Chương 19: Ngân ngư đại, thoáng kinh hồng.*
Edit: Mẹ Chíp
Beta: Ishtar
Mọi người nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy nam tử mặc áo bào trắng biết lặng lẽ dừng ngựa đứng ở đấy từ khi nào, cỗ xe ngự ban luân xa bốn bánh nhưng lại hề có vẻ lộng lẫy hoa lệ giống cỗ xe của Lang Lăng Tiêu, y lẳng lặng xuống ngựa.
Nam tử mặc nho sam dáng người thanh tú, khuôn mặt chưa đến tuổi nhược quán [thời xưa con trai đến năm hai mươi tuổi làm lễ đội mũ gọi là nhược quán] nhưng lại đội mũ cao đai rộng, có phong thái của người có học thức, vừa nhìn liền biết người này xuất thân từ nho học thế gia.
Cố Cửu bây giờ mới ý thức được bản thân rơi vào vòng tay của người kia, còn bị Tư Nhạc Nhân kiềm chế, toàn thân cũng bớt đau đớn, nàng thèm nhìn mặt người áo đen đỡ mình, lập tức nhảy bổ về phía Lang Lăng Tiêu mà đánh ----
Nàng bổ nhào về phía trước khiến ả ứng phó kịp vẫn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc hiểu chuyện gì xảy ra, Tư Nhạc Nhân phản ứng kịp muốn ngăn lại, lại phát có người động thủ.
Ngay tức khắc, gáy truyền đến cảm giác tê buốc đau đớn, có người điểm huyệt đạo của nàng, toàn thân cứng đờ tê dại, Cố Cửu lần nữa lại rơi vào trong ngực của người áo đen nọ.
Chết tiệt! Cố Cửu phẫn nộ trừng mắt kẻ ngang nhiên nhúng tay ngáng đường kia, có thù báo phải là Cố Cửu, Lan Lăng Tiêu trước mặt nhiều người như vậy làm nhục nàng, bảo nàng làm sao có thể cam tâm chịu nhục nhã?
Lúc này, nhìn về phía xe ngựa, nam tử áo bào trắng khẽ gật đầu với nàng ra hiệu cho nàng an tâm chớ nóng nảy, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng.... lo lắng? Cố Cửu tất nhiên tự mình đa tình, trực giác mách bảo người này vốn là nam tử ôn nhu, đối với ai cũng như vậy, nên nàng cũng chẳng cần phải xúc động làm gì.
Khuôn mặt nhắn thanh tú phục hồi lại vẻ bình tĩnh, nàng cười đáp lại, nụ cười yếu ớt châm biếm, hèn mọn, bi phẫn, cũng giống ánh mắt nóng bỏng của các nữ tử thường thấy đều rụt rè e lệ.
Nụ cười này của nàng khiến cho tim Tiêu Trinh thoáng rung động, nàng quật cường lại cố chấp, khác hẳn với nữ nhân tầm thường khác.
Ánh mắt trong giây phút ngắn ngủi dừng lại người Cố Cửu rồi lập tức chuyển sang Lan Lăng Tiêu: " Lang tiểu thư, nương này phạm lỗi gì khiến tiểu thư phải tự mình động thủ?"
Tay Lang Lăng Tiêu nắm chặt, móng tay cắm sâu vào roi da, lời mỉa mai của Tiêu Trinh tất nhiên nàng ta hiểu được, nhưng nàng ta chỉ vô cùng thắc mắc, là người thích làm việc tốt giữa đường, phải tuýp người hay tầm hoa vấn liễu, là loại nam nhân chỉ thích sống dật, cớ sao hôm nay lại can thiệp vào chuyện này?
Nếu như ngày trước khi gặp mấy chuyện thị phi như thế này Tiêu Trinh nhất định coi như thấy mà đường khác, chỉ là hôm nay có chút khác biệt.
Ánh mắt mang ý tứ sâu xa lướt qua Lang Lăng Tiêu, : "Theo luật pháp Đại Ung, khuôn mặt nữ nhân còn quan trọng hơn sinh mạng, nếu lỡ bị hủy dung chỉ còn cách lấy mạng hoặc dung nhan để....."
khẽ dừng chút, hài lòng thu hết hình ảnh sắc mặt trắng bệch của Lang Lăng Tiêu vào trong mắt, mày kiếm nhướng lên tiếp: " lẽ Lang tiểu thư thương tiếc dung nhan xinh đẹp của mình?"
"Bộp." Roi da từ trong tay Lang Lăng Tiêu run rẩy rớt xuống đất, toàn thân lảo đảo như sắp ngã, cũng may Tư Nhạc Nhân thân thủ mau lẹ nhanh tay vọt lên đỡ lấy nàng ta.
"Lang tiểu thư coi như cho bản quan chút mặt mũi, tạm tha cho vị nương này mạng, chuyện hôm nay bản quan xem như chưa có việc gì xảy ra." Tiêu Trinh nhàn nhạt .
Tâm tình Lang Lăng Tiêu dần dần hồi phục lại, vùng mạnh thoát khỏi tay Tư Nhạc Nhân.
Con ngươi Tư Nhạc Nhân hơi co lại, thoáng vẻ chua xót.
"Hồi phủ." Nữ tử quần áo vàng nhạt nghiến răng , trong mắt toát lên vẻ ủ rũ, hốc mắt đỏ hồng, thẳng về phía xe ngựa.
Cỗ xe ngự ban hoa lệ phi nước đại, theo sau là đội kỵ mã, bụi tung mù mịt, giải tán đám đông tụ tập.
Lúc này, Cố Cửu mới phát giác huyệt đạo của mình được người áo đen giải cho, chỉ là người gây họa "trốn thoát".
Chết tiệt ! Nàng giãy ra khỏi bảo vệ của người áo đen, nhặt bao quần áo rơi dưới đất, cũngkhông quay đầu lại cứ thế mà rời .
" nương." Tiêu Trinh kêu tiếng.
Cố Cửu dừng chân nhưng vẫn quay đầu lại, trong giọng có chút giễu cợt: "Đa tạ công tử cứu giúp."
thanh lãnh đạm, chút cảm xúc.
Tiêu Trinh hơi cau mày, tuấn nhan sửng sốt. Chỉ bằng biểu này đủ biết chắc chắn biết được thân phận của nàng! Buồn cười, nếu biết rồi vì sao lại còn cứu nàng?
" nương định đâu, nếu hãy để ta tiễn nương đoạn đường."
dùng "ta" thay vì "bản quan" mà nàng vừa nghe thấy.
Giờ khắc này đến phiên Cố Cửu đần người chôn chân chỗ, tại biết nàng bị câm mà vẫn bình thản như vậy quả nhiên trực giác của nàng sai, giống những người khác làm khó nàng.
" cần." Nàng hồi phục tinh thần, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.
muốn cất bước , bỗng nhiên nàng quay đầu lại hỏi: "Đường đến Tây Giao học phủ như thế nào?"
Tiêu Trinh dù sao cũng phải người bình thường, chỉ ngơ ngác trong chốc lát rồi mỉm cười: " nương, ta muốn tiễn nàng đoạn, nàng lại cần, nàng cũng biết đường, vậy để gia đinh của ta đưa nàng ."
Tiêu Trinh nhìn về phía người áo đen , lúc này Cố Cửu mới nhìn người giải cứu nàng thoát khỏi vòng tay của Tư Nhạc Nhân.
Người nọ toàn thân y phục đen, khuôn mặt cũng chẳng có gì xuất chúng, nhưng lại có đôi mắt đặc biệt trầm tĩnh chút gợn sóng.
" nương, là Hoán Thanh Y, hãy để thay ta đưa nàng đoạn, đúng rồi, còn vết thương người nương... " Ánh mắt ôn nhu của Tiêu Trinh dừng lại vết máu người Cố Cửu.
Cố Cửu lắc đầu, nhàn nhạt : " có gì đáng ngại, cảm ơn." xong nàng liền rời , Thanh Y theo phía sau. Cố Cửu cũng chú ý cỗ xe ngựa ngự ban, đôi mắt phượng chăm chú nhìn bóng dáng nàng rời đến lúc khuất dạng mới thu hồi tầm mắt.
----------
"Nếu phải ngươi có hứng thú với nàng ta cũng phải tự mình ra mặt?" Tiêu Trinh vén mành giọng .
xe truyền đến vài tiếng cười khẽ, bên trong xe ngựa rất rộng giống như gian phòng thượng hạng thu , có đầy đủ các loại thư tịch [sách vở], còn có bàn trà, nhuyễn tháp. Nằm sạp là nam tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nam sinh nữ tướng [chỉ người nam tử có dung mạo như nữ nhân], dung nhan tuyệt mỹ, khóe môi tạo nên đường cong mị hoặc có phần giống thư hùng mạc biện [vẻ đẹp phi giới tính], quần áo màu thủy lam đậm [thủy lam: xanh nước biển], bên ngoài khoác bối tử cùng màu, loại y phục được ưa chuộng ở Đại Ung. Vì chưa đến tuổi nhược quán nên tóc đen như tơ chỉ thuận tiện vấn lên, còn lại buông thả tùy ý phân tán vai, lại có phần giống dáng vẻ thư sinh, chẳng qua là thắt lưng đeo song bội, bên ngoài đeo túi ngư đại màu bạc, toàn thân toát ra vẻ ma mị khiến cho người khác thể rời mắt.
Chỉ cần là người hiểu biết, vừa nhìn thoáng qua túi ngư đại màu bạc kia biết được thân phận người này đơn giản.
Nam tử tùy ý lật cuốn sách tay, cười cười, mắt phượng ôn nhu, giống như nghĩ về điều vui vẻ gì đó. Tiêu Trinh khẽ lắc đầu, chỉnh lại y bào, ngồi xuống cạnh y. Lúc này, ngự xa mới chậm rãi bắt đầu di chuyển.
Cuối cùng, người kia mới đặt cuốn sách xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thở dài câu: "Lang gia thế lực ngày càng lớn."
Lông mày Tiêu Trinh nhíu lại, trong tâm hiểu, nhưng cũng quá để ý, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
------
Phía nam thành Trường An là nơi xây dựng trạch đệ của đại đa số các quan đại thần cùng hoàng thân quốc thích trong triều, phía đông thành tập trung nhiều khu chợ buôn bán, chùa chiền, phía tây thành hoang vu vắng vẻ. Phía Tây chỗ gần đường lớn vừa qua, trước đây cũng có mấy tòa học phủ và hành quán, chỉ có duy nhất Tây Giao học phủ nằm ở nơi hẻo lánh.
Cố Cửu thẳng đến Tây Giao học phủ, mà lại đến phía Tây chỗ đường lớn tìm cửa hiệu bán y phục tùy ý chọn bộ quần áo mặc vào, chủ yếu dùng để che vết thương người nàng.
Ra khỏi hiệu quần áo, về phía Thanh Y đứng đợi, nàng sửng sốt khi thấy ánh mắt khác thường của y.
Nàng cũng nghĩ nhiều, chịu đựng vết thương đau nhức nhờ Thanh Y dẫn đường.
" nương... " Thanh Y lấy trong ngực lọ kim sang dược đưa cho Cố Cửu, kỳ thực y sớm nghĩ đến việc đưa cho nàng, chỉ là hiểu ý tứ của nàng khi vào hiệu quần áo, giờ trong lòng có chút hối hận
"Cảm ơn." Cố Cửu cũng từ chối tiếp nhận, thực ra nàng đau đến mức thể đau hơn được nữa.
- Ngân ngư đại: Từ thời nhà Đường, Tống, quan viên dựa vào phẩm hàm của mình mà mang các loại ngư đại khác nhau. Thời nhà Đường quan viên luôn phải mang theo ngư phù (tấm thẻ có khắc hình con cá, thường làm bằng gõ hoặc kim loại), tới thời nhà Tống dùng vàng bạc trực tiếp đúc thành thành ngư hình (hình con cá). Thời này chia thành 2 loại ngư phù: kim ngư đại và ngân ngư đại. Đồng thời, quan viên tứ phẩm trở nên mới được mặc tử bào (áo màu tím), thất phẩm trở lên mặc hồng y, thất phẩm trở xuống mặc lục y. Tương ứng, tử bào đeo kim ngư, hồng bào đeo ngân ngư.
- "Hồng" chỉ chim nhạn. thoáng kinh hồng ý chỉ dù chỉ là thoáng nhìn cũng để lại cảm xúc mãnh liệt, cái nhìn vội vàng lại khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.
- Theo baidu
Last edited by a moderator: 4/10/15
Chris, Trâu, Cỏ Ú và 4 others thích bài này.