1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 9

      Edit: Huong August

      chàng An Tịnh này, đối với những thứ mình muốn tuyệt đối bỏ qua. Nhưng loại chuyện như tỏ tình, An Tịnh cảm thấy để Bảo Bảo làm có vẻ bình thường hơn, bởi vì từ trước đến nay cậu chưa từng làm bao giờ. (Tác giả: Bảo Bảo nhà ta làm bao giờ đâu, An công tử phúc hậu!)

      ra An Tịnh cho rằng chắc chắn Bảo Bảo phải có ấn tượng tốt về cậu mới đúng. Cậu trưởng thành đẹp trai, học hành tốt, thể dục tồi. Trong mắt người khác, phải là hoàn mỹ. Nhưng cho dù Bảo Bảo thích cậu cũng chẳng sao, mưu tại nhân, như vậy mới có tính khiêu chiến.

      nàng Bảo Bảo đối với tình cảm rất là trì độn, hoàn toàn cảm giác được điều gì. Cho dù có nam sinh đứng trước mặt tỏ tình, cho rằng cậu ta giỡn, sau đó cứ như thế bỏ qua. Những người như thế, ở bên cạnh khiến người ta yên tâm, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải chắc chắn ấy ở bên cạnh bạn.

      Với tình hình trước mắt mà , An Tịnh cảm thấy tình huống vẫn đủ lạc quan. Bởi vì hầu như thời gian của Bảo Bảo đều ở bên cạnh cậu, nên có hành động bên ngoài gì. Nhưng lúc này mới tựu trường mấy tháng mà thôi, mọi người còn chưa thân thuộc. Bây giờ chưa có gì có nghĩa là về sau có gì. Thực ra ngoại hình Bảo Bảo cũng tệ lắm, tuy thể gọi là đại mỹ nữ, nhưng tuyệt đối đáng có thừa, có lúc khiến người ta nảy sinh khát vọng bảo vệ , mặc dù cần…

      tóm lại, trêu hoa ghẹo nguyệt là tuyệt đối có. Trước kia cảm thấy gì, nhưng bây giờ khác rồi, An công tử trực tiếp coi Bảo Bảo là vật sở hữu của mình. Nếu như vậy, đương nhiên là muốn đề phòng những chuyện chưa xảy ra.

      Dĩ nhiên, An Tịnh cũng ngốc đến nỗi trực tiếp với Bảo Bảo mình thích . Lời như vậy, phải là Bảo bảo tin, ngay cả chính cậu cũng cho rằng đầu óc mình có vấn đề. chừng kết quả lại tương phản, đẩy Bảo Bảo ra xa, duy trì được tình trạng như bây giờ.

      Nhưng muốn để người khác biết Bảo Bảo là của cậu, cần dùng kế sách. Cậu tin có ai dám tới tranh với cậu, cho dù ai cũng thể. Mà cậu, cũng có thể giảm bớt lượng nữ sinh tới làm phiền cậu.

      An Tịnh cảm thấy, vũ khí học đường mạnh mẽ nhất chính là tin đồn. Chỉ cần có tin đồn về cậu và Bảo Bảo, đến lúc đó cho dù có giải thích thế nào cũng có ai tin. Lời đồn mãnh như tướng, mạnh như hổ. Chỉ cần nghĩ tới cảnh Bảo Bảo muốn biện minh mà được, An Tịnh càm thấy tâm tình tốt, ừm, hôm nay ngày tươi sáng!

      Vì vậy trong thời gian này, mọi người thường có thể bắt gặp hai người cùng nhau, từ trường học cho đến những địa điểm khác.

      --- kiện : Ăn cơm.---

      Bởi vì mỗi ngày An Tịnh đều dạy cho Bảo Bảo học bổ túc, cho nên An Tịnh lấy cớ này làm điều kiện sai Bảo Bảo trưa nào cũng phải mang cho cậu phần bữa trưa, Bảo Bảo rất hào sảng đồng ý.

      Hôm nào đó, hai người ngồi trong hoa viên trường học.

      “Hôm nay mình muốn đọc sách.” An Tịnh đặc biệt cầm quyển sách ngồi ở chỗ đó đọc.

      “Ưm, vậy cậu ăn cơm sao?”

      An Tịnh nhìn cái: “ có thời gian, nhưng mình lại đói bụng.”

      “Cho nên?” Bảo Bảo tự mình múc thìa cơm, yên lòng đáp, hôm nay có món khoai tây thích nhất đấy.

      Trong khi Bảo Bảo đưa cơm vào miệng, An Tịnh trực tiếp tiến tới ăn hết. "Cậu đút cho mình là được.” Sau đó An Tịnh lại trấn định ngồi lại tiếp tục xem sách như cũ.

      Bảo Bảo hóa đá.

      --- kiện hai: Giặt giày---

      Vào ngày nào đó, trường học cử hành đại hội thể dục thể thao, hiển nhiên An Tịnh bụng làm dạ chịu. Nhưng An Tịnh thích sạch tuyệt đối cho phép cậu lại đôi giày vừa chạy, dĩ nhiên, An Tịnh ném toàn bộ cho Bảo Bảo giặt.

      Vì vậy, lúc này An Tịnh hỏi Bảo Bảo: “Hôm qua mình bảo cậu giặt giày, vậy có mang theo ?”

      “…” Bảo Bảo im lặng.

      An Tịnh nhìn nét mặt biết, nhưng trong lòng vẫn cố tìm chút may mắn hỏi: “Cuối cùng là có mang theo hay ?”

      mang…” Bảo Bảo cúi đầu, bộ dáng biết lỗi.

      An Tịnh đen mặt nửa, mang vậy chiều mang, thuận miệng hỏi: “Vậy cậu giặt chưa?”

      Bảo Bảo cúi đầu thấp hơn: “… Giặt… bộ phận…”

      “Bộ phận nào?”

      “Dây giày…”

      “…”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      kiện ba: Khiêu vũ

      Vốn trước khi đến trường học, ngày nào cũng tập thể dục buổi sáng, nhưng sau khi nổi lên phong trào khiêu vũ, trường học bọn họ cũng bắt đầu áp dụng môn thể thao này thay cho thể dục buổi sáng. Bạn nhảy có thể tự mình chọn, cần phải , dĩ nhiên An Tịnh và Bảo Bảo thành đôi.

      Vào ngày nào đó, sau N ngày nhà trường bắt đầu cầu mọi người luyện tập khiêu vũ.

      “Chu Bảo Bảo! Cậu con heo! Cậu giẫm mình bao nhiều lần rồi hả!”Sau khi bị Bảo Bảo giẫm vào chân lần thứ N, cuối cùng An Tịnh cũng nổi giận.

      phải mình cố ý! >_<“

      phải cố ý, phải cố ý mà chân mình tím xanh hết cả rồi, có phải cậu muốn chân mình tàn phế luôn vậy hả?!”

      xin lỗi >_< … nên so đo với mình có được hay ?” Bảo Bảo chân chó lấy lòng , thuận tiện còn cầm tay An Tịnh xoa xoa, sau đó dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn cậu chằm chằm. Phải biết đây là tuyệt chiêu của Bảo Bảo. cũng biết mình giẫm vào chân cậu rất nhiều lần. Bắt đầu coi như có đếm, nhưng bây giờ nhiều đến nỗi đếm hết được nữa. (┬_┬)

      An Tịnh hít vào hơi sâu, vất vả bình tĩnh lại.” Mình cho cậu biết, cậu cẩn thận chút cho mình, nếu mình với mẹ Bảo. Còn bây giờ, tiếp tục.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Như thế như thế, như vậy như vậy.

      Sau N kiện, cuối cùng An Tịnh cũng như nguyện nghe được tin đồn về hai người bọn họ ở trường học. Rốt cuộc tâm tình cũng thấy mỹ mãn, uổng công cậu cố ý làm ra nhiều chuyện như vậy .

      An Tịnh nghe đồn, tất nhiên Bảo Bảo cũng nghe được.

      Ngày ấy, nửa đường. Lâm Hân kéo Bảo Bảo tới góc.

      “Bảo Bảo, chúng ta là phải là bạn tốt sao?”

      Bảo Bảo cảm thấy rất kỳ quái, sao Lâm Hân lại hỏi mình vấn đề này chứ.” Dĩ nhiên, cậu chính là người bạn thân thiết nhất của mình trong ngôi trường này nha.” Bảo Bảo trả lời rất khẳng định.

      “Vậy nhất định cậu gạt mình chuyện gì, đúng ?” Vẻ mặt Lâm Hân hi vọng nhìn Bảo Bảo.

      “Dĩ nhiên, có chuyện gì sao?”

      “Vậy tốt, mình hỏi cậu, mình lui tới với An Tịnh đúng ?” Mặc dù là hỏi, nhưng gương mặt Lâm Hân lại đầy vẻ khẳng định.

      “0.0 Hân Hân, cậu nghe mấy loại tin đồn đó ở đâu, sao mình có thể lui tới với An Tịnh được chứ? Có phải cậu ngã bệnh hay ?” xong, Bảo Bảo đưa tay sờ trán Lâm Hân.

      “Chậc, đừng làm rộn.” Lâm Hân lập tức hất tay Bảo Bảo ra. “ phải cậu bảo gạt mình sao, tại lại chịu thừa nhận. website của trường, tất cả đều là hình các cậu chung với nhau. Mặc dù mình rất thích An Tịnh, nhưng chỉ giới hạn ở việc ngưỡng mộ thôi, bây giờ cậu lại là bạn cậu ấy rồi, mình kích động chết mất. Chính là mình chính là bạn của bạn thần tượng đó.”

      “─_─||| Mình thực lui tới với An Tịnh.” Bảo Bảo kéo kéo tay áo Lâm Hân.

      Lâm Hân để ý tới , tiếp tục kích động : “Sau này có thể chiêm ngưỡng thần tượng ở cự ly gần, nhất định người ta hâm mộ mình chết, ha ha ha ha…”

      Bảo Bảo nhìn Lâm Hân vẫn còn chìm trong ảo tường, biết bây giờ dù gì cũng chỉ là nhiều lời vô ích, thấy mình cần chạy với An Tịnh chút.

      Bảo Bảo tìm được An Tịnh ở sân bóng rổ. Người chung quanh vừa thấy Bảo Bảo tới, lập tức ồn ào lên tiếng: “Ơ, nhìn kìa, đây chẳng phải là An phu nhân của chúng ta hay sao? Tới tìm An công tử?” xong, hoàn toàn khiến Bảo Bảo nhíu mày.

      Bên cạnh cũng có người với An Tịnh: “An công tử, ‘phu nhân’ nhà cậu tới, còn tiến lên nghênh đón?”

      An Tịnh sớm thấy Bảo Bảo tới, nhưng muốn qua, trái lại cậu muốn nhìn xem Bảo Bảo giải quyết thế nào. Nên đặc biệt thuận theo trò đùa của mấy người đó.

      Bảo Bảo sớm đỏ rần mặt, đâu còn bất chấp cái gì. Sau khi thấy An Tịnh, lập tức tiến lên kéo cậu chạy như điên, muốn đứng chỗ này, cực kỳ .

      Thấy hai người chạy , những người đó đều đứng đó cười ầm lên.

      Bảo Bảo trực tiếp kéo An Tịnh tới chỗ tương đối yên tĩnh. Mấy câu muốn với An Tịnh, nhưng vừa gặp lại thấy tiện mở miệng. An Tịnh nhìn bọ dáng của cũng biết nghe được mấy lời đồn kia, bây giờ tới hỏi thăm cậu.

      Nếu mở miệng, vậy mình trước. “Cậu nghe những lời đồn đãi gần đây, đúng ?”

      Bảo Bảo ngẩn ra, cũng đúng, mình cũng biết, sao cậ ấy có thể biết được chứ. “Ừm, tất cả mọi người đều vậy, ừm, hai chúng ta, kết giao…”

      An Tịnh thấy bộ dáng mắc cỡ ngại ngùng của , nhất thời tâm tình tốt. “Lời đồn mà thôi, cần để ý đến nó là được.” An Tịnh rất nghiêm túc .

      “Nhưng là, nhưng bọn họ đều là hiểu lầm, rang giữa chúng ta phải là kiểu quan hệ này, tại sao có thể để bọn họ hiều lầm được chứ?” biết vì sao a, Bảo Bảo cảm thấy như vậy có đúng hay .

      “Vậy cậu cứ coi như giúp mình việc, như thế có thể giảm bớt số nữ sinh tới tìm mình gây phiền toái.”

      “Nhưng là, nhưng là...”

      nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ tại cậu thích ai rồi?” An Tịnh quắc mắt hỏi.

      có!” Bảo Bảo lập tức giải thích.

      “Cho nên, dù sao cũng gây khốn nhiễu cho cậu, coi như cậu giúp mình làm việc tốt, mình giúp cậu nhiều như vậy, cậu chắc phải đồng ý chứ?” An Tịnh uy hiếp .

      Bảo Bảo suy nghĩ chút, thôi, dù sao cũng gây phiền hà gì cho mình. Mà quả thực An Tịnh cũng giúp rất nhiều, thi cuối kì lần trước còn may nhờ có cậu ấy. Vì vậy Bảo Bảo gật đầu.

      An Tịnh thấy Bảo Bảo gật đầu, cuối cùng lòng cũng nhanh chóng buông lỏng. Tâm tình tốt, khiến tất cả chung quanh đều tốt theo, khí tốt. \(^o^)/
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      laula, sanone2112, Trâu2 others thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 10

      Edit: Huong August

      Lớp mười hai như thế nào đây?

      Nghĩa là sau này có lúc nào là làm bạn với học tập, nghĩa là toàn thể đều biến thành những con mọt sách, nghĩa là ngoài học tập cũng chỉ là học tập, nghĩa là mỗi ngày ngủ muộn hơn cả chó, thức dậy sớm hơn cả gà.

      Lớp mười hai luôn là giai đoạn gian nan nhất. Đối với giáo viên và học sinh mà , cấp ba là mấu chốt, chim non khó khăn gian khổ bồi dưỡng ba năm, chẳng mấy chốc gặt hái thành tích rồi. Chỉ cần gió thổi cỏ lay, những lúc này càng thêm nhạy cảm.

      Về chuyện An Tịnh và Bảo Bảo, các giáo viên sớm biết. Bạn xem, đương làm trễ nãi chuyện học tập? An Tịnh vẫn luôn là cái tên đứng đầu danh sách, cho tới bây giờ chưa từng rớt hạng. Mà Bảo Bảo, dù gì cũng từ đội sổ leo lên Top 100, trong môi trường nhất Trung là rất khó. ràng, ‘tội danh’ này hoàn toàn thành lập.

      trắng ra, chỉ cần thành tích bạn tốt, cho dù thế nào nữa giáo viên cũng quản. Nhưng bây giờ khác rồi, dù gì cũng là lớp mười hai, mỗi người khổ sở bao nhiêu năm, chẳng phải là vì kì thi tốt nghiệp này sao. Lớp mười hai, thực là năm học trọng yếu nhất.

      ra thầy giáo sớm nhìn bọn họ vừa mắt, ông cảm thấy Bảo bảo làm hỏng trò cưng của ông. Vốn lúc trước nghe được lời đồn đãi, ông muốn tách chỗ ngồi bọn họ ra. Nhưng học sinh lại có thể tự do lựa chọn chỗ ngồi, vì vậy, sau N lần hành động có kết quả, ông hoàn toàn bỏ qua. Lần này, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, sao lại nắm chắc được chứ.

      Vì vậy, ngày lớp mười hai, hai người bị dẫn đến phòng làm việc…

      “Học sinh An Tịnh, Chu Bảo Bảo, hai chị có biết tôi gọi đến đây là vì lý do gì ?”

      Bảo Bảo sớm biết thầy giáo gọi tới phòng làm việc nhất định phải là chuyện tốt gì, hiểu mình rất , từ đến lớn cũng trải qua ít. Nhưng ngờ hôm nay cũng gọi cả An Tịnh tới, tất nhiên lần này Bảo Bảo hiểu nổi.

      Theo thường lệ, Bảo Bảo chủ động nhận lỗi trước, sau đó nghiêm khắc quở trách mình lần, sau đó là dõng dạc thề thốt, cuối cùng chuyện lớn hóa tự động nhận phạt… Nhưng hôm nay còn có An Tịnh ở đây, vậy như vậy tốt…

      An Tịnh sớm biết nguyên nhân thầy giáo gọi cậu tới. Nhưng từ góc nhìn khác, cậu vẫn rất cám ơn người thầy này, lén dạy dỗ hay phê bình Bảo Bảo. tại hai người có thể cùng nhau đối mặt, cảm giác cũng tệ lắm.

      Thầy giáo thấy hai người bọn họ câu nào, vì vậy lại tiếp tục : “Tôi nghĩ chị cũng biết đến lời đồn rộ lên trong trường học thời gian gần đây, nghe hai người kết giao. Hai người có thể cho tôi biết, lời đồn này có phải là hay ?”

      Bảo Bảo nghe vậy trong lòng cả kinh, ban đầu hoàn toàn nghĩ đến chuyện này, ngờ thấy giáo nhúng tay. Vừa muốn giải thích, An Tịnh kéo Bảo Bảo, cũng nắm lấy tay , ý bảo cần .

      “Lời đồn là .” An Tịnh bình tĩnh .

      Thầy giáo nghe vậy cảm thấy kinh ngạc, còn chưa có học sinh nào dám thừa nhận như vậy, khỏi cảm thấy tức giận, xem thường uy quyền của tôi sao?

      Bảo Bảo nghe thấy càng sợ hơn, sao cậu có thể trả lời như vậy, hại chết mất, Bảo Bảo bắt đầu cố gắng giằng khỏi tay An Tịnh.

      An Tịnh trợn mắt nhìn Bảo Bảo, hi vọng có thể nghe lời chút, tin tưởng cậu, có việc gì.

      Bảo Bảo nhận được tín hiệu từ An Tịnh, dường như biết ý định của cậu, vì vậy bèn yên tĩnh lại.

      “Học sinh An Tịnh, bây giờ thừa nhận như vậy là có ý gì, là thị uy với tôi sao?”

      , em hoàn toàn có ý này, nếu khiến thầy hiểu lầm, em rất xin lỗi.”

      “An Tịnh, chẳng lẽ biết thân phận của mình sao, là học sinh, lấy điều kiện của , tương lai muốn nào mà chẳng có, cần gì phải chôn vùi dưới tay chị này.” xong, ông khỏi khinh thường nhìn sang Bảo Bảo.

      Tất nhiên Bảo Bảo cảm thấy khó chịu, dù là giáo viên, chuyện như vậy quá đả thương người.

      An Tịnh thấy được vẻ mặt Bảo Bảo, nắm chặt tay hơn. Đối với giáo viên, niềm cảm kích ban đầu biến mất còn lại chút gì rồi. “Thầy, em tự biết em nên lựa chọn thế nào. Bây giờ mà , em cảm thấy ấy chính là tốt nhất.”

      Nghe An Tịnh trả lời như vậy, thầy giáo càng thêm tức giận. Cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám chuyện như vậy với ông! “An TỊnh! Tôi cho cậu biết, còn chưa có học sinh nào dám những lời như vậy với giáo viên đâu! Tôi muốn hai chị lập tức chia tay. Nếu , tôi gọi điện thoại cho gia đình!”

      Lần này đến lượt Bảo Bảo im lặng, nếu ba mẹ Bảo biết, khó tránh hôm nay trở về còn làm lễ chúc mừng cho nữa đấy.

      Ba mẹ An Tịnh vẫn còn ở nước ngoài, hiển nhiên cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho ba mẹ Bảo. Nhưng nhìn vẻ mặt Bảo Bảo, tuyệt giống như lo lắng. Mặc dù An Tịnh nghi ngờ, nhưng cũng yên tâm hơn.

      Thầy giáo nhìn bọn họ, ngờ hai người lại có phản ứng gì, trái lại lại còn có bộ dáng như buông lỏng, lần này càng giận hơn.

      Vì vậy hai lời bèn gọi ngay điện thoại cho mẹ Bảo.

      “A lô…”

      “Xin chào, chị là phụ huynh của Chu Bảo Bảo phải ?”

      “Đúng vậy, tôi là mẹ Bảo, là ?”

      “Tôi là chủ nhiệm lớp của con chị.”

      “À, là chủ nhiệm ư, tìm tôi có chuyện gì sao, chẳng lẽ Bảo Bảo nhà tôi gây ra họa gì ?”

      “Con nhà chị sớm…” xong, ông còn hả hê nhìn Bảo Bảo.

      “Cái gì ?! sớm!!!!!!! Cùng ai?!” Giọng mẹ Bảo, vào lúc này, dù cách ống nghe vẫn vang vọng như vậy.

      Lần này thầy giáo càng thêm hả hê: “Chị còn biết sao, là học sinh cùng lớp tên là An Tịnh.”

      “Cái gì, phải chứ…”

      “Đúng, đúng, khó tin! Cái gì, đuổi tới nhà An Tịnh thông báo tiếng ?!”

      Thầy giáo cầm điện thoại hét lớn lên. Trừng mắt nhìn Bảo Bảo cái, sau đó lập tức cúp máy. là thượng bất chính hạ tắc loạn, cho tới bây giờ ông chưa từng gặp qua cha mẹ nào như vậy, con sớm cũng quản, chẳng những mặc kệ, nghe như cổ vũ con mình sớm. Nghĩ đến đây, thầy giáo càng thêm giận dữ.

      “Tốt, là tốt. Học sinh Chu Bảo Bảo, tôi cho chị biết, nếu chị nhất định chịu chia tay với An Tịnh, tôi lập tức phạt nặng!”

      Kỳ thực trong lòng có ý định riêng, với thành tích của An Tịnh, tốt nhất thành phố. Lần tới thi tốt nghiệp, chắc chắn Thanh Hoa, Bắc Đại nằm trong tay. Mà Bảo Bảo khác, mặc dù thành tích khá tốt,, nhưng hiển nhiên trọng yếu như An Tịnh.

      Nghe ông như vậy, An Tịnh càng thêm tức giận. "Thưa thầy, nếu phạt cùng chịu phạt ! Em tin, đến lúc đó cho dù hề tới Nhất Trung học nữa, vẫn có trường cần chúng em. Em nghĩ, muốn tìm trường cho bọn em cũng học chung cũng khó lắm. Hôm qua em còn nhận được lời mời của Nhị Trung, như lời bọn họ, học phí của em có thể miễn toàn bộ, hơn nữa tuyệt đối làm trở ngại tự do của em. ”

      uy hiếp tôi ?” Thầy giáo kia tự chủ được trợn to hai mắt.

      , làm sao em dám chứ. Em chỉ với thầy mà thôi. Thành , nếu có Bảo Bảo ở đây, thầy cho rằng em cần phải học chỗ này ba năm sao ? ”

      …” Thầy giáo kia bị tức đến ra lời.

      “Rất xin lỗi, nếu như thầy nhất định ép bọn em chia tay, chúng em tình nguyện chuyển trường. Còn bây giờ, bọn em phải lên lớp.” xong, An Tịnh cứ như vậy kéo Bảo Bảo rời .

      Còn lại vị kia, hoàn toàn hóa đá…

      Lúc An Tịnh mấy lời này với thầy giáo, lúc An Tịnh kéo ra ngoài, Bảo Bảo cảm thấy, An Tịnh trong lòng , hoàn toàn khác trước. phải giả bộ sao, giả vờ lui tới, vờ như qua lại với nhau. Nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy chuyện này rất đây? Rất rất đó.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      laula, sanone2112, Trâu2 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi!!! cố gắng nha

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 11

      Edit: Huong August

      Thời gian là trôi qua nhanh, mỗi ngày cứ như vậy nhìn dòng phấn trắng đếm ngược bảng, thời gian như nước chảy, thoáng cái trôi qua.

      So sánh với mọi người liều sống liều chết học tập, ràng Bảo Bảo ung dung rất nhiều. Chủ yếu là có thiên tài tên An Tịnh ở bên cạnh, hơn nữa trải qua kiện ở phòng làm việc, giáo viên kia gây khó dễ với họ nữa. Điều này Bảo Bảo tương đối hài lòng. Mà những người bị thầy giáo kia chia rẽ, thấy Bảo Bảo và An Tịnh ngờ lại hao tổn gì, là hết ngưỡng mộ rồi ghen tị. Phải là Bảo Bảo rất hài lòng. o(≧v≦)o~~

      Trước kì thi tốt nghiệp, mọi người đều phải trải qua lựa chọn rất quan trọng, đó chính là bước điền nguyện vọng! Đây là bước then chốt liên hệ chặt chẽ với kỳ thi đại học cao đẳng. Rất nhiều người dám báo những trường tốt, sau đó khi biết điểm, liền hận thể tự bóp chết mình. Cũng có rất nhiều người quá tự phụ, có thể thành tích tốt, nhưng vẫn thi đậu.

      Đối với Bảo Bảo mà , đây là vấn đề rất lớn, hiển nhiên Bảo Bảo thể tự quyết, mà ba mẹ Bảo Bảo sớm với muốn tự mình giải quyết. Vì vậy, người đầu tiên Bảo Bảo nghĩ tới chính là An Tịnh .

      “An Tịnh, chắc cậu định thi vào trường nào đó tốt lắm phải ?” Bảo Bảo nằm bàn vô lực hỏi.

      Nhìn qua An Tịnh cũng biết phiền não chuyện điền vào bảng nguyện vọng. “Cậu nghĩ tới chuyện chọn ngành chọn trường phải ?”

      “An Tịnh, cậu thông minh, đúng là mình phiền não chuyện này, mình biết tương lai mình muốn làm gì.”

      phải cậu thích minh tinh nhất sao, làm phóng viên được đấy.” An Tịnh thuận miệng đến.

      Bảo Bảo sáng mắt lên: “Đúng vậy, sao mình lại nghĩ tới chứ, An Tịnh, cậu quá thông minh! ! o(≧v≦)o~~”

      An Tịnh ngẩn ra, đúng là cậu chỉ thuận miệng thôi. Hơn nữa, làm phóng viên ngày nào cũng phải chạy ra bên ngoài, chừng bị kẻ nào lừa mất. “Là mình bậy, cậu đừng suy nghĩ, làm nghề đó mệt lắm, ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, còn dễ gặp người xấu. Hơn nữa làm nghề này bị rất nhiều người phỉ nhổ.”

      Bảo Bảo khinh bỉ nhìn cậu cái: “Cậu biết mình là ai à, là Chu nữ hiệp đó, mình sớm là đai đen Taekwondo rồi, đến sư phụ cũng phải là đối thủ của mình, mấy người kia mới để vào mắt. Hơn nữa, ai sớm là đai đen rồi, ngay cả sư phụ cũng phải là đối thủ của mình. Hơn nữa, ai làm phóng viên lá cải mới có thể nhìn thấy minh tinh?”

      An Tịnh hối hận muốn chết với lời mình vừa , nhìn dáng vẻ kia của Bảo Bảo, đoán chừng là nghe cậu nữa. Thôi, phóng viên phóng viên , có chuyện gì. Tương lai nghĩ biện pháp cho là được rồi.

      ra trước đây lâu An Tịnh nhận được điện thoại của ba mẹ cậu, ba mẹ cậu hy vọng cậu có thể ra nước ngoài du học. Đối với cậu, như vậy mới tốt nhất. Giáo dục Trung Quốc khá cứng nhắc, linh hoạt như nước ngoài. Nếu như An Tịnh có thể sang bên kia học, biết tốt hơn bao nhiều lần so với trong nước. Mấy ngày nay An Tịnh luôn suy tính đến chuyện này.

      Nếu như muốn cậu ra nước ngoài du học, như vậy khoảng thời gian này, cậu thể gặp được Bảo bảo, chuyện này đối với cậu mà rất tàn nhẫn. Nhưng nếu cậu ra nước ngoài, cậu có thể có cơ hội tốt để phát triển, như vậy, tương lai của cậu và Bảo Bảo càng được bảo đảm. ra An Tịnh là người lý trí, cậu biết, nếu cậu có đủ năng lực, tương lai của cậu và Bảo bảo chỉ là lời suông. Nếu mấy năm nay biệt tích mà lấy được lời bảo đảm, cậu cảm thấy mình liều mạng.

      Bây giờ An Tịnh muốn chuyện này với Bảo Bảo, nếu như cậu muốn , sau khi thi tốt nghiệp còn có thể ở Trung Quốc tháng. Cậu cho rằng đến ngày đó lại với Bảo Bảo cũng được. Dù sao mấy năm sau được gặp Bảo Bảo, bây giờ cậu rất coi trong khoảng thời gian hai người ở chung với nhau.

      Vấn đề gây khốn nhiễu nhất với An Tịnh chính là Bảo Bảo. Lần này cậu , là ba năm. Mà trong ba năm này, Bảo Bảo là sinh viên rồi. Đại học thể so với trung học phổ thông, bạn xem có mấy người học Đại học mà đến chuyện đương? Cao trung còn có cậu ở bên cạnh, mới có thể ngăn cản đám hoa cỏ kia. Nếu đến Đại học, cậu ở bên cạnh , đến lúc đó phải làm sao đây?

      Ban đầu là giả vờ, là giả vờ đó. giờ cậu có lý do gì để cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt. Tỏ tình với ? Lúc đầu nghĩ vậy, nhưng giờ có tỏ tình cũng tin tưởng. Trong lúc bất chợt, An Tịnh hận quyết định ban đầu của mình. Thử xem phải chăng cậu ăn no nên có chuyện gì đòi chơi trò giả vờ chăng?

      Nhưng An Tịnh nghĩ lại, ra có chuyện như vậy. Dù dì suốt ba năm nay, cậu và Bảo Bảo cũng sớm chiều bên nhau. Đến lúc đó, chỉ cần với , nếu muốn tìm bạn trai, đến lúc đó cần phải so sánh với cậu. Dĩ nhiên,, An Tịnh cho rằng mình tốt nhất. Nhưng tối thiểu, người bình thường đều kém cậu, riêng điều này có rất nhiều chàng phải đau khổ nhận thua. Hơn nữa, cậu tin trong ba năm qua Bảo Bảo hoàn toàn có cảm giác với cậu, kiểu gì cũng lâu ngày sinh tình chứ. Nghĩ chút, An Tịnh cảm thấy đây mới thực là ý kiến hay, cứ làm thế . Nếu đến lúc đó thực có bạn trai… Hừ, vậy đừng trách cậu làm ra chuyện gì.

      Cậu nghĩ đến, trước đây, cậu từng rất muốn hỏi Bảo Bảo vấn đề. tại vừa đúng lúc.

      “Bảo Bảo, lên Đại học cậu sao?” Tốt nhất là nên…

      Bảo Bảo giải thích được vì sao An Tịnh lại hỏi như vậy, điều này còn phải hỏi sao? "Dĩ nhiên, mình rất mong đến ngày đó, lên Đại học có thể gặp gỡ vô số trai đẹp, đây chính là động lực để mình học mà.”

      Khuôn mặt An Tịnh nhất thời đen kịt. Gặp gỡ trai đẹp? Còn là vô số? Được lắm, cậu còn ở ngay đây, ngờ lại muốn vượt tường. Đến lúc đó cậu , biết khi trở lại, có còn cơ hội trói chặt “hồng hạnh” này nữa .

      “Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới có thể gọi là trai đẹp?”

      “Á…” Bởi vì có An Tịnh bên cạnh, rất lâu chưa được nhìn thấy trai đẹp khác rồi.

      Thấy Bảo Bảo , An Tịnh mừng trong lòng, tệ, ít nhất mấy năm ở chung vẫn có chỗ dùng. Vì vậy An Tịnh đề nghị: “Cho dùng sánh bằng mình, tối thiểu cũng được kém mình bao nhiêu.”

      Bảo Bảo cau mày nhìn An Tịnh , cũng bởi vì ba năm nay suốt ngày ngắm cậu ấy, mới cảm thấy xung quanh còn trai đẹp nữa. Những người lọt được vào mắt trước kia, quay lại so sánh với An Tịnh, lại còn cảm giác gì nữa.

      “Vậy theo như cậu , mình tìm trai đẹp khó khăn đến nhường nào.”

      An Tịnh vui vẻ trong lòng, cậu chính là muốn hiệu quả như vậy. “Vậy có gì, phải câu thích trai đẹp sao. Mấy người ngoại hình bình thường như thế sao có thể thỏa mãn mắt nhìn của cậu được chứ?”

      “Điều này cũng phải…”

      An Tịnh thừa thắng xông lên: “Cho nên, sau này muốn tìm bạn trai, trước hết cần phải so sánh với mình. Nếu thua kém quá nhiều, trực tiếp đánh rớt. Hoặc là , hoặc là người tốt nhất. Hơn nữa chuyện tìm bạn trai phải là chuyện đùa, chừng người đó chính là chồng tương lai của cậu đó.” xong, An Tịnh lại tà ác cười tiếng. Bảo Bảo chính là của cậu, cũng chỉ có thể là cậu.

      Bảo Bảo hoàn toàn bị đầu độc. “Ừm, sau này mình nhất định so sánh với cậu. Nhưng nếu mãi mà mình tìm được người sánh với cậu làm thế nào?”

      “Đến lúc đó rồi hãy tính, người kia tuyệt đối thể kém mình!” An Tịnh như đinh chém sắt, gương mặt thể lời thề son sắt.

      “Làm sao cậu biết?”

      An Tịnh cười đắc ý: “Chính là mình biết thôi.”

      Trong nháy mắt, kì thi tốt nghiệp trung học kết thúc. Tâm tình Bảo Bảo vô cùng tốt rồi, trong đề rất nhiều bài An Tịnh giảng giải trước cho , hơn nữa còn bắt phải làm làm lại nhiều lần. Bảo Bảo làm đúng khá nhiều câu, đậu trường đó tuyệt đối thành vấn đề. Ban đầu còn thầm nguyền rủa An Tịnh, bây giờ tốt rồi, ước gì nâng An Tịnh thành thần linh thời phụng. Vì vậy, An Tịnh sai sử Bảo Bảo càng ngày càng muốn gì được nấy.
      Còn dư lại tháng, ba năm sau thể gặp mặt. Nên bây giờ với An tỊnh mà , mỗi phút mỗi giây đều rất trân quý. Cậu luôn lợi dụng hết biện pháp để có thời gian bọn họ ở chung với nhau. Cậu hy vọng có thể có khoảng thời gian tốt đẹp đề mình hồi tưởng, như vậy, ba năm tới thực khó khăn đến thế.

      Mà Bảo Bảo vẫn chưa hay biết gì. chỉ nhận thấy gần đây An Tịnh càng ngày càng kỳ lạ. Mỗi ngày đều đến tìm , hoặc là khiến phải đến tìm cậu ấy. còn luôn mấy lời kỳ lạ. Ví dụ như phải chăm sóc mình cho tốt, mùa đông phải mặc nhiều quần áo ấm, mùa hè được ăn nhiều đá lạnh. Thâm chid ngay cả chuyện "đèn đỏ", cậu cũng chi tiết với Bảo Bảo lần.

      còn biết, An Tịnh vừa như thế, Bảo Bảo mới phát , thực ra thời gian bọn họ ở chung với nhau xảy ra rất nhiều chuyện. Hơn nữa, có cảm xúc kỳ lạ nào đó trong lòng. ra từ việc ở phòng làm việc lần trước khiến có cảm giác này, An Tịnh luôn ước hẹn với . Nhưng ban đầu cậu , tất cả những chuyện này chỉ là giả, cậu làm vài chuyện giả giả khiến người ta mù mờ, như vậy mới có thể khiến người ta càng thêm tin tưởng.

      An Tịnh đáng thương, nghĩ thử xem, Bảo Bảo vốn là người có khiếu chuyện, Vất vả lắm mới có bộ dáng mèo , nhưng ngay lúc đó cậu lại hành động như thế. Ban đầu An Tịnh cũng chỉ muốn Bảo Bảo ngoan ngoãn vào khuôn khổ, ai biết được chuyện lại biến khéo thành vụng như vậy? ╮(╯3╰)╭

      Bây giờ đối với quan tâm của An Tịnh, Bảo Bảo thực có cảm giác thụ sủng nhược kinh (*được mến mà kinh sợ). Ý nghĩ đầu tiên của chính là – An Tịnh bị bệnh ! Hơn nữa còn là bệnh nặng, chừng còn là bệnh nan y ! Bằng tại sao cậu ấy lại mấy lời kỳ lạ như thế, giống như sinh ly tử biệt vậy. được, nhất định phải hỏi cậu ấy mới được!

      An Tịnh làm sao cũng nghĩ đến Bảo Bảo nghĩ đến chuyện nực cười như vậy, cậu chỉ là yên lòng vì mà thôi. Trước kia, mỗi lần đều là cậu ở bên cạnh , thường đều là cậu chăm sóc . Cho nên mấy tật xấu của Bảo Bảo, cậu đều biết hết , nên mới mấy lời đó với . Ai biết trí tưởng tượng của nàng này lại phong phú đến vậy.

      Bảo Bảo cho rằng nhất định là bệnh rất nặng, nhất định phải hỏi cho , nhưng thể cứ hỏi trực tiếp như vậy được. Nếu hỏi, cậu chịu trả lời biết sao bây giờ. phải phải nghĩ tới phương án khác, quanh co chút, thể kích động cậu ấy, nếu cậu ấy mà bị kích động mà bệnh nặng hơn sao, như thế biến thành tội nhân thiên cổ mất.

      ngày nào đó, sau khi An Tịnh và Bảo Bảo dạo phố, hai người vừa mệt vừa đói. Vì vậy Bảo Bảo dẫn An Tịnh tới quán và phê, nhận thấy địa phương này dường như thích hợp với chuyện này.

      Bên này Bảo Bảo vẫn suy nghĩ phải gì với An Tịnh, An Tịnh lại bắt đầu càm ràm.

      “… Sau này tuyệt đối với người lạ, cho dù cậu rất lợi hại, nhưng yếu địch lại mạnh được…"

      “An Tịnh, có phải cậu xảy ra chuyện gì hay ?” Bảo Bảo đột nhiên cắt đứt lời An Tịnh.

      An Tịnh nhướng mày, hành động của cậu thế sao, còn hai ngày nữa, bây giờ cậu chưa muốn cho Bảo Bảo biết " có,mình có thể có chuyện gì chứ?”

      “An Tịnh , điểm này giống cậu. Nhất định là cậu xảy ra chuyện gì, ra, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.” Vẻ mặt Bảo Bảo rất nghiêm túc, còn đưa tay nắm lấy tay An Tịnh.

      An Tịnh lập tức thấy kỳ quái, sao ấy biết ? " tại cậu cũng giống cậu.”

      Vô nghĩa, dĩ nhiên giống rồi, đây là lời thoại vừa học truyền hình đấy, còn là lời kịch đặc biệt đấy.

      Được rồi, thể nhịn được nữa rồi. Nếu như thẳng vào vấn đề, rất có thể cái gì cũng hỏi được. Chỉ cần cậu ấy ra, muốn làm gì đều có thể.

      “Mình hỏi cậu, có phải cậu mắc bệnh nan y gì ?” Bảo Bảo đồng tình nhìn An Tịnh .

      “Phốc~” Toàn bộ cà phê An Tịnh vừa mới uống vào đều phun ra hết.” Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì vậy, bệnh nan y? Cậu cho là quay phim truyền hình sao, cậu cảm thấy mình giống người mắc bệnh nan y à?”

      “Đúng là giống, nhưng gần đây cậu rất kỳ lạ."

      “Kỳ lạ ở đâu?”

      “Gần đây cậu với mình rất nhiều lời giải thích được, còn luôn kéo mình ra ngoài. Trước kia cậu chưa từng như vậy…” Bảo Bảo cảm thấy rất uất ức, ràng chính là cậu khiến hiểu lầm nha, ai bảo gần đây cậu kỳ lạ thế chứ.

      Nghe Bảo Bảo trả lời, An Tịnh nhất thời im lặng. "Nếu như mình mắc bệnh nan y, mình còn có thể tốt đẹp ngồi đây trước mặt cậu sao? Bây giờ phải nằm ở bệnh viện mới đúng chứ. ”

      “Chặt chẽ mà , như thế sai. Nhưng nếu bệnh của cậu có cách nào trị , cậu có thể ngồi trước mặt mình lắm chứ.”

      Khuôn mặt An Tịnh đầy vạch đen: “Chu Bảo Bảo, mình cảnh cáo cậu, lập tức quăng sách mấy ý nghĩ ngu ngốc trong đầu cậu ! Mình có bệnh!!!”

      Bảo Bảo biết, Tịnh giận rồi. Chỉ cần tức giận cậu ấy gọi tên đầy đủ của , gọi tên càng dài, đại biểu cậu ấy càng tức giận.

      “ >_< Được rồi được rồi, là mình sai, vật cậu cho mình biết tại sao gần đây cậu lại khác thường như vậy, còn thường xuyên mấy lời kỳ lạ với mình.”

      “Lời kỳ lạ? Đó là mình quan tâm đến sức khỏa của cậu. ”

      “Nhưng trước kia cậu hề mấy lời này.” Bảo Bảo nghiêm túc đáp.

      “Cho nên bây giờ mình với cậu, cậu xem, cậu lớn như thế rồi, sao biết tự chăm sóc bản thân cho tốt?!”

      phải còn có cậu sao...” Bảo Bảo giọng .

      phải còn có cậu sao, phải còn có cậu sao, phải còn có cậu sao…

      An Tịnh cảm thấy hoảng hốt, trong đầu chỉ có câu như vậy. Cậu biết cục cưng chỉ vô ý ra những lời này, cũng là bởi vì vô ý, mới càng làm cậu cảm động. Nó đại biểu rằng trong lòng vị trí cho cậu, phải vậy ? An Tịnh nhận ra nỗi lo lắng và bàng hoàng trước kia của cậu đầy tan thành mây khói hết. Tâm tình bây giờ sáng lạn hơn cả mặt trời ban trưa. o(∩_∩)o

      “Vậy nếu như mình còn ở bên cạnh cậu phải làm sao? ”

      Đột nhiên nghe thấy An Tịnh như thế, Bảo Bảo giật mình. Đúng vậy, nếu như cậu ấy ở bên cạnh nữa làm sao bây giờ, cậu ấy vốn phải là gì của , tại sao cậu phải ở bên cạnh . Bọn họ… chỉ là bạn học mà thôi.

      “Mình muốn ra nước ngoài du học.” An Tịnh quyết định, cậu muốn với Bảo Bảo.

      Bảo Bảo rất kinh ngạc: “Khi nào?”

      “Ngày mai.”

      “Gấp như vậy sao?” Bảo Bảo bị dọa sợ, sao lúc trước tiếng chứ.

      “Ừm… ra sớm chuẩn bị xong.”

      “Vậy ư… Thế tại sao bây giờ mới ?” Bảo Bảo rất muốn nghe được đáp án.

      “Bởi vì…” Bởi vì bỏ được em, nhóc ngốc ngếch ạ.

      “Thôi, hôm đó cậu tiễn mình chứ ?”

      “… Cậu hy vọng mình sao ?”

      .” Thấy An Tịnh vẫn trả lời, biết vì sao, Bảo Bảo lại quyết định như vậy.

      “Ừ, vậy nên tới.” An Tịnh cũng thở dài hơi, thế cũng tốt. Nếu cậu thực nhịn được mà ở lại mất.

      Hôm sau…


      Kết quả Bảo Bảo vẫn tới, nhưng chưa từng xuất trước mặt An Tịnh.

      Nhìn lên máy bay vừa cất cánh, Bảo Bảo biết, cậu ấy thực .

      Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy mình ngốc, phải cậu ấy ba năm sau trở về sao. Tại sao lại có cảm giác giống như sinh ly tử biệt vậy…
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Haruka.Me0, laula, sanone21123 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp editor ôi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :