1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Hoạ sơn hà - Mặc Thập Bát 001 (update c64)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn^_^An

      Nguyễn^_^An New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      12
      Hy vọng bạn Du và bạn Trinh thuận buồm xuôi gió
      Bạn Mặc gặp lại cha ntn nhỉ?
      _haru_ thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 62: Tay trắng trở về
      Phương Đại Phúc cáo từ lui ra, ngẩng đầu nhìn sắc trời u, trong lòng thở dài hơi, tiến về phía phòng của mình. Nay ông nương cầu bên người Tằng Toại, Tằng Toại cảm kích ân cứu mạng, đối xử với ông vô cùng hậu hĩnh. chỉ tặng ông tiểu viện trong sân của mình, còn phái lão bộc giúp sắm sửa thu dọn.

      Tiểu viện kia của ông ngay sau thiên viện phía Tây, xuyên qua rừng trúc là đến nơi, tại vào đông, rừng trúc chỉ còn trơ trụi vài ba cành khô, lẩy bẩy trong gió rét. mình ông cầm đèn bão thả bước, đêm tĩnh như nước, ông dần cảm thấy quanh thân bất thường. Thời buổi này muốn sống yên ổn chẳng biết khó thế nào. Vương tử Bắc Địch này dầu rằng quyền thế ngập trời, nhưng đứng trong địa giới Mạc Bắc vẫn phải cẩn thận khắp chốn. Mạc Bắc căm thù Bắc Địch vốn lâu, tuy trước mắt có vẻ như thần phục, song khó tránh khỏi có hán tử huyết khí nhịn được muốn lẻn vào cầu chết ám sát.

      Dù trong lòng ông cũng sùng kính những hán tử nhiệt huyết ấy, nhưng khi lại đòi chết trong tay người khác ông cũng thể cứ thế nhận mệnh.

      Ông vừa chậm rãi tiến lên, tay vừa thò vào ống áo, lặng lẽ lần sờ ngân châm bên trong. Nghe được phong thanh dị động phía sau, còn chưa đợi ông giơ tay lên, kẻ nọ tới trước mặt ông, cười tươi rói cất tiếng: "Cha, là con."

      Phương Đại Phúc giơ đèn lên nhìn kỹ, bóng đen xíu lẳng lặng đứng thẳng, gương mặt dưới ánh đèn mờ nhạt chính là gương mặt đáy lòng mình hoài tưởng vô số lần. Cả người ông run lên, kéo Phương Mặc đến bên cạnh, liếc quanh khắp lượt mới hạ thấp giọng, sốt ruột hỏi: "Con bé này, sao lại tìm tới đây?" Nếu bị người phát , con bé còn an toàn sống sót được ư?

      Phương Mặc mỉm cười trong veo: "Chung quanh có ai."

      Phương Đại Phúc nhịn được trừng nàng cái, khẩn trương lôi tuột nàng vào viện của mình, đóng cửa. Lão bộc kia lớn tuổi nhưng tai mắt vẫn linh hoạt, nghe được tiếng động ra: "Ai vậy?"

      Phương Đại Phúc lau mồ hôi lạnh trán, liếc sang hai bên, con bé thấy đâu. Ông liền vội vàng kêu: "A, là ta."

      Lão bộc giơ đèn lồng nhìn Phương Đại Phúc, cười : "Hoá ra tiên sinh về." Phương Đại Phúc thình lình thấy phía sau lão bộc xuất bóng đen xíu, cầm trường kiếm trong tay muốn đâm về phía lão, ông cuống quýt la lên: "Phương Mặc. được!"

      Lão bộc bắt gặp thần sắc ông hoảng hốt nhìn chằm chằm phía sau mình cũng vội vã xoay người lại, đèn lồng trong tay tức lăn lóc đất, thanh trường kiếm lạnh lẽo gác cổ lão, đứa bé trước mặt chỉ cao hơn nửa người lão chút, song mày mắt lệ khí bức người, khiến người ta dám tiếp cận.

      Phương Đại Phúc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vã chộp lấy tay Phương Mặc: "Con bé này, sao lại lỗ mãng thế hả?" Lại quay sang lão bộc kia: "Trương bá, nó, nó là khuê nữ của ta."

      Lão bộc ba hồn rớt mất hai phách, run lập cập : "Tiên sinh, tiên sinh cứu tôi."

      Phương Đại Phúc nắm lấy Phương Mặc, kéo nàng vào trong phòng, lại với lão bộc: "Trương bá, chuyện khuê nữ ta tới đây ông tuyệt đối đừng với người ngoài, cũng phiền ông canh cửa giúp, nếu có ai vào nhất định phải ra hiệu tiếng." Lão bộc đáp tiếng, lại liếc sang Phương Mặc cái, lập cập chạy ra cửa.

      Phương Đại Phúc đóng cửa, kéo Phương Mặc ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Sao con lại đến đây? Ta chẳng phải ta tại theo bên người Tằng đại nhân, nhất thời được sao? Còn nữa, thiếu niên ngày đó cùng con rốt cuộc là thế nào? Nương con đâu? Bà khoẻ chứ?"

      Phương Mặc thấy Phương Đại Phúc cũng coi lão bộc kia là người ngoài, hiển nhiên tư giao giữa hai người rất tốt. Nàng cười hì hì an toạ, rót chén trà vừa uống vừa : "Cha, người hỏi dồn dập nhiều vấn đề như thế làm sao con trả lời? Cha tốt xấu gì cũng để con uống miếng nước chứ." Phương Đại Phúc thấy con hình dung gầy gò tiều tuỵ, đoán rằng mấy ngày nay nhất định chịu ít tội, trong lòng cũng xót, thở dài tiếng: "Con từ từ mà uống, ai hối đâu."

      Phương Mặc lại thả chén trà xuống, giọng: "Nương con ở Túc Bắc, người hôm qua cha thấy là nhị thiếu gia phủ Túc Bắc Vương." Phương Đại Phúc kinh ngạc thốt lên: "Nhị thiếu gia phủ Túc Bắc Vương? Chả trách...nhưng con, sao các con lại đến Chu Châu? Nếu bị ai biết có người phủ Túc Bắc Vương đến Chu Châu còn gì nữa?"

      "Kể ra rất dài dòng." Phương Mặc đáp.

      Đợi đến khi Phương Mặc trình bày có chọn lọc đầu đuôi tình cho Phương Đại Phúc, Phương Đại Phúc thinh lặng hồi lâu mới : "Chỉ cần mẹ con con đều bình an là ta cũng yên lòng. Vừa rồi con các con còn người bị thương ở ngoài thành? Bị thương có nặng ? Có nghiêm trọng ?"

      Phương Mặc đáp: "Con cũng hai ngày thấy cậu ta rồi, cha, ngày mai người theo con cùng thăm cậu ta , có được ?"

      Phương Đại Phúc gật đầu: "Ta theo bên Tằng đại nhân ở chỗ này, ông ta nhớ ân ta cứu mạng nên bình thường cũng đối đãi ta khá tốt, hề hạn chế việc ra ngoài. Ngày mai ta và con cùng xem thử. Đêm nay con ở lại đây , trong viện này còn mấy gian phòng trống, bình thường cũng có ai tới. Trương bá dù là lão bộc Tằng đại nhân phái cho ta, nhưng cũng là kẻ cơ khổ, lúc thành hạ vợ con đều mất, bình thường chúng ta nhắc đến người Bắc Địch ông cũng hận lắm, chẳng qua trước mắt còn muốn giữ mạng, thể làm sai trong phủ. Con đừng vừa gặp người ta liền la đánh la giết."

      Phương Mặc gật đầu cười. Đêm cũng muộn, Phương Đại Phúc tuy có vô số lời muốn hỏi, nhưng thấy Phương Mặc đầy mặt mệt mỏi tự mình đến gian phòng sát vách dọn dẹp, lấy hai cái đệm ấm và chăn bông ra, nhìn khuê nữ khoan khoái thiếp , lúc này mới về phòng mình. Hôm sau trời vừa sáng Phương Đại Phúc liền bẩm báo với Tằng Toại, bảo là muốn ra ngoài thành tìm chút thảo dược.

      Tằng Toại hề nghi ngờ, cười : "Nay thành Tây yên, tiên sinh mình ra ngoài sợ rằng có chút bất ổn, để ta phái thêm người tay chân lanh lợi nữa cùng."

      Phương Đại Phúc vội vã đáp: " cần đâu, hôm qua Trương bá có với tôi ông ấy có đứa cháu họ xa, ước chừng mười tuổi, cha mẹ đều mất cả, đặc biệt tới nương nhờ ông. Ông ấy liền nhờ vả tôi thu đồ đệ, để đứa cháu này về sau có kế sinh nhai sống qua ngày. Tôi thấy thằng bé chịu thương chịu khó, cũng thông minh cơ trí nên đáp ứng, hôm nay vừa dịp mang ra ngoài mở mang kiến thức."

      Tằng Toại cười : "Phương tiên sinh thu đồ nhi về sau thân cũng có chỗ dựa, đây là chuyện tốt. Bây giờ ra vào thành khá phiền phức, nếu có kẻ có mắt cản đường tiên sinh tiên sinh cứ báo danh hào của ta." tại Tằng Toại có thương tích người, lại càng rời được Phương Đại Phúc, hận thể cung ông lên, đối đãi ông càng thêm khách khí cực kỳ.

      Phương Đại Phúc rối rít cảm tạ, dẫn theo Phương Mặc thuận lợi ra khỏi thành.

      Tìm tới gia đình trong núi, thương thế Từ Ngọc Sanh chuyển biến tốt, người cũng tỉnh, thấy Phương Mặc vội vã truy hỏi tung tích của Tiêu Trinh Tôn Cẩn Du, nghe được hai người lên đường về Túc Bắc, Từ Ngọc Sanh cũng thở phào nhõm. Phương Đại Phúc xem giúp tình hình thương thế lành lại, gật đầu: "Vẫn rất tốt, chỉ cần hai ngày này vết thương bị nứt ra còn vấn đề gì lớn."

      Từ Ngọc Sanh cả mừng: "Vậy là cháu cũng có thể về Túc Bắc?"

      Phương Đại Phúc lắc đầu, cười rằng: "Cái này . Từ đây cưỡi ngựa đến Túc Bắc cũng phải mấy ngày đường, thương thế của cậu chịu được xóc nảy đâu. Nếu cậu mà muốn nhanh khoẻ phải yên ổn tĩnh dưỡng thời gian."

      Từ Ngọc Sanh cúi đầu tiu nghỉu: "Lại mấy ngày nữa cũng chẳng biết Túc Bắc rốt cuộc ra thế nào?" Phương Mặc nghe ủ rũ than thở cười : "Ngươi yên tâm , Túc Bắc có Tiêu Thế tử nhất định bình an." Từ Ngọc Sanh gật đầu, mọi người trò chuyện đột nhiên Phương Mặc nghe được tiếng vó ngựa, chỗ chân núi này cách đường lớn rất xa, bình thường chẳng ai tới đây.

      Phương Mặc vội vã ra ngoài quan sát, xa xa bên khe núi kia chạy tới hai con ngựa, người cưỡi ngựa ngờ ngợ như là Tôn Cẩn Du và Tiêu Trinh. Phương Mặc khẽ nhíu mày, tốc độ ngựa cực nhanh, chỉ chốc lát tới trước mặt nàng, quả đúng là Tôn Cẩn Du và Tiêu Trinh.

      Tôn Cẩn Du nhảy xuống ngựa, đầy mặt phong trần mệt mỏi, vài bước tới bên Phương Mặc, : “Phương Mặc? Sao muội lại ở đây?” Tiêu Trinh xuống ngựa, liếc qua Phương Mặc, cũng câu nào trực tiếp vào phòng.

      Phương Mặc đáp: “Muội còn muốn hỏi hai người đây. Hai người phải Túc Bắc rồi sao? Sao mà vẫn còn ở chỗ này?”

      Tôn Cẩn Du thở dài tiếng: “ lời khó hết, hai người chúng ta vừa ra thành liền gặp phải nhân mã của Ngũ Vương tử, tại trong Kỳ Sơn này tất cả đều là người của chúng, hơn nữa chúng ta còn chẳng nhận ra nổi! Cũng vị Ngũ Vương tử Bắc Địch kia mời nhân mã từ đâu? Toàn là những kẻ có chút giảo hoạt khó đối phó, bọn chúng lại giống người Bắc Địch, ràng là người mình lại làm việc cho Ngũ Vương tử phe địch. Có giả sơn dân phụ cận, có hóa trang thành thương hộ, quả thực khó lòng phòng bị, ta và Trinh thiếu gia phải đến mấy lần suýt bị chúng bắt được, may nhờ Trinh thiếu gia nhanh nhạy mới thoát. Mấy ngày nay hai người chúng ta căn bản ra khỏi núi, chỉ luẩn quẩn gần cổng thành, thực là nửa bước khó .”

      Phương Mặc lạnh lùng : “Chẳng qua là có trọng thưởng tất có dũng phu mà thôi. Vị Ngũ Vương tử kia xem ra cũng hiểu biết đây, rành cả ngón trò của những người giang hồ Đại Chu chúng ta.”

      Tôn Cẩn Du lại hỏi: “Sao muội cũng ở đây.” Phương Mặc khẽ cười đáp: “Muội xin cha tới xem cho Từ Ngũ.” Tôn Cẩn Du cũng cao hứng : “Muội tìm được bá phụ rồi?” Phương Mặc gật đầu. Hai người vừa vừa vào trong nhà.

      Chắc hẳn Từ Ngọc Sanh giải thích thân phận của Phương Đại Phúc cho Tiêu Trinh, Tiêu Trinh tất nhiên biết Phương Đại Phúc từng cứu mình mạng, đối với ông cũng khá là cung kính. Phương Đại Phúc thân phận của Tiêu Trinh nên cũng dám thất lễ, ông nghe xong chuyện Tôn Cẩn Du và Tiêu Trinh gặp phải, nhíu mày : “Ta ở bên người Tằng Toại cũng nhiều ngày, ông ta đúng là được Tứ Vương tử Bắc Địch mời tới, nghe trong lời ông ta từng tiết lộ vị Tứ Vương tử này quả thực mời ít người giang hồ, cũng rất coi trọng bọn họ, ra vào đều phân cho ngựa xe nô bộc. Lúc này vì gặp phải chuyện nan giải mới điều ông ta đến Chu Châu.”

      Tiêu Trinh hừ lạnh tiếng: “Cũng chỉ là vài hạng người hám lợi đen lòng thôi.”

      Phương Mặc lạnh lùng liếc cái: “Trinh thiếu gia cũng chớ xem thường những kẻ hám lợi đen lòng này, việc làm của chúng thường khiến người ta kinh hồn lắm.” Kiếp trước Phương Mặc chính là xuất thân lính đánh thuê, cầm tiền làm việc, đối với tình phương diện này quả thể quen thuộc hơn. Những kẻ kia dù chẳng phải loại người cao trọng gì, nhưng thường chỉ cần đòn là có thể định được sinh tử nhân vật trọng yếu của đối phương, trong tuyệt cảnh xoay chuyển thế cuộc phát triển, sát phạt ngoài sáng dẫu rằng quan trọng, song sát chiêu trong tối lại thể khinh thường.

      Phương Đại Phúc suy nghĩ chốc lát liền : “Nếu bọn chúng có bố trí ở Kỳ Sơn, chi bằng mọi người cùng theo ta từ Nam Chu Châu đến Túc Bắc .” Tiêu Trinh sửng sốt, “ từ Nam Chu Châu, vậy chẳng phải xuyên qua đại quân của Vũ Văn Diệu sao? Sao có thể?” Chu Châu kế cận Túc Bắc, ra cổng Nam Chu Châu đến Túc Bắc vốn là con đường nhanh chóng nhất, bọn họ cũng vì đại quân Vũ Văn Diệu chặn giữ ở đó nên lúc này mới vòng sang cổng Tây Ngu Sơn vượt Kỳ Sơn đến Chu Châu. Bây giờ muốn từ phía Nam Chu Châu ra khỏi thành còn chẳng phải chạy đến đại doanh Vũ Văn Diệu chịu chết?

      ====

      @Winter : mà tôi cũng đọc đại mấy, cổ đại với xuyên là chính à. post tấm đó lên luôn , cho tôi hóng với :3

      @người qua đường : aiz cảm giác của thiệt là...

      @Nguyễn^_^An : công cốc rồi :v
      Last edited: 14/10/15
      Nhã TịnhWinter thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      tôi k biết chèn ảnh trong cung =___=
      ờm, tôi cũng ít đọc đại, hầu hết chỉ đọc xuyên với trọng sinh, đại cũng chỉ đọc trọng sinh và showbiz, nhưng Cửu Nguyệt Hy ngoại lệ. Hệ liệt nữ phụ đều là xuyên với trọng sinh, tôi đọc thấy hay, đến khi đọc Freud dấu thấy hài nên mới có ấn tượng :v
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @Winter : vô up ảnh đầu trang kìa

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      ...... . của là ntn. hay đúng r :))))
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :