Chương 7.1
Editor: darkAngel
Ai cũng biết trong Ác Quỷ Cốc là đám người còn giống ác quỷ hơn ác quỷ , cho dù bọn họ có thâm cừu đại hận gì, cũng chỉ dám đứng từ xa mà nguyền rủa bọn họ, có người thực dám dùng mạng mình mà cài nơi cực ác này mà thử độ may rủi.
Thậm chí ngay cả đường qua mấy ngọn núi ở gần đó, người bình thường cũng tình nguyện lựa chọn đường vòng xa hơn mà , sâu hơn nữa chỉ sợ cẩn mà gặp phải ác quỷ, oan uổng trở thành vong hồn dưới tay thủ hạ bọn .
Nhưng lúc này trước Ác Quỷ Cốc, lại có hai nam tử run rẩy cả người, gương mặt trắng bệch của bọn họ căng cứng nhìn khối đá hồng trước mặt, phía có khắc ba chữ to màu đỏ nghiêng vẹo: ‘Ác Quỷ Cốc’.
Lại nhìn lướt qua con đường mòn u khủng bố, chút ánh sáng, chân liền mềm nhũn, trong lòng chỉ muốn quay đầu chạy khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức, bất đắc dĩ là phía sau có vài người chặn đường lui của bọn họ, khiến bọn lùi được, tiến lại càng thể, chỉ có thể kinh hãi mà đứng đó, răng lạnh run đến vang ra tiếng.
“Hai vị huynh trưởng, kẻ thù ở ngay phía trong, còn mau vào.” Cung Diễm tươi cười nhìn hai người kinh hoàng thất thố.
“Thập ngũ đệ, ngươi đừng chọc ghẹo chúng ta nữa, trước kia tất cả đều là sai lầm của chúng ta, ngươi đại nhân có đại lượng đừng so đo với chúng ta, tha mạng cho bọn ta !” Lý Tề lên tiếng cầu xin.
“Đúng vậy, chúng ta ngàn nên, vạn nên, năm đó bạc đãi ngươi như vậy, nhưng hôm nay chúng ta cũng đủ thảm, cửa nát nhà tan, vận làm quan tốt, còn thiếu món nợ khổng lồ, chỉ có thể là tham sống sợ chết, cũng coi như có báo ứng, ngươi thả chúng ta về .” Lý Hồng cũng cầu xin tha thứ theo.
“Ai nha, hai vị huynh trưởng, ta , ta chưa từng hận các người, các người lại tin hay sao? Ta chỉ muốn các ngươi biểu chút hiếu tâm thôi mà, mau vào , kẻ thù đội trời chung của các ngươi còn đợi đấy!” Cung Diễm cười xong, ý bảo Bạch Tiêu Diêu để thủ hạ đẩy bọn họ vào cốc.
Bọn họ bị bắt bước vào Ác Quỷ Cốc khiến người ta run sợ, mỗi bước chân liền nhũn hết phần.
Kỳ Ngọc Đường nhìn Cung Diễm hỏi: “Chúng ta cũng vào theo sao?” Vừa nghe đến bọn họ muốn đến Ác Quỷ Cốc, lại lập tức tự nguyện theo, chuyện đùa tốt như vậy làm sao có thể thiếu chứ!
“ vào làm sao xem kịch vui được, thôi.” Cung Diễm trả lời.
nắm tay Tiểu Thạch Đầu vào, Kỳ Ngọc Đường, Bạch Tiêu Diêu cũng mang theo thủ hạ mà hưng phấn đuổi theo.
“Ha ha ha, ngờ có người dám xông vào Ác Quỷ Cốc của chúng ta.” bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng cười mãnh liệt. Tức khắc có ba nam tử xuất trước mặt bọn họ.
“Lại có người ngại mình sống có gì thú vị, còn đưa lên cửa để chúng ta thay chấm dứt đây, cái này đúng là rất ngạc nhiên.”
“ chừng là ngốc tử biết gì đây, mới có thể sợ chết mà xông tới.”
Lý Tề, Lý Hồng vừa nhìn thấy những người này xuất như hồn, sợ hãi đến muốn chết ngất .
“Hai vị huynh trưởng này của ta là cố ý đến tìm các ngươi để trả thù.” Cung Diễm nhìn Lý Tề, Lý Hồng bị dọa đến ra lời, tốt bụng trả lời thay bọn họ.
“Trả thù?” Người bên kia hung hăng nhìn lướt qua Lý Tề, Lý Hồng. “Các ngươi là ai? Lại có gan tìm chúng ta báo thù?”
“Ta, ta, chúng ta…” Hai người sợ hãi đến cả người run run.
Tiểu Thạch Đầu cũng bị gương mặt dữ tợn của bọn họ dọa, lùi về phía sau Cung Diễm.
“Bọn họ là công tử của tiền Lại bộ thượng thư Lý Cẩm, hẳn là các ngươi còn nhớ kiện kia ?” Cung Diễm nhắc nhở.
Cảm giác được Tiểu Thạch Đầu kinh hãi, ôm nàng, đem mặt nàng giấu vào trong ngực nàng, kéo mũ áo choàng cho nàng, để nàng nhìn thấy những gương mặt khiến người ta chán ghét này nữa.
Những nơi như vậy, nếu là trước kia, nhất định mang nàng đến, nhưng lần trước xảy ra chuyện nàng bị người bắt , bao giờ yên tâm để nàng cho bất cứ kẻ nào bảo hộ nữa.
“Lý Cẩm?” Trong đó có người bỗng nhiên nhớ tới, “ phải là cái Lại bộ thượng thư mà Đào Hồng muốn chúng ta cướp sạch sao.”
“Lần đó có thể là chúng ta được thu hoạch to mà về, ngờ Lý Cẩm kia lại có người nhà nhiều như thế.” Tên còn lại cũng .
“Nghe cướp đoạt ít mồ hôi nước mắt của người dân, còn lạm quyền áp bức rất nhiều phú thương, thậm chí cấu kết hoạn thần bán quan bán tước, đương nhiên là tích lũy ít gia sản.” Tên còn lại : “Nhưng cũng ngoan độc hơn Đào Hồng được, chủy thủ liền chấm dứt hẳn .”
Ba người xong liền cười điên cuồng, “Ai bảo lão già kia dại , bị Đào Hồng đùa giỡn xoay vòng, cuối cùng ngay cả chết tay Đào Hồng cũng biết vì sao?”
Phía sau ba người bỗng xuất ít người, trong đó có mỹ phụ còn đầy phong vận, Lý Tề, Lý Hồng vừa nhìn thấy nàng, khỏi bật thốt lên: “Ngươi là Đào Hồng!”
Vừa rồi nghe thấy lời của bọn họ, lại nhìn thấy nàng ra từ trong cốc, cuối cùng hai người này cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra.
“A, đây phải là hai vị công tử của Lý đại nhân sao? Các ngươi lại còn sống à?” Mắt hạnh liếc mắt nhìn bọn cái, đem mắt chuyển sang mặt Cung Diễm, lại ngắm nhìn Kỳ Ngọc Đường cùng Bạch Tiêu Diêu cạnh .
Ném ánh mắt câu hồn, mặt đưa lên nụ cười quyến rũ mê người. “Chậc, hôm nay là gió nào thổi, Ác Quỷ Cốc lại có ba vị nam tử tuấn đến cùng lúc.”
Bạch Tiêu Diêu huýt sáo tiếng, lộ ra tươi cười : “Ngươi chính là Độc Hạt mỹ nhân Đào Hồng, quả nhiên xinh đẹp, đến tuổi này còn có thể bảo dưỡng thân thể da mịn thịt mềm thế này, có thể tưởng tượng, mười mấy năm trước lại càng thêm mê người.”
Đào Hồng bước lên phía trước, kiều mỵ dựa vào vai Bạch Tiêu Diêu, vuốt ve gương mặt tuấn nhã nhặn của .
“Chậc, xem cái miệng nhắn của ngươi hay, đợi lát nữa tỷ tỷ ta đặc biệt thương ngươi, để cho nhân hư hỏng này động cọng tóc của ngươi.”
Bạch Tiêu Diêu cười hì hì nắm lấy bàn tay bé mềm mại của nàng ta.
“Ha ha ha, ngươi tính thương ta như thế nào?”
Kỳ Ngọc Đường nhìn bộ dáng mê đắm của vừa mắt, biết háo sắc, nhưng dù kén chọn thế nào cũng phải tìm nữ nhân trẻ chút chứ.
“Bạch Tiêu Diêu, chúng ta cũng đến để xem ngươi đùa lão bà.”
Mắt hạnh của Đào Hồng tròn lên tức giận, liếc nhìn Kỳ Ngọc Đường. “Lão bà? Ngươi ta sao?”
“Ta thấy ngươi năm mươi cũng bốn mươi , ngươi soi gương sao? Đuôi mắt nuôi nhiều cá như vậy, còn muốn đùa giỡn dụ dỗ người, cũng sợ dọa người.”
“Ngươi gì?” Đôi mắt đẹp của Đào Hồng tụ lại sát khí trong nháy mắt, nàng tự phụ nhất chính là gương mặt diễm lệ giống như nữ tử hai mươi mấy tuổi, nam nhân này lại dám châm chọc nàng.
“Ngươi gọi là Bạch Tiêu Diêu?” Trong đám ác quỷ kia bỗng có người lên tiếng. “Chẳng lẽ ngươi chính là Đông tòa chủ Niêm Hoa Hồ Điệp của Niễu Bạt Lâu?”
kinh nghi liếc mắt nhìn Kỳ Ngọc Đường cùng Cung Diễm lần, nhớ lại đồn đãi giang hồ, lại so với hai người trước mắt, hai mắt trợn to sợ hãi nhìn Cung Diễm, “Chẳng lẽ ngươi chính là Tiếu Diện Tu La Cung Diễm?”
Cung Diễm mỉm cười, tuấn nhan lên vẻ vui. “Tiếu Diện Tu La? Khó nghe muốn chết, ngoại hiệu này là ai lấy?”
“Đúng vậy, Niêm Hoa Điệp của ta nghe tốt hơn.” Bạch Tiêu Diêu tự đắc .
Kỳ Ngọc Đường chế giễu : “Ai lại giống con bướm thối nhà ngươi, biết xấu hổ mà còn tự chọn ngoại hiệu cho mình.”
“Cái này gọi là ta có dự kiến trước, cùng với để người khác đặt ngoại hiệu, bằng tự mình đặt lấy, ngươi xem phải là lâu chủ chúng ta hài lòng với ngoại hiệu Tiếu Diện Tu La người khác đặt cho sao?”
Cung Diễm liếc nhìn Bạch Tiêu Diêu, cắt ngang. “Ta muốn nghe chữ buồn cười kia.”
“Ác Quỷ Cốc chúng ta cùng Niễu Bạt Lâu là nước sông phạm nước giếng, ba vị lần này đến đây là có chuyện gì?” Đào Hồng lập tức thu hồi gương mặt tươi cười, tàn khốc nhìn chằm chằm vào bọn .
“Cung Diễm, ngươi dẫn người đến Ác Quỷ Cốc chúng ta là muốn làm gì? Ngươi đừng nghĩ Ác Quỷ Cốc chúng ta dễ khi dễ, sợ Niễu Bạt Lâu các ngươi.” người lên tiếng kêu la.
“Chúng ta chỉ tới xem diễn.” Cung Diễm mỉm cười nhìn người chuyện kia.
Người nọ bị nhìn, sắc mặt đổi thành trắng, người giang hồ gọi là Tiếu Diện Tu La, là vì mặt thường lộ ra vẻ mỉm cười.
Tu la là chỉ từng mình mà xóa Thiên Tuyệt Môn, diệt Địa Ngục Bang, đây đều là bang phái hung ác giang hồ khiến người ta run sợ, lại bị dễ dàng thu thập, có thể thấy còn ngoan lệ, tàn khốc hơn những người kia.
“Cung Diễm, cuối cùng là ngươi muốn làm gì? Đừng xem chúng ta là kẻ ngốc, người khác sợ Niễu Bạt Lâu các ngươi, chúng ta cũng xem vào mắt.” Tên còn lại trầm xong, quyết định ra tay trước chiếm lợi thế, bỗng nhiên vẫy tay rắc ra cơn khói độc, theo sau đó là đao sắc bén chém về phía .
Cung Diễm khẽ nhảy lên, mang Tiểu Thạch Đầu tránh khỏi trận khói độc kia, lập tức điểm huyệt ngủ của nàng, để cho nàng ngủ giấc, tránh cho nàng nhìn thấy tiết mục chảy máu ra sân, bị mùi xông đến khiến cho chịu nổi lại bất tỉnh.
trận chém giết ác liệt sắp bắt đầu.
Sau lúc lâu, Ác Quỷ Cốc lại phục hồi yên tĩnh, mà đám ác quỷ trong Ác Quỷ Cốc, vĩnh viễn hôn mê trong cốc, bao giờ bước ra ngoài cốc nữa, trở thành ác quỷ nhân gian.
Chính mắt nhìn thấy hoàn cảnh máu chảy đầm đìa này, Lý Tề, Lý Hồng sợ tới mức nổi, bị thủ hạ Niễu Bạt Lâu xách ra, đến lúc này bọn họ mới biết được, Cung Diễm mà trước kia bọn thường bắt nạt nay trở thành dạng người gì.
Cũng có lẽ bản tính của chính là như vậy, cho nên mặt luôn lộ ra nụ cười coi thường tất cả, trời ạ, trước kia sao bọn họ lại có mắt như vậy!
“Lâu chủ, hai con tôm chân nhũn này làm sao bây giờ?” Kỳ Ngọc Đường liếc mắt nhìn hai người tê liệt mà ngã xuống.
Cung Diễm thèm liếc mắt nhìn, chỉ : “Ta có hứng thú đùa với bọn họ nữa.” ôm Tiểu Thạch Đầu lên ngựa rời .
Kỳ Ngọc Đường cùng Bạch Tiêu Diêu cũng để ý đến bọn họ nữa, nắm lấy cương ngựa đuổi theo.
bao lâu, Tiểu Thạch Đầu tỉnh lại trong lòng Cung Diễm.
“A, sao ta lại ngủ?”
“ tại ngươi biết mình lợi hại thế nào , ngay cả đứng cũng có thể ngủ, khiến người ta hâm mộ.” Cung Diễm nhéo nhéo gương mặt ửng đỏ, đáng mới vừa tỉnh ngủ của nàng.
Nàng ngốc nghếch ngẩng đầu cười.
“Diễm chủ tử, hai vị thiếu gia đâu?” Nhìn trái nhìn phải cũng thấy bóng dáng bọn họ.
“Chắc là còn phát run mặt đất .”
Biết cho người giết hai vị thiếu gia kia, nàng yên tâm.
biết trăng non xuất chân trời từ lúc nào, nàng nhìn trăng : “Còn vài ngày nữa là thất tịch.”