1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 8.2: Kế hoạch

      “Lúc ấy mình để cho bọn họ phát mà quay về luôn.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh .

      Vương Dĩnh nhăn mặt, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “Haizz, mình cậu sao lại có thể tốt bụng như vậy được, chuyện khác còn có thể cố chịu đựng. Chuyện này có thể chịu được sao? Người ta ngồi đầu cổ cậu, vậy mà cậu có thể coi như có gì, mình đúng là phục cậu.” xong dường như muốn rước thêm bực bội, giận dỗi bịt tai muốn nghe gì nữa, trở về giường của mình.

      “Tĩnh Kỳ, mình cảm thấy chuyện này cậu nên cẩn thận xem xét lại chút. Chuyện khác đều có thể nhẫn nhịn, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, chưa kết hôn mà lăng nhăng, vậy cậu có từng nghĩ tới sau khi kết hôn như thế nào ? Người ta đều có lần có lần thứ hai mà.” Từ Mộc Nghiên thấy đây là chuyện lớn, khuyên Tĩnh Kỳ phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao việc này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời.

      “Chó đổi được thói quen ăn phân.” Vương Dĩnh hờn dỗi nằm ở giường chêm vào câu.

      “Cậu mắng mình hay là mắng Trương Dương vậy?” Vương Tĩnh Kỳ buồn cười hỏi.

      “Hừ!” Vương Dĩnh tức giận muốn chuyện cùng .

      “Cậu đừng giận nữa, nghe thấy vừa nãy Tĩnh Kỳ đáp trả tên cặn bã Trương Dương kia như thế nào sao? Chuyện này nhất định thể nhẫn nhịn như vậy được.” Tưởng Hi Văn cảm thấy thông qua chuyện này, Tĩnh Kỳ nhất định nghĩ ra cách gì đó rồi, nếu với tính cách của cậu ấy, hôm nay thể điện thoại như vậy được. Chắc chắn là muốn nhẫn nhịn nữa.

      “Ừ, lúc ấy đầu óc mình loạn hết cả lên, bởi vì chưa từng nghĩ tới xảy ra chuyện này, cho nên nghĩ trước hết chưa cần lên tiếng, trở về cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.” Vương Tĩnh Kỳ .

      “Vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm sao?” Vương Dĩnh cũng tức giận nữa, ngồi xuống hỏi.

      “Mình cũng nghĩ qua rồi. Mình muốn ly hôn với Trương Dương, ngày hôm qua vay tiền các cậu, là do mình nghĩ rằng, nếu ly hôn ba mình khẳng định cắt đứt quan hệ với mình. Mình muốn tìm công việc gì đó, lời nhiều mà chỉ cần ít tiền vốn bỏ ra, sau này để dành đủ tiền tự mua căn nhà cho riêng mình. Cho nên hôm qua mới vay tiền các cậu.” Vương Tĩnh Kỳ đem suy nghĩ trong lòng mình ra. Ba tại lớn tuổi, so với hồi trẻ tính tình tốt hơn rất nhiều. Nhưng nếu như ly hôn, ông ấy nghĩ là làm cho ông ấy mất mặt, cho về nhà. trai của lại rất bận rộn. Cho nên nếu muốn ly hôn, cũng đồng thời phải chuẩn bị chỗ ở mới tốt.

      “Tĩnh Kỳ, cậu suy nghĩ bi quan quá rồi, ly hôn cũng phải lỗi của cậu, ba cậu thể nhận cậu được, vả lại còn có mẹ cậu nữa mà.” Từ Mộc Nghiên cảm thấy Tĩnh Kỳ quan trọng hóa vấn đề, tuy rằng tại ly hôn vẫn là tốt lắm nhưng cũng còn giống như trong xã hội cũ, ly hôn xong dám gặp người khác.

      Vương Tĩnh Kỳ cười cười, họ ở trong hoàn cảnh của nên hiểu được: “Trong mắt ba mình chỉ có bản thân ông ấy, nếu như có thêm ai khác đó chính là trai của mình. Nhất định cậu cho rằng lúc trước ba mình ra mặt đến nhà Trương gia là vì mình phải ? Kỳ , cậu hiểu đâu, ông ấy tới Trương gia phải vì lo lắng cho mình mà chủ yếu là cảm thấy mình gả ra ngoài mà còn ăn nhờ ở đậu nhà mẹ đẻ, ông ấy cảm thấy thiệt thòi, cho nên mới đến Trương gia. Về phần mẹ mình, chính bà ấy còn lo nổi cho bản thân làm gì còn sức lực để ý đến mình nữa.”

      Từ Mộc Nghiên lên tiếng, tuy rằng nghe ông Vương là cực phẩm, nhưng cũng chưa từng gặp qua, thể tưởng tượng được lại có người đối với thân tình có thể lạnh nhạt như vậy.
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng9 others thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9.1 : Giúp đỡ

      Edit: huyền.uha

      Beta: Rùa Tuki

      Tưởng Hi Văn đối với việc Vương Tĩnh Kỳ bắt quả tang Trương Dương lăng nhăng bên ngoài hơi thắc mắc: “Cậu nhìn thấy Trương Dương có người khác bên ngoài, sao chạy tới bắt tại trận luôn, nếu lúc ấy bắt được bọn họ, sau này phải cậu muốn xử lí như thế nào như thế đó sao?”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong suy nghĩ chút, nếu có tình huống này, lúc đó hành xử giống như Tưởng Hi Văn , như vậy tình cảnh lúc đó ra sao.

      “Vậy được , mình biết đối với người khác như thế nào, nhưng mình khẳng định với người như Trương Dương làm như thế có hiệu quả, có lẽ lúc đó bối rối thừa nhận, nhưng là chỉ cần quay lưng lại, có thể trở mặt thừa nhận, cho nên mình nghĩ lúc ấy cần gì cả, đôi gian phu dâm phụ ấy tại chắc chắn thể tách ra, chờ mình chuẩn bị tốt, cầm máy chụp ảnh chụp lại trò hề của bọn họ, như vậy có muốn chống chế cũng được.

      Hơn nữa mẹ mình còn nghe được tin, căn nhà tại của Trương gia bọn họ, là nhờ giấy đăng kí kết hôn của mình mới được đơn vị cấp cho, cho nên căn phòng đó mình cũng có nửa phần trong đó. Cho dù bây giờ Trương Dương thực xin mình tha thứ, người Trương gia bọn họ cũng xin lỗi mình, mình vẫn muốn ly hôn, phần của mình mình lấy lại, dù chỉ chút mình cũng muốn cho bọn họ.” Vương Tĩnh Kỳ hơi đem ý nghĩ hai ngày nay ra, cả người thông suốt cũng thấy thoải mái. Đây là mục tiêu đầu tiên của , muốn chiến đấu vì mục tiêu của mình.

      Ba người khác trong phòng ngủ đều trưng ra vẻ mặt khó tin, ngờ đời này lại còn có người như Trương gia.

      Vương Dĩnh sau khi hết kinh ngạc, cướp lời : “Nhà của mình có máy chụp ảnh, chờ ngày mai mình mang đến cho cậu.”

      Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười gật đầu đồng ý, đúng có máy ảnh, vốn tính mượn của các ấy.

      “Tĩnh Kỳ, người nhà Trương gia cực phẩm như vậy, cậu phải để pháp luật can thiệp. Cậu cũng biết, mẹ mình là luật sư, chắc là có thể giúp đỡ cậu.” Tưởng Hi Văn cũng muốn giúp bạn tốt.

      “Hi Văn, cảm ơn cậu trước, để mình chuyện với Trương Dương trước , nếu bọn họ phân phải trái, mình nhất định nhờ dì giúp.” Vương Tĩnh Kỳ sớm nghĩ qua việc thuê luật sư, nhưng tại vẫn chưa cần thiết.

      “Tĩnh Kỳ, cậu còn cần hỗ trợ cái gì với mình, mình nhất định cố hết sức giúp cậu.” Từ Mộc Nghiên cũng muốn vì bạn tốt làm gì đó, nhưng lại biết bản thân có thể làm cái gì.

      “Ừ, mình biết các cậu quan tâm mình, nhưng chuyện này mình phải tự giải quyết. Nhưng nếu mình cần giúp đỡ, mình tuyệt đối khách khí.” Vương Tĩnh Kỳ cảm động, đây chính là bạn bè hai kiếp của .

      Bốn người ở phòng ngủ thảo luận, cả buổi trưa cũng ngủ, ngươi câu ta câu nghĩ cách giúp Vương Tĩnh Kỳ, làm thế nào để bắt tại trận kẻ bắt cá hai tay, rồi tìm cách thu thập chứng cứ.

      Cái này còn chưa tính, mấy ngày kế tiếp, chỉ cần mấy người ở cùng chỗ lại mang chuyện này ra bàn, Tưởng Hi Văn còn bày kế hoạch bắt gian tại trận cho Vương Tĩnh Kỳ, vô cùng đầy đủ chi tiết.

      Vương Dĩnh dành ra buổi tối, về nhà đem máy chụp ảnh nhà đến cho Vương Tĩnh Kỳ mượn.

      Thời điểm này máy ảnh kỹ thuật số còn chưa phổ biến, cho nên Vương Dĩnh lại phải dành ra hai ngày huấn luyện cho Vương Tĩnh Kỳ, Vương Tĩnh Kỳ mới dám dùng.
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng6 others thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 9.2 : Giúp đỡ

      Thứ sáu, giờ tan tầm, ba người đưa Vương Tĩnh Kỳ đến bến xe buýt gần trường học, nhìn lên xe, cuối cùng động viên , tiếp thêm cho dũng khí về nhà.

      Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe buýt, gió thu thổi qua nhàng phảng phất, nhìn cảnh phố ngừng vụt qua, trong lòng chợt nghĩ, đời này mình nhất định phải hạnh phúc, vì quan tâm từ trong tim gan của bạn tốt, nhất định phải hạnh phúc.

      Xe dừng lại, nhìn con đường về nhà, con đường này đối với hơi xa lạ. Đời trước ở chưa đến năm, bởi vì thành phố D có thị trưởng mới về công tác, huy động hạng mục, nhà đột nhiên nhận được thông báo, vì mảnh đất nhà nằm trong vùng quy hoạch cho nên cần phải phá bỏ, lúc ấy những gia đình như nhà đều được cấp khoản tiền đền bù tổn thất, hoặc là chỉ định vị trí nhà mới, còn có thể dọn trở lại nếu muốn, nhưng bởi vì khu nhà ở về sau bị xây thành khu thương mại, có nhà ở, cho nên việc dọn trở lại chỉ dành cho thương nhân, vì vậy người dân chỉ được nhận thêm tiền đền bù.

      Lúc ấy đại bộ phận mọi người đều lựa chọn lấy khoản tiền bồi thường, chỉ có nhóm người trực tiếp lựa chọn nơi ở mới, cơ bản ai muốn mở cửa hàng, bởi vì lúc ấy giá cả chuyển nhượng cửa hàng rất mắc, ít nhất phải mấy chục vạn, đúng lúc này, có mấy người gan lớn, muốn ở nhà mới, lại muốn dùng tiền mua cửa hàng.

      Lúc ấy ông Vương cũng theo phần lớn số đông cầm khoản bồi thường, sau đó trai mua căn nhà gia đình sang tay gần đây, còn lại hơn nửa số tiền đều gửi tiết kiệm.

      Có lẽ có thể lợi dụng lần quy hoạch này kiếm được số tiền. Vương Tĩnh Kỳ vừa vừa tính toán chuyện này có khả thi hay .

      Chỗ ở của Vương gia là khu dân cư cũ kỹ, nhà cửa cũng hai mươi năm, diện tích lại , xây dựng hợp lý, phương tiện giao thông được đầy đủ, làm cho giá nhà luôn thể lên, giống như bây giờ căn hộ bốn mươi mét vuông chỉ có hai vạn, hơn năm mươi mét vuông cũng chỉ có hơn ba vạn, sau khi quy hoạch xong người dân được cấp nhà mới tiện nghi ít.

      Vương Tĩnh Kỳ tính toán số tiền trong tay mình, gần như đủ để mua căn nhà hai phòng, nhưng nếu bỏ hết số tiền vào chuyện này, có thể trong tay còn đồng nào, nghĩ có lẽ mình cần tìm thêm công việc mưu sinh.

      Mắt thấy về đến nhà, cũng muốn nghĩ nữa, mặc kệ làm thế nào, chờ ly hôn xong rồi tính tiếp, nếu lúc này mua gì cũng đều trở thành tài sản chung danh nghĩa vợ chồng, chắc hẳn nhà Trương Dương đều hiểu , nếu sau này biết buôn bán có lời, khẳng định để yên mà ầm ĩ với . Cho nên thà rằng sau khi ly hôn rồi mới thực , như vậy có bất cứ vấn đề gì nữa.

      Đứng ở cửa nhà mình, lòng Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh được, tự giác nhớ lại chuyện đời trước.

      Sau khi kết hôn, ba hoàn toàn chứng minh cho câu con lấy chồng như bát nước đổ , có chuyện gì, ba đều quan tâm, kêu về nhà chồng , mẹ cả đời sợ chồng, chuyện của con cũng tương tự, cho nên tuy rằng cũng thương , nhưng có lá gan . Về phần trai, vì có chị dâu, đoán chừng ấy cũng hữu tâm vô lực.

      Kiếp trước khi sau bệnh nặng nhập viên, ba mẹ cũng tới thăm lần, chỉ có trai vụng trộm mang theo con tới vài lần, nhưng sau đó cũng thấy bóng dáng. Cho nên trong lòng rất căm hận, ngoài người nhà Trương Dương, hận ba mẹ sao có thể tuyệt tình như vậy…

      đứng ở cửa hít thở sâu hơi, tự với chính mình sao, chờ ly hôn xong, bọn họ phân giới hạn với , bản thân có thể sống tốt hơn. Làm tâm tư, lấy chìa khóa ra nhàng mở cửa.

      “Mẹ, con về.”
      Last edited by a moderator: 24/11/15
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng8 others thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10.2: Người cha cực phẩm

      “Lúc dọn dẹp phòng ở ông bà Trương gia vẫn chưa khi nào kết hôn sao?” Trong lòng ông phiền chán, nghĩ phải đem con gả càng nhanh càng tốt, như vậy cũng coi như là ông làm tròn trách nhiệm với lắm rồi.

      “Chưa chuyện kết hôn, bảo là muốn trang hoàng lại phòng ốc trước, nhưng hình như đủ tiền”. Vương Tĩnh Kỳ chuẩn bị cho Trương gia mấy mẩu “chuyện tốt” rồi.

      Ông Vương nghe xong lập tức sôi sục, hỏi : “Bọn họ chưa cưới mày về, mày đừng có ngu ngốc mà đem tiền cho họ. Trong tay có tiền cũng được tiêu xài hoang phí, cứ để ở trong nhà, phải chừa cho mình đường lui biết chưa.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe ba lời này, mặc dù hơi thô thiển nhưng nghe ra quan tâm đến .

      ra Trương Dương gọi điện cho con, hỏi trong tay con có bao nhiêu tiền, muốn con đưa tiền cho ấy để xử lí việc gấp”. Vương Tĩnh Kỳ đem tình chút cho Ông Vương.

      “Vậy mày với nó thế nào?” Ông Vương nhìn con chằm chằm, nếu dám đưa tiền cho Trương gia ông ta liền cước đạp chết , đỡ cho ông đau đầu.

      “Trong tay con giờ vốn cũng còn bao nhiêu tiền, với lại con cũng muốn đưa cho nhà ta, cho nên đành là con đưa hết tiền cho ba giữ, bảo họ muốn lấy tiền tới tìm ba.” Vương Tĩnh Kỳ có chút e dè, bình thường đây là bộ dạng khi ở nhà, cũng thể chỉ ra ngoài làm việc ít lâu mà lá gan lớn lên được, cho nên vẫn giữ bộ dạng ấy.

      “Được, như vậy cũng tốt, để tao xem xem Trương gia ai dám tới đây đòi tiền, tao liền cước đạp chết kẻ đó. CMN, cả nhà Trương gia cũng chẳng phải dạng vừa.” Ông Vương nghe xong con như vậy, vừa lòng chuyển lửa giận sang nhà Trương gia từ xuống dưới mà mắng chửi.

      phải ông Vương tham tài, ông cũng biết trong tay con mình cũng có chút tiền, nhưng chừng ấy vẫn phải là nhiều, chắc chỉ được khoảng ngàn tám trăm tệ là cùng. Là trụ cột trong nhà, quản lí tiền lương của cả hai người, chút tiền ấy ông cũng thiếu, cho nên cũng ham. Đương nhiên ông cần có nghĩa người khác có quyền dòm ngó tới.

      Ông Vương nhìn con lại cúi đầu , tâm tình cũng còn tệ như lúc nãy nữa, : “Được rồi, trong lòng mày tự biết là được. Mày vẫn còn chưa chính thức gả về Trương gia đâu, phải biết nắm lấy lợi thế của mình, đừng có làm nhà họ Vương này mất mặt là được.”

      “Vâng, con biết rồi”. Vương Tĩnh Kỳ nhu thuận .

      “Được rồi, tranh thủ về phòng dọn dẹp chút, rồi xuống giúp mẹ mày nấu cơm.” Ông Vương giáo huấn con xong, quay đầu lại tiếp tục bắt chéo chân xem ti vi.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe lời về phòng của mình, đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở ra hơi lớn. Mặc kệ chính mình hạ bao nhiêu quyết tâm, có thể là do kiếp trước quá sợ hãi khi đối mặt với ba , cho nên tại đứng trước mặt ba, vẫn dám cứng rắn lớn tiếng, đoán chừng muốn làm được điều này còn phải cần cả quá trình.

      nhanh chóng thay quần áo, sau đó đem máy ảnh kĩ thuật số của mình cẩn thận cất vào trong tủ quần áo, xong mới mở cửa xuống phòng bếp.

      Buổi chiều, bàn cơm Vương gia chỉ có ba người. Bà Vương biết trở về, cố ý làm món thịt kho tàu, lại thêm đĩa mướp đắng xào trứng gà, còn chuẩn bị đĩa lạc cho ông Vương nhắm rượu.

      Ông Vương tự rót rượu uống, nhìn bàn ăn có món thịt, liền : “Mẹ con các người đừng có tham ăn như thế, chừa lại ít thịt lát nữa mang sang cho chị mày.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong cũng lên tiếng, chỉ chậm rãi gắp rau, nếu nhìn kĩ có thể thấy được nụ cười châm biếm ở khóe môi .

      Ba chính là như vậy, có đồ ăn ngon, chưa bao giờ nghĩ tới hai mẹ con , nhưng khi ông ăn nhất định nhớ tới trai.

      Bà Vương nghe xong vội vàng để đũa xuống, vào phòng bếp cầm đĩa sứ ra, đem nửa thịt bàn xớt qua, chuẩn bị để lát nữa mang cho con trai.
      Last edited by a moderator: 24/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 10.2: Người cha cực phẩm

      “Lúc dọn dẹp phòng ở ông bà Trương gia vẫn chưa khi nào kết hôn sao?” Trong lòng ông phiền chán, nghĩ phải đem con gả càng nhanh càng tốt, như vậy cũng coi như là ông làm tròn trách nhiệm với lắm rồi.

      “Chưa chuyện kết hôn, bảo là muốn trang hoàng lại phòng ốc trước, nhưng hình như đủ tiền”. Vương Tĩnh Kỳ chuẩn bị cho Trương gia mấy mẩu “chuyện tốt” rồi.

      Ông Vương nghe xong lập tức sôi sục, hỏi : “Bọn họ chưa cưới mày về, mày đừng có ngu ngốc mà đem tiền cho họ. Trong tay có tiền cũng được tiêu xài hoang phí, cứ để ở trong nhà, phải chừa cho mình đường lui biết chưa.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe ba lời này, mặc dù hơi thô thiển nhưng nghe ra quan tâm đến .

      ra Trương Dương gọi điện cho con, hỏi trong tay con có bao nhiêu tiền, muốn con đưa tiền cho ấy để xử lí việc gấp”. Vương Tĩnh Kỳ đem tình chút cho Ông Vương.

      “Vậy mày với nó thế nào?” Ông Vương nhìn con chằm chằm, nếu dám đưa tiền cho Trương gia ông ta liền cước đạp chết , đỡ cho ông đau đầu.

      “Trong tay con giờ vốn cũng còn bao nhiêu tiền, với lại con cũng muốn đưa cho nhà ta, cho nên đành là con đưa hết tiền cho ba giữ, bảo họ muốn lấy tiền tới tìm ba.” Vương Tĩnh Kỳ có chút e dè, bình thường đây là bộ dạng khi ở nhà, cũng thể chỉ ra ngoài làm việc ít lâu mà lá gan lớn lên được, cho nên vẫn giữ bộ dạng ấy.

      “Được, như vậy cũng tốt, để tao xem xem Trương gia ai dám tới đây đòi tiền, tao liền cước đạp chết kẻ đó. CMN, cả nhà Trương gia cũng chẳng phải dạng vừa.” Ông Vương nghe xong con như vậy, vừa lòng chuyển lửa giận sang nhà Trương gia từ xuống dưới mà mắng chửi.

      phải ông Vương tham tài, ông cũng biết trong tay con mình cũng có chút tiền, nhưng chừng ấy vẫn phải là nhiều, chắc chỉ được khoảng ngàn tám trăm tệ là cùng. Là trụ cột trong nhà, quản lí tiền lương của cả hai người, chút tiền ấy ông cũng thiếu, cho nên cũng ham. Đương nhiên ông cần có nghĩa người khác có quyền dòm ngó tới.

      Ông Vương nhìn con lại cúi đầu , tâm tình cũng còn tệ như lúc nãy nữa, : “Được rồi, trong lòng mày tự biết là được. Mày vẫn còn chưa chính thức gả về Trương gia đâu, phải biết nắm lấy lợi thế của mình, đừng có làm nhà họ Vương này mất mặt là được.”

      “Vâng, con biết rồi”. Vương Tĩnh Kỳ nhu thuận .

      “Được rồi, tranh thủ về phòng dọn dẹp chút, rồi xuống giúp mẹ mày nấu cơm.” Ông Vương giáo huấn con xong, quay đầu lại tiếp tục bắt chéo chân xem ti vi.

      Vương Tĩnh Kỳ nghe lời về phòng của mình, đóng cửa phòng lại, lúc này mới thở ra hơi lớn. Mặc kệ chính mình hạ bao nhiêu quyết tâm, có thể là do kiếp trước quá sợ hãi khi đối mặt với ba , cho nên tại đứng trước mặt ba, vẫn dám cứng rắn lớn tiếng, đoán chừng muốn làm được điều này còn phải cần cả quá trình.

      nhanh chóng thay quần áo, sau đó đem máy ảnh kĩ thuật số của mình cẩn thận cất vào trong tủ quần áo, xong mới mở cửa xuống phòng bếp.

      Buổi chiều, bàn cơm Vương gia chỉ có ba người. Bà Vương biết trở về, cố ý làm món thịt kho tàu, lại thêm đĩa mướp đắng xào trứng gà, còn chuẩn bị đĩa lạc cho ông Vương nhắm rượu.

      Ông Vương tự rót rượu uống, nhìn bàn ăn có món thịt, liền : “Mẹ con các người đừng có tham ăn như thế, chừa lại ít thịt lát nữa mang sang cho chị mày.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong cũng lên tiếng, chỉ chậm rãi gắp rau, nếu nhìn kĩ có thể thấy được nụ cười châm biếm ở khóe môi .

      Ba chính là như vậy, có đồ ăn ngon, chưa bao giờ nghĩ tới hai mẹ con , nhưng khi ông ăn nhất định nhớ tới trai.

      Bà Vương nghe xong vội vàng để đũa xuống, vào phòng bếp cầm đĩa sứ ra, đem nửa thịt bàn xớt qua, chuẩn bị để lát nữa mang cho con trai.
      Last edited by a moderator: 24/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :