1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh chi thứ nữ tâm kế - Tô Tiểu Lương (90.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 69.1: Gian kế thành
      Edit: Mây

      Bát vương phi nhìn đứa con trai với ánh mắt phức tạp, giờ khắc này có phải bà nên cảm thấy may mắn vì con trai của bà xin thánh chỉ kết hôn với Cố Thất tiểu thư mà phải ở cùng với nam nhân hay .


      Tô Khiêm Mặc quỳ cực kỳ thành khẩn, giống bình thường, tâm trong lòng mà cất giấu mấy năm, rốt cục cũng mở miệng được, lâu sau, Bát vương phi mệt mỏi mở miệng , "Vậy Cố gia Thất tiểu thư nàng có biết ?"


      "Mẫu phi, nàng biết." Tô Khiêm Mặc cúi đầu trả lời...


      Từ trong sân Bát vương phi ra, tâm trạng Tô Khiêm Mặc tốt hơn rất nhiều, quay đầu lại nhìn Tô Khiêm Hòa, "Đại ca, đa tạ huynh phối hợp."


      Tô Khiêm Hòa chưa từng nghĩ Tam đệ của lại dùng biện pháp như vậy đối phó với mẫu phi, toàn bộ chuyện đều có liên quan với , tương lai nếu chuyện này có bị mẫu phi phát bà cũng trách nặng Tam đệ, bất quá thủ đoạn này...


      "Đệ sợ người khác đệ vì cưới được người đẹp mà từ thủ đoạn sao?" Tô Khiêm Mặc vô tình lắc đầu, "Vừa rồi có người khác nghe chuyện, mẫu phi lại càng đem chuyện này ra lung tung đâu."


      Bát vương phi xác thực đem chuyện này tùy tiện lung tung, nhưng sau này trong lòng nàng buồn khổ a, chuyện này dù sao cũng phải có đối tượng để bà thổ lộ hết tâm , vì vậy Bát vương phi hẳn là vào cung tâm với vị tỷ tỷ kia rồi.

      Miệng của hoàng hậu nương nương hẳn là đủ kín, chỉ cần nhìn nét mặt của nàng cũng đủ hiểu kinh ngạc của nàng, bà nhìn lại phía Bát vương phi, rồi nhìn thoáng qua Cẩn Thu, để cho nàng đổi cho Bát vương phi tách trà khác.


      "Tỷ tỷ, muội biết nên chuyện này với ai nữa, nếu họ biết chuyện chẳng phải chê cười Mặc nhi hay sao, nếu muội có thể để ý Mặc nhi từ lúc , cũng biến thành cái dạng như hôm nay." Bát vương phi lau nước mắt, lúc này tim nàng đau gấp mấy lần so với lần Tô Khiêm Mặc mất tích về được.


      "Hôm nay phải được Hoàng Thượng tứ hôn đến sao." Hoàng hậu an ủi, "Chỉ cần vợ chồng son hai người sau này sống tốt, Mặc nhi cũng thành cái dạng kia."


      Muội chỉ nghĩ là khi còn bé thích chơi với Thất công chúa các nàng chẳng qua vì cảm thấy nương gia phiền toái, nghĩ tới chuyện kia." Bát vương phi tin lời của con, ý nghĩ này in đậm trong tiềm thức của nàng, con trai nàng cho dù thích nương kia đến mấy cũng đến mức tự huỷ hoại hình tượng như vậy. Nhất là ánh mắt ưu thương kia Bát vương phi muốn thừa nhận rằng đó là lần đầu tiên bà thấy con trai nàng có biểu đó. Mặc dù bà với đứa con trai lớn thân, nhưng bà tin vào phẩm chất của .


      Sau khi trút hết nỗi lòng với hoàng hậu, Bát vương phi đơn thuần nghĩ thêm nữa.


      "Hôm nay phải là còn cơ hội cứu vãn, ngươi cũng cần bất mãn với Cố Thất nương nữa”. Hoàng hậu theo ý bà, đơn giản là chỉ cần người Hoàng thượng tứ hôn phải là nam mọi chuyện đều là đại cát.


      Tại Vĩnh Hòa cung, Bát vương phi cùng hoàng hậu tố khổ hơn canh giờ, cuối cùng trong lòng cũng hết buồn bực, khi con trai bà ra những lời tâm huyết kia, trong lòng vẫn hướng về gia đình, nghĩ như vậy lòng bà thư thái hơn rất nhiều.


      Sau khi Bát vương phi Hoàng hậu đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, trong điện an lặng yên tĩnh, hoàng hậu đột nhiên mở miệng hỏi, "Cẩn Thu, ngươi đứa bé Mặc nhi kia, hay giả."


      "Chỉ cần hôn này làm cho nương nương cảm thấy an tâm lời của Tô đại nhân liền là ." Cẩn Thu ở phía sau cung kính , lát sau mặt hoàng hậu mới lộ ra tia vui vẻ, chỉ cần hôn này còn trắc trở, nàng cùng Hoàng Thượng mới có thể an tâm a...


      Trong lúc đó tại Cố phủ, Ngâm Hoan nỗ lực ứng đối hai ma ma nhưng Bát vương phi phái người đến để mời hai vị ma ma về, cần gấp gáp học quy củ như vậy.


      Mặc kệ Bát vương phi có ý tứ gì, Ngâm Hoan rốt cuộc vẫn là thở phào nhõm. Sau khi tiễn hai vị ma ma kia, dưới Cố phủ đều cao hứng, hai vị ma ma này có lực sát thương quá lớn, lớn đến nổi ngay cả chuyện ăn uống hàng ngày của Ngâm Hoan cũng muốn quản lí, mỗi ngày đều có vị ma ma vào phòng bếp giám sát khiến cho nữ đầu bếp trong viện giận mà dám gì.


      Ngâm Hoan mơ hồ đoán được trong chuyện này khả năng là do Tô Khiêm Mặc gì đó, bèn viết thư cho .


      Buổi chiều thư được đưa ra ngoài, sáng sớm hôm sau Tô Khiêm Mặc liền trả lời thư, lúc xế chiều đại tẩu Mạnh thị tìm nàng muốn ra ngoài mua đồ, Ngâm Hoan cùng với nàng ra phủ, dạo qua mấy tiệm trang sức rồi tiệm vải, sau đó mới tới tiệm trà nghỉ ngơi.


      lát sau Cố Dật Tín cùng Tô Khiêm Mặc cũng tới, bọn người Nhĩ Đông lui ra, chỉ còn bốn người ngồi ở phòng trà lắng nghe tiếng rót nước trà róc rách, Ngâm Hoan cùng Mạnh thị vừa trò chuyện vừa xem lại vài bộ trang sức ưng ý lúc nãy mua.


      "Oh." Mạnh thị kinh hô tiếng, Cố Dật Tín ngồi bên ân cần , "Nàng làm sao vậy?"


      "Lúc nãy lúc vào tiệm vải lựa đồ, thiếp có đánh rơi chiếc trâm vàng rồi." Mạnh thị còn gọi thiếp thân nha hoàn tiến đến hỏi lại lần nữa, cũng cũng có, Mạnh thị nhìn thoáng qua Ngâm Hoan xin lỗi, "Thất muội, các ngươi cứ ngồi tán gẫu , ta trước."


      "Ta đưa nàng ." Cố Dật Tín rất tri kỷ đứng lên, "Thất muội, Tô huynh, chúng ta rất nhanh trở lại."


      Ngâm Hoan rất bất đắc dĩ nhìn hai người đại ca đại tẩu của mình, rớt cây trâm vàng mà hai người muốn đích thân tìm sao.


      Cố Dật Tín ra hiệu Nhĩ Đông chú ý cửa, mang theo Mạnh thị ra tiệm tràn, Mạnh thị quay đầu lại nhìn thoáng qua tiệm trà, lôi kéo Cố Dật Tín, "Tướng công, chúng ta bỏ Thất muội như vậy, về nhà nàng có giận chúng ta ."


      " , phải nàng là gần đây khẩu vị tốt sao, Tam muội tại Nam thị này có cửa hàng trái cây có vị rất lạ, ta dẫn nàng qua đó nếm thử." Cố Dật Tín biết Ngâm Hoan cho dù tức giận cũng nháo lên người bọn họ, đầu sỏ của mọi chuyện vẫn còn ở bên trong đấy.


      mặt Mạnh thị xoẹt tia ngượng ngùng, gật đầu chân bước lên xe ngựa.

      Chương 69.2: Mạnh thị mang thai
      Edit: Mây

      Trong phòng Ngâm Hoan cầm trong tay cái muỗng trúc múc nước từ con suối bên cạnh vào bầu nước, lại thêm muỗng vào chén đối diện, "chàng nếm thử ."

      Tô Khiêm Mặc nhìn ly nước màu xanh lục trong vắt, cầm lấy cái ly nhấp miếng, "Ta phải về."

      Ngâm Hoan ngẩn ra, nhàng buông cái muỗng xuống, "Ừ."

      Tô Khiêm Mặc mở to hai mắt thể tin nhìn nàng, , "Nàng chỉ có phản ứng như thế này sao?"

      Ngâm Hoan nở nụ cười, "Vậy muốn ta như thế nào nữa, mọi đều nghe theo chàng sao?"

      Tô Khiêm Mặc mím mím môi, "Ta lần này có lẽ nửa năm đến năm mới về."

      Ngâm Hoan gật gật đầu, "Ta tự chiếu cố tốt."

      Tô Khiêm Mặc đột nhiên có chút ủy khuất, ngẩng đầu nhìn nàng, Ngâm Hoan tiện đà , "Chờ chàng trở lại."

      Tô Khiêm Mặc trong lòng có cảm giác khó thành lời, chính là cái người trước mắt dù cao bằng , nhưng ứng xử mọi chuyện đều rất trầm ổn, khiến ngày càng muốn đến gần.

      "Lần này ra , ta muốn thay Lục thúc lãnh binh tiến đánh Bắc đồ." lâu sau, Tô Khiêm Mặc ra ý tưởng trong lòng, Ngâm Hoan lúc này mới thay đổi thần sắc, tấn công Bắc đồ, đây là chuyện mà từ trước tới giờ Đại Huy chưa bao giờ có, cho tới bây giờ đều phòng ngừa quân Bắc đồ tấn công là chính mà thôi.

      "Chàng có từng nghĩ tới vì sao lúc trước kể cả có phụ thân nhưng Lục tướng quân cũng chưa từng xuất binh tấn công ." Ngâm Hoan nhìn , chỉ có thấy được khuôn mặt kiên trì của , nhưng từ trong đáy lòng nàng lại đồng ý lối của , chỉ có tấn công bắc đồ, mới là hoà bình lâu dài của Đại Huy, dân chúng Dương quan mới cần chịu khổ nữa, hằng năm cũng cần có nhiều binh lính phải xa nhà nữa, nhưng để thực được việc này vô cùng gian khó.

      "Đó là do bọn họ hiểu biết nhiều về địa hình Bắc đồ, chỉ cần chúng ta có thể nắm giữ được số lượng núi thành trong truyền thuyết, chúng ta chắc chắn thắng lợi." Tô Khiêm Mặc trong mắt lóe ra tia rạng rỡ quang mang, giống như là thắng lợi sắp tới.

      "Khi nào chàng ?" Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, nếu là có kế hoạch lớn như vậy, vì sao nàng lại ủng hộ đây.

      "Bảy ngày sau liền lên đường." Tô Khiêm Mặc nhìn gương mặt tiều tuỵ vì học quy củ, đau lòng , "Nàng hãy tự chiếu cố tốt, về sau mẫu phi nàng lại làm khó dễ nàng nữa."

      "Chàng gì với vương phi vậy?" Ngâm Hoan tò mò hỏi, Tô Khiêm Mặc đáy mắt thoáng lên tia lúng túng, đề cao lượng , "Còn có thể cái gì nữa, đây chính là thánh chỉ của hoàng thượng, mẫu phi được tùy ý làm khó dễ nàng, nếu là làm khó dễ nàng dĩ nhiên là kháng chỉ!"

      " như vậy sao?"

      "Đúng vậy!" biết là do chột dạ hay , Tô Khiêm Mặc nhanh chóng đáp trả, thanh ý thức lại tăng lên chút.

      Ngâm Hoan lòng đầy nghi hoặc, nếu đúng như , chuyện này hẳn là khiến Bát vương phi càng thêm bất mãn chứ, tại sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nhưng do Tô Khiêm Mặc thề son sắt, Ngâm Hoan cũng liền hỏi nữa, an bài tốt, nàng cũng nên tin tưởng mới đúng.

      Hai người ngồi đợi lâu trong quán trà Cố Dật Tín mới mang Mạnh thị trở lại. Để tăng cường sức thuyết phục của bọn họ khi ra ngoài , Mạnh thị trong tay còn cầm cây trâm vàng tìm thấy trong tiệm vại, Cố Dật Tín cầm lấy hai cái vò mứt trái cây, Ngâm Hoan nếm thử chút, trong nháy mắt liền nhíu lông mày, "Đại ca, mua mứt trái cây chua như vậy là để ai ăn vậy."

      "Chị dâu muội thích ăn cái này, ta liền mua về”. Cố Dật Tín cầm miếng mứt bỏ vào trong miệng cũng liền nhíu mày, vẻ mặt nhả ra cũng được, nuốt cũng xong, chua ê cả răng.

      Tô Khiêm Mặc vui vẻ, cũng cầm lấy miếng nếm chút, trực tiếp phun ra, Mạnh thị đứng đó nhìn thấy vẻ mặt của ba người họ, nghi ngờ cầm miếng nếm thử, " có bán nhầm a, chính là mùi vị này, đâu có chua lắm đâu."

      Ngâm Hoan nhìn nàng ăn liền vài miếng, vội vàng ngăn trở nàng, "Đại tẩu, cái này thể ăn nhiều." Tiện đà hỏi bên tai nàng, "Chị dâu, tiểu nhật tử của tẩu chậm bao nhiêu ngày ròi?"

      "Chắc là hai ba ngày gì đó, làm sao vậy?" Mạnh thị hơi đỏ mặt nhàng hồi đáp, Ngâm Hoan nhìn vò mứt quả chua ê răng kia, "Đại tẩu muội nghĩ tẩu nên nhờ đại phu xem mạch thôi, mứt quả chua như vậy, tẩu lúc trước đâu có thích đâu."

      "Có thể ta cũng biết là chua a." Mạnh thị nhìn thoáng qua trượng phu, vừa liếc nhìn Tô thiếu gia, trong lòng đột nhiên hiểu ý tứ của Ngâm Hoan, " là chua lắm sao?"

      Ngâm Hoan nghiêm túc gật đầu, "Đại tẩu, chúng ta nên nhanh về ." Sau khi thỉnh Trần đại phu bắt mạch xác nhận nàng mới yên tâm đây, "Vò trái cây kia, tẩu cũng nên ăn nhiều, trái cây muối tốt."

      Cùng Tô Khiêm Mặc chia tay tại cửa tiệm trà, lên xe ngựa xong, Ngâm Hoan còn dặn dò phu xe lái xe ổn chút, trở lại Cố phủ, Mạnh thị sai nha hoàn mời Trần đại phu, khi Ngâm Hoan trở về Tử Kinh viện, tin tức tốt cũng vừa kịp truyền tới.

      Nàng đến thư phòng của phụ thân, bàn sách còn đầy những quyển sách chưa được sửa sang kiểm kê lại, Ngâm Hoan lấy ra mấy quyển, lật mấy tờ giấy, nàng cũng nên vì làm chuyện gì đó.

      Đến giờ ăn tối, dưới Cố phủ đều biết cái tin tức tốt này, Mạnh thị gả vào Cố phủ đến năm, rốt cục có bầu, nếu chiếu theo lời của lão phu nhân Mạnh thị thân thể được điều dưỡng tốt, nên dễ dàng mang thai hơn rất nhiều.

      Chương 69.3: Chén thuốc có vấn đề
      Edit: Mây

      Ngâm Hoan chưa kịp đến chỗ Đại ca chúc mừng, từ lúc trời sẩm tối là nàng liên tục tra cứu sách, Nhĩ Đông bưng tới chén đặt lên bàn, Ngâm Hoan vừa nghe mùi từ chén canh bay tới có chút thoải mái, "Tại sao còn uống cái này?"

      "Hai vị ma ma kia trước khi có dặn, cho dù tiểu thư cần học quy củ nhưng chén canh thuốc này vẫn phải uống." Chén súp nồng nặc mùi thuốc này nàng phải uống hơn tháng nay, hôm nay chỉ cần ngửi mùi đó nàng liền muốn nôn, làm sao có thể uống tiếp được.

      " có ma ma giám sát, trong phòng bếp ai tự chủ trương nấu cái này." Mọi người trong phòng bếp Cố gia đối với ra của hai vị ma ma đó rất ủng hộ, tại sao lại có người ở Tử Kinh viện dám tự tiện nấu thứ này chứ.

      "Là Quan ma ma nấu, là chén súp này do hai vị ma ma kia lưu lại, tiểu thư vẫn cần phải uống." Ngâm Hoan hừ tiếng, "Quan ma ma đây rốt cuộc là người Cố gia hay là người Bát vương phủ."

      "Vậy nô tỳ đem đổ nha." Nhĩ Đông bưng chén thuốc lên định đem ra ngoài đổ, Ngâm Hoan lắc đầu, "Tìm bồn hoa nào đó đổ vào, đừng mang ra ngoài." xong cúi đầu nhìn quyển sách mở trước mắt, cúi đầu viết tiếp.

      Nhĩ Đông nghe lệnh ở trong sân tìm chậu hoa đổ chén súp vào, ba bốn ngày sau, ngày nào từ phòng bếp cũng bưng tới chén súp được ngao tốt, Ngâm Hoan , Nhĩ Đông cũng liền mỗi ngày đúng hạn đến lấy đổ vào bồn hoa.

      Lại qua mấy ngày sau, Tô Khiêm Mặc cùng Mộc Triều Lộ phải dẫn quân Dương quan, thân thể Lục vương gia vẫn chưa khôi phục, Hoàng Thượng liền đem quân quyền của Lục vương gia giao cho Tô Khiêm Mặc cùng Mộc Triều Lộ, Tô Khiêm Mặc thấy được vô số thân nhân đến đưa tiễn binh lính, cũng nhìn thấy Đại ca Nhị ca thay thế phụ vương mẫu phi đến tiễn chính mình, rốt cục cũng chờ được xe ngựa của người kia.

      Thanh Nha đỡ Ngâm Hoan xuống, mọi người xung quanh biết nàng là hôn thê của thống lĩnh, Tô Khiêm Mặc nhìn chung quanh vòng, chỉ thoáng liền yên tĩnh trở lại, Ngâm Hoan hôm nay mặc bộ quần áo màu xanh khói, từ từ tới phía .

      Tô Khiêm Mặc tiếp nhận hộp gỗ từ tay nàng, cho dù hôm nay nàng có trang điểm nhưng vẫn che nổi vẻ mệt mỏi gương mặt nàng, Tô Khiêm Mặc mở cái rương ra, bên trong là bốn quyển sách được đặt chỉnh tề, chữ mặt sách còn hơi ướt, giống như mới vừa được hoàn thành.

      "Đây là những tích cóp của phụ thân sau những trận chiến với quân Bắc đồ, ta sửa sang lại chút, hi vọng có ích với chàng." Ngâm Hoan cơ hồ cả hai ngày nay chưa ngủ, quầng mắt xanh đen nổi bật gương mặt trắng nõn, Tô Khiêm Mặc nhìn ít hà bao mới được đặt trong rương, lại lần nữa nhìn về phía nàng, mặt Ngâm Hoan hơi ửng đỏ, "Cái kia cũ rồi, ta may cái mới cho chàng."

      Tô Khiêm Mặc khóe miệng hàm chứa vui vẻ, gật đầu, giống như là muốn bị người chung quanh nhìn Ngâm Hoan nhiều hơn, liền dặn dò, "Nàng phải tự chiếu cố bản thân cho tốt." xong liền kéo dây cương, con ngựa liền chạy lên phía trước, có lại quay đầu lại, nhưng bàn tay ôm chặt cái rương kia tiết lộ tâm tình của , sợ chính mình bỏ được, nhưng đáp ứng nàng, cũng đáp ứng chính mình cho nàng buổi hôn lễ thịnh thế.

      Sau khi Tô Khiêm Mặc rời tháng, ngày bắt đầu nóng lên, Ngâm Hoan nhìn chén thuốc chưa được đưa đến từng gián đoạn tháng quan mà thần sắc có chút biến hóa.

      "Tiểu thư, ngài xem." Nhĩ Đông kinh hô tiếng, cùng Tập Noãn hợp lực bưng chậu hoa kia đến, bồn hoa này vốn lúc trước nuôi rất sung sức, nhưng tháng qua sau khi liên tục bị đổ thuốc, nay cành lá héo rũ, chút sức sống.

      "Chẳng lẽ là chén thuốc kia quá bổ, cho nên cây này chịu nổi sao?" Tập Noãn vừa đụng lá cành cây kia, lá cây liền rơi xuống, Nhĩ Đông lập tức phản bác, " thể nào, trước kia tiểu thư cũng có uống thuốc này nhưng sau bởi vì chán ghét mùi thuốc nên mới đổ , mà có tượng này đâu."

      "Hôm nay có chén thuốc nào đưa tới sao."

      "Hôm nay cũng có, nhưng khi lấy thuốc nô tỳ thấy chậu hoa như vậy liền ở lại." Nhĩ Đông đem thuốc bưng tới, Ngâm Hoan nhìn chén súp thuốc có vấn đề kia, trầm giọng " mời Trần đại phu đến, còn có, ngày mai người nghĩ biện pháp lấy chút bã thuốc sau khi Quan ma ma nấu xong."
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 70.1: Ai hại Ngâm Hoan 2
      Edit: Mây

      Trần đại phu tới rất nhanh, ông liền kiểm tra chén thuốc đen thui cơ hồ nhìn thấy đáy, Trần đại phu đưa tay dính chút nước thuốc đưa lên lưỡi liếm thử, đột nhiên liền nhíu mi, "Thất tiểu thư, chén thuốc này còn bã thuốc hay ?"


      "Ngày mai sau khi sắc thuốc xong, ta sai nha hoàn mang bã thuốc đến chỗ tiên sinh nhé?"


      "Thứ cho Trần mỗ vô năng, trong thuốc này có vị lạ, rất có khả năng có lẫn hoa hồng trong này, để mai ta kiểm tra lại thành phần bã thuốc mới dám khẳng định." Trần đại phu lắc đầu, mùi vị đó nhạt vô cùng, nếu để ý kĩ phát ra đâu.


      "Hoa hồng?" Ngâm Hoan mặc niệm chút, "Vậy phần Trần đại phu ngày mai tới phủ chuyến nữa." Đưa Trần đại phu ra ngoài, Ngâm Hoan đổ chén thuốc kia vào bồn hoa, "Nhĩ Đông, ngày mai sai người nhìn chút, bã thuốc này được đổ ở đâu, lấy về ít cho ta."


      Ngâm Hoan biết thành phần hoa hồng này tốt, đối với người có thai dễ xẩy thai, đối với bình thường gây ra những bệnh vặt vãnh, biết là có phải do hoa hồng nên thuốc mới phản tác dụng như vậy .


      Lúc xế chiều ngày hôm sau Nhĩ Đông mới lấy được ít bã thuốc, nghe ý tứ của Nhĩ Đông, chén thuốc này sau khi được nấu xong bã thuốc liền được đổ , bã thuốc được đổ trong cái bình riêng, được đặt ở góc ít người chú ý, Nhĩ Đông sợ là mỗi ngày đều có người dọn dẹp, chỉ trở lại phòng bếp lấy chút bã thuốc, dám lấy nhiều sợ có người nghi ngờ.


      Trần đại phu gẩy những bã thuốc kia, mỗi loại nguyên liệu thuốc ông đều cầm ngửi, sau đó ông chọn ra số loại thuốc để riêng..


      Đem kia đoạn thuốc kia chà nát, Trần đại phu cầm lấy chút đưa lên lưỡi nếm thử, lại xem lại đống bã thuốc lần nữa, mở miệng "Thất tiểu thư, hương vị kỳ quái mà lúc trước ta chính là nằm trong đây, đây là loại dùng làm hương nhanh. Nhưng loại này được bỏ vào thuốc nhiều, trong đó có chứa chút hoa hồng cùng xạ hương, nếu uống trúng lâu ngày dễ khiến cơ thể hư hàn, tại vì liều lượng rất nên khó ngửi thấy."


      bên Thanh Nha nghe được kia hai từ kia sớm bị kinh sợ, nàng là lão nha hoàn tại Cố phủ, há lại biết những vật này đối với thân thể nương nguy hại như thế nào sao, Ngâm Hoan nhìn những đoạn thuốc đen sậm được sắc tốt kia, hỏi "Nếu ta dùng liên tục, có vấn đề gì."


      "Dùng vài lần sao, nhưng nếu dùng liên tục đối với cơ thể tốt, sau này khó có thai." Trần đại phu nhìn chút dược liệu còn lại tiếp tục , "Bỏ qua những nguyên liệu kia thực ra đơn thuốc này rất tốt, chủ yếu là dùng cường thân kiện tử, nguyên từ hiệu thuốc trong cung, chủ yếu là dùng để điều trị thân thể cho phi tần trong cung, dễ dàng mang thai."


      Ngụ ý, phương thuốc là do hai vị má má lưu lại, dùng rất tốt cho Ngâm Hoan chỉ là trong những gói thuốc còn lại bị người ta động chân động tay rồi.


      "Trần đại phu, hoa hồng cùng xạ hương này mà cùng uống làm nữ nhân khó có thể mang thai sao?" Ngâm Hoan tiếp tục hỏi, Trần đại phu lắc lắc đầu, "Nếu là tiểu thư thân thể cũng dị thường, quỳ thủy đến đúng hạn hoa hồng khiến cho tiểu thư quỳ thuỷ nhiều hơn, thân thể tự nhiên dễ dàng suy yếu, cơ thể về sau tốt. Về phần xạ hương, trong sách có xạ hương dùng để tránh thai, thuốc này chỉ làm hương nhang hoặc giắt theo người, nương mà dùng quá nhiều dễ dàng cung hàn, còn có hương nhang này mà được dùng chung với những loại thuốc khác, trong khoảng thời gian ngắn chứng hư hành này có thể trị nhưng với thời gian dài như thế, hàn chứng thành, trị dễ."


      "Nếu là liên tục phục dùng hơn năm như thế nào?"


      "Như vậy bốn đến năm năm sau khó có thai, nếu phát kịp thời càng về sau càng khó chữa." Trần đại phu xong, trong phòng yên tĩnh trở lại, Ngâm Hoan nhìn chén thuốc mới lấy về còn toả nhiệt khí mà lòng lạnh vô cùng, lát sau nàng mở miệng , "Trần đại phu, hôm nay ta chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, ngài mở dùm ta đơn thuốc, về phần những thứ này, xin ngài cần phải giữ bí mật."


      Trần đại phu viết xong phương thuốc liền ra ngoài, trong Cố phủ này nhiều người nhiều tai mắt, Trần đại phu đến chuyến cũng thể làm gì, Tập Noãn cầm lấy phương thuốc hiệu thuốc hốt thuốc, Nhĩ Đông lo lắng nhìn Ngâm Hoan , "Tiểu thư, chuyện này với phu nhân sao, đây là có người muốn hại tiểu thư a."


      " vội." Ngâm Hoan lắc lắc đầu, "Hôm nay chỉ biết là thuốc này do Quan má má sắc, còn chuyện dược này ai thêm nào, từ khi nào phương thuốc này có vấn đề, còn có, rốt cuộc là chủ mưu của ai còn chưa ràng, nếu cho mẫu thân để bà làm lớn chuyện, đến lúc đó rút dây động rừng tốt." Ngâm Hoan híp mắt lại, Trần đại phu cũng bắt mạch qua cho nàng, thân thể nàng có vấn đề gì, lúc trước hai ma ma sắc thuốc cho nàng uống có vấn đề gì, vấn đề chỉ có từ khi hai ma ma .


      Cũng loại trừ là Bát vương phi muốn giá họa cho Cố phủ bên này, chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng rút lui dứt khoát như thế, vương phủ tới tặng thuốc bổ, theo lý mà Ngâm Hoan thể ăn, đây là mẹ chồng tương lai quan tâm mình, uống nhiều ngày tương lai nàng càng khó sinh đẻ, càng dễ dàng cho bà nhét người vào.


      "Thuốc ngươi vẫn tiếp tục lấy, Thanh Nha tỷ tỷ, tìm hai nha hoàn lanh lẹ, phòng bếp nhìn canh chừng, xem Quan má má sắc thuốc như thế nào, gói thuốc này từ đâu tới đây, trong lúc sắc thuốc cùng ai tiếp xúc qua." Bất kể là ai, Ngâm Hoan cũng muốn tra ràng.


      Mấy ngày qua thuốc vẫn liên tục mang đến Tử Kinh viện, Ngâm Hoan giả bộ bệnh ở nhà, mấy ngày qua số người tới vấn an ít, ngẫu nhiên nhiễm phong hàn mà mấy phòng đều tới tặng đồ, bên lão phu nhân, bên Đại ca, ngay cả ba người thím kia cũng có, mặt khác mặt bàn còn bày đặt ít lon mứt hoa quả, là Chu di nương tặng.


      Nhĩ Đông đứng bên , "Tiểu thư, Chu di nương biết ngài từ thích uống thuốc, sợ nhất chịu đắng, mỗi lần uống thuốc phải có mứt hoa quả ngài mới chịu."


      Ngâm Hoan cầm khỏa bỏ vào miệng, cho dù hương vị có thay đổi, nhưng phần quan tâm này vẫn đổi a "Chu di nương ở đó có khỏe ."


      "Tứ phu nhân đối với di nương rất tốt, Chu di nương từ trước đến nay tranh quyền thế, chỉ cần tiểu thư sống tốt di nương cũng sống tốt hơn." Nhĩ Đông thấy nàng thích ăn, đem bình nữa để lên, Ngâm Hoan cười cười, đúng rồi, chỉ cần nàng sống càng tốt, người bên cạnh nàng mới có thể sống tốt.


      "Tiểu thư, Đại Song Tiểu Song trở lại." Tập Noãn đến , hai tiểu nha đầu giống nhau như đúc tiến lên, trầm ổn hoạt bát thích cười.


      "Tiểu thư, chúng nô tỳ quan sát Quan má má nhiều ngày, rốt cục cũng phát thuốc này từ đâu đưa tới cho nàng." Tiểu Song mở to con mắt giống như muốn với Ngâm Hoan, tiểu thư ngài mau hỏi ta là từ đâu tới , Ngâm Hoan cười đem trái cây bàn đẩy về phía nàng, " hay mới có phần thưởng

      CHƯƠNG 70.2: Hung thủ bị lộ
      Edit: Mây
      Tiểu Song đẩy tỷ tỷ chút, Đại Song lúc này mới mở miệng, "Tiểu thư, nô tỳ nghe người phòng bếp , sau khi hai vị ma ma của Bát vương phủ cho Quan má má khoảng ngân lượng, cứ mỗi mười ngày đến tiệm thuốc được chỉ định lấy thuốc về sắc cho nàng, hơn nữa muốn đúng hạn đưa thuốc cho ngài, ngân lượng cũng ít, Quan má má liền lập tức đáp ứng, rồi sau đó chuyện sắc thuốc liền giao cho nha hoàn trông coi, Quan má má ở trong phòng bếp bận rộn giúp được, chuyện mỗi ngày thuốc có được đưa đến đúng hạn cũng thể để ý được."


      "Gói thuốc để ở nơi đâu?"


      "Mỗi lần lấy thuốc về đều thống nhất đặt trong hiệu thuốc nhà giữa." Ngâm Hoan gật gật đầu, "Hôm nay cách thời hạn mười ngày lấy thuốc cũng còn mấy ngày, Thanh Nha tỷ tỷ, tỷ xem Quan má má nơi nào hốt thuốc, sau khi trở về giám sát kỹ nơi cất thuốc, ta muốn xem thử kẻ nào muốn gian lận ở đây."...


      Trời tối, bóng dáng lén lén lút lút đến hiệu thuốc nhà giữa, bà tử giữ cửa ngủ gật cũng có phát có người đột nhập, lát sau, trong hiệu thuốc đột nhiên có ánh sáng, bóng dáng kia lục lọi trước ngăn tủ lúc, rốt cục xác định được ngăn kéo trong đó bèn nhàng kéo ra, bên trong là mười mấy gói thuốc được đặt cẩn thận, người nọ đem hộp quẹt để ở bên, từ trong lòng ngực lấy ra bọc giấy, mở các gói thuốc ra bỏ vào cái gì đó, cẩn thận lấy ít ra rồi lại bỏ ít lại, cứ làm hết mười mấy gói, sau khi hoàn thành liền tắt diêm, trộm trộm ra.


      Biết bóng dáng kia xa, lúc này ngoài cửa sổ hiệu thuốc mới lộ ra cái đầu, Tiểu Song len lén chạy vào, xuất ra bao thuốc rất giống bao thuốc kia bỏ vào, lại cầm ra bao thuốc, tay chận mau lẹ chạy .


      Bà tử giữ cửa ngủ như chết, chút phản ứng.


      Trong Tử Kinh viện, Ngâm Hoan dán vài miếng dán thuốc theo phương thuốc của Trần đại phu, nàng so sánh gói thuốc gốc và thuốc bị tráo đổi của Tiểu Song cầm về, quả nhiên ở bên trong phát thêm vài thứ, chỉ là phải màu đen, dược trước khi sắc có màu vàng đậm "Có biết được là ai ?"

      "Thấy ràng, vóc người kia, tuyệt đối là Cúc Hương sai." Tiểu Song chắc chắc , Cố phủ cao thấp luận là vóc người nha hoàn nào, Cúc Hương tuyệt đối là người đứng đầu.


      "Nguyên lai là nàng." Ngâm Hoan khẽ cười cái, "Đem cái này cho Trần đại phu xem chút, có phải giống thứ tìm được trong bã thuốc lúc trước hay ."


      Nếu là Cúc Hương, vậy cũng cần đoán nữa, Hạ má má là của Cúc Hương, Hạ má má là người mà Tiền di nương tín nhiệm nhất, rốt cuộc người đứng sau lưng cuối cùng vẫn là mình Nhị tỷ thân của nàng.


      Tiền di nương a Tiền di nương, nếu là ngươi cố ý như thế, cũng đừng trách ta lôi chuyện cũ ra a.


      "Thanh Nha tỷ tỷ, ngày mai còn muốn làm phiền tỷ xuất phủ chuyến, Tiền gia thăm em trai Tiền di nương chút, vẫn là nên thay ta thắp nén hương cho đứa em đáng thương của ta." Ngâm Hoan đáy mắt thoáng lên tia tức giận, nàng ngược lại muốn bình bình an an mà sống nhưng người khác lại cứ muốn, vẫn cứ muốn tiếp tục tranh mất còn sao.


      Lúc này Ngâm Hoan có giấu giếm nữa, trực tiếp đem chuyện này với Cố lão phu nhân, mẫu thân cùng với tứ thẩm biết rồi, đặt hai gói thuốc kia ở bàn, còn có phần phán đoán của đại phu, đừng Cố lão phu nhân hay Phương thị, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi, như thế nào Ngâm Hoan cũng là từ Tam phòng ra, cũng kêu nàng mẫu thân vài năm, Tiền di nương cái người này, phải quá dài tay sao!


      "Tứ thẩm, gần đây con còn nghe chuyện rất thú vị, là phụ cận của cửa hàng em trai Tiền di nương, nghe người em dâu này của Tiền di nương rất kỳ quái, sáu năm trước ràng là thuận lợi sinh hạ đứa con trai, bọn họ phải còn nghe được tiếng khóc sao, biết tại sao, đứa này thoáng cái thành tử thai, còn đem chôn, sau này em trai Tiền di nương đột nhiên có rất nhiều tiền, cửa hàng cũng đóng cửa, cả ngày chỉ đắm chìm trong tửu lâu phố bạc, hai phu thê ầm ĩ lợi hại, có vài lần hàng xóm còn nghe được trong lúc bọn họ gây gỗ có cái gì mà đánh tráo, cái gì mà bé nữa." Ngâm Hoan nhìn Phương thị chậm rãi .


      Chuyện bỏ thuốc này Tiền di nương tự mình động thủ, đại khái có thể vu khống cho mình Cúc Hương, Nhị tỷ vẫn còn ở trong phủ tướng quân, nàng (ý chỉ Ngâm Hoan) có bị thương hai có trúng độc, Tứ thúc nhất định bảo vệ Tiền di nương, bất quá nếu là chuyện trộm đổi hài tử, chuyện làm loạn huyết thống này là chuyện mà Tam lão phu nhân cũng thể nhịn.


      Ngâm Hoan nhìn sắc mặt Tứ thẩm thay đổi, khóe miệng giương, Nhị tỷ, nếu là ta chặt đứt móng vuốt của ngươi có trong Cố phủ, có phải ngươi có bản lĩnh vươn tay đến Bát vương phủ nữa sao.
      Phong Vũ Yênthuyt thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 71.1: Bắt được hung thủ
      Edit: Mây.

      Sau khi Ngâm Hoan chuyện, Phương thị tra ra rất nhanh, Ngâm Hoan lại chờ tiếp mười ngày nữa, liền chuẩn bị hạ màn.


      Trời đêm tháng sáu mang chút hơi nóng, Đại Song Tiểu Song khắc cũng dám nháy mắt mà nhìn chằm chằm bên ngoài hiệu thuốc, thời điểm bà tử kia ngủ gà ngủ gật, canh giờ sai biệt lắm, Cúc Hương liền xuất .


      lúc nàng nửa đường tráo đổi dược, đột nhiên trong phòng bếp sáng bừng lên, đám người vọt tới cửa phòng thuốc, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, Cúc Hương doạ sợ phát ngốc, hiểu Đông Tây gì liền đứng dậy, ngơ ngác ở đó, nhìn bọn người Nhĩ Đông tiến lên đoạt gói thuốc trong tay nàng, "Mang ."


      Bên kia, trong Nghênh Xuân viện đám người xông vào, nhóm về phía phòng của Hạ má má cùng Cúc Hương, nhóm về phía viện tử của Tiền di nương.


      Cố Vũ Thừa này mới vừa vặn mới ôn tồn cùng Tiền di nương xong nằm nghỉ ngơi, hai người chưa câu tình tự nào ma ma bên cạnh Phương thị mang theo hai bà tử trực tiếp xông vào, câu đắc tội với Cố Vũ Thừa, hai lời liền kéo Tiền di nương ra ngoài.


      Thanh Nha khi chạm mặt ma ma kia hai người liền gật đầu với nhau, hai người chia làm hai phe rất nhanh tiến vào, Tiền di nương quần áo chỉnh tề bị kéo ra, gào khóc, náo loạn, nhưng hai bà tử rất là nghiêm túc, đổi sắc mặt dẫn nàng ta đến phòng chính.


      Cố lão phu nhân nhìn mọi người đến đông đủ, Quan ma ma, Hạ ma ma, Cúc Hương, còn có Tiền di nương, ngoài ra số tay chân thân cận với nàng ta đều được trói lại bên kia, phần lớn mọi người vẫn trong giấc mộng, căn bản hiểu được tại Tam phòng phát sinh chuyện gì.


      "Lão phu nhân, lão phu nhân lão nô biết sai rồi." Quan ma ma là người đầu tiên lên tiếng, nàng bổ nhào vào trước mặt Cố lão phu nhân, hết cầu xin Cố lão phu nhân lại quay sang cầu xin Mộc thị, ngừng dập đầu mình sai rồi.


      "Quan ma ma, những năm này Cố phủ có bạc đãi ngươi ?" Cố lão phu nhân thở dài hơi, "Chúng ta đem chuyện ở phòng bếp giao cho ngươi, trong này ngươi kiếm được bao nhiêu bạc chúng ta cũng quan tâm, tại sao ngươi lại như thế."


      "Lão phu nhân lão nô biết sai rồi, là lão nô ta nhất thời bị tiền làm mờ mắt, lão nô chỉ là muốn tốt cho Thất tiểu thư, điều dưỡng thân thể nàng cho tết, nếu là tương lai sau khi gả qua đó liền sinh con trai Bát vương phi liền đối xử tốt hơn với ngài a." Quan ma ma ngược lại lại đến trước mặt Ngâm Hoan, "Thất tiểu thư, Quan ma ma tuyệt đối có ý tứ gì khác."


      "Quan má má, lão phu nhân có từng phân phó cho ngươi như thế , ta cũng chưa từng phân phó chuyện như vậy, thuốc của vương phủ ngươi lại dám thông qua chúng ta trực tiếp đưa cho Thất tiểu thư uống, ngươi là lão nhân ở Cố gia, tại sao mỗi điểm như vậy ngươi nhìn được chứ, ngươi nổi trong Cố phủ chúng ta sao, Bát vương phủ mới cho ngươi chút bạc ngươi liền dính họ như vậy, như vậy, ngươi liền dọn dẹp , chuyển sang Bát vương phủ ." Mộc thị mở miệng ra, liền có hai ma ma tiến tới bịt miệng Quan má má lại, bà câu cầu xin cũng thể lọt ra.


      khí phòng chính liền chùng xuống, Cúc Hương quỳ bên dưới sớm sợ toát cả thân mồ hôi, Hạ ma ma đối với chuyện Quan ma ma rời như vậy có chút mơ hồ . căn bản là chưa tỉnh ngủ.


      "Cúc Hương, đêm hôm khuya khoắt ngươi vào hiệu thuốc làm gì, đem cái này bỏ vào gói thuốc Thất tiểu thư để làm cái gì." Phương thị chỉ vào gói thuốc bàn mở miệng, trong phòng này đều là người của nàng tại Tam phòng, lão phu nhân cho nàng toàn quyền xử lí .


      "Nô tỳ..nô tỳ giúp tiểu thư bồi bổ thân thể." Cúc Hương hoảng loạn mở miệng, Phương thị ngoắc Thanh Nha đến, trong tay bưng chén thuốc, Phương thị sai người bưng đến trước mặt Cúc Hương, "Ta đem thuốc mà ngươi bỏ vào nấu lên, nếu là để dùng bồi bổ thân thể vậy chén thuốc này thưởng cho ngươi."


      Dứt lời liền có hai bà tử đến chế ngự thân thể mập mạp của Cúc Hương, nha hoàn khác lên giữ chặt cằm của nàng để nàng thể khép chặt lại, cầm chén thuốc đổ xuống, Cúc Hương mặt uống mặt ói, chờ bà tử buông tay ra, Cúc Hương liều mạng móc cổ họng, cố gắng ói ra chén thuốc kia.


      Trong nháy mắt khắp phòng liền toả đầy mùi thuốc, Phương thị nhìn Cúc Hương cố gắng nôn ra thuốc mà mặt mày đỏ bừng, nghiêm nghị ra, "Ngươi to gan, là thuốc bổ tại sao ngươi còn phun ra, người đâu, thỉnh Trần đại phu tiến vào để xem những thứ này rốt cuộc là cái gì."


      Trần đại phu thuận thanh tiến đến, lại lần nữa đáp án giống hệt những gì Ngâm Hoan trước đó, Cúc Hương giờ phút này ngồi sững đất, nghĩ ngợi biết là mình rốt cuộc uống bao nhiêu thuốc.


      "Hạ ma ma, may là trong phòng của ngươi tìm ra ít dược như vậy." bao đồ ném vào trước mặt Hạ ma ma, bịch đồ lỏng lẻo, những đoạn thuốc ngắn màu vàng đậm rơi đầy ngoài đất, Hạ ma ma sắc mặt trắng nhợt, tay run run quỳ gối ở đó, "Phu nhân, lão nô biết tại sao những thứ này có trong phòng của lão nô."


      "A, vậy ta lấy được trăm lượng bạc được cất dưới tủ đồ của ngươi ra, chắc là ngươi cũng biết vì sao nó có trong phòng ngươi ”. Phương thị nhìn chằm chằm vào Hạ ma ma, ", làm ai sai khiến ngươi bảo Cúc Hương đến hiệu thuốc mua những thứ thuốc này để hại Thất tiểu thư!"


      Hạ ma ma cúi đầu thoáng liếc về phía Tiền di nương, những đoạn dược ngắn rơi đầy đất kia khiến bà thể phản bạc, Cúc Hương lại bị bắt tại chỗ, mình là người của Tiền di nương Cố phủ cao thấp ai cũng biết, phu nhân nhất định là biết ai chỉ điểm mới có thể để mình đứng ra chỉ điểm và xác nhận.


      Trong lòng Hạ ma ma trải qua phen đấu tranh kịch liệt, rốt cục, bà ngẩng đầu lên chỉ vào Tiền di nương , "Phu nhân, là Tiền di nương sai sử lão nô, thuốc cũng là do nàng cho."


      "Oan uổng a phu nhân, nô tỳ làm sao có thể sai sử Hạ ma ma làm chuyện tang tận lương tâm như vậy." Tiền di nương nhu nhu nhược nhược quỳ gối ở đó, người chỉ có chiếc áo đơn, đúng lúc Cố Vũ Thừa đến, chứng kiến cả phòng đầy người, tay cầm thêm áo choàng cho Tiền di nương, khoé mắt lại mang theo trách cứ liếc nhanh Phương thị.


      "Đến tốt cùng xảy ra chuyện gì." Loại hành vi che chở thiếp thất của Cố Vũ Thừa làm Cố lão phu nhân thập phần chói mắt, "Vũ Thừa, nếu đến đây liền đến ngồi bên cạnh vợ của ngươi ."


      "Lão phu nhân, tột cùng là xảy ra chuyện gì." Cố Vũ Thừa còn muốn đặt câu hỏi, Cố lão phu nhân chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Phương thị, "Ngươi ngồi xuống."


      mới vừa vặn ngồi xuống, Tam lão phu nhân Dương thị cũng bị mời theo, bà nằm ngủ lại bị đánh thức, dưới quầng mắt còn vết thâm đây, Dương thị nhìn cả phòng đều là người của Tam phòng, con trai con dâu đều ở đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a.


      "Tam đệ muội, tới đây ngồi." Cố lão phu nhân chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Dương thị tới, vẻ mặt có chút kiên nhẫn, nhưng vẫn là ngồi xuống nhìn.

      "Lan Tâm a, con tiếp tục." Cố lão phu nhân đưa mắt ra hiệu cho Phương thị tiếp tục, Phương thị lúc này mới nhìn về phía Tiền di nương, "Ngươi phải ngươi sai xử Hạ ma ma, như vậy Hạ ma ma cùng Cúc Hương hai người có ý đồ mưu hại Thất tiểu thư Cố gia, chúng ta liền trực tiếp đưa người đến cho quan phủ điều tra."


      Hạ má má toàn thân run lên, giao cho quan phủ, đây chính là muốn nàng bị nhốt tù sao, mưu hại con dâu tương lai của Bát vương phi, chẳng lẽ Bát vương phủ bỏ qua chuyện này sao.


      "Phu nhân minh giám, xác thực là Tiền di nương sai sử lão nô giao cho Cúc Hương làm, lão nô cùng Thất tiểu thư thù oán, vì sao lão nô phải sai Cúc Hương hại Thất tiểu thư chứ, lão nô có chứng cứ, lão nô có chứng cứ!" Hạ má má cấp vội mở miệng , "Tiền di nương còn cho lão nô vài món đồ trang sức làm thù lao, lão nô vẫn còn giữ."


      "Ở đâu?"


      "Lão nô giấu dưới giường." Hạ má má hận thể đem những chứng cứ bà còn nhớ trong đầu ra hết, "Còn có còn có, Tiền di nương còn cấp cho lão nô cái bông sen đúc bằng vàng ròng, là lão gia hứa cho nàng, nếu lão nô làm xong chuyện này nàng liền đem cái này tặng cho lão nô để tạ ơn."

      CHƯƠNG 71.1: Tiền di nương tự sát
      Edit: Mây

      Nha hoàn tiến vào sân Hạ ma ma lục soát hồi, quả nhiên phát cái hộp phía dưới giường bà, Phương thị mở ra nhìn vào phòng, đồ vật trong này quả là quen mắt, đây chính là thứ mà Cố Vũ Thừa muốn nàng đưa cho Tiền di nương.

      Phương thị nhàn nhạt liếc Cố Vũ Thừa cái, khiến lúng túng quay mặt .

      Tiền di nương giờ phút tinh thần vẫn còn ổn định, với Phương thị, "Phu nhân, trước đó nô tỳ có bị mất mấy món đồ trang sức, nô tỳ có sai nha hoàn tìm trong phòng nhưng thấy, ngờ là Hạ ma ma lấy trộm, Hạ ma ma tại sao ngươi lại dám ngậm máy phun người như vậy, dám ly gián tình cảm của phu nhân cùng lão gia, cái bông sen vàng ròng kia là lão gia với ta và ngươi là lão gia tặng nó vào ngày sinh nhật của phu nhân mà." Tiền di nương mặt lã chã chực khóc trước mặt Cố Vũ Thừa, mặt lên án tố cáo Hạ ma ma.

      Ánh mắt hàm thu điềm đạm làm Cố Vũ Thừa nổi lên tâm bảo vệ, "Lan Tâm, Tiền di nương phải là người dám làm những chuyện như vậy, nàng oan uổng nàng ấy rồi."

      "Oan uổng sao, kể cả chuyện đánh tráo đứa nàng còn dám làm chuyện gì nàng ta dám làm nữa." Phương thị nhìn Tiền di nương, "Hôm nay ta cho gọi các ngươi tới đây phải để kêu oan hay gì hết, chỉ là để cho các ngươi biết rằng những chuyện các ngươi làm đừng tưởng người khác biết gì, Hạ má má, ngươi phải suy nghĩ cho kũ, Tiền di nương còn sai ngươi làm gì nữa."

      Hạ má má vừa nghe đến chuyện trộm đổi đứa liền muốn khai hết rồi, tất cả mọi chuyện bà đều có phần trong đó nếu iền di nương kiên quyết phủ nhận cuối cùng người bị đưa đến quan phủ chính là bà và Cúc Hương, ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa.

      "Đúng vậy, phu nhân, sáu năm trước Tiền di nương sau khi mang thai sinh được cái thai chết nhưng là tiểu thư, về sau Tiền di nương mới đổi con trai của em trai mình vào nhưng sau chuyện đầy tháng của tiểu thiếu gia, lọt vào mắt của lão phu nhân và lão gia nên nàng để bị phong hàn mà chết."

      Lời này vừa ra, trong phòng người bất ngờ nhất là Dương thị cùng Cố Vũ Thừa, sinh được đứa bé chết, còn tráo đổi thành con trai, sau đó Tiền di nương còn làm bị phong hàn chết, huỷ thi diệt tích.

      "Hạ má má, trong ngày thường ta đối đãi với ngươi tệ, ngươi tại sao ngậm máu phun người như thế!" Tiền di nương dường như thể tin mà nhìn Hạ má má, mặt tràn đầy nét bi thương, chỉ có đôi bàn tay dưới tay áo run rẩy thôi.

      Hạ má má trực tiếp nhìn về phía Phương thị, "Lúc ấy Tiền di nương cho đệ đệ của nàng năm trăm lượng bạc để xử lí cái thai chết kia, thời điểm đón Thất thiếu gia vào phủ là do nô tỳ tiếp nhận, lúc đó còn có bà mụ khác trong phòng sinh cũng thấy, mà Nhị tiểu thư cũng ở trong phòng sinh, thỉnh phu nhân minh xét, lão nô nếu có nửa câu lời dối, bị thiên lôi đánh chết."

      Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn Hạ má má, lúc này xem lời cần cũng hết, Hạ má má dứt khoát thống khoái, từ chuyện giúp Tiền di nương hạ thuốc các di nương khác, đến chuyệnn mấy phen hại Ngâm Hoan, rồi đến chuyện Nhị tiểu thư gặp chuyện may cũng là bà giúp đỡ Lục gia công tử tiến vào Cố phủ, cứ mỗi việc được khai ra Cố lão phu nhân lại lắc đầu lần, đây là hậu quả của việc cưng chiều di nương, hại con trai con của mình.

      Tiền di nương thừa nhận chuyện nào cả, ánh mắt càng ngày càng ủy khuất, phảng phất như người Hạ má má căn bản phải nàng, khó trách Nhị tỷ về sau rất được Lục Trùng Nham thích, chân truyền từ Tiền di nương làm sao có thể thất bại được, kể cả với độ tuổi bây giờ của nàng vẫn còn hấp dẫn Tứ thúc.

      "Dẫn người ." Phương thị mệt mỏi hỏi lại có phải Tiền di nương làm hay , nàng nhìn thoáng qua Cố Vũ Thừa bên cạnh, trực tiếp sai người gọi em trai cùng với em dâu Tiền di nương còn có hàng xóm phụ cận cửa hàng của họ cũng gọi lên.

      cái hộp đựng thức ăn được ném tới trước mặt Tiền di nương, Phương thị lạnh lùng ra, "Cảm thấy quen mắt , này cái hộp là bên người em dâu ngươi tìm được đó, ngày đó ngươi chính là dùng này cái hộp này mang cái thai chết ra bên ngoài a, cần ngụy biện, chính là nhờ em dâu ngươi còn tiếc cái hộp tốt này mà giữ bên mình nỡ vứt đấy."

      Bên trong rơi ra khối vải quen thuộc, em dâu Tiền di nương đem nó giặt sạch dùng lót bên trong cái hộp gỗ kia, đấy phải là miếng vải gấm dùng để bọc tử thai hay sao, Tiền di nương thấy toàn thân run lên, nàng tự chủ muốn rời xa cái hộp kia.

      "Ngươi thừa nhận cũng được, đem kia tử thai cùng hài cốt của Thất thiếu gia móc ra, trích máu nhận thân chút liền biết được rốt cuộc đứa nào là cốt nhục liền." Phương thị căn bản để cho nàng có cơ hội ngụy biện, khí định hơi nhàn ra, "Ngày đó ngân phiếu ngươi gia cho đệ đệ ngươi chính là của tiền trang Cố phủ chúng ta, cũng chính là lão gia đưa cho ngươi, đệ đệ ngươi cầm lấy kia năm trăm lượng bạc kia chơi đánh bạc uống rượu bao lâu liền hết sạch, sau có phải sau đó thường xuyên đến đây vòi tiền ngươi, cho nên ngươi lại với lão gia trong nhà có chuyện, phải dùng bạc gấp, muốn xin ba trăm lượng hay ."

      Cố Vũ Thừa giờ phút này sắc mặt đen như đít nồi, có thể dễ dàng tha thứ rất nhiều chuyện, thậm chí có thể dễ dàng tha thứ chuyện Tiền di nương làm thương tổn các di nương khác làm thương tổn những đứa con dòng thứ kia, nhưng tuyệt đối có thể dung nhẫn chuyện hài tử bị thay đổi, ôm đứa phải là con của đến Cố phủ để nuôi, đây là chuyện phản bội trần trụi.

      "Tiền di nương, ngươi còn cảm thấy ta oan uổng ngươi sao?" Phương thị cúi đầu nhìn nàng, lúc Tiền di nương nghe chuyện đào cốt nghiệm thân chán nản, nàng rốt cục cũng ý thức được, Phương thị khí thế bắt nàng tới đây căn bản phải để hỏi nàng có làm hay , mà là sớm biết nàng làm gì, tới đây vốn để định tội mà thôi.

      "Vậy ngươi bắt chúng ta tới làm cái gì, chuyện này cùng chúng ta có quan hệ gì." Em dâu Tiền di nương thấy tình hình có vẻ bất ổn, lớn giọng hét lên, "Nàng muốn mua con ta, ta bán cho nàng, hôm nay các ngươi gọi chúng ta đến đây để trả tiền lại cho các ngươi sao, có đâu!"

      Cố Vũ Thừa lập tức đứng lên vọt tới bên cạnh Tiền di nương, lắc lắc bả vai của nàng, "Ngươi a, ngươi a, chuyện các nàng có phải vậy hay ."

      Tiền di nương bị lắc mạnh nhưng chút cũng có cảm giác, Cố Vũ Thừa hung hăng tát nàng cái mạnh, "Tiện nhân!"

      Tiền di nương lập tức nằm đất, khóe miệng tràn tơ máu, nàng ha ha phá lên cười, mặt tràn đầy vẻ dữ tợn "Là ta làm thế nào, là ta làm chủ cho Hạ má má hại Thất tiểu thư, là ta làm chủ Cúc Hương để cho Thất tiểu thư sống khá giả, cũng là ta làm chủ các nàng ngáng chân Thất tiểu thư làm sao, ta chính là ưa nàng, chính là thích nàng, chính là muốn để cho nàng sống tốt, cũng là ta trộm đổi hài tử, đều là ta làm, như thế nào."

      Ngâm Hoan nhìn nàng cười như điên như dại, khóe mắt lại ngừng chảy xuống nước mắt, nàng xem như tận.

      Tam lão phu nhân Dương thị sớm bị tức thở được được nha hoàn dìu nghỉ, trong đại sảnh chỉ có Tiền di nương ngừng lặp lại những lời kia.

      Manh mối tra xong.

      Tiền di nương bị giam trong nhà củi, chờ hôm sau trực tiếp mang tới quan phủ.

      Sáng sớm hôm sau, lúc bà tử đưa cơm đến phát Tiền di nương treo cổ ngược trong phòng chứa củi, chết lâu...
      Phong Vũ Yên, thuytduyenktn1 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHƯƠNG 72.1: Ngâm Sương giả dối
      Edit: Mây


      Tang lễ của Tiền di nương rất đơn giản, thi thể được chôn ở nơi hoang vắng, lúc Cố Ngâm Sương chạy về cũng là lúc hạ táng, trong Nghênh Xuân viện rất yên tĩnh, giường chiếu trong phòng thậm chí vẫn còn nguyên trạng như đêm đó bị bắt , giống như Tiền di nương chưa từng rời đâu cả


      Cố Ngâm Phương yên lặng thay Tiền di nương dọn dẹp đồ, những năm trước bất luận là Đại ca Tiền ga hay Cố Vũ Thừa đều thiếu đưa đồ quý giá cho bà, nhưng là về sau lúc Cố Ngâm Sương xuất giá cộng thêm em trai Tiền gia ngừng vơ vét tài sản, bà cũng liền có còn dư lại bao nhiêu.


      "Di nương được chôn ở đâu?" Cố Ngâm Sương hít thở sâu mấy hơi mới tỉnh lại, trầm giọng hỏi, Cố Ngâm Phương yên lặng thu thập trang sức bàn trang điểm của bà, xoay người đặt ở bàn, "Chôn ở trong rừng ngoài thành tây mười lăm dặm đường."


      "Vì cái gì lại chôn xa như vậy, Tiền di nương vì Cố gia sinh hài tử, vì sao lại bị đối xử như vậy!" Cố Ngâm Sương kéo tay áo nàng, "Chẳng lẽ thời điểm hạ tang di nương ngươi với phụ thân sao?"


      "Tỷ tỷ, ngươi còn chưa nhận thức vị trí của di nương trong phòng phụ thân sao?" Cố Ngâm Phương bỏ rơi tay của nàng, "Chẳng lẽ ngươi biết di nương tại sao phải chết, Nhị tỷ, là ngươi ngây thơ hay là tự cho ngươi rất quan trọng trong lòng phụ thân vậy, ngay cả chuyện di nương trộm đổi đứa được dễ dàng tha thứ sao?"


      Cố Ngâm Sương vẻ mặt hơi khựng lại, nàng đương nhiên biết việc di nương làm, cũng biết nguyên nhân di nương thắt cổ tự sát, nhưng phụ thân phải là rất di nương sao, vì cái gì người chết ngay cả mảnh đất chôn thân cũng cho, dù sao hai người cũng nhiều năm ân ái mà.


      Cố Ngâm Phương nhìn nàng cái, trực tiếp lướt qua nàng ra ngoài, Cố Ngâm Sương ngơ ngác đứng ở đó, đột nhiên thân thể xụi lơ ngồi mặt đất, hai tay tự chủ được buộc chặt, cầm lấy viên gạch kia, mặt vẻ mặt biết là hối hận hay là hận.


      Vì cái gì người bên cạnh nàng lại từng bước từng bước rời xa nàng, trước là Ngâm Phương, hôm nay lại là di nương.


      Lục Trùng Nham đến, thấy Cố Ngâm Sương rơi lệ khóc thập phần khổ sở, Lục Trùng Nham đau lòng ôm nàng vào trong ngực, giọng an ủi, "Đừng khóc, chờ qua thời gian nữa, ta thay nàng đem phần mộ di nương dời đến chỗ có phong thuỷ tốt, để di nương có thể an tâm."


      "Ngâm Phương trách thiếp, trách thiếp hại chết di nương." Cố Ngâm Sương níu lấy y phục Lục Trùng Nham thất thanh khóc rống lên, nàng sợ, bởi vì lúc nàng nàng với Cố phủ mất mối liên hệ, Tiền di nương bởi vì muốn dính dấp nàng vào mà quyết định tự sát cho xong, phụ thân đối với di nương thất vọng khẳng định sau này thích nàng và muội muội, được, nàng thể ngay cả ủng hộ cuối cùng tại Cố gia đều mất .


      "Nàng ấy hiểu mà, nàng là chị ruột của nàng ấy, nàng ấy cuối cùng luôn dựa vào nàng mà, sau này lớn lên nàng ấy hiểu thôi." Lục Trùng Nham an ủi nàng lại tiếp, "Nhưng thuốc kia phải xử lý cho sạch ."


      Nhắc tới thuốc, sắc mặt của Cố Ngâm Sương liền run sợ xuống tới, "Nhất định là nàng ta, nàng ta biết di nương lần này thay thuốc muốn hại nàng ta, cho nên nàng ta muốn dồn di nương vào chỗ chết!" Dưới tẩy não của Cố Ngâm Sương, Lục Trùng Nham cảm thấy Ngâm Hoan là người bay lên cây thành phượng hoàng nên thường xuyên khi dễ tỷ tỷ, mà tỷ tỷ trong lòng rất nhiều ủy khuất, hôm nay chỉ là trừng phạt với nàng ta, lại đưa tới di nương họa sát thân.


      "Chúng ta gặp nhạc phụ." Lục Trùng Nham đem nàng đỡ lên về phía viện của Phương thị, thời điểm nhìn thấy Cố Vũ Thừa, Cố Ngâm Sương giống như là đứa con trong sáng biết gì vễ những chuyện xấu xa của di nương nàng, nàng nếu là sớm biết di nương có những suy nghĩ như vậy nên ngăn cản bà, để hôm nay cũng gây thành hậu quả lớn như vậy, lại mình làm trưởng tỷ cũng có thể chiếu cố tốt em trai em , để các nàng ba phen bốn bận bị di nương thương tổn.


      Cố Vũ Thừa vẫn còn chút an ủi từ đứa con lớn dịu dàng, hiểu chuyện, săn sóc này.


      Phương thị ở bên mắt lạnh mà nhìn, ngay cả di nương chết mà nàng còn có thể chuyện được, còn trông mong gì nàng hồi báo lại cho cái gia đình này...


      Cố Ngâm Sương trở lại Lục gia, chờ Lục Trùng Nham ra ngoài, lại đuổi hết nha hoàn ra viện, hung dữ mà đem tất cả đồ bàn đều quét xuống mặt đất, ngoài phòng chỉ để thiếp thân nha hoàn coi chừng, Đông Linh nghe thanh trong phòng, sắc mặt liền tái nhợt.


      biết qua bao lâu, Cố Ngâm Sương gọi nàng tiến vào thu thập đồ đạc, chính mình ngồi ở trước bàn trang điểm trang điểm lại, lát sau Đông Linh tiến vào , "Tiểu thư, Đông di nương đến đưa thuốc cho ngài."


      Bách hợp bưng chén thuốc đến, cung kính đứng ở bên cạnh Cố Ngâm Sương xa, "Phu nhân, thuốc của ngài."


      Cố Ngâm Sương buông hộp phấn son xuống từ từ đứng lên, nàng nhìn gương mặt trẻ trung kém mình kia, mấy ngày nàng thể cùng phòng với Lục Trùng Nham, gương mặt này biết hầu hạ dưới thân bao nhiêu ngày đây.


      Cố Ngâm Sương đưa tay cầm chén thuốc, Bách Hợp liền buông tay, Cố Ngâm Sương kinh hô tiếng, thuốc kia liền trực tiếp ngã xuống tay Bách Hợp, mà Cố Ngâm Sương chỉ là dính y phục chút.


      "Đông di nương, ngươi đúng là cẩn thận, ta đây chưa cầm chắc mà ngươi vội buông ta rồi." Cố Ngâm Sương xem cánh tay của nàng lập tức hồng lên mảnh, vẻ mặt thống khổ, đột nhiên nàng có cảm giác sung sướng, "Đông Linh, cầm thuốc mỡ bôi cho Đông di nương, tránh để lại sẹo."


      Bách Hợp cắn chặt đôi môi từ trong tay Đông Linh nhận lấy thuốc mỡ, đây phải là lần đầu tiên nàng bị thương, lần trước là súp, lúc này là thuốc, lần tới là cái gì nữa đây.


      Liền là như thế nàng còn phải tạ ơn phu nhân ban thưởng, lúc ra khỏi phòng, mặt Bách Hợp tràn đầy vẻ thống hận, trong đầu vang lên cái thanh của người kia: Ngươi đáp ứng cũng được, bất quá ngươi vẫn nên biết, tương lai nếu ngươi sinh đượcc hài tử mà nàng cũng có được con trai trưởng ngươi đừng hy vọng con của ngươi còn sống mà lớn lên.


      Cánh tay bị thương nhàng vuốt ve bụng chút, Bách Hợp liền về viện của mình...

      CHƯƠNG 72.2: Ngâm Nguyệt xuất giá
      Edit:Mây


      Những chuyện Tiền di nương làm từ việc hạ độc Ngâm Hoan đến việc tráo đổi cốt nhục chuyện nào bị truyền ra ngoài, dù sao nếu truyền ra ngoài có gì tốt cho Cố phủ cả. Cũng bởi vì chuyện này mà thiên hạ đánh giá Cố Vũ Thừa ra sao, người phải dung túng di nương cỡ nào mới có thể để nàng làm loạn như vậy, thường xuyên mày chau ủ dột mà suy nghĩ, ràng người bên cạnh gối của ôm nhiều tâm tư như vậy mà lại hề hay biết, cho nên mặc kệ phòng di nương nào khác, cũng đều hoài nghi tâm tư của các nàng.


      Về sau dứt khoát đều ngủ tại sân của Phương thị, đoạn thời gian rất dài cũng tới phòng các di nương kia.


      Tháng bảy, Cố phủ lại lần nữa náo nhiệt, chính thống Tam tiểu thư của Cố gia Cố Ngâm Nguyệt phải xuất giá, nửa tháng trước khi xuất giá, Bạch gia mang đầy đủ sính lễ qua, những người khiêng ra khiêng vào chỉ phút đồng hồ mà cả tiền viện đầy những rương đồ màu đỏ thẫm với quả tú cầu màu đỏ phía .


      Trước đây người đưa sính lễ tới là Đại ca của Bạch gia, mà người Ngâm Nguyệt gả chính là con trai thứ hai của Bạch gia, Ngâm Hoan lôi kéo nàng trốn ở phía sau cửa nhìn, thấy Đại ca Bạch gia lớn lên ngọc thụ lâm phong, Ngâm Hoan chế nhạo , "Tam tỷ, muội thấy ca ca lớn lên dễ nhìn như thế ắt hẳn tỷ phu cũng thường đâu."


      Cố Ngâm Nguyệt nhìn sân đỏ thẫm kia, quay lại đánh nàng cái, "Muội lại bậy!"


      Cố Vũ Trị cùng Nghiêm thị vui mừng ngậm miệng được, khí thế này trong Lâm An thành tìm được mấy hộ như vậy, Bạch gia đúng là phủ làm ăn rộng khắp Đại Huy, bởi vì thời đại này thương nhân được đánh giá cao nhưng Cố lão phu nhân lại là người nhìn xa, nguyện ý kết cửa hôn nhân này, cho cùng cần biết người ta dạng gì chỉ cần cháu mình sống tốt đều tốt, an hưởng cả đời, đó chính là phú quý cả đời, dùng gia thế của Cố gia cùng Bạch gia kết thân, Bạch gia bạc đãi Ngâm Nguyệt, như vậy là đủ rồi.


      Huyên náo cả buổi sáng cũng đủ làm người ta hâm mộ rồi, có người xem thường quyết định của Cố lão phu nhân , gả vào nhà thương nhân làm thương phụ, đây phải là tự hạ thân phận sao, dầu gì Cố gia cũng được xem là môn đệ thư hương danh giá, ra ngoài nương gia cũng có tiếng là học hành tới nơi tới chốn, tại sao lại luân lạc tới mức gả cho thương nhân đầy hơi tiền làm vợ chứ.


      Mặt khác còn có số người, ngoài miệng tuy , trong lòng nhưng lại rất hâm mộ, đừng thấy các nhà thế gia mà vội khen hay, bên trong thối nát ra sao còn chưa biết đâu, gả cho loại thương nhân nhà giàu này có cái gì tốt, quan lại triều còn bị ảnh hưởng phập phồng bởi việc thay đổi triều đại đây, việc buôn bán cứ thế mà làm, cũng bị ảnh hưởng gì.


      Bởi vì Bạch gia cách Lâm An thành này xa, của hồi môn của Cố Ngâm Nguyệt mang qua đó bày ngày trước, do hai người ca ca tự mình dẫn đội đưa hồi môn đưa qua, ngà trước khi gả qua đó Bạch gia đến ở tại Lâm An thành mấy ngày, tại Lâm An thành mua được toà trạch để sau khi thành thân ở tại chỗ đó, chờ đến ba ngày lại mặt mới đưa Ngâm Nguyệt trở về Lộc Thành.


      Ngày hôm đó tháng bảy mười ba, Cố Ngâm Nguyệt xuất giá, Bát vương phủ làm quan hệ thông gia, tự nhiên cũng phái người đến chúc mừng, Tô Khiêm Hòa và Tạ Quán đại biểu Bát vương trước phủ đến chúc mừng, mà Lục vương phủ lại càng phải tới, mà người tới đúng là Tô Khiêm Doanh.


      Ngâm Hoan đem trái táo đỏ thấm bỏ vào trong tay Cố Ngâm Nguyệt, "Tam tỷ, đợi lát nữa phải cầm chắc trái táo này trước khi ra cửa nha, cũng đừng căng thẳng quá mà ăn nó đó."


      Khăn đỏ khẽ lay động, Cố Ngâm Nguyệt hì hì tiếng nở nụ cười, tay lại sít sao cầm lấy trái táo, Nghiêm thị đến, nha hoàn sau lưng bưng cái khay, Ngâm Hoan ra ngoài, lúc này là lúc mà mẫu thân muốn dặn dò vài lời cũng nữ nhi a, cần phải cho họ gian riêng.


      Nghiêm thị đem khăn voan đỏ nhấc cao lên chút, trong mâm bày đặt chén cơm, chén cá, chén thịt, gả xong sống qua ngày phải có cá có thịt, hòa thuận tốt đẹp mới được.


      Nhìn nữ nhi cắn miếng thịt lại ăn miếng cá, Nghiêm thị trong lòng thỏa mãn cực kỳ, "Chị dâu con cũng có bầu, con hôm nay cũng lập gia đình, nương cũng yên lòng." Nàng đời này có hưởng thụ phúc của trượng phụ, lại hưởng thụ rất nhiều từ phúc của con cái nàng, tự nhiên nàng hi vọng nữ nhi này gả xa có cuộc sống tốt.


      "Ngài cùng phụ thân đều đến tuổi tác này, cũng đừng cả ngày giận dỗi nữa, phụ thân cũng chỉ là giận dỗi như tiểu hài tử, dụ dỗ hồi là được." Cố Ngâm Nguyệt vẫn quên dặn dò Nghiêm thị, lúc liền hốc mắt có chút ướt át, "Mẫu thân, Đại bá mẫu đối với chúng ta đều rất tốt, chờ Ngâm Hoan xuất giá, ngài cùng phụ thân phải đối tốt với nàng."


      "Biết rồi, biết rồi." Nghiêm thị thở dài, đều đến từng tuổi này, còn muốn tranh cái gì nữa, quá khứ tranh phải vì tương lai của hai đứa này sau, tại còn có thể tranh cái gì nữa.


      Đội ngũ đón dâu của Bạch gia tới, Ngâm Hoan mang theo Ngâm Phỉ cùng Dật Triết, phái Cố gia huynh đệ tỷ muội ngăn ở cửa, mười phần tư thế của thổ phỉ, Bạch Lạc Hà cũng hào khí vô cùng, đối văn chương được dùng bao lì xì, sớm mời hơn mười người bằng hữu tốt là văn nhân rồi, tự nhiên sợ a.


      Chỉ cần quá giờ lành, Cố lão phu nhân cũng vui vẻ nhìn bọn trẻ nháo, Ngâm Hoan nhìn Bạch Lạc Hà tuấn tú lịch , mặt đổi sắc ứng đối với hồ nháo của Cố Dật Triết, thủy chung cười khanh khách từ đấu đến cuối tia nào vui, hổ là người làm ăn buôn bán, cũng đủ bảo trì bình thản.


      Nháo đủ rồi, Cố Dật Tín cõng Ngâm Nguyệt ra, Ngâm Hoan đỡ Mạnh thị người có thai ba tháng chỉ có thể xa xa nhìn xem, mấy năm này, Cố gia tiểu thư từng người từng người đều xuất giá.


      Tô Khiêm Hòa cùng thê tử ở chỗ xa nhìn màn này, ánh mắt Tạ Quán rơi vào người Ngâm Hoan cùng Mạnh thị, với , "Thiểp cảm thấy được ánh mắt Tam đệ tệ."


      Tô Khiêm Hòa cẩn thận giúp nàng vén những sợi tóc nghe lời loà xoà phía trước, "Những lời này nàng đừng trước mặt nếu tên tiểu tử kia biết cao hứng thành dạng gì nữa."


      Tạ Quán nhoẻn miệng cười, nàng vừa mới sinh hài tử nên mặt còn mang chút nở nang, " sớm đắc ý, mẫu phi cũng còn cái gì nữa."


      Tô Khiêm Hòa biết có nên cười hay , đứa Tam đệ này, giống phụ vương cũng giống mẫu phi, bụng xấu đầy chủ ý, từ đến lớn bọn họ đều biết suy nghĩ cái gì, hôm nay có thể có người chế ngự được , người làm Đại ca như rất hiền hậu muốn nhìn bộ dáng bị Cố tiểu thư khi dễ...


      Ba ngày sau lại mặt Cố Ngâm Nguyệt liền chính thức theo tân vị hôn phu về Lộc Thành, xe ngựa phải mất bốn năm ngày lộ trình, năm thấy mặt được lần, Nghiêm thị ôm nữ nhi vừa khóc hồi, trong lòng rốt cuộc vẫn nỡ bỏ.


      Trước khi xuất phát Ngâm Hoan đưa ít đồ để Cố Ngâm Nguyệt mang theo, cũng đáp ứng cùng nàng thường thường gởi thư, Cố Ngâm Nguyệt lưu luyến rời theo sát Bạch Lạc Hà .


      Sau náo nhiệt Cố gia liền yên tĩnh trở lại, Lâm An thành lại nóng bức trở lại người người muốn ra khỏi cửa, mà ở Dương quan, Tô Khiêm Mặc lãnh binh tấn công Bắc đồ, truyền về tin tức tốt báo cáo trận đầu thắng lợi, long nhan cực kỳ vui mừng, tại giữa buổi lễ Phật Thái Hậu cũng rất cao hứng, mệnh Hoàng Hậu nương nương mời những thân quuyến của các tướng sĩ đánh giặc nghỉ hè tại sơn trang của Hoàng gia, nhằm tăng tiến thêm quan hệ giữa vua và thần.
      Phong Vũ Yên, thuyt, duyenktn14 others thích bài này.

    5. vu ngoc lan

      vu ngoc lan New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      <3<3:yoyo45:b oi, dọc van an thay hay qua
      thank da edit :yoyo19:cho m hoi, truyen bn chuong vay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :