1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử - Ngư Mông (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Đăng trùng rồi nàng ơi
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74.

      Editor: Linh

      Hướng Vân Cẩm bị kinh hãi, dùng hết khí lực bú sữa muốn tránh thoát , tiếc rằng thế đơn lực bạc, bị kéo vào trong bụi cỏ, nàng ta vừa sợ vừa rầu, há miệng liền hung ác cắn xuống tay người nọ.

      Người nọ ăn đau, bốp cái tát lên mặt nàng ta, thấp giọng mắng: “Kỹ nữ thối, ngươi lại dám cắn ta!”

      Ban đêm tối như mực, làn gió đêm thổi qua, hai người cách phòng ở của Hướng Vân Cẩm xa, nhưng lại cố tình có ai qua. Hướng Vân Cẩm ngã ngồi mặt đất, nhờ ánh trăng mỏng manh thấy người tới, khỏi hít vào hơi, “Là ngươi!”

      “Ngươi đây thấy ta là cao hứng, hay là sợ hãi vậy, tâm can của ta!” Ôn Ngọc Lương tóc tai bù xù râu ria xồm xoàm còn bộ dáng vốn có, nhưng dù có thế nào Hướng Vân Cẩm vẫn nhận ra ánh mắt , đôi mặt trước kia tràn ngập dục vọng, giờ đây lại tràn ngập tham lam.

      phải ngươi rời khỏi Ung Châu rồi sao, vì sao lại muốn quay lại!” Hướng Vân Cẩm khỏi lui về đằng sau bước, Ôn Ngọc Lương ngồi xổm xuống, nắm cằm dưới của nàng ta cười xấu xa : “Ngươi xem vì sao ta muốn quay lại. Tâm can bảo bối của ta muốn xuất giá, dù thế nào ta cũng phải tới đưa tiễn chứ!”

      “Biểu ca, huynh đừng như vậy!” Đoán chừng rất lâu rồi Ôn Ngọc Lương chưa tắm, ngay cả miệng cũng phát ra mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, Hướng Vân Cẩm chỉ muốn nôn, nhưng giờ thế đơn lực bạc, chỉ có thể cầu xin tha thứ. “Biểu ca, nếu huynh có chuyện gì khó xử có thể tìm nương, nương nhất định giúp huynh. Ta ngày mai thành hôn, nếu biểu ca nguyện ý có thể đường đường chính chính đến uống ly rượu mừng!”

      “Rượu mừng.... Uống của ngươi với ta à?” Ôn Ngọc Lương nghiêm mặt, tay dùng hết sức đoán chừng như muốn bóp nát cằm Hướng Vân Cẩm.

      Hướng Vân Cẩm thế này mới bắt đầu sợ hãi, vội vàng xin tha thứ : “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh đừng như vậy, sáng mai ta xuất giá rồi, trước đây mặc dù ta và huynh.... Nhưng là đều qua, nếu huynh thương ta, vậy để ta gả cho người thôi.”

      “Ngươi muốn xuất giá, ta con mẹ nó còn muốn chân chính làm người đây! Nếu phải tại ngươi, ta làm sao có thể đắc tội Tống Trường Bình, giống như con chó lưu lạc cút khỏi Ung Châu. Lại làm sao có thể trở về gia hương bị người nhạo báng, nâng nổi đầu lên! Ngươi nhớ được ngươi và nương ngươi từng ? Chỉ cần bắt được Hướng Vân Hoan, Hướng gia chính là của ta! giờ ta xuống dốc, ngươi lại vui vui mừng mừng làm tân nương đợi gả? Ta làm sao có thể cứ vậy mà buông tha ngươi?”

      Ôn Ngọc Lương vươn tay ta định tát nàng ta thêm cái, đến giữa trung lại dừng lại, nhàng vuốt ve mặt nàng ta: “À, , tâm can của ta, sáng mai ngươi thành hôn, hai má này xinh đẹp như vậy, sao ta lỡ lòng nào đánh ngươi....”

      Gió lạnh chưa thổi tới, Hướng Vân Cẩm lạnh cả người, rùng mình cái, nàng ta giọng run rẩy : “Biểu ca, biểu ca tốt của ta, huynh là đến đòi tiền sao? Ta có, ta có rất nhiều tiền riêng, toàn bộ đều cho huynh. Huynh buông tha ta được , huynh buông tha ta, ta và nương ta cảm kích huynh cả đời!”

      “Ngươi và nương ngươi đều là kẻ tàn nhẫn, ta muốn cảm kích của các ngươi làm gì?” Tay Ôn Ngọc Lương xuyên qua đùi nàng ta chậm rãi sờ lên, Hướng Vân Cẩm nhịn xuống run run ngăn lại , rốt cục khóc.

      “Biểu ca, huynh muốn cái gì ta đều cho huynh, chuyện này tuyệt đối thể!”

      “Sao trước đây thấy ngươi thể? Lúc hãm hại Hướng Vân Hoan ngươi còn câu câu tướng công gọi ta cơ mà! giờ ta nghèo túng, ngược lại được sao?” Ôn Ngọc Lương nghiến răng nghiến lợi mắng.


      mặt Hướng Vân Cẩm biết là nước mắt hay là mồ hôi lạnh, trộn lẫn vào với nhau theo lọn tóc chảy vào trong mắt, đau mở ra được, “Biểu ca, vậy rốt cuộc huynh muốn cái gì?”

      Ôn Ngọc Lương cười lạnh từ trong ngực rút ra tờ giấy, đáp lên mặt Hướng Vân Cẩm. Hướng Vân Cẩm vất vả mới mở được mắt ra, đọc nửa ngày mới nhận ra được hai chữ ‘giấy nợ’. Nàng ta cả kinh xem xuống nữa, lại thế nào cũng thấy .

      Ôn Ngọc Lương hừ tiếng, mò tay vào trong ngực móc lúc lâu lấy ra cái hỏa chiết, ánh lửa lên, ánh mắt Hướng Vân Cẩm liền dừng ở ba chữ to ’50 vạn lượng’.

      Ôn Ngọc Lương khỏi đắc ý : “Ca ca vẫn luôn thương ngươi, đương nhiên hại ngươi. Ngươi chưa xuất giá, đương nhiên tòng phụ, món nợ này coi như có thể tính lên đầu cha ngươi. Ngươi đại khái có thể thuận lợi vui vẻ làm phu nhân của ngươi!”


      “Cha ta lấy đâu ra 50 vạn lượng....” Sắc mặt Hướng Vân Cẩm sớm tái nhợt.

      50 vạn lượng đấy, Hướng gia thể so với trước đây, từ sau khi Phong Niên thực phủ cho Hướng Vân Hoan, Hướng gia dựa vào chính là buôn bán bên ngoài, nhưng dạo gần đây buôn bán kho khăn, Hướng gia buôn bán nhiều lần gặp thất bại, trong nhà vốn túng quẫn, nếu như lấy 50 vạn lượng này ra ngoài, Hướng gia phải suy sụp!

      “Ngươi đừng cho rằng ta nhìn thấy đồ cưới cha ngươi chuẩn bị cho ngươi! Gả nữ nhi phong cảnh như thế, trong nhà sao có thể có số tiền này.” Ôn Ngọc Lương cười lạnh : “Dù sao nương ngươi và ngươi vốn nghĩ quản gia rồi chiếm lấy tài sản, sau đó giao cho ta. giờ ta chỉ đổi phương thức lấy lại đồ của mình mà thôi! Hôm nay nếu ngươi ấn tay thôi, nếu ấn....”

      Ôn Ngọc Lương vẻ mặt hung ác, Hướng Vân Cẩm cảm thấy nếu mình ấn, chỉ sợ tối nay phải chết dưới tay .

      Gió lạnh phơ phất, nàng ta định lại tinh thần nghĩ nghĩ: thời phụ thân bệnh nặng, chỉ sợ tốt. Nếu ông , gia sản chỉ sợ rơi vào trong tay Đại bá và Hướng Vân Hoan, đến lúc đó nàng ta và nương được chút tốt nào. khi như vậy, giấy nợ này cũng thế, đó là nữ nhi nợ, chưa gả tòng phụ, nợ tính ở đầu Hướng phủ, tóm lại cũng trách được nàng ta. Cho dù đến lúc đó Thành Chương hỏi đến, nàng ta gả đến Thành gia, bị trách móc mấy câu rồi cũng thôi....

      Nàng ta ngoan tâm, mềm giọng : “Biểu ca, ta ấn. Chỉ là ta còn có cầu?”

      “Ngươi còn có cầu?” Ôn Ngọc Lương thất thanh cười : “ thử xem.”

      “Ta gả cho người bao lâu theo phu quân nhậm chức, nếu ngươi còn nhớ giao tình xưa kia của chúng ta chờ ta rời khỏi Ung Châu rồi hãy đến đòi nợ.” Hướng Vân Cẩm xong, thẳng tắp nhìn Ôn Ngọc Lương, Ôn Ngọc Lương cũng nở nụ cười, đầu ngón tay nhịn được nhéo nhéo cằm nàng ta, giọng điệu bình lặng như nước lại mang theo chút hèn mọn, “Ngươi quả nhiên vẫn là Hướng Vân Cẩm kia. Hại người nghĩ phủi sạch chính mình. Gương mặt xinh đẹp như vậy, trái tim lại ngoan độc, cũng biết giống ai!”

      Hướng Vân Cẩm thầm phi ngụm, chỉ muốn sớm thoát khỏi , há miệng dùng sức cắn ngón tay, dùng sức ấn dấu tay mình lên giấy nợ, lại đem giấy nợ trả lại cho : “Biểu ca, ngươi muốn ta đều cho ngươi, ngươi có thể buông tha ta chưa?”

      “Tha, đương nhiên tha. Tâm can của ta sáng mai xuất giá, phải ngủ giấc ngon mới được.” Ôn Ngọc Lương đắc chí gấp kỹ giấy nợ để vào trong ngực, lại vỗ vỗ.

      Hướng Vân Cẩm làm chuyện xấu xong, đứng dậy muốn rời . Đêm rất đen, gió lạnh thổi qua từng cơn mát, mùi hương người Hướng Vân Cẩm cũng theo làn gió này, thổi vào chóp mũi Ôn Ngọc Lương. Ôn Ngọc Lương nửa tháng nay biết vị thịt yết hầu khẩn căng, trong lòng đột nhiên sinh tà niệm, đêm phu thê trăm ngày ân ái, sáng mai tiểu nhân nhi này thuộc về người khác....

      Y khỏi nuốt nuốt nước miếng, hai ba bước tiến lên tha Hướng Vân Cẩm trở lại, tay dùng sức, Hướng Vân Cẩm còn chưa kịp la lên liền hôn mê bất tỉnh.

      Ngày thứ hai, nắng chiếu rực rỡ Hướng Vân Cẩm vẫn chưa dậy, bọn nha hoàn ở ngoài cửa đợi lâu, vẫn là Tô thị đến cửa đánh thức Hướng Vân Cẩm. Thấy nàng ta vẻ mặt mệt mỏi cũng thôi, mặt còn có dấu, bà ta ‘a’ tiếng, vội hỏi: “ nãi nãi của ta, hôm nay ngươi xuất giá, mặt này là thế nào vậy!”

      “Tối qua cẩn thận đụng đến.” Hướng Vân Cẩm hơi chút mệt mỏi trả lời, có vẻ đặc biệt buồn bã ỉu xìu.

      Đều phải lập gia đình còn cẩn thận như vậy, sau này ngươi phải làm sao bây giờ!” Tô thị lại hồi đau lòng, “Mặt này phải cần bao nhiêu phấn mới che được đây!”

      “Phu nhân....” Bên ngoài nha hoàn lại thúc giục, Tô thị mang theo cười : “Ngươi xem ta này, Cẩm nhi ngươi mau lên, bỏ lỡ giờ lành tốt.”

      Trong phủ cao thấp giăng đèn kết hoa, Hướng Vân Hoan bởi vì Hướng Hằng Ninh dặn dò, tâm cam tình nguyện bị Dương di nương kéo hỗ trợ. Thấy Hướng Vân Cẩm, cảm thấy nàng ta như có chỗ nào thích hợp, ánh mắt vẫn luôn bay ra bên ngoài, yên lòng.

      Nàng thuận miệng hỏi: “Sao vậy, còn chưa gả ra ngoài tâm tư bay ra ngoài rồi sao?”

      nãi nãi thích đùa!” Dương di nương che miệng cười : “Đại tiểu thư nhà chúng ta lần đầu xuất giá, khẩn trương cũng là khó tránh khỏi, nãi nãi đừng chê cười nàng nữa.”

      Hướng Vân Cẩm liếc trắng Vân Hoan cái, buồn hé răng, cả đầu đều nghĩ buổi tối đêm động phòng hoa chúc làm sao có thể vạn vô thất thất dùng máu lươn qua cửa. Nếu giấu được nàng ta lại nên giải thích như thế nào. Qua lát nàng ta lại cảm thấy bất an, biết tối hôm qua sau khi tên súc sinh đó chiếm tiện nghi xong có tận lực giở trò xấu, lưu lại dấu vết gì người nàng ta .

      Càng nghĩ càng nhiều, nếu như phụ thân nhìn thấy tờ giấy nợ 50 vạn lượng này là vẻ mặt gì. Nếu mấy ngày nữa phụ thân cũng thôi, nếu như sống tốt, nhìn thấy tờ giấy nợ này chỉ sợ lại hôn mê.... (nuôi con lớn thế này đấy -_-)

      Các loại suy nghĩ lặp lặp lại dày vò nàng ta, ngay cả Hướng Vân Hoan gì nàng ta cũng nghe lọt, tất cả trang điểm đều giao cho người khác, bản thân làm cọc gỗ cũng sao.

      Nàng ta ngày ngóng đêm trông gả cho Thành Chương làm quan gia phu nhân, đến lúc xuất giá lại đột nhiên cảm thấy chút vui mừng nào. biết tương lai chờ nàng ta, vốn nên cao hứng phấn chấn đối mặt, nàng ta lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị. Thẳng đến khi đội khăn trùm đầu lên, hỉ nương vui rạo rực với nàng ta: “Đại tiểu thư là tu được phúc khí mấy đời! gia ngồi lưng ngựa đỏ cao to, rất tuấn tú, ai thấy đều thích!”

      Hướng Vân Cẩm thế này mới yên lòng: nàng ta cả đời này, mọi chuyện đều tính toán vì bản thân, cuối cùng hôm nay cũng được hồi báo. Nàng ta ích kỷ , nhưng là người vì mình, trời tru đất diệt, nàng ta chỉ là muốn để mình sống tốt hơn chút mà thôi, ai cũng trách được nàng ta.

      Nàng ta đột nhiên mở mắt ra, sức lực bắn ra, ngược lại lại thấy cả người khoan khoái.
      Last edited: 18/10/15
      Nga Nhi, miu901, linhdiep172 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 75

      Hôn của Hướng vân cẩm vô cùng náo nhiệt, làm ngày Vân Hoan cũng vất vả theo ngày. Cũng may trong phủ có việc mừng sắc mặt Hướng Hằng Ninh cũng hồng nhuận hơn rất nhiều, Hướng Vân Hoan cảm thấy mệt cũng cảm thấy đáng giá.

      vất vả mới trở về đến phủ, cả người Hướng Vân Hoan đều sắp rụng rời, ngồi ở bên cạnh bàn uống cháo tổ yến Tư Niên nấu, vẫn quên chỉ điểm: "Tổ yến này ngươi nấu quá lửa, lại cho nhiều đường phèn, vị đúng!"

      Tư Niên bĩu môi : "Miệng Đại nãi nãi kén chọn."

      "Đại nãi nãi có thói quen khi ăn món nào thế nào cũng phải chọn ra ít khuyết điểm." Tư Hoa cười giúp, hai người mỗi người câu, Vân Hoan vội cầu xin tha thứ : "Là ta đúng, hai người các ngươi khó được lần xuống bếp, ta phải nhắm mắt uống sạch mới đúng!"

      "Vậy mới được!" Tư Niên cười gian đến gần Vân Hoan, thấp giọng : " dối Đại nãi nãi, cháo tổ yến này phải do ta nấu. Đại gia canh cả ngày mới nấu được bát này đấy, nếu Đại nãi nãi ghét bỏ, sợ là Đại gia phải đau lòng rồi!"

      Vân Hoan quay đầu nhìn Tống Trường Bình nhàn nhã ngồi bên cạnh cửa sổ, hơn phân nửa tóc đen vương bờ vai, nhướn mi như cười như nhìn nàng. Vân Hoan vội vàng lấy lòng : "Ta nghĩ sao tổ yến này lại ngon vậy chứ! Hóa ra là bên trong có mật đường!"

      Trường Bình thế này mới nhịn được nhếch miệng cười: "Bộ dạng này của nàng giống Vượng Tài thấy cục thịt là vẫy đuôi ở bên ngoài kia!"

      "Chàng mới giống Vượng Tài đấy!" Vân Hoan đốp lại, "Nào có ai thê tử mình giống chó!"

      "Nếu là chó cũng là con chó xinh đẹp nhất!" Trường Bình thích nhất là bộ dáng khi nàng tức giận, nhìn qua vô cùng đáng , khiến người ta nhịn được muốn đùa nàng, "Qua đây vẫy đuôi hai cái xem nào!"

      "Ẳng ẳng!" Vân Hoan sủa hai tiếng, răng nanh sáng lóa, làm bộ muốn nhào lên cắn .

      " ngoan!" Trường Bình tiện tay cầm lấy quả táo bàn nhét vào miệng Vân Hoan, "Vân Hoan nhà chúng ta ngay cả sủa cũng động lòng người!"

      Lần này Vân Hoan cười , nhào lên làm bộ muốn cắn tay , Trường Bình xoay người tránh được, ngược lại ôm lấy eo nàng, tay vừa dùng sức Vân Hoan nằm bờ vai . Trường Bình sải bước chân dài, ba hai bước đến bên giường, ném nàng xuống giường.

      Vân Hoan muốn xin tha, hôm nay quá mệt xin được nộp thuế vào lần sau, lại lỡ làm hỏng bầu khí này, giãy dụa Trường Bình dạng chân ngồi người nàng, hai tay cởi quần áo nàng, qua bao lâu nàng bị lột sạch.

      Vân Hoan xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại, lại nghe thấy Trường Bình cười chế nhạo : "Hôm nay sợ là phải làm nương tử thất vọng rồi, phu quân ta đây có tâm tư đó!"

      Khi chuyện lật người nàng lại, xong sờ soạng người nàng, sau lúc lâu bắt đầu nặng xoa bóp.

      Vân Hoan quẫn, lúc sau trái tim lại ấm dần lên, hưởng thụ mát xa, cả người buông lỏng.

      "Học khi nào vậy, tay nghề tệ." Vân Hoan cúi đầu, lúng búng .

      "Hành tẩu giang hồ thế nào cũng phải có hai tay nghề bàng thân, nếu tương lai chúng ta nghèo rớt mùng tơi, ta còn có thể dựa vào cái tây nghề này kiếm tiền nuôi gia đình!" Trường Bình cười .

      "Ai cần chàng kiếm tiền nuôi gia đình. Nếu có lúc đó, ta có thể làm đầu bếp nữ, nấu ăn thổi cơm là sở trường của ta, bảo quản đâu nhà đó đều hài lòng." Vân Hoan trả lời.

      Tay đặt người nàng tạm dừng, chợt nghe Trường Bình : "Ta cưới nàng qua cửa chính là để nàng hưởng phúc, cho dù chúng ta có nghèo ta cũng lỡ để nàng ra ngoài chịu khổ. Việc nuôi gia đình cứ giao cho nam nhân, nữ nhân phụ trách trang điểm xinh đẹp cho mình, ở nhà trồng hoa cỏ, nếu buồn sinh đứa con để chơi."

      "Ai rảnh mà sinh con để chơi chứ?" Vân Hoan lại quẫn, lật mình lại, mắt nhìn thẳng vào Tống Trường Bình, nghiêm túc : "Nếu hai chúng ta biến nghèo, chàng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ta phụ trách xinh đẹp như hoa, đây đều là nhảm. Ta có thể làm cái gì ta làm, cùng nhau kiếm tiền cùng nhau qua ngày, ngày trôi qua cũng nhất định vui."

      "Ta hiểu được lòng nàng..." Chỉ là câu đùa lại đổi được lời lòng của Vân Hoan, Trường Bình chỉ cảm thấy trong lòng cuộn trào, hạnh phúc chợt đến giống như muốn tràn ra, rốt cuộc nhịn được cúi đầu hôn lên môi Vân Hoan, lâu sau mới buông lỏng Vân Hoan ra. Giơ tay lên hung hăng đánh xuống mông nàng: "Nàng cứ tín nhiệm phu quân nàng như vậy à! Chỉ tính tài sản trước mắt của chúng ta dù miệng ăn núi lở cả đời cũng hết, sợ gì biến nghèo!"

      "Đúng đúng!" Vân Hoan xoa xoa mông mình, lại chui vào trong lòng Trường Bình, "Nếu có cái ăn cũng sợ, chúng ta thu thập đồ đạc rồi cọ Triệu Du Hoán, dù sao cũng cọ ít cơm nhà chúng ta, chúng ta vừa vặn đòi lại! biết chừng khi đó và Miêu Ngọc Tủy.... hắc hắc hắc...."

      Triệu Nhị thiếu gia nằm trong chăn hiểu hắt hơi cái to, tỉnh lại day day mũi, hung tợn mắng: "Móa, lại mơ thấy nữ nhân giả kia! Gặp quỷ mà!" Trong miệng chửi thầm, xoay người lại tiếp tục ngủ say sưa.

      Mà lúc này Miêu Ngọc Tủy ngồi gần cửa sổ ngắm trăng rằm cũng căng thẳng, hiểu sao lại nhớ tới gương mặt đứng đắn của Triệu Du Hoán.

      Vào ban ngày nàng tình cờ gặp đường, lén lút mua sách giấu vào trong ngực, nàng tiện tay đoạt lại xem, bìa mặt ràng mấy chữ to <Bốn mươi cách hàng nữ*>, Miêu Ngọc Tủy nhìn lướt qua tên sách, lạnh nhạt : "Sách này là ta viết."

      (*) Hàng: hàng phục.

      Mặt Triệu Du Hoán lập tức tập hợp đủ các loại biểu cảm, thẹn quá hóa giận, sợ hãi, khó có thể tin cùng với uể oải khó có thể che giấu. Mấy loại biểu cảm ra cùng lúc gương mặt tuấn mĩ, Miêu Ngọc Tủy cũng kinh thán thôi.

      Rồi sau đó Triệu du hoán run run rẩy rẩy hỏi câu: "Miêu ngọc tủy, ngươi có việc làm liền thả cổ khắp nơi, có việc gì lại viết đống sách rách, nếu lại có việc gì làm nữa ngươi còn có thể làm gì?"

      "À, khi nào còn việc gì khác để làm, ta cũng từng làm sơn tặc."

      Khi đó Miêu Ngọc Tủy đặc biệt chân thành tha thiết trả lời , nào biết lại ném quyển sách này xuống đất dùng sức dẫm đạp, mắng câu mà dạo gần đây Miêu Ngọc Tủy ngừng nghe được: "Mẹ nó, mẹ nó quả nhiên là nữ nhân."

      "Triệu... Du... Hoán...." Miêu Ngọc Tủy kéo dài giọng nhấm nuốt mấy chữ này, khóe miệng lộ ra nụ cười động lòng người, ngay cả chính nàng cũng nhận ra, lúc này nàng lộ ra vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng, vẻ mặt hàm xuân.

      Hôn của Hướng Vân Cẩm vừa thành, lại giống như xung hỉ có hiệu quả. Lâm Nguyên Tu mở mấy toa thuốc, bệnh của Hướng Hằng Ninh chậm rãi có khởi sắc.

      Vân Hoan vẫn luôn lo lắng ngày Hướng Vân Cẩm xuất giá xảy ra chuyện, ngờ lại gió êm sóng lặng trôi qua. Ngày thứ ba Hướng Vân Cẩm về nhà lại mặt lâu sau đó theo Thành Chương vào Kinh nhậm chức. Hướng Hằng Ninh nghĩ ngày cả nhà được đoàn tụ nhiều lắm, lại gọi Vân Hoan về, Vân Hoan lại thấy Hướng Vân Cẩm, nàng ta thẹn thùng đứng bên người Thành Chương, mặt mày đều là nhu hòa.

      Đợi đến khi các nữ quyến ở chung chỗ, mặt Hướng Vân Cẩm hếch lên, bộ đắc ý. Dương di nương với Vân Cẩm: "Xem Đại gia đối Đại nãi nãi nhà chúng ta là tốt. Ngày lại mặt càng thêm phong cảnh, người khác hâm mộ thôi."

      "Phu quân sợ ta đường mệt, để ở ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy . Sao ta có thể chịu, Ung Châu đến Kinh xa như vậy, mình, ta nào có thể yên tâm." Hướng Vân Cẩm mở miệng tiếng 'phu quân', như là sợ người khác biết nàng gả cho người vậy.

      Vân Hoan nghe tai trái ra tai phải, chẳng thèm để ý, Hướng Vân Cẩm nàng lại quay đầu hỏi Dương di nương ẩm thực sinh hoạt của Hướng Hằng Ninh, Hướng Vân Cẩm cảm thấy thú vị, lại quay sang chuyện với Tô thị.

      Vân Yến ở bên nghe như lọt vào sương mù, sau lúc lâu hỏi: "Đại tỷ tỷ và tỷ phu vào Kinh, sau này trở lại nữa à?'

      "Chắc là vậy." Hướng Vân Cẩm nhướn mi nhìn Vân Hoan, : "Đại tỷ phu ngươi công vụ bận rộn, ta ở bên cạnh chăm sóc . Chờ Đại tỷ về, chừng chính là Tri phủ phu nhân!"

      "Oa, lợi hại quá!" Vân Yến vỗ tay khen, Hướng Vân Cẩm càng thêm đắc ý, cười khép được miệng. Vân Yến lấy lại tinh thần, ngây ngốc hỏi câu, "Đại tỷ, Tri phủ là cái gì?"

      Vân Hoan 'phụt' cười ra tiếng, đưa cho Vân Yến quả táo, "Yến Nhi ăn táo , trẻ con cần hỏi nhiều như vậy."

      "Dạ...." Vân Yến nhu thuận nhận lấy táo, yên tĩnh ngồi ở bên.

      Hướng Vân Cẩm hừ tiếng, dứt khoát để ý Vân Hoan.

      Lúc này Vân Hoan mới bắt đầu đánh giá Hướng Vân Cẩm. Ngươi , Hướng Vân Cẩm cũng là lợi hại, Thành Chương dầu gì cũng là người thành thân lần, việc giường chiếu đương nhiên biết nhiều hơn so với mao đầu tiểu tử chưa thành hôn. Nhưng Hướng Vân Cẩm vậy mà lại thành công giấu được qua cửa?

      đúng là heo mù gặp phải cải thối! Vân Hoan khỏi cảm thán.

      Cũng may ôn thần Hướng Vân Cẩm này rốt cuộc cách xa nàng, nghĩ như vậy, ngược lại vui lên.

      Tô thị cẩn thận hỏi hành trình cụ thể của Hướng Vân Cẩm, hai người ôm nhau khóc hồi, Vân Hoan nhìn thú vị, đứng dậy ra ngoài.

      Vừa ra cửa gặp được nam nhân mặt mày thanh tú, thấy nàng cung kính hành lễ, hỏi: "Vị này là muội muội hả, trước đây gặp qua mấy lần, do đến vội vàng chưa kịp mấy câu, hôm nay cuối cùng cũng gặp."

      Vân Hoan sửng sốt hồi, vội vàng đáp lễ gọi tỷ phu.

      Thành Chương cười cười: "Mấy ngày nữa chúng ta khởi hành vào Kinh, chờ an định rồi đón nhạc phụ nhạc mẫu qua đó ở mấy ngày, nếu muội có rảnh, cũng hoan nghênh đến chơi."

      "Vậy đa tạ tỷ phu trước." Vân Hoan trả lời có lệ, trong lòng chỉ sợ cả đời này đăng cửa nhà ngươi.

      Hai người hàn huyên mấy câu Thành Chương liền bị Hướng Vân Cẩm gọi , Vân Hoan nhìn bóng lưng tuấn dật của , khỏi lại lắc đầu cảm thán: "Quả đúng là heo mù vớ phải cải thối, đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu!"

      "Nàng gì thế?" Chẳng biết Trường Bình đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, nghe nàng thao thao bất tuyệt, khỏi phụt cười, ghé vào bên tai nàng đè thấp giọng chế nhạo : "Thế nào, coi trọng người ta rồi à?"

      "Bộ dáng ra cũng kém chàng lắm đâu!" Vân Hoan thuận thế chế nhạo lại.

      Nụ cười mặt Trường Bình càng thêm xán lạn, " bộ dạn có lẽ, nhưng là ở chỗ khác, vậy chắc được...."

      Vân Hoan nghe vậy, nghiêng đầu nhìn , Trường Bình bị đôi mắt nàng nhìn cười càng thêm xán lạn, nhịn được để lộ chút tin : "Nàng còn nhớ người thời gian trước chúng ta phái hỏi tin tức ? Hôm nay trở lại, tuy rằng chậm chút, nhưng là tin tức mang về phấn khích vô cùng!"
      Last edited: 18/10/15
      miu901, Trâu, linhdiep173 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 76.

      Vân Hoan thấy có vẻ vui sướng khi người gặp họa, lập tức càng thêm tò mò, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ được nếu Thành Chương nhân phẩm xuất chúng theo như lời mọi người , vậy Trường Bình nhất định có loại biểu cảm này. Nếu Thành Chương nổi tiếng như mọi người , vậy chỉ có thể Thành Chương người này phải lòng dạ thâm sâu giỏi che giấu chính là có nhân duyên thể hiểu nổi.

      Trường Bình còn muốn thừa nước đục thả câu, Vân Hoan giơ tay muốn cù , Trường Bình vội ngăn cản nàng: "Đây là ở Hướng phủ đấy, chúng ta nên chú ý chút!"

      Vân Hoan nhìn trái phải, chậc lưỡi : "Ta mặc kệ, nếu chàng ta tha cho chàng."

      "Được rồi được rồi." Trường Bình vội vàng xin tha, đường kéo Vân Hoan về phòng, đóng cửa đặt đơn thuốc vào tay nàng, : "Người được phái đến địa bàn Thành Chương quản chắc chắn tra được cái gì, có điều là ai nhắc đến vị Huyện thái gia này đều khen dứt miệng, vậy nên tra nhiều ngày như thế vẫn thu hoạch được gì. Ngày hôm qua là ta đột nhiên nhớ tới thân thể Thành Chương vẫn luôn tốt, vẫn uống thuốc. Ta nghĩ dù sao cũng phải tra, thuận tiện xem bị bệnh gì?"

      "Chắc phải là thân thể có vấn đề gì đấy chứ?" Vân Hoan nghi hoặc hỏi.

      Trường Bình mím môi cười, "Ta hỏi đại phu xem bệnh cho , bọn đều đều thập phần nhất trí, chỉ rằng là vất vả lâu ngày thành tật. Chỉ là ta bị bệnh lâu như vậy, xem như bệnh lâu thành y, khi ta nhìn thấy Thành Chương vẫn cảm thấy có bệnh trạng gì giống vất vả lâu ngày thành tật. Vậy nên ta cố ý bảo Triệu Du Hoán lấy bã thuốc Thành Chương đổ về xem, thế này mới phát chuyện thú vị."

      Thấy Vân Hoan nghiêng đầu nhìn mình, Trường Bình cười : "Người bình thường hầm thuốc xong, bã thuốc đổ ra sân sau. Nhưng Triệu Du Hoán xem mấy lần cũng chẳng thấy cọng thuốc nào của vị Thành Chương đại lão gia này. Triệu Du Hoán vốn chướng mắt vị biểu ca này, thế này càng thêm nghi ngờ, phái người canh giữ bên người Thành Chương thời gian mới phát là chuyên môn phái người trông giữ bên lò thuốc, chờ hầm thuốc xong bỏ bã thuốc vào trong túi, thừa dịp nửa đêm người mang ra ngoài thành chôn xuống đất....."

      "Vì sao cần phải phiền toái như vậy.... Nhìn lại giống như người bị bệnh nặng, trừ phi là có bệnh gì thể để người khác biết..." Vân Hoan , trong đầu lại đột nhiên dâng lên cái ý tưởng: nam nhân có bệnh tiện ra miệng, nếu phải bị dương liễu (bệnh giang mai) chính là....

      Trường Bình thấy nàng như có đăm chiêu, từ trong tay áo lấy ra đồ vật đưa cho Vân Hoan, Vân Hoan nhìn đây ràng là đơn thuốc, đó có ghi phục lịnh, xương bồ, bạch thuật,.... hơn mười vị thuốc. Vân Hoan hiểu y nhưng khi nấu dược thiện cũng từng dùng qua mấy vị trong đó, chủ yếu là dùng để ích khí bổ mấy. Mấy loại thuốc này hợp vào chung chỗ, nàng ngược lại biết công dụng.

      Trường Bình : "Ta mang đơn thuốc này đến cho Lâm đại phu xem, ông đơn thuốc này là dùng cho người bị bệnh bất lực."

      "Bệnh liệt dương? Bất lực! nhầm đấy chứ!" Vân Hoan rất là kinh ngạc, nếu như Thành Chương bất lực hôm nay Hướng Vân Cẩm làm sao có thể mặt mày hớn hở như vậy. Cho dù là nuốt vào trong lòng cũng thể giấu triệt để như vậy, mở miệng ngậm miệng là 'phu quân nhà ta', còn thẹn thùng như thế.

      "Ta hỏi qua Lâm đại phu, chứng bệnh này nặng khác nhau, người bị nếu như uống thuốc thỏa đáng, sinh hoạt phu thê lần lần hai cũng phải chuyện dễ. Người bị nặng cần phải dùng thuốc nặng mới có thể sinh hoạt phu thê, chỉ là nếu ăn lâu dài, nhất định hỏng thân. Thành Chương bị nặng hay chúng ta biết, chỉ mong là người sau, bằng tỷ tỷ danh nghĩa này của nàng tương lai phải làm quả phụ rồi!"

      Thành Chương cũng từng cưới thê, mà vẫn luôn phu thê hòa thuận. Tịch Nguyệt với ta thân mình bắt đầu tốt là từ sau khi vị phu nhân trước qua đời, có lẽ là do phu nhân qua đời bi thương quá độ nên mới bị thương thân mình." Vân Hoan lập tức gặp khó, " là muốn mạng, hôm nay chúng ta mới tra ra được chuyện này, ta cũng biết có nên với phụ thân hay ."

      "Cũng có lẽ là vận mệnh của Hướng Vân Cẩm nhất định phải gặp kiếp nạn này." Trường Bình : "Nếu trước khi thành thân chúng ta biết được rồi báo cho nhạc phụ, mối hôn này có lẽ còn có thể hoãn lại. tại hai người thành thân, cũng về lại mặt, hai người họ còn có vẻ hòa thuận như thế, lúc này chúng ta chọc thủng, chỉ là đắc tội Thành Chương, càng thêm khiến hai nhà sượng mặt. Còn nữa, Thành Chương người này trừ tật xấu này ra, chắc chắn cũng phải người đại gian đại ác gì, huống hồ bệnh này phải thuốc chữa, nếu Thành Chương tìm được linh đan diệu dược, chúng ta chia rẽ cửa hôn này của Hướng Vân Cẩm, nàng ta nhất định hận chúng ta. hay chúng ta đều được lòng người, dứt khoát còn có thể cược phen."

      "Tuy là như vậy, nhưng nếu Thành Chương cứ như vậy cả đời, vậy...." Vân Hoan có chút chần chờ.

      "Vậy đó cũng là con đường mà Hướng Vân Cẩm tự mình chọn. Ở trong lòng nàng ta, thân phận của Thành Chương quan trọng hơn con người nhiều." Trường Bình ngắt lời.

      "Thôi vậy." Cứ theo lời Trường Bình, cho dù tương lai Hướng Vân Cẩm phát thân thể Thành Chương khác thường, dựa theo tính tình nàng ta, nàng ta nhất định cắn nát răng nuốt vào trong lòng. Nếu bây giờ mình chọc thủng chuyện này, chỉ sợ Hướng Vân Cẩm rút dao liều mạng với nàng. Huống chi Vân Hoan cũng có lòng riêng, nàng tự nhận mình phải Quan Bồ Tát, có lòng phổ độ chúng sinh. Huống chi, người kia còn là Hướng Vân Cẩm hai đời đều muốn giết chết nàng.

      Số mệnh ngươi nên chịu, ngươi trốn cũng thoát.

      Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng khi nhìn thấy Hướng Vân Cẩm và Thành Chương, Hướng Vân Cẩm lại mở miệng gọi tiếng 'tướng công nhà ta', Vân Hoan vẫn nhịn được mà nổi da gà. Ánh mắt nàng nhịn được liếc về phía Thành Chương, nhìn nhìn, nàng lại nhịn được rơi vào trầm tư: quả nhiên là ông trời thấy bộ dáng quá mức tuấn tú cho nên mới cướp của mấy thứ sao....

      Có lẽ là ánh mắt nàng quá mức cổ quái, thậm chí mang theo chút đồng tình và thương xót, Thành Chương bị nàng nhìn lông tơ người dựng đứng, nhịn được mở miệng hỏi: "Muội muội, có phải mặt ta có cái gì đúng à?"

      "....." Vân Hoan bị bắt quả tang, biết trả lời thế nào Trường Bình bên cạnh vô cùng tự nhiên kéo tay nàng qua đặt lên lòng bàn tay mình, cười đến xuân phong ấm áp: "Hôm nay ta mới nhắc đến với nội tử, bộ dáng của Thành đại nhân đặc biệt giống vị bằng hữu họ Dương của Tống mỗ."

      " , có lẽ là Thành mỗ lớn lên quá mức phổ thông, cho nên mới vừa túm túm được bó to." Thành Chương nhấp ngụm trà, trêu gheo .

      "Đâu có đâu có," Vân Hoan cười càng thêm xán lạn, "Thành đại nhân bộ dáng vĩ, trong thành Ung Châu sợ là có mấy người có thể sánh bằng.

      "Bằng hữu họ Dương?" Vân Hoan nhướn mi nhìn Trường Bình, trong lòng thầm oán.

      "Bộ dáng vĩ?" Trường Bình cũng như có hiểu ra nhìn Vân Hoan.

      Đôi phu thê hại người trong vô hình yên lặng vỗ tay trong lòng, cười đến như mèo ăn vụng.

      đến nửa tháng sau ngày lại mặt, Thành Chương dẫn theo Hướng Vân Cẩm vào Kinh, nghe Dương di nương kể lại, ngày Hướng Vân Cẩm , Hướng Hằng Ninh thân thể tốt nằm giường dậy nổi, Hướng Vân Cẩm bước bước dập đầu cái rời khỏi Hướng phủ. Tô thị lại ôm Hướng Vân Cẩm khóc hồi, Hướng Vân Cẩm còn khóc đến ngất xỉu, trường hợp mười phần náo nhiệt.

      Khi Dương di nương đến đây, mặt mang theo chút khinh thường: "Lão gia bị bệnh nhiều ngày như vậy cũng thấy phu nhân ở bên cạnh hầu hạ, lại càng chưa từng thấy nãi nãi bưng trà dâng nước. Trước khi lại diễn màn kịch này, cũng biết là diễn cho ai xem."

      Vân Hoan lười biếng dựa lưng vào thành ghế quý phi trêu ghẹo : "Hai người đó nhất định im hơi lặng tiếng rời , làm cái gì cũng phải làm ra chút động tĩnh."

      Dương di nương phụt cười, định lại thần nhìn phong cảnh của biệt viện phía Tây ngoại thành, vô cùng hâm mộ : "Trước đây lão gia luôn lo lắng về Nhị nãi nãi ngài, sợ gia thân thể tốt, sợ chuyện nhà gia quá mức phức tạp, Nhị nãi nãi ngài phải chịu nhiều quy củ. giờ chỉ gia thân thể khỏe, còn dẫn theo nãi nãi ra ngoài ở, tự ngài lên làm chủ mẫu, cần phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, là có phúc khí."

      Vân Hoan cả người lười biếng, chuyển chùm nho tươi ngon cho Dương di nương, : "Đoạn thời gian trước trong phủ xảy ra chút chuyện, ta còn sợ lão thái thái chịu để chúng ta ra ngoài ở, nghĩ tới phu quân tự mình thuyết phục lão thái thái, hai ba câu thuyết phục được bà."

      chỉ có như thế, Vương thị từ sau khi có Tống Trường Minh, nhiệt tình cũng tới, cả ngày dạy nhi tử, chuyện trong phủ cũng dần tiếp đến tay. Bà vốn là người có khả năng quản gia, vốn núi lộ đường là vì Tôn di nương can hệ, tại Tôn di nương bị Tôn Hưng đưa đến thôn trang, chỉ sợ cả đời này đều trở về, bà cũng buông tay buông chân.

      "Loại cuộc sống như này quả đúng là thoải mái." Vân Hoan cười meo meo .

      "Nếu là có thêm tiểu công tử, vậy càng là dệt hoa gấm!" Dương di nương .

      " vội vội," Có lẽ là mấy ngày nay tất cả mọi người cảm thấy Vân Hoan thanh nhàn nên người người oán trách, lúc chuyện thế nào cũng nhắc tới đứa , Vân Hoan nghe lỗ tai đều sắp bị mài ra vết chai. Chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn cho qua: "Phu quân , chuyện đứa tùy duyên, vội cũng vội được."

      "Tuy là như vậy, nhưng dù sao cũng phải nỗ lực!" Dương di nương lại khuyê, Vân Hoan bi ai gào khóc nghĩ: từ khi chuyển từ Tống phủ đến Tây giao, Tống Trường Bình liền giống như ngựa hoang được thoát cương có trói buộc, ban đêm nào cũng buông tha nàng, từ mà biệt, tại trời nóng như vậy mà nàng chỉ có thể mặc áo cao cổ, có thể là vì cái gì!?

      Lại nỗ lực? Lại nỗ lực nữa nàng chỉ còn lại xương! Cầu ông trời thương hại!!!

      " vội vôi." Vân Hoan lại vờ ngớ ngẩn cho qua, Dương di nương thấy thế cũng nữa, hai người chút chuyện nhà. Bà vốn cũng quyết định rời , chỉ là lúc đột nhiên nghĩ đến chuyện gì lại dừng lại : "Có câu biết ta có nên cho nãi nãi biết ."

      "Di nương cứ đừng ngại."

      "Ừ..." Dương di nương trầm ngâm lát : "Mấy ngày trước ta có ra ngoài, gặp nam nhân rất giống với Ôn Ngọc Lương Ôn thiếu gia từng ở trong phủ chúng ta trước đây.... Ta tuổi cũng lớn, có lẽ là ta nhìn nhầm."

      Vân Hoan trong lòng lộp bộp, rốt cục nhớ tới ngày ấy hình như cũng nhìn thấy Ôn Ngọc Lương lẫn trong đám người. Thoáng chớp mắt bận quá nên nàng cũng quên. Bây giờ Dương di nương nhắc tới nàng mới nhớ, trong lòng chỉ có suy nghĩ: " vất vả mới Hướng Vân Cảm, lại tới Ôn Ngọc Lương. Hai người này cứ như thuốc cao bôi da chó dính vào cuộc sống của nàng, sao cứ ghê tởm như vậy chứ?!"
      Last edited: 5/11/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77.

      Editor: Linh

      Nghĩ tới hai người này, Vân Hoan chỉ cảm thấy như ngạnh ở yết hầu, nuốt trôi, nghẹn khổ sở.

      Trong lòng phỏng đoán chuyện này, nàng ngồi thế nào cũng yên. Trường Bình sáng sớm ra ngoài cũng biết gặp người nào, nàng dứt khoát chuyển ghế ra ngoài sân ngồi chờ. Tư Niên Tư Hoa thấy nàng đứng ngồi yên, cười trêu ghẹo : "Nếu Đại gia thấy bộ dáng này của nãi nãi, khẳng định cười chết. Mới cách nửa ngày nãi nãi thành hòn vọng phu rồi!"

      "Hai nha đầu các ngươi càng ngày càng có bộ dáng, lại bậy cẩn thận ta xé nát miệng các ngươi!" Vân Hoan giả vờ nghiêm mặt, vươn tay muốn kéo miệng hai người bọn họ. Ba người đùa vui, đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng 'khụ khụ' rất , Vân Hoan vội vàng dừng tay, chỉ thấy Tống Trường Bình mặt mang ý cười nhìn ba người bọn họ, bên cạnh đứng Thạch đầu và nam tử xa lạ.

      Vân Hoan quẫn đỏ mặt, vội vàng ngừng tay.

      Thạch đầu mở miệng đầu tiên: "Hai nha hoàn các ngươi to gan , cả ngày bắt nạt nãi nãi!"

      "Chúng ta nào dám chứ! ràng là nãi nãi bắt nạt hai người chúng ta!" Tư Hoa Tư Niên cười duyên , thấy Thạch đầu nháy mắt thức thời lui xuống.

      Vân Hoan thế này mới chào đón, gọi tiếng 'phu quân', lại nhìn nam tử xa lạ đứng bên cạnh , khuôn mặt góc cạnh ngăm đen, mắt to mày rậm, là trời sinh tục tằng, tràn ngập khí khái nam tử. Chỉ là người này quá hiểu lễ tiết, gặp nữ quyến tránh cũng thôi, ngược lại còn khí định thần nhàn đánh giá nàng, chút khiếp ý và xấu hổ.

      Vân Hoan càng nhìn càng cảm thấy người này gặp qua ở đâu, vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy cả kinh, cái tên sinh động lên trong đầu, nàng kinh ngạc nhìn về phía Trường Bình. Trường Bình cười : "Đây là hộ viện ta mới mời đến, Phạm Sơn Đỉnh. Nàng gọi lão Phạm là được, sau này nếu nàng ra ngoài mang theo, có thể bảo vệ nàng chu toàn."

      Lúc này trong lòng Vân Hoan có mười vạn nghi hoặc nhưng vẫn dằn lại suy nghĩ gọi tiếng lão Phạm, lão Phạm này cũng thu lại tầm mắt, sảng khoái gọi 'Đại nãi nãi'.

      Chờ lui ra Vân Hoan mới khẩn cấp kéo Trường Bình lại, chần chờ : "Cái gì Phạm Sơn Đỉnh, Phản Sơn Đỉnh, Sơn Đinh Phản, đó phải là Đinh Sơn à! phải chết rồi sao, làm sao có thể ở đây! Trường Bình, chính là trọng phạm triều đình đấy!"

      "Phu nhân đừng vội!" Trường Bình rót cho Vân Hoan ly trà, tỉ mỉ : "Đinh Sơn quả chết, người mà nha môn triều đình tự mình giám trảm đầu, đầu đường nhiều dân chúng xem rơi đầu như vậy, có sai. Về phần vị này, là ta bỏ số bạc lớn mời từ tiêu cục Trường Uy trong Kinh về, sau này chính là hộ viện nhà chúng ta. là lão Phạm, cũng chỉ có thể là lão Phạm."

      Trường Bình cường điệu lặp lại thân phận của , Vân Hoan cuối cùng cũng hiểu ý trong lời . Nhóm Ung Châu Tứ thiếu biết dùng cách gì giúp Đinh Sơn kim thiền thoát xác, lại thay đổi thân phận cho lần nữa làm người.

      "Mọi chuyện hôm qua xem như hôm qua chết, mọi chuyện hôm nay coi như hôm nay vừa sinh." Vân Hoan thấp giọng đọc câu. Trường Bình nhất thời vui vẻ, ôm nàng hôn hôn, : "Tống nãi nãi quả nhiên huệ chất lan tâm."

      "Có người khen nương tử mình như chàng sao." Vân Hoan liếc trắng Trường Bình cái, lập tức lại có chút chần chờ, "Trong phủ chúng ta bình thường đều có hộ viện nhưng cũng thấy chàng bảo bọn họ theo ta. Bây giờ lão Phạm đến đây, chàng lại để theo bên cạnh ta... dù sao cũng là nam nhân, ta ra vào tóm lại tiện lắm."

      "Chuyện này thể theo nàng rồi." Trường Bình thế này mới buông mặt xuống, nghiêm túc : "Ngày ấy ở chợ nàng hình như nhìn thấy Ôn Ngọc Lương ta liền phái người gia hương Ôn Ngọc Lương tìm hiểu, thế mới biết Ôn Ngọc Lương sau khi về gia hương thích cá cược thành tính, chỉ bại hết toàn bộ gia sản, còn thiếu nợ nơi hoa nguyệt. Ngày ấy người nàng nhìn thấy chắc chắn là . Ta cũng hỏi qua vị hoa nương kia, nàng Ôn Ngọc Lương từng đến trong Kinh là có tiền. Ta chỉ sợ lại đến dây dưa nàng, dạo này ta có chút bận, thể lúc nào cũng bồi bên cạnh nàng, có lão Phạm ở đây ta cũng yên tâm hơn."

      Vân Hoan chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, "Nếu người lôi thôi thành dạng người ngày đó là Ôn Ngọc Lương, sớm thừa dịp ngày Hướng Vân Cẩm thành hôn đến cửa để lừa khoản, làm sao có thể nhẫn đến ngày hôm nay vẫn chưa xuất ?"

      "Ta cũng cảm thấy trong này nhất định có kỳ quái. Bất luận thế nào người nọ nhất quán vô sỉ, ta dặn lão Phạm, nếu xuất bên cạnh nàng, lão Phạm nhất định thể dễ dàng tha thứ y."

      Trường Bình nghiến răng nghiến lợi, Vân Hoan biết dạo này bận việc làm ăn, thường xuyên bôn ba qua lại, trong lòng cảm thấy đau lòng, dựa vào trong lòng khẽ : "Ta ở đây giống như thần tiên vậy, có việc gì ra ngoài. Mấy ngày trước gặp qua Lâm đại phu, bệnh của cha khỏe sai biệt lắm, chính là trụ cột hư, cần nghỉ ngơi chút thời gian, ta cũng phải gặp phụ thân, vậy sao có thể gặp người kia. Ngược lại là chàng, ở bên ngoài bôn ba lao lực, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận chút."

      "Có nàng ngày ngày hầm canh cho ta bổ dưỡng, thân thể ta khỏe mạnh hơn bất cứ ai, sợ mệt." Trường Bình : "Chỉ là ở bên ngoài nhịn được nhớ nàng, muốn ôm nàng, nàng lại ở bên cạnh, là làm khó chết ta."

      "....." Vân Hoan ngẩng đầu lại thấy ý cười trong mắt Tống Trường Bình, nàng rốt cuộc nhịn được vươn tay bẹo má , thẳng đến khi mặt biến dạng nàng mới nhịn được cười hì hì, "Chàng học được miệng lưỡi trơn tru ở đâu vậy!"

      Vân Hoan tuy vậy nhưng đến cùng vẫn lo lắng ra ngoài gặp phải Ôn Ngọc Lương, vậy nên ở nhà ngây người mấy ngày. Đợi đến giữa tháng nàng mới nhịn được về Hướng phủ chuyến. Chỉ là vừa vào cửa lại cảm thấy khí đúng, Tô thị mặt đầy vui mừng, ngay cả cha nàng Hướng Hằng Ninh cũng khó được cao hứng, sắc mặt hồng nhuận.

      Thấy nàng vào cửa, Tô thị khó được khi chủ động chào hỏi, kêu câu "Vân Hoan về rồi à', đuôi lông mày cũng sắp cong lên trời, che được đắc ý.

      Hướng Hằng Ninh thấy Vân Hoan cũng vui mừng nhướn mày, "Quả là chuyện mừng. Đại tỷ ngươi hôm nay gửi thư đến, có thai tháng."

      "Mới qua cửa bao lâu mà có thai rồi?" Vân Hoan kinh ngạc, chút vui mừng, "Tính ra bọn họ cũng mới thành thân tháng, phải là có thai ngay ngày thành hôn đấy chứ?"

      "Đây là phúc khí!" Tô thị lườm, "Nhà Thành đại nhân vốn là cửu đại đơn truyền, chỉ còn lại mình . Nhất định là tổ tiên phù hộ, tặng Cẩm nhi con trai! Trong thư Cẩm nhi , bây giờ Thành đại nhân đối nàng càng giống như minh châu, che chở gấp đôi."

      "Còn vậy à...." Vân Hoan lại niệm câu, trong đầu lại nghĩ: "Hóa ra bệnh liệt dương cũng có thể sinh con. Tuy rằng dùng được nhiều, nhưng ít nhất còn có thể dùng.... là thêm kiến thức.

      "Ngươi cũng phải nắm chặt." Tô thị mát giọng xéo nàng, "Đảo mắt ngươi cũng qua cửa hơn năm, sao bụng vẫn có chút động tĩnh nào thế? Nếu nắm chặt, chỉ sợ người Tống gia ra vào. Nữ nhân đấy, nếu sinh được đứa trói được phu quân, đến cùng ngày bị bỏ rơi. Quay đầu ngươi cũng nên hỏi Đại tỷ ngươi lấy chút kinh nghiệm."

      "Nhị gia và Nhị nãi nãi còn trẻ, cuộc sống của hai người càng như mỡ trong mật, qua mấy năm nữa sinh con cũng muộn." Dương di nương vội hòa giải, Vân Hoan ánh mắt biết ơn qua, quay đầu lại cãi lại : "Heo nái cũng biết sinh, ta cũng có thể tìm heo nái lấy kinh nghiệm đấy."

      câu nghẹn Tô thị biết nên trả lời thế nào, hừ tiếng trừng mắt , "Lòng tốt lại bị lừa đá."

      Lúc này bà ta mới chú ý tới nam tử đứng bên cạnh Vân Hoan, khỏi nhướn mi cất cao giọng : "Đây là tên sai vặt hiểu chuyện từ đâu đến vậy, theo chủ mẫu vào cửa làm gì, mau ra ngoài cửa sau đợi!"

      "Đây là ta cho vào!" Vân Hoan trả lời, "Đây là tùy tùng của ta, phu quân tìm đến bảo vệ ta chu toàn."

      " là buồn cười! Đây là Hướng phủ, ai còn có thể hại ngươi thành!" Tô thị cười lạnh : "Ngươi nữ nhân tiền hai quyền, hại ngươi làm cái gì!"

      "Đây may mà có cháu ngoại trai tốt của ngươi!" Vân Hoan nhịn được xoáy lại, " êm đẹp bại hết gia sản, còn vay tiền kỹ nữ vào Kinh. Tháng trước đến Ung Châu, muội muội tốt của thành thân cũng xuất , cũng biết là được ăn định tâm hoàn gì!"

      "Ngươi cái gì! Ôn Ngọc Lương trở lại!?" Tô thị cất cao giọng, lập tức càng thêm kinh ngạc, " bại hết gia sản? Trước khi Cẩm nhi thành thân trở lại rồi?"

      Tô thị trong lòng lộp bộp, cũng biết sao lại đột nhiên nhớ tới Hướng Vân Cẩm ngày thành thân có chút khác thường, chỉ cảm thấy ngực buồn hoảng. vất vả mới đè xuống được suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bà ta cố ra vẻ trấn định : "Ngọc Lương xưa nay hiền lành, có thể làm ra chuyện gì với ngươi! Đừng có ở đây hươu vượn hãm hại người!"

      "Có phải hươu vượn hay phải do ngươi . Mạng là của chính ta, ta tiếc mạng, liên quan gì đến ngươi!" Vân Hoan lại phản kích .

      "Được rồi!" Hướng Hằng Ninh quát, "Làm ta đau đầu."

      "Lão gia...." Tô thị lập tức biến trở về bộ dáng điềm đạm đáng , đáng tiếc Hướng Hằng Ninh nhìn bà ta, ngược lại dặn dò Vân Hoan, "Ôn Ngọc Lương làm người gian trá, lần này trở về nhất định là có chuyện gì tốt. Ngươi ra ngoài cẩn thận chút cũng là phải."

      "Phụ thân ngài cũng để ý chút, khoảng thời gian này nên để người dưới giám sát chặt chẽ cổng và sân, đừng để cho người đứng đắn lại trà trộn vào trong phủ." Vân Hoan liếc mắt nhìn Tô thị, sau đó cẩn thận hỏi tình trạng thân thể Hướng Hằng Ninh, thấy ông khỏe mạnh muốn cáo biệt Dương di nương ngăn cản nàng cười : " phải mấy ngày trước nãi nãi nếu có rảnh đến phủ dạy ta thêu hạnh hoa sao, sao quên rồi?"

      Vân Hoan dừng lại, muốn hỏi nàng như vậy khi nào thấy Dương di nương ra dấu, lập tức gật đầu : "Đúng đúng đúng, ngươi xem ta vừa vội liền quên luôn."

      Hai người đến phòng Dương di nương, vừa vào cửa Dương di nương liền bịch tiếng quỳ xuống, Vân Hoan lập tức phát hoảng vội nâng bà dậy, bà lại vẫy vẫy tay, buồn rầu : " nãi nãi nghe ta trước. Lời này nghẹn trong lòng ta rất nhiều ngày, ta cảm thấy nếu còn ra chỉ sợ xảy ra chuyện lớn!"

      "Di nương ngài đứng lên trước , có chuyện gì chúng ta từ từ , chuyện lớn gì cũng vượt qua được sống chết đúng ?" Vân Hoan khuyên nhủ.

      Dương di nương thế này mới đứng lên, "Chuyện này quan hệ đến danh dự của Hướng phủ chúng ta, chỉ hận ta nhát gan sợ phiền phức, thể sớm ngày ra."

      "Rốt cuộc là chuyện gì?" Vân Hoan cau mày hỏi.

      "Chuyện này xảy ra vào ngày Đại nãi nãi xuất giá." Dương di nương thấp giọng : "Ngày ấy ta hầu hạ lão gia đến giờ Dần, vừa vặn lão gia tỉnh dăn dò ta trời sáng phải đến phòng Đại nãi nãi hỗ trợ, ta cân nhắc cũng sai biệt lắm nghĩ muốn qua xem, chỉ là vừa đến ngoài cửa phòng nãi nãi thấy người nam nhân từ khuê phòng nàng ra. Ta giật mình tránh ở đằng sau cây dám ra, cách khá xa nên ta cũng nhìn , chỉ thấy hơi quen mắt...."

      "Ngươi xác định là ngày nàng thành thân, nhớ nhầm đấy chứ?" Vân Hoan chỉ cảm thấy da đầu run lên.

      "Ta mặc dù già nhưng vẫn chưa hồ đồ. Ngày quan trọng như vậy sao ta có thể nhớ nhầm! Lúc đó ta nghĩ muốn cho nãi nãi ngài, sau này nghĩ lại nhiều chuyện bằng bớt chuyện, ngày đại hỉ thể bị ta làm xáo trộn.... Ta là hồ đồ mà! Hôm nay ta càng nghĩ càng sợ hãi, nãi nãi, ngày ấy xảy ra chuyện gì chứ?" Dương di nương muốn lại thôi, lời đều sắp ra khỏi miệng, cuối cùng bị Vân Hoan ép trở về.

      "Người ngày đó di nương thấy có lẽ là Ôn Ngọc Lương. dù có chút vô sỉ nhưng đối Vân Cẩm vẫn luôn để bụng.... Ngày ấy đến, có lẽ chỉ là đến xem Vân Cẩm.

      Vân Hoan lung tung an ủi, nhưng trong lòng lại như có vạn con ngựa chạy qua.

      Nàng ngược lại chính mắt nhìn thấy hai người đó tằng tịu với nhau, khuya khoắt Ôn Ngọc Lương mò vào phòng Hướng Vân Cẩm, nếu chỉ đắp chăn bông chuyện phiếm, ai tin chứ!

      Nhưng vấn đề là Hướng Vân Cẩm mang thai, cha của đứa trong bụng là ai, ai có thể đúng đây!

      Trời ạ!
      Last edited: 5/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :