1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 24 Trông mong Hồng Tụ Thiên Hương

      Thấy Vương Chính Khanh chỉ vào lúc rồi lập tức ra, Hồ ma ma khỏi khẩn trương, vén mành vào phòng, hỏi Chân Ngọc: "Tam phu nhân rốt cuộc muốn như thế nào? chung sống vui vẻ cùng Tam gia, chẳng lẽ nghĩ cả đời sống như vậy?"

      Chân Ngọc biết còn tiếp tục lừa gạt, chỗ Hồ ma ma cùng dễ chuyện, bởi vậy : "Ma ma, ma ma lại đây ngồi chút, ta chuyện cho ma ma nghe."

      Hồ ma ma nghe vậy, chỉ đành phải ngồi vào mép giường, thuận tiện giúp dém chăn Chân Ngọc.

      Chân Ngọc lúc này mới giọng : "Lần trước ta đến Miếu Thanh Phong thắng được ba hộp trà, tặng hộp đến thư phòng cho Tam gia. Tam gia đem này hộp trà đưa cho nữ nhân khác. sai, nữ nhân kia chính là người trong lòng Tam gia Bạch Cốc Lan. Tam gia đối với ta như thế, ta làm sao có thể thổ lộ tình cảm với , làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời đây?" qua bỏ bớt số chi tiết cùng số trải nghiệm tiện cho Hồ ma ma nghe, giản lược quá trình dự tiệc vương phủ, trọng điểm miêu tả tận mắt thấy tình cảnh Vương Chính Khanh ôm Bạch Cốc Lan.

      Hồ ma ma vừa nghe còn có đoạn công án này, khỏi tức trắng cả mặt, thở gấp : "Bạch tinh này, đây là muốn hại Tam gia, muốn hại Vương gia! Hai người đều có gia thất, chuyện xấu này truyền ra ngoài, còn có mặt mũi ở lại Kinh Thành sao? Tam gia còn có tiền đồ sao?"

      Chân Ngọc vỗ vỗ tay Hồ ma ma : "Vì thế, ta thể để cho họ toại nguyện, nhất định phải tìm cách làm họ đứt niệm tưởng. Thời điểm như vậy, cũng muốn cùng phòng với Tam gia, uất ức mình."

      Hồ ma ma vừa nghe, biết khuyên chuyển được Chân Ngọc, chỉ đành phải vậy thôi!

      Ngày thứ hai cũng là ngày hai mươi tám tháng bảy, sáng sớm, Chân Ngọc tâm thần bất an, thế nên đích thân đến vương phủ cầu kiến Thân thị, ngờ Thân thị có trong phủ, nàng chỉ đành phải cầu kiến Thân ma ma.

      Bởi vì lần trước chuyện, trong lòng Thân ma ma có cảnh giác với Chân Ngọc, thấy nàng thừa dịp Thân thị có ở trong phủ mò lên cửa , rất là khinh thường, chỉ là đối phương là Trạng Nguyên phu nhân, lại thể tiếp đãi.

      Chân Ngọc mấy câu bâng quơ với Thân ma ma, lúc này mới hỏi đến Đường Diệu Đan, nghe thấy mấy ngày nay mạnh khỏe, lúc này mới thở hơi, bởi vậy : "Đợi vương phi trở về, ma ma chỉ , lời ta qua lúc dự tiệc lần trước, xin vương phi cần phải ghi tạc trong lòng."

      Thân ma ma đáp qua loa cho xong.

      Chân Ngọc bàn giao toàn bộ, liền chuẩn bị cáo từ xuất phủ, ngờ hôm nay Cửu Giang vương cũng trong phủ, nghe Chân Ngọc tới, trong bụng vang lên tiếng "đinh ", muốn gặp, bởi vì trong lòng có quỷ, lại cảm thấy nếu như gặp, ngược lại để lộ dấu tích, chẳng bằng gặp chút, nhất thời sai người tới gọi Chân Ngọc.

      Thân ma ma vừa nghe Cửu Giang vương gọi đến, khỏi hít vào ngụm khí lạnh, trong lòng chỉ sợ Thân thị có trong phủ, Chân Ngọc và Cửu Giang vương làm ra số chuyện, bởi vậy lấy cớ đưa Chân Ngọc qua, rời nửa bước.

      Cửu Giang vương thấy Chân Ngọc tiến vào, trong bụng cảm thán: chỉ là mấy ngày, nàng lại gầy , đáng thương quá!

      Chân Ngọc biết được Cửu Giang vương tin chuyện tướng thuật, lần này dĩ nhiên cũng , chỉ là tình cờ rỗi rãnh, tới bái kiến vương phi. ngờ vương phi có trong phủ, nàng cũng tiện quấy rầy Vương Gia, cũng muốn cáo từ.

      Cửu Giang vương cũng giữ lại, chỉ sai Thân ma ma đích thân đưa nàng ra ngoài, nhất thời yên lặng: tiểu nương tử này là quá si tình, vì muốn thấy mặt Bổn vương, giải nỗi khổ tương tư, lại thừa dịp vương phi ở phủ lại sờ tới cửa, ai! (*^_^*ảnh vương gia này chắc mắc bệnh hoang tượng nặng quá!)

      Chân Ngọc sắp , đột nhiên nhớ lại trước và sau khi Đường Diệu Đan rơi xuống nước, khóe miệng Cửu Giang vương mọc cái mụn lớn, huyên náo như người ngã ngựa đổ, nhất thời quay đầu lại : " thu khô hanh, Vương Gia nên uống nhiều chút đồ nhuận phổi hạ hỏa." xong .

      Cửu Giang vương hơi kinh ngạc, có hơi cảm động, lại thoáng chút đăm chiêu.

      Lại Ninh lão phu nhân nghe được ít động tĩnh Vương Chính Khanh và Chân Ngọc giận dỗi, nhất thời lại khẩn trương, hai người vẫn náo loạn như vậy, lão nhân gia ta lúc nào mới có cháu trai ẵm đây?

      ngày kia, nghe được Chân Ngọc xuất phủ rồi, chỉ là cau mày, đợi Chân Ngọc trở lại, liền sai người mời nàng qua chuyện.

      Khi Chân Ngọc tới chính phòng của Ninh lão phu nhân, tự có chuẩn bị tâm lí, chuẩn bị nghe lão nhân gia quở trách trận. Ninh lão phu nhân đợi nàng thỉnh an xong, định chuyện, chỉ thấy sắc mặt quản gia nương tử vui mừng chạy vào : "Lão phu nhân, phu nhân, Dao nương tử cùng lang tử đến rồi!"

      ra là tiểu nữ nhi Vương Chính Dao của Ninh lão phu nhân cùng vị hôn phu Tăng Thiểu Dương tới.

      Tiểu nữ nhi này của Ninh lão phu nhân năm nay 16 tuổi, cũng là đầu năm mới gả đến Tăng gia, gả cho Tăng Thiểu Dương, cũng là thiếu niên kiệt tài mạo xuất chúng.

      Nghe được tiểu nữ nhi tới, Ninh lão phu nhân để ý tới chuyện dạy dỗ Chân Ngọc, vội vàng kêu người đón Vương Chính Dao.

      Chân Ngọc thân là tẩu tẩu, tự nhiên đứng lên, cùng quản gia ra ngoài đón Vương Chính Dao.

      Khi Vương Chính Dao chưa xuất giá cũng chung sống vui vẻ gì với người tẩu tẩuChân Ngọc nương này, lúc này thấy Chân Ngọc ra đón, nhưng mà mặt lại nhàn nhạt, mở miệng : "Làm phiền rồi tẩu tẩu rồi!"

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Dao tư thái cao điệu, da trắng như ngọc, cũng là mỹ nhân, vừa thấy tự nhiên sinh ra thiện cảm, lại chú ý thái độ nàng lạnh nhạt, chỉ nhiệt tình dẫn phu thê các nàng vào.

      Đến trong sảnh, vừa hành lễ vừa dâng trà, náo nhiệt phen, mọi người mới ngồi xuống.

      Chân Ngọc thấy mẹ con các nàng có lời muốn , liền lấy cớ xuống bếp an bài đồ ăn, cáo lui xuống. Nơi này cũng tự có người dẫn Tăng Thiểu Dương đến thư phòng chuyện.

      Đợi bọn nha đầu cũng xuống, Ninh lão phu nhân lúc này mới kéo Vương Chính Dao ngồi ở bên cạnh, hỏi: " lễ tết, sao lại đột nhiên tới? Trước đó cũng sai người tiếng?"

      Vương Chính Dao lúc này mới , " Phụ thân của Thiểu Dương tháng sau sinh nhật năm mươi tuổi, chỉ là chàng vẫn tìm được thọ lễ thích hợp, nhất thời liền nóng nảy, muốn tới đây hỏi Tam ca chút, có tranh chữ cất giữ, muốn cầu bức làm thọ lễ (quà sinh nhật)!"

      Ninh lão phu nhân biết, phụ thân Tăng Thiểu Dương thích thu thập tranh chữ, nếu là có thể tìm được bức tranh chữ tốt làm thọ lễ, là có thể làm vui lòng hơn bất cứ thứ gì, nhất thời : "Đợi Tam ca trở lại con, tự con hỏi nó."

      Vương Chính Dao lại : "Nếu có tranh chữ lúc Chân Bảng nhãn còn sống càng tốt. Nghĩ tới Chân Bảng nhãn, vốn là kì họa song tuyệt . Lần đó phụ thân có được bức tranh vẽ, giống như được bảo bối. Đáng tiếc Chân Bảng nhãn chịu bỏ thời gian vẽ tranh, truyền lại, chỉ có mấy tấm như vậy. Tam ca lúc trước là đồng liêu với , chắc hẳn trong tay có hai bộ tranh chữ của ."

      Ninh lão phu nhân nghe được thở dài : "Chân Bảng nhãn còn sống cũng ai khắp nơi cầu tranh vẽ, vừa chết, họa tác của cũng thành vật hiếm có?"

      Vương Chính Dao cười : "A nương có điều biết, sau khi chết, Chân Bảng nhãn tranh của lưu truyền ra bên ngoài, ngàn lượng bạc bứcngười ta cũng chịu mua!"

      "Đắt như thế?" Ninh lão phu nhân giật mình.

      Vương Chính Dao gật đầu : "Còn phải như vậy sao? Lại , cái này còn phải trách Tam vương gia rồi. Chính là Tam vương gia bên ngoài tăng giá, tăng đem giá tiền họa tác của Chân Bảng nhãn lên."

      Chương 24.2

      ra là Tam vương gia Đường Tấn minh tình cờ có được bức 《 tiên hái đào đồ 》Chân Ngọc vẽ khi còn sống, đến đạo quan ngoài thành bái kiến Đường Tập Võ liền tiện tay đem bức họa tặng cho Đường Tập Võ, ngờ Đường Tập Võ vừa thấy bức họa kia, liền thích, sai người treo lên tại chỗ, lại hỏi là ở nơi đó có được, còn có họa tác khác vân vân.

      bức họa vô ý của Đường Tấn minh khiến cho Đường Tập Võ thích thú, sau khi trở về thành khắp nơi thu thập họa tác của Chân Ngọc lúc còn sống, mặc kệ bao nhiêu bạc, đều nguyện ý mua. Cứ như vậy, họa tác của Chân Ngọc trong nháy mắt có chợ có hàng. Sau khi tin tức truyền ra, lão gia phủ thích phong nhã, cũng sưu tầm tranh của Chân Ngọc khắp nơi, vẻ vang khi có tranh của Chân Ngọc.

      Mẹ con dứt lời, sớm có ma ma tới xin phép bày cơm tại nơi nào? Ninh lão phu nhân : "Dĩ nhiên là đặt ở trong chính sảnh."

      Tiểu tử (em chồng) tới, mọi chuyện đãi khách, Chân Ngọc tự nhiên muốn ra mặt, nàng mặc dù quen những thứ chuyện nhà này, cũng may có Hồ ma ma chỉ điểm, có sai sót. Đợi đến khi dọn xong thức ăn, mới mời Ninh lão phu nhân cùng phu thê Vương Chính Dao.

      Quy tắc của Đường Quốc cũng rộng rãi hơn tiền triều, thân thích nhà cùng ăn cơm, nhất định phải phân bàn nam nữ, bởi vậy Tăng Thiểu Dương cũng ngồi cùng bàn với các nữ quyến.

      Chân Ngọc cũng nhận ra Tăng Thiểu Dương, kiếp trước, Tăng Thiểu Dương theo Vương Chính Khanh đến vương phủ dự tiệc, còn từng cùng uống rượu chuyện. Chỉ là lúc này nàng cũng để ý Tăng Thiểu Dương, chỉ để ý nha đầu sau lưng Tăng Thiểu Dương.

      Nha đầu kia mày như trăng non, sóng mắt như nước, lại có mấy phần giống như Quận chúa Đường Diệu Đan. Chân Ngọc thấy, nhất thời động tâm tư, chỉ là nghĩ ra cách gì đòi hỏi nha đầu này từ Vương Chính Dao.
      Cơm nước xong trở về phòng, Chân Ngọc liền có chút đứng ngồi yên, nhất thời kêu hồ ma : "Ma ma hỏi thăm chút, xem Dao nương lần này đột nhiên trở lại, là vì nguyên nhân gì?"

      Hồ ma ma đáp, tự cầm chút đồ ăn vặt, phân phó hai nha đầu cầm cho tiểu nha đầu ăn Vương Chính Dao mang tới, hỏi thăm mấy câu.

      Hai nha đầu hỏi thăm trở lại bẩm báo, chỉ Vương Chính Dao tới để tìm phần thọ lễ.

      Chân Ngọc nghe xong, tâm tư xoay chuyển, Tăng gia giàu có, muốn thọ lễ gì mà mua được, cần phải đến hỏi nhà họ Vương?

      Đến tối, nàng lại nghe , ra là Vương Chính Dao muốn tìm bức tranh nàng vẽ ở kiếp trước.

      Vào lúc này, Tăng Thiểu Dương chuyện cùng Vương Chính Khanh trong thư phòng. Trong tay Vương Chính Khanh tự nhiên có bức họa tác của Chân Ngọc lúc còn sống, chỉ là muốn lấy ra, liền dụ dỗ Tăng Thiểu Dương : "Lang tử cũng biết, trước ta và Chân Bảng nhãn bất hòa, nào chịu tặng vẽ cho ta? Lang tử bằng đến chỗ Nhậm Đạt Lương hỏi chút xem, có lẽ ở đó có hai bức cũng biết chừng."

      Tăng Thiểu Dương cười khổ : "Nhậm Đạt Lương dù có, nào chịu nhường cho ta?"

      Đợi đến khi Tăng Thiểu Dương ra khỏi thư phòng, lại gặp nha đầu xinh đẹp hành lang.

      Nha đầu truyền lời : "Tam phu nhân nàng có bức họa Chân Bảng nhãn vẽ lúc còn sống, nếu lang tử muốn, lấy người đổi với nàng là được."

      Tăng Thiểu Dương vừa nghe liền mừng rỡ, trong lòng oán giận Vương Chính Khanh : còn có tranh, tẩu tẩu phải cất giấu bức sao? Nhất thời hỏi nha đầu: "Tam phu nhân để cho ta lấy ai đổi với tẩu ấy?"

      Nha đầu : "Tam phu nhân rồi, chính là muốn nha đầu đứng hầu hạ sau lưng lang tử ăn cơm giờ ngọ hôm nay."

      "A, là Hồng Tụ sao!" Tăng Thiểu Dương tuy có chút lưu luyến Hồng Tụ, nhưng vừa nghĩ tới bức họa kia, chỉ đành phải cắn răng : " cho Tam phu nhân, lúc nào cầm bức họa tới đây, lúc đó dẫn Hồng Tụ ."

      Hồng Tụ này, cũng là nha đầu từ hầu hạ , dù chưa thu vào làm thiếp, suy cho cùng cũng đối đãi bất đồng vói người khác, ngờ Chân Ngọc nhìn trúng nha đầu này. Chỉ là, Vương gia nha hoàn nào có được, nhất định muốn Hồng Tụ?

      Tăng Thiểu Dương trở lại phòng khách, khi cho Vương Chính Dao Vương nghe, Chính Dao cũng hiểu, nàng ngược lại kìm được, trực tiếp tìm Chân Ngọc hỏi đến cùng.

      Chân Ngọc đạo: "Bởi vì nha đầu này giống người bạn cũ của ta ở Giang Nam, vừa thấy sinh lòng thân thiết, cho nên muốn nàng ở bên người hầu hạ."

      Vương Chính Dao vừa nghe, mặc dù tin lắm, rốt cuộc hề muốn hỏi nữa, chỉ : " như vậy, giao bức họa cho ta, ta để Hồng Tụ tới đây."

      Chân Ngọc cười cái : "Vậy để ta mô phỏng bức, rồi đưa bức họa đến trong phòng muội." qua suy nghĩ chút, lại dặn bảo Vương Chính Dao : "Chuyện này tạm thời cần với Tam ca muội."

      Vương Chính Dao cũng sợ phức tạp, nghe vậy : "Đây là tẩu tẩu giấu riêng, Tam ca biết?"

      Chân Ngọc gật đầu cái cười : " Nếu biết, chắc chỉ để ta tặng tranh cho bọn muội, lại cho ta nha đầu của hai người!"

      Vương Chính Dao che miệng cười, lúc này nhìn Chân Ngọc, cũng là thuận mắt rất nhiều, nếu là ngày trước chuyện cũng sảng khoái như vậy, mọi người náo loạn vui?

      Nhất thời tán gẫu, Vương Chính Dao lại nhắc tới chuyện, cười : "Nghe lần trước tẩu ở vương phủ lộ ra bản lĩnh, đánh cờ thắng Bạch nương tử cùng quận chúa Diệu Đan?"

      Chuyện như vậy sớm lan truyền trong phu nhân các phủ rồi, cũng có gì có thể giấu giếm. Chân Ngọc liền cười quá trình.

      Vương Chính Dao nghe được Chân Ngọc đánh cờ còn thắng lão hòa thượng miếu Thanh Phong, nhất thời thất thanh : "Lão chủ trì là danh thủ quốc gia, trong kinh thành đánh cờ cùng có thua có thắng, có bao nhiêu người, chớ đừng chi là thắng liền tứ ván. Tẩu tẩu sẵn có này kỳ nghệ, ngày trước vì sao lộ? Nếu chịu lộ ra, nhàn rỗi cùng Tam ca đánh ván, quan hệ cũng liền hòa hoãn."

      Chân Ngọc chỉ cười , ngày trước thường đánh cờ cùng Vương Chính Khanh, quen thuộc nước cờ của nhau, nay cũng dám đánh cùng , nếu tốt, bị nhìn ra đầu mối, lại phải giải thích như thế nào?

      Vương Chính Khanh biết chuyện Chân Ngọc chuẩn bị cầm tranh đổi nha đầu với Vương Chính Dao, tối nay suy nghĩ chút, liền tới phòng Chân Ngọc. Muội muội cùng lang tử tới phủ làm khách, luôn luôn hỏi thăm mọi chuyện trong phủ, chuyện mình và Ngọc nương bất hòa, mãi vẫn cùng phòng, bị họ biết biết tóm lại tốt. Nếu mình an giấc ở trong phòng Ngọc nương, cũng có thể chặn miệng, mọi người, dừng lại lời đồn.

      Tối hôm qua Chân Ngọc như vậy, còn tưởng rằng Vương Chính Khanh nửa năm này tuyệt tích trong phòng nàng rồi, ngờ lại tới, nhất thời kinh ngạc : "Sao ngươi lại tới đây?"

      "Thế nào, ta thể tới?" Vương Chính Khanh có bất mãn , thấy ta tới, phải nên vui mừng sao?

      Chân Ngọc sờ sờ cằm, lập tức lại thả tay xuống rồi, muốn vứt sạch thói quen và động tác trước kia, miễn cho Vương Chính Khanh sinh lòng nghi ngờ, nhất thời lại cất giọng phân phó Lập Hạ : "Dâng trà, ta dùng cái ly hoa sen, cho Tam gia dùng cái ly ngọc thanh tối hôm qua."

      Lập Hạ hiểu, nhưng vẫn là theo lời tìm ra cái ly, rót trà bưng vào.

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc mình bưng cái ly hoa sen, đưa cho cái ly ngọc thanh, cũng có chút hiểu, "Cái ly này phải từng bộ từng bộ sao? Sao chỉ còn dư lại cái?"

      Chân Ngọc cười : " phải đâu! Tối hôm qua xem ngươi thích cái ly Ngọc Thanh này, hôn rồi lại hôn, liền cố ý phân phó, cất ly này cẩn thận, mỗi lần ngươi đến, dùng ly này uống trà."

      Vương Chính Khanh: ". . . . . ."

      Chỗ Vương Chính Dao nghe Vương Chính Khanh đến phòng Chân Ngọc, cũng sợ chuyện lấy tranh đổi người thất bại, nhất thời cho người mời Vương Chính Khanh, chỉ là Tăng Thiểu Dương cho mời.

      Vương Chính Khanh tự nhiên phật mặt mũi của muội phu, nhanh chóng ngay.

      lát sau, liền truyền đến tin tức, Vương Chính Khanh cùng Tăng Thiểu Dương bàn về học vấn, và uống rượu, đợi lát nữa muốn nghỉ ngơi ở thư phòng, cũng qua đó nữa.
      MaiAnhSF, Nhiên Nhiên, mê sách4 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 25.1 Chất vấn Chân Ngọc nương

      Chân Ngọc cũng là cả đêm vẽ tranh, trong đó bức dùng bút pháp kiếp trước vẽ, bức khác dùng bút pháp Chân thị vẽ, giày vò đến khi trời sáng, mới vẽ xong hai bức, chỉ là nhất thời sợ người nhìn ra đầu mối, cũng để cho người vào hầu hạ, chỉ cách cửa phân phó Hồ ma ma : "Tối hôm qua vẽ tranh, đêm ngủ, sáng nay lại muốn ngủ bù, các ngươi chớ quấy rầy ta, để cho ta ngủ lúc rồi dậy."

      Trong phủ có khách, chủ phụ sao ngủ dậy quá muộn đây? Hồ ma ma khuyên nhủ: "Dao nương cùng lang tử ở trong phủ làm khách, Tam phu nhân dậy muộn, cố chịu đựng chịu đựng, đợi bọn họ rồi ngủ bù!"

      Chân Ngọc nhìn vết mực vẽ chưa khô, đáp lại Hồ ma ma : "Nếu có người đến hỏi, ta còn mô phỏng tranh Chân Bảng nhãn khi còn sống, muốn người khác quấy rầy, vả lại đợi thêm hai canh giờ là được rồi." rồi then chặt cửa, áp tốt hai bộ vẽ, tự lên giường ngủ bù.

      Vương Chính Dao quả nhiên đợi được, sáng sớm cứ tới đây hỏi thăm Chân Ngọc mô phỏng xong chưa, muốn lấy bức họa kia .

      Hồ ma ma liền theo Chân Ngọc giao phó rồi, lại cười làm lành : "Dù sao cũng là Chân Bảng nhãn vẽ, trong đó chỗ tuyệt diệu há là có thể tùy ý mô phỏng được, tự phải phí công phu. Cái này , Tam phu nhân trước vẽ cả đêm, đến sớm nay vẫn chưa xong. Chỉ sợ người gấp, nhanh chóng vẽ lại! Vả lại đợi thêm hai canh giờ, chắc cũng sắp xong rồi, đến lúc đó đích thân đưa qua chỗ người."

      Vương Chính Dao thấy Hồ ma ma kính cẩn, liền có chút hài lòng, nhất thời lại vội , chỉ tiểu thiên sảnh cùng Hồ ma ma chuyện phiếm.

      "Ma ma, Tam tẩu tìm được họa tác từ nơi nào vậy?" Vương Chính Dao cười : "Hôm qua nghe Tam ca nhắc tới, Tam tẩu lúc trước nhiều bệnh, ra cửa nhiều lắm, muốn nhìn nhàn thư, chính là phái ma ma ra cửa tìm, chừng tranh này, cũng là ma ma tìm đến đây?"

      Hồ ma ma khỏi xấu hổ, "Khiến Dao nương tử chê cười rồi, ta mặc dù nhận biết mấy mặt chữ, tìm mấy quyển thoại bản tạm được, sao có nhãn lực tìm được bức họa này?"

      " như vậy, là Tam tẩu tự mình tìm thấy?" Vương Chính Dao quyết định chủ ý, muốn hỏi chút Chân Ngọc tìm thấy ở nơi nào, rỗi rãnh cũng thử vận khí chút.

      Hồ ma ma lại ra nguyên cớ.

      Bởi vì thấy hỏi được ra cái gì, Vương Chính Dao ngược lại : "Cũng biết Hồng Tụ chỗ nào lọt vào mắt Tam tẩu, lại chỉ danh muốn đổi nàng?"

      Hồ ma ma bật thốt lên: "Hồng Tụ tư thái được, nhìn dễ sinh nuôi."

      "Ồ!" Vương Chính Dao cái hiểu, xem ra là Tam tẩu sinh được con, hai thiếp thị cũng có động tĩnh, nàng sốt ruột, muốn thu xếp thông phòng cho Tam ca thôi! Đây cũng là may mắn của Hồng Tụ, lại tiện gì.

      Vừa rỗi rãnh phiếm vài câu, Vương Chính Dao thấy Chân Ngọc trong phòng vẫn có động tĩnh, liền đứng dậy .

      Chỗ Hồ ma ma đoán chừng giờ sai biệt lắm, liền đập cửa, hô: "Tam phu nhân, trời cũng còn sớm, nếu là vẽ chưa xong, đợi chút nữa vẽ tiếp cũng được."

      Chân Ngọc nghe được thanh, từ giường bò dậy, xuống đất xem tranh, thấy vết mực khô rồi+, liền mở cửa, phân phó nha đầu lấy nước vào hầu hạ nàng rửa mặt.

      Vương Chính Dao bên kia vẫn hỏi thăm tin tức Chân Ngọc, nghe cửa phòng mở rồi, vội vàng dẫn theo Hồng Tụ tới, chỉ để Hồng Tụ ra mắt Chân Ngọc, vừa vội thể đợi muốn xem tranh.

      Chân Ngọc lấy tranh giao cho Vương Chính Dao, tay kéo Hồng Tụ , tỉ mỉ nhìn qua lần, trong bụng vui sướng, chỉ cần lông mày vẽ dài chút, đôi môi này mềm chút, cần buộc hai búi tóc nha hoàn, mà là chải búi tóc đồng tâm, nhất định giống Đường Diệu Đan!

      Vương Chính Dao mở bức họa nhìn chút, mặt mày hớn hở : "Cám ơn Tam tẩu rồi. Trở về muội sai người đem thân khế của Hồng Tụ đưa Tam tẩu." qua nhanh chóng nha.

      Tăng Thiểu Dương chờ trong thư phòng, mắt thấy Vương Chính Dao quả nhiên lấy tranh tới đây, khỏi vui mừng quá đỗi, mang mang giương vẽ xem, vừa nhìn họa tác quả nhiên là bút pháp của Chân Bảng nhãn, khỏi : "Sớm nghe Chân Bảng nhãn tình cờ vẽ được bức 《 câu tiên lý 》, họa phong tinh tế sinh động, phải nhưng có nhiều chế tác, chỉ phòng ngoài khắp nơi tìm đồng nhất bức, ngờ tới lại là Tam tẩu có được."

      Vương Chính Dao thấy vẽ có bồi, cũng là thầm : "Tam tẩu cũng là, tranh như vậy lại để , cũng sai người dán giấy lại."

      Tăng Thiểu Dương cười : "Chúng ta cầm , nhanh tìm người dán! Có bức họa này, lúc này bên thọ yến, chắc có thể khiến cho cha vui vẻ!" qua đột nhiên"Ah" tiếng, lại gần xem phần lạc khoản của tranh (lạc khoản này là chỗ kí tên rồi ghi ngày tháng như viết thư ý), thấy tuy có ký tên, nhưng có dấu ấn của con dấu, khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, nhìn về phía Vương Chính Dao : "Chẳng lẽ Tam tẩu nàng cầm đưa cho chúng ta bản mô phỏng, mình giữ lại bản chính?"

      Vương Chính Dao cũng nổi lên nghi ngờ, chỉ nàng biết tính khí Chân Ngọc, nếu thể chứng bức này chính là bản mô phỏng, quay lại hỏi như vậy, tất nhiên bị phun, bởi vậy : " Sai người xem Tam ca ra cửa hay chưa, nếu chưa , cũng phải mời Tam ca đánh giá chút. Tam ca tự có thể phân biệt giả."

      Tăng Thiểu Dương gật đầu, vội kêu đầy tớ mời Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh chịu tới, vừa nhìn họa tác, cũng là thất kinh. Nhớ khi đó vương phủ sửa xong ao cá chép, chúng mưu sĩ uống rượu bên cạnh ao, Chân Bảng nhãn vẽ bức 《 câu tiên lý 》 khi có chút say, mình nhân cơ hội muốn họa tác, đến nay trân tàng ở thư phòng, dễ dàng lấy ra. Hôm nay tại sao lại nhiều hơn bức 《 câu tiên lý 》 rồi? đúng đúng, bức họa này mặc dù giống bức kia, tiên cùng tiên lý trong tranh lại hơi có bất đồng, chính là quang cảnh bên trong bức họa, cũng phải là mùa hè, mà là mùa thu rồi. Chẳng lẽ, Chân Bảng nhãn sau này lại vẽ bức?

      Tăng Thiểu Dương thấy Vương Chính Khanh sắc mặt đúng, nhất thời cảm thấy ổn, hỏi "Là bản mô phỏng sao?"

      "Nhìn là đồ ." Vương Chính Khanh đáp.

      Tăng Thiểu Dương vui mừng, lại chỉ vào ký tên : "Nếu có con dấu, rất làm người ta kỳ quái."

      Vương Chính Khanh : " Họa tác của Chân Bảng nhãn, có mấy tấm là con dấu, chắc lúc ấy vẽ xong, chưa kịp đóng dấu, người bên cạnh sớm rút họa tác rồi, chết cũng trả về." đến cái này, khóe miệng lại nổi nụ cười.

      lát sau, Vương Chính Khanh liền đến phòng Chân Ngọc, đuổi tất cả nha đầu và ma ma ra ngoài, giận tái mặt : "Ngọc nương, nàng rốt cục có quan hệ gì với Chân Bảng nhãn?"

      Chân Ngọc cả kinh, ngước mắt nhìn Vương Chính Khanh, tâm tư chuyển trăm hướng, chỉ hồi lại : "Ta cùng là sư huynh muội, chỉ ta biết , cũng biết ta."

      Chương 25.2

      mặt Vương Chính Khanh nhìn ra biểu cảm gì, chỉ ý bảo Chân Ngọc tiếp.

      Chân Ngọc cũng là biết được từ trong miệng Hồ ma ma, nguyên chủ từng lạy Lý Đại Gia làm thầy, học tập vẽ tranh.

      Lý Đại Gia này, tuổi tác cao, vẽ tranh lại tuyệt diệu, bố cục giống người khác.

      Kiếp trước nàng từng theo Lý Đại Gia học vẽ năm, tuy sau này tài vẽ của mình vượt qua Lý Đại Gia, nhưng vẫn tôn kính ông, ngày tết nhất định tới cửa bái kiến hành lễ.

      Tính ra, giữa nàng kiếp trước và Chân thị mặc dù chưa từng gặp mặt, lại đúng là sư huynh muội.

      Lần đó chính mình bận rộn, sai người hồi hương báo tin, người báo tin lại truyền tới tin tức khác, lại Lý Đại Gia mất rồi. Lý Đại Gia vừa mất, từng có người khác bái ông làm sư phụ, nhưng chưa từng gặp mặt, cũng ở trước mặt người khác lan truyền khắp nơi là sư huynh muội vân vân. Cho nên, bản thân kiếp trước quả biết Chân thị là sư muội mình.

      Chân Ngọc chỉnh sửa lại suy nghĩ phen, ra danh hiệu của Lý Đại Gia, lại : "Bởi vì nam nữ có khác biệt, hơn nữa Chân Bảng nhãn lúc ấy là hồng nhân vương phủ, người phận trèo lên, ta tự che giấu chuyện này, cho là cần rêu rao khắp nơi. Nhưng khi vừa chết, ta cuối cùng có chút khổ sở, tình cờ thấy được họa tác của lưu lạc bên ngoài, luôn luôn tốn chút bạc mua lại mới có thể an lòng."

      Chân Ngọc trong lòng có chút chột dạ, sau khi giải thích xong liếc về phía Vương Chính Khanh, lại thấy tựa như trầm tư, nhất thời thở hơi, như vậy sao chứ?

      Vương Chính Khanh mặc dù còn có nghi ngờ, lại tìm ra sơ hở, sau lúc mới : "Về sau có đồ của Chân Bảng nhãn, nhất định thể tùy ý cầm đổi đồ vật."

      Chân Ngọc"Vâng" tiếng, trong lòng có chút nóng nảy. ngờ mình chết rồi, Vương Chính Khanh lại nhớ mãi quên!

      Bọn họ ở đây chuyện, sớm có người báo tin tức vào, Quận chúa Đường Diệu Đan hôm nay dậy sớm thưởng hà (ngắm sen), vô ý rơi xuống nước, Cửu Giang vương và vương phi mời thái y đến khám, vương phủ rối loạn, để Vương Chính Khanh vào phủ lý .

      Chân Ngọc vừa nghe, ly trà trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất, chuyện phải xảy ra chuyện, lẽ nào có cách nào tránh khỏi sao? ràng dặn dò qua vương phi, để cho nàng lưu ý, nàng cũng đồng ý, vì sao còn để Quận chúa rơi xuống nước? Phen này rơi xuống nước, bị bệnh mấy tháng, sau này tuy tốt lên, rốt cuộc khí sắc kém chút, ai biết có rơi xuống bệnh gì hay ?

      Vương Chính Khanh vội vàng , Chân Ngọc đứng ngồi yên, lại dám theo đến vương phủ, sợ người ta cho rằng nàng gây thêm phiền, rốt cuộc là bình tĩnh lại. Tối muộn truyền đến tin tức, Quận chúa Đường Diệu Đan quá đỗi giật mình, sợ là phải tĩnh dưỡng khoảng thời gian rồi.

      Chân Ngọc thở dài, chắp tay phía trước cửa sổ nghĩ tâm , chỉ hồi lại cảm giác nhức đầu, nhất thời vội quẳng tạp niệm , kêu Hồng Tụ vào hầu hạ.

      Hồng Tụ đổi chủ tử, có chút lo lắng, hơi gò bó.

      Chân Ngọc thấy nàng cúi đầu rũ mắt, cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, ngược lại sinh lòng thương tiếc, kêu Lập Hạ vào : "Ta nhìn quen kiểu tóc nha hoàn này của nàng, ngươi giúp nàng dỡ , búi lại búi tóc đồng tâm."

      Lập Hạ vội đáp, kéo Hồng Tụ, giúp nàng chải lại đầu.

      Chân Ngọc lại để cho Bán Hà tìm bộ xiêm áo trước kia của mình, để Hồng Tụ thay, nhất thời nhìn chung quanh, chấp bút kẻ lông mày cho Hồng Tụ, lại điểm môi đỏ mọng, ăn mặc sáng , có năm sáu phần tựa như quận chúa Đường Diệu Đan rồi, lúc này mới hài lòng lui về phía sau hai bước xem xét.

      Mọi người thấy trải qua Chân Ngọc lần này ăn mặc, Hồng Tụ dường như biến thành người khác, hóa thân làm quý nữ, khỏi thở dài : "Tam phu nhân là diệu thủ. Nếu dẫn Hồng Tụ ra ngoài, người biết, còn tưởng rằng là quý nữ nhà ai nhà cao cửa rộng!"

      Nhìn bộ dáng Hồng Tụ, Chân Ngọc rốt cuộc ngứa ngáy trong lòng, nhất thời để Hồng Tụ dâng trà đấm lưng, lại để cho nàng mài mực thay hương, muốn để đám người Lập Hạ hầu hạ.

      Chuyện Chân Ngọc thu nha đầu xinh đẹp, truyền tới tai Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu.

      Chu Hàm Xảo sai Xuân Nhu hỏi thăm, biết được nha đầu này là Chân Ngọc dùng bức tranh đổi với Tăng Thiểu Dương, khỏi nghĩ thầm: nha đầu gì mà quý giá như vậy, đáng giá cầm bức Chân Bảng nhãn vẽ khi còn sống đổi?

      Xuân Nhu cũng vừa nghe tin tức khác, lặng lẽ với Chu Hàm Xảo: "nha đầu bên Hạ di nương , lần trước Tam phu nhân tranh chấp cùng Tam gia trong thư phòng, Tam gia đồng ý với Tam phu nhân, ba tháng này phải thủ thân, động vào thiếp thị hậu trạch!"

      "Vì sao?" Chu Hàm Xảo cắn răng, Tam phu nhân để cho Tam gia đụng mình, cũng để Tam gia đụng họ, đến tột cùng nghĩ gì thế?

      Xuân Nhu phân tích cho nàng : "Tam phu nhân vào phủ năm rồi, từ trước đến nay Tam gia nháo, quan hệ cũng tốt. nay Tam gia hình như quay trở lại chút, dần dần cũng đến phòng Tam phu nhân rồi. Trị giá lúc này, Tam phu nhân tự nhiên thể để cho Tam gia đến phòng di nương, để tránh di nương mang thai trước mình."

      Chu Hàm Xảo nghĩ cũng phải, Tam phu nhân dĩ nhiên là nghĩ tới có thể sinh hạ con trai trưởng trước, bị di nương chiếm trước, luôn là cam lòng. Nàng lại hỏi: "Tam phu nhân dựa vào gì khiến Tam gia đồng ý với nàng?"

      Xuân Nhu tiến tới : "Nghe Tam phu nhân có được quyển bản tiền triều, cầm sửa sang lại rồi, nếu Tam gia mấy tháng này động vào nữ nhân, quyển sách này của Tam phu nhân chính là của Tam gia."

      Chu Hàm Xảo trầm tư chút, cảm thấy mấy tháng này muốn giữ vững vị trí của mình, trọng điểm lấy lòng Chân Ngọc là tốt nhất

      Phía Hạ Sơ Liễu, cũng là lần trước ở ngoài thư phòng chính tai nghe thấy Chân Ngọc và Vương Chính Khanh chuyện, biết trước khi Vương Chính Khanh lấy được quyển sách kia, chắc là đụng họ những thiếp thị này, nhất thời cũng tuyệt ý định, hơn nữa được Chân Ngọc thưởng đồ trang sức, ngược lại nghĩ tới, hôm nay trước tiên lấy lòng Chân Ngọc vui vẻ, trong phủ có vài nhân mạch, thu mua hai tâm phúc, từ từ thăng bằng gót chân rồi tính tiếp. Chỉ là nàng vừa nghe Chân Ngọc thu nha đầu xinh đẹp, cũng giật mình, chẳng lẽ Tam phu nhân yên lòng về họ, muốn có nha đầu xinh đẹp, đến lúc đó để nha đầu xinh đẹp giúp lấy lòng Tam gia?

      Tiểu La giúp nghe tin tức trở lại, chuyện sau đó của Hồng Tụ, lại giọng bẩm: "Hồ ma ma dẫn người, đuổi chương ma ma cũng hai ma ma giữ cửa, hai nha đầu dọn dẹp xiêm áo phòng quần áo cũng đuổi. Lần này lòng người bàng hoàng, đều sợ rước họa vào thân, hẳn là có hỏi thăm được Tam phu nhân vì sao muốn lấy tranh đổi nha đầu."

      Hạ Sơ Liễu cả kinh, đây là muốn chỉnh đốn hậu viện sao? Nếu như vậy, thể có hành động thiếu suy nghĩ, để tránh đụng vào rủi ro. Bởi vậy dặn bảo Tiểu La : "Cũng đừng nghe ngóng nữa, rỗi rãnh qua hầu hạ Tam phu nhân mới phải." Lấy lòng chủ mẫu, có chủ mẫu bao bọc, chuyện khác cũng dễ dàng.

      Đợi hai ngày, lại gió êm sóng lặng, thấy hậu viện có sóng gió nữa, Hạ Sơ Liễu yên lòng, cầm điểm tâm đến chỗ Chân Ngọc .

      Chu Hàm Xảo bởi vì Chân Ngọc thời gian này gọi nàng xoa bóp, hình như quên mất nàng, nhất thời vui buồn mỗi nửa, chỉ nghĩ tới nghĩ lui, cũng dưới bếp làm điểm tâm, để tiểu nha đầu bưng, đến tìm Chân Ngọc.

      Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu cùng tiến vào thỉnh an Chân Ngọc, nhất thời nhìn Hồng Tụ, thấy Hồng Tụ đầu đầy châu ngọc, mặc quần áo lộng lẫy, mặc dù phải di nương, ăn mặc còn xinh đẹp hơn hai di nương các nàng, khỏi bắt đầu ghen tỵ.

      Chân Ngọc phải người có mới nới cũ, thấy hai vị di nương tới, vừa đúng lật hộc tủ tìm cái gì, lấy ra hai bộ vòng vàng, liền chia ra thưởng cho Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu.

      Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu được thưởng, lúc này mới thăng bằng chút, nhất thời tiến lên giành hầu hạ Chân Ngọc, bưng trà, nắn vai, cực kỳ ân cần cẩn thận, làm cho Lập Hạ cùng nha đầu hầu hạ khác đành đứng sang bên.

      Trong phòng châu vây thúy lượn, mỹ nhân săn sóc dịu dàng, hồng tụ thiên hương, thực là người chuyện chuyện đại vui. Chân Ngọc rốt cuộc là khoan khoái rất nhiều.

      Kết quả Vương Chính Khanh khi tới, nhìn trộm ngoài cửa, chỉ thấy Chân Ngọc viết viết chép chép bàn, thiếp của bóp vai cho nàng, thiếp lần lượt rót trà rót nước, mỹ nhân khác chính là hồng tụ thiên hương.

      (*) Hồng tụ thiên hương: khi thư sinh học tập có nữ tử trẻ trung xinh đẹp ở bên cạnh cùng đọc sách làm thơ.

      Vẫn là Lập Hạ đứng bên cửa nghe thấy động tĩnh trước, vén mành vừa nhìn, thấy là Vương Chính Khanh, vội vàng thỉnh an.

      Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu thấy được Vương Chính Khanh tới, ánh mắt sáng lên, tự chủ được liền muốn nghênh đón, bước chân vừa nhấc, lập tức biết đúng, lại rụt trở về. Tam gia là tới tìm Tam phu nhân, họ vẫn nên tạm thời an phận chút, vả lại xem tình thế chút rồi tính tiếp. Bởi vậy chỉ nhún khẽ chào thỉnh an, cũng nghênh đón.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh tới, cũng có chào đón, chỉ chờ chính lên trước, ngồi đối diện nàng, mới hỏi "Dùng cơm tối chưa?"

      "Ừm!" Vương Chính Khanh liếc mắt nhìn Hồng Tụ, hất hất cằm : "Đây chính là nha đầu dùng tranh đổi lấy?" Nghe là bởi vì vóc người đẹp, bộ dễ sinh nuôi, vì vậy dùng tranh đổi, để trong phòng? Ừ, tuy là trước sau cũng là người của mình, nhưng dùng bức họa để đổi, vẫn là đáng!

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh hỏi thăm, sớm bảo Hồng Tụ tiến lên thỉnh an. Khế ước bán thân của Hồng Tụ là hầu hạ bên người Chân Ngọc, vả lại nay tình thế cho phép, tự nhiên lòng phụ thuộc Chân Ngọc, mặc dù thấy Vương Chính Khanh phong lưu tuấn tú, nhưng dám có ý định, chỉ quy củ hành lễ, cúi chào xong lại lui về bên người Chân Ngọc, ân cần hầu hạ.

      Trong phòng khó được yên tĩnh, vẫn là Chân Ngọc kêu Hồng Tụ đặt miếng hương bánh vào lư hương, lại cười : "Hồng Tụ Thiên Hương, quả nhiên sai."

      Mọi người nhìn Hồng Tụ, thấy nàng mặc áo đỏ, giờ này vén tay áo lên thêm hương, giơ tay nhấc chân, quả vui tai vui mắt, nhất thời lại trêu ghẹo, trong phòng lại khôi phục cười lần nữa.

      Vương Chính Khanh thấy hai thiếp thông phòng chỉ vây quanh Chân Ngọc, cười chân thành, Chân Ngọc cũng mặt mày mỉm cười với các nàng, dáng vẻ vui vẻ hòa thuận, có vẻ giống như là dư thừa, khỏi hơi buồn bực, nhất thời : "Tất cả xuống, ta có lời muốn cùng Ngọc nương."

      Nghe được Vương Chính Khanh như vậy, ba vị mỹ nhân tự nhiên lần lượt cáo lui.

      Thấy trong phòng yên tĩnh lại, trái tim Vương Chính Khanh sảng khoái rất nhiều, uống xong trà trong tay, vừa đặt cái ly xuống, cũng đứng lên chuẩn bị .

      " phải có lời muốn sao?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nhấc chân, tới bên cửa, khỏi lên tiếng hỏi thăm.

      Vương Chính Khanh quay đầu, nghiêm túc : "Cũng là muốn với nàng, có chuyện gì nên lẫn lộn đống cùng thiếp thị, tắm sớm rồi ngủ !"
      MaiAnhSF, Nhiên Nhiên, huyendo4 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 26: Hồ điệp vỗ cánh bay

      Qua vài ngày, phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ Tiền thị sai người gửi thiệp tới, mời Chân Ngọc năm ngày sau tới tham gia hội thưởng hoa.

      Tiền thị hàng năm đều tổ chức hội thưởng hoa, năm nay vốn có ý định mời Chân Ngọc, nhưng trong bữa tiệc ở vương phủ lần trước, thấy tính tình Chân Ngọc khó chịu như trong truyền thuyết, ngược lại có mấy phần thẳng thắn, hơn nữa kỳ nghệ xuất chúng, con người phong lưu, liền sinh lòng thích, còn thêm vương phi ràng là coi trọng Chân Ngọc, nàng cũng muốn lôi kéo Chân Ngọc, chưa biết chừng, về sau Chân Ngọc trở hồng nhân bên cạnh vương phi!

      Hồ ma ma thấy thiệp mời mừng rỡ, Chân Ngọc gả vào Vương gia năm, trừ lần trước Vương Chính Khanh đưa nàng dự yến tiệc ở vương phủ, những bữa tiệc dự qua có thể đếm được đầu ngón tay, phu nhân các phủ tổ chức yến tiệc, dường như quên gửi thiệp cho Chân Ngọc. Hơn nữa Ninh lão phu nhân thích Chân Ngọc, Vương Chính Khanh lại bước vào phòng nàng, đến thăm chút chuyện khác rồi. ngờ lúc này phu nhân Hộ Bộ Thị Lang lại gửi thiệp tới, bởi vậy lòng khuyên Chân Ngọc dự tiệc.

      Chân Ngọc biết, về sau Cửu Giang vương mưu thành đại , cũng thiếu được ủng của Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ. Tiền thị phu nhân , danh tiếng cũng cực tốt trong số nữ quyến các phủ, là người đáng kết giao. Tiền thị đưa thiệp tới đây, nàng đương nhiên muốn dự tiệc.

      Hồ ma ma thấy nàng dự định dự tiệc, liền đề nghị xuất phủ chọn vải may xiêm áo, lại làm thêm vài bộ trang sức.

      Chân Ngọc cũng biết đồ cưới của nguyên chủ phong phú, hao tốn chút cũng hề gì. Bởi vậy khi ra khỏi cửa, thuận tiện dẫn theo Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu cùng ra ngoài.

      Chu Hàm Xảo kích động đến cặp mắt sáng lên, thân là di nương, bình thường nào có cơ hội tùy tiện xuất phủ? Càng đừng nhắc tới dạo các cửa hàng gì đó rồi. Hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy, Tam phu nhân thích nàng hơn Tam gia. Có chủ mẫu thương , trong phủ có người dám khi dễ nàng, cả đời này nếu như có con nữa, cơ bản là hạnh phúc rồi.

      Hạ Sơ Liễu cũng cực kỳ hưng phấn, dễ dàng gì được ra cửa chuyến mà! Mấy ngày nay nàng sắp xếp lại suy nghĩ, cảm thấy, lúc trước hi vọng, cũng chỉ là lo áo cơm, cả đời có chỗ dựa vào. nay đến nhà họ Vương, tuy là được Tam gia thích, nhưng được Tam phu nhân cưng chiều, muốn cái gì cho cái gì, dường như cũng có gì là tốt. Vậy , nàng nghĩ quá nhiều làm gì? Hầu hạ Tam phu nhân tốt chẳng phải được rồi sao? Về phần Tam gia thương , có thể tranh thủ đương nhiên là muốn tranh thủ, tranh thủ được thôi vậy. Dù sao Tam phu nhân đổ, cuộc sống của nàng đương nhiên cũng dễ chịu.

      Với loại chuyện dạo tiệm trang sức như vậy, Chân Ngọc cũng phải đặc biệt có hứng thú, kết quả mỗi lần đến cửa hàng nào đó, chính là nàng ngồi bên nhìn, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu rủ rỉ bàn luận chất vải nào tốt? Đợi các nàng chọn xong, nàng liền trả bạc.

      vòng, Chân Ngọc chỉ tùy ý mua hai loại vải, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu lại thu hoạch ít. Về phần chưởng quỹ của mấy cửa hàng, lại thầm lẩm bẩm: vị phu nhân hôm nay tới, tác phong cùng người khác thực bất đồng, dáng vẻ tướng công dẫn ái thiếp ra cửa mua xiêm áo.

      Lại dạo hồi, Chân Ngọc chịu được nữa, nữ nhân mua chút đồ phải so sánh thành ra như vậy sao? ràng tơ lụa chất vải hoa văn khác nhau lắm, lại có thể ra nhiều thứ như vậy.

      Hồ ma ma thấy nàng có chút kiên nhẫn, liền : "Nếu , để di nương tự dạo, ta cùng phu nhân lên trà lâu ngồi chút, lúc sau tập hợp rồi trở về?"

      Chân Ngọc lúc này mới có tinh thần chút, gật đầu khen hay.

      Vì vậy binh chia hai lối, hai vị di nương tiếp tục dạo các cửa hàng, Hồ ma ma cùng Chân Ngọc đến quán trà bên trái uống trà.

      Đến quán trà, thấy lúc này người cũng coi là nhiều, cho nên ngồi xuống phòng riêng gần cửa sổ ở lầu hai, đặt bình trà xuống, lại ăn điểm tâm nổi tiếng của quán, Chân Ngọc lúc này mới phát giác

      Ra ngoài chuyến này cũng uổng phí . Nhìn điểm tâm này , vẫn là như trước đây , vẫn là mùi vị quen thuộc . Nhớ lúc ở kiếp trước , thường tới trà lâu này uống trà , lúc ấy thường đến bầu bạn cùng , còn có Sử Thiết Thủ .

      Nhớ tới Sử Thiết Thủ , chiếc bánh bao Chân Ngọc gắp thiếu chút nữa rơi vào cái đĩa , nhất thời đặt đũa xuống , quay sang bên cửa sổ , nhìn xuống dưới , vừa vặn nhìn thấy khách trạm gần quán trà , người làm ném ra bọc đồ và đống xiêm áo xám xám đen đen rách nát , hãn tử y phục nhếch nhác ra nhặt bọc đồ lên , xoay người gì đó với người làm , người làm ôm tay trước ngực , dường như cự tuyệt .

      Khi ánh mắt Chân Ngọc dừng người hán tử y phục nhếch nhác đó , kinh ngạc vô cùng . Đây phải là Sử Thiết Thủ sao ?

      Ở kiếp trước , cũng là lúc này ngang qua khách trạm , muốn qua quán trà bên này , lại bị người làm ném lầm bọc đồ rách vào chân , người làm thấy đập lầm người , vội ra ngoài xin lỗi . Khi ấy Sử Thiết Thủ cũng ra , cúi người nhặt lấy bọc đồ , lại với người làm , là cho hai cha con đêm nữa , sang ai nhất định trả tiền ở khách sạn .

      Người làm tự nhiên chịu , chỉ quát mắng trận , thẳng ra ăn uống hai ngày , nếu để cho ở tiếp , thiên lý bất dung !

      Chân Ngọc lúc ấy nghe được khẩu Giang Nam của Sử Thiết Thủ , y phục mặc dù nhếch nhác , tướng mạo lại uy vũ , nơi áo thùng lộ ra cánh tay tinh tráng , trong bụng chỉ kinh ngạc , hán tử như vậy , nhìn ra là biết võ , câu nệ chỗ nào cũng có thể kiếm miếng cơm ăn , vì sao thành cái bộ dạng này ?

      Người làm kia vội mắng , thấy Chân Ngọc vội , lại vây xem , nhất thời biết đầu óc vòng vo cái gì , chỉ vào Chân Ngọc với Sử Thiết Thủ : “Ngươi cầu xin ta , bằng cầu xin vị quý nhân này . Tay áo của quý nhân chỉ cần lọt tí tẹo , cũng đủ cho ngươi sống cả đời .”

      Chân Ngọc nghe đến đó , quát tiếng : “Đủ rồi !” rồi ném qua cho người làm khối bạc vụng : “Tiền phòng của , ta trả .”

      Sử Thiết Thủ sững sờ ,nhìn Chân Ngọc, vội vàng tiến lên cám ơn, nhất thời tự báo tính danh quê quán, rằng đợi tìm được than hữu (bạn bè người thân), tất nhiên trả lại số tiền kia .

      Chân Ngọc quan sát ngôn hành của , cũng giống hán tử thô lỗ bình thường, hơn nữa khi nghe đến quê quán, lại là đồng hương , nhất thời nổi lên lòng tương trợ, liền : “Chỗ này có quán trà, sao lên trà lâu chuyện? A Lang muốn tìm thân hữu gì ? Trong kinh thành này ta có quen biết vài người , chừng có thể giúp A Lang tìm được người .”
      Hai người đến trà lâu , Sử Thiết Thủ ra tình hình của bản thân .

      ra là phụ thân mắc loại quái bệnh, khắp Giang Nam cầu y, lại chữa được, do có người chỉ điểm, muốn chữa loại bệnh này, chỉ sợ phải đến kinh thành cầu y. suy nghĩ phen, liền bán phòng ốc ra ngoài, góp đủ tiền , dẫn theo phụ thân lên kinh thành. Đến kinh thành , quả nhiên tìm được vị danh y , kê đơn thuốc thuốc vào , bệnh tình của phụ thân bắt đầu chuyển biến tốt , chỉ là thời khắc này , bạc của bọn họ lại dùng hết rồi , bửoi vì khất nợ tiền phòng khách trạm chưa trả , người làm ở khách trạm liền muốn đuổi bọn , vẫn là thấy phụ thân mang bệnh , có kéo ra ngoài , chỉ ném bọc đồ của họ ra ngoài .

      Theo như SỬ Thiết Thủ , muốn tìm vị đồng hương cùng họ tên là Sử Văn Điền , muốn mượn bạc của đối phương cần dùng gấp , chỉ là lúc đầu biết được vị đồng hương này làm hộ viện trong vương phủ , nhưng là vương phủ nào lại biết .

      Chân Ngọc vừa nghe liền cười , vị Sử Văn Điền này phải là hộ viện trong vương phủ Cửu Giang vương sao ?

      Sử Thiết Thủ nghe được tin tức của Sử Văn Điền , nhất thời mừng rỡ , đứng lên cảm tạ Chân Ngọc .

      Chân Ngọc lại : “Văn Điền mấy ngày nay cũng ở trong vương phủ , ngươi tìm được đâu .”

      Tình cảnh bây giờ của Sử Thiết Thủ quẫn bách , nghe thấy vậy liền khỏi lo lắng .

      Chân Ngọc móc bạc đưa cho Sử Thiết Thủ , lại để sau khi chữa khỏi bệnh cho phụ thân , đến vương phủ tìm , nếu ở lại kinh thành , có thể giúp tay .

      Sử Thiết Thủ vô tình có được cơ hội này , tự nhiên cảm kích Chân Ngọc đến độ rơi nước mắt . Đợi đến khi phụ thân chữa khỏi bệnh rồi , liền dẫn phụ thân đến tìm Chân Ngọc và Sử Văn Điền . Bên cạnh Chân Ngọc thiếu người , thấy được Sử Thiết Thủ thân giỏi võ nghệ , liền để làm hộ vệ bên người , an bài cho phụ thân giữ cửa .

      Thời gian vài năm như vậy , cũng có người muốn hại Chân Ngọc , may mà có Sử Thiết Thủ năm lần bảy lượt bảo vệ , mới xảy ra chuyện .
      Last edited: 14/10/15
      MaiAnhSF, huyendo, bornthisway0110914 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      chương 26.2

      Hồ ma ma thấy Chân Ngọc nhìn ra cửa sổ, bà cũng nhìn xuống, cái nhìn này lại khiến bà giật mình : "Đó phải là Sử gia lang quân sao? Sao lại tới Kinh Thành?"

      "Ma ma biết sao?" Chân Ngọc vô cùng kinh ngạc hỏi.

      Hồ ma ma thấy Chân Ngọc nhớ Sử Thiết Thủ, liền : "Tính ra, cũng có chút qua hệ thân thích với lão gia nhà chúng ta, chỉ là nhà nghèo , mấy năm nay cũng qua lại."

      Chân Ngọc nghe được lời này, liền : "Nhìn dáng vẻ chắc là gặp phải khó khăn, nếu là thân thích, sao có thể làm như thấy, nên xuống xem chút!"

      Hai người xuống lầu, tới ngoài cửa khách trạm, vừa đúng lúc nghe thấy Sử Thiết Thủ cầu cạnh, phụ thân bệnh nặng, hãy cho bọn họ ở lại đêm nữa, sáng mai nhất định tìm bạc tới trả tiền phòng.

      Chân Ngọc liếc mắt nhìn Hồ ma ma, giọng phân phó bà cầm bạc đưa cho người làm, giúp Sử Thiết Thủ trả tiền phòng.

      Sử Thiết Thủ nhất thời tới cảm ơn, báo tên họ các loại như năm đó, nhất định trả số tiền kia, chỉ thấy Chân Ngọc là tiểu nương tử xinh đẹp, dám đường đột, nên hỏi tên Hồ ma ma.

      Hồ ma ma liền tên họ, cười : "Tiểu Lang nhận ra ta sao? Ta chính là vú nương của nương tử Chân gia (chỉ Chân Ngọc), lúc trước ở Giang Nam cũng gặp vài lần." qua chỉ chỉ Chân Ngọc, tên Chân Ngọc.

      Sử Thiết Thủ vừa nghe, hóa ra là nương tử Chân gia, nếu là lúc trước gặp mặt, thậm chí có thể xưng huynh gọi muội, chỉ là giờ. . . . . . . suy nghĩ chút, vội vàng tiến lên cảm tạ Chân Ngọc.

      Chân Ngọc liền hỏi mấy câu, biết được muốn tìm Sử Văn Điền, nhất thời cười : "Nghe tên này, giống như là vị hộ viện trong phủ Cửu Giang vương. Lần trước Tam gia uống say, Vương Gia sai hộ viện đưa Tam gia về phủ, nghe hạ nhân nhắc tới, hình như chính là cái tên này!"

      Sử Thiết Thủ vừa nghe, vui mừng quá đỗi, chỉ đợi tìm được Sử Văn Điền, có nơi ở cố định rồi, nhất định tới Vương gia tạ ơn.

      Chân Ngọc lại biết mấy ngày nay Sử Văn Điền ở trong vương phủ, Sử Thiết Thủ nhất định tìm được người, bởi vậy cười dặn bảo Hồ ma ma đưa hai thỏi bạc cho Sử Thiết Thủ dùng gấp, thấy chỗ này cũng phải nơi chuyện, liền : "Đợi chữa khỏi bệnh cho cha huynh, tìm được thân hữu cũng tốt, tìm được cũng sao, nhất định phải đến tìm Hồ ma ma tiếng, đến lúc đó có thể giúp được cho huynh." xong dẫn Hồ ma ma .

      Hồ ma ma thấy Chân Ngọc chịu giúp đỡ người gặp hoạn nạn, cũng rất là vui mừng, thầm Tam phu nhân sống tình cảm hơn trước kia rồi.

      Chân Ngọc nhìn trời còn sớm, đoán hai vị di nương còn chưa có dạo xong, cũng muốn đợi uổng công, dẫn Hồ ma ma quẹo vào thư trai (tiệm sách đó), tiện tay lật xem ít thoại bản. Vì thấy trong thư trai này có quyển thoại bản rất thú vị, liền chăm chú xem.

      Hồ ma ma sợ người khác va vào Chân Ngọc, chỉ đứng bên người nàng trông chừng, nhất thời thấy lại có người vào, ngẩng đầu lên nhìn, khỏi sững sờ, người tới phải là Cửu Giang Vương và Tam gia nhà mình mặc thường phục đó sao? Chẳng lẽ, họ cũng tới tìm sách sao?

      Vương Chính Khanh ngay lập tức nhìn thấy Chân Ngọc và Hồ ma ma rồi, mắt thấy Hồ ma ma muốn bước lên trước hành lễ, liền khoát khoát tay, chỉ chỉ thường phục người. Hồ ma ma thông minh, liền có gọi, chỉ thấp người hành lễ.

      Chân Ngọc nhận thấy được động tĩnh của Hồ ma ma, hơi quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên nheo lại, giơ quyển sách trong tay lên nhào qua chỗ Cửu Giang vương, hô lên: "Mau tránh ra!"

      Trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch (cực nhanh), Cửu Giang vương liếc thấy trong góc thư trai có mấy điểm hàn quang đánh tới , thời gian như vậy, lại có cảm giác tránh kịp.

      Vương Chính Khanh vốn đứng bên cạnh Cửu Giang vương, đột nhiên nghe được tiếng hô của Chân Ngọc, phản ứng ngay. tay kéo Cửu Giang vương ra, vừa đúng lúc Chân Ngọc nhào tới, toàn lực dùng sách trong tay hất bay hai mảnh hàn quang, trong đó mảnh hàn quang sượt qua mép sách, vẫn còn lực, bay tới bụng nàng, trong thời gian nháy mắt kia, Vương Chính Khanh là chắn trước người Chân Ngọc, đỡ thay nàng mảnh hàn quang kia.

      "Người đâu, bắt thích khách!" Tiếng Cửu Giang vương vừa dứt, người bộ dạng thư sinh trong thư trai vội xông ra ngoài, đảo mắt thấy bóng dáng.

      Đây là trường ám sát ngẫu nhiên, đáng tiếc sắp thành lại bại.

      Ba hàn quang đánh tới Cửu Giang vương, là ba chiếc phi tiêu . Vương Chính Khanh trúng phi tiêu, mặc dù đến nỗi trí mạng, nhưng cũng nhũn chân ngồi dưới đất, đau đến sắc mặt tái nhợt.

      Sau đó, theo như thị vệ , thư sinh kia sức lực chưa đủ, là người mới luyện phi tiêu, Chân Ngọc mới có thể dùng quyển sách hất bay hai cái phi tiêu. Còn , nếu là phi tiêu này có độc, Vương Chính Khanh mất mạng rồi, hoặc là phương hướng phi tiêu này đánh tới lệch chút nữa, Vương Chính Khanh có đời sau rồi.

      Cái phi tiêu đánh úp về phía Vương Chính Khanh, khó khăn chen vào bắp đùi .

      Chuyện vừa xảy ra, có thị vệ xông vào bảo vệ Cửu Giang vương, có thị vệ đuổi theo thích khách, có người gọi đại phu tới khám cho Vương Chính Khanh.

      Hồ ma ma sợ đến nỗi ra lời, chỉ run run đôi môi sờ Chân Ngọc lượt, rất sợ nàng bị thương ở chỗ nào đó.

      Tới lúc này, trái tim của Chân Ngọc mới nhảy loạn lên, cực kỳ sợ. Chỉ là nàng để ý tới việc trấn an Hồ ma ma, ngồi xổm xuống đất nhìn Vương Chính Khanh, giọng gấp gáp hỏi "Bị thương chỗ nào rồi, có nguy hiểm ?"

      Vương Chính Khanh trấn an Chân Ngọc trước, "Đừng sợ, có việc gì!" Nếu phải Ngọc nương thấy nguy cơ, chỉ sợ Cửu Giang vương khó thoát khỏi phi tiêu này. Nếu Cửu Giang vương có sơ xuất, cho mình hay gia tộc Vương thị, chỉ sợ đều tốt được.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này vẫn trấn an nàng được, lại nghĩ tới việc vừa mới chắn trước người mình, che chở cho mình, trái tim khó tránh khỏi cảm động, lần đầu tiên cảm thấy, Vương Chính Khanh này, còn tuấn tú hơn Cửu Giang vương.

      Cửu Giang vương nhìn thị vệ lục soát thư trai, trong bụng lại nhớ lại tình cảnh lúc nãy, càng nghĩ càng cảm động, Ngọc nương vì ta, thậm chí màng tính mạng mình. Nếu là vương phi ở nơi này, nàng chỉ biết sợ hãi thét chói tai, nhất định biết tới giúp đỡ.

      Nhưng, Vương Chính Khanh lại nguyện ý bỏ mạng vì Ngọc nương, vì nàng đỡ phi tiêu, chuyện này đến tột cùng...

      Đại phu tới rất nhanh, xử lí phi tiêu giữa hai đùi cho Vương Chính Khanh, băng bó hoàn tất, kê đơn thuốc, dặn bảo Chân Ngọc: "Thuốc này đắp ngoài da, thuốc này mỗi ngày uống ba gói, thuốc đắp ngoài da mỗi tối sắp ngủ đổi lần. Vết thương được dính nước, chỉ có thể lau người, thể tắm rửa."

      Cửu Giang vương vội gọi người đưa Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc hồi phủ, lệnh nghỉ ngơi tốt, đợi thương thế tốt lên rồi đến vương phủ làm việc.

      Trở về Vương gia, Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân nghe chuyện xảy ra, sắc mặt kinh hãi trắng bệch, khi thấy Vương Chính Khanh có gì đáng ngại, lúc này mới hơi thả lỏng, nhất thời thay đối cái nhìn về Chân Ngọc ngược, hôm nay nếu phải có nàng, quả là đại họa.

      Chân Ngọc bỗng nhớ ra hai vị di nương còn ở bên ngoài, nên dặn bảo người đón họ về.

      Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu vừa về phủ, biết được Vương Chính Khanh bị thương, thiếu chút nữa bị dọa tới mất hồn, vội vàng hỏi thăm, lại tranh nhau muốn hầu hạ Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh cũng kiên nhẫn với các nàng, nhìn Chân Ngọc : "Ngọc nương hầu hạ ta là được rồi."

      Chân Ngọc vì báo đáp Vương Chính Khanh hôm nay ra tay tương trợ, quyết định mấy ngày nay đích thân giúp xử lí vết thương, lợi dụng người, bởi vậy phân phó hạ nhân đưa Vương Chính Khanh tới phòng nàng.

      Vương Chính Khanh nhắm hai mắt lại, mặc cho Chân Ngọc an bài, trong lòng chỉ suy nghĩ chuyện thích khách ngày hôm nay, nhìn bản lĩnh của thích khách này, giống như là người Tam vương gia và Tứ Vương Gia phái tới, giống như là người bình thường đột nhiên có ý định giết quý nhân giải hận. rồi, chỉ sợ kiện thích khách lần này, dấy lên phong ba trong kinh thành.

      Chân Ngọc lại nhớ lại kiếp trước, kiện phi tiêu này, lại chưa từng xảy ra. Cũng nghĩa là, mình sống lại, số chuyện vẫn xảy ra như cũ, ví như Đường Diệu Đan rơi xuống nước, ví như gặp Sử Thiết Thủ; nhưng có số chuyện lại phát sinh biến hóa, ví như Cửu Giang vương ngày đó phải đợi trong phủ, mà là ra ngoài dạo thư trai cùng Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh đắp thuốc, ngủ say, tỉnh dậy, phát trời sắp tối, trong phòng thắp đèn, Chân Ngọc ngồi dưới đèn đọc sách, dáng vẻ hết sức nhã nhặn lịch .

      Thấy Vương Chính Khanh tỉnh, Chân Ngọc vội vàng tiến lên dìu, đỡ xuống giường, đến sau tấm bình phong tiểu.

      biết vì sao, ngay trước mặt Chân Ngọc, Vương Chính Khanh lại thấy xấu hổ , tự đưa tay vịn bình phong, chỉ để Chân Ngọc ra ngoài chờ, đợi tiểu giải hết quay lại dìu.

      Chân Ngọc chuyển ra sau tấm bình phong, Vương Chính Khanh đột nhiên cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, tiểu giải ra được, kìm được gọi Chân Ngọc tiếng: "Ngọc nương, hát bài tiểu khúc !"

      Chân Ngọc ngạc nhiên, tiểu khúc? Sau khi hỏi được nguyên nhân, nàng thiếu chút nữa cười ngất, nhất thời hắng giọng ngâm lên bài thơ.

      Đợi Vương Chính Khanh tiểu giải xong, Chân Ngọc dìu nằm lên giường, lau mặt và tay cho , sau đó gọi người bưng cơm tới.

      Vương Chính Khanh mặc dù muốn ăn, mắt thấy Chân Ngọc cầm cái muỗng tới đút , thịnh tình khó từ chối, chỉ đành dùng nửa chén cháo, nửa bát canh.

      Dùng xong cơm, dọn dẹp xong xuôi, hạ nhân lui xuống, Chân Ngọc liền bắt đầu cởi quần lót của Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh bị thương cũng phải là tay, nhưng động thủ, chỉ nhìn mười ngón tay nhắn của Chân Ngọc di động giữa đùi .

      Quần lót tuột xuống, lộ ra vết thương, Chân Ngọc cẩn thận cởi băng đeo ra, thay thuốc cho Vương Chính Khanh, lúc này, nàng cẩn thận đụng phải vật ở bắp đùi, vật kia vốn im lặng, đột nhiên sưng lên, chặn lại vết thương.

      Vương Chính Khanh vô cùng lúng túng, nhưng mà mặt vẫn bình tĩnh, giống như chuyện này vô cùng bình thường.

      Chân Ngọc liếc vật kia cái, tiện tay lấy chiếc khăn tay che kín nó, thắt thành nơ con bướm, làm nó mỹ quan chút, lúc này mới đẩy nó sang bên, tiếp tục bôi thuốc. (cười ngất -.-)

      Cuối cùng cũng thay thuốc xong. mặt Vương Chính Khanh nghiêm chỉnh nghiêm túc, lỗ tai lại đỏ hết lên, lòng bàn tay cũng phát nóng.

      Chân Ngọc hiểu vì sao, lại cảm thấy trong phòng có chút nóng, mặt cũng hai đóa hồng, khi nàng mặc quần lót cho Vương Chính Khanh, cũng có chút do dự, biết có cần lấy khăn xuống hay , cởi trói cho vật kia.

      Vương Chính Khanh cúi đầu nhìn, tự mình đưa tay lấy khăn xuống, mặc cho vật kia"vù" tiếng sưng lớn lên, thấy Chân Ngọc ngạc nhiên nhìn nơi đó, ma xui quỷ khiến thế nào, liền hỏi: "Nhìn xem như thế nào?"

      Chân Ngọc sững sờ, buột miệng bình luận ba chữ.

      ***Tác giả có lời muốn : thứ hai, cầu cầu hoa hoa!

      Chân Ngọc bình luận chữ kia, các vị tự đoán , dù sao ta cũng biết.
      Last edited: 23/10/15
      Nhiên Nhiên, mê sách, huyendo3 others thích bài này.

    5. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      Cung binh thuong????

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :