1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

May mắn gặp lại khi chưa gả - Thị Kim (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905


      30. Lễ vật

      Đến cửa Quế Phức Viện, Hứa thị bị ngăn lại ở ngoài cửa, mà Ti Điềm được gọi vào. Loại phân biệt đối xử này hiển nhiên cần phải ra nhưng trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có những suy nghĩ sâu xa.

      Nàng cũng lúng túng biết phải làm sao, do sốt ruột lo lắng cho thương thế của , nên nàng cũng dám nhìn vẻ mặt Hứa thị liền vội vàng bước vào trong viện. Nàng có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Hứa thị dõi theo bóng lưng nàng.

      Nàng cũng chẳng quan tâm nghĩ ngợi, bước nhanh vào bên trong viện. Nàng từng ở đây thời gian, hết thảy đều rất quen thuộc. Nàng trực tiếp đến phòng ngủ, hai tên hộ vệ giữ cửa thấy nàng cũng ngăn nàng lại.

      Nàng nhàng đẩy cửa phòng ra, vô cùng khẩn trương và lo lắng, thời gian như dòng nước bị ngăn lại, yên tĩnh đến mức làm cho người ta hoảng loạn. Trong phòng có mùi của sách và mực, chỉ có mùi thảo dược đắng nghét. Nàng thấy nằm ở giường đắp chăn nên thể nhìn được tình trạng của . Nàng bước nhanh đến, căng thẳng đến mức dám hít thở.

      nhắm mắt lại, sống mũi thẳng tắp, mày rậm thanh tú, cũng giống như trước đây.

      bị ngất sao? Nàng cũng dám đến gần , bảy thước là khoảng cách ngày thường nàng vẫn duy trì phía sau lưng . Còn chưa thấy như thế nào mà nước mắt nàng mãnh liệt trào ra như vũ bão. Mắt nàng nhòe ra, càng nhìn càng .

      Nàng dám lên tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, kèm theo lo lắng mãnh liệt. Lo lắng này chỉ xuất từ khi mẫu thân nàng bị bệnh nặng, trước giờ nàng chưa từng như thế. Do tìm người trị lành bệnh cho mẫu thân, nên hôm nay nàng mới ôm ấp tình cảm để báo đáp như vậy sao? Nàng muốn như vậy, nàng hy vọng giống như ngày xưa, lúc nào cũng vui vẻ, cười đùa.

      lát lâu sau, mở mắt ra ngây ngẩn cả người khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng.

      Nhìn mặt mũi tèm lem đầy nước mắt của nàng, rất muốn cười, nhưng cười nổi. Nàng cũng biết màn kịch buổi sáng là giả, biết nàng là lòng dạ chứ phải ra vẻ hay giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu như những nữ nhân khác, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, lần đầu tiên nhìn thấy được phần lòng nàng chưa kịp che giấu, mặc kệ phần lòng này là do nàng mang ơn , lo lắng cho hay vì nguyên do nào khác lòng của vẫn đau xót xen lẫn tình cảm ôn nhu ấm áp, vì thế lại càng thể nào cười nổi.

      vén chăn lên ngồi xuống, ôn nhu : "Ta sao. bị ám sát là giả đấy. Ta chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi lát hết thôi." vốn thích sạch , từ Kỳ Phúc Tự trở về " bị ám sát", trong kiệu vẩy rất nhiều máu nên quần áo cũng dính ít. cảm thấy rất khó chịu, lập tức tắm gội thay quần áo, trong lòng vừa mệt vừa chán nản, cũng thấy rất buồn phiền, liền nằm xuống nghỉ tạm lát, nghĩ tới nàng đến đây nhanh như vậy.

      Nàng vô cùng hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy bình an hoàn hảo, người sạch , cũng đổi bộ áo choàng mới, phải bộ khi ra cửa vào giờ Thìn. Trái tim treo cao của nàng giờ mới bình an hạ xuống, ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng thể khống chế ở trước mặt khóc đến rối tinh rối mù, biết có suy nghĩ nhiều ?

      Giờ phút này, ánh mặt trời ban trưa xuyên qua song cửa hắt vào phòng, ai chú ý đến tia bụi bồng bềnh bay lơ lửng, trong phòng tràn đầy tình cảm ấm áp, tận hưởng hương vị lười biếng cũng là loại lạc thú của thế gian.

      đứng lên, yên lặng nhìn đôi mắt trong veo của nàng, trong lòng bỗng nhiên thấy an bình. Từ khi cha mẹ qua đời đến nay, có người lòng vì chảy nước mắt như vậy. bị vây hãm bên trong tính toán và đề phòng, quên mất ra chính mình cũng cần những thứ như thế này, những khi mỏi mệt càng đặc biệt trân quý. rất muốn vươn tay đón lấy những giọt nước mắt của nàng, lại đưa tay áp lên khuôn mặt nàng, lau khô nước mắt cho nàng. Thế nhưng thể tùy ý phóng túng chính mình. do dự, cuối cùng chỉ duỗi ngón tay ra, nhàng lau dòng nước mắt bên cạnh mũi nàng.

      Nàng quên mất phải né ra, còn ngửa đầu nhìn . Giờ phút này, dường như nàng vào lòng , như nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ bên dưới hài hước của , nhìn thấy kiên cường giấu bên trong mệt mỏi của .

      Giọng của vô cùng mềm mại, yếu ớt thở dài: "Ti Điềm, nếu ta chết , người lòng khóc thương ta có lẽ chỉ có muội."

      Những lời này làm lòng nàng đột nhiên rung động! Người này trước kia luôn như ánh hào quang rực rỡ, nay dịu dàng đầy vẻ đơn, chỉ có ở trước mặt nàng mới có khoảnh khắc tiều tụy như thế. Nàng quen nhìn tao nhã vô song, cười đùa vui vẻ, lúc này bóng dáng đơn và buồn bã như ánh trăng độc giữa đầm sâu của làm nhiễu loạn trái tim nàng.

      Người trước mắt phải là An Khánh vương, mà chỉ là người vô tình bị cuốn vào sóng lớn phải tự bảo vệ mình. Nàng thấy được, hiểu được, càng thêm tiếc nuối, mình giúp gì được cho , chỉ có thể lặng lẽ quan tâm.

      thở dài tiếng, thả ngón tay xuống, với nàng: " bàn có đồ cho muội, muội xem ." cố ý gọi nàng, cũng bởi vì vật này.

      Nàng quay đầu lại nhìn cái bàn, quả nhiên nhìn thấy cái hộp.

      Nàng mở hộp ra, bên dưới tấm lụa màu đỏ là cây lược màu đen. Dưới ánh mặt trời dịu dàng trở nên lấp lánh, sáng bóng như ngọc.

      Quả là niềm vui bất ngờ! Chẳng lẽ nhớ sinh nhật của nàng, nên tặng quà cho nàng?

      đứng ở sau lưng nàng : "Mấy ngày trước Thương Vũ đưa cho ta, dặn dò ta nhất định trong ngày hôm nay tự tay giao cho muội. Mấy ngày này ta thể quay về Vương Phủ, sợ quên, nên mới bảo quản gia gọi muội tới đây. cứ nhắc nhắc lại hoài, ta mà quên mất, khi trở về chỉnh Bổn vương chết mất."

      ra là ! Nàng ngạc nhiên, làm sao biết sinh nhật nàng?

      "Là gì vậy?" rất ngạc nhiên khi thấy Thương Vũ vội vã muốn đưa vật gì đó cho nàng.

      "Là cây lược." Nàng cầm lấy lược đưa cho , phát lược bên dưới còn đè mảnh giấy.

      Nàng cầm mảnh giấy lên, phát phía đầu có đề mấy chữ: cây lược này tên là Vũ Ti (ghép tên họ 2 người mới ghê chứ). Tên này rất hay.

      nhận lấy cây lược, nhìn kỹ chút, : "A, là sừng bò Tây Tạng, đồ vật Bắc Cương, tệ đâu." xong, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, hỏi: "Vì sao nhất định phải tặng muội trong hôm nay? Chẳng lẽ, hôm nay là sinh nhật của muội?"

      Nàng thấp giọng "Vâng", có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

      giật mình, thấp giọng : "Muội nghỉ ngơi ."

      có biểu gì, trong lòng nàng hơi thất vọng, cầm cây lược bỏ lại vào trong hộp ra ngoài.

      " được nhắc tới thương thế của bổn vương với bất kỳ người nào."

      Khi đến hai chữ "Thương thế", lại mang theo ngữ khí trêu chọc vui đùa. Nàng mở cửa, ánh mặt trời tràn vào, khắc đơn và nhu tình vừa nãy liền tan biến như đám sương, thoắt cái thấy bóng dáng.

      Tô Phiên và Lưu Trọng tới trước mặt, trong tay Tô Phiên cầm chén thuốc, thấy Ti Điềm từ trong nhà ra, thấp giọng hỏi: "Vương gia tỉnh rồi sao?"

      Ti Điềm gật đầu.

      Tô Phiên và Lưu Trọng vào phòng, đóng cửa lại.

      Bùi Vân Khoáng thấy chén thuốc trong tay Tô Phiên, nhíu mày cười : "Bổn vương có việc gì, bị hun riết thành có gì luôn rồi."

      Tô Phiên bĩu môi : "Vương gia, người cho rằng nấu thuốc sướng lắm sao? Ta cũng bị xông khói đây nè. Chúng ta diễn trò phải làm cho nó giống chút chứ. Bên ngoài chỗ nào cũng có người hỏi thăm tin tức của người, Vương gia bị thương mà uống thuốc sao mà khỏe được. Ta dặn dò hạ nhân về vương phủ lấy nhân sâm tổ yến cho người rồi, Vương gia, tốt nhất người ráng tẩm bổ ."

      thở dài: "Xem ra bổn vương lại phải buồn bực trong phòng mười ngày nửa tháng nữa rồi."

      Lưu Trọng : " Nơi này ít người hơn Vương Phủ, người được điều tới đây đều đáng tin cậy, mấy ngày nữa, Vương gia có thể yên tâm đến hậu hoa viên giải sầu rồi."

      Bùi Vân Khoáng : "Thế tử Tự vũ, bình thường xuất phủ, Kinh Thành đủ các loại người, nếu ra tay ở nơi đông người, nghĩ tới nghĩ lui, tốt nhất để chothổ địa Tạ Thông động thủ ."

      "Thuộc hạ cũng có ý này. Nhưng nếu như vậy, Tạ Thông cũng phải mang ít vết thương, người khác mới sinh nghi. Bằng chỉ có mỗi thế tử bị thương được."

      Bùi Vân Khoáng cười : "Tiểu tử này đỏm dáng lắm, đừng làm bị thương mặt là được, ngươi tự an bài ."

      Tô Phiên giật mình, Tạ Thông sợ đau nhất. Mặc dù là người nhà ra tay, thế nhưng đao kiếm có mắt, ngộ nhỡ có giì bất trắc, bị thương nặng rồi... Trong lòng nàng khẩn trương lên, thấp giọng : "Vương gia, vì sao nhất định phải làm thế tử bị thương?" ra nàng hỏi như vậy đến cùng cũng vì lo lắng cho Tạ Thông.

      Lưu Trọng : " Vài ngày trước có người dâng tấu thỉnh cầu Hoàng Thượng sớm lập Thái Tử. Luận về bối phận, Hoàng Thượng và Nhạc Bình vương cùng thế hệ. Nhắc đến việc lập thái tử, tất nhiên là bỏ qua Nhạc Bình vương rồi. Người còn lại có thể được chọn làm Thái Tử đương nhiên là Vương gia và thế tử, còn có Lâm Giang vương. Trước mắt, Vương gia và thế tử trước sau gặp chuyện, mọi người tự nhiên cũng có chút suy nghĩ."

      "Thế nhưng là cao thủ bên người thế tử nhiều như mây, có thể liên luỵ đến Tạ Thông hay ?"

      "Cũng phải là ám sát, bất quá chỉ là làm ra vẻ chút thôi, lúc này thỉ có thể làm được như thế thôi. Loại địa phương như Kinh Thành này, khắp nơi đều là tai mắt, sao có thể làm bừa? Cao thủ Thất Thế Môn cũng ít, muội cần phải lo lắng cho ."

      Nàng yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng.

      "Đại quân Bắc Cương nắm chắc thắng lợi trong tay, Thương Vũ cũng tận lực đặt tất cả công trạng danh nghĩa Bùi Tử Do, xem ra rất có khả năng sau khi Bùi Tử Do chiến thắng trở về được Phong Vương."

      Bùi Vân Khoáng nheo mắt lại, cười : "Đến lúc đó Lâm Giang vương rất nở mày nở mặt. Tục ngữ “thịnh cực nhi suy”(cực thịnh tất suy). Trước mắt, Lâm Giang vương còn chưa đủ cực thịnh, cần phải đẩy bước mới được."

      Lưu Trọng trầm ngâm lát, : "Thuộc hạ biết cá gỗ ở Kỳ Phúc Tự cũng là nước cờ, biết có quan hệ với việc này hay ?"

      "Tất nhiên có quan hệ. Tên của Lâm Giang vương là Thượng Phong, tên chữ là Mộ Vũ."

      Lưu Trọng giật mình cười : "Cá gỗ, Mộ Vũ, Hay! Chiêu này của Vương gia tài tình. Thuộc hạ có ý này, chúng ta sáng tác câu vè hay hay, thông tục dễ nhớ, rất nhanh được lưu truyền trong nhân gian."

      Bùi Vân Khoáng gật đầu mỉm cười, Lưu Trọng này rất thông minh, rất nhiều chuyện chút liền thông suốt, còn lại cũng cần dặn dò, tự nhiên làm cẩn thận tỉ mỉ.

      Tô Phiên nghe xong cũng hiểu, ra khỏi phòng liền hỏi: "Tên chữ của Lâm Giang vương và cá gỗ có liên quan gì với nhau?"

      Lưu Trọng qua hành lang gấp khúc, ngó nghiêng trái phải thấy có người mới thấp giọng :"Dạo này thanh danh của Kỳ Phúc Tự được lan truyền rộng rãi, bất quá là bởi vì con cá gỗ. Trước mắt chỉ cần tạo ra tin đồn, cá gỗ giáng phàm là ám chỉ vương vị thuộc về Lâm Giang vương chínhlà ý trời. Tin đồn rất nhanh truyền đến Thượng kinh, tin đồn này rất có ích với Lâm Giang vương, bọn triều thần nịnh bợ nhất định lợi dụng cơ hội này để để truyền bá tin đồn vô căn cứ này. Rất nhanh đến tai Hoàng Thượng tự. Chắc chắn hẳn nghi ngờ."

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó làm cho Hoàng Thượng phát cá gỗ chỉ đơn thuần là tung tin vịt, căn bản là có người cố ý bịa đặt, nếu như tra ra là Lâm Giang vương giật dây, ngươi Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?"

      Tô Phiên bừng tỉnh đại ngộ, nước cờ này của Bùi Vân Khoáng nếu thuận lợi, nhất định khiến Lâm Giang vương tổn thương nguyên khí nặng nề. Ba năm trước, ở thế hạ phong, hôm nay và Lâm Giang vương chuyển bại thành thắng, lúc này quả là có thể ngẩng cao đầu rồi.

      **** **** **** **** **** **** **** **** ****

      Nếu như Bùi Vân Khoáng có việc gì, Ti Điềm định về nhà thăm mẫu thân. Sinh nhật này có lẽ trải qua cùng mẫu thân. Nàng vào cửa hông phía nam, bên ngoài cửa hông là con phố yên tĩnh, bình thường rất vắng vẻ, khi nàng mở cửa, phát hình như đường có nhiều người hơn so với ngày thường, có vài người thấy nàng kềm chế được còn mở to hai mắt quan sát nàng. Nàng giật mình, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình ổn, lẽ ra chủ nhân bị trọng thương, thân là thị nữ sao có thể coi như có chuyện gì mà về nhà của mình? Việc này thể nào chấp nhận được. Nàng đành phải quay trở lại, trong lòng thầm lo lắng, nhưng cũng có cách nào truyền lời lại cho mẫu thân .

      Nàng lòng vòng trong hậu hoa viên, bên cạnh cây nguyệt quế là cây mai hé nụ. Hiếm có thời tiết tốt, ánh mặt trời ấm áp như thế, trong lòng nàng có chút mất mát. Ngày sinh nhật quan trọng như thế, nếu trôi qua như vậy là buồn chán.

      Nàng trở lại phòng, đột nhiên phát bàn có cái hộp. cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng, tim đập vô cùng nhanh. Nàng nhàng mở hộp ra, vô cùng ngạc nhiên!

      Bên trong là cái hà bao, chính là cái hà bao trước kia nàng bị mất, nhưng hầu bao còn có thêm khối ngọc như ý xinh xắn bằng ngọc Dương Chi thượng hạng, màu vàng nhạt bên trong màu bạc cùng với hà bao màu tím kia, phải là xinh đẹp gì sánh được.

      Nàng có chút hoảng hốt, nhàng mở hầu bao ra, bên trong là ba lượng bạc còn có tờ giấy.

      Tay nàng khẽ rung, chậm rãi mở tờ giấy ra.

      “Nhặt tiền của muội, trong lòng vô cùng hối hận, đặc biệt tặng tặng hoa tai ngọc như ý làm tiền lãi”.

      ra là ... Môi nàng khẽ cong cong, dần dần thành nụ cười rạng rỡ, như xuân về trăm hoa đua nở, xinh đẹp rực rỡ.

      Nàng vuốt đôi hoa tai ngọc, lợi tức này, vượt xa tiền vốn ba lượng bạc. Có lẽ mượn cớ để tặng quà cho mình! Như ý, như ý...

      Nàng đặt hai cái cái hộp song song bàn, trong lòng có vô cùng vui vẻ. Hai phần quà tặng này quả rất bất ngờ.

      Nàng mở hộp lấy cây lược sừng trâu ra, đây là món quà thứ nhất hôm nay nàng nhận được, ngờ người ở ngàn dặm xa xôi còn đặc biệt nhớ đến tặng cho nàng, còn mang theo mùi vị ở biên quan. vẫn khỏe chứ? phải hai tháng trở về sao, sao chậm chạp chịu về? Nàng bắt đầu có chút nhớ nhung tiếng sáo của rồi.

      Sau giờ ngọ ánh mặt trời rực rỡ, nàng cầm lược chải mái tóc, ngày mai thức dậy nàng cần phải chải mái tóc này nữa, mười lăm tuổi đối với nữ tử mà , chỉ thay đổi kiểu tóc mà còn có rất nhiều thứ thay đổi theo, nghĩ đến tương lai sau này nàng có vài phần chờ mong.

      Nàng cầm lược đưa ra ngoài sáng ngắm nghía, đột nhiên phát cây lược còn có hai chữ , nếu như nhìn kỹ thể đoán ra, Vũ Ti.

      Nàng ngạc nhiên, tự khắc lên hay là người bán lược khắc lên?
      Last edited: 11/10/15
      Hale205, Mai Trinh, Phong nguyet7 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ài, khắc chữ cơ đấy, mà chưa ăn thua, phải tấn g amhj hơn nữa sư huynh ơi.
      Trâu thích bài này.

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Thích sư huỵn ghê :))) bạn vương gia tuy nhiều đất diễn nhưng đúng là nam phụ rồi - luôn suy nghĩ lý trí vs tình cảm.
      Trâu thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      31. Định hôn


      Nàng nhìn hai chữ rất lâu dưới ánh sáng, đột nhiên nghĩ đến trong tên của cũng có chữ "Vũ"! Như vậy, Tia, Ti hay Tư? Trong lòng nàng ầm ầm hoảng sợ! Nhưng rất nhanh liền bác bỏ! Làm sao bây giờ? Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều rồi, nhất định là như thế! Khuôn mặt nàng nóng bừng lên, sao có thể nghĩ ngợi lung tung như thế? Bình thường khi và Bùi Vân Khoáng ở cùng chỗ, cũng thấy cung kính với Bùi Vân Khoáng, nhất định là hai người có giao tình rất tốt, còn muốn lập công để vợ con hưởng đặc quyền (công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan), lời này chắc chắn là với tiểu quận chúa rồi? Nhất định là vậy, lập công phong tước mới có thể xứng đôi với tiểu quận chúa cao quý.


      Nàng cất lược, đồng thời cũng thu hồi suy nghĩ lung tung vừa rồi.**** **** **** **** **** **** **** **** ****


      "Vết thương" của Bùi Vân Khoáng dưỡng gần nửa tháng mới khỏe lại. Ngày quay về Vương Phủ, Hứa thị sớm nhận được tin tức, trông mòn con mắt chờ ở cửa lớn Vương Phủ.


      Bùi Vân Khoáng vừa vào cửa liền nhìn thấy nàng, khẽ cười cười, lên phía trước : "Gió lớn lắm, trở về phòng thôi." xong, thẳng tới thư phòng. Trong nửa tháng này, gần như ngày nào nàng cũng Quế Phức Viên, thế nhưng mỗi lần đến đều bị ngăn ở ngoài cửa. Lúc này nhìn thấy , ủy khuất trong lòng nàng thể ra, cũng dám ra, đôi mắt tưởng chừng như đầm nước chảy, nhịn được nhìn Ti Điềm. Nàng theo phía sau , mà cùng với phu thê Lưu Trọng. Thấy Tô Phiên, trong lòng nàng ta ngừng vặn vẹo. Trước kia là hai tỷ muội Tô Phiên, vất vả mới tặng người, gả người, hôm nay lại tới Ti Điềm. Nhìn thái độ của đối với nàng cho thấy để tâm hơn so với tỷ muội Tô Phiên.


      Nàng luôn phàn nàn ông trời bất công, gả cho nhà vương hầu, phải hội đủ tư sắc và tâm kế. Nàng vốn tưởng rằng chánh phi mất , đem nàng phù chính (từ thiếp lên làm vợ cả), cho dù phù chính, nàng cũng độc chiếm đoạn thời gian, chỉ cần bụng chịu thua kém sinh hạ con trai trưởng, nửa đời sau cần lo lắng nữa. Thế nhưng đến chỗ của nàng bụng của nàng sao có thể tự mình chịu thua kém đây?


      Nàng theo phía sau , trong lòng vừa xót vừa khổ, thế nhưng lại dám lộ ra chút ủy khuất nào. quay đầu nhìn nàng, khách khí ôn nhu : "Mấy ngày nay dưỡng bệnh, cả người thoải mái muốn gặp người, nàng đừng để ý."


      Trong lòng nàng dễ chịu được đôi chút, cười lớn : "Thiếp thân dám."


      đến cửa thư phòng, : "Vậy là tốt rồi, nàng nghỉ ngơi , chỗ này của ta có đống thư từ phải xem."


      Hứa thị bất đắc dĩ xoay người rời , liền nhìn thấy Ti Điềm từ hành lang gấp khúc tới trước mặt. Má hồng tóc đen, mắt ngọc mày ngài, váy đỏ tươi dịu dàng, bước chân nhanh nhẹn như bướm bay. Thanh xuân rung động lòng người như thế, đáng tiếc nàng bỏ lỡ. Giờ phút này, Hứa thị là nữ nhân mà hai mắt cũng tỏa sáng, trong lòng biết là hâm mộ hay ghen ghét. Nàng có chút khác biệt với ngày thường, nhìn kỹ mới phát , ra nàng thay đổi kiểu tóc.


      Trong lòng Hứa thị lập tức căng thẳng, dường như bé ngây ngô này phá kén hóa bướm chỉ trong đêm, xinh đẹp rực rỡ khiến người khác phải ngắm nhìn. Làn gió thổi qua mép váy, nàng giống như nụ hoa e ấp bỗng nhiên nở rộ, cánh hoa hé mở tỏa ra mùi hương thơm ngát.


      Nàng ta dời ánh mắt, bước xuống bậc thang. Thị nữ Hà Mi Sau lưng thấp giọng : "Vương Phi, nửa tháng này nàng vẫn luôn ở lại Quế Phức Viên."


      Lỗ mũi Hứa thị hừ tiếng, coi như là nàng thích , hay là thích nàng, vậy thế nào? Nhớ khi đó, Tô Uyển ở trước mặt khóc nửa ngày muốn tiến cung, kết quả như thế nào? Còn phải đêm hôm đó liền đưa vào trong cung sao.


      Ti Điềm vẫn là người hầu trong thư phòng Bùi Vân Khoáng như trước đây.


      vẫn như trước đây, nàng cũng y như thế.


      khắc chế, nàng lý trí.


      Hết thảy bsình an vô .


      Hôm nay, Ti Điềm thấy Bùi Vân Khoáng dẫn phu thê Tô Phiên ra ngoài, liền tranh thủ xin quản gia nghỉ canh giờ về nhà. Từ khi "gặp chuyện", nàng cũng chưa từng về nhà, cho nên trong lòng rất nhớ mẫu thân.


      Về đến nhà, Tịch Nhiễm vội hỏi: "Vết thương của Vương gia có nặng lắm ? Là người nào làm, có tra được là ai làm ?"


      Nàng chần chừ chút mới : "Vết thương của Vương gia lành rồi, người nào làm con cũng biết." Trước mặt mẫu thân, nàng cũng thể vì thế trong lòng cảm thấy được tự nhiên.


      Tịch Nhiễm nhàng thở ra. Ngày ấy Dương thẩm ra ngoài mua thức ăn để chúc mừng sinh nhật cho Ti Điềm, sau khi trở về cực kỳ hoảng sợ An Khánh vương gặp chuyện, lúc ấy bà rất lo lắng suýt chút nữa Vương Phủ thăm con nhưng may mắn bình tĩnh lại. Về sau nghĩ lại, nếu như Ti Điềm có chuyện gì, Vương Phủ nhất định phái người đến đây báo tin, bà đợi đêm thấy có tin tức gì, lúc này mới yên tâm. có tin tức lại là tin tốt.


      Bà vội vàng dặn dò Dương thẩm làm chút ít đồ ăn, bù lại sinh nhật cho con .


      Ti Điềm nở nụ cười: "Nương, người tưởng con là tiểu hài tử sao, chỉ biết nhớ thương đồ ăn ngon?"


      Tịch Nhiễm kéo tay của nàng, cười tủm tỉm : "Ngày hôm đó, Ngô thẩm nghe ta trở về, đặc biệt đến thăm chúng ta."


      Ti Điềm "dạ" tiếng. Ngô thúc là người bạn làm ăn buôn bán với phụ thân lúc còn sống. Hai nhà quen biết cũng được Thời gian dài, Ngô thẩm và mẫu thân cũng quen thuộc, thường xuyên tới đây chơi.


      "Bà ấy Dong Nhi thi đậu tú tài rồi. Vào xuân, vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân."


      "Giỏi quá."


      "Nha đầu ngốc, ý của Ngô thẩm là muốn con làm con dâu."


      Mặt Ti Điềm lập tức ửng hồng, thấp giọng : "Nương, trước kia phải phụ thân cự tuyệt sao, sao giờ còn nhắc lại như thế?"


      Tịch Nhiễm thở dài: " phải phụ thân con lòng muốn gả con cho thư hương môn đệ sao, tuy nhân phẩm hay dung mạo Ngô Dong tệ, nhưng vẫn là người làm ăn. Thế nhưng đứa này cũng chịu thua kém, lòng học tập, hôm nay là tú tài, nếu kỳ thi mùa xuân lấy được thứ hạng, sau này cũng là quan lại như người ta."


      "Năm ấy phụ thânđã từng từ chối hôn , trong lòng bọn họ có khúc mắc sao? Sao còn tới cầu hôn?"


      "Năm ấy phụ thân con lấy cớ con định thân rồi mới nhã nhặn từ chối người ta. Nghe Ngô thẩm , Dong Nhi từng thấy con lần, trong lòng rất vừa ý, hôm nay là tú tài, lại nghe con và Lâm gia lui hôn, nên đặc biệt cầu xin mẫu thân đến đây nhắc lại việc hôn nhân."


      Nàng càng được tự nhiên, cúi đầu . Bởi vì quay về gặp Ngô Dong kia, rất lúng túng. Phụ thân thường nghe hí khúc, nàng cũng muốn theo nhưng phụ thân trong rạp hát là nơi chỉ dành cho nam nhân, con thể . Nàng liền lén lút thay đổi nam trang, dẫn theo Tiểu Ngạn và hai hạ nhân . đường tiểu tiện, mới phát trong rạp hát căn bản có nơi dành cho nữ quyến. Nàng đành phải sang trà lâu bên cạnh, ngờ đụng phải Ngô thúc và Ngô Dong uống trà ở đó, Ngô thúc nhận ra nàng, tò mò hỏi nàng đến trà lâu làm gì, nàng đỏ mặt ấp úng nhầm, lại quay trở lại rạp hát, nhanh chóng kéo đệ đệ về nhà. Kết quả, tuồng Bá Vương Biệt Cơ, nàng chỉ xem được có nửa.

      Nàng giật mình thất thần, trong lòng mờ mịt rối loạn giống như trong sương mù dày đặc bỗng thấy có bóng người thanh nhàn như như ở phía trước, nàng nên đẩy ra sương mù ra hay là dừng bước? Tình cảm và lý trí đọ sức, nàng biết nên lựa chọn người sau, thế nhưng nội tâm lại tràn ngập đau đớn lan ra toàn bộ lồng ngực, chua xót dâng lên cổ họng, nàng thầm cắm môi đào, mạnh mẽ đè nén xuống.


      Vào lúc câu buồn cười vừa đau lại chát sắp thốt ra khỏi cổ họng, nàng phải gom hết khí lực của bản thân lại được câu: "Nếu mẫu thân cảm thấy phù hợp đáp ứng thôi."


      Nàng như tự với mình, đau đớn qua thôi, đau đớn qua thôi...


      Tịch Nhiễm cười : "Xem ra đứa này cũng rất có lòng với con, ta thấy sau này bạc đãi con đâu. Ngô gia cũng giàu có, gả con qua đó cũng phải chịu khổ. Bây giờ chúng ta đâu còn như ngày xưa, cũng thể kén chọn như lúc trước được nữa."


      Trong suy nghĩ của mẫu thân, với tình hình nay của bọn họ, tìm được nhà có điều kiện như Ngô gia cũng dễ dàng gì, hẳn là nên hảo hảo quý trọng. Nàng gật đầu, hôn nhân đại đều do cha mẹ làm chủ, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, còn có thể nhanh chóng cắt đứt mọi ý niệm trong đầu.




      Tịch Nhiễm cao hứng : "Nếu con có ý kiến, nương trả lời cho Ngô thẩm. Dong Nhi kia, nương cũng gặp vài lần, nhã nhặn, lịch , người cũng trung thực."


      Ti Điềm cố gắng nhớ lại người kia, thế nhưng lại có ấn tượng gì, chỉ biết là từng gặp qua , nếu như kiện gặp gặp gỡ kia xấu hổ như thế, có lẽ gặp mặt như thế nào cũng quên mất.


      Nàng suy nghĩ chút rồi : " phải chờ con hai năm, mẫu thân đừng quên với họ."


      "Lần trước nương rồi, Ngô thẩm vừa vặn Dong Nhi phải chuẩn bị cho cuộc thi mùa xuân, trước mắt vội thành thân, chỉ cần xách định trước thôi."




      Ăn cơm xong từ trong nhà ra, dưới ánh nắng trưa ấm áp, nàng cảm thấy có chút hốt hoảng, nhanh như vậy định việc hôn nhân rồi, nàng nghĩ tới. Thế nhưng, xét về mọi phương diện hai nhà rất phù hợp. Hai nhà là bạn cũ, có lẽ đối tốt với mẫu thân nàng. Nghĩ tới hôn tương lai, trong lòng nàng có phần đau xót chán nản tĩnh mịch. Nhưng như vậy cũng tốt, sau này mỗi khi xuất ý niệm gì, nàng cũng lập tức nghĩ đến thân phận của mình, con dâu chưa xuất giá của Ngô gia.


      Sau khi Tịch Nhiễm đáp ứng, Ngô gia làm việc rất nhanh, sính lễ sính thư rất nhanh được đưa đến Ti gia, ước hẹn đợi Ngô Dong qua kỳ thi mùa xuân ở Thượng kinh đính hôn.


      Đảo mắt đến cuối năm, chiến ở Bắc Cương xem như hoàn toàn kết thúc, trận chiến này đánh đến ba tháng, cơ hồ là đánh đâu thắng đó, gì cản nổi có gì lo lắng. Sau khi cơn đại tuyết phủ kín núi non, ít phản quân và thổ phỉ còn sót lại thừa cơ vượt qua núi tuyết chạy thục mạng về biên giới Thương Lan. Lý Trăn Đế khoanh tay ngồi nhìn thế cục định, liền hạ lệnh đại quân bắc chinh khải hoàn hồi triều, đồng thời lưu lại vạn nhân mã đóng quân ở đó để yên ổn thế cục, đợi đầu xuân xử lí đám tàn dư này.


      Cuối năm, Bùi Vân Khoáng bận rộn, phải chỉ chuẩn bị bốn phía trong nội cung, còn phải chuẩn bị cống phẩm cho triều đình. Vương hầu các nơi đều phải như thế, mỗi năm lần, cuối năm hồi kinh nộp cống ngân cống phẩm. Đây được tính là thuế phú (thuế nông nghiệp) nộp cho triều đình, mà là hiếu kính và tạ ơn của vương gia ở đất phong đối với Hoàng Đế. Hoàng Đế cũng giữ các vị vương hầu lại trong kinh mừng lễ năm mới, bày yến tiệc ban thưởng của cải nhằm thể hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.


      Hai mươi tháng chạp, Bùi Vân Khoáng vào kinh, lần này mang theo Hứa thị. Bởi vì yến hội trong cung muốn mời Vương Phi mệnh phụ, có chánh phi, chỉ có thể dẫn theo Hứa thị. Ti Điềm muốn đón lễ mừng năm mới với mẫu thân, nhưng thân bất do kỷ, cũng cùng Tô Phiên vợ chồng vào kinh.


      Trong kinh thành tràn ngập khí vui mừng năm mới, khắp nơi phố lớn đều là cảnh dân chúng rộn ràng, sôi nổi mua sắm tết.


      Quản gia Hoàn tử sớm dọn dẹp Vương Phủ nhiễm hạt bụi, trong nửa canh giờ an bài hạ nhân nô bộc được dẫn đến kinh thành ngay ngắn ràng. Sau buổi trưa, Bùi Vân Khoáng liền dẫn Lưu Trọng ra ngoài, đêm khuya mới về. Khi Ti Điềm đem đồ ăn khuya cho , nghe thấy thở dài tiếng dài. Nàng giật mình, có tâm gì sao? Thế nhưng nàng cách nào hỏi, càng cách nào chia sẻ. Nàng để đồ ăn khuya xuống, nhàng khép cửa ra, gió lạnh đìu hiu, trăng lạnh ảm đạm. Nàng qua hành lang gấp khúc, đèn lồngmàu quất vẫn như trước, nàng nhớ vào đêm như thế, nàng ở hành lang xách váy vào thư phòng của , bỗng nhiên xuất trước mặt nàng, suýt nữa đụng vào , khi ấy nàng hoảng sợ tim đập dồn dập. Nàng hít sâu hơi, ép buộcbản thân thầm đọc tên của người, Ngô Dong.


      Hôm sau, Bùi Vân Khoáng được triệu tiến cung, Ti Điềm nhàn rỗi. Tô Phiên liền kéo Ti Điềm cùng thăm Tạ Thông. Giờ Ti Điềm mới biết, ra Thông ca chỉ có mỹ mạo xuất chúng, kỳ nghệ cũng rất xuất chúng, ở kinh thành rất nổi danh, ngay cả tả tướng cũng muốn đưa con út tới bái làm thầy. Nhưng tháng trước, có người ngay trong kỳ xã (nôm na như tòa nhà cho những người chơi cờ) của "Hành thích" Bùi Tự Vũ, thay thế tử cản kiếm, bị thương ở cánh tay, đóng cửa dưỡng bệnh.


      Vì để che dấu tai mắt người khác, hai người thay đổi nam trang, lại để cỗ kiệu lượn quanh bảy tám vòng mới tới Vân Kỳ Xã.


      Xuống kiệu, Ti Điềm thầm tán thưởng, trong kinh thành phồn hoa huyên náo, Vân Kỳ Xã tĩnh mịch thoát tục như chốn Đào Nguyên.


      Bên trong Kỳ xã, tiểu Đồng mời hai người vào gian phòng có lò sưởi, có hương hoa mai thơm mát, thủy tiên thướt tha, trường kỷ bằng gỗ mun phía trước cửa sổ , Tạ Thông đánh cờ cùng nam tử, đối diện với cửa ra vào, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Phiên, đôi mắt thoáng cái mở to hết cỡ, quân cờ trong tay "bịch " tiếng rơi xuống bàn cờ.


      Ti Điềm buồn cười, lại đột nhiên giật mình!


      Nam tử đưa lưng về phía nàng khi xoay người lại cũng giật mình, nhìn nàng tự chủ được đứng dậy.


      So với trước kia đen hơn, cũng gầy hơn, vẻ mặt bớt bướng bỉnh, lại nhiều hơn phần mạnh mẽ thành thục, quang minh tuấn, như mùi vị của loại rượu tây phong cực mạnh nhuốm say ánh chiều tà.


      Nàng vui vẻ : "Đại sư huynh, sao huynh ở đây?"


      Ánh mắt sáng rực, gần như "Hùng hổ dọa người". Vóc dáng nàng cao hơn, còn vẻ ngây thơ nữa, mặc nam trang, tú nhã như trúc, ôn nhuận như ngọc


      Tạ Thông hừ tiếng: "Nhìn , trong mắt chỉ có Đại sư huynh thôi sao? Ta đây bị thương cánh tay, cũng biết hỏi thăm."


      Mặt Ti Điềm đỏ lên, vội : "Muội chỉ ngờ gặp Đại sư huynh ở đây."


      Tô Phiên cười : "Thương Vũ cũng đến xem thương thế của sao?"


      dời ánh mắt khỏi người nàng, gật đầu cười : "Sớm biết là giả ta tới."


      Tạ Thông giận: "Này, bị thương đó, tin muội nhìn thử ."


      Thương Vũ chau chau mày, có chút khinh thường liếc cánh tay của , : "Hễ cứ bị thương là dưỡng tháng. Chúng ta mà giống như ngươi, trận chiến này cũng cần đánh."




      " thể so với người da thô thịt dày như huynh được, vẫn là Tô tỷ đau lòng ta, đúng ?"


      Tô Phiên liếc , cố ý : "Lưu Trọng bảo ta tới đấy."


      Tạ Thông "Hoa dung thất sắc", lập tức có chút vui.


      "Ti Điềm, ta có lời muốn với muội, muội tới đây." Thương Vũ kéo cánh tay của nàng, kéo nàng đến bên cạnh, để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tô Phiên và Tạ Thông. tại Lâm Giang vương rất tín nhiệm , thể tùy ý ra vào vương phủ An Khánh tìm nàng, nghĩ cách làm sao hẹn nàng ra gặp lần, lại nghĩ gặp ở chỗ này, là Thiên Ý khiến người ta vui mừng.


      đóng cửa lại, "Hung ác bá đạo" nhìn nàng, ngay cả vài sợi tóc xõa bên dưới chiếc mũ nho sinh cũng bỏ qua.


      Nàng có chút khó hiểu, trừng đôi mắt to trong trẻo xinh đẹp, hỏi: "Đại sư huynh, có chuyện gì ?" Nàng tưởng rằng lén lút như vậy là có lời gì muốn nàng chuyển cho Bùi Vân Khoáng, cho nên vẻ mặt mới tự nhiên như vậy, ánh mắt thuần khiết ôn nhu, mang theo nghi vấn.
      Trong lòng của cuộn trào mãnh liệt rất nhiều lời thuần khiết, tất cả đều bị ánh mắt thuần khiết này của nàng ngăn chặn, chợt cảm thấy có cách nào ra tay.


      Tập kích phù hợp, trực tiếp lại quá đường đột, quả thực so với giết địch còn khó giải quyết hơn.


      "Muội thích cây lược ?"


      "Thích."


      "Vậy sao muội cài tóc?"


      "Hôm nay muội mặc quần áo này, thích hợp."


      "Cái đó, phụ nữ Bắc Cương, đều kéo tóc ra đằng sau, sau đó dùng lược cố định lại, nhìn rất đẹp."


      ra , lời trong lòng là, cảm thấy đẹp mắt chỉ là phụ thôi, mấu chốt là cây lược này bình thường là nam nhân tặng cho lão bà, nhưng những lời này, bây giờ ra phù hợp, tuy rằng có tâm tư này. sợ nàng khôngbiết , còn cố ý khắc hai chữ, lại sợ hai chữ kia quá nàng phát , lại cố ý viết lên tờ giấy. Nếu như nàng dốt như thế, hiểu được lòng , thậm chí còn nghĩ đến việc "trừng phạt " nàng.


      Rất may, tại phát đụng phải người đần chưa từng thấy, nhìn ánh mắt của nàng, ràng sạch tựa như nước suối, ngẩn người chuyện với , hề có dáng vẻ "Phong tình", đúng, cái kia gọi là cái gì nhỉ, tình ý miên miên, gợi tình tình, ánh mắt nàng như vậy, so với hai từ kia quả thực chênh lệch quá xa, vô cùng bất mãn, rất muốn "trừng phạt " nàng.



      Hale205, Phong nguyet, KisaragiYue6 others thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905



      32. Phẫn nộ


      tiến lên bước, muốn động thủ, đột nhiên cửa bị đẩy ra, Tạ Thông thò đầu vào: "Đại sư huynh, Tây Yến tìm huynh."


      Tới là đúng lúc! khẽ cắn môi, quay đầu lại : "Chuyện gì?"


      Lâm Tây Yến đứng sau lưng Tạ Thông, nàng vào phòng, chưa câu nào nước mắt rơi xuống trước, hai hàng nước mắt rơi lã chã, rơi thành đường, vừa nhìn thấy liền nhịn được nữa.


      Ti Điềm vừa nhìn, vội hỏi: "Sư tỷ, tỷ làm sao vậy?"


      Lâm Tây Yến gì, rơi lệ với Thương Vũ.


      Tạ Thông ra hiệu với Ti Điềm, Ti Điềm hiểu được, liền bước ra khỏi phòng, để hai người chỗ, xem ra Lâm Tây Yến có lời gì muốn muốn riêng với .


      Thương Vũ vừa thấy nàng , vội : "Ti Điềm, đợi lát nữa hãy , ta có chuyện muốn với muội." Nên , nên làm, nhưng chưa ra tay được, lần này nàng ở đây, lần sau muốn gặp phải tìm cơ hội, là làm cho người ta sốt ruột mà.


      Nàng gật đầu đáp ứng, đến bên cạnh Tạ Thông.


      Tô Phiên nhíu nhíu mày, với hai người: "Đứa Tây yến này, chuyện gì cũng để ở trong lòng, vừa rồi ta hỏi muội ấy, cái gì cũng , cũng muốn gặp Thương Vũ, cũng biết đến cùng xảy ra chuyện gì?"


      Tạ Thông cười cười hì hì: "Chẳng lẽ liên quan tới tình cảm của Đại sư huynh, tiện với chúng ta?"


      Tô Phiên liếc : "Đừng đoán mò, sư phụ các ngươi phiền nhất chính là chuyện đương giữa đồng môn với nhau, chậm trễ chính ."


      Tạ Thông ưỡn nghiêm mặt : "Tô tỷ, chúng ta có tính là đồng môn ?"


      Tô Phiên cách rất xa cười cười: "Chúng ta tất nhiên tính, ta là người của Lưu gia, phải là người của Thất Thế Môn."


      TạThông "ồ" tiếng, lại hỏi ngược lại câu: " vậy sao?"


      Tô Phiên để ý tới , ngược lại sao cả, dường như trong lòng rất có lòng tin.


      Tô Phiên : "Ti Điềm, chúng ta lâu rồi, trở về thôi."


      Ti Điềm gật đầu, nghĩ đến vừa rồi Thương Vũ dặn nàng được rời , còn tìm nàng có việc, liền muốn tiếng với .


      "Tô tỷ, muội tiếng với Đại sư huynh rồi ."


      đến bên cạnh, cửa chỉ khép hờ. Nàng muốn gọi tiếng Đại sư huynh, thế nhưng hoàn toàn kinh hãi!


      Lâm Tây Yến dựa trước ngực của , cái trán tựa vào bộ ngực , tuy nhìn nhìn thấy nét mặt của nàng ấy, nhưng hai người dựa sát vào nhau. Tay Thương Vũ giơ lên giữa chừng, giống như chần chừ, sau đó vỗ nhè vai của nàng.


      Nàng ngừng thở, sau khi liếc mắt dám nhìn nữa, vội vàng lại lui trở về. và Lâm Tây Yến, chẳng lẽ? Nàng tin, tuy tận mắt thấy cảnh này, thế nhưng nàng cũng cảm giác trong lòng là gì vì kinh ngạc lấn át hết thảy.


      Bùi Vân Khoáng từ trong cung ra, tâm tình rất tốt.


      Rốt cuộc chuyện cá gỗ vô cùng kì diệu truyền tới tai Hoàng Đế. Bởi vì Kỳ Phúc Tự ở Tín Châu, Hoàng Đế liền cố ý triệu kiến mình , hỏi rất nhiều, cũng rất kỹ càng. rất thành kính kể lại việc mấy ngày qua bản thân mình trải nghiệm việc "Cầu nguyện" như thế nào, trong lời cho thấy hết sức tin phục tán thưởng đối với thần vật từ trời rơi xuống ở Kỳ Phúc Tự. Vẻ mặt Lý Trăn Đế thâm trầm, nhìn ra là vui hay vui. biết , nước cờ này đến hồi quyết định thắng thua. Bùi Thượng Phong có thể trở lại đất phong ở Yến Châu, vĩnh viễn ngóc đầu dậy nổi.


      Trong lòng vô cùng thoải mái, khi trở về phủ liền dặn dò hạ nhân mời tiểu quận chúa Bùi Vân Ý trở về mừng năm mới. Vân Ý luôn ở tại Tử Vân am vùng ngoại ô, năm hai huynh muội gặp nhau được mấy lần. Trong lòng của cũng có chút đành lòng, nhưng đây là di mệnh của mẫu thân. Nhiều năm trước, mất ở Thương Lan, trong lòng mẫu thân sợ hãi. Về sau có muội muội, bà luôn nơm nớp lo sợ vận rủi lần nữa rơi xuống người nữ nhi, cuối cùng đành phải nhẫn tâm đưa nàng để phòng ngừa bất trắc.


      Vân Ý mười lăm tuổi rồi, dự định năm nay định hôn cho nàng, sau đó đường hoàng gả ra ngoài, như thế cũng xem như giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng .


      Yến tiệc đêm hôm ấy, Ti Điềm gặp được tiểu quận chúa, quả nhiên như nàng suy nghĩ, phong thái đạm bạc ung dung, Vân Ý vừa cao quý rực rỡ vừa hoà nhã, dung mạo vô cùng xinh đẹp.


      Nàng nhớ đến câu ngày ấy của Bùi Vân Khoáng khi bị nhốt, lúc ấy nàng còn vui mừng thay cho lương duyên của Thương Vũ, thế nhưng hôm nay thấy Lâm Tây Yến và Thương Vũ, lòng của nàng lại rối bời, cũng thể rốt cuộc hy vọng và tiểu quận chúa hay cùng với Lâm Tây Yến.


      Trưa hôm sau, bỗng nhiên Triển Bằng đến nhà bái phỏng.


      Bùi Vân Khoáng rất vui mừng, vốn nghĩ rút chút thời gian tìm , ngờ lại tới trước. vội vã thiết yến giữ lại, Triển Bằng tính tình ngay thẳng cũng khách khí.


      Trong lòng Bùi Vân Khoáng rất coi trọng , trước khi xuất chinh còn cố ý dặn dò Thương Vũ ngầm kết giao với . Thương Vũ thăm dò biết được ra và Ti Điềm chỉ là hàng xóm cũ, trong lòng mới bỏ đề phòng xuống. chiến trường rất dễ bồi dưỡng ra tình nghĩa cùng sinh cùng tử, hai người cùng tắm máu chiến trường hỗ trợ lẫn nhau. Thương Vũ tận lực "Nịnh bợ" Bùi Tử Do, rất nhiều công trạng bị đè xuống đề cập tới, tất cả đều lưu lại danh nghĩa Bùi Tử Do, cho nên Triển Bằng trong trận chiến ở Bắc Cương vô cùng nổi bật, Hoàng Đế liền thăng hai cấp cho , ban cho phủ đệ, mấy ngày trước phong quang chỉ kém Bùi Tử Do.


      Bùi Vân Khoáng nằm mơ cũng nghĩ tới, sau khi qua ba tuần rượu, Triển Bằng lại muốn Ti Điềm!


      Bùi Vân Khoáng cầm chén rượu tay, lập tức trở nên cứng ngắc, ngay cả cười cũng đông cứng lại.


      Tất nhiênTriển Bằng thể ở trước mặt Bùi Vân Khoáng thẳng Ti Điềm là thiên kim tiểu thư lại làm nha hoàn ở Vương Phủ rất ủy khuất, như vậy chẳng phải làm mất mặt Bùi Vân Khoáng sao? Cho nên chỉ có thể thích nàng, mong muốn Vương gia thành toàn. ra, trong lòng chỉ mến Ti Điềm như muội muội mà thôi, nhưng cảm thấy với nhân phẩm và dung mạo của Ti Điềm, nếu lấy làm vợ cũng tệ, thứ nhất giúp Ti Điềm thoát khỏi khốn cảnh, thứ hai coi như hồi báo ân huệ năm ấy Ti gia đối với nhà , đây cũng là ý của mẫu thân .


      Trong lòng Bùi Vân Khoáng được thoải mái, cực kỳ khó chịu, đặt chén rượu xuống, đổi sang uống ngụm trà xanh, mới miễn cưỡng : "Việc này ta phải hỏi ý của nàng, lát nữa trả lời cho Triển Tướng quân nhé?"


      Nếu như là người khác, có thể trực tiếp cự tuyệt, thế nhưng lại là Triển Bằng mấy ngày trước vừa được Hoàng Đế điều động vào doanh trại ngoại ô gần kinh đô, thầm nghĩ muốn lôi kéo chứ nghĩ đắc tội.


      Triển Bằng có chút ngại ngùng cười : "Kính xin Vương gia tốt vài câu." , nếu đến hỏi ý Ti Điềm, trong lòng lại thấy yên lòng. Tuy nay nàng nghèo túng, suy cho cùng xuất thân vẫn là thiên kim tiểu thư, nàng có ghét bỏ xuất thân của hay ? Thế nhưng cho dù nàng đáp ứng hay , cũng là tấm lòng của Triển gia.


      "Triển Tướng quân yên tâm." tuy Bùi Vân Khoáng cười, nhưng bản thân cũng cảm thấy khóe môi cứng ngắc. Tiễn Triển Bằng , vào thư phòng ngồi lát, lúc này ánh mặt trời ấm áp, bình thường nghỉ ngơi thêm chút nữa, nhưng hôm nay thấy buồn ngủ. đứng dậy với thị nữ ngoài: " gọi Ti nương tới đây."


      Ti Điềm đột nhiên bị kêu đến, trong lòng cũng biết là việc gì, lúc bước vào phòng đối diện với ánh mắt của .

      nửa tựa giường êm phía trước cửa sổ, hơi híp mắt nhìn đến xuất thần. Cả người nàng được tự nhiên, trái tim bắt đầu nhảy loạn.

      lười biếng : "Ti Điềm, hôm nay Triển Bằng đến phủ làm khách, muội biết ?"

      "Biết."

      giật giật khóe môi, cười cười: "Có chuyện muội nhất định biết."

      Nàng giật mình, im lặng chờ câu tiếp theo của , có chuyện gì sao?

      Nếp nhăn ở khóe mội mặt khi cười càng hằn sâu, trong lòng lại cười nổi, tức muốn bốc hỏa.

      " tìm bổn vương xin cưới muội."

      thản nhiên xong từng chữ , nhưng vào tai nàng là đạo sấm sét. Nàng kinh ngạc nhìn , mặt như tỏa nhiệt.

      nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, trong lòng thoáng thoải mái được chút. Xem ra nàng biết gì, quá khứ cũng chỉ từng là hàng xóm mà thôi.

      "Bổn vương muốn hỏi muội chút, muội có bằng lòng hay ." Những lời này được tự nhiên cho lắm, biết vì sao khi xong, trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, lâu sau cũng hết khẩn trương, có thể so với lần đầu tiên, khi nàng bị người nọ đặt mũi tên ngay cổ.

      Nàng vô cùng bất ngờ, cũng rất ngượng ngùng, rủ tầm mắt xuống, nhưng trong lòng rất cảm động. Nàng rất tình cảm của Hổ Tử ca, cũng biết ước định của mình và Thất Thế Môn, nhất định cho rằng mình ở trong vương phủ làm nha hoàn rất ủy khuất rất vất vả, cho nên mới làm như thế.

      trầm mặc của nàng có nghĩa là ngầm đồng ý. vô cùng khẩn trương, bắt đầu suy nghĩ, nếu nàng "Nguyện ý", nên dùng lý do gì và viện cớ gì để bác bỏ mà đắc tội Triển Bằng, lý do lại hợp tình hợp lý trước mặt nàng, mang theo ý nghĩ cá nhân.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng : "Vương gia, muội đồng ý."

      Trong lòng mạnh mẽ buông lỏng, nhịn được thở hơi dài nhõm, trong lòng lại có chút vui mừng.


      "Vì sao?" khôi phục vẻ mặt và ngữ khí như ngày trước, mang ít hài hước, rất muốn nghe xem vì sao nàng cự tuyệt. biết nàng ra được điều muốn nghe, nhưng vẫn tự chủ muốn được hỏi câu. càng ngày càng thích trêu chọc nàng, muốn nhìn dáng vẻ ngượng ngùng lúng túng của nàng.

      Nàng cúi đầu, mặt ửng hồng, vẻ thẹn thùng rung động lòng người này làm lòng rung động.

      đứng dậy, đến trước mặt nàng, thầm mong đợi nàng ra: "Muội ." khẽ mỉm cười, nhìn vẻ mặt ửng đỏ như thoa son của nàng, trái tim dao động dữ dội giống như nghe thấy được dục vọng bên trong lòng .

      Nàng : "Bởi vì muội đính hôn rồi."

      chợt ngẩn người, sắc mặt trầm xuống, nụ cười biến mất thấy tăm hơi. Hoàn toàn phải như nghĩ, chỉ phải, còn tuyệt tình hơn. Quá bất ngờ quá kinh ngạc, khắc hoảng hốt, cảm thấy người đứng trước mặt phải nàng, là người quen biết. Lần đầu tiên cảm thấy hề hiểu nàng, cũng thể nắm được nàng. Nàng lại có thể vô thanh vô tức đính hôn! tin trực giác của sai, nàng ràng có loại tình cảm ngây thơ đối với , tuy rằng nàng kiềm chế, thế nhưng có thể cảm nhận được.

      Dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy bầu khí trước mặt rét lạnh, đứng trước mặt nàng, con giao long thêu mép áo bào giương nanh múa vuốt múa lượn trong biển mây. Xứng đôi với long chỉ có loan phượng mà thôi.

      Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy ánh mắt thâm trầm, sắc mặt ảm đạm.

      Trong phòng an tĩnh nay mưa gió nổi lên.

      Tại sao lại mất hứng như vậy? Nàng mơ hồ cảm thấy bất an, lẽ nào theo hai năm, ngay cả đính hôn cũng được sao? Nàng vội : "Vương gia, mẫu thân sau hai năm muội mới xuất giá, muội quên ước hẹn với Thất Thế Môn. Vương gia có ân với nhà muội, muội quên đâu."

      cười lạnh lùng: "Ta đối với muội, chỉ là ân tình thôi sao?" Trong lòng của xuất đủ các tạp vị mất mát có, thất vọng có, tức giận có.

      Nàng bỗng nhiên cả kinh, biết gì nữa. trong lòng nàng tất nhiên phải như thế, thế nhưng nàng ra.

      nhanh hơn bước, tức giận : "Giỏi lắm, muội lại có thể đính hôn! là làm cho bổn vương bất ngờ. biết nhà kia là ai?"

      Nàng biết vì sao đột nhiên tức giận, sợ dám trả lời.

      Ánh mắt của lạnh hơn, trầm giọng : "Tại sao dám ?"

      Nàng càng thêm kinh ngạc và lo lắng, biết là chọc giận ở chỗ nào.

      "Muội, việc hôn nhân này là mẫu thân định, muội tưởng việc riêng trong nhà, cho nên có bẩm báo với Vương gia. Sau này như vậy nữa."

      Trong lòng hắncảm thấy vô cùng tức giận, so với lúc Triển Bằng muốn nàng, còn bực bội phiền muộn hơn.

      xoay người đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, cầm chén trà uống ngụm, vừa đến môi liền phun xuống đất.

      "Trà lạnh như vậy, sao bổn vương uống được?"

      Nàng vội vàng cầm bình trà lên thay mới.

      Trà mới thay xong, chỉ sợ khen ngược, vì vậy nàng lại lo sợ nhìn .

      cũng thèm nếm, đem trà mới giội xuống đất, : "Quá nóng!"

      chưa từng nổi giận trước mặt nàng như thế, cũng chưa bao giờ khó hầu hạ như thế. Nàng vừa lo lắng vừa ủy khuất, lại dám lên tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt chảy xuống cằm.

      liếc mắt nhìn cái, trái tim liền mềm nhũn. Mình chưa từng hứa hẹn gì với nàng, cũng có tỏ vẻ gì, nàng cũng là người cực kì an phận, cực kì thông minh, cho dù nàng đính hôn cũng có quyền trách cứ nàng, vừa rồi nóng giận vô cớ, là gây lí do mà.

      thở dài, đến trước mặt nàng, đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, nàng bối rối muốn né tránh. Thế nhưng cường ngạnh, vòng tay ôm eo nàng, cứng rắn lau nước mắt mặt nàng.

      Nàng tựa trong ngực , vừa sợ hãi vừa xấu hổ, nhưng lại ngại thân phận của nên dám giãy giụa, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngón tay của hơi lạnh, khi chạm vào, cảm giác mát lạnh như thấm vào da thịt làm nàng khẽ run.

      có hành động tiếp theo, chỉ chần chừ chút, cuối cùng buông nàng ra, ôn nhu : "Muội ."

      Nàng kinh hoàng giống như chú nai , vội vàng chạy ra cửa phòng. Đứng dưới ánh mặt trời, nàng mới thấy an tâm ít. Động tác vừa rồi của , ràng... . . . Nàng bắt buộc bản thân mình nên suy nghĩ nhiều, biết có nhiều thứ tồn tại, nhưng nếu như bạn có thể bỏ qua nó, thời gian sau bạn nhất định quên được.
      Hale205, Phong nguyet, daovan2107 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :