1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 53:

      Editor: Lin

      Tô Giản thở hổn hển ngồi dậy, đột nhiên phát An Dĩ Trạch ngã xuống giường lâu vẫn có động tĩnh.

      Tô Giản dần có chút để ý, phải là, đạp hư chứ?

      Nghĩ đến đây, lòng khỏi sinh ra chút áy náy? Đều là đàn ông, tất nhiên biết thứ đó bị đạp vào đâu thế nào, nhất là trong lúc triền miên, bị phát như vậy, đây phải là nỗi đau sống bằng chết sao, còn thầm lo lắng chuyện đoạn tử tuyệt tôn, mà nhất là nhịn được nên nhất thời mới phải che mặt ...

      Tô Giản tự suy bụng ta ra bụng người, yên lặng cảm thấy hình như cú đá của mình có chút ác độc. Dù vừa rồi hành động của An Dĩ Trạch thể là hiền lạnh, nhưng dù thế nào, vừa rồi cũng có chút thoải mái, ho khan...

      Tô Giản thò đầu ra, cẩn thận : "Dĩ Trạch, ... sao chứ?"

      An Dĩ Trạch khó khăn đứng dậy từ đất, lặng lẽ nằm lại lên giường, xoay lưng về phía Tô Giản, trả lời.

      Tô Giản lặng lẽ bò qua, đưa ngón tay ra, chọc chọc vào lưng An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch vẫn lên tiếng.

      Tô Giản ở sau lưng : "Dù tôi có ý dọa , nhưng cũng tự muốn tối mặc bộ đồ đó làm quà tặng, mà chính lại quy định tôi mặc thế nào."

      An Dĩ Trạch vẫn nhúc nhích.

      Tô Giản lại chọc chọc , cau mày : "Được rồi, coi như việc cố ý hù dọa là lỗi của tôi, nhưng cũng nên trả thù tôi như vậy chứ!"

      An Dĩ Trạch bất đắc dĩ xoay người, thở dài : " phải là trả thù."

      Tô Giản đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại thu lại vui vẻ khẽ hừ tiếng: " chịu chuyện? Tôi còn tưởng ngủ rồi chứ!"

      An Dĩ Trạch lại .

      Tô Giản ngượng ngùng : "Rất... đau?"

      An Dĩ Trạch lẳng lặng : "Em xem?"

      Tô Giản : "Đó cũng là do lên cơn trước... oa, vừa rồi phải trả thù?"

      An Dĩ Trạch 'ừ' tiếng.

      Tô Giản có chút kinh dị: " thích như vậy?"

      An Dĩ Trạch gì.

      Tô Giản trực tiếp cho là ngầm thừa nhận, hiểu ra: "Được rồi, tôi hiểu."

      An Dĩ Trạch nằm trong bóng tối nhìn : "?"

      Tô Giản : "?"

      Đêm khuya chuyện nữa, hai người cùng ngủ thiếp . Đợi đến sáng hôm sau tỉnh lại, tư thế của hai người vẫn là thân mật dính chặt vào nhau.

      Mấy tháng nay, Tô Giản sớm quen với kiểu ngủ này, nằm trong ngực An Dĩ Trạch điều chỉnh tư thế dễ chịu, còn định nằm thêm hồi nữa.

      Chẳng qua là hành động này, chân khỏi đụng vào vật.

      Lúc đầu đụng phải, Tô Giản còn cảm thấy có chút lùng túng, nhưng lúc sau, ngoài trừ hâm mộ, Tô Giản còn cảm giác nào khác.

      hưng hôm nay đụng phải, sau khi Tô Giản ngẩn ra, lại từ từ sinh ra chút cảm giác yên tâm.

      Tô Giản giương mắt nhìn lên, phát An Dĩ Trạch tỉnh, liền mơ hồ nở nụ cười với : "Dĩ Trạch."

      Giọng của An Dĩ Trạch mang chút khàn khàn của ngày mới: "Hả?"

      Tô Giản thu hồi chân, vẻ mặt vui vẻ lại yên tâm: "Xem ra có gì đáng ngại, xem, còn có thể dùng."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Các nhân viên trong phòng làm việc của tổng giám đốc phát , hình như hôm nay tâm trạng của bệ hạ được tốt, vì vậy, lúc tổng thanh tra vào phòng tổng giám đốc, bọn họ còn tốt bụng nhắc nhở tiếng.

      Quý Minh Phi tỏ lòng cảm ơn với các , vào phòng tổng giám đốc, với An Dĩ Trạch mọi việc xong rồi, lại đột nhiên nhiều chuyện : "Dĩ Trạch, cậu và chị dâu tiến triển thế nào rồi?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch biến hòa gì lớn, nhưng Quý Minh Phi quen lâu chẳng lẽ nhìn ra sắc mặt chìm xuống chút.

      Quý Minh Phi kinh ngạc : " phải chứ? Vào đêm sinh nhật, cậu đánh đàn lại còn làm hùng cứu mỹ nhân, chút phản ứng mà ấy cũng có sao?"

      An Dĩ Trạch nhớ tới Tô Giản giả trang làm quỷ, còn có phản ứng phi cước, vẻ mặt yên lặng ra nét mệt mỏi.

      Quý Minh Phi thấy vậy có chút hiểu , vội : "Dĩ Trạch, cậu đừng nên nản chí, theo mình quan sát, nhất định nhóc Tô Giản có tình cảm với cậu, chỉ là ấy nhận ra mà thôi. Tình hình của hai người vô cùng đặc biệt, chỉ sợ cần nhiều thời gian, cậu phải sử dụng nhiều phương pháp chút, đả động ấy từng chút từng chút !"

      An Dĩ Trạch : "Cách nào?"

      Quý Minh Phi xoa cằm : "Ví dụ như... làm vui lòng ấy! Cậu nghĩ xem ấy thích gì, sau đó thỏa mãn ấy, vào lúc này luôn có thể khiến phụ nữ cảm động, sau đó cậu thỏ lộ vào ngay lúc này, tỷ lệ thành công khá lớn."

      An Dĩ Trạch như có điều suy nghĩ.

      Buổi tối trở về nhà, An Dĩ Trạch tắm xong ra, đột nhiên phát Tô Giản tắm xong như bình thường nằm giường xem máy tính hay chơi điện thoại di động, mà là nghiêm túc cầm quyển sách đọc.

      An Dĩ Trạch yên lặng liếc nhìn, chỉ thấy bìa sách bày ra mấy chữ to... giáo án ngữ văn cấp hai.

      An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh To Giản, nhìn khuôn mặt nhắn của cau lại, ánh mắt khỏi lại tràn ngập vẻ dịu dàng, trong lòng động cái, đột nhiên nghiêng người qua, hôn lên mi tâm của cái.

      Tô Giản thoáng chốc lộ ra ánh mắt từ sau gáy sách nhìn , vẻ mặt hiểu: " sao vậy?"

      An Dĩ Trạch nhìn về cuốn sách của : "Sao lại đọc cái này?"

      Tô Giản lập tức được giải tỏa, trả lời: "Trường học gọi điện cho tôi, sắp khai giảng, hỏi tôi có thể trở về làm ."

      An Dĩ Trạch hỏi: "Vậy em trả lời thế nào?"

      Tô Giản : "Chân của tôi tốt hơn, tôi cũng nghỉ ngơi lâu như vậy, tôi cảm thấy mình cũng nên làm."

      Lông mày An Dĩ Trạch hơi nhăn lại: "Nhưng tại em mất trí nhớ, có thể kịp thích ứng hay ?"

      "Cái này cũng thể được." Tô Giản . "Mất trí nhớ, chỉ là tôi quên mất chuyện mình từng trải qua, kiến thức còn nhớ, có điều công việc và đồng nghiệp trong trường tôi hoàn toàn được gì cả."

      An Dĩ Trạch hỏi: "Vậy em muốn trở lại làm việc sao?"

      Tô Giản : "Việc này cho phép tôi muốn làm hay sao, làm việc, tôi ăn mặc thế nào?"

      An DĨ Trạch : "Bây giờ em làm việc, vẫn có ăn có mặc."

      Tô Giản : "Bây giờ là nuôi tôi, đương nhiên tôi thành vấn đề, nhưng thể nuôi tôi cả đời đúng ?"

      An Dĩ Trạch lặng lẽ : "Tại sao thể?"

      Tô Giản sửng sốt chút, đột nhiên vươn tay: " ! Tôi chỉ muốn chi phiếu, cần quá nhiều, năm trăm vạn là được! Cảm ơn!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản nhìn cứng đờ, cười lên: "Tôi cũng biết! Nghiêm túc mà , dù tại tôi ở nhà được bao ăn bao ở, nhưng dù sao chưa đến mấy tháng nữa chúng ta ly dị, đến lúc đó, tôi cũng phải tự nuôi mình chứ? Dạo này, vật giá tăng cao, giá phòng cũng tăng cao, làm việc cho tốt, làm sao mà sống?"

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống.

      Tô Giản thấy vẻ mặt dễ nhìn liền lấy cùi chỏ đụng cái: "Sao vậy?"

      " có gì." An Dĩ Trạch giấu tâm trạng khó chịu khi nghe thấy hai chữ 'ly dị', hỏi: "Vậy lúc nào em làm?"

      Tô Giản vặn eo bẻ cổ: "Chắc sắp rồi, thứ hai trường học bắt đầu nhập học."

      Nghĩ đến ngày khai trường phải làm gương cho người khác, đứng trước đám nhóc giảng bài, Tô Giản khỏi có chút chột dạ, suy nghĩ chút, quay đầu hỏi An Dĩ Trạch: "Dĩ Trạch, lúc học cấp hai, cảm thấy thế nào?"

      "Cấp hai?" An Dĩ Trạch . "Em muốn đến chuyện nào?"

      Tô Giản suy nghĩ chút: "Ví dụ như, phương diện học tập?"

      An DĨ Trạch lạnh nhạt : "Vị trí đầu lớp."

      Tô Giản mở to mắt: "Luôn luôn?"

      An Dĩ Trạch gật đầu.

      Trong lòng Tô giản có chút chua xót. Dù cuối cùng và An Dĩ Trạch học cùng trường đại học, nhưng thành tích tốt nhất hồi cấp hai của cũng lọt vào top ba của trường.

      bằng thành tích, so đức hạnh! Tô Giản có ý tốt : "Lúc học cấp hai, có viết thư tình cho nữ sinh ?"

      An Dĩ Trạch trả lời rất kiên quyết: " có."

      " gạt người chứ?" Tô Giản tin. "Hồi cấp hai có bao nhiêu nam sinh viết thư tình của nữ sinh?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : " chỉ nhận thư tình của người khác."

      Tô Giản: "..."

      Đè lại nỗi ước ao ghen tị trong lòng, Tô Giản chua xót hỏi: "Vậy đồng ý bao nhiêu cái?"

      An Dĩ Trạch : " đồng ý cái nào?"

      Tô Giản phun ra hai chữ: "Ha ha."

      An Dĩ Trạch : "Em cười cái gì?"

      Con mắt nào của thấy tôi cười? Tô Giản buồn rầu hỏi: "Tính cách hồi cấp hai của cũng như bây giờ sao?" cảm thấy loại tính cách này của An Dĩ Trạch, nữ sinh hẳn là thích, nếu như ta nhận được thư tình, nhiều lắm cũng chỉ là mặt của thế giới mà thôi.

      An Dĩ Trạch : "Khi đó cũng kích động ít."

      "Kích động?" Tô Giản khỏi có chút tò mò. luôn nhìn thấy bộ dạng mặt liệt bất động của An Dĩ Trạch, thể ngờ người này cũng có vẻ kích động. "Bộ dạng lúc kích động của thế nào?"

      An Dĩ Trạch nhìn : "Em muốn biết?"

      Tô Giản gật đầu.

      An Dĩ Trạch yên lặng nhìn cái, đột nhiên đè , sau đó cúi đầu xuống, di chuyển về phía môi .

      Tô Giản hoảng hốt, vội lớn tiếng : "Đừng kích động."

      An Dĩ Trạch bật cười, để mặt mình gần khuôn mặt .

      Tô Giản cũng cười: " sợ, tôi lại cho quả vô ảnh cước nữa sao?"

      An Dĩ Trạch vững vàng chặn chân lại: "Em có thể thử chút."

      Tô Giản thử giãy giụa chút, thấy chân mình hoàn toàn bị An Dĩ Trạch khóa lại, hoàn toàn thể động đậy, chỉ đành phải đầu hàng: "Được rồi, tôi biết sức rất lớn. Mau dậy , tôi nhớ rồi, tôi còn có món quà muốn tặng ."

      "Quà?" An Dĩ Trạch ngẩn ra, thân thể lại động.

      Tô Giản cười híp mắt: "Đúng vậy, tôi cảm thấy nhất định thích!"

      An Dĩ Trạch lật từ người xuống, nằm chết dĩ bên cạnh , Tô Giản lập tức ngồi dậy, sau đó xuống giường.

      Xuống giường cầm vật, Tô Giản lại lập tức nhảy lên giường.

      "Cho !" Tô Giản đưa túi giấy trong tay cho An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch chần chờ : "Là gì vậy?"

      Tô Giản cười : " mở ra nhìn chút phải biết sao?"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, đưa tay nhận lấy, sau đó móc đồ trong túi ra.

      Trong túi là chồng hình, Chẳng qua hình này phải phong cảnh, cũng phải là nhân vật An Dĩ Trạch quen, mà là ảnh trong phim.

      từng tấm, nữ quỷ trong phim kinh dị mang bộ mặt sợ hãi, vô cùng đau khổ.

      Tô Giản ở bên cạnh : "Tôi thấy hình như thích kiểu này, cho nên đặc biệt giúp chọn ít kiệt tác, cảm thấy thế nào?" Nếu ngay cả bộ dạng của tôi tối hôm đó cũng hôn được, chắc thích bộ dạng này nên tôi đặc biệt tìm hình cho , sau này nhìn vào là được rồi, cần cảm ơn.

      An Dĩ Trạch: "..."









      Chương 54:

      Editor: Lin

      Kỳ nghỉ dần kết thúc, đến hai ngày, em An trở về trường học, Tô Giản còn chưa thương cảm xong, cuộc sống làm đến.

      Buổi tối trước ngày làm, Tô Giản nằm giường lăn qua lộn lại.

      An Dĩ Trạch thấy vậy hỏi: "Sao vậy?"

      Tô Giản nghiêm túc : "Ngày mai phải lắm, cảm thấy có chút lo lắng." Công việc làm lo lắng, nhưng lần này lại muốn làm kỹ sư của nhân lại, làm thanh niên chính trực, có chút lo lắng có thể làm lầm lỡ con em hay .

      An Dĩ Trạch lại cho rằng lo lắng vì mất trí nhớ lại phải đối mặt với tại, thích thú sờ mặt cái: " nhớ trước kia em từng , học sinh của em rất thích em."

      Việc này có thể bết bát hơn đước ? Tô Giản nhíu mày: "Ngộ nhỡ lần này trở về họ thích tôi nữa làm sao bây giờ?" ra hoàn toàn quan tâm mấy cậu nhóc nhóc đó có thích mình hay , chẳng qua kém nhau quá nhiều, đây phải là chuyện tốt.

      An Dĩ Trạch : " ."

      Lòng Tô Giản yên tâm chút, lại liếc nhìn An Dĩ Trạch cái: " tin tưởng tôi sao."

      An Dĩ Trạch gì, chỉ vỗ lên mặt cái: "Ngủ ."

      Tô Giản nghe lời nhắm mắt. An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm lát, lại kéo chăn người lên chú,

      Dù trước khi ngủ rối rắm, nhưng Tô Giản vừa nằm liền ngủ rất say, buổi sáng còn để An Dĩ Trạch gọi mới tỉnh.

      "Chào buổi sáng..." Tô Giản mơ màng chào tiếng, sau đó nhắm mắt vùi mắt vào lòng ngủ tiếp.

      An Dĩ Trạch đẩy đẩy : "Giản Giản, tỉnh lại , hôm nay phải em phải làm sao?"

      Tô Giản tiếp tục nhúc nhích, lát sau đột nhiên bật dậy, ôm lấy mái tóc rối bời hốt hoảng : "ĐÚng vậy! Thiếu chút nữa quên rồi!" xong nhanh chóng nhảy xuống giường.

      An Dĩ Trạch nhìn hành động vội vàng của , suýt chút nữa đập đầu vào cánh cửa nhà vệ sinh bị thương nhíu mày: "Đừng vội, chờ lát nữa đưa em làm!"

      Tô Giản cũng quay đầu lại, nhưng vẫn đưa tay ra sau, cho cái tán thưởng.

      Trong mắt An Dĩ Trạch nổi lên ý cười, cũng từ từ đứng dậy.

      Xử lý mình xong, lại dùng hết bữa sáng, hai người liền chuẩn bị làm.

      Mẹ An nghiêm mặt : "Tích cực làm như vậy làm gì? ràng phụ nữ phải ở nhà giúp chồng dạy con." Em An trước, tại Tô Giản cũng phải , gần đây Dĩ Nhu cùng thường ra ngoài ở nhà, căn nhà vốn nào nhiệt cùng dần yên tĩnh lại, có người xem phim với mình, mẹ An cảm thấy rất vui.

      Tô Giản cười khổ : "Nhưng mà mẹ, Dĩ Trạch cũng phải làm, cho nên cần con giúp, hơn nữa bọn con cũng có con, cũng cần dạy."

      Mẹ An nhìn chằm chằm vào cái bụng của , giận dữ : "Vậy hai đứa nhanh sinh đứa bé! Kết hôn cũng gần nửa năm, tại sao lại vẫn có chút tin tức!"

      Tô Giản 囧, nhìn An Dĩ Trạch cái. An Dĩ Trạch lạnh lùng : "Mẹ, tại con và Giản Giản tạm thời muốn có con."

      "Như vậy sao được?" Mẹ An bất mãn : "Tiểu Trạch, từ giờ trở , cho phép hai đứa làm các biện pháp ngừa thai!"

      Tô Giản: "..."

      Cho đến khi ngồi vào trong xe của An Dĩ Trạch, Tô Giản vẫn có chút bối rối: "Gần đây sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?"

      An Dĩ Trạch : "Trưởng bối thường hi vọng mình có thể ôm cháu, đây là chuyện bình thường."

      Tô Giản : "Vậy làm sao bây giờ?"

      An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi : "Giản Giản, em thích trẻ con ?"

      Tô Giản quả quyết lắc đầu: " thích!" Trẻ con gì đó rất đáng , nhưng nhà mình nuôi đứa như vậy lại là chuyện khác!

      An Dĩ Trạch gì thêm.

      Tô Giản lại vẫn suy nghĩ: "Nếu chúng ta nghĩ cách , nếu ba mẹ luôn hỏi đến chuyện này cũng phải tốt."

      An Dĩ Trạch hỏi: "Cách gì?"

      Tô Giản nhìn chút, cẩn thận : " bằng... ... khụ... cái kia... hơi có vấn đề..."

      An Dĩ Trạch yên lặng quay đầu nhìn về phía .

      Tô Giản cũng có chút chột dạ, úp mở: "Dạo này, đàn ông như vậy cũng có rất nhiều, tính là kỳ lạ."

      Thấy An Dĩ Trạch vẫn nhìn mình chằm chằm vẻ mặt biểu tình, Tô Giản bất chấp : "Nếu muốn mình chịu oan ức, vậy tôi cùng với , người vô sinh người khả năng , được chưa!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Thấy sắc mặt An Dĩ Trạch dễ nhìn lắm, Tô Giản ho tiếng, đổi chủ đề: "DĨ Trạch, lúc nào chúng ta về nhà?"

      Chân mày An Dĩ Trạch động cái: "Sao đột nhiên hỏi chuyện này?"

      Tô Giản : "ban đầu toi ở đây, là vì chân tôi tiện, nhưng bây giờ tôi rất tốt, cần người khác chăm sóc."

      An Dĩ Trạch lặng lẽ : "Ở đây tốt sao?"

      Tô Giản nghiêng đầu: "Cũng phải."

      Bên này phòng rộng, có vườn hoa còn có hồ bơi, điều kiện tự nhiên tốt hơn chỗ ở của An Dĩ Trạch, hơn nữa còn có quản gia và người giúp việc, hoàn toàn cần phải làm gì hết, loại cuộc sống kiểu sâu gạo hết ăn lai nằm này là ước mơ của , tại chút cũng ghét, có điều...

      "Có điều bên này nhiều người, tóm lại tự do bằng trước kia." Ví dụ như việc bị cầu cho phép làm ác biện pháp ngừa thai gì đó...

      An Dĩ Trạch đoán được suy nghĩ trong lòng , : "Chuyện con cái, em cần để ý, ba mẹ cũng chỉ vậy, em đừng để trong lòng, chúng ta mới kết hôn nửa năm, có con cũng là chuyện bình thường."

      Tô Giản : " ra cũng riêng gì chuyện con cái, bên này lắm thầy nhiều ma, lúc nào cũng phải diễn, rất phiền toái."

      An Dĩ Trạch : "Vậy em diễn kịch sao?"

      Tô Giản suy nghĩ chút, đột nhiên phát trừ lúc đầu ra, gần đây thời gian diễn kịch cũng nhiều. Ngoại trừ thân phận vợ giả của An Dĩ Trạch, ngày thường sống chung cùng họ An, phản ứng của hoàn toàn là tự nhiên. Đến ngay cả diễn ân ái với An Dĩ Trạch, sau lại thành thói quen, cũng từ từ coi đó là chuyện tự nhiên, lại thêm gần đây quan hệ giữ hai người ngày càng thân thiết, tại còn cần phải toàn tâm chuẩn bị, hơn nữa trong lòng cũng hoàn toàn có chút mâu thuẫn nào.

      "Hic, cũng phải." Tô Giản thành .

      An Dĩ Trạch : "Bây giờ em phải làm, bên này có tài xế có thể đưa đón, thuận lợi hơn chút."

      Tô Giản : "Chỗ lúc trước cách chỗ làm của tôi rất xa sao?"

      "Nếu như lái xe, hình như phải ngồi xe điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt."

      "Phiền phức như vậy? Vậy lúc trước tôi lái xe sao?"

      An Dĩ Trạch lắc đầu.

      "Tại sao?" ràng trong nhà có mấy chiếc xe, chẳng lẽ tên keo kiệt An Dĩ Trạch này bỏ ra cho em An chiếc?

      "Vì em có bằng lái."

      "..." Tô Giản uất ức, ra chính biết lái xe, nhưng bây giờ em có bằng lái, tất nhiên cũng chỉ có thể nhìn xe sang của An DĨ Trạch mà than thở.

      Thấy vẻ mặt buồn bực, An Dĩ Trạch : "Huống hồ Tiểu Nhu về trường học, mẹ ở nhà mình, nếu như chúng ta muốn , chắc chắn bà đồng ý."

      Tô Giản thở dài.

      An Dĩ Trạch cau mày : "Ở đây em rất khó chịu?"

      "Ngược lại là có." Tô Giản lắc đầu. ra nhắc đến, người nhà họ An đối xử với rất tốt, Dung ma ma lúc đầu thị uy với , tại sống chung cũng coi như yên ổn, quản gia và người giúp việc trong nhà cũng rất tôn trọng chăm sóc . Sau khi sống lại, có cơ hội tiếp xúc nhiều với người thân bạn bè trước kia, bạn cũ của em Tô đối với cũng đều là người xa lạ, ngoại trừ An Dĩ Trạch và Nhan Tử Vi, lúc trước gần như tiếp xúc với những người khác. Ngược lại ở đây, nhiều người náo nhiệt, sống chung cũng thoải mái chút cố kỵ. Cho nên, ra cuộc sống của ở đây vui vẻ hơn trước đó rất nhiều.

      An Dĩ Trạch : "Nếu như có, vậy chúng ta tạm thời ở đây thêm thời gian, dù sao cũng thuận lợi hơn."

      Tô Giản gật đầu: "Được rồi."

      Lòng An Dĩ Trạch nhõm, ôn tồn : "Trước mặt chính là chỗ làm việc của em, chúng ta sắp đến rồi."

      An Dĩ Trạch dừng xe trước cửa trường học, trước khi Tô Giản xuống xe còn dặn dò: "Hôm nay có thể làm thêm giờ, tự em gọi điện cho tài xế ông ấy đến đón em."

      Tô Giản 'a' tiếng, tùy ý phất tay với , sau đó xuống xe.

      An Dĩ Trạch ngồi trong xe nhìn vào trường học, lúc này mới khởi động xe đến công ty.

      Tô Giản hỏi thăm phòng làm việc của mình, đứng ở cửa do dự chút, lúc này mới đẩy cửa vào.

      Bên trong có vài giáo ngồi cạnh bàn làm việc, thấy vào, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi .

      Đồng nghiệp đều biết gặp tai nạn mất trí nhớ, cũng may ngoại trừ quan tâm chút đến thân thể , ngược lại ai cố gắng nghiên cứu việc mất trí nhớ. Tô Giản thoáng thả lòng người chút, cẩn thận chuyện với họ lúc, cũng đại khái hiểu tình hình công việc nay của mình.

      tại nhận dạy ngữ văn ở hai lớp 11 và 12, hôm nay có hai tiết, cũng may tiết học hôm nay của vào buổi chiều, buổi sáng mới có thể dễ dàng hỏi các thầy giáo chút về bài học.

      Tô Giản hỏi thăm thấy Tần bên cạnh: "Thầy Tần, hai lớp học sinh này của tôi, ách, nghe lời ?"

      Thầy Tần cười ha hả : "Thành tích của hai lớp này tệ, học sinh cũng quậy phá, nhất là học sinh ban 2, bọn chúng nổi danh hoạt bát trong khối."

      Hoạt bát? Tô Giản ngẫm nghĩ, cảm thấy hoạt bát cũng hơn là trầm lắng, ngộ nhỡ dạy quá chán ngắt cũng đến mức lúng túng.

      Mà sau khi nghỉ ngơi, Tô Giản phát , học sinh quá hoạt bát, cũng khiến người khác nhức đầu.

      Vì sợ đối phó với học sinh, cho nên Tô Giản biết nên đến phòng học sớm chút, nhưng vẫn đợi tiếng chuông mới chậm rãi vào.

      Thấy vào, bọn học sinh lập tức rối loạn, mà đợi đến sau khi đứng bục giảng, học sinh biết tên hô lớn 'đứng dậy', sau đó cả lớp đồng loạt đứng lên, dõng dạc hô lớn: "Hoan ngênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh!! Tô trở về, lòng người thoải mái!" Sau đó là trận vỗ tay dồn dập.

      Tô Giản: "..."

      vất vả mới đợi được học sinh ngồi xuống, Tô Giản : "Sao lại cảm thấy cái này có chút đúng? Lòng người thoải mái phải đến kể xấu bị trừng phạt sao, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái sao? Cái này là từ vị cao thủ nào viết?"

      Bọn học sinh lập tức ồn ào: "Lâm Dương! Lâm Dương viết!"

      Tô Giản cười : "Vị nào là Lâm Dương?"

      Phía sau có nam sinh vóc người cao lớn có chút ngượng ngùng đứng dậy.

      Tô Giản : "Mặc dù thành ngữ dùng sao, có điều vẫn cảm ơn."

      Lâm Dương sờ sờ đầu : " giáo, đổi thành 'Tô Tô trở về, người làm quan cả họ được nhờ' có được hay ?"

      " người làm quan cả họ được nhờ là có ý gì? Tô Giản lúng túng, trong lớp ít bạn học vỗ bàn cười: " người làm quan cả họ được nhờ? người làm quan cả họ được nhờ cũng chỉ người xấu mà Lâm Dương, ha ha ha!"

      Tô Giản ra hoàn toàn mờ mịt, nhưng mặt lại lộ vẻ 'cái gì cũng biết', nở nụ cười bình ổn, thấy vậy nhưng trí : "Bạn cùng bàn với Lâm Dương, em xem, ' người làm quan cả họ được nhờ' là có ý gì."

      Người ngồi cùng bạn nhanh chóng đứng lên, đắc ý : " người làm quan cả họ được nhờ phải ý người làm quan, những người khác cùng nhau ăn mừng, sắp có thể lên làm quan sao?" xong còn nhìn sang Lâm Dương cười đểu. "Là nghĩa xấu, lúc trước giáo cũng qua!"

      Tô Giản yên lặng ghi nhớ, mặt lại nở nụ cười dịu dàng với Lâm Dương: " sao, sau này nhớ là được rồi. Lâm Dương, em ngồi xuống ."

      Mặt Lâm Dương hơi hồng, cúi đầu ngồi xuống.

      Tô Giản cảm thán: Dù vóc người của trẻ con mười bảy tuổi cũng , nhưng xem ra vẫn còn trong sáng, bị giáo chút liền có thể đỏ mặt, khiến người khác hoài niệm tuổi thanh xuân!

      Tô Giản trở lại bên bục giảng, mở bài ra, hắng giọng cái: "Các bạn, hôm nay cũng ta học bài mới 'Tỳ Bà Hành'."

      Vì buổi sáng nghe giáo khác giảng bài, thầm hạ quyết tâm ghi chép lại toàn bộ, Tô Giản có lòng tin vào tiết học đầu tiên này, vì vậy mở tập bài ra, bắt đầu đọc phần giới thiệu tác giả ở đầu bài: "Tác Giả Bạch Cư Dị, tự Nhạc Thiên, là người Hương Sơn, còn được gọi là tiên sinh túy ngâm, nhà thơ nổi tiếng thời Đường, cùng thời là nhà thờ Nguyên Chẩn tên gọi 'Nguyên Bạch'..."

      " giáo, em có vấn đề!" Đột nhiên giọng nữ vang lên.

      Tô Giản sửng sốt chút: "Mời ."

      Nữ sinh thích thú: " giáo, em nghe quan hệ của Nguyên Chẩn và Bạch Cư Dị đơn giản, có vậy ?"

      Tô Giản ha ha trong lòng: nhóc, cái gì gọi là quan hệ đơn giản? Còn nữa, mặt em cái nụ cười đoan trang đó là thế nào?

      Nhưng vẻ mặt vẫn rất đoan trang: " có, hai người họ khởi xướng phong trào Tân Nhạc phủ, cùng xưng tên trong kho tàng văn học mà thôi, phía dưới đến."

      " giáo, em cũng xem qua!" Bên cạnh, nữ sinh khác cũng lên tiếng. "Lúc trước em có xem qua tấm thiệp, trong đó có nhiều bài thơ phụ xướng lẫn nhau của Bạch Cư Dị và Nguyên Chẩn, khiến người khác đành lòng nhìn thẳng!"

      Cái gì gọi là đành lòng nhìn thẳng? Lòng Tô Giản dữ dội, mặt lại ra vẻ dịu dàng: "Cài này, hình như chưa có xem qua!"

      "Vậy giáo, để em đọc vài câu cho nghe, là ấn tượng quá sâu, em nhớ được ít!" Nữ sinh tích cực . "Em nhớ có tấm viết Nguyên Chẩn nhận được tin của Bạch Cư Dị, ông ấy thấy tin liền khóc, hình như là: 'Viễn tín nhập môn tiên hữu lệ, thê kình nữ khốc vấn hà vi, tầm thường bất tỉnh tằng như thử, ưng thị Giang Châu tư mã thư.(*)' còn có bài, là Bạch Cư Dị ông ấy nằm mơ thấy Nguyên Chẩn, sau đó Nguyên Chẩn liền viết bài thơ đáp lại ông, đại ý mình bị bệnh, rất muốn nằm mơ thấy người, nhưng lại mơ thấy, a, nghĩ ra rồi 'Sơn Thủy vạn trượng thư đoạn tuyệt, niệm quân liên ngã mộng tương văn, ngã kim nhân bệnh hồn điên đảo, duy mộng nhàn nhân bất mộng quân (**)', càng khoa trương hơn là bài 'Thư gửi Nguyên Chẩn' của Bạch Cư Dị, em nhớ lúc trước còn sáng tác bài thơ, em xem chút... à, đây rồi! Mở đầu là 'Vi Chi(1) Vi Chi, bất kiến túc hạ diện dĩ niên; bất đắc túc hạ thư dục nhĩ niên. Nhân sinh kỷ hà, ly khoát như thử, huống dĩ giao tất chi tâm, trí vu hồ việt chi thân, tiến bất đắc tương hợp, thối bất năng tương vong, khiên luyên quai cách, các dục bạch thụ. Vi Chi Vi Chi, như hà Nha Hà! Thiên thực Vi Chi, Vi Chi nại hà!' phần kết lại tự tình: 'Vi Chi, Vi Chi! Thử tịch ngã tâm, quân tri chi hồ!'(***) giáo, nhận xét chút!"

      (*)Thư từ xa gửi tới nhà lần đầu tiên khiến rơi nước mắt,
      Vợ lo sợ, con khóc hỏi tại sao ra nông nỗi này?
      Bình thường chưa bao giờ xảy ra như vậy,
      ra, đây là bức thư của Giang Châu tư mã.

      (**)Sông núi vạn trùng, thư từ khó khăn,
      Nhớ thương nhau chỉ thấy nhau trong mộng.
      Nay tôi mắc bệnh nên tâm thần hoảng hốt,
      Toàn mộng thấy người dưng chứ mộng thấy ông.

      (***)https://nguoigiugackhuevan.wordpress.com/2011/04/20/thư-gửi-nguyen-chẩn/

      (1) Vi Chi ở đây là tự của Nguyên Chẩn, bạn thân của Bạch Cư Dị.

      Tô Giản: "..." Trẻ con bây giờ, biết nhiều, ha ha.

      "Bạn học này kiến thức uyên bác, trí nhớ tốt. Có điều Bạch Cư Dị và Nguyên Chẩn, chắc là quan hệ tốt chút, các bạn cần nhớ quá nhiều."

      "Đúng vậy!" Tô Giản vừa dứt, nữ sinh khác tiếp: "Kẻ phụ tình như Nguyên Chẩn, vứt bỏ mối tình đầu, còn có mới nới cũ bỏ Tiểu Đào, làm sao xứng với Nhạc Thiên!"

      nam sinh cãi lại: " phải, 'Từng gặp biển xanh muốn làm sông , khôn vờn qua núi phải mây ' phải do Nguyên Chẩn viết sao?"

      Nữ sinh cảm thán : "Cho nên mới đàn ông mấy người chính là đồ dối trá!"

      "Bạch Cư Dị tốt hơn cái gì chứ?" Lại nữ sinh khác gia nhập cuộc chiến. "Còn phải ông ấy viết thơ phê bình phán quan chỉ có thể thủ tiết thể tuẫn tiết, làm hại phán quan tuyệt thực!"

      Bên cạnh nam sinh yếu ớt lên tiếng: "Việc hại chết phán quan này. sao mình lại nghe là người đời sau bịa đặt?"

      Tô Giản: "..."

      Vui vẻ hết tiết, sau khi tan lớp Tô Giản nghe 2 bạn học nam vừa hừ 'Giang Châu Tư Mã Thanh áo ướt, Tuyên Thành Thái Thú có biết ' vừa nhà vệ sinh, biểu chết lặng.

      Ngược lại, Tô Giản chú ý từ khi vào học có học sinh luôn gục xuống bàn học ngủ, Tô Giản gọi mấy lần, kết quả ngủ. Thân từ trách nhiệm của người làm vườn, sau khi tan lớp, Tô Giản lặng lẽ gọi ra ngoài hành lang, nhàng quan tâm hỏi bé: "Có phải học rất mệt ? Buổi tối ngủ sớm chút , nếu ngủ gật trong lớp làm trễ nải việc học, đến lúc đó đậu đại học làm sao bây giờ?"

      bé cười: " giáo, đừng lo cho em. thi đậu đại học cũng sao, dù sao sau này em cũng muốn gả vào nhà giàu!"

      Tô Giản: "..."

      Sắp đến giờ tan tầm, Tô Giản nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch, đứng ở cổng trường chờ .

      Sau khi tan làm, Tô Giản ngồi vào trong xe, hơi kinh ngạc: " phải phải tăng ca sao?"

      An Dĩ Trạch cười tiếng: "Công việc làm xong trước thời hạn. Bây giờ, ngày đầu làm cảm giác thế nào?"

      Tô Giản yên lặng cứng đờ, sau đó nhìn từng nhóm học sinh ra từ cổng trường theo tiếng chuông tan học, thở dài tiếng.

      "Trái tim mệt mỏi, cảm thấy nữa..."

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 55:

      Editor: Lin

      Tuy như vậy, nhưng mỗi ngày tiếp xúc với nhóm học sinh, Tô Giản cũng từ từ thích ứng.

      vẫn như cũ thể nào quen thuộc với giờ lên lớp, có điều vì có thể học theo cách giảng, nên cũng tương tự như việc sao chép lại lời của các giáo khác. Dù bọn học sinh có chút hoạt bát , nhưng sau khi nghe giáo Tô giảng bài cũng kinh ngạc, mà sau khi quen, ngược lại Tô Giản cảm thấy lớp náo nhiệt như vậy cũng rất thú vị.

      Ngay từ đầu, Tô Giản vẫn có gắng kiềm chế tỏ vẻ đoan trang chút, nhưng lâu ngày, bị tính tình hoạt bát của học sinh lây nhiễm, Tô Giản liền nhịn được hé lộ bản tính.

      Lần đó dạy, vì dạy xong nội dung, Tô Giản nhìn đồng hồ còn 2 phút, vì vậy thuận miệng câu 'Còn lại 2 phút, , để 2 phút nhạt ', học sinh vừa nghe lập tức hoan nghênh. Tô Giản cũng cảm thấy hứng thú, liền thuận miệng bình luận chút về tin tức gần đây, các bạn học hứng thú nghe, tan học còn chưa nghiền. Từ nay về sau, mỗi lần học, các bạn học liền nhiệt tình : " giáo, kéo 2 phút nhạt !"

      Tô Giản: "..."

      Lại lần dạy, nam sinh đột nhiên giơ tay xin nghỉ, bảo muốn vệ sinh. Ngay từ đầu, Tô Giản đồng ý, nhưng sau đó Tô Giản phát , cho đến khi tan học, nam sinh vẫn chưa trở lại.

      Sau khi tan học, Tô Giản ra khỏi phòng học, nhìn thấy nam sinh và bạn học vừa tan lớp chuyện, cười vui vẻ.

      Tô Giản híp mắt cái.

      Ngày hôm sau học, nam sinh lại giơ tay, vẫn muốn vệ sinh, tay trái cầm hộp khăn giấy, tay phải ôm bụng, vẻ mặt đau khổ, vẻ mặt đau khổ như .

      Tô Giản do dự chút, trong đầu nghĩ bất kể giả, lỡ như để nam sinh nhịn chết được, vì vậy cuối cùng vẫn đồng ý.

      Nam sinh lập tức chạy nhanh ra ngoài, kết quả tất nhiên là vẫn có trở lại.

      Tô Giản: "..."

      Tô Giản lĩnh ngộ sâu sắc 'người hiền hay bị bắt nạt, thấy tốt bị học sinh trêu chọc', sau lần Tô Giản bị nam sinh giơ tay xin vệ sinh, vẫn đồng ý, có điều được bao lâu, liền với mọi người 'mọi người học thuộc lòng bài học trong năm phút', sau đó thong thả bước ra khỏi phòng học.

      Nam sinh muốn về phía cầu thang, vừa nhìn thấy Tô Giản, lập tức vòng lại, mặt đầy chính trực về phía Tô Giản.

      Tô Giản dịu dàng : "Tại sao lâu như vậy?"

      Nam sinh ôm bụng: "Bụng có chút thoải mái, ra rất lâu... giáo, hiểu mà."

      "Ồ?" Tô Giản giương mắt nhìn toilet nam bên cạnh chút, bỗng nhiên nắm tay nam sinh về phía nhà vệ sinh.

      Nam sinh sợ hết hồn: " giáo, đây là nhà vệ sinh nam!"

      Tô Giản cười híp mắt : " biết." xong tiếng 'này', thấy bên trong có tiếng trả lời, liền kéo nam sinh vào.

      Nam sinh nghĩ vào phòng vệ sinh nam bình tĩnh như vậy, lập tức có chút bối rối, ngơ ngác để kéo đến trước bồn cầu.

      Điều kiện phòng vệ sinh ở đây tương đối đơn sơ, có trang bị vòi nước riêng, mà đều là tự xối. Tô Giản nhanh chóng quét vòng những bồn cầu ngồi chổm hổm, cười híp mắt : "Vừa rồi em ngồi ở chỗ nào?"

      Nam sinh lo sợ chỉ chỉ: "Cái này, cái này."

      Tô Giản tiến lên bước, tùy ý nhìn xuống chút, sau đó cười híp mắt hỏi: "Những cái đó là của em?"

      Nam sinh: "..."

      Buổi trưa lúc tan học, bọn học sinh náo nhiệt mình câu cậu câu, Tô Giản thản nhiên lẫn vào đám người vào nhà ăn, lơ đãng nghe thấy nam sinh trước mắt tố cáo với nam sinh khác.

      "Chửi thề! Cậu biết giáo đó dũng mãnh bao nhiêu đâu! Phòng vệ sinh nam vào là vào, mắt cũng thèm nháy cái!"

      Cậu bạn bên cạnh cười, hoàn toàn nể tình: "Ha ha, vậy chẳng phải Tây Qua cậu bị thấy sạch bách rồi sao? Trinh tiết cậu vẫn còn sao?"

      Nam sinh gọi là Tây Qua cãi lại: "Cái gì mà thấy sạch bách? Mình đây là người có trinh tiết, có thể tùy tiện để người khác thấy sạch bách sao?"

      Tô Giản yên lặng qua phía bọn họ, trong lúc nam sinh sợ hết hồn, sau khi lắp bắp 'chào giáo', liền cười híp mắt trả lời: "Xin chào, bạn học Tây Qua có trinh tiết."

      Nam sinh: "..."

      Trong bầu khí trò hòa thuận như vậy, trong nháy mắt, ngày lễ giáo viên đến.

      Tô Giản có chút kích động . Trước đây trừ lễ 'độc thân', hoàn toàn có ngày nào thuộc về bản thân, tại sống lại, lại có ngày lễ riêng, bất kể thế nào vẫn khiến người ta vui thích.

      Buổi sáng Tô Giản liền vui vẻ : "Cuối cùng ngày lễ của tôi cũng đến rồi!"

      An DĨ Trạch nghe vậy thuận miệng : " phải còn có ngày quốc tế phụ nữ sao, sau nay còn có ngày của mẹ."

      Tô Giản: "..."

      Đưa Tô Giản đến trường, trong lúc Tô Giản xuống xe, An Dĩ Trạch đột nhiên kéo lại, hôn lên mặt cái, : "Chúc ngày lễ vui vẻ!"

      làm sắp trễ, Tô Giàn hoàn toàn có tâm tình để ý đến , vẫy tay 'bye' với tiếng, liền vội vã xuống xe.

      đến phòng làm việc, Tô Giản đột nhiên phát bàn mình có thêm bó hoa hồng, từng bông đều mềm mại đỏ tươi, Tô Giản đếm đếm, có 20 bông.

      có hứng thú gì với hoa, nhưng sáng sớm có thể nhận quà trong ngày của nhà giáo, Tô Giản vẫn vui vẻ thưởng thức chút.

      Thấy nhận được hoa, đồng nghiệp trong phòng làm việc, cảm thấy hứng thú liền xông đến: "Hoa này đẹp!" xong liền cười mập mờ với Tô Giản. "Là bạn trai tặng sao?"

      "Hả?" Tô Giản ngẩn ra. " phải, hôm nay phải ngày của giáo viên sao, học sinh tặng."

      Đồng nghiệp cười : "Ngày của giáo viên học sinh tăng Bách Hợp, Cẩm Chướng gì đó chứ rất ít khi tặng hoa hồng, dù sao hoa hồng có ý nghĩa rất đặc biệt."

      Bị đồng nghiệp như vậy, Tô Giản cũng khỏi có chút bối rối. Nhìn như vậy, quả giống học sinh tặng, nhưng nếu như phải học sinh tặng, còn có ai vào thời gian đặc biệt thế này lại tặng hoa hồng cho ?

      Tô Giản chuyển động con người suy nghĩ chút, từ từ có câu trả lời.

      Hôm nay, An Dĩ Trạch như cũ đứng trước cổng trường chờ . Sau dòng người mãnh liệt, An Dĩ Trạch nhìn thấy Tô Giản ôm con gấu hơn là mấy về phía mình.

      Nhìn cố hết sức để ôm, An Dĩ Trạch xuống xe tiến lên, nhận lấy gấu bông.

      Tô Giản nhanh chóng ném con gấu cho , lên xe, ngồi vào ghế.

      An Dĩ Trạch đặt con gấu ra sau, trở lại chỗ ngồi tài xế, hỏi: "Quà của học sinh tặng?"

      Tô Giản gật đầu: "ĐÚng vậy, biết bọn họ nghĩ tôi thích loại quà tặng này từ đâu."

      An DĨ Trạch nghĩ lại khuôn mặt nhắn của Tô Giản bị chôn trong bộ lông xù xì khi ôm con gấu lớn chút, đột nhiên cảm thấy có chút hiểu học sinh, hỏi: "Em thích? Hình như con thường thích những món quà như vậy."

      Tô Giản cười khan : "Cũng phải thích, chỉ là tôi... thích con gấu!"

      "Vậy em thích cái gì?"

      "Tôi thích..." Tô Giản thấy cửa hàng ven đường có vẽ hình con heo đầu, lập tức có câu trả lời: "Tôi thích heo!"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, gì thêm.

      Hôm nay tâm tình của Tô Giản tệ, vì dù linh hồn Kỹ Sư của làm chưa được mấy ngày, nhưng lại nhận được ít quà tặng, ngoại trừ người tặng hoa hồng và học sinh tặng gấu bong cho , cũng có ít học sinh tặng quà cho .

      hiểu cái này hơn nửa là phúc của em Tô, nhưng tâm tình của vẫn thoải mái ngoài ý muốn, cảm thấy công việc nhà giáo này, hình như cũng tệ lắm.

      Tô Giản quay đầu chút nhìn An Dĩ Trạch lái xe bên cạnh, tâm tình rất tốt : "Đúng rồi, cảm ơn hoa của !"

      "Hoa?" An Dĩ Trạch nhìn cái. "Hoa nào?"

      "Hoa hồng!" Tô Giản . "Có điều sau này đứng tặng hoa hồng, tặng cái khác , ví dụ như... a, tốt nhất là đừng tặng hoa!"

      Xe tiến về phía trước ngừng chút, An Dĩ Trạch xoay đầu lại, chậm rãi : "Có người tặng em hoa hồng?"

      "Đúng vậy! Sao lại dừng lại..." Tô Giản than phiền, giương mắt nhìn vẻ mặt của An Dĩ Trạch, đột nhiên biết, nhất thời ngây ngẩn. "Hoa phải do tặng?"

      An Dĩ Trạch lên tiếng, chỉ yên lặng tiếp tục lái xe.

      Tô Giản lại bắt đầu thể bình tĩnh: "Tôi vẫn cho rằng là do tặng!"

      Lúc trước đồng nghiệp trong phòng nhìn thấy hoa hồng trong tay , còn đùa ' giáo Tô, bạn trai có lòng', Tô Giản cười ha ha ứng phó xong, trong lòng khỏi cảm thán gần đây kỹ năng An Dĩ Trạch diễn ân ái ngày càng cao. nghĩ đến cuối cùng, hoa này phải do An Dĩ Trạch tặng? Vậy tại sao bó hoa hồng đỏ thắm, là ai tặng?

      Nhìn Tô Giản ở bên hứng trí suy đoán, An Dĩ Trạch lạnh lùng : "Hôm nay là ngày nhà giáo, có lẽ chính là tổ trưởng hoặc học sinh tặng, em cần phải suy nghĩ nhiều như vậy."

      Tô Giản đoán hồi lâu vẫn nghĩ ra câu trả lời, lại nghĩ đến hôm nay đồng nghiệp nhận hoa có bó cũng giống hoa hồng nên cũng tiếp tục tìm đáp án nữa, đảo mắt nhìn An Dĩ Trạch cái, đùa giỡn : " xem, người khác còn tặng tôi quà, hai ta dù gì cũng là vợ chồng, tặng tôi món quà sao?"

      An Dĩ Trạch liếc cái, lên tiếng.

      Tô Giản nhìn mặt biểu cảm của An Dĩ Trạch, cảm thấy vui, bĩu môi cũng lên tiếng. Giương mắt nhìn ra ngoài xe, lại phát hình như đây phải đường về nhà.

      Tô Giản 'a' tiếng: "Chúng ta về nhà sao?"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : "Dành cho ngày lễ của em. Muốn ăn gì?"

      Ánh mắt Tô Giản sáng lên, bật thốt: "Ông xã, tốt!"

      Ngày thường diễn xuất nhiều lần, giờ phút này coi như là đùa giỡn, cười hì hì khá là tự nhiên.Vào trong tai An Dĩ Trạch, lại khiến nhìn được quay sang nhìn cái, vẻ mặt dịu dàng ít.

      Hai người theo tiếng lòng của Tô Giản đến nhà hàng của Hồ Nam. Tô Giản ăn vô cùng thỏa mãn, chỉ mình động đũa chơi đùa, đũa An Dĩ Trạch gắp đồ đến cũng 'vèo' cái há miệng tiếp rất nhanh.

      An Dĩ Trạch vừa ăn vô cùng thông thả, vừa nghe vui vẻ kể chuyện của học sinh.

      "Hai ngày nay trong nhà chủ nhiệm lớp con của thầy giáo Trương bị ốm, nên ông ấy để em hai ngày nay đứng lớp? Kết quả hôm nay em bắt được học sinh mang điện thoại di động?"

      "Học sinh được mang điện thoại di động?"

      "Ừ, được. ra lúc trước em cũng thấy trường nghiêm khắc, dù sao các con gọi điện thoại liên lạc với người nhà chút cũng phải chuyện lớn, nhưng sau đó mới phát , bọn họ thường dùng điện thoại chuyện phiếm trong lớp! Giáo viên ở lớp giảng bài mệt như vậy, kết quả bọn họ ở dưới lớp lại ngồi chơi, trong lòng giáo viên vui! Cho nên chuyện cấm mang điện thoại di động, tôi vô cùng tán thành!"

      "Học sinh chơi điện thoại di động cho nên em bắt được?"

      "Cũng phải, ra người này cũng xui xẻo, điện thoại của nó để trong cặp, hoàn toàn dùng đến, kết quả vẫn bị tôi bắt được."

      "Sao em phát được?"

      " đoán chút! Ha ha, nhất định nghĩ đến!"

      " đoán ra."

      "Ha ha ha, nghĩ đến tôi chỉ muốn cười! Cậu nhóc này nhất định chết cũng nghĩ ra, nhưng ra mẹ cậu ấy lén gọi cho thấy Trương, sau đó thầy Trương báo lại với tôi! Mẹ cậu ấy , ngày này cậu ấy cũng chơi điện thoại đến khuya, người lớn hoàn toàn quản được, cho nên lén mất báo với chủ nhiệm lớp, hi vọng chủ nhiệm tịch thu điện thoại của cậu ấy. Lúc ấy tôi chỉ cặp sách của cậu nhóc cậu nhóc lấy điện thoại ra, vẻ mặt đó của cậu nhóc, vẻ mặt cảm thấy 'sao giáo lại lợi hại như vậy', nhưng hoàn toàn biết, ra mình bị mẹ ruột gài bẫy!"

      An Dĩ Trạch nhìn người trước mặt nở nụ cười vô cùng vui sướng, khỏi nở nụ cười nhạt theo: "Xem ra công việc của em rất vui vẻ."

      "Híc." Nụ cười mặt thu lại chút nhưng ánh mắt vẫn cong cong như cũ. "Có đúng ?"

      Hai người cơm nước xong, ngồi xe về nhà. Xe được nửa đường, đột nhiên ngừng lại.

      Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch : "Chờ lát, xuống mua món đồ." xong liền mở cửa xuống xe.

      Tô Giản cơm nước xong ngồi xe vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, nghe vậy liền miễn cưỡng 'ừ' tiếng.

      được bao lâu, An Dĩ Trạch trở về, trước đó Tô Giản chỉ tùy ý liếc cái, đợi đến lúc nhìn thấy món đồ tay , lập tức tỉnh hồn lại.

      Tổng giám đốc An minh thần võ bên trái ôm bó hoa hồng ướt át tươi đẹp, bên phải ôm bó hoa xí muội hồng nhạt, đưa về phía bình tĩnh : "Quà tặng."

      Tô Giản: "..."









      AppleluvboojaeTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56.1:

      Editor: Lin

      Về đến nhà, sau khi xuống xe, An Dĩ Trạch chủ động ôm gấu bông và bó hoa xí muội, nhưng bó hoa hồng nhất định phải để Tô Giản ôm.

      Tô Giản ôm bó hoa đến phòng, trong lòng cuối cùng cảm thấy có chút bối rối. Sống sắp 30 năm, có cơ hội tăng ai bó hoa hồng, nhưng trong ngày này lại nhận được hai bó hoa hồng, cảm thấy 囧 囧!

      An Dĩ Trạch ngược lại thuộc trường phái ổn định, đặt con gấu lên sopha, sau đó đặt bó hoa xí muội bên cạnh.

      Ăn xong bữa tối, Tô Giản nằm salon cầm điện thoại bắt đầu xem. Gần đây có đọc bộ tiểu thuyết, vai nam chính dánh quái vật thăng cấp nhận em , Kim Thủ mở rất thoải mái. Khi Tô Giản thấy nam chính và em em em cũng sắp đến phần thân mật người đột nhiên bị vỗ .

      Bị cắt ngang, Tô Giản bất mãn giương mắt, chỉ thấy An Dĩ Trạch đứng trước mặt mình thản nhiên : " tắm."

      Khi thấy lúc cao trào bị cắt đứt Tô Giản rất vui, nhưng nằm xem di động giờ nhúc nhích, mắt quả có chút thoải mái, thân thể nằm sấp cũng có chút tê dại, lại thêm bộ dạng 'nhất định phải nghe lời' của An Dĩ Trạch, Tô Giản chỉ đành đặt điện thoại di động xuống, ấm ức đứng lên.

      An Dĩ Trạch cầm quyển tiểu thuyết tiếng lên, ngồi ghế salon bắt đầu đọc. Chẳng qua lật hai trang, liền nhịn được xoa chân mày.

      Cũng biết có phải vì hôm này nhận được nhiều quà nên vui vẻ hay , người trong phòng tắm lại bắt đầu hát, mặc dù tiếng hát lớn, truyền tới chỉ có thể mơ hồ nghe thấy, nhưng đoạn điệp khúc vẫn thoáng lọt vào tai...

      vất vả mới bình tĩnh lại, An Dĩ Trạch dần đằm chìm trong sách. Chẳng qua đột nhiên, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng.

      thanh của tin nhắn. Ánh mắt An Dĩ Trạch khẽ di chuyển, nhìn thấy di động của Tô Giản đặt bên cạnh.

      Do dự chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm điện thoại di động lên, nhàng mở ra.

      tin nhắn đột nhiên ra.

      "Tặng hoa cho em, em có thích ? Trong lòng , em chính là bông hoa hồng đẹp nhất. Trong mắt em, có lẽ chỉ đơn giản là học sinh, nhưng trong lòng , em chỉ là của . Thân ái, ngày lễ vui vẻ!"

      Sắc mặt An Dĩ Trạch che giấu dần trở nên lạnh lẽo.

      Nhìn người gửi tin chút, chỉ có số di động chứ lưu tên. An Dĩ Trạch liếc mắt về phía phòng tắm, sau đó mặt thay đổi nhấn nút 'xóa'.

      Đúng lúc Tô Giản tắm xong ra, vì vội trở lại đọc truyện, lúc trước vào quên mang quần áo, vì vậy thể làm gì khác hơn là bọc khăn tắm ra. Dù sao trong phòng cũng chỉ có và An Dĩ Trạch, cũng phải người ngoài, cho nên chút bối rối, nghênh ngang ra.

      Chỉ là giương mắt nhìn thấy An Dĩ Trạch cầm điện thoại di động, Tô Giản lập tức có chút bình tĩnh, trợn mắt : " cầm điện thoại di động của tôi làm gì?" Chết tiệt, vừa rồi trước khi tắm đọc đến đoạn nam chính và em sắp tiếp xúc, An Dĩ Trạch đọc được chứ.

      Mặc dù là người trưởng thành, hoàn toàn có tư cách để đọc, nhưng nghĩ đến An Dĩ Trạch cũng đọc thấy nó, vẫn cảm thấy có chút quỷ dị.

      Tay An Dĩ Trạch dễ phát ngừng lại chút, ánh mắt nhìn về phía có chút phức tạp, vẻ mặt lại vẫn ổn định: " có gì."

      Tô Giản xông đến, đoạt lấy điện thoại di động, phòng bị : " thấy chứ?"

      An Dĩ Trạch lạnh lùng : " xem cái gì? Em là ngón tay a di đà sao?"

      A di đà cái quỷ? Tô Giản có chút buồn bực, nhưng cũng nhiều, đưa điện thoại di động ra xa An Dĩ Trạch, sau đó lại tủ đồ tìm quần áo.

      Tùy tiện tìm cái áo phông rộng thùng thình mặc vào, Tô Giản lại cầm điện thoại nằm sấp ghế đọc truyện.

      Mở điện thoại di động, màn hình điện thoaij quả nhiên vẫn là trang tiểu thuyết lúc nãy, Tô Giản trước còn vô cùng hưng phấn, có điểu đợi ngón tay đẩy xuống, sắc mặt có chút cổ quái.

      "Long Kình Thiên a di đà, trong lúc Vân Yên a di đà, toàn thân chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái. Mà dưới thân , Vân Yên thở gấp : "Long Lang, a di đà..."

      Tô Giản: "..."

      Tôi giết, tác giả, vậy mà ông lại cho tôi xem cái này!

      Mặc dù biết người Mãn Thanh dịu dàng như gió xuân, nhưng đoạn văn trong lòng tràn đầy mong đợi lại biến thành kinh phật, Tô Giản vẫn rất buồn rầu. Hoàn toàn có tâm tư xem tiếp nữa, Tô Giản ném điện thoại qua bên, muốn kêu An Dĩ Trạch sấy tóc, đột nhiên phát An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh có gì đó đúng.

      Ánh mắt Tô Giản tự chủ được rơi xuống hai chân An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch đột nhiên đứng lên, giọng khàn khàn: " tắm!" xong chờ Tô Giản lên tiếng, liền 'rầm' tiếng đóng cửa phòng vệ sinh.

      Tô Giản đầu tiên là sững sờ, ngay đó liền ôm chân ngồi ghế salon vui vẻ.

      Nhặt điện thoại di động lên, Tô Giản lại liếc qua mấy dòng.

      "A... Long Lang... a di đà phật... a...a...' Vân Yên trong lúc Long Kình Thiên a di đà phật liền đạt đến a di đà phật..."

      Suy nghĩ chút chuyện tại An Dĩ Trạch có thể làm trong phòng tắm, lại xem chút đoạn a di đà phật trong truyện, Tô Giản khỏi có chút hả hê và đồng tình đối với An Dĩ Trạch.

      Thậm chí đến cả loại tiểu thuyết này cũng có thể thấy nhộn nhạo, chú An, đến cuối cùng là chú nhịn bao lâu rồi, ha ha ha!

      Lúc An Dĩ Trạch ra, đột nhiên phát ánh mắt Tô Giản nhìn có chút cổ quái.

      Có điều Tô Giản chỉ nhìn cái, liền quay đầu tiếp tục mở điện thoại chơi trò chơi.

      An Dĩ Trạch nghe thấy giống thành trong trò chơi bình thường, thuận miệng hỏi câu: "Em làm gì vậy?"

      Tô Giản chầm chậm : "Đánh máy bay."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Chẳng qua vui vẻ của Tô Giản kéo dài được bao lâu, hôm sau khi làm mới phát , kinh nguyệt lâu lại đến viếng thăm rồi!

      Tâm tình nóng nảy, lúc dạy Tô Giản cũng vui vẻ, mà lúc thu bài tập phát còn có người nạp, gương mặt rầm xuống: "Vì hùng nào nạp!"

      Môt nam sinh ngồi phía sau trốn tránh đứng lên: " giáo, là em nạp. Vẫn theo luật cũ, sau khi tan học em đến phòng làm việc của kiểm điểm, đừng giận."

      Thái độ của nam sinh rất tốt, suy nghĩ hợp lý, Tô Giản gì thêm, chỉ đành : "Được rồi, vậy sau khi tan học em đến phòng làm việc của tôi."

      Sau khi tan học, nam sinh quả nhiên ôm sách vở đến phòng làm việc của Tô Giản. Những đồng nghiệp khác trong phòng cũng tan làm, Tô Giản liền tùy tiện xếp cho cậu chỗ ngồi: "Ngồi ở đầy viết ."

      Nam sinh ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầy nhìn cái, liền cúi xuống viết.

      Tô Giản nhìn thái độ cậu thành , liền có chút cảm tình với cậu: "Em tên gì?"

      Học sinh đều biết chuyện mất trí nhớ, nam sinh cũng thấy kỳ quái với vấn đề của , nhìn vào mắt trả lời: " giáo, em tên Lăng Tứ, Lăng trong Vân Lăng, Tứ trong phóng khoáng."

      Tô Giản cười tiếng: "Tên rất hay."

      Vẻ mặt Lăng Tứ có chút tự nhiên, cúi đầu xuống, hai bên tai lặng lẽ đỏ.

      Tô Giản hoàn toàn chú ý đến những điều này, vì tại bụng đau.

      Chương 56.2:

      Editor: Lin

      Lăng Tứ viết lúc, giương mắt nhìn mày nhíu chặt, khỏi lo lắng: " giáo, thoải mái sao?"

      Tô Giản tất nhiên thể cho cậu biết vì thân thích của đến thăm, chỉ đành tùy tiện viện cớ: "Ừ, có chút chóng mặt, có thể là tụt huyết áp..."

      Lăng Tứ mím môi cái, đột nhiên : " giáo, chờ em lát!" xong liền mở cửa chạy ra khỏi phòng làm việc.

      lát sau cậu liền chạy trở lại, thở hổn hển đưa đồ trong tay cho Tô Giản: " giáo, ăn cái này chút !"

      Tô Giản nhìn hộp chocolate trong tay cậu, cười : " nam sinh như em mà cũng thích ăn cái này?"

      Lăng Tứ có chút ngượng ngùng: " phải, là em lấy trong ngăn bàn của bạn cùng bàn, ấy thích ăn cái này!" Thấy Tô Giản ngẩn ra, cậu vội bổ sung: " giáo yên tâm, ngày mai em mua hộp trả ấy!"

      Tô Giản có hứng thú với chocolate, nhưng bất kể thế nào cũng là tấm lòng thành của học sinh, trong lòng cảm thấy 'chăm đóa hoa của tổ quốc đóa hoa đó nở ra cũng tệ lắm', vui vẻ nhận lấy thanh chocolate, mỉm cười : "Cảm ơn"

      Dù vẻ mặt Lăng Tứ còn dè dặt, nhưng trong mắt đều là vui vẻ, nhìn Tô Giản mấy lần, kì kéo trở về chỗ tiếp tục làm bài.

      Tô Giản mở thanh chocolate mới nhận ra nếm thử chút, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Tô Giản nhìn cậu con trai nghiêm túc nghiên cứu bài tập chút, mở cửa ra khỏi phòng làm việc.

      Ở đầu bên kia điện thoại, giọng của An Dĩ Trạch vô cùng dịu dàng: "Giản Giản, tan làm chưa?"

      "Chưa có." Tô Giản uể oải. "Có học sinh chưa làm xong bài tập, tôi giữ cậu bé ở lại phòng làm việc của tôi làm bài."

      Nghe được giọng của , An Dĩ Trạch lập tức : "Em thoải mái?"

      Tô Giản hề che giấu, đau khổ : "Tôi đau bụng, Dĩ Trạch, lát nữa đến đớn thuận tiện mua cho tôi ít thuốc..."

      An Dĩ Trạch ở đầu bên kia cứng đờ, chần chờ : "Ừ... là do mỗi tháng lần?"

      Tô Giản buồn bực : "Ừ. Bây giờ tôi hoàn toàn ở trong cuộc chiến đẫm máu đây!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Trạch đến rất nhanh. Tô Giản ra ngoài, thấy đến liền : " vào trong chờ tôi, tôi đến nhà về sinh chuẩn bị chút!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Trạch vào phòng làm việc, tìm cốc của Tô Giản, chuẩn bị cốc nước nóng để lên bàn cho .

      Lăng Tứ vẫn luôn nhìn hành động của , nhìn chằm chằm : "Chú là ai?"

      An Dĩ Trạch nhìn cuốn luyện tập trước mặt cậu, thản nhiên : "Cậu là học sinh chưa làm xong bài trong lời của Giản Giản?"

      Lăng Tứ hoàn toàn trả lời vấn đề của , chỉ phòng bị : "Chú là gì của giáo?" Dừng chút, ánh mắt phức tạp: "Bạn trai sao?"

      Vì kết hôn giả với An Dĩ Trạch, vì lúc trước Tô Giản cũng chuyện mình kết hôn với đồng nghiệp và học sinh, cho nên mọi người đều nghĩ chưa lập gia đình. An Dĩ Trạch cũng biết điều này, nhưng vào giờ phút này, lại nghĩ như Tô Giản, dứt khoát : "Chú là chồng của ấy."

      Lăng Tứ bỗng nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, hoảng hốt : " giáo kết hôn rồi? Chú gạt người? Tại sao tôi biết?"

      An Dĩ Trạch liếc cậu cái, chậm rãi : "Chuyện của chúng tôi, tại sao cậu phải biết?"

      Lăng Tứ sửng sốt chút: "Tôi..."

      An Dĩ Trạch nhìn phản ứng của cậu bé trước mặt chút, trong lòng hơi động, đột nhiên : "Hôm qua người tặng hoa cho Giản Giản, là cậu?"

      Vẻ mặt Lăng Tứ có chút sợ hãi, nhưng sao đó ngẩng đầu lên: "Là tôi sao!"

      An Dĩ Trạch thản nhiên : "Giản Giản với tôi, có thể nhận được quà học sinh tặng cho mình, ấy vui vẻ!"

      Sắc mặt của Lăng Tứ hơi trắng, muốn gì đó, đột nhiên nghe 'két' tiếng, Tô Giản đột nhiên đầy cửa vào.

      Hai người vốn giằng lập tức im lặng. An Dĩ Trạch đưa tay đỡ , vẻ mặt Lăng Tứ phức tập nhìn chằm chằm, giọng có vẻ kiềm chế: " giáo, kết hôn rồi?"

      "A? A, đúng thế... Đây là chồng , cũng là..." Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch cườ giảo hoạt. "sư mẫu của em."

      An Dĩ Trạch nhìn vẻ mặt vui vẻ của , cũng phản bác, chỉ nắm tay , dịu dàng hỏi: "Rất khó chịu sao?"

      đề cập đến hoàn toàn, nhắc đến Tô Giản lại cảm thấy cơ thể đúng lắm, đau khổ gật đầu: "Ừ!"

      An Dĩ Trạch kéo ngồi xuống ghế, đột nhiên vươn tay ra, đặt ở bụng , thấp giọng : "Như vậy có phải dễ chịu hơn chút?"

      Tô Giản cẩn thận cảm nhận, bàn tay An Dĩ Trạch rất ấm, để ở bụng, như giảm bớt chút đau đớn, liền quay đầu tặng nụ cười: "Hình như có chút."

      Lăng Tứ ngồi bên này, cũng thấy được hành động của hai người, nhưng nhìn bộ dạng yểu điệu giáo mình nằm trong ngực người đàn ông kia, mặt khỏi lạnh .

      Thừa dịp Tô Giản ra ngoài nghe điện thoại, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm An Dĩ Trạch, nghiêm túc : "Nếu như chú dám khiến giáo hạnh phúc, tôi nhất định bỏ qua cho chú!"

      An Dĩ Trạch túy ý liếc cậu cái, thản nhiên : "Hạnh phúc của giáo cậu tất nhiên do tôi phụ trách, cậu tốt nhất nên làm tốt bài tập của cậu ."

      Tô Giản đẩy cửa vào, mơ hồ nghe được hai người chuyện, lại nghe gì, chỉ cười : "Hai người chuyện phiếm sao? Ở cùng rất vui chứ!"

      Hai người yên lặng nhìn .

      Lăng Tứ yên lặng : " giáo, em làm xong bài tập rồi."

      Tô Giản : "Đưa đây xem chút."

      Lăng Tứ đưa tập vở đến.

      Tô Giản kiểm tra chút, gật đầu : "Ừ, thành vấn đề. Lần sau nhớ hoàn thành đúng hạn, biết ?" Ngừng lại chút, để tỏ lòng của giáo đối với học sinh mình quý mến: "Đừng tưởng rằng giáo giữ em lại là muốn phạt em, ra là muốn tốt cho em, ở trong lòng , mỗi học sinh như con trai con vậy, em nghĩ xem, thiên hạ có cha mẹ nào mong con mình tốt!"

      Lăng Tứ: "..."

      An Dĩ Trạch cầm cốc của Tô Giản lên, thản nhiên uống ngụm nước.

      Nhìn Lăng Tứ thấp giọng câu 'gặp lại', cũng bày tỏ cảm động với câu của liền cúi đầu ra ngoài, Tô Giản hơi có chút mất mát, thở dài : "Ai, tôi chịu khó đến vậy, còn lòng nghĩ cho bọn nó, tôi dễ dàng sao? Tôi giáo viên vì giáo dục của Trung Quốc điển hình mà!"

      An Dĩ Trạch: "..."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57:

      vất vả mới tiến được bà dì, Tô Giản lập tức đầy máu sống lại, mỗi ngày mang vẻ mặt hồng hào tiếp tục chăm sóc cho đóa hoa của tổ quốc.

      Trước kia em Tô quy định mỗi tuần phải nhất định phải nạp bản thu hoạch, lớp trưởng tất nhiên làm hết phận thu lại bài. Lúc đầu Tô Giản còn cảm thấy bài tập nhóm nhiều như vậy là việc khiến người khác mệt mỏi, nhưng sau khi kiểm tra qua vài bài, lại cảm thấy công việc này có chút thú vị.

      Cũng biết có phải trước đây em Tô là giáo thân thiện hay , học sinh đều thích ở trong bản thu hoạch kể ra ít bí mật , cẩn thận bày tỏ chút chuyện với giáo. Trẻ con 17, 18 tuổi, thế giới nhàm chán cũng nhàm chán, nhưng phong phú cũng rất phong phú, trong đầu có nhiều ý nghĩ kỳ quái.

      Tô Giản tiện tay mở bản thu hoạch, chỉ thấy đó có đề to mấy chữ: 17 tuổi, em già.

      Tô Giản thầm châm chọc trong lòng: Nhóc con 17 tuổi già, bậy bọn họ gần tuổi băm còn phải nên gọi là lão già! Có phải như vậy rất kích thích hay !

      Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, Tô Giản lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt nhắn tin ngắn cho An Dĩ Trạch.

      "Hôm nay đọc được bài văn, cảm thấy rất hợp với đó, chú An." Sau đó liền chụp lại bài văn của học sinh gửi kèm.

      Tâm tình tốt lên chút, Tô Giản cầm bút đỏ lên, như phê duyệt tấu chương tiếp tục chấm bài của bọn nhóc.

      Lật qua bài, là bài than vãn về môn số học khó nhằn và thầy giáo dạy toán nghiêm khắc.

      Lật qua bài nữa, là lời cảm thán đồ ăn trong căn tin ngày càng khó ăn có điều mùi vị của món bánh trung thu xào ớt cũng tệ.

      Lật qua bài khác, là lời bày tỏ ba mẹ cãi nhau, người mẹ hung ác dạy dỗ ba và con trai như chó, làm đàn ông quá đau lòng.

      Lại lật bài nữa, là Lăng Tứ. Tô Giản đọc lướt qua, phát đó viết về tâm tình của cậu nhóc sớm, đại ý cậu thích , đó xinh đẹp lại dịu dàng, là nữ thần trong lòng cậu, vì vậy cậu luôn chú ý đến , muốn lại gần , thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy , nhưng nghĩ đến đó lại có bạn trai, vì vậy trái tim cậu trai tan nát thành vụn cám.

      "Vết thương trong lòng, cuộc đời này cách nào khép lại. Nước mắt chảy dọc xuống theo gò má, trong lòng lạnh băng người nào có thể chạm vào. Tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng , yên lặng chấp nhận số mệnh đau đớn này, chúc cuộc đời này vui vẻ." Đoạn cuối bản thu hoạch viết.

      Tô Giản nhàng chà xát cánh tay nổi da gà, nghĩ đến gần đây biểu của Lăng Tứ tệ, hình như cũng còn lần nào nạp bài trễ, cảm thấy trong lúc cậu nhóc thất tình đau khổ trao cho cậu chút ấm áp.

      Vì vậy gọi Lăng Tứ đến khen ngợi phen: "Gần đây biểu tệ!" Suy nghĩ chút, lại khích lệ: "Cuộc sống mênh mông như vậy, rừng cây rộng lớn như vậy, nam tử hán đại trượng phu, ánh mắt nhất định phải nhìn rộng ra, ngàn vạn lần đừng để ánh mắt mình hạn chế thân cây!"

      Ánh mắt Lăng Tứ phức tạp nhìn , hỏi ngược lại: " giáo, tình cảm của và chồng tốt chứ?"

      Tô Giản ngờ cậu lại nhắc đến đề tài này, cảm thấy có chút quái lạ, cảm thấy cậu nhóc thất tình nên tìm chút hi vọng, vì vậy từ từ có phương pháp. Tình cảm của cậu nhóc bị tổn thương, tất nhiên có chút thất vọng về tình cảm, lúc này, cần cho cậu điểm tựa, để cậu biết qua thôn này, thôn dưới còn có phòng trọ. Vì vậy Tô Giản chân thành : "Rất tốt! Tình cảm của hai người bọn cực kỳ tốt! ra hai người bọn biết nhau chưa được bao lâu, nhưng sau khi gặp nhau, là vừa thấy ! Sau đó là tình cảm keo sơn, giây cũng muốn chia lìa! Em xem, từ kinh nghiệm của , nhân gian có tình ! Cho nên em phải có lòng tin!"

      Lăng Tứ giọng 'vâng' tiếng, vẻ mặt càng trầm: "Cảm ơn giáo. giáo, em trước."

      Tô Giản gật đầu cái, khích lệ: "Cố gắng lên!"

      Lăng Tứ: "..."

      Tan lam, trời đột nhiên bắt đầu mưa.

      An Dĩ Trạch phải làm thêm giờ thể đến đón , Tô Giản cũng gọi tài xế đến đón, định từ mình bắt xe về. Lại nghĩ đến vừa bước ra cửa tàu điện ngầm chưa được bao lâu, trời đột nhiên mưa.

      Mưa , Tô Giản có dù, vì vậy thể làm gì khác hơn là tìm cửa hàng trú tạm. Nhưng chạy được lúc mưa đổ xuống, tốc và quần áo đều ướt chút.

      Tô Giản vỗ nước người, đầu đột nhiên xuất cái bóng, ngay sau đó bên tai vang lên giọng êm ái: "Giản Giản?"

      Tô Giản quay đầu lại.

      Sau lưng, người đàn ông trẻ tuổi cầm dù, nghiêng về đỉnh đầu , thấy quay đầu lại, người đàn ông giật mình, ánh mắt phức tạp khó , như do dự, như thấp thỏm, như tình cảm nồng hậu, lại như dịu dàng.

      "Giản Giản, là em?"

      Trước đây ngoại trừ mẹ Tô gọi là 'Giản Giản', cũng chỉ có An Dĩ Trạch gọi như vậy, tại bị người đàn ông xa lạ gọi, Tô Giản khỏi có chút khó chịu.

      Tô Giản chần chờ : " biết tôi?"

      Người đàn ông kinh ngạc: "Giản Giản, em..."

      Tô Giản lập tức làm : "Xin lỗi, tôi mất trí nhớ, nhớ được người trước kia. biết tôi sao?"

      "Mất trí nhớ?" Ánh mắt người đàn ông phức tạp. "Em nhớ cái gì?"

      Tô Giản gật đầu, vẻ mặt vô tội.

      Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, thậm chí còn chứa chút đau lòng: "Giản Giản, em nhớ sao?"

      Tô Giản : "Xin hỏi là..."

      Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt , chậm rãi : " tên là Lục Thừa Hòa."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Diệp DiệpTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58.1:

      Editor: Lin

      Tô Giản tất nhiên quen biết gì Lục Thừa Hòa, nhưng vẫn phải giả bộ mất trí nhớ, mờ mịt : " xin lỗi, tôi nhớ. là bạn của tôi sao?"

      "Bạn?" Người đàn ông nhắc lại từ này, khẽ cười khổ: "Chúng ta cũng chỉ là..."

      Người đàn ông còn chưa dứt lời, Tô Giản đột nhiên lớn tiếng : "Xin lỗi, tôi phải về nhà! Hẹn gặp lại!" ra chiếc taxi lái qua, tại là lúc tan làm, trời lại mưa, xe dễ bắt, vất vả mới nhìn thấy xe trống, Tô Giản tất nhiên muốn bỏ qua, vì vậy liền vội vã chào tạm biệt chàng.

      Người đàn ông cầm dù, đứng lặng trong mưa, nhìn ngồi lên chiếc xe ô tô biến mất, trong mắt thoáng lên tia u ám.

      Tô Giản về đến nhà, càng nghĩ càng cảm thấy người đàn ông lúc nãy rất quen mắt, nhưng tại nhớ nổi mình từng thấy ở đâu.

      Cho đến khi mở máy tính vô tình nhìn lướt qua folder, đôi mắt Tô Giản đột nhiên trợn to. Đúng rồi, nhớ mình từng thấy người đó ở đâu rồi, đó là trong văn kiện của em Tô! Tô Giản giật mình, lập tức mở file 'hình ảnh' trong máy tính, mở folder tên '' trong đó!

      Quả nhiên, bên trong mỗi tấm hình đều có mặt của người đàn ông này, mà trong mỗi hình, em Tô hoặc là dịu dàng, thẹn thùng, hoặc là nở nụ cười xinh đẹp ngồi bên cạnh ta.

      Chửi thề tiếng! Lại là bạn trai! Tô Giản kinh ngạc.

      Lúc đầu khi mới thấy hình còn lo lắng nếu bạn trai em Tô tìm đến mình phải làm gì, nhưng sau đó suy nghĩ chút, em kết hôn với An DĨ Trạch rồi, chỉ sợ hai người thể ở cùng chỗ, lại thêm sau đó người này cũng xuất , Tô Giản liền hoàn toàn ném người này ra sau đầu, vậy mà hôm nay lại gặp được bạn trai cũ!

      Tô Giản khá phiền não nhìn chằm chằm ảnh chụp chung của em Tô với người đàn ông tên Lục Thừa Hòa màn hình, hít mũi cái. Hai ngày trước, nhiệt độ giảm, ăn mặc mỏng chút, liền mơ hô cảm thấy có triệu chứng của cảm lạnh, hôm nay trời lại mắc mưa, vì vậy triệu chứng trở nên nghiêm trọng hơn chút, Tô Giản cảm thấy nước mũi mình chảy xuống.

      Tiện tay lấy khăn giấy, Tô Giản chuẩn bị lau mũi, đột nhiên nghe thấy có giọng đằng sau lưng: " ta là ai?"

      Tô Giản sợ hết hồn, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy An Dĩ Trạch biết từ lúc nào đứng sau lưng mình.

      Tô Giản nhịn được lại hít mũi cái, giọng vì cảm lạnh mà trầm khàn: " về từ khi nào?"

      An Dĩ Trạch nhìn cái, sau đó lại nhìn ảnh chụp chung của hai người màn hình, mi dần nhíu lại.

      Tô Giản nhìn theo ánh mắt của : "Tôi cũng biết là ai, tôi hoàn toàn nhớ được." do dự chút. "Có điều hôm nay đường, tôi gặp lại ta."

      Ánh mắt An Dĩ Trạch trầm xuống: " ta gì?"

      Tô Giản lức đầu cái: " ta cũng gì, chỉ là nghe tôi mất trí nhớ, ta có chút kinh ngạc."

      Ánh mắt của An Dĩ Trạch càng trầm.

      Tô Giản hoàn toàn chú ý, đóng hình cái liền dạo diễn đàn.

      Có điều hình như tình trạng cảm lạnh ngày càng nghiêm trọng. cả hô hấp cũng bắt đầu thấy thoải mái. Từ lúc sống lại đến nay, Tô Giản chưa từng bị cảm lạnh, vì vậy lần đầu tiên Tô Giản phát , lúc bị cảm lạnh, lỗ mũi chỉ ngứa mà còn chảy nước mũi, lại còn khống chế được chảy nước mắt!

      Thân thể rất thoải mái, ngay cả việc dạo diễn đàn cũng còn hứng thú, chỉ buồn bực nằm ghế salon nghe nhạc.

      An Dĩ Trạch ra khỏi phòng tắm, ánh mắt nhìn người nằm ghế salon cái, lập tức ngưng lại. Chỉ thấy người ghế salon ngửa mặt gối ôm, vẻ mặt hồng hào lại lộ vẻ yếu ớt, mà dưới hai mắt, hai giọt nước mắt yên lặng chảy xuống...

      Nhớ tới vừa rồi bộ dạng Tô Giản ngây ngốc nhìn hình người đàn ông màn hình, còn hành động dùng khăn giấy lau và giọng khàn khàn, An Dĩ Trạch cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu.

      Ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, An Dĩ Trạch nhíu mày, trầm giọng : "Tại sao lại khóc?"

      Khóc? Tô Giản mở mắt ra, đúng lúc An Dĩ Trạch duỗi tay đến, cẩn thận lau giọt nước nơi khóe mắt .

      Lúc này Tô Giản mới phát nước mắt lại chảy ra, thấy An Dĩ Trạch nhìn mình chằm chằm, cảm thấy hơi mất mặt, gạt tay : "Tôi khóc!"

      An Dĩ Trạch gì.

      Tô Giản thấy bộ dạng An Dĩ Trạch như tin, trong lòng động cái, đột nhiên nổi lên tâm tư đùa giỡn, giải thích nữa, chỉ yên lặng nhìn cái, sau đó rũ mắt xuống, tậm trạng bi thương hít mũi cái.

      An Dĩ Trạch thấy vậy trong lòng càng buồn bực, nhưng mặt vẫn coi như bình tình, con mắt thâm trầm: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"

      Vành mắt Tô Giản hồng hồng, sâu xa : "Dĩ Trạch, ra có chuyện, tôi nhớ được."

      An Dĩ Trạch đột nhiên rùng mình cái, trong mắt che giấu được kinh ngạc.

      Tô Giản thấy mắc lừa, trong lòng mừng rỡ, nhưng lại lộ chút nào, vẫn làm bộ đau khổ: "Thạt ra , lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải là quán bar, tôi sớm thấy ."

      Ánh mắt An Dĩ Trạch thâm thúy: "Lúc nào?"

      Tô Giản lén véo mình cái, cố gắng để khiến mình cười trận, vì che giấu, còn nhân tiện giơ tay lên lau nước mắt: "Cực kỳ lâu trước kia. Khi đó tôi còn là người đàn ông."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản càng diễn càng sâu: "Sau khi gặp , tôi cũng quên được . Nhưng tôi biết, nhất định chấp nhận tôi, vì người đàn ông thẳng kiểu mẫu, sao có thích tôi chứ? Cho nên, vì , tôi đổi giới."

      An Dĩ Trạch: "... Sau đó sao?"

      Oa? Tô Giản hít mũi cái: "Sau đó, sau đó chúng ta kết hôn. tại tôi nghĩ lại, ... còn có thể chấp nhận tôi ?"

      An Dĩ Trạch bình tĩnh : "Em là đàn ông?"

      Tô Giản gật đầu: "Ừ! Cũng giống như , là người đàn ông bình thường!"

      Khóe miệng An Dĩ Trạch hơi co giật: "Em thích, vì đổi giới?"

      Tô Giản gật đầu mạnh: "Đúng! Dĩ Trạch, bây giờ cái gì cũng biết rồi, ... còn có thể chấp nhận tôi ?" xong còn cố ý chu miệng, hướng về phía An Dĩ Trạch.

      Còn tưởng rằng An Dĩ Trạch chán ghét né tránh, nhưng ngờ An Dĩ Trạch chỉ lặng lẳng nhìn vào mắt , sau đó bình tĩnh cáu: "Chấp nhận, tại sao chấp nhận?" xong liền thuận thế hôn lên.

      Tô Giản vội dùng tay đẩy ra, nhưng nghĩ đến An Dĩ Trạch giơ tay lên giữ chặt gáy , đẩy ngã lên ghế salon.

      Tô Giản bị đè hôn lúc lâu, cuối cùng tìm được kẽ hở, lớn tiếng la lên: "Dừng lại! Tôi có chuyện muốn !"

      An Dĩ Trạch hơi nâng người lên, cúi người nhìn .

      Tô Giản thở dốc : "Được rồi, vừa rồi những gì tôi đều là gạt !"

      An Dĩ Trạch lạnh nhạt : " sao, em là đàn ông cũng để ý, chỉ cần bây giờ em là phụ nữ là được."

      Tô Giản: "..." Chết tiệt, còn phải đồng tính luyến ái!

      Ngón tay An Dĩ Trạch khẽ vuốt khóe mắt , hơi nhíu mày: " ra vừa rồi là vì vậy nên em mới khóc?"



      Chương 58.2:

      Editor: Lin

      Tô Giản : "Tất cả vừa rồi là lừa , đương nhiên phải." Phát mắt mình nóng lên, lại có nước chảy ra, liền làm vẻ bi thương: "Nhưng ra là vì chuyện khác."

      An Dĩ Trạch hỏi: "Chuyện gì?"

      Tô Giản : "Hai ngày trước, tôi mua tấm vé số."

      An Dĩ Trạch lẳng lặng đợi câu sau của .

      Tô Giản: "Hôm nay mở kết quả ra, tôi có ở trong đó! Năm trăm vạn!"

      An Dĩ Trạch: "Sau đó?"

      Tô Giản đỏ mắt, nước mắt đau khổ rơi xuống: "Nhưng tôi tìm ra tờ vé số..."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản thấy gì, ngượng ngùng : "Tôi còn tưởng rằng an ủi tôi chút!"

      An Dĩ Trạch : "An ủi thế nào."

      Tô Giản suy nghĩ chút: "Ví dụ như vung tay lên, viết tấm chi phiếu, đó có đề năm trăm vạn, cái gì như ' cần tìm'."

      An Dĩ Trạch: "... Gần đây mẹ lại cho em xem phim truyền hình gì vậy?"

      Tô Giản thua trận, thở dài: " mắc lừa chút nào, trêu chọc vô vị!"

      An Dĩ Trạch cẩn thận nhìn , cau mày : "Ừ... bị cảm?"

      "Ừ!" Tô Giản miễn cường nằm ghế salon. "Chảy nước mũi, còn chảy nước mắt, tốt nhất cách xa tôi chút, nếu lây !"

      An Dĩ Trạch gì, chỉ đứng dậy mở ngăn kéo, sau đó cầm thuốc lại: " rót nước cho em."

      Tay trái Tô Giản nhận nước, tay phải cầm thuốc, vẻ mặt uể oái: "Ài, muốn uống thuốc!"

      An Dĩ Trạch ở bên cạnh thản nhiên : " được, triệu chứng của em nghiêm trọng, nhất định phải ngày ba lần, thể ngừng."

      Tô Giản: "..."

      Quả nhiên sau hai ngày uống thuốc, triệu chứng cảm của Tô Giản từ từ thuyên giảm.

      Hôm nay, Tô Giản tắm xong ra, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị tiếp tục chơi, đột nhiên thấy màn hình quen thuộc điện thoại di động.

      Chết tiệt! Ai đổi hình nền Naruto điện thoại di động của ?

      Tô Giản trừng mắt nhìn ảnh chụp chung của mình và An Dĩ Trạch màn hình di động, ánh mắt xoay chuyển, liền phong tỏa hủng thủ là An Dĩ Trạch đứng gọi điện thoại ngoài ban công.

      An Dĩ Trạch để điện thoại xuống, liền thấy Tô Giản giơ màn hình điện thoại đến trước mặt . "Là đổi."

      An Dĩ Trạch thản nhiên thừa nhân: "Ừ, bây giờ chúng ta là vợ chồng, tất nhiên phải giống như những vợ chồng khác, phải chú ý tình tiết chút."

      Lòng Tô Giản bực bội, nhưng lý do của An Dĩ Trạch rất khá, nhất thời nghĩ ra lý do phản bác, liền : "Vậy, dù gì cũng đổi tấm khác , tôi thích tấm này!"

      An Dĩ Trạch nhìn màn hình di động của cái, lặng lẽ : "Tại sao?"

      Tô Giản thầm nghĩ: Vì muốn vừa mở điện thoại liền nhìn thấy gương mặt của , hơn nữa còn lớn như vậy! Ngoài mặt lại : "Vì... tôi cảm thấy gò má của khá đẹp!" Vì tăng thêm tính chân thực, lại bổ sung câu: "!"

      An Dĩ Trạch mở điện thoại di động của mình, yên lặng tìm hình ảnh.

      Tô Giản nhìn màn hình di động của cái, kinh ngạc : "Tấm hình đó là chụp?" điện thoại của An Dĩ Trạch phải là hình chụp chung của hai người, mà là hình mình , hơn nữa còn là hình nằm ngủ!

      An Dĩ Trạch : "Hôm qua em ngủ chảy nước miếng, nên chụp lại lấy chứng cứ."

      Mặt Tô Giản nóng lên, ngay sau đó giận dữ: "Nước miếng ở đâu?'"

      An Dĩ Trạch nhìn cái: "Nước miếng đều dính lên người ."

      Tô Giản: "..."

      Mặc dù cuối cùng cũng đổi được màn hình điện thoại, nhưng màn hình ánh mắt An Dĩ Trạch nhìn về phía gò má của em Tô, Tô Giản vẫn luôn cảm thấy khó chịu.

      Tấm ảnh này, cũng quá làm dáng... Tô Giản bĩu môi cái, muốn thừa nhận trong lòng ghen tỵ.

      chuẩn bị nhìn hình của các em chút, đột nhiên nghe An Dĩ Trạch bên cạnh như lơ đãng : "Giản Giản, ngày thường em thích làm gì?"

      Tô Giản quay đầu kinh ngạc : "Sao đột nhiên hỏi cái này?"

      An Dĩ Trạch : " có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến, bây giờ nếu chúng ta là vợ chồng, tất nhiên phải hiểu nhau chút, đề phòng bất kỳ tình huống nào."

      Tô Giản : "Lúc trước phải cái này phải tự mình biết sao?"

      An Dĩ Trạch nhìn : " biết em thích anime, mô hình, bánh ba con gấu." Ngưng chút lại : "Còn có hai ."

      Tô Giản cười híp mắt nhìn : " lầm rồi, tôi phải chỉ thích từng này."

      An Dĩ Trạch vẫn bình tĩnh: "Ồ?"

      Tô Giản đắc ý : "Tôi còn thích đọc." Như bài post, Microblogging, dạo diễn đàn.

      "Cũng rất thích khoa học kỹ thuật." Trò chơi khoa học kỹ thuật, trò chơi công nghệ.

      An Dĩ Trạch : "Còn nữa ?"

      "Hừm." Tô Giản suy nghĩ chút. "Tôi cũng thích du kich." Chỉ là tôi thể tự mình tham gia.

      "Du lịch?" Vẻ mặt An Dĩ Trạch hơi động. " nhớ trước đây em , qua mấy ngày nữa, em đượ nghỉ vài ngày."

      "Ừ, trường học mở thế vận hội, nhưng tôi , sau còn có chủ nhật, cộng lại là bốn năm ngày." Tô Giản nhìn về phía An Dĩ Trạch, đột nhiên biết. ", du lịch?"

      An Dĩ Trạch : "Em muốn ?"

      " đúng là có chút muốn!" Tô Giản nhớ lúc trước dạo diễn đàn thấy có bài giới thiệu về núi trời bao la, nhất thời hưng phấn. "Tôi muốn Hoa Sơn!"

      An Dĩ Trạch thầm nghĩ đến biển Aegean thực kế hoạch của Quý Minh Phi 'chọn đúng thời điểm rồi tỏ tình': "..."
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Appleluvboojae, Hình Ưu, thư hồ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :