1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tận Thế Ca - Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt (63) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      TẬN THẾ CA
      Tác giả:Thích nhất người khác khen ta vẽ tranh đẹp mắt

      Nguồn: tangthuvien

      Edit: yuumeo

      Giới thiệu

      Kiếp trước , nàng chết bàn mổ khu căn cứ.

      Lại trọng sinh về ngày đầu tiên bắt đầu tận thế.

      Vận mệnh biến chuyển, nàng từ kẻ yếu nhược bị người kinh thường trưởng thành cường đại gian dị năng giả.

      Tại thế giới ngập tràn huyết lệ, nhân tính đánh mất, nàng...... thầm nghĩ sống sót.

      Mục Lục
      1->4 * 5 * 6+7 * 8 * 9->11 * 12->14 * 15+16 * 17 * 18 * 19 * 20+21 * 22 * 23+24 * 25+26 * 27+28 * 29+30 * 31+32 * 33 * 34 * 35 * 36 * 37 * 38 * 39 * 40 * 41 * 42 * 43 * 44 * 45 * 46 * 47
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      meolulu.ipu, Alice Huynh, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1

      "Tê... Rống..."

      "Tê... Rống..."

      Tiếng kêu khủng bố của tang thi tuần hoàn dứt ở bên tai, Tiêu Diệu thống khổ nắm chặt tay, ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở trước mặt nàng. Đó là nam nhân trung niên mặc quân phục, ở cách xa có ba tên bác sĩ mang khẩu trang dùng cụ cụ rút máu huyết của tang thi mắt tím bị khóa chặt trong lồng.

      Tiêu Diệu biết thứ máu màu đen ghê tởm kia lập tức truyền vào trong người mình, sau đó nàng biến thành tang thi, bị bọn họ nuôi dưỡng tiến hóa. Mỗi ngày ăn các loại thịt người, thẳng đến khi trong óc nàng hình thành tinh hạch…

      Đây là thành quả nghiên cứu suốt ba năm của căn cứ khi lần đầu tiên có người phát thông qua đưa vào máu của dị năng giả cao cấp có thể đề cao sức miễn dịch của dị năng giả cấp thấp, hơn nữa có cơ hội nhất định phát sinh tình huống chuyển dời dị năng, căn cứ liền thành lập tiểu tổ nghiên cứu, chuyên môn nghiên cứu tình trạng tiến hóa cùng chuyển dời dị năng.

      Trải qua ba năm nỗ lực, bọn họ rốt cục nghiên cứu thành công, bất quá loại phương pháp này phi thường tàn nhẫn, nó cần đem máu của dị năng giả cao cấp rút toàn bộ rút , lại trước khi nàng chết truyền vào máu của tang thi ngang cấp, khiến nàng cấp tốc biến bị, khi trong đầu nàng xuất tinh hạch, liền giết chết nàng đem tinh hạch lấy ra, đồng thời phối hợp với máu của nàng cùng nhau hấp thu, có 60% cơ hội đạt được kháng thể cùng dị năng của nàng.

      Tiêu Diệu là dị năng giả gian hệ, ở mạt thế là thập phần hi hữu, càng trọng yếu hơn là trong gian của nàng so với người khác có hơn vật phẩm sinh mệnh trọng yếu, chính là nước, gian của nàng chẳng những diện tích lớn, hơn nữa có thể vô hạn hấp thu cùng tuần hoàn sinh ra nguồn nước, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến tại nàng phải nằm bàn thí nghiệm.

      Dụng cụ rút máu thong thả cắm vào mạch máu của nàng, Tiêu Diệu cảm giác được sinh mệnh của bản thân chậm rãi trôi . Nàng hung tợn nhìn chằm chằm trung niên nhân trước mặt, kêu lên: "Ta thành quỷ cũng buông tha ngươi..."

      Tên trung niên nhân kia hờ hững nhìn nàng: "Đây là mạt thế, mỗi người đều nên vì bản thân tính toán, lực lượng của ngươi quá yếu, căn bản vô pháp phát huy tác dụng lớn nhất của gian, để nó chuyển đến người có lực lượng mạnh hơn, nó có thể trợ giúp càng nhiều người... Này phải là nguyện vọng của ngươi sao?"

      "Phi... Chỉ có 60% cơ hội dị năng có thể chuyển dời, ngươi sợ thất bại sao? Kháng thể của ta là màu đỏ cấp 5... Bằng kháng thể màu tím cấp 4 của ngươi nghĩ hấp thu tinh hạch của ta, ngươi sợ bị cảm nhiễm biến thành quái vật sao?"

      "Dị năng của ngươi phải là chuyển sang cho ta...". Trung niên nam nhân chỉ vào gian vòng thí nghiệm cách vách. "Là muốn chuyển cho nàng."

      Tiêu Diệu quay đầu, nhìn thấy phòng thí nghiệm cách vách cũng có người nằm, đó là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, hai mắt nhắm nghiền, màu da tái nhợt. Tiêu Diệu nhận thức nàng, nữ hài này cũng là trong số nhiều người mang kháng thể màu đỏ trong căn cứ, càng trọng yếu hơn, nàng là con của trung nhiên nhân trước mặt.

      "Nàng phải là 2 năm trước bị cảm nhiễm rồi sao? Thế nào lại còn sống?". Tiêu Diệu trừng lớn mắt.

      Trung niên nam nhân dùng ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn thiếu nữ kia."Sau khi nàng cảm nhiễm được 3 giờ, ta liền đem nàng đóng băng lại, 2 năm này nàng đều nằm ở kho đông lạnh... Vài năm nay ta dốc sức thí nghiệm, thời rốt cục tìm được loại phương pháp... Tin tưởng bao lâu nữa, nàng tỉnh lại, tất cả đều phải cảm tạ ngươi."

      Tiêu Diệu nghe như thế liền thống khổ nhìn nữ hài cách vách, đáy lòng hận ý so với vừa rồi càng mạnh, nữ hài này mặc dù có cao cấp kháng thể, nhưng chưa từng cống hiến cho căn cứ, bản thân mình vài năm vì căn cứ vào sinh ra tử, thời lại vì bệnh nhân cảm nhiễm hy sinh, hơn nữa là dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy mà hy sinh... Rất cam lòng ... Là vì bản thân mình yếu nhược, mà nàng kia lại là con của đầu mục căn cứ sao... đáng giận.

      Nàng giãy dụa, suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng toàn thân đều bị khóa chặt thể di động, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ vừa giãy dụa vừa mắng .

      Máu trong thân thể bị rút gần 3 thành, Tiêu Diệu cảm giác được ý thức của bản thân dần mơ hồ, trước mắt dâng lên tầng sương trắng, ta muốn chết... muốn chết... muốn biến thành thứ quái vật ghê tởm kia... muốn bị người đào ra đầu óc... Tiêu Diệu mang theo hận ý mãnh liệt ngừng nhắc nhở bản thân, muốn kiên trì, lại kiên trì, nàng ngừng ở trong đầu nhớ kỹ tên của những kẻ muốn giết nàng, chống đỡ bản thân cần nhanh như vậy mất ý thức.

      Nghe người ý niệm càng mạnh năng lượng não hạch cũng càng mạnh, tương ứng lượng bệnh độc mang theo cũng càng nhiều, nàng muốn bản thân trở nên cường đại, muốn não hạch tràn ngập bệnh độc... Nàng muốn cho bọn họ thỏa mãn tâm nguyện...

      Trong lúc nàng hoảng hốt, giọng ở bên tai vang lên: "Vương tướng quân, máu của An Nhiễm tiểu thư được rút ra, bất quá hàm lượng bệnh độc biến dị trong máu so với lần kiểm tra trước càng nhiều, ngài xác định muốn tại truyền vào người Tiêu Diệu?"

      "Truyền vào!"

      "Vâng!"

      Tiêu Diệu cảm giác được có thứ chất lỏng nóng rực tiến vào cơ thể mình, thân thể của nàng tựa hồ ấm áp hơn, nhưng lại lập tức biến thành lạnh lẽo thấu xương, đau đớn kịch liệt theo xương sống của nàng trực tiếp nhảy vào trong óc, trải rộng đến từng tế bào, nàng kiềm chế được hét ầm lên…

      "Vương tướng quân, máu của bệnh nhân phát sinh phản ứng biến dị, phản ứng trình độ rất mãnh liệt, tế bào kháng thể cấp tốc hoại tử, tốt! Nàng giống như sắp biến đổi!"

      "Làm sao có thể? Thời gian biến dị phải là 72 giờ sao? Làm sao có thể nhanh như vậy! Mau! Lại thêm hai tầng khóa! Khóa trụ nó!"

      Mấy tầng khóa hợp kim cường hóa vô tình cuốn lấy cổ tay, cổ chân cùng phần eo của Tiêu Diệu, nàng chịu đựng đau nhức trong từng tế bào, dùng điểm thần trí còn lại cầu nguyện bản thân kiên trì thêm lát, lại kiên trì thêm lát...

      Cũng biết qua bao lâu, giọng kia lại vang lên: "Tướng quân, kháng thể của Tiêu Diệu ổn định, vẫn tiếp tục tiến hành rút máu của nàng sao?"

      "Tiếp tục!"

      "Nhưng tế bào kháng thể của nàng tử vong hơn nửa, An Nhiễm tiểu thư chưa hẳn có thể thừa nhận lượng bệnh độc lớn như vậy... Tướng quân, nếu truyền kháng thể này sang An Nhiễm tiểu thư, có khả năng đẩy nhanh sức biến dị của các tế bào bệnh độc trong thân thể An Nhiễm tiểu thư!"

      "Trước lấy lượng rót vào linh hào huyết thanh!"

      "Vâng!"

      Tiêu Diệu mơ mơ màng màng tiếp tục thừa nhận tra tấn, thân thể lúc nóng lúc lạnh, qua biết bao lâu, nàng cảm giác được ý thức của bản thân dần trở ràng, bên tai vẫn như cũ có tiếng: "Tướng quân, trao đổi máu hoàn thành 80%... Số lượng kháng thể trong máu An Nhiễm tiểu thư đề cao... Bất quá số lượng bệnh độc trong máu Tiêu Diệu lại giảm bớt... Tướng quân, trong kháng thể của nàng dường như sinh ra tân vật chất, tựa hồ là bệnh độc lại biến dị... Nàng tạm thời thể biến thành tang thi!"

      "Là vì nguyên nhân gì tạo thành ?"

      "Có thể là bởi vì tiêm vào máu của tang thi cấp bậc đủ, hoặc là máu của An Nhiễm tiểu thư cùng máu của nàng sau khi dung hợp lại sinh ra kháng thể càng mạnh."

      "Ân... Đáng tiếc lấy lực lượng của căn cứ thể đối phó với tang thi màu đỏ, vì bắt con tang thi màu tím cấp 4 này, chúng ta hy sinh rất nhiều người... Bất quá kháng thể của Tiêu Diệu tuy rằng là màu đỏ cấp 5, nhưng dựa theo thể chất yếu nhược của nàng, hẳn là chịu được virus bệnh độc của tang thi màu tím quá lâu, cứ quan sát chút."

      "Tướng quân, nếu nàng thể hoàn toàn biến dị, vậy thể sinh ra tinh hạch, đến lúc đó xử lý nàng thế nào."

      "Cứ quan sát hai tuần, nếu vô pháp hoàn thành biến dị, liền bắt nàng đánh gục, tuyệt đối thể để nàng trở thành biến bị thể có được trí tuệ của nhân loại, nhớ kỹ tận lực giữ lại đầu óc, phương tiện về sau làm thí nghiệm."

      "Nhưng dị năng giả mang kháng thể màu đỏ gặp nhiều, cứ như vậy giết chết rất đáng tiếc, hơn nữa dị năng của nàng đối căn cứ cũng có tác dụng trọng yếu."

      "Thứ nguy hiểm như vậy nếu để lại có khả năng dẫn đến tai họa ngầm trong căn cứ, cứu được An Nhiễm, có dị năng của nàng cũng được! Tiếp tục quan sát! Chuẩn bị tùy thời đánh gục!"

      "Dạ! Tướng quân!"




      Chương 2

      Tiêu Diệu cảm giác được hai tay cùng thân thể chậm rãi khôi phục tri giác, nàng hơi hơi mở to mắt, phát trước mắt mảnh màu đỏ... Giống như mắt bị đắp lên tầng máu tươi.

      Ngón tay giật giật, liền tác động đến khóa cổ tay phát ra thanh, bên cạnh tựa hồ có người hô hấp, có người đến gần, sau đó vang lên tiếng súng lên đạn.

      "Nó giống như tỉnh... Mau thông báo tướng quân."

      Sau lúc lâu, thanh khác truyền đến: "Tướng quân chỉ thị, lập tức đánh gục."

      "Phanh! ! ! !" Tiếng nổ mãnh liệt quanh quẩn ở bên tai, Tiêu Diệu cảm giác được đầu óc trận đau nhức, nàng kinh hoàng muốn đứng lên, mờ mịt vươn tay như muốn bắt trụ cái gì.

      Ý thức chậm rãi tiêu tán... Bốn phía mảnh hắc ám, cái gì đều có, cái gì đều bắt được.

      Cứ như vậy mà chết sao? Cứ như vậy mà biến mất sao? cam lòng, ta cam lòng...

      Nghĩ đến hình ảnh cuối cùng trước khi chết, Tiêu Diệu trong lòng toát ra vô hạn oán khí cùng hối hận!

      vất vả vượt qua nhiều năm như vậy, vất vả còn sống, vất vả có điểm trụ cột, cho rằng có thể lập tức đến đón cha mẹ, nghĩ tới liền như vậy chết.

      Sớm biết rằng nên nghe lời bọn , nên ở lại căn cứ, nên như vậy dễ tin người khác, cứu nhiều người như vậy, cuối cùng bản thân lại lạc đến kết cục này! !

      Nàng rất hối hận... Rất hối hận! ! !

      Qua rất lâu sau đó, vào thời điểm Tiêu Diệu cho rằng bản thân tới địa ngục nàng phát nàng cư nhiên còn có ý thức, còn có thể suy xét...

      Chẳng lẽ người có linh hồn sao? Tiêu Diệu thong thả mở to mắt... Phát bản thân nằm tại địa phương vừa xa lạ vừa quen thuộc, cách đỉnh đầu 30 cm chính là trần nhà, bức tướng bên cạnh dán cái móc áo, phía treo cái áo bị tẩy đến trắng bệch.

      Bên trái là giường, dưới sàng là bàn học, bàn học còn bày cái máy tính xách tay cổ lổ sĩ.

      Tiêu Diệu quác mắt ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đầy kinh ngạc.

      Nơi này hình như là phòng ngủ của nàng tại đại học, nàng chết sao, làm sao có thể đến nơi này? Chẳng lẽ đây là ở trong mộng?

      Dùng sức tự nhéo chính mình, rất đau, phải là mộng.

      Nhưng lúc trước ràng là tận thế, nhiều tang thi như vậy, nhiều máu tươi như vậy... Chẳng lẽ đó mới là mộng?

      Tiêu Diệu lắc đầu, có chút bất khả tư nghị từ giường bước xuống, nàng cảm thấy cổ họng khát, muốn uống nước, nhưng mà tìm nửa ngày cũng thấy trong phòng có nước, nàng theo trí nhớ mở ra cái ngăn tủ, ở ngăn tủ góc tìm ra bình đồ uống liền mở nắp, dốc ngược lên uống.

      Đây là thói quen nhiều năm của nàng, thích để trong ngăn tủ mấy bình đồ uống, lúc đói có thể uống, nhưng mà... Đây đều là chuyện của nhiều năm trước, ít nhất là ba năm, vào năm 2012 bệnh độc bùng nổ, sau đó nàng cũng chưa từng trở lại căn phòng này.

      "A! !" Tiêu Diệu nghĩ đến đây liền ném mạnh bình đồ uống trong tay xuống đất, cúi đầu nhìn xuống tay mình, có gì cổ tay, nàng cấp tốc vọt tới trước bàn học mở ra máy tính xách tay, ngay tại giây vừa rồi đầu óc nàng rốt cuộc thanh tỉnh... Trong trí nhớ vô số hình ảnh giống như cuốn phim dài đánh sâu vào thần kinh của nàng, tang thi, cảm nhiễm, nhân loại điên cuồng, thế giới dơ bẩn, ghê tởm... Còn có máu tang thi màu đen.

      sai, đây cũng là mộng! ! Ngay tại vài phút trước nàng còn bị khóa trong phòng thí nghiệm, tiêm máu tang thi, nàng bị người bắn, cảm giác viên đạn đánh vỡ đầu là ràng như vậy, đó cũng phải mộng! ! !

      Laptop chậm chạp mở ra, Tiêu Diệu đánh xuống từ khóa tìm kiếm: "Tang thi! Phóng xạ! Giờ Bắc kinh!"

      Kết quả tìm kiếm chỉ xuất vài tin tức về tang thi tiểu thuyết cùng bái thiếp thảo luận, giờ Bắc kinh biểu tại là 9 giờ sáng thứ bảy, ngày 22 tháng 12 năm 2012.

      Tiêu Diệu nhìn đến đó xém chút nữa hét lên, lại quay lại tìm xem có thứ gì đó để xác minh thời gian, bàn có thư, là bạn học thời cấp 2 của nàng. Mặt đích xác viết ngày nhận là ngày 22 tháng 12 năm 2012. (khúc này hơi chế vì ta ko hiểu convert lắm)

      Sau đó nàng quay sang nhìn gương treo trước cửa phòng ngủ, người trong gương trẻ tuổi, non nớt, gương mặt có chút mập mạp, đúng là nàng ba năm trước ...

      phải là mộng, nếu những kí ức vừa rồi là mộng, như vậy nàng chính là thông qua loại kỳ ngộ đặc biệt quay về lại năm 2012, Tiêu Diệu mạnh mẽ cắn bản thân ngụm, lúc này đây nước mắt đau đớn của nàng đều chảy ra.

      Đau đớn chân và mãnh liệt lại khiến nàng vừa cao hứng vừa khổ sở, bởi vì nếu nàng nhớ lầm, chỉ còn có 3 giờ là phóng xạ đến ! !

      Tuy rằng về lại trước lúc bệnh độc bùng nổ, nhưng nàng lại chỉ có 3 giờ, 3 giờ có thể thay đổi cái gì sao? Có thể ngăn cản tình phát sinh sao?

      Tiêu Diệu hoảng loạn ở trong phòng xoay quanh, bỗng nhiên nàng trèo lên giường thò tay xuống dưới gối đầu lấy ra cái điện thoại, nhấn xuống dãy số quen thuộc.

      Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng kết nối, 3 giây sau, cuộc gọi được nhận, thanh thân thiết vang lên: "Alô? Tiểu Diệu? Con sao lại gọi về lúc này, ăn sáng chưa?"

      Tiêu Diệu nước mắt ngừng chảy xuống, hơn nửa ngày nên lời, bệnh độc bùng nổ hề báo trước, khi đó trường học mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là người bị biến thành tang thi... Nàng kịp liên hệ cha mẹ, càng có cách nào tìm bọn họ. Sau này nàng bị người trong quân khu thu lưu, trở thành thành viên trong căn cứ, nàng từng vô số lần muốn liên hệ cha mẹ, muốn phía nam đón bọn họ, nhưng mà nàng có năng lực đó, Vương tướng quân đáp ứng nàng chỉ cần căn cứ ổn định xuống liền phái người cùng nàng trở về, về sau nàng chính là dựa vào ý niệm này mà sống, mỗi ngày nỗ lực cùng tang thi chiến đấu, nỗ lực cứu người.

      Mỗi khi cứu người, nàng đều đem bọn họ tưởng tượng thành cha mẹ của chính mình, tưởng tượng ở phía nam xa xôi cũng có có người cứu trị, chiếu cố bọn họ, nhưng hết thảy đều sai lầm rồi...

      Nàng cứu nhiều người như vậy, vẫn là thể cùng người nhà đoàn tụ, thậm chí... đến phút cuối cùng nàng cũng thể nhìn thấy họ.

      Trong điện thoại truyền đến tiếng lo lắng: "Tiểu Diệu, con sao vậy, sao lại chuyện? Alô? Alô?"

      "Mẹ... Mẹ..."

      "Alô... Ờ, ờ, con làm sao vậy, vừa rồi sao lại chuyện?"

      "Con sao." Tiêu Diệu cầm chặt điện thoại, đốt ngón tay bởi vì dùng lực quá độ, nắm chặt đến trắng bệch ."Mẹ... Mẹ hãy nghe con ... Trường học vừa tuyên bố cảnh cáo, hôm nay buổi sáng 11 giờ đến buổi tối 7 giờ, bề mặt Mặt Trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo mãnh liệt, đến lúc đó ánh nắng có biến hóa đặc biệt, nếu bị mặt trời chiếu đến, rất dễ bị cháy da... Mẹ... Mẹ cùng cha đều ở nhà , mẹ cho cha biết, đừng ra ngoài, đem rèm cửa sổ đều kéo kĩ, các ngươi tránh ở trong phòng, nhớ phải đem cửa khóa chặt... Mẹ..."

      Tiêu Diệu tới đây liền được nữa, nàng rất muốn ra chân tướng, hoặc là lập tức ngồi máy bay về nhà, nhưng mà nàng biết là thể, trong nhà cách trường học quá xa , cho dù máy bay cũng hơn 2 giờ, hơn nữa xuống máy bay còn phải ngồi xe lửa... Lại bắt xe đò... Vô luận như thế nào đều còn kịp rồi.

      Chương 3

      Nếu tại đem chân tướng cho cha mẹ, bọn họ nhất định chê cười, căn bản tin tưởng, còn bằng dối, làm cho bọn họ tạm thời tránh thoát đợt phóng xạ đầu tiên.

      Nửa phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng của cha nàng - Tiêu Cảnh Dương:"Tiểu Diệu... Mẹ con vừa rồi với cha cái gì bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo, con nghe được ở đâu vậy, sao cha xem tin tức tivi thấy thông báo?"

      Tiêu Diệu ngừng tâm tình kích động, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Trường học vừa tuyên bố, có lẽ nhà chúng ta tương đối xa xôi, kịp thông báo tin tức, cha tin con , từ 11 giờ đến buổi tối 7 giờ đừng ra ngoài, đem cửa nhà khóa kĩ, có chuyện gì chờ con gọi điện thoại, cha... Cha nhất định phải tin tưởng con! ! Ngàn vạn lần được ra ngoài!"

      "Biết rồi, biết rồi, vậy còn con làm sao bây giờ, hôm nay phải học sao?"

      "Hôm nay học, trường học tổ chức chúng con đều ở lại phòng ngủ."

      "Vậy tốt! Vậy con cũng đừng ra ngoài, bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo cha cũng có nghe qua, quả rất độc hại... Con cũng đừng phơi nắng!" Tiêu Cảnh Dương lúc này trái lại dặn dò Tiêu Diệu, Tiêu Diệu nghe được lời của phụ thân trong lòng kiên định ít, phụ thân là người cần thận, chuyện tin tưởng nhất định nghiêm túc làm theo.

      Lại liên hệ được với cha mẹ lâu gặp, Tiêu Diệu kiên định hơn nhiều, còn hoảng loạn như vừa rồi, nàng biết thời gian cấp bách, lại dặn dò cha mẹ được tắt máy, tùy thời bảo trì liên hệ, liền cúp điện thoại, nàng bên mặc áo khoác bên lại cọi cho chị họ Tiêu Dương."Chị!Chị! Chị ở đâu vậy? làm sao, em có chuyện rất trọng yếu muốn với chị!"

      Đầu kia điện thoại Tiêu Dương nhàn nhã : "Chị ở nhà, em có chuyện gì vậy, có phải hay tìm được bạn trai muốn chị giúp em tư vấn?"

      Tiêu Diệu nghe được giọng điệu nhàng của tỷ tỷ tâm tình lại trận kích động.

      "Chị... Chị tin là có tận thế ? Tận thế ngày 22 tháng 12 năm 2012!"

      Tiêu Dương ở đầu kia điện thoại phá lên cười, Tiêu Diệu biết nàng tin, nàng giọng chút, : "Chị, tuy rằng em thích cùng chị đùa, nhưng lần này em nghiêm túc, sau 3 tiếng nữa hồi bề mặt Mặt Trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo buông xuống Trái Đất, khi đó bị người bị Mặt Trời chiếu đến bị nổi mẫn đỏ, còn có nguy cơ rất lớn dẫn đến cháy da, đây là em nhìn thấy trang web của nước ngoài, chị hãy tin lời em , hôm nay cứ ở trong nhà, đem rèm cửa sổ đều kéo lại, tận lực đừng để ánh nắng chiếu vào phòng, trước 3 giờ chiều ngàn vạn lần đừng ra ngoài, có chuyện gì đợi đến buổi tối lại ?" Thời điểm nàng những lời này tìm được túi du lịch ở trong góc phòng, lại mở ngăn kéo bàn học lục ra bóp tiền, pin dự phòng di động, chi phiếu, trong trí nhớ cha mẹ hàng tháng đều cho nàng 800 nguyên tiền sinh hoạt, bất quá nàng mỗi tháng đều dùng hết... Nghĩ đến đây nàng lại do dự kéo ra tủ quần áo, sờ soạn túi của bộ quần áo cũ, sau vài giây, quả nhiên lấy ra ba tờ tiền 100 nguyên.

      Tiêu Dương ở đầu kia điện thoại kích động hô: "Làm sao được, chị buổi chiều còn có cuộc hẹn, đều hẹn xong rồi sao có thể tùy tiện hủy bỏ?" Cách giây nàng lại lập tức : "Em bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo ta giống như cũng từng nghe qua, có thể làm cháy da nghiêm trọng vậy sao?"

      "Có, có! Dù cháy cũng bị nổi mẫn đỏ!" Tiêu Diệu tăng thêm giọng điệu , kỳ thực bề mặt mặt trời phóng ra dòng điện mang điện tử bạo chuyện là nàng thuận miệng bừa , nàng chỉ biết là hôm nay giữa trưa khoảng 12 giờ, bầu trời bỗng nhiên tối đen, sau đó có ánh sáng quỷ dị chiếu rọi thế giới, vài phút sau, khi trời sáng lại bình thường, những người bị cảm nhiễm cũng té xỉu. Nhóm người té xỉu đầu tiên rất nhanh biến thành tang thi, chút lưu tình cắn chết người bên cạnh, Tiêu Diệu nhớ được, thời điểm phóng xạ bệnh độc bùng nổ, nàng ngồi ăn cơm trong căn tin trường học, lúc đó căn tin có ít nhất hai người té xỉu bị biến dị, nàng ngồi ở góc, cách phòng bếp căn tin rất gần, sau khi nhóm tang thi đầu tiên xuất nàng chạy đến sau bếp trốn vào ngăn tủ mới có thể tránh thoát kiếp nạn, chờ nàng từ trong tủ bò ra, trong trường học có gần nửa người bị tang thi cắn.

      Tiêu Dương tại đầu kia điện thoại trầm mặc lát, : "Được rồi, thà tin là có còn hơn tin! Tiểu muội, em tại làm cái gì vậy?"

      "Em mua đồ dùng này nọ, tài khoản ngân hàng của chị còn tiền ? Chuyển cho em ba ngàn, em cần dùng gấp, tháng sau trả lại cho chị!". Tiêu Diệu bỗng nhiên nghĩ đến bản thân mua vật dụng này nọ tiền có thể đủ, liền lập tức mở miệng mượn Tiêu Dương, Tiêu Dương chút do dự đáp ứng.

      Tiêu Diệu cúp điện thoại, cấp tốc đến cửa phòng ngủ, thời gian là 9 giờ 22 phút.
      Còn lại 2 giờ 8 phút.

      Theo kiến trúc quen thuộc xuất trước mắt, trí nhớ cũng dần ràng, Tiêu Diệu nhớ được phía bên trái cửa nam của trường học có siêu thị lớn, nàng cấp tốc xoay người tiến về phía cửa nam.

      Tiêu Diệu vừa chạy vừa nghĩ đến những chuyện phải làm, trước mua đồ ăn cùng vũ khí, Sau đó tìm địa phương an toàn trốn , chờ thời điểm xảy raphóng xạ lúc 12 giờ, sau đó... sau đó...

      Tiêu Diệu nghĩ đến đây dùng sức lắc lắc đầu, thời gian cấp bách, nàng nghĩ được nhiều lắm, nàng tại chỉ biết là bản thân nhất định phải sống sót, chỉ có trước sống sót mới có thể nghĩ đến chuyện sau này.

      Bên trái là phòng học khoa Tiếng , bên phải là sân thể dục, về phía đông chính là cái căn tin mà kiếp trước nàng trốn vào...

      Nghĩ đến căn tin, Tiêu Diệu trong đầu lại nảy ra ý tưởng mới, nếu nàng tại tìm được địa phương khác trốn , có phải hay vì vậy làm thay đổi tình tiết, phát sinh những chuyện mà kiếp trước xảy ra, ví dụ như là…dị năng của nàng...

      Có lẽ dị năng sinh ra chính là bởi vì lần đầu tiên thân thể tiếp nhận phóng xạ... Nếu bởi vì chút khác biệt này mà làm vốn nên có gian dị năng lại biến mất hoặc là cấp bậc kháng thể bị tụt xuống... Vậy phải làm sao bây giờ?

      Tuy rằng tỉ lệ phát sinh loại tình này cực kỳ bé , nhưng Tiêu Diệu vẫn dám mạo hiểm như vậy!

      Nàng bởi vậy liền quyết định, sau khi mua đồ trở về căn tin, cùng kiếp trước giống nhau trốn tránh, kiếp trước làm cái gì kiếp này nàng làm cái đó, trước khi sinh ra dị năng cố gắng dựa theo trí nhớ kiếp trước mà làm, quyết thể bởi vì bản thân trọng sinh mà khiến dị năng kiếp trước nên có biến mất.

      Dồn dập lại cuống quít dốc sức chạy, tới khi Tiêu Diệu đến cửa nam mới phát lộ trình vốn dĩ tốn mất 20 phút, nàng cư nhiên chỉ dùng có 8 phút.

      để ý đến dòng xe đường, nàng cấp tốc chạy đến đẩy cửa vào siêu thị bên kia đường, chạy thằng lên lầu hai, nơi đó bán dụng cụ gia dụng cùng đồ dùng nhà bếp, nàng muốn mua gạo... Còn phải mua bả đao.

      Trong siêu thị có rất nhiều loại gạo, Tiêu Diệu chọn lấy bao gạo lớn loại tốt khoảng 10 cân (cỡ 5kg), sau đó liền đến khu vực đao cụ, đáng tiếc nàng chọn nửa ngày cũng tìm thấy vũ khí thuận tay, đao ở đây đều quá ngắn, hơn nữa quá mỏng, đối mặt với tang thi có khi đợi chém tới đầu tang thi liền bị cào cho mấy cái... Nàng vòng lớn quanh lầu hai vẫn chọn được món vũ khí có thể dùng được, thời gian cũng qua 20 phút, Tiêu Diệu càng khẩn trương, nàng mang theo túi gạo chạy xuống cầu thang, tại quầy ăn vặt tầng chọn lấy đống bánh quy, sữa bột, sôcôla các loại, cuối cùng lại tìm được quầy vật dụng hằng ngày, cầm ba túi băng vệ sinh ném vào xe đẩy, vật này chỉ cần là phụ nữ còn sống liền phải dùng đến.

      Chương 4

      Tính tiền xong 10 phút trôi qua, thời gian còn lại đến hai tiếng, Tiêu Diệu đeo balô lớn lưng đứng ngẩn ngơ trước cổng siêu thị biết tiếp theo nên làm thế nào, thời tiết tuy rằng rét lạnh, nhưng mồ hôi trán nàng lại ngày càng nhiều... Nàng cố gắng nhớ lại những khốn cảnh của bản thân ba năm trước khi sơ ngộ mạt thế, lúc đó cần nhất là cái gì?

      Đồ ăn... Quần áo... Nước... Vũ khí... Thuốc... Đúng rồi! Thuốc! Cần nhất chính là thuốc! Chất kháng sinh cùng các loại thuốc trị ngoại thương!

      Tiêu Diệu nghĩ đến đây liền chạy đến tiệm thuốc cách đó xa, chờ chạy đến cửa tiệm thuốc mới phát tiền người còn đủ để mua thuốc, nàng lại cuống quít chạy đến ngân hàng phố bên rút tiền, may mà Tiêu Dương kịp gửi tiền đến. Từng tờ tiền chạy ra từ trong máy ATM, ba ngàn nguyên thể rút ra ngay lập tức, nàng lại càng khẩn trương, mắt thấy thời gian cứ từng giây trôi qua, nàng thực hận bản thân sao có bốn chân, ba lô nặng trịch ép nàng có chút thở nổi, nàng bất chấp nghỉ ngơi lại cấp tốc quay trở về tiệm thuốc.

      Mua lượng lớn các loại thuốc cơ bản thường dùng, chất kháng sinh, thuốc trị ngoại thương cùng với các vật dụng khử trùng, băng bó tốn của nàng hơn phân nửa tài sản. ra khỏi tiệm thuốc, Tiêu Diệu đem mục tiêu cuối cùng đặt tại —— vũ khí! Vô luận như thế nào nàng nhất định phải tìm được kiện vũ khí, tốt nhất là những loại dễ cầm và có chiều dài như mã tấu hoặc là búa, kiếp trước các loại vũ khí nàng dùng đều do căn cứ cấp cho, trong trí nhớ của nàng cũng biết phải mua những thứ này ở đâu, trong lúc cuống quýt nàng bèn gọi điện thoại cho Tiêu Dương. "Chị, chị có biết mã tấu hay búa mua ở đâu ?"

      Tiêu Dương chế nhạo nàng: "Sao vậy, gần trường học của em có lưu manh à?"

      "Chị, mau trả lời em!" Tiêu Diệu chẳng còn tâm trí để giải thích, vội vã .

      "Hmm... cửa hàng bán đồ dùng quân đội thử xem, có lẽ có tiểu đao, búa thôi, hoặc là chợ kim khí!"

      "Cảm ơn chị!" Tiêu Diệu trực tiếp cúp điện thoại, nâng tay giữ chặt bác ngang bên cạnh, hỏi: "Bác ơi, gần trường học có cửa hàng kim khí hoặc là cửa hàng bán đồ dùng quân đội ạ?"

      Bác kia nghĩ nghĩ chút rồi : "Cháu sang đường Hoa Dương, ở đó hẳn là có!"

      Tiêu Diệu cũng kịp cám ơn, lập tức xoay người chạy, đường Hoa Dương cách trường học xa, ngồi xe 10 phút liền đến, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, chỉ còn lại 1 tiếng 25 phút nữa là đến 12 giờ ...

      Tiêu Diệu cắn chặt răng, chui vào chiếc taxi đỗ bên lề đường."Mau đến chợ kim khí lớn nhất đường Hoa Dương, nhanh lên!"

      "Được rồi!" Tài xế taxi đáp tiếng liền khởi động xe, Tiêu Diệu xanh mặt nhìn dòng xe ô tô chật ních đường cái, ban ngày ban mặt, hôm nay lại là cuối tuần, học sinh, giáo viên đều tập trung ở cổng trường đợi xe, chờ phóng xạ đến, ai có thể tránh khỏi... Hơn phân nửa số người đều biến thành tang thi, khó trách kiếp trước trốn trong trường học khó khăn đến vậy, mấy con phố này quả đúng là xưởng chế tạo tang thi...

      Có phải là nên đổi địa điểm trốn khác , hoặc là cứ như vậy trực tiếp tìm cái siêu thi, hay khách sạn nào đó trốn , , được, vạn nhất vì thay đổi này mà mất kháng thể cùng dị năng của kiếp trước mất còn nhiều hơn được, bất luận thế nào cũng thể mạo hiểm như vậy!

      "Em , em là người nơi khác đến sao? Đến học đại học H à?"

      Lời của lái xe kéo Tiêu Diệu ra khỏi suy nghĩ, nàng trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn đường sắc mặc liền tái nhợt, đây phải là hướng đến đường Hoa Dương!

      Lái xe tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Tiêu Diệu, giải thích : "Đường Cảnh Hưng bây giờ sửa, chỉ có thể bằng đường nhưng rất dễ kẹt xe, chúng ta đường khác rồi vòng về đường Hoa Dương nhanh hơn!" xong lại hỏi Tiêu Diệu câu: "Em chợ kim khí làm gì vậy, lúc ngươi vừa xong, ta liền cố ý hướng khác, bây giờ kẹt xe dữ lắm!"

      Tiêu Diệu nắm chặt nắm tay lớn tiếng . "Dừng xe!"

      "Hắc! Sao vậy, em nhìn xem mặt em đen hết cả rồi, có phải cho là ta cố ý đường vòng để tăng tiền xe , ngươi cũng đừng quá khinh thường người, ta là người thành phố H sao lại làm chuyện này chứ?"

      Tiêu Diệu lại hô câu dừng xe, lái xe liền hùng hùng hổ hổ thắng lại.

      Tiêu Diệu ném tiền rồi đẩy cửa xe bước ra, cấp tốc chạy sang bên kia đường, vừa rồi lúc nàng quay đầu lại nhìn thấy ven đường có xưởng sửa xe, Tiêu Diệu lấy lui làm tiến chạy đến xưởng sửa xe, muốn từ những công cụ sửa xe chọn lấy cái có thể sử dụng làm vũ khí, kết quả nàng coi trọng cái cờ-lê dài hơn 1 thước, xưởng sửa xe người ta gì cũng chịu bán cho nàng, cuối cùng nàng phải lấy tiền người đưa ra mới có thể mua được.

      Lại ngồi taxi trở về, lúc đến cổng trường học là 11 giờ 5 phút, thời gian gấp gáp cùng áp lực cực lớn khiến Tiêu Diệu thể suy nghĩ kỹ càng, nàng vội vàng chạy đến căn tin, cho đến khi nhìn thấy cửa căn tin từ đằng xa, mới có thể bình tĩnh lại chút.

      Đường đến căn tin người qua lại đông đúc, Tiêu Diệu vừa vào trong vừa cố gắng giữ vững hô hấp, đến cửa căn tin, nàng đem ba lô ôm chặt vào trong ngực chậm rãi đẩy ra cửa thủy tinh trước mặt.

      Căn tin giữa trưa đúng là thời khắc náo nhiệt nhất. Vô số người trẻ tuổi bưng đồ ăn tới lui hành lang chật hẹp, Tiêu Diệu cũng chen chúc vào trong đám người, quan sát xung quanh, nàng tìm lại ngăn tủ trong trí nhớ.

      "A! Cậu cũng ở đây hả, vừa vặn cùng nhau ăn cơm!" nữ sinh từ đăng sau vỗ vào vai Tiêu Diệu, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lâu gặp."Đàm Hiểu Quyên..."

      "Hì hì... Tớ vừa mua đồ ăn, lại mua hơi nhiều, cậu ăn cùng tớ luôn, cậu cầm cái gì đấy? Tớ cầm giúp cho, cậu mua cơm , tớ qua bên kia ngồi chờ!" Đàm Hiểu Quyên vừa vừa tiếp nhận đồ trong tay Tiêu Diệu rồi về phía cái bàn bên trái cửa phòng bếp.

      Tiêu Diệu nhìn bóng lưng nàng đến dại cả người ra, Đàm Hiểu Quyên bỗng nhiên quay đầu lại : "Cậu đừng mua thêm đồ ăn nha, bằng này đủ cho hai người ăn rồi."

      Giống y hệt như trong trí nhớ...

      Tiêu Diệu theo bản năng đến quầy tính tiền gọi hai phần cơm, đồng thời gọi thêm 1 dĩa thịt xào ớt xanh, đây là món Đàm Hiểu Quyên thích ăn nhất.

      Tiêu Diệu đặt đồ ăn lên bàn nhưng lại ăn nổi, nàng an vị xem Đàm Hiểu Quyên vừa ăn cơm vừa chuyện, Đàm Hiểu Quyên về thời tiết hôm nay, Lí Vũ Minh lại cãi nhau với nàng, nàng năm nay chỉ sợ phải thi lại...

      11 giờ 50 phút, Tiêu Diệu gọi điện cho cha mẹ, buộc bọn họ phải kéo rèm cửa sổ, cũng khóa cửa lại.

      Cha mẹ ở trong điện thoại nhắc nhắc lại nàng phải ăn nhiều cơm trưa...

      Thời gian trôi qua chậm nhưng cũng nhanh... Ngay lúc Tiêu Diệu cho rằng bản thân chờ đợi đến sắp phát điên... Bầu trời tối sầm lại!

      Tín hiệu điện thoại bị cắt đứt!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 5

      Hắc ám vô hạn vô biên hề dự liệu buông xuống, trong khoảnh khắc bóng tối bao phủ tầm mắt mọi người, bốn phía vang lên tiếng thét chói tai cùng thanh va chạm bàn ghế, Tiêu Diệu tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng ôm ba lô cùng cờ-lê ngồi thấp xuống, tận lực tránh né, rời xa đám người...

      Khi mọi thanh dần lắng xuống, trong đám người lại vang lên những tiếng thét chói tai, có người hô to: "Mau nhìn! Ánh sáng đó là gì vậy!"

      đạo tia chớp mang theo loại ánh sáng kỳ lạ từ phía chân trời truyền đến, ngay sau đó lại là đạo... Chúng nó tựa như lợi kiếm (thanh kiếm sắc bén) thi nhau xé rách bầu trời... Càng ngày càng nhiều ánh sáng truyền đến trong mắt Tiêu Diệu, khoảng cách nơi này là gần nhất với đạo ánh sáng kia thậm chí nó còn chiếu rọi cả căn tin hắc ám trong phút chốc, Tiêu Diệu nhân lúc đó thấy được đám người hoảng loạn trong căn tin... Bọn họ còn kinh hãi, còn nghị luận... Giây tiếp theo ngã rạp xuống mặt đất, khi tia chớp và ánh mặt trời cùng nhau chiếu sáng trở lại, trong phòng ăn có mấy chục người nằm mặt đất.

      Di động vẫn như cũ có tín hiệu, Tiêu Diệu lẳng lặng ngồi xổm mặt đất xem vài học sinh có té xỉu hô to gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người chạy trốn, có người dựa vào bả vai bạn học.

      nữ sinh tóc dài vừa khóc vừa ôm lấy bạn trai, đem đầu của đặt đùi mình, tiếng lại tiếng kêu gọi , nàng lấy tay chạm mặt , lại sờ qua trán... Tiêu Diệu nhìn thấy khi bàn tay kia sờ đến bên miệng nam sinh, miệng của bỗng nhiên mở ra, loạt răng nanh nhanh chóng từ miệng mọc ra trong nháy mắt cắn vào tay nữ sinh!

      "A! ! ! !" Nữ sinh lập tức hét ầm lên, nàng đẩy mạnh mặt bạn trai, bạn trai lúc này lại giống như lệ quỷ đòi mạng cắn chặt tay nàng buông, trong lúc vừa khóc vừa dãy dụa, khối thịt đỏ tươi đầy máu bị cắn đứt, nữ sinh trơ mắt nhìn huyết nhục của chính mình bị bạn trai "Gầm gừ" cắn nuốt...

      "A! ! ! ! ! A! ! ! !" Vô số tiếng thét chói tai cao thấp nối tiếp vang lên... Căn tin vừa rồi còn tràn ngập tiếng tiếng cười biến thành tu la địa ngục...

      Tiêu Diệu nhìn thoáng qua đồng dạng Đàm Hiểu Quyên nằm mặt đất hơn nữa lập tức có dấu hiệu trợn mắt, mặt nàng biến xanh, răng nanh cũng mau chóng mọc ra.

      "Vĩnh biệt, bằng hữu...". Tiêu Diệu dưới đáy lòng yên lặng mặc niệm câu, cầm lấy chiếc đũa bàn hung hăng đâm vào mắt Đàm Hiểu Quyên, sau đó nàng ôm chặt ba lô đến phía sau cửa phòng bếp, khoảng cách hai thước rất nhanh liền đến nơi, Tiêu Diệu đến bên chiếc bàn để khoai tây, củ cải trắng, cấp tốc kéo ra ngăn tủ chui vào.

      Bên ngoài tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương, Tiêu Diệu ôm chặt bả vai, sắc mặt lại càng bình tĩnh, so với vừa rồi thái bình ca múa nàng càng thấy quen thuộc hơn với thế giới tại.

      Ở trong ngăn tủ ngồi nửa phút, nàng lại lấy ra điện thoại, vạch sóng có tín hiệu mỏng manh, nàng vừa định gọi cho cha mẹ, tiếng chuông tin nhắn liền vang lên, mở ra thấy là Tiêu Dương nhắn đến, chỉ có vỏn vẹn tám chữ."Bên ngoài nguy hiểm! Mau tìm chỗ trốn!"

      Tiêu Diệu đáy lòng trận cảm động, nàng nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Em rất an toàn, Chị đừng ra ngoài! Chờ em gọi điện!". Sau đó nàng liền gọi đến di động của mẹ.

      Kiếp trước di động của nàng sạc pin ở trong phòng ngủ, sau khi phóng xạ bệnh độc bùng nổ nàng bị dọa chỉ lo ở trong ngăn tủ run rẩy, căn bản dám ra ngoài tìm điện thoại liên hệ với người nhà, chờ nàng tìm được cái điện thoại có thể sử dụng là ba ngày sau, khi đó điện thoại của cha mẹ đều mất tín hiệu.

      Tuy rằng trong lòng nàng biết cha mẹ có khả năng biến thành tang thi, nhưng nàng vẫn bắt buộc bản thân tin tưởng rằng cha mẹ đều còn sống tốt chờ nàng nghĩ cách cứu viện, bởi vì phóng xạ lần đầu tiên tỉ lệ cảm nhiễm cũng chỉ có 20%, hơn nữa trong căn cứ cũng có nghiên cứu về kháng thể di truyền, nghiên cứu chứng minh trong gia đình nếu có người mang kháng thể cao cấp, như vậy người nhà của nàng cũng rất có khả năng đều có kháng thể cao cấp, cho nên Tiêu Diệu có rất nhiều lý do để tin tưởng phụ mẫu nàng tránh thoát trận kiếp nạn này, sau đó nàng vẫn luôn luôn dựa vào tín niệm này mà sống sót.

      thời chuyện xưa tái diễn, nàng so với kiếp trước còn vững tin hơn. Điện thoại chỉ vang lên ba tiếng mẹ liền tiếp được. "Alô... Vừa rồi điện thoại sao tự nhiên lại bị ngắt, Tiểu Diệu... Mẹ con nghe, vừa rồi bầu trời thành phố L bỗng dưng tối om, tại bên ngoài có nhiều tiếng la hét... Cũng biết xảy ra chuyện gì... là làm mẹ sợ muốn chết... Con có sao chứ?"

      "Con sao." Tiêu Diệu trấn an chút, giọng : "Mẹ, mẹ chuyển điện thoại cho cha !"

      "Ờ... Được rồi... Cha con ở phòng khách, con đợi chút..."

      Cách lúc lâu, thanh của Tiêu Cảnh Dương mới truyền tới. "Tiểu Diệu, con sao chứ?". Ngữ khí của trầm trọng, hơn nữa tràn ngập lo lắng.

      Tiêu Diệu lập tức đáp lời : "Cha, con vừa rồi nhìn thấy nhiều tang thi... Cha ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cửa chính phải khóa chặt, vừa rồi con nhìn thấy bên ngoài những người bị tang thi cắn trúng đều bị truyền nhiễm, cha nhất định đừng chạm vào chúng nó, chút cũng được chạm vào!"

      Trong điện thoại trầm mặc lát, Tiêu Cảnh Dương mới trầm trọng : "Có thể là có loại bệnh truyền nhiễm nào đó bạo phát, con trước tiên ở trong phòng ngủ đừng ra, chờ tin tức của chính phủ... Ngày mai hoặc ngày kia cha đến thành phố H đón con, mấy ngày nay con phải bảo hộ bản thân cho tốt... cần sợ hãi!"

      Tiêu Diệu nghe được lời của Tiêu Cảnh Dương liền giật nảy mình, vội vàng kêu: "Cha đừng đến đón con, bên ngoài tất cả đều là tang thi, con tốt lắm, con có thể bảo hộ bản thân, cha đừng ra ngoài đón con!"

      Tiêu Cảnh Dương chuyện, Tiêu Diệu vội vàng hô: "Cha à! Cha!"

      "Cha đây, Tiểu Diệu, bây giờ con ở đâu?"

      "Con trốn trong ngăn tủ ở phòng ngủ, trong phòng ngủ có người, chỉ có mình con, cửa phòng rất chắc chắn, trong phòng còn có rất nhiều đồ ăn, cha cần phải lo lắng."

      Tiêu Cảnh Dương nghe được Tiêu Diệu vậy liền thở phào nhõm: "Vậy được rồi... Con mấy ngày nay đừng tắt máy, để cha còn có thể tùy thời biết được tình huống của con."

      "Dạ!Con biết rồi!" Tiêu Diệu đáp ứng, lại dùng giọng điệu sốt ruột dặn dò phụ thân nhất định được tới thành phố H tìm nàng.

      Tiêu Cảnh Dương đáp ứng tiếng rồi buông điện thoại, sau đó lập tức đến bên cửa sổ xốc lên góc rèm cửa, tuy rằng nữ nhi luôn luôn dặn dò đừng kéo rèm cửa sổ, nhưng vừa rồi nghe được dưới lầu phát ra tiếng kêu thảm thiết vẫn là nhịn được đến nhìn thoáng qua bên ngoài, là quân nhân xuất ngũ, trải qua tình huống huyết tinh, đầu óc cũng xơ cứng, vừa rồi lúc xốc rèm cửa sổ lên nhìn thấy dưới lầu có người cắn người khác, định lao xuống cứu người, lại bị cuộc gọi của Tiêu Diệu ngăn lại.

      Lời con có lẽ là ... sai lầm, Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây bèn gọi điện cho lão chiến hữu, người này nhậm chức ở chính phủ, có lẽ biết được tin tức gì đó, đáng tiếc gọi bao nhiêu lần cũng đều thể chuyển được.

      "Lão Tiêu! Đem rèm cửa sổ kéo lại!" Dương Vân ở phía sau Tiêu Cảnh Dương kêu lên.

      Tiêu Cảnh Dương kéo lại rèm cửa sổ tới cửa chính kiểm tra chút, lại hướng phòng bếp, hỏi: "Trong nhà còn có bao nhiêu gạo?"

      Trong phòng bếp Dương Vân ràng biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, thuận miệng : "Lần trước siêu thị giảm giá đặc biệt, vừa mua hai túi, hơn nữa lúc trước cũng còn khoảng hơn ba túi... Bên ngoài như thế nào? Xảy ra chuyện gì?"

      "Bên ngoài có chuyện gì!" Tiêu Cảnh Dương đáp câu liền nữa, trở lại phòng khách nắm chặt nắm tay lâm vào suy nghĩ.

      tin tang thi gì đó mà Tiêu Diệu đến, nhưng dám khẳng định những tên cắn người bên ngoài bình thường, có lẽ là bệnh chó dại, cũng có thể là dịch bệnh lợi hại hơn phát tác, tóm lại bên ngoài rất rối loạn, có lẽ lâu cũng chưa thể khôi phục lại bình thường.

      Tiêu Diệu lá gan như vậy, thân thể lại tốt, nếu nàng gặp phải mấy cái tên cắn người ngoài kia... Tiêu Cảnh Dương nghĩ đến đây dám tưởng tượng nữa, hạ quyết tâm nội trong ba ngày phải mua bằng được vé máy bay đến thành phố H.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 6

      Tiêu Diệu cúp điện thoại, lại cấp tốc nhắn tin cho Tiêu Dương. 【Nhà chị có an toàn ?】

      Mười phút sau, Tiêu Dương hồi đáp: 【Trong nhà coi như an toàn, bên ngoài loạn, người trong khu nhà chị đều lái xe chạy ra ngoài, chị cũng chuẩn bị , em thế nào rồi?】

      Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Chị đừng ra ngoài, trừ khi có quân đội đến đón, em trong vòng tháng đến thành phố S đón chị cùng về nhà!】. Cách lát, nàng lại nhắn: 【Nhà chị có đủ lương thực để ăn trong tháng ?】

      Tiêu Dương đáp: 【Có mì ăn liền, sủi cảo đông lạnh, hạt bo bo, yến mạch, đủ ăn hai mươi ngày.】

      Di động sắp hết pin, Tiêu Diệu vội vàng nhắn: 【Tiết kiệm chút, nhớ kỹ được ra ngoài, mười ngày sau còn có lần phóng xạ, nhớ ngăn trở cửa sổ, chờ tin tức của em.】

      Tiêu Dương rất nhanh nhắn lại: 【Em có phải biết cái gì rồi hay ?】

      Di động đúng lúc này hết pin liền tự động tắt máy, Tiêu Diệu vội vàng lấy ra pin dự phòng trong túi thay vào, sau khi khởi động máy nàng cũng có trả lời vấn đề của Tiêu Dương, chỉ nhắn: 【Tạm thời nghe theo lời em, hết thảy chờ gặp mặt lại .】

      Tiêu Dương hồi đồng ý, Tiêu Diệu lại đem vài cách đối phó tang thi nhắn sang cho Tiêu Dương, điện thoại còn hơn 100 nguyên tiền phí, tin tưởng cũng đủ để sử dụng hai mươi ngày trước khi đường dây mạng tê liệt, nàng nghĩ vậy, cũng gửi tin nhắn đồng dạng cho cha mẹ.

      Mười ngày sau có lần phóng xạ thứ hai, đến lúc đó có càng nhiều người cùng động vật biến thành tang thi. Hai mươi ngày sau phóng xạ lần thứ ba, mạng lưới thông tin toàn thế giới đồng loạt tê liệt, sau đó điện thoại di động hoàn toàn thể sử dụng được nữa. Trước đó nàng muốn đem những chuyện mình biết dặn dò người nhà cho ổn thỏa.

      Tang thi trong căn tin đều tụ tập ở phòng ăn, tiếng giãy dụa cùng tiếng thét chói tai vẫn bất chợt truyền đến, Tiêu Diệu căng thẳng thần kinh đem tủ quầy đẩy ra khe , nhìn thấy bên ngoài có gì, đập vào mắt chỉ có sàn nhà lạnh lẽo cùng rau dưa bị cắt nát, đại đa số những người bị cảm nhiễm đều sớm chạy ra khỏi nhà ăn, phục vụ cùng đầu bếp cũng theo cùng nhau chạy, Tiêu Diệu hít sâu mấy hơi, lại đem tủ quầy đóng lại.

      Theo thời gian trôi qua, động tĩnh bên ngoài dần dần yếu , thanh của người càng ngày càng ít, tiếng gầm rú của quái vật lại càng ngày càng nhiều, Tiêu Diệu tính toán sơ qua chút, vừa rồi trong phòng ăn có ít nhất trăm năm mươi đến trăm tám mươi người, dựa theo tỉ lệ cảm nhiễm 20%, hẳn là phải có đến ba mươi người trực tiếp bị biến thành tang thi, giả dụ ba mươi người này mỗi người cắn bị thương bạn học, vậy bên ngoài có khoảng sáu mươi con tang thi, bất quá người bị tang thi cắn phải chờ tới 72 giờ sau mới có thể biến dị... Hơn nữa vừa rồi người sống sót lúc hướng ra phía ngoài chạy hẳn là cũng dẫn phần rồi.

      Tính theo như vậy, tại bên ngoài trong phòng ăn hẳn là chỉ có hai mươi mấy con tang thi, Tiêu Diệu nghĩ đến đây thực cỗ xúc động muốn lao ra ngoài đem hai mươi mấy con tang thi kia toàn bộ giết chết.

      Nhưng nàng lại có chút khiếp đảm, nàng nhắm mắt lại tự với bản thân, vẫn là dựa theo quy luật kiếp trước lẳng lặng mà chờ ...

      Kiếp trước, nàng trong tủ trốn bốn năm giờ, cho đến khi bên ngoài tiếng kêu của tang thi càng ngày càng xa, nàng mới có gan ra.

      Sau này nàng đụng phải người sống sót khác trốn trong ngăn tủ... Các nàng cùng nhau dọc theo cầu thang phía sau phòng bếp chạy đến nhà ăn lầu 2, nơi đó là căn tin cao cấp, dành cho các giáo sư và học sinh giàu có, bởi vì đồ ăn tương đối đắt, cho nên cũng có nhiều khách, đến lầu hai các nàng lại gặp được vài người sống sót, bọn họ cùng nhau tốn rất nhiều công sức mới có thể đem mấy con tang thi lầu hai toàn bộ giết chết.

      Sau đó, nàng cùng bốn người sống sót liền núp ở phía sau quầy bếp chờ đợi bên ngoài cứu viện, đáng tiếc thời gian cứ dần trôi, bên ngoài có người tới cứu bọn họ, trong vườn trường tang thi ngược lại càng ngày càng nhiều.

      Ngày 25 tháng 12, vài người tìm kiếm đồ ăn ở bên ngoài căn tin cầu cứu, đám người Tiêu Diệu dùng dây thừng kéo bọn họ lên, nghĩ tới mấy người này sau khi vào được căn tin liền biến thành súc sinh có nhân tính.

      Đời này Tiêu Diệu muốn để những chuyện như vậy tiếp tục tái diễn, nàng cũng định cùng kiếp trước giống nhau ở trong căn tin bé trốn suốt hai tháng.

      Nàng chỉ cần trốn trong phòng ăn chín ngày, chín ngày sau kháng thể cùng gian dị năng có thể toàn bộ ra.

      Chỉ cần kháng thể cùng dị năng xuất nàng là có thể an tâm xung phong liều chết ra ngoài, bởi vì nàng có kháng thể màu đỏ cấp 5, cho dù có bị tang thi cắn phải cũng biến dị, đến lúc đó nàng tìm chiếc xe thành phố S đón Tiêu Dương, rồi lại cùng nàng về Tây Nam tìm cha mẹ.

      Tiêu Diệu nghĩ đến đây, lấy ra di động đem ít thời gian mấu chốt, kiện trọng yếu cùng với các hạng mục công việc cần chú ý ghi lại, để phòng ngừa về sau thời điểm cần dùng đến lại quên mất.

      Bên ngoài tiếng thét chói tai rốt cục đình chỉ, trong yên tĩnh ngẫu nhiên truyền đến thanh tang thi khàn khàn gầm cùng tiếng cắn nuốt huyết nhục của nhân loại.

      Tiêu Diệu cúi đầu nhìn di động, buổi chiều 4 giờ 15 phút, thời gian sai biệt lắm, nàng ở trong ngăn tủ đơn giản bóp chút tay chân có phần tê cứng, tay phải gắt gao nắm giữ cờ-lê, nhàng đẩy cửa tủ ra.

      Bên ngoài vẫn như cũ yên tĩnh, cửa tủ quầy bị đẩy phát ra tiếng két, Tiêu Diệu bị dọa vội vàng ngừng tay, lát sau thấy có động tĩnh gì, nàng liền đem tủ quầy hoàn toàn đẩy ra, nhàng cẩn thận bước ra ngoài.

      về phía trước vài bước, bên tai mơ hồ truyền đến trận thanh "Khách khách khách", Tiêu Diệu lập tức đem thân thể lui về đằng sau cái bàn, cẩn thận nhìn sang hướng thanh truyền đến, cách cửa phòng bếp khoảng ba thước có nam sinh bị cắn chết nằm dưới đất, con nữ tang thi tóc dài đè trước ngực , hai tay dính đầy máu tươi hung hăng xé rách xương sườn nam sinh, thanh chính là theo nơi đó vọng lại. Tiêu Diệu trơ mắt nhìn xương sườn của nam sinh kia bị bứt ra, nữ tang thi cúi đầu điên cuồng cắn nuốt những bộ phận bên dưới xương sườn cùng trái tim... Mái tóc dài của nó bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sẫm, phối hợp với ánh nắng chiều cùng vết máu loang lổ mặt đất, là so với phim kinh dị bom tấn của Mỹ còn ghê tởm hơn.

      Tiêu Diệu đem thân thể lui về phía sau, con tang thi kia ăn hết sức vui vẻ, hoàn toàn có chú ý tới nàng, nàng men theo cái bàn đến mặt sau của quầy hàng bằng inox, nhàng hít thở chút liền về phía cầu thang cuối hành lang...

      Thời điểm qua được nửa đoạn hành lang, Tiêu Diệu nhìn thấy dưới quầy bày biện đồ ăn, giữa hai cửa tủ bằng gỗ màu vàng có mở ra khe hở, đằng sau khe hở, đôi mắt hoảng sợ gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, nàng vội vã làm động tác im lặng, rồi vẫy tay với người đằng sau khe hở.

      Nữ sinh trong ngăn tủ chậm rãi mở cửa ra, cả người run run bò đến, động tác của nàng phi thường cẩn thận, thanh phát ra khi di động so với Tiêu Diệu còn hơn.

      Hai người run như cầy sấy đến cửa cầu thang, cái cửa này mang hình chữ L, mặt thông với lầu hai, bên cạnh là hành lang dài.

      Thấy chung quanh đều có nguy hiểm, Tiêu Diệu lôi kéo nữ sinh nữ sinh chạy đến lầu , khóa lại cửa sắt phía sau.
      Chương 7

      Lên hết cầu thang trước mắt vẫn là hành lang dài, trong hành lang có tang thi, chỉ có dãy dài quầy thức ăn.

      Tiêu Diệu theo cửa bên hông hành lang vọt vào phòng bếp, nhìn thấy trong phòng bếp rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông có bảy tám người, ba nam sinh đẩy cái kệ bếp đến chặn lại cửa thông ra phòng ăn, người nằm nghiêng dựa vào bức tường bên trái, nữ sinh ngồi xổm đất mà khóc, bác hơn bốn mươi tuổi cầm dao bếp chặt con tang thi với vào cửa sổ, phía sau bác còn có nữ sinh đứng run rẩy.

      Tiêu Diệu liền thả lỏng, ho khan tiếng hấp dẫn chú ý của vài người trong phòng bếp, bác cầm dao kia nghe được thanh lập tức quay đầu lại thập phần hung dữ, ánh mắt nàng đỏ bừng, thịt mặt co lại, xem ra phi thường điên cuồng.

      "A! Ngươi từ đâu tới đây? Có bị thương ?". Nam sinh chuyển kệ bếp hỏi Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu lắc đầu, tiến lên hỗ trợ cùng nhau chuyển kệ bếp, chờ bọn đem kệ bếp đẩy đến trước cửa, Tiêu Diệu lại giơ cờ-lê lên hung hăng đập xuống con tang thi ngừng la hét ở cửa sổ, cánh tay quơ quào của con tang thi kia ngay lập tức bị đánh đến biến dạng, tay của Tiêu Diệu cũng bởi vì lực phản chấn mà phi thường đau đớn, tê mỏi, nàng vội vã buông cờ-lê, xoa bóp cánh tay.

      Thân thể nhu nhược tại còn còn chưa thể thích ứng với những động tác sử dụng đại lực, Tiêu Diệu bên xoa tay bên hối hận vừa rồi quá mức lỗ mãng, tư duy của nàng vẫn còn giữ lại thói quen trước khi trọng sinh, lần đầu tiên đối mặt tang thi, nàng có chút quá kích động.

      Tiêu Diệu mát xa cánh tay vài cái lại giơ cờ-lê lên, nàng ý bảo bác cầm dao lui về phía sau, sau đó nàng liền xoay người, hai tay dùng sức quét ngang cái, đầu cờ-lê hung hăng đập vào mặt con tang thi ngoài cửa sổ, đáng tiếc lực lượng vẫn là đủ.

      Tang thi bị đánh khàn giọng gào thét ngã về phía sau, thế nhưng đầu vẫn bị đập nát. Rất nhanh nó lại vặn vẹo thân thể tiến lên, may mà cửa sổ phòng bếp rất cao, tang thi đứng dậy cũng chỉ lộ ra phần thân từ cánh tay trở lên, Tiêu Diệu vừa muốn lại huy động cờ-lê, bác phía sau bỗng nhiên hô to câu: "Đưa ta, ta đến! !". xong nàng đoạt lấy cờ-lê trong tay Tiêu Diệu qua, thét lớn tiếng hung hăng đập xuống đầu tang thi, oành tiếng vang lên, dòng chất lỏng ấm nóng phun tung tóe lên cửa sổ thủy tinh trước mặt, con tang thi kia bùm tiếng ngã xuống.

      Trong phòng bếp vài học sinh lập tức xôn xao đến nhìn, trong đó người trẻ tuổi, thân hình cao lớn, ánh mắt có chút hưng phấn nhìn về phía bên ngoài, xem chút lại nhịn được che miệng ói.

      Tiêu Diệu vội vàng trốn sang bên.

      Bởi vì lầu bị tang thi ngăn cản, người sống sót ở lầu hai so với lầu cũng nhiều hơn, Tiêu Diệu nhìn vài người trước mắt, trong lòng tổng cảm thấy cùng trí nhớ của bản thân kiếp trước có chút khác biệt.

      Đáng tiếc khi đó chuyện đối nàng mà là quá kinh khủng, hơn nữa nàng lúc đó chỉ lo sợ hãi, căn bản còn tâm chú ý người khác, nàng chỉ nhớ cuối cùng còn trụ lại tại đây cũng chỉ có năm người. Người trẻ tuổi ói mửa này là sống lâu nhất . Bác chặt tang thi kia khẳng định chết, còn lại mấy người khác lúc nào chết nàng cũng nhớ . Tiêu Diệu bỗng nhiên đem ánh mắt đặt người nữ sinh xinh đẹp trong góc phòng, nàng nhớ được nữ sinh tên Triệu Đồng Đồng này là người bi thảm nhất, đám cầm thú kia sau khi tiến vào nhà ăn liền đem nàng coi thành đồ chơi, nàng liên tục chịu đựng đau khổ suốt hai tháng, cuối cùng còn bị hủy dung, ném vào đám tang thi.

      "Học muội, lá gan của em ghê gớm." nam sinh khác vừa rồi chuyển kệ bếp hướng đến Tiêu Diệu .

      Tiêu Diệu thuận miệng ừ tiếng, tâm tư còn suy nghĩ chuyện kiếp trước. hết sức tập trung, bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai nàng, làm nàng sợ tới mức xém nữa nhảy lên.

      "Học muội, chuyện với em đấy, em nghĩ cái gì vậy?" Tiêu Diệu quay đầu lại thấy nam sinh vừa rồi chuyện bất mãn nhìn nàng.

      Tiêu Diệu sắc mặt lập tức khó coi, nàng nhận ra người trước mặt này, là tên tiểu nhân vô sỉ điển hình, nàng khẩu khí tốt : "Ngươi vừa cái gì?"

      " hỏi em tình huống dưới lầu thế nào rồi ?"

      "Dưới lầu có người sống , trong phòng ăn tất cả đều là tang thi."

      Nam sinh kia đụng phải thái độ tốt của Tiêu Diệu, sắc mặt có chút trầm, vẻ mặt mất hứng hướng đến mọi người xung quanh nhìn vòng, ánh mắt đảo chút, bỗng nhiên vỗ tay vài cái thu hút chú ý của mọi người.

      "Tốt lắm!Tốt lắm! Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, mọi người đều tập trung chút, nghe ta !"

      Vài người ở đây đều nhìn về phía thanh niên vỗ tay, thanh thanh cổ họng, : "Mọi người khỏe chứ, ta là Khang Tư Thành, là học sinh năm tư khoa tiếng Trung, ta từng là cán bộ của hội học sinh... Tin tưởng mọi người đều thấy chuyện phát sinh phía ngoài, ta tại biểu đạt chút ý nghĩ của ta, đầu tiên ta hi vọng các vị ở đây có thể đoàn kết cùng nhau, cộng đồng nghĩ biện pháp đối mặt khó khăn."

      Thời điểm những lời này có chút lên giọng, trong giọng tràn ngập ý tứ hách dịch, cũng có ý nghĩa thực chất gì, nhưng mọi người ở đây đều bị biến cố xảy ra bất thình lình dọa đến choáng váng, lời của Khang Tư Thành lại mang đến cho bọn họ phương hướng, khiến họ tự chủ gật đầu.

      Khang Tư Thành thấy mọi người gật đầu, vội vàng : " tại mọi người trước tự giới thiệu chút !"

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, có ai mở miệng trước, lúc này nữ sinh xinh đẹp vừa rồi đứng sau lưng bác cầm dao tiến về phía trước bước. "Ta là Triệu Đồng Đồng, học sinh năm ba khoa Vũ Đạo."

      Nam sinh thanh tú đẹo mắt kính đứng bên cạnh Triệu Đồng Đồng lập tức theo : "Ta là Tôn Thông, năm ba khoa Luật, ta là bạn trai của Đồng Đồng."

      Nam sinh mới mới nôn mữa kia thấy người khác tự giới thiệu, bèn xoa xoa miệng : "Ta là Hứa Dương, năm nay mới vừa vào học, khoa Thể Dục."

      Bác cầm dao đỡ lấy thanh niên vóc dáng thấp bé tới, cánh tay của có thương tích, vừa rồi luôn luôn nằm nghiêng ở cạnh tường, sắc mặt tái nhợt : "Ta là Chu Lâm, năm ba khoa Vũ Đạo... Đây là mẹ của ta... là công nhân ở đây..."

      "Được rồi, ta biết." Khang Tư Thành cũng hướng mẫu tử Chu Lâm gật gật đầu, đem ánh mắt đặt ở người Tiêu Diệu.

      Tiêu Diệu : "Ta là Tiêu Diệu, năm hai khoa Mỹ Thuật Tạo Hình."

      Nữ sinh vừa rồi cùng Tiêu Diệu chạy trốn đến lầu hai thấy tầm mắt của Khang Tư Thành chuyển đến mình, nàng có chút ngại ngùng : "Ta là Lưu Quyên, ta là người phục vụ ở lầu dưới..."

      Nữ sinh từ nãy vẫn ngồi dưới đất mà khóc lúc này cũng đứng lên, vừa lau nước mắt vừa : "Ta là Phương Nhã Lan, là học sinh năm ba khoa Quảng Cáo... Nhà của ta ở thành phố này... Hu hu... Ta... Ta muốn về nhà." Nàng vừa xong liền bật khóc.

      Triệu Đồng Đồng vội đến bên cạnh ôm lấy vai nàng. "Bạn học, mọi người ai cũng đều sợ hãi, ngươi đừng khóc, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp..."

      "Tốt lắm!" Khang Tư Thành hay tay lại vỗ vài cái, lớn tiếng : " tại khóc cũng giải quyết được vấn đề, ta cảm thấy trước mắt mấu chốt là tìm biện pháp liên hệ người bên ngoài, gọi người của cảnh sát hoặc là quân đội đến cứu chúng ta, ta vừa rồi luôn luôn gọi điện thoại, 110 cùng 120 đều gọi được, các ngươi có ai liên lạc được với người nhà ?"

      Tất cả mọi người lắc đầu.

      khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 8

      Sau vài giây, Hứa Dương là người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc, run run giọng, : "Các ngươi xem mấy thứ bên ngoài kia có phải hay là tang thi? Chính là cái loại trong phim Mỹ..."

      có người trả lời , qua hơn nửa ngày Tôn Thông mới : "Ta cảm thấy đó là virus sinh hóa do nước ngoài bắn tới..."

      Tang thi ở ngoài cửa bỗng nhiên gầm rú hai tiếng, làm Tôn Thông sợ tới mức đem nửa lời còn lại chưa nuốt trở vào.

      khí lại yên lặng, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng mở miệng chuyện.

      Khang Tư Thành ở bên quan sát sắc mặt của mọi người, bỗng nhiên lớn tiếng : "Ta là học trưởng của mọi người, lại từng chủ trì công tác của hội học sinh, ta cảm thấy ta có trách nhiệm đứng ra, ta đề nghị mọi người trước hết lập thành chỉnh thể, tạm thời do ta lãnh đạo, các ngươi đồng ý ?"

      Hứa Dương lập tức đồng ý gật gật đầu, mấy nữ sinh sớm bị dọa có chủ ý, đều đồng ý gật đầu, Tiêu Diệu chau chau mày, định mở miệng phản đối, trong trí nhớ của nàng Khang Tư Thành chính là cái tên ngụy quân tử, đời trước vì an toàn của bản thân cổ động mọi người giết tang thi, nhưng chính lại chịu ra sức, kết quả hành động giết tang thi lần đầu tiên thất bại, chẳng những chết mất người, còn bỏ lỡ thời điểm giết tang thi tốt nhất.

      Nhưng nàng nghĩ đến thực lực cùng đầu óc Khang Tư Thành đều khá tốt, bản thân chín ngày sau rời , nếu tại đắc tội với cũng có gì tốt, Tiêu Diệu cưỡng chế lại xúc động nơi đáy lòng.

      Khang Tư Thành thấy có người phản đối, trong mắt lộ ra đắc ý, vỗ tay chút : "Nếu các ngươi đều đồng ý, chúng ta trước hết , tại trong phòng bếp này các ngươi tạm thời do ta lãnh đạo, vô luận ai có ý tưởng gì trước tiên đều phải cùng ta thương lượng, thể tự tiện hành động, đương nhiên ta cũng có gắng hết sức vì mọi người suy nghĩ, tranh thủ sớm ngày giúp mọi người thoát ly nguy hiểm, các ngươi chắc là có dị nghị gì chứ?"

      Mọi người lại gật đầu.

      "Tốt!" Khang Tư Thành lớn tiếng : "Ta tại có hai cái chủ ý, thứ nhất là chúng ta cùng nhau cầm vũ khí lao ra, bất quá ta cảm thấy phương pháp này rất nguy hiểm, vừa rồi ta cũng thử chạy ra ngoài, cuối cùng thành công, các ngươi xem dưới lầu còn có nhiều quái vật như vậy, chúng ta vội vàng chạy nhất định bị chúng cắn được."

      "Chủ ý thứ hai của ta là chúng ta tạm thời ở lại chỗ này, chờ bên ngoài cứu viện, nơi này đồ ăn tương đối sung túc, hẳn là cũng đủ ăn mấy tháng, có lẽ cũng dùng được bao lâu có quân đội hoặc là tổ chức cứu viện tới cứu chúng ta thôi."

      chuyện khẩu khí tựa như diễn thuyết trước lễ đường, dõng dạc lại có lí, có thể mê hoặc nhân tâm. Tôn Thông cùng Hứa Dương nghe được lời lập tức đồng ý lưu lại.

      Chỉ có Phương Nhã Lan khóc sướt mướt, : "Ta muốn về nhà..."

      Khang Tư Thành : "Nếu ngươi phải về nhà, ta cũng phản đối, bất quá ngươi chỉ có thể tự mình ra ngoài, có hậu quả gì chính ngươi gánh chịu."

      Phương Nhã Lan nhìn về phía mọi người xung quanh xin giúp đỡ, ai để ý đến nàng, nàng cuối cùng nổi giận ôm bả vai ngồi xổm xuống góc tường khóc nấc lên.

      Bầu trời lúc này dần tối lại, Tiêu Diệu nhìn nhìn thời gian, sắp 5 giờ chiều, phương bắc ngày ngắn đêm dài, lại thêm nửa tiếng nữa bầu trời hoàn toàn tối đen, thành phố H cung cấp điện dựa vào nhiên môi, sau khi bệnh độc bùng nổ hệ thống cung cấp điện liền trực tiếp tê liệt, bắt đầu từ tối nay, buổi đêm của thành phố H chỉ còn lại mảnh hắc ám.

      Buổi sáng ngày mai tang thi bên ngoài ăn người chết đến phát ngán, như ong vỡ tổ lao về phía phòng bếp, trải qua hồi huyết chiến, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại có 5 người sống sót.

      Tiêu Diệu mặc dù có trí nhớ kiếp trước làm chỗ dựa, nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn thời cơ tốt nhất để giết tang thi trôi qua vô ích nàng cam lòng, hơn nữa tràng huyết chiến trong phòng bếp kiếp trước có thể là cửu tử nhất sinh, nàng có thể sống sót tất cả đều là nhờ vào vận khí cùng may mắn, trước mắt nàng ít nhất có chín thành nắm chắc có thể vô hiểm vô nguy tiêu diệt toàn bộ tang thi phía bên ngoài, tất yếu phải đợi đến ngày mai.

      Nàng nghĩ đến đây liền dùng cờ-lê gõ lên kệ bếp, cao giọng : "Trời sắp tối rồi, cửa phòng bếp chắc chắn, ta đề nghị lập tức đem mấy con tang thi bên ngoài giết chết, tránh cho chúng nó nửa đêm vọt vào cắn người."

      Tôn Thông mặt lộ ra vài phần do dự. "Nếu về sau quốc gia phát phương pháp trị liệu cho chúng nó, vậy chúng ta tại giết chết chúng nó chính là phạm pháp ."

      Hứa Dương cười nhạo : "Ngươi bị ngốc sao? Ngươi xem chúng nó còn có tính người sao? Ngươi phát chúng nó ăn thịt người sao? Chúng nó căn bản chính là tang thi, thể cứu, cho dù ngươi có giết đến trăm con cảnh sát cũng thể bắt ngươi!"

      Tang thi canh giữ ở ngoài cửa lại thét lên, Khang Tư Thành quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt liên tiếp thay đổi vài lần, quay đầu lại với mọi người: "Ta đồng ý với ý kiến của Tiêu Diệu, chúng ta hẳn là tại liền đem bọn nó giết chết."

      "Được! ! Khang đại ca, ta theo ngươi, ngươi chỉ huy!" Hứa Dương cao giọng hô.

      Khang Tư Thành thấy có người duy trì , sắc mặt cũng tốt hơn, nâng tay lên làm tư thế chỉ huy, : "Trước tìm vài món vũ khí thích hợp, mọi người chia nhau ra ở trong phòng bếp tìm chút ."

      Vì thế mọi người ở trong phòng bếp đứng lên tìm kiếm, cuối cùng Tôn Thông tìm thấy trong tủ cái búa dùng để gõ xương, Hứa Dương tìm thấy chồng bát (lấy bát ném cho vỡ đầu tang thi hả? =D), Chu Lâm cùng mẹ của tìm được mấy con dao chặt thịt, Phương Nhã Lan cái gì cũng chưa tìm được, Triệu Đồng Đồng tìm được cây lau nhà, nàng đem phần khăn lau vứt , chỉ để lại thanh sắt dài tầm thước.

      Tất cả mọi người giơ vũ khí đứng trước cửa, nhưng có ai dám làm người đầu tiên lao ra.

      Tiêu Diệu nhìn tỉnh cảnh trước mắt cùng trí nhớ kiếp trước giống y hệt, nàng đứng ở trước mặt mọi người, : "Ta có chủ ý này, chúng ta trước đem cửa mở ra khe hở chỉ đủ cho người tiến vào, sau đó người ra ngoài dụ tang thi, sau khi tang thi tiến vào liền lập tức đóng cửa, bắt nó kẹp ở cạnh cửa, chúng ta chọn người khỏe mạnh chuyên môn đánh vào đầu nó, vì đề phòng vạn nhất, phía sau còn phải có người làm công tác che chắn, dùng vật thể cứng rắn chắn lại vai hoặc bụng của tang thi, phòng ngừa nó nhân cơ hội chen vào."

      Đây là biện pháp đối phó tang thi ổn thỏa nhất dành cho người bình thường, Tiêu Diệu sau khi ra lập tức chiếm được mọi người duy trì.

      Khang Tư Thành bỗng nhiên mặt khó xử : "Ta đồng ý biện pháp này, bất quá ai ra ngoài dụ tang thi đây?"

      Mọi người lại hai mặt nhìn nhau, có người chuyện, Khang Tư Thành ánh mắt ở trong phòng bếp tuần tra vòng, nhìn đến ai, người đó liền lùi bước cúi đầu.

      "Hứa Dương, nơi này chỉ có thân thể của ngươi tốt nhất, hơn nữa ngươi lại học khoa Thể Dục, phản ứng cũng mau, hay là ngươi ra ngoài dụ tang thi ." Tôn Thông bỗng nhiên .

      "Dựa vào cái gì chứ!" Hứa Dương lập tức đỏ mặt tía tai rống lên. "Dụ tang thi cũng phải việc tốn sức, hẳn là tìm người có thể chạy nhanh, ta cảm thấy phải là ngươi mới đúng!"

      Tôn Thông nghe được lời của Hứa Dương, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau hai bước, lại đem ánh mắt đặt người Chu Lâm, đợi kịp mở miệng, bác cầm dao liền che ở trước mặt Chu Lâm, hô lớn: "Con ta bị thương, ai dám bắt nó ra ngoài dụ quái vật, ta liền cùng liều mạng!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :