trẻ con phải mặc đồ cũ mới tốt, dù sao bản thân nàng là muốn con mình mặc quần áo cũ của người khác, nàng muốn cho con mình tất cả những gì tốt nhất, nhưng vẫn cười : “Nương, ta biết.”

      Sau khi về nhà, Vương Lâm mở bọc đồ ra xem, bên trong đều là quần áo và tã lót của trẻ con. Lúc ở xe bò Vương Lâm nghĩ, nếu cho đứa mặc bộ quần áo nào mà Vương Lưu thị đưa, Vương Lưu thị nhất định rất buồn, cho rằng nàng ghét bỏ đồ mà bà đưa. Cho nên chỉ chọn hai ba cái còn tốt nhất để đó, mấy cái này có thể cho đứa mặc, thừa lại Vương Lâm tính lấy.

      “Đại Thạch, mấy cái này ta giữ lại cho đứa mặc, cái khác chàng cất vào trong ngăn tủ đất ở phòng ngủ cách vách .”

      “Ừ.”

      ra Lý Đại Thạch cũng muốn con mình mặc quần áo cũ người khác từng mặc, nhưng những cái này đều là nhạc mẫu đưa, bản thân cũng tốt cự tuyệt. Bây giờ xem ra nàng dâu cũng có cùng chung suy nghĩ với mình, trong lòng cao hứng, thầm hạ quyết tâm sau này mình nhất định phải nỗ lực kiếm tiền, cho nàng dâu và đứa những điều tốt nhất.

      Thấy Lý Đại Thạch trở lại nhà chính, Vương Lâm : “Đại Thạch, còn có sáu bảy tháng nữa con ra, thừa dịp bây giờ còn sớm ta muốn làm quần áo cho con.”

      Nghe Vương Lâm muốn may quần áo cho con, trong lòng lo lắng, sợ Vương Lâm mệt, liền do dự : “Nàng dâu, bằng chúng ta nhờ tẩu tử làm giúp chúng ta .”

      Biết đây là Đại Thạch thương mình, lập tức cảm thấy ấm trong lòng, xem ra ở trong lòng Lý Đại Thạch mình vẫn quan trọng hơn đứa , hắc hắc, “May quần áo mệt đâu, Đại Thạch chàng cứ yên tâm , lại đây là đứa của hai chúng ta, ta nghĩ muốn tự mình làm cho con.”

      Hóa ra nàng dâu cũng thích đứa này như mình, tốt, “Vậy nàng dâu, nàng may quần áo thấy mệt phải nghỉ ngay đấy.”

      “Ừ, được. Đại Thạch, chờ qua 15 chúng ta lên Trấn , ta muốn mua thất tơ lụa làm áo lót cho con, tơ lụa mềm mại thương tổn đến làn da của con.”

      Trong lòng Lý Đại Thạch muốn Vương Lâm Trấn , nhưng khi thấy Vương Lâm nhắc đến đứa vẻ mặt ôn nhu chính mình liền lỡ cự tuyệt, cùng lắm đến lúc đó mình trải chăn đệm lên xe, để xe bò chậm chút là được, vì thế liền đồng ý: “Được.”

      .....

      Đảo mắt liền đến ngày 15, 15 là Tết Nguyên tiêu (Đêm rằm tháng giêng), đương nhiên hẳn là ăn nguyên tiêu.

      “Đại Thạch, chàng nhà kho lấy chậu bột gạo nếp ra đây, tối hôm nay chúng ta làm bánh trôi ăn.”

      Bột gạp nếp là Vương Lâm kêu Lý Đại Thạch mua khi chuẩn bị hàng Tết, còn bảo mua chút đường đỏ và mè vừng về, để hôm nay làm bánh trôi cho Lý Đại Thạch ăn.

      “Được, hắc hắc.”

      Lý Đại Thạch rất lâu rồi chưa ăn bánh trôi, trước kia đều là tẩu tử làm rồi gọi qua ăn, nhưng nhìn cả nhà người ta náo nhiệt, trong lòng mình khó chịu, cho nên chỉ qua lần. Sau này Lý đại ca đến gọi , liền thoái thác rằng mình thích ăn bánh trôi, dần dà Lý Đại ca và tẩu tử cũng đến gọi nữa.

      ra rất thích ăn bánh trôi, bánh trôi ngọt ngào cảm giác cả trái tim đều ngọt, tại mình và nàng dâu cùng ăn khẳng định càng thêm ngọt, hắc hắc.

      “Nàng dâu, nàng làm bánh trôi ăn ngon quá, ha ha.”

      “Ăn ngon chàng ăn nhiều vào.” xong liền gấp mấy cái bánh trôi trong bát mình sang bát Lý Đại Thạch.

      Lý Đại Thạch vội nghiêng bát để Vương Lâm lại gắp cho mình, bánh trôi ngon như vậy nàng dâu nhất định phải ăn nhiều, “Nàng dâu, ta đủ rồi, chính nàng ăn .”

      “Ừ.” ra Vương Lâm thích ăn bánh trôi, nhưng thấy Lý Đại Thạch ăn ngon, bản thân bất tri bất giác cũng ăn mấy cái, hóa ra bánh trôi ăn cũng rất ngon.

      Lý Đại Thạch thu dọn xong bát đũa, trở lại trong phòng thấy Vương Lâm còn ngồi giường chờ mình, vội : “Nàng dâu nàng mau ngủ cần chờ ta, ta rửa mặt rồi vào ngay.”

      phải là ta muốn chờ chàng, là con chàng có chàng nằm bên nó ngủ được, ha ha.” xong còn sờ sờ bụng mình.

      Lý Đại Thạch biết đây là Vương Lâm có mình ngủ yên, trong lòng cao hứng, cười ngây ngô : “Hắc hắc, nàng dâu, nàng chờ ta chút, ta lập tức vào ngay.” xong liền như cơn gió chạy ra ngoài.

      “Đồ ngốc này!”

      Chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch quay vào, cởi quần áo lên giường ôm Vương Lâm nằm xuống, “Nàng dâu ngủ . Ta chuyện với Lý đại ca ngày mai lên Trấn giúp chúng ta mua trâu, tẩu tử cũng .”

      “Ừ, được. Ngày mai ta cùng tẩu tử đến cửa hàng vải, chàng và Lý Đại ca mua trâu.”

      Nghĩ mình ở tẩu tử chăm sóc nàng dâu liền gật đầu: “Ừ.”

      .....

      Sáng hôm sau vừa lên xe bò Lý Trương thị liền cười ái muội nhìn Vương Lâm, Vương Lâm bị nàng cười khó hiểu, “Tẩu tử, tẩu cười cái gì vậy?”

      có gì, có gì, ta chỉ cảm thấy Đại Thạch đối đệ muội tốt mà thôi, ha ha. Sáng sớm bận rộn trải xe bò, đây là lần xe bò mềm nhất từ trước đến nay.” xong còn nhấc mông dịch qua dịch lại, “ mềm, haha.”

      “Ha ha, Đại Thạch khẩn trương quá thôi, khiến tẩu tử chê cười.”

      “Sao có thể chứ, ta cũng được hưởng ké của đệ muội mà.”

      Lời tuy như vậy nhưng biểu cảm mặt Lý Trương thị vẫn đổi, cả đường đều nhìn Vương Lâm cười.

      Vương Lâm cũng mặc kệ nàng cười, Lý Đại Thạch là trượng phu nàng đối tốt với nàng là chuyện đương nhiên, chuyện này có gì mà buồn cười. Có đôi khi Vương Lâm bội phục năng lực bát quái của nữ nhân thời đại này.

      Vì chiếu cố Vương Lâm có thai nên xe bò đặc biệt chậm, bình thường lộ trình canh giờ hôm nay phải hai canh giờ mới đến nơi.

      Sau khi cất kĩ xe bò, Vương Lâm với bọn Lý Trương thị: “Tẩu tử, chúng ta mua đồ, Đại Thạch và Lý đại ca mua trâu, chờ buổi trưa chúng ta gặp nhau ở quán ăn trước cửa Trấn, thế nào?”

      “Được, theo lời đệ muội/nàng dâu.”

      ....

      Sau khi bốn người tách ra, Vương Lâm với Lý Trương thị: “Tẩu tử, chúng ta qua phố Đông xem , ta muốn mua chút tơ lụa làm áo lót bên trong cho đứa .”

      “Ừ, đứa thân mình chiều chuộng, hẳn nên mặc quần áo mềm mại.”

      Hai người đến phố Đông vào tiệm vải tên là cửa hàng vải Tống gia. hổ là tiệm vải mở ở phố Đông, chủng loại, màu sắc và hoa văn hơn cửa hàng vải ở phố Tây rất nhiều.

      Thấy Vương Lâm và Lý Trương thị thân vải bố tiến vào tiểu nhị cũng có khinh thị, nhiệt tình tiến lên chào đón: “Khách quan mời vào bên trong, ngài muốn mua vải gì? Cửa hàng vải của chúng ta là cửa hàng nhiều chủng loại, chất lượng tốt nhất ở Trấn Lễ Miếu.”

      “Ta muốn mua chút tơ lụa làm quần áo cho đứa , nhờ tiểu nhị ca giúp chúng ta giới thiệu chút.”

      “Được, khách quan mời qua bên này, tơ lụa này là thích hợp may quần áo cho trẻ nhất, tính chất mềm mại, màu sắc vừa đúng.”

      Vương Lâm nhìn theo hướng tiểu nhị ca chỉ, tơ lụa rực rỡ muôn màu nhìn thấy thích, sờ sờ mặt gấm quả đúng mềm mại như lời tiểu nhị , trong lòng lập tức hài lòng, chỉ vào thấy tơ lụa màu trắng hỏi: “Tiểu nhị ca, thất tơ lụa này bán thế nào?”

      “Khách quan tinh mắt, đây là hàng bổn điếm mới nhập về, chỉ cần sáu lượng thất.”

      Vương Lâm nghĩ quần áo trẻ con hẳn là tốn bao nhiêu vải, vì thế : “Ta muốn nửa thất.” Lại nghĩ đến hẳn là mình sinh vào mùa thu, vậy làm quần áo cho đứa nên làm dầy chút, “tiểu nhị ca, có loại vải bông nào mềm mại ?”

      “Có có, mời theo ta đến đây.”

      Hai người theo tiểu nhị đến tận cùng bên trong tiệm vải, “Khách quan, đây chính là vải bông tốt nhất của bổn điếm, đặc biệt hút mồ hôi , còn rất mềm mại, tốt hơn mấy loại tơ lụa kia nhiều, giá cũng phải chăng.”

      Vương Lâm và Lý Trương thị đều cảm thấy vải bông này tệ, trong lòng đều tính mua mấy thước về làm quần áo cho đứa , Lý Trương thị hỏi: “Vậy vải bông này bao nhiêu tiền thất?”

      “Vải bông in hoa ba lượng thất, vải bông dày in hoa bốn lượng thất, vải bông dày hai lượng thất, khách quan muốn mua loại nào?”

      Vương Lâm và Lý Trương thị nhìn nhau, đều hiểu suy nghĩ của đối phương, Vương Lâm liền hỏi: “Ta và đại tẩu ta đều mua, có thể bán rẻ cho chúng ta hơn chút ?”

      “Vậy khách quan muốn mua bao nhiêu, nếu mua ít ta thể làm chủ được, bằng để ta gọi chưởng quầy đến đây, các ngươi chuyện với .”

      “Vậy làm phiền tiểu nhị ca.”

      Chỉ chốc lát sau chưởng quầy liền bước đến bên người Vương Lâm hỏi: “Xin hỏi khách quan cần gì?”

      “Ta và đại tẩu ta muốn hỏi chưởng quầy xem vải bông này có thể bán rẻ hơn chút cho chúng ta ?”

      “À, xin hỏi khách quan muốn mua bao nhiêu?”

      “Ta muốn mua thất vải bông dày, vừa rồi còn lấy nửa thất tơ lụa.” xong chỉ chỉ tơ lụa vừa mua, sau đó quay đầu hỏi Lý Trương thị: “Tẩu tử sao?”

      “Ta cũng lấy thất vải bông dày.”

      “Như vậy , hai thất vải bông dày ta lấy của các ngươi 3800 văn, sáu lượng thất tơ lụa là giá thấp nhất mà bổn điếm có thể cho rồi.”

      Vương Lâm và Lý Trương thị đều cảm thấy có thể, liền : “Vậy đa tạ chưởng quầy.”

      “Vậy để ta gọi Trương Nhị bọc vải lại cho các ngươi.”

      “Được.”

      “Trương Nhị qua đây, giúp hai vị khách quan này bọc vải lại.”

      “Đến ngay.” Tiểu nhị vừa rồi tiếp đón bọn Vương Lâm trả lời.

      “Hai vị khách quan còn muốn mua cái gì với Trương Nhị , ta còn có chút việc, cáo từ trước.”

      Khó trách cửa hàng vải này kinh doanh tốt như vậy, hóa ra cửa hàng này từ cao xuống thấp đều rất nhiệt tình với khách hàng, “Được, làm phiền chưởng quầy rồi.”

      Bọc xong vải bông dày cho Vương Lâm và Lý Trương thị, Trương Nhị liền hỏi: “Xin hỏi khách quan còn cần gì nữa ?”

      Vương Lâm tính làm cho đứa máy cái áo bông và mấy đôi hài bông vải, mà trong nhà bông vải sớm dùng hết, liền trả lời: “Ta muốn mua bốn năm cân bông vải, biết bông vải mới bán thế nào?”

      “Bông vải mới thượng đẳng 40 văn cân, bông vải mới trung đẳng 30 văn cân, bông vải mới hạ đẳng 20 văn câ, xin hỏi khách quan muốn loại nào?”

      “Cho ta 5 cân bông vải thượng đẳng .”

      “Được, khách quan chờ chút.”

      “Đúng rồi tiểu nhị ca, xin hỏi trong tiệm các ngươi có vải lẻ muốn bán ?”

      “Vải lẻ ở hậu viện của chúng ta có rất nhiều, nếu khách quan muốn có thể đến hậu viện xem.”

      “Vậy nhờ tiểu nhị ca dẫn đường.”

      Nghe Vương Lâm muốn mua vải lẻ, Lý Trương thị vội kéo nàng giọng , “Đệ muội, muội muốn vải lẻ làm cái gì? Lại thể làm quần áo.”

      “Tẩu tử yên tâm, ta muốn vải lẻ là có dùng, tuyệt lãng phí bạc.”

      liền đến hậu viện.
      Last edited: 24/10/15
      honglak, linhdiep17thuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen rat hay.thanksban.co len nha

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 43. Mua tơ lụa làm quần áo sơ sinh.

      Editor: Linh

      “Khách quan, ở đây đều là vải lẻ, các ngươi nhìn xem có cái mà các ngươi muốn ?”

      “Ừ, được.”

      Vương Lâm thấy ở hậu viện để vẻn vẹn mười bao vải lẻ, mở túi ra nhìn nhìn, vải lẻ bên trong đều có thể dùng, thậm chí có miếng vải to bằng cái khăn tay, cửa hàng vải của người có tiền mở có khác, ngay cả miếng vải to như vậy cũng bỏ được.

      “Tiểu nhị ca, có thể cho ta mấy cái bao được ? Ta muốn chọn.”

      “Khách quan muốn chọn đổ vải ra , mấy cái bao đựng vải lẻ này khách quan đều có thể dùng, các ngươi chọn xong rồi gọi ta, ta trông cửa hàng đây.”

      “Được, tiểu nhị ca mau .”

      Thấy tiểu nhị rồi, Lý Trương thị vừa giúp Vương Lâm đổ vải lẻ ra vừa hỏi: “Đệ muội, muội lấy vải lẻ này có tác dụng gì?”

      “Mấy miếng vải lẻ to cỡ này ta định dùng làm mũi hài cho đứa . Tẩu tử tẩu cũng có có thể chọn ít về làm giày cho Tiểu Hà và Tiểu Hoa.”

      “Đúng nhỉ, sao ta lại nghĩ ra chứ, đệ muội muội quá thông minh, ha ha.”

      Vương Lâm chuyên chú chọn vải, cười .

      Chỉ lát sau hai người chọn xong, Lý Trương thị chọn phần lớn đều là miếng vải cỡ khăn tay, Vương Lâm chỉ cần miếng vải nào to cỡ bàn tay đều chọn, chỗ vải lẻ này chất vải đều rất tốt, trở về làm lót đế giày gì tốt hơn.

      “Đệ muội, muội ở trong này xem , ta gọi tiểu nhị đến.”

      “Dạ, tẩu tử .”

      “Khách quan các ngươi chọn xong rồi?”

      “Ừ, tiểu nhị ca, ngươi xem chỗ này là bao nhiêu tiền? Mấy túi này là của ta, mấy túi bên kia là của tẩu tử ta.”

      “À, chưởng quầy túi lấy của các ngươi 4 văn tiền, của ngươi 5 túi chính là 20 văn, của nàng túi rưỡi là 6 văn.”

      Giá này tuy rằng đắt hơn giá mình mua ở cửa hàng chợ Tây chút nhưng Vương Lâm vẫn có thể nhận, dù sao vải lẻ này cũng to hơn vải lần trước, chất liệu cũng tốt hơn, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều vải lẻ tơ lụa.

      “Vậy tiểu nhị ca tính luôn cả tiền vừa rồi chúng ta mua vải và bông vải , tổng cộng là bao nhiêu bạc?”

      “Được, mời theo ta đến trong cửa hàng.”

      Trước quầy, chưởng quầy đánh bàn tính xong với Vương Lâm: “Khách quan, của ngươi nửa thất tơ lụa, thất vải bông dày, 5 cân bông thượng hạng và 5 túi vải lẻ, tổng cộng là 5 lượng lẻ 120 văn.” Sau lại với Lý Trương thị: “Khách quan, của ngươi thất vải bông dày cùng túi rưỡi vải lẻ, tổng cộng là 1 lượng lẻ 906 văn.”

      Hai người trả tiền, Vương Lâm hỏi: “Chưởng quầy, chúng tôi có thể để tạm vải lẻ ở đây được , chờ chút nữa chúng tôi quay lại lấy.”

      Chỗ vải lẻ này đặt ở hậu viện cũng chiếm địa phương, chưởng quầy liền gật đầu đồng ý: “Được.”

      “Vậy cám ơn chưởng quầy.”

      Hai người cầm đồ mua ra khỏi cửa hàng vải, nhìn canh giờ mới qua giờ Tị hai khắc, hai người quyết định ra cửa thành chờ Đại Thạch và Lý Hà.

      Vừa ra cửa thành ngồi ở quán ăn thấy Lý Đại Thạch và Lý Hà dắt con trâu đến, “Nàng dâu, tẩu tử, hai người chờ lâu chưa?”

      có, ta và tẩu tử vừa mới đến. Đại Thạch, chàng mau buộc trâu lại , chúng ta ăn cơm trưa rồi về.”

      “Được, ta ngay đây. Tẩu tử, Lý Đại ca, các ngươi gọi đồ ăn trước , ta quay lại ngay.”

      Lý Hà và Lý Trương thị hai người đều gọi bát mì trắng to, Vương Lâm gọi bát hoành thánh , gọi cho Lý Đại Thạch bát hoành thánh to, hoành thánh vừa lên bàn Lý Đại thạch quay lại.

      “Đại Thạch, mau ăn, đây là của chàng, ăn xong rồi qua phố Đông tiệm vải Tống gia lấy vải lẻ ta và tẩu tử mua.”

      “Ừ, được.”

      ....

      Về nhà là mạt sơ, Vương Lâm bảo Lý Đại Thạch mang vải lẻ và vải vào phòng ngủ, đổ vải lẻ ra bàn, Vương Lâm vừa chọn miếng vải to vừa : “Đại Thạch, chỗ vải lẻ này rất nhiều cái đều là tơ lụa, cất cẩn thận để ta làm hài cho đứa , ha ha.”

      “Ừ, nàng dâu, để ta chọn với nàng.”

      Sau khi chọn xong vải Vương Lâm liền lấy tơ lụa hôm nay mua ra bắt đầu làm quần áo cho đứa . Tơ lụa này Vương Lâm chỉ tính làm cho đứa ba bốn cái áo và đồ lót mặc bên trong, còn lại đợi đứa lớn hơn chút lại lấy ra làm cho .

      Về phần quần áo mặc bên ngoài dùng vải bông dày làm, nhưng nàng tính làm nhiều, đủ tắm rửa là được, vì dù sao đứa lớn nhanh, quần áo mặc được bao lâu liền còn vừa, làm nhiều mặc đến cũng lãng phí.

      Lý Đại Thạch ngồi bên cạnh nhìn Vương Lâm may quần áo cho con, thỉnh thoảng cời than lửa, để Vương Lâm lạnh.

      Đồ lót Vương Lâm làm dựa theo quần áo trẻ con ở kiếp trước, nho , miễn bàn có bao nhiêu đáng , hơn nữa mặc kệ là nam hay nữ đều có thể mặc.

      Quần áo trẻ con dễ làm, hơn canh giờ Vương Lâm làm xong bột, “nàng dâu, hôm nay làm đên đây thôi.nàng mệt mỏi cả ngày rồi nên nghỉ ngơi mới tốt.”

      Vương Lâm cũng tính lại làm, quần áo trẻ con dễ làm, làm từ từ cũng được, “Ừ, Đại Thạch, hôm nay mua trâu mất bao nhiêu tiền?”

      “Nàng dâu, con trâu này khỏe mạnh lại vừa trưởng thành, mất 7 lượng bạc, nha môn đăng kí giao 20 văn tiền.”

      “Ừ, sai, chừng nào chàng có thời gian làm chiếc xe bò .”

      “Được, ngày mai ta làm, dù sao mấy ngày nay cũng có việc gì.”

      “Vẫn là chờ ấm áp rồi hãy làm, cần dùng vội mà.”

      Đây là nàng dâu thương mình, sợ mình bị lạnh, “hắc hắc, được.”

      ...

      Hơn nửa tháng Vương Lâm làm xong hết quần áo trẻ con, nhìn từng món quần áo và đồ lót giường, trong lòng mềm nhũn, trong đầu ngừng xuất đứa của mình, nhất cử nhất động, khuôn mặt béo mập, bên môi luôn treo nụ cười, miễn bàn có bao nhiêu đáng , rất muốn đứa ra đời ngay lập tức, ha ha.

      Vừa nghĩ xong Vương Lâm liền cảm giác đứa trong bụng đá nàng, phải rất ràng, nhưng nàng biết đây là cục cưng chào hỏi nàng, cục cưng tỏ vẻ cũng rất muốn mau chóng ra ngoài gặp nàng.

      Vì thế Vương Lâm liền vội vã đứng dậy muốn chia sẻ niềm vui này với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, Đại Thạch chàng mau qua đây, vừa rồi cục cưng đá ta đấy, con chào hỏi ta, ha ha....”

      Lý Đại Thạch nghe thấy lập tức chạy nhanh đến bên người Vương Lâm, muons sờ sờ bụng nàng lại sợ dọa đến đứa , chỉ có thể khẩn trương hỏi Vương Lâm, “Nàng dâu, à? Đứa đá nàng, chào nàng?!” Trong giọng mang theo kích động và thể tin.

      Vương Lâm gật đầu như giã tỏi: “ mà. Chàng sờ xem, chừng con biết là chàng rồi chào hỏi chàng đấy.” xong liền cầm lấy tay Lý Đại Thạch đặt lên bụng mình, nhưng hai người mong đợi nửa ngày cũng cảm giác được đứa trong bụng chào hỏi hai người.

      Lý Đại Thạch buồn rầu nhìn Vương Lâm, lắc lắc đầu hỏi: “Nàng dâu, có phải con thích ta ?”

      Vương Lâm vội an ủi: “ đâu, vừa rồi đứa với ta nó thích cha và nương, muốn mau chóng ra ngoài chơi với chúng ta. Bây giờ là do nó mệt rồi nên ngủ, cho nên mới chào hỏi chàng.”

      ?” Lý Đại Thạch nửa tin nửa ngờ nhìn Vương Lâm.

      “Ừ, mà.”

      Được câu trả lời khẳng định của nàng dâu, Lý Đại Thạch rốt cuộc được giải thoát, hắc hắc, phải là cục cưng thích mình, cục cưng chỉ mệt nên ngủ thôi.

      Thấy Lý Đại Thạch nở nụ cười, Vương Lâm thở phào hơi, sao nàng lại cảm thấy tương lai mình phải dỗ hai đứa đây.... Hao tổn tâm trí a!

      Quay đầu nhìn quần áo giường lại muốn chia sẻ với Lý Đại Thạch, vì thế kéo đến bên giường: “Đại Thạch mau nhìn, đây là quần áo ta làm cho con, đáng ?” xong liền cầm món áo tiến đến trước mặt Lý Đại Thạch, vẻ mặt chờ mong nhìn .

      Lý Đại Thạch nhìn đến quần áo giường và tay nàng dâu, trong lòng lập tức mềm nhũn, hắc hắc, đây là quần áo con ta mặc, là đẹp, “Ha ha, đáng , rất đáng !”

      “ Hi hi, ta cũng cảm thấy rất đáng .”

      “Nàng dâu, khi nào con mình mới ra.”

      “Nhanh thôi, mùa thu năm nay là chàng có thể gặp con rồi, hi hi.” xong liền sờ sừ bụng mình, cục cưng chỉ còn sáu tháng nữa thôi là con có thể nhìn thấy cha nương, có vui ?!

      “À đúng rồi Đại Thạch, tại lập xuân, có phải sắp thu hoặc lúa mì vụ đông ?”

      “Ừ, sắp rồi, còn hơn tháng nữa.”

      “Chờ thu hoacwhj lúa mì xong chàng ra sau núi lấy ít đất mục về đổ vào ruộng, khi nào chàng cuốc đất lấy ra rải đều là được.”

      Lý Đại Thạch khó hiểu, “Nàng dâu, đất ruộng nhà chúng ta rất dày mà, vì sao còn phải rắc thêm đất mục nữa?”

      “Có thể gia tăng sản lượng lương thực mà, đây chính là đồ tốt.”

      “À, vậy ngày mai ta ra sau núi lấy đất đổ vào ruộng cạn, chờ thu hoặc xong lại rắc sang ruộng nước.” Đây khẳng định là sách , sách chuẩn sai.

      “Đại Thạch, năm nay chúng ta trồng khoai lang ruộng ngô , trồng hai mẫu ngô, mẫu rưỡi lạc, nửa mẫu đậu tương.”

      “Được, năm nay chúng ta trồng như vậy.... À nàng dâu, năm nay chúng ta tạm thời nuôi heo nữa nha.”

      “Cũng được, chờ ta hết cữ rồi nuôi cũng muộn.”

      Nhìn sắc trời bên ngoài, Lý Đại Thạch quay đầu với Vương Lâm: “Nàng dâu chúng ta ngủ , muộn lắm rồi.”

      “Ừ, được.” xong liền cất tất cả quần áo trẻ con vào trong ngăn tủ.

      ....

      Lý Đại Thạch thổi đèn lên giường ôm Vương Lâm, ôm Vương Lâm vào trong ngực ngửi mùi hương người nàng, hô hấp Lý Đại Thạch khỏi trở nên dồn dập. Từ khi nàng dâu có thai chính mình thời gian dài cùng nàng dâu thân cận, rất nhớ thân thể mềm mại của nàng dâu. Nghĩ như vậy lửa nóng dưới thân càng thêm cứng rắn.

      Vương Lâm vừa nằm xuống liền phát Lý Đại Thạch biến hóa, ngẫm lại bọn họ có tầm nửa năm thân thiết, nhất định là nghẹn hỏng rồi. Nghĩ rồi giọng bên tai Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, đại phu qua ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng.” xong liền cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

      “Nàng dâu được, ta muốn làm bị thương nàng và cục cưng. Nàng yên tâm, ta nhịn nhịn có chuyện gì, nàng mau ngủ .”

      Cảm giác được hô hấp Lý Đại Thạch càng ngày càng dồn dập, Vương Lâm hạ quyết tâm mò tay vào trong quần Lý Đại Thạch.

      Nhận thấy được động tác của Vương Lâm, Lý Đại Thạch lập tức bắt lấy bàn tay nằm trong quần mình, “Nàng dâu, nàng làm gì?”

      “Đại Thạch, đừng khẩn trương, ta chỉ muốn giúp chàng thôi.” xong liền chôn mặt vào trong ngực Lý Đại Thạch, cảm giác được Lý Đại Thạch bỏ tay ra liền cầm lấy lửa nóng của . cứng, nóng, đây là cảm giác đầu tiên của Vương Lâm sau khi cầm lấy cái đó.

      Ừ a, là thoải mái. “Nàng dâu, nhanh... Nhanh động.” xong liền bắt đầu cao thấp cọ cọ tay Vương Lâm.

      Vương Lâm cũng phối hợp , chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch liền phát ra tiếng gầm , giải phóng toàn bộ chính mình lên tay Vương Lâm.

      Chờ lấy lại tinh thần, Lý Đại Thạch vội vàng đứng dậy tìm khăn tỉ mỉ lau tay cho Vương Lâm, sau đó buông khăn chui vào trong chăn, ôm Vương Lâm bên tai nàng, “Nàng daai, nàng tốt!”

      Vương Lâm xấu hổ, quát : “Mau ngủ!” xong liền đưa lưng về phía Lý Đại Thạch.

      “Ha ha, ta ngủ đây.”
      Last edited: 24/10/15
      honglak, sanone2112, thuyt2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44.

      Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch tinh thần sảng khoái rời giường, ăn sáng xong với Vương Lâm: "Nàng ở nhà nghỉ ngơi , ta ra sau núi đây."

      Vương Lâm chẳng buồn nhìn đến cái, gật đầu : "Ừ, mau ."

      Lý Đại Thạch cũng giận, cười hì hì ra ngoài, hắc hắc, nàng dâu đây là thẹn thùng.

      Chờ Lý Đại Thạch rồi Vương Lâm mới ngẩng đầu lên, trong lòng ảo não, sao tối qua chính mình lại làm việc đó đây? Có phải Lý Đại Thạch cảm thấy mình rất biết xấu hổ hay ? Aiz, quên nghĩ nữa, xem sáng nay Lý Đại Thạch hớn hở như vậy chắc là cũng rất thích.

      Lý Đại Thạch quả rất vui vẻ, nghĩ rằng sau này lại kêu nàng dâu giúp mình như vậy, hắc hắc.

      Ở nhà có việc gì để làm, Vương Lâm tính làm cho đứa con trong bụng mấy cái quần và áo khoác, lần trước mình làm là quần áo lót và áo yếm. Có quần có thể giữ ấm mông cho đứa , áo khoác khi ôm ra khỏi phòng có thể mặc tránh cảm lạnh. À đúng rồi, còn có giầy cho trẻ con cũng phải làm mấy đôi.

      Nghĩ đến là làm, Vương Lâm rất nhanh cắt xong vải, vải cắt được có thể để ở bên cạnh từ từ làm, làm cái này dễ hơn làm quần áo trẻ con nhiều.

      Quần áo của đứa và giày nàng có thể làm cho con, nhưng làm mũ nàng biết làm đâu! Xem ra chỉ có thể làm phiền Lý Trương thị dạy nàng, nghĩ rồi Vương Lâm đóng cửa và cửa cổng, cầm đồ tìm Lý Trương thị.

      Đến nhà Lý Trương thị ngồi xuống, Vương Lâm dò hỏi: "Tẩu tử, tẩu có biết làm mũ cho đứa ? Dạy ta ."

      "Biết chứ, mũ của Tiểu Hoa và Tiểu Hà đều là ta làm."

      "Dạ, vậy cám ơn tẩu tử."

      Lý Trương thị quả nhiên là người quen làm mũ, cái mũ xíu nàng làm nửa canh giờ xong, làm chính là loại mũ quả dưa giống ở đại, cái mũ nho rất đáng .

      "Tẩu tử khéo tay, mũ quả dưa này rất đáng ."

      "Bây giờ đệ muội biết làm chưa?"

      "Dạ, biết rồi." xong động tác làm mũ tay cũng ngừng, sau hồi lâu rốt cuộc hoàn thành cái mũ đầu tiên.

      Lý Trương thị nhìn nhìn sản phẩm Vương Lâm làm ra, khích lệ : "Ừ, sai."

      "Ha ha....." Vương Lâm tính về nhà lại làm thêm mấy cái mũ bông dày, dù sao chính mình cũng chuẩn bị rất nhiều bông.

      "Tẩu tử, Tiểu Hà và Tiểu Hoa đâu?"

      "À, cùng cha nó đến bờ sông bên kia chơi rồi, ba cho con bọn họ ăn cơm xong ở nhà nhàm chán nên chơi."

      ....

      Đến tháng sáu Vương Lâm có thai tám tháng, bụng rất to, thời tiết lại nóng bức, tối nào Vương Lâm cũng ngủ ngon giấc, Lý Đại Thạch nửa đêm ngủ được quạt cho nàng.

      "Đại Thạch, tối nay mát trời cần quạt cho ta đâu, chàng ngủ ." Vương Lâm đau lòng vuốt gương mặt biến gầy của Lý Đại Thạch.

      Nghe tiếng mưa bên ngoài, Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm hỏi: "Được. Nàng dâu, hôm nay con có nghịch ?"

      Từ tháng thứ sáu trở đứa trong bụng Vương Lâm liền trở nên đặc biệt hoạt bát, ngày đá nàng rất nhiều lần, mãnh liệt tỏ tồn tại của .

      Nhắc tới đứa trái tim Vương Lâm khỏi mềm nhũn, thần sắc cũng đặc biệt ôn nhu, vuốt bụng mình : "Hôm nay đá ta hơn mười lần, là nghịch ngợm."

      "Nàng dâu, nàng con chúng ta lớn lên có phải cũng bướng bỉnh như bây giờ hay ?"

      "Ừ, ta thích đứa hoạt bát chút, chàng sao?"

      "Chỉ cần là đứa của hai chúng ta, mặc kệ là bộ dáng gì ta đều thích, hắc hắc."

      "À, ngày hôm qua nương qua đây thăm ta thai này của ta là con trai. Chàng hi vọng là con trai hay con ?"

      "Hả? Chỉ cần là nàng sinh ta đều thích."

      Xem như chàng thức thời, nếu chàng cũng trọng nam khinh nữ giống người khác xem ta thu thập chàng thế nào, Vương Lâm trong lòng nghĩ.

      ra Vương Lâm nghĩ thai đầu sinh con trai vẫn tốt hơn, tuy rằng ngoài miệng Lý Đại Thạch nhưng khẳng định trong lòng vẫn muốn con trai. Dù sao có chút tư tưởng cắm rễ sâu vào trong lòng , phải ai có thể thay đổi được. Hơn nữa nếu mình sinh đứa đầu là con trai, sau này mặc kệ mình sinh trai hay đều phải là gánh nặng.

      " ra ta muốn sinh đứa con trai giống y chàng, hi hi." Nghĩ đến có bản thu của Lý Đại Thạch theo sau nàng và Lý Đại Thạch gọi cha nương, Vương Lâm lập tức được.

      Vương Lâm có thai hơn chín tháng, Vương Lưu thị thấy Lý Đại Thạch đại nam nhân, trong nhà người già từng trải nào, hơn nữa Vương Lâm lại là thai đầu, bà sợ đến lúc sinh hai người bọn họ tay chân luống cuống nên thu dọn quần áo đến nhà Vương Lâm ở, chờ chăm sóc Vương Lâm hết cữ lại về.

      "Tiểu Lâm, hai đứa tìm bà mụ chưa?"

      "Nương, Đại Thạch chuyện với Từ Đại thẩm, Từ Đại thẩm nhà ở bên kia bờ sông."

      Từ Đại thẩm này là Lý Trương thị tìm hộ, sống ở bờ sông bên kia, vốn nghe là đỡ đẻ cho Lý Đại Thạch nàng dâu, Từ Đại thẩm sống chết đồng ý, sợ lây xúi quẩy.

      Cuối cùng vẫn là Lý Đại Thạch chỉ cần bà đỡ đẻ cho Vương Lâm trả cho bà 200 văn, lần này có bạc hấp dẫn, hơn nữa bà thấy cả nhà Lý Hà thân cận với Lý Đại Thạch như vậy cũng xảy ra chuyện gì, ngược lại bởi vì tửu lâu Duyệt Lai thu mua hoa tiêu mà kiếm được khoản lớn, vì thế liền vui vui mừng mừng đồng ý chuyện này.

      Tập quán của người thôn Đại Hà là sinh con trai trả cho bà mụ nhiều hơn chút tiền, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho 80 văn, mà Lý Đại Thạch lại hứa hẹn mặc kệ là sinh trai hay đều trả 200 văn, Từ Đại thẩm có thể động tâm sao?

      "À, vậy là tốt rồi, ở gần cũng tiện." xong liền bắt đầu thu dọn đồ dự sinh cho Vương Lâm, chuẩn bị từ bây giờ tránh cho đến lúc sinh muốn tìm lại thấy.

      Vương Lâm thấy Vương Lưu thị thu thập mấy thứ đó căn bản là chưa tiêu độc, liền lên tiếng : "Nương, ngài đem mấy thứ này giặt qua nước nóng, sau đó phơi dưới nắng hai ngày, cái khác hơ qua lửa ."

      Vương Lưu thị chỉ nghĩ Vương Lâm đây là thích sạch , chút suy nghĩ đồng ý ngay.

      ....

      Lập Thu ngày mùng bảy tháng tám hôm nay, cả nhà vây quanh bàn ăn bữa sáng, Vương Lâm đột nhiên cảm giác bụng có chút đau, mới đầu chính nàng cũng chú ý, nhưng qua lúc sau lại càng đau hơn, cảm giác hình như có cái gì đó chảy ra.

      Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đầu đầy mồ hôi, vội khẩn trương hỏi: "Nàng dâu, nàng làm sao vậy?"

      Vương Lưu thị cũng vội chạy đến xem, thấy Vương Lâm đau đến ra lời, chỉ biết ôm bụng mình liền lập tức phản ứng kịp: "Đại Thạch nhanh, trước cùng ta dìu Vương Lâm đến giường, sau lại gọi bà đỡ, Tiểu Lâm sợ là muốn sinh."

      Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm muốn sinh liền sửng sốt mấy giây, nhưng lập tức lấy lại được tinh thần bế Vương Lâm lên vào phòng ngủ của bọn họ, đặt nàng lên giường, sắc mặt tái nhợt ghé vào bên tai Vương Lâm : "Nàng dâu, nàng đừng sợ, ta lập tức tìm Từ Đại thẩm, lpaj tức về ngay với nàng", sau đó như làn gió chạy ra ngoài.

      Thấy Vương Lâm đau kêu thành tiếng, Vương Lưu thị nhanh chóng cầm lấy tay nàng : "Tiểu Lâm, con gắng chịu đựng lát, Từ bà đỡ lập tức đến ngay."

      Vương Lâm nhịn đau gật gật đầu. "Dạ."

      Vừa xong Lý Trương thị liền tới, "Thẩm, ngài ở trong này chăm sóc đệ muội, ta xuống bếp nấu nước." Nghĩ đến hẳn là Lý Đại Thạch với nàng.

      "Được, làm phiền Lý Hà nàng dâu."

      Chỉ chốc lát sau Từ Đại thẩm tới, vào phòng sinh nhìn nhìn tình huống của Vương Lâm, "Còn phải lát nữa, Đại Thạch nàng dâu ngươi nghỉ lấy sức , ăn chút thức ăn, đợi lát nữa sinh mới có sức."

      "Vậy làm phiền Từ đại tỷ chăm sóc Vương Lâm giùm ta lát, ta nhà bếp nấu cho nàng chút đồ ăn."

      "Có ta nhìn rồi ngươi cứ yên tâm ."

      Lúc này Lý Đại Thạch bị Lý Hà ngăn vào phòng sinh, chợt nghe Vương Lâm kêu đau, cực kỳ lo lắng, muốn vào xem nhưng nghe Lý Hà nam nhân vào phòng sinh tốt cho nữ nhân và đứa Lý Đại Thạch liền dám vào. Chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông, sao nàng dâu vẫn chưa sinh, sinh con sao lại đau vậy đây!

      Thấy Vương Lưu thị ra vội vàng nghênh đón hỏi: "Nương, nàng dâu ta sao rồi? Có cách nào giúp nàng đau ?"

      "Đại Thạch con đừng nên gấp, nữ nhân sinh con chính là như vậy, hơn nữa Tiểu Lâm lại là thai đầu, đương nhiên lâu hơn chút, đau hơn chút. Bây giờ ta muốn hâm nóng lại canh gà trong nồi cho Tiểu Lâm ăn, ăn xong mới có sức sinh con."

      "Nương ngài ở đây chờ, ta nấu."

      Vương Lưu thị bưng canh gà với Vương Lâm đầu đầy mồ hôi nằm giường nghỉ ngơi: "Tiểu Lâm, mau thừa dịp bụng đau uông bát canh gà này vào, chờ chút nữa bắt đầu sinh mới có sức sinh."

      Vương Lâm hư thoát tùy cho Vương Lưu thị đút canh gà cho nàng, vừa mới uống được hơn nửa bát cơn đau lại đánh úp lại, "A.... Nương, ... được, đau.... đau quá...."

      Từ Đại thẩm xem hạ thân Vương Lâm, với Vương Lưu thị: "Sinh được rồi, mau bê nước ấm vào."

      Ngoài phòng Lý Trương thị nghe tháy vội bê nước ấm vào.

      "Đại Thạch nàng dâu, đúng rồi, mau dùng sức, đúng chính là như vậy, theo ta nào dùng sức hít vào."

      "A.... Đại... Thạch.... Đại Thạch, đau quá.... A....."

      Lý Đại Thạch nghe thấy Vương Lâm gọi mình lập tức dán vào cửa sổ hô vào bên trong: "Nàng dâu, nàng dâu, ta ở ngay bên ngoài, nàng đừng sợ!"

      Có lẽ là nghe thấy lời của Lý Đại Thạch, Vương Lâm liền gọi "Đại Thạch, Đại Thạch..." để giảm bớt cơn đau.

      lúc lâu sau, trong phòng truyền đến thanh vui sướng của Từ bà đỡ: "Đại Thạch nàng dâu, mau, lại dùng sức, ta nhìn thấy đầu đứa rồi."

      Trải qua hồi ép buộc Vương Lâm còn sức, như là nghe thấy lời của Từ đại thẩm nàng nhắm mắt nằm giường hề động.

      Vương Lưu thị thấy Vương Lâm như vậy trong lòng thầm kêu tốt, vội ghé vào bên tai Vương Lâm : "Tiểu Lâm mau dùng sức, đứa của con và Đại Thạch sắp ra, nghe thấy Đại Thạch ở bên ngoài gọi con , còn chờ con và đứa đấy."

      Vương Lâm ý thức mơ hồ mơ mơ màng màng nghe thấy lời của Vương Lưu thị liền giật mình: đúng rồi, Đại Thạch còn chờ ta mà, đứa của ta và Đại Thạch bây giờ vẫn còn ở trong bụng ta, chờ ta đấy, ta thể cứ buông tha như vậy, nếu ta mất Đại Thạch và đứa phải làm sao?

      Nghĩ liền nỗ lực theo lời Từ Đại thẩm hít hơi sâu, dùng sức thở ra liền cảm giác được trong thân thể có cái gì đó trượt ra.

      "Sinh rồi, sinh rồi, là nam oa, ha ha." xong liền vỗ mông đứa , đứa bị đau 'oa' tiếng khóc lên.

      Vương Lâm nghe được con khóc, yên tâm ngất .

      Vương Lưu thị nghe thấy đứa khóc cuối cùng cũng yên tâm, vừa rồi bà rất sợ Vương Lâm và đứa cứ như vậy mà rời , bây giờ bà rốt cuộc cũng được yên tâm rồi. tốt, bây giờ bà cũng là người có cháu ngoại trai, nghĩ liền nhận lấy đứa được Từ đại thẩm tắm rửa sạch , với Lý Trương thị ở bên cạnh: "Xem đứa này này, tuấn." xong dè dặt cẩn trọng bọc chăn cho đứa , đặt bên người Vương Lâm.

      "Đúng vậy, đứa này bộ dáng rất giống đệ muội, đặc biệt ánh mắt. Vừa vừa bắt tay vào dọn phòng sinh.
      honglak, sanone2112, thuyt3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45. Bánh bao đáng .

      Editor: Linh

      Ngoài phòng Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm gọi mình hồi rồi sau đó có tiếng vang, trong lòng đột nhiên sợ hãi, nhưng dám vào phòng sinh quấy rầy bọn Từ đại thẩm, chỉ có thể bất lực tiếng tiếng gọi: "Nàng dâu, nàng dâu...."

      Lý Hà nghe giọng nghẹn ngào của Lý Đại Thạch liền tiến lên an ủi: "Thạch đầu, đệ đừng lo lắng, đệ muội sao đâu, chờ chút nữa đứa được sinh ra là đệ có thể vào trong nhìn nàng rồi."

      Lúc này Lý Đại Thạch căn bản nghe được Lý Hà gì, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình, trong lòng liên tục nghĩ: "Nàng dâu có chuyện gì, nàng từng nàng cùng ta cả đời. Cho đến bây giờ nàng dâu đều chưa từng lừa mình, cho nên nàng dâu có chuyện gì, nhất định có chuyện gì; ngoài miệng còn thào gọi: "Nàng dâu, nàng dâu...."

      Tuy rằng Lý Hà ngoài miệng an ủi Lý Đại Thạch như vậy, nhưng trong lòng cũng có nắm chắc, vừa rồi nghe Từ đại thẩm kêu đệ muội dùng sức đệ muội ngay cả thanh cũng có, có phải hay .... Phi phi, nghĩ cái gì đâu, đệ muội nhất định có chuyện gì, nàng bỏ lại Thạch đầu quan tâm.

      dám tưởng tượng có đệ muội Thạch đầu biến thành bộ dáng gì, bởi vì ràng địa vị đệ muội trong long Thạch đầu, đó chính là quan trọng hơn cả bản thân. Có đôi khi nghĩ nếu đệ muội muốn mạng của Thạch đầu, Thạch đầu khẳng định chút do dự cho nàng. Chẳng lẽ đây chính là ' hơn cả sinh mạng' mà Tú tài trong thôn sao?

      Chỉ chốc lát sau trong phòng truyền ra tiếng trẻ con khóc, Lý Hà rốt cuộc thở phào hơi. May mắn may mắn, đệ muội sao, quay đầu nhìn Lý Đại vẫn còn ngây ngốc nhìn cửa phòng gọi "nàng dâu".

      "Thạch đầu đệ nghe, đứa sinh ra rồi, đệ muội có chuyện gì."

      Lúc này Lý Đại Thạch mới nghe được lời Lý Hà , sắc mặt tái nhợt nhìn Lý Hà: " ? Nàng dâu có chuyện gì rồi?"

      " tin đệ hỏi Từ đại thẩm xem." Lý Hà chỉ vào Từ đại thẩm vừa từ phòng sinh ra.

      Lý Đại Thạch vội chạy tới kéo tay Từ đại thẩm hỏi: "Nàng dâu ta sao rồi?"

      " chút chút, xương cốt của bà già ta sắp bị ngươi bóp nát. Nàng dâu ngươi sao, chỉ mệt nên ngủ."

      Xem Lý Đại Thạch như gió chạy vào trong phòng, Từ đại thẩm xoa xoa cánh tay than thở: "Chưa thấy qua ai chỉ quan tâm nàng dâ mà quan tâm nhi tử, là quái nhân."

      Thấy Lý Đại Thạch như gió chạy vào phòng, lúc này Vương Lưu thị và Lý Trương thị mới nhớ tới các nàng quên chưa cho Lý Đại Thạch mẫu tử Vương Lâm bình an. Chắc là Lý Đại Thạch lo lắng lắm, nhìn sắc mặt trắng bệch của là biết, vì thế đều rời khỏi phòng ngủ để lại gian cho cả nhà bọn họ.

      .....

      Trong phòng, Lý Đại Thạch quỳ gối bên giường ngây ngốc nhìn Vương Lâm mê man hồi mới giơ tay sờ mặt Vương Lâm. Cảm giác được nhiệt độ trong tay Lý Đại Thạch mới dám tin tưởng Vương Lâm có chuyện gì, nước mặt tự giác được rơi xuống, hôn lên mặt Vương Lâm, khàn khàn bên tai nàng: "Nàng dâu, nàng có chuyện gì, tốt, tốt....."

      Qua hồi lâu Lý Đại Thạch mới chú ý tới đứa ngủ bên cạnh Vương Lâm, đây là đứa nàng dâu sinh cho ta, xinh, nghĩ rồi bắt đầu cười ngây ngô với đứa .

      Có lẽ là bị tiếng cười ngây ngô của Lý Đại Thạch đánh thức, đứa mở giọng 'oa oa' khóc rống lên.

      Lý Đại Thạch nghe tiếng con khóc tay chân biết để vào đâu, muốn ôm nhưng nhìn xíu lại sợ hãi mình cẩn thận làm đau, ôm lên nghe khóc mình lại đau lòng, còn lo lắng đánh thức Vương Lâm.

      do dự Vương Lưu thị tiến vào bế đứa lên, vẻ mặt từ ái dỗ, "Nào, khóc khóc nhé, có phải đói bụng rồi , chờ chút bà ngoại nấu đồ ngon cho con ăn nha, ngoan nào."

      Chờ đứa nín khóc rồi đặt nằm xuống bên cạnh Vương Lâm, với Lý Đại Thạch ngây ngốc bên giường: "Đại Thạch ngươi ở đây trông đứa , Tiểu Lâm vẫn chưa tỉnh ta nấu chút nước cơm cho nó đứa ăn tạm." Thấy Lý Đại Thạch bộ dáng muốn ôm đứa lại biết ôm thế nào, giống như cha Tiểu Lâm năm đó, ha ha.

      "A, được, ta trông đứa tốt."

      Chờ đứa ăn no nằm ngủ, Vương Lưu thị kéo Lý Đại Thạch đáng đứng ở bên giường ý bảo đến nhà chính.

      Từ đại thẩm được Vương Lưu thị đưa 200 văn tiền đỡ đẻ vô cùng cao hứng trở về, Lý Hà và Lý Trương thị xem còn việc gì nữa cũng trở về, cho nên lúc này ở nhà chính chỉ còn Lý Đại Thạch và Vương Lưu thị.

      "Đại Thạch, ngươi bắt con gà mái trong chuồng kia giết để hầm canh, chờ chút nữa Tiểu Lâm tỉnh uống."

      Nghe là hầm canh cho Vương Lâm uống Lý Đại Thạch vội trả lời: "Nương, ta ngay đây."

      ...

      Đến chạng vạng tối Vương Lâm cuối cùng cùng tỉnh, mở mắt ra liền nhìn thấy Lý Đại Thạch ngồi bên giường ngây ngô cười nhìn nàng.

      Thấy Vương Lâm mở mắt, Lý Đại Thạch vội đến gần hỏi: "Nàng dâu, nàng tỉnh rồi? Mau uống canh gà , nương nàng vừa sinh con xong vẫn còn yếu phải uống nhiều canh gà để bổ." Bưng bát, vừa vừa nâng Vương Lâm dậy tựa vào người mình muốn giúp nàng uống.

      Vương Lâm uống canh gà hỏi: "Đại Thạch, con chúng ta đâu? Sao ta thấy?"

      "Ha ha, nàng dâu, con ở bên trong nàng kìa, là tiểu tử béo ba cân tư."

      Nghe vậy Vương Lâm nghiêng đầu nhìn tiểu tử béo ngủ say trong chăn, đứa ngủ còn đặt ngón tay bên miệng mút, đáng nên lời. Lập tức tình thương của mẹ trong lòng Vương Lâm lập tức tràn ra, mặt đầy tươi cười vươn tay nhàng vỗ vỗ thân mình con.

      "Đại Thạch, con trai của chúng ta đáng , vừa nhìn liền biết là tiểu tử khỏe mạnh."

      "Đúng vậy nàng dâu, nàng biết tiếng khóc của tiểu tử này có bao lớn đâu, tai ta cũng đau, hắc hắc."

      xong nhìn thoáng qua đứa được Vương Lâm vỗ về ngủ càng thêm say, tiếp: "Nàng dâu, mau uống hết chỗ canh còn lại , cả ngày hôm nay nàng chưa ăn gì cả, bây giờ khẳng định đói bụng, chờ chút nữa còn phải cho con ăn sữa nữa."

      Vương Lưu thị tiến vào thấy Vương Lâm tỉnh vội vàng đến bên giường, cũng đến chuyện hôm nay Vương Lâm sinh con suýt gặp nguy hiểm, nữ nhân sinh con chính là như vậy, là cửu tử nhất sinh cũng quá, hơn nữa bây giờ Vương Lâm và đứa đều tốt, như vậy là tốt rồi.

      "Tiểu Lâm con tỉnh rồi, có cảm thấy có chỗ nào khỏe ?"

      "Nương, ta rất tốt, ngủ giấc dậy cảm thấy có tinh thần hơn nhiều."

      Vương Lưu thị nhận lấy bát trong tay Lý Đại Thạch đặt lên bàn rồi cũng ngồi xuống bên giường cao hứng nhìn tiểu tử béo cháu ngoại của mình, "Tiểu Lâm, đứa này giống con."

      "Vâng, bây giờ giống ta chừng lớn lên giống Đại Thạch, hi hi." Kiếp trước Vương Lâm có người bạn sinh con ra đứa đặc biệt giống mẹ, nhưng sau khi đứa được ba tuổi càng lớn càng giống cha.

      "Đúng đấy, ta thấy đứa này cái mũi giống Đại Thạch."

      Lúc này có lẽ là đứa đói bụng nên 'oa oa' khóc lên, "Tiểu Lâm con cho đứa ăn sữa , đứa này hôm nay mới chỉ ăn chút nước cơm, lúc này khẳng định là đói rồi."

      Vương Lâm bế con lên, đứa này có lẽ là ngửi được hương vị quen thuộc nên liên tục dụi dụi vào trong lòng Vương Lâm, hẳn là tìm ăn.

      Vương Lâm xốc vạt áo lên bỏ vú vào trong miệng , đứa ngụm ngậm chặt dùng sức hút khiến Vương Lâm đau. Trách được có câu tục ngữ là 'dùng hết toàn bộ sức lực', toàn bộ sức lực này hôm nay Vương Lâm được lĩnh hội, phải lớn bình thường, chiều : "Tiểu tử này sức gớm ."

      Chỉ chốc lát sau sữa ra đứa liền ngừng hút, xem ra là đói bụng lắm.

      Vương Lưu thị và Lý Đại Thạch ở bên cạnh say sưa xem Vương Lâm cho đứa ăn, "À đúng rồi Tiểu Lâm, hôm nay ta gửi tin cho cha con rồi, hẳn là ngày mai đến đây."

      "Dạ, Tiểu Sơn nhất định là vui hỏng rồi, vẫn luôn ngóng cháu ngoại trai ra ngoài chơi với mà!"

      "Ha ha, đứa Tiểu Sơn này chính là bướng bỉnh. Được rồi Tiểu Lâm, ta ngủ, ngươi và Đại Thạch hai đứa cũng ngủ sớm , thừa dịp bây giờ đứa ăn no rồi dưỡng tinh thần, nửa đêm nó dậy đòi ăn đấy!"

      Từ lần trước kêu Lý Đại Thạch và Vương Lâm tách phòng ngủ Lý Đại Thạch đồng ý sau Vương Lưu thị bao giờ dẫn việc này ra nữa. Chuyện của vợ chồng son người ta mình vẫn cần lo hơn, người.

      "Ta và Đại Thạch biết mà, nương hôm nay cũng mệt cả ngày rồi, nhanh ngủ ."

      .....

      Lý Đại Thạch đóng cửa phòng, lên giường ngồi bên cạnh Vương Lâm nhìn đứa ăn ngon, thỉnh thoảng vươn tay cầm bàn tay bé của .

      Tiểu tử uống sữa bị quấy rầy rút tay mình ra, lần nữa đặt lên 'lương thực' của mình, trong lỗ mũi còn phát ra tiếng ừ ừ, như là "Cha ngài cách xa chút, đừng quấy rầy ta uống sữa, bụng ta còn đói đây, có tâm trạng chơi với ngài."

      Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều vui vẻ cười ra tiếng, "Tiểu tử này có ăn liền quên cha, ha ha."

      "À Đại Thạch, chàng nghi được tên cho con chưa?"

      đến tên Lý Đại Thạch vẻ mặt buồn hiu, từ khi tiểu tử này được chín tháng mình bắt đàu suy nghĩ, nàng dâu cũng giúp mình, còn cái gì mà thể cướp đoạt quyền lợi làm cha của .

      ra sợ nàng dâu cướp đoạt quyền lợi đặt tên cho con, trong lòng còn rất vui nếu bị nàng dâu cướp đâu, bởi vì nghĩ ra được tên. Nhưng lại muốn giống người trong thôn đặt tên con là Cẩu Đản Thừa Đản.

      "Chưa đâu, nàng dâu hay là nàng cũng đặt tên cho con ."

      Thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt tha thiết chờ mong, trong lòng Vương Lâm cảm thấy buồn cười, ra tên của con nàng sớm nghĩ ra, sở dĩ để Lý Đại Thạch đặt tên cho con là muốn có chuyện để làm, cần cả ngày chỉ chuyển quanh mình.

      "Ừ, vậy gọi Lý Hiên , hi vọng con ta lớn lên là nam tử hán khí vũ hiên ngang đội trời đạp đất."

      "Nàng dâu, tên này hay."

      xong còn nghiêm túc với đứa ăn sữa: "Sau này con tên là Lý Hiên, bởi vì ta và nương con đều hi vọng con lớn lên là nam tử hán khí vũ hiên ngang đội trời đạp đất." Chỉ lo mình , cũng quản đứa như vậy có nghe hiểu hay .

      "Đại Thạch, ta còn đặt cho con nhũ danh, gọi Tiểu Thạch đầu, bởi vì chàng là Đại Thạch đầu, cho nên con ta chính là Tiểu Thạch đầu."

      "Nàng dâu, nhũ danh này được đấy, người khác vừa nghe liền biết là con ta, hắc hắc." Sau đó lại với Tiểu Lý Hiên ăn xong ngủ trong lòng Vương Lâm: "Tiểu Thạch đầu, Tiểu Thạch, ta là Đại Thạch đầu cha của con."

      Vương Lâm mỉm cười nhìn hai cha con bọn họ, đây cũng là cuộc sống bản thân trông mong hai đời, có trượng phu thương mình và có đứa đáng , bây giờ cuối cùng thực được, tốt!
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      honglak, sanone2112, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :