1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tình yêu nhỏ của Đại Thành - Kim Tiểu Nhã (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tình của Đại Thành
      [​IMG]

      Tác giả: Kim Tiểu Nhã

      Thể loại: đại, thanh mai trúc mã

      Dài: 35 chương + 1 ngoại truyện

      Convert: ngocquynh520 aka Quỳnh cầm thú

      Edit: thuthuy97

      Nguồn edit: Sưu tầm
      Nguồn eBook: cungquanghang.com

      ******************************************************

      Giới thiệu


      , là người đàn ông cực phẩm phúc hắc thuộc chòm sao bọ cạp.

      Trong chốc lát, vẻ mặt từ tao nhã lễ độ biến thành hả hê: "Mạc Thanh Ngải, chắc chắn là cậu phải do cha mẹ sinh ra rồi, loài vật sinh ra cũng đến nỗi như cậu."

      giận dữ: " ràng là cậu bảo tôi đốt tóc của Tiểu Hồng, kết quả cậu lại là người chạy nhanh nhất, đúng là đồ cặn bã."

      tức giận: "Tôi bảo cậu là cậu à, tôi bảo cậu giết người cậu có ?"

      túm cổ áo của , rống to: "Là cậu tôi dũng cảm tôi mới ."

      gạt tay ra đầy vẻ ghét bỏ: "Đừng làm dây nước bọt lên áo len của tôi. Tôi chỉ thuận miệng chút, ngờ cậu lại dễ bị chọc giận như vậy. Lấy thói quen thích gào to hàng ngày của cậu mà , cậu rất ngu ngốc."

      "Nhan Hàn Thành!!"

      "Tôi nghe được, cậu cần cố ý lớn cho người khác biết, cậu là người bị khiếm thính..."

      "....."

      "Người ta đều quay đầu lại từ ngõ cụt, cậu thể cứ đâm đầu vào như vậy. Mạc Thanh Ngải, tỉnh lại !"

      "Aaaaaaaaaaaa...."

      , là dữ dằn thuộc chòm sao Sư Tử

      Đây chính là hình thức bọn họ chung sống.

      Từ đến lớn, chỉ có biết.

      Tên này ngoài mặt dịu dàng, thành tích ưu tú, là người luôn được hàng xóm ca tụng...

      Nhưng lại là bụng dạ thâm sâu, tính nết lạnh nhạt, miệng lưỡi độc địa, chuyên lấy việc bắt nạt làm niềm vui trong cuộc sống.

      Thanh mai trúc mã, chỉ có biết.

      này bên ngoài bạo lực, đến khoa học cũng phải bó tay, ngay cả cha mẹ cũng tin là con ...

      Chỉ là thiếu chút tự tin, nội tâm tự ti, tính cách quật cường sôi nổi, là tiểu bạch thỏ vĩnh viễn thoát được núi Ngũ Sơn của .

      ra thế giới này, có gì là thích hợp.

      Coi như hai người thích hợp, cũng tình thuộc về bọn họ.

      ******​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/2/16
      meomeongungay, Suuney, kellyvan9310 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1:

      "Mạc Thanh Ngải!!" tiếng gọi to, thiếu chút nữa làm điếc tai Mạc Thanh Ngải, còn chưa kịp chạy ra khỏi phạm vi động đất, bị mẹ mình giữ lại.

      "Ai cho con đốt tóc của Tiểu Hồng, con có phải bình thường , nếu như Tiểu Hồng bị biến thành người ngốc, con phải chịu trách nhiệm nửa đời sau cho người ta sao?" Mạc mẹ tay túm tóc Mạc Ngải Thanh, tay giơ cái nồi, bộ dạng cực kỳ hung ác.

      Hàng xóm vây xem cũng bàn tán ầm ĩ.

      "Haiz, đứa Tiểu Ngải này, từ làm chuyện gì cũng phân biệt được nặng ."

      "Đúng vậy đúng vậy. Vốn tưởng là cho lên học trung học tính tình có thay đổi, ai ngờ vẫn như vậy..."

      Mạc Thanh Ngải cực kỳ uất ức, vành mắt ửng đỏ, ai có thể nghe giải thích đây? Có lẽ, cũng có ai tin...

      Đột nhiên, cảm giác được lực đạo buông lỏng, ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp.

      "Dì à, dì đừng kích động, Tiểu Ngải cũng phải là cố ý, dì tha cho em ấy lần ." Nhan Hàn Thành nhìn lễ phép nhưng cũng rất cứng rắn vuốt tay Mạc mẹ, kéo Mạc Thanh Ngải.

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, đầu óc xung huyết, tay nắm chặt thành quả đấm, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn Nhan Hàn Thành.

      Nhưng mà Mạc mẹ lại có ánh mắt có lực sát thương vô cùng, đẩy lùi cơn giận của Mạc Thanh Ngải, biết, người có ngốc hơn nữa cũng phải biết thức thời, tại sao? Điều này căn bản cần phải hỏi...

      Mạc mẹ nhìn vẻ mặt của Nhan Hàn Thành, từ Tu La vương biến thành Quan Bồ tát trong nháy mắt, giọng cực kỳ dịu dàng. Mạc Thanh Ngải từng muốn đề nghị mẹ mình làm diễn viên.

      "Đại Thành, con muốn dì dạy dỗ Tiểu Ngải, cũng vì con như vậy mà Tiểu Ngải ngày càng càn rỡ."

      Đám người lại lần nữa vây quanh xem náo nhiệt.

      "Đúng vậy đúng vậy, Đại Thành, cháu thể luôn dung túng Tiểu Ngải."

      "Haiz, nếu Tiểu Ngải hiểu chuyện bằng phần ba Đại Thành tốt."

      "Sao có thể, thông minh lễ độ, mạnh mẽ cứng đầu..."

      Mạc Thanh Ngải khóc ra nước mắt, ngay cả mẹ cũng bênh mình, sao có thể trách hàng xóm đây.

      Nhan Hàn Thành cười ôn hòa, tới trước mặt Mạc mẹ: "Dì, con thay Tiểu Ngải xin lỗi với Tiểu Hồng, may là cũng xảy ra chuyện lớn gì, coi như chuyện qua ."

      Mẹ Tiểu Hồng vốn ôm Tiểu Hồng khóc thút thít đứng bên, giận đến nỗi tuyệt đối cho qua chuyện này. Vậy mà chỉ cần câu của Nhan Hàn Thành, mẹ Tiểu Hồng mặt mày hớn hở: "Nếu Đại Thành cũng vậy, dì cũng so đo nữa, tất cả giải tán ..."

      Đây là góc của thành phố lớn, trong tiểu khu có người già ở cả đời, có các đời hề rời bỏ của lớn, có lũ trẻ cùng nhau lớn lên, mỗi khi xảy ra việc gì, tất cả mọi người đều tới giải quyết.

      Trong tiểu khu tràn đầy thương và vui vẻ, mọi người quan tâm lẫn nhau, gặp nạn là ra tay hỗ trợ, dĩ nhiên, việc bàng quan, đổ dầu vào lửa cũng phải là thú vui lúc rảnh rỗi.

      xong, người vây xem giải tán, Mạc mẹ lôi kéo Mạc Thanh Ngải về nhà.

      Nhan Hàn Thành lại cười lễ độ: "Dì à, cho con chuyện với Tiểu Ngải chút , chẳng qua là em ấy nhất thời xúc động thôi."

      Mạc mẹ mặt mày hớn hở gật đầu cái, ném cho Mạc Thanh Ngải ánh nhìn cảnh cáo, ý bảo nên nghe lời Nhan Hàn Thành tốt, sau đó hăng hái cầm nồi về làm thịt kho tàu.

      Đám người tan hết, mặt Mạc Ngải Thanh đỏ lên, rốt cuộc cũng hét lớn với Nhan Hàn Thành: "Nhan Hàn Thành! Cậu là đồ tiểu nhân hèn hạ!"

      Trong chốc lát, vẻ mặt Nhan Hàn Thành từ tao nhã lễ độ biến thành hả hê: "Mạc Thanh Ngải, chắc chắn là cậu phải do cha mẹ sinh ra rồi, loài vật sinh ra cũng đến nỗi như cậu."

      Cái gì?

      Mạc Thanh Ngải từng nghĩ mình bị lời ác độc của tên hai mặt này làm cho tức giận đến chết non, kết quả là đến tận bây giờ, suốt mười hai năm, vẫn còn sống, Thượng đế quá công bằng đối với mình.

      Tại sao bọn họ lại cùng nhau sinh ra ở tiểu khu này, sinh Du sao còn sinh Lượng? [1]
      [1] sinh Du sao còn sinh Lượng: Chu Du là nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, xuất từ hồi 15 đến hồi 56. Vì muốn đề cao Gia Cát Lượng, La Quán Trung hạ bớt vai trò của Chu Du trong trận Xích Bích. Sau trận Xích Bích, Chu Du trở thành người nhọc công chiến đấu để Gia Cát Lượng giúp Lưu Bị nẫng tay mất 3 quận Kinh châu khiến ông uất quá thổ huyết. Những tình tiết Chu Du 3 lần bị Gia Cát Lượng chọc tức dẫn tới cái chết của ông đều là hư cấu của La Quán Trung. Ông bị La Quán Trung mô tả là người lòng dạ hẹp hòi, có tính đố kỵ. Ngay trước khi nổi lửa ở Xích Bích, Chu Du có ý định trừ khử Gia Cát Lượng nhưng thành. Trước khi chết, Chu Du uất hận than: "Trời sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng?"

      " ràng là cậu bảo tôi đốt tóc của Tiểu Hồng, kết quả cậu lại là người chạy nhanh nhất, đúng là đồ cặn bã."

      tức giận: "Tôi bảo cậu à, tôi bảo cậu giết người cậu có ?"

      túm cổ áo của , rống to: "Là cậu tôi dũng cảm tôi mới ."

      gạt tay ra đầy vẻ ghét bỏ: " Đừng làm dây nước bọt lên áo len của tôi. Tôi chỉ thuận miệng chút, ngờ cậu lại dễ bị chọc giận như vậy. Lấy thói quen thích gào to hàng ngày của cậu mà , cậu rất ngu ngốc."

      "Nhan Hàn Thành!!"

      "Tôi nghe được, cậu cần cố ý lớn cho người khác biết, cậu là người bị khiếm thính..."

      "Cậu..."

      "Người ta đều quay đầu lại từ ngõ cụt, cậu thể cứ đâm đầu vào như vậy. Mạc Thanh Ngải, tỉnh lại !"

      "Aaaaaaaaaaaa...."

      Ầm cái, từ giường ngồi dậy, Mạc Thanh Ngải phát mình chảy đầy mồ hôi lạnh.

      Lại nằm mơ?

      Mạc Thanh Ngải bật đèn ở đầu giường, nhìn đồng hồ giường, ba giờ sáng.

      "Phiền chết." Mạc Thanh Ngải xuống giường đến phòng khách uống chén nước, sau đó ngồi co người ghế salon, an ủi: "Mạc Thanh Ngải, mày phải có tiền đồ chút, tên kia phá hoại mày nửa đời, nửa đời sau thể ngày ngày dằn vặt mày trong mộng nữa, ta Ý, mỗi ngày đều ở bên Dương Nữu, yên tâm yên tâm, ta thể tiếp tục bắt mày sống trong đau khổ."

      Sau khi tốt nghiệp đại học, liền ra ngoài sống, tìm phòng gần tòa soạn làm việc, công việc hai năm, mọi thứ đều yên tâm, mặc dù đôi lúc có chuyện xảy ra làm phát điên, nhưng ít ra cần ngày ngày chết tế bào não...

      Nhìn xung quanh căn phòng này, là gian do chính thiết kế, mọi thứ đều vô cùng thoải mái, tuy thỉnh thoảng đêm khuya lúc vắng người cũng cảm thấy trống vắng.

      Mạc Thanh Ngải cũng nghĩ tới, trống vắng này do đâu mà có, sau lại kết luận rằng, tiểu khu quá náo nhiệt, cho nên tới giờ vẫn chưa có thói quen thoát khỏi cuộc sống ở tiểu khu, có so sánh nên cảm thấy đơn.

      Theo lý mà , trong tiểu khu có cha mẹ lòng, có tiếng côn trùng kêu, lại có những bà nhiệt tình.... Tại sao phải cố gắng rời ? Nhưng lần nữa đáp án lại quá ràng...

      Nơi đó làm nhớ tới người mà ngay cả tên cũng muốn nhắc đến, chẳng qua là hiểu, sao mình rời lâu như vậy mà vẫn ngừng nằm mơ.

      Lắc đầu cái, Mạc Thanh Ngải về phòng, nằm lên giường, ép mình ngủ.

      Lúc sau, Mạc Thanh Ngải càng ngủ càng tỉnh, ngồi dậy, mở tủ ở đầu giường lấy ra vài quyển nhật ký dày giấu dưới đáy tủ.

      Khoanh chân ngồi giường, Mạc Thanh Nhàn mở nhật ký ra theo thứ tự, những quyển nhật ký đó là bắt đầu từ năm lớp cho đến khi Nhan Hàn Thành học năm ba đại học vì có thành tích xuất sắc mà được chọn du học bên Ý. sờ lên trang bìa, tiện tay lấy quyển mở ra, mỗi tờ giấy đều có vết tích thời gian.

      Ngày X tháng X năm XXXX

      Nghe tối nay thấy được mưa sao băng của chòm sư tử vốn rất hiếm gặp, vốn là định ngắm cùng Phỉ Phỉ.

      Mình mình muốn ước để "Vương tử" lớp bên cạnh mình, Phỉ Phỉ muốn ước Nhan Hàn Thành nó. khó hiểu, tại sao nhiều người thích Nhan Hàn Thành như vậy, ràng là kia hai mặt, trước mặt người lớn kiểu, sau lưng người lớn kiểu, là tên con trai lời ác độc, nguyền rủa cậu ta cả đời có ai thích.

      Phỉ Phỉ chuyện chúng mình muốn ngắm mưa sao băng cho Nhan Hàn Thành, cha mẹ trực ở nhà, nên mẹ đưa chìa khóa cho Nhan Hàn Thành, để cậu ta trông coi mình, kết quả là Nhan Hàn Thành khóa trái mình trong nhà, cho ra ngoài, làm mình nhìn thấy mưa sao của chòm sư tử, ước được, núp trong nhà khóc rất lâu.

      Nếu như có điều ước, mình muốn gặp lại tên Nhan Hàn Thành bại hoại đấy nữa.

      Tiểu Ngải bên cửa sổ.

      Đây là nhật ký năm lớp bốn hồi tiểu học của , đến bây giờ Mạc Thanh Ngải vẫn thấy tức giận, mặc dù nhớ "Vương tử" là ai, nhưng vẫn nhớ vẻ mặt hả hê của Nhan Hàn Thành với rằng cả đời này "Vương tử" gì đó cũng , khiến hết hi vọng.

      Ngày X tháng X năm XXXX

      Phỉ Phỉ muốn tuyệt giao với mình!

      Bởi vì Phỉ Phỉ vừa khóc vừa , tất cả mọi người đều đồn Nhan Hàn Thành thích mình, làm sao có thể chứ?

      Niềm vui lớn nhất của Nhan Hàn Thành chính là bắt nạt mình, chưa bao giờ tốt với mình chút nào, nữ sinh khác bị thương, cậu ta cũng giúp đỡ, mặc dù đó là kẻ chọc phá .

      Phỉ Phỉ , nếu như mình đúng là thích Nhan Hàn Thành, vậy ngay trước mặt của mọi người ghét Nhan Hàn Thành.

      Vì Phỉ Phỉ là bạn tốt nhất của mình, mình làm.

      Lần đầu tiên thấy vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Hàn Thành, chẳng qua là cậu chỉ nhìn mình rất lâu, khiến mình cảm thấy khó chịu.

      Sau giờ tan học về nhà cũng Nhan Hàn Thành, cùng về nhà Nhan Hàn Thành ăn cơm, cùng nhau học diễn kịch, Nhan Hàn Thành cũng để ý đến mình, hề trêu chọc mình nữa, hề bắt nạt mình, theo lý mà mình phải vui vẻ mới đúng, sao lại thấy vậy?

      Trong lòng rất khó chịu, khóc rống lên trước mặt Nhan Hàn Thành.

      Cậu ta hỏi mình, cậu khóc cái gì?

      Mình cũng biết sao mình lại khóc, chỉ biết là Nhan Hàn Thành để ý tới mình, rất khó chịu.

      Sau này biết tại sao mọi thứ lại trở về ban đầu, Nhan Hàn Thành lại tiếp tục bắt nạt mình.

      Mạc Thanh Ngải, mày chính là người ngu ngốc, có tiền đồ, sao có thể để Nhan Hàn Thành làm tổn thương đây? Đời này chuyện hối hận cuối cùng của mày, chính là biết Nhan Hàn Thành.

      Tiểu Ngải bên cửa sổ.

      ... ...... .....

      Cứ thế lật mấy tờ, Mạc Thanh Ngải quả quyết với mình: "Nhìn xem, mày chán ghét Nhan Hàn Thành thế nào. Cái này gọi là khi bắt nạt mày cho mày ăn đường, sau đó lại tiếp tục cùng người nhà mày bắt nạt mày.”

      Thu dọn nhật ký, Mạc Thanh Ngải ra ký hiệu "cố gắng lên" vô cùng trẻ con: "Tên kia rồi, xuất trêu đùa mày nữa, nhìn về tương lai tốt đẹp phía trước, cố gắng lên!"

      Lại nằm giường lần nữa, lần này tiến vào giấc ngủ rất nhanh, chẳng qua là trong giấc mơ, hình như lại thấy vẻ mặt đáng ghét của Nhan Hàn Thành, cầu xin ông trời... Đời này đừng để tôi gặp lại Nhan Hàn Thành, giấc mơ tối nay chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy mọi chuyện tốt đẹp...

      "Chào mọi người."

      "Chào Tiểu Ngải."

      Mạc Thanh Ngải bước vào phòng làm việc ở tòa soạn, chào hỏi mọi người, sau đó trở về bàn làm việc của mình.

      Tòa soạn của bọn họ ra tạp chí là "Gossip" [2], coi như có chút danh tiếng trong giới báo chí. Ban đầu Mạc Thanh Ngải lựa chọn công việc của tòa soạn này, phần lớn nguyên nhân là do Gossip.
      [2] Gossip: Tin đồn nhảm, chuyện vặt ( báo chí)

      Gossip? Có scandal, có những chuyện đồn nhảm, có những ý kiến làm lẫn lộn phải trái, nhưng chỉ đơn thuần là trò cười, nội dung tạp chí muôn màu muôn vẻ, hơn nữa rất có đẳng cấp, đặc biệt là rất thịnh hành xu hướng giờ quốc tế. Còn việc chú ý đến các ngôi sao mới trong ngoài nước mới là nội dung được hoan nghênh nhất.

      Mạc Thanh Ngải thích cảm giác như vậy, tự do sợ điều gì, nội dung các trang báo cũng do tổ nội dung làm, sau đó cùng thảo luận thành quyển Gossip đầy đủ để phát hành.

      Mạc Thanh Ngải vừa vào tòa soạn liền được phân ở mục "star show" quan trọng nhất, chính là mục giới thiệu các ngôi sao mới trong và ngoài nước. Khi đó kinh nghiệm của còn thấp, công việc chỉ là giúp tổ trưởng tìm tài liệu, trước tiên phải hiểu các ngôi sao mới, khi đó còn chưa quen, công việc thường bận rộn đến mức choáng váng mặt mày, chỉ biết mạo hiểm tìm từ giới chính trị, giới kinh doanh, giới văn nghệ,.. nhưng rất nhanh tìm ra đầu mối, cũng hiểu khắc nghiệt là nếu như những ngôi sao mới nổi kia phải trai xinh đẹp có lực hút nào...

      năm sau, tổ trưởng "star show" liền đổi nghề, Mạc Thanh Ngải may mắn được bầu làm tổ trưởng mới. Dù trẻ tuổi có nhiều kinh nghiệm, nhưng có tự tin, có cố gắng, bắt đầu làm việc rất nhanh và cương quyết, có khí phách thủ lĩnh khiến mọi người đều tin tưởng .

      Đặc biệt là sau khi Mạc Thanh Ngải nhận chức,thỉnh thoảng có cơ hội tốt phỏng vấn những ngôi sao mới nổi kia đều tự mình ra mặt mà để người dưới quyền làm, rèn luyện, còn chỉ tổng kết sửa lại lần cuối cùng, điều này làm cho những mới vào "star show" nhẩy cẫng, làm cho Mạc Thanh Ngải thành người vô cùng tốt đẹp.

      Mạc Thanh Ngải nghĩ, thích mỹ nam, vậy đúng là lời vô căn cứ. ra cũng là người nhìn trai đẹp chảy nước miếng, từng có người bẻ cong tính nết chỉ lần, chẳng qua... biết bắt đầu từ đâu mà nhiệt tình đuổi theo trai đẹp nữa, đều do , nhất định là bị đả kích nhiều mới biến thành như vậy.

      "Tiểu Ngải, tới phòng làm việc của tôi chút."

      Đột nhiên tổng biên tập kêu lên, cắt đứt dòng suy tưởng của Mạc Thanh Ngải: "Vâng, em tới ngay."

      Mạc Thanh Ngải vừa đứng lên, thực tập sinh mới vào bên tai : "Chị Ngải, có chuyện tốt, sáng sớm nay thấy mặt mày tổng biên tập hớn hở, chừng là muốn thăng chức cho chị."

      "Xì, bớt lắm mồm." Mạc Thanh Ngải thu thập tài liệu chuẩn bị .

      "Hừ, đừng tưởng rằng có chút thành tích là có thể kiêu ngạo, xem đắc ý được bao lâu." giọng chanh chua châm chọc vang lên.

      So với bất mãn của các đồng nghiệp, Mạc Thanh Ngải cũng để ý, người vừa lên tiếng dạy dỗ là tổ trưởng tổ được chú ý nhất Phùng San, hàng năm bộ gọng kính đen, bị người trong tòa soạn thầm gọi là "Bà già", Phùng San vào tòa soạn năm năm mà có được khen thưởng gì, nên vẫn luôn bất mãn với Mạc Thanh Ngải tuổi vẫn còn trẻ mà được thăng chức làm tổ trưởng, có việc gì thường gây phiền phức, Mạc Thanh Ngải thấy nhưng thể trách.

      Cười cười, Mạc Thanh Ngải vào phòng của tổng biên tập.

      "Tổng biên, tìm em có việc?"

      "Tiểu Ngải, mau tới đây, chị có việc muốn bàn với em." Tổng biên tập Kiều Thường Nhạc tuổi bốn mươi lại có dáng vẻ cười như phật Di Lặc.

      đến Kiều Thường Nhạc, Mạc Thanh Ngải vô cùng khâm phục, thoạt nhìn mỗi ngày đều có dáng vẻ dịu dàng vui vẻ, ra trong lòng hiểu các tổ trong tòa soạn, cộng thêm kiến thức uyên bác, sở thích rộng lớn, có lúc cùng tòa soạn liên hoan, là người lãnh đạo nhưng vẫn bàn scandal của các minh tinh, hơn nữa luôn tan làm giống mọi người, tự mình đặt ra ngoại lệ.

      từng có người hỏi, tại sao là chủ còn chăm chỉ như vậy.

      Mạc Thanh Ngải nhớ mình trả lời câu: "Vì vậy mới làm chủ được."

      "Tổng biên tập, có chuyện gì cứ ."

      "Ừ... Là thế này, đề tài tháng sau của "star show" đặt ra xong chưa?"

      "Tạm thời vẫn ở giai đoạn lựa chọn."

      "Vậy quá tốt rồi." Kiều Thường Nhạc cười hì hì đưa cho Mạc Thanh Ngải xấp tài liệu: "Gần đây có họa sĩ trẻ tuổi du học từ nước ngoài về, rất được chú ý, hơn nữa còn mười phần đẹp trai, chị bắt đầu giúp các em hẹn gặp ta nhưng có kết quả. Cho đến tối qua mới nhận được câu trả lời chắc chắn, họa sĩ trẻ này chạm tay có thể bỏng, rất khó hẹn, Tiểu Ngải, em phải nắm lấy cơ hội này đó."

      Mạc Thanh Ngải nhận tài liệu, có ý trêu chọc cười: "Quả nhiên là người chủ, có tinh thần bám riết tha, rất đáng để chúng ta học tập. Được rồi, cảm ơn tổng biên tập, em bảo người ."

      "Con bé này lại khua môi múa mép rồi. Tuy nhiên lần này người em phái thể được." Đột nhiên Kiều Thường Nhạc : "Lần này em nhất định phải tự , chị biết từ trước đến nay em vẫn tạo cơ hội cho người mới, nhưng cơ hội này rất đặc biệt, chị sợ người mới hiểu chuyện làm hỏng, em tự mình phỏng vấn ."

      Tổng biên tập lên tiếng, Mạc Thanh Ngải cũng dám từ chối, gật đầu cái, tiện tay lật tài liệu.

      Charles Yan... Để tổng biên tập tự mình lên tiếng, người này, cuối cùng là có gì đặc biệt?
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2.1:


      Mạc Thanh Ngải đứng trước cửa hành lang triển lãm tranh mang tên "Đại Thành tiểu ái" (*), nhìn bức tranh này lâu cũng nghĩ ra được có điểm gì kỳ quái, tóm lại, cảm thấy có phần vừa mắt.
      (*) Đây cũng là tên gốc của truyện, vì nam chính được gọi là Đại Thành nên có thể hiểu là “Tình của Đại Thành”

      Nhìn lại tài liệu trong tay, biết là tìm nhầm, muốn phỏng vấn Charles Yan chính là đến nơi này.

      Nghe hành lang trưng bày những bức tranh cực kỳ tinh xảo này nổi tiếng chỉ sau đêm, sau lưng nó có tập đoàn lớn chống đỡ, cho nên mới có thể dễ dàng tiến vào giới thượng lưu, hơn nữa nhanh chóng nổi danh như vậy chắc cũng là họa sĩ có tài.

      Nhưng mặc kệ thế nào, việc của chỉ là phỏng vấn Charles Yan suôn sẻ.

      Đẩy cửa thủy tinh vào hành lang trưng bày tranh, ngọn đèn vàng lộng lẫy nối liền nhau làm cho đột nhiên Mạc Thanh Ngải có cảm giác mình ở trong cung điện nghệ thuật, cho dù hiểu ý nghĩa sâu xa có nghệ thuật nhưng vẫn cảm giác được chút khí.

      Nghe Charles Yan là người đàn ông rất đẹp. Người đàn ông khi vẽ tranh đều có khí chất rất tao nhã, dù muốn nhắc tới người đáng ghét kia, nhưng cũng phải thừa nhận khi ta vẽ tranh...

      Khoan !

      Mạc Thanh Ngải dừng bước, đột nhiên phát có gì đó đúng.

      Đáng chết, nàng gõ mạnh lên đầu mình: "Mạc Thanh Ngải, có câu ta đúng, loài vật sinh ra cũng đến mức như mày."

      Tên kia... cũng là người thích tranh điên cuồng, vì có năng khiếu hội họa trời cho nên mới được trao học bổng Ý du học.

      xem qua bộ dáng nghiêm túc ngồi trong phòng vẽ tranh, áo sơ mi trắng rộng thùng thình, cộng thêm ánh mặt trời nhàng, làm cho trở nên tao nhã mị hoặc, chỉ cần thoát khỏi trạng thái đó, có lẽ cảm thấy hoàn mĩ, nhưng cái này cũng chỉ là "Có lẽ".

      Dù sao cũng phải , chưa từng xem tranh của , chỉ cần đòi xem, nhất định nhen có tế bào nghệ thuật, chắc chắn biết thưởng thức, cũng tuyệt đối biết tranh vẽ có ý nghĩa gì.

      Hừ! Ai thèm.

      Lắc lắc đầu, Mạc Thanh Ngải tự nhắc nhở mình: "Nghĩ nơi nào rồi."

      Dù sao biết được vì sao nhìn hành lang triển lãm tranh này vừa mắt, tất cả là vì có liên quan đến người kia, dường như mọi lông tơ người đều dựng đứng lên đầy cảnh giác.

      "Xin hỏi... có ai ?" Mạc Thanh Ngải giọng cẩn thận hỏi.

      Sau đó, mặc quần áo lịch ra từ bên trong, tươi cười rạng rỡ hỏi: "Xin chào, tôi là quản lí mảng quan hệ xã hội của hành lang triển lãm tranh, xin hỏi là Mạc Thanh Ngải tiểu thư của tạp chí Gossip sao?"

      "Đúng, là tôi." Mạc Thanh Ngải mỉm cười trả lời.

      "Mời bên này, Charles chờ ở phòng khách lầu rồi.

      "Được, xin cảm ơn." Mạc Thanh Ngải hít hơi sâu theo quản lí, cảm thấy hơi khó chịu, đây phải là do lần đầu tiên ra mặt phỏng vấn nên có chút căng thẳng , có khả năng, sao Mạc Thanh Ngải có thể sợ hãi.

      "Mạc tiểu thư, nơi này chính là phòng khách, tôi có việc bận, nên xin lỗi vì tiếp được ."

      "Vâng, làm phiền rồi."

      Quản lí vừa , da gà Mạc Thanh Ngải nổi lên, đáng chết, hành lang triển lãm tranh mà mở khí lạnh như thế làm gì, có tiền là làm gì cũng được sao.

      Lại hít sâu, Mạc Thanh Ngải tiến đến gõ cửa, giọng : "Xin chào, tôi là Mạc Thanh Ngải đến từ tạp chí Gossip, tôi có thể vào ?"

      Mở cửa, mùi hương quen thuộc phả vào mặt, làm Mạc Thanh Ngải ngơ ngác chậm rãi vào...

      Cửa kính sát đất trong suốt, lại nhìn qua giá vẽ tinh xảo, ghế sofa da màu vàng mềm mại... Nơi này nhìn qua giống phòng tiếp khách mà giống gian làm việc của họa sĩ hơn, kết hợp giữa ý tưởng và phong cách của họa sĩ, trang trí cực đẹp làm hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Mạc Thanh Ngải hướng về giá vẽ, nhìn đống vật liệu vẽ tranh đặt cạnh giá vẽ, mới hiểu hương thơm quen thuộc kia là hương của nhựa cây thiên nhiên trong dầu vẽ. Trước kia, thường ngửi thấy mùi này ở thư phòng mà người .

      Có chút tò mò về bức vẽ giá, Mạc Thanh Ngải bước tới...

      "Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải bị người cao lớn ôm lấy ở sau lưng rồi bịt miệng, chỉ có thể hoảng sợ phát ra tiếng kêu.

      Là ai?

      Theo bản năng, Mạc Thanh Ngải liều mạng giãy dụa, thế giới này còn có luật , giữa ban ngày ban mặt mà kẻ trộm có thể ngang nhiên xông vào hành lang triển lãm tranh? Dù sao cũng là người ngoài tới, thể chết cách khó hiểu được.

      Mạc Thanh Ngải há mồm cắn lên tay đối phương, để đối phương bị đau tạm thời buông ra, nhân cơ hội đó Mạc Thanh Ngải bắn ra hàng loạt lời vô nghĩa: " ra chết chỉ là bước ra cánh cửa này để tiến đến cánh cửa khác, có gì đáng sợ, nhưng nếu tôi chết, được cái gì mới đáng sợ. buông tôi ra, muốn bao nhiêu tiền chúng ra có thể bàn bạc."

      Yên lặng, yên lặng, vẫn lại là yên lặng...

      Người sau lưng lên tiếng, thả ra, cũng bịt miệng nữa, Mạc Thanh Ngải nuốt nước miếng, có lẽ tên cướp cần suy nghĩ kỹ, được rồi, dù sao cũng vội.

      ".... Nếu cướp của người trong hành lang triển lãm này , họ đều là người có thân phận, có địa vị, tôi chỉ là công dân lao động có giá trị lời dụng." Sau thời gian, Mạc Thanh Ngải vẫn lựa chọn khuyên bảo.

      Ha ha, tiếng cười khẽ khiến Mạc Thanh Ngải mở to mắt, suy nghĩ lẫn lộn, có cảm giác hít thở được, tiếng cười mỉa này đối với quá quen thuộc, nghe trọn vẹn hai mươi năm, làm sao quên được, sao có thể quên.

      "Mạc Thanh Ngải, tôi cho rằng chỉ số thông minh của tăng theo tuổi tác, đúng là tôi nghĩ quá ngây thơ, chỉ ngu ngốc, mà còn sợ chết hơn cả ngày trước."

      Giọng trầm thấp dễ nghe với hơi thở cực nóng vang lên sau gáy Mạc Thanh Ngải, tê dại như đứng nổi, hình như tên đáng ghét này biết đó là chỗ nhạy cảm nhất của , nhưng...

      Cọp nổi giận liền xem như hello kitty, những phải hello kitty mà còn là con sư tử có móng sắc.

      Mạc Thanh Ngải nổi giận thoát ra khỏi vòng tay người đàn ông, xoay người đẩy ta gào thét: "Nhan Hàn Thành, tránh xa ra cho tôi."

      Nhìn về phía bóng dáng thon dài cao ngất trước mắt, Mạc Thanh Ngải chỉ biết là cơn giận của mình ngày càng tăng, toàn bộ giác quan đều trong trạng thái phun lửa, ra tối hôm đó phải mộng, đó là điềm báo...

      Đúng vậy, ta chính là Nhan Hàn Thành, là người mà muốn nhắc tới, là ác mộng của , là người gây ra mọi đau khổ của , ... trở lại.

      Đột nhiên Mạc Thanh Ngải nhìn thẳng vào mắt Nhan Hàn Thành, đối mặt với hai tròng mắt sâu thẳm, đen như mực của , trong nháy mắt vẫn nhúc nhích, há hốc mồm cứng lưỡi, căng thẳng trong lòng. Kia phải Nhan Hàn Thành vẫn mang hơi thở tươi trẻ trong vườn trường bốn năm trước. tại thành người đàn ông mạnh mẽ, là người khiến tất cả phụ nữ muốn ngừng mà được, là Nhan Hàn Thành mị hoặc mê người.

      Khoanh tay, môi mỏng của Nhan Hàn Thành nhếch lên, cười mỉa: "Tôi có thể giải thích biểu ngu ngốc này của chào mừng tôi trở về ?"

      Mạc Thanh Ngải cụp mắt, hít sâu hơi để lấy lại bình tĩnh, bình tĩnh... Dù sao cũng chỉ là Nhan Hàn Thành mà thôi. Đúng vậy, trở lại sao, cũng thể giết được, mà đây phải ở tiểu khu mà vĩnh viễn trốn thoát , muốn cùng xuất là việc vô cùng dễ dàng. Ừ, đúng.

      Ngẩng đầu, Mạc Thanh Ngải bắt mình phải đổi thành bộ mặt tươi cười giả dối: "Đương nhiên là chào mừng rồi, phải là quen biết nhau lâu sao? Tuy nhiên hôm nay tôi tới để làm việc, xin hỏi ngài Charles ở đâu?"

      Bốn năm thấy, dường như này bớt phóng túng và hiểu đời hơn, con ngươi đen thẳm của Nhan Hàn Thành dừng người Mạc Thanh Ngải, giống như muốn nhìn xuyên , khóe miệng khẽ nhếch.

      Sau đó đến sofa rồi ngồi xuống, môi mỏng khinh thường : "Chính là tôi."

      Nhan Hàn Thành cực kỳ hài lòng nhìn khóe miệng Mạc Thanh Ngải giật giật, sau đó ra vẻ vô tội hỏi: "Đúng là quá khéo, tôi biết người tới phỏng vấn tôi lại là ."

      Nhớ tới thái độ của tổng biên, rằng việc đến đây thể , Mạc Thanh Ngải nghe thấy tiếng nghiến răng của chính mình: "Đủ rồi, trước mặt tôi còn phải diễn kịch sao? Nhan Hàn Thành, cố tình để tổng biên bảo tôi đến đúng ?"
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      CHương 2.2:

      Làm sao có thể quên tên này làm bất cứ điều gì đều có tính toán trước trong lòng chứ, lần này tổng biên bắt tự mình đến nhất định là có liên quan đến Nhan Hàn Thành.

      sai lầm rồi, chỉ số thông minh của đúng là có tiến bộ, Nhan Hàn Thành nhún vai: "Tôi nghĩ ra lí do gì để dụ đến."

      " cần lí do, dù sao từ đến lớn chỉ cần có thể trêu chọc tôi, đả kích tôi, làm tôi khó chịu, đều vui vẻ làm đến mức quên cả trời đất, nhiều lí do hơn nữa cũng chỉ là nhảm, dựa vào..."

      Còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thanh Ngải liền ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhan Hàn Thành phóng đại trước mặt mình, sau đó đôi môi mỏng mềm mại nóng rực của Nhan Hàn Thành áp lên môi nàng, truyền đến cảm giác ngứa ngáy trong lòng.

      Mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, nhanh đến nỗi khi Nhan Hàn Thành rời khỏi môi , vẫn cảm giác vào cõi tiên như trước.

      "Tôi rồi, được bậy, nếu tôi trừng phạt em."

      giọng ma mị như vậy, giống như câu thần chú khóa chặt cảm giác của Mạc Thanh Ngải, khiến kiêu ngạo của như quả cầu da bị xì hơi, tan vỡ trong giây lát.

      Hốc mắt nóng như bị lửa đốt, nhưng tự tôn của Mạc Thanh Ngải cho phép rơi giọt nước mắt nào trước mặt Nhan Hàn Thành, dù cho thất bại còn chỗ trốn: "Vì sao luôn tự ý làm bậy như vậy, luôn luôn tự tin đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, dù là nụ hôn quý giá nhất của người con , cũng mang ra trêu đùa, Nhan Hàn Thành, , tôi chỉ mong đời này chưa từng quen biết ."

      Quên toàn bộ công việc phải làm, Mạc Thanh Ngải lướt qua người Nhan Hàn Thành, giống như chạy mất dép.

      Mãi đến khi Mạc Thanh Ngải biến mất trong tầm mắt của , vẫn nhìn bằng ánh mắt như cũ, mà hình như cặp mắt đen như mực kia lại nổi lên tia bất đắc dĩ...

      Rắc, tiếng đóng cửa vang lên.

      Nguyễn Phỉ mở cửa nhà mình vào trong, phát trong nhà vô cùng sáng sủa.

      Bất giác trợn to mắt, Nguyễn Phỉ vừa đóng cửa vừa cởi đôi giày cao gót bảy phân, tiến thẳng vào phòng khách lớn.

      Nếu bây giờ còn bị bóng người màu trắng cuộn tròn sô pha kia dọa, Nguyễn Phỉ bị người nào đó thường xuyên tập kích rồi.

      ném túi LV và áo khoác tấm thảm bằng lông ngỗng, Nguyễn Phỉ ngồi xuống cạnh người cuộn tròn kia, tay cầm điều khiển mở ti vi, tay xoa cái gáy đau nhức của mình, thèm liếc đến người kia, lười nhác hỏi: "Đừng cho tớ biết Nhan Hàn Thành trở lại."

      Bóng người kia nhanh chóng nhảy lên, hung dữ chỉ vào mũi Nguyễn Phỉ gào thét: "Đúng vậy đúng vậy, tới biết là cậu biết, sao cậu với tớ?"

      Nguyễn Phỉ bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Đúng là Nhan Hàn Thành sai, từ đến lớn cậu đều bỏ quên não như vậy, quan hệ giữa tớ và cậu thế nào, nếu tớ mà biết sớm cho cậu"

      Bóng người kia, chính là Mạc Thanh Ngải, lần thứ hai kém cỏi đến bên người Nguyễn Phỉ, làm nũng ôm tay Nguyễn Phỉ: "Phỉ Phỉ, cậu đừng xem ti vi, cậu nhìn tớ sao?"

      "Cậu có cái gì đẹp?" Nguyễn Phỉ bĩu môi khinh thường: "Tớ nhìn 24 năm, có phần ngấy rồi."

      "A! Cậu có lương tâm, năm thứ tư tiểu học cậu làm bậy ở cuộc thi ngữ, là ai chịu tiếng xấu cho cậu? Cậu xem. Về sau Nhan Hàn Thành vẫn hay mắng tớ là đầu heo, còn có còn có, khi lên cấp hai, cậu thầm mến người kia, là ai, là ai giúp cậu viết thư tình rồi lại chuyển thư giúp cậu, vì thế mà Nhan Hàn Thành cười nhạo tớ cả tháng... Còn có..." Mạc Thanh Ngải bắt đầu nước miếng tung tóe oán giận, đúng là ra mới thấy rất thảm, sao bên người đều tụ tập những người... khốn nạn như thế này.

      Nguyễn Phỉ được lĩnh giáo tài ăn khi giận dỗi của Mạc Thanh Ngải chỉ hai ngày, nên tại cũng quen: "Được rồi được rồi, kể thiếu chuyện so với lần trước, chính là lúc thi thử vào trường cao đẳng cậu chuyện suốt đêm cùng tớ, an ủi tớ bị thất tình, kết quả là điểm môn toán rất tệ."

      Đáng chết, ai chẳng biết Mạc Thanh Ngải trời sinh bị thiếu tế bào học toán, vì vậy thể trách .

      "Cậu cậu cậu... cố ý." Mạc Thanh Ngải tức giận đến nỗi nhảy xuống sô pha, đeo túi lên, vừa vừa : "Tớ tuyệt giao với cậu, tuyệt giao!!"

      Nguyễn Phỉ vuốt vuốt đôi mi thanh tú, đúng rồi, từ "tuyệt giao" này, nếu nhớ lầm, cho tới bây giờ Mạc Thanh Ngải chưa hai nghìn lần cũng là hơn nghìn lần, nhưng cuối cùng người chịu khuất phục luôn là Mạc Thanh Ngải.

      ngoài dự đoán, Mạc Thanh Ngải còn chưa ra khỏi tầm mắt Nguyễn Phỉ xoay người cúi gằm mặt, vẻ mặt ai oán đau buồn khóc lên: "Phỉ Phỉ. . . . . . Làm sao bây giờ, ta trở lại, tớ rất muốn khóc, đột nhiên rất muốn khóc, chắc chắn là ta khiến tớ phải trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng mới như vậy."

      Ngu ngốc, đúng là người ngốc nhất trần gian.

      Cuối cùng Nguyễn đầu hàng đứng dậy, đến trước mặt Mạc Thanh Ngải rồi ôm lấy , vỗ vỗ như dỗ trẻ con: "Đừng khóc, được rồi, ta quay lại quay lại, có gì mà phải sợ, phải còn có tớ ở đây sao?"

      Từ vậy, mỗi lần người này khóc vì chuyện của Nhan Hàn Thành ràng là trong lòng yếu ớt, lại luôn tỏ vẻ kiên cường khóc trước mặt người khác, chính là vì nhịn được lời kích thích của Nhan Hàn Thành phải do Nhan Hàn Thành mắng mà là Nhan Hàn Thành để ý đến . Nguyễn Phỉ biết hai người này kết oán gì từ đời trước.

      "Có cậu?" Đôi mắt sưng đỏ của Mạc Thanh Ngải nhìn Nguyễn Phỉ đầy vẻ khó tin: "Trước đây cậu thích Nhan Hàn Thành."

      "Làm ơn , tiểu thư! Đó là chuyện của mấy trăm năm trước, sau Nhan Hàn Thành tớ còn thích vô số người khác được , tớ vì Nhan Hàn Thành mà bán đứng cậu."

      Nhìn ánh mắt tin tưởng của Mạc Thanh Ngải Nguyễn Phỉ rất muốn đánh hai cái, đúng là biết tốt xấu, được voi đòi tiên, sao có thể phiền toái như thế: "Thôi, nếu cậu tin tớ trực tiếp cho Nhan Hàn Thành cậu ở đâu."

      "Đừng đừng đừng." Mạc Thanh Ngải nắm chặt Nguyễn Phỉ kêu lên: "Tớ sai rồi được sao."

      Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, Nguyễn Phỉ thở dài: "Tớ đói bụng, cậu có mang đồ ăn tới ?"

      "Ý của cậu là cậu còn chưa ăn cơm? Bây giờ là nửa đêm, bạn à..." Vẻ mặt Mạc Thanh Ngải đau lòng sờ đôi má có chút tiều tụy của Nguyễn Phỉ.

      "Tớ làm gì có thời gian." Nguyễn Phỉ mệt mỏi trở về ghế sô pha.


      "Chẳng qua cậu chỉ là người bán bra (áo lót) thôi, lại mệt như vậy sao?"


      Được rồi, Mạc Thanh Ngải thừa giận là mình biết việc này của Nguyễn Phỉ chỉ là bán bra thôi, bra đối với phụ nữ mà , hoặc đúng hơn là đối với phụ nữ thuộc xã hội thượng lưu, là vũ khí thể thiếu, người phụ nữ khi nào thanh thuần mê người, khi nào xinh đẹp quyến rũ, khi nào có thể khiến cho đàn ông muốn ngừng mà được, bra là vũ khí tuyệt đối có thể chết người.

      Mà Nguyễn Phỉ, chính là nhà thiết kế đứng đầu của hiệu Solance nổi tiếng thế giới, ít các thiên kim tiểu thư hay các quý phu nhân đều dùng hàng mà Nguyễn Phỉ thiết kế, mà càng như vậy, Solanne lại càng cất dấu năng lực của Nguyễn Phỉ, làm cho các mẫu thiết kế của Nguyễn Phỉ đều vô cùng hiếm, nếu muốn mua được chỉ sợ là phải trải qua rất nhiều con đường, chỉ là Nguyễn Phỉ cũng thiết kế các mẫu bra phổ biến cho mọi người, lượng tiêu thụ cũng rất đáng sợ.

      Lúc Mạc Thanh Ngải vào tòa soạn làm việc, Nguyễn Phỉ cũng có chút danh tiếng, mỗi kỳ "star show" đều đưa tin về Nguyễn Phỉ, cũng lợi dụng quan hệ để giúp tòa soạn, có lẽ đây cũng là trong những nguyên nhân được thăng chức, là nhờ phúc của Nguyễn Phỉ.

      "Chỉ là... Lương tâm cậu đúng là bị chó ăn, vậy mang tất cả bra trong nhà cậu trả cho tớ, mỗi đồ tớ thiết kế bán ra đều là giá trời, đồ của cậu đều là do tớ thiết kế, cậu..."

      "Được rồi, là tớ vậy, cậu nghỉ ngơi , đại nhân à, tiểu nhân làm chút đồ ăn cho ngài, đừng nổi giận."

      Xoay người, Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ, bây giờ người bán bra cũng có thể nổi tiếng, quá vui mừng mà...

      Coi như Nguyễn Phỉ đầu hàng Mạc Thanh Ngải dù từ biết người này cảm xúc thất thường, tính cách dễ bị kích động, hay nóng nảy, nhưng đó là người bạn duy nhất của Nguyễn Phỉ, là người... quan trọng như sinh mệnh của , trừ cha mẹ ra, đây chính là người duy nhất thương , là người coi chuyện của như chuyện của mình, là người chỉ cần ở cạnh giúp cảm thấy an lòng.

      Nguyễn Phỉ với Mạc Thanh Ngải ở trong bếp: “Tiểu Ngải, tối nay đừng về, chỗ này cũng có y phục của cậu, sáng mai tới đưa cậu làm.”

      “Ừ….”

      tiếng đáp lại dài, Nguyễn Phỉ nở nụ cười, cười đến nỗi mí mắt nặng trĩu, dần vào giấc ngủ…

      đến lúc phải xuất rồi, tìm tên kia chút, thề, có ý xấu gì, chỉ là coi trọng người tốt thôi.
      cô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3.1:

      vào thang máy, nhấn nút, Mạc Thanh Ngải mệt mỏi dựa vào tường, đau đầu.

      Nhớ tới khuôn mặt cười hề hề của tổng biên tập trách câu nào khiến phải tiếp tục cố gắng phỏng vấn với khuôn mặt hòa ái... rùng mình cái, cuối cùng biết thế giới chỉ có mình Nhan Hàn Thành khẩu phật tâm xà, mà còn có nhiều loại khác. Chỉ là tổng biên tập là loại người có kiến thức phong phú, biết nhìn xa trông rộng, cho dù thông minh xảo quyệt bẩm sinh làm người ta dựng tóc gáy như Nhan Hàn Thành.


      Hồi tiểu học Nhan Hàn Thành từng làm đại đội trưởng ba lần, sơ trung (Trung học cơ sở) là người đứng đầu đội quốc kì, cao trung (Trung học phổ thông) là bí thư đoàn kiêm trợ lý của hiệu trưởng, năm nhất đại học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ tuổi nhất... Trước mặt người khác, luôn khiêm tốn lễ độ, khéo hiểu lòng người, làm việc quyết đoán, cách làm tốt đẹp.


      Hơn nữa còn gặp may mắn vì có ngoại hình tốt, từ đến lớn, toàn bộ trường học, hàng xóm, bao gồm cả cha mẹ đều có thiên vị nào đó với Nhan Hàn Thành, mà sống trong vòng hào quang của Nhan Hàn Thành khiến toàn thân đều có khuyết điểm, câu đầu tiên nghe luôn là sao được bằng nửa của Nhan Hàn Thành.

      Đúng vậy, tốt bằng Nhan Hàn Thành, nhưng có ai biết sau lưng người ta tên kia có bộ mặt xấu xa như thế nào, chỉ cần đối mặt với , ta luôn bày bộ mặt xấu xa lạnh lùng, tạo thành mối quan hệ như nước với lửa, làm rơi vào tình cảnh trước sau đều có địch.

      tiếng "leng keng" kêu lên, cửa thang máy mở ra khiến Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, vội vàng ra thang máy lấy chìa khóa mở cửa.

      Đóng cửa đá giày xuống, Mạc Thanh Ngải nhắm mắt xoay cổ giãn gân cốt, xoay xoay vài vòng để thả lòng, đột nhiên Mạc Thanh Ngải ngừng lại, mở to mắt, hình như có gì đúng, ở cửa lại có đôi giày thể thao nam!!

      Mạc Thanh Ngải xoay người chuẩn bị chạy , xong rồi, trong nhà có kẻ trộm.

      Tay còn chưa chạm vào cửa, Mạc Thanh Ngải nghĩ nghĩ lại thấy đúng, bây giờ kẻ trộm ăn trộm còn lịch để giày ở ngoài cửa à?

      đau đầu! Mạc Thanh Ngải cẩn thận quay lại phòng khách, thò đầu vào nhìn, sợ người đàn ông có khuôn mặt hung dữ xuất đòi tiền , còn ở tuổi xuân quý giá, muốn kết thúc vào lúc này đâu.

      "Tôi biết ở nhà cũng có thói quen lén lút nhìn trộm, đây là thú vui của sao?"

      tiếng cười vang lên phía sau Mạc Thanh Ngải, sợ tới mức hét chói tai ngồi bệt xuống đất, sau khi quay đầu lại, Mạc Thanh Ngải thấy người khoanh tay trước mặt... Nhan Hàn Thành!

      Mạc Thanh Ngải dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy, chỉ vào mũi Nhan Hàn Thành, tay ngừng run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo gầm lên: " ... sao lại ở trong này, ai đưa chìa khóa?"

      Nhan Hàn Thành nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Mẹ ."

      "Mẹ tôi? Sao có thể... gặp mẹ tôi bao giờ hả?" Mạc Thanh Ngải càng hỏi càng thấp giọng, vì nhìn việc mẹ quý Nhan Hàn Thành mà , đây là chuyện có khả năng xảy ra trăm phần trăm.

      "Hôm qua."

      "Hôm qua?" Mạc Thanh Ngải kêu lên tiếng khiếp sợ, tên ác độc này hôm qua trêu đùa đủ, tại lại tiếp tục tới, còn nhân tiện lợi dụng mẹ .

      Đột nhiên, chuông điện thoại của Mạc Thanh Ngải vang lên, bên Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành đầy cảnh giác, bên lấy điện thoại ra nhìn màn hình, nhìn còn tốt, vừa nhìn thấy chính là mẹ mình, toàn bộ tế bào cơ thể Mạc Thanh Ngải đều phát tín hiệu cảnh báo cấp ba.


      Hít sâu hơi, Mạc Thanh Ngải tức giận nhìn Nhan Hàn Thành: "Xin tránh ra chút, cản tín hiệu rồi."

      Mạc Thanh Ngải nhếch môi, hơi nghiêng người để Mạc Thanh Ngải nhanh chóng chạy qua người mình, nhìn chạy vào phòng ngủ.

      Mạc Thanh Ngải chắc chắn bốn phía đều yên lặng mới vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng lập tức mềm mại: "Mẹ. . . . . ."

      "Mạc Thanh Ngải!! Sao hôm qua con gặp Nhan Hàn Thành mà gọi điện báo về cho mẹ, nếu phải đứa Đại Thành này có tâm, tối hôm qua về tiểu khu thăm chúng ta, con còn muốn giấu diếm chúng ta đến khi nào." liên tục như pháo, giọng của Mạc mẹ khiến Mạc Thanh Ngải phải đưa điện thoại ra xa 3m, người ta núi cao còn có núi cao hơn, mẹ chính là ngọn núi vĩ đại, đè ép đến mức dám phản kháng.

      "Chuyện này... Chuyện này phải do con vội công tác mà quên sao? Con định giấu mẹ mà." Mũi Mạc Thanh Ngải có chút chua xót, cuối cùng người nào mới là mẹ sinh ra , sao có thể để cảm giác như mình là đứa trẻ được nhặt về nuôi.

      "Thôi, tạm thời mẹ tính toán chuyện này với con, Đại Thành vừa từ Ý về, nhà cách chỗ làm việc quá xa, tạm thời tìm thấy nhà để thuê, mẹ bảo nó đến chỗ con ở tạm thời gian. Con phải chăm sóc nó tốt."

      "Cái gì?" Mạc Thanh Ngải hét lên, hoàn toàn nhớ đây là mẹ mình: "Sao bọn con có thể ở chung chỗ, nếu truyền ra ngoài con ở với người đàn ông lạ, sao con sống được, hơn nữa, làm sao mà biết tên Nhan Hàn Thành cầm thú này có ý đồ gây rối với con đây!"

      Sau khi hét xong, Mạc mẹ bên kia im lặng đến đáng sợ, Mạc Thanh Ngải mới nhớ ra mình mắc phải nhiều sai lầm, giọng thăm dò: "Mẹ. . . . . ."

      Tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến ràng, Mạc Thanh Ngải nghe thấy vô cùng sợ hãi: "Đàn ông lạ? Cầm thú? Mạc, Thanh, Ngải... Con ngứa da ngứa thịt phải !! Con nghe cho mẹ, con tốt nhất nên gặp sao băng mà cầu nguyện Nhan Hàn Thành có ý đồ gây rối với con, tốt nhất là con đừng dọa sao băng sợ hãi bỏ chạy vì tàn khốc của con. Tóm lại mẹ đồng ý để Đại Thành đến chỗ con ở, được cũng phải được, được cũng phải được."

      Đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức, Mạc Thanh Ngải càng nghĩ càng hiểu, sao mẹ lại coi trọng như vậy, chẳng lẽ Nhan Hàn Thành là báu vật, là cọng cỏ? Haiz.. phải chịu oan ức vì Nhan Hàn Thành đến lúc nào, vâng vâng dạ dạ : "Vâng ạ, con biết rồi, con cúp máy đây."

      Sau lúc lâu, Mạc mẹ : "Có rảnh về ăn cơm, ba con nhớ con rồi."

      "Vâng..."

      Cúp điện thoại, hít hít mũi, thôi, có câu này của mẹ cũng thấy thỏa mãn, ai bảo lòng luôn mềm yếu chứ.

      "Khi chuyện với mẹ, luôn là con mèo sao?" giọng mỉa mai vang lên ngoài cửa phòng.

      Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nhan Hàn Thành nghiêng người dựa vào cửa, có vẻ lười biếng mê người. . . Khoan , Mạc Thanh Ngải, đầu mày bị nhúng nước sao, cố gắng loại bỏ ý nghĩ vớ vẩn, đến trước mặt Nhan Hàn Thành, vẻ mặt khó chịu : "Sao lại gạt mẹ tôi? ràng với năng lực bây giờ của , đừng thuê phòng, muốn mua cả căn nhà cũng có gì khó, sao phải đến nhà tôi."

      "Chuyện này quá ràng, phải sao?"

      Từ cao nhìn xuống, khuôn mặt Nhan Hàn Thành ngày càng gần Mạc Thanh Ngải, gần đến mức Mạc Thanh Ngải có thể thấy được lông mi vừa dài vừa dầy của Nhan Hàn Thành, ngừng thở, cam chịu : "Được rồi, tôi hiểu."

      Luôn là lý do ấy, chỉ cần bắt nạt được đều vui vẻ, đạo lý của luôn có đống làm lại được.

      Con ngươi đen như mực của Nhan Hàn Thành hóa ánh mắt Mạc Thanh Ngải lại, khiến tránh được, môi mỏng luôn nhếch tạo thành tiếng cười mê người: " hiểu? Chỉ là biết hiểu được những gì, Mạc Thanh Ngải có biết vì sao tôi chưa bao giờ ? Bởi vì đàn gảy tai trâu, tôi ngốc đến mức cho trâu nghe."

      Nghe xong, Mạc Thanh Ngải kích động đẩy mạnh ra, thở phì phì : "Tôi cũng thèm nghe, dù sao đối với tôi phải là con lợn chỉ biết ăn ngủ sao, giờ thành con trâu ngốc rồi?"

      Nhan Hàn Thành cười: "Đối với , tôi phải cũng là người đàn ông lạ hoặc là cầm thú sao?"

      "Chẳng lẽ phải, lúc trước ..." Bỗng nhiên im bặt, Mạc Thanh Ngải hoảng sợ phát suýt nữa mình là ra, đó là chuyện duy nhất dám nhắc tới, thậm chí cả Nguyễn Phỉ cũng biết.

      "Lúc trước làm sao?" Môi mỏng quyến rũ của Mạc Thanh Ngải khẽ mấp máy, giống như muốn dụ rơi vào bẫy: "Có cần tôi tới ôn lại ... Chứng minh ta phải cầm thú, bởi vì tôi phải người tình nguyện..."

      "Đủ rồi!" Trái tim Mạc Thanh Ngải bị xé rách đầy đau đớn, rồi đột nhiên ký ức lên làm đau khổ: "Đùa giỡn tôi như vậy rất vui sao? Nhìn bộ dáng chật vật của tôi làm rất thỏa mãn sao? Chuyện ngoài ý muốn kia chúng ta nhắc tới nữa, dù có ý nghĩa gì với , dù đó chỉ là việc cao hứng trong khi rảnh rỗi tới nhàm chán..."
      cô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :