Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 18: Bị quất roi
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar

      Chính là gã!

      Cố Cửu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, dù có hóa thành tro bụi nàng cũng bao giờ quên được------

      "A Cửu, đem đào hoa chi [son] và rượu hoa quế vào phòng cho Thủy Tiên nương." Trong hồi ức lên hình ảnh đại nha hoàn chừng mười bảy, mười tám tuổi đưa cho thiếu nữ xinh đẹp vóc dáng bé hộp gỗ đào và bình sứ màu trắng.

      "A ----- " Nữ hài tiếp nhận đồ, khom người đáp.

      Giờ đây, ký ức cũ của thân thể này như đợt sóng lớn ập vào não Cố Cửu.

      Bảng hiệu Thủy Tiên các chợt lóe lên trong đầu, nữ hài đưa tay rung chuông bạc bên cạnh cửa gỗ.

      "Vào ." Giọng dịu dàng nhu mì từ bên trong truyền ra.

      A Cửu (ở nơi này Cố Cửu được gọi là A Cửu) hơi khom lưng vào.

      Bên trong phòng đốt đàn hương, nữ tử mặc bạch y thanh nhã thoát tục, ngồi đối diện nàng là nam tử mặc thanh sam dung mạo tuấn mỹ.

      A Cửu đặt đào hoa chi lên bàn trang điểm, tiếp tục mang bình rượu hoa quế đặt trước mặt Thủy Tiên nương.

      Chỉ thấy nàng kia nhấc tay miễn cưỡng : "Ngươi mau qua rót rượu cho công tử !"

      Khi thấy nữ tử mặc bạch y gọi Cố Cửu, nam tử mặc thanh sam tỏ ra có chút ngạc nhiên.

      A Cửu tới, cầm bình rượu hoa quế rót vào chén của thanh sam nam tử, lại phát sau lưng như có ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào người nàng, tay cầm bình khẽ run lên khiến rượu sánh ra đổ lên người thanh sam công tử.

      "A ----" A Cửu hoảng hốt quỳ xuống đất, chỉ là nàng hề biết đôi mắt phượng kia thoáng bối rối, ngay sau đó lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như nước.

      "Người đâu, trở về!" Thanh sam nam tử phất tay áo bỏ , hoàn toàn để ý đến ánh mắt sợ hãi của Thủy Tiên nương.

      Lúc sau, A Cửu bị đầy tớ của thanh sam công tử gọi , tiếp sau đó chính là mặc giá y xuất tại Tấn Hầu phủ.

      Trong phòng tân hôn, khi A Cửu tỉnh lại nhìn thấy tấm mành màu trắng dán chữ hỉ đỏ thẫm, sống lưng toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng nín thở nghe tiếng chuyện bên ngoài.

      "Cho dù xinh đẹp nhưng vẫn chỉ là nha hoàn ti tiện ở Đào Các, - Quả Nguyệt cũng chỉ có thể xứng cưới loại nữ nhân như vậy. lẽ vẫn còn mơ mộng rằng bản tiểu thư gả cho loại con tội thần như sao? Chỉ có loại người như thế này mới hợp với !" Giọng nữ tử cay độc, Cố Cửu đoán nàng ta cùng lắm chỉ mới mười sáu tuổi, "Tấn Hầu phủ đâu thể để thứ nghèo hèn đấy thao túng, muốn mượn tay ta để đạt được quyền cao chức trọng sao, kẻ ngu ngốc nằm mơ !"

      "Tiểu thư hãy yên tâm, chớ nóng vội, người sinh ra có số mệnh cao quý làm sao có thể gả cho kẻ nghèo hèn kia được." Giọng của thanh sam công tử vang lên.

      Nữ tử kia hừ lạnh tiếng rồi im bặt, dường như khỏi.

      Ngay lập tức A Cửu hiểu ra mưu được sắp đặt sẵn, nàng sớm biết từ lâu, khi còn ở Đào Các vô tình nghe thấy quan sai đến giải sầu từng qua chuyện này, ngờ tới người bị chọn lại chính là mình, có lẽ cũng bởi vì nàng bị câm.

      Nghĩ đến việc ngày hôm sau bản thân trở thành trò cười cho thiên hạ, lại nghĩ đến việc gả cho người mệnh danh là "ấm sắc thuốc", người ra người quỷ ra quỷ, bi thương trong lòng A Cửu thể kìm nén nổi, ánh mắt vô hồn nhìn tấm mành treo cửa màu trắng ......

      Nữ tử sinh ra ở vương triều phong kiến cổ hủ, điều quan trọng nhất chính là phải giữ được danh tiết cùng với tấm thân thuần khiết, nếu giữ được, chi bằng tự tử để giữ trong sạch. Sau đó, A Cửu tự vẫn, Cố Cửu xuyên qua chính là màn như vậy.

      Mà trước mắt đây phải là thanh sam công tử ngày ấy đem nàng từ Đào các đến Tấn Hầu phủ hay sao.

      Cố Cửu nghiến răng nhìn gã, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, ra gã chính là kẻ hại chết A Cửu.

      "Là ngươi." Gã cất giọng lạnh lẽo xa xôi, đôi mắt đẹp tràn đầy chán ghét, giống như Cố Cửu chỉ là bùn đất dưới chân gã vậy.

      Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của gã, thân thể Cố Cửu bỗng chốc run lên.

      xe ngựa lộng lẫy nữ tử kia cũng tò mò đến, nhìn khuôn mặt Cố Cửu, mặt nàng ta tái , là nàng, kia phải là kỹ nữ ở Đào Các hay sao, sau ngày bái đường Quả Nguyệt hưu "Thê tử " hay sao?

      Nàng ta nhếch khóe môi cười suy ngẫm, thản nhiên từ xe ngựa bước xuống, ngón tay như bạch ngọc đoạt roi ngựa tay nam tử áo xanh.

      " nha hoàn ti tiện ở Đào Các lại dám làm ngựa của ta kinh hoảng."

      Giọng nàng ta toát ra vẻ ác độc, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, khiến cho Cố Cửu khỏi rùng mình, nữ nhân kia, nàng ta muốn làm cái gì?

      Chỉ thấy nàng ta giơ cao roi ngựa, roi này nhất định quất vào người Cố Cửu. Cố Cửu theo bản năng né tránh, thoát được roi kia.

      Tức khắc, bình tĩnh bị phá vỡ, vẻ mặt ả trở nên cứng đờ, cặp lông mày thanh tú nhướng cao, môi mỏng khẽ cắn, thoạt nhìn có chút vặn vẹo.

      "Tư Nhạc Nhân, bắt ả lại cho ta!"

      Nam tử áo xanh có chút sửng sốt, lập tức gật đầu về phía Cố Cửu, Cố Cửu theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng bị gã giữ chặt hai cánh tay, khuất nhục để gã khống chế lôi , nhưng phong thái vẫn cao ngạo như khổng tước.

      Nam nhân lực đạo rất lớn khiến cho cánh tay nàng đau nhức, bọc quần áo trong lúc giãy giụa bị rơi xuống đất. Cố Cửu cố nhịn ép bản thân bị kích động mà rơi nước mắt, hàm răng nghiến chặt, nàng cảm nhận thấy ánh mắt của người qua đường, người hoặc như xem kịch vui, hoặc như thở dài.... Nhưng cũng chẳng ai đứng ra giúp nàng câu công đạo.

      Luật pháp Đại Ung cho phép quý tộc tự ý giết người, nhưng lại có quy định cho đánh người tàn phế ...

      Lúc này đây, trong lòng Cố Cửu cảm thấy trống rỗng, làm dân thường cũng thảm thương.

      Nữ nhân kia, ngươi dám đánh ta, thù này nhất định ta nhớ kỹ, Tấn Hầu phủ, ta thề đội trời chung.

      Lan Lăng Tiêu nhìn nữ hài cỡ chừng mười ba, mười bốn tuổi trước mắt, ả cho rằng nàng hoảng sợ mà quỳ xuống xin tha thứ, cứ nghĩ nàng phủ phục dưới chân ả như chó vẫy đuôi mừng chủ, nhưng rốt cuộc lại như ả mong đợi...

      Khuôn mặt nhắn quật cường, trong ánh mắt toát ra vẻ coi thường mọi việc thế gian, nàng ta hiển nhiên là... xem thường ả?

      Đáng chết!

      "Vút----"

      roi quất lên người Cố Cửu, xung quanh yên tĩnh tựa như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

      Cảm giác nóng rát đau đớn đến tận xương tủy, đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng, từ trước đến giờ nàng biết roi lại có sức nặng như vậy. Chẳng phải tivi roi chỉ như gãi ngứa thôi sao...

      roi quất xuống làm cho quần áo Cố Cửu rách ra vừi lỗ, trời mới vào thu, y phục nàng mặc cũng có dày lắm....

      Cố Cửu nhất thời ngơ ngẩn nhớ lại màn vừa diễn ra, cầu tha thứ cũng quên cả đau đớn. Nàng cắn răng kêu tiếng, khiến cho Lan Lăng Tiêu càng thêm chán ghét, ả chính là trưởng nữ Tấn Hầu phủ, từ trước đến giờ chưa có người nào dám nhìn ả bằng ánh mắt như vậy, những thế lại còn im lặng hề phản kháng.

      Tấn Hầu là ai? Triều Đại Ung, người khác họ được phong tước thiếu, riêng chỉ có phụ thân Lan Lăng Tiêu được phong hầu ban chữ "Tấn", ngày trước còn có lời đồn Đại Ung đế còn định phong cha của ả tước vị "Tấn vương".

      Hỏi trong triều Đại Ung, ai dám nhận hai chữ "Tấn Vương" này?

      Lan Lăng Tiêu môi mỏng khẽ nhếch, mắt phượng lóe lên tia tàn nhẫn, ả là người có thể làm mọi việc để đạt được quyền lợi tối cao, ngại ngần chà đạp người dưới chân, khiến cho kẻ đó phải thuần phục.

      "Vút----- " Thêm roi quất vào người Cố Cửu, roi này khiến cho nàng trày da máu chảy.

      "Hí.... "

      Ven đường, ít phụ nhân đành lòng xem, lắc đầu thở dài.

      Cố Cửu giãy giụa khiến cho Tư Nhạc Nhân càng ra sức kiềm chặt hai tay nàng, Cố Cửu hề biết khuôn mặt lạnh lùng hờ hững của gã có tia đành lòng thoáng vút qua.

      "Ngươi đừng động... " Nghe thấy tiếng thầm phía sau lưng, thanh có chút gượng gạo, lạo xạo giống như tiếng sài đao [dao bổ củi] chém trúc.

      Cố Cửu cười khẩy, người khác đánh nàng mà ngay cả đến tránh cũng có tư cách sao? Còn muốn nàng giống như chó vẫy đuôi cầu chủ đến đánh à?

      Mắt phượng của Lan Lăng Tiêu chợt lóe khi thấy nụ cười trào phúng khuôn mặt Cố Cửu, trong lòng tràn ngập lửa giận, lại trông thấy khuôn mặt nhắn càng thêm thanh tú mỹ lễ, nụ cười xinh đẹp xuất trần, ả lại càng thêm chướng mắt.

      Ả cười lạnh, dương cao roi da, trong lòng độc ác muốn hủy khuôn mặt kia...

      "Dừng tay!"

      Gọng trong trẻo lạnh lùng biết từ đâu vang lên, trong phút chốc Cố Cửu vùng ra khỏi kìm chế của nam tử...
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris, Neavah Redneval, Trâu5 others thích bài này.

    2. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 19: Ngân ngư đại, thoáng kinh hồng.*

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar

      Mọi người nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy nam tử mặc áo bào trắng biết lặng lẽ dừng ngựa đứng ở đấy từ khi nào, cỗ xe ngự ban luân xa bốn bánh nhưng lại hề có vẻ lộng lẫy hoa lệ giống cỗ xe của Lang Lăng Tiêu, y lẳng lặng xuống ngựa.

      Nam tử mặc nho sam dáng người thanh tú, khuôn mặt chưa đến tuổi nhược quán [thời xưa con trai đến năm hai mươi tuổi làm lễ đội mũ gọi là nhược quán] nhưng lại đội mũ cao đai rộng, có phong thái của người có học thức, vừa nhìn liền biết người này xuất thân từ nho học thế gia.

      Cố Cửu bây giờ mới ý thức được bản thân rơi vào vòng tay của người kia, còn bị Tư Nhạc Nhân kiềm chế, toàn thân cũng bớt đau đớn, nàng thèm nhìn mặt người áo đen đỡ mình, lập tức nhảy bổ về phía Lang Lăng Tiêu mà đánh ----

      Nàng bổ nhào về phía trước khiến ả ứng phó kịp vẫn đứng yên tại chỗ, kinh ngạc hiểu chuyện gì xảy ra, Tư Nhạc Nhân phản ứng kịp muốn ngăn lại, lại phát có người động thủ.

      Ngay tức khắc, gáy truyền đến cảm giác tê buốc đau đớn, có người điểm huyệt đạo của nàng, toàn thân cứng đờ tê dại, Cố Cửu lần nữa lại rơi vào trong ngực của người áo đen nọ.

      Chết tiệt! Cố Cửu phẫn nộ trừng mắt kẻ ngang nhiên nhúng tay ngáng đường kia, có thù báo phải là Cố Cửu, Lan Lăng Tiêu trước mặt nhiều người như vậy làm nhục nàng, bảo nàng làm sao có thể cam tâm chịu nhục nhã?

      Lúc này, nhìn về phía xe ngựa, nam tử áo bào trắng khẽ gật đầu với nàng ra hiệu cho nàng an tâm chớ nóng nảy, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng.... lo lắng? Cố Cửu tất nhiên tự mình đa tình, trực giác mách bảo người này vốn là nam tử ôn nhu, đối với ai cũng như vậy, nên nàng cũng chẳng cần phải xúc động làm gì.

      Khuôn mặt nhắn thanh tú phục hồi lại vẻ bình tĩnh, nàng cười đáp lại, nụ cười yếu ớt châm biếm, hèn mọn, bi phẫn, cũng giống ánh mắt nóng bỏng của các nữ tử thường thấy đều rụt rè e lệ.

      Nụ cười này của nàng khiến cho tim Tiêu Trinh thoáng rung động, nàng quật cường lại cố chấp, khác hẳn với nữ nhân tầm thường khác.

      Ánh mắt trong giây phút ngắn ngủi dừng lại người Cố Cửu rồi lập tức chuyển sang Lan Lăng Tiêu: " Lang tiểu thư, nương này phạm lỗi gì khiến tiểu thư phải tự mình động thủ?"

      Tay Lang Lăng Tiêu nắm chặt, móng tay cắm sâu vào roi da, lời mỉa mai của Tiêu Trinh tất nhiên nàng ta hiểu được, nhưng nàng ta chỉ vô cùng thắc mắc, là người thích làm việc tốt giữa đường, phải tuýp người hay tầm hoa vấn liễu, là loại nam nhân chỉ thích sống dật, cớ sao hôm nay lại can thiệp vào chuyện này?


      Nếu như ngày trước khi gặp mấy chuyện thị phi như thế này Tiêu Trinh nhất định coi như thấy mà đường khác, chỉ là hôm nay có chút khác biệt.

      Ánh mắt mang ý tứ sâu xa lướt qua Lang Lăng Tiêu, : "Theo luật pháp Đại Ung, khuôn mặt nữ nhân còn quan trọng hơn sinh mạng, nếu lỡ bị hủy dung chỉ còn cách lấy mạng hoặc dung nhan để....."

      khẽ dừng chút, hài lòng thu hết hình ảnh sắc mặt trắng bệch của Lang Lăng Tiêu vào trong mắt, mày kiếm nhướng lên tiếp: " lẽ Lang tiểu thư thương tiếc dung nhan xinh đẹp của mình?"

      "Bộp." Roi da từ trong tay Lang Lăng Tiêu run rẩy rớt xuống đất, toàn thân lảo đảo như sắp ngã, cũng may Tư Nhạc Nhân thân thủ mau lẹ nhanh tay vọt lên đỡ lấy nàng ta.

      "Lang tiểu thư coi như cho bản quan chút mặt mũi, tạm tha cho vị nương này mạng, chuyện hôm nay bản quan xem như chưa có việc gì xảy ra." Tiêu Trinh nhàn nhạt .

      Tâm tình Lang Lăng Tiêu dần dần hồi phục lại, vùng mạnh thoát khỏi tay Tư Nhạc Nhân.

      Con ngươi Tư Nhạc Nhân hơi co lại, thoáng vẻ chua xót.

      "Hồi phủ." Nữ tử quần áo vàng nhạt nghiến răng , trong mắt toát lên vẻ ủ rũ, hốc mắt đỏ hồng, thẳng về phía xe ngựa.

      Cỗ xe ngự ban hoa lệ phi nước đại, theo sau là đội kỵ mã, bụi tung mù mịt, giải tán đám đông tụ tập.

      Lúc này, Cố Cửu mới phát giác huyệt đạo của mình được người áo đen giải cho, chỉ là người gây họa "trốn thoát".

      Chết tiệt ! Nàng giãy ra khỏi bảo vệ của người áo đen, nhặt bao quần áo rơi dưới đất, cũngkhông quay đầu lại cứ thế mà rời .

      " nương." Tiêu Trinh kêu tiếng.

      Cố Cửu dừng chân nhưng vẫn quay đầu lại, trong giọng có chút giễu cợt: "Đa tạ công tử cứu giúp."

      thanh lãnh đạm, chút cảm xúc.

      Tiêu Trinh hơi cau mày, tuấn nhan sửng sốt. Chỉ bằng biểu này đủ biết chắc chắn biết được thân phận của nàng! Buồn cười, nếu biết rồi vì sao lại còn cứu nàng?

      " nương định đâu, nếu hãy để ta tiễn nương đoạn đường."

      dùng "ta" thay vì "bản quan" mà nàng vừa nghe thấy.

      Giờ khắc này đến phiên Cố Cửu đần người chôn chân chỗ, tại biết nàng bị câm mà vẫn bình thản như vậy quả nhiên trực giác của nàng sai, giống những người khác làm khó nàng.

      " cần." Nàng hồi phục tinh thần, giọng vẫn lạnh nhạt như cũ.

      muốn cất bước , bỗng nhiên nàng quay đầu lại hỏi: "Đường đến Tây Giao học phủ như thế nào?"

      Tiêu Trinh dù sao cũng phải người bình thường, chỉ ngơ ngác trong chốc lát rồi mỉm cười: " nương, ta muốn tiễn nàng đoạn, nàng lại cần, nàng cũng biết đường, vậy để gia đinh của ta đưa nàng ."

      Tiêu Trinh nhìn về phía người áo đen , lúc này Cố Cửu mới nhìn người giải cứu nàng thoát khỏi vòng tay của Tư Nhạc Nhân.

      Người nọ toàn thân y phục đen, khuôn mặt cũng chẳng có gì xuất chúng, nhưng lại có đôi mắt đặc biệt trầm tĩnh chút gợn sóng.

      " nương, là Hoán Thanh Y, hãy để thay ta đưa nàng đoạn, đúng rồi, còn vết thương người nương... " Ánh mắt ôn nhu của Tiêu Trinh dừng lại vết máu người Cố Cửu.

      Cố Cửu lắc đầu, nhàn nhạt : " có gì đáng ngại, cảm ơn." xong nàng liền rời , Thanh Y theo phía sau. Cố Cửu cũng chú ý cỗ xe ngựa ngự ban, đôi mắt phượng chăm chú nhìn bóng dáng nàng rời đến lúc khuất dạng mới thu hồi tầm mắt.

      ----------

      "Nếu phải ngươi có hứng thú với nàng ta cũng phải tự mình ra mặt?" Tiêu Trinh vén mành giọng .

      xe truyền đến vài tiếng cười khẽ, bên trong xe ngựa rất rộng giống như gian phòng thượng hạng thu , có đầy đủ các loại thư tịch [sách vở], còn có bàn trà, nhuyễn tháp. Nằm sạp là nam tử chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nam sinh nữ tướng [chỉ người nam tử có dung mạo như nữ nhân], dung nhan tuyệt mỹ, khóe môi tạo nên đường cong mị hoặc có phần giống thư hùng mạc biện [vẻ đẹp phi giới tính], quần áo màu thủy lam đậm [thủy lam: xanh nước biển], bên ngoài khoác bối tử cùng màu, loại y phục được ưa chuộng ở Đại Ung. Vì chưa đến tuổi nhược quán nên tóc đen như tơ chỉ thuận tiện vấn lên, còn lại buông thả tùy ý phân tán vai, lại có phần giống dáng vẻ thư sinh, chẳng qua là thắt lưng đeo song bội, bên ngoài đeo túi ngư đại màu bạc, toàn thân toát ra vẻ ma mị khiến cho người khác thể rời mắt.

      Chỉ cần là người hiểu biết, vừa nhìn thoáng qua túi ngư đại màu bạc kia biết được thân phận người này đơn giản.

      Nam tử tùy ý lật cuốn sách tay, cười cười, mắt phượng ôn nhu, giống như nghĩ về điều vui vẻ gì đó. Tiêu Trinh khẽ lắc đầu, chỉnh lại y bào, ngồi xuống cạnh y. Lúc này, ngự xa mới chậm rãi bắt đầu di chuyển.

      Cuối cùng, người kia mới đặt cuốn sách xuống, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thở dài câu: "Lang gia thế lực ngày càng lớn."

      Lông mày Tiêu Trinh nhíu lại, trong tâm hiểu, nhưng cũng quá để ý, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      ------

      Phía nam thành Trường An là nơi xây dựng trạch đệ của đại đa số các quan đại thần cùng hoàng thân quốc thích trong triều, phía đông thành tập trung nhiều khu chợ buôn bán, chùa chiền, phía tây thành hoang vu vắng vẻ. Phía Tây chỗ gần đường lớn vừa qua, trước đây cũng có mấy tòa học phủ và hành quán, chỉ có duy nhất Tây Giao học phủ nằm ở nơi hẻo lánh.

      Cố Cửu thẳng đến Tây Giao học phủ, mà lại đến phía Tây chỗ đường lớn tìm cửa hiệu bán y phục tùy ý chọn bộ quần áo mặc vào, chủ yếu dùng để che vết thương người nàng.

      Ra khỏi hiệu quần áo, về phía Thanh Y đứng đợi, nàng sửng sốt khi thấy ánh mắt khác thường của y.

      Nàng cũng nghĩ nhiều, chịu đựng vết thương đau nhức nhờ Thanh Y dẫn đường.

      " nương... " Thanh Y lấy trong ngực lọ kim sang dược đưa cho Cố Cửu, kỳ thực y sớm nghĩ đến việc đưa cho nàng, chỉ là hiểu ý tứ của nàng khi vào hiệu quần áo, giờ trong lòng có chút hối hận

      "Cảm ơn." Cố Cửu cũng từ chối tiếp nhận, thực ra nàng đau đến mức thể đau hơn được nữa.


      - Ngân ngư đại: Từ thời nhà Đường, Tống, quan viên dựa vào phẩm hàm của mình mà mang các loại ngư đại khác nhau. Thời nhà Đường quan viên luôn phải mang theo ngư phù (tấm thẻ có khắc hình con cá, thường làm bằng gõ hoặc kim loại), tới thời nhà Tống dùng vàng bạc trực tiếp đúc thành thành ngư hình (hình con cá). Thời này chia thành 2 loại ngư phù: kim ngư đại và ngân ngư đại. Đồng thời, quan viên tứ phẩm trở nên mới được mặc tử bào (áo màu tím), thất phẩm trở lên mặc hồng y, thất phẩm trở xuống mặc lục y. Tương ứng, tử bào đeo kim ngư, hồng bào đeo ngân ngư.


      - "Hồng" chỉ chim nhạn. thoáng kinh hồng ý chỉ dù chỉ là thoáng nhìn cũng để lại cảm xúc mãnh liệt, cái nhìn vội vàng lại khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc.


      - Theo baidu

      [​IMG] [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris, Trâu, Cỏ Ú4 others thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 20. Ai thay lòng

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar


      qua đường lớn lát đá phía Tây, lại qua thêm mấy ngõ , tới ngôi nhà có mái hiên nhô ra gắn với bức tường quét vôi trắng tầm nhìn ngày càng trống trải, Cố Cửu nhìn phong cảnh phía trước dần quen thuộc, bước chân từ từ chậm lại.

      Từ chỗ này có thể bao quát toàn thể Tây Giao học phủ ở xa xa, thân thể gầy yếu của Cố Cửu hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn nam tử áo đen trầm mặc như khúc gỗ bên cạnh.

      "Chính là nơi này, đa tạ công tử đưa tiễn." Cố Cửu quên vừa nãy ra tay ngăn cản nàng, nàng luôn giữ khoảng cách nhất định, nhưng mới vừa rồi y chỉ nàng cách chỉnh lại khớp chân bị chẹo nên trong lòng nàng cũng có chút cảm kích.

      Thân thể Thanh Y cứng đờ, kinh ngạc nhìn Cố Cửu.

      Khuôn mặt nhắn kiều, khóe miệng gợi ra nụ cười đạm mạc làm cho tuấn nhan củaThanh Y đỏ ửng như áng mây chiều, y cũng hiểu nụ cười này của nàng phải dành cho mình, nguyên nhân có lẽ là do sắp đến Tây Giao học phủ, nàng muốn điều chỉnh lại tâm tình của mình, hồi lâu, nam tử trầm mặc mới lên tiếng: " nương bảo trọng."

      Y khẽ cúi đầu, xoay lưng rời , như chưa từng có giây phút ngượng ngùng ban nãy. Cố Cửu cũng thích lôi kéo người khác, tâm tình thoải mái như vừa trải qua cơn mưa rào, rảo bước nhanh về phía Tây Giao học phủ.

      ---------------

      " nương tìm ai?"

      Lão nhân gác cổng Tây Giao học phủ có ở đây, chỉ thấy thiếu niên tuấn tú dáng vẻ ung dung, giống các kim khoa vất vả chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.

      Cố Cửu trong lòng thầm nghĩ người ở đây giống với vị công tử áo trắng kia, Quả Nguyệt muốn nàng giả bộ câm, mới vừa rồi là tình huống bất đắc dĩ nên phải phá lệ, tại cũng nên gây ra quá nhiều phiền phức. Nghĩ tới điểm này, Cố Cửu lấy trong ngực ra tờ giấy.

      giấy viết ràng ba chữ: Quả Nguyệt.


      Thiếu niên dường như chợt hiểu ra điều gì, cười : "Hóa ra là tìm Quả Nguyệt ca ca, làngười đứng đầu kỳ thi huyền khảo, phủ khảo, tỷ tỷ, ta dẫn tỷ ."

      Cố Cửu囧, như thế nào mà chuyển sang gọi ca ca với tỷ tỷ rồi?

      Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng cười giễu cợt: " Nhi, chỉ có nhà ngươi mới coi quỷ bệnh kia như báu vật vậy."

      "Ây za! Cũng chỉ là loại giặc bán nước mà thôi!"

      Cố Cửu xoay người lại khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập tức giận quét qua mấy nam tử mặc nho sam.

      "Ô kìa, tiểu nương tử hình như tức giận đâu nha!" người trong đám nho sinh mở lời châm chọc, mấy kẻ còn lại cười hô hố phụ họa theo.

      Trong lòng Cố Cửu bắt đầu khó chịu, muốn lên dạy dỗ cho đám người kia trận, tay lại sơ ý chạm vào vết thương trước ngực do mụ la sát kia lưu lại, nàng cúi đầu nhìn xuống chân váy màu xanh bằng vải bố, thầm nghĩ cũng may là mua màu đậm nếu vệt máu loang ra lộ hết. Cái tính động tí là nổi nóng đúng là cần phải thay đổi...

      Nhi nhanh nhẹn kéo kéo tay áo vải của Cố Cửu, cười : "Tỷ tỷ, mau lên nào."

      Cố Cửu xấu hổ mặt đỏ bừng, gật đầu theo vào trong phủ, ra Nhi chính là con trai út của phu tử Mạnh Quang.

      Bên trong Tây Giao học phủ, dọc hành lang là đến đình hóng mát, khung cảnh tuyệt đẹp, tầm nhìn thoáng đãng, là địa điểm của ít tài tử đến đây hoặc là để học tập, hoặc là tán gẫu. Có mấy kẻ thường ngày chỉ sống buông thả phóng túng vừa thấy Cố Cửu đến, trong lòng ngứa ngáy, kích động vỗ mạnh cái quạt.

      Cố Cửu nhếch môi,thời tiết tuy ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn lạnh, có ấm đầu mà quạt lấy quạt để thế kia, chê gió chưa đủ mát chăng?

      "Tỷ tỷ, tỷ đừng để ý đến bọn họ, ta dẫn tỷ đến chỗ Quả Nguyệt ca ca." Giọng Nhi bên cạnh vang lên, thanh nhuận êm tai, khiến cho Cố Cửu khỏi yên lòng.

      Hương cúc mùa thu thanh nhã, đến nơi yên tĩnh, Nhi đột nhiên dừng bước, chỉ vào phòng giữa mấy gian phòng vắng vẻ:“Sau cây thạch lựu kia chính là phòng của Quả Nguyệt ca ca, tỷ tỷ, tỷ mau vào ."

      Cố Cửu gật đầu muốn cảm ơn thấy người đâu nữa, bóng dáng tiểu tử kia biến mất từ lúc nào....

      Cố Cửu lắc đầu cười khổ, kéo lại bao quần áo về phía gian phòng phía sau cây thạch lựu.

      Mới bước chân vào cửa, nàng ngửi thấy mùi thơm ngát, trong lòng Cố Cửu run run, lần đầu tiên có cảm giác hồi hộp tim đập nhanh đến như vậy. sớm quen thuộc với mùi hương này, mùi thơm của thảo dược cùng phấn hoa, chính là mùi đặc trưng của nam tử kia.

      Cố Cửu bật cười, nghĩ rằng biết tự bao giờ nàng có khả năng nhận ra người khác chỉ bằng mùi hương.Thế nên khi Quả Nguyệt mở cửa cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng ngây ngô cười mình.

      Hồi lâu, Cố Cửu ngước mắt lên thấy ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Quả Nguyệt khỏi lung túng, khuôn mặt nóng bừng như lửa đốt, nghĩ đến mới vừa rồi bản thân có bao nhiêu ngu ngốc hết bấy nhiêu..

      "Ta....ta mang đến cho huynh...đồ." Cố Cửu lắp bắp cứ như lưỡi bị mèo cắn mất.

      Mắt phượng trầm nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng trước mắt, trong lòng ấm áp, nhất thởi nảy sinh xúc động muốn ôm nàng vào ngực. Ngón tay thon dài tái nhợt đưa lên bỗng dừng lại giữa chừng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén quét qua chỗ bụi cây phía trước phát có mấy kẻ giả làm "Chuột" rình trộm.

      Mắt phượng lạnh , khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, theo bản năng kìm chế xúc động muốn ôm Cố Cửu, đưa tay kéo nàng vào trong phòng, đóng cửa lại.

      "Hừ, đại gia ta lại thua rồi!" Ngoài cửa, trong bụi cây Nghiêm Quang rên tiếng móc trong ngực nén bạc đưa cho mấy học trò đứng phía sau.

      Trong đám người, kẻ quần áo lụa là dáng vẻ phong lưu cười : "Gia biết mà, quỷ bệnh kia chắc chắc chắn là kẻ vô năng, suy nghĩ chút thấy bị bệnh nhiều năm như vậy làm sao có được khả năng kia? Đến cái miệng nhắn ấy cũng dám hôn, nữ nhân qua tay gia dưới chục, chỉ cần lướt qua biết ngay nàng câm kia vẫn còn là nương."

      "Xuất thân từ Đào Các mà vẫn còn là nương?" Tên còn lại nhướngmày nghi hoặc.

      Gã công tử khẽ khom người cúi xuống thầm: "Nghe người ta nữ nhân câm kia ở Đào Các chỉ là nha hoan sai vặt."

      Kẻ kia xoa cằm : "Bộ dáng xinh đẹp như vậy, lại thể kêu loạn được, là muốn nếm thử xem nữ nhân như vậy có tư vị gì ...."

      Nghe gã như vậy trong bụng Nghiêm Quang cũng nổi lên ý tưởng, ánh mắt hèn mọn nhìn về phía gian phòng của Quả Nguyệt, đưa tay kéo gã công tử bột kia : "Lại đánh cược, cược Quả Nguyệt để tiểu nương tử nhà ở lại đây đêm nay."

      -------------

      Trong phòng, Cố Cửu đặt bao quần áo bàn, nhận lấy chén trà tay Quả Nguyệt.

      "Mấy bộ trung y làm xong, đồ huynh muốn cũng có đủ." Cố Cửu bưng chén trà, bình thản . Quả Nguyệt muốn nàng may dược hoàn vào phía trong tay áo, nàng cũng làm xong.

      Quả Nguyệt bình thản nhìn Cố Cửu ngồi đối diện bàn, ánh mắt trầm mặc, câu nào.

      Cố Cửu buông chén trà xuống trong đầu suy nghĩ muốn liếc trộm vẻ mặt của nam tử kia, giương mắt lên nhìn thấy đôi mắtphượng trầm của nam tử đối diện sáng rực, trong bụng cả kinh, chân gác lên chân kia đột nhiên trượt xuống, vavào cạnh bàn, cả người Cố Cửu nghiên sang bên, bộ ngực đập thẳng xuống bàn gỗ.

      tiếng rên nặng nề vang lên-----

      "Nàng sao chứ?"

      Cố Cửu ôm ngực, ánh mắt nhìn người nọ đứng trước mặt, chắc là chạm vào vết thương, trong mắt nàng có chút ẩm ướt, đau tận xương cốt, hình như còn chảy máu nữa.

      Quả Nguyệt lo lắng nhìn Cố Cửu, bên trong con ngươi đen như mực lóe ra tia nghi hoặc, môi thơm tím bầm, ràng là bị thương.

      Ánh mắt dừng lại cái trán đầy mồ hôi của nàng, lấy từ trong ngực ra chiếc khăn tay, nhàng lau .

      Cố Cửu liếc xéo cái khăn trong tay , phải khăn thêu hoa mai,có vẻ là thay chiếc khăn mới rồi.

      Bàn tay dịu dàng lau mồ hôi trán nàng, ở khoảng cách rất gần, nàng có thể cảm nhận được người tỏa ra hơi thở ấm áp, có thể ngửi thấy mùi thuốc thơm thoang thoảng, còn có cả hương thơm của hoa lan, thậm chí còn có chút nhàn nhạt của...

      Ngón tay của bỗng chậm lại...

      Đột nhiên thu tay về, thả khăn xuống, ánh mắt dừng lại ở bao quần áo của Cố Cửu, bao vải bố màu xanh đậm thêu các loại hoa, nhìn có chút sặc sỡ, lại khó phát ra bao quần áo dính bùn đất. Quả Nguyệt theo phản xạ quan sát Cố Cửu, y phục nàng mặc chưa từng thấy nàng mặc qua, dời ánh mắt xuống dưới nhìn đôi giày vải màu xanh nàng cố giấu trong chân váy, màu đỏ tươi đập thẳng vào mắt -----
      Last edited: 9/10/15
      Chris, Trâu, quỳnhpinky4 others thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 21: Nụ hôn đầu tiên.

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar


      "Cửu nhi...." trong nháy mắt dường như tim Quả Nguyệt đập nhanh nhịp, theo bản năng kêu lên tiếng.

      Cố Cửu ngước mắt ngạc nhiên, mù mịt nhìn , làm sao mà tự dưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt như tro tàn thế kia.

      Quả Nguyệt che giấu bàn tay run run dưới tay áo dài, chống tay lên góc bàn gồng mình để bản thân có thể đứng vững.

      "Cửu nhi, hôm nay là Lâm thúc đưa nàng tới sao?"

      Hồi lâu, ngước mắt hỏi, ánh mắt trầm tràn ngập ôn nhu, trong lòng lại mơ hồ có chút bất an thử thăm dò.

      Hô hấp của Cố Cửu như nghẹn lại, nhớ lại cảnh tượng vừa diễn ra trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, lại thêm việc hỏi tới khiến nàng tránh khỏi chột dạ, nàng thừa nhận nàng cũng tự luyến đến mức cho rằng Quả Nguyệt khi biết nàng bị người ta đánh lo lắng cho nàng, mà việc bị người ta đánh là việc rất khó mở lời, loại ký ức mấy tốt đẹp này nàng rất lười phải nhớ lại.

      Nàng vươn tay vân vê mấy lọn tóc rủ xuống, : "Đúng vậy, thúc ấy đưa muội đến đường lớn phía Tây rồi chỉ đường cho muội."

      số người khi dối thường tự chủ vân vê đồ trang sức hoặc sờ lên tóc mình, Cố Cửu chính là loại người như vậy.

      Con mắt tinh tường của Quả Nguyệt dĩ nhiên bỏ qua vết trầy xước cổ tay ngọc trắng nõn, lại càng thể chú ý đến ánh mắt né tránh của Cố Cửu.

      "Cửu nhi, nàng có đói , ta đưa nàng ăn."

      "A?" Cố Cửu phục hồi lại tinh thần, hiển nhiên khi thấy đột nhiên đổi chủ đề rất là kinh ngạc, nhưng lại thầm thở phào nhõm, hỏi nhiều nàng cũng cần phải giải thích thêm làm gì.

      "Được." Cố Cửu đáp, từ ghế ngồi đứng dậy, đột nhiên chân còn sức, hai chân mềm nhũn, ngã nhào về phía ....

      Quả Nguyệt kịp đề phòng đưa tay ôm lấy nàng, lo sợ Cố Cửu bị ngã, bộ ngực mềm mại của Cố Cửu vô tình đụng vào người ...

      "A..." Hai người đồng thời kêu lên.

      Trong miệng xông lên vị tanh nồng, nhưng vẫn mặc kệ chỉ mực chú ý đến tiếng kêu đau đớn của Cố Cửu, khẩn trương muốn hỏi tình hình của nàng. Chỉ là vừa cúi đầu xuống đúng lúc Cố Cửu lại ngẩng đầu lên.

      Bờ môi mỏng lướt qua vầng trán trơn bóng, tim đập loạn nhịp, chân tay lạnh toát.

      Cố Cửu xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ như máu, đẩy Quả Nguyệt ra.

      Quả Nguyệt lúng túng nhìn ra chỗ khác, ngón tay tái nhợt chạm bờ môi mỏng, nhớ tới vầng trán ấm áp của nàng, cứ như đứa trẻ phạm sai lầm, bối rối biết phải làm thế nào, tim cứ đập thình thịch như trống bỏi...

      Im lặng hồi lâu, vẫn là Cố Cửu lên tiếng trước: " đói bụng a...."

      Quả Nguyệt trong lòng cả kinh, cảm giác xấu hổ biến mất dạng, lại có chút áy náy, im lặng cầm lấy tay Cố Cửu ra cửa.

      Khi cánh cửa được mở ra thấy hai, ba bóng người bỏ chạy thục mạng.


      Hai bàn tay Quả Nguyệt giấu trong tay áo bỗng xiết mạnh khiến Cố Cửu đau đớn. Nàng khẽ liếc nhìn Quả Nguyệt, biết tức giận. Loại người như thường ngày trầm mặc ít nhưng khi tức giận lại là loại người đáng sợ nhất, bởi vì, luôn giữ cho tâm mình được bình thản người, khác bao giờ thấy được khi tức giận, vì thế có cách nào có thể hình dung ra khi ranh giới ấy bị phá vỡ mức độ phá hủy kinh khủng ra sao để mà chuẩn bị chống đỡ.

      Nàng biết nhất định rất ghét những kẻ "nghe trộm", mặc dù bọn họkhông làm gì, nhưng với tính khí cao ngạo của Quả Nguyệt hẳn là rất căm giận.

      Mấy kẻ vừa rồi còn chạy như điên quay đầu lại cười nhạo Quả Nguyệt.

      Ngày trước bọn họ đều cho rằng Quả Nguyệt là kẻ yếu hèn, người khác khi dễ , cũng chỉ biết ho khan cười cho qua,chỉ là người khác có thể đối xử với thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối cho phép người khác như vậy với Cố Cửu...

      Cố Cửu khẽ hô lên tiếng: "Huynh làm tay ta đau."

      Quả Nguyệt đột nhiên nhớ ra cổ tay Cố Cửu bị thương, ân hận muốn cắn lưỡi, lại dám biểu quá mức quan tâm, khẽ buông lỏng cổ tay dịch xuống nắm lấy cánh tay của nàng.

      " đâu vậy? phải là đến nhà ăn sao?" Cố Cửu thấy kéo mình về phía cổng chính khỏi vội vàng hỏi.

      lên tiếng, vẫn duy trì trầm mặc.

      Cố Cửu trong lòng vui, nhưng khi liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ngắm khuôn mặt hoàn mỹ như tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lại phảng phất vẻ đẹp giống thần tiên, nam tử này nhìn nghiêng càng thêm ba phần hấp dẫn trí mạng.

      Gò má phải của Quả Nguyệt bị Cố Cửu nhìn chằm chằm đến mức nóng bừng, nhưng vẫn giả vờ như có chuyện gì mà về phía trước, đến đình hóng mát, Quả Nguyệt khẽ buông lỏng cánh tay Cố Cửu.

      Cố Cửu chẳng mấy lưu tâm, cổ nhân cổ hủ, nàng có thể hiểu,Quả Nguyệt cổ hủ, tất nhiên nàng lại càng hiểu hơn.

      Thế nhưng Quả Nguyệt cũng phải kẻ cổ hủ, chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mà chỉ để ý người ta nhìn Cố Cửu thế nào, từ lúc sinh ra đếnnay chưa bao giờ mang tiếng tốt nên sớm tập thành thói quen.

      Thời điểm ngang qua đình hóng mát lại vô tình nghe tiếng thổn thức khe khẽ ở đâu đó vang lên, ngay cả Quả Nguyệt cũng vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu tìm kiếm thấy ánh mắt ôn nhu ấm áp của Liễu Đinh, lúc này mới vỡ lẽ.

      Ra khỏi cổng chính, Cố Cửu nghe thấy Quả Nguyệt gì đó với Nhi, khuôn mặt Nhi tỏ vẻ bất ngờ, nhưng ngay lập tức quay về phía cười cười.

      nghĩ đến việc Quả Nguyệt lại đưa nàng đến quán ăn, Cố Cửu có chút thụ sủng nhược kinh , đây cũng là lần đầu tiên đến Đại Ung nàng được vào quán ăn.

      Quả Nguyệt gọi rất nhiều món, trong lòng Cố Cửu thầm chua xót cho số tiền bỏ ra, chỉ khi thấy cười yếu ớt rằng giúp người khác viết thư kiếm được ít, nàng mới chịu động đũa.

      Thịt gà nướng rất mềm và thơm, khác hẳn mùi vị trước kia ăn, lớp da mỏng dai dai ngậy nhưng ngấy, Cố Cửu tự tay xé cái đùi gà đưa cho Quả Nguyệt.

      Quả Nguyệt kinh ngạc nhìn lúc lâu, hàng mi dài như cánh bướm run rẩy chớp mấy cái mới bằng lòng đưa tay nhận đùi gà.

      chưa từng ăn kiểu như vậy bao giờ, mặc dù mang danh con của tội thần, vất vả nghèo túng, nhưng luôn tự biết kiềm chế bản thân, huống hồ từ ưa thích sạch ,có lẽ quý tộc thế gia xuống dốc cũng thể thay đổi được khí chất cao quý bẩm sinh của . Chỉ là nếu bị đầy làm thứ dân vì sao còn phải câu nệ chuyện này?

      Khóe môi khẽ nhếch lên mỉm cười cay đắng, trong tâm trí lại chưa bao giờ có thể buông lỏng mọi chuyện, tiếp nhận đùi gà tay Cố Cửu, nhìn ngón tay nhắn như búp măng, khẽ nhíu mày.

      "Ăn , nhìn có vẻ rất ngon nha." Cố Cửu thấy do dự nghĩ ăn vào.

      Quả Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo linh hoạt, gò má thoáng đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp, đùi gà trong tay vô thức đưa lên miệng, cắn.

      Bữa cơm này tuy Quả Nguyệt ăn khá cao hứng, nhưng trong tâm lại lo đến vết thương của Quả Cố Cửu nên cũng nán lại lâu.

      "Cửu nhi, hay hôm nay đừng quay vể, được ?" Quả Nguyệt vừa vừa dùng khăn lụa lau tay cho Cố Cửu cho đến khi tay nàng sạch trắng nõn như ban đầu mới bắt đầu lau đến tay của mình.

      "A?"

      "Cửu nhi, trời cũng chạng vạng tối rồi, giờ nàng đến phía Đông thành xe ngựa của Lâm thúc cũng mất rồi." Quả Nguyệt tiếp, "Ở lại với ta."

      "Nhưng mà.... "

      Cố Cửu chưa kịp hết, Quả Nguyệt nắm tay nàng về phía chưởng quầy.

      “Ông chủ, cho gian phòng." giọng , khuôn mặt điềm tĩnh tái nhợt.

      Chưởng quầy thờ ơ liếc cái rồi lại quay sang phía tiểu nhị: "Ngươi dẫn bọn họ lên lầu hai."

      Cố Cửu kịp nắm bắt tình hình bị Quả Nguyệt dắt tay lên lầu hai, hóa ra là muốn mướn phòng ư?"

      "Tiểu ca, phiền ngươi chuẩn bị cho ta ít nước nóng." Quả Nguyệt lấy từ trong ngực vài đồng đưa cho tiểu nhị.

      “Được, công tử mời vào." Gã vui vẻ nhận tiền, nhanh chóng rời khỏi.

      Cố Cửu bị kéo vào trong phòng bắt ngồi xuống, chỉ chốc lát sau có người gõ cửa, chính là tiểu nhị kia, rồi lại nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc Quả Nguyệt bưng nước nóng vào phòng Cố Cửu thấy khuôn mặt so với lúc trước hồng hơn rất nhiều, nghĩ đến điều này nàng vội vàng bước lên giúp, nàng chẳng biết định làm cái gì, cũng hỏi nhiều, thầm nghĩ người này nhất định bị điên rồi, muốn dùng bạc để trút giận sao?

      Quả Nguyệt để ý đến Cố Cửu đem nước nóng đặt ở đầu giường thấp, vịn lấy thành giường, ho mãnh liệt.

      Cố Cửu nghe thấy tiếng ho khan liền hoảng hốt, tiến lên giúp, lại đẩy tay nàng ra, lấy bình sứ từ trong ngực đổ vài viên dược cho vào miệng.

      Cố Cửu cổ họng uất nghẹn, ràng là giận nàng... nhưng nàng làm sai chuyện gì chứ?
      Chris, Trâu, Cỏ Ú3 others thích bài này.

    5. Cỏ Ú

      Cỏ Ú New Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      8
      Truyện hay quá nàng ơi. Cho t chân đào hố ở nhà nàng nhá <3
      Nước xanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :